• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 221 Sức Mạnh Hiến Tế (2)

Khi nghĩ như vậy, hắn chợt quay đầu nhìn về phía thanh kiếm kia.

Tu vi càng tăng lên, hắn càng cảm thấy cảm ứng giữa mình và thanh kiếm này càng cường liệt hơn!

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại cảm thấy đây cũng có thể là một loại bản lãnh của ma ấn kia!

Nó thông qua phương pháp này để khiến cho mình và nó đồng thời nhận được lực lượng hiến tế. Nếu như mình ham muốn loại lực lượng này thì sẽ giết chóc không từ thủ đoạn để tích lũy loại lực lượng này. Kể từ đó, tu vi của mình nhanh chóng tăng lên, lực lượng huyết hải trong ma ấn kia cũng đồng thời tăng lên, càng như vậy thì ma ấn sẽ thức tỉnh càng sớm. . .

Quan trọng hơn nữa chính là ma ấn có thể không chút kiêng kỵ hưởng thụ loại lực lượng này, nhưng mình thì lại không được!

Loại lực lượng này vô cùng yêu dị, tiếp nhận càng nhiều thì sẽ ảnh hưởng càng lớn lên tinh thần của mình!

Dần dà, có lẽ không cần đợi đến khi ma ấn thức tỉnh, bản thân mình lúc đó có khi đã trở thành khôi lỗi của nó, hơn nữa sẽ còn chủ động thức tỉnh nó!

Có điều ma ấn này đại khái cũng không ngờ rằng, mình ngay từ đầu đã ý thức được vấn đề này.

Mặc dù còn một chút lực lượng không thể khu trục, nhưng dù sao nó cũng đã bị mình luyện hóa không còn một mảnh, cũng tiêu trừ mầm họa biến mình thành khôi lỗi sau này!

Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa là Phương Nguyên muốn tiếp nhận loại lực lượng này, đối với những loại tà pháp như thế này, Phương Nguyên vẫn luôn kính nhi viễn chi. . .

"Bất kể thế nào thì đây cũng là một loại thủ đoạn bảo mệnh!"

Cuối cùng, Phương Nguyên bất chợt cầm thanh kiếm lên, rút ra một nửa lưỡi kiếm, nhìn xem ma ấn phía trên rồi phì cười.

"Ngươi chỉ là tử vật, còn ta lại là người sống sờ sờ. Ta cũng muốn xem xem trong hai chúng ta, rốt cuộc ai sẽ là người chiến thắng..."

Trong lúc Phương Nguyên đang luyện hóa lực lượng hiến tế trong thanh kiếm kia, bên ngoài hoàn toàn là một mảnh yên tĩnh.

Đám đệ tử Tiểu Trúc phong nếu có đi ngang qua động phủ của Phương Nguyên thì cũng đều theo bản năng thả chậm bước chân.

Bọn họ cũng đều biết sau khi Phương Nguyên một người một kiếm chém Ma Hùng hình như cũng thụ thương không nhẹ, đang cần phải tĩnh tọa khôi phục. Bọn họ cũng không muốn khiến cho Phương Nguyên phải lo âu nhiều hơn, bởi vậy chúng đệ tử đã dựa vào trận thế, phân tán ra bốn phía của đầm lầy, hơn nữa còn ẩn ẩn tạo thành một trận đồ. Bọn họ không chỉ bảo vệ tốt các nơi, mà một khi có địch tập thì cũng có thể nhanh chóng bày trận nghênh địch!

Tiểu Kiều sư muội dẫn theo tổ đệ tử chữ Giáp canh giữ ở ngoài động để hộ pháp cho Phương Nguyên. Quả ớt nhỏ thì mang theo đám người Quan Ngạo trông coi Già Lam Thảo trên sườn núi. Linh thảo này cần thu thập vào nửa đêm giờ Tý thì mới có thể giữ được dược hiệu tốt nhất, bởi vậy các nàng chỉ có thể trông coi, phòng hộ nghiêm ngặt ở nơi này. Còn những đệ tử khác thì có người đang ngồi thổ tức, có người thì thấp giọng lặng lẽ nói chuyện, trông có vẻ khá là an bình. . .

"Trước khi tiến vào Ma Tức hồ, ta còn lo rằng mình sẽ mất mạng, bây giờ mới phát hiện thì ra là mình đã nghĩ nhiều quá rồi!"

"Đúng vậy a, người ta đều nói rằng trong Ma Tức hồ này có vô số hung hiểm, bây giờ nhìn lại, hình như cũng không phải là quá khó. . ."

Có người chợt cảm khái, tâm tình buông lỏng hơn lúc mới đầu không ít.

"Không quá khó sao?"

Có người lại đưa ra ý kiến khác: "Ha ha, ngươi suy nghĩ kỹ một chút thử xem, ma vật mà chúng ta gặp phải mấy ngày nay, có thứ nào là dễ đối phó không. Nếu như thình lình đụng phải thì cho dù là Luyện Khí đỉnh tiêm cũng phải gặp nạn, cỡ như chúng ta có thể chịu đựng được sao? Đoạn đường này thuận lợi như vậy, tất cả đều là nhờ Phương Nguyên sư huynh an bài tốt, vô hình trung đã hóa giải không biết bao nhiêu hung hiểm. . ."

"Nói cũng đúng!"

Có người phụ họa, thở dài: "Trước đó ta cũng phi thường lo lắng, tu vi của đệ tử Tiểu Trúc phong chúng ta dù sao cũng quá yếu đi. Nhưng ai mà có thể ngờ được, Phương Nguyên sư huynh lại có bản lãnh như thế. Thí luyện vốn hung hiểm vạn phần, dưới sự sắp đặt của hắn thế mà lại trở nên đơn giản như vậy, ha ha. Cứ áng theo tình hình này, chúng ta thật sự có khả năng bình yên thông qua trận thí luyện này mà không tổn hại một người nào. . ."

"Hơn nữa còn được phát tài một phen nữa chứ. . ."

Chúng đệ tử đều trở nên vui vẻ. Bọn họ xông xáo một phen trong Ma Tức hồ, thu lợi không ít, lại thành công vượt qua mấy cửa ải khó, chém chết không ít yêu ma, làm cho bọn hắn không còn khiếp đảm như lúc đầu nữa. Nhất là sau khi trải qua chuyện vào ban ngày, Phương Nguyên một mình một kiếm chém chết Ma Hùng, việc này càng làm cho bọn hắn biết được thêm nhiều điều về Ma Tức hồ này, cũng không còn khiếp đảm như trước nữa.

"Ha ha, bây giờ ta lại nhớ tới mấy vị ngưu nhân giành giật nhau rời khỏi Tiểu Trúc phong kia. . ."

Một số người hơi hơi ranh mãnh bắt đầu nhạo báng đám người Lệ Giang Hàn rời bỏ Tiểu Trúc phong trước đó: "Bọn hắn đều cảm thấy mình thông minh, mình không tầm thường, mình có bản lãnh lớn, tìm đủ mọi cách để rời khỏi Tiểu Trúc phong. Nhưng chắc bọn hắn đều phải cúi đầu, đi theo cọ chút công đức, phân chút nước canh, cũng không biết đến khi trở về, khi bọn hắn thấy được thu hoạch của Tiểu Trúc phong chúng ta thì có hối hận hay không ta?"

"Ha ha, chắc chắn, chắc chắn sẽ đỏ mắt tới cực điểm!"

Đủ loại thanh âm nghị luận trầm thấp vang lên, mặc dù đang ở trong Ma Tức hồ, nhưng bầu không khí giữa các đệ tử Tiểu Trúc phong lại đang vô cùng sáng tỏ.

Chỉ là không có người nào chút ý rằng, lúc này đã có mấy đạo thân ảnh nhàn nhạt vô thanh vô tức xâm nhập vào mảnh đầm lầy này.
Chương 222 Kẻ Trộm Dược (1)

Đám đệ tử Tiểu Trúc phong thoạt nhìn có vẻ tản mát, tự động hạ trại theo ý mình. Nhưng trên thực tế, cách sắp xếp của bọn hắn ẩn hàm trận vị, nghiêm ngặt tuân thủ những gì Phương Nguyên đã an bài, gần như lấp kín những phương vị mà ma vật có khả năng âm thầm lẻn vào!

Không thể bảo là không cẩn thận, cũng không thể bảo là không nghiêm cẩn!

Thế nhưng mấy thân ảnh nhàn nhạt kia lại vô thanh vô tức lẻn vào giống như là quỷ mị vậy. Khí cơ trên người bọn họ hoàn toàn tương tự như những đệ tử tiên môn ở xung quanh, căn bản là không làm cho bất kỳ người nào hoài nghi. Sau đó, khi bọn hắn tiến lại gần đầm lầy, trong số mấy vị đệ tử Tiểu Trúc phong đứng mũi chịu sào, ngăn trở đường đi của bọn hắn, có một người đúng lúc ngẩng đầu lên!

Vị đệ tử Tiểu Trúc phong này nhìn thấy mấy thân ảnh kia, nhưng lại không làm ầm lên, trái lại còn thấp giọng, chỉ tay về một phương hướng.

Mấy đạo thân ảnh kia lập tức đi theo sau lưng hắn, lặng lẽ lần theo phương hướng kia, âm thầm tiến vào trong vùng đầm lầy.

Dọc theo con đường này, nhìn thấy bốn phương tám hướng đều có đệ tử Tiểu Trúc phong sắp xếp theo những trận vị vô hình, mấy người bọn họ rõ ràng cũng có hơi kinh hãi, trong đó có một người nhịn không được, bèn truyền âm nhập mật cho mấy người xung quanh, nói: "Đáng chết, bọn đệ tử Tiểu Trúc phong này sao lại có bản lãnh lớn như vậy. Bọn hắn đã làm đến mức này, thế mà lại chỉ có mấy người thụ thương, phải biết rằng, ngay cả Thần Tiêu phong chúng ta cũng gãy mất hai, ba người. . ."

Người đó còn nói tiếp: "Xem ra tên họ Phương kia quả nhiên có mấy phần bản lĩnh. Vân trưởng lão khâm điểm hắn là đại đệ tử chân truyền, quả nhiên là có nguyên nhân. Hắn mang theo một đám người mới mà có thể xông xáo đến mức này, nếu người này trưởng thành, sợ là sẽ không thua gì đại sư huynh. . ."

"Xuỵt. . . Im lặng!"

Người đi trước nhất nhịn không được, bèn quay người lại, khẽ quát lên: "Đừng có tôn lên uy phong của người khác rồi ma diệt chí khí của phe mình. Có thể là đám đệ tử Tiểu Trúc phong tương đối may mắn, một mực không đụng phải ma vật lợi hại mà thôi. Tại thời điểm Vân trưởng lão và mấy đại tiên môn khác thương thảo, có lẽ đã nhớ tới việc thực lực đệ tử Tiểu Trúc phong yếu kém nên đã sắp xếp cho bọn hắn một khu vực tương đối sạch sẽ, để cho bọn hắn nhẹ nhàng vượt qua thí luyện. . ."

Nghe hắn nói thế, mấy người khác đều âm thầm gật đầu.

Thật ra bọn họ đều cảm thấy rằng thuyết pháp này mới là hợp lý. Bằng không mà nói, bọn hắn rất khó có thể tưởng tượng được, chỉ bằng vào chút tu vi cỏn con của đệ tử Tiểu Trúc phong, làm sao có thể xông xáo trong Ma Tức hồ trùng điệp ma vật đến bây giờ, mà lại còn binh cường mã tráng đến vậy. . .

Có điều, sau khi nhìn thấy thi thể của con Ma Hùng giống như một tòa núi nhỏ kia, ý nghĩ này đã lập tức dao động.

"Một con ma vật như thế này, dù là Thần Tiêu phong chúng ta muốn thu thập thì cũng phải tốn một phen khí lực a. . ."

Bọn hắn rất muốn kéo tên đệ tử Tiểu Trúc phong kia lại để cẩn thận hỏi thăm một phen, nhưng bọn hắn cũng biết rằng lúc này không thích hợp để nói nhiều. Cho nên bọn hắn cưỡng ép kiềm chế sự khẩn trương trong lòng, lặng lẽ vòng qua xác con gấu rồi tiến thẳng về phía sườn núi.

Một người trong số đó còn âm thầm lấy ra một khối ngọc giản, so sánh một phen, sau đó thấp giọng phân phó mấy người khác: "Gốc bảo dược kia nằm ở trên sườn núi, đây là thứ đại sư huynh tận lực lưu ở nơi này vào mười năm trước, bây giờ chắc hẳn đã có dược tính cực giai. . ."

"Lần này chúng ta tiến vào Ma Tức hồ thí luyện, đại sư huynh có ban mấy thứ cho ta, gốc bảo dược này chính là một trong số đó. Năm đó hắn lưu lại gốc bảo dược này, chính là vì chờ nó trưởng thành, trưởng thành đến mức đủ để đổi lấy một cơ hội Trúc Cơ. Bây giờ hắn đã ban cho ta cơ hội này, cũng là hi vọng duy nhất để ta Trúc Cơ thành công. . ."

"Lúc đầu chuyện này vốn phi thường thuận lý thành chương, chỉ tiếc rằng lần này lại có thêm Tiểu Trúc phong tham dự vào, lại còn chiếm lĩnh lấy khu vực này. Chúng ta và Tiểu Trúc phong kết minh không thành, Vân lão đầu lại quyết tâm không cho chúng ta tham dự vào sự tình của Tiểu Trúc phong, nên để đoạt lấy gốc bảo dược kia, chúng ta chỉ có thể làm theo hạ sách này. Lát nữa khi lấy dược xong thì lập tức rời đi, sau đó ta tất nhiên sẽ có thâm tạ!"

Chúng đệ tử đều gật đầu, sau đó chậm rãi trèo lên núi.

Bọn hắn giống như thi triển một loại thuật pháp ẩn hình biệt tích nào đó, khiến cho bản thân giống như một cái bóng nhàn nhạt, rất khó bị người khác nhìn thấy.

Sau khi bọn hắn trèo lên sườn núi thì nhãn tình lập tức sáng lên. Bọn hắn đã nhìn thấy gốc Già Lam Thảo sinh trưởng trên dốc núi kia. Đây cũng chính là mục đích của bọn hắn, chỉ là đúng vào lúc này, bọn họ lại không khỏi nín thở một nhịp.

Bọn hắn đã phát hiện ra mấy vị đệ tử Tiểu Trúc phong ngồi xếp bằng ở ngay bên cạnh Già Lam Thảo.

Người ngồi đối diện với bọn hắn chính là quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba, bên cạnh nàng còn có một đại hán vóc người khôi ngô đang ngồi ngủ gật ở nơi đó. Ngoài ra còn có mấy vị đệ tử Tiểu Trúc phong cũng đang lẳng lặng ngồi.

"Bọn hắn cũng đang đợi đến khi trăng tròn để hái đi Già Lam Thảo, cũng may là chúng ta nhận được tin tức, kịp thời chạy tới, nếu không đã tiện nghi cho đám người Tiểu Trúc phong ngu xuẩn này rồi. Có điều đám người này lại có thể hàng phục Ma Hùng nhẹ nhàng như vậy, đây cũng là chuyện mà chúng ta không ngờ tới. Chắc hẳn tiện nhân họ Lăng này đã giúp đỡ bọn hắn không ít. Hừ, đúng là con đàn bà đê tiện, đại sư huynh muốn kết thành đạo lữ với nàng, nàng ta không chịu đáp ứng, lại chạy tới Tiểu Trúc phong giúp đỡ tên tiểu bạch kiểm kia. Chờ đến khi về tới sơn môn, ta nhất định sẽ bẩm báo cho đại sư huynh, để cho hắn tự mình quyết định!"

"Bây giờ không cần cân nhắc việc này, bây giờ cứ chế trụ bọn hắn, sau đó hái bảo dược rồi lập tức rời đi. . ."

Mấy người âm thầm làm ra quyết định, ngay lập tức tản ra tứ phía, lặng lẽ tiến về phía sườn núi.

Khi còn cách đám người quả ớt nhỏ gần ba trượng, có ba người trong số bọn hắn lấy ra một cái bình sứ màu đen.
Chương 223 Kẻ Trộm Dược (2)

Sau khi mở nắp ra, bên trong liền lượn lờ dâng lên một luồng sương mù nhàn nhạt. Dưới sự thôi động bằng pháp lực của bọn hắn, luồng sương mù này lẫn vào trong đám khói đen có ở khắp mọi nơi trong Ma Tức Hồ, sau đó lướt thẳng về phía sườn núi. Có hai người khác nhẹ nhàng bắt pháp quyết, tay phải chậm rãi đẩy về phía trước. Bọn họ đang đồng thời thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật, khí cơ vô thanh vô tức lập tức quanh quẩn khắp cả dốc núi!

Loại sương mù kia phối hợp với Tiểu Thanh Mộng Thuật mang lại hiệu quả vô cùng kỳ diệu. Lại cộng thêm việc tu vi của hai người thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật này rõ ràng cao hơn những đệ tử tiên môn trên dốc núi một mảng lớn, điều này khiến cho bọn hắn hoàn toàn không kịp phản ứng, ngay lập tức nặng nề ngủ thiếp đi. Duy chỉ có quả ớt nhỏ đột nhiên ý thức được có chuyện gì đó không đúng, liền mở to hai mắt nhìn về phía trước, sau đó khuôn mặt nàng lập tức đầy vẻ chấn kinh. . .

Có điều mấy người này vốn tận lực nhằm vào nàng, cho nên nàng cũng chịu ảnh hưởng nặng nề nhất…

Vào lúc này, nàng rõ ràng nhìn thấy mấy thân ảnh kia, thế nhưng lại không phát ra được một câu nào. . .

Không những thế, mí mắt nàng cũng theo đó mà dần sụp xuống. Mặc dù nàng một lòng muốn bảo trì thanh tỉnh, nhưng cũng không nhịn được mà ngủ thật say. . .

"Nhanh chóng hái thuốc!"

Một người trong đó dùng phương pháp truyền âm nhập mật để ra lệnh cho mấy người khác. Sau đó đám người này lập tức nhảy lên dốc núi, trong đó có một người xông tới chỗ Già Lam Thảo, mấy người khác thì phân bố ở tứ phía, cảnh giác quan sát xung quanh, thần niệm đều kéo căng đến mức cực hạn. . .

Lúc này hết thảy mọi thứ đều nằm trong sự khống chế của bọn hắn, mặc dù hung hiểm nhưng không có bất kỳ chỗ sơ suất nào. . .

Thế nhưng bọn hắn lại không ngờ được rằng, trong đám đệ tử trông coi Già Lam Thảo lại có một tên dị loại.

Quan Ngạo cũng trúng mê vụ, cũng chịu ảnh hưởng của Tiểu Thanh Mộng Thuật. Có điều mặc dù hắn ngốc, nhưng lại là một kẻ có tình tình ương ngạnh, khi đã nhận định một chuyện gì thì dù có chín con trâu cũng không kéo lại được. Tính tình như vậy, vốn cũng là một loại sức mạnh ý chí, khiến cho hắn có khả năng đề kháng cực mạnh với các loại pháp thuật ảnh hưởng đến thần chí. Lúc này hắn thế mà không thiếp đi giống như những người khác, mà lại giống như quả ớt nhỏ, mặc dù đã tỉnh dậy, nhưng lại lâm vào trong trạng thái bị Tiểu Thanh Mộng Thuật áp chế, không có cách nào động đậy, giống như lâm vào trong ác mộng, chỉ có thể trơ mắt nhìn người nào đó đi đến lấy đi Già Lam Thảo. . .

Trong mắt hắn, đây là thứ Phương Nguyên bảo hắn trông coi, vậy thì nhất định không thể bị người khác lấy đi, vì thế đôi mắt hắn lập tức hiện đầy tơ máu, liều mạng giãy giụa. . .

Không có cách nào hình dung được lượng năng lượng mà Quan Ngạo có thể giải phóng khi hắn toàn lực phản kháng một việc nào đó. . .

"Các. . . Các ngươi là ai?"

Giữa vùng đầm lầy yên tĩnh, đột nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn.

"Hoa. . ."

Mấy đạo bóng đen trên dốc núi lập tức kinh hãi, hai tên đệ tử đang thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật đều lạnh toát cả người. Bọn hắn đều không thể tưởng tượng được, tên ngốc bự con kia rốt cuộc làm thế nào mà có thể tránh thoát được khỏi sự ảnh hưởng của Tiểu Thanh Mộng Thuật mà bọn hắn thi triển. . .

"Sưu!"

Tên đệ tử đang chạy thẳng tới chỗ Già Lam Thảo không chút nghĩ ngợi, lập tức bắn ra một đạo phi kiếm.

Một tiếng "Phốc" vang lên, phi kiếm trực tiếp xuyên qua ngực của Quan Ngạo, sau đó lượn quanh một vòng rồi bay về tay hắn.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc này, bọn hắn cũng không dám để cho đám đệ tử Tiểu Trúc phong phát giác, đến lúc đó thì sẽ càng phiền phức hơn.

Bởi vậy hắn gần như theo bản năng liền hạ sát thủ!

Sau khi tế ra một kiếm này, hắn mới ý thức được rằng mình ra tay hơi nặng. Có điều hắn cũng không kịp nói thêm điều gì, chỉ thấy lòng bàn tay hắn đột nhiên dâng lên một luồng sáng màu xanh nhàn nhạt, sau đó luồng sáng đó bay thẳng về phía Già Lam Thảo. Lúc này hắn đã không còn để ý tới phương pháp hái thuốc gì đó mà chỉ muốn nhanh nhanh nhổ Già Lam Thảo lên, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này. Về phần dược tính xói mòn hay không xói mòn thì ai mà thèm để ý?

"Xoẹt" một tiếng, một khối bùn đất lớn bị hắn đào lên theo, sau đó hắn cầm lấy dược thảo, muốn rời đi.

"Đừng. . . Đừng hòng đi. . ."

Nhưng bọn hắn lại không ngờ được, trong phút chốc khi bọn họ đang chuẩn bị rút đi tập thể, Quan Ngạo lại bất ngờ rống to một tiếng.

Quan Ngạo bị một kiếm xuyên ngực, lúc này miệng đầy máu tươi, thế nhưng hắn vẫn còn chưa chết.

Bỗng nhiên bị một tiếng hổ gầm đánh tới, người cầm Già Lam Thảo vô cùng kinh hãi, giống như không ngờ rằng lại có một kẻ quái vật như thế. Hắn theo bản năng lắc mình tránh đi, nhưng Quan Ngạo lại trực tiếp bỏ rơi hắn, cứ thế nhào tới một người đang thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật. Hắn ôm lấy người kia rồi lăn lăn lộn lộn, một đường lăn thẳng xuống sườn núi.

Dị biến này lập tức khiến cho đám người kinh hãi, đồng thời thi triển pháp thuật đánh qua!

Rầm rầm rầm. . .

Mấy đạo pháp thuật đánh lên trên lưng Quan Ngạo, chấn cho Quan Ngạo hộc ra một ngụm máu lớn, thế nhưng hắn vẫn ôm chặt lấy tên đệ tử kia.

"Tên đần này. . . Muốn chết!"

Tên đệ tử cầm Già Lam Thảo vừa hận vừa giận, lập tức "Bá" một tiếng tế khởi phi kiếm, muốn chém thẳng vào đầu của Quan Ngạo.

"Các ngươi. . . Thế mà làm ra chuyện như vậy ư?"

Thế nhưng cũng đúng vào lúc này, quả ớt nhỏ đột nhiên nghiêm nghị quát lên một tiếng, Hỏa Mãng Tiên trong lòng bàn tay ầm ầm quét ra.

Hai vị đệ tử thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật vốn đã kinh hãi vì nhìn thấy Quan Ngạo bị phi kiếm xuyên ngực, sau đó một người trong đó lại bị Quan Ngạo ôm lấy lăn xuống dốc núi, một người còn lại không thể áp chế quả ớt nhỏ được nữa!

Nàng ta vừa chấn kinh vừa phẫn nộ, trực tiếp tế khởi Hỏa Mãng Tiên quét ra.

"Tiện nhân, ngươi muốn chết. . ."

Mấy đạo thân ảnh trên dốc núi này kinh hãi, lập tức cúi người tránh khỏi Hỏa Mãng Tiên. Trong đó có một người giận mắng một tiếng, muốn xông tới chỗ quả ớt nhỏ, nhưng có một người khác kéo hắn lại, trầm giọng quát: "Đi mau. . ."

Mấy đạo thân ảnh kia không dám trì hoãn thêm, gấp gáp thoát đi khỏi vùng đầm lầy này!
Chương 224 Thực sự tức giận (1)

"Không tốt, có địch tập kích..."

Lúc này, mấy bóng người kia cũng đã đi xuống sườn núi, gấp gáp lướt ra phía ngoài.

Quả ớt nhỏ hận tới cắn răng, trong tay cầm theo Hỏa Mãng Tiên Tử muốn đuổi lên ngăn cản. Nhưng dù gì nàng cũng đã trúng độc, lại bị Tiểu Thanh Mộng Thuật áp chế hồi lâu, một thân bản lĩnh không cách nào phát huy ra được. Tu vi của mấy người kia lại không thấp hơn nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn hắn xuống sườn núi. Nhưng đúng vào lúc này, bốn phương tám hướng có thanh ảnh lay động, chúng đệ tử đều rống to chạy vội tới.

Trên sườn núi náo ra động tĩnh lớn như vậy, đám đệ tử Tiểu Trúc phong đều bị kinh động.

"Mau mau rời đi, nếu không phiền phức lớn..."

Mấy bóng đen này quát khẽ, hóa thành vô số hắc mang phóng ra ngoài, vẻ mặt đều hơi căng thẳng.

Đương nhiên bọn hắn biết, nếu bị đệ tử Tiểu Trúc phong phát hiện sẽ dẫn tới phiền phức lớn dường nào, chuyện phía sau sẽ rất khó xử lý sạch sẽ. Chẳng qua cũng may trên mặt bọn hắn đều có bịt khăn đen, tu vi cũng cao hơn nhiều so với đám đệ tử Tiểu Trúc phong, muốn chạy trốn ra vấn đề không lớn!

Mà chỉ cần bọn hắn chạy thoát, như vậy hết thảy phiền phức đều không thể dính tới trên người bọn hắn.

"Người phương nào to gan như vậy, lại dám xông vào lãnh địa Tiểu Trúc phong ta?"

"Bày Bát Quỷ Kỳ Môn Trận, nghênh địch..."

Nhưng bọn hắn không nghĩ tới là, tuy tu vi đệ tử Tiểu Trúc phong không cao, nhưng phản ứng lại cực nhanh, nhất là ban nãy lúc bọn hắn nghỉ ngơi, thoạt nhìn lộn xộn, nhưng đều trú đóng dựa theo trận pháp. Lúc này mỗi người đều bị đánh thức, mắt thấy có người xông vào lãnh địa Tiểu Trúc phong, mỗi người lập tức tế ra pháp bảo phù triện lao đến, tuy tốc độ không nhanh bằng mấy bóng đen này, nhưng chỉ trong giây lát đã che kín các lối ra!

Đối với mấy bóng đen này, cho dù lúc đầu vốn phân tán rời rạc, nhưng dựa vào tốc độ của bọn hắn, dường như chỉ cần thoáng chốc là có thể chạy trốn ra khỏi đầm lầy. Bỗng nhiên xuất hiện mấy trăm bóng người, bất kể trốn đi đâu cũng có người ngăn cản!

Chỉ sơ ý một chút, bọn hắn đã bị Bát Quỷ Kỳ Môn Trận vây trong vùng đầm lầy.

Phóng tầm mắt nhìn tới, khắp nơi chung quanh đều là bóng dáng đệ tử Tiểu Trúc phong, cho dù bọn hắn muốn chạy cũng không biết nên chạy hướng nào!

"Không tốt, bị vây rồi..."

"Không nghĩ tới tu vi của bọn hắn không cao, nhưng lại có thể luyện trận pháp tới độ thuần thục như vậy..."

Mấy bóng đen cũng đều kinh hãi, trong lúc bất đắc dĩ, xu thế bỏ chạy hơi trì hoãn, gấp gáp tìm đối sách.

"Lưu sư huynh, đường đã bị chắn, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Một bóng đen trong đó trong lúc khẩn trương, thậm chí còn vô thức hướng về phía một người kêu lên.

"Ngu xuẩn, đừng kêu tên ta..."

Rõ ràng bóng đen kia chính là đầu lĩnh đám người vừa xông vào đầm lầy. Nghe thấy vậy, hắn giận dữ, xoay người nhìn chúng đệ tử Tiểu Trúc phong môn đang tức giận chung quanh, biết rõ bất kể thế nào cũng không thể trực tiếp chạy đi, trong bụng quyết tuyệt, bất chấp tất cả mà lớn tiếng quát lên: "Nếu như bị những tên này lưu lại, chúng ta còn tu cái gì? Xuống nặng tay đi, trực tiếp xông ra ngoài!"

Nói xong, bản thân hắn dẫn đầu bóp pháp ấn, hỏa quang phóng thẳng lên trời, đánh bay mấy vị đệ tử Tiểu Trúc phong trước người ra!

Oanh!

Ở trước người hắn, chừng bốn năm vị đệ tử Tiểu Trúc phong đồng thời thi triển pháp thuật công tới, phong hỏa hỗ trợ, uy thế đáng sợ. Mà bóng đen lúc này chỉ thi triển một pháp thuật đơn giản nhất, lại hiển lộ ra thực lực kinh người dị thường, một luồng kình phong cuồng quét ra, thế tiến mạnh mẽ khó có thể hình dung, cuồng phong lại mơ hồ có xu thế hóa thành hình rồng, gào thét xông lên phía trước...

Vài tiếng "phốc" "phốc" trầm đục, đám đệ tử Tiểu Trúc phong ngăn trước người hắn hệt như gió cuốn mây tan bị quét bay lên, trên người đột ngột xuất hiện vài vết máu thật sâu, đồng thời kêu thảm ngã nhào ra phía ngoài!

"Ha ha, chỉ bằng chút tu vi này của các ngươi cũng dám ngăn ta?"

Mà bóng đen đầu lĩnh lại cười lạnh, một bước tiến lên trước, tiện tay đánh ra, lại vỗ hai đệ tử Tiểu Trúc phong vừa đến gần tới miệng phun máu tươi, sau đó trực tiếp quăng hai người bọn họ về phía trước, đụng ngã bốn năm đệ tử. Đối phó với đám đệ tử Tiểu Trúc phong mới vừa xuất hiện này, biểu hiện của hắn thật sự là dễ như trở bàn tay, phảng phất như nam tử thành niên cường tráng tiện tay bắt nạt tiểu hài tử vậy!

"Vậy cũng không nên khách khí nữa!"

Mấy bóng đen khác cũng kịp phản ứng lại, nguyên một đám cắn răng, liều mạng đánh về phía trước.

Thình thịch!

Một đệ tử Tiểu Trúc phong tế phi kiếm đánh tới, trực tiếp bị một bóng đen trong đó lắc mình tránh khỏi, đánh một chưởng nặng nề lên giữa bụng, miệng phun tiên huyết, ngay cả phi kiếm cũng không thể điều khiển được nữa, ngã rơi trên mặt đất, nhất thời ô quang lóe lên.

Ba vị đệ tử Tiểu Trúc phong đồng thời đánh ra phù triện, nhưng còn không đợi uy lực của phù triện được hiển hóa ra, đã có một bóng đen vọt về phía bọn hắn. Ngay trước khi uy lực của phù triện được hiển hóa ra, song chưởng đã xuất hiện, phù triện vừa nãy mới có thần uy hiển hóa trực tiếp bị bọn hắn đánh vào trong đám người đệ tử Tiểu Trúc phong. Chỉ nghe một tiếng ầm ầm vang lên, lập tức có bốn vị đệ tử Tiểu Trúc phong bị nổ bay.

"Nếu không muốn chịu chết, mau mau tránh đường..."

Trong lúc nhất thời, rung động ầm ầm, trước người mấy bóng đen thỉnh thoảng có đệ tử Tiểu Trúc phong bị đánh bay, rơi về phía xa, bị thương không nhẹ. Mà Bát Quái Kỳ Môn Trận được tạo ra trong lúc gấp rút kia vốn luôn vây khốn bọn hắn vào giữa, vậy mà tại thời điểm này khốn trụ cũng trở nên vô dụng, bọn hắn cứng rắn dựa vào thực lực mạnh mẽ kéo ra một con đường từ trong đại trận này!

"Không tốt, bọn hắn... Tu vi của bọn hắn thật mạnh..."
Chương 225 Thực sự tức giận (2)

Chúng đệ tử Tiểu Trúc phong nhất thời cũng có chút bối rối, dường như không nghĩ tới thực lực của đối thủ lại cường đại như vậy.

Từ uy lực của những người này đến xem, có thể thấy tu vi của đối phương tuyệt đối còn cao hơn bọn hắn rất nhiều tiểu cảnh giới!

Mà Bát Quỷ Kỳ Môn Trận lấy tiêu hao làm chủ, cũng không có xu thế phòng ngự. Nói cách khác, lúc này bọn hắn phải dựa vào bản lĩnh của mình chặn lại mấy bóng đen kia. Nhưng tu vi của song phương có chênh lệch quá lớn, bọn hắn nhân số tuy nhiều, nhưng ở trước mặt mấy bóng đen này lại như giấy dán. Lại thêm mấy bóng đen này xuống nặng tay, đả thương hết đám người này tới đám người khác, mắt thấy sắp trốn thoát thành công...

"Các ngươi... Thật lớn gan..."

Nhưng bất kể thế nào, Bát Quái Quỷ Môn Trận này vẫn có thể lưu mấy bóng đen kia lại một lát.

Cũng chỉ trong chốc lát như vậy, đã đủ thay đổi thế cục nào đó.

Ngay lúc mắt thấy mấy bóng đen này muốn cứng rắn giết ra ngoài, sau lưng bọn hắn đã truyền đến một giọng nói.

Theo đó, một đạo tuyết quang bay vút ra từ thạch bích nằm sâu trong đầm lầy, tuyết quang như thiểm điện, chỉ chớp mắt đã áp sát!

"Không tốt..."

Bóng đen dẫn đầu kia khó khăn lắm mới đột xuất vòng vây, ngư dược giang hải, chợt cảm thấy phía sau có một luồng sát khí lạnh thấu xương khó có thể hình dung. Hắn lập tức kinh hãi, vội vàng xoay người lại, đối mặt với một đạo kiếm quang đột nhiên kia, hắn không chút nghĩ ngợi, nháy mắt tế khởi bốn năm đạo phù triện trân quý chí cực. Trong một mảnh "ầm ầm", đạo đạo phù lực giao thoa, cứng rắn chặn lại đạo kiếm quang kia!

"Tranh!"

Nhưng đạo tuyết quang này tới quá nhanh, phía trên ẩn chứa lực lượng quá mạnh, tuy bị mấy tấm phù triện triệt tiêu hơn phân nửa lực lượng nhưng vẫn có thể phóng sát qua người hắn, cắm lên một gốc cự mộc sau lưng. Kiếm quang cắm thẳng tới, chuôi kiếm còn đang lay động không ngớt.

"Bất luận các ngươi là ai, nếu dám tự tiện xông vào lãnh địa Tiểu Trúc phong, làm tổn thương đồng môn ta, hôm nay các ngươi đừng mơ có thể yên lành rời khỏi!"

Theo sau đạo kiếm quang này, một giọng nói ẩn chứa phẫn nộ vang lên, Phương Nguyên mặc thanh bào xuất hiện ở cách đó không xa.

Lúc này, một thân bào phục của hắn lắc lư theo gió, bay phấp phới, trên mặt không có chút biểu tình, nhưng hàn ý trên người lại khiến người ta phát lạnh. Hắn xoay người nhìn thoáng qua Quan Ngạo lúc này đang nằm trên sườn núi không rõ sống chết, sau đó lại liếc nhìn nguyên một đám đệ tử Tiểu Trúc phong bị mấy bóng đen đánh thành tứ phân ngũ tán, té trên mặt đất rên rỉ không ngớt, cũng không biết thương thế ra sao, đáy mắt dần dần tăng lên sát ý...

"Các ngươi... rốt cuộc các ngươi là ai?"

Ở bên cạnh Phương Nguyên là đệ tử Tiểu Trúc phong tổ chữ Giáp, ban nãy bọn hắn vẫn luôn thủ hộ cho Phương Nguyên, lại không nghĩ tới Phương Nguyên phát giác được dị động bên ngoài, trực tiếp phá cửa xông ra, trong lòng không khỏi có chút bận tâm, chăm chú bảo vệ chung quanh...

Lúc này thấy đám đồng môn Tiểu Trúc phong rối như tơ vò, bọn hắn cũng không nhịn được quát chói tai, hận không thể xông thẳng lên trước.

"Các ngươi đi cứu người, ta tới!"

Phương Nguyên nhỏ giọng phân phó, trong giọng nói không có một chút giao động, tĩnh lặng như nước giếng.

"Phương Nguyên sư huynh, thương thế của ngươi..."

Đám người Tiểu Kiều sư muội vội vàng hỏi.

"Thương thế của ta không sao!"

Phương Nguyên chỉ lắc đầu, không nói thêm gì, khuôn mặt bình tĩnh đi thẳng về phía trước.

"Lưu... sư huynh, hắn đến, làm sao bây giờ?"

Mấy bóng đen kia thấy Phương Nguyên càng lúc càng gần, cũng đều kinh hãi, vội vàng hỏi.

Hiển nhiên vừa nhìn thấy Phương Nguyên xuất hiện, bọn hắn đều có chút kinh hãi, càng hơi kinh ngạc...

Bởi vì thoạt nhìn, dường như Phương Nguyên có chút khác biệt so với tin tức bọn hắn lấy được!

"Để ta đối phó với hắn, các ngươi tiếp tục mở đường..."

Tên cầm đầu đám người vừa sợ vừa giận, dường như hắn không nghĩ tới một kiếm ban nãy của Phương Nguyên lại cường đại như thế. Thế nhưng bất kể thế nào hắn cũng không dám khinh thường Phương Nguyên mảy may. Ban nãy đối mặt chúng đệ tử, bọn hắn có thể liều mạng bất chấp tiến về phía trước đột phá vòng vây. Nhưng tại thời điểm này, bất kể thế nào hắn cũng không dám đưa lưng về phía Phương Nguyên. Lúc này, hắn không thể làm gì khác hơn là hét lớn một tiếng, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, chiến ý dâng trào!

Chỉ khi đánh bại Phương Nguyên, chúng đệ tử Tiểu Trúc phong ở đây mới không thể ngăn cản bọn hắn rời đi.

"Coi như ngươi đi ra thì thế nào? Không có tác dụng..."

Trong lòng thầm nói, hai tay mở ra, tay trái niết phong quyết, tay phải niết hỏa ấn, trong lúc nhất thời phong hỏa đều hiện, uy thế kinh người.

Cho dù là hỏa pháp hay là phong thuật đều hiển lộ tạo nghệ kinh người.

"Lục Dương Phong Hỏa sao? Quả nhiên là đệ tử Thanh Dương tông..."

Mà Phương Nguyên đang tiến về phía trước, vừa thấy pháp thuật bóng đen kia nắm giữ, trong lòng cũng lập tức xác định được điều gì.

Nhưng phát hiện này lại khiến trái tim hắn càng thêm tức giận hơn!

Trước khi vào Ma Tức hồ, hắn đau khổ thôi diễn, làm đủ tất cả chuẩn bị, chu đáo cầu toàn, chính là vì có thể dẫn theo đám đệ tử Tiểu Trúc phong thuận lợi thông qua thí luyện. Vì thế, khi hắn phải đối mặt với một số hung hiểm không thể xác định, thậm chí hắn còn tình nguyện để bản thân mình đơn độc đối mặt!

Mà kết quả cũng khiến người ta rất hài lòng, cho đến tận bây giờ, đám đệ tử Tiểu Trúc phong một người cũng chưa chết, ít có người bị thương!

Nhưng ai có thể lường trước, tại giờ phút quan trọng này lại có thể xuất hiện một chuyện như thế?

Chúng đệ tử Tiểu Trúc phong đối mặt với yêu ma cũng không chết, không bị thương, lại có thể có nhiều người bị thương trong tay mấy người này như vậy?

Chuyện này khiến Phương Nguyên thực sự tức giận!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK