Thế nhưng hắn không thể điều khiển đại trận, chỉ có thể ra hiệu cho Hứa Thanh Doanh đang cầm trận đồ trong tay xuất thủ.
"Ngự tiền bối, là ngươi tấn công Hỏa Vân ta lĩnh trước, vậy đừng trách chúng ta vô tình!"
Hứa Thanh Doanh cũng quát lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn xuống trận đồ, nghiên cứu xem nên thôi động đại trận biến hóa như thế nào.
Trận đồ Phương Nguyên đưa cho khác với trận đồ bình thường, biến hóa quá nhiều, dễ dàng phát động, nhưng muốn thay đổi trận pháp lại rất khó.
"Mau... Hai vị tiền bối, mau..."
Trong lúc đó, tên môn chủ Cự Giao môn cũng tỏ ra hơi kinh hãi, giọng nói như đang cầu khẩn nhìn về phía hai vị lão giả choàng đấu bồng màu đen kia.
"Ha ha, không cần phải lo lắng, có hai người chúng ta ở đây, chỉ là tiểu trận, tính là cái gì chứ?"
Hai vị lão giả choàng đấu bồng màu đen kia cũng bị vây bên trong trận, nhưng bọn hắn cũng không hề lo lắng, chỉ hờ hững nói ra một câu.
"Đúng đúng đúng, mời hai vị đến vốn chính là để đề phòng Hỏa Vân lĩnh động tay chân trên trận pháp..."
Môn chủ Cự Giao môn Ngự Thần Long liên tục gật đầu, trên mặt lộ ra một vẻ mong chờ.
"Tất cả đều là vì tiểu chủ tử mà ra sức thôi!"
Một vị lão giả trong đó cởi mũ choàng đầu ra, đó là một lão đầu tóc bạc trắng, trên cằm mọc một bộ màu đen. Hắn tỏ ra không quan tâm cười một tiếng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua chung quanh, đưa tay bấm đốt ngón tay mấy lần, có vẻ đã tính toán ra, bất chợt từ trong tay áo của hắn bay ra một đạo trận kỳ màu tím đánh thẳng về một chỗ trên trận pháp, đồng thời miệng khẽ quát một tiếng: "Mở!"
Toàn bộ đệ tử trên dưới Cự Giao môn, thậm chí là bọn người Hứa Thanh Doanh cùng Lý trưởng lão ở phía trên, tất cả đều giật mình.
Lão đầu tử này vậy mà cũng là một vị Trận sư hay sao?
"Đùng!"
Trong khi trong ánh mắt bọn hắn vẫn còn hiện lên vẻ kinh hoàng, thì trận kỳ đã cắm vào một chỗ trên trận pháp...
... Sau đó, đại trận không nhúc nhích tí nào!
Lão giả tóc bạc ngẩn người, trên trán chảy ra một giọt mồ hôi lạnh!
Trông thấy đám người chung quanh đều đang nhìn mình, hắn ho khan một cái, nói: "Trận pháp này cũng có chút cân lượng..."
Nói rồi hắn lại bấm ngón tay tính toán, trong tay áo lại có hai đạo trận kỳ bay ra ngoài, phân biệt cắm vào những vị trí khác.
... Sau đó, đại trận vẫn không nhúc nhích!
Mồ hôi trên trán lão giả tóc bạc túa ra cuồn cuộn, vẻ mặt nghi hoặc: "Hử?"
"Hừ, bộ mặt của Thiên Xu môn đã bị ngươi làm mất đi một nửa rồi!"
Vị lão giả khoác đấu bồng đen còn lại thấy vậy thầm tức giận, không nhịn được lạnh lùng quát mắng một câu.
Lão giả tóc bạc thầm chột dạ, vội nói: "Sư huynh, trận này có chút cổ quái, hay là mời ngươi ra tay..."
"Hừ!"
Vị lão giả khoác đấu bồng đen còn lại ngạo mạn khẽ gật đầu, cũng cởi mũ choàng đầu xuống, lại là một vị lão giả râu bạc mà tóc đen. Sau đó thân hình hắn đột nhiên chuyển động, đi tới mấy vị trí, sau đó tay áo hất lên, từ trong tay áo bỗng nhiên bay ra mười bộ người giấy linh động phiêu hốt tựa như có linh tính vậy. Mười bộ người giấy phóng ra chung quanh đại trận.
"A, đây là công phu sở trường của sư huynh, vẽ giấy làm người, thăm dò huyền cơ!"
Lão giả tóc bạc kia cũng biết vừa rồi mình bị mất mặt, cố ý ở bên cạnh đám người Cự Giao môn cười lạnh nói: "Tạo nghệ trận thuật của sư huynh ta cho dù không tính là đệ nhất Ô Trì quốc thì cũng ít có địch thủ, người khác thi triển trận pháp trước ở mặt hắn, đó chính là múa rìu qua mắt thợ..."
"Đúng đúng đúng..."
Chúng đệ tử Cự Giao môn liên tục gật đầu.
Cũng chính vào lúc này, mười mấy bộ người giấy kia đã bay trở về, song có bộ thì bị chém thành hai nửa, có bộ thì cháy rụi nửa bên, cũng có một vài bộ còn hoàn chỉnh không bị gì. Lão giả tóc đen đảo mắt qua, một tay tại ngực một tay vỗ túi càn khôn bên hông, lại có 32 quẻ trúc màu tím khắc kim văn bay ra, không ngừng biến hóa trước người hắn, từ sắp xếp rắc rối phức tạp lúc ban đầu, dần dần trở nên ngay ngắn có trật tự.
Sau khi tính toán hồi lâu, sắc mặt lão giả tóc đen cũng dần dần giãn ra, thấp giọng cười một tiếng, phất tay áo hô lên: "Đi!"
Xoạt xoạt xoạt xoạt...
32 quẻ trúc kia như có được sinh mệnh, lập tức bay nhanh về các hướng khác nhau.
Tựa như những mũi tên trúc, chính xác cắm lên những vị trí bất đồng chung quanh trận pháp.
Toàn bộ Cự Giao môn cùng vị lão giả tóc bạc kia đều tỏ ra hồi hộp, kích động nhìn ra chung quanh.
Sau đó lẳng lặng đợi một hồi lâu...
... Đại trận vẫn không nhúc nhích!
Trên trán lão giả tóc đen cũng túa ra một tầng mồ hôi lạnh: "Hử?"
Lão giả tóc bạc ở bên cạnh cười khổ: "Sư huynh, một nửa bộ mặt còn lại của Thiên Xu môn cũng bị ngươi vứt sạch rồi!"
Tão giả tóc đen trừng mắt liếc hắn một cái.
Vào lúc này môn chủ Cự Giao môn cũng không nhịn được nuốt nước miếng một cái, nói: "Hai vị tiền bối, chuyện này... chuyện này xử lý ra sao đây?"
...
...
"A, là..."
Lúc này Hứa Thanh Doanh ở phía trên sườn núi rốt cuộc cũng hiểu rõ biến hóa của trận pháp, đưa tay phát ra một chiêu, hút đạo kia trận kỳ trở về. Trong tay nàng đột nhiên nhoáng lên một cái, trận quang bên trên đại trận bao phủ cả tòa Hỏa Vân lĩnh lập tức biến hóa, từng đạo linh quang biến mất, trung lại về một phương hướng khác. Nếu như nhìn từ không trung, sẽ có thể thấy
được linh quang những trận kỳ kia đã hợp thành một chữ "Lệnh" to lớn!
Ầm!
Đám người Cự Giao môn đang bị nhốt chỉ cảm thấy chung quanh đều có áp lực cuồng bạo mà nặng nề nghiền ép qua, trong nháy mắt bọn hắn đều tỏ ra kinh hãi.
...
...
"Còn xử lý cái rắm, mau cầu cứu tiểu chủ tử đi..."
Hai lão giả kia rốt cục không còn giữ được vẻ thong dong trước đây nữa, hét toáng lên một tiếng, cuống quít tế lên một đạo linh phù.
Một đạo tử quang chợt lóe lên, chớp mắt đã biến mất trong bầu trời đêm.
Chương 472 Ở Đâu (1)
Vào lúc này, trên một tòa núi cao cách Hỏa Vân lĩnh hơn mười dặm đang diễn ra một màn ca hát nhảy múa. Tòa núi hoang này không biết từ lúc nào đã bị người ta san mất một khối lớn, dựng lên một tòa Tiên Đài. Mà ở phía trên Tiên Đài, tiên cầm không ngừng vang lên, hào quang từ kim châu tỏa ra hết sức cao quý. Phía dưới là tràng cảnh hoành tráng nhất, tiếng ca hát vang lên không ngừng, hơn mười vũ nữ chân dài váy ngắn, dáng người xinh đẹp đang uyển chuyển nhảy múa. Nơi cao nhất của Tiên Đài có một thiếu niên mặc áo bào màu vàng đang ngồi chống cằm, ngủ gật.
Ở phía sau hắn là một nam tử mặc áo choàng màu đen thân hình cao lớn, thân mang thiết giáp. Phần lớn thời gian hắn đều không nói một lời, chỉ lù lù đứng thẳng ở đó, thỉnh thoảng mới ngẫu nhiên mở mắt lại tỏa ra sát khí tràn ngập!
Đạo phù quang kia cấp tốc bay tới, nam tử mặc áo choàng màu đen liền đưa tay ra, dùng hai ngón tay kẹp lấy đạo phù quang kia.
Hắn phát ra thần niệm lướt qua nội dung bên trong đạo phù lục, lập tức khẽ nhíu mày.
"Thiên Ngoại Lôi Thạch vẫn chưa tới tay sao?"
Tên thiếu niên mặc áo bào màu vàng kia cũng tỉnh táo lại, ngáp một cái, uể oải xoay người hỏi.
"Không phải, đây là phù quang cầu cứu!"
Nam tử khoáng áo choàng màu đen vẻ mặt lạnh lẽo, cứng ngắc mở miệng trả lời.
"Hả?"
Thiếu niên mặc áo bào màu vàng kia mới ngáp được nửa chừng liền biến sắc mặt, cười khổ nói: "Chẳng phải tên môn chủ Cự Giao môn kia trước đó đã tìm tới ta yêu cầu hỗ trợ hai tên Trận sư đi theo, còn nói khoác rằng dễ như trở bàn tay sao. Sao bây giờ lại vô dụng như vậy, ngay cả một cái Hỏa Vân lĩnh nho nhỏ cũng không đối phó được? Chẳng lẽ nói số ta cứ khổ hoài như vậy, vàng ròng bạc trắng không tiếc ném ra ngoài, lại chỉ mời chào toàn là phế vật tới?"
Nam tử mặc áo choàng đen kia lạnh nhạt trả lời: "Thứ không ra gì như Cự Giao môn, vốn chỉ toàn là phế vật chiếm đa số!"
"Vậy thì ngươi đi đi!"
Thiếu niên mặc áo bào màu vàng hít sâu một hơi, lười biếng nói: "Cầm khối Thiên Ngoại Lôi Thạch về đây!"
"Tuân lệnh!"
Nam tử mặc áo choàng khẽ gật đầu, bên cạnh liền có người đưa tới nột cây thiết thương màu đen dài hơn một trượng, đường vân thô như trứng bồ câu.
Tay hắn xách thiết thương, sải bước hạ xuống Tiên Đài.
Hắn nhắm về phía màn sáng trận quang bên trên Hỏa Vân lĩnh cách đó hơn mười dặm, đột nhiên dùng hết tốc lực chạy đi.
Tốc độ kia vậy mà còn nhanh hơn cả tuấn mã, hơn nữa lại càng lúc càng nhanh.
Mỗi một bước đạp xuống đều như có lực lượng vạn cân, khiến mặt đất sụp xuống một cái hố thật sâu.
Sau khi chạy ra hơn trăm trượng, hắn lại tiếp tục tăng tốc, không ngờ đã từ mặt đất bước lên không trung.
"Vụt vụt vụt"
Hắn hóa thành một đạo hắc ảnh giữa không trung, tốc độ đã đạt đến mức độ khiến cho người ta cảm thấy khủng bố.
Mười dặm đường, hắn chỉ mất thời gian mấy hơi thở đã chạy tới.
Mà khi vừa tới Hỏa Vân lĩnh, tốc độ của hắn cũng đã đạt đến cực hạn. Nhìn qua trận quang dày đặc xung quanh Hỏa Vân lĩnh, đột nhiên hắn hét dài một tiếng, nương theo đà đang chạy tới hung hăng quét một thương lên trên núi...
Ầm ầm!
Trận quang khắp nơi trên Hỏa Vân chịu một thương này của hắn, trong khoảnh khắc liền bị càn quét mất một mảng lớn.
Mắt thường cũng có thể thấy được, xung quanh đều là tiếng trận quang bị xé rách rít lên, chớp nháy không chừng.
Tầng trận quang ngoài cùng bao bọc toàn bộ Hỏa Vân lĩnh, vậy mà trực tiếp bị một thương của hắn quét sạch sẽ.
"Đại nhân Dạ hộ pháp..."
Theo trận quang chung quanh núi bị nam tử áo choàng đen kia xoắn nát, đám người môn chủ Cự Giao môn đang bị vây ở trong núi cũng bởi vậy mà thoát khốn đi ra. Chỉ có điều khi bọn họ nhìn thấy nam tử áo choàng đen, trong lòng lại rất sợ hãi, vội vàng chạy tới quỳ gối trước mặt nam tử áo choàng đen này.
Ngược lại, hai vị lão giả Thiên Xu môn kia vừa liếc thấy người này lập tức biến sắc, vội vã lui lại.
"Hừ!"
Nam tử áo choàng đen kia lại ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn bọn hắn một chút, trực tiếp giẫm lên sườn núi sau lưng đám người đang quỳ xuống kia lao thẳng lên núi, chiếc áo choàng đen trong gió đêm bồng bềnh đung đưa. Hắn càng chạy càng lên cao, đến cuối cùng đã đứng giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lý trưởng lão cùng Hứa Thanh Doanh ở dưới sườn núi bên trong trận, khẽ quát: "Trên dưới Hỏa Vân lĩnh nghe đây, mau dâng Thiên Ngoại Lôi Thạch ra..."
"... nếu không, diệt cả nhà ngươi!"
Thanh âm này chấn động khắp nơi, thân hình hắn thì như điện, đánh thẳng lên trên núi.
"Từ nơi nào xuất hiện một vị cao thủ dạng này chứ?"
Liếc thấy một màn này, thiếu môn chủ Hứa Thanh Doanh cùng Lý trưởng lão của Hỏa Vân lĩnh đều kinh hãi.
Thấy nam tử kia dưới tình huống bất ngờ xuất kích đã xông qua tầng thứ nhất đại trận, Hứa Thanh Doanh cũng cảm thấy lo lắng, vội vã lay động trận kỳ, sau đó điều động trận thế, bên trong sườn núi hiện lên vô tận trận quang trấn áp qua.
"Hừ, trận pháp cuối cùng cũng chỉ là tiểu đạo!"
Thế nhưng tên Dạ hộ pháp mặc áo choàng đen lại cười lạnh một tiếng, trường thương trong tay đột nhiên vẩy một cái. Bảy tám tên đệ tử Cự Giao môn vừa mới chạy tới gần hắn liền trúng thương, vừa bị đánh bay lên vừa sợ hãi kêu to, thậm chí ở trong đó còn có cả một vị trưởng lão Trúc Cơ bị đánh bay ngược trở lại tầng tầng trận quang đang ập tới. Mà Dạ hộ pháp thì phóng lên trời, đạp lên thân thể mấy tên đệ tử Cự Giao môn tiến lên.
Mấy tên đệ tử Cự Giao môn kêu thảm, trực tiếp bị trận quang thôn phệ, Dạ hộ pháp lại thành công phóng qua tầng thứ hai của đại trận.
"Yêu nhân phương nào ở đây giương oai?"
Chương 473 Ở Đâu (2)
Lý trưởng lão đang đứng trên một tòa cung điện phía sau tầng thứ hai đại trận, thấy thế tới của hắn quá nhanh, vượt qua trở ngại vọt tới trước người mình, lúc này cũng cảm thấy cực kỳ giật mình. Lão nghiến răng xông lên giữa không trung, liên tục kết mấy đạo pháp ấn, hiện ra một đầu Hỏa Long quay quanh người.
Hung uy phát ra bốn phía, từ giữa không trung đập xuống.
Lần này lại không phải cố ý yếu thế giống như lúc dụ địch xâm nhập trước đó, mà là chân chính phát huy ra bản lĩnh của mình.
"Hừ!"
Thế nhưng tên Dạ hộ pháp kia thấy vậy chỉ tỏ ra lạnh lùng, đột ngột đạp một bước vào không trung tiến lên, vậy mà lại xem Hỏa Long kia như không có. Mãi đến khi Hỏa Long áp sát người mới kéo đuôi áo choàng màu đen sau lưng đưa ra trước người, bao phủ Hỏa Long lại. Mà trường thương của hắn thì lắc một cái, trong hư không liền xuất hiện từng vòng gợn sóng, mũi thương xuyên qua từng vòng tròn gợn sóng chỉ về vị trí trái tim Lý trưởng lão ở phía xa!
Lý trưởng lão cũng thầm giật mình, hai tay đập xuống một cái, mặt đất lập tức dâng lên mấy bức tường đá.
Nhưng lực lượng một thương này đánh tới lại to lớn đến lạ thường, mấy bức tường đá đồng thời vỡ nát, một thương kia vẫn thẳng tắp chỉ tới.
Khoảng cách tới trái tim Lý trưởng lão đã không đủ ba thước!
"Lui lại!"
Mấy vị trưởng lão Hỏa Vân lĩnh khác cũng vừa sợ vừa giận, cùng nhau tiến lên.
Thế nhưng trường thương của nam tử áo choàng đen kia chợt vung vẩy, thân hình di chuyển tựa như quỷ mị, áo choàng mở ra phía ngoài, lóe lên một áng lửa. Không ngờ lại là đầu Hỏa Long vừa bị áo choàng bao phủ kia, lúc này lại bị phóng thích ra. Mấy vị trưởng lão kia bị xuất thủ bất ngờ, đành phải liều mạng đón lấy, nhưng bên trong Hỏa Long này ẩn chứa một thân pháp lực của Lý trưởng lão, làm sao bọn hắn có thể tiếp được, lập tức phun ra một ngụm máu tươi...
Nam tử áo đen kia vẫn một mực chạy về phía trước, trường thương vẫn vững vàng chỉ vào tim Lý trưởng lão như trước.
Hứa Thanh Doanh thấy vậy kinh hãi, vội vã định huy động trận quang ngăn cản nam tử kia, nhưng Lý trưởng lão lại ngăn cản trước mặt nàng, muốn huy động trận quang đánh tới trừ phi là trực tiếp xé nát Lý trưởng lão cùng một chỗ. Trong lòng chỉ một thoáng do dự, thời cơ cũng đã trôi qua...
Bình!
Lý trưởng lão rốt cục cũng lui trở về, lưng đụng vào vách đá phía sau vô cùng chật vật, toàn thân toát mồ hôi lạnh...
Nhìn qua bóng hình nam tử áo đen kia, trong lòng lão đã hoảng sợ đến cực điểm.
Trực giác của lão cho thấy, tu vi của đối phương kỳ thật cũng không cao đến mức độ có thể nghiền ép mình, cùng lắm cũng chỉ là Trúc Cơ trung kỳ giống như mình mà thôi. Mà từ lúc hắn phóng lên núi tới giờ vẫn chưa từng thi triển qua pháp thuật, nên không biết được hắn là Trúc Cơ mấy mạch. Thế nhưng lực lượng của hắn hết lần này tới lần khác lại mạnh đến kinh người, chiếc áo choàng màu đen kia cũng thập phần cổ quái, vậy mà khiến cho mình thoáng mất tập trung, suýt nữa mất mạng dưới thương của đối phương.
Vụt...
Một bóng người màu đen bay thẳng đến tầng thứ ba của đại trận, chiếc áo choàng màu đen bồng bềnh giữa không trung từ từ rủ xuống.
Hai chân tiếp xúc mặt đất, nam tử áo đen kia thản nhiên nói: "Thiên Ngoại Lôi Thạch ở đâu?"
Hứa Thanh Doanh trông thấy một thân sát khí của hắn liền kinh hãi, ngay cả Lý trưởng lão cũng không địch nổi, nàng hoàn toàn không dám ra tay.
Mà khi nghe thấy nam tử này lên tiếng, trong làng nàng càng nghi hoặc không thôi.
Chuyện về Thiên Ngoại Lôi Thạch trước giờ luôn là một bí mật của Hỏa Vân lĩnh, chỉ có cha con nàng biết, ngay cả Lý trưởng lão cũng không biết rõ, mãi đến khi Hỏa Vân lĩnh bị Phương Nguyên vây khốn, nàng mới không giấu được nói ra. Nam tử này sao lại biết được chứ?
"Ở..."
Nàng theo bản năng định nói ra.
Thế nhưng mới nói được nửa chừng lại trở nên do dự...
Vị kia Trận sư phía sau núi kia đã đặc biệt dặn dò qua, đừng để ai quấy rầy hắn, chắc là hắn đang hành công đến thời điểm then chốt. Những người tu hành đều biết, nếu đang tu luyện đến thời điểm then chốt lại bị người ta quấy rầy, hậu quả nhẹ nhất cũng là tẩu hỏa nhập ma, tu vi hao tổn nhiều...
Nếu lúc này mình nói ra vị trí của hắn, chẳng phải là hại chết hắn?
"Hừ!"
Nam tử áo choàng đen đột nhiên đạp một bước về phía trước, đâm ra một thương về phía Hứa Thanh Doanh.
"Bành!"
Sát khí bên trên thân thương tỏa ra khiến Hứa Thanh Doanh kinh hãi, vội vàng tế lên một tấm chắn màu xanh.
Nhưng lực lượng một thương này quả thực quá mạnh, tấm chắn nàng tế lên cơ hồ chỉ trong thoáng chốc đã bị phá toái. Sau đó một thương kia ghim thẳng vào bụng của nàng, đẩy nàng không ngừng lui về phía sau cho đến khi đụng phải Lý trưởng lão, hai người đồng thời bị ghim vào vách đá, miệng phun ra ngụm lớn máu tươi.
"Ở đâu?"
Nam tử kia hất lên áo choàng màu đen, lại lần nữa chậm rãi mở miệng hỏi.
Hứa Thanh Doanh đau đến thân thể co quắp, nhìn qua nam tử áo choàng màu đen như nhìn thấy ma.
Trong lòng nàng cũng muốn nói ra, nhưng cuối cùng vẫn có chút do dự...
Nàng cảm nhận được một cách vô thức rằng, mình không nói ra được là bởi vì vị Trận sư kia đã hạ cấm chế trên người mình.
"Ở... Ở..."
Đôi môi nàng run rẩy, liên tục nói ra mấy chữ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói ra được ở nơi nào.
"Ở... Nơi... Nào..."
Nam tử áo choàng màu đen rõ ràng không kiên nhẫn được nữa, chậm rãi chuyển động trường thương, quấy gan ruột Hứa Thanh Doanh lộn lên.
Hứa Thanh Doanh đau đến chảy ra nước mắt, im ắng há hốc mồm.
"Thanh Doanh chất nữ, mau nói đi..."
Lý trưởng lão ở bên cạnh cũng không nỡ nhìn, bi phẫn kêu lớn.
Thế nhưng đúng vào lúc này, từ phía sau núi bỗng nhiên truyền ra một âm thanh lạnh nhạt: "Ở đây!"
"Soạt!"
Nam tử áo choàng màu đen đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt như kiếm nhìn ra phía sau núi.
Chỉ nghe thấy thanh âm kia lại tiếp tục cất lên, giọng nói tỏ ra hờ hững: "Có bản lĩnh thì tới bắt!"
Chương 474 Bản Sự Bình Thường (1)
"Chỉ vì một câu nói kia của ngươi, ngươi chắc chắn phải chết!"
Chợt nghe thấy lời nói mang theo ý khiêu khích nhàn nhạt vang lên từ sau núi, vị Dạ hộ pháp mặc áo choàng đen kia liền biến sắc.
Lông mày của hắn vặn lại thành một đoàn, thậm chí sát khí trên người hắn cũng nồng đậm thêm một tầng chỉ trong nháy mắt. Sau đó thân hình hắn chớp động, lướt ra sau núi, ánh mắt quét qua, nhanh chóng tập trung vào động phủ bị một mảnh thanh vụ bao phủ kia. Trong ánh mắt hắn ngầm sinh sát cơ, chỉ thấy hắn nhảy lên một cái, trường thương trong lòng bàn tay ngưng tụ ra tầng tầng sát khí giống như thủy triều, hung hăng đập vào mảnh thanh vụ kia!
Giống như hắn đang muốn sinh sinh nện nát nhừ cả động phủ và người trong động phủ kia!
"Bá..."
Tựa hồ cảm ứng được sát khí truyền tới từ bên ngoài động phủ, Quan Ngạo lập tức mở mắt.
Lúc này hắn đã kết thúc quá trình hấp thụ hỏa mạch địa khí, có điều ánh lửa trên người hắn vẫn còn cường hoành bức người. Đây là thời điểm hắn cần vận chuyển pháp lực, chuyển hóa hỏa lực này thành một thân tu vi của mình. Thế nhưng hắn lại có hơi không kiềm chế được, đôi mắt giống như bị hỏa ý thiêu đốt của hắn bốc lên sự hung ác, hắn chợt gầm nhẹ một tiếng giống như dã thú: "Phương tiểu ca, ta... ta muốn giết người!"
"Đi đi!"
Phương Nguyên mặt không biểu tình, nhàn nhạt mở miệng: "Đúng lúc có người muốn chết!"
"Xoạt!"
Quan Ngạo nghe thấy thế thì đại hỉ, ánh lửa trên người hắn chợt lóe lên.
Thanh trát đao giống như cự nhận được hắn gác bên tường cách đó không xa chủ động bay vào tay hắn.
Oanh!
Trong khoảnh khắc đao đã vào tay, Quan Ngạo lập tức phi thân, đánh vỡ động phủ bay ra ngoài.
Trong khi đó vào lúc này, vị nam tử mặc áo choàng áo đen kia đang vung vẩy trường thương, một mảnh gợn sóng có thể thấy được bằng mắt trần sắp sửa đánh vào mảnh thanh vụ kia. Nhưng chỉ nghe một tiếng ầm ầm vang lên, thanh vụ bỗng nhiên tản ra, một tên nam tử cao lớn toàn thân trên dưới sôi trào hỏa diễm kinh người đột ngột vọt ra, cự đao trong tay hắn hung hăng trảm lên trường thương kia!
"Bành..."
Đao thương va chạm vào nhau, âm vang chấn động cả ngọn núi.
Quan Ngạo toàn thân bốc cháy bị cự lực trên thương này đánh bay ra ngoài, cả người đập vào vách núi ở sau lưng.
Vách núi kia bị cú va chạm này của hắn làm cho nứt ra vô số khe hở giống như là mạng nhện vậy.
"A?"
Sau một kích như thế, vị nam tử đang khoác trên mình chiếc áo choàng đen kia cũng có hơi giật mình. Hắn có thể cảm nhận được, lực đạo của một đao kia vô cùng kinh người, ngay cả một thương súc lực của hắn cũng bị nó ngăn lại, đây đúng là một đao mười phần bất phàm!
Hắn còn có thể cảm nhận được, tên to con cả người sôi trào hỏa diễm kia, hình như còn không phải là tu sĩ Trúc Cơ...
Thế nhưng trên đời này làm gì có tên tu sĩ Luyện Khí cảnh nào có thể đón đỡ một thương của mình được?
"Rống..."
Ý niệm này còn chưa hiện lên trong đầu hắn, hắn lại bỗng nhiên cảm thấy run lên.
Tên đại hán vừa mới bị hắn đánh bay kia lại một lần nữa gầm gừ lao đến.
Một thương kia của mình, thế mà không đánh chết được hắn ư?
Nam tử áo choàng đen cảm thấy giận dữ, hai tay chấn động, lại là một thương quét ngang ra.
Oanh!
Một thương này lại đánh bay tên đại hán tử kia ra ngoài, thế nhưng lần này, hắn chỉ lui lại hơn mười trượng!
Sau mười trượng, hắn miễn cưỡng cố trụ lại được, ánh lửa trên người cũng vì vậy mà thu liễm đi mấy phần.
Phảng phất như mượn nhờ một thương này của đối phương, hắn đã miễn cưỡng nhồi nhét được hỏa ý kinh người kia vào trong cơ thể.
"Muốn chết!"
Ánh mắt của tên nam tử áo choàng đen bỗng nhiên trở nên âm lãnh. Hắn nhìn ra được, tên to con này vậy mà lại muốn mượn nhờ lực lượng của mình để tu luyện. Điều này khiến hắn lập tức trở nên lãnh khốc, dù sao hắn cũng là người có tu vi Trúc Cơ tầng bốn, hơn nữa còn xuất thân từ sa trường, vì vậy hắn rất tự tin vào một thân võ pháp của mình. Nhưng vào lúc này, hắn thế mà lại bị một tên to con nửa bước Trúc Cơ đón đỡ hai thương, việc này đã khiến cho hắn nổi giận trong lòng!
"Sưu!"
Tên to con kia lại một lần nữa lao đến, từ trên cao chém xuống một đao.
Đến lúc này, tên nam tử mặc áo choàng đen mới chợt phát hiện ra, vóc dáng của mình vốn đã rất cao to, nhưng người trước mắt này thế mà lại còn cao lớn hơn cả mình. Khi hắn tới gần, mình thế mà lại cảm thấy áp bách, chuyện này thật sự rất hiếm khi xảy ra với hắn...
"Cút ngay cho ta!"
Hắn đột nhiên quát lên một tiếng như sấm động mùa xuân, trường thương như rồng, quấy nát hư không, hung hăng giết về phía trước.
Đao thương lại một lần nữa va chạm vào nhau!
Ngoài dự liệu, lần này tên to con kia thế mà lại không lui lại, vẫn cứng rắn đứng yên tại chỗ.
Trong khi tên nam tử mặc áo choàng đen lại cảm thấy hai tay tê rần, chậm rãi lui về phía sau một bước.
"Ngươi... Ngươi là thứ quái vật gì vậy?"
Ánh mắt tên nam tử mặc áo choàng đen có hơi thay đổi, hắn nhìn qua tên to con kia mà giống như gặp quỷ vậy.
"Hắc hắc..."
To con kia hé miệng cười cười, phảng phất như lần này không bị đẩy lui làm cho hắn có hơi đắc ý.
Ánh lửa quấn quanh người hắn được thu vào trong cơ thể hắn càng lúc càng nhiều, chỉ còn lưu lại khoảng hơn ba thước ở bên ngoài.
Có điều mặc dù đang cười, thế nhưng thân thể hắn vẫn tràn đầy hung uy, sau đó hắn lại một lần nữa vung đao chém tới.
"Hừ!"
Người mặc áo choàng đen không muốn liều khí lực với Quan Ngạo nữa. Con đường tu luyện của hắn khác với người thường, hắn tu ra một thân thần lực, bình thường gặp phải địch nhân thì luôn luôn dốc hết sức lực để trực tiếp trấn áp đối phương. Thế nhưng hôm nay lại gặp phải một tên quái thai như vậy, việc này khiến cho hắn đành phải biến ảo chiêu số, thân hình lóe lên né tránh một đao này, trong khi tay trái âm thầm biến ảo một đạo pháp ấn...
"Xoạt xoạt xoạt xoạt "
Khoảng không xung quanh đột nhiên có hơi nước ngưng kết, sau đó nhiệt độ chợt hạ xuống khiến cho hơi nước biến thành băng châm.
Dưới sự thôi động bởi pháp lực của hắn, băng châm lóe lên trong không trung, sau đó bay về phía các đại huyệt trên người tên to con kia.
Đối mặt với nguy cơ nhỏ bé này, tên to con kia hình như hoàn toàn không phát giác ra...
Thế nhưng lại có một người khác phát giác ra!
Chương 475 Bản Sự Bình Thường (2)
Bên trong thanh vụ chợt xuất hiện một bóng người: "Ngươi không phải rất có bản lãnh hay sao, cần gì phải dùng thần thông để khi dễ một người mới vừa Trúc Cơ như vậy?"
Nói xong, người kia chợt tế ra một đạo trận kỳ rung động trên không trung, hơi hơi tản ra quang mang màu vàng nhạt.
Theo trận kỳ này xuất hiện, thanh vụ vốn bao phủ động phủ đột nhiên khuếch tán ra tứ phương, tạo thành đạo đạo cuồng phong. Chỉ trong chốc lát, tất cả linh khí xung quanh tên nam tử mặc áo choàng đen và tên to con kia đều bị giảo loạn, giống như biến thành một mảnh loạn lưu. Trong tình cảnh này, băng châm mà tên nam tử mặc áo choàng đen kia vừa mới biến hóa ra đã bị hòa tan trong nháy mắt, lập tức tan biến giữa không trung!
"Trận sư..."
Nam tử mặc áo choàng đen âm thầm cắn răng, phẫn hận người mặc thanh bào kia tới cực điểm.
Chỉ là khi hắn còn không kịp phản ứng lại, một tiếng hổ gầm chợt vang lên bên người hắn, kèm theo đó là một đao bổ tới.
Hắn chỉ có thể cắn răng trở thương tiếp đón một đao kia.
Lần này, hắn lại là người bị đánh lui mấy bước!
Sự kinh ngạc trong lòng hắn lúc này thật khó để diễn tả bằng ngôn từ.
"Nhanh... Nhanh nhanh xông lên tương trợ Dạ hộ pháp..."
Lúc này ở phía dưới Hỏa Vân lĩnh, khi Hứa Thanh Doanh bị một thương đính trên vách đá, đại trận không còn người nào lo liệu nên đệ tử Cự Giao môn đã trốn thoát ra được, đang ác chiến với đệ tử Hỏa Vân lĩnh. Đã có mấy tên cao thủ cảnh giới Trúc Cơ vọt lên trên núi, nhìn thấy Dạ hộ pháp thế mà lại bị một tên tráng hán vóc người khôi ngô quấn lấy ác đấu một trận, thậm chí còn giống như đã rơi xuống hạ phong, điều này khiến cho bọn hắn vô cùng kinh hãi.
Vì vậy bọn hắn đều nhao nhao kêu to chạy tới, mấy đạo pháp khí đã được tế lên không trung.
"Các ngươi đều cút ngay cho ta!"
Khi vị Dạ hộ pháp kia nghe thấy những tiếng kêu to xung quanh thì lại giống như bị vũ nhục, vì thế hắn khẽ quát một tiếng.
Đồng thời hai mắt hắn huyết hồng, nhìn chòng chọc vào Quan Ngạo, cả người lùi về phía sau mấy trượng.
Cùng lúc đó, hắn chợt cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết lên trên trường thương trong tay.
Chỉ trong chớp mắt, trường thương trên hắn mơ hồ có phù quang sáng lên, sau đó thanh trường thương kia thế mà lại bắt đầu run rẩy, sau đó liền giương nanh múa vuốt. Từ bên trong trường thương bay ra một đạo long ảnh hơi mờ nhạt đánh thẳng về phía Quan Ngạo. Chuyện này xảy ra vô cùng đột ngột, ngay cả Phương Nguyên cũng không ngờ được, thế thì Quan Ngạo làm sao có thể đề phòng được. Hắn chỉ hơi mất tập trung một chút thì đã bị long ảnh kia cuốn lấy đại đao.
Trong khi đó, vị Dạ hộ pháp kia thì thừa cơ bứt ra, vọt thẳng về phía đạo thanh ảnh ở bên ngoài động phủ kia.
Bị một người tu hành dùng mình như một loại trợ lực, việc này đối với hắn thật sự là một loại vũ nhục khó tả. Ngay cả đám phế vật Cự Giao môn mà cũng cho rằng mình cần trợ giúp, điều này càng làm cho hắn khó lòng chịu được...
Bởi vậy hắn đã gọi ra chiến hồn mà bản thân nuôi hơn mười năm vào lúc này.
Mặc dù chiến hồn này khai mở phong ấn một lần thì ít nhất cần dưỡng lại ba năm, thế nhưng bây giờ hắn không nghĩ được nhiều như vậy.
Có tên Trận sư kia nhìn chằm chằm, hắn không cách nào thi triển thần thông, vì vậy hắn chỉ có thể mượn nhờ lực lượng của chiến hồn!
Nhân cơ hội này, hắn muốn đánh chết tên Trận sư kia!
Hắn có thể cảm giác được, kẻ khó chơi chân chính không phải là tên tráng hán này. Trên thực tế, tên tráng hán này cũng chỉ có khí lực lớn kinh người, hơn nữa còn có một cỗ khí thế hung ác nên không bị sát khí của mình ảnh hưởng đến tinh thần mà thôi. Kẻ đáng giận chân chính chính là tên Trận sư núp trong động phủ kia.
Nếu không phải do hắn âm thầm lo liệu thì sao mình có thể bị tên tráng hán này áp chế được chứ.
"Cẩn thận a..."
Trên vách núi chợt vang lên một tiếng kêu vừa hư nhược vừa sợ hãi.
Người chú ý tới trận đại chiến ở sau núi không chỉ có riêng đệ tử Cự Giao môn, ngoài ra còn có đệ tử Hỏa Vân lĩnh.
Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão bị trọng thương được các đệ tử nâng đỡ, đứng ở xa xa quan sát trận chiến này.
"Hô..."
Bọn hắn hiển nhiên cũng nhìn ra một thương kia của Dạ hộ pháp hung ác tới cỡ nào.
Mũi thương mang theo hung uy đáng sợ xé gió bay tới, giống như muốn giảo sát tên Trận sư trẻ tuổi kia mảnh nhỏ. Phương Nguyên bên kia thế mà lại không tránh không né, giống như đã bị dọa cho choáng váng đầu óc rồi vậy. Đám người Hỏa Vân lĩnh đều cảm thấy kinh hãi, Trận sư có thực lực yếu đuối là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, ngươi tốt xấu gì cũng nên biết đường mà trốn đi a...
... Có điều sự tình tiến triển sau đó lại không giống như những gì bọn hắn tưởng tượng cho lắm!
Phương Nguyên đợi mãi đến khi một thương kia bay tới trước người thì mới hít vào một hơi, tiếp đó sau lưng hắn đột nhiên có năm đạo tinh khí hiển hoá ra.
Năm đạo tinh khí kia giống như một dải lụa ngũ sắc đón gió phiêu đãng giữa không trung.
Thân hình của tên Trận sư trẻ tuổi kia hơi trầm xuống, sau đó hắn đột nhiên vỗ ra một chưởng.
Tại khoảnh khắc này, năm đạo tinh khí kia lóe lên một cái rồi biến mất, bởi vì tất cả pháp lực đều đã tập trung vào trong một chưởng kia của hắn.
Trận thế xung quanh cũng đồng thời thu vào, biến thành một đạo cự lực, gia trì trên một chưởng này.
Ầm ầm!
Hắn vỗ ra một chưởng này, ngay cả hư không cũng bị hắn đánh ra một cái động!
"Ngươi..."
Vị Dạ hộ pháp kia vô cùng kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị chưởng lực hùng hồn kia đánh bay đi, từ sau núi bay ra trước núi, đụng phải vách đá mà Lý trưởng lão và Hứa Thanh Doanh bị ghim vào trước đó. Lực lượng nặng nề này đánh vỡ ra một cái hố hình người, đá vụn lộn xộn rơi xuống, còn hắn thì vừa chấn kinh lại vừa nghi hoặc.
Hắn há hốc mồm, nhưng lại không nói nên lời.
Bởi vì một chưởng này đã đập nát xương cốt toàn thân hắn, cũng như đánh vỡ đạo cơ của hắn.
Ngay cả trường thương của hắn cũng đánh bay ngược về, quán xuyên lồng ngực của hắn, đính hắn dính trên vách đá.
"Bản sự bình thường!"
Vị Trận sư trẻ tuổi kia đứng thẳng dậy, đưa ra đánh giá sau cùng.