"Vậy. . . thôi được rồi!"
Tiểu hoàng tử do dự hồi lâu rồi cũng chỉ đành đáp ứng trước. Với hắn mà nói, tốt nhất là kéo Phương Nguyên về bên cạnh mình cùng đối phó với Yêu phi trong cung kia, thế nhưng Phương Nguyên không đồng ý hắn cũng không có cách nào. Dù sao hắn cũng nhìn ra được, mặc dù Phương Nguyên là Thiên Đạo Trúc Cơ nhưng tu vi lại không cao lắm, cho dù biết được lôi pháp thì khi đối mặt với ả Yêu phi kia chỉ sợ cũng không làm được gì.
Có thể được người này tương trợ, trước mắt lấy được bảo vật bên trong Tổ miếu lại nói sau.
"Tốt, ký khế ước đi!"
Phương Nguyên thấy hắn đồng ý, liền lấy ra một đạo khế ước đưa tới.
Tiểu hoàng tử lại ngẩn người: "Còn cần ký khế ước sao?"
Phương Nguyên không trả lời, nhưng thái độ hết sức rõ ràng, hắn vẫn chưa hoàn toàn tin được tiểu hoàng tử.
Tiểu hoàng tử bất đắc dĩ, cũng chỉ đành ký khế ước, dùng pháp lực nhỏ bé của mình đánh lên pháp ấn.
Khế ước này cũng không phải huyết khế gì đó, mà là một loại giao ước, một khi đánh pháp ấn lên sẽ lập tức dẫn động khí huyết của song phương, có ảnh hưởng rất lớn đối với tu vi cùng tâm thần của nhau. Mặc dù sẽ không nguy hiểm trí mạng, nhưng vẫn có hiệu quả chế ước rất lớn.
"Nói chuyện vòng vo một vòng lớn, tốt xấu gì cuối cùng cũng mời được ngươi giúp ta!"
Tiểu hoàng tử ngược lại cũng thở phào nhẹ nhõm, tiến vào Tổ Điện cũng nắm chắc hơn mấy phần.
"Đi về trước đã!"
Phương Nguyên thu hồi khế ước, sau đó thu lại đại trận chung quanh, phóng ra một đạo pháp lực bao trùm lên hai người tiểu hoàng tử và Quan Ngạo, phóng lên trời.
Việc đã đến nước này, hắn cũng không muốn trì hoãn nhiều.
Trước đó tiểu hoàng tử dắt mũi hắn, hắn không hiểu nội tình đương nhiên sẽ không tùy tiện đáp ứng, trong lúc bất đắc dĩ đành phải bắt tiểu hoàng tử làm con tin chạy trốn. Hắn cũng biết, làm như vậy Hỏa Vân lĩnh tất sẽ gặp liên lụy, bởi vậy chỉ có thể dùng tính mạng tiểu hoàng tử uy hiếp. Nhưng hiện tại, nếu như là đã có khế ước hợp tác với tiểu hoàng tử thì cũng đồng nghĩa với việc hóa thù thành bạn, không cần phải để cho Hỏa Vân lĩnh ở vào tình thế nguy hiểm như vậy nữa.
Lần này hắn đạp trên ngân toa bay đi chỉ mất hơn nửa canh giờ đã đến không trung Hỏa Vân lĩnh.
Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy bên trên Hỏa Vân lĩnh sát cơ tràn ngập. Trên đỉnh núi đang có từng đám người quỳ ở đó, lại đều là đệ tử Hỏa Vân lĩnh, mà ở chung quanh thì chính là tu sĩ trong Thập Vạn Man Sơn nghe tin tiểu hoàng tử bị bắt đi chạy đến tương trợ, Cự Giao môn cùng đám thị thiếp bên cạnh tiểu hoàng tử cũng đều ở trong đó. Đám người này đang thương nghị xem có nên dùng hình bức Hỏa Vân lĩnh giao người ra hay không.
"Lúc này. . . bị thiệt lớn rồi sao?"
Quỳ ở phía đầu hàng đám đệ tử Hỏa Vân lĩnh chính là hai người Lý trưởng lão cùng Hứa Thanh Doanh.
Bọn hắn đều bị trói gô, biến thành tù nhân, nghe những người kia muốn thi triển Sưu Hồn thuật đối với mình, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.
Hứa Thanh Doanh cũng hết sức bất đắc dĩ, muốn nói gì đó song cuối cùng lại nhịn xuống.
Bản lĩnh vị Trận sư trẻ tuổi hiển nhiên là rất cao, nếu không thì cũng không to gan bắt tiểu hoàng tử Ô Trì quốc mang đi như vậy. Chỉ có điều làm như vậy hắn ngược lại là ra đi tiêu sái, thế nhưng Hỏa Vân lĩnh thì làm thế nào để thoát khỏi vũng nước đục này chứ?
Nghiêm túc mà nói, nếu như không có vị Trận sư kia xuất hiện, Hỏa Vân lĩnh cũng đã sớm bị phá vỡ, tình hình chưa chắc đã tốt hơn so hiện tại chỗ nào. Nhưng dù sao vị Trận sư kia trước đó cũng đã rất nhiều lần mang lại kinh hỉ cho nàng, nên khó tránh khỏi để trong lòng nàng sinh ra một chút hi vọng không chịu dập tắt, nàng vẫn đang thầm hi vọng, có lẽ ở thời khắc sống còn vị Trận sư kia sẽ lại hiện thân cứu mình. . .
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua một cái, rồi lập tức chính bản thân nàng cũng cảm thấy hoang đường.
Vị Trận sư kia dù bản lĩnh mạnh hơn, thì cũng làm sao dám đối đầu trực diện với Hoàng tộc Ô Trì quốc chứ?
Lúc này, có lẽ hắn đã trốn xa tới vạn dặm rồi đi. . .
"Vù!"
Ý nghĩ này còn chưa kết thúc, nàng đã chợt nghe thấy một tiếng xé gió từ xa xa truyền đến.
Sau đó nàng kinh ngạc ngẩng đầu, bất chợt liền nhìn thấy một bóng xanh từ trên trời giáng xuống, đáp lại ở trên nóc chính điện Hỏa Vân lĩnh. Lúc này một đêm vừa mới qua đi, mặt trời vừa ló dạng tỏa ra ánh sáng đỏ rực từ đông truyền đến, chiếu vào sau lưng người này. Chỉ thấy hắn khí độ trầm ổn, thần sắc bình thản, bên cạnh dẫn theo một tên cự hán và một thanh niên, không phải vị Trận sư đêm qua vừa mới đào tẩu thì còn là ai chứ?
"Hắn. . . Hắn tới cứu ta sao?"
Hứa Thanh Doanh lập tức cảm thấy vui vẻ đến choáng váng, đồng thời cũng có chút khủng hoảng.
"Điện hạ. . ."
Trên dưới Hỏa Vân lĩnh vừa chợt thấy Phương Nguyên mang theo tiểu hoàng tử trở về, mỗi người đều vừa kinh hãi vừa vui mừng không thôi. Trọn vẹn sững sờ mất một lát bọn hắn mới phản ứng lại, vội vã hét lớn một tiếng, tất cả mọi người vọt lên hình thành ba tầng trong ba tầng ngoài bao vây Phương Nguyên ở bên trong. Vô số pháp khí đều được tế lên giữa không trung, sẵn sàng phát động tấn công. . .
Mà bị nhiều người vây quanh như vậy, Phương Nguyên lại không có biểu lộ gì, chỉ quay đầu nhìn tiểu hoàng tử một chút.
Sắc mặt tiểu hoàng tử tỏ ra không vui, lạnh lùng hừ một tiếng, làm ra vẻ trầm ổn quét ánh mắt lạnh lùng nhìn ra chung quanh, khẽ quát lên: "Không được vô lễ với tiên sinh nhà ta như vậy, mau mau lùi xuống cho ta, thu xếp chỗ ở sạch sẽ để tiên sinh nghỉ ngơi!"
"Tiên sinh?"
Đám người đang vây quanh Phương Nguyên đều kinh hãi hai mặt nhìn nhau, tỏ ra cực độ kinh ngạc.
Nhưng trong lòng bọn chúng vẫn thầm đề phòng Phương Nguyên, pháp khí tế lên cũng không dám thu hồi lại.
"Kẻ này. . . không đả thương tiểu điện hạ chứ?"
Cự Giao môn môn chủ làm ra vẻ trung thành tuyệt đối, tiến về trước một bước chắn ở trước người tiểu hoàng tử, tỏ ra đại nghĩa bừng bừng nói: "Điện hạ cứ yên tâm, có Cự Giao môn ta ở đây, không ai có thể lại đả thương một cọng tóc của tiểu điện hạ, ta sẽ bắt kẻ này lại để điện hạ. . ."
Chương 487 Trận Thuật Tiên Sinh (2)
"Lời nói của ta các ngươi không nghe thấy sao?"
Hắn còn chưa nói hết tiểu hoàng tử đã lập tức nổi nóng, đạp một cước vào mông môn chủ Cự Giao môn thét lên: "Ta là tiểu hoàng tử Ô Trì quốc, sao tiên sinh lại có thể làm tổn thương ta chứ? Ngài chỉ là dẫn theo ta ra ngoài đàm luận một số chuyện mà thôi, hiện tại lão nhân gia hắn đã đáp ứng chỉ dạy tri thức trận thuật cho ta, là trưởng bối của ta. Các ngươi còn dám vô lễ, có tin ta giết người hay không?"
"Hítttt. . ."
Lần này tất cả mọi người thật sự triệt để sợ ngây người.
Tên môn chủ Cự Giao môn kia cũng không dám phủi dấu chân trên mông, chỉ ngượng ngùng thu hồi pháp khí vào trong tay.
Những người khác cũng hai mặt nhìn nhau, bọn hắn nhìn ra được lời nói của tiểu hoàng tử cũng không phải là giả, cũng không giống như đã bị người ta khống chế, lại thấy hắn nổi giận nên chỉ có thể thu hồi pháp khí vào tay. Bọn hắn chỉ cảm thấy tên cuồng đồ vừa bắt đi tiểu hoàng tử làm con tin, không ngờ hiện tại lại lắc mình biến thành lão sư trận thuật của tiểu hoàng tử, có thể nói là ly kỳ đến cực điểm, trong lúc nhất thời cũng không thể lý giải rõ ràng được!
Hứa Thanh Doanh cùng Lý trưởng lão của Hỏa Vân lĩnh lại càng là trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn một màn này.
"Thả hết đệ tử Hỏa Vân lĩnh ra đi, bọn hắn thay ta tiếp dẫn minh sư, không những vô tội mà ngược lại còn có công!"
Tiểu hoàng tử trộm nhìn sắc mặt Phương Nguyên, hiển nhiên là muốn hảo hảo lôi kéo hắn.
Chỉ có điều, cả đám đệ tử Hỏa Vân lĩnh nghe được lời này, sự vui mừng trong lòng không cần nói nhiều cũng biết.
Mãi đến khi đoàn người các phương bước lên Tiên Đài của tiểu hoàng tử ngồi xuống, Lý trưởng lão vẫn còn cảm thấy như đang trong mơ, hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại từ tù nhân trở thành khách được ban ngồi của tiểu hoàng tử, mà thứ tự chỗ ngồi còn ở trước cả môn chủ Cự Giao môn kia. . .
Ngược lại, Hứa Thanh Doanh lại khẽ nở nụ cười, trộm nhìn Phương Nguyên nói: "Hắn lại không để cho chúng ta phải chịu thiệt thòi!"
. . .
. . .
"Điện hạ, trước đó chúng ta thấy ngươi gặp nạn liền vội vã truyền tin cầu viện khắp nơi, không ngờ lại chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi. . ."
Sau khi ngồi xuống, vị thị nữ lớn tuổi kia vội bẩm báo một cách tinh tế.
Tiểu hoàng tử nghe vậy tỏ ra không để ý, khoát tay nói: "Nói cho bọn hắn không cần tới nữa, chỉ là sợ bóng sợ gió một trận, không cần để ý!"
Nói rồi hắn như chợt nhớ ra điều gì đó, giương mắt nhìn vị thị nữ kia nói: "Ngươi không nói cho mẫu hậu ta biết chứ?"
Vị thị nữ lớn tuổi kia vội nói: "Tiểu tỳ sợ trong cung lo lắng, vẫn chưa nói cho lão nhân gia nàng!"
Tiểu hoàng tử thở phào một hơi, khẽ gật đầu nói: "Như vậy rất tốt, nếu không lại mất công người lo lắng!" Nói rồi, hắn liền hướng về những người khác nói: "Ta khó khăn lắm mới gặp được một vị lão sư tốt, sẽ ở lại Hỏa Vân lĩnh một thời gian học tập trận thuật chi đạo của ngài. Các ngươi nhanh thông tri cho các thế lực trấn thủ tứ phương, lệnh cho bọn hắn chuẩn bị đầy đủ hậu lễ để ta bái tạ sư ân, không được làm mất mặt Hoàng tộc. . ."
Đám thuộc hạ nghe vậy đều lập tức gật đầu đáp ứng.
Phương Nguyên ở bên cạnh lắng nghe, ngược lại cũng thầm gật đầu.
Tiểu hoàng tử này ngược lại cũng không thẹn là người xuất thân Hoàng tộc, mặc dù có đôi khi vẫn còn tính tình con nít, nhưng làm việc lại kín kẽ giọt nước không lọt.
Mình cũng không đáp ứng thu hắn làm đồ đệ, nhưng trọng lễ của hắn chuẩn bị lên lần này, tốt xấu gì mình cũng sẽ nhớ cái tên này.
Mà hắn lại còn làm rầm rộ chuyện chuẩn bị lễ, chắc hẳn cũng đang ngầm truyền đạt một tin tức về trong cung chính là, hắn thật sự chuẩn bị chăm chỉ học tập trận thuật chi đạo một chút, mà trận thuật khó học, bình thường thực lực Trận sư lại không mạnh. Có thể nói hắn đưa ra quyết định này, vậy thì tối thiểu trong vòng vài chục năm thực lực sẽ không tăng lên quá lớn, điều này cũng sẽ khiến cho những người đối địch với hắn giảm bớt lòng kiêng kị.
Thế nhưng đối với hết thảy chuyện này, dĩ nhiên Phương Nguyên cũng sẽ không ngăn cản cái gì.
Nếu hắn đã đáp ứng tiểu hoàng tử giúp hắn tiến vào Tổ Điện Ô Trì quốc, thì sẽ dốc toàn lực giúp hắn chuyện này.
Về phần những chuyện khác, hắn sẽ không nhúng tay lung tung.
Ngay sau đó, tiểu hoàng tử an bài thỏa đáng hết thảy, liền thật sự lưu lại Hỏa Vân lĩnh này. Ngay cả Tiên Đài cũng trực tiếp đặt ở phía sau núi, mà mấy vị trí chủ điện của Hỏa Vân lĩnh hiển nhiên cũng đều bị hắn chiếm mất. Lý trưởng lão cũng bị đuổi xuống ở cùng một chỗ với đệ tử bình thường, ngược lại Hứa Thanh Doanh tốt xấu gì cũng là một nữ nhi, hắn lại hoài nghi đây là thị thiếp của Phương Nguyên, mới cố ý để nàng lưu lại!
Ngày thứ hai, lễ bái sư chuẩn bị cho Phương Nguyên đều đã thỏa đáng, tiểu hoàng tử rất cung kính hiến tặng cho Phương Nguyên.
Hai vị Trận sư Thiên Xu môn kia thấy vậy ghen tị đỏ mắt, trong lòng than ngắn thở dài không thôi, dựa vào cái gì tên Trận sư trẻ tuổi này lại nhận được các loại kỳ trân dị bảo dâng lên, mà hai chúng ta cũng đồng dạng là Trận sư, mỗi người lại chỉ được ném cho một ngàn linh tinh như vậy chứ. . .
Bề ngoài vị tiểu hoàng tử này tỏ ra cực kỳ hiếu học, sáng chiều mỗi ngày đều lấy lễ đệ tử thỉnh an Phương Nguyên, sau đó cùng hắn học tập tri thức trận thuật nhất đạo nhập môn. Nhưng bên trong lại vụng trộm thương nghị với Phương Nguyên phải làm như thế nào để tiến vào Tổ Điện, mà Phương Nguyên cũng hỏi thăm hắn kỹ càng, sau khi cố gắng hiểu rõ các loại bố trí trong Tổ miếu, hắn cũng bắt tay vào làm công tác chuẩn bị.
May mà lúc này đại trận Hỏa Vân lĩnh trong trận đại loạn kia đã bị hủy đi bảy tám phần, cần bố trí lại một lần nữa, bởi vậy một ít kỳ trân dị bảo Phương Nguyên cần khi đi Tổ Điện phá trận có thể nhân cơ hội bố trí đại trận hộ sơn, lặng lẽ mua một vài tài liệu cần thiết. Hơn nữa lại không cần dùng đến tiền của Hỏa Vân lĩnh, mà hộ sơn đại trận là do Cự Giao môn hủy nên đương nhiên để cho Cự Giao môn đến bồi thường.
Chương 488 Nửa Bước Kim Đan (1)
"Điện hạ à. . ."
Môn chủ Cự Giao môn cầm danh sách không ngừng kêu khổ: "Tất cả những thứ như Ngọc Triện Hỏa Phù, Linh Văn Ngọc Điêu, trận kỳ, gạch chịu lửa đều là dùng để bày trận ta còn có thể hiểu được, thế nhưng những thứ như Kỳ Đàm Âm Thủy Thạch, tam giai Hỏa Thú cốt gì đó mua để làm cái gì chứ?"
Tiểu hoàng tử nghe vậy, chỉ nghiêng mặt tỏ vẻ khinh thường nhìn hắn: "Ngươi cảm thấy ngươi còn hiểu rõ hơn so với tiên sinh nhà ta phải không?"
Môn chủ Cự Giao môn lập tức tỏ ra xấu hổ, ngượng ngùng nói không ra lời.
Ngược lại Lý trưởng lão đang đi ngang qua nghe vậy bỗng nhiên vui sướng nở nụ cười. . .
Tiểu hoàng tử gọi là Tổ Điện Ô Trì quốc, thay vì gọi là Tổ Điện còn không bằng gọi là Hoàng Lăng.
Đó chính là nơi chôn cất lịch đại quốc chủ Ô Trì quốc. Nơi này được nhắc đến như là một khu vực cực kỳ ẩn bí, ngoại trừ quốc chủ đương nhiệm không ai biết được vị trí của nó; ngay cả đám tượng sư, tượng công xây Tổ Điện, khi lão Hoàng qua đời đều sẽ giết chết táng theo để tránh Tổ Điện bị tiết lộ ra ngoài. Đây cũng là nơi tiểu hoàng tử chưa từng bước chân vào, nên dĩ nhiên cũng không thể biết được. Thế nhưng trước đó hắn là được cực kỳ sủng ái, cũng không biết hắn đã âm thầm trộm ra bí đồ Tổ Điện từ lúc nào, theo hắn nói là định làm quen sớm một chút, không nghĩ tới hiện tại thật sự có đất dụng võ.
"Ta rất thông minh phải không, cái này gọi là phòng ngừa chu đáo. . ."
Đưa bí đồ cho Phương Nguyên quan sát, tiểu hoàng tử tỏ ra rất đắc ý nói.
Phương Nguyên bất đắc dĩ trả lời: "Ta thấy cái này gọi là hố cha còn chính xác hơn một chút. . ."
Dẫn theo người ngoài đi đào mộ tổ nhà mình, sai lầm này để cho phụ vương mình gánh chịu, tiểu hoàng tử này làm việc nhìn như thế nào cũng không đáng tin cậy chút nào. Phương Nguyên nhất thời nghĩ mãi mà không rõ, đến tột cùng hắn muốn tìm thứ gì đối phó với Yêu phi chứ? Thế nhưng nhìn bộ dáng hắn tràn đầy lòng tin, Phương Nguyên cũng không hỏi, mà tiểu hoàng tử rõ ràng cũng có vẻ như không muốn nói ra bí mật cuối cùng này!
Mà tới một bước này, mọi công tác chuẩn bị xuất thủ của Phương Nguyên cũng đã được làm thỏa đáng.
Hai khối Thiên Ngoại Lôi Thạch trong tay tiểu hoàng tử chuẩn bị dùng để luyện chế pháp bảo Lôi hệ, đương nhiên cũng thuộc về Phương Nguyên trước, lấy đó làm tiền đặt cọc. Nhưng tiểu hoàng tử đáp ứng sau khi tiến vào Tổ Điện sẽ còn lấy thêm ba khối Lôi Thạch cho Phương Nguyên nữa, đây cũng chính là tất cả thù lao.
Cái giá này đối với Phương Nguyên mà nói đã không tính là thấp.
Hắn đã chính thức bắt đầu tu luyện cảnh giới Trúc Cơ. Sau khi luyện hóa khối Lôi Thạch thứ nhất, tu vi của hắn cũng đã đạt đến Trúc Cơ tầng hai, nhưng cảnh giới Trúc Cơ cũng giống như cảnh giới Luyện Khí, càng về sau càng cần nhiều tài nguyên. Năm khối Thiên Ngoại Lôi Thạch tiểu hoàng tử hứa hẹn này, có lẽ vẫn chưa đủ lấy để hắn trực tiếp tu luyện tới cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng cũng đã đủ ứng phó một thời gian!
Mà ngoại trừ có đầy đủ tài nguyên Lôi Đạo, Phương Nguyên còn cần tài nguyên Ngũ Hành mới có thể luyện ra Tứ Tướng Lôi Linh.
Ngũ Hành tài nguyên này cũng có một vấn đề lớn.
Tu luyện Chu Tước Lôi Linh, hắn là lấy nham tương dưới lòng đất, cái này ngược lại đơn giản. Mà Bạch Hổ Lôi Linh, hắn cũng trực tiếp lấy Ma Ấn Kiếm làm vật dẫn, xem như giải quyết vấn đề này. Thế nhưng các loại tài nguyên khác muốn tìm được lại rất gian nan, bây giờ cũng không có đầu mối, chỉ có thể từ từ suy nghĩ biện pháp.
Bất kể nói thế nào, tài nguyên Ngũ Hành mặc dù khan hiếm, nhưng cũng không hiếm bằng tài nguyên Lôi Đạo.
Cứ như vậy ba năm ngày liền trôi qua, đại bộ phận vật liệu cần thiết để phá trận Phương Nguyên đều đã chuẩn bị đầy đủ. Tiểu hoàng tử cũng âm thầm lập mưu qua mắt những người khác, cùng xuất phát với Phương Nguyên. Mặc dù tên Dạ hộ pháp Yêu phi phái tới giám thị đã chết, nhưng hắn cũng không chắc chắn trong số những thị thiếp bên cạnh còn có người của Yêu phi an bài hay không, nên dĩ nhiên phải hành sự cẩn thận. Càng quan trọng hơn là, nếu như những người này biết mục đích của hắn là muốn đi đào mộ tổ nhà mình, thì cho dù không phải người của Yêu phi cũng sẽ liều mạng ngăn cản hắn. . .
"Quyết định như vậy đi, trước đó ta nói rằng đi ra ngoài du ngoạn, đến Nguyệt Nha lĩnh liền dựng hành cung nghỉ ngơi, chờ đến đêm khuya chúng ta lại từ nơi đó chạy đi. Lúc đó ta đã lưu lại một phong thư, nói là đi làm chút chuyện, mấy ngày nữa sẽ trở về, bảo các hạ nhân không cần phải lo lắng. . ."
Tiểu hoàng tử kể lại hết thảy chuyện mình đã an bài thỏa đáng cho Phương Nguyên nghe, Phương Nguyên cũng không có ý kiến gì khác, hết thảy đều tùy hắn.
Nhưng một ngày trước khi bọn hắn sắp lên đường, chợt có một chiếc pháp chu màu đỏ thẫm từ phương bắc lặng lẽ bay tới.
Pháp chu kia giống như một đám mây máu, chậm rãi hạ xuống phía trước Hỏa Vân lĩnh.
Sau đó, từ trên pháp chu bay xuống một nam tử mặc áo bào đỏ, trên mặt phết một lớp son phấn thật dày.
Trên đầu của hắn đội mão trắng, bên hông cắm phất trần. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hỏa Vân lĩnh lạnh giọng cười một tiếng, sau đó nhẹ nhàng khoát tay áo, dẫn theo mười tên hắc giáp thị vệ từ trên pháp chu nhảy xuống, bước nhanh lên núi, khí tức âm trầm mà có chỉnh tề.
"Triệu công công?"
Đám người thị thiếp đang phòng thủ trên Hỏa Vân sơn thấy vậy lập tức giật nảy cả mình, quỳ xuống hành lễ.
"Hừ!"
Tên Triệu công công kia chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý tới ai trực tiếp bước nhanh lên núi. Gặp được tiểu hoàng tử cùng Phương Nguyên từ trong phòng đi ra đón mình, thái độ của hắn lập tức thay đổi hoàn toàn, kêu lên một tiếng “Ai nha" rồi lập tức quỳ xuống: "Tiện tỳ Triệu Nô Nhi, bái kiến điện hạ!"
Tiểu hoàng tử vừa thấy hắn lập tức biến sắc: "Ngươi tới đây làm cái gì?"
Tên Triệu Nô Nhi ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, thì thà thì thầm mà nói: "Điện hạ, ngài không biết đâu nha, mấy ngày trước nghe nói ngài bị kẻ xấu bắt đi, trong cung đều lo lắng sắp hỏng rồi. Lữ phi thay bệ hạ phân ưu, đặc biệt phân phó lão nô chạy tới mang ngài trở về đó!"
Chương 489 Nửa Bước Kim Đan (2)
Tiểu hoàng tử nghe vậy biến sắc, quát: "Chớ ở trước mặt ta nói ra tên của ả tiện nhân kia!"
Tên Triệu Nô Nhi kia ngẩng đầu lên, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Lữ phi dù sao cũng là trưởng bối của điện hạ, nói như vậy há chẳng phải là thất lễ sao?"
"Triệu Nô Nhi, trước kia ta mẫu hậu đối xử với ngươi không tệ bạc, không ngờ bây giờ ngươi lại trở thành chó của ả Yêu phi kia!"
Tiểu hoàng tử căn bản không để ý tới hắn, oán hận nói: "Ngươi cút về đi, nói cho ả Yêu phi kia, ta ở bên ngoài rất tốt, không muốn trở về!"
Triệu Nô Nhi nghe vậy, thở dài một tiếng nặng nề, nói: "Điều này không thể được. . ."
Tiểu hoàng tử biến sắc, lạnh lùng nói: "Ngươi còn dám bức ta trở về hay sao?"
"Tiện tỳ làm sao dám vô lễ đối với điện hạ?"
Tên Triệu Nô Nhi kia cười bồi nói: "Lữ phi cũng đã nói, tính tình điện hạ còn trẻ con, sợ là chưa chơi đủ chưa chịu trở về, chỉ có điều Dạ hộ pháp đã chết, điện hạ một mình ở bên ngoài cũng không an toàn. Cho nên người phân phó xuống, nếu như điện hạ chịu trở về thì cũng thôi, nếu như không chịu vậy thì để lão nô ở bên cạnh hầu hạ điện hạ, cũng miễn cho điện hạ ra lại xảy ra điều gì ngoài ý muốn, khiến cho mọi người không yên lòng. . ."
"Ngươi. . ."
Tiểu hoàng tử ngẩn người, đã hiểu được ý định của tên Triệu Nô Nhi này.
"Tên Dạ hộ pháp Yêu phi phái tới kia đã chết, nàng ta lại phái tên Triệu Nô Nhi này tới tiếp tục giám thị ta chằm chằm. . ."
Thế nhưng trong lòng mặc dù lóe lên ý nghĩ này, nhưng nhất thời hắn lại không biết nên xử lý như thế nào.
Mà vào lúc này, tên Triệu Nô Nhi kia đã tự đứng lên.
Ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên sau lưng tiểu hoàng tử, vẻ mặt vốn luôn hiện ra nụ cười hèn mọn mà nịnh nọt lại lập tức thay đổi, hắn nhìn sang một thị thiếp xinh đẹp bên cạnh hỏi: "Đây chính là vị Trận sư người lúc trước giết Dạ hộ pháp, lại còn bắt tiểu điện hạ đi sao?"
Thị thiếp xinh đẹp nhìn tiểu hoàng tử một chút, không dám không đáp, thấp giọng nói: "Đúng vậy, chỉ có điều hiện tại hắn đã là. . ."
Tên Triệu Nô Nhi kia cũng không nghe nàng nói hết câu, chỉ cười lạnh một tiếng, lập tức bước lên một bước, cặp mắt tam giác tròng trắng nhiều hơn đen rùng rợn nhìn chằm chằm Phương Nguyên: "Yêu nhân từ đâu tới, vậy mà gan to bằng trời dám bắt hoàng tử Ô Trì quốc chúng ta, giết hộ pháp Ô Trì quốc chúng ta, tội mạo phạm hoàng uy như vậy giết không tha. Có ai không, mau bắt tên này lại, rút gân lột da, ném ra ngoài dã ngoại cho chó ăn. . ."
"Soạt. . ."
Chợt nghe những lời này, sắc mặt tiểu hoàng tử cùng đám thị thiếp chung quanh lập tức đồng thời đại biến.
Vạn không nghĩ tới tên Triệu công công này một lời không hợp đã muốn khép Phương Nguyên vào tội chết.
"Ngươi dám. . ."
Tiểu hoàng tử vừa sợ vừa giận, nghiêm nghị quát to.
Nhưng vào lúc này, mười mấy tên thị vệ áo đen phía sau Triệu Nô Nhi vậy mà làm như không thấy phản ứng của hắn. Tựa như đã sớm được tên Triệu Nô Nhi kia hạ lệnh, nghe Triệu Nô Nhi hô lên lập tức hét lớn một tiếng, đồng thời phóng về phía bên này, thiết thương đâm thẳng tới Phương Nguyên!
"Các ngươi. . . đây là muốn tạo phản sao?"
Sắc mặt tiểu hoàng tử giận đến méo mó, liều mạng điều động pháp thuật, đang định đánh tới.
Nhưng tên Triệu Nô Nhi kia chỉ nhẹ nhàng bước ra một bước đã ngăn tiểu hoàng tử ở phía sau. Pháp thuật tiểu hoàng tử đánh ra rơi vào trên người hắn liền giống như đá chìm vào nước, bị một thân áo bào đỏ của hắn thôn phệ, không có một chút âm thanh nào, ngay cả gãi ngứa ngứa cũng không bằng. Hắn quay đầu nhìn qua tiểu hoàng tử cười nói: "Điện hạ ngài tuổi tác còn nhỏ, rất dễ bị kẻ gian che mắt, lão nô đây cũng chỉ muốn tốt cho ngài. . ."
"Người tới, chém lão nô tài này cho ta. . ."
Tiểu hoàng tử tức giận rống to, nhưng đám người chung quanh vậy mà không có một ai dám nhúc nhích.
Ngược lại những tên thị vệ kia bay thẳng đến trước người Phương Nguyên, sát khí ầm ầm, thiết thương đánh tới không chút lưu tình.
Phương Nguyên cũng nhíu mày lại, âm thầm phán đoán thế cục.
"Cút ngay!"
Thiết thương còn chưa đâm đến trước người Phương Nguyên đã nghe được một tiếng hổ gầm, chính là Quan Ngạo vọt ra, nổi giận gầm lên một tiếng, đại đao chém thẳng ra. Một luồng hỏa diễm cuồn cuộn đáng sợ cuốn tới, những thị vệ kia lập tức kinh hãi, nhưng lại không kịp phản ứng, bị lực đạo kinh khủng này đánh bay ra ngoài. Từng tên ngã lăn ra ngoài đến bảy tám trượng, thiết thương trong tay cũng bi đánh bay, loạn cả một đoàn.
"Dám động đao binh ở trước mặt tiểu hoàng tử, chán sống rồi. . ."
Tên Âm Thị kia thấy vậy, mày trắng dựng thẳng, lộ ra sát khí hung ác nham hiểm.
Theo một tiếng quát khẽ, hắn lập tức đạp một bước tiến lên, pháp lực toàn thân đột nhiên bộc phát khiến hư không chấn động đến mức lan ra từng tầng từng tầng gợn sóng, mang theo một loại sát khí u ám mà huyền bí bao phủ bốn phương tám hướng. Hỏa ý bên trong một đao kia của Quan Ngạo dẫn ra, vậy mà trực tiếp bị sát khí này áp chế lại, đao trong tay cũng sắp rời khỏi tay, Quan Ngạo phải nắm thật chặt mới không đến mức bị đánh bay.
Mà tên Âm Thị kia lại càng được thế không tha người, năm ngón tay biến thành lợi trảo như móc câu, vồ thẳng xuống đỉnh đầu Quan Ngạo.
Tốc độ của hắn nhanh chóng, pháp lực hùng hồn đã vượt xa khỏi cảnh giới tu vi của Quan Ngạo!
"Nửa bước Kim Đan?"
Trong một sát na này, Phương Nguyên cũng không nhịn được thầm run lên, suy nghĩ trong đầu vận chuyển tới cực điểm.
Đối mặt với cao thủ nửa bước Kim Đan, cho dù hắn cũng không nắm chắc gì, nhưng tính mệnh Quan Ngạo đang nguy cấp, há có thể ngồi nhìn?
Suy nghĩ trong đầu vận chuyển như điện quang hỏa thạch, thân hình hắn vội vã lóe lên, lao đến trước người Quan Ngạo ngăn cản tên Âm Thị đang lao về phía Quan Ngạo kia. Mà tên Triệu Nô Nhi này cũng không có nửa phần do dự, dù sao ngay từ đầu hắn đã muốn giết chết Phương Nguyên. Lúc này còn tưởng rằng Phương Nguyên muốn phản kháng, nhe răng cười một tiếng, lại tăng thêm mấy tầng lực đạo, năm ngón tay như răng nanh, vồ thẳng xuống Phương Nguyên. . .
Định dùng một trảo này bóp nát đầu Phương Nguyên.
Hắn cười lạnh một tiếng, giọng nói tựa như rít qua từ kẽ răng: "Chuyện của Hoàng tộc là thứ các ngươi có thể nhúng tay vào sao?"
Chương 490 Sát Tâm Nổi Lên (1)
Nghênh đón một trảo nhắm vào đầu kia, Phương Nguyên cũng cảm thấy tinh thần run lên.
Tên Triệu Nô Nhi này nếu như đã là Âm Thị, vậy hắn ắt hẳn đã không chọn chữa trị nhục thân vào thời điểm Trúc Cơ. Vì thủ tín với Hoàng tộc, hắn phải dùng thân thể không trọn vẹn để tu hành tại cảnh giới Trúc Cơ. Người như vậy, bởi vì Âm Dương không trọn vẹn nên chắc chắn không thể nào Kết Đan được, nhưng điều này cũng đại biểu cho việc thực lực của hắn cũng càng thêm sâu không lường được, bởi vì chẳng ai biết được hắn đã ngây người tại cảnh giới Trúc Cơ này bao lâu. . .
Thật không ngờ hắn vừa mới đáp ứng tiểu hoàng tử thì liền gặp phải một nhân vật âm độc nhường này...
"Bá. . ."
Phương Nguyên đương nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết, trong tay hắn đột nhiên nhiều hơn một cái quạt lông, sau đó hắn dùng sức quạt về phía trước một cái.
Khu vực trước người hắn lập tức bị một mảnh quang mang xanh biếc bao phủ, tinh thể giống như băng sương phủ kín mặt đất trong phạm vi ba trượng. Một con quạ màu lam bay ra khỏi quạt lông, mang theo một cái lạnh băng giá lòng người đón đầu tên Âm Thị kia!
"Pháp bảo?"
Tên Âm Thị kia nhìn thấy một màn này thì nhíu mày lại, giống như hắn không ngờ rằng một tên Trận sư vừa mới Trúc Cơ không bao lâu như Phương Nguyên lại có một kiện pháp bảo chân chính, hơn nữa uy lực còn không thấp như thế. Có điều hắn cũng nhìn ra Phương Nguyên bây giờ còn chưa đủ tu vi, không thể nào thúc giục được lực lượng chân chính của pháp bảo này. Bởi vậy hắn chỉ phất tay áo một cái, một đạo âm phong mãnh liệt lập tức thổi tới.
"Rống. . ."
Một cái đầu lâu tạo thành từ hắc khí nhào ra trước người hắn, va chạm với con quạ màu lam kia.
Trong khi đó, bản thân hắn thì vẫn xông về phía trước. Năm ngón tay khô gầy của hắn đều trở nên dài hơn một thước, hiển hiện một màu ám tro, phảng phất như không có chút da thịt nào trên đó. Năm ngón tay này mang theo những âm thanh "Xì xì" rất nhỏ, chộp thẳng tới gương mặt của Phương Nguyên.
Nói giết liền giết, không có bất kỳ sự kiêng kị nào!
Ánh mắt nhìn chòng chọc vào tên Âm Thị kia, trong lòng Phương Nguyên bất chợt lóe lên một sự phẫn hận. Có điều đối phương mặc dù đáng hận, nhưng dù sao hắn cũng có tu vi cao hơn mình quá nhiều, cưỡng ép động thủ với hắn chỉ tổ cực thân mà thôi, bởi vậy trong đầu hắn đã nhanh chóng lóe lên mấy ý nghĩ khác!
Khi tiếp đón một trảo kia, hắn bỗng nhiên không né tránh mà lại cười lạnh một tiếng, sau đó giơ lên một khối ngọc bài màu đen.
"Ngươi muốn chuốc họa cho Ô Trì quốc hay sao?"
Tiếng hét này được gia trì bằng một thân pháp lực của hắn, khiến cho âm thanh ầm ầm rung động, chấn động khắp nơi.
Tên Âm Thị kia thấy thế thì trái tim chợt run lên một cái, động tác có hơi mất tập trung.
Hắn xuất cung lần này, vốn là bởi vì hắn không dò la ra được vị tiểu hoàng tử này muốn làm gì. Bởi vậy hắn đã tuyển chọn một phương pháp thực dụng nhất, đó là tiểu hoàng tử muốn làm gì thì cứ kệ y, hắn cứ một mực thi triển kế sách rút củi đáy nồi, trực tiếp giết chết người bên cạnh y là được. Kể từ đó, vị tiểu hoàng tử này chỉ có tu vi thường thường, dù y có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể trở thành thiên tử được. Chỉ là hắn không ngờ được, Phương Nguyên lại bỗng nhiên hành động như vậy. . .
Nhất là tiếng hét lớn mang theo một loại ý tứ chế giễu lạnh lùng cao cao tại thượng kia đã làm cho tên Âm Thị vô thức giật mình.
Hắn ngưng thần nhìn về phía ngọc bài màu đen kia, chỉ thấy lệnh bài này là do âm ngọc tạo thành, phù văn tinh mỹ, bên trên có điêu khắc một chữ " m" thật to, nhìn qua là có thể biết ngay rằng vật này nhất định phi phàm. Hơn nữa kiểu cách chế tạo của nó cực kỳ giống với lệnh phù tùy thân của một số đại đệ tử tiên môn...
"Ngươi. . ."
Hắn có hơi chần chờ, tỏ vẻ lạnh nhạt nhìn về phía Phương Nguyên.
"Ta là đệ tử chân truyền của tiên môn Âm Sơn tông ở Vân Châu, một tên nô tài như ngươi mà cũng dám làm tổn thương ta sao?"
Phương Nguyên trầm giọng quát, trong khi khuôn mặt thì lóe lên một vòng ngạo nghễ.
"Âm Sơn tông?"
Triệu Nô Nhi có hơi run lên, ánh mắt phức tạp tập trung nhìn vào Phương Nguyên.
Ngay cả vị tiểu hoàng tử kia cũng khẽ giật mình, nói: "Là đệ nhất tiên môn ở Vân Châu sao?"
Vân Châu tiếp giáp với Bá Hạ châu, các đại thế lực của hai châu tất nhiên cũng biết đến tên tuổu của nhau. Ô Trì quốc chỉ là một tiểu quốc trong Bá Hạ châu, còn Âm Sơn tông thì lại là nhất tiên môn ở Vân Châu, bọn hắn sao có thể chưa từng nghe qua tên tuổi của Âm Sơn tông được. Nhất là sau khi nghe nói Phương Nguyên là đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông, còn lấy ra được lệnh bài của chân truyền Âm Sơn tông, việc này khiến cho hắn càng không thể không cẩn thận được.
Dù sao thì đệ tử chân truyền cũng khác với đệ tử bình thường nhiều lắm.
Đệ tử tiên môn bình thường khi rời sơn môn thì vận mệnh tạo hóa đều là do mình phụ trách.
Nếu như xảy ra chuyện, tiên môn có cơ hội thì sẽ thăm hỏi một chút, còn nếu không có cơ hội thì coi như bỏ qua...
Còn đệ tử chân truyền thì lại khác, vạn nhất xảy ra sự tình gì, tiên môn nhất định sẽ điều tra ra rõ ràng.
Mặc dù Âm Sơn tông và Ô Trì quốc cách nhau cả một cái đại châu, uy phong của bọn hắn tại Bá Hạ châu cũng chưa chắc dễ dùng như ở Vân Châu, nhưng đây dù sao cũng là một cái quái vật khổng lồ. Đệ tử chân truyền của bọn hắn quả thực không phải là người muốn giết là giết được!
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Phương Nguyên lại lấy ra lệnh bài của đệ tử chân truyền Âm Sơn tông.
Nếu như là lệnh bài của Thanh Dương tông, nói không chừng hắn sẽ bị người ta tiện tay giết luôn cũng nên. . .
"Hừ, đệ tử Âm Sơn tông thì như thế nào, ngươi bắt hoàng tử của Ô Trì quốc chúng ta, vậy chúng ta giết chết ngươi thì có sao?"
Tên Triệu Nô Nhi kia cũng chỉ nao nao một chút, sau đó liền phản ứng lại, lập tức rùng rợn nói một câu.
Phương Nguyên có thể nhìn ra được, tên lão nô kia vẫn còn muốn xuất thủ, chỉ là đối phương có hơi kiêng kị hắn mà thôi. Vì vậy hắn dứt khoát diễn luôn cho trót, chỉ thấy hắn bước lên một bước, khẽ quát: "Là tiểu hoàng tử nhà ngươi bái ta làm thầy, muốn theo ta học tập Trận Pháp chi đạo. Lão nô nhà ngươi lại dám vọng động sát cơ với ta, thật sự cho rằng sư môn ta ở nơi xa xôi thì không có người nào trị được ngươi sao? Ngươi cho rằng Tiên Minh chỉ là món hàng trưng bày thôi sao?"