Xung quanh ma vụ cuồn cuộn, ma vật hoành hành, đều đang tại kịch liệt chém giết với đệ tử tiên môn. Còn ở hậu phương, Tiểu Viên sư huynh điên cuồng chém xuống vô tận Hồng Liên kiếm quang. Đám đệ tử tiên môn đem hắn bảo hộ ở chính giữa, từ góc độ của hắn nhìn lại, khắp nơi đều là người, khắp nơi đều là ma vật. Nơi tưng bừng hỗn loạn này giống như không hề tồn tại một thân ảnh màu trắng như thế.
Con mèo kia. . . Bây giờ đang ở đâu?
Đám đệ tử tiên môn xung quanh thương vong càng lúc càng nhiều, những tiếng gầm thét mang theo nỗi đau buồn vô tận liên tục vang lên.
Tinh thần của Phương Nguyên cũng trở nên cấp bách, gần như đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người. . .
Không tìm thấy sơn cốc kia, hắn sẽ không biết nên làm như thế nào giải quyết vấn đề này, cũng không biết nên trả lời những đệ tử tiên môn đang lo lắng thúc giục ở xung quanh như thế nào. Mỗi khi trì hoãn thêm một chút thời gian, phần lo lắng này sẽ càng tăng thêm một chút, phảng phất như có một ngọn lửa đang thiêu đốt tinh thần của hắn vậy. . .
"Phương Nguyên sư huynh, ngươi nhìn nơi đó đi. . ."
Cũng đúng vào lúc này, Lạc Phi Linh bỗng nhiên kéo tay áo của Phương Nguyên rồi chỉ tay về một hướng, nói.
Phương Nguyên thuận thế nhìn lại, sau đó liền tỉnh táo hẳn lên. Chỉ thấy ở cách đó hơn mười trượng, trên chạc cây của một gốc cổ thụ chọc trời, con mèo trắng kia đang uể oải nằm nhoài trên cây, mặt ủ mày chau nhìn xem trận ác chiến ở bên này. Những đệ tử tiên môn đang nguy cấp về tính mạng, những trận ác chiến huyết nhục văng tung tóe dưới cái nhìn của nó phảng phất như đều vô cùng nhàm chán. Trong hoàn cảnh hung hiểm vạn phần này, nó đúng là vô cùng dễ thấy!
"Quả nhiên là nó ở chỗ này. . ."
Phương Nguyên liếc nhìn nó, sua đó lập tức đại hỉ.
Hắn lập tức vẫy tay, liều lĩnh phóng tới chỗ nó.
Đệ tử tiên môn ở bên cạnh thấy thế thì lập tức thay đổi trận pháp, che chở cho Phương Nguyên tiến lên.
Khi đi tới trước gốc cổ mộc kia, bọn hắn cũng nhìn thấy con mèo trắng kia, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc dị thường. Có điều trong tình huống này, bọn hắn cũng không cảm thấy có chỗ nào đặc biệt, dù sao đối với bọn hắn lúc này, chỉ có ma vật hung ác và Tiểu Viên sư huynh đã phát điên mới là uy hiếp. Còn những thứ không xuất thủ với bọn hắn đều là người tốt, không cần phải chú ý để làm gì.
"Meo. . ."
Con mèo trắng kia nhìn thấy Phương Nguyên dẫn theo một đám người lao đến thì lập tức cảnh giác, kêu lên một tiếng meo meo thật dài.
Nhìn qua bộ dạng có hơi cảnh giác của con mèo trắng kia, Phương Nguyên sợ mình hù nó bỏ chạy, vội vàng dừng lại cách đó hơn 10 trượng. Hắn hít vào một hơi thật sâu, nói: "Mèo trắng a mèo trắng, ta biết ngươi có linh, trước đó đa tạ ngươi đã dẫn ta ra khỏi thung lũng kia. Nhưng bây giờ tính mạng của đệ tử tiên môn chúng ta đều đang hấp hối, nguy cơ sớm tối. Ta cần trở về sơn cốc kia một lần, hi vọng ngươi có thể dẫn đường giúp ta. . ."
Hắn nói hết sức chăm chú, cầu xin con mèo trắng này hãy trợ giúp mình.
Nhưng con mèo trắng này nghe xong thì lại không phản ứng gì, chỉ cúi đầu liếm láp móng vuốt của mình.
Phương Nguyên lập tức ngẩn người.
Những đệ tử tiên môn khác cũng ngây ngẩn cả người, ai nấy đều ngây ngốc nhìn quaPhương Nguyên.
"Phương Nguyên sư đệ, phương pháp mà ngươi nói chính là tìm con mèo trắng này ư?"
"Đây. . . rõ ràng là một con mèo bình thường a. . ."
Một loại cảm xúc không thể nói rõ chợt lan ra. Những đệ tử tiên môn này lựa chọn tin tưởng Phương Nguyên, đều cho rằng biện pháp mà Phương Nguyên nói là cọng cỏ cứu mạng duy nhất. Nên khi bọn hắn nhìn thấy Phương Nguyên nói tiếng người trước một con mèo trắng thì đều không khỏi choáng váng, trong lòng có một loại cảm giác cực kỳ quỷ dị, chẳng lẽ Phương Nguyên sư huynh cũng điên rồi sao?
Không lẽ hắn bị Tiểu Viên sư huynh dọa sợ nên nói năng không suy nghĩ ư?
Giữa những ánh mắt vừa nghi hoặc lại vừa xấu hổ ở xung quanh, Phương Nguyên hít một hơi thật sâu, nói tiếp: "Xin ngươi dẫn đường, ân này khó quên!"
Con mèo kia không thèm nhìn hắn cái, sau khi liếm xong móng vuốt thì liền nằm gục tại chỗ, uể oải vẫy đuôi.
Phương Nguyên có hơi bất đắc dĩ, nhất thời không biết phải nên làm thế nào.
Hắn gặp chuyện khác thì rất có chủ ý, nhưng khi gặp con mèo mềm không được cứng không xong này thì. . .
"Con mèo này đang giả ngu!"
Lạc Phi Linh thấy thế thì có hơi tức giận, giơ quải trượng lên, nói: "Để ta gõ nó một cái xem sao. . ."
"Tê. . ."
Con mèo kia thấy thế thì lập tức cong đuôi, bộ lông trắng dựng đứng, bộ dạng cảnh giác không thôi.
Ngay cả tiếng kêu cũng thay đổi, không còn là "Meo" nữa mà đã trở thành những tiếng gừ gừ uy hiếp địch nhân phát ra từ trong cổ họng nó.
Đám đệ tử tiên môn xung quanh đều cảm thấy có hơi bó tay rồi. Bây giờ là thời khắc nguy cấp liên quan đến mạng người, sao Phương Nguyên và Lạc Phi Linh lại cứ so đo với một con mèo như vậy. Mặc dù việc nhìn thấy một con mèo trong địa phương quỷ quái như Ma Tức hồ quả thực làm cho người ta cảm thấy rất là quỷ dị, thế nhưng con mèo này nhìn thế nào cũng trông mười phần bình thường a, quả thực không có điểm gì khác với những con mèo nhìn thấy ở bên ngoài cả. . .
Có điều cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên chợt nghĩ ra một cách.
"Lạc sư muội, ngươi qua đây!"
Hắn đột nhiên lên tiếng, nghiêm túc nói với Lạc Phi Linh.
"Để làm gì?"
Lạc Phi Linh hơi kinh ngạc, nhảy qua hai lần liền đến bên cạnh Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng không nhiều lời, chỉ đưa tay vỗ một cái lên đầu nàng.
Lạc Phi Linh lập tức sửng sốt, đệ tử tiên môn xung quanh cũng đều ngây người.
Phương Nguyên lại nhìn sang con mèo kia, chân thành nói: "Ta biết nàng đã đắc tội ngươi, hiện tại ta giúp ngươi hả giận!"
Tiên môn đệ tử: ". . ."
Lạc Phi Linh: ". . ."
Con mèo trắng kia cũng sửng sốt hết nửa ngày, sau đó chợt tỏ vẻ vừa kinh hỉ lại vừa hài lòng. Nó dương dương đắc ý đứng lên lườm Lạc Phi Linh một cái, sau đó vung vẩy cái đuôi thật dài, ung dung đi về phía trước. Sau khi đi được mấy bước, nó tỏ vẻ lãnh ngạo nhìn Phương Nguyên một cái, sau đó đưa cái đuôi thật dài chỉ về một phía!
"Ông trời ơi, nó đang chỉ đường. . ."
Đến lúc này, dù đám đệ tử tiên môn có ngốc nghếch đi chăng nữa thì cũng đã nhìn ra, con mèo này quả nhiên không bình thường!
Con mèo bình thường nào có biểu lộ phong phú như thế, hơn nữa còn biết chỉ đường nữa chứ?
"Nhanh nhanh đuổi theo nó!"
Lúc này không cần Phương Nguyên phải lên tiếng, những người khác đều thúc giục mọi người nhanh bước theo nó.
Chỉ có Lạc Phi Linh cứ thế ngây ngốc đứng yên tại chỗ, nửa ngày sau mới phản ứng lại, giậm chân nói: "Các ngươi quay lại đây cho ta. . ."
Chương 352 Chỉ Một Con Đường (1)
"Không giải quyết được? Ngươi nói không giải quyết được sao?"
Lúc này ở bên ngoài Ma Tức hồ, ở bên cạnh truyền tống đại trận, Tiên Minh tuần tra sứ đang phát hỏa với mấy vị Quái sư mặc hoàng bào, khuôn mặt hắn lúc này đã có hơi vặn vẹo đi. Trong khi đó, mấy vị tông chủ, trưởng lão, chấp sự của ngũ đại tiên môn Việt quốc đứng bên cạnh hắn khi nghe thấy lời đối thoại của hắn và Quái sư thì đều tỏ vẻ lo lắng và tuyệt vọng, nhưng bọn họ đều không dám xen vào.
Tên Quái sư dẫn đầu lạnh lùng nhìn tuần tra sứ một cái, thản nhiên nói: "Ngũ đại Vân Đài trong Ma Tức hồ đều đã bị phá hư, chúng ta có thể làm gì được chứ? Muốn sửa chữa lại, trừ phi phái đi vị Trận sư có tu vi cao nhất thông qua truyền tống đại trận tiến vào Ma Tức hồ để tái tạo Bát Hoang Vân Đài. Thế nhưng Ma Tức hồ rốt cuộc có bộ dạng gì, ngươi còn rõ ràng hơn chúng ta, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn chúng ta đi chịu chết sao?"
Vị tuần tra sứ kia nghe thấy vậy thì lập tức thở hồng hộc, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.
Vị Quái sư kia nói tiếp: "Dù ngươi thật sự muốn để cho chúng ta đi chịu chết thì e rằng cũng không đủ, trừ phi ngươi có thể mời đến những Trận sư trong Dịch Lâu đến. Thậm chí một vị cũng không đủ, chí ít cũng phải hơn mười vị, hơn nữa cũng không thể cam đoan rằng bọn hắn đều có thể còn sống đi ra ngoài. . ."
Hắn chỉ nói đến đây, vị tuần tra sứ kia càng nghe thì sắc mặt lại càng tái nhợt.
"Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ không có những phương pháp khác sao?"
Thậm chí hắn đã bắt đầu có hơi cà lăm, vừa gấp gáp lại vừa nóng lòng hỏi lại một câu.
Vị Quái sư kia nói: "Đó là nguyên tắc, nếu ngươi có những phương pháp khác thì hãy dạy cho ta đi!"
Tuần tra sứ lập tức không nói nên lời.
Những trưởng lão khác của Ngũ Đại Tiên Môn cũng đều ngẩn người, ai cũng không nói nên lời.
"Dù muốn mời Trận sư Dịch Lâu xuất thủ thì sợ rằng cũng không kịp a. . ."
Tuần tra sứ nóng nảy đi vòng quanh tứ phía, sau đó hắn bỗng nhiên quát lớn: "Ai có biện pháp? Trong số các ngươi, ai có biện pháp cứu ra những đệ tử kia? Nếu có ai trong số các ngươi có thể làm được, ta bảo đảm các ngươi sẽ được ghi thêm 1 vạn công đức trong Tiên Minh Công Đức Bộ. . ."
Thanh âm của hắn lan truyền khắp nơi, không biết bao nhiêu người nghe xong đều tỏ vẻ kinh hãi, sau đó liền nổi lòng tham!
Tiên Minh Công Đức Bộ không phải thứ dễ dàng được viết tên vào. . .
Các đại tiên môn trên thế gian đều có Công Đức Bộ của riêng mình, cũng đều khích lệ các đệ tử kiếm lấy công đức. Tất cả Công Đức Bộ này học được từ một chỗ, đó chính là Tiên Minh, chính là Tiên Minh cao cao tại thượng, chưởng ngự vận mệnh của Tu Chân giới!
Tu sĩ trên thế gian đều muốn chiếm một danh ngạch trên Tiên Minh Công Đức Bộ, dù là trưởng lão và tông chủ thì cũng ao ước không thôi.
Thế nhưng ngay cả trưởng lão và tông chủ tiên môn cũng chưa chắc có được 1 vạn công đức trên Tiên Minh Công Đức Bộ, bởi vì công đức của Tiên Minh chính là chí cao vô thượng, rất khó góp nhặt. Mặc dù tiên môn hàng năm bởi vì dâng hiến vô số tài nguyên, dạy dỗ ra rất nhiều đệ tử ưu dị mà nhận được không ít công đức, thế nhưng việc này lại tính cho cả tiên môn chứ không phải là cá nhân bọn hắn.
Bởi vậy, khi nghe thấy mà số lượng công đức mà tuần tra sứ hứa hẹn, ai mà lại không tâm động cơ chứ?
Nhiêu đó công đức không biết có thể mang đến cho mình bao nhiêu chỗ tốt a. . .
Có điều mặc dù tâm động, nhưng khi nhìn về một mảnh ma vân thăm thẳm lãng đãng ở nơi xa xăm kia, bọn hắn đều không khỏi tuyệt vọng!
Không có cách nào a. . .
Ngay cả Trận sư dưới trướng Tiên Minh cũng không có biện pháp, vậy thì bọn hắn có thể làm được gì?
. . .
. . .
"Meo. . ."
Mèo trắng đi ở phía trước, di chuyển nhẹ nhàng mà linh hoạt, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía đệ tử tiên môn, giống như ghét bỏ bọn hắn đi quá chậm.
Đôi lúc nó cũng gặp phải những con ma vật hung ác cuồng bạo, cường hoành vô biên, giống như chỉ cần một cước là có thể giẫm con mèo trắng này thành thịt nát. Thế nhưng những con ma vật này khi chính diện va chạm với con mèo trắng thì luôn bỏ qua nó, hoặc là trực tiếp lách qua nó, hoặc là dứt khoát vung trảo ném nó qua một bên, không thèm để ý đến nó.
Có thể nhìn ra được, những ma vật này cũng không e ngại mèo trắng, nhưng cũng không xem nó như đồng bọn. Bọn chúng chỉ là trong vô thức không để ý đến nó, con mèo trắng này không để ý tới bọn chúng, bọn chúng cũng không quan tâm tới sự tồn tại của con mèo trắng này, không hề liều mạng đánh giết như khi gặp phải những sinh linh thông thường. Cả hai nước giếng không phạm nước sông, đều tỏ vẻ không thèm để ý đến nhau. . .
Có điều mèo trắng đi lại nhẹ nhàng, trong khi đám đệ tử tiên môn thì lại chỉ có thể một đường xông tới, có thể nói là từng bước giết chóc, đi lại mười phần gian nan. Có điều cũng may là thực lực của các đại đệ tử tiên môn cũng không phải giả, hơn nữa những ma vật thình lình xông ra trên đường này cũng dễ đối phó hơn Tiểu Viên sư huynh truy sát ở phía sau một chút. Bởi vậy bọn hắn vẫn có thể giết ra một con đường máu để xông về phía trước!
Chương 353 Chỉ Một Con Đường (2)
"Ha ha ha ha, Ma Tức hồ đã là một mảnh tử địa, các ngươi còn muốn trốn ở nơi nào?"
"Phương Nguyên, ngươi không phải rất cuồng vọng hay sao, sao không qua đây đánh với ta một trận?"
"Kẻ ngăn ta, giết không tha, đám kiến cỏ các ngươi. . ."
Tiểu Viên sư huynh giống như trêu tức đi theo phía sau, lúc nào cũng hét lớn, lúc nào cũng giết chóc.
Có điều vào lúc này, hắn giống như có một loại tâm lý kỳ dị, không muốn ra tay giết chết những đệ tử tiên môn này.
Không phải là không đành lòng, mà là thật sự không nỡ.
Loại cảm giác này, giống như hắn muốn để cho những đệ tử tiên môn này trở thành người xem, muốn để cho bọn hắn trước khi chết chứng kiến cảnh mình giết chết Phương Nguyên. Bởi vậy, mặc dù hắn có thể ra tay hạ sát thủ, nhưng hắn lại không muốn giết quá nhiều. . .
Dù sao thì người xem ít cũng là một sự tình rất mất hứng!
Ôm tâm tính như thế, cho nên hắn vừa kêu to, cười lạnh, vừa xuất thủ tàn nhẫn với đồng môn.
Đám đệ tử tiên môn ở phía trước quan sát không sai, thực lực của hắn quả thực là đang một mực tăng lên, đối phó đệ tử tiên môn cũng càng ngày càng nhẹ nhàng. Việc này càng khiến hắn thêm bình tĩnh thong dong, phảng phất như từ chuột biến thành mèo, cao cao tại thượng. Hắn muốn làm cho đối phương càng thêm kinh hoàng, sau đó thưởng thức khoái cảm khi nhìn bọn hắn vội vàng chạy trốn, nhưng lúc nào cũng nằm trong lòng bàn tay mình!
"Đây chính là cảm giác của cường giả sao?"
"Đây chính là đại khí vận mà Tiên Đạo mang đến cho ta sao?"
"Quả nhiên rất đáng gờm, quả nhiên chỉ có ta mới có thể gánh vác đại khí vận cỡ này. . ."
Chỉ là loại cảm giác cao cao tại thượng này lại có hơi biến vị khi hắn lưu ý phương hướng chạy trốn của đám đệ tử tiên môn kia. Những tên kia đang luồn lách trong khe núi Phong Cốc, quẹo sang đông, rẽ sang tây, thế mà không hiểu vì sao lại dần tiếp cận tới phương hướng phát ra khí cơ trên người hắn. Điều này khiến cho hắn rất kinh hãi, đôi mắt hơi híp lại, trong đầu chợt dâng lên một ý niệm. . .
"Không phải chứ, chỗ đó rõ ràng cách nơi này rất xa mà. . ."
Khi ý nghĩ này còn chưa tiêu tan, hắn lại rẽ qua một đạo sơn phong để đuổi theo những đệ tử tiên môn đang chạy trối chết kia. Sau đó khi hắn giương mắt nhìn lại, hắn ngay lập tức kinh hãi, vì nơi này đúng là sơn cốc mà mình hắn được đạo truyền thừa thần bí kia. . .
"Oanh. . ."
Khi đám đệ tử tiên môn xuất hiện trước mảnh sơn cốc này, những tiếng oanh minh như có như không chợt vang lên, giống như có một loại ý chí cổ quái giáng lâm, bao phủ cả sơn cốc này. Cũng đúng vào lúc đạo ý chí này xuất hiện, đám ma vật ở ven đường đang đánh giết, vật lộn với những đệ tử tiên môn bỗng nhiên giống như cảm ứng được gì đó, đồng thời co rúm lại, chậm rãi lui về phía sau. . .
Bọn chúng không dám tiến lại quá gần mảnh sơn cốc này!
"Chuyện này. . . chuyện này sao có thể xảy ra được!"
Trong khi đó, khi Tiểu Viên sư huynh nhìn thấy mảnh sơn cốc này, ý niệm đầu tiên của hắn chính là không tin đây là sự thực.
Bởi vì hắn nhớ rõ ràng, sơn cốc thần bí kia nằm ở biên giới lãnh địa của Thanh Dương tông, lúc bọn hắn đuổi giết Phương Nguyên đã vô tình xông vào. Dù những đệ tử tiên môn này muốn chạy tới đó thì ít nhất cũng phải chạy hơn một ngày đường. Dù là hắn muốn trở về chỗ đó thì ít nhất cũng phải tốn hơn nửa ngày. Thế nhưng bây giờ, rõ ràng còn chưa hết thời gian một nén hương, thế mà bọn hắn đã chạy đến đó rồi. . .
Ngay cả hắn cũng không biết làm thế nào mà mình chạy tới đây được!
Hắn chỉ đi theo sau lưng những đệ tử tiên môn này mà thôi. . .
Cũng đúng vào khoảnh khắc này, Tiểu Viên sư huynh bỗng nhiên đoán được Phương Nguyên muốn làm gì. . .
Điều này khiến cho sắc mặt hắn đại biến, quát lên: "Phương Nguyên, ngươi có tư cách gì để đoạt với ta?"
Khi ý nghĩ này lóe lên, hắn cũng không thèm lưu thủ nữa, vô tận Hồng Liên kiếm quang phô thiên cái địa đột ngột chém xuống.
"Các đệ tử chuẩn bị, đừng để tên điên kia xông vào. . ."
Vừa vào sơn cốc, đám đệ tử tiên môn bỗng cảm thấy nhẹ người. Tất cả ma vật đuổi giết bọn hắn thế mà đều tản đi, không dám tới gần sơn cốc này nửa bước. Kẻ có thể uy hiếp được bọn hắn, chỉ còn lại một mình Tiểu Viên sư huynh. . .
Trong tình cảnh này, Tiểu Viên sư huynh mặc dù đáng sợ đấy, nhưng không đủ để khiến cho bọn hắn đánh mất ý chí chiến đấu!
Mai Đại Chí chân truyền Thượng Thanh sơn hét lớn một tiếng, trận pháp của đám đệ tử tiên môn lại biến đổi một lần nữa. Bọn hắn dùng sơn cốc này làm cơ sở để hiển hóa ra một đạo đại trận. Đệ tử Huyền Kiếm tông, Thú Linh tông, Thượng Thanh sơn đồng thời thúc giục một thân pháp lực, khiến cho kim quang óng ánh trong hư không, giống như những đóa kim vân đang bừng lên. Trong kim vân kia ẩn chứa pháp lực mạnh nhất của đệ tử ba tông, đáng sợ đến mức khó lòng hình dung được, ngay cả Tiểu Viên sư huynh cũng bị luồng pháp lực cường hoành này làm cho ngã nhào một cái, lập sau đó thẹn quá hoá giận đứng lên.
"Tránh ra, nơi này. . . nơi này là thuộc về ta. . ."
Chương 354 Chỉ Một Con Đường (3)
"Phương Nguyên, ngươi không phải là không muốn hay sao? Bây giờ cần gì phải mặt dạn mày dày trở về?"
Việc đã đến nước này, Tiểu Viên sư huynh cũng không dám buông lỏng nửa phần, đành phải liều mạng rống to.
Xung quanh người hắn, Hồng Liên kiếm quang vô biên vô tận chém xuống, quả thực giống như một trận kiếm triều hung hăng ập xuống phía dưới.
Thế nhưng ở dưới miệng cốc, Mai Đại Chí chân truyền Thượng Thanh sơn tập kết lực lượng của đám đệ tử tiên môn, biến ra một tòa đại trận, phòng thủ vững chắc sơn cốc này. Mặc cho Tiểu Viên sư huynh điên bổ xuống từng đợt Hồng Liên kiếm quang, đại trận này cũng chỉ tùy thời lưu động, từng mảnh kim quang hóa giải kiếm pháp của hắn, rõ ràng không thể nào bị phá trong vòng nửa khắc được!
"Hô. . ."
Thấy tình cảnh này, Phương Nguyên đã có thể thở dài một hơi. . .
Chỉ cần an toàn chạy đến sơn cốc này, hắn sẽ không cần phải lo sợ nữa!
Con mèo trắng dẫn đường ở phía trước khi chạy đến miệng cốc đã biếng nhác nhảy tới đằng sau dốc núi, biến mất không thấy đâu nữa. Phương Nguyên cũng không giữ nó lại, chỉ đứng ở xa xa vái chào với bóng lưng của nó, sau đó liền chỉnh đốn trang phục của mình. Hắn cũng không cầm kiếm mà cứ để hai tay trống không như thế, chậm rãi đi vào sâu trong sơn cốc. . .
"Ha ha, ngươi đã chịu quay về rồi. . ."
Sau khi hắn đi được mấy bước vào trong sơn cốc, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Hắn không còn nhìn thấy những tiên viện hay người hầu áo đen kia, mà chỉ nghe thấy giọng nói mờ mịt này.
"Chẳng trách khi ta ra đi, ngươi không hề giữ ta lại, thì ra ngươi biết ta nhất định sẽ trở về!"
Phương Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn qua nơi sâu trong sơn cốc, dùng một giọng nói rất bình thường mà nhẹ nhàng nói ra.
"Ta đương nhiên biết ngươi sẽ trở về. . ."
Thanh âm kia chậm rãi vang lên, mang theo một chút cao cao tại thượng và khinh miệt đối với sâu kiến: "Dù sao sinh lộ cũng chỉ có một đường, ngươi không trở lại thì chỉ có chết, ta không tin người như ngươi không đưa ra được lựa chọn đơn giản như vậy. . ."
"Truyền nhân ngươi tìm rất bình thường. . ."
Phương Nguyên quay đầu nhìn thoáng qua, Tiểu Viên sư huynh đang đại náo trước miệng hang. Hắn rõ ràng đang sợ hãi, đang tức giận thét lớn, đang muốn xông vào trong sơn cốc, nhưng hắn lại bị đệ tử tiên môn ở miệng cốc ngăn chặn. Mặc dù hắn không hề lưu thủ, sát phạt đáng sợ, nhưng lực lượng do các đệ tử tiên môn tập kết lại vẫn phi thường cường đại, ít nhất có thể ngăn hắn ở bên ngoài trong một khoảng thời gian nhất định!
Phương Nguyên nói "bình thường", chính là đang ám chỉ sự táo bạo và sợ hãi của hắn lúc này.
"Hắn quả thực rất bình thường. . ."
Thanh âm kia trầm mặc hết nửa ngày, sau đó mới nhẹ nhàng mở miệng. Sau đó ở trước mặt Phương Nguyên, Nê Ngẫu giữa sơn cốc kia rõ ràng không động đậy, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác rằng nó đang quay người qua. Nó có hơi hăng hái nhìn Phương Nguyên từ trên xuống dưới, sau đó tán thưởng một cách yếu ớt: "Ngươi vẫn là tiểu tử hậu bối mà ta thưởng thức nhất, nếu như ngươi muốn, ta vẫn có thể cho ngươi truyền thừa này!"
"Cái gì?"
Khi Tiểu Viên sư huynh nghe thấy giọng nói này, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, Hồng Liên kiếm quang cũng ảm đạm đi rất nhiều.
Trong khi đó, Phương Nguyên thì lại tỏ ra bình thường, bình tĩnh hỏi: "Còn những đệ tử tiên môn khác thì sao?"
Thanh âm kia thản nhiên nói: "Ta đã nói rồi, chỉ có một đường sinh lộ, những tế phẩm khác không thể nào sống sót. . ."
Lần này đến phiên đám đệ tử tiên môn chấn kinh, ai nấy đều hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên.
Đến lúc này, bọn hắn bỗng nhiên ý thức được vấn đề đáng sợ nhất.
Trước đó khi bọn hắn phát hiện ra dị biến trên người Tiểu Viên sư huynh, cũng nghe tên điên này nói ra một ít lời, biết rằng đám người mình đã rơi vào một bẫy rập đáng sợ, chỉ có một con đường chết. Duy chỉ có Tiểu Viên sư huynh giống như nhận được tạo hóa thần bí nào đó nên mới có thể sống sót, thậm chí nếu như bọn hắn cam nguyện làm Khôi Lỗi Nô của tên kia thì đối phương cũng có thể để cho bọn hắn sống sót.
Trước đó bọn hắn sở dĩ tin tưởng Phương Nguyên, chính là vì Phương Nguyên bảo đảm rằng có thể dẫn bọn hắn rời khỏi nơi này. . .
Thẳng đến lúc này, khi bọn hắn nghe thấy giọng nói vang lên từ trong hư không này, bọn hắn mới bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề. Chẳng lẽ Phương Nguyên nói như vậy, là bởi vì hắn muốn mượn lực lượng của đám đệ tử tiên môn để tới sơn cốc này tranh đoạt truyền thừa kia ư?
Chẳng lẽ hắn nói rằng mình sẽ mang đám đệ tử tiên môn rời đi, cũng chính là muốn bắt bọn hắn trở thành Khôi Lỗi Nô của hắn ư?
Chẳng lẽ Phương Nguyên đã nói dối trắng trợn, lừa gạt bọn hắn ư?
Trong lúc nhất thời, hư không vắng vẻ, âm phong rít gào, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Phương Nguyên, trong lòng phát lạnh một trận.
Ngay cả Lạc Phi Linh lúc này cũng ngơ ngác ngẩng đầu, đứng ở xa xa nhìn về phía Phương Nguyên.
Nàng giống như cũng có hơi sợ hãi, sợ hãi Phương Nguyên sẽ làm ra chuyện như vậy. . .
Sau đó giữa bầu không khí vô cùng ngưng trọng này, Phương Nguyên chợt hít sâu một hơi, lắc đầu, nói: "Ta vẫn cự tuyệt!"
Chương 355 Huyền Hoàng Nhất Khí chân chính (1)
"Ngươi... Vẫn cự tuyệt?"
Câu trả lời của Phương Nguyên nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người ở đây. Trong lúc nhất thời chung quanh bắt đầu yên lặng.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hắn, không biết lời ấy của hắn là có ý gì, lại càng không biết trong hồ lô của hắn có chứa thứ gì.
Chỉ có điều rất rõ ràng, tại thời điểm này, tất cả đệ tử tiên môn đều thở phào một hơi. Chỉ cần Phương Nguyên không có ý định kia, như vậy bọn hắn cũng không cần lo lắng quá mức. Điều đó cũng chứng minh được mới vừa rồi bọn hắn không tin lầm người.
Thế nhưng sau khi thở phào nhẹ nhõm, theo sát mà đến là nghi ngờ vô tận...
Đến tột cùng Phương Nguyên dự định dẫn bọn hắn rời đi bằng cách nào?
Mà đúng vào lúc này, Tiểu Viên sư huynh bị ngăn ở bên ngoài sơn cốc sắc mặt lại hơi ngưng trọng, lộ ra chút vui mừng, dường như đã thoát được một mạng. Đương nhiên rất nhanh, loại tâm tình này đã khiến hắn ta cảm nhận được hổ thẹn vô tận.
Trời ạ, vậy mà ta lại có thể cảm thấy may mắn vì đệ tử hàn môn này bỏ qua cơ hội tranh đoạt cùng ta...
Ta... đến tột cùng ta đã sợ hắn nhiều tới mức nào?
Một loại căm hận tràn ngập trái tim hắn!
Hắn hận Phương Nguyên, thậm chí ngay cả truyền thừa bản thân mình tự hào nhất Phương Nguyên cũng không muốn nhận...
Hắn hận tượng bùn kia, lại muốn tùy tiện truyền thừa thứ mình đã kế thừa một nửa cho Phương Nguyên...
Hắn hận những đệ tử tiên môn kia, không phải các ngươi có thù oán với Phương Nguyên sao?
Vì sao hiện tại các ngươi lại biểu hiện ra vẻ tin tưởng Phương Nguyên như thế?
Thậm chí hắn còn hận bản thân mình, hận mình vì sao lại càng ngày càng sợ Phương Nguyên, mà không phải càng ngày càng coi nhẹ hắn?
Đủ loại căm hận khiến hắn càng kiên định một tín niệm!
Đó chính là giết Phương Nguyên!
Chỉ có khi giết Phương Nguyên đi mới có thể tẩy sạch vết rách trong đạo tâm của mình, mới có thể lần thứ hai quay về làm một người đã từng cao cao tại thượng khi xưa...
... Đương nhiên không thể quay về cũng không sao cả, cứ giết Phương Nguyên trước rồi lại nói!
Cảnh này khiến hắn lại điên cuồng hét lên, hung tợn đánh về phía chúng đệ tử tiên môn ở ranh giới Bách Hoa cốc!
Hiện tại hắn cách sơn cốc càng ngày càng gần, cách khí cơ truyền tiếp của tượng bùn càng gần, một thân pháp lực của hắn cũng càng ngày càng mạnh. Thậm chí có thể thấy rõ ràng, dưới công kích của hắn, đại trận do mấy trăm đệ tử tiên môn bố trí đã xuất hiện một chút vết rách. Mà tại thời điểm này, sắc mặt một đám đệ tử tiên môn cũng càng thêm trắng bệch cổ quái, đã tiếp cận cực hạn, tựa hồ như chỉ cần một hơi nữa thôi đại trận của bọn hắn sẽ bị nổ nát...
"Ấu tử vô tri..."
Sau khi nghe được câu trả lời của Phương Nguyên, tượng bùn kia cũng im lặng hồi lâu sau đó mới nở nụ cười lạnh, trong giọng nói đã không có tức giận, thậm chí cũng không có thất vọng, chỉ có trào phúng và khinh miệt mơ hồ: "Bản tôn coi trọng ngươi là vì khí vận của ngươi dù mỏng, nhưng tâm tính không tệ, có lẽ trong tương lai sẽ có chút đáng xem. Nhưng chuyện này không hề đại biểu cho việc ngươi có thể hai lần liên tục cự tuyệt thiện ý của bản tôn..."
"Vào lúc ngươi mới vừa nói ra câu kia, ngươi đã vô duyên với đại đạo của bản tôn, chỉ còn đường chết!"
Ngay khi tiếng này vang lên, dường như có một luồng khí cơ nào đó đang thu liễm.
Loại cảm giác này giống như khi một tồn tại tỉnh lại, nói hai câu với Phương Nguyên sau đó lại tiếp tục ngủ.
Hơn nữa theo hắn ngủ, ý chí bao phủ cả tòa sơn cốc cũng đang thu liễm lại.
Trước đây, chính vì ý chí của hắn ta bao phủ nguyên vùng sơn cốc, mới có thể khiến chúng ma vật không dám tới gần. Nhưng hiện tại theo ý chí của hắn ta bị thu lại, đám ma vật cũng lần thứ hai tụ họp qua đây. Chỉ nháy mắt, áp lực trong lòng chúng đệ tử tiên môn lại tăng thêm mấy lần...
Vốn bọn hắn chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, hiện tại lại càng nguy cơ trùng trùng...
Mà trên mặt Tiểu Viên sư huynh lại bỗng nhiên nhiều thêm nụ cười trào phúng!
Trái tim những đệ tử tiên môn khác lại càng kinh hoảng. Bọn hắn vẫn không biết trong lòng Phương Nguyên đang có ý đồ gì, nhưng bọn hắn biết, nếu như bọn hắn không còn biện pháp nào, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ bị mai táng trong vùng sơn cốc này...
Mà dưới cảm xúc phức tạp ấy, Phương Nguyên chỉ chậm rãi đi thẳng về phía trước.
Bước chân hắn chưa từng ngừng lại, hiện tại hắn đã đi tới trước người tượng bùn, sau đó thản nhiên nói: "Ai nói ta chỉ có đường chết?"
Dường như tượng bùn hơi trào phúng mà nhìn hắn: "Truyền thừa của ta chỉ còn một đạo, cũng chỉ có một người có thể rời đi..."
Phương Nguyên thở phào một hơi thật sâu: "Nhưng nếu ta không có ý định rời đi thì sao?"
Lời của hắn khiến tất cả mọi người chung quanh kinh hãi, vạn phần không hiểu nhìn hắn.
Thậm chí bọn hắn đang suy nghĩ, có phải Phương Nguyên này đã điên mất rồi không?
Nếu không vì sao những lời hắn nói ra hiện tại luôn khiến người có cảm giác không đoán ra được. Nhìn như bình tĩnh, lại như hơi điên cuồng?
Chỉ có điều, rõ ràng hành động của Phương Nguyên lại càng điên cuồng hơn.
Hắn lập tức phun một hơi từ trong ngực bụng ra, sau đó một thân khí cơ điên cuồng bay lên.