• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 71 Môn hạ Thanh Dương tông (2)

Phương Nguyên không lạ gì Tiểu Trúc phong, nhưng hắn chưa bao giờ đi tham quan kĩ càng. Đệ tử tạp dịch chỉ đến Tiểu Trúc phong làm việc, không dám đi lung tung, sợ phạm phải chỗ cấm kỵ bên trong tiên môn, mà bây giờ hắn trở thành đệ tử tiên môn, cũng có thể đi lòng vòng một chút mở mang kiến thức. Lữ Khuynh Hà cũng vô cùng tốt bụng, mỗi lần đến một chỗ nào đó, liền tận tâm giảng giải cho Phương Nguyên, vô cùng có trách nhiệm.

Hai người vừa đi vừa nghỉ, không bao lâu đã tới phía sau Tiểu Trúc phong, nhìn thấy ở trên không phía đông nam có một tòa núi cao bay ở giữa không trung sương mù tím quấn quanh, sánh ngang cùng nhật nguyệt, xoay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy như chìm vào trong mộng, giống như nhìn thấy Thiên Đình, không nằm trong phạm trù nhân gian!

“Chỗ đó... Chính là Phi Vân sơn?”

Phương Nguyên nhìn thấy tòa núi này, không nhịn được, nhẹ giọng hỏi.

Lữ Khuynh Hà ngẩng đầu nhìn một chút, cười nói:

“Không sai, đó chính là nơi Thanh Dương truyền đạo Phi Vân sơn!”

Nói xong hắn cũng khẽ thở dài:

“Phương sư đệ, ngươi tiến vào tiên môn, là một chuyện vui mừng, nhưng vi huynh vẫn phải nói thật với ngươi một chuyện. Bên trong tiên môn, cũng không phải nơi hòa thuận gì, vô cùng khắc nghiệt là đằng khác, cạnh tranh với nhau càng thêm kịch liệt.”

“Thanh Dương tông ba năm lại thu đồ đệ một lần, một lần mấy trăm người. Mấy trăm năm qua, có biết bao nhiêu người gia nhập Thanh Dương tông, đệ cũng suy ra được. Nhiều người như vậy, chưa chắc đều có thể lưu lại được, thật ra mà nói có thể giữ lại được, chỉ có mấy người mà thôi, phần lớn đệ tử tiên môn sau khi tu hành được ba năm là xuống núi, mang danh nghĩa là xuất sư, thực ra những người này cạnh tranh trong tiên môn không nổi bị đào thải ra mà thôi...”

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, biết lời Lữ Khuynh Hà nói là thật.

“Sau ba năm mà muốn ở lại tiên môn, tiếp tục tu hành, chỉ có một biện pháp!”

Lữ Khuynh Hà ngẩng đầu nhìn về phía Phi Vân sơn, khẽ thở dài:

“Đó chính trong vòng ba năm, chăm chỉ tu hành, không chỉ tu vi đạt tới Luyện Khí tầng ba viên mãn, còn phải có một chút thành tựu trên các phương diện như pháp thuật, đan, trận, khí, phù, thông qua Tiên Bia Lục Vấn, sau đó lên Phi Vân sơn thụ đạo, nhận được một trong tứ đại huyền công của tiên môn, tiến vào cảnh giới tu hành cao hơn, chọn cho mình một thuật sở trường, trở thành Đan sư, Trận sư, Phù sư, hoặc là Khí sư, bằng không mà nói sau ba năm bắt buộc phải xuống núi!”

Nói xong hắn lại cười khổ một tiếng:

“Thế gian hay nói, Thanh Dương tông chúng ta có nội môn và ngoại môn đệ tử, trên thực tế đệ tử tiên môn là đệ tử tiên môn, tất cả trưởng lão đều đối xử mọi người như nhau, những ai có thể lưu lại được, chính là nội môn, còn ra đi chính là ngoại môn!”

“Sư đệ đã rõ!”

Phương Nguyên thấp giọng trả lời. Từ khi hắn gia nhập tiên môn, cũng chưa nghe nói qua Thanh Dương tông còn có nội môn và ngoại môn đệ tử.

“Tất cả đệ tử trong tiên môn, những ai đã từng có tên trên Tiên Bảng, đều gia nhập Tiểu Trúc phong, còn những ai lúc trước có một chút thiên phú tại một phương diện khác, có tên trên Tiểu Ất Bảng, sau đó được các viện như Đan, Phù, Trận, Khí thu làm đệ tử. Nhưng mà đệ tử chân truyền cũng không phải là không có, mặc dù vậy những người này là nhân vật đứng đầu trong giới đệ tử, bình thường khó mà gặp được.”

Lữ Khuynh Hà nói đến chỗ này, cúi đầu nhìn Phương Nguyên, nói:

“Phương sư đệ, đệ lấy thân phận tạp dịch, xông qua thí luyện của chư vị chấp sự, trở thành đệ tử tiên môn, có thể thấy thiên phú và nỗ lực đều không tệ. Sư huynh cũng có một câu muốn khuyên ngươi, sau khi tiến vào tiên môn, nhất định phải chăm chỉ tu hành, tiên môn coi trọng nhất tư chất, tiến vào Phi Vân sơn càng sớm, càng được coi trọng, đệ phải ghi nhớ kĩ!”

“Đa tạ sư huynh dạy bảo, sư đệ nhớ kỹ!”

Phương Nguyên trịnh trọng cám ơn Lữ Khuynh Hà, lại ngẩng đầu nhìn Phi Vân sơn một chút, trong lòng âm thầm tự nhủ:

“Bây giờ mình chẳng biết gì về phương diện pháp thuật. Còn về bốn đạo đan, trận, khí, phù, mặc dù mình đã đọc sách, bù lại một chút, nhưng còn thiếu hụt nhiều, nếu muốn đạt tới thành tựu tiểu thành trong mắt chấp sự, còn phải cố gắng nhiều hơn...”

Mãi trò chuyện, hai người đã đi tới sườn núi phía nam Tiểu Trúc phong, quay đầu nhìn lại đã thấy ở phía dưới tọa lạc rất nhiều đài, lâu, đình, các vô cùng phồn hoa, dựa vào thế núi mà xây lên, từ ngoài nhìn vào vô cùng ưu nhã thoát phàm, không giống phong cảnh phàm tục.

“Lữ sư huynh tới...”

Lúc này phía dưới, có mấy vị đệ tử tiên môn đang ngồi trong đình đánh cờ vây bàn chuyện phiếm, nhìn rất nhàn nhã thấy được Mộc Diên đáp xuống, đều ngẩng đầu lên, gọi "Lữ sư huynh", sau đó vui cười bước tới chào đón. Có vài người hiếu kỳ đưa ánh mắt dò xét Phương Nguyên đang đứng phía sau Lữ Khuynh Hà, còn có vài ngươi đang bàn luận về hắn, xem ra đã gặp qua Phương Nguyên.

“Ha ha, chư vị sư đệ sư muội hữu lễ!”

Lữ Khuynh Hà bước tới chắp tay, cười nói:

“Vừa rồi ta hộ tống Phương sư đệ trở về, bây giờ thuận tiện gặp các ngươi ở đây, tới đây để ta giới thiệu cho ngươi một chút. Đây chính là Phương Nguyên sư đệ vừa mới nhập môn, từ hôm nay chính là đồng môn của chúng ta!”

“Ha ha, đã sớm nhìn thấy, biểu hiện hôm qua của Phương sư đệ phải để cho người ta bội phục!”

“Không sai, hôm qua hò hét khen ngợi ngươi còn có cả ta trong đó!”

“Phương sư đệ, về sau chúng ta đàm đạo một chút, cùng nhau nghiên cứu thảo luận “kiếm đạo” nhiều hơn!”

Một đám đệ tử tiên môn nghe vậy lại cười rộ lên, người ta mới gia nhập các ngươi đã trêu ghẹo Phương Nguyên.

“Hổ thẹn, hổ thẹn, chư vị sư huynh đừng có cười ta!”

Phương Nguyên cũng có chút bối rối, đành phải liên tục ôm quyền, cám ơn mọi người.

“Ha ha ha ha, chẳng lẽ vị này chính là Phương Nguyên?”

Chúng đệ tử tiên môn cũng mười phần biết lễ, chỉ chọc ghẹo hắn một tí. Nhưng vào lúc này, chợt nghe bên cạnh truyền đến một một giọng nói của một nữ tử kèm theo tiếng cười the thé:

“Thật sự là uy phong, thật là khí phách, vừa đến đã đuổi Chu sư đệ ra khỏi tiên môn, không biết kế tiếp là ai đây?”

“Kẻ này là ai? Vừa mới vào đã muốn làm khó dễ mình?”

Tâm trạng của Phương Nguyên đang rất tốt liền có chút không vui, cau mày nhìn sang.
Chương 72 Kiếm chém ngoại ma (1)

Khi hắn quay đầu lại thì thấy ở đằng sau có một cô gái mặc áo xanh, dáng người thon thả, trông cũng có vài phần xinh đẹp, nhưng trên mặt lạnh như băng, khiến người khác không muốn lại gần nàng.

Lúc này, tay nàng đang ôm một cuốn sách, đi từ trong rừng trúc ra đến trước mặt Lữ Khuynh Hà, cười lạnh, nói:

“Lữ sư huynh, ta nói trước với huynh, đừng sắp xếp phòng của hắn gần chỗ ta. Ta không thích loại người âm hiểm xảo trá như hắn.”

“Ngô sư muội, sau này mọi người đều là đồng môn, cần gì phải làm như thế?”

Lữ Khuynh Hà khẽ nhíu mày, giọng không vui đáp lại.

“Ha ha, đồng môn ư?”

Cô gái mặc áo xanh nhìn Phương Nguyên một lúc, tiếp tục cười lạnh:

“Loại đồng môn như thế này ta không cần.”

Nói xong, ánh mắt của nàng nhìn về phía mấy đệ tử tiên môn vừa chào hỏi Phương Nguyên, giọng nói ngập mùi đe dọa:

“Mấy người các ngươi luyện pháp thuật thuần thục hay chưa? Đọc hiểu mọi loại kinh thư chưa? Tại sao còn dám thảnh thơi đi dạo ở đây? Chu sư đệ ít nhất cũng là đồng môn của chúng ta, cùng nhau học tập một năm. Nay hắn bị người hãm hại, bị trục xuất ra khỏi tông môn, các ngươi không thương xót thì thôi lại còn trêu ghẹo với một kẻ ngoại lai?”

Các đệ tử đấy vừa nghe xong thì đều cúi đầu ngượng ngùng.

Cô gái nói xong thì ôm quyển sách rời đi, trong miệng vẫn vẳng lại lời cay nghiệt:

“Người ta đều nói tiên môn bạc tình bạc nghĩa, lời ấy quả không sai.”

Thấy nàng đã đi xa, mấy vị đệ tử tiên môn kia cũng kiếm cớ tản đi.

“Ha ha, Phương sư đệ, đệ đừng phật lòng.”

Lữ Khuynh Hà bất đắc dĩ giải thích cho Phương Nguyên:

“Cô gái vừa rồi là Ngô Thanh sư muội, bình thường tu hành khắc khổ, là một trong những đệ tử của Tiểu Trúc phong có cơ hội cao nhất tiến vào Phi Vân sơn, mấy vị trưởng lão rất coi trọng nàng. Tuy nhiên tính tình của nàng khá bộc trực, hơn nữa quan hệ cá nhân của nàng với Chu Thanh Việt khá tốt nên mới đổ lỗi cho đệ về việc này. Đệ cũng đừng để bụng.”

“Không sao, ta đoán rằng số người trách tội ta vì chuyện Chu Thanh Việt cũng không ít đâu?”

Phương Nguyên khẽ lắc đầu, nhàn nhạt hỏi.

“Cũng không phải thế.”

Lữ Khuynh Hà thở dài, nói:

“Vừa rồi chắc đệ cũng thấy, Chu Thanh Việt đã bị xử nghiêm, trục xuất khỏi tiên môn. Hôm qua, khi Giới Luật đường điều tra vụ trộm đan dược đã vô tình tìm ra việc Chu Thanh Việt cấu kết với đệ tử Thanh Lô phong vu oan cho đệ. Sau khi sự việc này bại lộ, tiên môn không thể nào dung thứ cho hành vi bại hoại như thế mới hạ lệnh trục xuất hắn. Đây là do hắn tự làm tự chịu, đa số mọi người có thể hiểu được. Tuy nhiên mấy người có mối quan hệ tốt với Chu Thanh Việt nghĩ như thế nào thì cũng khó đoán được.”

“Đa tạ Lữ sư huynh, sư đệ đã rõ ràng.”

Sau khi nghe như thế, Phương Nguyên cũng yên tâm hơn nhiều. Điều hắn sợ nhất là có người gây phiền toái cho mình, khiến mình không thể tập trung tu luyện.

Lữ Khuynh Hà cười cười, nói:

“Hiểu rõ thì tốt. Thực ra tâm địa của Ngô Thanh sư muội không xấu, bình thường cũng chăm chỉ tu hành. Chỉ là bởi vì chuyện của Chu Thanh Việt nên nàng giận lây sang đệ. Đệ nên tránh xa nàng, đừng chọc giận nàng là sẽ ổn thôi.”

“Lời ấy của sư huynh có ý gì?”

Phương Nguyên hơi sững người, không hiểu được ẩn ý trong lời nói của Lữ Khuynh Hà.

Lữ Khuynh Hà thở dài:

“Ngô Thanh sư muội là người lãnh đạo của Thanh Phong Thi Xã … Đệ không nên đối địch với nàng!”

Nghe được một câu không đầu không đuôi như thế, Phương Nguyên giật mình hỏi lại:

“Thanh Phong Thi Xã là cái gì?”

Lữ Khuynh Hà thấy Phương Nguyên thật sự không hiểu, không nhịn được cười, nói:

“Xem ra Phương sư đệ một lòng tập trung tu hành nên không biết các chuyện khác. Được rồi, vì tính cách của ta và đệ hợp nhau nên ta sẽ nói cho đệ nghe kĩ càng. Từ trước đến nay, cạnh tranh trong tiên môn luôn tàn khốc, áp lực khổng lồ, một thân một mình khó mà tiến xa được. Không biết bắt đầu từ lúc nào, một nhóm đệ tử tiên môn có tính tình hợp nhau bắt đầu kết liên lại, tạo thành bang phái hỗ trợ lẫn nhau để có thể tồn tại trong tiên môn và đi xa hơn trên con đường tu luyện. Thế nên mỗi đệ tử mới vào tiên môn sẽ đều muốn gia nhập một đoàn thể như thế!”

“Chẳng lẽ tiên môn cho phép chuyện này tồn tại?”

Phương Nguyên nghe được thì ngẩn ngơ, vẫn còn mù mờ chưa hiểu rõ, hỏi lại.

Lữ Khuynh Hà cười nói:

“Nếu xuất hiện xung đột mâu thuẫn nhiều thì tất nhiên tiên môn sẽ không đồng ý. Thế nhưng trong tình hình bình thường, tiên môn lại rất ủng hộ sự tồn tại của các đoàn thể. Thứ nhất là loại tổ chức này có thể bồi dưỡng sự trung thành cho các đệ tử. Thứ hai, thông thường ở trong các đoàn thể này sẽ tôi luyện được một vị lãnh đạo văn võ toàn tài, đó là điều mà tiên môn rất muốn nhìn thấy.”

Phương Nguyên nghe thấy thế thì trầm tư một lúc, sau đó hỏi tiếp:

“Nếu đệ không gia nhập thì sao?”

Lữ Khuynh Hà cười khổ, nói:

“Gia nhập hay không cũng chỉ là vấn đề hình thức, nhưng ở trong tiên môn vẫn nên có một chỗ dựa. Nếu đệ có bối cảnh, có thực lực thì không cần gia nhập đoàn thể nào cả, tự khắc sẽ có người tìm đến quy thuận đệ.”

Phương Nguyên nghe được một chút ẩn ý, hỏi tiếp:

“Nếu không có bối cảnh, không có thực lực, cũng không gia nhập đoàn thể thì…”
Chương 73 Kiếm chém ngoại ma (2)

Lữ Khuynh Hà cười cười:

“Điều này chẳng phải trong lòng đệ đã có câu trả lời rồi sao?”

Phương Nguyên gật đầu, quả thật hắn cũng hiểu, nếu như thế thì sẽ bị cô lập, thậm chí còn bị chèn ép.

Sau một lúc, hắn mở miệng hỏi:

“Địa vị của Thanh Phong Thi Xã trong tiên môn như thế nào?”

Lữ Khuynh Hà ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:

“Chắc đệ cũng biết người lãnh đạo của Thanh Phong Thi Xã, chính là đồng môn tại Thái Nhạc thành của đệ: Kỳ Khiếu Phong. Hắn là một trong Thanh Dương Tiểu Thất Tử, dù là thực lực hay thiên phú đều là đỉnh cao. Thực lực của Thanh Phong Thi Xã thuộc tầng lớp mạnh nhất trong tiên môn. Sở dĩ Ngô sư muội có thái độ thù địch với đệ vì có tin đồn rằng Chu Thanh Việt muốn gia nhập Thanh Phong Thi Xã, nhưng khi bọn họ chưa kịp đáp ứng thì đã xảy ra sự việc kia…”

“Nghe được ba chữ “Kỳ Khiếu Phong”, trong lòng Phương Nguyên liền hiểu rõ.”

Hắn cười khổ một tiếng, nói:

“Ý của sư huynh là ta chỉ có thể gia nhập duy nhất Thanh Phong Thi Xã?”

Lữ Khuynh Hà đáp:

“Phương sư đệ quả là thông minh, chắc là đã hiểu rõ ý của ta. Vào giai đoạn hiện tại, cạnh tranh còn chưa khốc liệt thì các đoàn thể đều cố gắng giữ mối quan hệ hòa thuận với nhau. Cho nên nếu đệ có mâu thuẫn với Thanh Phong Thi Xã thì các đoàn thể khác sẽ không thu nhận đệ. Thực ra đấy cũng là cho đệ cơ hội hòa giải với Ngô sư muội. Còn nếu không làm thế thì cuộc sống về sau của đệ trong tiên môn sẽ rất khó khăn.”

“Bọn hắn sẽ tiếp tục gây phiền toái cho ta?”

Phương Nguyên nhíu mày hỏi.

Lữ Khuynh Hà lắc đầu, nói:

“Chắc là không. Bình thường, các đoàn thể sẽ không tùy tiện gây thù chuốc oán, càng không cố ý nhắm vào một ai. Hơn nữa sau khi gia nhập đoàn thể thì sẽ có các đồng môn hỗ trợ, cùng nhau nghiên cứu trao đổi tâm đắc tu luyện, cung cấp tài nguyên, thậm chí còn có thể trao đổi một vài bí mật rất có ích cho con đường tu luyện. Nếu không gia nhập đoàn thể thì tất nhiên sẽ không được hưởng các lợi ích này.”

“Sư đệ đã hiểu rõ.”

Phương Nguyên nghe xong lời này thì trong lòng đã hiểu rõ hơn một vài điều, nở nụ cười với Lữ sư huynh.

“Nếu thuận tiện thì ba tháng sau đệ hãy đến tìm ta, hẳn lúc đó Ngạo sư huynh cũng đã trở về rồi.”

Lữ Khuynh Hà cười cười, khẽ gật đầu. Lúc này hai người đã đi đến một gian nhà dưới một gốc cây tùng. Lữ Khuynh Hà nói tiếp:

“Phương sư đệ, vì đệ nhập môn muộn nên đành ở tạm nơi này. Nếu có gì bất tiện thì cứ nói với ta, ta sẽ cố gắng giúp đỡ.”

Phương Nguyên nhìn xung quanh thì thấy ở trên sườn núi này có mấy căn nhà nhỏ, trông hơi cũ kĩ. Tuy không đẹp đẽ như các căn nhà khác nhưng lại có bầu không khí yên tĩnh. Mấy căn nhà nhỏ ở bên cạnh ở trước cửa có một mảnh sân sạch sẽ, trồng hoa cỏ trong khá nên thơ. Nhưng vẫn có một chỗ trông cũ nát hơn cả, hiển nhiên đây là căn nhà mà Lữ Khuynh Hà phân cho hắn. Hắn liền nói:

“Ta thấy nơi đây rất tốt. Đa tạ Lữ sư huynh.”

“Khi Truyền Đạo chung vang lên cũng là lúc có trưởng lão giảng đạo, đệ có thể đến Tiểu Thanh khê nghe giảng. Nếu trong lúc tu hành gặp phải khó khăn gì thì có thể thỉnh giáo chấp sự, hỏi ta hoặc các vị đồng môn khác. Còn các bí tịch pháp thuật các loại thì có thể mượn ở Tàng Kinh điện. Mỗi tháng, tiên môn sẽ cấp cho đệ một khối Linh thạch, đấy là tài nguyên tu hành của đệ, nếu cảm thấy không đủ thì phải đi Phù Chiếu đại điện để nhận nhiệm vụ kiếm thêm.”

Lữ Khuynh Hà giải thích nốt về các vấn đề cần lưu ý rồi cáo từ.

Phương Nguyên đẩy cửa bước vào phòng. Trong phòng tro bụi phủ một lớp dày, mạng nhện giăng khắp chốn. Hắn thấy thế thì vén tay áo lên, tìm một cái thùng gỗ rồi ra sông tắm rửa, sau đó ôm một thùng nước trở về lau dọn nhà cửa, nhổ cỏ dại, lợp lại mái nhà. Sau một hồi quét tước, căn nhà trở nên sạch sẽ gọn gàng hơn nhiều. Phương Nguyên trải chăn đệm ra rồi lại đi tắm một lần nữa, thay trang phục được tiên môn phát cho. Hắn đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài mà cảm thấy trong lòng thỏa mãn chưa từng có.

“Từ giờ trở đi ta đã trở thành đệ tử tiên môn rồi ư?”

Hắn nhìn kĩ quần áo của tiên môn đang mặc trên người, trong lòng cực kì ưa thích nên cứ đứng trước gương ngắm đi ngắm lại mấy lần.

Bây giờ tâm nguyện của hắn đã hoàn thành, đã trở thành đệ tử tiên môn, trong lòng Phương Nguyên rất vui. Lúc trước, vì đạt được cơ hội trở thành đệ tử tiên môn, hắn đã đánh cược và lựa chọn trở thành đệ tử tạp dịch. Dù hắn phải chịu nhiều khổ sở nhưng nhờ tâm trí kiên định nên cuối cùng đã đạt được thành công, được các chấp sự tán thưởng, được các đệ tử tiên môn coi trọng. Tất cả đều khiến hắn vô cùng vui vẻ.

Nhưng sự xuất hiện của Ngô Thanh khiến cho cuộc sống vui vẻ này xuất hiện một bóng ma. Tuy nhiên Phương Nguyên không hề để việc này trong lòng. Dù sao mục đích hắn vào tiên môn là để tu luyện. Cho nên dù là Ngô Thanh hay Kỳ Khiếu Phong chỉ cần không làm ảnh hưởng đến việc tu hành của hắn thì hắn sẽ nhẫn nhịn.

Sau chuyện của Chu Thanh Việt, hắn đã hiểu rõ hơn một đạo lý…

“Ta vốn chỉ muốn tập trung tu hành, không muốn gây chuyện thi phi ảnh hưởng đến việc tu hành của ta. Nhưng có những việc càng tránh thì càng dẫn đến nhiều phiền toái, thậm chí còn có nguy hiểm suýt nữa hủy đi con đường tu hành của ta. Điều này thật khiến cho ta lạnh lòng. Theo như điển tịch ghi lại thì đấy chắc là ngoại ma ảnh hưởng đến việc tu hành của ta?”

“Con đường tu hành chắc chắn sẽ tràn ngập ngoại ma. Kể cả sự lười biếng, sợ hãi trong lòng ta cũng sẽ trở thành ngoại ma. Những ngoại ma này dù sinh ra từ đâu thì đều có ảnh hưởng tiêu cực đến con đường tu hành của ta.”

“Có tránh né ngoại ma cũng là vô dụng. Đối phó với chúng phải dùng một kiếm chém chết, tiêu diệt tất cả mới là điều đúng đắn.”
Chương 74 Tiên Bia Lục Vấn (1)

“Nếu bữa trưa không ăn, bữa tối cũng khỏi cần đi Linh Thiện đường, ở trong phòng đọc sách, tập trung tu tập là được rồi!”

Trong lòng âm thầm suy tính sự tình sau khi nhập môn, Phương Nguyên cũng định hình được sơ bộ kế hoạch tu hành của mình.

Bây giờ hắn đã chính thức vào tiên môn, tất nhiên cũng phải vạch ra một kế hoạch tu hành mới.

Hắn cũng biết được những nhược điểm của mình, một là kiến thức pháp thuật còn trống rỗng, hai tu vi còn thấp chưa đạt tới Luyện Khí tầng ba đại viên mãn, cuối cùng về các phương diện đan, trận, khí, phù từ trước đến giờ đều tự học, mặc dù có chút công phu, nhưng so với người khác còn chưa ra gì.

Màn đêm dần buông xuống, sinh hoạt của Phương Nguyên cũng giống như trước, sau ba canh giờ đọc sách, bắt đầu xếp bằng ngồi trên giường, thổ nạp tu hành.

Gió lạnh từ trong khe núi thổi vào, giống như trêu đùa khẽ tát vào mặt hắn, cho đến sáng sớm khi những ánh nắng đầu tia len lỏi vào phòng, Phương Nguyên mới từ trạng thái thổ nạp tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi hít thở một hơi, có chút vui vẻ.

Đãi ngộ của đệ tử tiên môn quả nhiên khác biệt, một đêm tu hành hắn phát hiện ra, chỗ ở của đệ tử tiên môn linh khí vô cùng dày đặc, vượt xa chỗ ở trước đây của mình. Phương Nguyên suy đoán xung quanh Tiểu Trúc phong hẳn là bố trí một cái Tụ Linh trận thật lớn thu hút linh khí, tạo thành một khu vực linh khí vô cùng nồng đậm trợ giúp cho việc tu hành.

Đương nhiên, cũng có một nguyên nhân khác không kém phần quan trọng, trong tay hắn còn có mười khối linh thạch được tiên môn ban thưởng, vì vậy lúc này cũng không cần tu hành tiết kiệm như trước, chỉ dám sử dụng Luyện Khí Đan để đề thăng tu vi. Tối hôm qua hắn liền trực tiếp sử dụng linh thạch để tu hành. Vừa có chỗ tu hành linh khí nồng nặc, vừa có tài nguyên tu hành phẩm chất cao, giúp hắn chỉ trong vòng một đêm, tu vi tăng lên một đoạn rất lớn!

Hôm nay, tu vi của hắn đã bước vào Luyện Khí tầng ba trung giai, khoảng cách đến đại viên mãn lại tiến gần thêm một bước.

"Điều kiện tu hành trong tiên môn tốt như vậy, giống như là thiên đường tu hành, không biết vì sao tu vi của mấy đệ tử kia mãi không có tiến triển!"

Trong lòng hắn thầm nghĩ một chút, cũng không rõ cho lắm.

Sau đó hắn bắt đầu sửa soạn, dùng nước sạch rửa mặt, dùng cành liễu mà súc miệng, xong xuôi hắn liền đi về phía Linh Thiện đường.

Hắn vừa đi vừa nghĩ, sau khi ăn sáng xong, mình sẽ đi Tàng Kinh điện mượn pháp thuật bí điển để đọc, đây là việc mà hắn vô cùng chờ mong.

Bên trong Linh Thiện đường lúc này đệ tử tiên môn nhiều vô kể, một bên dùng bữa một bên ngồi vui vẻ đàm luận, bầu không khí vô cùng sôi nổi, nhưng bất chợt khi Phương Nguyên bước đến, thanh âm của những người này bỗng trở nên thấp xuống, không khí như trầm xuống, cũng có người thấy Phương Nguyên, trên mặt tươi cười muốn bước đến chào hắn, nhưng chợt nhận ra bầu không khí chung quanh, đành cười khổ một cái rồi ngồi xuống.

Phương Nguyên vẫn chưa hiểu lắm, nhưng tính hắn trời sinh điềm tĩnh, vả lại hắn cũng không giỏi kết giao, lúc này không quan tâm việc này cho lắm, chỉ mỉm cười gật đầu một cái về đám đệ tử tiên môn, sau đó bắt đầu đi lấy đồ ăn, ngồi một mình một góc, biểu hiện dù khách khí, nhưng cũng không muốn thân cận cùng ai.

Đồ ăn bên trong Linh Thiện đường tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với Ngọc Phong nhai, bỏ thêm vào đó rất nhiều vật đại bổ cho việc tu hành. Phương Nguyên coi như được mở rộng tầm mắt, vừa ăn vừa cảm thụ linh khí dư thừa bên trong, vô cùng cảm thán với đãi ngộ của đệ tử tiên môn!

Lúc trước còn ở trong Tạp Vụ điện, hắn cũng chỉ biết là đệ tử tiên môn mỗi tháng được một khối linh thạch, tạp dịch có hai viên Luyện Khí Đan cấp thấp, cho tới bây giờ mới hiểu được, không chỉ chênh lệch về mặt tài nguyên, mà còn ở những đãi ngộ vô cùng to lớn, từ ăn tới ở, lại cung cấp tất cả vật dụng cần thiết cho việc tu hành, đủ loại điều kiện mà đệ tử tạp dịch không thể so sánh được. Khó trách tiến độ tu hành của những người này lại nhanh như vậy!

"Đương..."

Sau khi ăn sáng xong, Phương Nguyên đang chuẩn bị đi Tàng Kinh điện mượn pháp thuật bí điển, bỗng nghe được từ phía đông rừng cây bên trong Tiểu Trúc phong, truyền đến mấy tiếng tiếng chuông đều đặn, thanh âm chầm chậm, nhưng mà truyền khắp cả ngọn núi. Nghe thấy tiếng chuông này, những đệ tử tiên môn đang chậm rãi ăn sáng bên trong Linh Thiện đường đều nhanh nhanh tăng tốc độ, những người đã ăn xong rồi thì kêu gọi bạn bè nhanh chóng chạy về phía tiếng chuông truyền tới.

“Nhanh chân lên, hôm nay có trưởng lão đến giảng đạo, đi trễ thì không có chỗ tốt mà ngồi đâu!”

Phương Nguyên nghe những người này nói, mới nhớ hôm qua Lữ Khuynh Hà có nhắc nhở mình, mỗi lần tiếng chuông vang lên, nghĩa là có trưởng lão đến giảng đạo, liền vội vàng đặt bát đũa đã rửa sạch lên bàn, đuổi theo dòng người thẳng hướng tiếng chuông mà bước.

Đây là cơ hội đầu tiên hắn có thể nghe trưởng lão giảng đạo, tất nhiên không thể bỏ qua, đợi nghe xong rồi đi mượn bí điển cũng không muộn.

Sâu trong rừng, có một dòng sông nhỏ chầm chậm chảy, Bạch Ngọc Đạo Đài tọa lạc cạnh bên nó. Lúc này những đệ tử tiên môn kéo tới, đều ngồi vây quanh đạo đài kia, lẳng lặng chờ đợi trưởng lão giáng lâm. Lúc này xung quanh đạo đài đã chật kín đệ tử, những ai tới chậm, đành tìm người quen của mình xem có giữ được chỗ nào không. Phương Nguyên mới gia nhập nên cũng chẳng quen biết được ai, nhìn xung quanh một chút, chuẩn bị đi đến một cây đại thụ bên cạnh ngồi xuống tạm.

“Này, Phương sư đệ, ở đây còn chỗ ngồi...”

Bên cạnh gốc đại thụ, có một vị đệ tử mặc áo xanh đang ngồi, hắn thấy Phương Nguyên tới, cười cười, nhẹ giọng chào hỏi.

“Đa tạ sư huynh!”

Phương Nguyên cảm tạ một tiếng, đang định đi qua, chợt nghe một tiếng ho nhẹ gần đó.

Đệ tử kia sắc mặt nhất thời ngẩn ngơ, vô cùng khó xử xoay đi chỗ khác, không nhìn Phương Nguyên nữa.

Phương Nguyên cũng ngừng bước, xoay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy trên một khối đá cách đó không xa, Ngô Thanh lãnh đạm nhìn hắn, thần sắc lạnh lùng.
Chương 75 Tiên Bia Lục Vấn (2)

Vừa nhìn thấy nàng, lông mày Phương Nguyên liền nhíu lại.

Xem ra Thanh Phong Thi Xã có uy vọng rất cao bên trong giới đệ tử.

Nàng đã công khai biểu hiện chán ghét mình, những người khác cho dù không muốn, cũng bắt đầu cô lập, xa lánh mình.

Phương Nguyên cũng rất bất đắc dĩ đối với việc này. Hôm qua Lữ Khuynh Hà cũng đã gợi ý mình, bảo mình đi xin lỗi nàng, nhưng hắn lại không coi chuyện đó ra gì. Bây giờ bị mọi người lạnh nhạt đối với Phương Nguyên cũng không phải chuyện gì to tát, hôm qua hắn đã tự suy xét, kiên định lại đạo tâm, lúc gặp chuyện cũng phải giữ được bình tĩnh, giống như trong sách có dạy "Trong tâm có thước, tự biết tiến thối".

Nếu nói phải xếp hàng chen lấn, hắn không phải người thích thị phi như vậy, dù sao xung quanh đạo đài này, chỗ ngồi còn rất nhiều, chẳng lẽ không có chỗ nào để mình ngồi?

Nghĩ như vậy, hắn cũng không muốn kiếm chuyện với người khác, liền dứt khoát xoay người đi tới khối đá ở phía xa ngồi xuống. Từ chỗ hắn ngồi tới đạo đài kia đã vô cùng xa rồi, Ngô Thanh thấy vậy, cười lạnh một tiếng, tựa hồ đã rất thõa mãn.

Mà đệ tử tiên môn xung quanh thấy một màn này, thì len lén liếc nhìn nhau, trong lòng cười khổ.

"Mới vừa vào tiên môn đã đắc tội Ngô Thanh sư tỷ, xem ra số phận của vị đệ tử này trong tiên môn cũng không khả quan cho lắm..."

Trong lòng chỉ biết thở dài một tiếng, bọn hắn dù có người muốn kết giao cùng Phương Nguyên ngay từ đầu, nhưng bây giờ thấy được thái độ của Thanh Phong Thi Xã, cũng đành bỏ đi ý nghĩ này, dù sao Phương Nguyên còn không đáng để bọn họ kết thù với Thanh Phong Thi Xã!

“Trưởng lão đến rồi!”

Bỗng nhiên, có người gào to một tiếng, chỉ thấy trên bầu trời hướng tây bắc, một đạo kiếm quang đang phá không mà tới. Đến gần đó, đạo kiếm quang đột nhiên dừng lại, xuất hiện một lão giả mặt áo bào tro chân đạp phi kiếm, chậm rãi đáp xuống bên dưới đạo đài, sau đó phất tay một cái, phi kiếm liền hóa thành một đạo hồng quang bay trở lại vào trong tay áo hắn. Động tác vô cùng đơn giản, nhưng làm cho những đệ tử này vô cùng phấn khích, trong lòng mong mỏi đến ngày có thể làm được.

“Bái kiến trưởng lão!”

Thấy trưởng lão đã an tọa, một đám đệ tử tiên môn đều khom người hành lễ.

“Ha ha, không cần đa lễ!”

Trưởng lão kia cười ha hả nói một câu, thở dài:

“Kỳ thật đến bây giờ, lão phu cũng cảm thấy chưa có gì cần thiết để tiếp tục truyền đạo cho các ngươi. Hơn một năm trước đây, những gì nên truyền đều đã truyền rồi, phần còn lại phụ thuộc vào lĩnh ngộ của các ngươi thôi. Nhưng mà lão phu có nghe nói, gần đây có một vị tạp dịch thông qua được thí luyện, tiến vào tiên môn, hắn đang ngồi ở đâu?”

Nghe được vị trưởng lão này hỏi tới Phương Nguyên, ánh mắt của mọi người lúc này đồng loạt đổ dồn về phía hắn.

Xem ra vị tạp dịch này tạo ra sóng gió không nhỏ, ngay cả một vị trưởng lão trước giờ chỉ thanh tu không màng thế sự cũng bị kinh động, muốn tìm hắn xem mặt mũi như thế nào.

“Đệ tử ở đây!”

Phương Nguyên nghe được lời này, cũng vội vàng đứng dậy, chắp tay hành lễ.

Trưởng lão kia đánh giá hắn trên dưới một chút, cười nói:

“Tu vi yếu hơn một chút so với ta nghĩ, nhưng nghe người ta nói thiên tư của ngươi không tệ, cũng có mấy phần thiên phú về kiếm đạo, nhưng không biết mấy phương diện còn lại như đan, trận, thuật, phù, khí. Năm đạo này ngươi học tới đâu rồi?”

“Trước đây đệ tử chỉ tự mình đọc sách sau đó phỏng đoán, còn rất nhiều thiếu sót!”

Phương Nguyên suy nghĩ một chút, thấp giọng trả lời, những lời hắn nói cũng là sự thật.

Trưởng lão kia nghe xong, lắc đầu nói:

“Một đường cầu đạo, không thể quá tự cao, cũng không cần quá khiêm tốn. Quy củ bên trong Thanh Dương tông chắc hẳn ngươi đã nghe nói qua, muốn được truyền Thanh Dương Tứ Pháp, trước tiên cần phải thông qua Tiên Bia Lục Vấn, mà Lục Vấn chính là kiểm tra tu vi, đan đạo, trận pháp, pháp thuật, phù triện, và luyện khí của ngươi. Mặc dù sở trường của các ngươi cũng không phải là một trong những thứ đó, nhưng cũng cần phải hiểu biểu cơ bản, căn cơ là trọng yếu nhất. Hôm nay lão phu đã tới đây, liền muốn thử xem ngươi có thể thông qua Tiên Bia Lục Vấn hay không!”

“Kêu gọi Tiên Bia?”

“Trưởng lão lần này đặc biệt kêu gọi Tiên Bia vì hắn hay sao?”

“Khó trách vị lão huynh này không thèm để ý tới việc Thanh Phong Thi Xã xa lánh hắn, thì ra hắn có trưởng lão làm chỗ dựa..”

Chúng đệ tử nghe vậy, ai cũng có vẻ bất ngờ, nhìn về phía Phương Nguyên, ánh mắt có chút phức tạp.

Còn Ngô Thanh đang an vị bên cạnh đạo đài, liền hừ một tiếng, sắc mặt dường như vô cùng bất mãn.

“Đệ tử hiện tại... Trình độ chắc còn chưa đủ vượt qua Tiên Bia Lục Vấn?”

Nghe trưởng lão kia nói, Phương Nguyên cũng ngẩn ngơ, muốn lên Phi Vân sơn truyền đạo phải thông qua Tiên Bia Lục Vấn, trước sau hắn cũng phải đi qua, nhưng hôm nay bản thân vừa mới đặt chân vào tiên môn, còn rất nhiều thứ không hiểu rõ, học thức còn quá nông cạn, làm sao có thể vượt qua được?

Trưởng lão nghe thấy lời này, lại cười ha ha , nói:

“Không thử một chút, làm sao biết thiếu sót của bản thân ở đâu?”

Nói xong, hắn liền quơ quơ tay áo, khẽ quát một tiếng: “Bia đến!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK