Thôi Vân Hải của Trung Châu Thôi gia chỉ còn có hắn và lão nô bên cạnh, nửa người đều chôn dưới đất, lại mượn thổ độn tránh thoát được một kiếp này, mà có một vị nữ tử yêu diễm mặc váy đen khác thì trốn ở rất xa, đang quan sát Phương Nguyên với thần sắc cổ quái.
Ngoài ra, còn có mười mấy người, hoặc già hoặc trẻ, sắc mặt cũng đều là một mảng âm tình bất định.
Đám người bọn họ đều là mấy người nổi bật nhất trong đám người tu hành chung quanh, lúc trước bọn họ trốn trong đám người, chờ thời cơ Phương Nguyên lộ ra sơ hở rồi một kích là trúng, trong lúc vội vàng căn bản không thể tìm được bọn họ, hiện giờ lại đã tra ra manh mối.
Ánh mắt Phương Nguyên xoay chuyển, liền nhìn thấy một nam tử trung niên mặc y bào màu xám trong những người này.
Nam tử đó lật tay cầm kiếm, kiếm ở trong tay áo, như ẩn như hiện.
Phương Nguyên nhận ra khí cơ trên người hắn, vừa rồi ẩn thân trong đám người, chém ra một kiếm, suýt nữa khiến mình bị thương chính là người này, mà vào lúc này, hắn cũng rõ ràng là muốn giở lại trò cũ, trốn ở phía sau Tô Văn Hương, chắc là muốn nhân lúc Phương Nguyên xuất thủ với Tô Văn Hương lại thừa cơ xuất kiếm, có điều lúc này thấy ánh mắt của Phương Nguyên lại nhìn về phía mình, liền chậm rãi đứng dậy.
- Ngươi là ai?
Phương Nguyên nhìn hắn, mặt không vui không giận, chỉ nhẹ giọng mở miệng hỏi.
- Thiên Lai Thành, Liễu Tử Việt!
Người trung niên áo bào tro đó thản nhiên mở miệng, trước đó một thân khí cơ cơ hồ là khiến người ta không thể phát hiện ra, nhưng khi hắn báo ra tên của mình, lại có một loại ý tứ sắc bén khó có thể hình dung từ trên người hắn tỏa ra, giống như một kiếm dâm thẳng lên chín tầng trời.
- Hắn là... Thiên Lai Thành đệ nhất kiếm?
Cách đó không xa, tu sĩ ngoài trăm trượng Bát Hoang Sơn vẫn còn không ít, nghe thấy cái tên này, trong lòng lập tức cả kinh.
Nhưng rất nhanh, liền có người giật mình kêu lên:
- Hắn không phải cảnh giới Kim Đan sao?
- Hẳn là dùng bí pháp nào đó để áp chế tu vi, lúc này mới tiến vào được bí cảnh...
- Loại bí pháp tương tự cũng là thường thấy, nhưng một khi phong ấn Kim Đan của mình, chỉ sợ tu vi sẽ vĩnh viễn bị hao tổn, nếu điều dưỡng tốt, sau khi quay về cảnh giới Kim Đan, cũng ít nhất hạ xuống ba cấp tu vi, nếu xui xẻo hơn một chút thì vĩnh viễn sẽ phải ở lại Trúc Cơ...
- ...
- ...
Chung quanh là một mảng tiếng nhao nhao nghị luận, ai nấy kinh sợ.
Ngàn vạn lần không ngờ Kim gia vì trảm sát Thiên Đạo Trúc Cơ này, không ngờ bỏ ra vốn liếng lớn như vậy.
Vị cao thủ kiếm đạo Liễu Tử Việt này không phải là hạng vô danh tiểu tốt, mà là đại cao thủ tọa trấn một phương, thanh danh ở ngoại giới, hắn lờ mờ là tồn tại nổi danh ngang với mười vị lão tổ của Kim gia, nhưng hiện giờ không ngờ lại liều tu vi bị hao tổn mà tiến vào bí cảnh?
Người xung quanh đều nghị luận, Phương Nguyên cũng chẳng buồn để ý, nhưng nghe thấy danh hiệu "Thiên Lai Thành đệ nhất kiếm" này, trong lòng cũng đột nhiên nhớ tới một người, ánh mắt liền nhìn Liễu Tử Việt đó, nói khẽ:
- Ta từng gặp một người tên là Cố Đạo Hùng, hắn từng cầu kiếm với một vị kiếm đạo tông sư họ Liễu, kết quả bị người lầm đạo, suýt nữa thì lạc lối, có phải ngươi hay không?
- Cố Đạo Hùng?
Liễu Tử Việt đó nghe thấy cái tên này, trên mặt lại hiện ra vẻ mỉa mai, điềm nhiên nói:
- Người hướng tới ta mà cầu kiếm dài đến có thể xếp tới ngoài mười dặm, mỗi một người đều nói mình thành ý học kiếm, cầu ta chỉ điểm, ha ha, nếu ta bất kể ai tới cầu kiếm cũng truyền, vậy chẳng phải là sẽ truyền hết tinh túy của tam tuyệt kiếm nhất môn của ta cho người ngoài à?
Phương Nguyên nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói:
- Nếu không muốn truyền, vậy ngươi có thể cự tuyệt, vì sao phải truyền giả?
Liễu Tử Việt đó cười lạnh một tiếng, nói:
- Bởi vì ta cao hứng, không được à?
Phương Nguyên không hỏi nữa, hít sâu một hơi:
- Lần này ta người khác thì có thể không giết, chỉ có ngươi là chắc chắn phải chết!
- Chỉ bằng vào ngươi sao?
Liễu Tử Việt nghe thấy lời ấy, sắc mặt vặn vẹo, quát lạnh:
- Tiểu nhi chớ có càn rỡ, kiếm đạo không thể so thần thông, là phải khổ công tập luyện, lão phu tham ngộ kiếm đạo ba mươi năm, tập kiếm pháp, lại phá kiếm pháp, ngộ kiếm thế, lại phá kiếm thế, dốc lòng dưỡng kiếm mười năm, cuối cùng ở bờ Dịch Thủy quan sát thiên địa phong vân biến hóa, nhìn thấy chân ý của kiếm đạo, ngươi có tư cách gì mà giương oai ở trước mặt ta?
- Bằng vào kiếm đạo!
Phương Nguyên bình tĩnh nói, không ngờ tán đi pháp ấn, thu lại ba đạo Lôi Linh, sau đó tay áo tung bay, ở xung quanh nhìn lại, liền thấy trên mặt đất cách đó không xa, bay tới một thanh kiếm, chắc là do những người vừa rồi bị hút vào trong đại trận lưu lại.
Năm ngón tay hắn xòe ra, thanh kiếm đó liền bay đến trong tay hắn, sau đó hắn lật tay cầm kiếm, bước về phía trước.
- Muốn chết!
Liễu Tử Việt đó thấy bộ dạng này của hắn, thần sắc lại vặn vẹo, bật cười lạnh lùng.
Phương Nguyên bất kể là thi triển thần thông hay là điều khiển pháp bảo, hắn đều sẽ không coi thường Phương Nguyên, nhưng hắn lại thấy Phương Nguyên không ngờ thu lại pháp bảo, liễm đi thần thông, thuận tay nhặt một thanh kiếm rồi bước về phía mình, ý hoang đường ở trong lòng không thể nào xóa đi được.
- Đã sớm nghe nói ngươi từng ở Kim gia chỉ điểm tiểu tử họ Cố đó, ở trước mặt mọi người chê bai kiếm đạo của ta, khi đó lão phu đã muốn giết ngươi rồi!
Đáy mắt Liễu Tử Việt đột nhiên lóe lên một tia hàn quang, lạnh lùng quát:
- Hôm nay, chính là lúc chính danh cho bản thân!
- Rầm!
Khi nói ra những lời này, hắn đã đột nhiên kiếm khí xộc lên trời.
Chương 662 Dự cảm không tốt dự (1)
Một thoáng đó, trong thiên địa, phong vân biến sắc, trong không trung sau lưng hắn không ngờ giống như xuất hiện một con sông lớn vô biên, vắt ngang hư không, cuồn cuộn chảy đi, vạn thế không dứt, một loại ý cảnh không thể ngăn cản hiển hóa trong hư không, sau đó gia trì đến trên người Liễu Tử Việt, hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, đột nhiên bật cười, sau đó thân kiếm nhẹ nhàng run lên...
- Bốp...
Một đạo phong mang khó có thể hình dung đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt liền chém tới trước người Phương Nguyên.
Nhưng cũng vào lúc này, Phương Nguyên vẫn đang chậm rãi tiến về phía trước đột nhiên thân hình nhoáng lên một cái, biến mất tại chỗ.
Dù là loại khí độ như Liễu Tử Việt cũng không nhịn được mà lắp bắp kinh hãi:
- Đây là kiếm pháp gì thế?
- Một chiêu này tên là quả phụ trèo tường!
Thanh âm của Phương Nguyên xuất hiện ở phía sau hắn, đồng thời, kiếm ý kinh thiên xuất hiện sau lưng hắn, mãnh liệt ập tới.
- Kẻ này thật hung ác điên cuồng.
Liễu Tử Việt đã nhận ra sát khí từ sau lưng mãnh liệt ập tới, trong lòng cũng hoảng hốt.
Người tu hành kiếm đạo, thân pháp thường thường đều không thể kém được, hắn cũng là kiếm đạo đại sư, tất nhiên cũng biết đạo lý kiếm tùy nhân tẩu (kiếm đi theo người), thân pháp cũng là nhất tuyệt, nhưng bất kể là như thế nào cũng không ngờ thân pháp của Phương Nguyên lại có thể quỷ dị đến loại trình độ này, trong nháy mắt đó mồ hôi lạnh phía sau lưng túa ra như tắm, nhưng phản ứng cũng coi như là cực nhanh, đột nhiên xoay bảo kiếm, dẫn động ra kiếm ý liên miên bất tận.
- Ầm ầm...
Dưới kiếm ý của hắn cuốn tới, trong hư không chung quanh, tràn ngập kiếm khí khiến người ta kinh hãi, như tơ như sợi, liên miên không dứt.
Mà đây cũng chính là thể hiện ra kiếm ý của hắn.
Kiếm ra như sông lớn chảy xiết, liên miên không dứt, một sóng nối một sóng, vĩnh viễn không có chừng mực.
Vào lúc này, trên mặt Liễu Tử Việt cũng lộ ra một nụ cười lạnh, thân pháp của Phương Nguyên tuy hơn xa tưởng tượng của hắn, nhưng lại có hiềm nghi tự chui đầu vào lưới, hắn không biết Thiên Đạo Trúc Cơ này có phải là quá chủ quan hay không, không ngờ dám trực tiếp xông tới cạnh mình, vậy vừa hay bị Trường Hà Kiếm Ý (kiếm ý sông dài) của mình vây khốn, khó có thể thoát thân, cho tới khi bị kiếm ý này của mình giảo sát, mới có thể nghênh đón khoảnh khắc dừng lại!
- Thì ra còn có kiếm ý bực này...
Mà vào lúc này, Phương Nguyên áo xanh tung bay, cũng cảm ứng được biến hóa của kiếm ý chung quanh, đáy mắt lộ ra một tia sắc thái ngạc nhiên!
- ... Kiếm ý yếu thế!
Trong lòng vừa hiện lên suy nghĩ này, đồng thời, hắn thu kiếm ở trước ngực, bay vụt lên trời.
Một thoáng này, kiếm quang trong tay hắn hiện lên từng đạo thanh ảnh (bóng xanh), nhưng kìm mà không phát, ngưng tụ trên thân kiếm, giống như ánh trăng.
Hắn lúc này giống như là trăng sáng trên trời, kiếm khí càng tích càng nặng, lại yên lặng bất động.
Nhưng chính vì hắn yên lặng bất động như vậy, Liễu Tử Việt lại không làm gì được hắn.
Tựa như trong sông núi, sông lớn trào dâng qua lại, khuấy núi phân sông, thế tới hung mãnh, nhưng có thể làm gì được trăng sáng trên trời?
Trong lòng Liễu Tử Việt cũng có tính toán, mồ hôi lạnh trên đầu đột nhiên ứa ra, hắn hoàn toàn không có ý khinh thường Phương Nguyên, bởi vậy vừa lên đã liền thi triển một chiêu mạnh nhất của mình, đó là hắn sau khi bế quan mười năm lĩnh ngộ ra, vốn muốn mượn kiếm ý của một kiếm đó trảm sát Phương Nguyên, lại không ngờ tu vi kiếm đạo của Phương Nguyên lại thâm ảo tới như vậy, thâm ảo đến mức khiến hắn có một loại trình độ khó có thể lý giải...
Lúc này Phương Nguyên đứng trong hư không, kiếm khí càng tích càng mạnh, đã mạnh tới trình độ khiến hắn kinh hãi.
Nhưng kiếm ý của hắn lại bất kể có thôi động như thế nào, vẫn không thể xâm nhập được tới phạm vi ba trượng trước người người đó.
Điều này khiến hắn không nhịn được mà nghĩ, tuy kiếm ý của mình vô cùng, nhưng tinh lực và pháp lực của mình lại là có hạn...
Đợi cho tới khi mình không thể duy trì được kiếm ý này, kiếm khí của Phương Nguyên lại bạo phát ra, vậy thì ngăn cản như thế nào được?
- Bốp...
Đầu đầy mồ hôi lạnh, hắn đột nhiên quay người bố trí đạo kiếm khí đạo kiếm khí, sau đó thì bứt ra.
Trước tiên ra khỏi khỏi vòng đã, sau đó lại nghĩ biện pháp giết về.
- Cứ thế mà đi à?
Phía sau vang lên thanh âm của Phương Nguyên, sau đó kiếm khí dâng trào.
Ầm ầm ầm!
Ba đạo kiếm khí Liễu Tử Việt bày ra, tất cả đều bị một đạo kiếm khí Phương Nguyên tích lũy lại phá tan.
Càng khủng bố hơn là, một đạo kiếm khí đó vẫn chưa tuyệt, lại vụt tới trước người hắn.
- Tiểu tử khinh ta...
Liễu Tử Việt vừa sợ vừa giận, vội vàng tế ra một đạo thanh kỳ (cờ xanh).
Rầm rầm...
Thanh kỳ đó tung bay trong không trung, che trời phủ đất, mà hắn thì mượn sự che phủ của đạo thanh kỳ này mà trốn ra ngoài mấy chục trượng.
Sau lưng đã toàn là mồ hôi lạnh, vừa xấu hổ vừa tức giận, lạnh lùng quát lớn:
- Chư vị đồng đạo, cùng ra tay, giết hắn!
Ầm ầm...
Theo tiếng hét lớn của hắn, xung quanh mấy đạo thân ảnh đồng thời xuất hiện, ai nấy cầm binh khí, đánh tới Phương Nguyên.
Mỗi người đều là lực đại thế trầm, công thủ có mức độ.
Những người này, chính là mấy vị lão tổ của Kim gia cố ý mời vào để đối phó Phương Nguyên, cái bọn họ ỷ vào không phải là thần thông hay là pháp bảo, mà là võ pháp, muốn thông qua võ pháp để khắc chế Phương Nguyên, mà trong đám người bọn họ, thực sự luận đến võ pháp, lại dùng kiếm đạo của Liễu Tử Việt làm đầu, nhưng không ngờ, Liễu Tử Việt dưới một kiếm của Phương Nguyên không ngờ ngay cả pháp bảo cũng phải tế ra để chạy thoát thân, cao thấp thế nào còn cần phải nói nữa à?
Bởi vậy cho dù là không cần Liễu Tử Việt gọi, bọn họ cũng không do dự nữa, lập tức xuất thủ.
Chương 663 Dự cảm không tốt dự (2)
Mấy đạo ô quang, giống như giao long, lắc đầu vẫy đuôi, vượt qua đỉnh đầu của Liễu Tử Việt, phóng tới Phương Nguyên.
- Chút trình độ này mà cũng tự xưng là đại kiếm sư à?
Mà lúc này, Phương Nguyên nhìn bọn họ liên thủ lao tới, lại cười lạnh một tiếng, đáy mắt hiện lên một tia mỉa mai:
- Luận về tu vi chân chính, ngươi cao hơn ta một cảnh giới, nhưng nếu chỉ luận kiếm đạo, ta thấy ngươi so với ta thì lại không chỉ thấp hơn một cảnh giới.
- Còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, ngươi nhất định là dùng yêu pháp nào đó.
Sắc mặt Liễu Tử Việt đã biến thành màu đỏ tím, lạnh lùng hét lớn:
- Bằng không tuổi còn nhỏ, không thể có kiếm đạo bực này!
- Loại chuyện kiếm đạo này cái cần chú trọng là thiên phú!
Phương Nguyên nhìn chằm chằm Liễu Tử Việt ở ngoài mấy chục trượng, thân kiếm run lên.
Trong chốc lát, tầng tầng kiếm khí từ trên thân kiếm của hắn tán phát ra, ảnh hưởng tới hư không, lờ mờ xuất hiện vô số đạo ảo ảnh!
Những ảo ảnh đó đều là đệ tử Thanh Dương Tông hắn từng nhìn thấy trên đường đào vong.
Đó là một loại thái độ đánh liều tính mạng cũng phải làm được một chuyện, bất kể lợi hại, bất kể thương vong,
Mà loại thái độ này, khi hắn lĩnh ngộ kiếm ý chi đạo, lưu lại trong kiếm đạo của hắn.
Sau đó khi loại kiếm ý này xuất hiện, hắn nghênh đón những người đang liên thủ xông tới, một kiếm đâm ra.
Kiếm thế khó có thể hình dung vừa ra, tốc độ nhanh tới mức nào, cũng khó có thể hình dung được biến hóa trong đó là thần diệu tới mức nào.
- Vù...
Hư không vỡ nứt, một kiếm như ảo!
Liễu Tử Việt thấy bốn người khác cùng mình tiến vào bí cảnh đều đã lao về phía Phương Nguyên, đáy lòng đã hơi thả lỏng, lại tìm cơ hội muốn xông lên trước, lại không ngờ rằng, suy nghĩ này còn chưa kết thúc, liền đã nhìn thấy thân hình của Phương Nguyên trong phút chốc biến mất tại chỗ, sau đó một đạo khí tức mạnh mẽ trực tiếp xuyên qua giữa bốn người, nháy mắt đã đi tới trước mặt.
- Ngươi...
Hắn há miệng kêu to, nhưng một chữ cũng chưa kịp nói hết, liền cảm thấy ngực trước mát rượi, cả người bay lên.
- Ầm!
Hắn va vào một mảng vách núi ở phía sau mới ngừng lại.
Ánh mắt có chút kinh ngạc, hắn cúi đầu nhìn mới phát hiện ngực mình đã bị một thanh kiếm xuyên qua, găm trên vách núi.
Lúc này, trên mặt hắn không ngờ không có sợ hãi, chỉ có nghi hoặc.
Bởi vì tất cả đều đến quá nhanh, nhanh đến mức khiến hắn còn chưa kịp sinh ra biểu cảm sợ hãi, chỉ cảm thấy là không thể.
- Ngươi học kiếm từ đâu?
Hắn ngơ ngác nhìn một kiếm xuyên qua trái tim của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên.
- Vô Khuyết Kiếm Kinh!
Phương Nguyên nhẹ giọng trả lời, trên thân kiếm, kiếm khí lại đã bắt đầu tích tụ.
Trong mắt Liễu Tử Việt đầy vẻ hoảng hốt, nhưng trong lòng lại càng gấp, nuốt xuống một búng máu, hét lớn:
- Vô Khuyết Kiếm Kinh... Là gì?
Phương Nguyên nhìn hắn, nói:
- Ta vì sao phải nói cho ngươi?
Sau đó pháp lực khẽ động, kiếm khí lan ra bốn phía, nháy mắt liền chạy khắp toàn thân Liễu Tử Việt.
Cho tới lúc này, hắn mới nhìn vào mắt Liễu Tử Việt, nói:
- Ta dùng kiếm giết ngươi, chỉ là để nói với ngươi...
- ... Ngươi không xứng dùng kiếm!
...
...
- Đường đường là kiếm đạo tông sư, không ngờ bị người ta một kiếm giết chết?
Ở xa xa nhìn một màn này, trong lòng mọi người đều hít một hơi lạnh, tâm thần run rẩy.
Phải nói rằng, vị Thiên Lai Thành kiếm đạo đệ nhất nhân này sở dĩ bị Phương Nguyên trảm sát như vậy, nguyên nhân có rất nhiều.
Ví dụ như hắn áp chế tu vi của mình, liền khó tránh khỏi có chút không quen, khi xuất kiếm, cũng không được viên mãn linh hoạt;
Lại ví dụ như nói, hắn quá coi thường kiếm đạo của Phương Nguyên, chỉ coi hắn là một tu sĩ Trúc Cơ có chút thành tựu trên kiếm đạo, dù sao, đối với một người tu luyện thành Thiên Đạo Trúc Cơ, đồng thời thần thông cũng tham ngộ đến cực hạn mà nói, đó cơ hồ là không thể có quá nhiều tâm huyết để tiêu phí trên kiếm đạo, lại không ngờ rằng, truyền thừa kiếm đạo của Phương Nguyên thực sự không thấp hơn Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia.
Nếu thực sự muốn phân cao thấp giữa hai đạo truyền thừa, địa vị của Vô Khuyết Kiếm Kinh trên kiếm đạo, thậm chí còn ở trên Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn!
Đương nhiên, bất kể là nói như thế nào, hắn cũng đều đã chết rồi, bị một kiếm của Phương Nguyên đóng đinh trên vách núi.
Ầm ầm...
Cũng không nghĩ nữa, bởi vì bốn vị tu sĩ Kim Đan áp chế cảnh giới mà vào, vừa rồi bị Phương Nguyên tránh được một kích, sau đó thời cơ một kiếm trảm sát Liễu Tử Việt, tâm thần cũng phẫn nộ đến cực điểm, lập tức xoay người, thi triển pháp bảo xông tới!
Một kiếm vừa rồi của Phương Nguyên thật sự khiến mọi người sợ hãi.
Bọn họ vốn là định dựa vào võ pháp chế địch, nhưng nhìn thấy kiếm đạo của Phương Nguyên, lại còn động được võ pháp gì nữa?
- Động võ pháp cái con mẹ ngươi...
Nhớ tới lời dặn dò của lão tổ Kim gia, bọn họ liền không nhịn được mà há miệng chửi to.
Kiếm đạo của người so với thần thông còn mạnh hơn, ngươi lại bảo chúng ta đọ võ pháp với hắn?
Bởi vậy, bọn họ không hẹn mà cùng đồng thời cất đi binh khí, đều tự thi triển pháp bảo và thần thông mà mình am hiểu.
Nhưng lúc này, Phương Nguyên lại cũng ném đi kiếm trong tay, lại bấm pháp ấn, quanh người lôi pháp nổi lên, hóa thành một mảng lôi hải.
Lôi Linh Chu Tước, Lôi Linh Thanh Lý Lôi Linh Bất Tử Liễu lại hiển hóa, càn quét tứ phương.
Mà bản thân hắn thi tay phải cầm kiếm, tay trái Ngũ Sắc Bảo Phiến, đạp hư không, từ xa nghênh đón mấy vị Kim Đan!
- Không tốt!
Mấy vị Kim Đan đó thấy thế tới của hắn hung mãnh, trong lúc cấp thiết vội vàng tránh ra bốn phía, chỉ có một người chạy hơi chậm một chút, chưa ra được mười trượng liền chỉ thấy chung quanh lôi quang lấp lánh, lại đã bị cành liễu của Bất Tử Liễu cuốn lấy, sau đó bị Lôi Linh Chu Tước xé thành hai nửa...
Chương 664 Cho các ngươi sốt ruột (1)
Mà ba vị Kim Đan còn lại thì hốt hoảng như chó nhà có tang, vội vàng chạy trốn ra trăm trượng.
Cũng không chỉ là bọn họ, chư vị thiên kiêu bao gồm cả Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo ở bên trong, cũng sớm đã thối lui đến ngoài trăm trượng quan chiến.
Phương Nguyên xoay người, hạ xuống một ngọn núi, khép lại Ngũ Sắc Bảo Phiến, bễ nghễ nhìn chung quanh, thấy phạm vi trăm trượng trong Bát Hoang Sơn đã không có một bóng người, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười lạnh, nhìn về phía hướng tây nam.
- Kim Lão Thái Quân, ngươi lần này lại tính sai rồi, giờ nên đến phiên ta xuất thủ rồi chứ?
...
...
Mà lúc này, ngoài bí cảnh, Kim Lão Thái Quân đang nhắm hai mắt dưỡng thần bỗng nhiên trong lòng cả kinh, mở mắt ra, nàng ta có chút lo lắng nhìn về phía bí cảnh, trong lòng thầm nghĩ:
- Lần trước có loại dự cảm không tốt này đã là bao nhiêu năm trước rồi?
- Giết hắn...
Mắt thấy Phương Nguyên không ngờ thực sự dọn sạch trong phạm vi trăm trượng của Bát Hoang Sơn, các tu sĩ ở ngoài trăm trượng lập tức mắng thầm những người vừa xuất thủ đó vô dụng, lại thầm hận những người bên cạnh mình không ngờ lại nhát gan như vậy, tùy ý để Thiên Đạo Trúc Cơ ngông cuồng bá đạo, không ngờ không ai xuất thủ trị hắn, một đại hán dáng người hùng tráng không nhịn được bỗng dưng hô to một tiếng, muốn cổ động chiến ý của người xung quanh.
Nhưng người ở chung quanh nghe vậy, lại ai nấy đều nhìn hắn giống như nhìn một kẻ ngốc, không có một ai nhúc nhích.
Cũng là Phương Nguyên nghe thấy lời hắn nói, ánh mắt nghiêm lại, từ xa nhìn hắn.
Mọi người ở chung quan đại hán đó lập tức biến sắc, rào rào lui về phía sau, đẩy hắn lên trước.
Đại hán này sợ tới cả người run rẩy, xấu hổ cười nói:
- Khà khà, ta nói đùa thôi...
...
- Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.
Ba vị Kim Đan còn lại nhìn thấy một màn này, trong lòng chỉ cảm thấy lạnh toát, lạnh giọng nói:
- Kẻ này thần thông mạnh mẽ, kiếm đạo càng đáng sợ hơn, mấu chốt là hắn nắm rõ trận pháp như lòng bàn tay, nếu đánh nhau, liền biết chiếm trước góc chết, đoạn tiên cơ của người ta, dưới tình huống như vậy, người có nhiều tới mấy cũng không thể thực sự vây khốn của hắn, ngược lại là thành chen chúc ở một chỗ, bó tay bó chân, không phát huy ra được thực lực...
Tên còn lại quát khẽ:
- Trừ phi có vị thiên kiêu nào đó có thể chính diện cầm chân hắn, sau đó thì mọi người ùa lên.
Những Kim Đan này dù sao cũng có cảnh giới cao hơn, nhìn chuyện thấu triệt, rất nhanh liền phân tích ra nguyên nhân.
Đó chính là, chung quanh Bát Hoang Sơn này người tu hành tuy đông đúc, cao thủ cũng không ít, nhưng căn bản không thể bằng vào cục diện trước mắt mà vây giết được Phương Nguyên, thần thông của Phương Nguyên mạnh mẽ, liền đã định trước là không ai có thể giáp mặt chống lại hắn, mà kiếm đạo của hắn lại cũng kinh người, cũng đại biểu cho thân pháp của hắn nhất định không kém, lại có thể gặp vây thoát vây, lúc nào cũng cướp được tiên cơ, đẩy đối thủ vào trong góc chết.
Trận lý, tìm căn nguyên tra nguồn gốc, chính là lợi dụng thế thiên địa, sức con người.
Từng có người khảo chứng, ngọn nguồn sớm nhất của đạo trận thuật, chính là các tổ tiên thời kì thái cổ tham ngộ đối với "bao vây và phá vây".
Bởi vậy, trận sư cao minh hoàn toàn có thể dùng ít người mà bao vây lại nhiều người.
Mà ngược lại đương nhiên cũng rất hữu dụng, chính là khiến nhiều người không thể vây được ít người.
Phương Nguyên chính là như vậy, nhìn thì vô ý, nhưng kì thực lại chiếm trước tiên cơ khắp nơi, căn bản không thể bị người ta vây công.
Nếu hắn cứ thành thật đứng ở tại chỗ, tùy ý để người chung quanh từ bốn phương tám hướng xông lên, chỉ đè thôi cũng có thể đè chết hắn rồi.
Hiện giờ, mấy vị Kim Đan này chính là đau đầu như vậy, bọn họ không phải không vây chết được Phương Nguyên, mà là căn bản không vây được.
- Trừ phi, tìm được một người thực lực không thua hắn, cho dù là hơi yếu hơn hắn một chút, nhưng ít nhất cũng có thể chính diện chống lại hắn.
Một vị Kim Đan khác quát khẽ:
- Trước tiên cứ cuốn lấy hắn đã, sau đó mọi người đều ùa lên, đại sự có thể thành!
- người như vậy, đi đâu mà tìm?
Hai người khác nghe thấy vậy lại đều cười khổ, đạo lý thì ai cũng biết, nhưng muốn làm được thì lại đâu có dễ dàng?
- Đáng giận, những kẻ được gọi là thiên kiêu này...
Một vị Kim Đan trong đó ánh mắt lạnh lùng, hung hăng nhìn quét qua đám người Tô Văn Hương, thầm nghiến răng.
Bọn họ áp chế tu vi, nếu luận về tạo nghệ võ pháp, có lẽ so với những người cảnh giới Trúc Cơ này thì mạnh hơn một chút, nhưng luận về thần thông, lại không dám nói mạnh hơn được Phương Nguyên, dù sao Phương Nguyên tu luyện là thần quyết Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, bọn họ làm sao có thể chống lại?
Một khi như vậy, cũng chỉ có thể hy vọng vào vây công!
Nhưng đáng giận là, nơi này thiên kiêu không ít, không ngờ một người có thể chính diện chống lại Phương Nguyên cũng không có.
Không phải thật sự không làm được, mà là không dám đi làm!
Tiểu thiên kiêu của Đổng gia đó đã trực tiếp quỳ xuống, chiến ý hoàn toàn không còn, Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương thì bị Phương Nguyên đó đuổi giết cho chật vật không thôi, đầu cũng không dám ngẩng lên, mà trừ hai người bọn họ ra, thiên kiêu trong sân cũng còn có không ít, nhưng lúc này, không ngờ ai nấy đều ẩn núp, chỉ đang âm thầm nhìn trộm, không ngờ không có một au dám nhảy ra...
- Khương công tử, ta không phải nghe nói ngươi vẫn muốn mượn Thiên Đạo Trúc Cơ để thành danh à?
Mà lúc này, cách đó không xa, cũng có một số người cảnh giới Trúc Cơ nhìn ra vấn đề của thế cục, lại cũng đều ôm tâm tư riêng, nữ tử kiều diễm mặc váy đen, hai chân thon dài đó lúc này đang cười khanh khách nhi về phía Khất Nhi tay cầm gậy trúc màu xanh, sau đó chỉ vào Phương Nguyên nói:
- Ngươi xem hắn lúc này hung ác điên cuồng vô tận, nếu ngươi xuất thủ bắt hắn, thế chẳng phải là sẽ có thanh danh rất lớn à?
Chương 665 Cho các ngươi sốt ruột (2)
- Ài...
Khất Nhi đó nghe vậy, lại thở dài một tiếng, chỉ vào đám người xung quanh, nói:
- Ngươi nhìn thử đi, ở đây có bao nhiêu người đang chờ nhặt tiện nghi, vị lão huynh họ Phương này lấy một địch mấy ngàn, đã đủ thiệt thòi rồi, nếu ta lúc này xuất thủ, chiếm đại tiện nghi như vậy, cho dù có thể hạ được hắn, các ngươi cảm thấy ta đây là đang giúp hắn thành danh, hay là hắn đang giúp ta thành danh?
Nữ tử váy đen "chậc chậc" mấy tiếng, lắc đầu, lại hướng ánh mắt về phía Tô Văn Hương cách đó không xa, thấp giọng cười nói:
- Vị Tô Thánh Nữ này thì sao? Ngươi vừa rồi đã mất hết thể diện, ta biết ngươi vẫn còn một thanh kiếm chưa dùng, vì sao không mau dùng đi.
Tô Văn Hương lạnh lùng nhìn nàng một cái, nói:
- Ngươi là người phương nào?
Nữ tử váy đen đó cười nói:
- Ngươi cũng không cần thiết phải nhận ra ta, ta nhận ra ngươi là được rồi.
Tô Văn Hương hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu tình, nói:
- Kiếm này mà ra, hoặc là hắn chết, hoặc là ta chết, ngươi cảm thấy ta có nên đánh cược như vậy không?
Thiếu chủ Khương gia đó bỗng nhiên cười cười nhìn về phía nữ tử váy đen, nói:
- Ta cảm thấy thực lực của ngươi cũng không thấp, vì sao không ra tay?
Nữ tử váy đen đó liếc một cái đầy phong tình vạn chủng, nói:
- Ta không ghét hắn, còn hơi thích nữa.
Khất Nhi đó ngoáy ngoáy mũi, cười lạnh nói:
- Lẳng lơ!
...
- Đừng hy vọng vào bọn họ...
Mà lúc này, mấy vị Kim Đan đó cũng đều đã thấy rõ thế cục, ánh mắt lạnh lùng, một người trong đó nói:
- Bọn họ không dám đánh cược, nếu không ra tay, còn có thể giữ được cái danh thiên kiêu của mình, nếu thua, vậy chính là kết cục bị vô số người nhạo báng!
Có một người khác hừ lạnh nói:
- Trải qua trận chiến này, bọn họ còn mặt mũi nào mà tự xưng thiên kiêu?
- Hiện giờ chúng ta phải làm sao đây?
- Tiếp tục cầm chân hắn, tiêu hao dần với hắn, ta cũng không tin pháp lực của hắnlà vô cùng vô tận...
Trong lòng mấy người đã có chủ ý, liền cũng khơi dậy tiểu tâm tư triền đấu, thu hồi một bầu sát ý, cược vào sự kiên nhẫn vô tận.
Nhưng cũng đúng lúc này, Phương Nguyên trên đỉnh mũi thở hắt ra một hơi.
Thần thức của hắn nội liễm, cũng có thể cảm giác tu vi pháp lực trong lôi hồ, trên đạo cơ, trong cơ thể.
Từ khi ra khỏi Tử Vụ Hải, liên tục đại chiến, hắn thế không gì sánh được, nhưng tiêu hao đối với pháp lực bản thân lại cũng không ít.
Mà hiện giờ, hắn thấy người chung quanh đều từ xa nhìn chằm chằm mình, mạch nước ngầm dũng động, làm sao còn có thể không đoán được tâm tư của bọn họ?
Có điều phát hiện này cũng khiến hắn hơi cười lạnh...
- Đều bình tĩnh như vậy à?
Tâm niệm vừa định, lập tức xông lên trước:
- Vậy ta sẽ khiến các ngươi phải sốt ruột một chút là được!
Hắn vừa lướt tới, tốc độ trong nháy mắt liền đề thăng tới cực điểm, một thân áo xanh đóng gió bay phần phật, dưới chân Lôi Linh Chu Tước hiện ra, đẩy ra lôi quang thành mảng, giống như một mảng lôi vân xông ra.
- Hắn muốn liều mạng à?
- Chớ có đón đỡ, né tránh trước đã.
- Tránh đi phong mang, triền đấu với hắn.
Những tu sĩ cản trước người hắn nhìn thấy một màn này, đồng loạt kinh hãi.
Đến lúc này, phàm là người có chút đầu óc đều nghĩ tới triền đấu với Phương Nguyên, tiêu hao pháp lực của hắn, vừa thấy Phương Nguyên xông tới, còn tưởng rằng hắn muốn liều mạng với mình, chém được người nào hay người nấy, không ai muốn thành quả trứng xui xẻo, lập tức tản ra bốn phương tám hướng, ai nấy tế ra pháp bảo bảo vệ trước người, nghĩ có đánh chết thì mình cũng không làm chim đầu đàn.
Mà người ôm loại tâm tư này rất nhiều, cũng xuất hiện một màn kỳ lạ.
Phương Nguyên đằng vân mà đến, vô số người ở đằng trước đều tản ra, nhất là ở ngoài Bát Hoang Sơn trăm trượng, vẫn đang có không người vây quanh, đông nghìn nghịt một mảng, nhưng lúc Phương Nguyên vừa đến gần, lại rào một cái tản ra, tránh ra một con đường.
Thậm chí còn có người kêu to:
- Chúng ta ở ngoài trăm trượng mà, ngươi phải giảng đạo lý chứ.
Nhưng không ngờ, Phương Nguyên thấy bộ dạng này của bọn họ, chỉ cười lạnh một tiếng, liền từ trong lỗ hổng này xông ra ngoài.
- Hắn... Hắn đây là muốn làm gì?
Những người vội vàng né ra lúc này mới ý thức được Phương Nguyên không có hứng thú đối với bọn họ, ai nấy đều thần sắc kinh ngạc.
- Muốn chạy trốn à?
- Nơi này chính là Thông Thiên Bí Cảnh của Kim gia, hắn có thể trốn được đi đâu?
Vô số niệm đầu từ trong lòng dâng lên, tuy khó hiểu, nhưng vẫn vội vàng đáp mây bay về phía Phương Nguyên.
Mà Phương Nguyên xông ra khỏi Bát Hoang Sơn, liền một khắc cũng không ngừng, cấp tốc bay về hướng nam, Bát Hoang Sơn ở góc đông bắc bí cảnh, mà từ đây đi về phía nam, chỉ hơn trăm dặm liền đã có thể từ xa nhìn thấy kim quang chói mắt nối thẳng thiên địa, đó chính là một trong ba cây kim trụ (trụ vàng) phía đông cắm trong Thông Thiên Bí Cảnh này, vạn năm dài lâu vẫn thủy chung cắm ở đó, không có nửa phần dao động!
Mà lúc này, Phương Nguyên lại cưỡi mây mà đến, tốc độ một khoảnh khắc cũng không ngừng, va lên trên kim trụ.
- Hắn... Hắn đây là...
Có tu sĩ ở xa xa đằng sau nhìn thấy một màn này, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một loại dự cảm không tốt.
Cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên liền đã xông tới gần kim trụ, hung hăng va tới.
Ầm một tiếng, kim trụ hơi lay động một chút, thiên không của bí cảnh, giống như cũng theo đó mà lay động.
- Hắn điên rồi à?
Sau lưng Phương Nguyên, vô số người lộ ra ánh mắt hoảng sợ đến cực điểm.
Cũng có người hét lớn:
- Đó là mười hai Thông Thiên Kim Trụ, không thể, hắn sao có thể...
Nhưng một câu này còn chưa dứt, liền thấy Phương Nguyên mượn lực va chạm đó, thân hình lại phóng lên cao, lạnh lùng nhìn về phía kim trụ.