Nhưng Phương Nguyên lại không hề cảm thấy thất lạc.
Việc này ít nhất cũng chứng minh rằng, hắn có thể an toàn rút ra bốn đạo linh khí khỏi tử trận kia!
Về phần những đạo còn lại, cứ tiếp tục thôi diễn là được!
Thôi diễn xong xuôi, việc còn lại chính là xác minh. Phương Nguyên tế khởi một đạo pháp khí phòng ngự, từ từ đi tới trước mặt đại trận kia.
Thần niệm của hắn tăng lên tới cực điểm, tinh tế cảm ngộ, làm đủ mọi chuẩn bị, sau đó năm ngón tay hắn bỗng nhiên nhấn vào trong một cái!
Thời điểm làm việc này, hắn thật sự rất là căng thẳng!
Bởi vì nếu như vừa rồi hắn thôi diễn không đúng, suy đoán sai sót, vậy thì hắn sẽ lập tức chịu sự phản phệ của trận pháp!
Thế nhưng nằm ngoài dự liệu của hắn, khi năm ngón tay hắn nhấn một cái thì liền có một đạo linh quang bay ra từ trong đại trận này.
"Bạch!"
Đạo linh quang kia bay đến trước người Phương Nguyên rồi tan biến thành vô hình!
Trong khi đó, đại trận kia bỗng nhiên "Ông" một tiếng, nhất thời trận quang sáng rõ, một trận gợn sóng nhộn nhạo đột ngột sinh ra.
Phương Nguyên bất động thanh sắc tế khởi một kiện pháp khí để che chở bản thân.
Có điều chờ đến nửa ngày sau, chỉ thấy trận gợn sóng kia biến thành vô hình, biến trở lại thành bộ dạng ổn định trước đó.
Vẫn an ổn như cũ, vẫn vận chuyển như cũ, phảng phất như chưa từng có chuyện xảy ra. . .
Đến lúc này, Phương Nguyên mới cười khẽ một tiếng, lau đi một chút mồ hôi lạnh trên trán!
Hắn biết suy đoán và phương pháp của mình đều chính xác!
Chỉ cần phương pháp này có thể thực hiện thì hắn sẽ có thể phá vỡ tử trận này, chỉ là phải tốn kha khá thời gian mà thôi!
Công cuộc phá trận chính thức bắt đầu từ lúc này. Trong mấy tháng sau đó, Phương Nguyên nếu như không tu hành thì sẽ thôi diễn biến hóa của trận pháp này, sau đó nghĩ ra phương pháp phá giải. Đến ba tháng sau, quẻ trúc mà hắn có thể quăng ra đã đạt đến ba mươi sáu quẻ. . .
Đến lúc này, quá trình đảo ngược trận pháp liền dễ dàng hơn nhiều.
Phá trận vốn là như vậy, lúc đầu rất khó, nhưng khi rút ra được càng nhiều trận quang thì sẽ càng dễ.
Hắn có thể quăng đi ba mươi sáu quẻ trúc, chứng tỏ đại trận này đã bị hắn phá vỡ một nửa.
Vào lúc này, trong lúc ngẫu nhiên, Phương Nguyên thậm chí có thể nhìn thấy bộ dạng của động phủ ẩn tàng trong đại trận kia.
Động phủ kia có phong cách thê lương cổ xưa, khí cơ ám uẩn, làm cho hắn ẩn ẩn có chút tâm động.
Trong động phủ kia, hẳn là có đồ vật không tầm thường gì đó. . .
Sau đó lại hơn một tháng qua đi, việc phá giải tầng thứ nhất của đại trận đã gần đi đến hồi kết, chỉ là sinh hoạt của Phương Nguyên vẫn bình thản buồn tẻ như cũ.
Có điều Phương Nguyên không biết rằng đã có một vài cặp mắt âm thầm theo dõi hắn. . .
"Lý trưởng lão, ngươi thật sự cảm thấy người kia, có thể phá vỡ tử trận do Thái Hoa tiền bối bày ra sao?"
Ở một chỗ cách Quỷ Khốc nhai hơn ba mươi dặm, ở phía sau một ngọn sơn phong có một mặt thủy kính được dựng lên. Thứ hiển hóa trong kính chính là bộ dạng Phương Nguyên yên lặng phá trận, còn ở trước gương thì có một vị nam tử trung niên mặc lam bào đang đứng thẳng và một nữ tử trẻ tuổi bộ dạng thanh lệ, đồng tử lại có màu bích lục, trông có vẻ khá là yêu diễm.
Vị nam tử trung niên mặc lam bào kia thấp giọng nói: "Một tháng trước, trong lúc vô tình ta đã phát hiện ra nơi này xuất hiện một người như vậy. Lúc ấy ta cũng không để ý, còn tưởng rằng đây cũng là một người giống chúng ta, trong lúc vô tình nhận ra thân phận của Thái Hoa lão tiền bối, ngấp nghé truyền thừa mà hắn lưu lại. Ta vốn định tiện tay giết chết hắn, nhưng ta lại đột nhiên phát hiện, hắn đang cố gắng phá giải hộ phủ đại trận kia. . ."
"Sao hắn lại biết được thân phận của Thái Hoa lão tiền bối?"
Nữ tử kia cau mày nói: "Ngay cả cha ta cũng là trong lúc vô tình mới phát hiện ra vị lão tiền bối này có tu vi không tầm thường, đã lập tức ra lệnh phong tỏa tin tức, còn từng dắt ta đến đó bái nhập làm môn hạ của vị lão tiền bối này, hi vọng có thể nhận được truyền thừa Kim Đan của hắn. Nhưng lão tiền bối cự tuyệt ta, cũng cảnh cáo phụ thân ta không được bước vào Ngọc La sơn nửa bước. Bởi vậy khi chúng ta hay tin từ những sơn dân kia thì mới biết rằng vị lão tiền bối này đã tọa hóa, nhưng khi chạy tới thì động phủ đã phong, với bản lĩnh của Hỏa Vân lĩnh chúng ta thì lại không mở ra được. . ."
"Đại khái là hắn cũng có gì đó không muốn cho người ta biết. . ."
Trung niên nhân mặc lam bào kia cười lạnh một tiếng, nói: "Có điều người trẻ tuổi này thật sự không tầm thường. Ta thấy tu vi của hắn cũng chỉ là vừa mới Trúc Cơ, hơn nữa khí tức không rõ, ắt hẳn chỉ là đan dược Trúc Cơ. Thế nhưng một thân bản lĩnh Trận Đạo này thì lại không thể tưởng tượng được, ngay cả đại trận như thế mà cũng có thể phá giải được. . . Lúc ấy, sau khi ta phát hiện hắn đang phá trận thì đã ngay lập tức ẩn nấp đi. . ."
Nói xong, nụ cười của hắn nhiều hơn mấy phần hung ác nham hiểm, hắn đắc ý nói: "Người có thể phá trận này, sợ là Bá Hạ châu cũng không có mấy người, hơn nữa những người kia đều không phải là người mà chúng ta có thể mời được. Người trẻ tuổi này xuất hiện đúng thời điểm như vậy, quả thực chính là lão thiên gia chiếu cố a. . ."
"Cứ để yên cho hắn đi , chờ hắn thành công phá trận thì chúng ta lại ra tay, trực tiếp đoạt lấy thành quả của hắn!"
"Lý trưởng lão có chắc chắn hay không?"
Nữ tử kia cau mày nói: "Phụ thân đã chết, Hỏa Vân lĩnh đang bị cường địch vây quanh, không thích hợp để rước thêm cường địch!"
Vị Lý trưởng lão kia cười lạnh một trận, một thân áo lam phần phật tung bay trong gió, hắn ngạo nghễ nói: "Thanh Doanh chất nữ cứ việc yên tâm, người am hiểu trận thuật bình thường đều sẽ hoang phế tu vi, thực lực không mạnh đến đâu được. Với tam mạch Trúc Cơ, tu vi Trúc Cơ tầng bốn của lão phu, bắt được hắn có thể nói là dễ như trở bàn tay, đến lúc đó chúng ta lại bố trí xuống thiên la địa võng, hắn làm sao có thể chạy trốn được?"
Chương 452 Hai Tên Đần (1)
Nói xong, hắn đắc ý cười nói: "Sau khi chúng ta lấy được truyền thừa này thì liền quét dọn sạch sẽ rồi trốn vào trong Hỏa Vân lĩnh. Ha ha, trong Ô Trì quốc này của chúng ta, đại tiên môn thì không có, nhưng tiểu tiên môn thì ít nhất cũng có mười mấy cái, thế lực rắc rối phức tạp khắp nơi. Dù cho tiểu tử này thật sự có sư trưởng gì đó sau này tới trả thù thì biển người mênh mông, hắn làm sao có thể tìm ra chúng ta được?"
Nữ tử tên Thanh Doanh kia nghe thấy thế thì đại hỉ, nhưng khuôn mặt thì lại lã chã nước mắt, khóc không thành tiếng: "Phụ thân ta chết rồi, Hỏa Vân lĩnh như rắn mất đầu, sắp sửa giải tán, may mà có Lý trưởng lão giúp ta, nếu không ta thật sự không biết nên làm gì bây giờ a. . ."
Vị kia Lý trưởng lão thở dài: "Môn chủ khi còn sống đối với ta ân trọng như núi, ta sao có thể không dốc hết sức lực cho được?"
Hai người nói xong thì đều thổn thức một trận.
Đại trận ngoài động phủ này, dựa theo Phương Nguyên suy đoán hẳn là có tổng cộng ba tầng.
Nếu ít hơn, cường độ thủ hộ đối với động phủ liền không đủ, nếu nhiều hơn, linh mạch chung quanh Ngọc La sơn đều sẽ chịu ảnh hưởng lớn, đến lúc đó sẽ không phải là ẩn tàng động phủ này, mà tương đương với chỉ rõ cho ngoại nhân nơi này có đại trận.
Ba tầng đại trận, một tầng phức tạp hơn một tầng, dĩ nhiên là phá giải tầng sau cũng phiền toái hơn tầng trước. Nhưng cũng may, phá trận chi pháp Phương Nguyên lĩnh ngộ cũng ngày càng sâu hơn. Thời gian dần trôi qua, hắn đã hoàn toàn kết hợp trận pháp cùng với Thiên Diễn chi thuật của mình với nhau, vận dụng dần dần thuận buồm xuôi gió, bởi vậy tốc độ phá trận trên Ngọc La sơn này so với thời điểm ban đầu ngược lại còn nhanh hơn.
Gần một năm trước đó, hắn vẫn luôn dừng lại ở việc phá giải tầng thứ nhất đại trận, nhưng sau này hắn lại chỉ mất khoảng nửa năm đã phá giải tầng thứ hai đại trận. Đến thời điểm phá giải tầng trong cùng của đại trận, càng chỉ mất mấy tháng đã sắp hoàn thành.
Mà trong quá trình này, tạo nghệ đối với trận pháp của Phương Nguyên cũng đang nhanh chóng tăng lên.
Ở một mức độ nào đó mà nói, quá trình này cũng là quá trình hắn nghiên cứu trận pháp, vào thời điểm các tầng đại trận sắp bị phá giải, lĩnh ngộ đối với trận pháp của hắn cũng đã vượt xa hơn một năm trước, thậm chí có thể nói là đột nhiên tăng mạnh!
Mà làm đến một bước này, hết thảy khung cảnh trong động phủ cũng sắp hiện ra ở trước mặt hắn.
Nhưng cứ như vậy lại gần hai năm trôi qua, Phương Nguyên vẫn một mực duy trì một loại tốc độ ngang hàng, cũng không sốt ruột, có thể nói là chậm dần.
"Khá lắm, gia hỏa rất có kiên nhẫn a. . ."
Chỉ là người bí mật quan sát hắn phá trận, lại sớm tỏ ra có chút nôn nóng.
Lúc này bọn hắn bí mật quan sát Phương Nguyên cũng đã được hơn một năm, nhiều khi ngay cả bọn hắn đều cảm thấy không chịu được sự buồn tẻ. Không ngờ tên thanh niên phá trận kia lại có kiên nhẫn như vậy, ngày qua ngày đều làm việc lặp đi lặp lại không nghỉ, dường như rất chú tâm vào trong đó vậy. Ngay cả trưởng lão áo lam cũng không nhịn được nghi hoặc: "Chẳng lẽ những người am hiểu trận pháp đều quái thai như vậy?"
Thế nhưng trong hơn một năm này bọn hắn cũng không thật nhàn rỗi, dưới tình huống không kinh động đến tên thanh niên phá trận cùng tên tùy tùng to xác kia, trước sau bọn hắn đã bày ra rất nhiều cấm chế ở Ngọc La sơn, bảo đảm đến lúc đó hắn có mọc cánh cũng khó thoát!
Đương nhiên sau khi bố trí xong, sẽ lại là khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc mà cũng hết sức buồn tẻ.
Do bọn hắn thực sự quá quan tâm đến truyền thừa trong động phủ này, nên ngay từ đầu hai người đạo nhân áo lam cùng Thanh Doanh tiên tử lúc nào cũng thủ tại chỗ này. Thế nhưng về sau hai người bọn họ cũng không thể nào cứ một mực ở lại nơi này, bắt đầu thay phiên nhau mỗi người một tháng. Đến sau này, thậm chí có khoảng thời gian hai người bọn họ đều không đến, chỉ sai người theo dõi chặt chẽ trong này!
Đương nhiên, từ khi Phương Nguyên bắt đầu phá giải tầng trong cùng của đại trận, bọn hắn liền không dám chủ quan.
Hai người cùng một đám đệ tử đều lưu lại nơi này, nhẫn nại theo dõi.
Lại qua nửa tháng, rốt cục khó khăn lắm bọn hắn cũng cảm thấy phấn chấn tinh thần, bởi vì người trẻ tuổi kia rốt cục cũng bắt đầu phá giải đạo cấm chế cuối cùng của đại trận.
Trong khoảng thời gian hơn một năm này, vì không để kinh động đến người tuổi trẻ kia, cho tới lúc này bọn hắn cũng không dám tới gần Quỷ Khốc nhai trong vòng mười dặm, chỉ từ xa xa dùng Quan Thủy Kính - pháp bảo truyền thừa các đời Hỏa Vân lĩnh theo dõi mật thiết tiến triển của Phương Nguyên. Lúc này thông qua Quan Thủy Kính bọn hắn có thể nhìn thấy rõ bề ngoài nơi đặt động phủ phía trên Quỷ Khốc nhai kia, hoàn cảnh cùng địa thế đều đã biến đổi lớn!
Nguyên bản trông thấy chỉ là một khu vực dốc núi trơ trọi mọc đầy bụi gai, lúc này đã lộ ra diện mạo chân thực. Đó là một tòa động phủ phong cách hết sức cổ xưa, được xây dựng dựa vào vách đá, cũng không có nhiều hoa văn trang trí, nhưng tự nhiên vậy mà toát lên một cỗ khí tức tiên gia đạo uẩn. Lúc này bên trên cửa đá niêm phong động phủ đang có một bộ Âm Dương Thái Cực Đồ lơ lửng, chậm rãi xoay tròn. Mà cái này, cũng chính là đạo cấm chế sau cùng của động phủ. . .
Người tuổi trẻ kia, trước đó đã quan sát Âm Dương Thái Cực Đồ này ròng rã ba ngày, sau đó lại trở về động phủ của hắn một ngày, dường như là đang thôi diễn.
Mặc dù cũng có thể dùng pháp lực thôi động Quan Thủy Kính quan sát bên trong động phủ, thế nhưng làm vậy rất dễ xúc động cấm chế người trẻ tuổi kia bày ra, cũng sẽ kinh động tới hắn, bởi vậy đạo nhân áo lam vẫn chưa từng làm như vậy qua!
"Hắn muốn phá giải đạo cấm chế cuối cùng của đại trận, cẩn thận, chúng ta tiềm hành đi qua!"
Đạo nhân áo lam Lý trưởng lão thấp giọng phân phó, sau đó cầm theo Quan Thủy Kính chậm rãi bay xuống.
Ở bên cạnh hắn là Thanh Doanh tiên tử cũng đồng dạng là cảnh giới Trúc Cơ, cùng với hơn mười vị hảo thủ Luyện Khí cảnh gom góp từ toàn bộ Hỏa Vân lĩnh tới. Cả đám người đồng thời lướt xuống sơn phong, mượn mấy món pháp khí ẩn nặc khí tức, từ từ lần mò về hướng Quỷ Khốc nhai. Hỏa Vân lĩnh đối với truyền thừa của vị Thái Hoa chân nhân kia có thể nói là nhất định phải có được, nên lần này hầu như tất cả lực lượng Hỏa Vân lĩnh đều được điều tới.
Chương 453 Hai Tên Đần (2)
Đám người từ từ mò tới lân cận Quỷ Khốc nhai, ẩn nấp đi. Thông qua thủy cảnh, chỉ thấy người trẻ tuổi kia vẫn chưa phát hiện ra, toàn bộ tinh thần đều đang tập trung nghiên cứu Âm Dương Thái Cực Đồ, tên tùy tùng to xác kia thì đang ở bên cạnh duỗi cổ tò mò nhìn hắn.
"Đạo cấm chế cuối cùng này. . ."
Lúc này, bọn hắn quan sát thấy người trẻ tuổi kia đã đứng trước cửa động phủ nửa ngày, lẩm bẩm tự nói.
Đạo nhân áo lam cùng Thanh Doanh tiên tử lập tức hai mặt nhìn nhau, nghĩ thầm tạo nghệ trận pháp của người trẻ tuổi này vốn cao minh đến cực điểm, ngay cả ba tầng đại trận phía ngoài đều đã phá giải được, chẳng lẽ ngược lại lại bị đạo cấm chế sau cùng làm khó, không mở được cửa động phủ này hay sao?
". . . Vậy mà lại đơn giản như thế!"
Tiếp theo người trẻ tuổi kia chợt thốt lên, dường như có chút ngoài ý muốn.
Lý trưởng lão cùng Thanh Doanh tiên tử lập tức cạn lời, nghĩ thầm đơn giản em gái ngươi a. . .
Nhưng cũng chính vào lúc này, người trẻ tuổi kia không còn suy tính nữa, bàn tay hắn chợt khẽ nâng đứng lên, trong lòng bàn tay hiện ra một đạo pháp lực màu xanh biếc, mang theo một ít khí tức huyền ảo mờ mịt. Điều này càng khiến cho Lý trưởng lão thầm khẳng định, người trẻ tuổi này quả nhiên là Đan Đạo Trúc Cơ, bằng không mà nói, pháp lực cũng sẽ không hỗn tạp đến loại trình độ như vậy, đơn giản là so với phế vật Trúc Cơ đơn mạch cũng không bằng. . .
"Soạt. . ."
Người trẻ tuổi kia đưa bàn tay ra, xoay một vòng bên trên Âm Dương Thái Cực Đồ, Âm Dương lưỡng khí đang xoay tròn không ngừng nhất thời trở nên ảm đạm, sau đó chỉ nghe từ trong động phủ truyền ra một loạt tiếng ầm ầm vang vọng. Cửa vào động phủ, đã mở ra!
"Thế mà thật sự đơn giản như vậy?"
Lý trưởng lão nao nao, hơi cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng cũng chính vào lúc này, người tuổi trẻ kia cũng đã dẫn tên tùy tùng to xác cất bước tiến vào động phủ.
"Động thủ!"
Bên cạnh truyền ra một tiếng quát, lại là Thanh Doanh tiên tử phản ứng đầu tiên, hóa thành một đạo hồng quang vội vã lướt về phía trước.
Ở bên cạnh nàng, mấy chục đạo thân ảnh cũng đồng thời phóng về phía trước, vội vã đoạt lối vào động phủ.
"Ha ha, Thanh Doanh chất nữ, để cho ta tới trước đi!"
Vị Lý trưởng lão kia cũng phản ứng lại, cười ha hả, vội vã bước một bước phóng ra ngoài.
Tu vi hắn rõ ràng cao hơn, chỉ một bước đã cướp đường phía trước Thanh Doanh tiên tử. Hắn phất ống tay áo một cái, đang định phát lực về phía cửa hang.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, đột nhiên hắn cảm thấy phía sau có gió mát cuốn tới, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng nhảy sang bên cạnh định tránh né. Nhưng đã không còn kịp, sau lưng hắn chợt cảm thấy ngứa ngáy như bị muỗi chích, hơi cảm ứng một chút liền nhận ra một thân pháp lực vận chuyển đã có chút không linh hoạt. . .
"Xú nha đầu, ngươi dám. . ."
Lý trưởng lão vội vã xoay người qua, nhìn về phía Thanh Doanh tiên tử kia nghiêm nghị hét lớn.
Trong tay người gọi là Thanh Doanh tiên tử kia đang chậm rãi thu hồi một con ngân xà nho nhỏ lại. Con ngân xà này lại do kim loại đúc thành, chỉ có điều các bộ phận mắt, mũi, lưỡi, vảy đều sinh động như thật, vừa rồi chính con rắn này đã cắn Lý trưởng lão. Lúc này nó đã lặng lẽ hóa thành một chiếc vòng bạc trên cổ tay nàng.
"Ha ha, Lý trưởng lão, ngươi đừng nên mắng ta, lúc này nếu ta không xuất thủ thì chỉ sợ đã bị ngươi nuốt mất ngay cả xương cốt cũng không còn đi!"
Vị Thanh Doanh tiên tử kia lãnh đạm cười một tiếng, vẻ mặt trở nên rất hờ hững.
"Ngươi. . ."
Tên Lý trưởng lão kia lập tức nổi nóng, thân hình khẽ động mới phát giác toàn thân đau nhức, một thân pháp lực vậy mà lưu chuyển không thuận lợi nữa.
Hắn vừa vội vừa giận: "Thanh Doanh nha đầu, ta đối với Hỏa Vân lĩnh của ngươi trung thành tuyệt đối, vậy mà ngươi lại ám hại ta như vậy sao?"
"Trung thành tuyệt đối? Ngươi cho rằng ta không biết cường địch Cự Giao môn là do ngươi cấu kết đưa tới sao?"
Vị Thanh Doanh tiên tử kia lãnh đạm cười một tiếng, nói: "A, ngươi thấy phụ thân ta đã chết, khi dễ ta còn nhỏ tuổi muốn chiếm đoạt cơ nghiệp Hỏa Vân lĩnh, nhưng chỉ vì không biết phụ thân ta giấu món dị bảo kia ở nơi nào, cho nên mới nhẫn nhịn tính kế ta, chắc hẳn sự nhẫn nại của ngươi cũng sắp hết rồi chứ? Nếu ta đoán không lầm, đợi cho động phủ này vừa mở ra, ngươi lấy được truyền thừa bên trong xong cũng sẽ động thủ với ta đi. . ."
Nói rồi ánh mắt nàng trở nên lạnh băng: "Cần biết rằng ta cũng không phải tên đần, có thể để cho ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay sao?"
"Xú nha đầu. . ."
Khuôn mặt Lý trưởng lão lạnh lẽo, thấp giọng mắng. Trông thấy nữ tử kia tế lên pháp khí, dường như đang định bổ thêm cho mình một đao, hắn lập tức vừa sợ vừa giận, nở nụ cười lạnh: "Nha đầu chết tiệt khá lắm, nhưng ngươi nói ngươi không phải tên đần, vậy chẳng lẽ ta chính là tên đần sao?"
Vị Thanh Doanh tiên tử kia nao nao, lập tức cảm thấy không ổn.
Chưa kịp có phản ứng gì đã chợt thấy chung quanh có kình phong vang lên, một tên đệ tử mặc áo đen sau lưng nàng bỗng nhiên tế lên một thanh phi kiếm, đâm thẳng tới sau lưng nàng. Vị Thanh Doanh tiên tử kia kinh hãi, vội vàng định tế lên vòng tay bạc nơi cổ tay, nhưng nàng vừa phân tâm, vị Lý trưởng lão kia đã vội lướt qua, liều mạng điều động một thân pháp lực còn sót lại, hung hăng vỗ một chưởng lên bụng nàng.
"Phụt"
Vị Thanh Doanh tiên tử kia ho ra đầy máu, bay đi mấy trượng ngã ra bên ngoài.
"Ta đã sớm biết nha đầu ngươi một bụng âm mưu quỷ kế, tử sĩ bên cạnh đã sớm bị ta khống chế rồi!"
Tên Lý trưởng lão kia nhìn xuống mặt đất hừ lạnh một cái, rồi lạnh lùng quét mắt qua chung quanh.
Những đệ tử Hỏa Vân lĩnh khác dĩ nhiên cũng có người trung với vị Thanh Doanh tiên tử kia, nhưng lúc này cũng không dám vọng động.
"Đợi ta lấy được Kim Đan truyền thừa lại đến thu thập ngươi!"
Tên Lý trưởng lão đến bên cạnh, lục tìm giải dược trong túi trữ vật của nàng, sau đó hung hăng đá Thanh Doanh tiên tử một cước, cười lạnh nói: "Ta vì Hỏa Vân lĩnh ra sức mấy chục năm, cha ngươi chết rồi hiển nhiên phải để lại Hỏa Vân lĩnh cho ta, hừ, đợi ta lấy được Kim Đan truyền thừa lại đến tính sổ với ngươi. Hỏa Vân lĩnh của các ngươi ta muốn, bảo bối cha ngươi lưu lại ta muốn, ngay cả ngươi, ta cũng muốn!"
Nói rồi hắn nuốt vào giải dược, thở sâu mấy hơi thở, đợi đến khi cảm thấy pháp lực khôi phục lại mới thở phào nhẹ nhõm.
Chương 454 Ngươi Coi Như Xong (1)
Hắn không trì hoãn nhiều, bước nhanh tới trước động phủ, hóa ra một đạo pháp lực trực tiếp đưa tay về phía Âm Dương Thái Cực.
Lúc trước hắn thấy được người trẻ tuổi kia dùng cách này hóa giải cấm chế dễ như trở bàn tay, nên cũng y theo cách đó mà làm.
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, pháp lực của hắn vừa mới chạm vào Âm Dương Thái Cực đột nhiên sinh ra biến đổi lớn, hai đạo khí tức Âm Dương bỗng nhiên bắn ra ngoài, hung hăng đâm vào lồng ngực của hắn, đụng gãy không biết bao nhiêu cái xương sườn, đẩy hắn ngã bay ra ngoài!
Cùng lúc đó, trong động phủ truyền ra một thanh âm hiếu kỳ: "Phương tiểu ca, đây chính là mấy tên đần trước kia ngươi nói sao?"
"Có chuyện gì vậy?"
Đột nhiên xuất hiện một màn này khiến cho trên dưới Hỏa Vân lĩnh đều kinh hãi.
Lý trưởng lão bị cấm chế trên cửa bắn bay, thương thế nặng vô cùng, máu phun phè phè ướt hết ngực áo.
Nhưng hắn chỉ càng cảm thấy kinh hoảng sâu hơn mà thôi, biết mình đã trúng kế.
Mà thương thế của mình lúc này tuyệt đối thể nào lại đọ sức nổi với một vị Trúc Cơ khác, bởi vậy hắn nhanh chóng tính toán rồi lập tức hô lên một tiếng "Đi". Mấy tên tâm phúc của hắn vội vàng nâng hắn lên, co giò chạy ra bên ngoài Quỷ Khốc nhai.
Nhưng vừa chạy trốn chưa được mấy bước, bỗng nhiên phía trước sáng lên một màn linh quang lấp lóe, một lực lượng vô hình mãnh liệt ập tới.
Bọn hắn đâm sầm lên màn trận quang, mười phần chật vật, ngã ngược trở về.
Lý trưởng lão đang được các đệ tử nâng lên cũng nặng nề ngã phịch xuống đất, khiến thương thế bị chấn động, hét lên một tiếng thảm thiết.
"Lý trưởng lão bị gài bẫy sao?"
Thanh Doanh tiên tử cũng kinh hãi, tỏ ra khó có thể tin nhìn về phía đám người Lý trưởng lão!
Hai người mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau, Lý trưởng lão bi thương nói: "Bên ngoài đã bố trí một tầng trận pháp, không ra được nữa. . ."
Thanh Doanh tiên tử nhất thời ngẩn người: "Trận pháp? Bày khi nào?"
Cẩn thận ngẫm lại nàng liền hiểu ra, chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.
Xem ra là vị Trận sư trẻ tuổi kia bố trí, thời điểm khi phá giải mấy tầng đại trận bên ngoài đã lưu lại hậu chiêu này, vừa rồi bọn hắn xông tới vẫn không việc gì, nhưng khi muốn rời đi đại trận liền vận chuyển, nhốt bọn hắn lại nơi này!
Kể từ đó, chẳng phải là mình trở thành cá nằm trên thớt chờ người ta làm thịt hay sao?
Nàng cùng Lý trưởng lão đồng thời ngơ ngác về phía cửa đá ngoài động phủ kia, ánh mắt trở nên tuyệt vọng.
Lẳng lặng đợi hồi lâu, không thấy cửa đá có nửa điểm động tĩnh.
Các nàng lo sợ bất an, đứng đến mệt mỏi, đành phải ngồi xuống chờ đợi xử lý.
Thế nhưng cửa đá vẫn không có chút động tĩnh nào, bọn hắn ngồi chờ đợi mệt mỏi, lại đánh bạo người thì chữa thương người thì vận công.
"Ầm!"
Đúng lúc này, cửa đá bỗng nhiên mở ra.
Tất cả mọi người giật mình, thất kinh ngẩng đầu nhìn về cửa đá.
Có mấy tên nhát gan còn trực tiếp quỳ xuống.
Từ trong cửa đá hiện ra thân ảnh người trẻ tuổi kia.
Hắn cúi đầu như thể là đang đau khổ suy nghĩ gì đó, cũng không nhìn đám người Hỏa Vân lĩnh một chút liền đi qua trước mặt bọn họ, trở về động phủ của mình lấy mấy thứ đồ, sau đó lại quay vào bên trong cửa đá.
Từ đầu tới cuối hắn không hề nói với bọn họ một câu, thậm chí cũng không thèm liếc nhìn bọn hắn dù chỉ một chút. . .
Ngược lại tên hộ vệ to xác của người trẻ tuổi kia thò đầu ra khỏi cửa đá nhìn bọn hắn một chút.
Ánh mắt hiện lên vẻ khinh bỉ.
Lại qua không biết bao lâu, trong động phủ vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Các đệ tử Hỏa Vân lĩnh đều ngơ ngác nhìn nhau, có chút không hiểu nổi tình huống này là sao.
"Tiền bối, xin tiền bối cứu mạng. . ."
Thanh Doanh tiên tử làm ra quyết định trước tiên, nàng đột nhiên quỳ xuống đất, khóc lóc kể lể về phía cửa đá: "Tiểu nữ tử Hứa Thanh Doanh, chính là thiếu môn chủ của Hỏa Vân lĩnh, sau khi phụ thân chết truyền lệnh cho ta kế thừa vị trí môn chủ, nhưng đáng tiếc trưởng lão trong môn phái ta độc ác âm hiểm, mưu đồ đen tối, xúi giục tiểu nữ tử tới đây đoạt cơ duyên tạo hóa của tiền bối. Nay bị vây trong tay của tiền bối, mong tiền bối giải oan thay tiểu nữ tử. . ."
Lý trưởng lão nghe vậy giận dữ: "Khá lắm nha đầu vô sỉ, chuyện trong động phủ này có truyền thừa của Thái Hoa chân nhân, không phải là từ phụ thân ngươi nói sao? Quan Thủy Bảo Kính dùng để thăm dò vị tiền bối này phá giải trận pháp, không phải cũng là của tổ sư Hỏa Vân lĩnh các ngươi truyền thừa xuống sao? Nếu không phải ngươi dùng truyền thừa trong động phủ này dụ dỗ ta, cùng lắm lão phu cũng chỉ là cướp ngôi chưởng môn, sao dám đến nơi này trêu chọc một vị Trận sư thân phận không rõ chứ?"
Thanh Doanh tiên tử giận dữ quát lên: "Ngươi lòng mang ý đồ xấu, khi dễ ta nhỏ tuổi, ngươi vô sỉ!"
Lý trưởng lão mắng: "Ngươi rắp tâm hại người, ra vẻ đáng thương, ngươi mới vô sỉ. . ."
"Ngươi vô sỉ. . ."
"Ngươi vô sỉ. . ."
"Ngươi không biết xấu hổ. . ."
"Ngươi còn không biết xấu hổ hơn. . ."
". . ."
". . ."
Bên ngoài cửa đá bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, cãi qua cãi lại đỏ mặt tía tai, nước miếng văng tung tóe.
Bên trong cửa đá vang lên một tiếng thở dài khe khẽ.
Sau đó liền nghe thấy một thanh âm thô kệch truyền ra: "Phương tiểu ca, ngươi có thấy phiền không?"
Vị Trận sư tuổi trẻ kia nói: "Có chút!"
Giọng nói thô kệch kia lại truyền ra: "Vậy để ta đi giết hết bọn hắn!"
Vị Trận sư tuổi trẻ kia nói: "Đừng để vấy quá nhiều máu lên người, quần áo không dễ giặt!"
"Tốt, ta đi. . ."
". . ."
". . ."
Đám người thiếu môn chủ Hứa Thanh Doanh cùng Lý trưởng lão của Hỏa Vân lĩnh ở bên ngoài cửa đá lập tức quá sợ hãi, ngậm thật chặt miệng lại.
Cửa đá ầm ầm mở ra, bên trong đi ra tên hộ vệ to xác kia, trong tay lăm lăm cầm theo một cây đao đi về phía nhóm người bọn hắn. Trước đây bọn hắn vẫn chưa phát hiện ra, nhưng lúc này quan sát ở khoảng cách gần, vậy mà phát hiện ra tên to xác này trông khá khôi ngô, một thân sát khí lăng lệ khó mà tưởng tượng nổi. Ngay cả với tu vi Trúc Cơ của bọn hắn trông thấy cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Bọn hắn đã không còn dám phát ra một chút âm thanh nào, nhưng tên to xác kia vẫn xách đao đi tới, chuẩn bị tìm người hạ đao.
Chương 455 Ngươi Coi Như Xong (2)
Hứa Thanh Doanh gặp tên to xác kia để mắt tới mình, trong lòng nhất thời phát khổ, bỗng nhiên liều lĩnh la lớn lên: "Tiền bối đừng giết ta, ta có dị bảo dâng lên. . . Chúng ta nguyện ý hai tay dâng lên tất cả bảo vật truyền thừa của Hỏa Vân lĩnh, cơ nghiệp to lớn của chúng ta cho tiền bối. . ."
Trong cửa đá không có động tĩnh gì.
Tên to xác ngược lại tỏ ra hơi do dự, liền tạm buông tha Hứa Thanh Doanh trước, quay đầu đi tới Lý trưởng lão.
Lý trưởng lão bị dọa đến hồn bay lên trời, kêu lớn lên: "Lão phu góp nhặt cả đời được 3000 linh tinh, pháp khí cũng có rất nhiều, cam nguyện dâng lên. . ."
Tên to xác nhìn về phía Hứa Thanh Doanh.
Hứa Thanh Doanh vội kêu to: "Tiền bối đừng tin hắn, hắn kiếm đâu ra 3000 linh tinh chứ, cố ý thổi phồng. . ."
Lý trưởng lão giận dữ: "Ngươi làm sao biết ta không có?"
Hứa Thanh Doanh hét lớn: "Tài nguyên cung phụng cho ngươi đều do Hỏa Vân lĩnh phát, có bao nhiêu ta còn không đếm được sao?"
Lý trưởng lão tức giận mắng: "Nếu không phải Hỏa Vân lĩnh ngươi quá mức cay nghiệt, ta há lại phản ngươi?"
Hứa Thanh Doanh không biết giải thích thế nào, vội quay ngược về phía động phủ kia: "Tiền bối, Hỏa Vân lĩnh ta có một kiện dị bảo. . ."
Tên Lý trưởng lão kia lập tức giận dữ: "Có quỷ mới tin ngươi, Hỏa Vân lĩnh các ngươi ngoại trừ một tấm gương nát còn có thể có cái gì, mỗi ngày úp úp mở mở nói giấu dị bảo gì đó, nếu thật sự có giấu dị bảo, cha ngươi sao có thể chết sớm như vậy, sao có thể bị Cự Giao môn ức hiếp chứ?"
"Áiii chà!"
Tên to xác bị kẹt ở giữa tỏ ra cực kỳ buồn bực, trong cơn tức giận liền tiện tay chặt một tên đệ tử Luyện Khí cảnh ở bên cạnh.
Hứa Thanh Doanh cùng Lý trưởng lão lập tức đều giật mình thét lên, không dám lên tiếng nữa.
Đám đệ tử còn lại của Hỏa Vân lĩnh cũng đều run lẩy bẩy.
Tên to xác kia cười khà khà một tiếng, quyết định chủ ý, liền đi về phía Hứa Thanh Doanh.
Trong lòng Hứa Thanh Doanh tràn ngập tuyệt vọng, bỗng nhiên nàng thở dài một tiếng, nói: "Thôi vậy, tiền bối, ta nói thật, Hỏa Vân lĩnh chúng ta truyền thừa xuống cũng không phải dị bảo gì đó, mà là một khối Thiên Ngoại Vẫn thạch ẩn chứa Thần Lôi chi lực. Phụ thân ta từng nói qua, nếu như có thể luyện khối Vẫn Thạch kia thành pháp bảo, tất nhiên có thể trở thành một kiện dị bảo khống chế được thần lôi. Chỉ có điều thực lực lão nhân gia ông ta không đủ, cho nên mới. . ."
"Thì ra là thế. . ."
Tên Lý trưởng lão kia nghe vậy giật mình, mắt trợn tròn.
Nhưng tên to xác vẫn mắt điếc tai ngơ, đi thẳng về phía Hứa Thanh Doanh.
Nhưng ngay khi hắn đã giương đao lên chuẩn bị hạ xuống, trong cửa đá rốt cục cũng truyền ra một giọng nói lạnh nhạt: "Vào rồi nói!"
Hứa Thanh Doanh lập tức đại hỉ, ra sức lết vào.
Tên to xác ngơ ngác quay đầu lại hỏi: "Còn giết hay không?"
Thanh âm kia nói: "Còn ai nói lung tung thì giết!"
Tên to xác khẽ gật đầu. Trong sân nhất thời không ai dám phát ra nửa điểm thanh âm.
"Bái kiến. . . Bái kiến tiền bối. . ."
Hứa Thanh Doanh tiến vào động phủ lập tức quỳ xuống, lúc liếc nhìn trộm vị Trận sư trẻ tuổi này mới phát hiện ra hắn còn trẻ tuổi hơn so với mình tưởng tượng. Trước đó bọn hắn đều đoán vị này khoảng tầm 24, 25 tuổi, nhưng hiện tại nhìn thấy, vậy mà mới chỉ khoảng 18, 19 tuổi. Nhìn kỹ lại sẽ cảm thấy trên mặt hắn vẫn còn một chút non nớt, tuy nhiên thần sắc lại tỉnh táo, khí độ trầm ổn vượt xa tuổi tác.
Lúc này hắn ngồi trên một tòa bệ đá ở giữa động phủ, bên cạnh một cái bồ đoàn, trên bồ đoàn là một bộ thi hài. Trong tay người trẻ tuổi này đang cầm một quyển trục chăm chú đọc, nghe thấy Hứa Thanh Doanh lên tiếng hắn cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
"Khối Thiên Ngoại Lôi Thạch kia, hiện tại ở nơi nào?"
Yên tĩnh đọc quyển trục hồi lâu, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Thanh Doanh.
Giọng nói của hắn rất bình thản, mặc dù nghe có chút lạnh nhạt, nhưng cũng không cường thế tỏ ra vênh váo hung hăng hay hùng hổ dọa người, trong lòng Hứa Thanh Doanh lập tức dấy lên một chút hi vọng, thầm cân nhắc rồi thấp giọng nói: "Tiền. . . Tiền bối, khối Lôi Thạch kia đang ở trong môn phái, vãn bối có thể dẫn ngài đi lấy. Thế nhưng trước đó, vãn bối có một thỉnh cầu, mong rằng sau khi tiền bối nghe. . ."
Nam tử trẻ tuổi kia thản nhiên nói: "Nói!"
Hứa Thanh Doanh trong lòng run lên, vội nói: "Theo lý thuyết tiền bối có thể tha mạng cho vãn bối, vãn bối cũng đã vô cùng cảm kích. Nhưng hiện giờ Hỏa Vân lĩnh chúng ta thật sự là loạn trong giặc ngoài, sắp bị sụp đổ, bởi vậy vãn bối muốn mời tiền bối giúp ta thu phục phản đồ tiên môn, cũng lấy danh nghĩa là trưởng lão Hỏa Vân lĩnh, uy hiếp Cự Giao môn. . . Thanh Doanh tuyệt đối sẽ không để tiền bối xuất thủ không công, Hỏa Vân lĩnh ngoại trừ khối thần thạch kia còn có một kiện pháp bảo, một số cơ nghiệp, đợi khi tiền bối muốn rời đi, vãn bối sẽ lại dâng lên cho tiền bối ngàn lượng linh tinh. . ."
Nam tử trẻ tuổi kia nghe vậy liền nhíu mày, không trả lời ngay, hồi lâu sau mới nói: "Cự Giao môn có ân cừu gì với các ngươi?"
Hứa Thanh Doanh cười khổ nói: "Đơn giản là ngấp nghé một đầu địa mạch Hỏa hành mà Hỏa Vân lĩnh ta nắm trong tay thôi. . ."
"Ồ?"
Nam tử trẻ tuổi kia nghe vậy nao nao, nói: "Có phẩm chất gì?"
Hứa Thanh Doanh cười khổ nói: "Tính trong các địa mạch Hỏa hành, thuộc trung phẩm!"
Nam tử trẻ tuổi trở nên trầm mặc, hồi lâu sau mới nói: "Ta nên giúp ngươi thu phục tên trưởng lão phản đồ kia như thế nào?"
Hứa Thanh Doanh nghe vậy đại hỉ, vội vàng lấy từ trong túi càn khôn ra một đạo khế ước màu đỏ được vẽ lít nhít phù văn bên trên, nói: "Lúc này tính mạng tên Lý trưởng lão kia đang nằm trong tay tiền bối, tiền bối có thể buộc hắn ký huyết khế, hắn sẽ không còn dám phản. . ."
Nói đến đây nàng tựa hồ sợ Phương Nguyên không đáp ứng, lại ném ra một điều kiện nặng ký, cắn răng nói: "Nếu như tiền bối không yên lòng, cũng có thể tạm thời thiết hạ cấm chế trên người ta, thậm chí. . . nếu tiền bối ưa thích, ngay cả bản thân ta cũng có thể. . ."
Vừa nói nàng vừa ngẩng đầu lên, vẻ mặt e lệ, điềm đạm đáng yêu nhìn vị Trận sư trẻ tuổi kia.
Ánh mắt long lanh kia vô hình như thể có thêm một loại lực lượng chấn động tâm hồn.
"Vậy cứ theo ngươi nói mà làm đi!"
Nam tử trẻ tuổi kia bỗng nhiên mở miệng ngắt lời nàng, sau đó lại nhìn nàng một chút , nói: "Ngươi thì thôi!"
Hứa Thanh Doanh ngơ ngác, sắc mặt đỏ lên, thậm chí có chút không phục, dịu dàng nói: "Tiền bối, chẳng lẽ ta. . ."
Nam tử trẻ tuổi: "Ừm!"