Trong lòng lo lắng cho Quan Ngạo, nên lúc này hắn cũng không do dự nhiều, quay đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy có vô số ánh mắt đang nhìn về phía mình. Những người này cũng không biết vì sao hắn nói chuyện với nữ hài kia nhiều như vậy, cũng không ai nghĩ đến sự sống chết của nữ hài kia, chỉ có vẻ mặt xúc động hoặc lo lắng của từng người nhìn mình.
Hắn cũng không biết nên nói với những người này như thế nào, cuối cùng chỉ đi về phía Chu tiên sinh.
Thi lễ trước người Chu tiên sinh một cái, nhưng vạn lời lên đến cổ họng rồi lại không phát ra được.
Chu tiên sinh khẽ vuốt chòm râu dê không dài lắm của mình, cười nói: "Đi thôi!"
Phương Nguyên nao nao: "Tiên sinh..."
Chu tiên sinh nói: "Lần này ngươi làm rất tốt, nhưng cũng gây ra đại hoạ cho chính mình, chắc hẳn trước khi làm ra những chuyện này ngươi cũng đã chuẩn bị tinh thần lưu lạc thiên nhai. Vậy thì đi đi thôi, ta vẫn còn có thể tốt sống thêm mấy năm nữa, để xem trước khi ta chết ngươi có thể trở về kịp hay không!"
Ánh mắt Phương Nguyên có chút ảm đạm, thấp giọng nói: "Đệ tử đã biết!"
Chu tiên sinh cười ha hả, nói: "Ta không có con cái, đến lúc đó còn muốn ngươi ôm bài vị cho ta, cho nên người phải sống thật tốt đó!"
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa, ôm quyền thi lễ xung quanh, sau đó quay người bay lên không.
Sau lưng hắn, Tôn quản sự mang lên một nắm đất vàng, chùi chùi vết máu trên tay, đeo mũ rộng vành lên bay theo sau.
Mà con mèo trắng kia thì kêu lên một tiếng trầm trầm, cũng quay người tiến vào trong màn đêm.
Toan Nghê Thú mờ mịt nhìn xung quanh, lại nhìn về phía thi thể tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm nằm đó, tỏ ra do dự.
Nhưng cuối cùng nó vẫn tỏ ra bất đắc dĩ lúc lắc cái đầu, rồi ủy khuất lầm lũi đi theo sau lưng con mèo trắng.
Mà ở giữa không trung trên vùng mây đen, theo Phương Nguyên rời đi, mấy đạo khí cơ cường hoành cũng đột nhiên ẩn giấu đi, phi độn ngàn dặm về phía xa.
Phương Nguyên dựa vào phương hướng Quan tiểu muội chỉ điểm, đi tới bên trong một tòa thành trì, sau đó vội vã phóng thần niệm ra.
Hiện tại hắn đã Trúc Cơ thành công, cảm nhận được rõ ràng nhục thân so với trước kia cường tráng hơn nhiều, thần niệm cũng cường đại hơn trước kia rất nhiều, cảm ứng của ngũ khiếu đều trở nên cực kỳ linh mẫn cường đại. Hắn ở trên không thành trì quét mắt nhìn khắp nơi, thu hết thảy mọi thứ vào trong mắt rõ rõ ràng ràng!
Sau đó rất nhanh hắn liền tìm thấy nơi mình muốn, sắc mặt khẽ biến cúi người vọt xuống dưới.
"Tiểu muội... Tiểu muội..."
Trên đường phố trong thành đang có một tên to xác lảo đảo nghiêng ngã bước đi, không biết đã đụng đổ bao nhiêu gánh hàng rong khác.
Trông hắn đang mơ mơ màng màng tựa như người mất hồn, ánh mắt ngốc trệ thiếu đi mấy phần linh tính vốn có của người bình thường. Đây chính là dấu hiệu sau khi bị rút hồn, lại thêm lúc này dường như hắn đang vô cùng lo lắng, nên thần trí rõ ràng cũng trở nên hỗn loạn thêm mấy phần.
"Mau đánh, mau đánh tên ngốc kia..."
Phía trước lẫn phía sau tên to xác này đang có một đám nhóc con tụ tập la hét, miệng cười toe toét ném bùn đất về phía hắn.
"Tiểu muội... Tiểu muội đi đâu rồi..."
Tên to xác cũng không biết tránh, không biết đã nhận bao nhiêu bùn đất, chỉ đờ đẫn tìm kiếm xung quanh.
Trong ngực hắn ôm một bình sứ, lúc này đã sớm bị đập nát, chỉ còn lại hơn phân nửa.
"Hừ!"
Từ giữa không trung nhìn thấy màn này, Phương Nguyên thầm hừ lạnh một cái.
Hắn vọt thẳng xuống dưới đất, sau đó đạp mạnh một cước xuống giữa đường đi.
Ầm!
Mặt đất được lát đá xanh kiên cố bị một đạp của hắn tạo thành một cái hố.
Đám trẻ nghịch ngợm xung quanh thoáng cái đều bị ngã nhào trên đất, có mấy tên té đến dứt đầu mẻ trán khóc rống lên.
"A a a a... Tiên Nhân đến!"
Đám người bán hàng rong đang đi trên đường ở chung quanh đều bị giật nảy mình, vội vã quỳ trên mặt đất hành lễ.
"Quan Ngạo sư huynh, có nhận ra ta không?"
Phương Nguyên thở ra một hơi dài nặng nề tiến đến, năm ngón tay nhẹ nhàng điểm lên trán Quan Ngạo một cái, lập tức thầm nổi nóng.
Lúc này do bị người cưỡng ép rút hồn, nên thần trí Quan Ngạo đã trở nên hỗn loạn. Pháp thuật rút hồn sưu thần vốn là một loại thuật pháp phổ biến trong giới tu hành, đã là thuật pháp, đương nhiên có người tu luyện đến mức cao minh, cũng có người tu luyện loạn thất bát tao không ra gì cả.
Người cao minh khi sưu hồn, thậm chí có thể làm cho người bị rút hồn sau đó vẫn cảm thấy hết thảy như thường, không có nửa điểm ảnh hưởng.
Nhưng Sưu Hồn chi thuật luyện không tới nơi tới chốn, sẽ có khả năng tổn thương thần trí của người ta.
Tình trạng Quan Ngạo hiện tại cũng như vậy. Hắn bị người cưỡng ép sưu hồn, hơn nữa còn rút ra ký ức mười phần quý giá đối với hắn, bởi vậy lúc đó hắn hết sức kháng cự, cố gắng nhớ lại, lại thêm lúc đó người rút hồn rõ ràng không chút cẩn thận gì cả, khiến cho hắn trở nên mơ mơ màng màng, thần hồn điên đảo, ngay cả tâm trí cũng trở nên lộn xộn. Lúc này trông hắn tựa như một tên ngu ngốc vậy.
"Phương tiểu ca..."
Quan Ngạo gặp được Phương Nguyên ánh mắt có chút sáng lên, khuôn mặt thô ráp cũng hiện ra vẻ mừng rỡ.
Nhưng hắn xưng hô cũng không phải là Phương Nguyên sư đệ như thói quen lúc sau này, mà lại xưng hô Phương tiểu ca theo lúc ban đầu khi mới quen biết Phương Nguyên.
Vẻ mừng rỡ trên mặt hắn vừa lóe lên một cái đã biến mất, sau đó khóc lóc nói: "Phương tiểu ca, dường như ta có một tiểu muội muội..."
Nhìn khuôn mặt vừa đau khổ vừa hối hận đến không muốn sống kia của hắn, Phương Nguyên thầm thở dài nặng nề trong lòng.
Dĩ nhiên hắn biết hiện tại Quan tiểu muội ở nơi nào, nhưng trong lòng đã thầm quyết định, thở dài một tiếng:
"Đi theo ta, ta dẫn ngươi đi tìm muội muội của ngươi!"
Quan Ngạo đại hỉ, không chút do dự đi theo sau lưng Phương Nguyên.
Ngay cả bước chân vốn lảo đảo lúc này cũng trở nên ổn định rất nhiều.
Chỉ có điều hắn không biết, phương hướng Phương Nguyên dẫn hắn đi hoàn toàn ngược với hướng hắn muốn tìm kiếm.
Chương 437 Rượu Chua Một Bình (1)
Một đạo pháp lực hiện ra, cuốn theo thân hình Quan Ngạo và Phương Nguyên lên không, ngự không bay đi.
Ngay từ lúc ở cảnh giới Luyện Khí, Phương Nguyên đã có thể dựa vào một thân Huyền Hoàng khí bay lượn trong hư không gần trăm trượng, bây giờ Trúc Cơ đã thành, càng có năng bay lượn trên không, mặc dù hiện tại vẫn không tính là nắm giữ thông thạo, nhưng bay trên khoảng cách ngắn cũng không nói chơi.
Phương Nguyên lao vút trên không theo hướng đông Việt quốc, không bao lâu hắn đã nhìn thấy trên một ngọn núi phía trước có người đang phất tay về phía mình, liền chậm rãi phun ra một hơi, cẩn thận hạ xuống sơn phong kia. Lúc đến nơi, đã thấy Tôn quản sự đang ngồi xổm trên đỉnh núi hút thuốc, hắn dụi dụi tàn thuốc rồi đứng lên, cười nói: "Mọi chuyện đã làm xong hết rồi chứ, chuẩn bị đi nơi nào đây?"
Phương Nguyên nói: "Vẫn chưa nghĩ ra, rời khỏi Việt quốc trước đã!"
Tôn quản sự cười cười: "Vậy ta tiễn ngươi?"
Phương Nguyên gật đầu nói: "Tốt!"
Hai người tính cả Quan Ngạo sau lưng là ba lại lần nữa đằng không mà lên, bay về phía chân trời xa.
Trên đỉnh đầu bọn họ, phong vân biến hóa, tựa như có vô số ánh mắt đang chăm chú dõi theo bọn hắn vậy.
Lúc này Phương Nguyên có thể cảm nhận được sự biến hóa trong thái độ của Thanh Dương tông, thậm chí là tứ đại tiên môn Việt quốc đối với mình, hắn cũng biết lúc này mình cũng có thể không cần rời khỏi Việt quốc. Nhưng hắn càng hiểu rõ hơn một điều chính là, mình chỉ có thể rời đi, hắn không muốn mình trở thành đối tượng để tiên môn của mình, thậm chí toàn bộ ngũ đại tiên môn Việt quốc phải trả cái giá vô cùng to lớn bảo hộ, mà muốn trở thành một người có thể uy hiếp được Âm Sơn tông cùng Nam Hoang thành!
Muốn làm được điểm này, hắn nhất định phải rời đi!
Chỉ là hiện tại muốn rời khỏi mà nói, dù sao trong lòng vẫn có một chút tiếc nuối...
Ôm theo sợi tiếc nuối này, hắn đang muốn lại lần nữa độn không bay đi, chợt nghe được một tiếng kêu to lanh lảnh vang lên, nhìn ra xa chỉ thấy một con chim tước màu đỏ đang vỗ cánh bay đến. Chim tước kia to cỡ nắm tay, trong miệng ngậm một phong thư màu đỏ nhạt đang bay tới cực nhanh, tưa như một mũi tên lửa xuyên qua hư không bay thẳng đến trước mặt Phương Nguyên, sau đó vỗ vỗ cánh ra hiệu cho Phương Nguyên.
Phương Nguyên cảm thấy kinh ngạc, đưa tay nhận lấy phong thư mở ra đọc, sau đó vẻ mặt trở nên nhu hòa.
Tôn quản sự hiếu kỳ duỗi cổ: "Đây là cái gì?"
Phương Nguyên cười nói: "Có người muốn mời chúng ta ăn cơm!"
Tôn quản sự ngẩn người: "Lúc này còn cơm nước gì chứ?"
Phương Nguyên nói: "Hẳn là có người muốn đưa tiễn ta được chưa, ta cũng đang muốn gặp nàng!"
Nói rồi chỉ thấy con chim tước màu đỏ kia bay trước dẫn đường, ba người bọn họ cũng đằng không bay lên. Con chim tước kia vậy mà bay cực nhanh, hóa một đạo ánh sáng màu đỏ bay thẳng về phía chân trời, bay được khoảng hơn nghìn dặm liền thấy được một ngọn núi mọc dày đặc cổ thụ, con chim tước kia hạ xuống ngọn núi, sau đó biến mất không thấy bóng dáng. Ba người nhìn hai bên một chút, lại phát hiện ra một Tiên Đài ngay ở bên cạnh cách đó không xa!
Tiên Đài lơ lửng giữa không trung, chung quanh có từng đám mây bồng bềnh, ẩn chứa đạo uẩn tiên gia, phong cách cổ xưa lịch sự tao nhã.
"Phương Nguyên sư huynh..."
Phía trên Tiên Đài có một nữ tử mặc váy trắng, tay trái xách một bầu rượu khẽ ngoắc ngoắc gọi Phương Nguyên.
Sợi tiếc nuối trong lòng Phương Nguyên kia đột nhiên biến mất...
Ngồi trên Tiên Đài chính là nữ đệ tử Tử Vân phong của Thanh Dương tông, Lạc Phi Linh.
Lúc này nàng mặc một chiếc váy trắng, tóc búi lên, bên tai đeo một đôi vòng vàng, toát lên một cỗ khí tức cao quý hơn lúc bình thường. Làn da nàng sáng trắng như tuyết, cặp mắt như ánh sao. Vẻ xinh đẹp thanh lệ kia tuyệt không phải là sắc đẹp ở chốn hồng trần mà tựa như Tiên Nhân vậy, khiến cho người ta tự ti mặc cảm, không dám nhìn thẳng. Chỉ có điều trong tay nàng đang xách theo một bầu rượu màu xanh đồng, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười giảo hoạt, lúc này mới khiến cho Phương Nguyên thầm khẳng định được, tiểu cô nương như tiên tử hạ phàm kia đích thật là Lạc Phi Linh mà mình biết.
"Dịch dung thuật thật là lợi hại, ngay cả ta trước đó cũng không có nhận ra..."
Tôn quản sự liếc qua lắc lắc đầu, phát ra một tiếng cảm thán từ đáy lòng, vỗ vỗ bả vai Phương Nguyên.
Phương Nguyên lẳng lặng nhìn Lạc Phi Linh một chút, cũng khẽ cười một tiếng, chậm rãi đi thẳng về phía trước. Hắn nhìn kỹ lại liền nhận ra được, Lạc Phi Linh vẫn là Lạc Phi Linh kia, ngay cả ngũ quan cũng chưa từng thay đổi, chỉ có khí chất là khác biệt quá lớn. Nhưng lúc này chỉ cần quan sát một chút sẽ khiến cho người ta cảm thấy, đây mới đích thực là bộ dáng vốn có của Lạc Phi Linh, là chân tướng thực sự của nàng.
Mà trước đây chính là dùng bí thuật cải biến dung mạo, khiến cho lúc đó mặc dù trông nàng cũng hết sức thanh tú, nhưng lại không bằng một phần vạn lúc này. Thế nhưng đó cũng là một chuyện may mà, bằng không mà nói, chỉ sợ Thanh Dương tông đã sớm vì nàng mà loạn tung trời!
Phương Nguyên còn nhớ rõ, có một lần sau khi khi Tôn quản sự đã quen biết Lạc Phi Linh, từng nói với hắn một câu.
"Nữ hài nhi này, Thanh Dương tông không chứa nổi!"
Lúc đó Phương Nguyên còn tưởng rằng Tôn quản sự đang nói về thân phận Lạc Phi Linh, cũng chỉ là hơi tán đồng.
Nhưng lúc này hắn lại tán đồng không gì sánh được!
Không nói mặt khác, chỉ vẻn vẹn phần xinh đẹp này của Lạc Phi Linh, sợ rằng không phải Thanh Dương tông có thể lưu được...
"Biết ngươi phải rời đi, ta đặc biệt đưa tiễn ngươi..."
Lạc Phi Linh từ trên Tiên Đài đứng lên, chỉ ra xung quanh cười hì hì nói: "Nơi này có được hay không?"
"Rất tốt!"
Phương Nguyên gật đầu, đang định chuẩn bị đi qua.
Quan Ngạo ngốc nghếch cũng muốn đi theo, nhưng lại bị Tôn quản sự bên cạnh kéo lại.
Quan Ngạo nhất thời quay đầu nhìn Tôn quản sự một chút: "Ngươi làm gì đó?"
"Tên đần nha ngươi, không sợ sau này bị vặt hết tóc hay sao..."
Tôn quản sự kéo Quan Ngạo rời đi: "Đi, ta dẫn ngươi xuống hồ ở phía dưới bắt ếch..."
"Úc..."
Chương 438 Rượu Chua Một Bình (2)
Quan Ngạo nhìn Phương Nguyên một chút, sau đó thuận theo khẽ gật đầu.
Mà Tôn quản sự thì nháy nháy mắt với Phương Nguyên, vỗ vỗ bả vai của hắn: "Phương Nguyên sư đệ, giá tiền này không tồi, bán đi..."
Phương Nguyên: "..."
Chưa kịp níu lại, Tôn quản sự đã kéo theo Quan Ngạo đi xuống chân núi phía xa.
Mà ở không trung xa xa cũng có không biết bao nhiêu cỗ khí tức ẩn chứa trong những đám mây đang quấn lấy phương Phương Nguyên, nhưng sau khi thấy Phương Nguyên leo lên ngọn núi này, lại thấy được Lạc Phi Linh trên đỉnh núi, liền lập tức lặng yên không tiếng động bay về phía xa, đi gọn gàng mà linh hoạt, không có nửa phần do dự. Có mấy tên không yên lòng, đang định ở lại bên cạnh tiếp tục trông coi, lại bị mấy người khác lôi đi xềnh xệch, trong khoảnh khắc đã kéo đến ngoài trăm dặm.
Nghĩ nghĩ lại, tựa hồ còn có thể nghe được vài tiếng thở dài...
...
...
"Phương Nguyên sư huynh, còn không mau tới?"
Lạc Phi Linh cười hì hì trông theo Tôn quản sự đi xuống núi, khuôn mặt nhỏ ngược lại trở nên ửng đỏ, nhưng rất nhanh liền cười lên.
Phương Nguyên cũng không còn khách khí, một bước bước lên Tiên Đài, ngồi xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh Lạc Phi Linh. Lạc Phi Linh lấy ra hai cái chén ngọc nho nhỏ một xanh một hồng được chạm trổ hết sức tinh mỹ, một chén có Thanh Long bao quanh, một chén có Hồng Loan bay lên, nàng rót rượu vào hai chén, đưa cái chén xanh cho Phương Nguyên, cười nói: "Đây chính là rượu được ta giấu rất lâu rồi, thiên hạ chỉ có một bình này..."
Nói rồi nàng liền nhếch miệng, tiếp lời: "Đã sớm muốn cho ngươi uống, thế nhưng mỗi ngày ngươi chỉ biết có tu hành!"
Phương Nguyên nhìn vào mắt Lạc Phi Linh, cười nói: "Nếu sớm biết có rượu ngon bực này, ta cũng cảm thấy làm vậy là sai lầm!"
Lạc Phi Linh liếc mắt: "Ngươi còn chưa uống đã biết đây là rượu ngon sao?"
Phương Nguyên nói: "Đây là rượu mà ta muốn uống!"
Nói rồi hắn nâng chén uống cạn.
Vừa nuốt chén rượu xuống, Phương Nguyên chỉ cảm thấy rất chua, kèm theo đó là cảm giác nóng hổi chảy từ cổ đi xuống, bất ngờ hóa thành một vũng thanh tuyền bên trong thể nội, toàn thân trở nên thư thái. Nhục thân hắn vừa mới Trúc Cơ lúc này vô hình cũng nhiều thêm một cỗ lực lượng, ngay cả Đạo Đài cũng sáng lóng lánh thêm mấy phần...
"Rượu này..."
Phương Nguyên nao nao nhìn về phía Lạc Phi Linh, tỏ ra hơi kinh ngạc.
Lạc Phi Linh có chút đắc ý nói: "Đây là ta đích thân ủ đó, cảm giác thế nào?"
Phương Nguyên nói: "Hơi chua!"
Lạc Phi Linh tỏ ra khó có thể tin: "Làm sao có thể?"
Nói rồi nàng nâng chén uống vào, sắc mặt lập tức đại biến, thè lưỡi: "Hư hết rồi..."
Phương Nguyên lập tức cười to.
Lạc Phi Linh hoàn toàn choáng váng: "Không đúng, rõ ràng đã bỏ rất nhiều thiên tài địa bảo vào..."
Phương Nguyên tắt tiếng: "Nhiều thiên tài địa bảo như vậy lại ủ ra một bình rượu chua lè, thật là bại gia...”
"Phí quá!"
Lạc Phi Linh tiếc hận lắc đầu, đang định đổ sạch rượu đi, Phương Nguyên giành lại, nói: "Thật ra hương vị vẫn còn tốt!"
Trong lòng lại thầm nghĩ: "Trong rượu có nhiều thiên tài địa bảo như vậy, cũng không thể lãng phí!"
Lạc Phi Linh nghe vậy hai mắt tỏa sáng, nhìn Phương Nguyên một chút, cười nói: "Vậy ta mang thức ăn lên cho ngươi!"
Phương Nguyên trong lòng có chút kinh ngạc, nơi này trống trải không người, làm thế nào để mang thức ăn lên chứ?
Trong đầu vẫn chưa nghĩ xong, đã thấy hai tay Lạc Phi Linh nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Sau đó từ xung quanh vùng sơn dã này lập tức vang lên từng tiếng thú rống, trở nên hỗn loạn, không lâu sau đó đã thấy một con vượn hoang leo trèo vượt núi mà đến, trong tay bưng một bàn trái cây hoang dã vẫn còn vương hạt sương trên đó, trông long lanh rất mê người. Nó đặt lên bàn ngọc, sau đó lại chạy về trên núi.
Một con Bạch Lộc từ trong núi nhảy vọt tới trước Tiên Đài, đặt một nhánh linh chi lên bàn ngọc.
Bên trong một hồ nước rộng dưới núi lại có một lão quy bơi vào bờ, trên lưng cõng một đoạn Bích Đào, cùng mấy cái đài sen tươi mới.
Cuối cùng, trên đỉnh đầu truyền đến mốt tiếng chim cao vút, một con đại điểu màu đỏ thắm giương cánh bay tới, trong miệng lại ngậm một cành cây mọc đầy quả dại trên đó, từng trái cây đỏ tươi chín mọng, nhẹ nhàng thả xuống bàn ngọc.
"Lạc sư muội, ngươi đến tột cùng là..."
Phương Nguyên thấy vậy trong lòng cũng không khỏi tán thưởng, nhịn không được hỏi.
"Ta không nói cho ngươi..."
Lạc Phi Linh tinh quái quái cười một tiếng, lại không chịu nói.
Phương Nguyên tỏ ra bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Vậy thì tốt, ngươi không nói ta cũng không hỏi!"
Kỳ thật hắn đã sớm phát hiện ra trên người Lạc Phi Linh có bí mật, ngay từ lúc ở Ma Tức hồ hắn đã biết nha đầu này tuyệt không phải phàm tục. Thế nhưng trước kia hắn cũng chỉ cảm thấy có khả năng Lạc Phi Linh có bối cảnh không tầm thường mà thôi, ngày hôm nay trông thấy bộ dáng của nàng, lại thêm một màn bách thú hiến quả này, liền cảm thấy cũng không đơn giản như mình nghĩ. Nha đầu này nào chỉ có bối cảnh không tầm thường chứ, đơn giản chính là vô cùng không tầm thường mới đúng...
Thế nhưng nếu như Lạc Phi Linh không chịu nói, hắn cũng sẽ không hỏi!
Dù sao lúc trước hắn ở trước mặt Lạc Phi Linh thi triển qua uy lực của Ma Ấn Kiếm, sau đó Lạc Phi Linh cũng không hề hỏi qua.
Đây là một nha đầu mặc dù nghịch ngợm nhưng cũng rất hiểu chuyện, bản thân mình cũng chỉ nên coi nàng là vị sư muội ở Tử Vân phong, Lạc Phi Linh là tốt rồi!
Một bình rượu chua uống cạn, Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh đều đã ngà ngà say.
Mặc dù tửu lượng của Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh không tệ, nhưng bên trong bầu rượu này lại bỏ vào quá nhiều thiên tài địa bảo, gần như sắp đạt tới cấp độ tiên nhưỡng, chỉ cần khẽ nhấp một ngụm cũng đủ khiến cho người ta say mất mấy ngày, nhưng Phương Nguyên đã uống rất nhiều, không rơi một giọt.
Đến cuối cùng lúc, ngược lại cảm thấy vị chua của rượu này cũng rất ngon miệng...
"Nấccc, ta mệt rồi..."
Một cái đầu nhỏ nhắn bỗng nhiên tựa lên bờ vai Phương Nguyên.
Phương Nguyên đang hơi ngà ngà say đột nhiên cứng cả người, từ từ quay đầu nhìn Lạc Phi Linh.
Chương 439 Thanh Bì Hồ Lô (1)
Cảm nhận được thân thể mềm mại ấm áp của Lạc Phi Linh dính lên người mình, Phương Nguyên liền thấy mình tỉnh rượu hơn phân nửa. Thế nhưng một loại cảm giác choáng váng khác lại bốc lên trong đầu hắn, khiến cho trái tim trong lồng ngực hắn bỗng dưng nhẹ nhàng nhảy lên một cái...
Đó là một loại cảm giác rất kỳ lạ, khiến hắn chợt cảm thấy thiên địa tinh thần chưa bao giờ rực rỡ như hiện tại.
Khi được thân thể mảnh mai này dựa vào, hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác lo được lo mất, đây là cảm giác mà hắn chưa từng giờ có trước đó!
Hắn từ trước đến nay chỉ muốn tu hành, rất ít khi có sự ham luyến vui sướng của tuổi trẻ. Bởi vì trái tim hắn luôn luôn khuyết thuyết, trống rỗng không gì sánh được. Điều này khiến cho hắn không ngừng buộc mình phải tu hành, đi lên từng bước một. Có đôi khi, hắn cảm thấy chỉ có những phong cảnh trên con đường tu hành mới có thể lấp đầy trái tim của mình. Nhưng hắn thật sự không ngờ rằng, thì ra trong một số thời khắc, chỉ cần một chút mềm mại này là đủ.
"Phương Nguyên sư huynh, ta sắp phải đi rồi. . ."
Lạc Phi Linh bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng: "Khi hừng đông đến, ta sẽ trở về với cô cô!"
"Về nhà của ngươi sao?"
Phương Nguyên không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng hỏi một câu như vậy.
Đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu của hắn. Hắn rời đi là vì một chuyện ngoài ý muốn, còn Lạc Phi Linh lại giống như chắc chắn sẽ rời đi. Bởi vì nàng vốn là không thuộc về Thanh Dương tông, không thuộc về nơi này, chỉ là hắn không ngờ rằng, thời điểm bọn hắn rời đi lại gần nhau như vậy!
"Ừm!"
Lạc Phi Linh nhẹ nhàng trả lời một câu, sau đó lại an tĩnh thêm nửa ngày.
"Kỳ thực ta còn chưa chơi chán đâu. . ."
Một lát sau, nàng lại bỗng nhiên nhẹ giọng cười nói: "Chỉ tiếc là ta quen biết ngươi quá muộn a, bằng không Hắc Bạch Song Sát chúng ta xông xáo giang hồ, sáng hứng sương sớm, chiều bắt nắng tà, hái mấy vì sao, trộm đi nửa vầng bán nguyệt, tất cả đều giấu vào trong hồ lô kia, sau đó lại đợi tám mươi năm một trăm năm để ủ thành một bình rượu ngon. Kế đó chúng ta ngồi trước thanh phong mà hát ca, uống một ngụm liền say cả đời, đó là một việc hay cỡ nào a. . ."
Phương Nguyên nghe nàng nói thú vị như vậy thì trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
Chuyện này làm hắn nhớ lại kinh lịch đồng cam cộng khổ, cùng nhau quậy phá trong Ma Tức hồ với nha đầu này!
Tên tuổi của Hắc Bạch Song Sát, bây giờ vẫn còn đang lưu truyền trong ngũ đại tiên môn Việt quốc a. . .
"Kỳ thực cũng không tính là muộn!"
Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng rồi thấp giọng nói.
"Ai, hơi trễ mất rồi. . ."
Lạc Phi Linh quay người ngồi tựa lưng với Phương Nguyên, cái đầu nhỏ gối lên trên bờ vai Phương Nguyên. Nàng giống như đã uống say, ngẩng đầu nhìn lên vì sao trên trời, trầm mặc thật lâu, sau đó mới hạ thấp giọng, nói: "Phương Nguyên sư huynh, ngươi phải đi, ta cũng phải trở về. Không biết chúng ta phải qua bao lâu mới có thể gặp lại nhau, cũng không biết ở ngoài kia có thể gặp được người tốt giống như ngươi hay không. . ."
Phương Nguyên bỗng nao nao trong lòng. Hắn từ trước đến nay chỉ nhìn thấy bộ dạng vui vẻ mỗi ngày, không buồn không lo của Lạc Phi Linh. Chợt nghe nàng nói thế, hắn lại cảm thấy tâm tình có hơi trầm xuống, nhịn không được mà thấp giọng hỏi: "Người bên cạnh ngươi đối xử không tốt với ngươi sao?"
Lạc Phi Linh lắc lắc đầu, nói: "Bọn hắn đối xử với ta rất tốt, bất kể là lão tổ tông hay là mấy vị cô cô thì cũng đều rất tốt!"
Ngừng lại một chút, nàng lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng bọn hắn dù sao cũng không giống như ngươi!"
Khi đang lắng nghe những lời nói nhu tình này, chóp mũi Phương Nguyên có thể ngửi thấy một loại ôn hương phát ra từ trên người Lạc Phi Linh. Trong lòng hắn lập tức xuất hiện một loại cảm xúc kỳ dị, chỉ muốn đưa tay ôm nàng một cái. Thế nhưng với tính cách của hắn, rốt cuộc hắn cũng không làm được chuyện như vậy. Hắn chỉ có thể bình tĩnh ngồi, để cho Lạc Phi Linh dựa sát người mình hơn một chút, thấp giọng nói: "Sau này cũng sẽ như vậy!"
"Giống như trước kia, dù là sắp chết thì cũng nhất định không ném ta xuống sao?"
Lạc Phi Linh hỏi một câu, nghe thanh âm hình như còn có hơi khẩn trương.
Giống như nàng rất để ý tới câu trả lời này của Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng nghiêm túc suy tính thật lâu, sau đó mới thấp giọng nói: "Sẽ!"
Phương Nguyên có thể cảm giác được, thân thể Lạc Phi Linh hình như đang nhẹ nhàng run rẩy. Hắn muốn quay đầu nhưng vẫn cố nhịn, cứ như vậy một mực ngồi yên lặng. Sau đó hắn cảm thấy Lạc Phi Linh đã dần dần bình phục lại, trong giọng nói cũng nhiều hơn mấy phần nhẹ nhàng như lúc bình thường: "Phương Nguyên sư huynh, ngươi thật là tốt. Mặc dù bình thường ngươi là một tên đầu gỗ, lúc uống rượu cũng không biết để dành cho ta, còn vì con mèo trắng kia mà khi dễ ta, nhưng ta biết ngươi thật sự rất tốt. Ta không trách ngươi về sự tình con mèo trắng kia nữa, bây giờ ngươi là người tốt nhất trong lòng ta. . ."
Phương Nguyên nghe thấy những lời nói trẻ con này thì trong lòng lại có hơi kích động.
Nhưng hắn rốt cuộc lại thở dài một hơi, bình phục tâm tình, thấp giọng cười nói: "Ngươi chớ có khen ta như vậy, ta biết mình là dạng người gì, bình thường không để tâm đến rất nhiều chuyện. Cũng chỉ có ngươi mới cảm thấy ta không quá nhàm chán. . ."
"Ngươi không chú ý rất nhiều chuyện, là do một khi ngươi đã để bụng chuyện gì thì sẽ không thoát ra được!"
Lạc Phi Linh thuận miệng trả lời, sau đó ngừng lại một chút rồi mới bổ sung một câu: "Con người ai cũng giống vậy!"
Nghe nàng nói vậy, Phương Nguyên cũng có hơi giật mình. Sau khi ngưng trệ nửa ngày, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng cười khổ một tiếng.
"Phương Nguyên sư huynh. . ."
Lạc Phi Linh đột nhiên giống như đưa ra được một quyết định. Nàng đột nhiên di chuyển đến trước người Phương Nguyên, đứng đối mặt với hắn, khuôn mặt trông mười phần nghiêm túc. Nàng lấy ra một cái hồ lô màu xanh nhạt từ sau lưng mình, đưa tới cho Phương Nguyên. Phương Nguyên biết hồ lô này là vật bất ly thân của nàng, lúc này khi quan sát tỉ mỉ, chỉ thấy trên hồ lô này có vân văn nhàn nhạt, điêu khắc thành bộ dạng của một con Hồng Loan.
Chương 440 Thanh Bì Hồ Lô (2)
"Đây không phải bảo bối của ngươi hay sao?"
Phương Nguyên nhìn thấy hồ lô này thì không nhịn được mà bật cười một tiếng.
"Đây là bảo bối của ta, tặng cho ngươi, ngươi phải giữ gìn nó thật tốt. . ."
Lạc Phi Linh nói rất chân thành.
Phương Nguyên nhẹ gật đầu rồi nhận lấy hồ lô.
Lạc Phi Linh muốn nói lại thôi, một lát sau nàng mới nói tiếp: "Phương Nguyên sư huynh, tương lai sẽ có một ngày, ta cũng không biết là bao lâu, có lẽ là mười năm tám năm, cũng có thể là mấy chục năm. Tóm lại tại thời điểm đó, bầu trời Nam Hải lại biến thành màu đỏ, vào lúc đó, con Hồng Loan trên hồ lô này sẽ sống lại, bay về Nam Hải, dẫn ngươi đến Nam Hải tham gia một hồi tiên hội, đến lúc đó ngươi nhất định phải tới. . ."
"Một hồi tiên hội?"
Phương Nguyên nao nao, đánh giá Hồng Loan trong tay, có hơi không hiểu nói.
"Phương Nguyên sư huynh, ngươi có đáp ứng hay không?"
Lạc Phi Linh nhìn sang Phương Nguyên, thần sắc có chút nôn nóng, thậm chí là lo âu.
Phương Nguyên thấy thế thì liền trịnh trọng nhẹ gật đầu, nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đi!"
Lạc Phi Linh tươi cười đáp lời: "Ta biết ngay là ngươi nhất định sẽ đi, nhất định sẽ không mặc kệ ta!"
Giống như buông xuống được một tâm sự trong lòng, nàng lại tựa trên người Phương Nguyên, theo bản năng đưa tay ôm lấy cánh tay Phương Nguyên, ngoài miệng khẽ khẽ ngâm nga một bài ca dao rồi từ từ ngủ thiếp đi. Gió đêm lui tới, mây nhạt trăng sáng, xung quanh nhất thời trở nên im ắng.
"Một đêm này qua đi thì chúng ta sẽ đường ai nấy đi sao?"
Phương Nguyên vuốt vuốt hồ lô rượu nàng đưa cho mình, nỗi lòng nhất thời trở nên cực kỳ phức tạp.
Thời gian dần trôi qua, hắn khẽ than thở một tiếng, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, bỗng nhiên có chút hi vọng rằng phương đông vĩnh viễn không sáng lên.
"Ai, hai người trẻ tuổi các ngươi uống rượu hồ nháo ở chỗ này, chỉ mệt mỏi lão nhân ta phải chạy đi tìm. . ."
Một đêm yên bình đã trôi qua hơn phân nữa, khi Phương Nguyên cũng sắp sửa ngủ thật say, hắn lại bỗng nhiên phát giác có điểm nào đó không đúng. Tiếng gió xung quanh chẳng biết biến mất từ lúc nào, tiếng dã thú gào rú mơ hồ cũng đã biến mất. Hắn vừa quay đầu liền nhìn thấy một cô gái ăn mặc giống như một đạo cô đang chống hông, đi tới Tiên Đài, nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt hắn, giống như cười mà không phải cười nhìn hắn.
"Tiền bối là?"
Phương Nguyên nhìn thấy vị đạo cô kia nhưng lại không hề kinh hoảng, mà chỉ khách khí hỏi.
Tiên Đài này vốn là một kiện Tiên Bảo, nếu như có ngoại nhân xông vào thì sẽ bị Tiên Đài bắn ngược lại ngay lập tức. Đạo cô này lại đi vào đây giống như đi vào nhà, ngay cả Lạc Phi Linh đang ngủ say cũng không bị kinh động, vậy thì chỉ có thể là do một nguyên nhân. Tiên Đài này vốn là của nàng, hơn nữa hắn thấy đạo cô này vừa đến thì liền tiện tay bày ra một kết giới thần bí, cho nên hắn lập tức biết rằng nàng nhất định có lời gì đó muốn nói với mình.
"Ta là trưởng bối của tiểu nha đầu này, cũng coi như người hộ đạo của nàng đi. Ngươi có thể gọi ta là Cửu cô. Chẳng qua hiện nay, ngươi gọi ta một tiếng ân nhân thì cũng không sai. Vừa rồi ta đã thay tiểu tử nhà ngươi xử lý không ít sự tình, ngươi lại đây xem đi. . ."
Đạo cô kia nhẹ nhàng vung ống tay áo lên, trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một vài món đồ.
Phương Nguyên nhìn xong thì có hơi kinh hãi. Chỉ thấy bảy, tám cái túi càn khôn được ném trên mặt đất, phẩm chất đều không kém, hơn nữa có hơi dính một vài vết máu. Ngoài ra còn có bốn năm món pháp bảo, có cái hoàn chỉnh, có cái không trọn vẹn, nhưng mấu chốt ở chỗ, những pháp bảo kia rõ ràng đều là pháp bảo chân chính, phẩm giai vượt qua pháp khí không chỉ một bậc, chỉ là bây giờ lại chất đống giống như rác rưởi trên mặt đất. . .
"Đây đều là đồ vật của những đệ tử được Âm Sơn tông phái đến tìm ngươi và một số yêu tướng đến từ Nam Hoang thành tới đây để theo sát đám đệ tử Âm Sơn tông. Mặc dù chúng không đáng mấy đồng tiền, nhưng chắc có lẽ sẽ có chút tác dụng đối với ngươi. Ta mang chúng tới đây cho ngươi, ngươi cứ tùy ý lựa chọn đi!"
Cửu cô nhẹ nhàng cười một tiếng, trông vô cùng phong đạm vân khinh.
Phương Nguyên nao nao, lập tức đoán ra được chân tướng.
Nếu như túi càn khôn và bản mệnh pháp bảo của những người này đều đã bị cướp đi, vậy thì hạ tràng của những người kia càng không cần phải nói nữa.
Hắn nhịn không được mà lại nhìn Lạc Phi Linh một chút. Lúc này Lạc Phi Linh vẫn đang an tĩnh ngủ say. Trong khoảnh khắc đạo cô này xuất hiện thì liền bày ra một loại lĩnh vực kỳ quái. Trong lĩnh vực này, , đại khái chỉ có mình và nàng có thể nghe thấy cuộc đối thoại này.
Phương Nguyên cảm thấy có hơi phức tạp trong lòng.
Hắn quả thực không ngờ rằng Âm Sơn tông và Nam Hoang thành thế mà còn có nhiều hậu chiêu như vậy, điều này không khỏi khiến hắn có hơi nghĩ mà sợ.
Hắn tất nhiên cũng biết, Thanh Dương tông hay thậm chí là ngũ đại tiên môn Việt quốc sau khi nhìn thấy mình Thiên Đạo Trúc Cơ thì rất có thể sẽ bảo vệ mình. Nhưng nếu làm như vậy thì bọn họ sẽ phải đối đầu với những yêu ma này, không biết sẽ lại nhấc lên bao nhiên trận gió tanh mưa máu, cũng không biết sẽ chết mất bao nhiêu người nữa. Hơn nữa nếu mình làm vậy thì trong tình cảnh bị đám cao thủ kia nhìn chằm chằm, có thể bảo trụ tính mạng hay không thì lại là một chuyện khác. . .
Nha đầu Lạc Phi Linh này thế mà lại âm thầm giúp mình một chuyện lớn như vậy, mà vừa rồi lại không chịu nhắc tới.
"Không cần cám ơn ta!"
Cửu cô nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Ta vốn cũng lười quản, nhưng nha đầu này quấn ta hai ngày, muốn không xuất thủ cũng không được!"
Nàng vừa cười, vừa vô tình hay hữu ý đánh giá Phương Nguyên. Nàng không sử dụng luồng thần niệm kinh khủng kia của nàng, mà chỉ giống một người bình thường, dùng ánh mắt để nhìn kĩ hắn. Nhất là khi nhìn thấy Lạc Phi Linh ôm cánh tay của Phương Nguyên mà ngủ thiếp đi, tiếu ý trên khóe miệng nàng càng tăng thêm vẻ nghiền ngẫm. Nhưng khi nhìn thấy Thanh Bì Hồ Lô trên tay Phương Nguyên, tiếu ý này lại chậm rãi biến mất.