• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81 Hào tình vạn trượng (2)

“Tiền của ta đâu có ít so với người khác, tại sao chỉ có thể đổi được mấy cái thứ cũ nát này?”

Phương Nguyên nghiêm mặt nhìn vị đệ tử này.

Vị đệ tử này bị dọa đến sợ phát khóc, nhỏ giọng cầu khẩn nói: “Vị sư huynh này, đừng làm ta khó xử, ta cũng không có cách nào cả. Tất cả là bởi vì ngươi chọc phải người không nên dây vào, làm liên lụy đến ta cũng gặp xui xẻo. Ta van ngươi, sau khi giải quyết xong mọi việc thì hãy quay lại, còn bây giờ thì đi ra đi!”

Phương Nguyên hít sâu một hơi, không nói thêm lời nào, quay người đi ra khỏi cửa.

“Thanh Phong Thi Xã quả nhiên không chịu bỏ qua cho ta. Ta đã nói rõ ràng như thế mà bọn họ vẫn dám ra tay sao?”

Những thủ đoạn này mặc dù đều là tiểu xảo nhưng khiến hắn cực kì khó chịu, nghĩ rằng bản thân mình nên phản kích.

Hắn nghĩ ngợi một lúc thì đi về hướng Linh Dược giám. Hắn và quả ớt nhỏ đã lâu không gặp nhưng nàng cũng không lạnh nhạt với hắn. Nghe xong dụng ý đến của Phương Nguyên, nàng cười ngặt nghẽo:

“Hóa ra ngươi cũng gặp phải rắc rối trong tiên môn à? Ha ha, cái này không thấm vào đâu, về sau ngươi sẽ còn gặp những thứ lợi hại hơn nhiều!”

“Ta cũng nghe nói rằng ả Ngô Thanh kia là một đệ tử của một gia tộc tu hành nhỏ, thiên tư coi như không tệ nhưng tính tình thì càn rỡ vô cùng. Mấy đệ tử của tiểu thế gia phần lớn đều như thế, không chen vào nổi vòng tròn thượng lưu nhưng lại khinh thường vòng tròn của những người dưới thấp. Điều đó tạo nên cho bọn họ sự kiêu ngạo quái dại. Nếu nàng cho ngươi cơ hội để cúi đầu mà ngươi không theo nghĩa là ngươi đắc tội nàng, do đó nàng chèn ép ngươi là điều bình thường. Thế nào, có cần ta nói giúp không?”

“Những gì sư tỷ nói ta đã rõ, nhưng tỷ không cần đi nói giúp ta, chỉ cần giúp ta một việc nhỏ là được.”

Phương Nguyên bình tĩnh nói, thái độ cực kì kiên định.

“Ngươi thực sự muốn lãng phí thời gian với loại người này?”

Quả ớt nhỏ lắc đầu, cười nói:

“Bây giờ ngươi lấy cái gì để đấu với người ta? Bối cảnh của nàng nếu đặt trong tổng thể tiên môn thì không là cái gì nhưng so với mấy con mèo con ở Tiểu Trúc phong thì đã có thể coi là đặc biệt. Nếu ngươi đấu cùng nàng thì chắc chắn sẽ chịu thiệt, chẳng lẽ ngươi lại đi mách chấp sự? Ta có thể khẳng định rằng nếu ngươi làm như vậy thì sẽ rất mất mặt, thanh danh cũng sẽ bị hủy hoại.”

“Đệ sẽ không làm thế, nàng có thủ đoạn để cô lập đệ thì đệ cũng có thủ đoạn để đối phó nàng.”

Phương Nguyên nói với giọng lạnh nhạt, giống như không coi trọng chuyện này một chút nào.

Quả ớt nhỏ thởi dài:

“Nể tình ngươi giúp ta tăng cường năng lực đánh cờ không ít, những gì ngươi nói ta sẽ đáp ứng. Trước kia ta không truyền pháp thuật tiên môn cho ngươi bởi vì ngươi chỉ là tạp dịch không có tư cách học. Bây giờ ngươi đã là đệ tử tiên môn, ta có truyền cho ngươi thì cũng không tính là trái với quy củ. Mà nếu có trái thì cũng không có ai dám gây sự với ta, lấy ngươi chịu tội thay là được!”

Phương Nguyên gật đầu đồng ý. Lúc sau khi hắn đi ra khỏi chỗ của Lăng Hồng Ba thì đã cầm thêm vài quyển tâm quyết pháp thuật.

Lúc về tới lầu nhỏ của mình, trong lòng hắn thầm nghĩ: “Những người kia chẳng lẽ nghĩ rằng nếu ta bị cô lập thì sẽ không sống nổi trong tiên môn? Thật là quá ngây thơ. Ở trong tiên môn, chỉ có thực lực mới là quan trọng. Mà thực lực chân chính không thể dựa vào một đám heo mà tạo ra được!”

Nghĩ như vậy, hào khí trong lòng hắn cũng tăng cao: “Trước đó ta đã đe dọa sẽ trả thù nhưng bọn họ vẫn dám chèn ép ta, phải chăng là vì không để vào mắt sự trả thù của ta? Thế thì ta sẽ cho các ngươi sáng mắt ra xem ta trả thù như thế nào!”

Lúc nghĩ đến vấn đề này, trong tâm hắn lạnh lùng, vận chuyển pháp lực bộc phát tạo ra một đám lửa ở tay.

Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt kiên nghị của hắn, khiến cho khí chất của hắn trông cực kì phóng khoáng.

Nhưng Phương Nguyên không ngờ rằng chỉ một thoáng mất tập trung đã khiến ngọn lửa mất khống chế, nổ bùm, ánh lửa cao mấy thước, sáng chói đến dọa người khiến hắn cực kì kinh hãi, vội ném ngọn lửa ra ngoài cửa sổ.

“Đùng!”

Ngọn lửa bị ném trúng vào cửa sổ nhà kế bên, nổ to.

“A!”

Phương Nguyên không để ý cái gì nữa, vội vàng vươn đầu ra ngoài kêu to: “Thật sự xin lỗi…”

Lời của hắn còn chưa dứt thì đã ngây người.

Cửa sổ nhà bên bị thiêu rụi để lộ ra cảnh sắc bên trong, đó là một cô gái xinh đẹp đang thay quần áo, đã cởi ra khá nhiều. Lúc này nàng đang ngơ ngác ôm ngực, làn da trắng nõn lộ ra làm người nhìn phải choáng váng.

“Trời ạ…”

Phương Nguyên sững người một lúc, nhìn chằm chằm vào cô gái kia, bỗng nhiên hắn ý thức được rằng mình gây ra phiên toái lớn rồi. Đột nhiên nảy ra cách cứu vãn, hắn vội vàng khua khua tay trên trời, làm bộ đang lục lọi cái gì đó:

“Hình như pháp lực của ta vận chuyển quá mạnh nên bỗng nhiên không nhìn thấy cái gì cả…”
Chương 82 Phi Vân sơn mở ra (1)

“Ngươi có nghe nói, cái tên tạp dịch vừa mới tiến nhập tiên môn, hóa ra là một kẻ điên...”

“Bây giờ hắn thì nổi danh nhất rồi, ai mà không biết hắn?”

“Ha ha, người này mới vào tiên môn ba ngày, thì suýt nữa mồi lửa đốt cháy cửa sổ Lý sư muội, ta còn nghe nói lúc ấy Lý sư muội đang thay quần áo, hắn thấy được một chút thứ không nên thấy, ngờ đâu Lý sư muội phát hiện nổi cơn điên, rút kiếm truy sát hắn hơn mười dặm...”

“Lưu sư huynh còn thảm hơn, nghe hắn kể trong một đêm hắn ra khỏi phòng đi tiểu đêm, nhìn trăng tròn nhớ tới cố hương, tức cảnh sinh tình ngâm một bài thơ, đột nhiên liền nghe một tiếng nổ lớn từ trong phòng hắn phát ra, nóc phòng bay mất một nửa, phong nhận bay loạn xạ, có mấy đạo phong nhận bay sượt qua bẹn đùi của Lưu sư huynh làm hắn sợ mất mật. Nghe nói từ đó về sau, đệ đệ trong đũng quần không thể nào nghe lời được nữa, mấy ngày trước còn thấy hắn đi thiện đường mua rất nhiều thú tiên (ấy ấy của thú) về nấu canh, cũng không biết có tác dụng hay không nữa...”

“Thú tiên bổ khí tráng dương ta cũng hiểu được, nhưng mà tại sao Lưu sư huynh ngắm trăng nhớ nhà mà lại cần phải cầm cái ấy?”

“Có lẽ thuận tiện nhớ tới quê quán của một vị cô nương nào đó thôi, ta sao mà biết được... Dù sao Lưu sư huynh cũng khóc lóc đi tìm chấp sự cáo trạng rồi!”

“Không chỉ Lưu sư huynh đâu, mấy vị sư đệ, sư muội sống gần phòng hắn, ai cũng đầy một bụng oán trách...”

“Đúng vậy, ngay cả chấp sự cũng phải để ý tới chuyện này, đã gọi đồng nhi qua khiển trách hắn một trận!”

“Ha ha, cái tên này cũng thật thú vị, ta vốn còn muốn kết giao bằng hữu với hắn...”

“Ta lạy ngươi, trong tiên môn thiếu gì người để làm bằng hữu, hết chuyện muốn đụng tới Ngô Thanh sư tỷ à?”

“Thực ra ta nghe nói chuyện chúng đệ tử đi cáo trạng, cũng có bàn tay của Thanh Phong Thi Xã. Mọi người không ai muốn làm hàng xóm của hắn. Bây giờ trong Tàng Kinh điện, ở đan phường, tại Pháp Khí các, ngay cả cái bóng của hắn còn không thấy. Chúng ta thân ở trong tiên môn đều hiểu một câu “lá lành đùm lá rách” phải giúp đỡ lẫn nhau, tên này lại thích biến mình thành người cô đơn?”

......

Bây giờ ở trong tiên môn, những tin đồn về Phương Nguyên “một vị đệ tử từ tạp dịch tấn thăng lên đệ tử tiên môn” chưa bao giờ bị đứt đoạn. Mọi người đều cảm thấy hắn cô đơn lẻ bóng, chấp nhận xa lánh, trong lòng âm thầm nghị luận, thậm chí vài người còn cảm thấy tiếc cho hắn. Việc tu hành, sinh hoạt trong tiên môn vốn rất khô khan, nếu ngay cả một người để nói chuyện uống rượu cùng cũng không có, vậy không phải cuộc sống sẽ quá tĩnh mịch sao?

Đương nhiên, đây là những điều người khác nghĩ mà thôi còn đối với Phương Nguyên, trong lòng hắn chỉ có một cảm giác...

... Khoảng thời gian sinh hoạt gần đây, thực sự quá hạnh phúc!

Không cần lo lắng tài nguyên tu hành không đủ, không cần phải phân tâm làm việc vặt, một lòng một dạ tu hành, cuộc sống như vậy chính là tiên cảnh.

Từ khi ý thức được Thanh Phong Thi Xã áp dụng chiêu bài cô lập hắn, Phương Nguyên dứt khoát không tự mình làm khổ bản thân làm gì, từ quả ớt nhỏ hắn cũng có thể hỏi được bí quyển pháp thuật, thế cũng chả cần đi Tàng Kinh điện làm gì để bị người ta soi mói. Mà hắn mỗi tháng cũng được nhận linh thạch trợ cấp, tự nhiên cũng không cần đi nhận nhiệm vụ, thỉnh thoảng cần một chút tài nguyên đặc thù, có thể đi tìm Tôn quản sự, lão nhân gia có rất nhiều phương pháp!

Thanh Phong Thi Xã muốn gạt hắn ra khỏi mọi người, thế thì hắn liền chủ động xa cách với mọi người luôn cho tiện!

Trong lúc hắn luyện tập pháp thuật trong phòng xảy ra mấy chuyện không may, tiên môn cũng hạ lệnh cấm đối với hắn, không cho phép hắn luyện tập pháp thuật trong phòng, do vậy hắn đành vào sâu trong rừng trúc, tìm một chỗ yên tĩnh để luyện tập. Có vài hôm tu luyện đến tận tối khuya, thậm chí quên trở về, sau mấy lần như vậy, hắn dứt khoát gọt trúc ở bên trong rừng, xây một căn nhà nho nhỏ làm bằng trúc ở đây!

Ban ngày thì hắn ra thác nước xem dòng nước để cảm ngộ pháp thuật thủy hệ liên miên bất tuyệt, nghe gió thổi trong rừng trúc rít gào, pháp thuật phong hệ biến hóa không tưởng, đêm thì ở trong phòng đốt lên một ngọn lửa, dựa vào ánh lửa mà đọc sách, cảm nhận đủ loại lực lượng thần kỳ ở trong ánh lửa chập chờn. Hắn ở trong rừng trúc, cách xa nhân gian huyên náo, càng thêm tập trung vào việc tu hành.

Giữa người với người tranh đấu với nhau bằng những trò bẩn thỉu thì có ích gì, trong khi đó những pháp thuật kia ẩn chứa cách khống chế thiên địa chi lực. Điều này theo Phương Nguyên thì tuyệt vời hơn bất cứ chuyện gì trên thế gian, để cho hắn mãi mãi đắm chìm trong đó, hắn cũng không có nửa lời oán giận...

Nhưng mà, cứ mỗi ba bốn ngày, hắn cũng sẽ rời khỏi rừng trúc, đi tới Linh Dược Giám nhờ quả ớt nhỏ hỗ trợ, không phải để kiếm tài nguyên, mà hắn chỉ muốn tiếp xúc với linh dược nhiều hơn một chút, ngoại trừ trong lúc đánh cờ quả ớt nhỏ còn có chút đáng ghét, những lúc khác hắn lại vô cùng hài lòng, còn trong lúc buồn chán không có người nói chuyện, không phải có thể tìm Tôn quản sự uống rượu sao?

Cũng trong lúc uống rượu cùng Tôn quản sự, những sự tình lớn nhỏ trong tiên môn đều rơi vào trong tai Phương Nguyên.

Tôn quản sự trời sinh ưa thích nghe ngóng chuyện thiên hạ, mặc dù chỉ là một vị quản sự tạp dịch, nhưng tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong tiên môn, không ai có thể trốn khỏi tai mắt của lão nhân gia, từ vị trưởng lão nào động phàm tâm, cưới một vị đệ tử làm tiểu thiếp, cho tới một vị đệ tử nào trong tiên môn thích một vị nữ đệ tử khác mà hắn hoa rơi hữu ý đối phương thì lại như dòng nước vô tình, Tôn quản sự đều nắm rõ...
Chương 83 Phi Vân sơn mở ra (2)

Có đôi khi Phương Nguyên cũng hiếu kỳ, hắn làm sao biết được hết?

Nhưng mà cũng không có nguyên nhân, Tôn quản sự biết là biết thôi, hắn là một người không gì không biết không gì không hiểu...

Nhưng mà những chuyện đó phải thị phi, lộn xộn một tí, không có đủ những yếu tố đó thì Tôn quản sự không cảm thấy hứng thú!

Cũng vì vậy, mặc dù Phương Nguyên tuy sống cách xa mọi người, nhưng chuyện bên trong tiên môn hắn cũng nắm rõ mấy phần. Hắn đã nghe nói, Thanh Phong Thi Xã đã từng âm thầm lập một ván cược, cược hắn sống không quá hai tháng, rồi sẽ chủ động cúi đầu trước bọn họ, nhưng mà nghe nói vụ cược này từ đầu đặt một tháng, nhưng một tháng trôi qua rồi không có kết quả, đành đổi thành hai tháng...

Phương Nguyên không thèm để ý chuyện tào lao, hắn bây giờ chỉ tập trung vào tu hành.

Trong lúc tu hành, vừa mệt mỏi, vừa cực khổ, nhưng thấy được chính mình có thể điều khiển được lực lượng kinh khủng kia, trong lòng hắn cũng thỏa mãn. Còn chuyện lỡ như hắn không thể khống chế loại lực lượng này, thậm chí bị phản phệ, mất mạng, thì hắn không lo lắng!

Pháp thuật có khó có dễ, có nông có sâu.

Nếu cạn thì bất kì ai chỉ cần đọc qua một lần là có thể thi triển, khác biệt chỉ ở chỗ luyện tập, cái này thì không lo bị phản phệ.

Mà những pháp thuật quá khó, hắn sử dụng Thiên Diễn Chi Thuật để thôi diễn, đạt được những lĩnh ngộ cao thâm, trong lúc vô tình tránh khỏi vô số hung hiểm.

Đối với hắn mà nói, bị một tiên tử rút kiếm đuổi giết còn đáng sợ hơn tu luyện pháp thuật rất nhiều lần...

Về phần tiến cảnh tu vi của mình cũng làm cho hắn hết sức hài lòng.

Bằng sự sung túc của linh thạch trong túi và Tụ Linh trận trợ giúp, tu vi của hắn chậm rãi tăng lên, rốt cuộc trong một tháng, dần dần đạt đến Luyện Khí tầng ba đại viên mãn, so với trước đó hắn dự đoán ở Tạp Vụ điện còn nhanh hơn hai tháng, điều này làm hắn hết sức hài lòng.

Mà các phương diện khác như đan, trận, phù, khí thì tiến bộ của hắn cũng rất lớn, hầu như đã nắm giữ hoàn toàn học thức cơ sở.

Bình thường ngoại trừ một số điển tịch, còn lại tất cả hắn đều đọc qua một lần, chỗ nào không hiểu cũng sẽ đi tìm vị chấp sự nào đó để hỏi. Biểu hiện của mấy vị chấp sự đều rất hào phóng, biết Phương Nguyên nhập môn muộn, nhất định còn có nhiều điểm chưa được giải đáp, có thể giải thích cho hắn thì đều giải thích kĩ càng. Đương nhiên việc này Phương Nguyên cũng không lặp đi lặp lại quá nhiều lần, hắn cũng hiểu bên trong tiên môn không chỉ có các đệ tử mới tu hành, các vị chấp sự cũng phải khắc khổ đề cao tu vi, bởi vậy phần lớn vấn đề hắn đều tự mình suy nghĩ.

Thời gian dần trôi, hai tháng lại qua đi, sinh hoạt trong tiên môn cũng dần ổn định trở lại.

Phương Nguyên từ một vị tạp dịch tiến vào tiên môn, vì vậy mà đưa tới rất nhiều sự chú ý, bây giờ đã từ từ phai nhạt đi, bởi vì hắn bị Thanh Phong Thi Xã cô lập, cho nên các đệ tử tiên môn để ý tới hắn cũng dần ít đi, ngay cả Thanh Phong Thi Xã thời gian qua cũng không còn hứng thú đối với hắn. Suốt hai ba tháng trôi qua, bọn hắn bỏ biết bao nhiêu khí lực giống như đấm vào bông, cũng không vui vẻ gì!

Người khác mới gia nhập tiên môn thì kiểu gì cũng sẽ nghĩ đến việc dung nhập vào trong đó, nếu không thì sẽ có cảm giác thiếu an toàn.

Thanh Phong Thi Xã thật ra cũng dựa vào điểm mấu chốt này mà có thể cường hoành cô lập Phương Nguyên trước mắt tiên môn, làm cho Phương Nguyên cúi đầu nhận thua, thế mà Phương Nguyên chẳng có một chút phản ứng trước biết bao nhiêu màn Thanh Phong Thi Xã diễn suốt hơn hai tháng qua...

Việc này làm cho bọn hắn vô cùng lúng túng...

Nhất là việc từ đầu bọn hắn còn có chút mong đợi Phương Nguyên phản ứng mạnh một chút, để bọn hắn hứng thú một tí, nhưng về sau cái ý niệm này cũng bị dập tắt mất. Không thể không nói với Phương Nguyên một tiếng bội phục, bản lĩnh của huynh đệ này thật cao cường...

Nhưng chuyện quan trọng hơn là lần Phi Vân sơn truyền đạo thứ hai cuối cùng cũng đã tới rồi!

Trong lúc này, những người sớm nhất được Thanh Dương tông truyền thừa tứ pháp, Thanh Dương Tiểu Thất Tử đã ngộ pháp xong, chuẩn bị xuống núi rồi. Mọi người đều biết khi bảy người bọn họ về tới Tiểu Trúc Phong, Phi Vân sơn sẽ mở ra lần thứ hai, chọn đồ truyền đạo...

Mọi người đều biết, đối với Ngô Thanh của Thanh Phong Thi Xã, cơ hội truyền đạo lần này nhất định nàng phải đạt được!

Thanh Phong Thi Xã vô cùng coi trọng chuyện này, chỉ cần Ngô Thanh có thể lên núi thụ đạo, Thanh Phong Thi Xã bọn hắn sẽ xuất hiện hai vị đệ tử nội môn, vì vậy vị thế trong tiên môn càng tăng vọt, còn thêm gia thế của Ngô Thanh, cùng thực lực của Kỳ Khiếu Phong, chuyện Thanh Phong Thi Xã sẽ nhảy lên thâu tóm Tiểu Trúc phong cũng là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi!

"Đương... Đương... Đương..."

Trong một buổi chiều thời tiết khá u ám, Truyền Đạo Chung trên Tiểu Trúc phong bất chợt vang lên, nhịp nhàng chậm rãi từng tiếng một. Mọi người đều đoán được sự tình truyền đạo trên Phi Vân Sơn đã có kết quả, vội vàng đi về phía chính điện, đặc biệt là thành viên trong Thanh Phong Thi Xã, từng người kêu gọi bằng hữu, chen chúc, trùng trùng điệp điệp chạy đến chính điện, không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc này!

Nhưng bọn hắn cũng không nghĩ rằng, trong lúc tiếng chuông đang vang lên, Phương Nguyên đang ngồi trong rừng trúc đọc sách, nhẹ nhàng để quyển sách xuống, thản nhiên cười một tiếng, sau đó buộc tóc lên, mặc áo bào vào, thong thả bước ra khỏi rừng trúc...
Chương 84 Ta muốn thử một lần (1)

“Thế mà hắn cũng dám tới!”

Sự xuất hiện của Phương Nguyên vốn tưởng như đã biến mất ba tháng nay khiến cho các đệ tử tiên môn cảm thấy mới lạ. Nhưng cũng chỉ là mới lạ mà thôi bởi sự chú ý của mọi người không tập trung vào hắn.

Vào lúc này, thứ khiến cho mọi người trên Tiểu Trúc phong chú ý nhất ngoại trừ tấm bia đá có thể quyết định vận mệnh của rất nhiều đệ tử tiên môn thì chính là bảy người trẻ tuổi đang đứng cười nói ở trước cung điện. Xung quanh mỗi người họ đều có một đống người chen chúc xung quanh, miệng không ngừng gọi sư huynh, sư tỷ. Bảy người này chính là Thanh Dương Tiểu Thất Tử - bảy người có thiên tư cao nhất và cũng nổi danh nhất trên Tiểu Trúc phong.

Đây cũng là lần đầu tiên Phương Nguyên biết mặt của bảy người này. Hắn phát hiện ra rằng mình chỉ nhận ra hai trong số bảy người này. Thứ nhất là một cô gái, dáng người yểu điệu, dung nhan xinh đẹp làm cho người ta phải mê mẩn, nàng chính là người mà hắn từng gặp trước đây: Tiểu Kiều sư muội. Phương Nguyên cũng từng thắc mắc tại sao sau khi vào tiên môn lâu như vậy mà chưa từng nhìn thấy nàng một lần, sau mới biết rằng nàng chính là một trong Thanh Dương Tiểu Thất Tử, tên là Kiều Vân Nhi.

Còn người thứ hai là người quen ở Thái Nhạc thành, công tử nhà Kỳ tướng quân: Kỳ Khiếu Phong.

Lúc này, Kỳ Khiếu Phong mặc áo bào màu đỏ, dáng đứng sừng sững, trông cực kì tiêu sái. Vây quanh hắn là vô số đệ tử tiên môn, tranh nhau bắt chuyện. Khuôn mặt của Kỳ Khiếu Phong nở nụ cười rạng rỡ, dáng điệu gần gũi, thỉnh thoảng pha trò cười khiến cho những người vây quanh bật cười ha ha.

Phương Nguyên không để ý đến sự náo nhiệt này, chỉ lẳng lặng tìm một chỗ ngồi xuống đợi.

Trong hai tháng này, bởi vì bị Thanh Phong Thi Xã cô lập nên quan hệ của hắn với các đệ tử khác cũng không tốt lắm, người quen không nhiều lắm. Mà trong số Thanh Dương Tiểu Thất Tử, Tiểu Kiều sư muội khó có thể được coi là người quen của hắn, còn đối với Kỳ Khiếu Phong thì hắn không có lời nào để nói.

Mặc dù hắn không phải là một người thù dai, bình thường nếu gặp mâu thuẫn gì cũng chỉ mong mọi người cười xòa cho qua, tránh gặp phiền phức, nhưng quãng thời gian ở Thái Nhạc thành là ngoại lệ. Lúc đó, khi hắn rơi từ đỉnh cao xuống đáy vực, những người kia đối xử với hắn như thế nào trong lòng đều ghi nhớ rất kỹ. Dù rằng hắn không hề nghĩ đến việc trả thù gì cả nhưng không hiểu sao không tống khứ được những kí ức này ra khỏi đầu.

“Phương sư huynh, quả nhiên trước kia ta đoán không sai, chúng ta đã trở thành đồng môn.”

Tuy Phương Nguyên không muốn hòa mình vào đám đông náo nhiệt nhưng lại có người đi tới bên cạnh hắn, cất giọng nói. Thì ra đó là Tiểu Kiều sư muội. Nàng cười tủm tỉm đi về hướng Phương Nguyên, xung quanh nàng có một đám đệ tử tiên môn đi theo, khuôn mặt bọn họ hơi ngạc nhiên vì không ngờ nàng cũng quen biết Phương Nguyên.

“Đa tạ lời chúc của sư muội!”

Hắn đã nghe người khác nói qua về cái tên Kiều Vân Nhi này. Tuổi của nàng không lớn, nhỏ hơn so với đồng môn khoảng một hai tuổi vì thế người khác đều gọi nàng là Tiểu Kiều sư muội. Dần dần, mọi người cảm thấy cách xưng hô này rất dễ nghe nên đều xưng hô như thế chứ không gọi nàng như đối với các vị đồng môn khác.

“Ai, chỉ là ta nghe nói Chu sư huynh đã xúc phạm môn quy… Thật là đáng tiếc.”

“Đó là chuyện của hắn, không có liên quan gì đến ta!”

Phương Nguyên nghe đến câu này thì thu lại nụ cười trên mặt, từ tốn nói.

Hắn không biết vị Tiểu Kiều sư muội này có thể vì chuyện Chu Thanh Việt bị trục xuất khỏi sư môn mà giận chó đánh mèo sang mình giống như Ngô Thanh hay không, nhưng dù thế nào thì hắn cũng không muốn nhiều chuyện, cố gắng không trêu chọc nàng vì Thanh Dương Tiểu Thất Tử cũng không liên quan gì đến hắn.

“Việc này…”

Tiểu Kiều sư muội nghe thấy thế thì cười nhẹ một tiếng, không đáp lại Phương Nguyên ngay.

“Ha ha, dù sao Chu sư đệ cũng là đồng môn đến từ Thái Nhạc thành chúng ta, sao ngươi lại nói là không có một chút quan hệ nào?”

Cũng vào lúc này, bỗng nhiên một tiếng nói nhàn nhạt vang lên. Phương Nguyên quay đầu lại thì thấy Kỳ Khiếu Phong đã đi tới gần mình. Các đệ tử tiên môn xung quanh thì vô cùng kinh ngạc. Không chỉ Tiểu Kiều sư muội mà ngay cả Kỳ Khiếu Phong cũng quen biết với Phương Nguyên. Không ngờ tên mọt sách này lại có mối quan hệ rộng như thế…

Phương Nguyên cũng không ngờ được rằng Kỳ Khiếu Phong vốn trước đó luôn thể hiện ra thái độ không nhìn mình vào mắt mà lại chú tâm nghe hết cuộc đối thoại của mình với Tiểu Kiều sư muội. Nhưng Phương Nguyên không muốn đáp lại câu nói vừa rồi của hắn nên không mở miệng trả lời.

Còn Kỳ Khiếu Phong đã nhanh chân đi đến trước mặt của Phương Nguyên, đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Sau một lúc, Kỳ Khiếu Phong đột nhiên nở nụ cười, nói với giọng rất nhiệt tình:

“Phương sư đệ, ngươi quả là người có bản lĩnh. Vừa rồi ở dưới núi, khi nghe mọi người bàn tán về việc có một đệ tử tạp dịch phá lệ trở thành đệ tử tiên môn lần đầu tiên sau mấy trăm năm, thì ta đã biết ngay là ngươi.”

“A, vậy chứng tỏ ngươi có ánh mắt rất sắc sảo.”

Phương Nguyên cúi đầu, không nhìn hắn, thản nhiên nói.

“Ha ha, việc này cần gì ánh mắt sắc sảo?”

Kỳ Khiếu Phong vẫn giữ nụ cười trên mặt, nói:

“Phương sư đệ là rồng phượng trong loài người! Lúc ở Thái Nhạc thành, ta biết là con đường tu luyện của ngươi về sau sẽ trắc trở nhưng ta vẫn tin tưởng ngươi sẽ vượt qua được. Ha ha, chẳng qua một năm làm tạp dịch chắc đã khiến ngươi lãng phí nhiều thời gian học tập, chúng ta đều là đồng môn nên người không cần khách khí, nếu có khúc mắc gì thì cứ hỏi ta. Khiếu Phong dù bất tài nhưng cũng đã lăn lộn một năm ở tiên môn nên cũng có thể chỉ điểm ngươi một chút.”

Phương Nguyên nghe thế thì trong lòng dâng lên cảm giác kì quái.
Chương 85 Ta muốn thử một lần (2)

Theo bản năng, hắn muốn ngẩng đầu lên cười vào mặt Kỳ Khiếu Phong.

“Ngươi tới nơi này làm gì?”

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một thanh âm lạnh như băng vang lên. Hắn xoay người nhìn lại thì thấy một cô gái áo xanh đang từ từ đi đến trước mặt mình, hai mắt nhìn hắn chứa đầy sự khó chịu. Người này nếu không phải là Ngô Thanh thì là ai khác được?

Nhưng khi nhìn thấy Kỳ Khiếu Phong thì sắc mặt của Ngô Thanh trở nên ôn hòa hơn, ánh mắt yêu thương nhìn hắn, tiến lên nắm lấy cánh tay của hắn, nhẹ nhàng nói: “Kỳ sư huynh, ta đã làm không tốt một việc."

Trên mặt Kỳ Khiếu Phong lộ ra nụ cười nhàn nhạt:

“Chuyện gì?”

“Chu Thanh Việt vốn dĩ là đồng môn của huynh, đáng lẽ ra ta phải giúp đỡ hắn thật nhiều, nhưng mà…”

Ngô Thanh nói đến đầy thì liếc nhìn về hướng Phương Nguyên, giọng nói mang sự tức giận:

“… Thế nhưng hắn bị người ta hãm hại. Do quy củ của tiên môn nên ta cũng không có cách bào chữa cho hắn. Còn kẻ đã vu oan cho hắn thì lại từ gà rừng biến thành phượng hoàng.”

“Ha ha, Ngô sư muội không nên nói như thế.”

Kỳ Khiếu Phong như là ngầm thở dài một chút, vỗ bả vai của Ngô Thanh:

“Trên con đường tu tiên, khó mà phân định đúng sai! Đệ tử tiên môn cũng có thể bị trục xuất, tạp dịch cũng có ngày trèo lên cao. Nhưng dù thế nào thì điều quan trọng nhất vẫn là việc mọi người tập trung tu luyện. Thực lực mới là thứ quyết định tất cả, nói nhiều cũng vô dụng.”

Nói xong, hắn nhìn Phương Nguyên đầy thâm ý.

“Phương sư đệ, ngươi thấy ta nói thế có đúng không?”

Phương Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, sắc mặt không hề thay đổi.

“Các trưởng lão tới…”

Hắn đang định nói thì thấy rất nhiều người mặc áo trắng xuất hiện ở trên không trung. Người đi đầu là Bạch chấp sự, hắn bước vào đại điện, lạnh lùng nhìn bốn phía. Các đệ tử khác lập tức ngừng nói chuyện, nhao nhao tìm chỗ ngồi, chờ đợi hắn nói chuyện. Còn Thanh Dương Tiểu Thất Tử cũng đi ra phía trước, hành lễ với hắn.

“Bảy người các ngươi trở về rồi hả? Việc truyền đạo ngộ pháp có thuận lợi không?”

Bạch chấp sự thấy Thanh Dương Tiểu Thất Tử thì cười một tiếng, vỗ vỗ vai của Kỳ Khiếu Phong, sau đó hướng về phía các đệ tử tiên môn nói:

“Vừa rồi, các ngươi cũng thấy được bảy người bọn họ, chắc hẳn các ngươi cũng biết rằng có người xuống núi thì cũng sẽ có người lên núi...”

Các đệ tử tiên môn đều vô cùng kích động.

“Học đạo pháp của Thanh Dương chúng ta, để rèn đúc đạo tâm của các ngươi!”

Bạch chấp sự nhìn qua các đệ tử một lượt, sau đó thấp giọng ngâm xướng rồi mở miệng nói với giọng nhàn nhạt:

“Tuân theo tiên chỉ của Vân trưởng lão, chọn bốn người lên núi để truyền đạo. Bây giờ đã có ba người là Trần Hư, Vương Công và Thái Hợp Chân. Ba người các ngươi tiến lại đây!”

“Đệ tử có mặt!”

Nghe xong lời này, có ba giọng nói vang lên từ trong đám đệ tử. Sau đó có ba người bước tới chỗ Bạch chấp sự. Một người mặc áo xanh, dáng người cao gầy, khí chất trầm ổn. Một người mặc áo gấm, dung mạo anh tuấn. Còn một cô gái khá xinh đẹp, làn da bóng loáng như mỡ đông. Ba người này vừa bước ra khiến cho ánh mắt của những đệ tử tiên môn khác không kìm nổi sự hâm mộ.

“Trước đó, mỗi lần Phi Vân sơn mở ra thì ít nhất sẽ có bốn đệ tử lên núi để nhận truyền thừa Thanh Dương tứ pháp. Nhưng không ngờ rằng trong mấy tháng nay chỉ có ba người bọn họ thông qua Tiên Bia Lục Vấn, thật là đáng thất vọng. Tuy nhiên, với sự khẩn cầu của Vân trưởng lão, tông chủ đã phê chuẩn rằng sẽ có bốn người được lên núi. Người thứ tư sẽ được chọn ra vào hôm nay.”

Bạch chấp sự bày ra bộ mặt tràn trề thất vọng, nói tiếp:

“Hôm nay ta sẽ mời Tiên Bia ra một lần nữa, mong rằng các ngươi hãy cố hết sức để vượt qua. Vân trưởng lão đã căn dặn ta rằng, thà rằng vứt danh ngạch này đi cũng quyết không cho phép một đệ tử có căn cơ yếu kém lên núi nhận truyền thừa đại đạo của Thanh Dương tông!”

Lời này vừa dứt, các đệ tử giật mình, ánh mắt đổ dồn vào Ngô Thanh.

Trong lòng mọi người đều cảm thấy cơ hội lần này chắc chắn được tạo ra dành cho Ngô Thanh.

Sau khi Thanh Dương Tiểu Thất Tử rời núi, Ngô Thanh được công nhận là người mạnh thứ tư trên Tiểu Trúc phong. Ngay từ bốn tháng trước, nàng chỉ thiếu nửa bước nữa là có thể thông qua Tiên Bia Lục Vấn. Chỉ đáng tiếc là nửa bước này bước mãi không tới, kéo dài đến tận ngày hôm nay.

“Bạch chấp sự, lần này ta nhất định sẽ…”

Lúc này, ở trong đám người phát ra một thanh âm hơi run run, chính là Ngô Thanh.

Hiển nhiên nàng cũng cho rằng bản thân chính là người thứ tư kia!

“Nếu làm được thì tốt, chớ làm cho Vân trưởng lão thất vọng.”

Bạch chấp sự liếc nhìn nàng một cái rồi hướng ánh mắt về những đệ tử khác, cao giọng hỏi:

“Còn có ai muốn thử một lần?”

Các đệ tử nghe thấy thế thì ầm ĩ cả lên.

Mọi người đều biết, lên Phi Vân sơn nhận truyền đạo càng sớm thì càng tốt. Lên núi càng sớm càng chứng tỏ thiên tư cao siêu, càng được tiên môn coi trọng. Bây giờ cơ hội được lên núi đã bày ra trước mặt, ai mà không thèm?

Thế nhưng thèm cũng vô dụng. Thứ nhất là vì không nắm chắc. Thứ hai là nếu bước ra thử vào bây giờ thì chẳng khác nào đối đầu với Ngô Thanh.

Trong tiên môn có lời đồn rằng Ngô Thanh đã âm thầm quyến rũ một vị chấp sự nên mới có thể có thêm danh ngạch thứ tư.

Lý do là để nàng có thể kịp lên núi lần này.

Bởi thế mặc dù có nhiều đệ tử cũng muốn thử những sẽ không mạo hiểm đứng ra vào lúc này.

Chỉ là không có ai ngờ rằng Phương Nguyên vốn đang đứng ở ngoài rìa như đang đứng xem vui bỗng nhiên đi đến trước điện, nhẹ nhàng chắp tay nói:

“Ta muốn thử một lần!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK