Dịch nhân xuất thế, bát phương lui tránh; yêu ma quỷ quái không chỗ che thân!
Từ khi Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn xuống núi mang tiên uy thánh địa đệ nhất Đông Hoàng Sơn, thân cận Trung Châu thế gia, chiếm cứ đại thế; lại hiến Tiên bảo cho Ma Biên, đến quân tâm ủng hộ; Yêu Vực ba điểm, chiếm hết hai; kinh động lão quái lánh đời, thần luyện bảo tán thành, có thể nói thanh thế vô cùng to lớn, khí vận cường hoành, xưa nay hiếm thấy. Cho dù thế lực nào, thiên kiêu phương nào trên thế gian cũng đều không có năng lực đối kháng cùng hắn, mà lục đại thánh địa còn lại chỉ duy trì sự trầm mặc.
Thật sự mà nói đối thủ của hắn cũng có.
Bây giờ trên thế gian chỉ còn lại một đối thủ duy nhất, chính là Hắc Ám Ma Chủ.
Từ khi Chung Lão Sinh, đệ nhất Hắc Ám sứ giả bị tiêu diệt ở Đại Tự Tại Thần Ma Cung, tình thế Hắc Ám Ma Chủ nghịch chuyển, đã bị Tiên Minh truy sát rất lâu làm cho Tiên Minh mất đi không ít nhân thủ, nhưng Hắc Ám Ma Chủ cũng bị bức đến vô cùng chật vật, nhưng dù sao hắn cũng có bản lãnh thông thiên, lại có kinh nghiệm chạy trốn nên dù Tiên Minh mất nhiều công phu vẫn không bắt được hắn.
Ngược lại, bọn họ điều tra được số lần hiện thân của Hắc Ám Ma Chủ càng ngày càng nhiều, hành vi vô cùng quỷ dị, chuyện này tuyệt không phải do hắn không có đường đi mà hành động như thế, vì hắn ở thế yếu, ẩn nấp càng bí mật càng tốt, không để cho người ta phát hiện ra hành tung của mình mới phải, cũng không phải cố ý nhảy ra khiêu khích Tiên Minh, người đời đều biết Hắc Ám Ma Chủ không phải là người tẻ nhạt như vậy.
Ban đầu hắn làm thoạt nhìn rất tán loạn, nhưng sau đó phân tích đều có đạo lý của hắn.
Đã như thế, cũng rất đơn giản, hắn qua lại như vậy nhiều lần chỉ có thể nói rằng hắn lại có âm mưu khác.
Nhớ tới lúc trước ở trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung, bọn họ hầu như đã mở ra lối đi đến đại kiếp nạn, khiến nhân gian đến gần đại kiếp nạn, mấy vị Thánh Nhân và trưởng lão Tiên Minh sợ toát mồ hôi lạnh, chỉ sợ hắn lại làm chuyện gì uy hiếp nhân gian.
Càng như vậy, bọn họ càng nóng lòng muốn bắt Hắc Ám Ma Chủ.
Nhưng không thể bắt được vì Hắc Ám Ma Chủ thực sự quá mức giảo hoạt, thần thông quảng đại.
Cho tới hôm nay, Tiên Minh còn không biết sào huyệt của hắn ở nơi nào, dưới tay có bao nhiêu người.
Khi hắn còn chưa chết chính là mối họa lớn nhất của Thiên Nguyên.
Cho dù ai chém được hắn, cũng có công lớn đầy trời, nhưng rốt cuộc ai có bản lĩnh này?
Lúc này cả thế gian cũng bắt đầu đồn đại, Hắc Ám Ma Chủ lấy sức lực của một người đối kháng thiên hạ, chưa từng bại trận, cho dù thế nhân khen ngợi chiến dịch Đại Tự Tại Thần Ma Cung, nhưng chỉ một mình hắn đã dụ ba vị Thánh Nhân của Tiên Minh, cùng bốn vị chủ Thánh địa vào trong, khuấy gió nổi mưa, sau đó lại thong dong chạy trốn.
Thế gian truyền tụng ba đại cao thủ Đạo tử Vong Tình Đảo, thần tướng Ma Thần, Ám bộ kỳ tài Tiên Minh liên thủ, đánh vỡ kế hoạch hủy diệt thế giới của Hắc Ám Ma Chủ, kỳ thực chỉ tính là hậu họa mà thôi, không có nghĩa là bọn họ thật sự đánh bại Hắc Ám Ma Chủ.
Với kế hoạch như vậy, bất cứ lúc nào Hắc Ám Ma Chủ đều có thể thực hiện tiếp tục.
Trên thế giới này, lối đi đến đại kiếp nạn quá nhiều, ai biết hắn có năng lực mở ra lối đi khác hay không?
Vì thế Hắc Ám Ma Chủ chưa bao giờ bị thất bại.
. . .
. . .
Những lời đồn này làm cho người trong thế gian tâm tình khủng hoảng không hình dung được.
Mà trước đó, loại khủng hoảng này, Tiên Minh vẫn phòng ngừa, chỉ sợ thiên hạ rối loạn.
Nhưng bây giờ có một thế lực bí mật thúc đẩy, khiến cho sức lan tỏa dữ dội đến mức vượt qua tầm kiểm soát của Tiên Minh.
Mà khi người đời sợ hãi Hắc Ám Ma Chủ đến mức cực điểm, Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn ra tay.
Hắn thôi diễn trên Đông Hoàng Sơn trên ba ngày, tính ra tăm tích của Hắc Ám Ma Chủ.
Sau một ngày, hắn dẫn đầu thiên kiêu thế gia Trung Châu cùng các cao nhân đến Vấn Đạo Sơn Trung Châu. Cách Vấn Đạo Sơn không tới ngàn dặm, có một chỗ có vẻ yên tĩnh, như tiểu tông môn thế ngoại tiên địa, đây là một tiểu sơn môn không tranh với đời, cộng với bối cảnh hùng hậu nên không ai hoài nghi bọn họ, mà Tiểu Thánh Sư lại đi thẳng tới đây, leo núi cầu kiến.
Thế lực khắp nơi, trực tiếp bao vây tiểu sơn môn, vung binh muốn đánh.
Trên không trung của tiểu tông môn bỗng nhiên có ánh sáng đỏ ngút trời, hình thành một vùng huyết vân dày đặc, bao phủ mọi người trong vòng ba trăm dặm.
Tu sĩ khắp nơi xuất hiện bao vây tiểu tông môn đều vô cùng kinh hoàng, không biết có bao nhiêu người bị pháp bảo huyết vân này phá huỷ đạo hạnh, lập tức từ không trung rơi xuống, vừa giận vừa sợ nhìn bên trong huyết vân, có vô số bóng người quỷ dị, trốn về bốn phía.
Thì ra sào huyệt Hắc Ám Ma Chủ thật sự ở đây. . .
Thì ra Hắc Ám Ma Chủ lại ở ngay đây, cách khá gần Vấn Đạo Sơn Tiên Minh khiến mọi người phẫn nộ!
Tiên Minh làm ăn kiểu gì mà mầm họa Thiên Nguyên lại gần bọn họ như thế?
Trong tiểu tông môn này giấu diếm tà pháp quỷ quyệt, ma đạo thần thông vô cùng vô tận, lập tức bạo phát ra sức mạnh khiến người bình thường khó có thể hình dung nổi. Vốn chúng tu đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng khi đụng phải cũng không biết làm sao. Trong tình huống như vậy, Hắc Ám Ma Chủ và tay sai của hắn mượn nhờ huyết vân khuếch tán chạy trốn, quả thật không phải ai cũng ngăn cản được.
Nhưng cũng ngay vào lúc này, Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn đã bước lên trời.
Chương 1642 Chỉ thêm náo nhiệt mà thôi (2)
Đại đạo luân âm hưởng bên người rung khắp hư không, từng tàng bảo quang trên đỉnh đầu ngây dại nhiễm cửu thiên.
Huyết vân khổng lồ kia bị đại đạo âm luân phá vỡ, nhất thời mây tan trời trong xanh, mặt trời nở rộ, trong hư không không biết có bao nhiêu khí cơ quái nhân, trực tiếp lộ ra trước mặt chúng tu, vẻ mặt sợ hãi vô cùng, liều mạng chạy trốn về bốn phía.
Trên không trung đều là người, chúng tu cùng nhau tiến lên chém giết vô số, bắt giữ vô số người nhưng vẫn có không ít người chạy trốn, lại không biết trong những người chạy trốn này có Hắc Ám Ma Chủ hay không.
Ngay khi chúng tu kinh sợ ảo não, Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn liền ra tay, thân hình bay thẳng vào mây trời, một bàn tay trắng noãn như ngọc, đánh thẳng về phía một trong những người bỏ chạy, người kia nhìn rất bình thường, không khác gì những quái nhân kia, chỉ có thể cắn răng kêu rên, giữa không trung xoay người lại, nhận một chưởng này.
- Xì!
Người kia tiếp một chưởng này, trên người như sớm bị thương tổn, miệng phun máu tươi, lần thứ hai bỏ chạy.
Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn trực tiếp đuổi theo, đuổi ba ngày liên tục, rốt cục trên Đông Hải vẫn để hắn chạy trốn.
Sau đó chúng tu mở ra đại trận hộ sơn của tiểu tông môn, kiểm tra tỉ mỉ, rốt cục cũng phát hiện trong lòng đất tiểu tông môn có giấu một tiểu thế giới. Mà khi mở ra tiểu thế giới thì tất cả mọi người đều bị đồ vật bên trong làm kinh động, nơi đó bẩn thỉu không cách nào hình dung được, phát hiện Ma Tức Hồ bình thường không bị người ta phát hiện được cải tạo thành một cung điện dưới lòng đất.
Ở đây, có người cụt chân cụt tay, bị cải tạo thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Những quái vật này, có người thân thể biến dị, có người thân thể người hóa thành con rối, vô cùng thê thảm, nhìn thấy mà giật mình kinh hãi, quan trọng hơn những quái vật này đều sinh sống ở nơi có ma tức hắc ám vô cùng nồng nặc nhưng lại bảo lưu thần trí của chính mình.
Chuyện này khiến người người oán trách, người trong thiên hạ biết đến chuyện này, giận không kiềm chế được.
Một cung điện dưới lòng đất đã hoàn toàn bị thiêu hủy, mà tất cả quái vật bị bắt được cũng đều bị chém giết.
Ngoài ra, Tiên Minh lại phái ra vô số Tiên binh đi truy sát những quái vật chạy thoát kia.
Có người vui mừng nói:
- Thực sự không biết Hắc Ám Ma Chủ bày trò quỷ gì nhưng nhìn cung điện đáng sợ dưới lòng đất cũng biết không phải chuyện tốt gì, may mà Tiểu Thánh Sư sớm thôi diễn tìm ra sào huyệt của hắn, tấn đánh tới, hắn mới không có cơ hội thành công, nếu không, đợi đến khi hắn hoàn thành kế hoạch, e là thiên hạ sẽ hoàn toàn hỗn loạn.
Cũng có người than tiếc:
- Chỉ tiếc, Hắc Ám Ma Chủ vẫn chạy trốn được.
Tuy nhiên, người thủ sơn Đông Hoàng Sơn trên tiên yến lại cười, nói với người bên cạnh:
- Một trận chiến ở Đông Hải, Hắc Ám Ma Chủ bị Tiểu Thánh Sư đánh trọng thương, không còn sống lâu nữa, điều quan trọng là…
- . . Tiểu Thánh Sư đã biết thân phận của hắn!
- . . .
- . . .
Thế gian nổi lên sóng lớn cuộn trào, phong vân biến ảo.
Giống như một con sông lớn bị bùn chặn lại, thay đổi dòng chảy, dâng trào cuồn cuộn.
Mà trong tình huống như vậy, thiên hạ đều bị cuốn vào trong, chỉ có Lục đại Thánh địa vẫn duy trì trầm mặc, không nói một lời. Mặc dù không biết tại sao Lục đại Thánh địa vẫn duy trì trầm mặt khi Đông Hoàng Sơn làm những chuyện như vậy, nhưng trong lòng Lục đại Thánh địa sẽ không quá bình tĩnh như vẻ ngoài.
Cũng không phải không có người bình tĩnh, ví như người trong Dịch Lâu.
Phương Nguyên thôi diễn một phương đại trận, thời gian thôi diễn hết tám năm, nhiều hơn dự đoán năm năm.
Điều này cũng có chút bất đắc dĩ, dù sao Cửu Thiên Hồn Viên trận có liên quan đến thuật số vô cùng phức tạp, hơn nữa dù là Phương Nguyên, hay ba vị cửu văn Đại Trận Sư Thiên Cơ, Kinh Thiên, Huyền Minh đều không có kinh nghiệm, phải đi không ít đường vòng. . .
Mặc dù mất nhiều thời gian như thế, trong lòng Phương Nguyên vẫn tĩnh lặng, không hề vội vàng.
Lúc đầu cũng có chút sốt ruột, có chút thất lạc, nhưng tám năm trôi qua tâm trí cũng rèn luyện tốt.
Không gì có khả năng nuôi dưỡng trạng thái tâm trí của một người hơn là đắm chìm trong thuật số vô tận.
Trong lúc đó quần sơn Dịch Lâu, trước Thanh Long tiểu lâu đã bày ra một cái ghế mây, Phương Nguyên nằm trên ghế mây, trong tay cầm một quyển sách cổ, đang đọc. Bên cạnh hắn, trên kỷ nhỏ bày một bình trà, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, gió thổi hiu hiu, tiếng ve kêu truyền đến, trên vai hắn là con mèo trắng béo ú đang ngủ, đè ép bả vai hắn có chút đau.
- Phương Nguyên tiên sinh, lại có vài phong thư chuyển cho ngài.
Trên đường mòn bên cạnh, một người trẻ tuổi thở hồng hộc chạy tới, trong lồng ngực của hắn ôm mấy thẻ ngọc, dáng dấp có chút ngại ngùng, như vừa trải qua một cơn bạo bệnh, sắc mặt tái nhợt, nhưng bước chân vô cùng vững vàng.
- Bỏ vào trong phòng đi!
Phương Nguyên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ gật đầu nói.
Người trẻ tuổi quen thuộc chạy vào tiểu lâu, ném ngọc giản vào trong giỏ lớn, trong giỏ đã chất đầy ngọc giản và giấy viết thư, đều đánh dấu khẩn cấp, thu hút sự chú ý của người nhìn.
Nhưng rất nhiều thư đều không mở ra qua.
Người tuổi trẻ đi từ trong tiểu lâu ra, thay trà cho Phương Nguyên, cười nói:
- Tiên sinh, bây giờ bên ngoài đang rất loạn.
Phương Nguyên thả cuốn sách trong tay xuống, cười nói:
- Cũng chỉ là cảnh náo nhiệt mà thôi.
Chương 1643 Rời khỏi Dịch Lâu (1)
- Phương Nguyên tiểu hữu, xe đã chuẩn bị xong.
Trong lúc đó, trên quần sơn Dịch Lâu, Vô Danh lão nhân dẫn hai đồng nhi, đi dọc theo đường núi, có lẽ trong thời gian mấy năm này, bản thân lão ăn theo bốn Đại trận sư ăn không ít bảo đan, lão đã quá già, gần đây lại trông rạng rỡ hẳn lên, một đầu tóc trắng đã có vài sợi đen, như cải lão hoàn đồng.
- Sao lại gấp rút muốn đuổi ta ra ngoài thế chứ?
Phương Nguyên thả sách trong tay xuống, chắp tay thi lễ trước Vô Danh lão nhân.
- Đại trận vẫn chưa xong đâu!
- Nếu ngươi không đi, Dịch Lâu có thể không chịu nổi!
Vô Danh lão nhân ngồi trên nham thạch màu xanh trước mặt Phương Nguyên, cười nói:
- Đại trận còn chưa xong, nhưng chỉ còn kết thúc cuối cùng và xác minh thôi, có một mình Thiên Cơ tiểu bối là đủ rồi, không cần lại phiền toái như vậy, điều quan trọng là tiểu tử ngươi không đi, ngốc trong Dịch Lâu ta ngày nào thì chiếm lấy Thất Tinh Đài Dịch Lâu ta ngày đó, ngươi tưởng ta không biết sao? Từ hai năm trước, thật ra người đã không dùng đến Thất Tinh Đài để thôi diễn trận pháp, trong thời gian hai năm, mỗi ngày ngươi ngồi trên đó làm gì?
Phương Nguyên bất đắc dĩ nhìn Vô Danh lão nhân, nói:
- Không phải là Thất Tinh Đài sao, nếu để ở đó cũng chính là để.
- Không phải Thất Tinh Đài sao?
Vô Danh lão nhân trừng mắt, một lần nữa lặp lại lời Phương Nguyên.
- Ngươi cần phải biết rằng, cho dù dị bảo thánh địa phương nào cũng không tùy tiện mở ra, năm đó ngươi ở Vong Tình Đảo, ở trong Thái Thượng Huyền Cung mấy tháng, đã tiêu hao hết ngàn năm tích lũy Vong Tình Đảo Nam Hải, ở Đại Tự Tại Thần Ma Cung, mượn Táng Tiên Bi để tìm hiểu Thái Cổ Ma Chương, cũng tiêu hao một nửa Minh Hà Đại Tự Tại Thần Ma Cung, bây giờ trong Dịch Lâu ta, ngươi xem Thất Tinh Đài này chỉ cần ngồi lên là có thể ngộ đạo sao?
- Đó cũng tiêu hao vạn năm đạo uẩn của Dịch Lâu ta.
- Ngươi ngồi thêm một ngày, đạo uẩn của Dịch Lâu ta cũng tiêu hao một ngày.
Vừa nói vừa cằn nhằn, vừa nâng một cây A La Hán trong lòng bàn tay, than tiếc:
- Ngươi xem mấy năm qua ngươi giày xéo, hiện cây cỏ trên núi Dịch Lâu đều không nở hoa, có thể thấy được đạo uẩn bị ngươi tiêu hao quá nhiều.
Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ.
- Đó là cỏ đuôi chó, nó vốn không nở hoa!
- Cho dù có thế nào, Thất Tinh Đài này cũng không cho ngươi, dù ngươi có đi hay không, ta cũng mang Thất Tinh Đài đi.
Vừa nói xong, đưa tay ra hiệu hai thiếu niên vào trong tiểu lâu của Phương Nguyên mang Thất Tinh Đài đi, sau đó nhìn Phương Nguyên, nói:
- Một năm trước có thể tuyên bố đại trận thành công, ngươi không muốn, nhất định phải hoàn toàn thôi nghịch thôi, xác định không có gì trở ngại mới tuyên bố, bây giờ chính thôi nghịch thôi cũng đã hoàn thành, bây giờ chỉ còn vấn đề vận chuyển, đợi ba tháng sau chính thức tới Ma Biên bày trận, ngươi đến chủ trì là được!
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Không cần, trận này là Dịch Lâu chủ đạo, vãn bối chỉ giúp đỡ Dịch Lâu bù đắp một khối mà thôi!
Vô Danh lão nhân nhìn Phương Nguyên một lát, bỗng nhiên nói:
- Dịch Lâu chủ đạo, thật sự không suy tính một chút?
Phương Nguyên vội khoát tay.
- Không cần, tất cả Dịch Lâu đều là Lão quang côn, vãn bối là người đã có vợ…
Vô Danh lão nhân thấy hắn nói đùa nhưng thái độ lại rất kiên định, liền hít sâu một hơi, nói:
- Tâm tính của tiểu nhi ngươi vẫn còn kém một chút, cái gì mà vợ không vợ, ngươi biết vì sao lão nhân gia ta lại sống lâu hơn những người khác không?
Phương Nguyên nói:
- Bởi vì ngươi có tu vi cao?
Vô Danh lão nhân khịt mũi xem thường.
- Bởi vì khi ta còn trẻ tuổi xấu trai, không có nữ nhân xem trọng ta!
Nghe hắn nói rất tự hào, Phương Nguyên cũng đành bất đắc dĩ tán thưởng một câu.
Vô Danh lão nhân thở dài, thái độ trở nên nghiêm túc, nói:
- Trận này không có ngươi không được, phải do ngươi chủ đạo, nhưng ta nói ba lần, nếu ngươi không đồng ý chuẩn bị, lão phu cũng không miễn cưỡng nữa, có điều trên sử sách thôi diễn trận này, ngươi đặt ngang hàng với Dịch Lâu, điều quan trọng là Cửu Thiên Hồn Viên trận trước đây vốn là Dịch Lâu diễn, nhưng bây giờ, một đạo trước đại trận thay đổi quá nhiều, đã không còn là Cửu Thiên Hồn Viên trận như trước, tên này, ngươi xem có nên đổi lại một tên khác không.
Đối với chuyện này, Phương Nguyên cũng không từ chối.
Trong mấy năm qua, hắn đã vì đại trận này mà bỏ ra quá nhiều tâm huyết.
Tuy rằng hắn không dự định chiếm lấy toàn bộ công lao, cũng không có ý định khi đại trận tuyên bố thành công, mượn nó hưởng thụ ánh mắt tán thưởng của người trong thiên hạ, nhưng chỉ lấy một cái tên, hắn vẫn rất tình nguyện. Sau khi suy nghĩ, hắn nói:
- Đây vốn là Tiên đạo đại trận, do Dịch Lâu diễn, sau đó vãn bối lại lấy ma đạo bù đắp, để hai đạo Tiên Ma hỗ trợ lẫn nhau....
Trầm ngâm một chút, hắn lại nói:
- Hãy gọi là Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma đại trận.
Vô Danh lão nhân nghe vậy, vỗ tay mà cười.
- Có thể!
Lúc này, trong tiểu lâu người trẻ tuổi nhút nhát kia đi ra, nói với Phương Nguyên.
- Tiên sinh, thu thập xong rồi.
Phương Nguyên gật đầu, cười đứng dậy, nói với Vô Danh lão nhân.
- Vãn bối phải đi rồi!
Vô Danh lão nhân cũng đứng dậy, cười nói:
- Tuy tuổi ngươi còn nhỏ, nhưng bắt đầu từ bây giờ ngươi không cần gọi ta là tiền bối đâu.
Chương 1644 Rời khỏi Dịch Lâu (2)
Phương Nguyên nói:
- Lễ không thể thiếu, không biết xe kéo ở nơi nào?
Vô Danh lão nhân:
- Theo như ý ngươi, dừng ở phía sau núi, thật sự không để chúng Trận Sư đưa tiễn sao?
Phương Nguyên lắc đầu, kiên quyết:
- Bọn họ còn có rất nhiều chuyện phải làm, không cần quấy nhiễu!
Phương Nguyên ôm lấy mèo trắng cùng thanh niên nhút nhát rời khỏi tiểu lâu, lúc đi ra bên ngoài chỉ thấy giao long cuốn mình ngủ trên một ngọn núi. Nó ngủ mấy năm, vóc người cũng cao lớn lên không ít, so với lúc tiến vào Dịch Lâu đã lớn gấp đôi, đỉnh đầu mọc một cái sừng giống như ngọc tủy, bên trên có đạo văn pháp ấn vô tận, có thể thấy được nó tham ô không ít bảo đan tiên dược.
Dịch Lâu vốn là thánh địa trên thế gian, một nơi nghèo khó nhất thánh địa, nhưng mấy năm qua vì chăm sóc những Đại Trận Sư thôi diễn đại trận thế, đã mang đến không ít kỳ trân dị bảo, món ngon vật lạ, tiên tửu, cũng thành nơi xa hoa nhất trong thế gian.
Trong mấy năm qua trong Dịch Lâu xuất hiện hai đại sâu mọt.
Một người là Vô Danh lão nhân, đại sâu mọt thứ hai chính là giao long.
Đương nhiên ngoài hai đại sâu mọt còn có một con lợi hại hơn, được gọi là chuột lớn, chính là mèo trắng trên vai Phương Nguyên.
So với bọn họ, Phương Nguyên còn quá thanh liêm.
Lúc trước hắn đến thế nào thì đi như thế, chỉ có chiếc xe ngựa phía sau núi, vô cùng rõ ràng.
Đương nhiên, Vô Danh lão nhân lại không nghĩ như thế, nhìn Thất Tinh Đài chuyển trở lại, đau lòng đến nghiến răng, miệng lẩm bẩm không ngừng.
- Khổ chủ nhân Dịch Lâu đời tiếp theo, Thất Tinh Đài này như sắp bị phế bỏ rồi.
Không để giao long kéo xe, nó thu nhỏ thân hình theo Phương Nguyên ngồi trong xe kéo, tiện tay bắt được ba con nai kéo xe, xe kéo càng lúc càng nhanh, chậm rãi bay lên trời, đi về sau núi Dịch Lâu. Đúng lúc này, nơi sâu trong Dịch Lâu, một đám tiểu Trận Sư trong lòng cảm ứng được đều dừng thôi diễn, đi tới bên cửa sổ đưa tiễn.
Tin tức Phương Nguyên chuẩn bị rời đi mấy ngày nay bọn họ đều biết, có điều Phương Nguyên không để bọn họ đưa tiễn, bọn họ cũng không làm trái, lúc này mới đi tới bên cửa sổ, yên lặng nhìn từ xa, biểu đạt sự tôn trọng phần đại công này với Phương Nguyên.
Bây giờ trước sơn môn Dịch Lâu không biết có bao nhiêu người đang đợi.
Người khắp nơi trong thiên hạ đang đợi Phương Nguyên đi ra từ Dịch Lâu, cũng không biết bao nhiêu người cứ như thế canh giữ ngoài Dịch Lâu, chờ gặp Phương Nguyên một lần, nhưng không ai biết rằng bây giờ Phương Nguyên đã đi ra từ sau núi, trên một chiếc xe ngựa do ba con nai kéo, bay lên trời chạy về phía nam, lặng yên không hề có một tiếng động, ngay cả cây cỏ xung quanh cũng không kinh động huống chi những người khác.
Nhưng khi xe ngựa đi ra ngàn dặm, tới một tòa thâm sơn thì lại ngừng lại.
Trên đỉnh núi nhỏ sâu thẳm có mấy người ở, có lão thái thái trụ gậy đầu rồng, nhắm mắt dưỡng thần, cũng có nam tử mặc áo bào cầm bội kiếm đang đánh cờ, còn có một mỹ nam tử nhẹ nhàng đánh đàn.
Phương Nguyên không thể làm gì khác hơn là xuống xe ngựa, cúi chào bọn họ.
- Xin chào Lão tổ tông, Tiên Hoàng bệ hạ, Kiếm Thủ cùng Dao sư huynh!
Không nghĩ tới chính mình đi gấp như vậy vẫn bị người chặn lại.
Lão tổ tông Vong Tình Đảo, Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên, Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì và đại đệ tử dưới trướng thành chủ Bát Hoang Thành. Hiện tại bọn họ là những nhân vật đứng dầu thế gian, nếu bọn họ muốn chặn đường đi của hắn, dù có né tránh cũng không tránh được.
- Chúng ta biết đại trận đã xong, gần đây vẫn thúc Dịch Lâu thả ngươi đi ra!
Lão tổ tông Vong Tình Đảo Nam Hải run rẩy đứng lên, tỉ mỉ nhìn Phương Nguyên một lát, có chút thoả mãn.
Phương Nguyên tiến lên đỡ lấy Lão tổ tông Vong Tình Đảo, nói:
- Kỳ thật vãn bối biết rõ!
Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên quay người sang đến nhìn hắn, hỏi:
- Vậy ngươi có biết Đạo tử Đông Hoàng Sơn xuống núi không?
Phương Nguyên gật gật đầu, không hề trả lời.
Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì cười một tiếng, nói:
- Ngươi chịu ủy khuất rồi.
Phương Nguyên hỏi:
- Vì sao vãn bối phải chịu ủy khuất?
- Lão phu tu kiếm đạo, nên cũng là người yêu thích thẳng thắn, không cần phải nói tốt để che giấu gièm pha!
Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì nói:
- Hiện tại Đông Hoàng Sơn đi ra đoạt thiên hạ, tuy rằng sớm biết bọn họ sẽ tới, nhưng cũng không nghĩ tới hắn lại đi ra như thế sớm. Hơn nữa, sau khi xuống núi chuyện đầu tiên làm là đi tới Côn Luân Sơn, chặt đứt Tiên Nguyên tạo hóa của ngươi, việc này nói là trùng hợp, hoặc Đông Hoàng Sơn không biết thì lão phu không tin, bọn họ làm như thế chính là để ngươi không có cách nào Hóa Thần!
Phương Nguyên gật đầu, vẫn không tỏ rõ ý kiến.
Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên đồng tình:
- Trước đó danh tiếng ngươi quá lớn, công lao cũng quá lớn đã kinh động đến truyền nhân Đông Hoàng Sơn, không thể không xuất thế, dù sao Đông Hoàng Sơn đã làm lãnh tụ vài kiếp, nhất kiếp nguyên này đương nhiên cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, kiếp nguyên này, ngàn năm trước sơn chủ Đông Hoàng Sơn chết đi ở Côn Luân Sơn, vì thế từ đó tời giờ Đông Hoàng Sơn là thời khắc yếu đuối nhất, nhưng cũng vì yếu nhất nên bọn họ ra tay mãnh liệt hơn, không chỉ lấy ra át chủ bài, còn bắt đầu chèn ép đối thủ!
Phương Nguyên nghe được hứng thú hỏi:
- Vậy thì sao?
Chương 1645 Liên quan gì đến ta (1)
Thái độ của Phương Nguyên ngoài dự liệu của tất cả mọi người, bầu không khí lập tức trờ nên trầm mặc.
Trong lòng mọi người vốn tưởng rằng sau khi Phương Nguyên hoàn thành Ma Biên đại trận xuất quan, nhìn thấy thiên hạ có những biến đổi sẽ cảm thấy ủy khuất, dù sao, trước đó, hắn vì thiên hạ đã có cái danh Tiểu Thánh Sư, được người người khen tụng. Nhưng hôm nay, Tiểu Thánh Sư trong miệng người trong thiên hạ đã biến thành vị Đông Hoàng Sơn kia, người nhớ đến hắn càng ngày càng ít. Trước đó, hắn đã được mọi người xem là một trong lãnh tụ trong tương lai, thành tựu không thể đoán trước, thậm chí đã có người xem hắn như các vị chủ Thánh địa, nhưng hiện tại…
. . . Tiên Nguyên cũng không có!
Bỏ qua cơ hội ở Côn Luân Sơn, thế gian xuất hiện Tiên Nguyên ít nhất cũng phải ở sau một kiếp này!
Phải đợi thiên địa chầm chậm xuất hiện Tiên Nguyên!
Vì thế, cho rằng Phương Nguyên sẽ cảm thấy ủy khuất, sẽ phẫn nộ, thậm chí oán giận các vị Thánh địa không bảo vệ Tiên Nguyên cho hắn, mấy chủ đại Thánh địa đã chuẩn bị thật tốt để nhận lấy những oán khí mới đến đây chờ hắn.
Nhưng không nghĩ tới lại không có gì cả.
Phương Nguyên nghe xong những việc này, vẻ mặt không chút hứng thú.
- Vì sao chúng ta đến đây tìm ngươi, Phương tiểu hữu thật sự không biết?
Sau khi trầm mặc một lát, Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên chậm rãi lên tiếng:
- Chuyện Đông Hoàng Sơn muốn làm, ngươi không thấy được?
Phương Nguyên nói:
- Đơn giản chỉ tập kết đại thế thiên hạ vào một thể, đối kháng với đại kiếp nạn thôi!
- Nếu thật sự là như thế, chúng ta cũng không có gì phải lo lắng!
Lúc này, Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì nói:
- Trong mấy kiếp liên tiếp, Đông Hoàng Sơn vẫn luôn dẫn dắt thiên hạ chống lại đại kiếp nạn, vì nhân gian, vì đối kháng đại kiếp nạn, Đông Hoàng Sơn cũng đã lập được vô số công lao to lớn, người trong thiên hạ ai cũng thừa nhận công lao của họ. Cũng chính vì phần cảm niệm này mà bao năm qua Đông Hoàng Sơn ít lộ diện, nhưng mỗi khi bọn họ vừa xuất hiện, toàn bộ thiên hạ, thậm chí bao gồm các thánh địa, vẫn tôn bọn họ dẫn đầu.
Phương Nguyên quay đầu nhìn sang, hơi kinh ngạc:
- Không phải rất đúng lúc sao?
Khẽ trầm mặc một chút, hắn nói tiếp:
- Thiên hạ đúng thật là thiếu một người đứng đầu, có lẽ làm như vậy không đúng, nhưng bây giờ cũng không có biện pháp nào khác, đại kiếp nạn sắp tới, khi chưa có biện pháp nào, cách làm của hắn không thể nói không đúng. . .
Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên ngắt lời hắn:
- Đông Hoàng Sơn muốn trở thành lãnh tụ thiên hạ không ai dị nghị gì, thế nhưng…
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên:
- Nếu hắn muốn trở thành thiên hạ cộng chủ thì sao?
- Thiên hạ cộng chủ.
Phương Nguyên trầm mặc lại, không lập tức trả lời.
Lão tổ tông Vong Tình Đảo nói:
- Tập kết sức mạnh thiên hạ để đối kháng đại kiếp nạn không có gì sai, chỉ cần vượt qua đại kiếp nạn, Lục đại Thánh địa sẽ không phản đối hắn, nhưng nếu như bọn họ không phải vì trở thành lãnh tụ mà muốn trở thành thiên hạ cộng chủ là có vấn đề!
Gậy đầu rồng trong tay chống xuống, lão bà thấp giọng nói:
- Trong mấy chục ngàn năm chỉ có tổ tiên Cửu Trùng Thiên từng làm được được chuyện này.
Phương Nguyên gật gật đầu, hắn biết Lão tổ tông chỉ cái gì.
Thiên Nguyên hùng vĩ, các thế gia, tông môn, đạo thống, các chủng tộc, mỗi người bảo vệ lãnh thổ của mình.
Thế gian vô số người cường thế, ai có thể thống nhất Thiên Nguyên sẽ trở thành thiên hạ cộng chủ.
Không người nào có thể!
Nhưng ở dưới một số điều kiện đặc biệt, ví như lúc đại kiếp nạn hàng lâm, thiên hạ kinh hoảng nhất.
Trong lịch sử Thiên Nguyên đã từng có người dựa vào thời khắc đại kiếp nạn hàng lâm, thiên hạ hoảng nhất, ngựa đạp Thiên Nguyên, nhất thống thiên hạ, trở thành Thiên Nguyên cộng chủ, được xưng là Tiên Hoàng, mà Tiên Hoàng này còn có hậu duệ chính là tiên triều Cửu Trùng Thiên hiện tại.
Có lẽ lịch sử tuần hoàn.
Nhưng vấn đề ở chỗ, năm đó Thiên Nguyên cộng chủ xuất hiện cũng chưa thành công đối kháng đại kiếp nạn.
Mà bọn họ vì tư tâm, hại nhân gian, làm cho Thiên Nguyên suýt chút nữa bị chôn vùi, bị hủy hoại hoàn toàn trong một ngày.
Mà tiên triều đã bị người ta gọi là Hắc Ám hoàng triều!
Lẽ nào, bây giờ còn muốn đi lại con đường cũ?
Phương Nguyên suy nghĩ một chút, lại hỏi:
- Vì sao các vị tiền bối không ngăn cản hắn?
Hắn nói thẳng:
- Tu vi và sức mạnh dưới tay các vị tiền bối đều vượt xa vãn bối, Đông Hoàng Sơn bây giờ cũng không có sơn chủ, nếu cảm giác dã tâm hắn có nguy hại đến Thiên Nguyên thì cứ trực tiếp diệt trừ, dù là không diệt trừ hắn, cũng có phương pháp khác ngăn chặn hành vi của hắn, cần gì phải đợi đến vãn bối xuất quan?
Mấy vị chủ Thánh địa đưa mắt nhìn nhau.
Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì thản nhiên nói:
- Nếu hôm nay đã nói, thì nói rõ cũng không sao cả, Lục đại Thánh địa, không thể chém hắn bởi vì bây giờ đại đạo thế gian đã sửa, xác thực chỉ có hắn mới có thể dẫn dắt người trong thế gian vượt qua một bước cuối cùng kia, đạt đến thành tựu Đại Thừa, việc này chúng ta đã từng tìm hiểu, Đông Hoàng Sơn không nói dối, thiên công đã trở thành trở ngại Hóa Thần để bước đến bước cuối cùng kia, mà người không có tìm hiểu thiên công, lại có thể trực tiếp một bước bước vào cảnh giới Đại Thừa, chỉ có vị Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn này.