Kim trụ đó bị hắn đụng phải, sau khi hơi lay động, cấm chế bên trên đã biến hóa không ngừng, mà hắn thôi diễn trong lòng, rất nhanh liền đã tìm được nhược điểm của nó, hai mắt lạnh lùng, đột nhiên đạp không mà lên, đi tới bộ vị chính giữa kim trụ.
- Ầm...
Hắn ngưng tụ một thân pháp lực, hung hăng đạp tới.
Vô số cấm chế bên trên kim trụ lập tức không ngừng lấp lánh, một lúc sau, liên tục ảm đạm, sau đó...
Trong ánh mắt của mọi người, đều chiếu ra một màn kim trụ đó chậm rãi sập xuống!
- Tình hình bên trong như thế nào rồi?
Ngoài bí cảnh, Kim Lão Thái Quân vốn đang là bộ dạng nhắm mắt dưỡng thần, giống như là thần du thái hư, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, nhưng bỗng dưng lại trong lòng cả kinh, dường như dự cảm được chuyện không tốt, lập tức mở mắt ra.
Sau khi do dự một lúc, nàng ta gọi lão Ngũ của Kim gia tới, thấp giọng hỏi.
Nhưng Kim gia lão Ngũ này lại bất đắc dĩ cười nói:
- Bên trong chưa có tin gì truyền ra, nhưng lão tổ tông chớ lo, hiện giờ trong bí cảnh, thiên kiêu các lộ chỉ sợ đều đã trảm sát được tiểu nhi đó rồi, bản sự của hắn có lớn tới mấy thì cũng không phải là đối thủ của nhiều người như vậy, huống hồ, cho dù là lui một bước mà nói, bản lĩnh hắn thông thiên, ỷ vào Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia chúng ta mà càn quét bát phương, những người đó không làm gì được hắn, nhưng pháp lực của một mình hắn cũng phải có hạn chứ? Trong bí cảnh. chính là người đông thế mạnh, chẳng lẽ còn không thể tiêu hao chết được hắn à?
Vấn đề mà ngay cả Kim Đan cũng có thể nghĩ ra được, Kim Lão Thái Quân làm sao mà không rõ.
Nàng ta chậm rãi gật đầu, liền cũng không nói nữa.
Kỳ thật nàng ta cũng biết, Bát Hoang đó từ cửa vào bí cảnh đi vào, một đi một về, ít nhất cũng phải mấy ngày thời gian, hiện giờ cho dù tiểu nhi Thiên Đạo Trúc Cơ đó đã bị người ta chém chết, tin tức này muốn đưa ra cũng phải là hai ba ngày sau...
Chỉ là cũng không biết tại sao, cho dù cảm thấy không có vấn đề, nhưng lại vẫn thấy không an tâm.
- Thái Hư tiên sinh đến rồi.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, đột nhiên ngoài Thú Uyển, có người hô to.
Lối vào bí cảnh này, các trưởng lão đệ tử của các thế gia tiên môn đều cả kinh đứng lên.
Ngay cả Kim Lão Thái Quân cũng có chút kinh ngạc:
- Lão già đó sao lại tới.
Vị Tuần Tra Sứ của Tiên Minh nghe thấy vậy, lại vội vàng đứng lên, chỉnh đốn y bào, đi ra ngoài nghênh đón.
Vị Thái Hư tiên sinh đó là cao nhân của Tiên Minh, xuất thân từ Dịch Lâu, trong truyền thuyết trên có Quan Thiên Phủ, dưới có U Minh chi năng, địa vị rất cao, theo lý thuyết, loại việc nhỏ như Kim gia mở bí cảnh, là sẽ không quấy rầy đến hắn, không ngờ hắn không ngờ lại tự mình tới.
- Thái Hư lão tiên sinh có lễ.
- Thái Hư tiền bối, Vãn Phi ở đây khấu kiến.
Không bao lâu sau, liền nghe xa xa có tiếng hành lễ liên tiếp truyền đến, một vị lão giả áo xanh chậm rãi đạp mây mà đến, hắn nhìn thì dáng người cũng không quá cao lớn, lại hơi béo, bên hông buộc một sợi dây cỏ, dưới chân đi một đôi dày đay, trông cũng tiên phong đạo cốt, không nhiễm khói lửa, hắn chậm rãi gật đầu với người xung quanh, sau đó bay tới trên ngọn núi ở bên trái cửa vào bí cảnh.
- Thái Hư đạo hữu tại thượng, thứ cho lão thân không thể nghênh đón từ xa.
Kim Lão Thái Quân cũng từ trên ghế thái sư ngồi dậy, hành lễ ngang hàng với Thái Hư Chân Nhân.
- Ha ha, không dám, lão phu không báo mà đến, thật sự là thất lễ.
Vị Thái Hư tiên sinh đó hành xong lễ với mọi người, liền ngồi xuống vị trí mà lúc trước vị Tuần Tra Sứ của Tiên Minh kia ngồi, Tiên Minh Tuần Tra Sứ ở bên cạnh cùng với Bạch Thủ lão giả phụ trách thu thập tin tức của thiên kiêu các phương đều cung kính đứng phụng dưỡng hai bên.
- Tôn thượng, Thông Thiên Bí Cảnh tự có chúng ta trông coi, không biết tôn thượng lần này đến là có chuyện gì?
Vị Tiên Minh Tuần Tra Sứ kia sau khi tự tay dâng trà thơm, liền không nhịn được thấp giọng hỏi.
- Ha ha, lão phu nhàn rỗi chế Thiên Kiêu Phổ, cũng tâm huyết dâng trào, nghe nói Thiên Lai Thành có náo nhiệt để xem, liền đến góp vui.
Vị Thái Hư tiên sinh đó cũng không ra vẻ, chỉ cười cười xua tay.
Vị Tiên Minh Tuần Tra Sứ và Bạch Thủ lão giả nghe vậy, liền cũng không không hỏi nữa, Tiên Minh làm Thiên Kiêu Phổ, lại do vị Thái Hư tiên sinh này cầm đầu, bọn họ chỉ phụ trách thu thập tin tức của một số thiên kiêu các nơi trong vực mà thôi, nhưng vị Thái Hư tiên sinh này lại phụ trách sắp xếp thứ tự cả bảng, hai người bọn họ, vốn đều là làm việc cho vị Thái Hư tiên sinh này, hiện giờ chính chủ tới rồi.
- Lão tổ tông, cái này...
Mà ở một bên khác, sớm đã có người chủ sự của Kim gia tới trước mặt Kim Lão Thái Quân, thấp giọng hỏi.
- Cứ kệ lão già này, chuyện của Kim gia chúng ta, Kim gia tự mình sẽ xử lý!
Sắc mặt Kim Lão Thái Quân âm trầm, miễn cưỡng phất phất tay.
Hiện giờ đại kiếp buông xuống, uy nghiêm của Tiên Minh cũng ngày một cao, cho dù là thế gia như bọn họ, cũng không thể không để ý tới thái độ của Tiên Minh, tựa như lúc trước, Kim gia muốn ở trong bí cảnh xuống tay với Phương Nguyên, là có hai nguyên do.
Thứ nhất, mượn lực lượng của Thiên Đạo Trúc Cơ, giúp Kim gia giải quyết lo lắng ngầm trong bí cảnh, quả thực là rất cần thiết, nếu không, đổi lại là tử sĩ đi vào, một là không biết sẽ chết bao nhiêu người, hai là không biết những người này cho dù chết lại có thể giải quyết được vấn đề hay không.
Nhưng một điểm quan trọng hơn chính là thái độ của Tiên Minh.
Tiên Minh sớm có nghiêm lệnh, càng là đại kiếp buông xuống, phải bảo vệ tốt Tiên Miêu đời tiếp theo, những thiên kiêu đi trên con đường thành tiên đó là tồn tại được Tiên Minh coi trọng nhất.
Chương 667 To gan lớn mật (2)
Nếu một vị Thiên Đạo Trúc Cơ tiền đồ vô lượng lại cứ như vậy đi vào Kim gia, sau đó lặng lẽ không một tiếng động mà chết, vậy Tiên Minh nhất định sẽ không chịu để yên, vạn nhất tìm tới cửa bắt Kim gia giải thích cũng cũng phiền.
Đương nhiên, với nội tình của Kim gia, cũng không đến nỗi vì cái mạng nhỏ của một vị Thiên Đạo Trúc Cơ mà mất đi vận mệnh, nhưng muốn xử lý ổn thỏa thì cũng khẳng định rất phiền, nói không chừng phải lấy một vị lão tổ Kim Đan ra đền tội, cũng phải trả giá vô số mới có thể hóa giải được tai ách này.
Mà hiện giờ, lo lắng của mấy vị lão tổ của Kim gia chính là điều này, lúc này trong bí cảnh đó, chính là có vô số người dưới sự dụ dỗ của Kim gia mà đi vào trảm sát vị Thiên Đạo Trúc Cơ đó, nếu vị Thái Hư tiên sinh này chặn ngang một tay, vậy Kim gia rốt cuộc là có nghe theo hay không?
Có điều nghe Kim Lão Thái Quân nói vậy, lại rõ ràng đã có quyết định, bất luận phải trả giá đắt như thế nào, cũng phải làm đem việc này tới cùng.
Giao phó xong rồi, nàng ta cũng hơi suy tư, lại nói với người chủ sự:
- Người vào xem, rốt cuộc như thế nào rồi!
Chủ sự đó gật đầu nói:
- Tính ra thì tiểu nhi đó chắc cũng đã đền tội rồi, Tiên Minh muốn nhúng tay thì cũng không có sức hồi...
Kim Lão Thái Quân vừa muốn gật đầu, đột nhiên vẻ mặt biến đổi.
Nàng ta phất tay áo một cái, ở trước người nàng ta đã xuất hiện một đoàn hư ảnh, bên trong hư ảnh đó, có ảo ảnh của mười hai cái kim trụ trong bí cảnh, mà hiện giờ, lão thái quân không ngờ lại nhìn thấy, một cây kim trụ trong đó đã lay động, từ nơi này nhìn thì tuy biên độ dao động đó cũng không lớn, nhưng cũng đủ để khiến nàng ta giật mình, biến sắc, nhìn đứng bật dậy.
- Lão thái quân, xảy ra chuyện gì thế?
Người xung quanh thấy bộ dạng này của nàng ta, vội vàng đều mở miệng hỏi.
Sắc mặt Kim Lão Thái Quân cũng vô cùng ngưng trọng, tâm tư lại xoay chuyển rất nhanh.
Nàng ta có thể nắm giữ được tình huống của mười hai kim trụ, cũng thông qua mười hai kim trụ này nắm giữ một số tình huống trong bí cảnh, nhưng lại không thể nắm giữ được chuyện xảy ra trong bí cảnh rõ ràng như lòng bàn tay, trong lúc tâm tư đang xoay chuyển rất nhanh, đột nhiên nhìn về phía Thái Hư tiên sinh vừa tới, gấp giọng nói:
- Làm phiền Thái Hư đạo hữu, trong bí cảnh, hình như có dị động, xin mượn Thiên Lý Lưu Quang Kính của đạo huynh xem thử.
- Ồ? Vậy ta tới cũng khéo thật!
Vị Thái Hư tiên sinh đó ha ha ha ha, chắp tay nói:
- Không dám không nghe!
Liền từ trong tay áo lấy ra một chiếc gương đồng tinh xảo, nhẹ nhàng ném vào lối vào của bí cảnh.
Vù.
Gương đồng đó vào bí cảnh, lập tức có một đạo bạch quang bay ra, chiếu rọi ngàn vạn dặm.
Mà vị Thái Hư tiên sinh này thì lại vung tay áo, nhẹ nhàng quệt lên trên trời chung quanh, lại thấy trong không trung trống không vô vật lại xuất hiện vô số sông núi, không ngừng biến hóa, tới cuối cùng, liền rơi xuống bên cạnh một cây Thông Thiên Kim Trụ.
Sau đó, mọi người ở lối vào bí cảnh này liền nhìn thấy một màn Phương Nguyên một cước đạp đổ kim trụ.
Ầm ầm...
Kim trụ đổ sập, khói bụi cuồn cuộn, thiên không trong bí cảnh đó giống như bỗng nhiên trầm xuống một chút, đại địa đại địa, có kẽ nứt rộng hơn chục trượng xuất hiện, uốn lượn lan về phương xa, trên hình ảnh trong không trung, có thể nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của vô số tu sĩ!
- Các ngươi ra ngoài nói với Kim Lão Thái Quân!
Ở cạnh kim trụ, Phương Nguyên lạnh lùng quát lớn. Thủy kính này chỉ có thể giống như mặt nước, chiếu lại hình ảnh xảy ra bên trong bí cảnh, bởi vậy các tu sĩ không nghe thấy thanh âm nói chuyện của hắn, nhưng thông qua khẩu hình của hắn, tự nhiên có thể nhìn ra hắn đang nói gì.
- Kim gia liên tiếp hứa hẹn trả ta lôi pháp, kết quả ta ra sức cho Kim gia tới bây giờ, không những không cho ta lôi pháp, còn muốn đoạt đạo cơ của ta, gửi người đến vây giết ta, ỷ thế hiếp người tới mức như vậy, Phương Nguyên ta một lòng tu hành, không muốn gây chuyện, nhưng nếu đã đi tới một bước này, vậy thì cũng đừng trách ta làm việc thiếu suy nghĩ, còn không trả lôi pháp cho ta, ta sẽ đạp đổ mười hai kim trụ, hủy bí cảnh của Kim gia ngươi.
- Đạp đổ mười hai kim trụ, hủy bí cảnh của Kim gia....
Nhìn sắc mặt tức giận của Phương Nguyên trong hư không, mọi người của các thế gia tiên môn ngoài bí cảnh đều biến sắc.
Không biết bao nhiêu trưởng lão tiên môn đều đột nhiên đứng bật dậy, sắc mặt đều lộ ra có chút ngưng trọng.
Thậm chí là nói có một loại hoảng sợ khó có thể che giấu!
Sao lại tới một bước này?
Rõ ràng đã hạ lệnh cho đệ tử các nhà đi vây giết người đó, vì sao hắn không những không chết, ngược lại còn đạp đổ cả kim trụ?
Nhiều tiểu bối thiên kiêu như vậy đều ở bên trong, chẳng lẽ là chết hết rồi à, không ngăn được một mình hắn sao?
Thằng ôn này cũng quá ngoan độc, không ngờ lại lớn gan tới vậy, đạp đổ mười hai kim trụ, hắn của biết hậu quả của đạp đổ mười hai kim trụ không? Hay là hắn cảm thấy đã đắc tội với Kim gia, không bằng trực tiếp kéo các đệ tử của các đại tiên môn chết cùng?
Vì lần bí cảnh này mở ra, các đại tiên môn đều đưa tinh nhuệ nhà mình vào.
Vạn nhất thực sự xảy ra sơ xuất gì, nhà ai có thể thừa nhận được?
- Thái Hư tiên sinh, cái này...
Tiên Minh Tuần Tra Sứ nghe vậy cũng biến sắc, vội vàng nhìn về phía Thái Hư tiên sinh.
Nhưng vị Thái Hư tiên sinh đó lại chỉ lắc đầu cười nói:
- Chuyện của Kim gia, để bọn họ tự xử lý!
Dứt lời, lại từ trong tay áo lấy ra một quyển trúc thư, lấy bút của Bạch Thủ lão tu ở bên cạnh, nhẹ nhàng viết mấy nét ở bên trên trúc thư, sau đó mới nhẹ nhàng cất trúc thư đi, mặt mày tươi cười, bộ dạng rất là dương dương tự đắc.
Chương 668 Thôi gia Đạo Tử (1)
Chỉ là Bạch Thủ lão tu bên cạnh phụ trách chế tác Phách Hạ Thiên Kiêu Phổ đó nhìn thấy cuốn trúc thư này lại bỗng nhiên trợn tròn mắt.
Thanh âm của hắn cũng trở nên run run:
- Tôn thượng, đó là... Đó là Trung Châu Phổ à?
Bạch Thủ lão tu ha ha ha ha, lắc đầu nói,
- Đây là Thiên Hạ Phổ!
- Lão tổ tông, việc này... Làm sao bây giờ?
Kim trụ bị đạp đổ, ngoài bí cảnh đã là một mảng bối rối, thậm chí có thể nói là kinh hãi đảm chiến.
Ngay cả chủ sự xưa nay luôn ổn trọng, làm việc có tính toán lúc này cũng đã hoảng hốt, mắt thấy không biết bao nhiêu trưởng lão tiên môn lúc này đã ùa tới, kéo người Kim gia hỏi đông hỏi tây, một vị lão tổ của Kim gia lúc này đã hoàn toàn không nhịn được, bất chấp chạy tới trước người Kim Lão Thái Quân lúc này đã sắc mặt âm trầm như nước, trên người sát khí cuồn cuộn như khói, run rẩy nói.
- Làm sao bây giờ?
Kim Lão Thái Quân Lúc này, sắc mặt đã thành màu đỏ tím, nếp nhăn trên mặt giường như lúc này cũng phẳng ra nhiều.
Nghe thấy lời nói của vị lão tổ Kim gia này, nàng ta chậm rãi quay đầu lại, bật cười lạnh lùng:
- Kim gia chúng ta đúng là sinh ra một đám ăn hại, bị một tiểu tử Trúc Cơ kỳ khiến cho thiên hạ đại loạn, đám Lão tổ Kim Đan bình thường ra ngoài thì không ai bì nổi các ngươi không ngờ lại một chút biện pháp cũng không có, ngược lại chạy đến chỗ lão bà tử ta mà hỏi phải làm thế nào?
Lão tổ Kim Đan đó cảm thấy kinh hãi, vội vàng quỳ xuống.
Một thân lửa giận của lão tổ Nguyên Anh, cho dù là hắn cũng thật sự không chịu nổi.
- Giỏi, giỏi, đúng là một hảo hài tử...
Kim Lão Thái Quân nhìn về phía thân hình của Phương Nguyên trên hư ảnh trong hư không, lại lắc đầu tán thưởng, nói:
- Nhiều cao thủ thiên kiêu của các tiên môn như vậy cũng không làm gì được một mình ngươi, qua chiến dịch này, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia ta lo gì không danh động thiên hạ? Càng rất tốt là, không ngờ lại có quyết đoán như vậy, đạp đổ mười hai kim trụ, hủy bí cảnh của ta? Tuy là đang tự chuốc lấy tử lộ, nhưng lão thân cũng không thể không bội phục sự quyết đoán của ngươi, tiểu nhi bực này nếu là truyền nhân của Kim gia ta, lão thân cho dù hiện tại chết luôn cũng không uổng.
Nghe Kim Lão Thái Quân ngược lại lên tiếng tán thưởng Thiên Đạo Trúc Cơ đó, lão tổ Kim Đan ở trước người nàng ta đã run rẩy.
Lão tổ tông đây là tức tới hồ đồ rồi à?
- Thật sự không được...
Hắn không nhịn được lấy hết dũng khí, thấp giọng nói:
- Chúng ta đưa lôi pháp đó cho hắn đi...
Lời này của hắn cũng đã là không có biện pháp nào khác, hiện giờ các trưởng lão của các đại tiên môn chung quanh đều đã trở nên khẩn trương, áp lực của Kim gia cũng cực lớn, vạn nhất bí cảnh này thực sự xảy ra chuyện gì, không nói đến tổn thất của Kim gia, những người này cũng sẽ náo loạn trước!
Mà việc này xét đến cùng, cũng là vì một mình Thiên Đạo Trúc Cơ đó mà thôi.
Mà Thiên Đạo Trúc Cơ đó yêu cầu cũng chỉ là một quyển lôi pháp, cứ cho hắn thì có làm sao?
Dù sao hắn sớm muộn gì cũng phải ra, đến lúc đó, còn không phải là muốn vo hắn tròn thì hắn tròn, muốn bóp hắn méo thì hắn méo à?
Thậm chí, hắn đã khiến Kim gia tức giận như vậy, cho dù Tiên Minh cũng không tiện ngăn cản Kim gia động thủ với hắn!
- Cho hắn lôi pháp?
Nhưng lời nói của vị lão tổ Kim Đan này chưa hết, lão thái quân liền đột nhiên nộ khí bừng bừng, phất tay quét một cái, rầm một tiếng, vị lão tổ Kim Đan đó trực tiếp bị nàng ta quét bay ra ngoài, va vào đá núi, máu tươi từ khóe miệng trào ra, trong lòng lại khó chịu ủy khuất, chẳng lẽ những gì mình vừa nói không phải là biện pháp tốt nhất hiện giờ à, lão thái quân việc gì phải tức giận tới như vậy?
- Tiểu nhi vô tri, to gan lớn mật, khinh Kim gia ta!
Kim Lão Thái Quân đứng bật dậy, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ, nói:
- Nếu Kim gia ta lúc này cho ngươi lôi pháp, vậy làm sao còn có thể ngẩng đầu lên trước mặt người trong thiên hạ? Ngươi mưu toan bức bách lão thân, đó chỉ có là ngươi năm mơ!
Chung quanh nàng ta, tất cả người của Kim gia đều run rẩy, im lặng không nói gì.
Tuy nói trước tiên đưa lôi pháp cho Thiên Đạo Trúc Cơ đó, ở trong mắt mọi người cũng là phương pháp giải quyết không tồi, nhưng Kim Lão Thái Quân lại rõ ràng không đồng ý, vừa rồi còn đánh cả lão tổ Kim Đan đưa ra ý kiến này, người khác làm sao còn dám có dị nghị?
Chỉ là... Không cho hắn lôi pháp, vậy thì phải làm sao?
Ánh mắt Kim Lão Thái Quân lạnh lẽo, nội khí dũng động, đột nhiên quay đầu lại ra nhìn về phía trên ngọn núi bên trái, chính là chỗ tiên đài của Trung Châu Vạn Linh Thôi gia. Tiên đài đó cực kỳ uy phong, nhưng bên trên lại chỉ có vài người ngồi, mà một vị nam tử trung niên ở chính giữa tiên đài, lúc này lại không bối rối như những người khác, đang bình tĩnh phẩm trà, dường như đã có định liệu trong lòng.
Kim Lão Thái Quân lạnh lùng nhìn nam tử trung niên đó, một lúc sau, mới trầm giọng nói:
- Sơn tiểu tử Nhà các ngươi vẫn chưa tới à?
Trưởng lão của Thôi gia đó khí độ thong dong, thản nhiên mở miệng nói:
- Sơn thiếu gia đã ở trong Thiên Lai Thành rồi!
- Hừ!
Kim Lão Thái Quân nghe vậy, ánh mắt lại lạnh lùng, điềm nhiên nói:
- Vãn bối này thật không biết lễ số, nếu đã đến rồi thì sao không tới bái kiến tiền bối ta đây? Lại vì sao biết Kim gia ta có phiền phức, lại không mau tiến vào trong bí cảnh phân ưu cho lão thân?
- Bí cảnh đương nhiên là phải vào, Sơn thiếu gia cũng là vãn bối, tất nên phân ưu cho lão thái quân!
Thôi gia trưởng lão nhẹ nhàng gật đầu, phụ họa lời nàng ta.
Chương 669 Thôi gia Đạo Tử (2)
Nhưng, nói thì nói, lại vẫn vững như Thái Sơn, không có nửa điểm ý tứ muốn đi tìm người.
Mà sắc mặt Kim Lão Thái Quân thì trầm xuống, bỗng nhiên nói:
- Nói đi!
Vị Thôi gia trưởng lão kia cười một tiếng, trong âm thầm một đạo thần niệm bay ra, đưa cho Kim Lão Thái Quân.
- Bốp!
Kim Lão Thái Quân xem xong nội dung trong một đạo thần niệm đó, bỗng nhiên biến sắc, thậm chí lộ ra có chút vặn vẹo, giống như một tòa núi lửa sắp bộc phát ra, nhưng đến cuối cùng, lại vẫn chậm rãi gật đầu:
- Được, ba thành thì ba thành!
Dứt lời, nàng ta lại trầm mặc một hồi, giống như đang bình ổn nộ khí.
Lại qua một lúc, mới lạnh lùng nói:
- Để hắn đến đây đi!
- Vãn bối đến!
Cũng đúng vào lúc này, trong đám người bỗng nhiên có một người đi ra, khẽ cười nói.
Người xung quanh lập tức đều hướng ánh mắt về phía hắn, lại thấy người đó trên người mặc áo bào trắng không nhiễm một hạt bụi, dáng người gầy yếu, tóc dùng một sợi dây buộc lại, nhìn thì rất bình thường, lúc trước hắn ở trong đám người, không ai nhìn ra hắn có chỗ nào đặc biệt, ngay cả với tu vi của Kim Lão Thái Quân cũng dường như có chút xuất hồ ý liệu, khi nhìn thấy hắn, rõ ràng là ánh mắt hơi lạnh xuống.
- Người này... Chẳng lẽ chính là vị đó của Vạn Linh Thôi gia.
- ... Vô địch trong cùng thế hệ, Thiên Đạo Trúc Cơ!
Thanh âm ồn ào của người xung quanh bỗng nhiên thấp xuống, đều lén quan sát nam tử áo bào trắng đó.
Nhưng vừa nhìn một cái, lại cảm thấy có chút kinh ngạc, bởi vì vừa nhìn một cái, giống như nam tử đó không tồn tại vậy.
Lại dụi dụi mắt nhìn tiếp, thì phát hiện hắn vẫn đứng đó, tựa hồ là mình bị hoa mắt rồi.
- Thỉnh an lão thái quân...
Sau khi nam tử áo trắng đó đi ra, nhẹ nhàng cúi người với Kim Lão Thái Quân.
Kim Lão Thái Quân quan sát hắn, vẻ mặt rất phức tạp, nhìn rất lâu, mới thấp giọng nói:
- Hảo hài tử!
Mà nam tử áo trắng này cũng không nói nhiều, chỉ nói khẽ:
- Ta sẽ phân ưu cho lão thái quân!
Dứt lời, lại quay đầu thi lễ với Thái Hư tiên sinh, sau đó xoay người, chậm rãi đi đến hư không.
Người tu hành, cũng có năng lực đạp gió, nhưng hắn lại là thật sự đang đi.
Giống như, trong hư không đó có một bậc thang vô hình vậy, từng bước một đi tới.
Cho tới khi bóng lưng của hắn biến mất ở lối vào bí cảnh, chung quanh vẫn là một mảng yên lặng.
Dường như có một thứ gì đó khiến người ta cảm thấy áp lực, vẫn lưu tại ở chung quanh đây, chưa tan đi.
- Tức chết ta mà...
Cũng đúng vào lúc này, bỗng nhiên một tiếng hét lớn vang lên.
Mọi người trong sân vẫn đang đắm chìm trong sự ngưng trọng vì Thiên Đạo Trúc Cơ của Thôi gia xuất hiện, lập tức bị tiếng hét này khiến cho giật bắn mình, đều mặt mày tức giận quay đầu lại nhìn, sau đó lại đồng thời ngẩn ra, lại thấy người vừa lên tiếng không ngờ là một vị quản sự dẫn theo một đám nô bộc hầu hạ hầu hạ người trong núi, hắn lúc này đang tức giận bất bình chống nạnh, vẻ mặt hầm hừ.
Bầu rượu đang cầm trong tay ầm một tiếng ném xuống đất, chỉ vào Phương Nguyên trong hư không đó, quát to:
- Tiểu bạch kiểm áo xanh đó không phải chỉ là Kim gia chúng ta nợ chuyện lôi pháp chưa kịp đưa cho ngươi thôi à à, ngươi không ngờ trước tiên là bắt tộc nhân của Kim gia, sau đó thì đạp đổ mười hai kim trụ, khinh Kim gia ta không có người à? Hôm nay ta cho dù cho liều cái mạng này, cũng phải tiến vào giáo huấn ngươi một chút...
Dứt lời, không ngờ thật sự từ bên cạnh đoạt lấy một thanh kiếm, căm giận chui vào trong hư không.
Lần này thực sự quá đột ngột, liền ngay cả ba vị lão tổ Kim gia đang thủ vệ cũng không có phản ứng, liền để hắn xông vào trong bí cảnh.
- Có chuyện gì thế?
Người xung quanh thấy vậy lại trầm mặc, thần sắc cũng có chút cổ quái.
Qua một lúc, mới có chút xấu hổ khen ngợi:
- Không tồi, hạng nô bộc của Kim gia, cũng có sự cứng cỏi như vậy.
- Chủ nhục thần chết, trung can nghĩa đảm, Kim gia môn phong, thật sự đáng kính đáng khen...
- ...
- ...
Có điều sau khi khen xong, lại cũng chẳng có ai bận tâm, hứng thú vẫn quay về tới trên người Thiên Đạo Trúc Cơ của Thôi gia.
Lập tức lại châu đầu ghé tai, nhao nhao nghị luận.
- Như vậy vậy trong bí cảnh này liền có hai vị Thiên Đạo Trúc Cơ phải không?
- Hai Thiên Đạo Trúc Cơ tranh phong, đây đúng là trăm năm khó gặp, lần này chúng ta có nhãn phúc rồi.
Ngay cả ở trên ngọn núi bên trái, Tiên Minh Tuần Tra Sứ cũng có chút do dự, hắn nhìn nhìn Thái Hư tiên sinh với vẻ thăm dò, thấp giọng nói:
- Tôn thượng, hai Thiên Đạo Trúc Cơ giao thủ, chỉ sợ tất có một người tổn hại, chúng ta có cần xuất thủ, ngăn cản hai người bọn họ không?
- Hai?
Vị Thái Hư tiên sinh đó nghe vậy, lại cười ha ha, nói:
- Đâu có phải chỉ hai, ít nhất cũng là bốn...
- Ma đầu này, hắn... Hắn có biết mình đang làm gì không?
- Hắn... Hắn là người điên, nhất định phải giết hắn!
Lúc này trong bí cảnh, trên Bát Hoang Sơn, Phương Nguyên đã trở về, bình tĩnh ngồi xếp bằng, mặt không biểu tình, giống như là chưa có gì phát sinh, nhưng ở ngoài Bát Hoang Sơn, lại đã là đám đông sôi sục, một đám người tu hành lửa giận ngút trời, chạy tới vấn tội. Không biết có bao nhiêu người đều đang căm giận lớn tiếng gào thét, còn muốn tế pháp bảo lên không trung, tùy thời muốn đánh đánh tới vậy.
Mà nhìn người xung quanh đang tình cảm quần chúng phẫn nộ, Phương Nguyên vẫn lại bất động thanh sắc, chỉ bình tĩnh ngồi ở đó, nhắm mắt dưỡng thần.
Đối với tiếng quát mắng của người xung quanh, coi như không nghe thấy.
Cho tới khi có một người to gan lớn mật, đột nhiên xông vào trong Bát Hoang Sơn trăm trượng mà chỉ vào mũi hắn há miệng chửi to, Phương Nguyên mới đột nhiên mở mắt, một đạo phi kiếm màu xanh trong phút chốc từ bên cạnh bay ra ngoài trăm trượng!
Chương 670 Thiên kiêu? Ha ha (1)
- Vù.
Phi kiếm vừa đi đã quay về, bồng bềnh bên cạnh Phương Nguyên, yên lặng bất động.
Mà tu sĩ xông vào trong trăm trượng đó thì đứng ngây ra tại chỗ, ra sức dùng tay ôm yết hầu của mình.
Sau một lúc, trong cổ họng có máu phun ra, một cái đầu lăn xuống đất.
Rầm...
Chung quanh bỗng nhiên im lặng, tất cả tiếng mắng chửi đều nuốt lại vào trong bụng.
Một số người vừa rồi đã bước vào trong phạm vi trăm trượng, cũng vội vàng lui lại, chén nhau tới người ngã ngựa đổ.
- Đừng có lắm lời làm phiền tới ta!
Phương Nguyên cho tới lúc này, mới lạnh lùng nhìn về phía xung quanh, nói:
- Đây là ân oán của ta và Kim gia!
- Kim gia một ngày không cho ta lôi pháp, ta sẽ một ngày không để bọn họ sống yên...
- Ngày đầu tiên, ta kéo đổ một kim trụ, ngày hôm sau kéo đổ hai cây, ngày thứ ba thì kéo đổ ba cây...
Những lời này của hắn giống như là thông điệp cuối cùng, lạnh lùng truyền khắp nơi.
Các tu sĩ nghe thấy vậy, lập tức hốt hoảng, thế vẫn chưa xong à?
Vừa rồi đập đổ một cây kim trụ, đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, thiên không phía đông dường như đã thấp hơn rất nhiều.
Nếu lại đánh sập thêm hai cây, có quỷ mới biết sẽ phát sinh chuyện gì?
- Ngươi đủ rồi...
Nhưng cũng đúng vào lúc này, ngoài Bát Hoang Sơn, lại thấy một mảng mây trôi bốc hơi, mấy đạo thân ảnh lộ ra, bao gồm cả Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương ở bên trong, còn có mấy vị thiên kiêu lúc trước vẫn trốn trong chỗ tối âm thầm quan sát, lại không thực sự xuất thủ với Phương Nguyên, lúc này đều đã không nhịn được, sắc mặt có chút âm trầm thậm chí là nghĩ mà sợ nhìn Phương Nguyên...
- Trong bí cảnh này có bao nhiêu người, ngươi kéo đổ mười hai kim trụ, là muốn hại chết tất cả mọi người à?
Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương vẻ mặt tức giận, hướng về phía Phương Nguyên mà quát lên.
Mấy thiên kiêu khác, sắc mặt cũng đều có chút ngưng trọng, ánh mắt nhìn Phương Nguyên vô cùng bất thiện.
Bất kể là như thế nào, cách làm kéo đổ mười hai kim trụ của Phương Nguyên đều rất ác độc, một khi không ổn, tất cả mọi người đều phải chết!
- Hại chết mọi người?
Mà Phương Nguyên nghe thấy những lời này, lại không nhịn được mà cười lạnh một tiếng, nói:
- Nếu không muốn chết, vậy sao không rời khỏi bí cảnh đi?
Tô Văn Hương lập tức á khẩu không nói được gì, sắc mặt cũng có chút xấu hổ...
... Không phải vì giết ngươi lấy phần thưởng của Kim Lão Thái Quân thì ai muốn ở lại đây chứ!
... Có quỷ mới biết bí cảnh sau khi bị sập bao nhiêu kim trụ thì sụp đổ!
- Đó đều là người muốn mạng của ta...
Mà lúc này, trong mắt Phương Nguyên cũng nổi lên hàn ý, cười lạnh nói:
- Vậy hại chết thì có làm sao?
Tô Văn Hương giận dữ:
- Ngươi.
Nàng ta bỗng nhiên cảm thấy miệng của Thiên Đạo Trúc Cơ này cũng rất lợi hại, nói không lại hắn.
Hơn nữa người ta có vẻ như cũng không phải đang cường từ đoạt lí, quả thật là chiếm đạo lý...
- Lúc này đi thì vẫn còn kịp!
Phương Nguyên cuối cùng nói hai câu như vậy, rồi nhắm hai mắt lại, âm thầm dưỡng tức.
Nói cũng đã nói đến nước này rồi, tất nhiên không cần phải nói thêm nữa.
- Giết hắn, nhất định phải giết hắn, người này tâm tính quá ngoan tuyệt, chuyện gì dám làm!
Mà ở ngoài Bát Hoang Sơn, không biết có bao nhiêu người cúi đầu hô to, hung hăng nhìn Phương Nguyên.
Nhưng người phụ họa cũng không ít, lại không ai dám bước vào trong Bát Hoang Sơn trăm trượng.
Bất kể sát ý trong lòng có đậm tới mấy, lúc này lại không có ai muốn làm chim đầu đàn cả.
Cho dù là ba vị Kim Đan được Kim gia bí mật ra lệnh tiếng vào, lúc này cũng lòng đầy áp lực, đã thương lượng rất nhiều biện pháp, nhưng lại không ai nắm chắc, trong nhất thời, không ngờ là lâm vào thế cục giằng co.
Hiển nhiên thời gian cứ từng giây trôi qua, thực sự phải chờ tới lúc lại kéo sập hai cây kim trụ à?
- Ha ha, chư vị tiền bối, đồng đạo, các ngươi vẫn để mặc thằng ôn này ngông cuồng à?
Mà lúc này, đã có người đứng dậy, nhẹ lay động chiết phiến, một thân áo bào trắng, là công tử Thôi Vân Hải của Thôi gia.
- Thôi công tử có chỉ bảo gì?
Người ngoài thấy hắn, sắc mặt đều âm tình bất định, có người cười lạnh nói một tiếng.
Thôi Vân Hải này thực lực không tính là nhất lưu, nhưng gia thế lại lợi hại, cũng coi như là một đặc thù trong bí cảnh này.
- Rất đơn giản, liên thủ thôi!
Thôi Vân Hải cũng hơi cười lạnh, nói:
- Kẻ này sở trường về trận thuật, chiếm trước tiên cơ khắp nơi, khiến người không vây được hắn, nhưng biết trận thuật cũng không chỉ có một mình hắn, theo ý ta, chúng ta chỉ là trận thế quá loạn, đều mạnh ai nấy đánh, cho nên mới để hắn thừa sơ hở, hiện giờ chỉ cần bày binh bố trận, tiến thối có trật tự, mấy vị thiên kiêu lại ở bên cạnh kiềm chế, các đại môn phái đè ép không gian, lo gì không bắt được hắn?
Mọi người nghe thấy Thôi Vân Hải nói cũng có lý, liền đều cúi đầu trầm tư, thầm tính toán trong lòng.
Có người hỏi:
- Vậy thù lao giết kẻ này.
Thôi Vân Hải bốp một tiếng khép quạt trong tay lại, cười lạnh nói:
- Việc đã đến nước này, ai cũng đừng hòng độc chiếm những lợi ích đó, nếu không càng sốt ruột tranh cướp lại càng không vây được hắn, theo ý ta, nên do ba vị tiền bối Kim Đan này cùng với Thôi gia ta làm người chứng kiến, trước tiên cùng ra tay bắt kẻ này, rồi khi đến cuối cùng, theo công lao xuất thủ của các phương mà chia đều...
- Đồng ý!
- Nên làm như vậy!
- Những lời này của Thôi gia công tử cuối cùng cũng chỉ ra chỗ mấu chốt!
Người Chung quanh liên tiếp đáp ứng, không ngờ là không ai có dị nghị gì.
Ngay cả những tiểu thiên kiêu tự giữ thân phận, không tham dự thảo luận cũng đều như vậy.
Một là sự thật đã chứng minh, mạnh ai nấy chiến, quả thật là không vây được Phương Nguyên.