• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26 Linh Hỏa Quyết (1)

“Thanh Dương Tông chúng ta có một cái Linh Dược Giám chuyên luyện dược cùng luyện đan, nhưng mà rất nhiều dược liệu mới được hái xuống không thể trực tiếp bỏ vào đan lô, đều cần sấy khô rồi luyện chế, hơn nữa mức độ lại không đồng nhất. Linh dược thì quý giá, chuyện lặt vặt này mỗi một lần làm việc trả thù lao lại ít bởi vậy đệ tử tiên môn đều không thích làm, thế liền tiện nghi cho đệ tử tạp dịch chúng ta.”

“Nhưng mà công việc này đòi hỏi độ chính xác cao, nếu mất tập trung một chút làm hỏng cũng không chỉ hủy đi một gốc hai gốc linh dược, mà đệ tử tạp dịch có bản lĩnh như vậy ta thấy cũng không có nhiều người. Cho dù có một hai tên, cũng không muốn có quan hệ cùng Linh Dược Giám, cho nên ta vừa rồi liền nhớ tới ngươi, ngươi làm việc rất cẩn thận, thật ra thì rất phù hợp. Chỉ có điều...”

Tôn quản sự giới thiệu một chút công việc ở Linh Dược Giám cho Phương Nguyên, do dự nói: “Vấn đề là ngươi không biết Linh Hỏa Quyết!”

“Linh Hỏa Quyết?” Phương Nguyên lập tức nhíu mày lại, nghiêm túc hỏi: “Công pháp đó có khó luyện lắm không?”

Tôn quản sự đáp: “Thần thông trên thế gian được chia từ nhất phẩm tới cửu phẩm...”

Phương Nguyên vội nói: “Vậy công pháp này được mấy phẩm?”

Tôn quản sự nói: “Không ra gì, còn chẳng bằng phép thuật nữa cơ...”

Phương Nguyên nhất thời không nói ra lời, chỉ trừng mắt nhìn Tôn quản sự.

Tôn quản sự cười nói: “Cũng may mà nó là một môn pháp thuật không ra gì, còn những thần thông khác ngươi không báo cáo lên tiên môn thì không thể nào tu luyện được. Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, mặc dù Linh Hỏa Quyết chỉ là một loại pháp thuật hạng bét nhưng tu luyện nó thuận buồm xuôi gió cũng không phải là chuyện dễ dàng, cho dù là đệ tử tiên môn tu vi ít nhất cũng phải đạt đến Luyện khí tầng hai hay ba thì mới có thể bắt đầu tu luyện. Còn ngươi bây giờ...”

Phương Nguyên nghe được lời này, trong lòng cũng đã có chủ ý, thật thà nói: “Ta muốn thử một chút!"

Tôn quản biết được thuật này, lập tức liền đem khẩu quyết tâm pháp truyền cho hắn.

Phương Nguyên suy nghĩ cân nhắc một chút, phát hiện ra không phải mình không tu được pháp quyết này. Kì thật nó có yêu cầu về tu vi cảnh giới, chỉ là, tu luyện pháp thuật này lại yêu cầu pháp lực càng hùng hậu càng tốt. Giống như là phàm nhân tập võ công trước hết phải bồi dưỡng thân thể thật tốt, pháp lực hùng hậu mới có thể luyện tập thật nhiều, mau chóng thành thạo mà không cần lo lắng tiêu hao pháp lực.

Còn nếu tu vi thấp, một ngày chỉ luyện khí một hai lần mà pháp lực đã tiêu hao sạch sẽ, thì làm sao có khả năng tu luyện thành công?

Thế nhưng đối với vấn đề này thì Phương Nguyên lại không hề lo lắng, mặc dù tu vi của hắn thấp, nhưng lại có ưu thế hơn hẳn người khác!

Sau đó Phương Nguyên làm cho xong công việc của mình rồi tranh thủ trở về chỗ ở của mình thật nhanh, sau đó ngồi xếp bằng trên giường.

Trong lòng yên lặng nghĩ đến tâm pháp Linh Hỏa Quyết mà Tôn quản sự đã truyền cho hắn, sau đó hắn âm thầm vận chuyển Thiên Diễn Chi Thuật. Trong nháy mắt, cả người liền cảm giác không còn tí sức lực, suýt nữa thì ngất đi...

“Cảm giác này thực sự không dễ chịu tí nào. Sau này có tiền, tốt hơn là dùng linh thạch để thôi diễn...”

Trong lòng Phương Nguyên cười khổ. Lần này hắn không nỡ dùng linh thạch, tình nguyện dùng nhục thân để chống đỡ.

Tự mình cảm khái một câu, hắn liền cố nén mệt mỏi, hồi tưởng lại những thứ trong đầu.

Trong phút chốc, ánh mắt hắn liền sáng lên!

Rất nhiều quan khiếu cùng lộ tuyến vận công của Linh Hỏa Quyết đều khắc sâu rõ ràng trong đầu hắn!

Thậm chí, hắn cũng hiểu ra vô số lý giải cùng lĩnh ngộ đối với nguyên lý vận chuyển cùng tiềm lực của Linh Hỏa Quyết. Việc này khiến cho một tên tân thủ mới tiếp xúc pháp quyết không đến ba canh giờ trở thành một cao thủ mười năm khổ công tu tập Linh Hỏa Quyết một cách đơn giản!

“A?”

Lúc này bỗng nhiên có một cảm giác kỳ quái nổi lên, hình như vẻ ngoài đơn giản của Linh Hỏa Quyết chỉ là bề nổi của tảng băng. Hắn cảm thấy ẩn sâu trong đó một loại cấp độ càng sâu càng huyền ảo hơn...

“Phải chăng Linh Hỏa Quyết không đơn giản giống như vẻ ngoài của nó?”

Phương Nguyên có chút kinh ngạc, rồi thì thầm tự nói với mình.

Trong lòng hắn hơi khó tin Linh Hỏa Quyết chỉ là một môn pháp thuật không đâu vào đâu ở Thanh Dương tông, bề ngoài không đủ để ngăn được địch, bên trong cũng không có gì để cho người ta lĩnh hội đạo lý gì, coi như tu luyện đến cảnh giới tối cao thì nhiều nhất cũng chỉ có thể nhóm lửa một ngọn đèn dầu...

Có thể nói, cho dù bản thân pháp thuật này đạt đến trình độ cao nhất thì còn có khả năng huyền ảo gì nữa?

Cho dù là Phương Nguyên cũng chỉ cười khổ một tiếng, liền ném ý nghĩ này vào sâu trong đầu mình.

Hiện tại hắn chỉ nhớ đại khái là sau khi thi triển Thiên Diễn Chi Thuật, bản thân mất hết sức lực. Nếu đây có là sự thật thì hắn hiện tại cũng không có dư thừa tinh lực để thôi diễn.

Chuyện quan trọng trước mắt chính là siêng năng luyện tập, mau mau tu luyện thuần thục pháp thuật này trong thời gian ngắn nhất. Dù sao trong lòng hắn cũng hiểu rằng chỉ thế thôi thì vẫn chưa đủ...
Chương 27 Linh Hỏa Quyết (2)

Rất nhanh, Phương Nguyên lấy ra một viên linh thạch đỏ rực, mượn linh khí bên trong khôi phục pháp lực, sau đó bắt đầu luyện tập Linh Hỏa Quyết. Việc tu luyện này cũng đòi hỏi sự tập trung, không được sai sót chút nào.

Giống như một người đã biết chữ viết như thế nào, nhưng cũng chưa chắc có thể viết ra một chữ y đúc như mình nghĩ. Bản thân cần luyện tập không ngừng mới có thể hiểu được súc tích bên trong!

Ba ngày nhanh chóng trôi qua, vào một bữa ăn trưa bên trong Linh Thiện đường, Phương Nguyên tìm được Tôn quản sự đang ôm một đống thịt heo ăn liên tục.

“Tôn sư huynh, giờ huynh có thể dẫn ta đi Linh Dược Giám nhận nhiệm vụ được rồi!”

Tôn quản sự thần sắc ngẩn ngơ, mơ hồ không rõ nói: “Ngươi tu luyện thành công rồi sao?”

Phương Nguyên hưng phấn gật đầu, nhìn trái ngó phải ròi cầm một bản hồ sơ thật dày ở trên bàn Tôn quản sự lên, hai tay đè chặt thầm vận pháp lực. Không bao lâu, bên ngoài hồ sơ không có gì nhưng bên trong lại có khói xanh nhàn nhạt từ từ tản ra.

Con mắt Tôn quản sự đã trợn tròn, miệng cũng hình chữ O.

“Ha ha, Tôn sư huynh cảm giác như thế nào?”

Phương Nguyên cười một tiếng, mở tập hồ sơ kia ra, thình lình phát hiện một tờ giấy ở trang cuối cùng đã khét nghẹt mất rồi.

Tôn quản sự vẫn đang ngơ ngác, sau một hồi lâu mới bớt dần, tỉnh táo lại hít một hơi thật sâu, đột nhiên đánh Phương Nguyên một cái, mắng:

“Tiểu tử thúi ngươi đã luyện thành rồi, còn phá phách đốt sổ sách của ta làm gì..."

“Hì, chỉ là lỡ tay, lỡ tay mà thôi...”

Phương Nguyên cũng ý thức được điều mình làm, vội vàng cười hối lỗi.

"Ai, dù sao đi nữa, tiểu tử ngươi thật đúng là không hổ đã từng là thủ khoa Tiên Bảng..."

Tôn quản sự nhìn xem sổ sách, cũng cảm khái nói:

“Lúc trước lão Tôn ta luyện đạo pháp thuật này cũng tốn hơn mười ngày, thế mà ngươi chỉ ba ngày liền học được. Mấu chốt là tu vi tiểu tử ngươi bây giờ mới chỉ có Luyện khí tầng một nha...”

Hắn dùng sức vỗ vỗ bả vai Phương Nguyên, sau đó lớn tiếng nói trong Linh Thiện đường:

“Chiều nay ta dẫn Phương sư đệ đi Linh Dược Giám lĩnh phù chiếu, các ngươi dựa theo công việc đã phân công vào buổi sáng mà làm. Tối ta mới về nhưng cũng sẽ kiểm tra, đừng có ai mà lười nhác..."

“Đi Linh Dược Giám lĩnh phù chiếu?”

“Mới nhập môn mấy ngày, đã bắt đầu kiếm tiền rồi sao?"

Một đám tạp dịch nghe vậy cũng đều có chút kinh ngạc nhìn Phương Nguyên, ánh mắt có ước ao và ghen tị.

“Hừ, công việc bên trong Tạp Ti Giám không có người làm, thế mà còn có tâm tư đi lĩnh phù chiếu?”

“Đúng vậy, bây giờ người thì không đủ dùng, hắn còn đi kiếm tiền ngoài. Việc của hắn ai làm đây?”

Không khí cũng chỉ trầm mặc được một lát, liền có người bất mãn ồn ào.

Có người đầu tiên mở miệng, rất nhanh liền có người thứ hai. Không bao lâu bên trong Linh Thiện đường có đến bảy tám người ồn ào, ngụ ý không đồng ý Phương Nguyên đi Linh Dược Giám kiếm thù lao.

Lí do cũng vì Phương Nguyên vừa mới nhập môn không lâu lại chịu khó, có không ít người thường ngày giao việc của mình cho hắn làm, bây giờ lại bận hơn vì hắn đi rồi thì việc lại vào tay.

Tôn quản sự và Phương Nguyên cũng không nghĩ đến chuyện này, trong lòng chợt cảm thấy phiền phức.

"Ồn ào cái gì đây?"

Vào lúc này, một gã uống say ngà ngà liền xông vào Linh Thiện Đường, ngang ngược rống lên một câu.

Thấy người này, mọi người bên trong Linh Thiện Đường lập tức thu thanh âm của mình lại. Người tới không phải người bên ngoài, chính là ác bá Tống Khôi.

Mặc dù quản lý tạp vụ là Tôn Nhất Hồn, nhưng từ trước tới nay Tôn quản sự luôn hi hi ha ha, rất dễ nói chuyện, mà tính tình tên Tống Khôi lại vô cùng ngang ngược, rất thích dùng bạo lực để nói chuyện, tu vi cũng không yếu, lại có quan hệ với tiên môn. Bởi vậy mọi người sợ hắn hơn so với sợ Tôn quản sự.

Cũng có người gặp được Tống Khôi lại càng vui vẻ, vội vàng bước tới thêm mắm thêm muối nói:

“Ha ha, Tống sư huynh đến thật trùng hợp. Mời huynh đưa ra ý kiến việc này một chút, vị sư đệ Phương Nguyên này mới làm việc có mấy ngày, thế mà bây giờ liền muốn vứt bỏ hết, lại muốn đi Linh Dược Giám lĩnh phù chiếu kiếm thêm thu nhập, thế thì ai sẽ làm việc của hắn đây?”

Thường ngày, mấy việc ồn ào nháo sự đa số đều do Tống Khôi cầm đầu, cho dù vô lý cũng muốn quấy ba phần, chỉ sợ thiên hạ không loạn. Thế nhưng chẳng ai ngờ rằng Tống Khôi nghe lời này xong lại hơi ngẩn ra một chút, liếc sang Phương Nguyên, đột nhiên tát một cái vào mặt của tên đệ tử tạp dịch đang nói chuyện, mắng:

“Phương Nguyên sư đệ muốn đi Linh Dược Giám lĩnh phù chiếu, đó là hắn muốn cầu tiến, vào cái miệng của ngươi thì thành trốn việc, phù chiếu của Linh Dược Giám cũng chỉ vài ngày mới làm một lần, cũng không phải một đi không trở lại.”

Đệ tử tạp dịch kia lập tức bị tát một cái giận mà không dám nói gì, ôm mặt lui sang một bên.

Những người khác thấy một bộ dạng ngang ngược của Tống Khôi thì tự nhiên không dám nói câu nào, cúi đầu làm việc của mình.

“Ai, Tống sư đệ có chuyện gì từ từ mà nói, đừng có hở tí là động tay động chân chứ...”

Tôn quản sự cũng có chút bất đắc dĩ khuyên một câu, liền kéo Phương Nguyên ra cửa, cười nói:

“Không nghĩ tới người này sẽ giúp ngươi nói chuyện!"

Phương Nguyên cũng đành cười khổ, nghĩ thầm:

"Khối linh thạch kia rốt cuộc cũng có tác dụng!"
Chương 28 Cao thủ trận pháp (1)

“Tại tiên môn của chúng ta, việc nhận nhiệm vụ được gọi là nhận phù chiếu. Có phù chiếu trong tay là có tư cách làm nhiệm vụ kiếm thù lao. Nếu làm tốt thì lần sau có công việc tương tự người ta sẽ thông báo để ngươi đến nhận. Nhiệm vụ này của Linh Dược Giám có số lượng nhiều nhất nhưng thù lao thấp nhất, rất phù hợp với ngươi. Còn các nhiệm vụ khác thù lao cao ngất ngưởng nhưng đệ tử tạp dịch không làm được.”

Ngồi trên chiếc Mộc Diên rách rưới của Tôn quản sự, hai người từ từ bay đến đỉnh Ngọc Phong trên núi Thanh Lô.

Phương Nguyên bắt đầu quan sát bốn phía, thấy rằng ở đây có một tòa cung điện to lớn mang phong cách cổ xưa, xung quanh ngập tràn mùi thuốc nhàn nhạt, đệ tử tạp dịch vào ra tấp nập, thỉnh thoảng còn có đệ tử tiên môn ngự kiếm bay qua. Trong khung cảnh bận rộn này, ở dưới gốc cây tùng trước cửa cung điện, có một ông lão đầu bạc và một nữ tử mặc váy đỏ đang nhàn nhã đánh cờ, thoạt trông rất văn nhã.

“Vị kia chính là tổng quản Linh Dược Giám.”

Tôn quản sự vừa điều khiển Mộc Diên từ từ hạ xuống vừa nói với Phương Nguyên.

Phương Nguyên quan sát ông lão đầu bạc, cảm khái nói: “Quả nhiên nhìn tiên phong đạo cốt, phiêu nhiên xuất trần”.

Tôn quản sự nhếch miệng: “Ta đang nói đến nữ tử váy đỏ kia!”

Phương Nguyên bất ngờ: “Còn trẻ như vậy đã làm tổng quản?”

Tôn quản sự hạ thấp thanh âm nói: “Nàng tên là Lăng Hồng Ba, tuổi còn nhỏ nhưng rất có bối cảnh. Có người đồn rằng nàng là con gái tư sinh của một đại nhân vật trong tiên môn. Nàng này tính tình nóng nảy, sử dụng binh khí là một cây roi Xà Mãng rất lợi hại, ngươi chú ý đừng đắc tội nàng.”

“Đến đâu thì đến, dù sao nếu làm ở đây cũng sẽ phải tiếp xúc với quả ớt nhỏ này.” Phương Nguyên trấn tĩnh lại, nhanh chân đi về phía cung điện.

“Ha ha, kính chào Lăng tổng quản, lâu ngày không gặp, khả năng đánh cờ của Lăng tổng quản lại càng cao thâm.”

Tôn quản sự mang vẻ mặt rạng rỡ vái chào nàng thật sâu.

Lăng Hồng Ba thậm chí không thèm ngẩng đầu lên, vẫn nhìn chằm chằm bàn cờ, lạnh nhạt nói: “Tên đàn bà, ngươi đến tìm ta làm gì?”

Nghe cách xưng hô như thế, Tôn quản sự có hơi xấu hổ.

Phương Nguyên cũng ngẩn ngơ, thầm nghĩ: “Tôn quản sự rõ ràng là nam, sao lại gọi là tên đàn bà?

Nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại Tôn quản sự, liền bừng tỉnh: “Đặt tên rất chuẩn!”

“Ha ha, Lăng tổng quản trước đó từng bảo ta tìm mấy người làm việc, những lời này ta luôn ghi nhớ. Hiện giờ phát hiện được có nhân tài phù hợp liền tiến cử đến chỗ của Lăng tổng quản. Đây là Phương Nguyên, sư đệ của ta.”

Tôn quản sự đang định đẩy Phương Nguyên lên trước ra mắt thì Lăng Hồng Ba xua tay: “Chờ một chút!”

Tôn quả sự ngẩn ngơ, còn Lăng Hồng Ba thì nhìn chằm chằm vào bàn cờ, sau một lúc lâu mới đi một nước, sau đó thở nhẹ, ngẩng đầu lên đánh giá Phương Nguyên, rồi sắc mặt trầm xuống, cười lạnh nói: “Tên đàn bà, ngươi muốn đùa giỡn ta sao? Một tên phế vật Luyện Khí tầng một thì làm được cái gì?

Tôn quản sự hơi xấu hổ, vội vàng phân bua: “Phương sư đệ dù chỉ là Luyện Khí tầng một, nhưng mà ..”

Lời còn chưa nói hết, cổ đã rụt lại.

Một tiếng “vút” vang lên, bóng của cây roi màu đỏ bay qua đầu bọn họ, quất vào một tảng đá xanh lớn ở đằng sau. Tảng đó to bằng cái thớt vỡ vụn, mảnh vỡ văng tung tóe. Lăng Hồng Ba thu lại cây roi, cảnh cáo: “Còn dám làm phiền ta đánh cờ thì ta sẽ đánh vào đầu ngươi.”

Tôn quản sự đành bó tay, vội vàng kéo tay áo của Phương Nguyên: “Đi thôi, quả ớt nhỏ này không dễ chọc.”

Phương Nguyên không ngờ lần khởi đầu này lại gian nan như thế. Quả ớt nhỏ này thậm chí không cần thử mà đã trực tiếp cự tuyệt hắn. Thế nhưng khi Tôn quản sự kéo hắn rời đi thì hắn không chịu, vẫn đứng thẳng ở ngoài điện, ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng.

Tôn quản sự không rõ hắn định làm gì, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi vì lo lắng.

Quả ớt nhỏ kia cũng nhận ra hắn đang nhìn, nhưng không để ý tới, sau khi đánh thêm mấy nước cờ, nàng điều khiển một quân cờ Kiếm Sư chuẩn bị tấn công quân cờ Trận Sư của đối thủ, đắc ý hô to: “Chiếu tướng!” Thấy ông lão mặt buồn rầu, nàng rất hài lòng, sau đó xoay người hỏi Phương Nguyên:

“Ngươi muốn làm gì, bản cô nương không thu nhận ngươi, chẳng lẽ ngươi không phục?”

Phương Nguyên dù cảm nhận được sát khí mãnh liệt từ ánh mắt của nàng nhưng vẫn thản nhiên nói: “Đúng! Ta không phục.”

Tôn quản sự sợ hãi, dùng sức lôi Phương Nguyên đi: “Đi mau, đừng cãi nhau với nàng.”

“A?”

Quả ớt nhỏ cười lạnh, nhấc cây roi trong tay lên: “Thế thì ta sẽ...”

Hiển nhiên nàng đang định quất roi vào đầu của Phương Nguyên. Phương Nguyên chợt hít một hơi thật sâu, bước thẳng về phía cạnh người ông lão tóc bạc, đưa tay di chuyển một quân cờ Pháp Sư rồi cười nói: “Ngươi vẫn còn chưa thắng được đâu!”

“A?”

Nhìn nước cờ này, Tôn quản sự cùng quả ớt nhỏ ngơ ngác.

Còn sắc mặt ông lão áo trắng chuyển từ kinh ngạc sang vui mừng, nhìn kĩ lại bàn cờ rồi cười to:

“Tuyệt diệu! Tiểu Hồng, Pháp Sư mà di chuyển, Kiếm Sư của ngươi sẽ bị kiềm chế, đừng nói là chiếu tướng ta, ngược lại ta mới là người sắp chiếu tướng ngươi đấy!”

“Ngươi cũng biết đánh cờ à?”

Quả ớt nhỏ nhìn lại bàn cờ rồi lại nhìn Phương Nguyên, sắc mặt khó chịu nhưng không nổi giận.

Phương Nguyên cười: “Lúc ở Tiên Tử đường từng được thầy dạy!”

Quả ớt nhỏ hừ lạnh: “Học được bao lâu rồi?”

Phương Nguyên cẩn thận nghĩ: “Một năm!”
Chương 29 Cao thủ trận pháp (2)

Quả ớt nhỏ cảm thấy khó tin: “Chỉ học một năm mà dám nhúng tay vào ván cờ này?”

Phương Nguyên cười: “Chỉ cần học một năm rồi không cần học tiếp!”

Quả ớt nhỏ nhíu mày: “Vì sao?”

Phương Nguyên níu: “Vì thầy cũng không dạy nổi ta nữa.”

Lăng Hồng Ba không biết có phải Phương Nguyên khoác lác hay không, ánh mắt trầm ngâm, đột nhiên di chuyển quân cờ Khôi Lỗi sang ngang một bước, lập tức giải trừ sát cục mà Phương Nguyên vừa tạo ra, cười lạnh nói: “Ta vẫn chiếu tướng.”

Ông lão cười: “Nước cờ này ta phá giải được!”

Nhưng chưa kịp di chuyển quân cờ, Phương Nguyên đã nhanh tay hơn: “Không chỉ phá giải một nước cờ mà còn muốn phá giải bố cục của nàng.”

Ông lão nhìn nước cờ của Phương Nguyên, sững sờ một lát rồi thán phục: “Phong cách đánh cờ thật hung hãn!”

Quả ớt nhỏ biến sắc, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới đi một nước, cười nói: “Vậy thì ta đi...”

Nàng chưa nói hết cầu thì Phương Nguyên đã di chuyển xong quân cờ Pháp Sư, thản nhiên nói: “Nước cờ này của ngươi quá dở!”

Quả ớt nhỏ giận dữ: “Ngươi dám nói ta đánh cờ dở, ta...” Vừa nói nàng vừa di chuyển một quân Kiếm Sư, hét lớn: “Trong vòng ba nước ta sẽ chiếu hết ngươi.”

Phương Nguyên cười thầm, di chuyển một quân Tử Sĩ rồi nói: “Giờ ta chiếu tướng.”

Lúc này, mọi người đều ngây dại, không thể tin được vào mắt mình.

Trò chơi “trận kỳ” này là do một vị lão tổ Nguyên Anh, sau khi đại kiếp kết thúc dựa trên trận chiến thực tế giữa người tu hành và sinh linh hắc ám mà thôi diễn ra, cực kì phổ biến trong giới tu hành. Nhưng loại cờ này thiên biến vạn hóa, mê hoặc khó định nên dù nhiều người biết chơi nhưng chơi giỏi thì lại rất hiếm. Quả ớt nhỏ này chính là tiểu Kỳ Tiên lừng danh trong Thanh Dương Tông. Ngoại trừ một số Trưởng lão hoặc đệ tử chân truyền của Thanh Dương Tông, hiếm có người có thể đấu cờ với nàng. Nhưng ai ngờ hôm nay Phương Nguyên ...

“Bắt nạt?”

Trong đầu Tôn quản sự hiện lên hai chữ này, sau đó cảm thấy rất chuẩn.

“Đúng, đây chính là bắt nạt!”

Dù nhìn theo cách nào thì trên phương diện đánh cờ Phương Nguyên khiến người ta cảm thấy thâm sâu khó lường.

Phương Nguyên không giống như đang đánh cờ cùng Lăng Hồng Ba mà là đang bắt nạt nàng.

Ông lão nhìn chằm chằm vào bàn cờ một lúc lâu, không nhịn được cười rộ lên:

“Nếu không có gì đặc biệt hơn thì Tiểu Hồng thua rồi!”

Quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba cũng nhìn chằm chằm vào bàn cờ với ánh mắt hung ác, muốn xem thấu cả bàn cờ. Bàn tay nàng xiết chặt, tựa hồ như đang suy tính nước đi, thỉnh thoảng mắt sáng rực lên nhưng lập tức lại ỉu xìu.

Sau khoảng thời gian uống một chén trà nhỏ, nàng đành chấp nhận rằng ván cờ này mình đã thua.

Cắn môi nhẹ, nàng trầm giọng: “Đánh thêm ván nữa!”

Phương Nguyên đáp: “Được thôi!”

Nói xong hắn đi tới ngồi ở vị trí ông lão kia, dáng ngồi thẳng tắp, ngón tay buông lỏng, ánh mắt sắc bén.

Tôn quản sự sợ hắn chọc giận quả ớt nhỏ, vội nhỏ giọng khuyên bảo: “Phương sư đệ, hay là chúng ta tranh thủ về sớm đi...”

Phương Nguyên cười nói: “Huynh yên tâm, không tốn nhiều thời gian đâu!”

“Tên này đang xem thường ta sao?”

Lăng Hồng Ba nghiến rằng nghiến lợi, cẩn thận suy nghĩ nước cờ, chậm rãi di chuyển các quân cờ, trong lòng thì tràn đầy khát vọng phục thù: “Vừa rồi chẳng qua là do ta không chú ý mới để hắn lợi dụng kẽ hở, lần nay ta nhất định phải làm xấu mặt hắn!”

Trong khi Phương Nguyên đi các nước cờ cơ bản và trầm ổn thì Lăng Hồng Ba liên tục đi những nước cờ hoa lệ, lần lượt tiến từng bước sắp đặt một bố cục tất sát.

“Chiếu tướng!”

Ngay khi nàng chỉ còn mấy nước cờ nữa là hoàn thành thế cờ hoàn mỹ thì Phương Nguyên chợt nói.

Nàng kinh hãi, vội nhìn kĩ lại thì thấy quả thật đối phương đã thi triển kế “ngầm vượt Trần Thương”, đánh thẳng tới trận tâm của nàng.

“Là ta quá chủ quan!”

Nàng cắn môi, lập tức đánh ra một nước cờ giải nguy.

“Chiếu tướng!”

Phương Nguyên không cần để ý nàng đi như thế nào, lại đánh ra một nước chiếu tướng tiếp.

“Ngươi...”

Quả ớt nhỏ giận dữ, hàm răng trắng nghiến chặt, lại đánh một nước giải nguy, lòng thầm nghĩ:

“Nước tiếp theo ta sẽ thắng...”

Nhưng ngay lập tức, Phương Nguyên lặp lại câu nói vừa rồi:

“Chiếu tướng!”

“Ta...”

Quả ớt nhỏ tức đến suýt khóc, lại đánh ra một nước đối phó, kêu lên:

“Ta cho ngươi chết này!”

Ánh mắt của nàng hung ác nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên, bờ môi bị cắn chặt đến mức trắng bệch.

Phương Nguyên thì vẫn bình tĩnh, di chuyển một quân cờ, thản nhiên nói: “Chiếu tướng!”

Nhìn quả ớt nhỏ kinh ngạc, hắn gõ vào bàn cờ, nói thêm một câu:

“Hết cờ!”

“Ngươi ngươi ngươi ngươi…”

Quả ớt nhỏ nhảy dựng lên, khuôn mặt tức giận đến mức đỏ bừng, nhìn bàn cờ mà hơi rơm rớm nước mắt.

Tôn quản sự vội kéo Phương Nguyên:

“Đi mau, không là tí nữa sẽ bị đánh thê thảm đấy...”

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, liền đứng lên. Chợt quả ớt nhỏ nói: “Không được đi, đánh tiếp một ván nữa!”

Phương Nguyên xoay người, nói: “Thôi, ta còn phải về làm việc.”

Quả ớt nhỏ oán hận nói: “Làm việc gì? Không phải ngươi đến Linh Dược Giám nhận phù chiếu sao?

Vẻ mặt Phương Nguyên vô tội, nói: “Ngươi vừa bảo ta không thích hợp mà...”

Quả ớt nhỏ vỗ bàn quát: “Bây giờ ta nói ngươi thích hợp, ngươi không phục sao?”

Phương Nguyên ngẩn ngơ, bất đắc dĩ nói: “Phục, ta cực kì phục!”
Chương 30 Muốn sống bình yên cũng khó (1)

Cho dù là chính Phương Nguyên cũng không nghĩ tới phù chiếu đầu tiên mình lấy được thế mà không phải do bản lãnh mà do kỳ nghệ.

Lúc trước học được Trận Kỳ trong lúc hắn tầm 7-8 tuổi, thấy Chu tiên sinh đang ngồi suy nghĩ nước cờ nhất thời hiếu kỳ nên muốn học. Chu tiên sinh cũng vui vẻ dạy cho hắn, thỉnh thoảng còn lôi hắn vào đánh vài ván, trò chuyện trong lúc nhàn rỗi.

Nhưng có một điều mà Chu tiên sinh không thể nghĩ tới, Phương Nguyên rất có thiên phú ở phương diện Trận Kỳ, lúc đầu hắn còn phải nhường Phương Nguyên ba phần thì hai người mới có thể chơi ngang tay. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn cần phải dùng toàn lực để đối phó với đứa nhóc này, mà qua một năm hắn càng kinh ngạc phát hiện, chính mình thế mà đánh kiểu gì cũng không thắng được tên nhóc này, mỗi lần vắt hết óc, suy nghĩ vô số nước cờ tinh diệu lại đều bị tiểu tử này dễ dàng giết không chừa mảnh giáp, thế cờ thua vô cùng thê thảm!

Từ đó trở đi, hắn không nhắc lại chuyện đánh cờ một lần nào nữa...

Nhưng cũng từ đó, mỗi ngày việc học của Phương Nguyên đột nhiên tăng lên nhiều gấp bội...

Nguyên văn của Chu tiên sinh là:

“Ngươi còn trẻ thì phải dành thời gian mà khổ học, dành thời gian cho kỳ đạo cái gì mà làm trễ nải việc học!”

Phương Nguyên vô cùng tin tưởng lời của Chu tiên sinh, kỳ thật hắn thấy kỳ nghệ của mình không cao minh lắm, có thể thắng được Chu tiên sinh chắc cũng do Chu tiên sinh quá yếu, vả lại một lòng của Phương Nguyên vẫn hướng về đại đạo, chơi thứ cờ này cũng xem như làm việc không đàng hoàng rồi...

Lần này, nếu không phải nhìn thái độ của quả ớt nhỏ kia thực sự quá đáng, hắn cũng chưa chắc sẽ tham gia ván cờ này.

Liên tục hạ thiếu nữ này ba ván, quả ớt nhỏ của Linh Dược Giám rốt cuộc không còn nhắc tới chuyện đánh cờ nữa, chỉ một mặt đằng đằng sát khí uy hiếp người trong sân, không cho phép ai đem kết quả ván cờ hôm nay nói ra, quyết định quay đầu suy nghĩ nước cờ thật kỹ một chút, lại một lần nữa báo thù!

Mà Phương Nguyên cũng lấy được phù chiếu của Linh Dược Giám cực kỳ thuận lợi, bắt đầu nhận nhiệm vụ đầu tiên của mình.

100 gốc linh dược gồm Tử Hành Lam Hoa, Thất Tinh Quả, Tinh Hồn Thảo, yêu cầu ngày thứ nhất sấy khô bỏ đi bảy phần nước rồi nửa đêm đông lạnh, ngày thứ hai lại tiếp tục dùng Linh Hỏa Quyết sấy khô ba phần nước, ngày thứ ba bọc lại phơi một ngày, đợi đến khi khô hẳn là có thể đi giao được.

Nếu đủ tiêu chuẩn, hắn liền có thể đạt được một viên Luyện Khí Đan sau đó tiếp tục nhận thêm một đám dược liệu tiếp theo!

Phương Nguyên có chút trịnh trọng đối với việc chuẩn bị, ban đêm sau khi trở về liền bắt đầu nghiên cứu quá trình thực hiện, hắn đã học xong Linh Hỏa Quyết, việc hong khô linh dược cũng không quá khó.

Việc quan trọng là những linh dược này rất dễ hỏng, cũng không thể chăm sóc linh ta linh tinh, mỗi một trình tự đều phải thật cẩn thận nếu không thành phẩm cuối cùng có lẽ nhìn bề ngoài không có gì khác nhưng dược tính lại mất đi rất nhiều!

Cũng may những cái khác thì Phương Nguyên không có, nhưng lại có thừa kiên nhẫn và cẩn thận.

Hắn lấy trước ba cây linh dược thử tay một chút, làm theo trình tự, ngày thứ ba lật ra xem thử thì đã có hai gốc phù hợp tiêu chuẩn. Sau đó hắn tổng kết lại tại sao một gốc linh dược kia xuất hiện vấn đề, sau đó xác định được vấn đề. Trong lòng nắm chắc rồi, lúc này mới bắt đầu luyện chế số lượng lớn.

Sau đó lại tốn thêm ba ngày bận rộn, hoàn thành 100 gốc linh dược, sau khi đưa đến Linh Dược Giám lại có hơn 90 gốc đạt tiêu chuẩn, những gốc linh dược này vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn của Linh Dược Giám. Quả ớt nhỏ cũng vui vẻ đem một viên Luyện Khí Đan đưa cho hắn, sau đó lại tìm một chỗ không người kéo Phương Nguyên làm hai ván cờ, cuối cùng thua tơi tả, đưa mắt nhìn Phương Nguyên tiêu sái rời đi.

Một viên Luyện Khí Đan tới tay, Phương Nguyên vô cùng hưng phấn, trong lòng bình tĩnh tính toán một phen. Theo tốc độ của mình, ba ngày là có thể nhận được một nhiệm vụ, vậy một tháng tính ra cũng được mười khỏa Luyện Khí Đan à nha, vừa đủ bù đắp được một khối linh thạch. Nói cách khác, chỉ cần mình làm việc thuận lợi thì dù mình chỉ là một tên đệ tử tạp dịch, nhưng về mặt tài nguyên hoàn toàn không thua kém gì một tên đệ tử tiên môn!

Thế nhưng, nghĩ lại mỗi ngày mình còn phải đọc sách, tu hành, nhận nhiều nhiệm vụ quá cũng không được. Thế là hắn liền đặt ra cho mình một quy củ, năm ngày hắn sẽ nhận nhiệm vụ một lần, thời gian khác rảnh rỗi phải ngồi xuống thổ nạp, còn phải làm việc bên trong Tạp Vụ Giám.

Trong lòng hắn luôn biết rõ con đường mà mình phải đi, kiếm tài nguyên là phụ, nhiệm vụ thiết yếu vẫn là phải mau chóng tăng tu vi của mình lên!

Trong quá trình này, cũng xuất hiện một niềm vui ngoài ý muốn. Tu vi Phương Nguyên còn thấp, cho dù là một pháp thuật hạng bét như Linh Hỏa Quyết cũng rất dễ dàng tiêu hao một thân pháp lực của hắn không còn một mống. Mỗi lần hắn làm xong nhiệm vụ đều cảm thấy thân thể vô cùng mỏi mệt nhưng sau khi ngồi xuống thổ tức hồi phục lại pháp lực, thế mà lờ mờ cảm thấy pháp lực tinh thuần lên không ít, tu vi cũng hơi chút tăng lên. Việc này làm cho hắn có chút hưng phấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK