Phương Nguyên sau khi nhìn chằm chằm con Cáp Mô kia một lúc lâu, con Cáp Mô kia cũng ngơ ngác nhìn hắn, cho dù là Tôn quản sự, Quan Ngạo, Toan Nghê hay là con bạch miêu đang vây quanh cũng đều nhìn chăm chú hai người bọn họ, ai cũng không nói chuyện.
- Quên đi, xem như không có chuyện gì xảy ra…
Không khí thật có hơi xấu hổ, Phương Nguyên đành phất tay, thở dài:
- Trước tiên quan sát xung quanh đi!
“Phù…”
Mấy người khác nghe xong đều nhẹ nhàng thở ra, chia nhau ra các hướng.
Thẳng đến lúc này, bọn họ mới có thể đánh giá thế giới phía sau đại môn thanh đồng. Nhưng mà khi nhìn thấy, bọn họ đều không nhịn được thầm kinh hãi. Lúc trước bọn họ nghĩ rằng thế giới sau cánh cửa này đơn giản có hai loại khả năng, hoặc là một lối ra, từ nơi này đi ra, có thể trở về đại thế giới, như vậy, có thể dựa vào cách này trực tiếp tránh thoát khỏi cục diện trực tiếp chống lại Kim gia, đương nhiên đó là tốt nhất.
Còn có một khả năng, đây là lối vào, kỳ thật là thông qua một bí cảnh khác, thăm dò một phen cũng không tệ.
Dù sao có bạch miêu đi theo, thật cũng không quá lo lắng gì.
Nhưng hôm nay khi đánh giá chung quanh, bọn họ lại cảm giác có chút kinh ngạc.
Nơi này tuyệt đối không phải thế giới thật, chung quanh có vẻ vô cùng âm u, giống như có sương mù hắc ám hàng năm tràn ngập trong hư không, khiến ánh mắt không thể nhìn xa, nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy khoảng cách trăm trượng mà thôi. Chung quanh nơi nơi có thể thấy được ngọn núi bị tàn phá, binh khí bị rỉ sét, cùng với đám cỏ cây chết héo. Tất cả đều giống như mất đi trọng lực, bay bổng giữa không trung.
Quan trọng hơn là tới nơi này rồi, Phương Nguyên vậy mà sinh ra cảm giác thân thiết mơ hồ.
Trong cơ thể giống như có lực lượng nào đó đang chậm rãi thức tỉnh.
“Meo…”
Con bạch miêu tới nơi này rồi, giống như có vẻ hơi cổ quái, nó nhảy lên phía trên một khối nham thạch trôi nổi giữa không trung, ngồi chồm hổm xuống, hai mắt dường như có chút dại ra nhìn chung quanh, thanh âm nức nở không ngừng.
- Miêu huynh…
Phương Nguyên hơi chần chờ, tiến lên từng bước.
Nhưng hắn còn chưa nói xong, đã gặp phải con mèo này đột nhiên nhảy xuống, bước qua bước lại, nhảy lên nhảy xuống trên những tảng đá chung quanh. Mới nhún vài cái, đã biến mất không thấy bóng dáng, cũng không biết đã chui vào nơi nào, Phương Nguyên muốn cản cũng không thể cản…
Không làm gì được, Phương Nguyên đành thu hồi ánh mắt, chính mình đánh giá chung quanh.
Trong lòng âm thầm đoán: “Cảm giác thân thuộc trong lòng từ đâu mà đến?”
... ...
- Haiz, giống như đều là những pháp bảo không tồi, đáng tiếc đều sắp hư rồi…
Lúc này, Tôn quản sự và Quan Ngạo đã không ngừng chuyển động mọi nơi. Tôn quản sự tìm vài mảnh pháp bảo, cầm lên xem thử, rồi thất vọng đặt xuống mặt đất. Nhưng rất nhanh hắn lại nhặt lên, nói thầm:
- Cho dù là pháp bảo bị hư, nhưng chất liệu gỗ này trông có vẻ không bình thường. Tiên kim như thế này, ta vậy mà chưa từng gặp, hẳn là giá trị rất xa xỉ.
Nghĩ như thế, lấy ra túi Càn Khôn thu thập hết vào, nghĩ thầm rằng: “Giữ lại làm sắt vụn bán cũng không tệ!”
Quan Ngạo đặt tay sau lưng, lượn quanh một vòng, nhặt lên một gốc cây khô. Gốc cây khô kia chỉ có kích thước ba thước, phía trên có mọc một quả chín, màu hơi tím, trên mặt vậy mà có thể nhìn thấy nhật nguyên văn lạc ảm đạm, thật sự hơi ngạc nhiên, nhưng hiện giờ đã khô héo rồi. Hắn đưa lên miếng cắn một ngụm, lập tức phun ra:
- Phụt, giống như bột gỗ!
Toan Nghê bên cạnh lén lén lút lút chạy ra từ phía sau một khối nham thạch, miệng giống như gặm cái gì, vừa nhìn thấy Quan Ngạo, lập tức quay đầu bỏ chạy, lại bị Quan Ngạo bước lên trước, ấn xuống đất:
- Ngươi đang ăn gì, ta xem thử?
Toan Nghê kia vừa thấy, vội vàng nuốt vào trong bụng, đến nhai cũng không kịp nhai.
Nhưng Quan Ngạo trực tiếp vươn tay, vẫn là móc ra ngoài, thấy được một gốc rễ cây vàng óng ánh giống như sơn dược. Không biết Toan Nghê này lấy ra từ đâu, cũng đã khô héo rồi, nhưng mà vẫn tốt hơn cây khác.
- Cũng không phải là thứ tốt gì…
Quan Ngạo đặt lên miệng cắn một ngụm, cảm giác cũng không thể ăn, lập tức trả lại cho Toan Nghê.
Toan Nghê kia ngậm lấy sơn dược, trợn mắt với Quan Ngạo, chạy đến một bên bắt đầu gặm.
Quan Ngạo tiếp tục chắp tay sau lưng đi qua đi lại, phát hiện nơi này có rất nhiều tồn tại cùng loại với linh chu bảo dược nhưng đều đã khô héo, cũng không cần phải thu hồi. Nhưng hắn trước đây là làm việc nông, sau khi đi dạo một vòng, đột nhiên nghĩ thông cái gì đó, ngồi xổm trên mặt đất, móc ra hạt giống bên trong quả đã khô héo, bỏ vào túi Càn Khôn.
Vừa nhặt vừa chuyển động trong bí cảnh như vậy, cũng không biết đã nhặt được bao nhiêu hạt giống vào túi Càn Khôn.
Thời điểm hai người bọn ho bận rộn khắp nơi, Phương Nguyên đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá trôi nổi giữa không trung nhưng trông rất vững chắc, nín thở, chậm rãi phóng ra tất cả pháp lực của một thân cơ thể…
- A, đúng rồi…
Khi hắn thôi diễn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, bỗng nhiên giật mình.
Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết hắn tu luyện vốn là thanh sắc tinh thuần đến cực điểm nhưng hôm nay lại đang chậm rãi biến hóa, hóa thành một màu sắc giống như sương mù đen trong hư không, cũng trở nên linh động, giống như muốn giao hòa cùng với sương mù đen chung quanh.
- Khó trách ta sẽ cảm thấy thân thiết với nơi này, bởi vì hơi thở ở nơi này vậy mà tương tự với Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết như thế!
Chương 717 Lại đạp Huyền Hoàng (1)
Phát hiện này khiến hắn hơi động dung, thậm chí cảm thấy kinh ngạc.
Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của hắn là tốn công luyện thành, ngưng luyện đến cực điểm, bao hàm toàn diện.
Nhưng hiện giờ, vậy mà ở trong một thế giới tàn phá, phát hiện khí cơ tương tự với Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của mình. Tuy nếu cân nhắc chi tiết kỹ lưỡng, nơi này vẫn có chút bất đồng nho nhỏ, nhưng ít nhất về tính chất, cả hai đều kém không xa…
“Đây không phải là ma tức hắc ám chứ?” Phương Nguyên âm thầm nghĩ, hơi lo lắng. Bên trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của hắn cũng từng luyện hóa một bộ phận ma tức hắc ám. Hắn lo lắng có thể là lại ma tức hắc ám này không, mới để cho chính mình và hơi thở chung quanh sinh ra cộng hưởng. Nhưng sau khi tra xét kĩ lưỡng, hắn lập tức bác bỏ ý tưởng này của mình. Hơi thở trong thế giới tàn phá này, màu sắc gần với ma tức hắc ám, tính chất lại hoàn toàn bất đồng!
Loại hơi thở hoang vu này, từ xưa đã không có nửa điểm cảm xúc phản đối nào!
Ma tức hắc ám đáng sợ ở chỗ sẽ ảnh hưởng thần hồn các loại sinh linh, khiến bọn họ vĩnh viễn đọa hóa.
Nhưng loại hơi thở này hoàn toàn không có cảm giác như thế!
Nghĩ như vậy, hắn trái lại nghĩ tới một khả năng, ánh mắt hơi sáng lên: “Khí cơ này không biết là vật gì, có lẽ giống như hắc phong thượng cổ đạo tử Thôi gia tìm được ở trong một hang động chân núi Đông Hoàng Sơn, cũng là một loại linh khí khác thường, nhưng phẩm cấp cao hơn linh khí rất nhiều mà thôi. Càng quan trọng hơn là… có lẽ cơ hội để Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của mình thăng cấp chính là ở chỗ này.
Ngay trong quá trình nghĩ đến vấn đề này, Phương Nguyên đã phát hiện, tuy bản thân cũng không có ý thức tu luyện, nhưng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của chính mình vậy mà đang chậm rãi lớn dần, sương mù màu đen chung quanh đang hòa nhập vào tu vi của mình.
Loại cảm giác này giống như đang sống ở nơi linh khí đầy đủ, cho dù không tu luyện cũng sẽ cường thân kiện thể.
- Mượn khí cơ chung quanh, ta thật ra có thể dễ dàng nuôi dưỡng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết ngày càng phát triển, sau đó kết đan…
- Nhưng cách làm này, cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng thừa dịp cơ hội này thôi diễn ra nguyên tắc thực hiện bước tiếp theo của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, chân chính biến công pháp huyền giai đỉnh phong này thành công pháp thần giai, như vậy, sẽ không chỉ là kết đan…
- … Ta thậm chí có cơ hội thôi diễn ra con đường sau Kim Đan, như vậy thì sẽ không cần giống trước đây nữa, khổ sở tìm kiếm truyền thừa của người khác!
Vừa nghĩ, trên mặt hắn đều lộ ra vẻ kích động, nhưng rất nhanh liền khổ sở nở nụ cười.
- Chẳng qua ta mới chỉ là cảnh giới Trúc Cơ thôi đã nghĩ khai sáng ra một đạo truyền thừa của chính mình, có phải hơi ngông cuồng quá rồi không…
- Bất luận như thế nào, đây cũng là một chuyện đáng để thử.
Mặc dù trong lòng hắn cũng cảm thấy ý niệm vừa xuất hiện trong đầu mình rất điên cuồng, nhưng Phương Nguyên vẫn quyết định thử một lần!
Sau khi đưa ra quyết định, hắn liền thôi động Huyền Hoàng Nhất Khí của mình, dẫn động sương mù tứ phương, đưa vào trong cơ thể, cũng khiến một đạo Huyền Hoàng Nhất Khí được hắn luyện thành năm đạo lôi linh bắt đầu từ từ lớn lên, tràn ngập phụ cận đạo cơ của hắn, sau đó chậm rãi sinh trưởng, giống như một cây cỏ yếu ớt, bắt đầu nảy lộc, sinh trưởng mạnh mẽ hơn nữa...
Đây chính là quyết định can đảm nhất trên con đường tu hành của Phương Nguyên từ trước đến nay.
Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết là một đạo truyền thừa khiến Nam Hải tới Cửu Cô đều hết sức tán thưởng, nhưng đáng tiếc đạo truyền thừa này cũng không đầy đủ, chỉ có thể xếp hạng đỉnh phong Huyền giai, miễn cưỡng có chút ý tứ Thần cấp, điều này cũng không phải nói Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết không trọn vẹn, bởi vì rất có thể nó vốn chỉ có như vậy, giống như một bản tuyệt thế văn chương, chỉ được mở ra khúc đầu, phía sau không có gì cả.
Sau khi Phương Nguyên kết hợp Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết và Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, phẩm cấp của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thật ra đã tăng lên một bước, chí ít cũng từ Huyền giai, bước chân vào phạm vi Thần cấp, đây cũng xem như một lần đề thăng của đạo truyền thừa này, có thể nói là dùng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết giải quyết tai hoạ ngầm do Thiên Cương Ngũ Lôi tạo ra, nhưng đồng dạng cũng có thể nói dùng Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn kế tục Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết.
Nhưng nếu như vậy, có thể xem như kết thúc chưa?
Phương Nguyên không nghĩ như vậy, ngược lại hắn cảm thấy đây mới chỉ là bắt đầu!
Nếu mình có thể thôi diễn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết lên Thần cấp, vậy có phải cũng có thể thôi diễn lên cao hơn?
Người trước đã mở ra trang đầu của tuyệt thế văn chương, vậy không phải mình có thể viết nhiều hơn, thậm chí hoàn thành nó?
Nói ra đây thực sự là một ý nghĩ điên cuồng!
Khai sáng mỗi đạo truyền thừa của thế gian đều có tâm huyết và kinh nghiệm thất bại của vô số người đi trước, rất nhiều truyền thừa đều là người tu hành sau khi đi tới đỉnh cao của con đường tu hành, lại từ trên hướng xuống, từ phức tạp tới đơn giản, mới truyền lưu lại ...
Chưa từng có người nào khi vừa bước lên con đường tu hành, dám rêu rao muốn khai sáng một đạo truyền thừa.
Phương Nguyên cũng không cảm giác thiên tư của mình thật sự cao đến loại trình độ này...
... Nhưng mấu chốt là, hắn có Thiên Diễn Thuật!
Chương 718 Lại đạp Huyền Hoàng (2)
Trong lúc ẩn núp, Thiên Diễn Thuật giống như trời cao chiếu cố rơi xuống đầu hắn!
Hiện giờ hắn lại dùng nó để thôi diễn tâm pháp tu hành, thôi diễn trận thuật, thôi diễn thần thông, nhưng hắn có cảm giác, tác dụng của Thiên Diễn Thuật thật ra hoàn toàn không đơn giản như vậy, bản thân hắn chỉ có thể lợi dụng một phần nhỏ trong sự huyền diệu của nó...
Giống như một kẻ ăn mày lại cầm một cái bát vàng đi xin ăn.
Cái này gọi là phí của trời!
Phương Nguyên không biết tác dụng chân chính của nó, nhưng dùng nó làm một số chuyện khó khăn hơn mới thú vị.
...
...
Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt Phương Nguyên cũng kiên định.
Dĩ nhiên, làm như vậy, còn có một chỗ tốt rõ ràng hơn, chính là Phương Nguyên không cần vất vả cầu xin truyền thừa của người khác.
Cảnh giới Trúc Cơ, vì một đạo truyền thừa của Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, hắn thật sự đã hao phí không ít tâm tư, trận đấu với Kim Lão Thái Quân xảo quyệt cũng có không ít phiền nhiễu, nhưng điều khiến người ta thấy bất đắc dĩ chính là, khi hắn đến cảnh giới Kim Đan, đồng dạng cũng có nhu cầu tương tự, chẳng lẽ tới lúc đó, lại đi van cầu người khác, lại trải qua chuyện phiền lòng gặp phải ở Kim gia hôm nay?
Hoặc là như thế, hoặc là mượn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết bao hàm đặc điểm này, để mình thôi diễn.
Dĩ nhiên, từ một trình độ nào đó mà nói, con đường này có thể khó hơn là đi van cầu người khác, nó đồng dạng cũng cần Phương Nguyên tìm ra các loại thiếu sót của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, cần hắn tìm một số công pháp khác để đền bù, nhưng Phương Nguyên nguyện ý thử một lần!
Nếu làm như vậy, điều kiện tiên quyết chính là thôi diễn pháp tắc hành công của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thêm một bước.
Nhiều loại ý niệm kỳ thực chỉ chợt loé trong đầu Phương Nguyên, hiện giờ quan trọng hơn chính là tu hành.
Ầm...
Theo linh tức hắn phun ra nuốt vào, một đạo Huyền Hoàng Nhất Khí có chút nhỏ yếu vốn mới vừa được hắn luyện thành lôi linh không lâu trong cơ thể, vào lúc này từ trên đầu hắn bay lên, thanh quang ba thước, đủ các thứ hỗn tạp, bên trong mơ hồ có điện quang ẩn hiện!
- Hô...
Điều chỉnh tâm tình, Phương Nguyên bắt đầu chậm rãi thổ nạp.
Đúng vào lúc này, sương mù màu đen từ bốn phương tám hướng phiêu tán trong không trung, lập tức hội tụ tới hướng Phương Nguyên, tựa như từng đợt sóng biển, tập trung trên thanh quang ba thước trên đỉnh đầu hắn, tựa hồ nôn nóng muốn giao hòa...
Nhưng Phương Nguyên cố nén, không lập tức luyện hóa bọn chúng!
Hiện giờ hắn có hai lựa chọn, thứ nhất là đưa khí tức đơn thuần chung quanh vào trong cơ thể, ân cần săn sóc Huyền Hoàng Nhất Khí lôi linh, khiến nó trở nên lớn mạnh, sau đó có thể ngũ linh hội tụ, ngưng kết kim đan, chính là hắn lấy Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn làm cơ sở chính yếu, có thể đi trên con đường yên bình, sẽ rất thuận lợi, cũng sẽ rất trực tiếp, dễ dàng kết thành kim đan...
Nhưng cứ như vậy, hắn cũng chỉ kết đan mà thôi, trong việc tu luyện, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn vẫn làm chủ, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết làm phụ, hơn nữa sau khi đến cảnh giới Kim Đan, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn vẫn bình thản không có gì lạ, hắn còn phải van xin truyền thừa khác, tiếp tục con đường của mình!
Loại lựa chọn thứ hai, chính là ý định hiện giờ của Phương Nguyên.
Hắn muốn đổi Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết từ khách thành chủ, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn thành phụ, thôi diễn ra một lộ tuyến hành công, nếu như vậy, hắn chẳng những có thể ngưng kết Tử Đan, hơn nữa có thể ở cảnh giới Kim Đan, tiếp tục dọc theo con đường này đi xa hơn nữa...
Hiện giờ chung quanh hắn có linh tức vô cùng, chính là thời cơ tốt nhất thử thôi diễn pháp tắc hành công!
...
...
- Không trưởng thành giống như bốn đạo lôi linh kia, đạo lôi linh Huyền Hoàng Nhất Khí chính là tự thân ta, trong Thiên Cương Ngũ Lôi nguyên bản, đạo lôi linh cuối cùng chính là thần hồn của mình, thay thế Huyền Hoàng Nhất Khí, mặc dù ổn thỏa hơn rất nhiều, nhưng đạo lý này đồng dạng cũng phải cần tu luyện để trưởng thành, đến cuối cùng, Huyền Hoàng Nhất Khí sẽ trở thành căn cơ cho ta kết đan . .
Theo khí tức chung quanh bị dẫn vào bên trong thân thể, ý niệm trong đầu Phương Nguyên rất nhanh chớp động.
Các loại lộ tuyến hành công thiên biến vạn hóa, các loại phương pháp tu luyện bất đồng cùng với kết quả tương ứng đều hiện lên trong đầu hắn, giống như đứng ở chỗ giao lộ, hắn có thể thấy được ngàn vạn con đường khác nhau, thông tới ngàn vạn kết quả khác nhau.
Thứ hắn muốn tìm chính là một con đường tiềm lực lớn nhất, cũng hợp lý nhất!
Ùng ùng...
Trong quá trình này, ngay cả thân hình của Phương Nguyên cũng tựa hồ trở nên có chút mơ hồ.
Kể từ khi chiếm được Thiên Diễn Thuật tới nay, hắn chưa từng vận chuyển phương pháp tới trình độ này.
Có nhiều lúc, hắn muốn lấy được đáp án, cũng chỉ cần vận chuyển là có thể nhận được đáp án, nhưng hiện giờ lại không giống, tu vi của hắn cao hơn, lộ tuyến hành công cần thôi diễn cũng phức tạp hơn, huyền ảo hơn, trọng yếu hơn là, trước kia thôi diễn chỉ là chuyển hóa trên cơ sở nhất định, nhưng hiện giờ là theo hiểu biết của mình, mạnh mẽ tìm ra một con đường hoàn toàn mới!
Giống như lấy văn chương làm thí dụ, sửa đổi một tác phẩm thì đơn giản, viết một tác phẩm mới lại không hề dễ dàng.
Huống chi, còn phải viết ra một tác phẩm hay?
Chương 719 Bia tội nhân (1)
Dưới tình huống Thiên Diễn Thuật vận chuyển cực nhanh, thần niệm của Phương Nguyên rất nhanh đã tiêu hao không còn, nhưng hắn đã sớm có chuẩn bị, nơi túi càn khôn lập tức có linh tinh màu tím trong suốt bay ra, xếp thành một ngọn núi nhỏ trước mặt hắn, hắn trực tiếp đặt bàn tay lên trên đống linh tinh, sau đó nhìn thấy bên trong tràn đầy linh quang, giống như dòng chảy bị hắn nhét vào trong cơ thể...
Rất nhanh, toàn bộ đống linh tinh cao mấy trăm trượng hóa thành tảng đá màu xám tro.
Sau đó Phương Nguyên vung tay áo, đẩy tảng đá ra, lại lấy ra một đống linh tinh...
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Phương Nguyên ngồi xếp bằng trong thế giới tàn phá, để mặc thời gian lưu chuyển, còn mình vẫn đứng sừng sững bất động.
Tôn quản sự và Quan Ngạo cũng nhìn sang, thấy hắn dốc lòng dụng công, cũng không quấy rầy, chỉ đứng tại chỗ trông chừng.
Thấm thoắt ba ngày trôi qua!
Đến ngày thứ tư, bên cạnh Phương Nguyên đã chất đầy tảng đá màu xám tro, trong lòng hắn mới khẽ động một chút, đã có một đạo pháp tắc hành công thoạt nhìn rất không tệ, thành hình trong đầu hắn, nhưng hắn cũng không vội vã xác định, lại liên tục thôi diễn đạo pháp tắc hành công này vô số lần, sửa đổi vô số lần, cuối cùng từ từ dừng lại!
- Phương hướng này có lẽ đúng...
- ... Mặc dù con đường này vô cùng khó khăn
Hắn chậm rãi mở mắt, trên mặt không có biểu hiện gì, chỉ yên lặng trầm ngâm, phân tích một phen hơn thiệt.
- Con đường này cũng có thể giúp ta kết đan , nhưng nếu như ta thật sự lựa chọn con đường này, vậy sau kim đan, con đường tu hành của ta sẽ không giống những người khác, không còn vất vả tìm kiếm một số truyền thừa có thể làm ta đi xa hơn, mà sẽ là bản thân không ngừng hoàn thiện truyền thừa của mình, sẽ không còn người lấy truyền thừa ra uy hiếp ta giống như Kim gia, nhưng thứ ta muốn học còn nhiều hơn vô số lần...
- Ta sẽ cần nhiều thứ hơn, để đền bù, hoàn thiện con đường tu hành Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết.
Hắn cứ ngồi lẳng lặng như vậy, trong đầu hiện lên vô số vấn đề.
Sau đó, hắn nhanh chóng đưa ra quyết định:
- Đây chính là điều ta muốn.
- Ầm...
Hắn đưa tay phải ra, nhẹ nhàng nhấn một cái vào hư không phía trước.
Giờ khắc này ánh mắt hắn lộ ra vẻ kiên quyết:
- Đổi khách làm chủ, lại đạp Huyền Hoàng
Trong một thoáng, sương mù màu đen tràn ngập quanh người hắn đột nhiên bị hắn hấp dẫn đến bên cạnh, từng sợi sương mù sáp nhập vào trong khí tức màu xanh trên đỉnh đầu hắn, sau đó bị hắn dẫn vào trong cơ thể, không ngừng du tẩu trong kinh mạch, mỗi lần du tẩu một vòng, khí cơ trên người hắn cũng mạnh mẽ hơn một phần, quang mang thanh sắc trên đỉnh đầu cũng trở nên ngưng luyện một phần, hùng hồn một phần.
- Rắc rắc rắc...
Vào giờ khắc này, Chu Tước Lôi Linh, Bất Tử Liễu Lôi Linh, Thanh Lý Lôi Linh, tất cả đều hiện ra bên cạnh Phương Nguyên, cộng thêm con cóc vẫn chưa bị Phương Nguyên thu hồi, bốn đạo lôi linh vòng quanh ôm trọn một đạo thanh khí, trên người cũng có một luồng khí cơ xuất hiện, kết hợp với thanh khí, trao đổi khí cơ trên người, sau đó trọn vẹn thành một khối, tuần hoàn không thôi...
- Kể từ hôm nay, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết sẽ trở thành truyền thừa chủ yếu của ta, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn chỉ là một đạo thần thông.
- Con đường này mặc dù khó khăn, nhưng rất hợp ý ta.
- Dù sao, ta có Thiên Diễn Thuật...
- Nhưng nếu ta mượn kỳ thuật này, lại chỉ bước lên con đường giống như người khác...
Hắn cười nhạt, kiêu ngạo hiện rõ:
- Vậy tương lai chẳng phải sẽ có người nói ta chỉ dựa vào ngoại vật mới thành tựu tiên đạo, chứ không phải dựa vào bản lãnh của mình?
- Ầm...
Đến một khắc cuối cùng, Phương Nguyên hoàn toàn buông thả khí cơ của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết.
Chỉ một thoáng, tựa như khói báo động xông thẳng lên trời, trên đỉnh đầu hắn, khí tức mịt mờ xông thẳng cửu thiên, tứ đại lôi linh, lực lượng đều đạt đến đỉnh phong, mơ hồ có một loại súc tích bất cứ lúc nào cũng có thể ngưng tụ, sau đó xông về cảnh giới cao hơn. .
Trong một thoáng này, sắc mặt Phương Nguyên bình tĩnh, hai mắt ẩn hàm toan tính kiêu ngạo, trải qua ba ngày, hắn rốt cục thôi diễn ra pháp tắc hành công cao hơn một cấp của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, cũng dứt khoát bước ra một bước, nếu nói Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của Thanh Dương Tông trước kia chỉ là quyển thứ nhất, thì Phương Nguyên hiện giờ đã thôi diễn ra phương hướng phát triển của quyển thứ hai, cũng dứt khoát đi theo phương hướng này.
Hiện giờ, hắn đã chân chính đạt đến cảnh giới Bán Bộ Kim Đan!
Trước đây khi hắn ngưng luyện ngũ đạo lôi linh, khí cơ quanh thân biến hóa, đạt đến đỉnh phong, người ngoài nhìn thấy, liền cho rằng hắn đã đạt đến cảnh giới Bán Bộ Kim Đan, bất cứ lúc nào cũng có thể kết đan , nhưng trên thực tế, đây chỉ là ngũ đạo lôi linh xuất hiện, làm cho người ta ảo giác mà thôi.
Nhưng hiện giờ không còn là ảo giác, chỉ cần rời khỏi chỗ này, hắn thật sự có thể kết đan rồi.
Dĩ nhiên, sau khi kết đan , khiêu chiến cũng chỉ vừa bắt đầu.
Hắn cần không ngừng đi hoàn thiện pháp môn của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, bước trên con đường này, đi về phía cảnh giới cao hơn.
Mặc dù hiện giờ thu hoạch lớn nhất mà hắn đạt được chính là kết đan , nhưng hắn hoàn toàn không lo lắng bản thân có thể kết đan hay không.
Kết đan là điều chắc chắn, thứ hắn muốn nhìn chính là phương hướng xa hơn.
Đại đạo của mình vừa mới bắt đầu!
Chương 720 Bia tội nhân (2)
- Oh thượng đế, Phương Nguyên sư đệ hình như đã làm một chuyện rất dũng cảm...
Cách đó không xa trên một tảng đá lớn, Tôn quản sự ngồi bên trái, Quan Ngạo ngồi bên phải, trên mặt đất ở giữa là một con nghê, hai người vừa ăn rượu, vừa ăn thịt, thuận tiện hộ pháp cho Phương Nguyên, chỉ có điều nói là hộ pháp, bọn họ cũng không dám tới quá gần, hiện giờ nhiều loại khí tức bên cạnh Phương Nguyên quá mức nồng nặc, khiến cho bọn họ cảm giác có chút hoảng sợ, không thể làm gì khác hơn thủ hộ từ xa.
Hiện giờ đã ba ngày trôi qua, bọn họ bỗng nhiên ý thức được trên người Phương Nguyên đã xảy ra một số biến hóa cực kỳ khủng bố.
Tôn quản sự vội vàng nuốt miếng thịt heo trong miệng, trợn mắt há hốc mồm nói.
- Có chuyện gì vậy?
Quan Ngạo ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt hỏi.
Tôn quản sự nói:
- Hắn mới bước lên một con đường hoặc là vượt lên chúng sinh, hoặc là chết yểu giữa đường...
Sắc mặt Quan Ngạo trở nên có chút ngưng trọng, nói:
- Không hiểu!
Tôn quản sự bất đắc dĩ gãi gãi đầu, nói:
- Nếu ngươi hiểu, con đường này cũng không còn gì ly kỳ rồi...
Con nghê kia nghe lời này, lập tức há to miệng, phát ra hai tiếng “hà hà”.
- Ừ?
Khi ba người bọn hắn đang nói chuyện, bỗng nhiên Tôn quản sự khẽ cau mày, sắc mặt có chút biến hóa.
Chỉ thấy xung quanh, theo sương mù màu đen chung quanh Phương Nguyên phun ra nuốt vào, trong một đạo thanh quang hóa thành trên đỉnh đầu của mình, một thân khí cơ lộ ra vẻ vô cùng hào hùng, ổn định tăng vọt, nhưng cũng có thể nhìn thấy một mảnh sương mù màu đen trong thế giới tàn phá đang từ từ trở nên phai nhạt, cảnh tượng trong hư không chung quanh cũng trở nên rõ ràng hơn...
Sương mù màu đen mỏng manh đã âm thầm dẫn động một số loại biến hóa của thế giới này.
Trước mặt hai người, trong vực sâu chưa đầy trăm trượng, theo khí cơ chung quanh biến hóa, bỗng nhiên truyền ra một trận ầm ầm rung động, sau đó, trong giây lát vực sâu kia tràn ngập một trận hắc vụ, núi đá văng tung tóe, tiên quang lưu chuyển...
Ùng ùng...
Trận thanh âm này vang lên, như thiên băng địa liệt, thiên lôi diệt thế, làm Tôn quản sự và Quan Ngạo giật nảy mình.
Bọn họ cùng phản ứng, phi thân trở lui, trốn phía sau một vách đá.
Đợi một hồi lâu, mới nhìn thấy trong vực sâu kia không xuất hiện biến hóa gì nữa, nhưng hắc vụ nồng đậm cũng ngưng tụ không tiêu tan, qua hồi lâu, mới dần dần thấy rõ trong sương mù màu đen, lại loáng thoáng xuất hiện một tấm bia màu đen phong cách cổ xưa...
- Kia là vật gì?
Tôn quản sự và Quan Ngạo liếc nhìn nhau, sau đó đùn đẩy nhau:
- Ngươi qua đó xem đi!
Quan Ngạo lắc đầu:
- Ta không đi.
Vừa nói vừa nhìn về phía con nghê bên cạnh:
- Ngươi qua đó xem thế nào đi!
Con nghê nhất thời giận dữ, gầm thét một tiếng, giống như đang nói:
- Làm như ta ngu lắm?
Quan Ngạo giơ quả đấm lên:
- Không đi ta sẽ đánh ngươi!
Con nghê tức giận, nhưng đánh không lại Quan Ngạo, đành phải kẹp cái đuôi, từng bước tiến về phía trước.
- Hô...
Đột nhiên bên cạnh có một làn gió nhẹ thổi qua, điều này làm con nghê sợ hết hồn, quay đầu bỏ chạy, sau đó mới phát hiện, là Phương Nguyên không biết đứng lên từ lúc nào, nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh nó, hiện giờ đứng trước tấm bia đá, ngưng thần đánh giá, dựa vào phản ứng của nó hoàn toàn không biết hắn thu huyền công khi nào, làm thế nào vượt qua khoảng cách hơn trăm trượng ...
- Bản lĩnh hiện giờ của Phương Nguyên sư huynh... chậc chậc!
Tôn quản sự nhìn thấy, cũng không nhịn được tán thưởng mấy câu, sau đó lướt tới.
Quan Ngạo cũng xác định không có hung hiểm gì, khinh bỉ nhìn con nghê nhát gan, chắp tay sau lưng sáp đến, cùng nhìn tấm bia.
- Đây là vật gì?
Tiến tới gần mới nhìn thấy rõ, trên tấm bia đá, khắc rõ một số chữ viết phong cách cổ xưa huyền bí, khó hiểu, thoạt nhìn giống như văn tự bọn họ hay sử dụng, nhưng mỗi chữ đều có biến hóa, làm người ta khó có thể hiểu được.
- Tội...
Phương Nguyên cũng nhìn mấy chữ trên tấm bia đá, nhíu mày, một hồi lâu mới phân biệt được mấy chữ này:
- Bia... tội nhân?
- Bia tội nhân?
Tôn quản sự nghe thấy lắc lắc đầu, nói với Phương Nguyên:
- Ngươi biết mấy chữ này?
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Mấy chữ này hình như là một loại chữ triện xa xưa nhất của giới tu hành, ta cũng không biết rõ lắm!
- Chữ triện xưa nhất? Đó không phải tiên văn chứ?
Tôn quản sự kinh hãi, ánh mắt cổ quái nhìn Phương Nguyên:
- Ngay cả cái này ngươi cũng nghiên cứu qua?
Phương Nguyên nói:
- Lúc trước khi ta nhàm chán, có xem qua một quyển nghiên cứu ký hiệu của tán tu đời trước, trong đó có đề cập tới chữ triện, hơn nữa còn vẽ ra một số hình dáng chữ triện, mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng thú vị, ta mới tùy tiện ghi lại...
Tôn quản sự thật sự không biết nói gì:
- Khi ngươi nhàm chán làm cái này, chẳng phải còn nhàm chán hơn...
Phương Nguyên cũng không để ý tới ánh mắt Tôn quản sự nhìn mình giống như quái vật, chỉ ngưng thần nhìn tiếp, chữ triện mà hắn biết cũng chỉ có mười mấy chữ, nhìn văn tự trên tấm bia đá quả nhiên vô cùng cực khổ, quét nhìn toàn bộ văn tự trên tấm bia đá cũng chỉ nhận ra một số chữ như “Nhân gian thập tội”, “Tuyệt đồ”, “Vô quy”, “Thiên nhân bích”…
Thông qua mấy chữ này cũng không cách nào hiểu được ý tứ của cả tấm bia đá.
- Đây chính là đau khổ của chuyện ít đọc sách...
Đến cuối cùng, Phương Nguyên cũng không khỏi tức giận, bất đắc dĩ lắc đầu.