Lời nói của Vân trưởng lão đương nhiên cũng có đạo lý, nhưng chuyện này nào chỉ đơn giản như vậy?
Chẳng qua nếu đã nói đến chỗ này, dù có nói thêm gì đi nữa hẳn chỉ tạo ra một trận cãi vã, Tần trưởng lão cũng chỉ câm miệng không nói.
Ngược lại tại thời điểm này, tông chủ Trần Huyền Ngang có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: "Hai vị trưởng lão nói đều có lý. Chẳng qua ta có một phương pháp đơn giản hơn. Nếu một mặt chúng ta phải tuân theo quy củ của tiên môn, một mặt lại muốn bồi dưỡng đệ tử, muốn vẹn toàn đôi bên cũng chưa chắc đã không có cách. Biện pháp đơn giản nhất chính là Phương Nguyên, sau này ngươi theo ta tu hành được không?"
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường đều giật mình, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía tông chủ, kể cả Vân trưởng lão!
Tông chủ nói lời này chẳng lẽ là muốn... thu đồ đệ?
Tiên môn chi chủ thường rất ít khi thu đồ đệ, có trưởng lão các phong ở đây, việc truyền thụ pháp thuật thần thông cho đệ tử cũng không cần phiền phức tông chủ.
Nhưng chỉ có một tình huống là ngoại lệ, hoặc là tông chủ coi trọng thiên kiêu nào đó, cảm thấy chỉ mình mới có thể dạy bảo hắn thật tốt, hoặc giả là tông chủ tuổi tác đã cao, cảm thấy đã tới lúc bồi nuôi truyền nhân của mình. Chẳng qua cho dù tông chủ muốn bồi dưỡng truyền nhân cho mình bình thường cũng nên lựa chọn thiên kiêu từ trong đám tử tôn hậu duệ nhà mình, mà rất ít khi lựa từ bên ngoài. Chỉ cần lấy một ví dụ rất đơn giản đã nhìn ra, ba ngàn năm nay, Thanh Dương tông đã ra đời bảy vị tông chủ. Trong số bảy vị tông chủ này đã có năm người đều mang họ Trần...
Mà hiện tại vị tông chủ Thanh Dương tông Trần Huyền Ngang này, bởi vì đang tuổi tráng niên, vẫn chưa từng có dự định thu đồ đệ. Nhưng ai có thể nghĩ tới, hiện tại hắn lại có thể đột nhiên động ý niệm thu đồ đệ ngay trong đại điện này, lại còn thu một vị đệ tử khác họ?
Chẳng lẽ hắn muốn lập truyền nhân hay sao?
"Ha ha, chư vị không cần kinh ngạc!"
Tông chủ Trần Huyền Ngang như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng đám người, cười nói: "Chuyện này trách ta, ngược lại không nói trước cho mấy vị trưởng lão thương thảo. Chẳng qua ta cũng chỉ càng nhìn càng thích hài tử này, cho nên mới nổi lên ý niệm đích thân dạy dỗ. Có điều mặc dù ta thu hắn nhưng cũng chỉ thu làm đệ tử ký danh, không tính là thân truyền, mục đích chỉ vì có danh phận này càng thích hợp với quy củ của tiên môn hơn mà thôi..."
Những lời này của hắn đương nhiên là đang giải thích nghi ngờ trong lòng các vị trưởng lão.
Chỉ là đệ tử ký danh mà nói, vậy tương lai chưa chắc đã có tư cách đảm nhiệm vị trí tông chủ đời kế tiếp. Nhưng trong lúc nhất thời, ngưng trọng trong lòng các trưởng lão vẫn không cách nào tan biến. Bởi bất kể như thế nào, việc tông chủ thu đồ đệ cũng là đại sự. Chỉ cần Phương Nguyên bái làm môn hạ của tông chủ, vậy hắn sẽ thuộc về nhất mạch tông chủ, bất kể tương lai ai là tông chủ kế nhiệm cũng đều là sư đệ của hắn, bối phận đều nằm phía dưới hắn!
Cứ như vậy, tương lai chí ít hắn cũng có thân phận sư huynh của tông chủ!
"Việc này quan hệ trọng đại, xin tông chủ nghĩ lại!"
Tần trưởng lão Thần Tiêu phong phản ứng lại, lập tức trầm giọng mở miệng, thần tình nghiêm túc.
Thái Thạch trưởng lão quản lý Giới Luật viện cũng nói: "Chuyện này quả thật không thể coi thường, không thể tùy ý định ra!"
"Tông chủ thận trọng..."
Trong lúc nhất thời, chư vị trưởng lão trong điện đều khuyên bảo.
Rất rõ ràng, dưới cái nhìn của bọn hắn, chuyện này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với cho Phương Nguyên vào Vân Phù cung Trúc Cơ.
Tông chủ chọn đồ, đây là đại sự có thể ảnh hưởng đến toàn bộ tông môn.
Chẳng qua tại thời điểm này, tông chủ Trần Huyền Ngang lại nhẹ nhàng thở dài, nói: "Chư vị trưởng lão, mặc dù chuyện thu hài tử này vào nhất mạch ta là ta mới vừa nói ra, nhưng ý nghĩ này vẫn luôn nằm trong lòng ta. Lo lắng và cẩn trọng của các ngươi ta đều hiểu, nhưng ta chỉ muốn hỏi các ngươi một câu, không biết các ngươi còn nhớ tới, ngàn năm trước nhất mạch đại trưởng lão đã bị đứt truyền thừa như thế nào không?"
Lời vừa nói ra, tất cả trưởng lão đều có chút im lặng. Có một số người trên mặt còn lộ ra chút căm hận.
Tuổi tác của những trưởng lão này đều không đồng nhất, nhưng tối thiểu cũng có hai, ba người đã từng trải qua sự kiện kia, những người khác đều đã từng nghe nói tới nguyên nhân trước sau của sự kiện kia. Bởi chuyện này ảnh hưởng quá nghiêm trọng, cho dù bọn hắn không tự mình trải qua nhưng cũng có ấn tượng khắc sâu...
Ngàn năm trước, chư mạch cao thủ vì cùng bàn phương pháp chống đỡ đại kiếp nạn, kết quả đồng thời biến mất. Việc này vừa xảy ra đã khiến tu hành giới đại loạn, ngay cả Tiên Minh thời điểm đó đều cơ hồ chỉ là thùng rỗng kêu to. Cũng chính vào lúc ấy, phía tây Vân Châu có Yêu Vương cử binh xâm lấn, nuốt chửng bách tính, làm thiên hạ loạn lạc. Thời điểm đó Thanh Dương tông vẫn là đại tiên môn đệ nhất Vân Châu, nghĩa bất dung từ, tự nhiên phải phái cao thủ tiên môn tới chống đỡ yêu ma. Chỉ tiếc yêu ma thế lớn, trong trận chiến ấy Thanh Dương tông đã mất đi không biết bao nhiêu cao thủ. Nội tình mấy nghìn năm cũng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!
Chính trận chiến ấy đã khiến Thanh Dương tông từ đại tiên môn đệ nhất Vân Châu rơi xuống tới vị trí hôm nay.
Thậm chí bảy trăm năm trước, Cố Tùng trưởng lão của Thanh Dương tông cũng đã liều mạng đi đoạt lại một quyển 《 Đạo Nguyên Chân Giải 》. Tất cả là vì ngay lúc đó Thanh Dương tông đã vô lực, vì trọng chấn tiên môn hắn mới ký thác hy vọng vào bộ 《 Đạo Nguyên Chân Giải 》 kia...
Mà đại trưởng lão tông chủ Thanh Dương tông nhắc tới, cũng chính là vị truyền nhân cuối cùng của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết ngàn năm trước, lại là người mạnh nhất có thể sánh vai với tông chủ Thanh Dương tông. Cũng trong trận chiến ấy, hắn vì che chở cho truyền nhân của tông chủ chạy trốn, dọc theo đường đi ác chiến thập đại yêu tướng, cuối cùng thân tử đạo tiêu. Chẳng qua, cuối cùng hắn vẫn có thể hộ tống truyền nhân của tông chủ ra ngoài...
Rất nhiều người đều đã không còn nhớ rõ đoạn chuyện cũ này, nhưng hiện tại nhắc tới, bọn hắn cũng không cảm thấy xa lạ.
Chương 377 Đại lễ bái sư (2)
Tông chủ Thanh Dương tông hôm nay cũng chính là huyền tôn của truyền nhân của tông chủ đã được hộ tống ra ngoài ngày ấy...
"Ngay lúc ấy đại trưởng lão Cố Huyền vì che chở tổ tiên ta chạy trốn khỏi sự truy sát của yêu ma, mới bị Yêu Soái suất lĩnh thập đại yêu tướng vây công, cuối cùng vẫn lạc. Mà truyền thừa của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cũng bị đoạn tuyệt từ đó. Về sau, khi tổ tiên ta chọn ta làm truyền nhân của Thanh Dương tông từng vô số lần giải thích chuyện này với ta, cũng khiến ta vẫn nhớ mãi không quên chuyện này, cảm thụ thật sâu đại ân không cầu báo của đại trưởng lão. Hiện tại thấy được hài tử này, ta lại không khỏi suy nghĩ, nếu hắn có thể tái hiện lại truyền thừa của đại trưởng lão Cố Huyền, coi như ta sau ngàn năm ngăn cách đã có thể thay gia tổ ở trên trả lại một chút ân tình cho đại trưởng lão Cố Huyền. Mà đây cũng là nguyên nhân ta muốn thu hắn làm đồ!"
Lời của tông chủ Thanh Dương tông Trần Huyền Ngang vô cùng đơn giản, nhưng mọi người đều biết ý của hắn.
Ngay lúc đó vị đại trưởng lão Cố Huyền kia không để lại hậu duệ gì, cũng chưa kịp bồi dưỡng truyền nhân.
Hiện tại, đương nhiên ai có thể học xong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, người đó sẽ trở thành truyền nhân của hắn.
Nếu như tông chủ vì báo ân mà muốn đạo truyền thừa này tái hiện hậu thế, vì vậy không tiếc đích thân giáo dục Phương Nguyên, chuyện cũng có thể nói xuôi được. Thậm chí nếu nói như vậy, chuyện này dù là với cá nhân tông chủ hay với tông môn, đều là một chuyện cực kỳ có lợi...
"Nếu đã như vậy, vậy xin chúc mừng tông chủ thu được giai đồ..."
Trong bầu không khí yên tĩnh, bỗng nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, chính là của Vân trưởng lão Tiểu Trúc phong.
Cũng tại thời điểm này mới có người nghĩ tới, thật ra năm đó Vân trưởng lão cũng có chút nhân duyên với đại trưởng lão Cố Huyền. Bởi vì lúc đó hắn vốn được Cố Huyền trưởng lão nhìn trúng, muốn chọn hắn làm truyền nhân cho Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết. Chỉ là hắn còn chưa kịp tiếp nhận chân khí của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đã gặp chuyện yêu ma khấu quan, từ đó số mệnh trở bên khác hẳn lúc trước...
"Chúc mừng tông chủ..."
"Việc này vốn là giai thoại, ta sao có thể ngăn?"
Trong lúc nhất thời, trong Tiên điện, không biết bao nhiêu trưởng lão, chấp sự đồng loạt chúc mừng, không tiếp tục ngăn cản.
Ngay cả Tần trưởng lão Thần Tiêu phong lúc này cũng giữ vững trầm tĩnh, chắp tay thi lễ.
Vậy mà chuyện tông chủ Thanh Dương tông nhận đồ đệ lại có thể được xác định một cách đơn giản như vậy trên tòa đại điện này.
Chuyện về sau đương nhiên sẽ có người sắp xếp.
Phương Nguyên chay tịnh ba ngày, chính thức bái nhập nhất mạch tông chủ, thành đệ tử ký danh.
Sau khi bái sư, đương nhiên hắn sẽ do tông chủ Thanh Dương tông đích thân dẫn dắt, đi tới Vân Phù cung - chỗ sâu trong Vân Phù sơn Trúc Cơ.
Chuyện này cũng nhanh chóng lan truyền khắp tiên môn. Đám đệ tử đương nhiên cũng nghị luận ầm ĩ.
Có người nói tông chủ Thanh Dương tông niệm tình cũ, ngàn năm không quên. Cũng có người cảm thấy, có lẽ tông chủ Thanh Dương tông chỉ vì muốn khống chế quân cờ quan trọng là Phương Nguyên trong tay, dùng để bảo vệ địa vị bền chắc không thể phá của nhất mạch Trần thị bọn hắn trong Thanh Dương tông, càng là vì phòng ngừa Vân trưởng lão thế lớn. Chẳng qua những suy đoán này đều âm hiểm đến cực điểm, một khi nói ra đều bị người mắng té tát!
Tông chủ muốn thu Phương Nguyên làm đồ đệ, đó là vì báo ân!
Phương Nguyên có thể tới Vân Phù cung Trúc Cơ, dĩ nhiên là vì hắn có tư cách này.
Suy đoán kia không khỏi quá kinh thường tấm lòng người khác!
Mà đối với chuyện này, đương nhiên chúng đệ tử Thanh Dương tông cũng trong ao ước có ghen tị, trong ghen tị có sợ hãi. Tại thời điểm này, mọi người, kể cả đại đệ tử chân truyền mấy phong, đều giữ vững trầm tĩnh. Bọn hắn đều hiểu, trải qua chuyện này, Phương Nguyên có thể tính là chân chính quật khởi trong Thanh Dương tông. Sau khi Trúc Cơ trở về, hắn chẳng những sẽ trở thành tu sĩ Trúc Cơ trẻ tuổi nhất trong Thanh Dương tông, càng là đại đệ tử ký danh nhất mạch tông chủ.
Thân phận này đã cao hơn thân phận đại đệ tử chân truyền Tiểu Trúc phong trước kia một bậc.
Nếu như nói trong ngũ đại đệ tử chân truyền, đại đệ tử chân truyền Tiểu Trúc phong chỉ có thể xếp hạng chót nhất.
Như vậy đại đệ tử ký danh nhất mạch tông chủ đã vượt lên trên đại đệ tử chư phong!
Mà trong ba ngày qua, người bị tin tức này làm chấn động không chỉ có Thanh Dương tông, ngũ đại tiên môn Việt quốc nghe được tin tức này cũng đều sai sứ giả đến chúc mừng. Dù sao thì nhất mạch tông chủ thu đồ đệ, hơn nữa còn là đệ tử đầu tiên, cho dù chỉ là ký danh nhưng vẫn có thể tính là đại sự. Về tình về lý, bọn hắn đều nên sai sứ giả đến xem lễ, đưa quà mừng, nếu không sẽ rất khó coi!
"Bách Hoa cốc Hồng Đan trưởng lão tiên giá, dâng tặng Thất chuyển Tiên Đan mười viên, chúc mừng Thanh Dương tông chủ thu tiên đồ..."
"Đại sư tôn của Mai Tiên Nhi - đại đệ tử chân truyền Phiêu Miễu phong Thượng Thanh sơn - Tử Yên chân nhân đến đây xem lễ, hiến một đôi Như Ý..."
"Bách Cuồng trưởng lão Thú Linh tông tiên giá, dâng tặng một đôi Tử Nhãn Ngọc Sư Tử, chúc Thanh Dương tông chủ truyền thừa vạn năm..."
"..."
"..."
Trong lúc nhất thời, khách quý đón đầy Thanh Dương tông.
Tuy lần này tông chủ Thanh Dương tông thu đồ đệ quá vội vã, chỉ ba ngày sau đã muốn dẫn theo Phương Nguyên đi Vân Phù cung, không lưu lại cho tứ đại tiên môn quá nhiều thời gian chuẩn bị. Nhưng sau khi tứ đại tiên môn nhận được tin tức vẫn đều dành ra thời gian chạy tới.
Thứ nhất vì tông chủ Thanh Dương tông thu đồ đệ là việc lớn, thứ hai cũng là vì trước đó Phương Nguyên đã xông ra đại danh ở Ma Tức hồ, chúng tiên môn đều biết nhân vật như hắn, hiện tại đương nhiên là không thể không tới xem!
Về phần một số tiểu tiên môn, thế lực nhỏ, các thế gia tán tu ở Việt quốc lại càng nhiều không đếm hết.
Đối với chuyện này, đệ tử Thanh Dương tông từ trên xuống dưới đều bận muốn chết, trên mặt đều là vẻ vui mừng. Trước đây các đại tiên môn cũng không để ý Thanh Dương tông như vậy, ngay cả bọn hắn cũng có thể cảm nhận được biến hóa của tứ đại tiên môn trước và sau sự kiện thí luyện Ma Tức hồ.
Chương 378 Đi Mau (1)
"Đại đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, dâng tặng một lọ Thanh Hà Tiên Lộ, chúc Phương Nguyên đạo hữu tiên đồ vĩnh sướng..."
"..."
Người đến đây xem lễ nối liền không dứt. Mỗi khi nghe được tên tuổi một vị đại nhân vật truyền đến, vẻ vui mừng trên mặt đệ tử Thanh Dương tông lại đậm thêm một phần.
Nhưng mãi đến buổi chiều ngày thứ ba, khi lại có một người đến, vẻ mặt trên mặt mọi người lại lập tức trở nên kinh ngạc.
"Cái gì? Ngay cả Âm Sơn tông cũng phái người đến?"
"Đại tiên môn đệ nhất Vân Châu, vẫn luôn cao cao tại thượng, từ trước tới nay bọn hắn vẫn luôn không để ý tới chuyện nhỏ của mấy tiên môn Việt quốc chúng ta..."
"Rõ ràng còn phái đại đệ tử chân truyền đích thân đến nơi này, mặt mũi như vậy đúng là..."
Tứ đại tiên môn Việt quốc đến đây xem lễ, ít nhất cũng phải là nhân vật có cấp bậc trưởng lão mới có đủ phân lượng. Cho dù là đại đệ tử chân truyền tới xem lễ, cũng không thể lấy danh nghĩa của bản thân mà tới, mà phải lấy danh nghĩa của sư tôn hắn, nếu không chính là không đủ cấp bậc lễ nghĩa. Nhưng Âm Sơn tông chỉ tới một tên đệ tử chân truyền, trên dưới Thanh Dương tông đã lập tức tràn ngập thanh âm kinh hỉ, bởi vì ai cũng không nghĩ đến, Âm Sơn tông lại sẽ đến!
Mặc dù trên dưới Thanh Dương tông đều không muốn nói ra chuyện này, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Âm Sơn tông hiện tại đã là tiên môn to lớn nhất Vân Châu, hùng cứ 13 nước trong Vân Châu, trong đó bao gồm hơn trăm tiên môn lớn nhỏ, không người không phục, không người dám bất kính. Mà tác phong làm việc của Âm Sơn tông, cũng hết sức để người bội phục. Ngàn năm trước, yêu ma xâm lấn, Thanh Dương tông không địch lại, tổn thất nặng nề, về sau Tiên Minh rút ra tinh lực tiên đến, xử lý một phen, yêu ma mới thối lui ra khỏi Vân Châu, chỉ có điều chúng vẫn nhòm ngó chằm chằm, khiến các đại tiên môn Vân Châu lo lắng không yên.
Nhưng cũng chính vào lúc đó, chưởng giáo Âm Sơn tông Hứa Trọng Nguyện, nguyện vì Vân Châu giữ biên ải, đạo thống dời về phía tây, tọa lạc tại một vùng Âm Sơn, phía tây giáp Ma Thành, phía đông giáp Vân Nhưỡng, trở thành một cánh cửa ngăn cách Ma Thành cùng Vân Châu, giữ vững biên ải Vân Châu. Hiện tại đã hơn nghìn năm, yêu ma lại chưa từng vượt biên, Âm Sơn tông cũng dần dần quật khởi, trở thành tiên môn to lớn nhất Vân Châu thay thế Thanh Dương tông trước kia!
Bất kể từ phương diện nào tới nói, Âm Sơn tông đều có tư cách này, cũng có khí phách này, xứng đáng nhận được danh hiệu đệ nhất Vân Châu!
Mà đây cũng chính là nguyên nhân khi thấy đệ tử chân truyền Âm Sơn tông tới xem lễ, mọi người tỏ ra vừa sợ lại vừa ước ao!
Ai mà không biết, Âm Sơn tông lúc này danh lớn thế lớn, ngay cả Tiên Minh tại Vân Châu, đều đối với đệ tử Âm Sơn tông lễ ngộ có thừa. Hiện tại đáng giá để Âm Sơn tông kết giao, cũng chỉ có rải rác mấy đại tiên môn bên trong13 nước Vân Châu, nhưng bất kể như thế nào số, ngũ đại tiên môn Việt quốc cũng không đứng trong hàng ngũ này. Đừng nói là tông chủ thu đồ đệ, cho dù là tông chủ ngũ đại tiên môn Việt quốc nhậm chức, Âm Sơn tông có thể đến cũng đã không tệ rồi!
"Kẻ hèn này dạo chơi thế gian, vừa lúc tới nơi đây, nghe nói tới chuyện thí luyện Ma Tức hồ của Việt quốc, cũng biết Thanh Dương tông xuất hiện một vị nhân tài mới nổi không tầm thường, đã sớm muốn gặp một lần. Hiện tại vừa lúc nghe nói tông chủ Thanh Dương tông thu vị tiểu kỳ tài kia làm đồ đệ, thịnh sự như vậy, sao có thể bỏ lỡ chứ? Bởi vậy đường đột tới chơi, mong rằng chư vị tiền bối cùng đồng đạo thứ tội, chớ có trách tiểu bối ta đây vô lễ là được..."
Chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm là người mặc bạch bào, dáng người thon dài, khuôn mặt như ngọc, cưỡi một con Toan Nghê Thú lông tím làm thú cưỡi.
Cái thú kia giống như trâu, hung mãnh dị thường, gặp ai cũng cũng tỏ ra âm trầm dữ tợn, tựa như muốn xông lên cắn một cái vậy. Nó vừa hạ xuống, liền dọa cho đệ tử Thanh Dương tông ở chung quanh người người tê dại cả da đầu, lách mình tránh ra xa, sợ nó làm cho bị thương. Tuy nhiên bản thân Cam Long Kiếm ngược lại là một người có thái độ khiêm tốn, sau khi tiến vào sơn môn Thanh Dương, liền lập tức nhảy xuống, hướng chung quanh hành lễ.
"Thì ra là trên đường dạo chơi ngẫu nhiên gặp phải..."
"Cho dù như vậy, cũng rất ghê gớm rồi..."
Nghe người chung quanh bàn tán mới hiểu được, thì ra vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này cũng không phải là lĩnh mệnh tiên môn đến đây, mà chỉ là ngẫu nhiên gặp được chuyện này, liền tùy ý đến đây xem lễ mà thôi, nghi hoặc trong lòng mọi người ngược lại tiêu tan không ít. Chỉ là mọi người vẫn có chút hâm mộ Thanh Dương Tông, hâm mộ Phương Nguyên, có thể được một vị đệ tử đại tông môn như vậy đến đây xem lễ, đây là một chuyện rất hãnh diện a...
"Ha ha, Cam tiểu hữu quá khách khí, ngươi có thể giá lâm bản tông, đúng là thịnh sự của Thanh Dương tông!"
Vị chân truyền Âm Sơn này đích thân đến đây, chấp sự bình thường đương nhiên không có tư cách tiếp dẫn. Rất nhanh, liền có trưởng lão Thần Tiêu phong của Thanh Dương tông, Tần Phong Tần đích thân cưỡi mây mà đến, từ xa ôm quyền đàm thoại cùng Cam Long Kiếm. Mặc dù bối phận hai người khác biệt, mà tu vi Tần trưởng lão lại chính là Kim Đan, nhưng ở trước mặt vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này lại vẫn dùng lễ theo bối phận ngang hàng để tương giao, trong lời nói lại càng hết sức khách khí.
"Tần trưởng lão nói như vậy, ngại chết vãn bối rồi..."
Vị Cam Long Kiếm này cũng vội vàng nói ra, liên tục chắp tay, sau đó tay giữ Toan Nghê Thú, nhìn ngó nghiêng xung quanh.
Lúc này hắn đã xuống đến bên dưới, chiếu theo lễ tiết, hiển nhiên nên có đệ tử tiên môn tới giúp hắn dắt Toan Nghê Thú đi tìm nơi an bài cho nó ở. Nhưng con Toan Nghê Thú thực sự quá hung mãnh, bộ dáng trông giống như hung thần ác sát, nhìn một thân khí huyết đáng sợ kia, so với cường giả Trúc Cơ còn mạnh mẽ hơn mấy phần. Bởi vậy trong lúc nhất thời, chúng đệ tử tiên môn Thanh Dương tông vậy mà người người giật mình, không ai có gan dám tiến đến.
Điều này khiến cho Tần trưởng lão hơi nhíu mày, chẳng lẽ để trưởng lão hắn đích thân dắt đi tọa kỵ cho người ta hay sao?
Chương 379 Đi Mau (2)
"Đầu tọa kỵ này của Cam sư huynh, trông thật là hùng tráng, thực sự khiến người hâm mộ..."
Cũng chính vào lúc này, một nam tử mặc áo bào vàng nhạt ở bên cạnh tiến ra khỏi đám người, đánh bạo tiến lên tiếp nhận hàm thiếc và dây cương Toan Nghê Thú trong tay Cam Long Kiếm, đồng thời vừa cười vừa nói. Đám người nhìn tới, lại là đại đệ tử chân truyền của Thần Tiêu phong, Đoàn Phi Uyên.
"Sư đệ quá khen rồi..."
Vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm nhìn về phía đại đệ tử chân truyền của Thần Tiêu phong nhẹ gật đầu, rồi cùng Tần trưởng lão tiến vào bên trong sơn môn.
"Đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, quả nhiên danh bất hư truyền..."
"Phần tu vi này, phần khí độ này, quả nhiên không phải đệ tử tiên môn nho nhỏ có thể so sánh..."
"Trời ạ, đầu Toan Nghê Thú kia của hắn, tu vi e là cũng đã tới Trúc Cơ trung tầng đi, thực lực vị chân truyền này..."
Những người chung quanh đang từ xa xa đứng nhìn vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này, lập tức bàn tán ầm ĩ.
Cũng có người nghĩ đến: "Phương Nguyên sư huynh cũng là rồng trong loài người, thành tựu tương lai chỉ sợ cũng không thua vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này đi?"
"Ngược lại, lời này thật cuồng vọng, Phương Nguyên sư huynh tuy không phải phàm tục, nhưng muốn so với đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, e là vẫn còn có chút miễn cưỡng..."
Mà trong đại điện Thanh Dương tông lúc này, vô số chấp sự trưởng lão, thậm chí còn có cả đám người trưởng lão cùng chân truyền tứ đại tiên môn khác đến đây xem lễ, cũng đều sớm đã tề tựu đông đủ ở trong đại điện, chuẩn bị chiêm ngưỡng phong thái vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này. Lại càng có rất nhiều chấp sự âm thầm phân phó xuống dưới, tiên yến tối hôm nay phải chuẩn bị càng thêm phong phú hơn một chút, mới không tới mức mất mặt tại Thanh Dương.
Mà đối với vị vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông tới chơi này, Phương Nguyên đương nhiên cũng không hiểu rõ tình hình.
Lúc này hắn vẫn còn đang trong thời gian ba ngày tẩy trần. Đây chính là quy củ của Thanh Dương tông định ra, trước khi bái nhập tông chủ nhất mạch, đều cần phải tĩnh tâm dưỡng tính thật tốt, suy tư trách nhiệm trên vai, tự vấn tâm bản thân, xem có thể bảo hộ Thanh Dương nhất mạch hay không, có thể truyền thừa Thanh Dương đại đạo hay không?!
Trong ba ngày nay, hắn đều trải qua sinh hoạt bên trong một gian tĩnh thất của Phi Vân sơn, không ai được tới quấy rầy hắn.
Tuy nhiên chuyện này dù sao cũng chỉ mang tính hình thức, không có tính thực chất, bởi vậy Phương Nguyên liền nhân dịp ba ngày này, trải chuốt lại một thân tu vi của mình lần nữa. Hắn muốn bảo đảm, thời điểm mình đi Trúc Cơ, có thể nắm chắc thành công!
"Hiện tại ta muốn Trúc Cơ, phương pháp cũng không phải ít, nhưng phương pháp tốt nhất hẳn là..."
Thừa dịp vẫn còn có chút thời gian rỗi rãi, Phương Nguyên liền suy nghĩ lại một phen, lại lấy Thiên Diễn chi thuật thôi diễn con đường tu hành của mình.
Trời đất quay cuồng, vô số kinh văn màu vàng óng hiện ra quay cuồng trong thức hải của hắn, khắc họa những phương hướng tu hành vào trong đầu của hắn.
Mà Phương Nguyên, thì ở bên trong vô số con đường đó, tĩnh tâm lựa chọn.
Sau khi trở về từ Ma Tức hồ, hắn liền biết bản thân mình đang phải đối mặt với chuyện trọng yếu nhất, chính là Trúc Cơ. Bởi vậy hắn liền tìm kiếm rất nhiều điển tịch liên quan tới Trúc Cơ chi đạo xem qua một lần, hiện tại hắn đã hiểu cực sâu đối với Trúc Cơ. Lúc này lại mượn Thiên Diễn chi thuật, kết hợp những hiểu biết của mình về Trúc Cơ với một thân tu vi, thôi diễn khả năng thành công cùng tiềm lực trong tương lai!
Mà phát hiện này, lại làm cho hắn lâm vào một vòng lựa chọn hết sức khó khăn!
" Trúc Cơ bằng đan dược..."
" Trúc Cơ bằng Ngũ Hành Địa Mạch..."
"Thiên Đạo Trúc Cơ..."
Mỗi ý niệm một con đường, mỗi con đường một thiên địa!
Đơn giản nhất, ổn thỏa nhất, chưa chắc là thích hợp nhất đối với bản thân mình!
Thế nhưng thích hợp nhất đối với bản thân mình, lại chưa chắc là tốt nhất!
Tốt nhất, thì hạn chế quá nhiều, lại chưa chắc là mình có thể đạt được...
Các loại suy nghĩ, phân tích bay múa trong đầu Phương Nguyên, khiên cho hắn khi thì nhíu mày, khi thì than nhẹ...
"Chẳng lẽ, thật sự phải làm như vậy hay sao?"
Không biết thôi diễn qua bao lâu, rơi vào đường cùng, hắn lại quay về hiện thực, cũng nhịn không được cười khổ. Loại pháp thuật thôi diễn này, tốt nhất vẫn là thôi diễn một số chuyện đơn giản một chút, bởi vì như vậy, phương án lựa chọn sẽ không nhiều, cứ thế mà làm theo là được. Thế nhưng hiện tại, đứng trước quá nhiều sự lựa chọn, đều là có tốt có xấu, mỗi thứ mỗi vẻ đặc sắc riêng, ngược lại khiến hắn lúc nào cũng sinh ra một loại tư tưởng muốn đánh cược một phen...
"Đánh cược là không tốt, phải nắm chắc mới được a..."
Loại tâm tính này khiến hắn cảm thấy hết sức bất đắc dĩ, hắn mở mắt ra khẽ than.
"Hả?"
Vừa mới mở mắt, đột nhiên hắn giật mình nghi hoặc, lưu ý đến một sự thay đổi.
Ngay tại khe cửa bên ngoài cách người hắn ba trượng, chẳng biết lúc nào có thêm một tấm giấy lộn, giống như là bị người ta nhét vào vậy.
Vừa rồi hắn đang trong quá trình thôi diễn, vậy mà một mực không phát hiện ra. Càng khiến cho hắn kinh ngạc hơn chính là, lúc này hắn vẫn đang ở trong khu vực tĩnh tu tẩy trần, theo quy củ của Thanh Dương tông, không ai được phép quấy rầy hắn, như vậy tờ giấy này, là được ai đưa tới?
Thân hình khẽ động, hắn liền đi đến khe cửa, nhặt lên tờ giấy đến, lập tức nao nao.
Thấy trên tờ giấy, chỉ viết hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Đi mau!"
Hắn lập tức cảm thấy nghi hoặc không nhỏ, vội đẩy cửa gỗ ra, chỉ thấy ngoài cửa trống trải vắng vẻ, khắp nơi đều là mây mù cùng trận quang mơ hồ, căn bản không thấy nửa bóng người. Do nơi này vốn chính là nơi bí ẩn nhất, an toàn nhất trên Phi Vân sơn của Thanh Dương tông, ngoại trừ người có thân phận cùng địa vị cấp độ trưởng lão ra, không ai có thể tùy tiện tiến vào, vậy thì ai có thể đến được nơi đây, đưa từ giấy cho mình chứ?
"Chẳng lẽ là trưởng lão có phân phó gì đó? Thế nhưng nếu vậy thì cần gì trưởng lão phải đưa tờ giấy cho ta?"
Trong lòng Phương Nguyên rất nghi hoặc, không nhịn được liền nghĩ: "Hai chữ viết trên tờ giấy này, là có ý gì?"
Chương 380 Long Trời Lở Đất (1)
Đang trong lúc tâm trạng buồn bực, nan giải trăm bề, hắn chợt thấy ở phía xa, trận quang thu lại, cấm chế tan biến, lộ ra một con đường đất trong mây, mà tại phía trên con đường đất kia, lại có vài vị chấp sự đang dẫn theo một tên đồng nhi, tay bưng một chồng áo bào mới, từ con đường đất kia đi tới. Từ xa nhìn thấy Phương Nguyên, trên mặt lập tức vui mừng, cười nói: "Phương Nguyên sư huynh, thật là đúng lúc, giờ Thìn sắp tới, tông chủ cùng các vị trưởng lão, còn có các người của các đại tiên môn đến đây xem lễ, đều đã chờ tại đại điện, mời thay áo bào rồi đi qua bên đó!"
Phương Nguyên đổi một tiên bào mới, dùng cây trâm Ô Mộc buộc tóc lên, theo một đám tạp dịch chạy tới chính điện Thanh Dương tông. Trước đó, đám người trưởng lão cùng chân truyền các môn các phái đã sớm đợi ở nơi này. Vân trưởng lão đứng chờ ở trước điện, lấy thân phận trưởng lão phụ trách lễ nghi dẫn Phương Nguyên tiến vào. Gặp được đám trưởng lão các đại tiên môn, Phương Nguyên đương nhiên đều phải hành lễ ân cần hỏi thăm từng người.
Thế nhưng trong lúc bận rộn, cũng không chào hỏi được hết nhiều người như vậy, trong thời điểm này dù có hơi sơ sót một chút, đương nhiên cũng sẽ không có ai trách tội hắn.
Mà vào lúc này, tông chủ Thanh Dương tông đã yên vị ở trong điện, trước người là một bàn hương án.
Lúc này chỉ cần Phương Nguyên đi qua, tiếp nhận tông chủ dạy bảo, hành lễ bái sư, thì chức vị đệ tử liền có thể định ra.
"Vị này chính là Phương Nguyên sư đệ từng tỏa sáng hào quang tại thí luyện bên trong Ma Tức hồ sao? Quả nhiên là tuấn tú lễ độ!"
Ngay khi Phương Nguyên vừa tiến vào đại điện, định đi vào bên trong, bất chợt có một người trước mặt tiến lên đón, liên tục tán thưởng.
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn một chút, chỉ thấy người này khoảng hơn 20 tuổi, một thân tu vi sâu không lường được, vậy mà hoàn toàn là cảnh giới Trúc Cơ. Thấy hắn mỉm cười, thái độ khiêm tốn, không cần người khác giới thiệu, Phương Nguyên cũng biết người này hiển nhiên chính là đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông. Vừa rồi trên đường tới đây, những chấp sự đi cùng đều đã nói qua với hắn, lúc này dĩ nhiên hắn biết nên làm như thế nào, vội dừng bước lại trả lễ.
Vị đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông này quan sát Phương Nguyên từ trên xuống dưới, rồi cười nói: "Từ khi ta rời khỏi tiên môn đi du lịch khắp nơi, cũng đã gặp không ít kỳ tài tiên môn, nhưng thiên kiêu giống như Phương Nguyên sư đệ bực này, thì quả là hiếm thấy. Chuyện thí luyện tại Ma Tức hồ của Việt quốc ta từng được nghe nói qua, vào lúc đó quả thực là ta vô cùng khâm phục ngươi, vẫn muốn được diện kiến ngươi một lần, hiện tại rốt cục cũng được thỏa mãn tâm nguyện. Phương sư đệ, ngươi tuổi còn trẻ đã có thể lập xuống đại công bực này, thực sự là kinh tài diễm tuyệt, có thể thấy được lời đồn không giả, chỉ sợ chờ sau khi ngươi Trúc Cơ xong, cho dù là ta cũng không sánh bằng..."
Đám người trưởng lão tiên môn cùng chân truyền ở xung quanh nghe vậy, lập tức từng người vừa sợ hãi lại vừa hâm mộ.
Lấy thân phận đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này, không ngờ lại tán dương Phương Nguyên như vậy, thực sự khiến cho người ta cảm thấy quá ngoài ý muốn.
Đừng nói là Phương Nguyên bây giờ sắp bái tông chủ Thanh Dương tông làm sư phụ, một bước lên mây, danh chấn bốn vực, mà cho dù không có chuyện bái sư, thì có một câu nói này của vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, cũng đủ khiến cho Phương Nguyên danh truyền Việt quốc. Dù sao thân phận đệ tử chân truyền Âm Sơn tông cũng thực sự không tầm thường, các vị chân truyền Việt quốc cho dù muốn kết giao, cũng không kết giao được. Một câu nói của người có trọng lượng, thắng qua vạn lời nói của kẻ phàm phu tục tử...
"Cam sư huynh quá khen, tiểu đệ không gánh vác nổi..."
Phương Nguyên cũng cười cười, khách khí trả lời một câu, sau đó chuẩn bị tiến vào trong.
"Cam sư huynh mời tới bên này..."
Đại đệ tử của Thần Tiêu phong, Đoàn Phi Uyên đang ở bên cạnh vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông vội nói, chuẩn bị dẫn vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này quay lại chỗ ngồi.
Mặc dù lúc vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này vừa tới, là do trưởng lão Thần Tiêu phong Tần tiếp đãi, nhưng lấy thân phận trưởng bối của Tần trưởng lão, cũng không thể cứ mãi đi theo bồi tiếp hắn. Bởi vậy sau khi ăn uống tiệc rượu xong, người phụ trách đi cùng tiếp đãi vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này, liền trở thành Đoàn Phi Uyên. Hiển nhiên hắn cũng rất chú trọng việc này, sau buổi tiệc rượu, vẫn luôn một mực túc trực trái phải, chiếu cố chu đáo, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, rất là tận tâm.
"Ha ha, đừng vội!"
Vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông nhìn qua Phương Nguyên, cười nói: "Nếu ta nghe nói không lầm, từ lúc bắt đầu tu hành đến nay Phương Nguyên sư đệ cùng lắm cũng chỉ mới tu hành được ba năm bốn tháng đi, trước đó còn có thời gian một năm là làm tạp dịch, làm trễ nải không ít thời gian. Vậy mà lại có thể tu luyện tới cảnh giới Luyện Khí viên mãn, loại tốc độ này quả thực trông mà than thở, cho dù là một số mầm mống tốt được Âm Sơn tông ta dốc lòng bồi dưỡng, cũng chỉ đến thế là cùng mà thôi..."
"Cam sư huynh hiểu lầm rồi, vị Phương Nguyên sư đệ này, có cơ duyên riêng của hắn, cũng không hoàn toàn dựa vào tu hành đạt được..."
Đại đệ tử chân truyền Thần Tiêu phong nghe vậy, nhịn không được chen lời, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên, nói: "Phương Nguyên sư đệ, lần này ngươi lên chức, tuy rằng về sau ngươi chính là chân truyền nhất mạch, nhưng cũng phải học hỏi phong phạm đại nhân một chút, làm việc... không thể lại quyết tuyệt như trước!"
Phương Nguyên hiểu được hàm ý trong lời nói của hắn, nhịn không được nao nao trong lòng, ngẩng đầu nhìn hắn một chút.
Hắn cùng vị đại đệ tử chân truyền của Thần Tiêu phong này, trước đây chỉ nhìn thấy mặt nhau từ xa xa, cũng không quen biết. Sau thí luyện Ma Tức hồ, lại càng vì chuyện của Lưu Mặc Chân cùng Nghiêm Cơ, nên quan hệ giữa hắn với Thần Tiêu phong cũng không hòa hợp.
Mà lần này sau khi hắn trở về, đã từng nghe Tôn Quản kể lại những lời đàm tiếu xung quanh chuyện của Lưu Mặc Chân, cho rằng hắn làm quá mức, chọc cho không ít người trong tiên môn tức giận. Không chỉ có gia tộc sau lưng Lưu Mặc Chân, mà trên dưới Thần Tiêu phong cũng không có hảo cảm đối với mình. Theo lẽ thường mà nói, những người này đương nhiên sẽ không chịu ăn một cái thua thiệt ngầm lớn như vậy, không thiếu người muốn nghĩ hết biện pháp báo thù mình.