- Được rồi, hôm nay thu hoạch cũng không ít, sau này có thịt Yêu thú ăn thỏa thích!
Quan Ngạo từ trên đống Yêu thú nhảy xuống, cởi Khổn Tiên Tác ở thắt lưng, kia vốn là pháp bảo mà Phương Nguyên cho hắn, là lợi khí ngăn địch mạnh mẽ, nhưng bây giờ lại bị Quan Ngạo coi như dây thừng, trói chặt từng con Yêu thú, sau đó hai tay phát lực, vác đống xác ở trên lưng, từng bước đi ra ngoài...
Sau đó người Kim gia chạy tới nơi này, thì nhìn thấy một màn làm bọn hắn khiếp sợ.
Vốn đang lo lắng Phương Nguyên sẽ tổn thương Sương Nhi, kết quả phát hiện Sương Nhi đang yên đang lành ngồi ở bên ngoài Thú Uyển, không bị thương cũng không bị nhục, sau đó lại lo lắng cho người hầu của Phương Nguyên đã bị Yêu thú xé nát, lại phát hiện thằng ngốc kia giống như vào núi săn thú, vác một đống thi thể Yêu thú từ trong Thú Uyển đi ra, trên mặt mang theo nụ cười thắng lợi trở về.
Nhìn những Yêu thú kia, ngay cả lão quản gia phụ trách Thú Uyển cũng không nhịn được xót của.
Nhiều Yêu thú lợi hại như vậy, cần tốn bao nhiêu linh thạch mới có thể mua về...
- Thất thúc tổ... A, lão tổ, các ngươi mau tới... nhanh tới cứu ta...
Sương Nhi đang ngơ ngác nhìn Quan Ngạo khiêng một đống xác thú đi ra, ánh mắt sững sờ.
Nhưng chỉ chớp mắt, liền nhìn thấy đám người Thất thúc tổ chạy tới, hơn nữa còn có lão thái quân, nhất thời phản ứng lại, nàng gào to khóc lớn, như bị vô số ủy khuất và sợ hãi, chỉ vào Phương Nguyên nói:
- Hắn... Hắn lại dám bắt nạt ta...
Trong lòng nàng, vẫn cảm thấy Phương Nguyên là ngoại nhân, mình giả bộ đáng thương, lão tổ có thể không đau lòng sao?
Nhưng không ngờ, Thất thúc tổ nghe vậy, lại chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
Lão tổ càng không liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt chỉ đánh giá Phương Nguyên đứng ở bên cạnh Thú Uyển, tựa hồ có vẻ hơi khen ngợi, sau đó nhìn về phía Quan Ngạo, ánh mắt kinh ngạc hỏi:
- Tiểu tử, lão thân hỏi ngươi, những Yêu thú này đều là một mình ngươi giết?
Quan Ngạo ngẩng đầu, cũng không biết là ai đang nói chuyện với mình, đắc ý nói:
- Đương nhiên, ta còn không dùng đao!
Lão thái quân nghe xong, càng hết sức hài lòng, cười ha ha nói:
- Rất tốt!
- Lão tổ, người không thương con nữa sao, hắn chỉ là người ngoài, lại ở trong nhà bắt nạt ta, còn đả thương Tuyết nhi tỷ tỷ...
Sương Nhi thấy phản ứng của lão thái quân có chút ngoài dự liệu, sau khi ngẩn ngơ lại khóc rống lên.
Phương Nguyên nghe được lời này cũng nhíu mày.
Hắn đã có ý rời Thiên Lai Thành, đi tìm những cơ duyên khác, tự nhiên không muốn gây thêm chuyện.
Vừa nãy nếu không phải bởi vì lo lắng cho Quan Ngạo, hắn cũng sẽ không ra tay với những người kia.
Bây giờ nghe Sương Nhi ly gián, trong lòng càng bất mãn.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, còn không chờ hắn giải thích, Kim lão thái quân đã quay đầu nhìn về phía Sương Nhi, quát lớn:
- Câm miệng, mặt mũi của Kim gia đều bị nha đầu không hiểu chuyện như ngươi làm mất hết, ngươi nghĩ lão thân mắt mù, hay lỗ tai điếc, mà không biết những kế vặt kia của ngươi? Khoảng thời gian này lão thân không để ý thế sự, các ngươi đều quen vô pháp vô thiên rồi sao!
Sương Nhi nghe vậy nhất thời ngẩn ngơ, sắc mặt tái nhợt.
Vừa nghe được lời này, nàng liền hiểu lão tổ đã biết chân tướng, nhìn dáng dấp mình muốn giá họa là không thể nào, lại nghĩ tới lão tổ trách mình không hiểu chuyện, trong lòng càng khẳng định lão tổ là thật muốn gả mình cho Phương Nguyên, trong lòng vừa hận vừa thương tâm, bỗng nhiên kêu lớn lên:
- Con mặc kệ, con quyết không gả cho hắn, chết cũng không gả cho hắn!
Mọi người nghe vậy nhất thời kinh hãi, dồn dập nháy mắt ra hiệu cho Sương Nhi.
Trong các tiểu bối của Kim gia, dám tranh luận với lão tổ cũng không nhiều, dù Sương Nhi được lão tổ thương yêu, nhưng như vậy là phạm vào đại kỵ.
Thôi Vân Hải đứng ở cách đó không xa, nghe được lời này, trong lòng nhất thời sảng khoái.
Nghĩ thầm ngươi là Thiên Đạo Trúc Cơ thì thế nào, điểm này ngươi không sánh bằng ta!
Ít nhất chuyện hôn sự của ta là đại cục đã định, còn ngươi... ha ha!
- Ngươi là thật chết cũng không gả?
Lão thái quân nghe Sương Nhi nói, vẻ mặt uy nghiêm đáng sợ, lạnh lùng hỏi lại.
Sương Nhi nghe vậy, lại không nhịn được rùng mình, cúi đầu không dám nói nữa.
Lão tổ nói không sai, bây giờ bà đã sớm không quản chuyện thế tục, mà trong toàn bộ Kim thị nhất mạch, các cháu gái huyền tôn nữ không có một ngàn cũng hơn tám trăm, sao có thể chiếu cố tất cả được?
Chỉ vì nàng và Kim Hàn Tuyết thiên tư không tệ, lại thuộc chủ mạch, mới có thể thỉnh thoảng vấn an lão tổ, mà nàng lại ỷ vào dẻo mồm, càng được lão tổ thương yêu, nhưng nếu thật nói tới chính sự, trong lòng nàng rõ ràng, sự tình lão tổ định xuống, nào có địa phương cho nàng xen mồm?
Vừa nãy lão tổ nói, là rõ ràng ám chỉ nàng, cãi mệnh lệnh của gia tộc, chỉ có một con đường chết.
Nàng không cảm thấy lão tổ sẽ không hạ thủ được!
Lão thái quân nhìn nàng một cái, liền không để ý đến nữa, quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, thanh âm trầm lãnh hỏi:
- Tiểu nhi, lúc trước lão thân từng nói với ngươi việc này, ngươi cảm thấy thế nào?
Ánh mắt mọi người nhất thời đều nhìn về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên nói:
- Ta không đồng ý!
Rào một tiếng, không ai nghĩ tới hắn sẽ trả lời như vậy, tất cả đều trợn tròn mắt.
Sương Nhi ngẩn ngơ, sau đó ánh mắt có chút tức giận nhìn Phương Nguyên.
Chương 602 Cưỡng ép trồng Bất Tử Liễu (1)
Trước đó nàng nghe Phương Nguyên nói đã từ chối việc này, chỉ là trong lòng không tin, mới gây ra nhiều chuyện như vậy, nơi nào nghĩ đến, bây giờ ở trước mặt lão tổ và người Kim gia, hắn lại từ chối một lần?
Kim lão thái quân không hề tức giận mà gật đầu, mặt không hề cảm xúc nhìn Phương Nguyên:
- Vì sao?
Phương Nguyên bình tĩnh nói:
- Lựa chọn đạo lữ là đại sự, chúng ta là người tu hành, tính mạng dài lâu, ai cũng không biết một thế này có thể sống bao nhiêu năm, sẽ cùng ai vượt qua còn đường tu hành dài dằng dặc, không nói cưới vợ cưới được hiền thê, ít nhất cũng phải tính tình hợp ý...
Nói xong hắn nhìn Sương Nhi, lắc đầu nói:
- Tính tình của nàng quá hoạt bát, không hợp với ta!
Mọi người nghe vậy thì ồ lên, thấp giọng nghị luận.
Nghĩ thầm mặc dù lời nói uyển chuyển, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng...
Ngay cả Kim lão thái quân, lúc này cũng duy trì trầm mặc, nếu trước đó Phương Nguyên từ chối hôn sự này, lão thái quân còn sẽ cảm thấy bị xúc phạm, nhưng bây giờ, nàng tận mắt nhìn thấy Sương Nhi làm ra những sự tình kia, lại nghe Phương Nguyên từ chối, đúng là có thể lý giải, dù sao ở trong mắt lão thái quân xem ra, thiên kiêu chân chính nên có tính khí của mình!
Bởi vậy nàng trầm mặc không nói, sau đó lại nở nụ cười:
- Nhìn dáng dấp ngươi là không nhìn trúng Sương nha đầu...
Phương Nguyên duy trì trầm mặc.
Sương Nhi nhất thời giận dữ nói:
- Ngươi... Ngươi có ý gì, dựa vào cái gì không xem trọng ta…
Nhưng nàng còn chưa nói xong, đã nghe lão thái quân nói:
- Cái này cũng không sai, nha đầu Sương Nhi điêu ngoa tùy hứng, không hiểu quy củ, xác thực không xứng với ngươi, ép gả cho ngươi, chỉ sẽ ảnh hưởng ngươi tu hành, hôn sự như vậy, trái lại không tốt!
Sương Nhi nhất thời kinh ngạc đến ngây người, trong hốc mắt nước mắt đảo quanh.
Lời này của lão thái quân chính là định tính cho mình, sau này danh tiếng điêu ngoa sẽ nhanh chóng truyền ra.
Nàng thậm chí không biết tương lai địa vị của mình ở Kim phủ, có thể bị dao động hay không...
Thôi Vân Hải thấy tình cảnh này, trong lòng thở dài, có chút đồng tình Sương Nhi, càng có chút xem thường Phương Nguyên.
Nghĩ thầm Thiên Đạo Trúc Cơ kia làm người quá kiêu ngạo, mặc dù tính khí của Sương Nhi muội muội hơi bốc đồng, nhưng làm người lại thông minh hiểu chuyện, nếu ngươi từ chối nàng, như vậy nữ nhi trong Kim thị chủ mạch, sẽ không còn người nào có thể cưới, chỉ có thể miễn cưỡng cưới cháu gái chi thứ.
Nếu như thế, lại sẽ bị mình ép một đầu...
- Bất quá lão thân cái gì cũng thiếu, nhưng huyền tôn nữ vô dụng lại có mấy cái...
Lúc này, Kim lão thái quân ngẩng đầu lên, lạnh giọng cười nói:
- Nếu ngươi không xem trọng Sương nha đầu, vậy ta cho ngươi một lựa chọn khác, nếu ngươi đồng ý chuyển họ thành Kim, bỏ qua họ cũ, ta liền gả Tuyết nha đầu cho ngươi, thấy thế nào?
Ào ào ào...
Cái này giống như một viên đá ném vào mặt hồ bình tĩnh, tộc nhân Kim thị ở xung quanh đều choáng váng.
Thôi Vân Hải nghe được lời này, giống như bị sét đánh, nụ cười trên mặt cứng đờ, tựa như mất hồn.
Kim Hàn Tuyết nghe vậy cũng hơi kinh ngạc, nhìn Phương Nguyên một chút, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mấy tu sĩ Kim Đan ở bên cạnh thì biến sắc, từng người kinh hoảng mở miệng:
- Lão tổ, việc này không thể...
Bọn họ trong lúc nhất thời còn tưởng lão thái quân hồ đồ rồi, hôn sự giữa Kim Hàn Tuyết và Trung Châu Thôi gia, là việc trưởng bối hai bên đã thảo luận qua, trên căn bản đã định xuống, nếu không Thôi Vân Hải tới đây làm gì, nhưng bây giờ lão tổ lại nói, muốn gả Kim Hàn Tuyết cho người khác, cái này để mặt mũi của Trung Châu Thôi gia ở nơi nào?
Quan trọng nhất là Thôi Vân Hải còn ở nơi đây!
- Câm miệng, bên nào nặng bên nào nhẹ, lẽ nào lão thân không phân rõ được sao?
Lão thái quân nghe vậy, sắc mặt nghiêm nghị, lạnh giọng răn dạy hậu bối.
Những người chủ sự Kim gia kia nghe vậy, liền biết lão thái quân đã quyết định chủ ý.
Trong lòng theo tâm tư của nàng suy nghĩ, lại từ từ hiểu rõ ẩn ý bên trong...
Trung Châu Thôi gia và Thiên Lai Thành thường có lui tới, hợp tác làm ăn trên rất nhiều chuyện, lần này kết thân, cũng là vì gia cố quan hệ này, nhưng dù sao Thôi gia chính là Thôi gia, Kim gia chính là Kim gia, song phương quyết không thể một lòng được, lần này lão tổ là do bí cảnh sắp mở ra, muốn mượn thiên tài Thiên Đạo Trúc Cơ của Thôi gia đến dùng một lát, nên Thôi gia nâng điều kiện lên cực cao...
Nói không chừng, lúc này lão tổ thay đổi tâm ý, là có nguyên nhân này ở bên trong.
Nếu Phương Nguyên gia nhập Kim gia, cái này đối với Kim gia mà nói, ý nghĩa còn lớn hơn kết thân với Trung Châu Thôi gia!
Lúc này trong lòng tộc nhân Kim thị nghĩ như thế nào, tự nhiên không phải người ngoài có thể hiểu, Thôi Vân Hải thì ngây người như phỗng, càng không người có thể rõ ràng ý nghĩ của hắn, chỉ bất quá Phương Nguyên nghe xong, lại chỉ cảm giác đau đầu...
Hắn không nghĩ tới chấp niệm của Kim gia còn nặng hơn mình.
Mình đã biết chuyện không thể làm, nên định từ bỏ tu hành Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, Kim gia lại còn cắn không tha.
Dù Kim Hàn Tuyết theo Phương Nguyên là một cô nương rất tốt, nhưng Phương Nguyên nghe Tôn quản sự nói qua, Kim gia vẫn có đồn đại, nói Kim Hàn Tuyết sắp kết hôn với Thôi Vân Hải, kết quả Kim lão thái quân không tiếc đắc tội Trung Châu Thôi gia, cũng muốn gả nữ đạo si kia cho mình, chính là vì ép mình hiệu lực cho bọn họ?
Chương 603 Cưỡng ép trồng Bất Tử Liễu (2)
Nhưng như vậy, sự tình sẽ rất lúng túng...
Sau khi trầm ngâm, hắn vẫn quyết định đi theo bản tâm, cúi chào Kim lão thái quân, nói:
- Lão tiền bối ưu ái, vãn bối đa tạ, nhưng vãn bối từ ba năm trước đã có hôn phối, bởi vậy bất kể là thiên kim Kim gia hay thiên nữ hạ phàm, đối với ta mà nói đều giống nhau!
Lời vừa nói ra, bầu không khí trong sân trở nên ngột ngạt.
Kim Hàn Tuyết ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên, trên khuôn mặt trong suốt như tuyết cũng không có biểu hiện gì.
Nếu thật phải nói, thì là tâm tình mơ hồ có chút tiếc nuối.
Mà mấy vị tu sĩ Kim Đan của Kim gia, thì từng cái mặt lộ vẻ không rõ, càng có chút tiếc hận.
Gả Kim Hàn Tuyết cho hắn, là đưa ra thành ý lớn nhất rồi.
Có thể làm cho Kim lão thái quân hạ mình như vậy, ngay cả trong các tu sĩ Kim Đan cũng không có mấy cái... thậm chí có thể nói là không có!
Phương Nguyên bất quá là Trúc Cơ kỳ, sở dĩ được như vậy, là bởi vì lão thái quân mến tài...
Nhưng hết lần này tới lần khác, đối phương lại không cảm kích.
Lúc này Kim lão thái quân cũng trầm mặc, bình thường bà tính nóng như lửa, nhưng lúc này đối mặt với Phương Nguyên hai lần từ chối, lại không có tức giận, mà bình tĩnh nhìn Phương Nguyên, nhàn nhạt hỏi:
- Vậy ngươi tu hành phải làm như thế nào?
Phương Nguyên hít một hơi thật sâu, trả lời:
- Đi được tới đâu hay tới đó, thực sự không được...
Hắn trầm mặc một hồi, mới nói tiếp:
- Vãn bối sẽ bỏ qua pháp quyết này, tìm kiếm tiên pháp khác!
Trong lòng mọi người vừa sợ vừa kinh nhìn hắn.
Thần quyết Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, cái này là công pháp cực kỳ mạnh mẽ, Kim gia bao nhiêu đời người đều một lòng muốn kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, truyền thừa tiên pháp này, kết quả không có một ai, mà bây giờ, Phương Nguyên tu luyện tiên pháp này tới hỏa hậu nhất định, vừa rồi giao thủ với đám người Thôi Vân Hải, không ai địch nổi, lực quét cùng thế hệ, có thể thấy được nó bất phàm, thần uy mạnh mẽ, nhưng bây giờ, hắn lại cam lòng bỏ qua tiên pháp này?
Chỉ là sau khi kinh hãi, trong lòng lại bất đắc dĩ.
Nếu như người ta muốn cầu pháp, Kim gia bọn họ tự nhiên chiếm chủ động, có thể cao cao tại thượng, muốn làm gì thì làm.
Nhưng then chốt là, Phương Nguyên lại lưu manh như vậy, nói không học liền không học, cái này giống như một quyền đánh hụt.
Trong lòng nhất thời hận Phương Nguyên:
- Vì sao tiểu tử ngươi không cầu tiến như vậy?
Sau khi kinh hãi, thì lại dồn dập nhìn về phía Kim lão thái quân, rất lo lắng lão thái quân sẽ bởi vì vậy mà tức giận.
Dù sao Phương Nguyên là tới cầu pháp, nếu lão thái quân ở dưới cơn nóng giận chém hắn, như vậy Kim gia sẽ mất hết thể diện!
Thế gian người người đều kính trọng kẻ cầu pháp, ngươi có thể không ban chân pháp, nhưng không được làm gì quá đáng.
Huống hồ trên đầu còn có Tiên Minh, nếu Kim gia tùy ý chém giết thiên kiêu, Tiên Minh nhất định sẽ đến gây phiền phức!
Bất quá ngoài dự liệu của bọn họ là, Kim lão thái quân luôn tính nóng như lửa, vào lúc này vẻ mặt trầm thấp, lại không có tức giận, cũng không biết trải qua bao lâu, mới ngẩng đầu lên cười nói:
- Ha ha, tính khí của người trẻ tuổi luôn không biết phân nặng nhẹ như vậy, Lôi pháp của Kim gia ta thế gian hiếm thấy, lẽ nào ngươi muốn học thì học, muốn bỏ thì bỏ sao?
Khuôn mặt bà ta cười gằn, quải trượng đầu rồng trong tay nhẹ nhàng đập mặt đất một chút ...
Ầm ầm ầm...
Thiên địa đại biến, pháp lực ngập trời xúc động thiên tượng, mây buông sương nhiễu, bầu trời phảng phất như thấp đi mấy phần, uy áp đè ép xuống, các tu sĩ Kim Đan đều cảm giác được một loại lực lượng khổng lồ bao phủ, pháp lực trong người tựa hồ bị áp chế, chỉ có thể như phàm nhân thất kinh bỏ chạy, tu sĩ Trúc Cơ ngay cả chạy trốn cũng không cách nào làm được, chỉ có thể đứng ngây ngốc tại chỗ, giống như mặc người xâu xé...
Phương Nguyên thấy cảnh ấy cũng kinh hãi, muốn giãy dụa, nhưng giãy dụa không ra.
Lúc này, Kim lão thái quân vung tay, chỉ thấy từ hậu viện của Kim gia, trong cung điện mà lão thái quân bình thường tiềm tu, đột nhiên có một cái hộp gỗ bay đến trên không, sau đó lão thái quân đánh ra một đạo linh quang, hộp gỗ tự động mở ra, bên trong lại bay ra một cành liễu.
Nhìn thấy cây liễu này, trong mắt Kim lão thái quân lóe lên vẻ quyết tâm.
Tay trái của bà nhẹ nhàng bắt ấn, chỉ thấy trên đỉnh đầu của Phương Nguyên, trong mây đen buông xuống điện quang chói mắt.
Rầm rầm rầm...
Ánh chớp trút xuống, cùng cành liễu đồng thời đánh vào trong cơ thể Phương Nguyên.
Phương Nguyên kinh hãi đến biến sắc, muốn phản kháng, lại không cách nào làm được.
Trong thần thức cảm ứng, chỉ thấy cành liễu kia đi vào thức hải của hắn, sau đó bị ánh chớp trói buộc, sinh cơ thức tỉnh, ở trong thức hải mọc rễ nảy mầm, giống như sống lại, sau đó cùng sấm sét hòa làm một thể, hóa thành một nơi cực kỳ thần dị!
Toàn bộ quá trình, hắn đều không có lực lượng phản kháng, chỉ có thể mặc cho Kim lão thái quân bài bố.
Sau thời gian uống cạn chén trà, Kim lão thái quân mới cười gằn, thu rồi thần thông.
Thẳng đến lúc này, Phương Nguyên mới được tự do, rên lên một tiếng, lảo đảo lùi về phía sau, sắc mặt như giấy trắng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Vừa rồi pháp lực của hắn bị áp chế, lúc này dâng lên ầm ầm, lại có sấm sét vô hình ngưng tụ ở sau lưng.
Những sấm sét kia trông rất sống động, lại hóa thành một cây liễu có lôi điện quấn quanh, như ẩn như hiện ở trong hư không sau lưng hắn!\
Chương 604 Đánh cược một hơi này (1)
Đám người xung quanh Kim lão thái quân kia, thấy cảnh này làm sao còn không hiểu.
Từng người sắc mặt tái nhợt, kinh ngạc kêu thành tiếng:
- Đó là... Mộc tướng lôi linh?
- Bất Tử Liễu...
- Đó là Thần Mộc Bất Tử Liễu mà Kim thị ta cất giấu, sao lão thái quân lại dùng ở trên người tiểu tử kia?
Mà ở trong những thanh âm kinh ngạc kia, Phương Nguyên cũng đã rõ ràng tất cả, lửa giận hừng hực bay lên.
Đạo Lôi Linh thứ tư...
Kim lão thái quân lại mạnh mẽ giúp hắn ngưng tụ đạo Lôi Linh thứ tư!
- Ngươi...
Dù Kim lão thái quân là Nguyên Anh đại tu, nhưng thời khắc này Phương Nguyên vẫn tức giận ngập trời, nhìn bà ta hét lên.
- Ha ha, người trẻ tuổi, lão thân cho ngươi tạo hóa như vậy, ngươi còn không cảm ơn ta?
Kim lão thái quân nghênh đón ánh mắt phẫn nộ của Phương Nguyên, lại đắc ý cười lạnh:
- Nhìn khí cơ trên người ngươi, lão thân liền biết ngươi đã tu luyện thành Hỏa, Thủy, Kim Lôi Linh, chỉ là không biết ngươi có thể tìm được tài nguyên luyện thành Mộc hệ Lôi Linh hay không... A, đúng rồi, ngươi từ Ô Trì Quốc đến, truyền thuyết Ô Trì Quốc có một cây Lôi Mộc chiếm được từ cửu trùng thiên, nói không chắc ngươi muốn mượn mộc này luyện thành Mộc tướng lôi linh, bất quá lấy lão thân xem ra, Thất Bảo Lôi Thụ kia có diệu dụng khác, không thích hợp luyện hóa Lôi Linh...
Nói xong, nụ cười trên mặt nàng càng dày đặc:
- Nhưng vừa rồi lão thân ban cho ngươi Thần Mộc lại không giống, kia là Bất Tử Liễu, thế gian khó tìm, lão thân giữ lại nó, vốn là vì để tương lai có tôn nhi nào đó luyện chế Lôi Linh dùng, nhưng hôm nay tiện nghi ngươi, được Thần Mộc này, ngươi sẽ long hổ chung sức, tu vi tăng mạnh, tứ tướng đầy đủ, cái này không phải cơ duyên tạo hóa to lớn sao?
Nghe Kim lão thái quân nói, chư vị tu sĩ Kim Đan đều biến sắc, cực kỳ hâm mộ nhìn Phương Nguyên.
Thần sắc kia, quả thực là phức tạp tới cực điểm!
Vì bọn họ đều biết, lão tổ nói chính là sự thật...
Nội tình của Kim gia thâm hậu, dị bảo vô số, nhưng nhánh Bất Tử Liễu kia, lại có thể đứng đầu...
Ai nghĩ tới, lão tổ lại cam lòng luyện nó thành Lôi Linh cho Phương Nguyên?
Chỉ có Phương Nguyên là biến sắc, trong lòng phẫn hận khó tả.
Trong lòng hắn không chút biết ơn Kim lão thái quân, chỉ có tức giận ngập trời, bởi vì hắn biết dụng ý thực sự của Kim lão thái quân.
Trước đây hắn sớm đã có cơ hội luyện hóa Mộc tướng lôi linh, chỉ bởi vì sớm biết tình cảnh của Thái Hoa Chân Nhân, nên mới tạm thời gác lại, nguyên nhân rất đơn giản, chính là vì Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, hắn chỉ tu luyện thành ba đạo Lôi Linh, còn có cơ hội chém đi tu vi, làm lại từ đầu, nhưng nếu tu luyện thành bốn đạo Lôi Linh, vậy thì không có đường lui, chỉ có thể đi tiếp...
Thái Hoa Chân Nhân để lại di ngôn, dặn chỉ khi nào tu thành bốn đạo Lôi Linh mới mở ra, chính là ôm ấp mục đích này, bởi vì hắn biết, chỉ có truyền nhân của mình tu luyện thành bốn đạo Lôi Linh, mới sẽ không có lựa chọn khác, giằng co với Kim gia đến cùng!
Nhưng hắn không nghĩ tới, trận thuật của Phương Nguyên hơn người, dựa vào trận lực sớm mở hộp ra.
Cái này để cho Phương Nguyên nhiều hơn một lựa chọn, hắn còn có đường lui!
Mà Kim lão thái quân, làm sao có thể không hiểu đạo lý này!
Nàng cưỡng ép trồng Bất Tử Liễu vào trong cơ thể Phương Nguyên, giúp hắn ngưng tụ đạo Lôi Linh thứ tư, điều này cũng làm cho Phương Nguyên coi như muốn từ bỏ, cũng không có khả năng từ bỏ, chỉ có thể tiếp tục đi tới ở trên con đường Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn này...
Mà kể từ đó, Phương Nguyên ngoại trừ ở rể Kim gia, làm việc cho nàng, thì không còn lựa chọn khác.
Đường đường Nguyên Anh đại tu, chủ nhân chân chính của Thiên Lai Thành, lại làm ra chuyện bỉ ổi như thế?
Theo lý thuyết đây là chuyện tốt, Bất Tử Liễu xác thực là Thần Mộc, sau khi được trồng vào cơ thể Phương Nguyên, hắn có thể cảm giác được nó ẩn chứa rất nhiều huyền diệu.
Hơn nữa trong lòng còn mơ hồ cảm thấy, có lẽ Kim lão thái quân nói không sai, luyện hóa Bất Tử Liễu thành Mộc tướng lôi linh, xác thực thích hợp hơn Thất Bảo Lôi Thụ, hoàn toàn không thua Thủy tướng chi linh mà lúc trước mình vô tình lấy được, thậm chí ở phương diện tiềm lực và thần diệu mà nói, còn mơ hồ vượt qua...
Nếu như trước đây, có thể lấy được bảo vật này, Phương Nguyên sẽ cực kỳ cảm kích.
Nhưng then chốt ở chỗ, bây giờ tình thế không giống.
Kim lão thái quân rõ ràng là lấy phương pháp này bức hắn vào tuyệt lộ.
- Ha ha, Phương hiền chất, có lẽ ngươi không biết, mộc này tên Bất Tử Liễu, chính là năm đó Kim gia chúng ta gặp may đúng dịp, mới lấy được từ trong Thông Thiên Bí Cảnh, là thiên địa kỳ bảo, lão tổ ái tài, thấy tu vi của ngươi trì trệ, nên cho ngươi bảo vật này, trợ giúp ngươi tu hành, chỉ mong ngày sau ngươi tu thành chính quả, xin đừng quên ân tình của lão thái quân.
Kim gia Thất tổ cười nói.
Người xung quanh nghe vậy, nhất thời tỉnh ngộ lại, tất cả đều cảm thán không thôi.
Trong lòng Phương Nguyên lại vô cùng tức giận, lông mày nhíu thật sâu.
Kim gia đúng là có danh tiếng không tệ, 300 năm trước đã từng mở bí cảnh, mời tu sĩ các châu đi vào tầm bảo, để người người tán thưởng, bây giờ nếu có người truyền sự kiện này ra, như vậy tên tuổi của Kim gia sẽ càng tăng?
Chỉ là người ngoài không hiểu mới ao ước, làm sao biết tâm tư ác độc trong này?
Chương 605 Đánh cược một hơi này (2)
- Tiểu nhi, người có chí riêng, lão thân cũng không miễn cưỡng ngươi!
Sau khi Kim lão thái quân làm xong sự kiện này, sắc mặt cũng trầm xuống, tựa hồ thái độ thay đổi rất nhiều, nhàn nhạt nói:
- Nữ nhi Kim gia ta đều thiên kiều bá mị, cành vàng lá ngọc, lão thân quý tài, mới cho ngươi nhân duyên, để ngươi có cơ hội một bước lên mây, nếu như ngươi thức thời, thì nên nắm lấy, thành tâm cầu hôn, ngoan ngoãn nghe lời, lão thân tự nhiên sẽ gả huyền tôn nữ cho ngươi, cũng sẽ coi ngươi như tử tôn của Kim gia, nhưng nếu ngươi khoe khoang tự kiêu, không biết thời thế, vậy thì ngươi cứ đi, ta còn không tìm được con rể quý khác sao?
Những người khác của Kim gia nghe vậy, đều hiểu ý mỉm cười.
Phương Nguyên thì nhìn Kim lão thái quân, không biết nên trả lời như thế nào...
Đây thực là ăn chắc mình rồi!
Bây giờ ở trong mắt Kim lão thái quân, số mệnh của hắn đã cực kỳ rõ ràng, hoặc là nghe lệnh Kim gia, từ đây vận mệnh bị người bài bố, hoặc như Thái Hoa Chân Nhân, con đường tu hành đoạn tuyệt, sớm muộn gì cũng sẽ chết héo trong núi rừng, không có tiếng tăm gì...
Hơn nữa Kim gia bày ra thái độ, đã không phải muốn chiêu mình làm rể, mà là muốn mình cầu ở rể Kim gia!
Trước đây lão thái quân nói chuyện vẫn giả vờ hiền hoà, bây giờ thì đã ngầm có ý uy hiếp.
Chỉ là chẳng lẽ mình thật để người bài bố như vậy?
Trong lòng Phương Nguyên thở ra một hơi, ánh mắt lạnh lẽo, chắp tay nói:
- Tạ ơn lão tiền bối ban pháp, vãn bối cáo từ!
Nói xong lại thật xoay người, muốn rời khỏi.
Người xung quanh đều kinh hãi, vô số ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên.
Kim lão thái quân cũng biến sắc:
- Ngươi muốn đi đâu?
Phương Nguyên nói:
- Vãn bối sớm đã có người thề ước, không thể ở rể Kim gia, đương nhiên phải rời đi rồi!
Kim lão thái quân nhìn chằm chằm hắn, một lát sau mới uy nghiêm đáng sợ nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết hậu quả khi rời đi sao?
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn bà ta, chỉ giữ trầm mặc.
Kim lão thái quân mặt không hề cảm xúc nhìn Phương Nguyên nói:
- Kim gia ta cũng là đại tộc huy hoàng, đứng vào hàng ngũ thế gia gần vạn năm, há lại một tiểu nhi như ngươi có thể khinh miệt, hôm nay lão thân ba lần mở miệng hỏi ngươi, nếu ngươi đáp ứng thì thôi, còn không chớ trách lão thân không nhắc trước, nếu ngươi thật dám đi ra đại môn Kim gia ta, như vậy thì vạn sự đều tiêu!
- Đây là cảnh cáo cuối cùng sao?
Không biết bao nhiêu người trong lòng run lên, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên.
Lúc này Phương Nguyên chỉ cúi đầu, cười khổ một tiếng...
Đối với hậu quả khi mình đi ra ngoài, trong lòng há có thể không hiểu?
Nhưng hắn càng như vậy, càng không thể ở lại Kim gia.
Trong lòng chỉ có một ý nghĩ, rời Kim gia trước mới quyết định.
Mình dù sao cũng là người có Đạo Nguyên Chân Giải, không tin không tìm được phương pháp giải quyết.
Lùi một bước mà nói, coi như thật không tìm được, cũng không thể mặc cho người bài bố!
Vì vậy hắn xoay người, nghiêm túc nhìn Kim lão thái quân nói:
- Đa tạ tiền bối nhắc nhở, nhưng vãn bối...
Hắn hít sâu một hơi, lần thứ ba tỏ rõ thái độ:
- ... vẫn từ chối!
Dứt lời liền xoay người rời đi.
Người xung quanh thấy hắn như thế, tất cả đều biến sắc, chẳng ai nghĩ tới, người này lại dám ba lần cự tuyệt Kim gia, đặc biệt là lần thứ ba hắn từ chối, đã biết mình không đáp ứng sẽ đi vào tử lộ, tại sao lại quyết liệt đến trình độ này?
Gió lạnh thổi qua, thiên địa xơ xác!
Ánh tà dương chiếu rọi, nơi nơi một mảnh vàng óng.
Phương Nguyên đi thẳng tới cửa lớn của Kim gia, trên đường nô bộc dồn dập tránh ra hai bên, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Thôi Vân Hải nhìn bóng lưng Phương Nguyên rời đi, trong mắt loé lên vẻ hưng phấn.
Sương Nhi thì có chút không hiểu, nếu là bình thường nàng chắc chắn sẽ chế nhạo, nhưng lúc này lại không cười nổi.
Kim Hàn Tuyết chỉ ngơ ngác nhìn bóng lưng của Phương Nguyên, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, ánh mắt có chút si ngốc.
Mà lúc này, Phương Nguyên đã đi tới cửa lớn, muốn bước ra bước cuối cùng.
Một bước này bước ra, hắn biết thiên địa lớn lao, con đường phía trước mênh mông, có lẽ đại đạo tu hành thật sẽ đoạn tuyệt.
Nhưng hắn càng biết, mình không thể lưu lại!
Thoạt nhìn tựa hồ hắn bước ra bước này, con đường tu hành sẽ đứt đoạn.
Nhưng trên thực tế, nếu mình lưu lại, con đường tu hành mới thật đứt đoạn mất.
Lúc này đi, không phải vì từ bỏ con đường tu hành... mà là xác định mình nhất định sẽ lấy được!
Hắn cũng không phải thật muốn từ bỏ con đường tu hành, ngược lại, trong lòng Kim lão thái quân tính toán kỳ thực không tệ, bây giờ hắn đã không có đường lui, nhất định phải cầu Lôi pháp của Kim gia, Kim gia chính là ỷ vào điểm này, cho rằng đã ăn chắc mình, cảm giác mình phải quy thuận Kim gia, mặc cho Kim gia bài bố, nhưng càng là lúc này, mình càng không thể cúi đầu...
Chuyện sau này, sau này hãy nói, bây giờ mình nhất định phải biểu hiện ra thái độ nên có!
Cái này, có thể nói là căm giận!
Kim gia đánh cược là, Phương Nguyên hoặc là cúi đầu, hoặc là con đường tu hành đứt đoạn, rơi vào tuyệt cảnh!
Mà lúc này Phương Nguyên cũng đánh cược, hắn đánh cược Kim gia sẽ không tự nhiên tốn hao Bất Tử Liễu ở trên người mình!
Kim lão thái quân nhìn thấy Phương Nguyên sắp đi ra cửa lớn, trong lòng nàng cũng lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt quải trượng.