Hắn không xem tiếp nữa, mặc dù văn tự trên tấm bia đá này chắc chắn vô cùng trọng yếu, nói không chừng bên trong còn có lai lịch liên quan đến thế giới tàn phá, và giới thiệu chuyện gì đã phát sinh, nhưng nhìn thế nào cũng không thể hiểu, nhìn không hiểu chính là nhìn không hiểu, không có cách nào khác, quan trọng hơn là, nhìn tấm bia đá hồi lâu, trong lòng bất giác sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.
Loại cảm giác này rất khó hình dung, chính là làm cho lòng người cảm giác rất bị đè nén!
Điều này làm cho hắn rất không thoải mái, nhưng lại không có cách nào hiểu được toàn bộ nội dung trên tấm bia, nếu có thể hiểu, có lẽ còn có thể giải thích một chút cảm giác như vậy từ đâu mà đến, nhưng do kiến thức nửa vời, cảm giác như vậy càng khiến hắn không thoải mái, trong lòng giống như bị đè ép một ngọn núi lớn, khiến cho hắn không thở nổi, nhưng nhìn bộ dạng Tôn quản sự và Quan Ngạo bên cạnh lại hoàn toàn vô sự.
- Được rồi, được rồi...
Thấy Phương Nguyên nhìn không hiểu, Tôn quản sự thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Nếu ngươi thật sự có thể xem hiểu, vậy khác gì yêu quái biến thành!
- Nếu ta xem không hiểu, thật sự yêu quái tới đây cũng không thể hiểu được.
Phương Nguyên cũng thuận miệng đùa giỡn, nhưng loại cảm giác bị đè nén trong lòng vẫn không xoá đi được, tức tối chuyển đề tài nói:
- Vừa rồi ta tình cờ có phương pháp, chỉ lo tu hành, còn chưa kịp đi xem thế giới chung quanh rút cuộc có hình dạng thế nào?
Tôn quản sự cười nói:
- Ta và tên Quan ngốc đã xem qua chung quanh rồi, ngoài một số sắt vụn cũng không có vật gì hay, chung quanh đây chính là một ngọn núi hoang, bên ngoài núi hoang hắc vụ tràn ngập, một mảnh hoang vu, chúng ta cũng không dám đi quá lâu, cách nơi này càng xa, càng có cảm giác làm người ta sợ hết hồn hết vía, cho nên đành phải quay lại, chờ ngươi kết thúc tu hành!
Phương Nguyên nghe cũng ngẩn ra:
- Vậy con mèo trắng đâu rồi?
Tôn quản sự nhất thời có chút bất đắc dĩ:
- Chạy đi ngay từ đầu rồi, đến hiện tại vẫn chưa trở lại...
Con nghê kia nghe thấy nhất thời có chút mất mát, bộ dạng giống như bị chủ tử vứt bỏ.
Phương Nguyên nghe thấy cũng có chút kinh ngạc, liền rời khỏi tấm bia đá, thân hình bay vút, quay một vòng xung quanh, cũng lấy một số thứ như bùn đất trên mặt đất, linh dược khô héo và mảnh vỡ pháp bảo tàn phá..., cũng phát hiện, quả thật như Tôn quản sự đã nói, mảnh thế giới tàn phá này thoạt nhìn cực kỳ hoang vu, nhưng cũng không có gì hung hiểm, những nơi con mắt có thể nhìn thấy, cũng không thấy chỗ rời đi.
Bất đắc dĩ, cũng không thể làm gì khác hơn là trở lại bên cạnh tấm bia đá, có chút cảnh giác quan sát nó.
Tấm bia đá này khiến trong lòng hắn vô cùng không thoải mái, muốn nhanh chóng rời đi, nhưng mèo trắng không quay lại, cũng không có cách nào.
- Con mèo béo kia sẽ không vứt bỏ chúng ta lại đây chứ?
Tôn quản sự không nhịn được lầm bầm nói:
- Ta biết lẽ ra nên đàng hoàng ở Kim gia làm quản sự mới phải...
Phương Nguyên bất đắc dĩ cười cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:
- Yên tâm đi!
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cũng không hề bình ổn, dù sao con mèo trắng kia thật sự thường xuyên biến mất không thấy...
Sau này phải nghiêm túc kiểm điểm nó, tín nhiệm con mèo trắng kia rút cuộc có đúng hay không...
- Meo meo...
Khi mấy người đang chăm chú vây quanh tấm bia đá, lại nghe thấy một tiếng kêu tưởng chừng đã thất lạc, con mèo trắng kia không biết từ nơi nào trở về, bộ dạng bơ phờ, tựa hồ có chút mất mác, nhìn thấy nó xuất hiện, trong lòng mấy người nhất thời chấn phấn, giống như có một tảng đá lớn rơi xuống, Tôn quản sự lại càng hận không thể đi tới nhanh chóng cắt tỉa bộ lông cho vị Miêu gia này.
Còn Phương Nguyên nhìn thấy bộ dáng của nó, trong lòng có chút kinh ngạc, khi vừa tiến vào thế giới này, còn mèo trắng kia liền vội vàng bỏ chạy, giống như muốn đi tìm thứ gì đó, nhưng nhìn bộ dáng hiện giờ của nó có lẽ không tìm được?
- Miêu huynh, ngươi có biết chúng ta nên làm thế nào...
Khi vừa muốn hỏi con mèo trắng rút cuộc tính toán lúc nào ra ngoài, chợt phát hiện ánh mắt nó biến đổi.
Bên trong đôi mắt đen nhánh, con ngươi hơi co lại, gắt gao chăm chú nhìn tấm bia đá.
Sau đó, trong cổ họng nó phát ra một thanh âm “hà hà”, giống như nhìn thấy đại địch sinh tử!
- Sát...
Con mèo trắng bỗng nhiên khàn giọng kêu, nhảy lên.
Trong lòng Phương Nguyên vốn có chút nặng nề, bỗng nhiên sinh ra một tia cảnh giác, vội kêu lên:
- Đợi đã...
Nhưng con mèo trắng kia nhanh kinh người, vào lúc này đã trực tiếp nhảy lên, hai móng vuốt hung hăng cào lên tấm bia đá, thoạt nhìn tấm bia đá màu đen không thể phá vỡ lại mạnh mẽ bị nó cào ra hai dấu móng tay rõ ràng, nhưng theo vết cào của nó, cả tấm bia đá ầm ầm rung động, lấy nó làm trung tâm, cả vùng đất chung quanh bỗng nhiên nứt vỡ.
Sau đó, phía dưới mặt đất nứt vỡ, đột nhiên có một sóng triều mãnh liệt màu đen đáng sợ phóng lên cao!
- Hắc ám ma tức?
Sắc mặt Phương Nguyên trong nháy mắt đại biến, lần này không sai.
Không phải là giống hắc ám ma tức, đó là hắc ám ma tức chân chính, so với ma tức trong hồ còn nồng nặc gấp mấy trăm lần!
Nếu muốn hình dung, vậy căn bản chính là đại kiếp khí tức...
- Phía dưới thế giới tàn phá này rút cuộc là cái gì?
Chương 722 Ba chuyện đại sự (1)
- Tấm bia đá này rút cuộc dùng làm gì?
Trong nháy mắt dị biến xuất hiện, sắc mặt Phương Nguyên và Tôn quản sự đều đại biến.
Hắc ám ma tức chính là đại kiếp dư tức, người tu hành của thế gian này cũng không ai xa lạ gì, chính là trên Thiên Nguyên Đại Lục, Cửu Châu thế giới, đều có vô số hồ ma tức lớn nhỏ, nhưng mấu chốt là ở, những ma tức kia đều là trải qua đại kiếp lưu lại, tại sao trong thế giới cổ quái không có quan hệ với hồ ma tức này lại có thể xuất hiện nhiều hắc ám ma tức như vậy?
- Chạy...
Trong chốc lát, bọn họ đưa ra quyết định, quay đầu chạy trốn.
Hắc ám ma tức kia thật sự mãnh liệt, cũng thật sự rất nhanh, chính là vô cùng đáng sợ, nồng nặc gấp trăm lần so với hồ ma tức Phương Nguyên cảm nhận được ở Việt Quốc, cũng đáng sợ hơn gấp trăm lần, đừng nói là bọn họ, chính là cảnh giới Nguyên Anh đến nơi này, sợ rằng cũng không chống đỡ nổi, vì vậy trong lúc nhất thời cũng không thăm dò xem thế giới tàn phá rút cuộc như thế nào, chạy thoát thân mới là chuyện quan trọng nhất.
- Meo meo...
Con mèo trắng chọc ra tai hoạ này thấy đám người Phương Nguyên nhanh chân bỏ chạy, ngược lại có chút kinh ngạc.
Vẻ mặt hết sức bất mãn, tựa hồ không hiểu vì sao đám người Phương Nguyên lại hoảng sợ như thế, chỉ kêu một tiếng đã sợ hết hồn.
Quay đầu nhìn hắc ám ma tức mãnh liệt kéo đến, nó tựa hồ mới phản ứng, nghĩ tới mấy tên này không gánh được, liền lười biếng kêu một tiếng, sau đó cái đuôi dài chỉ chỉ về phương hướng ngược lại, chậm rãi đi tới.
- Mau đuổi theo nó!
Phương Nguyên phản ứng, vội vàng đuổi theo con mèo trắng.
Những người khác cũng kịp phản ứng, bọn họ vừa rồi theo bản năng trốn về hướng cánh cửa đồng thau đi vào, nhưng bọn họ không mở được cánh cửa này, chỉ có thể đi theo Bạch Miêu đại gia mới có thể trốn thoát.
Nhưng điều làm người ta kinh ngạc chính là, con mèo trắng này không hề có ý tứ đi về phía cánh cửa đồng thau tiến vào, ngược lại lách qua phía sau ngọn núi tàn phá, bộ dạng không nhanh không chậm, trong lòng bọn họ mặc dù lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể đàng hoàng đi theo phía sau nó, rẽ chỗ này ngoặc chỗ kia, xuyên qua khe hở, chui vào trong địa hình núi đá phức tạp mà hỗn loạn.
Phía dưới tấm bia sau lưng, ma tức màu đen đã như như nước suối xông tới, bộ dạng muốn rót thành một hồ nước.
Bia tội nhân đã bị sóng triều màu đen che mất một nửa, sóng triều màu đen còn lại hung hăng cuồn cuộn phóng mạnh ra tứ phương.
Nhưng trong quá trình ma tức tràn ngập mọi nơi, con mèo trắng kia không nhanh không chậm, nhưng vừa vặn cũng không bị ma triều đuổi theo.
- Vị Miêu đại gia này rút cuộc muốn dẫn chúng ta đi đâu...
Chẳng qua mặc dù nhất thời không bị hắc ám ma tức vượt qua, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, lúc này con đường đi về phía cánh cửa đồng thau, đã bị hắc ám ma tức che mất, hoàn toàn không có cơ hội quay đầu, nhưng trước mắt bọn hắn vẫn chỉ là một mảnh loạn thạch núi vỡ, khắp nơi đều là đường mòn u tối, tràn ngập sương mù, thoạt nhìn giống như tiến vào Quỷ Vực, hỗn loạn, không phân biệt Đông Nam Tây Bắc.
Thứ duy nhất có thể nhìn thấy chỉ có cái đuôi của con mèo trắng kia, đi đầu dẫn đường phía trước.
- Nơi này là...
Cũng không biết đi bao lâu, bọn họ nhìn thấy con mèo trắng vòng qua một chỗ chân núi đổ nát, rồi biến mất, liền vội vàng chạy theo, khi theo sát vòng qua chân núi, liền đột nhiên cảm giác được trước mắt rộng mở trong sáng, cảnh sắc trong nháy mắt đại biến.
Loại khí tức mờ mờ bị đè nén chung quanh hoàn toàn không thấy nữa, có ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người bọn họ, đưa mắt nhìn, có thể thấy một mảnh rừng rậm xanh um tươi tốt, ở giữa có chim chóc bay tán loạn, hổ gầm nai kêu, mặc dù chỉ là một cảnh tượng sơn dã rất bình thường, nhưng tràn ngập sức sống, hoàn toàn tương phản với thế giới hoang vu tàn phá vừa rồi.
Ngay cả cấp bậc tu vi như bọn họ, cũng nhất thời cảm giác cháng váng, như đang ở trong mộng...
- Chúng ta hình như... trở lại rồi?
Phương Nguyên và Tôn quản sự đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều có vẻ mặt phức tạp khó hiểu.
Không cần xác nhận, bọn họ đã biết, bọn họ đã trở lại Đại Thiên thế giới.
Chưa nói đến những cái khác, loại pháp tắc thế giới quen thuộc mà đầy đủ này, có thể giúp bọn họ xác định đúng một trăm phần trăm. .
Nơi này chính là Đại Thiên thế giới!
Nhưng vấn đề là ở...
Bọn họ đồng thời nhìn về phía sau, sắc mặt tràn đầy cổ quái.
Bọn họ vừa rồi còn ở trong thế giới tàn phá, cũng không xuyên qua cản trở của bức tường không gian, cũng không xuyên qua cánh cửa gì, chỉ đi theo con mèo trắng kia ở trong núi hồi lâu, làm sao lại đột nhiên trở lại Đại Thiên thế giới?
Tôn quản sự là người phản ứng đầu tiên, rất nhanh lui trở về.
Vừa rồi bọn họ vòng qua phía sau chân núi, liền nhìn thấy thế giới thực tế trước mắt tràn đầy sức sống, phảng phất như phía sau chân núi chính là lối đi thông với hai thế giới, nhưng khi hắn trở lại chỗ chân núi, khi nhìn về phía sau, lại chỉ thấy phía sau chân núi, chỉ là cỏ dại um tùm, kéo dài đến tận phía xa, không có vật gì khác.
Phía sau chân núi vẫn là núi, tuyệt đối không có chút quan hệ với thế giới tàn phá.
- Tại sao có thể như vậy?
Ánh mắt Tôn quản sự ngơ ngác, vội vàng lấy túi càn khôn từ trong lồng ngực, nhìn một số đồ vật bên trong.
Chương 723 Ba chuyện đại sự (2)
Những mảnh vỡ pháp bảo lúc trước hắn nhặt được trong thế giới tàn phá vẫn còn trong túi, điều này nói rõ vừa rồi mình không phải đang nằm mơ...
So sự kinh ngạc của Tôn quản sự, Phương Nguyên cũng có điều suy nghĩ, nhìn về phía con mèo.
Trên thực tế, đây không phải lần đầu tiên hắn trải qua chuyện này, ban đầu ở hồ ma tức của Việt Quốc, hắn từng được con mèo trắng này dẫn đường, kỳ diệu rời khỏi vùng đất truyền thừa của tượng bùn độ kiếp, sau đó bỗng nhiên trở lại Bát Hoang Vân Đài mà đệ tử Thanh Dương Tông trấn giữ, tiếp theo dưới sự dẫn đường của con mèo trắng, một lần nữa vòng qua mấy con đường nhỏ, trở về vùng đất truyền thừa.
Dưới tình huống được con mèo trắng dẫn đường, chuyện qua lại xuyên không, quả thực đơn giản giống như đi chơi.
Nhưng trên thực tế, khoảng cách giữa hai nơi là vô cùng xa xôi.
Chẳng lẽ, đây chính là một loại thần thông của con mèo trắng?
Phương Nguyên âm thầm phỏng đoán, mặc dù loại thần thông này quá mức thần kỳ, với cảnh giới bây giờ của hắn căn bản không cách nào hiểu được, nhưng cũng chỉ có khả năng này, nhưng hắn cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy loại thần thông này tựa hồ cũng không phải vạn năng, ít nhất khi tiến vào thế giới tàn phá, con mèo trắng này cũng phải đàng hoàng đi qua cánh cửa đồng thau, nhưng tại sao lúc đi ra lại không cần?
Trầm ngâm một hồi lâu, hắn thật sự là khó hiểu, đành phải lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa.
- Meo meo...
Con mèo trắng kia quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người vẫn còn bỡ ngỡ, lười biếng gọi bọn hắn một tiếng, vung cái đuôi dài đi tới dưới sườn núi, lần này tiến vào thế giới tàn phá, nó không tìm được thứ muốn tìm, tâm tình vì vậy cũng không tốt lắm.
- Sau này từ từ suy nghĩ thêm...
Phương Nguyên không thể làm gì khác hơn là thở dài nói với Tôn quản sự, xoay người đi theo.
Sau khi đi loanh quanh thế giới này một hồi lâu, Phương Nguyên cũng phát hiện một mảnh thâm sơn này cực kỳ rộng lớn, bay lên giữa không trung, cố gắng trông về phía xa, cũng không biết giới hạn ở nơi nào, theo lý mà nói, hiện tại bọn họ có lẽ vẫn đang ở địa giới Bá Hạ Châu, nhưng dù sao cũng là đi theo con mèo trắng, như vậy rút cuộc có còn ở đây hay không, trong lòng cũng không có câu trả lời chắc chắn, chỉ có thể tìm người xác định trước rồi nói!
- Phương Nguyên sư đệ, xem chừng đi loanh quanh ở đây cũng rất khó gặp người, ngươi có tính toán gì không?
Sau khi đi hơn nửa ngày, thấy chung quanh vẫn không có gì thay đổi, Tôn quản sự liền tiến lên hỏi ý kiến Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng nhìn qua, thấy con mèo trắng lúc này đi cũng mệt rồi, đang bò lên một cây đại thụ nghỉ ngơi, nhìn dáng dấp vừa rồi nó cũng chẳng có mục đích, chẳng qua là tùy tiện đi dạo mà thôi, từ trình độ nào đó, cũng là tâm tình không tốt, tới đây tản bộ?
Nếu đã như vậy, vậy thì quyết định phía sau vẫn phải do mình an bài.
Hắn suy nghĩ một lát, nói với Tôn quản sự:
- Hiện giờ tu vi của ta đã đầy, khi đang sung mãn, phải tìm một chỗ kết đan , nếu không cường thịnh áp chế..., không chừng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hôm nay nếu đã đến ngọn núi sâu này, cũng không khó được một chỗ linh khí dồi dào, cho nên ta tính toán đi tìm một chỗ, bày trận kết đan , sau khi kết đan , rời khỏi nơi này cũng không muộn...
Tôn quản sự nghe vậy, gật đầu, nói:
- Như thế cũng ổn thỏa, nhưng ta không đi cùng ngươi được!
Phương Nguyên nghe, liền biết Tôn quản sự đã có toan tính, cười nói:
- Không biết Tôn sư huynh định đi đâu?
Tôn quản sự nhất thời buồn rầu, thở dài nói:
- Cũng không biết Kim gia có cần ta nữa hay không...
Phương Nguyên nhất thời có chút im lặng, sắc mặt cổ quái nhìn Tôn quản sự.
- Thôi, thôi!
Tôn quản sự khoát tay áo, thở dài nói:
- Nếu không thể quay về Kim gia, ta cũng sẽ đi tìm một nơi khác, thiên hạ rộng lớn, thế gia vô số, tiên môn san sát, ta không tin, thật sự không tìm được một nơi có thể để Tôn Thập Cân ta làm quản sự?
Nhìn bộ dạng hùng tâm mạnh mẽ của hắn, Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ:
- Quả nhiên người có chí riêng...
Chợt nhớ tới một chuyện, hắn lại nói với Tôn quản sự:
- Tôn sư huynh, hiện giờ Kim gia sợ là không dễ gì trở về, dù sao trước đây ở trong bí cảnh ngươi đã hiện thân, sợ rằng chuyện này truyền ra ngoài, sẽ có thích khách của Cung Cửu U tới tìm ngươi, sau này phải hết sức cẩn thận, nếu thật sự gặp chuyện gì phiền toái, nhất định phải nói cho ta biết, chí ít hai người chúng ta cũng có thể quần thảo với Cung Cửu U một phen!
Tôn quản sự cười nói:
- Ngươi yên tâm, bản lĩnh chơi trốn tìm của ta rất lợi hại, ngươi cũng phải cẩn thận, lần này trong bí cảnh, danh tiếng của ngươi quá vang dội, sợ là sẽ dẫn tới sự chú ý của bát phương, Âm Sơn Tông và Nam Hoang Thành cũng có thể đoán được lai lịch của ngươi, có thể sẽ sai người tới tìm ngươi, sau khi kết đan , tốt nhất vẫn là sớm tính toán, nếu có cơ hội tiến vào tiên minh, đó là lựa chọn tốt nhất!
Phương Nguyên đáp ứng, liền phất tay từ biệt Tôn quản sự.
Sau đó, hắn dẫn theo Quan Ngạo, con nghê, còn có vị Miêu đại gia, tìm kiếm mạch sơn trong ngọn núi này, tìm một nơi phong thủy xinh đẹp, thiết trận che núi, tu sửa động phủ, sau đó tạm thời ẩn cư ở nơi này, chuyên tâm với chuyện kết đan của mình.
Hắn cũng không biết, khi hắn kết đan, bên ngoài vạn dặm Bá Hạ châu, phong vân bát phương đã hội tụ.
Chương 724 Tử Đan đã thành (1)
Trong mấy ngày ngắn ngủi, ba chuyện đại sự đã nhanh chóng truyền bá, thu hút sự nghị luận sôi nổi của giới tu hành.
Chuyện thứ nhất, Thông Thiên bí cảnh của Kim gia Thiên Lai Thành bị hủy, vô số tài nguyên tiên quáng, linh châu bảo dược cứ như vậy lộ ra trên mặt đất, dẫn tới vô số người điên cuồng chiếm đoạt, chẳng qua tu sĩ bình thường thì mừng rỡ như điên, đây là hảo sự thiên đại, nhưng có chi sĩ lại quyết đoán đưa ra quyết định, di dời sơn môn, di dời cả tộc, tránh xa vùng đất tài nguyên sung túc này!
Chuyện thứ hai, Tru Thần vệ phủ xuống Kim gia, lại không để ý tới thể diện thế gia vạn năm của Kim gia, mạnh mẽ phá cửa mà vào, “mời” Kim lão thái quân đường đường là Nguyên Anh Đại Tu lên xe thượng tiên, mang về Trung Châu, để ba vị thánh nhân cao tầng của Tiên minh liên thủ thẩm phán...
Chuyện thứ ba, thế gian xác định xuất hiện một số người, bọn họ nghe nói ở Tây Hoang Ma Vực tìm được một vị thiếu niên xem hiểu di điển của Côn Lôn Sơn, xưng là chủ nhân hắc ám, đồng thời muốn dẫn động đại kiếp đến trái đất, các môn phái thế gian đều kinh hoàng khó hiểu, một lần nữa lấy ra thư tịch phủ bụi của các môn phái, vất vả đọc kinh văn, tìm hiểu ý nghĩa, thế gian một lần nữa dậy sóng chuyện giải thích kinh dịch...
Còn Phương Nguyên đã ở lại mấy tháng trong sơn dã hoang vu này.
Mặc dù tu vi của hắn đã đến, bất cứ lúc nào cũng có thể kết đan, nhưng cũng không gấp gáp vội vàng lập tức bước ra một bước này, mà bình ổn tâm tình, từ từ cắt tỉa tu vi của mình, bổ khuyết chỗ thiếu, chỗ nào nên lấy đan dược bổ dung thì lấy đan dược bổ sung, chỗ nào cần đề thăng thì đề thăng, hoàn toàn không lưu lại một chút tì vết.
Sau đó, lại nghiên cứu lại những chỗ chưa đủ và phương hướng của quyển Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thứ hai mà mình lĩnh ngộ được trong thế giới tàn phá, lại thôi diễn mấy lần rồi mới dừng.
Như thế hơn mấy tháng trôi qua, Phương Nguyên đã trước sau cân nhắc tìm hiểu, thiếu thốn duy nhất chính là con cóc lôi linh.
Trước đó, biểu hiện của con cóc lôi linh này quá mức quái dị, Phương Nguyên thậm chí vẫn không dám thu nó lại, thật sự bởi vì ... con cóc này ngay cả thương khung cũng nuốt mấy khối, làm thâm tâm người ta cũng cảm thấy dọa người, Phương Nguyên lo lắng một khi thu nó vào, nếu như lực thương khung trương lên, chẳng phải là làm hại chính mình, rơi vào kết quả bi thảm thân thể dữ dội nứt ra?
Nhưng sau đó hắn cân nhắc mấy lần, rốt cục thu hồi con cóc này, ngược lại không phát sinh chuyện gì quá kinh khủng.
Mấy khối thương khung, bị con cóc nuốt cũng không tạo thành bất cứ vấn đề gì đối với hắn...
... Nhưng chuyện này cũng không thành vấn đề, vậy bản thân chính là vấn đề lớn nhất sao?
Càng tìm tòi nghiên cứu, Phương Nguyên càng cảm thấy kinh ngạc, bởi vì ... hắn thậm chí có chút nhìn không rõ con cóc này.
Cái gọi là lôi linh, thật ra chính là sự kết hợp giữa lực lôi điện trong cơ thể hắn và lực thế gian ngũ hành, hiện ra một loại thần thông biến hóa, nhiều loại khống chế, vận chuyển do tâm, trong đó nếu có cái gì kỳ quái..., Phương Nguyên có lẽ trong nháy mắt là phân biệt được.
Nhưng những lôi linh khác đều như thế, chỉ độc có con cóc này là bất đồng.
Đến hôm nay, tu vi của Phương Nguyên đã vô cùng tịnh tiến, nhưng hắn vẫn không hiểu con cóc này.
Nhất là đối với trong cơ thể con cóc, rút cuộc có bao nhiêu cổ quái, hoàn toàn không thăm dò được.
Nó giống như một pháp bảo, hoặc là một linh sủng tồn tại một mình, tự thành nhất thể, hoàn toàn không bị pháp lực của Phương Nguyên ảnh hưởng.
Ngược lại, cứ ngồi đàng hoàng như vậy, bộ dạng không trêu chọc ai cũng không để ý...
Cũng may, mặc dù không tìm hiểu nghiên cứu được, nhưng Phương Nguyên cũng có thể thôi diễn ra, khí cơ của con cóc này vẫn hoà thành một thể với Huyền Hoàng Nhất Khí của hắn, cũng không làm trễ nãi tiến trình kết đan của hắn, cho nên suy đi nghĩ lại, vẫn chuẩn bị bắt đầu hành trình kết đan!
Cho nên, trong một đêm không trăng không sao, Phương Nguyên kiểm tra một lần cuối cùng đại trận bày xung quanh sơn mạch của mình, lại phân phó Quan Ngạo canh giữ ngoài trận thay mình hộ pháp, không thể chạy loạn, cũng không thể tùy tiện xông vào trong đại trận. Cuối cùng, lại ngọt ngào mời con mèo trắng vẫn nằm ngủ trong động phủ ra ngoài, để lão nhân gia tạm thời ngủ ngoài trận...
Ngồi xếp bằng trong động phủ, quanh người Phương Nguyên là Tụ Linh Trận được dày công bố trí, ở ngoài động phủ, còn có một đạo Tụ Linh Trận, ở chung quanh tòa sơn mạch này, cũng có một tòa Tụ Linh Trận, trong ngoài ba trận, tầng tầng cùng xếp, đạo đạo cùng đối kháng, mạnh mẽ cùng dựa vào.
- Nhất bộ kim đan nhất bộ thiên, thuỷ thư đại đạo đại vô biên . .
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, hắn khẽ thì thầm, sắc mặt cũng lộ ra vẻ ngưng trọng.
Kim đan, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản như mặt ngoài, đối với bất kỳ người tu hành nào mà nói, Kim Đan cũng là một cánh cửa khó khăn phải vượt qua.
Thật ra trong mắt rất nhiều người, Luyện Khí, thậm chí là Trúc Cơ đều không thoát khỏi phạm vi phàm nhân, nhưng Kim Đan thì bất đồng, đó là một sự khởi đầu chân chính có thể làm cho người ta bước vào đại đạo, bắt đầu con đường cầu tiên vấn đạo, cũng là một loại tượng trưng.
Có rất nhiều người cho rằng, ý nghĩa của “Kim Đan đại đạo” chính là bước vào cảnh giới Kim Đan, mới bắt đầu hành trình đại đạo!
Chương 725 Tử Đan đã thành (2)
Hôm nay, sau nhiều năm tu hành, mình rốt cục cũng bắt đầu gõ cánh cửa Kim Đan rồi?
Trong lòng Phương Nguyên suy nghĩ rất nhiều, sau đó ngưng thần tĩnh khí, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trong chốc lát, pháp lực toàn thân tăng vọt.
Xung quanh thân thể, tuôn ra đạo đạo khí tức thanh sắc, mê mê mang mang, như một đoàn mây đen.
Bên trong mây đen lộ ra hình bóng của bốn đạo lôi linh, trấn giữ hư không, canh giữ chung quanh hắn.
Cũng trong một thoáng này, giữa không trung, bỗng nhiên mây đen hội tụ, hiện tượng thiên văn đã thay đổi.
- Dù sao đã chuẩn bị đầy đủ, vậy thì đến lúc rồi, có cái gì còn phải lo lắng chứ?
Trong lòng Phương Nguyên chậm rãi sinh ra những lời này, sau đó hai tay từ từ giơ lên, nặng nề hợp lại với nhau!
Ầm!
Pháp lực trên người, còn có bốn đạo lôi linh quanh người hắn, đồng thời rút vào trong cơ thể.
Cũng trong một thoáng này, trong thức hải của hắn dấy lên sóng to gió lớn.
Bên trong thức hải của hắn, vốn có một đạo đài, trong suốt long lanh, ngũ hành quang hoa lúc nào cũng thoáng hiện, thần dị rực rỡ, còn ở trên đạo đài, còn có một lôi hồ, bên trong tràn đầy lôi lực, tựa như hồ nước chậm rãi bắt đầu khởi động, tràn đầy lực lượng dữ dội.
Đó chính là đạo cơ của hắn và lôi hồ nền móng trong người hắn!
Đạo cơ, lấy Ngũ Hành lực làm chủ, còn lôi hồ, lại dẫn thiên đạo lực vào trong cơ thể của hắn.
Ở nơi tu hành cảnh giới Trúc Cơ, Phương Nguyên vẫn chưa chân chính dung hợp hai thứ này lại làm một. Đối với tu hành của Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, cũng chỉ lấy lôi hồ làm chủ, sau đó mượn đạo cơ lực mà thôi. Nhưng đến lúc này, Phương Nguyên lại đổi khách làm chủ, bước vào con đường Huyền Hoàng, sau khi biến Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thành con đường tu hành chủ yếu của mình, mọi thứ rốt cục đều có biến hóa.
Lúc này chính là như thế, một đạo Huyền Hoàng khí mịt mờ xuất hiện trong đạo cơ, lại nối liền vào trong lôi hồ, hóa thành một luồng thanh khí lúc nào cũng nhận được tẩm bổ của lôi hồ, vừa là lôi linh, lại là cụ tượng và hiển hoá vốn có của bản thân hắn...
Phương Nguyên tâm thần như mắt, lẳng lặng đánh giá hết thảy, sau đó đột nhiên pháp lực nghịch hướng!
Ầm!
Trong nháy mắt, đạo cơ, lôi hồ của hắn vào giờ khắc này đồng thời bạo liệt.
Ngũ Hành lực, Lôi Điện lực đều bể tan tành, loạn như hỗn độn, đan xen thành một đoàn, thứ duy nhất bất loạn chính là một luồng Huyền Hoàng khí, vào lúc này đã khuếch tán ra, bao vây một đoàn mịt mờ ở giữa, sau đó tứ đại lôi linh từ bốn phương tám hướng xuất hiện, mỗi thứ nôn ra một đạo khí tức, khuấy động mảnh hỗn độn kia tới cực điểm, trợ lực cho nó luyện hóa...
Lúc này ở ngoại giới, trên thân thể Phương Nguyên xuất hiện vô số kẽ nứt, giống như đồ sứ nứt vỡ.
Nhưng ở chỗ vết rách lại không có máu tươi chảy ra.
Đó là bởi vì, khí huyết toàn thân của hắn đều đã hội tụ, chỉ vì một mục đích...
Ùng ùng...
Trên đỉnh núi, mây đen hội tụ, sấm sét vang dội, hai tay Quan Ngạo nắm lấy đại đao, giữ hết trách nhiệm canh giữ bên ngoài đại trận, lúc này cũng không nhịn được nhìn thoáng qua bầu trời, nhìn mây đen hội tụ, một mảnh đen nghịt, không nhịn được thay đổi sắc mặt.
Ngưng thần nhìn chăm chú một hồi lâu, hắn bỗng nhiên có chút lo lắng nói:
- Trời sẽ không mưa chứ?
Vừa nói vừa giật một tàu lá chuối bên cạnh lên che đầu, phòng ngừa trời mưa.
Còn mèo trắng kia căn bản vẫn nằm gục trên cây khô lim dim mắt, lỗ tai chỉ khẽ giật giật, không ngẩng đầu.
...
...
Cảnh tượng thiên địa biến sắc, mây đen hội tụ chỉ xuất hiện trong khoảng thời gian uống cạn một chung trà.
Bên trong động phủ, thần niệm Phương Nguyên nhìn vào trong thân thể, sau đó nhìn thấy, mảnh hỗn độn bị Huyền Hoàng khí bao vây đang chậm rãi thu liễm đến một chỗ, nơi một mảnh sương mù, dần dần lóe ra một đạo tử quang trong suốt, tựa như mặt trời mới sinh, bài trừ hết thảy u minh và hắc ám thế gian, sau đó mảnh hỗn độn càng thu liễm nhanh hơn, cuối cùng chỉ còn lại một viên Kim Đan xoay tròn...
Cho nên, trong nháy mắt tử quang xông thẳng trời cao.
Lấy ngọn núi Phương Nguyên đang ở làm trung tâm, tử quang hội tụ, xé rách tất cả mây đen giữa không trung .
Trong nháy mắt, trong một đêm không trăng không sao, tử quang tràn ngập tứ phương!
Đan thành tử quang ngất trời, trong một thoáng chiếu sáng ba trăm dặm!
...
...
- Thành công rồi!
Phương Nguyên nhìn chăm chú vào viên Tử Đan bên trong thức hải của mình, chỉ thấy có đại đạo phù văn huyền ảo, lớn bằng mắt rồng, thần tính nội liễm bên trong, sau đó tâm niệm hắn khẽ động, liền thấy Tử Đan nhẹ nhàng di chuyển có một tầng tử quang, giống như thủy triều từ trong nội đan phát ra, gột rửa tứ chi bách hải, kinh mạch tạng phủ của hắn, cuối cùng dâng lên giữa trán, tẩm bổ thần hồn của hắn.
Tử Đan di chuyển một vòng, lại có một đạo tử quang phát ra.
Mà mỗi đạo tử quang phát ra, nhục thể của hắn đều sẽ xuất hiện một phần biến hóa.
Đan quang rửa thân, thành tựu bảo thể!
Đợi đến khi đan quang di chuyển được chín vòng, cả người hắn giống như thay đổi thành một người khác.
Tất cả kẽ nứt đều bể tan tành, hóa thành từng sợi hắc khí nhè nhẹ, phiêu tán trong hư không, để lại lớp da như ngọc thạch, lúc nhìn kỹ, phảng phất có thể thấy có bảo quang nhàn nhạt trong suốt từ trên da thẩm thấu ra ngoài...
Mở hai mắt ra, có thể thấy được chỗ sâu trong con ngươi của hắn tựa hồ đen thêm mấy lần, có quang hoa phản xạ.