Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 636 Năm Đường Phục Binh (1)

Hắn hơi dừng một chút, lại nói:

- Nói thí dụ như, ta thay thế Thái Hoa Chân Nhân đến đòi nợ, ta không nợ Kim gia các ngươi, mà là Kim gia các ngươi nợ ta, nhưng ta không muốn gây sự, vì lẽ đó tình nguyện lấy thân phận vãn bối, thành tâm cầu pháp, nuốt giận vào bụng, nhưng tới Thiên Lai Thành lâu như vậy, ta không nhìn thấy Lôi pháp, ngược lại không ngừng bị làm khó dễ, thậm chí vì thu phục ta, không tiếc ép ta lên tuyệt lộ...

Kim Hàn Tuyết ngẩng đầu lên nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

- Ta đã xác định một chuyện...

Ánh mắt của Phương Nguyên hơi ảm đạm xuống, nói:

- Kim gia các ngươi nhất định sẽ không đàng hoàng giao Lôi pháp cho ta!

Kim Hàn Tuyết nhắm hai mắt lại, khuôn mặt tái nhợt.

Phương Nguyên cúi đầu nhìn nàng nói:

- Ngươi có thể cho ta không?

Kim Hàn Tuyết cắn môi, thân thể run rẩy, lại một câu cũng không nói được.

Phương Nguyên thì không chần chờ nữa, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trán Kim Hàn Tuyết.

Mượn lực lượng của cái nhấn này, hắn một bước lên trời, cùng Lôi Linh Chu Tước đi nhanh về phía trước.

Tiếng nói của hắn xa xa truyền lại:

- Trận chiến này vốn không cách nào tránh khỏi, ta có thể làm, chính là cướp tiên duyên vào trong tay mình!

- Vèo…

Trường Nhạc Sư Thúc lướt qua mười mấy trượng, vội vã như chó mất chủ, liều mạng bỏ chạy về phía trước.

Hắn nóng lòng hội hợp với năm đội cao thủ của Kim gia, những kia người mới là nhân tuyển chân chính mà lão thái quân lưu lại đối phó Thiên Đạo Trúc Cơ!

Hắn rất chắc chắn, chờ những người kia chạy tới, Thiên Đạo Trúc Cơ mạnh hơn nữa, cũng phải bó tay chịu trói!

Kim lão thái quân bố trí cái bẫy kia, là hoàn toàn không có ý tứ khinh thường vị Thiên Đạo Trúc Cơ này.

Vừa vặn trái lại, thế gia làm việc, luôn chú ý sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực.

Bởi vậy lần này Kim gia không chỉ phái ra toàn bộ cao thủ Trúc Cơ kỳ mà mình âm thầm bồi dưỡng, còn phân phát cho mỗi người một pháp bảo chân chính. Phải biết những người kia vốn là ở trước khi Phương Nguyên xuất hiện, Kim lão thái quân đã âm thầm bồi dưỡng, chuẩn bị sau khi bí cảnh xảy ra vấn đề sẽ phái đi vào Tử Vụ Hải, liều mạng cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, nên đa số đều là tử sĩ...

Đương nhiên, Phương Nguyên xuất hiện, khiến cho bọn họ tránh đi “cơ hội” hi sinh vì gia tộc!

Vì vậy bọn hắn liền thuận lý thành chương trở thành quân cờ đưa Phương Nguyên vào chỗ chết!

Dù sao bí mật trong Tử Vụ Hải, là không thể để cho người khác mang ra ngoài...

Ầm!

Hắn nghe được sau lưng có tiếng xé gió, vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cách hơn mười dặm, có tia sét phá tan tầng mây, vọt tới giữa không trung, một bóng người áo xanh đạp trên lưng Chu Tước, bay thẳng lên mây, xa xa nhìn về phía mình.

Cảnh này khiến trong lòng hắn rùng mình, bỏ chạy càng nhanh!

Vừa nãy sau khi hắn ra lệnh, liền lập tức chạy trốn, bởi vậy cũng không biết phía sau phát sinh cái gì. Bởi vậy trong lòng hắn vẫn có chút an tâm, những tộc nhân kia ít nhất cũng lưu đối phương được bốn hơi thở...

Đối với hắn mà nói, bốn hơi thở đã đủ hắn chạy rất xa...

Dù sao được tuyển làm người cõng cái khuông lớn kia, cũng là có nguyên nhân.

Một là bởi vì hắn quen thuộc tồn tại trong khuông, đã từng là người hộ đạo của hắn.

Nguyên nhân thứ hai, là bởi vì hắn chạy nhanh!

Dựa vào bốn hơi thở này, hắn có thể chạy ra hơn mười dặm, cái này đã là dưới tình huống hắn triển khai một loại bí pháp tổn thương bản nguyên, bất quá coi như đã kéo ra mười dặm, hắn cũng không có ý định thu hồi bí pháp, bởi vì hắn có thể cảm ứng được phía trước có năm đạo khí tức nhanh chóng tiếp cận, dựa vào tốc độ của mình, muốn chạm mặt đối phương chỉ cần khoảng nửa chén trà thời gian mà thôi, hẳn là đủ rồi...

Mà lúc này, Phương Nguyên đứng ở trên lưng Chu Tước, xa xa nhìn bóng lưng đào tẩu của Trường Nhạc Sư Thúc.

Hiển nhiên, đối phương đã sắp áp sát năm đạo khí tức ở phía đông, tựa hồ chẳng mấy chốc song phương sẽ chạm mặt!

Nhưng trong lòng hắn cũng có tính toán, nên không đuổi gấp.

Qua một lát, hắn nhìn qua sau lưng, lúc này Quan Ngạo đã xách Toan Nghê chạy tới.

Trong lòng Phương Nguyên có chủ ý, nói với Toan Nghê:

- Ngươi thay ta bắt hắn trở về!

Con Toan Nghê vẫn bị Quan Ngạo xách kia nghe vậy lườm một cái, dáng vẻ kiêu ngạo.

Quan Ngạo cũng hơi kinh ngạc, nghĩ thầm Toan Nghê này sao có thể nghe lời được, để nó bắt con thỏ còn không xong...

Phương Nguyên nhìn dáng dấp thản nhiên của Toan Nghê, liền biết nó sẽ không dễ dàng nghe lời như vậy, nói trắng ra, lúc con Toan Nghê này ở bên người bạch miêu, sẽ cực kỳ ngoan ngoãn, nói gì nghe nấy, nhưng vừa rời bạch miêu, sẽ giống như địa chủ tái sinh...

Quan Ngạo thấy vậy, nhìn Toan Nghê quát lên:

- Nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ đánh ngươi!

Toan Nghê ngạo nghễ ngẩn đầu lên, tựa hồ không coi là chuyện to tát.

Trong lòng nghĩ:

- Dù sao nghe lời cũng bị đánh không ít, còn sợ gì chứ...

Thấy nó như vậy, Quan Ngạo thật có chút bất đắc dĩ, Toan Nghê này bị đánh quá nhiều, đã như lợn chết không sợ nước sôi...

Phương Nguyên nở nụ cười, yên lặng truyền một đạo thần niệm vào trong tai Toan Nghê.

- Rào...

Bỗng nhiên con Toan Nghê kia run cầm cập, chổng đuôi vọt ra ngoài.

Tốc độ của nó cực nhanh, giống như tia chớp, còn hăng hơn chó săn nhà Quan Ngạo khi đi bắt thỏ rừng...
Chương 637 Năm Đường Phục Binh (2)

Quan Ngạo sững sờ, ngây ngốc nói:

- Phương tiểu ca, ngươi làm sao để nó nghe lời như vậy?

Phương Nguyên nói:

- Ta nói với nó, nếu như nó không nghe lời, ta sẽ để ngươi thiến nó!

Quan Ngạo vui sướng:

- Sao ta không nghĩ tới chuyện này chứ?

Vèo...

Lại nói Toan Nghê kia chạy như sao băng, nó vốn là dị thú trời sinh, tốc độ khủng bố, được xưng dạ hành tám ngàn dặm, ngay cả cao thủ Kim Đan bình thường cũng chưa chắc có thể ở tốc độ vượt qua nó, chỉ mấy tức đã đuổi tới sau lưng Trường Nhạc Sư Thúc, sau đó rít lên một tiếng, lấy tốc độ mà mắt thường không thể thấy được nhanh chóng áp sát...

- Súc sinh...

Trường Nhạc Sư Thúc cảm giác được sau lưng có khí cơ áp sát, cũng hơi kinh hãi.

Thần thức quét qua, phát hiện đuổi theo sau lưng là một con Toan Nghê, trong lòng âm thầm kêu khổ, mắt thấy sắp hội hợp với viện binh, làm sao nghĩ đến lại có con dị thú chạy tới như thế, nếu như bình thường, con Toan Nghê này hắn còn không để vào mắt, nhưng hôm nay Thiên Đạo Trúc Cơ kia theo sát sau lưng, hắn nơi nào có thời gian triền đấu, chỉ có thể gầm thét, đột ngột rẽ về phía bắc!

- Vèo!

Hắn quẹo quá nhanh, thân hình Toan Nghê không thu lại kịp, chỉ có thể xông thẳng tới trước.

Trường Nhạc Sư Thúc cắn răng, lướt qua mười mấy trượng, xông về phía tây bắc.

Toan Nghê gừ một tiếng, lại nhanh chóng đuổi theo.

Trường Nhạc Sư Thúc sợ bị nó quấn lấy, chỉ có thể thay đổi phương hướng, tiến vào trong dãy núi.

Tốc độ của Toan Nghê quá nhanh, bỗng dưng truy đuổi, hắn còn không phải là đối thủ.

Một người một thú vòng tới vòng lui ở trong núi rừng, bất quá dựa vào nhiều ngọn núi ngăn cản, Trường Nhạc Sư Thúc không có bị Toan Nghê đuổi kịp, hơn nữa còn rõ ràng cảm ứng được, những phục binh từ phía đông chạy đến kia cũng thay đổi phương hướng, nhanh chóng lao về phía dãy núi, trong lòng nhất thời an tâm, thống hận nhìn Phương Nguyên ở cách đó không xa một cái, tốc độ càng nhanh hơn!

- Hô...

Vòng qua một ngọn núi, Trường Nhạc Sư Thúc rốt cục nhìn thấy một đội phục binh tới tiếp ứng mình.

Người tới bao phủ ở trong mây vàng chói mắt, tổng cộng có chín người, đều là tu sĩ Trúc Cơ mặc áo bào đen, từng người khí cơ ngưng luyện, sát khí đậm đặc.

Rõ ràng bọn họ không phải Tu Tiên Giả chỉ theo đuổi tu hành bình thường, mà là loại tu sĩ ác đấu trên tay không biết nhiễm bao nhiêu oan hồn, đặc biệt là người cầm đầu, dưới cằm để râu, trên người quấn quanh một bó xích sắt, khí cơ hùng hồn dũng mãnh.

- Kim Giáp sư huynh, mau chém giết hắn...

Nhìn thấy người này, Trường Nhạc Sư Thúc thở phào nhẹ nhõm, cao giọng kêu lên.

Toan Nghê nhìn thấy đối phương nhiều người, lập tức cong đuôi chạy về.

- Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

Trung niên tên Kim Giáp thấy thế, vội vã chạy tới, thấp giọng gầm thét.

- Không biết tại sao kẻ này lại phát hiện kế hoạch của chúng ta, còn sớm ra tay...

Trường Nhạc Sư Thúc chỉ kịp nói một câu như vậy, liền vội lao về phía sau mọi người, mới kịp thở ra hơi.

- Ha ha, năm đường phục binh của chúng ta chạy tới, phong tỏa bốn vực, dù phát hiện thì đã làm sao?

Kim Giáp ngẩng đầu nhìn, thấy bên ngoài trăm trượng, một nam tử áo bào xanh chân đạp Chu Tước đuổi theo, trong mắt xẹt qua sát khí, cười lạnh một tiếng, lại tiến lên nghênh tiếp, xích sắt trên người một vòng một vòng tháo ra, như Ô Long lay động tầng tầng gợn sóng, quất thẳng tới nam tử áo bào xanh, sau đó lớn tiếng quát khẽ:

- Tiểu nhi, bó tay chịu trói đi!

Trên xích sắt hiện ra đạo đạo phù văn, như một con Ô Long, trong nháy mắt tập cuốn trăm trượng, quật đến trước người Phương Nguyên, hư không khuấy động, sát khí như sương, tiếng quỷ gào ẩn hiện, lại là một pháp bảo chân chính.

- Ta giúp Kim gia các ngươi giải quyết mầm họa trong bí cảnh, các ngươi lại chuẩn bị cho ta phần đại lễ này sao?

Lúc này Phương Nguyên đứng ở trên lưng Chu Tước, cũng hít một hơi thật sâu, sau đó ánh mắt của hắn trầm xuống, lạnh nhạt nở nụ cười:

- Ta cho các ngươi một phần đại lễ thì nói còn nghe được...

Vèo!

Tốc độ của Chu Tước ở dưới chân hắn lại tăng nhanh, đột nhiên tiến lên nghênh tiếp.

Chỉ từ tốc độ tức thời đến xem, hắn còn nhanh hơn Toan Nghê mấy phần...

Mà ở trong quá trình này, trong tay hắn xuất hiện một cây lông vũ năm màu, sau đó mạnh mẽ quất tới.

Ầm!

Trong hư không, tất cả đều là băng sương xanh biếc, một con băng nha hiện ra, xông thẳng lên trời.

Khách khách...

Xích sắt huyền phù giữa không trung, bị băng sương bao trùm, trong khoảng thời gian ngắn không hạ xuống được.

Mà mượn cơ hội này, thân hình của Phương Nguyên như điện, đã sớm vọt tới trước mặt Kim Giáp đang tế Phược Long Liên, nhìn chằm chằm con mắt đối phương, uy nghiêm hét lớn, đồng thời bàn tay vồ tới, đầu ngón tay lập loè tia chớp...

- Ngươi...

Kim Giáp không nghĩ tới Phương Nguyên sẽ chạy đến, nhất thời kinh hãi, muốn nói gì đó, tu vi của hắn cũng không thấp, chính là Trúc Cơ tầng chín, có thể nói đã đi hết con đường Trúc Cơ, cũng là một trong mấy người thực lực mạnh nhất trong năm đạo nhân mã, bất quá lấy pháp lực Trúc Cơ đỉnh phong của hắn, ở trước mặt Phương Nguyên là không hề có ưu thế gì, dựa vào chỉ là pháp bảo do lão thái quân ban tặng!

Nhưng hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, pháp bảo kia vừa tế ra ngoài, đã bị một món pháp bảo khác khắc chế.

Không những vậy, đối phương còn xông thẳng đến trước mặt mình.

- Thái Tức Phong...
Chương 638 Như chém rau cắt cỏ (1)

Kim Giáp ở dưới sự kinh hãi, liều mạng kêu to, tay bắt pháp ấn.

Nhưng ánh mắt Phương Nguyên lạnh lẽo, Chu Tước trực tiếp đưa ra hai trảo.

Răng rắc sát...

Ánh chớp lấp lóe, hai trảo của Chu Tước vững vàng chộp vào ngực Kim Giáp, hắn ngay cả pháp ấn cũng không niết được, thần thông không cách nào triển khai, liền miệng phun máu tươi, ngực bị xé ra hai lỗ hổng, giống như diều đứt dây ngã xuống!

- Kim Giáp sư huynh...

Trường Nhạc Sư Thúc thấy cảnh này, bị doạ đến tâm kinh đảm hàn.

Lão thái quân tự mình điểm tướng, một trong năm đầu lĩnh phục binh, nhưng vừa đối mặt đã bị giết?

Hắn cảm thấy giống như có nước lạnh dội từ đầu đến chân, chỉ kịp hô lên một tiếng, liền vội vàng bỏ chạy.

- Giết...

Mấy tu sĩ Trúc Cơ khác đi theo Kim Giáp chạy tới cũng kinh hãi, mắt đỏ bừng, tu vi của bọn họ hơi không bằng Kim Giáp, bởi vậy nên chậm hơn một nhịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Giáp bị Phương Nguyên chém giết, trong lòng vừa sợ vừa giận, dồn dập hét lớn, tế lên các loại pháp khí vọt tới, đã có ý liều mạng.

- Quan Ngạo sư huynh, giao cho ngươi...

Phương Nguyên lại không để ý những người này, đạp lên lưng Chu Tước, lần thứ hai đuổi theo Trường Nhạc Sư Thúc.

- Kẻ này hung hăng ngang ngược, nhanh... nhanh giết hắn!

Trường Nhạc sư thúc nhìn thấy Phương Nguyên chạy đến, lập tức sợ đến mất mật, gấp gáp như chó nhà có tang, chẳng qua lần này rất nhanh liền nhìn thấy phía sau ba tòa đỉnh núi lại có bảy tám người vội vã chạy đến, chính là đội phục binh thứ hai cũng đuổi tới ngay lúc này.

- Trường Nhạc sư thúc đừng sợ, ta đến đây...

Cầm đầu chính là một thiếu niên mặc thiết giáp, vác theo hai thanh loan đao.

Hắn chính là một vị con cháu được Kim lão thái quân tận lực bồi dưỡng trong thế hệ tiểu bối, tên gọi Kim Huyền Tướng.

Thiên tư người này không yếu, dù còn chưa đến mức Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng cũng có hi vọng tu luyện thành Ngũ Hành Trúc Cơ, chỉ là Kim lão thái quân cảm thấy ngoại trừ Thiên Đạo Trúc Cơ, cái khác đều là phế vật, dù có kết thành Ngũ Hành đạo cơ cũng không có ý nghĩa quá lớn, bởi vậy mới không tận lực bồi dưỡng, mà chỉ đặc ý truyền thụ hắn một đạo bí thuật Kim gia, hiện nay đã tu thành, thực lực đáng sợ mười phần.

Có thể nói, ít nhất ở trong cảnh giới Trúc Cơ, thực lực hắn chưa hẳn đã thua Kim Hàn Tuyết của chủ mạch.

- Huyền Tướng chất nhi, nhanh tế pháp bảo...

Trường Nhạc sư thúc kêu to một tiếng, cắm đầu xông thẳng tới.

Mà thiếu niên tên Huyền Tướng kia cũng phản ứng cực nhanh, thấy áo bào Phương Nguyên cuộn lên, tung bay tận hơn mười trượng, liền cũng không dám khinh thường, lập tức rút ra hai thanh loan đao sau lưng, hai tay chập lại, hai thanh loan đao tức thì hóa thành một thanh trường đao hai lưỡi, bị hắn ném lên không trung, mặc niệm chú ngữ, chỉ thấy bầu trời chung quanh tối sầm lại, âm phong gào thét tứ ngược.

Trong âm phong phá núi lật cây kia, loan đao cấp tốc xoay tròn giữa trời, bỗng chốc một hóa mười, mười hóa trăm, chỉ chớp mắt đã thấy phủ đầy đất trời, đao quang sắc bén đáng sợ, liên miên bất tận đón đầu Phương Nguyên chém thẳng tới...

Phương Nguyên nhìn thấy đao quang đầy trời kia, cũng là không chút nghĩ ngợi, cổ tay đột nhiên khẽ xoay, năm ngón xòe ra.

Một đạo pháp lực cuộn trào, trực tiếp thu Ô Tinh Phược Yêu Liên mới vừa rồi được Kim Giáp tế lên, lại bị băng phong giữa trời vào tay, Phương Nguyên không thi triển qua pháp bảo cỡ này, cũng không hiểu nhiều lắm, chẳng qua không cần hiểu rõ, trực tiếp lấy pháp bảo này dùng làm binh khí, nắm ở trong tay, khẽ vung về phía không trung, sau đó cổ tay lắc một cái, vung vẫy nó ra.

Dưới sự thúc giục của pháp lực mạnh mẽ, Ô Tinh Phược Yêu Liên lập tức vẽ ra từng đạo vòng tròn to lớn giữa trời.

Đao quang đầy trời bay tới, lại dường như bị một tấm chắn ngăn trở, tản ra bốn phía.

Phương Nguyên tay cầm Ô Tinh Phược Yêu Liên, thân hình không chút ngừng lại, cường hành xuyên qua tầng đao võng kia.

Kim Huyền Tướng thấy cảnh ấy, không khỏi dọa ra một thân mồ hôi lạnh, ánh mắt thoáng ngẩn ngơ

Chẳng qua hắn cũng phản ứng cực nhanh, bất ngờ cắn răng một cái, thi triển ra một đạo bí pháp, da thịt toàn thân bắt đầu tản mát kim mang, hệt như hóa thành đồng chất, từng đường vân màu vàng hiện ra trên làn da, hai tay dang ra, phi đao giữa không trung về hết lại trong tay, sau đó bị hắn nắm lấy, chân đạp một mảnh sương mù đen, cao cao tại thượng, đương đầu chém xuống Phương Nguyên.

Phương Nguyên thấy thế, trực tiếp khẽ đảo cổ tay, đánh dây thiết liên (xích sắt) kia lên không trung.

- Đinh!

Xích sắt mang theo cự lực khủng bố đánh lên thân Kim Huyền Tướng, va chạm ra từng điểm tia lửa, Kim Huyền Tướng hứng chịu một kích đó, lại hoàn toàn không chút để ý, song đao sắc bén hung hăng chém tới trước mặt Phương Nguyên, trong mắt chớp hiện một tia ý cười khinh miệt.

- Ta tu luyện Huyền Tướng Thần Giáp Công, đao thương bất nhập, pháp bảo khó thương, ngươi chỉ là Thiên Đạo Trúc Cơ, cũng dám...

Hắn còn chưa dứt câu, Phương Nguyên đã nhíu mày.

Đón lấy song đao đập mặt mà đến, thân hình hắn chợt lóe sang bên trái, song đao lướt sát qua thân thể, sau đó hắn khẽ vươn tay, nhắm ngay phần gáy Kim Huyền Tướng, chưởng lực tung ra, vứt về phía Quan Ngạo ở sau lưng...

- Quan Ngạo sư huynh, cho ngươi!

Lúc này Quan Ngạo đang tay cầm đại đao, chiến làm một đoàn với đám tu sĩ Kim Giáp đi theo, không để cho bọn hắn tới quấy rầy Phương Nguyên.
Chương 639 Như chém rau cắt cỏ (2)

Nghe được Phương Nguyên kêu to, lập tức liền cao giọng đáp ứng, xoay người qua.

- Đáng giận, các ngươi coi ta thành cái gì?

Trong lòng Kim Huyền Tướng không khỏi cuộn trào lửa giận, gần như cắn nát răng.

Hắn tự nghĩ Huyền Giáp hộ thể phòng ngự vô song, vốn định mượn cơ hội này cùng Thiên Đạo Trúc Cơ chiến một trận, thậm chí nương theo cơ hội cận chiến, đả thương người này, cũng tính là lập được đại công hiển hách cho Kim gia, lại không ngờ rằng, tên Thiên Đạo Trúc Cơ kia dù không thể thương đến chính mình, nhưng vũ pháp cận thân lại cũng mạnh như thế, chỉ khẽ xoay người mượn lực liền đã ném mình về phía tên cao to đen hôi như cột điện kia...

Hắn không sợ tên cao to kia, chẳng qua lại cảm thấy mình bị ném tới ném đi như thế, quả thực đúng là sỉ nhục.

Hai mắt trợn trừng, đang định ngừng gấp thân hình, quay đầu tiến lên tái chiến với Phương Nguyên.

Thế là bổ tới một đạo về phía tên cao to, sau đó liền nhìn mà không thấy...

Đáng tiếc, rất nhanh hắn liền biết mình sai...

Nhìn kim ảnh bị Phương Nguyên ném qua, Quan Ngạo phun ngụm nước bọt xuống tay, bàn tay chà xát, sau đó vung đao chém ra!

- Hô...

Tiếng gió rít gào cuốn thốc đất trời.

Kim Huyền Tướng vốn là một lòng tập trung trên thân Phương Nguyên, lúc này đột nhiên phát giác có chút không ổn, vội quay ngược người lại.

Sau đó hắn liền thấy một đạo đao quang như là dải lụa từ không trung cắt về phía mình.

Sát na đó, hắn rốt cuộc không cố kị được sỉ nhục hay không sỉ nhục, quát to một tiếng, hai tay cầm đao gác ở trước người.

Đối với hắn mà nói, hành động như vậy đã là rất ít thấy.

Ỷ vào một thân mình đồng da sắt, trước nay hắn luôn là công nhiều thủ ít, thường thường đều là cận thân đổi mạng với đối thủ.

Nhưng lần này lại khác hẳn!

- Xùy!

Một đao từ trên hướng xuống, một đường rơi rụng, phảng phất không gì ngăn trở được.

Tên cao to kia đánh ra một đao này, nhẹ nhàng tựa như chém rau cắt cỏ, sau đó lập tức trở lại, chiến làm một đoàn với những tu sĩ khác.

Còn Kim Huyền Tướng thì đã ngây ngốc đương trường.

- Đương..

Hai thanh loan đao trong tay hắn cũng là pháp khí phẩm chất không thấp, lúc này lại đột nhiên đứt gãy.

Sau đó hắn cúi đầu nhìn xuống thân mình, vết đao càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng chia hắn làm hai nửa.

Dưới một đao cuồng bạo kia, Huyền Giáp bí thuật, bảo y hộ thể … hết thảy đều hoàn toàn vô dụng.

Đến thời khắc sau cùng, hắn chỉ còn biết khó có thể tin tưởng ngước nhìn bóng lưng tên cao to kia, sau đó rơi rụng thẳng xuống đất.

Lúc rơi trên mặt đất, hắn đã thành hai đoạn xác chết.

Không phải tu sĩ Trúc Cơ không có bản lĩnh chỉ còn nửa người vẫn sống sót, mà là một đao kia của Quan Ngạo thực sự quá cuồng mãnh, đao kình như cối xay, lúc chặt đứt nhục thể của hắn cũng đã chấn nát gan mật tạng phủ, kỳ kinh bát mạch, thần tiên cũng khó mà cứu được...

Hết thảy thật ra chỉ diễn ra trong chớp mắt...

- Trời ạ...

Trường Nhạc sư thúc nhìn thấy cảnh này, không khỏi hận đến tưởng như ngất lịm.

Ở bên cạnh, đám tu sĩ Trúc Cơ Kim gia đi theo Kim Huyền Tướng cũng như rơi xuống hầm băng, còn chưa kịp phản ứng đã nghe trên đỉnh đầu lôi điện nổ vang đôm đốp không ngừng, ngẩng đầu lên, liền thấy được một con Chu Tước Lôi Linh khổng lồ từ trên trời giáng xuống, như một ngọn núi nhỏ ập tới, nhất thời không khỏi nản lòng thoái chí, dồn dập kêu hét lùi ra sau.

Nhưng dù lui thế nào cũng làm sao nhanh bằng Chu Tước Lôi Linh kia?

Mắt thấy một con Chu Tước khổng lồ tả xung hữu đột vọt vào trong đám người, bảy tám tên tu sĩ Trúc Cơ kêu rên liên hồi, lấy tu vi bọn hắn, nếu là kết thành một phương đại trận, dưới sự dẫn dắt của Kim Huyền Tướng, chưa hẳn đã không có tư cách giao thủ với cao thủ Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng với tình huống bây giờ, trực tiếp đối kháng lôi pháp từ Thiên Đạo Trúc Cơ, về cơ bản là không có chút dư địa nào để phản kháng...

- Khổ quá...

Tâm tình của Trường Nhạc sư thúc đã nguội lạnh hơn nửa, mắt thấy tên tu sĩ áo xanh kia lại hướng về phía mình, lập tức quay đầu bỏ trốn.

Tận lực sử ra khí lực toàn thân, cả người như điện, chỉ trong giây lát liền đã lướt qua hai tòa đỉnh núi.

Lại vẫn cảm thấy sau lưng như bị kim chân, tên tu sĩ áo xanh kia vẫn cứ nhìn chằm chằm.

- Trong bí cảnh Kim gia ta mà cũng dám ngang ngược, nạp mạng đi...

Nhưng rất may mắn, hắn không trốn bao lâu liền nhìn thấy bên trái phía trước mặt vang lên một tiếng quát to.

Một lão giả thon gầy thấp bé, râu bạc phất phới mang theo một đội tu sĩ chạy tới, từ đằng xa hét lớn.

- Tỉnh lão...

Trường Nhạc sư thúc ngạc nhiên kêu to, nhưng tiếng kêu chưa dứt, liền nghe bên người “sưu” một tiếng, là tu sĩ áo xanh kia.

Hắn không ngờ đã trực tiếp sát qua bên người mình, lao thẳng về phía lão giả râu bạc phất phới kia, sau đó nhấc tay lên, con Chu Tước vừa vặn xông giết gần hết đám người phụ cận tức thì cuốn theo một thân dư quang, như lôi vân vọt tới bọn hắn.

Thấy cảnh ấy, Trường Nhạc sư thúc thất kinh, đột nhiên linh quang lóe lên, như hiểu ra điều gì.

Hắn nét mặt giận dữ, nhìn bóng lưng áo xanh kia, phẫn nộ hét lớn:

- Ngươi...

- Oanh!

Khi hắn hô lên tiếng này, Lôi Tước kia đã vọt đến trước mặt lão giả gầy còm thấp bé.

Lão giả thấp bé kia cũng kinh hãi, vội vàng tế ra một mặt thuẫn bài.
Chương 640 Dùng người làm cờ, chia ra mà đánh (1)

Thuẫn bài kia đón gió biến dài, hóa lớn như một ngọn núi nhỏ, Chu Tước đụng phải thuẫn bài, trực tiếp đẩy lão giả thấp bé lùi lại vài chục trượng, mới khó khăn ngừng lại, cánh tay run rẩy, song không thương tổn đến hắn, ngược lại Chu Tước đã kiệt lực tiêu tán.

Lão giả thấp bé không khỏi vui mừng trong lòng, đứng lên quát to:

- Có Huyền Sơn Thiết Môn Thuẫn ở đây, ngươi có thể làm được gì?

Nhưng còn chưa dứt câu, liền nghe được Trường Nhạc sư thúc kêu to:

- Tỉnh lão, mau trốn!

Lão giả thấp bé lập tức sửng sốt:

- Chúng ta thật không dễ dàng mới từ Bát Hoang Sơn chạy đến cứu ngươi, sao ngươi lại nói ta trốn?

Ý niệm vừa hiện ra trong đầu, chợt nhìn thấy tay áo thanh niên áo xanh kia phất phới, cả người xông thẳng đến trước mặt.

Tỉnh lão không cố được suy xét gì khác, vội vàng lại tế ra thuẫn bài.

Phương Nguyên đang ở giữa trời tức thì hít sâu một hơi, thấp giọng nói:

- Âm Dương Ngự Thần Quyết...

Trên đỉnh đầu hắn, một pho tượng Thần Tướng cực lớn sương mù tím vờn quanh, toàn thân sáng ngời lôi quang hiển hoá ra, khổ người lớn gấp ba lần Quan Ngạo, cúi đầu nhìn xuống tấm thuẫn bài như núi nhỏ kia, Thần Tướng lặng lẽ gào thét, ngưng tụ một thân pháp lực của Phương Nguyên, hiện vẻ càng thêm phần ngưng thực, sau đó dẫn động phong lôi, đảo loạn hư không, trong không trung rền vang tiếng nổ, ầm ầm đánh lên thuẫn bài.

Oanh!

Thuẫn bài run rẩy kịch liệt một cái, giống như chuông lớn, ầm vang nửa ngày mới từ từ tắt tiếng.

Tỉnh lão nấp ở sau thuẫn bài, trên thân không thụ thương, chỉ là máu từ trong ngũ khiếu lại không ngừng chảy ra.

Chết rồi!

Kim gia chia năm đường phục binh, không ngờ hiện tại đã bị hắn liên tiếp phá mất ba đạo.

Trường Nhạc sư thúc dù có ngu đến mấy cũng đã hiểu được dụng ý của Phương Nguyên, cả khuôn mặt đều biến thành màu đỏ tía, hắn một đường trốn chạy, Kim gia lần lượt hiện ra ba vị cao thủ tiếp ứng, đều là tồn tại cảnh giới Trúc Cơ có hỏa hậu nhất định, hơn nữa còn được lão thái quân ban cho pháp bảo, thực lực ai dám khinh thường, thế mà vẫn bị tên tu sĩ Thiên Đạo Trúc Cơ này liên tiếp phá vỡ ba đạo, đánh chết ba vị cao thủ, tuy ra tay cuồng bạo, hung uy mạnh lẽ khiến hắn tâm kinh, nhưng khiến hắn càng kinh hãi hơn chính là tâm tư chẩn mật giấu ở trong đó!

Hắn phẫn hận nhìn Phương Nguyên, run giọng nói:

- Thật ác độc, không ngờ ngươi lại dùng ta là cờ, phân hoá truy binh Kim gia, chia ra mà đánh?

Phương Nguyên tung một quyền đánh chết Kim gia Tỉnh lão xong, lúc này mới xoay người lại, nói:

- Các ngươi không biết ta am hiểu trận kỳ sao?

Trường Nhạc sư thúc nhất thời cứng họng, chỉ có ánh mắt nhìn Phương Nguyên là tràn đầy hận ý.

Người này, quả thật nổi danh với tam tuyệt là Kỳ, Trận, Kiếm a...

Nhưng ai biết hắn sẽ dùng Kỳ Đạo ở trong này...

Thật ra sớm từ lúc Phương Nguyên phái Toan Nghê kia truy đuổi, hắn đã nên hiểu được.

Chỉ là khi đó hắn bị Phương Nguyên bỗng nhiên dòm phá tâm tư, nhất là mang theo vị trong giỏ kia, không dám trực diện với tên Thiên Đạo Trúc Cơ này, bởi thế dùng hết mọi cách chỉ để chạy trốn, ý đồ hội hợp với năm lộ phục binh Kim gia, sau đó lại quay đầu chém giết đối phương.

Ý tưởng này không có vấn đề, vấn đề nằm ở quá trình thực hiện.

Bởi vì hung thú thú linh trong Tử Vụ Hải quá mạnh, bởi vậy chỉ có cá nhân Thiên Đạo Trúc Cơ thực lực siêu tuyệt mới có nắm chắc giải quyết được ẩn hoạn khi xông vào sâu trong Tử Vụ Hải, lại bởi vì Kim gia không muốn để một vị Thiên Đạo Trúc Cơ chết không rõ ràng trong nhà mình, cho nên lão tổ tông liền định ra kế hoạch, trước lợi dụng tên Thiên Đạo Trúc Cơ này đến cực hạn, để hắn giúp Kim gia xử lý nguy hiểm trong bí cảnh...

Trong quá trình đó, tên Thiên Đạo Trúc Cơ này dù có mạnh đến mấy thì tất cũng phải bị thương.

Tiếp sau bên mình lại dẫn hắn tới Bát Hoang sơn, rồi cả đám nhào lên, trực tiếp chiếm lấy Lôi Linh...

Kế hoạch hoàn mỹ!

Kim gia coi nhẹ hắn ư?

Tuyệt đối không có!

Thậm chí còn xem trọng hắn, bởi vì kế hoạch như thế, dùng để đối phó Kim Đan cũng được!

Nhưng không nghĩ đến chính là, hắn quả thực xâm nhập Tử Vụ Hải, thậm chí thời điểm tiến vào Tử Vụ Hải còn sớm hơn cả dự đoán của tất cả mọi người, càng quỷ dị hơn chính là, hắn xông vào Tử Vụ Hải, sau đó lại an lành đi ra, trên thân không có nửa điểm thương tích, điều này quả thực khiến Trường Nhạc sư thúc biệt khuất vô cùng, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, chờ dụ hắn vào Bát Hoang sơn rồi tính sổ!

Nhưng ai có thể ngờ hắn lại đột nhiên làm khó ở ngay bờ Tử Vụ Hải?

Vừa thấy hắn đã dòm phá tâm tư mình, Trường Nhạc sư thúc liền đợi không được, đành phải trước trốn, sau đó lấy pháp ấn lão thái quân ban cho mình thông báo các lộ cao thủ ở Bát Hoang sơn, làm vậy, năm lộ cao thủ đành phải vứt bỏ đại trận, đường dài bôn tập, chạy tới vây giết hắn, đến tận khi đó, tình thế vẫn chưa có biến chuyển gì đáng kể, nếu năm đạo nhân mã đều tới, vây giết hắn không phải điều quá khó khăn...

Nhưng khăng khăng đứa này tuy đuổi theo ở phía sau, lại ngoài ra còn phái Toan Nghê nhanh chóng đi trước cản đường, khiến mình chỉ có thể không ngừng chuyển hướng, để cùng hội hợp với người Bát Hoang sơn, chuyển tới chuyển lui như thế, những người kia cũng đành phải rẽ trái lách phải tới tiếp ứng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK