Dù như thế nào, đi vào Tử Vụ Hải, thay đổi bia đá, giải trừ mầm họa của bí cảnh, đều là chức trách không thể trốn tránh của con cháu Kim gia bọn hắn, mà trước khi vào bí cảnh, các trưởng bối đều nói với bọn họ, vạn sự tùy cơ ứng biến, duy chỉ có việc này là tuyệt đối không thể bất cẩn, vừa nãy bọn họ không theo Phương Nguyên đi vào, là bởi vì bọn họ thật không tin Phương Nguyên có thể làm được...
Nhưng hết lần này tới lần khác, Phương Nguyên lại thật sự làm được, sau đó đi ra?
Bọn họ không chút hoài nghi, bởi vì dị biến vừa nãy bọn họ đều cảm ứng được, đó là sự tình không thể giả!
Bây giờ sương tím bốc hơi, linh quang ẩn tàng, nói rõ Phương Nguyên đã hoàn thành nhiệm vụ mà các lão tổ dặn dò!
Nhưng then chốt là, hắn làm sao làm được?
Trong vô số ánh mắt kinh ngạc, lại thật lâu không người mở miệng, không biết nên nói cái gì.
- Xem ra trong Tử Vụ Hải, cũng không có đáng sợ như các thúc tổ nói...
Qua một lát, Sương Nhi không nhịn được nở nụ cười, tiến lên dìu Kim Hàn Tuyết, nhìn thương thế trên người nàng, sau đó xoay đầu lại nhìn Phương Nguyên cười nói:
- Hiện tại vấn đề ở nơi này đã được giải quyết rồi, chúng ta có phải nên đi đoạt bảo rồi không?
- Đúng đúng đúng...
Đệ tử Kim gia khác nghe vậy, cũng đều phản ứng lại, vội nói:
- Mầm họa đã được giải quyết, là lúc đoạt bảo rồi!
Nghe được lời này, ngay cả đệ tử Kim thị sau lưng cõng khuông lớn, hai mắt cũng mơ hồ phát lạnh.
Mà khuông lớn ở sau lưng hắn, thì bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy.
Chỉ có Phương Nguyên, ánh mắt chậm rãi quét qua trên mặt đám đệ tử Kim gia, đặc biệt dừng lại ở trên mặt người đeo khuông lớn, cười nói:
- Tranh cướp dị bảo là chuyện tất nhiên, bất quá chư vị, trước đó có phải nên cho ta nửa quyển Lôi pháp không?
- Muốn Lôi pháp?
Tộc nhân Kim thị ở xung quanh nghe vậy, vẻ mặt từng người đều có chút quái lạ.
Bọn họ không nghĩ tới Phương Nguyên sẽ vào lúc này, thật tình đưa ra vấn đề này như vậy.
Trước đây Phương Nguyên đã từng thỏa thuận với lão thái quân, hắn sẽ giúp Kim gia làm hai việc, một chuyện chính là giải quyết mầm họa ở hạch tâm bí cảnh, chuyện thứ hai, chính là giúp Kim gia lấy được một nửa dị bảo top mười trên Kỳ Bảo Lục.
Mỗi khi làm xong một chuyện, sẽ đổi được nửa quyển Lôi pháp.
Đối với sự kiện này, con cháu Kim gia đều nghe được, chỉ là không để ý.
Thần thông cao minh đến đâu, chỉ lấy một nửa cũng vô dụng.
Huống chi hắn muốn còn là pháp quyết quan hệ đến Kết Đan?
Bí thuật như vậy, dù chỉ thiếu một chữ, cũng có khả năng xảy ra vấn đề lớn, huống chi chỉ là nửa cuốn?
Bởi vậy trong lòng bọn họ không coi đây là chuyện to tát gì.
Phỏng chừng các lão tổ cũng nghĩ như vậy...
Chỉ là lúc này đối phương lại thật tình hỏi ra như vậy, làm bọn hắn cảm thấy rất kinh ngạc.
- Ha ha, vừa nãy đoạt bảo không thấy ngươi xuất lực, bây giờ lại nóng ruột lên!
Sương Nhi khó chịu, bĩu môi cười lạnh.
- Sương Nhi im miệng!
Lúc này Kim Hàn Tuyết mới vừa ăn đan dược, đang vận công luyện hóa, nghe vậy không nhịn được khẽ quát một tiếng.
Phương Nguyên đối với chuyện này chỉ cươi cười, tựa hồ không để ý lắm.
Mấy đệ tử Kim gia khác thấy thế, cũng mơ hồ nhìn nhau một chút, trong đó một người trầm ổn đi tới, nhìn Phương Nguyên chắp tay nói:
- Phương sư huynh, chúng ta đều biết ngươi nóng ruột, nhưng bây giờ đại cục làm trọng, những dị bảo khác không nói, nhưng Bát Hoang Thạch lại là thứ chúng ta nhất định phải lấy được, bằng không xảy ra vấn đề, ngươi cũng không tiện ăn nói với lão tổ!
Phương Nguyên liếc mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi nói cũng có đạo lý, vậy khi nào cho ta nửa quyển Lôi pháp kia đây?
Đám tộc nhân Kim thị nghe vậy, biểu hiện đều có chút bất mãn.
Đã tận tình khuyên nhủ nói đại cục làm trọng, sao còn quyết đòi lấy Lôi pháp cho được?
Vị Thiên Đạo Trúc Cơ này, làm việc không khỏi quá cố chấp!
Mà đón nhiều ánh mắt tức giận bất bình như vậy, Phương Nguyên lại làm như không thấy, chỉ đánh giá địa hình xung quanh.
Ngón tay bấm tính, tựa hồ thôi diễn cái gì đó.
Liếc mắt nhìn vị trí Bát Hoang Sơn, mấy tộc nhân Kim gia kia đối mắt nhìn nhau, vẻ mặt dần dần không vui.
Sương Nhi đã sớm không kiên nhẫn, tiến lên nói:
- Này, nói chuyện với ngươi đó, ngươi còn không đi?
Phương Nguyên vẫn lo chuyện của mình, sau khi quan sát địa hình xung quanh, hắn tiện tay tế lên sáu mươi đạo ngọc phù, ào ào ào triển khai ở trên không trung, quỹ tích huyền ảo, hắn thì chỉ vừa thôi diễn vừa tính toán, không thèm quay đầu lại nói:
- Gấp cái gì, ta cảm thấy ở chỗ này chờ lão thái quân đưa Lôi pháp cho ta xong, lại đi đoạt những dị bảo kia cũng không muộn...
- Ngươi...
Mọi người nhất thời nghẹn họng, nghĩ thầm vì sao người này khó khuyên như vậy?
- Ngươi đang làm cái gì?
Sương Nhi bất mãn, không nhịn được có chút tức giận, thấy Phương Nguyên chỉ tự mình bày thẻ ngọc, không để ý đến nàng và những tộc nhân Kim gia khác, trong lòng càng không vui, cười lạnh nói:
- Là khoe khoang ngươi hiểu chút tạo nghệ trận pháp sao?
Lần này sau khi nàng đi vào, liền không ngừng châm chọc đối phương, riết rồi quen miệng.
Phương Nguyên cũng không giống lúc ở bên ngoài, vẫn không để ý đến nàng, này cũng làm cho nàng đắc ý.
Bất quá nàng không nghĩ tới, Phương Nguyên nghe xong, lại quay đầu liếc nhìn nàng, cười nói:
- Ngươi tính là cái thá gì?
Chương 632 Mật lệnh của lão thái quân (1)
Sương Nhi hơi ngẩn người, trên mặt mang theo vẻ tức giận nói:
- Ta nói ngươi không làm chính sự, đến tột cùng ở đây làm cái gì?
Phương Nguyên lắc đầu nói:
- Ta không phải hỏi ngươi nói cái gì, ta đang hỏi ngươi... Ngươi tính là cái thá gì?
Sương Nhi ngẩn ngơ, tựa hồ nghe không hiểu.
Phương Nguyên nói:
- Ngươi cảm thấy ngươi rất có bản lĩnh, có tư cách vung tay múa chân với ta sao?
Khuôn mặt Sương Nhi đỏ bừng, mắt đầy hàn ý quát:
- Ngươi dám mắng ta?
Phương Nguyên thành thật hồi đáp:
- Ta không phải đang mắng ngươi, mà là thật tình chán ghét ngươi!
- Khốn nạn, ngươi muốn chết...
Sương Nhi nghe vậy, đã không nhịn được nữa.
Nàng thích châm chọc người khác, lại không có nghĩa là nàng chịu được người khác châm chọc.
Trong tiếng quát mắng, trong lòng bàn tay phải bay lên một hạt châu, đánh thẳng về phía Phương Nguyên.
Mà nhìn nàng giơ tay đánh ra hạt châu, Phương Nguyên nhíu mày.
- Ta là tới đòi nợ, chẳng lẽ còn phải để các ngươi khi nhục?
Trong lòng hắn nghĩ, sau đó trở tay đánh ra một chưởng!
Hạt châu vừa xuất hiện, trong thiên địa một mảnh mịt mờ, trong hư không che kín sát cơ lạnh lẽo.
Rất rõ ràng hạt châu kia không phải vật phàm, thậm chí có thể nói tiếp cận pháp bảo.
Người xung quanh thấy Sương Nhi vừa ra tay, liền dùng pháp bảo lợi hại bực này, trong lòng đều kinh hãi.
Chỉ là ngoại trừ mấy người nhíu mày, lo sự tình có biến, làm lỡ hành trình ra, thì những người khác đều không ai muốn tiến lên khuyên bảo, bởi vì dù là bọn hắn, cũng cảm thấy vừa rồi Phương Nguyên nói hơi quá đáng!
Dù sao đó cũng là tiểu thư của Kim gia, ngươi làm sao có thể ăn nói vô lễ như vậy?
Lấy thân phận của Sương Nhi, không nhịn nổi cũng là chuyện có thể lý giải...
Nện ngươi một kích, kia cũng là đáng đời...
Nhưng không nghĩ rằng Phương Nguyên cũng không chịu thiệt, hắn ra tay còn nhanh hơn nàng.
Tay áo phất qua, pháp lực ngưng tụ, mạnh mẽ đánh tới.
Hạt châu kia còn chưa tỏa ra thần uy, đã bị Phương Nguyên thu vào trong tay áo, mà cái phất tay kia còn không dừng, tiếp tục cuốn về phía Sương Nhi.
Sương Nhi biến sắc, bị tay áo mang theo kình phong thổi đến không mở mắt ra được, sắc mặt vừa giận vừa sợ, nhưng cắn răng nghiến lợi, mắt trừng Phương Nguyên quát:
- Ta không tin ngươi dám đánh ta, ngươi đã không phải người của Kim gia chúng ta...
Hàm ý trong đó tự nhiên quá rõ ràng!
Phương Nguyên không có lão tổ che chở, bất quá chỉ là một tán tu mà thôi.
Mà tán tu như vậy, cho dù là Kim Đan, đối mặt với lửa giận của tiểu thư Kim gia, cũng sẽ rất nguy hiểm.
- Đây chính là nguyên nhân từ khi ngươi tiến vào bí cảnh, thì luôn ngạo mạn khinh cuồng?
Phương Nguyên cười gằn, tay áo không dừng, còn tăng thêm mấy phần lực đạo đánh tới!
- Rào...
Ở dưới pháp lực của hắn gia trì, tay áo giống như roi sắt quất tới!
Lấy chút pháp lực của Sương Nhi, làm sao có khả năng ngăn cản được, chỉ thấy nàng kêu lên sợ hãi, như con rối bị đánh bay lên, ở trên không trung quay bảy tám vòng, sau đó giống như túi rách bay vào trong trận kỳ mà Phương Nguyên bày trước đó...
Vèo vèo vèo...
Trận kỳ bị kích hoạt, linh quang tụ hợp, hình thành một đại trận nhốt nàng ở bên trong.
- Bà ấy không che chở ta, là bởi vì ta không phải người Kim gia...
Lúc này Phương Nguyên mới lạnh lùng trả lời câu hỏi của nàng:
- Mà nếu ta không phải người Kim gia, thì tại sao phải nhẫn nhịn các ngươi?
- Tình huống như thế nào?
Đám đệ tử Kim thị thấy thế đều kinh hãi, còn không phản ứng kịp là chuyện gì xảy ra.
Bình thường Sương Nhi chế nhạo Phương Nguyên, bọn họ nhìn nhiều lắm rồi, cũng không thấy có gì lạ, dù sao đều biết Sương Nhi từ trước đến giờ độc miệng, thích bới móc người, mà vừa nãy Phương Nguyên phản bác, làm cho nàng đỏ mặt, cái này bọn họ cũng có thể lý giải, dù sao người ta là Thiên Đạo Trúc Cơ, quả thật có tư cách khinh bỉ Sương Nhi...
Nhưng động thủ thì hơi quá đáng...
Người ta dù sao cũng là đệ tử chủ mạch của Kim gia, là chủ nhân tương lai của Thiên Lai Thành...
- Lớn mật, dám vô lễ với Sương Nhi tiểu thư?
Ý nghĩ còn chưa lóe qua, đã có mấy người quát lên, dồn dập đi ra chỉ trích.
- Bá...
Phương Nguyên quay đầu nhìn về phía bọn hắn:
- Các ngươi dám nói ta vô lễ?
Trong lòng đám người kia trầm xuống, chỉ thấy Phương Nguyên vọt tới trước người bọn họ, tay áo phất một cái, như có một ngọn núi trầm trọng khủng bố trấn áp xuống, người đi đầu kinh hãi, liều mạng tế lên phi kiếm, nhưng phi kiếm mới bay cao ba thước đã ngừng lại, bị Phương Nguyên đánh nát, sau đó cả người lẫn kiếm bay vào trong đại trận.
Xoạt xoạt xoạt…
Mấy người xung quanh nhờ vậy lấy được cơ hội xuất thủ, dồn dập tế lên pháp khí đánh tới.
Nhưng sắc mặt Phương Nguyên sầm lại, thân hình triển khai, động tác mau lẹ, quả thực giống như quỷ mị, lấp lóe du tẩu ở trong mọi người.
Những người kia trong khoảng thời gian ngắn còn lo lắng pháp khí tổn thương đồng bạn, do dự không quyết định.
Nhưng như vậy há có thể ngăn cản được Phương Nguyên?
Người ở bên ngoài nhìn, quả thực giống như nhổ củ cải, ra tay lần nào chuẩn lần đó.
Chỉ nháy mắt đã có tới bảy tám người bị Phương Nguyên tóm lên, cũng không thèm nhìn ném vào trong đại trận.
- Ngươi... Ngươi điên rồi sao?
Người Kim gia nhìn thấy Phương Nguyên nổi điên ra tay, đều vừa kinh vừa sợ, nhất thời có chút không rõ:
- Chỉ là đấu khẩu một chút mà thôi, cần ra tay nặng như vậy sao?
Chương 633 Mật lệnh của lão thái quân (2)
- Các ngươi dám nói ta điên?
Phương Nguyên nghe tiếng liền động, thân hình vọt về phía bọn họ, áo bào phần phật, hung uy tứ phía.
- Ngươi...
Những người kia thất kinh, muốn tránh né, nhưng làm sao tránh được?
Lại có năm người bị ném vào trong đại trận, những người còn lại đều hai mặt nhìn nhau, vừa sợ vừa giận...
Thẳng đến lúc này, bọn họ còn không hiểu chuyện gì xảy ra...
- Phương sư huynh, coi như đám người Sương Nhi vô lễ với huynh, nhưng huynh cũng không cần...
Kim Hàn Tuyết cũng không nhịn được, sắc mặt tái nhợt, đến gần Phương Nguyên nói.
- Ha ha, Phương đạo hữu, chỉ là tiểu nhi không hiểu chuyện vô lễ, cần gì coi là thật chứ?
Còn không chờ Kim Hàn Tuyết nói xong, chỉ nghe sau lưng có người gầm thét, sau đó vài tiếng gió từ xẹt qua bên người.
Ba tên đệ tử Kim gia kia đều có tu vi cao thâm, lão luyện thành thục, trong đó còn bao gồm Trường Nhạc sư thúc, có lẽ địa vị không bằng Kim Hàn Tuyết, nhưng tu vi lại không thấp, bọn họ liên thủ vọt về phía Phương Nguyên, thoạt nhìn giống như muốn khuyên can.
Nhưng ngay khi bọn họ xông lên, Phương Nguyên lại xoay người, nhìn bọn họ một cái.
Thần sắc kia tựa như cười mà không phải cười, mang theo vẻ lạnh lùng:
- Chỉ là không hiểu chuyện sao?
- Giết hắn!
Nhìn sắc mặt Phương Nguyên cười gằn, trong lòng ba người đều cả kinh, đột nhiên gầm thét.
Vèo!
Thân hình của bọn hắn đồng thời dừng lại, sau đó hét lớn, chỉ thấy bên cạnh bọn hắn có một thành phi kiếm tỏa ra sương mù mông lung, một quỷ trảo tinh quang lấp lóe, còn có một cái đầu lâu to bằng nắm tay, tất cả đồng thời bay lên.
Một nháy mắt, sát khí kinh người, hung uy khủng bố bao phủ về phía Phương Nguyên.
Kim Hàn Tuyết ngơ ngác nhìn tình cảnh này, ánh mắt vừa nghi vừa sợ...
Này đâu phải khuyên bảo gì, mà là vật lộn sống mái với nhau rồi!
- Ngay cả ta cũng có chút không kiên nhẫn, các ngươi lại có thể nhịn lâu như vậy, thật khâm phục!
Phương Nguyên nhìn ba người bọn họ, sắc mặt lạnh lẽo, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Vèo!
Phi kiếm đâm thẳng đến mi tâm của Phương Nguyên, thế như lôi điện, uy lực đáng sợ.
Quỷ trảo màu đen thì trong nháy mắt trở nên to lớn, ôm theo sương mù đen nhánh vồ xuống, như che đậy ánh sáng mặt trời, đầu ngón tay bắn ra tinh mang bao phủ bốn phía, làm cho người ở dưới trảo căn bản không có chỗ chạy trốn...
Còn cái đầu lâu kia, thì lại càng quỷ dị.
Rõ ràng là bay về phía Phương Nguyên, nhưng trên đường bay tới lại biến mất tung tích, thời điểm xuất hiện lần nữa đã tới sau lưng Phương Nguyên, miệng máu mở lớn, mạnh mẽ táp tới đầu hắn, trong hốc mắt quỷ hỏa hừng hực, khủng bố khó có thể hình dung.
Đây là một trận đại chiến rất bất ngờ, tựa hồ do một vài người trẻ tuổi đấu khẩu gợi ra.
Nhưng trong trận đại chiến mạc danh kỳ diệu này, song phương lại đều sớm chuẩn bị kỹ càng.
Trong các tộc nhân Kim thị, phần lớn người không biết chuyện gì, chỉ ngây ngốc đứng nhìn, nhưng ba người tế pháp bảo kia lại sớm chuẩn bị kỹ càng, từ bọn họ vừa ra tay đã dùng hết toàn lực thi triển sát chiêu là có thể biết.
Bọn họ sớm có dự mưu, thậm chí chờ mong đã lâu...
Nhưng đón sát chiêu của ba người này, sắc mặt Phương Nguyên lại không có chút biến hóa, đưa tay niết pháp ấn.
Rắc rắc...
Theo tiếng sét vang lên, điện quang phun trào, một con Lôi Linh Chu Tước xuất hiện, xòe hai cánh dài tới ba bốn trượng, nó dùng sức vỗ một cái, phi kiếm, quỷ trảo, đầu quỷ đều nổ tung!
Phương Nguyên thì chậm rãi đi về phía trước, sau lưng Lôi Linh Chu Tước bay theo, cao cao tại thượng.
Ánh mắt của hắn lạnh lùng, nhìn về phía Trường Nhạc sư thúc nói:
- Kim lão thái quân chân chính dặn dò các ngươi là cái gì?
Vị Trường Nhạc sư thúc sau lưng cõng khuông lớn kia, nhìn thấy Phương Nguyên có hung uy như vậy thì biến sắc, rõ ràng mình cũng là cao thủ Trúc Cơ kỳ, nhưng lại không dám ra tay, trong lúc cấp thiết lệnh hai người kia xông lên trước, mình thì lui ra sau mấy chục trượng, khóe mắt không ngừng nhảy lên, sắc mặt trắng bệch.
Phương Nguyên cũng không ngừng bước, hai cánh tay rung lên.
- Rào...
Theo động tác của hắn, Lôi Linh Chu Tước cũng giương cánh ra...
Hai cái cánh lớn giống như lôi hải trực tiếp xuất hiện ở trước người Phương Nguyên, sau đó quét qua hai bên.
Đừng nói hai tu sĩ Trúc Cơ vọt tới kia, đệ tử Kim thị khác đang ngăn ở trên đường, cũng bị quất qua hai bên, không biết lăn ra bao xa, ở trước người Phương Nguyên đã là một con đường bằng phẳng...
- Chậm đã...
Ngay lúc này, đột nhiên không trung lóe lên bóng trắng, Kim Hàn Tuyết nhảy đến giữa bọn họ, nàng bị thương chưa lành, khuôn mặt tái nhợt như tuyết, mang theo phẫn nộ và kinh ngạc quát lên:
- Các ngươi đến tột cùng đang làm gì, tại sao phải sinh tử đối mặt...
Nhìn thấy Kim Hàn Tuyết xuất hiện, Phương Nguyên hơi ngừng chân, không nóng lòng ra tay.
Trong lòng hơi khâm phục Kim lão thái quân, quả thật mưu kế xâu xa, lại không nói mục đích thực sự cho hai cháu gái ruột của mình.
Có lẽ là lo lắng Kim Hàn Tuyết quá ngây thơ, không thủ được bí mật ở trước mặt mình, còn Kim Hàn Sương thì quá ngu, dễ dàng lộ ra sơ hở?
- Là ý tứ của lão thái quân!
Trường Nhạc sư thúc thấy vẻ mặt tức giận của Kim Hàn Tuyết, đám tộc nhân Kim thị ở xung quanh cũng nghi hoặc khó hiểu, chỉ có Phương Nguyên như nhìn thấu tất cả mọi chuyện, nên không giấu giếm nữa, hắn mở tay ra, trong lòng bàn tay bay lên một đạo pháp ấn, ấn bắn vào hư không, huyền ảo phức tạp, mơ hồ có thể thấy được một cổ triện huyền phù ở trong đó.
Chương 634 Ngươi Có Thể Cho Ta Không? (1)
- Là pháp ấn của lão tổ?
Kim Hàn Tuyết nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đại biến.
Đây là pháp ấn của Kim lão thái quân, còn dùng tốt hơn tất cả lệnh bài nào...
Nếu hắn tế lên pháp ấn này, thì nói rõ tất cả những chuyện kia đều là lão tổ lén lút thụ ý?
- Lão tổ...
Nàng hơi ngẩn ngơ, sau đó không nhịn được quát lên:
- Lão tổ muốn làm cái gì, không phải lệnh hắn giúp Kim gia chúng ta đoạt bảo sao?
- Bí cảnh to lớn, dị bảo vô số...
Ánh mắt Trường Nhạc sư thúc lạnh lẽo nói:
- Nhưng lão tổ có thể để mắt, lại chỉ có một loại...
Sau đó ánh mắt của hắn bắn ra tinh mang, pháp ấn trong lòng bàn tay cũng bộc phát quang mang, lớn tiếng quát lên:
- Tộc nhân Kim thị nghe lệnh, thấy ấn như thấy lão thái quân, không tiếc bất cứ giá nào, dùng bất luận thủ đoạn gì, quyết phải bắt người này, đoạt bốn đạo Lôi Linh trên người hắn...
Theo tiếng quát của hắn, chữ triện đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung.
Bốn phương tám hướng, không biết có bao nhiêu tu sĩ ngủ đông, sau khi nhìn thấy pháp ấn kia, trong lòng đều cả kinh, rời khỏi nơi mình mai phục, từng người điều khiển pháp bảo, ầm ầm ầm xẹt qua chân trời, vội vàng chạy tới...
Cát vàng cuồn cuộn, thế như hổ lang.
Linh quang lượn lờ ở giữa không trung kia, làm cho khí tức của bí cảnh trở nên xơ xác hơn mấy phần...
- Cái gì?
Vừa nghe được mật lệnh này, Kim Hàn Tuyết còn nghĩ mình nghe lầm, vẻ mặt khó có thể tin.
Tộc nhân Kim thị khác cũng chấn động, trước đây bọn họ đều bị giấu kín. Bây giờ nghe Trường Nhạc sư thúc thay thế lão tổ hạ lệnh, trong lòng càng thêm mê man. Tuy không nghĩ tới lão tổ lại bí mật ra lệnh như vậy, nhưng lại biết, pháp ấn kia không giả được, mà quy củ của Kim gia xưa nay, là thấy pháp ấn như thấy lão thái quân, cần vô điều kiện nghe lệnh!
Chỉ có Phương Nguyên nghe vậy, tựa hồ nghĩ rõ ràng một vấn đề nào đó, nhàn nhạt nói:
- Ta đã sớm phát hiện các ngươi lén lén lút lút, biết mình lực lượng không đủ, lại còn bám theo ta, như sợ ta chạy mất vậy, lại cố ý ẩn giấu mấy đạo nhân mã, không biết muốn làm cái gì, đến hiện tại mới biết nguyên lai dã tâm của Kim lão thái quân không nhỏ, lại coi trọng Tứ Tượng Lôi Linh của ta...
Nói đến chỗ này, hắn hơi dừng một chút, lại gật đầu nói:
- Như vậy nàng cho ta Bất Tử Liễu mới có thể hiểu được...
- Các ngươi... sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Kim Hàn Tuyết phản ứng lại, phẫn nộ nói:
- Hắn vừa mới giúp chúng ta giải quyết mầm họa trong bí cảnh, bây giờ các ngươi lại muốn đoạt đạo cơ của hắn, sự tình vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván bực này, há là Kim gia chúng ta có thể làm ra được?
Phương Nguyên nghe vậy cũng hơi ngẩn người, nghĩ thầm nàng đúng là đầu gỗ mà.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng hắn không khách khí nữa, nhanh chân đi về phía trước.
Tuy không biết chủ ý chân chính của Kim lão thái quân là gì, nhưng hắn lại biết không dễ dàng lấy được Lôi pháp như vậy.
Lại thêm Kim gia làm việc, thoạt nhìn rất chu đáo, trên thực tế cũng không phải hoàn toàn không có kẽ hở.
Điểm đơn giản nhất là: vì sao tu sĩ Trúc Cơ của Kim gia theo mình vào ít như thế?
Kim gia là đại thế gia, chỉ là tộc nhân chủ mạch liền có mười chi, ngoài ra còn có chi thứ khổng lồ, thế gia vạn năm, tộc nhân khó có thể thống kê, còn nghe nói Kim gia ở trong bóng tối nâng đỡ ít nhất ba bốn tiên môn, đều là một phần thực lực của bọn hắn.
Nhiều thế lực như vậy, tổng cộng chỉ có ba mươi mấy vị tu sĩ Trúc Cơ?
E là có ít nhất bảy phần lực lượng bị che giấu!
Một vấn đề khác là, những tộc nhân Kim gia này, lại gắt gao đi theo mình?
Ngay cả nơi hung hiểm như Tử Vụ Hải, cũng có người dám theo mình nhảy xuống, liều mạng xông lên...
Đây là giảng nghĩa khí sao?
Phương Nguyên tình nguyện tin tưởng, là đối phương không muốn mình thoát ly tầm mắt của bọn hắn!
- Xin Tuyết tiểu thư tránh ra, lão thái quân biết ngươi không làm được chuyện như thế, mới không có nói cho ngươi biết!
Trường Nhạc Sư nghe Kim Hàn Tuyết chất vấn, cũng sầm mặt lại, lơ đãng nhìn lướt qua sau lưng.
Sau lưng hắn, bốn phương tám hướng, lúc này thình lình có mấy chục đạo khí cơ mạnh mẽ vô biên xông thẳng vân tiêu, nhanh chóng lao tới.
Đó là cao thủ Kim gia vốn bố trí mai phục ở Bát Hoang Sơn, bây giờ lại không thể không chạy tới nơi này...
Trên mặt Trường Nhạc Sư Thúc lộ ra nụ cười:
- Phương đạo hữu, ta không biết ngươi là làm sao nhìn thấu kế hoạch của chúng ta, nhưng Kim gia ta dùng năm đội cao thủ Trúc Cơ, dùng năm đại pháp bảo đến bắt ngươi, dù ngươi thông minh như thế nào đi nữa, kết quả cũng giống như vậy!
- Chuẩn bị nhiều người như vậy tới đối phó ta?
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn lên, có thể cảm ứng được những khí tức phục binh kia nhanh chóng tiếp cận.
Lúc ẩn lúc hiện, chia làm năm đường cao thủ, phân biệt từ sâu trong Bát Hoang Sơn lao đến, mang theo hung khí khó tả.
Từ khí cơ và sát ý đến xem, thực lực của những người này không phải đám đệ tử Kim gia trước mắt có thể so sánh.
- Chúng ta sẽ không coi thường một Thiên Đạo Trúc Cơ!
Trường Nhạc Sư Thúc thấp giọng trả lời Phương Nguyên.
Phương Nguyên gật đầu:
- Nhìn ra được các ngươi rất cẩn thận...
Chương 635 Ngươi Có Thể Cho Ta Không? (2)
Trong những khí cơ nhanh chóng tiếp cận kia, Phương Nguyên có thể rõ ràng cảm giác được, trong đó có một vài nhân vật rất cường hãn, e rằng đều là Trúc Cơ đỉnh phong, thậm chí tiếp cận nửa bước Kim Đan, bình thường mà nói, rất ít đại gia tộc có thể lập tức tập hợp được nhiều nửa bước Kim Đan như vậy, đây là Kim gia nhằm vào đặc tính chỉ có Trúc Cơ vào được Thông Thiên Bí Cảnh, cố ý bồi dưỡng ra được.
Chỉ từ tu vi mà nói, những người kia đều cao hơn Phương Nguyên.
Vì tuy Phương Nguyên bị Kim lão thái quân mạnh mẽ trồng xuống Bất Tử Liễu, tứ tướng tụ hội, nhưng cũng chỉ là Trúc Cơ tầng tám mà thôi.
Ở dưới tình huống nhiều người mai phục như vậy, nếu Phương Nguyên không cẩn thận tiến vào Bát Hoang Sơn, rơi vào trong đại trận bọn họ bố trí trước, lại có nhiều cao thủ mang theo pháp bảo vây công, như vậy dù Phương Nguyên là Thiên Đạo Trúc Cơ, cũng sẽ chắp cánh khó thoát...
Mà bây giờ, dù Phương Nguyên sớm làm khó dễ, không có tiến vào Bát Hoang Sơn, bọn họ cũng nắm chắc phần thắng.
Thêm vào Trường Nhạc Sư Thúc, tổng cộng có sáu vị Trúc Cơ đỉnh phong tay cầm pháp bảo, còn có nhiều người giúp đỡ như vậy, chỉ sợ tu sĩ Kim Đan bình thường cũng bị vây giết, huống chi trước mắt chỉ là Thiên Đạo Trúc Cơ?
Quan trọng hơn là, bây giờ đang ở trong Thông Thiên Bí Cảnh, bản lĩnh của Phương Nguyên lại lớn, còn có thể chạy đi đâu?
Vì lẽ đó hắn chỉ có một con đường, cái kia chính là tử lộ...
Chỉ có một điều để Trường Nhạc Sư Thúc không hài lòng là, không thể theo kế hoạch lúc đầu, âm thầm dụ Phương Nguyên vào Bát Hoang Sơn, ở nơi này sẽ rất dễ lộ ra phong thanh, nếu ngoại giới biết Kim gia ra tay hại một Thiên Đạo Trúc Cơ, danh tiếng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn!
Dù sao danh tiếng của Kim gia vẫn rất tốt!
- Như vậy nói cách khác, sự tình Kim lão thái quân đáp ứng cho ta nửa quyển Lôi pháp chỉ là giả?
Ánh mắt của Phương Nguyên dần dần lạnh xuống, nhìn Trường Nhạc Sư Thúc hỏi.
Trường Nhạc Sư Thúc cũng cẩn thận nhìn Phương Nguyên, lạnh lùng nói:
- Người chết là không cần tâm pháp gì...
- Xem ra trước kia ta nghĩ đều không sai...
Phương Nguyên lấy được đáp án, khí cơ trên người chậm rãi vọt lên:
- Không bức đến tuyệt lộ, các ngươi sẽ không trả nợ...
Bạch!
Theo tiếng hét này, lôi tước ở sau lưng đột nhiên giương cánh, điện quang ngập trời, càn quét tứ phương.
Mà hắn ở dưới lôi tước che chở, thì giống như hung thần xuất thế.
- Nhanh, ngăn cản hắn!
Nhìn thấy tình cảnh này, Trường Nhạc Sư Thúc kinh hãi, há miệng kêu to, mình lại xoay người bỏ trốn, viện binh đã sắp tới, hắn không muốn đơn độc đối mặt tu sĩ Thiên Đạo Trúc Cơ, dù sao vị tổ tông ở trong khuông lớn sau lưng hắn, cũng cần hắn đến che chở.
Lúc này xung quanh Phương Nguyên, những đệ tử Kim thị kia đều rống to lao tới.
Nếu đây là mật lệnh của Kim lão thái quân, bọn họ tự nhiên phải vô điều kiện tuân thủ...
Trước lúc vào bí cảnh, bọn họ đều làm đủ chuẩn bị, các trưởng bối cũng tận khả năng cho bọn hắn một vài pháp khí, phù triện hộ thân… cộng thêm thực lực của bọn họ, bây giờ chen chúc tới, các loại phi kiếm, phù triện, pháp khí che kín hư không, giống như mưa rơi đánh về phía Phương Nguyên, nhìn có vẻ cực kỳ khủng bố, như muốn bao phủ Phương Nguyên lại.
- Các ngươi không phải vẫn muốn kiến thức thực lực chân chính của Thiên Đạo Trúc Cơ sao?
Ánh mắt của Phương Nguyên lạnh lẽo, đạp ra một bước.
Trong nháy mắt, pháp lực ầm ầm vận chuyển, con Chu Tước giương cánh kia lại bành trướng, từ xòe hai cánh dài ba bốn trượng, đã biến thành bảy tám trượng, lớn hơn gấp đôi, khí cơ trên người cũng đáng sợ hơn, cuồn cuộn quét qua hai bên, xung quanh giống như lôi hải, khuấy động bốn phương.
Rầm...
Bất luận là pháp khí cũng tốt, phi kiếm cũng tốt, hay thân thể tộc nhân Kim thị cũng được, ở dưới sấm sét khuấy động, tất cả đều đứng không vững, đồng thời bay về phía sau.
Sắc mặt từng người đều giống như gặp ma.
Trước đó bọn họ đều biết Thiên Đạo Trúc Cơ thực lực mạnh mẽ, nhưng chưa chính diện giao thủ, còn thật không biết sẽ mạnh mẽ đến trình độ này, mà nghe Phương Nguyên nói, trong lòng không khỏi cười khổ:
- Sương Nhi tiểu thư nói muốn kiến thức thực lực chân chính của Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng đây là vì muốn ngươi ra tay, cướp đồ vật của những thiên kiêu kia... còn chúng ta không muốn kiến thức thực lực chân chính của ngươi chút nào nha...
Phương Nguyên tự nhiên không để ý tới những thứ này, điều động Lôi Linh Chu Tước đến trạng thái mạnh nhất, đột nhiên đạp ra một bước.
Hai mắt như kiếm, tập trung Trường Nhạc Sư Thúc đang chạy trối chết kia, cùng với cái khuông lớn sau lưng hắn.
- Phương sư huynh...
Nhưng ngay khi hắn bước ra, có một người lại giang hai tay ngăn ở trước mặt hắn.
Là Kim Hàn Tuyết, nàng cắn môi, vẻ mặt thống khổ nói:
- Ngươi nhất định phải cùng Kim gia chúng ta đấu một mất một còn sao?
Ở trong mắt nàng tràn ngập ý cầu khẩn:
- Sự tình hẳn sẽ còn có những phương pháp giải quyết khác chứ!
- Ngươi là người duy nhất ta không ghét ở Kim gia...
Thân hình Phương Nguyên hơi ngừng lại, cúi người nhìn nàng, trong lòng hơi có chút bất đắc dĩ, thấp giọng nói:
- Vì lẽ đó ta cũng khuyên ngươi một câu, có một số thời khắc, ngươi nhất định phải thừa nhận sự kiện này chính là như vậy, thì mới có thể nghĩ ra đối sách...