"Phương sư huynh. . ."
Nhìn thấy Phương Nguyên đi ra khỏi đại điện, Tiểu Kiều sư muội, Ngô Thanh ở bên ngoài chờ đợi cũng đều tiến lên đón.
Ngoại trừ các nàng ra, còn có đám người Hồng Đào của Thanh Phong Thi Xã, có thể nói, trong số những người cùng đi đến Thái Nhạc thành trảm yêu trừ ma, ngoại trừ Kỳ Khiếu Phong và Lữ Trúc đã chết ra, những người khác đều đến đông đủ. Ngay cả Triệu Khang Niên thân thụ trọng thương cũng sắc mặt tái nhợt đợi ở nơi này. Khi thấy Phương Nguyên đi ra, ai nấy đều cung kính tiến lên đón, vây lấy xung quanh Phương Nguyên.
"Các ngươi ở chỗ này chờ ta sao?"
Phương Nguyên hơi kinh ngạc nhìn về phía bọn hắn, theo bản năng hỏi một câu.
“Đúng vậy, dù sao chúng ta vẫn cần phải hảo hảo tạ ơn Phương sư huynh. Vừa rồi các chấp sự cũng đã nói, yêu ma kia tu vi cao như thế, thủ đoạn lại nhiều, lúc ấy nếu không phải ngươi xuất thủ cứu giúp, sợ là chúng ta sẽ không có người nào còn sống trở về!"
Hồng Đào mập mạp của Thanh Phong Thi Xã trước kia cũng là một người nói chuyện cực kỳ cay nghiệt, bây giờ lại giống như biến thành người khác, ăn nói đàng hoàng ở trước mặt Phương Nguyên giống con heo đực bị thiến, một mặt thịt mỡ run run, giống như cố lấy hết dũng khí mới có thể trấn định nói chuyện trước mặt Phương Nguyên: "Cho nên chúng ta đã thương nghị qua, lát nữa sẽ cùng ngươi đi xem Công Đức Bảng, rồi đến tối thì sẽ thiết yến, nhất định phải hảo hảo đáp tạ ngươi một phen. . ."
"Cảm tạ thì không cần, Công Đức Bảng kia. . ."
Phương Nguyên nghe xong thì lại có hơi nao nao, lông mày hơi nhíu lại.
Những đệ tử tiên môn đạt được Thanh Dương truyền thừa như bọn hắn đều lấy số lượng công đức để phân biệt đối xử. Số lượng công đức này thì có thể đạt được từ mọi phương diện, như nhận nhiệm vụ, làm ra một ít cống hiến cho tiên môn, đều có thể đạt được công đức tương ứng. Số lượng công đức thậm chí có thể quyết định việc thăng chức của bọn hắn trong tiên môn, cho nên Công Đức Bảng là bảng danh sách mà tất cả đệ tử tiên môn đều chú ý!
Đa số đệ tử tiên môn nhận nhiệm vụ, kỳ thực cũng là vì kiếm số lượng công đức này, chứ bọn hắn cũng chẳng thèm để tới khen thưởng của tiên môn. Bởi vì phần lớn đệ tử tiên môn đều có gia cảnh mười phần ưu đãi, còn có rất nhiều người xuất thân từ tu hành thế gia, tài nguyên phong phú, bình thường cũng không cần chút điểm tài nguyên ấy của tiên môn để tu hành, nên thứ có thể khiến cho bọn hắn để mắt tới chỉ có công đức!
Tiên môn Công Đức Bảng mỗi tháng công bố một lần, chúng đệ tử tiên môn người người quan tâm.
Trước kia Phương Nguyên mặc dù biết có một bảng danh sách như thế tồn tại, nhưng xưa nay không để ý, bởi vì hắn vốn không có công đức gì.
"Vậy thì đi xem một chút cũng không sao!"
Sau khi suy tính một phen, Phương Nguyên nhẹ gật đầu đáp ứng.
"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi!"
Ngô Thanh cao hứng tiến lên, muốn bắt lấy cánh tay của Phương Nguyên.
Phương Nguyên bất động thanh sắc lui một bước, khẽ thở dài: "Ngô sư tỷ, không cần khách khí như thế. . ."
"Ai nha, ta đã gọi ngươi là Phương sư huynh, ngươi còn gọi ta là sư tỷ sao?"
Ngô Thanh oán trách nhìn Phương Nguyên một chút, nói tiếp: "Lại nói, ngươi bình thường điệu thấp, mọi người ai cũng không biết bản lãnh của ngươi, nhưng lần này ngươi lập được đại công, sắp nổi tiếng trên Tiểu Trúc phong, về sau còn có ai to gan đến mức dám gọi ngươi một tiếng sư đệ?"
"Cái này. . ."
Phương Nguyên cũng cười khổ một tiếng, hắn cũng biết về quy tắc bất thành văn này trong tiên môn.
Bọn hắn cùng nhau nhập tiên môn, không có tuần tự, tuổi tác cũng đều áng chừng nhau, bởi vậy bình thường đều gọi bậy là sư huynh sư muội, không có định số. Nhưng không bao lâu sau, bọn hắn cũng sẽ tự thành một định số, đó chính là cường giả vi tôn. Trong một đám người quen, người được gọi là sư huynh nhất định sẽ càng mạnh một chút, người lần đầu gặp gỡ không hiểu biết, gọi nhau là sư huynh cũng là một cách biểu thị sự tôn trọng. . .
"Ha ha, thời gian ban bố Công Đức Bảng sắp đến, chúng ta mau đi qua đó đi!"
Tiểu Kiều sư muội nhìn ra sự xấu hổ của Phương Nguyên nên cười lớn một tiếng rồi dẫn đường ở phía trước.
Những người khác cũng liền nhanh chân chen chúc đi theo sau lưng Phương Nguyên.
Đám bọn hắn đi về phía ngọn núi phía Tây của Tiểu Trúc phong, thu hút không ít cái nhìn chăm chú của mọi người.
Mọi người đều biết danh hiệu "người rảnh rỗi" của Phương Nguyên, trước kia hắn độc lai độc vãng đã quen, còn đám đệ tử thuộc Thanh Phong Thi Xã thì đều có địa vị phi phàm trong tiên môn, mắt cao hơn đầu. Bây giờ mọi người thấy các nàng thế mà đều đi theo sau lưng Phương Nguyên, ẩn ẩn lấy hắn làm đầu thì đều cảm thấy hơi kinh ngạc từ tận đáy lòng. Trong lúc vô hình, bọn hắn cảm thấy Phương Nguyên nhiều hơn một chút ý vị sâu không lường được. . .
"Không bao lâu sau sẽ tới Thăng Tiên thí luyện rồi a, đoán chừng vị trí đệ tử chân truyền cũng sẽ được định ra trong mấy tháng này!"
"Chỉ sợ là không có đơn giản như vậy. Mấy vị trong Thanh Dương Tiểu Thất Tử, ngoài ra còn có mấy người nổi bật xuất hiện về sau kia đều khí thế hung hung a. Bất kể là tu vi, thực lực hay là bối cảnh thì cũng đều sâu không lường được. Bọn hắn đều nhất quyết đoạt được vị trí chân truyền này, sao có thể tuỳ tiện chắp tay nhường cho người khác. Nếu như ta đoán không lầm, Công Đức Bảng này nhất định sẽ còn diễn ra một trận long hổ chi tranh. . ."
"Ha ha, đây là chắc chắn, mấy vị thiên kiêu tề kia đều tịnh tiến, khó phân cao thấp, muốn so đấu thì chỉ có thể đấu số lượng công đức!"
". . ."
Khi đám người Phương Nguyên đi tới ngọn núi phía Tây của Tiểu Trúc phong, chỉ thấy ở trước một mặt vách đá bóng loáng, chúng đệ tử tiên môn ở phía đông một đám, ở phía tây một đám, đã tụ tập không ít người, đều riêng phần mình thấp giọng phàn đàm, nghị luận về việc xếp hạng trên bảng danh sách có khả năng sẽ xuất hiện biến hóa. Khi nhìn thấy đám người Phương Nguyên tới, cả đám đều có hơi kinh ngạc, ánh mắt cổ quái nhao nhao tránh ra một con đường, để cho Phương Nguyên đi tới phía trước.
Chương 137 Một Bước Bay Lên Trời (2)
"Ngô Thanh sư tỷ mắt mọc trên đầu, không phải lúc nào cũng bám dính lấy Kỳ sư huynh ư?"
"Đúng a, vì sao bây giờ không thấy Kỳ Khiếu Phong sư huynh, mà lại đi chung với tên rảnh rỗi kia?"
"Tiểu Kiều sư muội sao cũng đi chung với hắn?"
Chúng đệ tử bằng trực giác cảm nhận được có điểm cổ quái, cũng không dám nói quá lớn tiếng.
Còn Phương Nguyên khi nghe thấy những lời này thì cảm thấy bất đắc dĩ mười phần, đành phải nhìn không chớp mắt, tỏ vẻ mình không nghe thấy gì.
"A, đại nhàn nhân như ngươi tới nơi này làm gì?"
Người chen lấn bên ngoài không ít, nhưng dưới thạch bích thì lại rất vắng vẻ. Trên những tảng đá chỉ có ba bốn đạo thân ảnh, đều là những người nổi bật trong hàng ngũ đệ tử của Tiểu Trúc phong, ai nấy đều khí độ bất phàm, tu vi cũng mười phần thâm hậu. Bọn hắn nhìn thấy Phương Nguyên thế mà bị Tiểu Kiều sư muội kéo đến, sánh vai đợi dưới thạch bích với bọn hắn, nhất thời đều có hơi kinh ngạc. Trong số đó có một tên nam tử to con mặc áo choàng màu vàng nhạt, dưới hàm đã mọc ra một chùm râu ria hơi kinh ngạc quay đầu nhìn Phương Nguyên một chút, theo bản năng nói ra một câu.
Lời này vừa ra, mấy người đi theo sau lưng Phương Nguyên đều trợn mắt nhìn về phía về hắn.
"Lệ Giang Hàn, ngậm cái miệng thúi của ngươi lại, Phương Nguyên sư huynh là người mà ngươi có thể khinh thường sao?"
Ngô Thanh là người đầu tiên đứng dậy, lạnh mặt ngưng trọng răn dạy.
Vị đệ tử tiên môn mặc áo choàng màu vàng nhạt cũng là một trong những cao thủ được liệt trong danh sách Thanh Dương Tiểu Thất Tử, thực lực còn mạnh hơn Tiểu Kiều sư muội một chút, được người người kính sợ trong tiên môn. Kỳ thực vừa rồi hắn cũng chỉ là trong lúc vô tình nhìn thấy Phương Nguyên, theo bản năng nói ra một câu như vậy.
Nhưng khi bị Ngô Thanh khiển trách một câu như vậy, hắn lại có hơi nhịn không được, cười lạnh nói: "Cái gì mà Phương Nguyên sư huynh, sao ta chưa từng nghe qua? Ta không muốn nhiều lời với một kẻ nữ lưu như ngươi, Kỳ Khiếu Phong đâu, nếu có ý kiến gì thì ngươi để hắn đi ra nói với ta!"
Ngô Thanh hiện tại không nguyện ý nghe thấy ba chữ "Kỳ Khiếu Phong" nên ngay lập tức tỏ vẻ bất mãn, cười lạnh nói: "Hôm nay chúng ta đến đây bồi tiếp Phương Nguyên sư huynh xem bảng, mắc mớ gì đến Kỳ Khiếu Phong, ngươi mặc dù trương cuồng, nhưng bản cô nương lại không sợ ngươi, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?"
Lệ Giang Hàn bỗng nhiên bị mắng, tức đến đỏ bừng cả mặt, âm u nói: "Mấy lần trước đó, ta một mực nhường ngươi, thật sự cho rằng ta sợ ngươi hay sao? Ta chỉ là nể mặt mũi của Kỳ Khiếu Phong, không muốn dây dưa với ngươi mà thôi. Nếu ngươi thật sự chọc tới ta, hừ, Thanh Phong Thi Xã đồ bỏ kia của các ngươi là cái thá gì, một tay ta cũng có thể bóp nát nó!"
"Có bản lĩnh thì ngươi bóp đi nha. . ."
Ngô Thanh thản nhiên nói, tuyệt không để Thanh Phong Thi Xã ở trong lòng.
Lệ Giang Hàn trong lúc nhất thời nghẹn lời, nhưng ở bên cạnh lại có một vị bạch y nữ tử xinh đẹp, dáng người nở nang nhịn không được mà nhìn lại, khiển trách quát mắng: "Cãi nhau gì vậy, nơi này là nơi xem bảng, các ngươi muốn ầm ĩ thì đến nơi khác mà ầm ĩ đi!"
"Thái Hợp Chân, ai không biết nơi này là nơi xem bảng, còn cần ngươi nói sao?"
Ngô Thanh còn chưa kịp phản ứng, Hồng Đào đã cười lạnh nói: "Chúng ta bồi Phương Nguyên sư huynh tới đây xem bảng, có vấn đề gì sao?"
"Ha ha, vị Phương sư huynh này trong miệng các ngươi trước kia một mực là người đứng nhất từ dưới đếm lên trên Công Đức Bảng, hắn thì cần gì phải xem bảng?"
Lại có một người chọt miệng vào, đó là một tên thanh niên mặc áo bào trắng, cười hì hì nói.
"Đó là bởi vì trước kia Phương Nguyên sư huynh một mực không tiếp nhận phù chiếu, hiện tại tất nhiên phải khác rồi!"
Tiểu Kiều sư muội lúc này mới lên tiếng, quay sang cười nhạt, nói với tên thanh niên mặc bạch bào kia.
"Thì sao?"
Tên thanh niên mặc bạch bào kia nghe thấy vậy thì khẽ giật mình, cười nói: "Chẳng lẽ vị Phương Nguyên sư huynh này của ngươi vừa tiếp nhiệm vụ là có thể bay lên trời hay sao?"
Mấy người xung quanh nghe thấy vậy cũng cũng đều cười theo!
Bọn hắn đều là người nổi bật trong tiên môn, là nhân vật có chí tranh đoạt vị trí chân truyền, cũng là những người đứng đầu Công Đức Bảng, vì vậy bọn họ không thể nào không có chút tâm cao khí ngạo. Lúc này nhìn thấy một tên đại nhàn nhân như Phương Nguyên không biết vì sao xuất hiện ở nơi này. Ngô Thanh, Hồng Đào, thậm chí ngay cả Tiểu Kiều sư muội đều bảo hộ hắn như che chở bảo bối, điều này khiến cho bọn hắn đều cảm thấy có hơi buồn cười!
Nhìn thấy đám người bên kia cười nhạo mình, thần sắc của đám người Ngô Thanh càng thêm không vui, Tiểu Kiều sư muội cũng có hơi áy náy nhìn sang Phương Nguyên một chút.
Trong khi đó, bản thân Phương Nguyên thì lại tỏ vẻ không thèm đếm xỉa tới, phảng phất như không nhìn thấy đối phương trêu chọc mình.
Tại thời điểm mọi người phá lên cười, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ tay vào vách đá, nói: "Bảng xếp hạng mới ra rồi. . ."
Chúng đệ tử nghe xong thì đều cười cười quay đầu nhìn lại. . .
. . . Sau đó sắc mặt của bọn hắn đều dần dần thay đổi, trở nên vô cùng cổ quái!
Tận nửa ngày sau, Tiểu Kiều sư muội mới nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Cái này có phải là bay lên trời không ta?"
Chương 138 Vị trí chân truyền (1)
"Tiêu Viễn Chí, công đức 943. Phụ: Tự trảm bốn đạo ngũ giai phù, dẫn người hoàn thành một đạo tam giai phù!"
"Thái Hợp Chân, công đức 902. Phụ: Tự trảm ba đạo ngũ giai phù, dẫn người hoàn thành hai đạo tam giai phù!"
"Vương Côn, công đức 809. Khác:. . ."
"Lệ Giang Hàn. . ."
Trên thạch bích lúc này đã xuất hiện một loạt các danh tự, chẳng những có số lượng công đức của bọn hắn, mà còn có số lượng phù chiếu đủ loại phẩm giai mà bọn hắn đã hoàn thành. Trên chỉnh thể, biến hóa của bảng xếp hạng không lớn, có điều trên đầu bảng vẫn xuất hiện mấy người nổi bật. Từ khi Công Đức Bảng này xuất hiện đến nay, mấy người bọn hắn quanh năm chiếm lấy vị trí cao nhất, lần này ngươi thứ nhất, lần sau đổi thành ta thứ nhất. Cũng chính là vì loại biến hóa này khiến cho mấy người bọn họ đều trở thành người có danh tiếng cao nhất, có hi vọng trở thành chân truyền nhất!
Nếu nói có một biến hóa đáng chú ý, vậy thì đó phải là Kỳ Khiếu Phong trước đây một mực vững vàng trong năm vị trí đầu, cũng không biết vì sao mà xếp hạng lại nhanh chóng trượt xuống vị trí ngoài tốp mười. Trong khi đó, Tiểu Kiều sư muội vốn có hi vọng tiến vào năm vị trí đầu nhất, xếp hạng lần này vẫn dậm chân tại vị thứ bảy, không có chút biến hóa nào khi so với tháng trước, không giống như có được số lượng công đức nên có khi hoàn thành phù chiếu tam giai...
Đương nhiên, chúng đệ tử tiên môn lại đều giống gặp quỷ khi nhìn thấy danh tự của người đứng đầu bảng.
Số lượng công đức của người đứng đầu bảng, bỏ xa người thứ hai là Tiêu Viễn Chí!
"Phương Nguyên, công đức 1906. Phụ: Dốc sức xoay chuyển tình thế, dẫn người hoàn thành nhất giai Trảm Yêu Phù!"
Sau một hồi im ắng, mọi người đều nhao nhao nhìn về phía Phương Nguyên.
Ngay cả đám Tiểu Kiều sư muội cũng có hơi kinh ngạc, tựa hồ dự kiến được rằng xếp hạng của Phương Nguyên sẽ rất cao, nhưng lại không ngờ rằng hắn sẽ cao đến mức này. Bất quá sau khi kinh ngạc, biểu lộ của các nàng lại càng thêm kính nể khi nhìn về phía hắn. . .
"Việc này. . . việc này sao có thể xảy ra?"
Không biết là ai dẫn đầu kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó phía dưới liền dâng lên một hồi oanh động.
"Người rảnh rỗi kia không phải được tiên môn đặc phê, không cần phải kiếm công đức hay sao? Bây giờ sao lại thế này. . ."
"Ta chỉ hiếu kỳ, hắn không phải mới chỉ có tu vi Luyện Khí bốn tầng thôi sao? Sao có thể hoàn thành được phù chiếu nhất giai?"
Trong tiên môn, công đức làm trọng!
Mà tiên môn, đối với việc tính toán công đức, cũng tự có một hệ thống được tạo thành trong trăm ngàn năm.
Từ nhất giai phù chiếu đến ngũ giai phù chiếu, mỗi một đạo phù chiếu đều có số lượng công đức khác nhau.
Mà một mình hoàn thành phù chiếu và dẫn người hoàn thành phù chiếu, số lượng công đức lấy được cũng khác biệt.
Nếu cùng nhau hoàn thành phù chiếu, số lượng công đức mà người chỉ huy và người lập được đại công sẽ có khác biệt rất lớn với người đi theo. Nói tóm lại, người lập công tất nhiên có công đức, người đi theo cũng ít nhiều sẽ có một chút, nhưng số lượng công đức mà người đi theo có thể lấy được tuyệt đối không thể nào so sánh được với người hao tốn vô số tâm huyết, lập được công lao hãn mã!
Dựa vào xếp hạng trên thạch bích này, người ta có thể đoán được một chút chân tướng kinh người. . .
Phương Nguyên đi theo đám người Kỳ Khiếu Phong về Thái Nhạc thành để trảm yêu trừ ma không phải là một chuyện bí mật, nhưng phần lớn mọi người đều cho rằng Phương Nguyên theo chân những người kia để kiếm chút ít điểm công đức trở về, thậm chí còn có người tưởng rằng Kỳ Khiếu Phong cố ý mang theo Phương Nguyên, mượn cơ hội tốt này để chế nhạo hắn!
Thế nhưng hôm nay lại xuất hiện kết quả kinh người như thế, số lượng công đức của Kỳ Khiếu Phong không tăng mà lại giảm, Phương Nguyên thì trổ hết tài năng, chẳng những gần như chiếm trọn số lượng công đức mà nhất giai phù chiếu có khả năng ban cho, thậm chí còn đạt được đánh giá "Dốc hết sức xoay chuyển tình thế". Điều này cũng chứng tỏ, hắn không những lập được đại công trong thời điểm mấu chốt khi hoàn thành phù chiếu này, mà còn dốc hết sức nghịch chuyển xu hướng suy tàn. . .
Số công đức mà hắn đoạt được, không chỉ bao gồm ban thưởng của việc hoàn thành phù chiếu, mà còn có thể bao gồm ban thưởng của việc cứu trợ rất nhiều đồng môn!
Việc này đã khiến cho xếp hạng công đức của hắn nhất phi trùng thiên, từ số không vốn có, lập tức bay lên đến vị trí chí cao nhất...
Chẳng những chúng đệ tử tiên môn thấy cảnh ấy đều bị hù cho ngây người, mà mấy vị thiên kiêu kia cũng đều biến đổi sắc mặt!
Chênh lệch tận 1000 công đức a, thế này thì làm sao bọn hắn đuổi kịp được?
Chẳng lẽ vị trí chân truyền này sẽ rơi vào tay người rảnh rỗi bình thường đông du tây dạo này sao?
Rõ ràng trong tiên môn đều nói rằng hắn đã luyện hỏng huyền công thất lạc trong truyền thuyết a, tại sao lại có bản lãnh như thế được?
"Ha ha, Phương Nguyên sư. . . huynh, còn nhớ sư muội không?"
Thật lâu sau đó mới có một người nhẹ nhàng mở miệng cười nói.
Người nói chính là vị bạch y nữ tử Thái Hợp Chân kia. Nàng vừa quay đầu lại thì liền nhẹ nhàng thi lễ, sau đó giống như cười mà không phải cười nhìn sang Phương Nguyên.
"Tất nhiên nhớ kỹ, chúng ta từng cùng tiến lên Phi Vân sơn để nhận truyền đạo!"
Phương Nguyên thấy nàng khách khí như thế thì cũng thi lễ lại, thần sắc bình thản mở miệng nói.
Lúc trước hắn, Thái Hợp Chân và vị thanh niên tuấn tú Vương Côn kia, đều là nhóm đệ tử tiên môn thứ hai đạt được cơ hội tiến nhập Phi Vân sơn nhận truyền đạo, theo lý thuyết, bọn hắn vốn quen mặt với nhau. Bất quá về sau con đường tu hành hắn đi không giống như những người khác, cho nên dần dần lạnh nhạt, mặc dù cùng tu hành trên Tiểu Trúc phong nhưng ngày thường khó gặp, cộng thêm việc những người này cao cao tại thượng nên bọn hắn thành ra giống như không quen biết nhau!
"Ha ha, Phương Nguyên sư huynh thiên tư rất cao, lúc trước khi cùng tiến lên Phi Vân sơn thì chúng ta đã biết, chỉ là không ngờ rằng Phương Nguyên sư huynh về sau giấu tài, bình thường khó gặp, cho tới bây giờ mới hót lên một tiếng làm kinh người, tiểu muội thật sự bội phục trong lòng. . ."
Thái Hợp Chân kia nghe Phương Nguyên nói thế thì cũng chỉ là cười một tiếng, nói khách khí một hồi, sau đó mới chuyển đề tài, nói: "Chỉ là tiểu muội cũng có một chuyện hiếu kỳ, chúng ta ở trong tiên môn cũng biết rằng cấp phù chiếu này vốn thiết kế cho những sư huynh sư tỷ tu vi thâm hậu tu hành tại đỉnh núi và các vị đệ tử chân truyền, những đệ tử như chúng ta dù muốn tiếp thì tiên môn cũng sẽ không đồng ý, không biết Phương Nguyên sư huynh làm thế nào. . ."
Khi nàng hỏi những lời này, mấy vị đệ tử tiên môn khác cũng đều ân cần quay đầu nhìn lại.
Chương 139 Vị trí chân truyền (2)
Phương Nguyên sao lại không biết nàng đang suy nghĩ gì trong lòng, đơn giản là vì thấy rằng số lượng công đức của mình quá cao, trong lòng không quá phục, cho nên muốn hỏi thăm một chút nội tình trong đó. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nàng ta vòng vo tam quốc hỏi mình làm sao tiếp được phù chiếu nhất giai, chứ không phải trực tiếp chất vấn mình, nói rằng số lượng công đức là giả, chứng tỏ công phu dưỡng khí của các nàng cũng rất không tệ!
. . . Nhưng mình lại không muốn nói cho bọn hắn biết!
Ôm ý nghĩ này, Phương Nguyên chỉ cười cười, nói: "Các chấp sự bảo chúng ta tạm thời giữ bí mật!"
Nói xong, hắn chậm rãi đứng dậy, thi lễ với chúng đồng môn ở xung quanh, sau đó quay người đi ra khỏi đám người.
Lần này không cần người khác mở đường, chúng đệ tử tiên môn đứng trước mặt hắn đều tự động nhường ra một con đường.
Những nơi hắn đi qua đều thu hút vô số ánh mắt kính sợ!
Còn đám người Thái Hợp Chân nghe xong câu trả lời này cứ thế đứng ngây tại chỗ, nửa ngày sau cũng nói không nên lời.
Trong lòng mặc dù hận cắn răng, nhưng bọn hắn cũng không cần vội vàng.
Bọn hắn đều có bối cảnh và quan hệ của chính mình, tin tưởng mình chỉ cần động chút tâm tư, không khó để hỏi thăm ra chân tướng trong đó. . .
Trong khi đó, sắc mặt của đám người vừa rồi cùng đi với Phương Nguyên, Ngô Thanh và Tiểu Kiều sư muội đều trở nên vô cùng ngưng trọng, phức tạp. Mấy vị nam đệ tử kia có hơi cảm khái, trong lòng yên lặng làm ra quyết định gì đó. Ngô Thanh thì cắn răng một cái, âm thầm định đoạt, bước nhanh đuổi theo Phương Nguyên. Còn Tiểu Kiều sư muội sau khi trầm tư một phen thì quay người rời đi, quyết định đi tìm người thương lượng một sự kiện.
"Tiên môn cũng thật là hào phóng, một lần chém yêu mà lại cho ta số lượng công đức phong phú như vậy. . ."
Trên đường trở về, Phương Nguyên cũng đang thầm nghĩ trong lòng: "Có điều, chuyện này cũng hẳn là do Tiểu Kiều sư muội đứng về phía ta, Ngô Thanh cũng không biết vì sao lại giúp ta đem tất cả công lao từ đầu đến cuối đẩy lên trên người ta. Bằng không nếu như các nàng thống nhất cách xử lý, cùng nhau tranh công với ta, vậy thì công đức của phù chiếu nhất giai này chưa chắc có thể phân cho ta bao nhiêu, trong khi công đức đến từ việc cứu được tính mạng của các nàng cũng sẽ bị xóa đi. . ."
"Thậm chí công đức này đừng nói là rơi vào đầu ta, có khi còn bị Kỳ Khiếu Phong lấy đi cũng nên!"
"Có điều mọi việc như vậy cũng lập tức khiến cho số lượng công đức của ta xếp tại vị thứ nhất, có tư cách tranh đoạt vị trí chân truyền!"
"Vị trí chân truyền. . ."
Nghĩ đến bốn chữ này, trong lòng Phương Nguyên cũng xuất hiện một chút gợn sóng.
Trong bất kỳ tiên môn trên thế gian đệ tử chân truyền, đều là tồn tại đặc thù nhất, được quan tâm nhất!
Trở thành chân truyền, liền biểu thị tên đệ tử này, có tư cách truyền thừa đại đạo của tiên môn!
Hơn nữa đệ tử chân truyền trong lúc tu hành sẽ được tiên môn trọng điểm bồi dưỡng, không chỉ có thể đạt được đại lượng tài nguyên,mà còn có thể tiếp xúc với vô số trân tàng bí quyển tu hành của tiên môn. Tỉ như Thanh Dương Tứ Pháp, mỗi đệ tử bình thường chỉ được truyền một đạo, bản thân không thể dạy riêng cho người khác. Nhưng đệ tử chân truyền lại khác, hắn có thể tự do lĩnh hội tứ đại truyền thừa, nếu thật sự có bản lãnh, vậy thì học hết cả bốn pháp này cũng được. Hơn nữa các loại bí thuật khác của Thanh Dương tông như đan, khí, trận, phù thì lại càng không thành vấn đề. . .
Khi hành tẩu ở bên ngoài, đệ tử chân truyền cũng nhận được sự tôn kính rất lớn!
Bất luận môn hạ đệ tử nào gặp được đệ tử chân truyền của Thanh Dương tông trên đường thì cũng đều phải lễ kính có thừa!
Bởi vì đệ tử chân truyền, đối ngoại, chính là tồn tại có thể đại biểu cho Thanh Dương tông!
Đệ tử thân truyền trọng yếu như vậy, cho nên trở thành đệ tử chân truyền cũng không phải chuyện dễ dàng. Bình thường chỉ có ba phương pháp, một là người thân, đời thứ ba của các đại trưởng lão, đều sẽ có mấy danh ngạch tương ứng trở thành đệ tử chân truyền, hai là nếu như có người lập công vẫn lạc vì tiên môn, vậy thì đời sau, tử tôn hay là gia tộc của mình cũng sẽ có một danh ngạch để trở thành đệ tử chân truyền.
Nhưng hai loại tình huống này, đều không phải là thứ mà đệ tử bình thường có thể tiếp xúc được.
Cho nên loại tình huống thứ ba, chính là dành cho những đệ tử tiên môn phổ thông không có bối cảnh.
Đó chính là mỗi một đời đệ tử đều sẽ chọn ra một vị xuất sắc nhất được nhận là đệ tử chân truyền!
Đệ tử chân truyền được đản sinh như thế, mỗi một đời chỉ có một người, sẽ không nhiều hơn, cũng sẽ không ít hơn!
Bởi vì đệ tử chân truyền quá nhiều thì tiên môn cũng không chịu nổi, căn bản là không có nhiều tinh lực như vậy để tâm huyết bồi dưỡng bọn hắn!
Bây giờ thứ mà những đệ tử trên Tiểu Trúc phong này đang phải đối diện chính là sự tình chiến đấu cho vị trí chân truyền này. . .
Mà chuyện này, xét cho cùng cũng rất có lương duyên với Phương Nguyên!
Tiên môn ba năm mở một lần, một bước lên mây thành chân truyền!
Thanh Dương tông từ trước đến nay đều có một quy củ, người đứng đầu tiên môn đại khảo vừa vào tiên môn thì sẽ là chân truyền!
Lúc trước, nếu không phải « Đạo Nguyên Chân Giải » bị thủ tiêu, vậy thì khi Phương Nguyên nhập môn sẽ trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền!
Nếu lúc đó hắn trở thành đệ tử chân truyền, đám đệ tử tiên môn cũng sẽ không có chuyện tranh giành chân truyền như bây giờ...
Nếu đổi một loại thuyết pháp khác mà nói, vậy thì vị trí chân truyền mà những đệ tử tiên môn này tranh đoạt bây giờ vốn là của hắn!
"Ta muốn đoạt trở về!"
Yên lặng hồi tưởng lại hết thảy, trong lòng Phương Nguyên dần dâng lên một ý niệm trong đầu.
Hắn xưa nay tính tình lạnh nhạt, chỉ muốn tu hành, không quá quan tâm vật gì khác. Thế nhưng vị trí chân truyền này thì lại khác, thứ này vốn là của hắn, cho nên ý nghĩ này vừa sinh ra, ngay lập tức có xu thế khó lòng ngăn chặn được. . .
Hắn có một loại cảm giác, chỉ có đoạt lại vị trí chân truyền này thì bản thân mới xứng đáng với mười năm khổ đọc kia của mình! Mới xứng đáng với sự nâng đỡ của Chu tiên sinh!
"Cho nên, mình nhất định phải trở thành. . ."
Khi ý nghĩ này nấn ná không ngừng trong tâm trí Phương Nguyên, khi hào khí của hắn dần dần trướng lên, một cái bóng đột nhiên xuất hiện ở trước mắt hắn. Phương Nguyên vội vàng thu hồi cước bộ, liền thấy người ngăn lại trước mặt mình không phải Ngô Thanh thì là ai. Nàng đang có hơi đắc ý, lại có hơi khoe khoang nhìn Phương Nguyên, hai tay chống nạnh, ra vẻ trấn định nói với hắn: "Phương sư huynh, ngươi có muốn trở thành chân truyền hay không?"
Phương Nguyên giật mình, nói: "Không muốn!"
Nói xong, hắn đi vòng qua nàng, tiếp tục tiến lên phía trước.
Chương 140 Chân Truyền Của Ta (1)
Từ sau khi trở về từ Thái Nhạc thành, thái độ của Ngô Thanh đại biến khiến cho Phương Nguyên có hơi không quen.
Tuy là hắn đã đọc đủ loại thi thư, nhưng vào lúc này, hắn vẫn có một loại cảm giác không biết nên xử lý như thế nào.
Trong vô thức hắn cảm thấy mình hẳn là nên khách khí với Ngô Thanh một chút, giống như cách đối xử với những người khác. Thế nhưng sau khi hắn biểu hiện khách khí, bộ dạng hùng hổ dọa người kia của Ngô Thanh lại làm cho hắn đau đầu. Trong loại chuyện này, mặc dù hắn cũng là chim non chưa từng trải, nhưng hắn cũng mơ hồ ý thức được, nếu gặp phải loại sự tình này, khi cần quyết đoán vẫn nên quyết đoán, nếu không nhất định sẽ dấy lên tranh chấp. . .
Hiện tại hắn còn không có đủ thời gian tu hành, càng không có ý trêu hoa ghẹo nguyệt!
Chỉ tiếc rằng hắn mặc dù không muốn trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng hoa cỏ lại bám dính trên người hắn. Ngô Thanh dây dưa không bỏ đuổi theo hắn, vội la lên: "Phương Nguyên sư huynh, vì sao ngươi một mực trốn tránh ta, ta đối tốt với ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự không động tâm sao?"
Phương Nguyên bị ép vào thế bất đắc dĩ, đành phải đứng lại, nói: "Đa tạ một mảnh hảo tâm của Ngô Thanh sư muội, nhưng Phương Nguyên thực sự không trèo cao nổi!"
Nói xong, hắn vái chào một cái thật sâu, sau đó lại muốn vòng qua nàng rời đi.
Ngô Thanh nghe xong lời này thì cũng không nhịn được mà hít một hơi thật sâu, đáy mắt lóe lên một tia bất mãn, dù sao nàng cũng không phải là đồ đần thật sự, sao có thể không thấy rõ tâm ý của Phương Nguyên. Nàng vốn cho rằng ỷ vào gia thế và dung mạo của mình, nếu như mình kéo xuống da mặt thì chuyện bắt được Phương Nguyên sẽ không thành vấn đề. Nhưng thấy hắn bây giờ có hơi khó chơi, trong lòng nàng cũng dâng lên một cỗ tức giận!
"Phương Nguyên, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Thấy Phương Nguyên thật sự nói đi là đi, Ngô Thanh nhịn không được mà hét lớn một tiếng.
"Ừm?"
Phương Nguyên cau mày quay lại, biểu lộ cũng có chút nhẹ nhõm.
Hắn còn tưởng rằng Ngô Thanh sẽ nổi giận, chửi mình một trận sau đó rời đi, ai ngờ Ngô Thanh đi mau mấy bước đuổi theo hắn, chỉ lạnh lùng đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài lần, sau đó cười lạnh nói: "Thật nhìn không ra bình thường ngươi tỏ ra là người đọc sách đọc đến choáng váng đầu óc, thì ra cũng rất tâm cao khí ngạo a. Cũng được, ngươi đã không hiểu phong tình như vậy, vậy ta cũng không ngại nói rõ với ngươi biết, bản cô nương từ nhỏ đến lớn, không có món đồ nào ta coi trọng mà không có được. Ngươi nói thẳng đi, ngươi muốn thế nào mới chịu thu hồi bản mặt lạnh lùng này của ngươi đây!"
Phương Nguyên bị lời này chẹn họng một chút, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Ngô Thanh thấy thế, lại cho là hắn là đang do dự, cười lạnh nói: "Ta biết ngay đàn ông các ngươi chính là như vậy, luôn thích bày ra tác phong tác đồ, bất quá bản lĩnh của ngươi thực sự không yếu, cũng đủ tư cách để tự cao tự đại. Lại nói trước kia ta quả thực không phải rất tốt với ngươi, cho ngươi bộc phát tính tình cũng không thành vấn đề. Nhưng ta hi vọng ngươi có thể minh bạch, có rất nhiều người theo đuổi bản cô nương, ngươi tốt nhất đừng nên không biết thức thời. . ."
Cho đến lúc này, Phương Nguyên mới suyễn suyễn thở ra một hơi, sau khi trầm tư nửa ngày, hắn cũng dứt khoát nói thẳng: "Ngô Thanh sư muội, trước trận chiến tại Thái Nhạc thành, ngươi xem thường ta, ta cũng không thích ngươi. Mặc dù hai ta hợp tác một lần trong chiến dịch tại Thái Nhạc thành, ta cũng coi như cứu được ngươi một mạng, nhưng sau khi ngươi về núi, thay ta nói chuyện, chúng ta liền cũng hòa nhau. Ta thấy, trong tiên môn thì tu hành làm trọng, mọi người vẫn nên tìm nơi thanh tĩnh thì tốt hơn, ân oán giữa ngươi và ta coi như xóa sạch, ngươi đừng có lại đến tìm ta nữa có được hay không?"
Trong lòng hắn thầm nghĩ, lời này hẳn là đủ minh bạch rồi đi?
Thế nhưng Ngô Thanh nghe xong thì lại cười lạnh, nói: "Là ai đã nói với ngươi rằng trong tiên môn tu hành là nặng nhất? Bây giờ nếu ngươi vẫn còn mạnh miệng như thế, ta cũng không ngại nói để ngươi minh bạch một chút. Ngươi có biết hay không, thật ra ta là người của Ngô gia tại Giang Thành, thái gia gia của ta chính là đại tu hành giả Trúc Cơ tại Giang Thành. Ta đã nói qua chuyện của chúng ta với thái gia gia, hắn cũng rất ưa thích, nếu như ngươi nhận sai, cầu hai ta câu, ta có thể nói thái gia gia ta chỉ điểm ngươi một chút, để cho ngươi có hi vọng đoạt được vị trí chân truyền tại tiên môn. . ."
Nàng ta chưa nói hết, Phương Nguyên đã chém đinh chặt sắt mà nói: "Chân truyền như thế, không cần cũng được!"
Sau khi trả lời, hắn một lần nữa chắp tay vái chào, chân thành nói: "Đừng đuổi theo nữa, đa tạ!"
Nói xong, hắn phất ống tay áo một cái, nhanh chân đi thẳng về phía trước.
Ngô Thanh tức tối hô to sau lưng hắn: "Ngươi nhất định sẽ hối hận, trở về cầu ta!"
Phương Nguyên cũng không quay đầu lại, thầm bất đắc dĩ cười cười. . .
Lại còn có người bảo mình làm một tên tiểu bạch kiểm ăn không ngồi rồi, thật đúng là. . . nhưng chứng tỏ dáng dấp của mình cũng không tệ a?
Cứ từ từ nghĩ như vậy, Phương Nguyên về tới lầu nhỏ của mình, sau khi uống hết một chén trà xanh, hắn liền cầm theo một cuốn sách đi ra ngoài. Hắn lo lắng Ngô Thanh lát nữa sẽ lại đến, quấy rầy tâm cảnh đọc sách của mình, nên hắn định đi đến rừng trúc, ngồi trên tảng đá để mà đọc.
"Gió thổi trúc động, gió núi lay người, Phương Nguyên sư huynh thật thoải mái, đúng là làm cho người ta hâm mộ a!"
Vừa mới đọc sách nhập thần, Phương Nguyên lại chợt nghe thấy ở bên cạnh có tiếng người cười cười.
Phương Nguyên vội vàng quay đầu, lại phát hiện người tới là Tiểu Kiều sư muội thì lập tức nhẹ nhàng thở ra.
"Phương Nguyên sư huynh đang trốn tránh người nào a?"
Tiểu Kiều sư muội mặc một cái áo sam màu vàng nhạt, ôm lấy một cái bình sứ xanh biếc trong ngực, bên trong lại cắm một chùm hoa dại, giày thêu kim văn xách trong tay, đi chân đất dọc theo dòng suối nhỏ, nhìn bộ dạng là vừa hái hoa trở về. Nàng vừa đi tới gần Phương Nguyên, ngồi xuống bên cạnh hắn trên tảng đá, vừa quay đầu dò xét hắn, trong mắt lộ ra mấy phần tiếu ý ranh mãnh.
"Ách, không có không có, nơi này đọc sách thanh tĩnh!"
Phương Nguyên hơi hơi xấu hổ cười cười, sự tình của Ngô Thanh dù sao cũng không nên nói với người khác.