Mấu chốt là hắn còn không tiện phản bác, nếu không đó chính là đại nghịch bất đạo, không nể mặt tổ sư gia đã chết!
"Ngươi hài tử này, ngày bình thường nhìn ngoan ngoãn, nhưng sao có thể làm ra việc điên cuồng bực này?"
Ô chấp sự ở bên cạnh than thở, chỉ vào đầu Phương Nguyên răn dạy.
"Chuyện này cũng không tính là điên cuồng..."
Phương Nguyên hơi nghiêng đầu ngẩng lên.
Ô chấp sự bị tức tới nở nụ cười: "Một người khiêu chiến gần trăm đồng môn Tiểu Trúc phong, đây còn chưa thể tính là điên cuồng?"
Phương Nguyên nói: "Làm chuyện có nắm chắc không thể tính là điên cuồng!"
Ô chấp sự: "... Nếu không phải ta hiểu rõ tính tình của ngươi, chắc chắn ta sẽ cho rằng ngươi đang nói hươu nói vượn!"
Các chấp sự không thể khuyên Phương Nguyên, chỉ đành tạm thời thu binh. Đối với chuyện này bọn hắn cũng không tiện trực tiếp nhúng tay vào, tiên môn tu hành, trên bản chất vốn là mạnh được yếu thua, đối với việc truy cầu lực lượng tiên môn cũng không bài xích, chỉ cần không phải thủ đoạn tà đạo là được. Huống chi Phương Nguyên còn lật ra cả điển tịch của tổ sư đời thứ ba, đây là thiên mệnh hộ thể, ai cũng không thể quản được hắn!
Mà hôm nay, chúng đệ tử tiên môn Tiểu Trúc phong cũng đã tụ lại với nhau, thảo luận sôi nổi.
Lúc đầu bọn hắn chỉ là một quần chúng trong đợt tranh đoạt chân truyền, lại không nghĩ tới hôm nay mình cũng cần tham dự vào, vừa hưng phấn lại vừa lo lắng. Chẳng qua rất nhanh đã có người tổ chức đoàn người, lấy đám người Lệ Giang Hàn, Thái Hợp Chân, Vương Côn, Tiêu Viễn Chí, Kỳ Khiếu Phong, Tiểu Kiều sư muội dẫn đầu, sắp xếp trận thế, trình tự nghênh địch, điểm mấu chốt ngăn địch các loại, mỗi người một chức vị, cực kỳ náo nhiệt!
Đối với chuyện này, bất kể bọn họ có quan hệ tốt hay xấu, xa hay gần với Phương Nguyên, đều chỉ có một mục đích, đó là ngăn cản Phương Nguyên lên núi. Nếu trong quá trình này có người lười biếng, không tận hết sức, vậy chẳng những không phải giúp Phương Nguyên mà còn là đang coi thường Phương Nguyên!
Bởi vậy, ngay cả đám người Tiểu Kiều sư muội, mặc dù không có ý định đích thân ra trận nhưng cũng tận tâm tận lực đề xuất mấy chủ ý xấu...
Như vậy, khi mặt trời mọc, đoạn đường từ Tiểu Trúc phong tới Công Đức Thạch Bích đã bị đám đệ tử Tiểu Trúc phong võ trang đầy đủ, bày vô số trạm gác dọc theo đường núi quanh co, sâm nghiêm không gì sánh được, nói là tường đồng vách sắt cũng không quá đáng. Mà trên bầu trời Tiểu Trúc phong lại có vô số ánh mắt đang lẳng lặng chờ đợi, quan sát, chờ khoảnh khắc Phương Nguyên cầm kiếm lên núi!
"Nếu hắn có thể thành công lên núi, hắn sẽ trở thành truyền kỳ đặc sắc nhất mấy trăm năm qua của Thanh Dương tông!"
Trên sườn núi, nữ tử mặc váy trắng vẫn luôn ở đây, lúc này nàng cũng không nhịn được nữa mà nhẹ nhàng mở miệng than một tiếng.
"Nếu không thể thì sao?"
Quả ớt nhỏ đang nghiêm túc nghiên cứu thế cờ cũng không ngẩng đầu lên nói một câu.
Nữ tử váy trắng nở nụ cười: "Đương nhiên sẽ trở thành trò cười lớn nhất mấy trăm năm qua..."
"Thời gian không sai biệt lắm!"
Đối mặt với vô số ánh mắt lời nói nhìn lại từ bốn phương tám hướng, Phương Nguyên giống như chưa tỉnh, chỉ yên lặng tính toán trong lòng, khi cái bóng của mình bị mặt trời mới mọc ánh lên trùng với ánh kiếm, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Tiểu Trúc phong, sau đó hắn từ từ đứng dậy, giữ trường kiếm trong lòng bàn tay, chậm chạp hít một hơi thật sâu...
Ngay phía trước hắn, cách đó hơn ba mươi trượng, chính là cửa ải đầu tiên đệ tử Tiểu Trúc phong bày ra.
Do năm vị đệ tử tiên môn cầm binh khí khác nhau, phân biệt chiếm định tám phương vị, thành công bày ra một đại trận.
"Phương Nguyên sư huynh, ngươi muốn bắt đầu lên núi rồi sao?"
Nhìn thấy Phương Nguyên đứng dậy, vị đệ tử xếp ở vị trí thứ nhất trong số năm vị đệ tử cười nói, đồng thời còn xa xa chắp tay, nói: "Chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi, ngươi ngàn vạn lần chớ nghiêm túc quá, chúng ta cũng đã từng nghe nói tới chiến tích diệt yêu của ngươi trên Ngọa Ngưu sơn, quả thật rất đáng sợ, nhưng ngươi phải nhìn kỹ, chúng ta không phải yêu ma quỷ quái gì hết, khi ngươi động thủ không thể đừng quá coi là thật..."
"Yên tâm, ta xuống tay có nắm chắc!"
Phương Nguyên cười cười đáp ứng, sau đó cầm kiếm đi về phía trước.
"Mau mau mau, nghiêm túc một chút, nếu năm người chúng ta thua trong tay hắn, vậy không cần sống nữa..."
Vị đệ tử tiên môn mới vừa nói không cần quá rất nghiêm túc vội vàng thấp giọng nói nhỏ với đồng môn.
"Oanh!"
Năm người đồng thời biến sắc, pháp lực bắt đầu chuyển động, động tác gần như hoàn toàn nhất trí, pháp lực kinh người cùng lúc bốc lên, sau đó hai bên kết lại với nhau, khiến năm người bọn hắn như đột nhiên biến thành một người, chắn trên đường núi, thoạt nhìn đây đã không còn là một đại trận mà là một bức tường đồng vách sắt hung hiểm lại kín đáo, chờ đợi cự thú cắn người!
"Đây thật không thể tính là trảm yêu trừ ma, chắn trước mặt ta cũng không phải kẻ địch!"
Trong lòng Phương Nguyên yên lặng nghĩ ngợi, cầm nghiêng trường kiếm, bước tiến dưới chân càng lúc càng nhanh, dần dần có gió nổi lên.
"Đây chỉ là một nghi thức mà thôi..."
Khi hắn cách năm vị đệ tử tiên môn không tới hai mươi trượng, tốc độ đột nhiên được đẩy nhanh, thanh bào phần phật, kiếm quang như tuyết.
"Ta muốn chứng minh với trời cao, cũng chứng minh với chính mình..."
Khi thân hình hắn hóa thành một cái bóng màu xanh mau chóng lao về phía năm vị đệ tử tiên môn, một câu nói nặng nề vang lên trong buồng tim!
"Lúc đầu vốn là đồ vật của ta, vậy trừ ta ra, ai cũng không có tư cách cầm đi!"
Chương 157 Độc hành lên núi (1)
"Ngũ hành điên đảo, nghịch chuyển sơn hà!"
Mắt thấy Phương Nguyên lao nhanh tới, năm vị đệ tử tiên môn canh giữ ở góc núi trầm giọng hét lớn.
Sau đó năm người chân đạp trận thế, đồng thời thôi động pháp lực.
Bọn hắn thi triển trận pháp Ngũ Hành Điên Đảo, giống với Ngũ Hành Trận Pháp mà Phương Nguyên dẫn theo đám người Kỳ Khiếu Phong thi triển ở Thái Nhạc sơn lúc trước. Sau khi thi triển trận này, năm người giống như một chỉnh thể, pháp lực đều hội hợp đến cùng một chỗ, vô cùng đáng sợ.
Năm người bọn hắn được xếp canh giữ dưới chân núi, nói rõ tu vi của bọn hắn cũng là dưới chót trong tiên môn, trong năm người, tu vi cao nhất chẳng qua cũng chỉ mới tới Luyện Khí tầng năm đỉnh phong, thế nhưng khi thi triển ra trận pháp này, pháp lực hùng hồn tuyệt không thể khinh thường!
"Phương pháp ứng đối là đúng, nhưng khả năng thôi diễn trận thế của các ngươi quá kém!"
Lúc này Phương Nguyên đã đứng ở vị trí bên ngoài mười trượng, trong lòng bàn tay kiếm quang chợt lộ, ẩn mà chưa phát.
Năm người kia cho rằng hắn chuẩn bị cường hành xuất kiếm nên bày ra tường đồng vách sắt, phương pháp ứng đối vốn không sai, nhưng bản thân Phương Nguyên vốn là cao thủ trận thuật, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra biến hóa trong trận thế của năm người bọn hắn không đủ ổn trọng, nhìn như một khối trọn vẹn nhưng kì thực trăm ngàn chỗ hở. Hơn nữa vừa nhìn thấy bản thân mình sắp sửa xuất kiếm, năm người lập tức bày ra xu thế ngăn địch, phản ứng này không khỏi quá nhanh một chút, dẫn tới mất đi ý linh động!
Chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng đã tính toán được phương pháp!
"Vèo" một tiếng, ngay lúc Phương Nguyên vọt tới vị trí cách trận ba trượng, đột nhiên hắn đạp mạnh một đạp xuống đất, một đạp này hắn vận chuyển pháp lực toàn thân, lực đạo hùng hồn đến cực điểm, chỉ nghe một tiếng vang "thình thịch" thật lớn, chấn động tới đất rung núi chuyển. Lúc đầu năm người kia như lâm đại địch, nhưng không ngờ dưới chân lại có lực đạo kinh khủng truyền đến, trong lúc nhất thời bọn hắn bị chấn động đến mức lắc lư quay cuồng, suýt nữa ngã sấp xuống.
Bởi vậy, sơ hở trong trận pháp của bọn hắn đã vô cùng rõ ràng, mà Phương Nguyên lại nương theo một bước kia, tốc độ càng nhanh thêm mấy phần, như tia chớp dồn đến trước mặt bọn hắn. Kiếm quang lành lạnh trong lòng bàn tay như luồng điện lưu lạnh lẽo hướng thẳng về một người phía trước...
"Ai da không tốt..."
Lúc đầu, có lực lượng của ngũ hành đại trận gia trì, đệ tử tiên môn ở phía trước nhất cũng không quá sợ hãi Phương Nguyên, nhưng đột nhiên đại trận tản ra, bản thân mình lại thành một mình đối mặt với một kiếm kinh khủng của Phương Nguyên, lập tức bị hù tới lông tơ dựng đứng, nhất là nhìn thấy một kiếm nhanh chuẩn sát khí sâm nhiên của Phương Nguyên, ngay cả lòng ngăn cản cũng bị mất, nhắm mắt lại kêu to: "Ta còn từng cho ngươi mượn tiền đây..."
"A?"
Phương Nguyên hơi ngẩn ra, ngược lại nghĩ tới một năm trước, có một lần mình tới Linh Bảo Các mua đan dược, nhưng tiền mang theo lại không đủ, vừa lúc vị đồng môn trước mắt này cũng ở đây, tiện tay cho mình mượn một viên linh thạch, mãi đến ngày tiếp theo mình mới trả linh thạch lại cho hắn!
Nói như thế, đúng là có phần giao tình này thật!
Nghĩ tới điểm ấy, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười, trường kiếm trong tay đột nhiên quay cuồng, nhẹ nhàng vỗ một cái lên đầu vai hắn!
"Xuy..."
Lực đạo trên thân kiếm của Phương Nguyên hùng hồn mà tinh diệu, đệ tử tiên môn kia lông tóc vô thương, nhưng lại bị kiếm này vỗ thẳng về phía sau, lui khỏi phương viên mười trượng lúc này hắn mới mở hai mắt ra, thấy mình bị đẩy khỏi trận, lông tóc vô thương, hắn mừng rơn, trong lòng không ngừng cảm khái, xem ra sau này làm người nhất định phải hào sảng giỏi giang một chút, không biết lúc nào mới có hồi báo...
"Ách... Đánh hắn!"
Bốn vị đệ tử tiên môn còn lại thấy thế lại sửng sốt một chút, không nghĩ tới Phương Nguyên vừa tiến lên đã xé rách trận do bản thân mình bày ra. Hiện tại một người bị đẩy ra khỏi phạm vi trận thế, trong sân chỉ còn lại bốn người bọn họ và Phương Nguyên, nếu nói nhận thua, bốn người bọn họ vốn còn chưa ra tay đâu, nhưng nếu tiếp tục đấu nữa, Ngũ Hành Trận không thể kết lại, muốn đấu tiếp chỉ có thể dựa vào tu vi và bản lĩnh cá nhân!
Do dự nửa hơi thở, hắn vẫn cảm thấy không ra tay quá mất mặt, lập tức hét lớn một tiếng.
Bốn người vòng quanh Phương Nguyên, đều tự thi triển pháp thuật và pháp bảo, đồng thời trấn ép Phương Nguyên đang ở trung gian!
"Thu Như Tỏa Hoành Giang, Thiên Phàm Bất Độ..."
Nhưng tại thời khắc này, Phương Nguyên lại không hốt hoảng chút nào, trường kiếm trong lòng bàn tay vừa chuyển, vạch ra một vòng tròn xung quanh người.
Kiếm thế hắn thi triển quá mức hoàn mỹ, hàn quang lưu lại trên thân kiếm lại như thực chất lưu tại quanh người hắn, vòng chung quanh hắn bảo vệ hắn vào giữa, kiếm thế hàm mà không phát, thoạt nhìn như hàn nguyệt không ngừng xoay tròn...
Lúc này bốn phương tám hướng đều là địch nhân, hắn vốn có thể thi triển pháp thuật trong vòng bảo hộ, có điều thi triển vòng bảo hộ tuy an toàn, nhưng lực lượng lại tiêu hao hai bên, mà tuy bốn người bên ngoài tu vi không cao, nhưng lực lượng cơ bản vẫn phải có, có khả năng sẽ đánh vỡ vòng bảo hộ của hắn, tối thiểu cũng sẽ tiêu hao pháp lực của hắn, không thể tính ra phương pháp đối phó tốt nhất, bởi vậy hắn chỉ dùng kiếm thế!
Bốn người xuất thủ cùng lúc, pháp lực xao động, đều đánh lên kiếm thế bên cạnh Phương Nguyên, mỗi người bọn hắn tự vận toàn lực, lại không nghĩ tới kiếm thế của Phương Nguyên lại có thể không động chút nào, cũng không bị chút ảnh hưởng, bốn người nhất thời có chút há hốc mồm, ngẩn ra một chút!
Chương 158 Độc hành lên núi (2)
Mà Phương Nguyên lại cười nhẹ một tiếng, sau đó kiếm thế run lên!
Oanh!
Vòng tròn kiếm thế hàm mà không phát, rồi đột nhiên bay ra phía ngoài, giống như bài sơn đảo hải, như vòi rồng điên cuồng gào thét!
Bốn người dưới chân bất ổn, ngã bay ra phía ngoài, ngã xiêu xiêu vẹo vẹo, không ngừng kêu thảm thiết...
"Phương sư huynh, ngươi quên ta đã từng đưa đồ giúp ngươi sao? Xuống tay vẫn nặng như thế?"
Một người mông đập trên đá ôm mông, vẻ mặt đầy oán niệm bắt đầu oán trách Phương Nguyên.
"Ách... Xin lỗi xin lỗi, nhất thời không thu tay được!"
Phương Nguyên xấu hổ, vội vàng chạy chậm đi lên kéo người ta dậy, liên tục thở dài.
Đều là đệ tử tiên môn, đồng môn học nghệ hơn hai năm, ít nhiều gì cũng phải có chút giao tình, Phương Nguyên cũng vội vàng kéo ba người còn lại lên, luôn miệng nhận sai với ba người, sau đó mới cười tủm tỉm nói: "Chư vị sư huynh đệ, cửa ải này tính là qua đi?"
Mấy người kia vội vàng xua tay: "Qua qua, đi nhanh lên đi nhanh lên..."
"Đa tạ đa tạ..."
Phương Nguyên cười ha ha một tiếng, thu kiếm thế, bước nhanh đi đến cửa tiếp theo.
"Cùng ở tiên môn học nghệ, sao hôm nay chênh lệch thực lực lại lớn như vậy chứ?"
Người nhường Phương Nguyên đầu tiên đứng ở nơi đó cảm khái, vừa nói vừa lắc đầu.
"Sao có thể so với người ta, Phương Nguyên sư huynh là thiên tài chân chính, đã từng đứng đầu Tiên Bảng..."
Người đã từng đưa đồ cho Phương Nguyên vừa ôm mông vừa miễn cưỡng thở dài nói.
"Phương Nguyên sư huynh, chúng ta chờ ngươi rất lâu rồi..."
Đi về phía trước không tới nửa dặm, trước người Phương Nguyên đã xuất hiện một cầu đá to lớn, lúc này trên cầu đá có bảy tám đệ tử tiên môn, hoặc ngồi hoặc đứng, đều nhìn chằm chằm hắn, mà đi thông cầu đá chỉ có một con đường mòn chật hẹp, đứng trên cầu đá đã có thể thu hết con đường mòn này vào mắt. Nếu như ra tay, người trên đường mòn sẽ hoàn toàn bị bao phủ bên dưới cầu đá!
"Ha ha, tất cả mọi người đều là sư huynh đệ đồng môn, nhưng ngươi muốn đánh xuyên Tiểu Trúc phong, chúng ta không thể không ra tay toàn lực. Nói rõ trước cho ngươi, mấy người chúng ta đều tương đối am hiểu pháp thuật, chiếm cứ địa thế, trên cao nhìn xuống càng thêm ưu thế, nếu ngươi không đủ nắm chắc thì sớm nhận thua đi, nếu không chờ khi chúng ta thật sự xuất thủ, sợ rằng không thể thu thế, ngộ thương tới ngươi!"
Người đang nói chuyện trên cầu đá có tu vi Luyện Khí tầng sáu trung giai, mặt mỉm cười, cũng có vài phần cuồng ý.
"Mấy vị sư huynh thật sự tìm được chỗ tốt!"
Phương Nguyên đặt chân trước đường mòn, vừa lúc ở nơi pháp thuật của đối phương không thể tới, ngẩng đầu nhìn lại, mỉm cười trả lời.
"Ha ha, đó là đương nhiên, ngươi muốn chịu thua còn kịp..."
Chúng đệ tử tiên môn trên cầu đá đều cười phá lên, có vỗ tay với nhau hoan nghênh ăn mừng.
Phương Nguyên cười cười, bỗng nhiên nói: "Nhưng nếu như ta không đi đường mòn, lại lấy Lôi Bạo Chi Phù đánh phá cây trụ bên phải cầu đá, đợi khi cầu đá sụp đổ, ta ôm cây đợi thỏ chờ từng người các ngươi nhảy xuống, lại huy kiếm lần lượt chém giết thì sao?"
"Ách..."
Chúng đệ tử tiên môn đang cười to đều ngu ra, cúi đầu dò xét phía dưới.
Vừa nhìn phía dưới, người người biến sắc, vị trí của cầu đá có thể tính là tinh xảo, nhưng không có tính ổn định, bên phải đang có một khối đá tròn được sung làm trụ, nếu Phương Nguyên có thể dùng Lôi Bạo Phù chuẩn xác nổ sụp trụ đá kia, vậy tất nhiên cầu đã cũng sẽ đổ xuống vách núi bên phải. Mà nếu bọn hắn không muốn ngã xuống theo, chỉ có thể vội vàng nhảy xuống, mà ngay lúc bọn hắn đặt chân bất ổn, nếu có người nhân cơ hội xuất kiếm...
"CMN, ai lại tìm cái chỗ chết tiệt này, đây không phải là tự tìm đường chết sao?"
"Bớt nói đi, ban nãy ngươi còn khen ta tìm được vị trí tốt..."
Mấy vị đệ tử tiên môn phía trên lập tức cãi vả rùm beng, nguyên một đám bị hù tới sắc mặt đều trắng bệch.
"Ngươi sẽ không làm như vậy thật chứ, làm hỏng mất cảnh vật tiên môn là phải bị phạt..."
Còn có người trực tiếp đổi sang khuôn mặt tươi cười, run như cầy sấy quay qua hỏi Phương Nguyên.
"Ta chỉ muốn nghiên cứu thảo luận với chư vị sư huynh đệ về xu thế địa lợi nơi này không đầy đủ mà thôi, nếu đối mặt với sinh tử đại địch, đương nhiên phải dùng bất cứ thủ đoạn nào. Nhưng mọi người là đồng môn, chỉ đang chơi trò chơi, đương nhiên cũng không làm tận tuyệt tới như vậy, như vậy không khỏi quá tổn thương hòa khí!"
Ngoài dự liệu của bọn họ, Phương Nguyên lại chỉ cười một tiếng, sau đó lắc đầu, bước một bước vào đường mòn.
"Chư vị sư huynh đệ cẩn thận, ta muốn chính thức xông cửa ải này!"
Chúng đệ tử tiên môn trên cầu đá lập tức kinh hãi, không nghĩ tới Phương Nguyên vốn đã chỉ ra nhược điểm trí mạng của bọn hắn, vốn có thể nhẹ nhõm khiến bọn hắn đi vào khuôn khổ, thậm chí là chỉ cần dựa vào một câu nói kia đã có thể trực tiếp quá quan, thế nhưng hắn lại không hề có ý chiếm tiện nghi, ngược lại chủ động vượt khó tiến lên, biết rõ đường mòn là nguy hiểm nhất nhưng hắn lại cứ muốn xông cửa ải từ con đường mòn này, nhất thời chúng đệ tử tiên môn có chút xúc động.
"Phương Nguyên sư huynh quả nhiên khí độ phi phàm, đã như vậy, chúng ta cũng không khách khí!"
Mắt thấy phía dưới Phương Nguyên đã nhanh chóng tiến tới, trên cầu đá, một người có quyết định, quát khẽ nói: "Ra tay!"
Ầm ầm!
Theo một tiếng quát này, trên cầu đá, đủ loại pháp thuật như thể trời giáng, oanh thẳng về phía Phương Nguyên.
Chương 159 Gọi sư huynh đi (1)
"XÍU...UU!..."
Trên cầu đá, tám vị đệ tử tiên môn chiếm cứ ưu thế về vị trí, pháp thuật đều hiện ra, bao trùm trọn con đường mòn vào trong, phong nhận và hỏa quang đếm không hết như sóng dữ cuốn xuống, thế tiến khủng bố khó có thể hình dung. Hơn nữa mấy đệ tử tiên môn này rõ ràng đã sớm thương lượng, trong lúc xuất thủ cấp bậc rõ ràng, trước sau có thứ tự, phong nhận hỏa ý dần dần hiện ra, uy lực tầng tầng tăng vọt!
Chuyện này cũng ứng với lời bọn hắn nói khi trước, cửa ải này thật sự có thể tính là đường chết!
Mà hôm nay Phương Nguyên đã vọt vào đường mòn, đối mặt với vô số pháp thuật lại chỉ có thể một mình ngạnh kháng...
... Nhưng Phương Nguyên cũng không chút kinh hoảng!
Hắn không lựa chọn phá hủy cầu đá mà lựa chọn đi vào con đường mòn này, chính là vì ngạnh kháng!
Sau khi hắn vọt vào đường mòn, gặp được đủ loại pháp thuật vọt xuống từ trên cầu đá, trong lòng lập tức trầm xuống, gần như chìm đến đáy hồ, nhưng đồng thời, cả người hắn lại lập tức trở nên lạnh tĩnh tới cực điểm, gần như không có một chút tình cảm!
"Vèo!"
Hắn phất tay ném kiếm trong tay ra ngoài, thẳng tắp đâm về phía cầu đá trước mặt.
Sau đó, cũng đúng lúc này, hai tay của hắn đều được tự do, thân hình vẫn đang vọt về phía trước, hai tay kết pháp ấn thật nhanh, pháp lực trong cơ thể cũng theo các loại pháp ấn được kết thành mà vận chuyển với tốc độ gấp bốn năm lần tốc độ bình thường, khi đám người trên cầu đá ra tay, pháp lực gần từ hạ từ trên bầu trời xuống, cũng gần như nháy mắt ấy hắn đã thi triển ra bảy tám đạo pháp thuật...
Oanh! Oanh! Oanh!
Khó có thể hình dung vẻ rực rỡ đã xuất hiện ngay khoảnh khắc này.
Lấy pháp phá pháp, lấy công đối công!
Phương Nguyên đứng trên đường mòn, đối mặt với pháp thuật vây kín do tám vị đệ tử tiên môn am hiểu pháp thuật đứng trên cầu đá thi triển ra, mà chính hắn lại lấy cứng chọi cứng, ngay cả kiếm pháp cũng không sử dụng, cũng trực tiếp thi triển pháp thuật, nghênh đón thế tiến công của những vị đệ tử tiên môn kia!
Vô số đạo pháp thuật đụng độ trên không, lực lượng chôn vùi, hỏa quang văng khắp nơi, gió loạn đá nát.
Pháp thuật này đừng nói là khiến hắn bị thương, ngay cả muốn tới gần hắn cũng không thể, vậy mà tất cả đều bị hắn cứng rắn chắn hết ở bên ngoài cách hắn ba trượng!
Mà trong quá trình này, Phương Nguyên đã càng lúc càng nhanh, thân hình nhảy lên giữa không trung.
"Liên thủ, thi triển Lục Dương Phong Hỏa..."
Chúng đệ tử tiên môn trên cầu đá thấy cảnh ấy, trực tiếp bị dọa kinh hãi, có người quát to.
Tám người bọn hắn đã sớm thương lượng xong, nghe thấy lời này không chút do dự, đồng thời thay đổi vị trí.
Bốn người xuất thủ trước, bốn người phía sau đuổi kịp.
Bốn người trước thi triển Hỏa Long Thuật, pháp lực kết hợp, một đầu hỏa long dài mấy chục trượng đột nhiên xuất hiện giữa không trung, bay lượn xoay quanh, cuốn thẳng về phía Phương Nguyên giữa không trung, mà bốn người phía sau cùng liên thủ triệu hoán gió to, gió trợ thế lửa, chỉ trong chốc lát tốc độ và uy thế của hỏa long kia đã cường đại gấp bốn năm lần, nó dương nanh múa vuốt dạo chơi giữa hư không!
Mà chung quanh hỏa long lại có phong nhận vô hình không dễ dàng phát giác, đáng sợ dị thường!
"Phương Nguyên sư huynh mau lui!"
Trước một thức pháp thuật do đám người liên hợp thi triển ra, gần như không có đệ tử tiên môn nào dám đón đỡ.
Người thi triển ra đạo pháp thuật này cũng rất sợ Phương Nguyên sẽ không tiếp nổi, bản thân bị trọng thương, bởi vậy lúc thi triển ra đạo pháp thuật này, hắn theo sát mà hét lớn, hy vọng Phương Nguyên có thể biết khó mà lui, mau chóng thối lui trước khi thụ thương...
Nhưng đối với những lời này, Phương Nguyên lại như không nghe được.
Lúc này hắn đã khó khăn lắm mới vọt tới trước cầu đá, người cũng nhảy lên giữa không trung, mắt thấy lực kiệt, không thể nào mượn lực, càng phải đối mặt với Hỏa Long Thuật kinh người và phong nhận phô thiên cái địa, dường như lâm vào tử cảnh, nhưng trên mặt hắn vẫn không có một biến đổi nào, chỉ đè nặng bước chân vừa lúc giẫm lên một thanh trường kiếm đã bị hắn ném lên trên cầu đá lúc trước!
"Ông..."
Thanh trường kiếm bị cú giẫm mạnh của hắn làm cong thành hình cung, sau đó bắn lên, ông ông tác hưởng.
Thân hình Phương Nguyên lại nương theo lực này bắn ra, trực tiếp nhảy lên giữa không trung, đồng thời hai tay kết pháp ấn.
Oanh!
Một luồng cuồng phong đáng sợ hiện lên quanh người hắn, giống như thực chất, không ngừng xoay quanh, toàn bộ dư ba của pháp thuật đến gần hắn tất sẽ bị sức gió hắn thi triển ngưng luyện ra phong hóa không còn một mảnh. Lại thêm thân hình hắn phóng lên trời, trực tiếp đâm đầu vào hỏa long, hỏa long lại có thể bị hắn cứng rắn xé rách. Sau đó, khi hắn đối mặt với chúng đệ tử tiên môn trên cầu đá đã thành thế từ trên cao nhìn xuống!
"Nhìn xem ta sử dụng Lục Dương Phong Hỏa như thế nào?"
Phương Nguyên từ trên cao nhìn xuống, lại nở nụ cười, mười ngón gảy nhẹ, hỏa ý đột nhiên bộc phát.
Một đầu hỏa long vọt ra từ phía sau lưng hắn, theo thân hình hắn đập xuống, nó gào thét vọt về phía trên cầu đá!
"Không tốt, chạy mau..."
Một đám đệ tử tiên môn trên cầu đá bị hù dọa tới sắc mặt đại biến, sôi nổi kêu to, người phản ứng nhanh gần như không chút nghĩ ngợi vọt từ trên cầu đá xuống, phản ứng chậm thì chỉ há mồm kêu to, vội vàng bắt đầu kết pháp ấn, muốn triệu hồi ra vòng bảo hộ để chống đỡ...
Nhưng pháp thuật của Phương Nguyên quá nhanh, chỉ chốc lát đã đến trước mắt.
Mắt thấy đẩu hỏa long trông rất sống động, thậm chí râu tóc nanh vuốt đầy đủ không thiếu đã vọt tới trước người, bọn hắn chỉ có thể bị hù tới tim gan đều nứt ra!
Chỉ có điều, ngoài dự đoán của mọi người, đang lúc bọn hắn lạnh run, bỗng nhiên một ống tay áo quét tới.
Vạt áo rộng lớn rung động, chỉ giây lát sau, hỏa long, phong nhận, tất cả đều biến mất không thấy gì nữa.
Chương 160 Gọi sư huynh đi (2)
Bầu trời trở nên sáng sủa, mọi thứ phảng phất như đều chỉ là ảo giác.
Chỉ có một mình Phương Nguyên bình bình đạm đạm chậm rãi rơi xuống trên cầu đá, sau đó ống tay áo giương lên, hút thanh trường kiếm đã bị cắm vào trên cầu đá trước đó tới tay, sau đó cầm ngược trường kiếm cười nói: "Mấy vị sư huynh đệ, cửa ải này ta xem như qua?"
"Phù..."
Mấy vị đệ tử tiên môn không kịp trả lời, đầu tiên là thở hổn hển mấy hơi.
"Phương sư huynh, cùng là một đạo Lục Dương Phong Hỏa, vì sao ngươi có thể thi triển nhanh như vậy?"
Vị đệ tử tiên môn phản ứng nhanh nhất sau khi thở hổn hển, lại gấp gáp mở miệng hỏi.
"Vận chuyển pháp thuật toàn tâm toàn ý, tâm bình ý chính, tự nhiên thần ngưng khí luyện!"
Phương Nguyên thuận miệng nói: "Đây cũng là chút lĩnh ngộ ngẫu nhiên ta có được khi luyện tập pháp thuật, muốn học ta có thể dạy cho các ngươi!"
Mấy vị đệ tử tiên môn đưa mắt nhìn nhau, qua một lát, người đứng đầu kia mới nghiêm mặt nói: "Mãi đến lúc này ta mới biết được vì sao ngươi biết rõ có phương pháp khác để đánh bại chúng ta, lại cứ nhất định phải xông vào đường mòn, thì ra là ngươi vốn có thực lực này, Phương sư huynh, hôm nay Trần Linh ta phục ngươi, ngày sau ta còn sẽ mặt dày đi tới gặp ngươi xin lĩnh giáo, hy vọng ngươi có thể vui lòng chỉ điểm..."
"Tốt, một lời đã định!"
Phương Nguyên cười cười sau đó ôm quyền, vái chào tứ phương một cái rồi cất bước nhảy xuống cầu đá.
Thanh bào tung bay, hắn điểm mấy cái trên mặt đất, rất nhanh đã biến mất giữa núi rừng.
"Trần sư huynh, không phải Phương Nguyên này vẫn luôn bị mọi người gọi là người rảnh rỗi sao? Vì sao thực lực của hắn lại có thể mạnh như vậy!"
Bên cạnh có một vị đệ tử tiên môn còn chưa hết khiếp sợ, không nhịn được hỏi.
"Yên lặng thì không một gợn sóng, xuất hiện tất phong vân biến sắc, cmn đây mới thật sự là thiên kiêu..."
Đệ tử tiên môn tên Trần Linh kia thở dài, mắng nói: "Mấy tên phế vật các ngươi cũng đừng hâm mộ, người là có phân thiên phú cao thấp, tu vi càng cao thiên phú càng rõ ràng, chúng ta không thể sánh bằng, cứ xem những người khác thế nào đi..."
"Phương Nguyên sư đệ, ngươi thật sự có thể đến nơi này, xem ra lời đồn trong môn không giả!"
Lại đi về phía trước không tới một dặm đường, Phương Nguyên lại thấy được phía trước trên một viên đá xanh có một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào xám đang ngồi xếp bằng, trông có vẻ mộc mạc đang bình tĩnh chờ hắn. Đối với người này Phương Nguyên cũng không xa lạ gì, trước đây khi hắn truyền đạo trên Phi Vân sơn, người này đã từng cùng hắn lên núi, tên là Trần Hư, cũng là một vị tiểu thiên tài danh tiếng không kém trong tiên môn.
"Ha ha, Trần Hư sư huynh đã chuẩn bị đại lễ gì cho ta?"
Phương Nguyên cười cười, nhìn nhìn tứ phương.
"Ngươi không cần nhìn, ta không sắp xếp người mai phục, chỉ có một mình ta ở chỗ này chờ ngươi!"
Trần Hư kia cười một tiếng, chắp tay thi lễ với Phương Nguyên, nói: "Ta có một số lời muốn nói với ngươi, không muốn bị người khác nghe được!"
Phương Nguyên hơi ngẩn ra, nói: "Trần sư huynh mời nói!"
Trần Hư ca thán một tiếng, nói: "Phương sư đệ, năm đó chúng ta đã từng cùng tiến lên Phi Vân sơn truyền đạo, lại không nghĩ tới cảnh ngộ kém như vậy, thành thật mà nói, ta hiểu tâm tình của ngươi, nói vậy hẳn ngươi cũng hiểu rõ cảnh ngộ của ta, chúng ta đều là người tâm tính khá cao, không phải hạng người muốn phục vụ cho kẻ khác. Từ khi Trần Hư ta được truyền huyền công tới nay, cũng vùi đầu khổ tu, chưa bao giờ dám lười biếng, những cay đắng trong đó cũng tự mình hiểu!"
"Nhưng chỉ tiếc ta một không bối cảnh, hai không có quý nhân chỉ dẫn, tuy tự vấn không kém ai, nhưng ngay cả vị trí chân truyền cũng không dám tranh đấu, chỉ có thể nhìn hạng người xuất thân giàu có đứng trên đài cao tranh đến đấu đi. Lúc đầu ta cho rằng trận tranh đoạt chân truyền này không liên quan gì tới ta, lại không nghĩ tới Phương sư đệ lại bày ra vở tuồng như vậy, cũng khiến cho một tên gia hỏa sắp bị người lãng quên như ta có cơ hội thể hiện..."
Nghe được những lời này của Trần Hư, lông mày Phương Nguyên hơi nhíu lại.
Đương nhiên hắn biết sự tồn tại của loại người như Trần Hư, bọn hắn có thiên phú không thấp, tu hành cũng chịu khó, nhưng khổ nổi bản thân không có nội tình và thế lực, cuối cùng chỉ có thể làm một người vô hình trong tiên môn. Không chỉ có nhóm thứ hai sau Thanh Dương Tiểu Thất Tử lên Phi Vân sơn có một người như Trần Hư, thậm chí ngay cả nhóm đầu tiên lên Phi Vân sơn cũng có vài người như vậy...
Chỉ là hắn có chút không rõ, lúc này Trần Hư nói những lời ấy để làm gì?
"Thành thật mà nói, Phương Nguyên sư đệ cũng là loại người giống chúng ta, nhưng chúng ta không nghĩ tới ngươi lại có quyết đoán bực này, chúng ta tranh không thắng sẽ không tranh nữa, nhưng ngươi lại lựa chọn dùng biện pháp kinh người này buông tay đánh cược một lần, chúng ta vừa ngưỡng mộ ngươi lại vừa ước ao ngươi. Cho nên đêm qua, đám người chúng ta cũng đã tham khảo một phen, có một câu, không biết có nên nói hay không..."
Trần Hư nói xong những lời này lại bình tĩnh nhìn Phương Nguyên, dường như có dụng ý riêng.
Nét mặt Phương Nguyên bỗng trở nên có chút lạnh nhạt: "Lời của ngươi không cần phải nói, ngược lại ta cũng thật sự có một câu, không biết ngươi muốn nghe hay không?"
Trần Hư hơi ngẩn ra: "Câu gì?"
Phương Nguyên thản nhiên nói: "So với việc có quỷ tâm, còn không bằng dồn tinh lực vào tu hành, tăng thêm chút tu vi!"
Trần Hư nghe xong lời ấy thần sắc biến đổi, lạnh lùng nói: "Phương Nguyên sư đệ, lời này của ngươi là có ý gì?"
Phương Nguyên không đáp, trực tiếp cầm kiếm đi thẳng về phía trước: "Đừng gọi sư đệ mãi, đổi giọng gọi sư huynh đi!"