Trong sát na đó, thân hình Phương Nguyên kịch chấn, nhưng vẻ mặt hắn kiên nghị, trong tâm thầm niệm pháp: "Tích Lôi Hồ, chưởng thiên ý..."
Tia lực lượng lôi điện kia chảy đến phụ cận đạo cơ của hắn, dần dần dung hợp cùng đạo cơ.
Điều này khiến cho trên dưới toàn thân hắn cũng lưu động điện quang yếu ớt, giống như có một tầng thần quang từ trên người hắn phát ra vậy.
Cách đó không xa, tiểu hoàng tử miệng không thể nói, thân không thể động thu hết một màn này vào trong đáy mắt, trong lòng khiếp sợ đến cực điểm.
"Tên Trận sư này, lại là Thiên Đạo Trúc Cơ hay sao?"
Vị tiểu hoàng tử Ô Trì quốc này tu vi không cao, nhưng ánh mắt không nghi ngờ gì rất là cao minh.
Trông thấy một tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ như Phương Nguyên, vậy mà lại luyện hóa lôi điện chi lực, hắn lập tức đoán ra được một chút.
Tu sĩ cảnh giới Kim Đan nắm giữ lôi điện chi lực không tính là gì, dù sao nhục thân cùng thần niệm của bọn hắn đều cực kỳ mạnh mẽ, chỉ cần có truyền thừa là có thể nếm thử tu hành. Nhưng tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ lại dám đụng vào loại tài nguyên tu hành này, thì chỉ có một nguyên nhân!
... Đối phương vốn chính là tu sĩ cảnh giới Thiên Đạo Trúc Cơ!
Điều này lập tức khiến cho hắn vừa hưng phấn lại vừa tỏ ra chờ mong, tròng mắt liên tục đảo qua đảo lại.
Dĩ nhiên Phương Nguyên không biết lúc này hắn đang nghĩ gì, chỉ đang mải chìm đắm trong cảm giác hưng phấn vì rốt cục mình cũng bước qua bậc thang kia.
Một tia lôi điện chi lực được hắn đặt vào thể nội, sau đó chậm rãi luyện hóa.
Cái này khác với Thiên Lôi tôi thể hắn từng dẫn động trên đỉnh Vân Phù sơn. Lần đó là hắn dùng loại phương pháp liều mạng để cho mình đột phá gông cùm Ngũ Hành Trúc Cơ, tiến vào phạm trù Thiên Đạo Trúc Cơ mà thôi. Mà lần này, hắn lại chân chính mượn tài nguyên Lôi hệ, hấp thu một sợi lực lượng lôi điện vào trong cơ thể mình, tu luyện thành pháp lực của mình!
Trên đạo cơ bắt đầu có điện quang du tẩu, tầng tầng không dứt!
Dưới sự kích phát của điện quang, ngay cả Ngũ Hành đạo cơ ẩn giấu bên trong đạo cơ của hắn cũng phóng thích ra!
"Soạt!"
Phương Nguyên lòng sinh cảm ứng, năm ngón tay đẩy về phía trước.
Dải đất trống ở phía trước không xa bỗng nhiên nứt ra, bên trong kẽ nứt xuất hiện một đạo hào quang chói sáng đang thiêu đốt, rõ ràng là một sợi hỏa khí từ nham tương trong lòng đất bị Phương Nguyên rút ra, sau đó ngưng tụ vào tay phải của hắn. Mà tay trái Phương Nguyên theo thì tâm niệm lưu chuyển, chợt xuất hiện một sợi lôi quang. Hắn trầm ngâm một lúc, đột nhiên từ từ hợp cả hai tay lại với nhau...
"Đùng đùng..."
Sợi hỏa khí cùng sợi lôi điện quấn vào nhau, lập tức bắn ra lực lượng đáng sợ.
Nhưng vào lúc này Phương Nguyên lại chỉ nghiến chặt hàm răng, cứng rắn dung hợp hai loại lực lượng lại với nhau.
Theo thời gian chậm rãi trôi qua.
Trên trán Phương Nguyên cũng đã túa ra một tầng mồ hôi lạnh...
Cuối cùng cũng xuất hiện một màn khiến cho người ta không tưởng tượng nổi. Sợi tinh túy hỏa khí rút ra từ trong nham tương kia vậy mà lại sinh ra dung hợp với lực lượng lôi điện, ban đầu còn nổi loạn tàn phá bừa bãi, dần dần trở nên yên tĩnh mà ôn thuần, cuối cùng hóa thành một con chim nhỏ màu đỏ. Con chim nhỏ bên trong một cái tiểu cầu chỉ to bằng ngón tay nhưng lại sinh động như thật, lông vũ xinh đẹp, nó phe phẩy đôi cánh nhỏ như hạt gạo bay lơ lửng trên lòng bàn tay Phương Nguyên, kêu lên ríu rít.
Phương Nguyên nhìn vào tiểu cầu, trên mặt lộ ra một vẻ vui mừng: "Tứ Tướng Lôi Linh... Chu Tước!"
Sau hồi lâu, con chim tước nhỏ kia từ từ biến mất trong lòng bàn tay hắn.
Mà Phương Nguyên thì thở phào một hơi, đột nhiên đưa tay phát ra một chỉ.
Trước người hắn hơn mười trượng có một khối ngoan thạch cao cỡ một người.
Từ đầu ngón tay của hắn bỗng nhiên xuất hiện một đạo lôi quang màu đỏ sậm bắn thẳng ra ngoài, đánh lên khối ngoan thạch.
"Sụtt..."
Khối ngoan thạch kia không bị đánh nát hay bị đốt cháy khét, mà là trực tiếp bị hòa tan.
Nó biến thành một bãi nước bùn cổ quái đọng lại trên mặt đất, sau đó chậm rãi tan biến trong vô hình.
Trong lòng Phương Nguyên khẽ buông lỏng, thật ra một hơi dài thở.
Hắn biết mình đã thành công!
Thông qua đạo lợi dụng thánh chỉ kia, hắn đã thành công dẫn lực lượng bên trong Thiên Ngoại Lôi Thạch tiến vào thể nội, xây thành Lôi Hồ. Sau đó hắn nhất cổ tác khí, dung hợp lực lượng Hỏa Đạo trong Ngũ Hành Trúc Cơ với lôi điện chi lực, tu luyện thành một con Tứ Tướng Lôi Linh...
Đây cũng chính là đạo Lôi Dẫn thứ nhất bên trong Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn!
Tiếp theo đó, nếu như hắn có thể tiếp tục tu luyện, lần lượt dung hợp ba đạo lực lượng Kim, Thủy, Mộc trong thể nội với thần lôi, lại tu luyện ra ba con Lôi Linh khác, thì tương đương với Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn đạt đến tiểu thành. Mà cuối cùng, sau khi tu luyện thành một đạo cuối cùng bên trong Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, đột phá gông cùm xiềng xích mà nói, thậm chí hắn còn có khả năng đạt tới công pháp đại thành, kết thành Kim Đan...
"Ta chỉ là nửa bước Thiên Đạo, so với Thiên Đạo Trúc Cơ chân chính còn kém hơn một chút!"
"Nhưng sau khi ta đạt tới nửa bước Thiên Đạo, Ngũ Hành Trúc Cơ lại mạnh hơn rất nhiều so với Thiên Đạo khác!"
"Tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, dung hợp một thân pháp lực lại với nhau, ai có thể cam đoan rằng ta sẽ không siêu việt Thiên Đạo Trúc Cơ chân chính chứ?"
Trong lòng nghĩ vậy, tâm thần Phương Nguyên trở nên thông suốt, vẻ mặt cực kỳ vui mừng.
Ngộ tính của hắn vốn tương đối cao, sau khi bước ra được bước đầu tiên này, con đường tu hành sau đó cũng ẩn ẩn hiện lên.
"Có bước đầu tiên, những bước tiếp theo dễ đi hơn nhiều..."
Phương Nguyên thở phào một hơi, nhìn lướt qua viên Thiên Ngoại Lôi Thạch kia. Hắn thấy được lôi điện chi lực được dẫn ra phía trên Lôi Thạch đang chậm rãi giảm bớt, nhưng vẫn còn thừa một ít, trong lòng hơi do dự, liền lấy Ma Ấn Kiếm ra ngoài...
Tại thời khắc này, yêu ấn bên trên Ma Ấn Kiếm hiện ra rõ ràng đến cực điểm, giống như một con mắt đang nhìn chằm chằm
Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng nhìn chằm chằm yêu ấn kia, lãnh đạm nói: "Ngươi chính là đạo Lôi Dẫn thứ hai trong tu luyện lôi pháp của ta!"
Chương 482 Thất Bảo Lôi Thụ (1)
"Ta biết, ngươi vẫn luôn chờ đợi ta thức tỉnh, phản phệ ta!"
Trong lòng quyết định một chủ ý, Phương Nguyên nhìn qua yêu ấn kia, thấp giọng lẩm bẩm.
Sau đó, trên mặt hắn bỗng nhiên lộ ra nụ cười lạnh: "Nhưng cuối cùng, ta vẫn nhanh hơn ngươi một bước!"
Nói rồi, hắn đưa tay cứa ngang qua Ma Ấn Kiếm, cắt ra một vết rách trong lòng bàn tay của mình, máu tươi chảy ra nhiễm lên Ma Ấn Kiếm. Trong sát na này, dường như Ma Ấn Kiếm đoán ra được hắn muốn làm gì, ẩn ẩn bốc lên sát khí!
Phương Nguyên thấp giọng nói: "Trước đây ngươi hấp thu không ít lực lượng, chỉ sợ cũng sắp đến ngày thức tỉnh, nhưng cũng không có gì, nếu ngay từ đầu ta đã áp chế ngươi, thì sẽ luôn áp chế ngươi. Nếu vận mệnh của ta với ngươi dây dưa với nhau, vậy thì dứt khoát nuôi dưỡng ngươi ở trong thể nội đi. Thiên Lôi chi lực, chính là khắc tinh của yêu tà, hi vọng ngươi ngủ say bên trong Lôi Hồ của ta, có thể giúp ta luyện thành đạo Lôi Linh thứ hai!"
Nói rồi, hắn liền phát ra một đạo pháp lực, bao phủ thanh kiếm kia vào bên trong.
Dưới pháp lực của hắn bao phủ, thanh kiếm kia vậy mà trở nên càng ngày càng nhỏ, cuối cùng tiến vào trong cơ thể của hắn, từ từ chìm xuống phía dưới đạo cơ trong cơ thể hắn. Từ bên trong vũng Lôi Hồ thấp thoáng phát ra khí tức cực kì không cam lòng, chậm rãi ngủ say.
Phương Nguyên dùng phương pháp này, ở trong giới tu hành có một thuyết pháp, gọi là "Dưỡng kiếm!"
Có người tu hành Kiếm Đạo khi cảnh giới đạt đến bình cảnh sẽ dưỡng kiếm, mười năm tám năm, kiếm không hề ra khỏi vỏ.
Nhưng chờ đến thời điểm kiếm xuất vỏ, thông thường cũng chính là thời khắc cảnh giới Kiếm Đạo lại lần nữa đại phóng.
Đương nhiên, lần này Phương Nguyên dưỡng kiếm có chút khác biệt với người khác dưỡng kiếm. Hắn dưỡng kiếm không chỉ vì Kiếm Đạo, mà còn là để tu luyện thành một đạo Thần Linh khác bên trong Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, chính là dung hợp giữa Kim Đạo lực lượng cùng lôi điện lực lượng: Bạch Hổ Lôi Linh!
Trong tứ Hành chi lực Kim Mộc Thủy Hỏa, lấy lôi lực làm vật dẫn liền có thể luyện ra Tứ Tướng Lôi Linh!
Mà đạo Thổ hành chi lực cuối cùng, đã nhảy ra khỏi lực lượng Tứ Tướng, tạo thành một vòng tròn viên mãn...
Đương nhiên, Phương Nguyên làm như vậy còn có nguyên nhân thứ ba chính là, nhấn Ma Ấn Kiếm này vào Lôi Hồ, cũng có thể mang lại tác dụng trấn áp nhất định.
Tối thiểu là trong thời gian ngắn, tạm thời hắn không phải cần cân nhắc chuyện ma ấn phản phệ nữa.
Làm xong hết thảy chuyện này, Phương Nguyên mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi thu lại tu vi, nhìn ra xung quanh.
Chỉ thấy bên trong Tụ Linh trận lúc này, lôi điện lực lượng bên trong viên Thiên Ngoại Lôi Thạch kia cũng đã sớm bị hấp thu hết, khối Lôi Thạch kia cũng vỡ nát, biến thành một đống bùn đất. Mà ở bên cạnh chân của mình lại là tấm thánh chỉ nhăn nhúm, tâm niệm của mọi người bên trong đã hết sạch, lúc này lại biến thành một mảnh vải vàng bình thường, không còn chỗ nào thần kỳ nữa!
"Phương tiểu ca, ngươi tu luyện xong rồi hả?"
Quan Ngạo tỏ ra ân cần tiến lại, tấm mặt to ngây ngốc nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên khẽ gật đầu: "Cuối cùng cũng toại nguyện hết thảy!"
Quan Ngạo ngây ngốc nhìn đống bùn ở phía xa, nghĩ mà sợ nói: "Tại sao ta cảm thấy ngươi bây giờ còn lợi hại hơn so với các chấp sự Thanh Dương tông vậy?"
Phương Nguyên khẽ gật đầu, nói: "Bởi vì hiện tại ta so với bọn hắn quả thực là lợi hại hơn!"
Quan Ngạo lập tức không biết nên trả lời như thế nào.
"Ô ô ô..."
Cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng ú ớ, chỉ thấy tên tiểu hoàng tử bị Phương Nguyên chế trụ kia mặt mũi tràn đầy vẻ hưng phấn, nhưng vì không nói được nên chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ liên tiếp. Chỉ có ánh mắt là tỏ ra vô cùng mong mỏi nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên thở dài, đưa tay giải trừ áp chế pháp lực cho hắn.
Tiểu hoàng tử kia lập tức hưng phấn, nhanh như chớp chạy tới trước người Phương Nguyên, vui vẻ nói: "Trời ạ, ngươi lại là Thiên Đạo Trúc Cơ hả? Ngươi tu luyện là lôi pháp sao? Nhìn ngươi trung thực như vậy tại sao thực lực lại có thể mạnh như vậy? Ông trời ơi ta nhặt được bảo rồi, mẫu hậu mỗi ngày đều cầu nguyện bên trong hậu cung đã linh nghiệm rồi. Không cần nói gì khác, đi theo ta, giúp ta làm một chuyện đi..."
Phương Nguyên cau mày nói: "Làm cái gì?"
Tiểu hoàng tử kia hưng phấn nói: "Giúp ta phá trận a!"
Phương Nguyên lạnh nhạt nhìn hắn, nói: "Ngươi quên vì cái gì mới bị ta bắt tới đây rồi sao?"
Tiểu hoàng tử lập tức im lặng.
Lúc đó hắn chọc giận Phương Nguyên, chẳng phải là vì muốn cưỡng ép dẫn Phương Nguyên đi làm chuyện kia sao?
Chỉ có điều trong lòng hắn cũng cảm thấy bất đắc dĩ, u oán nhìn Phương Nguyên: "Tại sao ngươi nhất định không chịu giúp ta chứ?"
Phương Nguyên nói: "Một là ta không tin được ngươi, hai là ta không có hứng thú!"
Tiểu hoàng tử hít mũi một cái: "Vì sao không tin được ta?"
Phương Nguyên hờ hững nhìn hắn, nói: "Thuộc hạ của mình chết đi cũng không quan tâm chút nào, người như vậy ít thân cận thì tốt hơn!
Tiểu hoàng tử cũng không nghĩ tới hắn lại nói chuyện này, sau một thoáng nao nao, trên mặt liền hiện lên vẻ khinh thường nói: "Ngươi đang nói tên Dạ hộ pháp kia sao? Ha ha, ngươi cho rằng hắn thật sự là người của ta sao? Ta đã sớm biết hắn âm thầm đầu phục ả Yêu phi kia, tới đây chính là để theo dõi ta chằm chằm. Nếu không phải ta không có đủ thực lực, không dám vạch mặt với Yêu phi thì đã sớm giết hắn rồi, còn chờ tới bây giờ sao?"
"Yêu phi?"
Phương Nguyên nhíu mày.
Trong mắt Tiểu hoàng tử lập tức lóe lên hận ý, thấp giọng nói: "Đó chính là một ả tiện nhân tâm địa ác độc, hai năm trước bản thân nàng bị trọng thương được phụ hoàng ta cứu, đưa vào cung. Thương thế vẫn chưa hoàn toàn hồi phục đã mê hoặc phụ hoàng ta, ức hiếp mẫu hậu ta, âm thầm mua chuộc mấy vị tướng lĩnh, họa loạn triều cương. Lần này ta đi ra ngoài, mục đích cũng chính là để lấy một kiện Thần khí chém ả ta!"
Trông thấy tiểu hoàng tử tỏ ra kích động, Phương Nguyên cũng không vì đó mà thay đổi, chỉ tỏ ra hờ hững.
Phương Nguyên nhận ra được, hận ý trong lòng tiểu hoàng tử không giống như là giả vờ, thế nhưng cũng không có ý kiến gì.
Càng tiếp cận hoàng quyền, lòng người càng hắc ám, hắn đã học qua đạo lý này từ trên sách vở.
Hắn biết rõ hoàng quyền tranh đấu như vũng nước đục, nên cũng không tính liên quan quá nhiều.
"Ta biết ngươi vẫn còn chưa tin ta..."
Tiểu hoàng tử tựa như nhận ra hắn không có hứng thú, nhếch miệng nói: "Thế nhưng chuyện đó không quan trọng!"
"Vậy cái gì là quan trọng?"
“Quan trọng là, ta có thể gợi nên sự hứng thú của ngươi!"
Tiểu hoàng tử ra vẻ cao thâm nói một câu, sau đó lại tiếp lời: "Ngươi có biết vì sao ta lại muốn Lôi Thạch của Hỏa Vân lĩnh hay không?"
Phương Nguyên nghe vậy, trong lòng ngược lại cũng có chút hiếu kỳ.
Chương 483 Thất Bảo Lôi Thụ (2)
Dĩ nhiên hắn biết ân oán giữa Cự Giao môn cùng Hỏa Vân lĩnh, chính là do đầu địa mạch Hỏa hành kia mà ra. Thế nhưng một đầu địa mạch phẩm chất trung hạ, chỉ sợ vẫn không đủ để gợi nên sự hứng thú của một vị hoàng tử. Mà từ trong miệng vị nam tử mặc áo choàng màu đen lúc đó hắn cũng đã sớm biết, có vẻ như bọn hắn chạy tới là vì khối Thiên Ngoại Lôi Thạch này, thế nhưng tên tiểu hoàng tử này vẫn chưa Trúc Cơ, lấy Lôi Thạch làm cái gì?
"Ta muốn khối Lôi Thạch này, là bởi vì ta đã có hai khối!"
Tiểu hoàng tử lấy ra một cái túi càn khôn ở bên hông, đổ ra hai tảng đá đen sì từ bên trong, có chút đắc ý nhìn Phương Nguyên nói: "Lúc đầu ta muốn dùng những Lôi Thạch này luyện thành một kiện pháp bảo chống cự lôi điện chi lực, nhưng hiện tại đã có ngươi..."
Hắn cười hết sức vui vẻ: "Những thứ này không còn cần đến nữa!"
"Thiên Ngoại Lôi Thạch?"
Phương Nguyên cũng không nhịn được lấy làm kinh hãi.
Hắn đưa tay cầm lên một khối, vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra, hai khối Lôi Thạch mà vị tiểu hoàng tử này lấy ra cũng không khác khối của mình lấy được cho lắm, rõ ràng chính là đến từ cùng một nơi. Chỉ có điều, khối Lôi Thạch kia của mình theo như Hứa Thanh Doanh nói chính là từ thiên ngoại bay tới, không phải đồ vật phàm tục, có thể nói là hiếm thấy trên thế gian, sao vị tiểu hoàng tử này lại có tới hai khối trong tay được chứ?
"Thiên ngoại?"
Tên tiểu hoàng tử nghe vậy khẽ giật mình, cười nói: "Bọn hắn nói với ngươi đây là từ thiên ngoại bay tới sao?"
Phương Nguyên khẽ gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn.
Tiểu hoàng tử kia tỏ ra hết sức vui mừng, cười nói: "Thiên ngoại chỉ có nhật nguyệt tinh thần, nào có tài nguyên Lôi Đạo cái gì chứ. Cho dù có cũng đều rơi vào trong tay những thánh địa thế gia kia, còn để cho Hỏa Vân lĩnh nhặt được sao? Kỳ thật đây căn bản không phải là Thiên Ngoại Lôi Thạch gì đó, mà nó bắt nguồn từ mảnh đất Thất Bảo Lôi Thụ cắm rễ lên đó, do được hấp thu lôi điện chi lực phía trên Thất Bảo Lôi Thụ nên mới kết tinh thành Lôi thạch!"
Nói rồi hắn chỉ tay về phía Tụ Linh trận Phương Nguyên bày ra: "Ngươi vẫn chưa nhìn ra sao?"
Phương Nguyên suy ngẫm một chút, cảm thấy hắn nói cũng có chút đạo lý.
Tối thiểu thì sau khi mình luyện hóa khối Lôi Thạch kia, nó quả thực hóa thành một bãi bùn đất mà không phải là hòn đá.
Nhưng có một vấn đề khác khiến hắn tỏ ra hiếu kỳ: "Thất Bảo Lôi Thụ?"
Lúc này tiểu hoàng tử ngược lại hơi dừng lại, rồi tựa như đã hạ quyết tâm nói: "Ngươi đã từng nghe nói qua thập đại thần vật chưa?"
Phương Nguyên nhíu mày, điển tịch trước kia hắn xem qua lần lượt hiện lên từng tờ một trong đầu hắn.
Cuối cùng hắn nhớ ra, có một cuốn điển tịch đã hơi rách nát dường như có đề cập thoáng qua vấn đề này trong đó. Nhưng chỉ nói đó là thần vật giữa thiên địa, mấy kỷ nguyên trước đã từng là bảo bối khiến người trong giới tu hành tranh đoạt, nhưng đã sớm biến mất từ rất lâu...
Tiểu hoàng tử nói: "Một trong thập đại thần vật kia, chính là một cây bảo thụ, ngay từ thủa thiên địa sơ khai đã sinh trưởng trên vùng đại địa này, cũng là tài nguyên tu hành đứng đầu nhất. Sở dĩ thường nhân không biết, đó là bởi vì bọn họ đều bị tất cả các đại thánh địa cùng cổ thế gia che dấu đi, nên dĩ nhiên không ai biết được. Thất Bảo Lôi Thụ chính là một trong thập đại thần vật do thiên sinh địa dưỡng, sản sinh ra lôi điện, chính là bảo vật tu luyện lôi pháp tốt nhất!"
"Đương nhiên, thần vật bực này môn phái tu hành bình thường đừng nói là tiếp xúc, mà ngay cả nghe e là cũng chưa từng nghe qua!"
Tiểu hoàng tử kia càng nói càng tỏ ra đắc ý, như thể đang khoe khoang với Phương Nguyên: "Thế nhưng trước kia ta lại nghe phụ vương nói qua, Ô Trì quốc nhất mạch chúng ta chính là hoàng đô có nguồn gốc từ Hoàng Châu cổ. Trước đó mấy Kiếp Nguyên, lúc tiên hoàng tổ rời khỏi Hoàng Châu đã từng mang theo một nhánh cây Thất Bảo Lôi Thụ, nuôi dưỡng nó lớn lên ở nơi ở mới..."
"Ở nơi nào?"
Phương Nguyên quả thật bị hắn gợi lên hứng thú, thấp giọng hỏi.
"Chính là ở trên tế đàn Ô Trì quốc ta, đó chính là Thần Thụ hộ quốc của Ô Trì quốc chúng ta, ngươi cũng đừng nghĩ tới nha..."
Tiểu hoàng tử thấy Phương Nguyên mở miệng đặt câu hỏi liền nở nụ cười đắc ý, thế nhưng trông thấy sắc mặt Phương Nguyên trở nên có chút khó coi cũng sợ chọc giận hắn, nên vội vàng giải thích: "Thế nhưng nếu như ngươi chịu giúp ta đối phó Yêu phi mà nói, ta có thể cam đoan cho ngươi đầy đủ Lôi Thạch làm thù lao, lần này ta vội đi ra ngoài, chỉ trộm được hai khối, nhưng ta biết trong quốc khố vẫn còn rất nhiều..."
Phương Nguyên cau mày, bỗng nhiên nói: "Nếu đây là đồ vật trong quốc khố Ô Trì quốc các ngươi, vậy Hỏa Vân lĩnh làm thế nào lấy được?"
Tiểu hoàng tử giật mình, nói: "Chuyện này ai biết chứ, trước kia ta vụng trộm bán đi mấy khối, có lẽ là cơ duyên xảo hợp lưu lạc vào trong tay Hỏa Vân lĩnh đi. Lần này ta biết Hỏa Vân lĩnh có Lôi Thạch trong tay cũng là mười phần ngoài ý muốn, nhưng chỉ cần trong tay bọn họ có, vậy thì hơn phân nửa chính là từ ta bán ra. Nhưng ta cũng không thể mặt dày mày dạn đi đòi lại, cho nên mới sai Cự Giao môn xuất thủ đoạt tới cho ta..."
"Ngươi bán ra ngoài?"
Phương Nguyên nghe vậy tỏ ra cạn lời, ngẩng đầu nhìn tên tiểu hoàng tử.
"Đúng đó!"
Tiểu hoàng tử nói: "Trước kia ta có thể tùy tiện đi vào quốc khố, trong tay thiếu linh tinh sẽ lấy mấy khối ra bán, có người đến cầu ta cũng cầm mấy khối cho hắn. Đáng tiếc hiện tại ả Yêu phi kia mê hoặc phụ hoàng, không để cho ta tiến vào, muốn lấy mấy khối Lôi Thạch luyện một món pháp bảo cũng không được, hao tổn tâm trí lăm mới trộm được hai khối, lúc muốn tìm khối thứ ba này liền gặp được ngươi!"
Nói rồi hắn vỗ ngực cam đoan: "Nhưng chỉ cần ngươi giúp ta trừ đi Yêu phi, ta cam đoan nhất định sẽ lấy đến càng nhiều hơn cho ngươi!"
Phương Nguyên thở ra một hơi dài, sắc mặt không đổi nói: "Ngươi muốn ta giúp ngươi làm cái gì?"
Tiểu hoàng tử tỏ ra hưng phấn nói: "Kỳ thật lần này ta ra ngoài chính là muốn đi tới Tổ Điện, nơi lịch đại tiên hoàng Ô Trì quốc chúng ta yên giấc để lấy một kiện Thần khí tiên tổ lưu lại đối phó với Yêu phi. Chỉ có điều Tổ Điện kia chính là cấm địa Ô Trì quốc chúng ta, vô cùng bí ẩn, lại có cấm chế Âm Minh lợi hại thủ hộ, mình ta không thể tiến vào được, cho nên ta mới chiêu mộ hai vị Trận sư Thiên Xu môn kia tương trợ, còn định luyện thêm một kiện bảo vật Lôi hệ, nghĩ biện pháp tiến vào bên trong Tổ Điện. Bây giờ gặp ngươi, đương nhiên là..."
Phương Nguyên nghe những lời này, lông mày hơi nhíu lại: "Ngươi muốn dẫn theo chúng ta đi đào mộ tổ nhà mình?"
Chương 484 Ma Chủng Xuất Thế (1)
"Khụ... Ngươi nói vậy thì chính là như vậy đi!"
Tiểu hoàng tử nghe Phương Nguyên nói như vậy cũng ngẩn người rồi bất đắc dĩ nói.
Sau đó hắn lại tỏ ra hưng phấn nhìn Phương Nguyên, kích động nói: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Chẳng thế nào cả!"
Nghe hắn giảng giải rất nhiều, nhưng Phương Nguyên chỉ hờ hững lắc đầu chậm rãi đứng dậy, không định nhiều lời với hắn.
"Ngươi..."
Tiểu hoàng tử nghe vậy nao nao, chỉ vào hai khối Lôi Thạch kia nói: "Đây chính là tài nguyên Lôi Đạo ngươi cần nhất a, ta có thể cho ngươi càng nhiều hơn. Mặt khác, nghe nói bên trong Tổ Điện của hoàng thất chúng ta còn có rất nhiều bảo bối, ta có thể phân cho ngươi mấy món..."
Nói rồi, đôi mắt nhỏ của hắn lại đảo đảo nhanh như chớp, dường như hắn cảm thấy ăn chắc Phương Nguyên rồi vậy.
"Hai khối Lôi Thạch này ngươi không cần cho ta!"
Phương Nguyên nói: "Dù sao ngươi bây giờ cũng đang nằm trong tay ta, cùng lắm thì ta cướp đi là được!"
Tiểu hoàng tử lấy làm kinh hãi, suýt nữa khóc lên: "... Ngươi làm sao có thể như vậy được?"
Phương Nguyên than nhẹ một hơi, không còn dọa hắn nữa, chỉ thản nhiên nói: "Nói thật đi, tuy ta cần tài nguyên Lôi Đạo, thế nhưng ta cũng không muốn gây chuyện, càng không muốn dây dưa vào chuyện phiền toái trong hoàng tộc các ngươi. Quan trọng hơn là, ta vẫn là không tin ngươi..."
"Ta..."
Tiểu hoàng tử lập tức cảm thấy nôn nóng, lời nói cũng bắt đầu trở nên cà lăm: "Ngay… ngay cả mục đích của mình ta cũng đã nói cho ngươi biết, ngươi còn không tin ta sao?"
Trên mặt Phương Nguyên lộ ra nụ cười mỉa mai, không chút che giấu ánh mắt hoài nghi của mình, lạnh lùng nói: "Đương nhiên không tin, truyền thừa hoàng thất của Ô Trì quốc các ngươi đã có mấy ngàn năm, phóng nhãn khắp cả Bá Hạ châu cũng có thể được coi là thế lực lớn một phương đi. Ngươi lại nói với ta, tùy tiện chỉ là một nữ nhân liền có thể nhiễu loạn triều cương; đường đường là Hoàng tộc một nước, vậy mà không có lấy một người tài ba trị được nàng, ngược lại lại cần một tên nhóc như ngươi chuồn ra ngoài cung, chạy tới mộ tổ nhà mình tìm biện pháp đối phó Yêu phi?"
"Ta... Ta nói đều là thật!"
Tiểu hoàng tử vậy nghe vậy tỏ ra lo lắng, nhưng thấy sắc mặt Phương Nguyên vẫn lãnh đạm như vậy, bộ dáng rõ ràng là không tin mình, hắn mới bất đắc dĩ hít sâu một hơi, nói: "Nhưng ngươi nói cũng không sai, kỳ thật lần này ta ra ngoài, vốn là để tìm một người!"
"Tìm người nào?"
Phương Nguyên khẽ gật đầu, sắc mặt có chút dịu xuống.
"Chuyện này nói ra rất phức tạp!"
Trên mặt tiểu hoàng tử cũng tỏ ra mất mát, thấp giọng nói: "Trước đó, mẫu hậu ở trong cung phát giác ra nữ nhân kia có biểu hiện bất thường, liền sai ta vụng trộm đi thỉnh giáo tiên tri của Ô Trì quốc. Người nói rằng vị tiên tri kia là người rất lợi hại, đã từng tu hành ở Dịch Lâu của Trung Châu, là đệ tử ngoại môn Dịch Lâu. Hiện tại phụ hoàng bị mê hoặc, nếu như có một người có thể trị được ả Yêu phi, thì đó nhất định là vị tiên tri kia..."
"Dịch Lâu?"
Phương Nguyên âm thầm đồng tình, hắn ngược lại cũng biết đến nơi này.
Dịch Lâu hiện tại chính là một trong bảy đại thánh địa của tu chân giới, am hiểu pháp thuật thôi diễn, được mệnh danh là có thể dòm ngó thiên cơ, biết được quá khứ tương lai. Tiên tri của Ô Trì quốc, cho dù chỉ là đệ tử ngoại môn của Dịch Lâu, cũng thật sự không tầm thường.
Thế nhưng trong lòng hắn ngược lại càng thêm hiếu kỳ, vì sao ngay cả đệ tử Dịch Lâu là vị tiên tri kia cũng không đối phó được Yêu phi?
Việc này hoặc là chính bản thân tiểu hoàng tử nói hươu nói vượn, hoặc cũng có thể là bản thân hắn còn có ẩn tình khác...
Thế nhưng sở dĩ Phương Nguyên không muốn quản chuyện này, hơn phân nửa là bởi vì hắn tin tưởng vào lý do thứ nhất. Sự tình trong hoàng cung vốn là vũng nước đục rất sâu, không phải một hai câu là có thể nói rõ ràng. Tiểu hoàng tử này rất thù hận Yêu phi là không giả, nhưng nói không chừng nguyên nhân lại chỉ là nữ tử kia cùng mẫu hậu của hắn tranh thủ tình cảm, dẫn tới hắn ghen ghét thay cho mẫu hậu mà thôi. Từ đó, nếu như Phương Nguyên lao đầu vào, vậy mới thật sự là chuyện cười...
"Ta tìm tới vị tiên tri, không ngoài mục đích cầu hắn diệt Yêu phi kia..."
Tiểu hoàng tử ngược lại cũng không biết trong lòng Phương Nguyên đang suy nghĩ gì, vẫn tiếp tục nói: "Thế nhưng vị tiên tri kia lại nói, lai lịch Yêu phi không đơn giản, hắn cũng không muốn xuất thủ. Ta mắng vị tiên tri, vị tiên tri kia cũng không tức giận, chỉ nói với ta rằng Ma chủng xuất thế, thời điểm thiên hạ đại loạn đã đến, hắn cũng không biết nên làm như thế nào, định về Trung Châu hỏi ý sư phụ mình một chút. Chuyện của Ô Trì quốc hắn không muốn quản!"
"Ma chủng xuất thế, thiên hạ đại loạn?"
Phương Nguyên nghe vậy tỏ ra ngưng trọng, thầm nghĩ tiểu hoàng tử này tuổi còn nhỏ, nếu như có thể tự biên ra loại chuyện này thì quả là bản lĩnh cũng không nhỏ.
"Thế nhưng trước khi rời đi, vị tiên tri kia ngược lại cũng nói với ta rằng, Ô Trì quốc chúng ta vẫn còn một người có thể đối phó với ả Yêu phi kia!"
Nói đến đây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu hoàng tử lại hiện ra vẻ ưu tư già trước tuổi, trầm giọng nói: "Hắn chỉ điểm ta cứ một đường đi về hướng nam ba ngàn dặm, sẽ gặp được một vị tiền bối, người đó là thúc thúc của phụ hoàng ta, cũng là người có thiên tư cao nhất của Ô Trì quốc chúng ta trong mấy ngàn năm qua. Bây giờ hắn đã sớm ẩn cư, nhưng tu vi của hắn rất thâm hậu, nếu chịu xuất thủ nhất định có thể đối phó được Yêu phi!"
"Sau đó ta trở về cung kể lại cho mẫu hậu, mẫu hậu lại nói, nàng quả thực cũng nhớ được từng có một vị tiên tổ như vậy, dường như vị kia đã từng bái sư tu hành tại Trung Châu, đạt được danh tiếng to lớn. Chỉ có điều về sau hắn nảy sinh tình cảm với một nữ nhân nhưng rồi cuối cùng lại chia tay, từ đó hắn nản lòng thoái chí biến mất. Hiện tại đã trôi qua mấy trăm năm, không còn ai nghe được tin tức về hắn nữa..."
Nói đến đây, tiểu hoàng tử không khỏi khẽ thở dài, nói: "Mẫu hậu còn nói, nếu như người này thật sự còn sống như lời vị tiên tri kia nói, thì quả thực hắn có thể trị được ả Yêu phi kia. Thế nên ta liền mượn danh nghĩa ra ngoài du ngoạn, tìm kiếm hắn!"
Chương 485 Ma Chủng Xuất Thế (2)
Vừa nói sắc mặt tiểu hoàng tử vừa tỏ ra khổ não: "Thế nhưng hiện tại ta đã ra ngoài gần nửa năm, miệt mài đi theo phương hướng vị tiên tri kia chỉ tìm kiếm thật lâu; cho dù là khắp các sơn vực như Đại Tây sơn, Nguyệt Lạc lĩnh, Thanh Ngô xuyên, Ngọc La sơn... ta đều đã tìm kiếm hết, nhưng vẫn không gặp được người trong lời nói của vị tiên tri kia. Cho nên ta đành phải tự mình nghĩ cách..."
"Ngọc La sơn?"
Phương Nguyên một mực lẳng lặng lắng nghe, đến cuối cùng bỗng nhiên khẽ giật mình, nói: "Người mà vị tiên tri kia chỉ điểm tên là gì?"
Tiểu hoàng tử ngẩn người, nói: "Ta không biết a..."
Phương Nguyên nhíu mày nhìn hắn một cái: "Ngay cả danh tự ngươi cũng không biết mà đòi đi tìm người?"
Tiểu hoàng tử bất đắc dĩ nói: "Tiên tri chỉ hướng dẫn ta đi đến một mảnh sơn vực tìm kiếm, nói rằng người kia sẽ khắc biết ta đang tìm hắn. Nếu như hắn muốn giúp ta thì sẽ chủ động hiện thân gặp ta, nếu không muốn giúp ta thì có nói banh trời cũng vô dụng. Thế nhưng ta đã tìm kiếm hơn mấy tháng cũng không thấy bóng dáng, chắc là vị tiền bối kia thật sự không quan tâm điều gì; cho nên ta không thể làm gì khác hơn là tiến vào Tổ Điện..."
Phương Nguyên nhịn không được hít một hơi thật sâu, ẩn ẩn đoán được cái gì đó, nói: "Vì sao vị tiên tri kia lại nói người kia có thể giúp ngươi?"
"Còn có thể vì sao chứ?"
Tiểu hoàng tử nao nao, tỏ vẻ như đó là chuyện đương nhiên, nói: "Bản lĩnh lớn chứ sao..."
Thế nhưng thấy Phương Nguyên cau mày liền biết mình không nói đúng, hắn vắt hết óc suy nghĩ một chút, rồi bỗng nhiên vỗ đầu một cái, nói: "Đúng rồi, vị tiên tri kia có nói qua, ả Yêu phi vô cùng lợi hại, chỉ có vị tiên tổ tu luyện lôi pháp kia mới có thể khắc chế được nàng ta!" Nói rồi hắn chuyển sang nghi hoặc nhìn Phương Nguyên: "Nếu không phải chênh lệch về tuổi tác, ta còn hoài nghi không biết ngươi có phải là vị tiên tổ kia của ta nữa hay không?"
Quan Ngạo vẫn một mực ở bên cạnh thành thực lắng nghe, bỗng nhiên chen miệng nói: "Phương tiểu ca cũng từng thân mật với một nữ nhân, sau đó..."
Phương Nguyên quất một bàn tay lên đầu Quan Ngạo: "Ta không giống với người kia!"
Nói rồi hắn trầm ngâm hồi lâu, bỗng nhiên lấy ra một vật cho tiểu hoàng tử quan sát, nói: "Ngươi nhận ra vật này không?"
Trong tay hắn là một cái hộp nhỏ vuông vức, phía trên hiện đầy phù văn.
Đây chính là chiếc hộp hắn lấy được từ trong lòng bàn tay di hài của vị tán tu, trong lúc hắn nhận truyền thừa trên Ngọc La sơn.
"Không biết..."
Tiểu hoàng tử cẩn thận xem xét rồi lắc đầu, sau đó lại nói: "Thế nhưng bên trên chiếc hộp này, chính là vân văn của hoàng thất Ô Trì quốc chúng ta a!"
Nói rồi hắn liền vén áo bào khoác ở bên ngoài lên, chỉ vào đai lưng nói: "Ngươi xem, chỗ này của ta cũng có!"
Lần này hắn đi ra ngoài không lấy thân phận rõ ràng, bởi vậy bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo bào màu vàng bình thường, thế nhưng đai lưng bên trong lại là đồ vật trong cung. Phương Nguyên tập trung quan sát so sánh với hộp nhỏ kia, quả nhiên phát hiện ra cả hai loại hoa văn đều hoàn toàn giống nhau...
Trong lòng của hắn ngược lại khẽ thở dài, đã đoán được chân tướng.
Thì ra vị tán tu Cửu cô chỉ dẫn mình tìm đến cũng không thật sự là tán tu, mà là một vị cao nhân xuất thân từ hoàng thất Ô Trì quốc.
Thế nhưng bản lĩnh của Cửu cô còn cao hơn so với vị tiên tri Ô Trì quốc kia, ít nhất là Cửu cô còn trực tiếp chỉ điểm nơi ẩn cư của vị cao nhân kia cho mình, mà vị tiên tri Ô Trì quốc lại chỉ có thể chỉ điểm cho tiểu hoàng tử sơ bộ một mảnh sơn vực mà thôi!
Hơn nữa vị tiên tri kia không chừng cũng sai.
Hắn chỉ nghĩ rằng vị cao nhân kia có khả năng tâm đã chết, không còn để ý đến chuyện bên trong Hoàng tộc Ô Trì quốc nữa.
Lại không nghĩ rằng, đối phương không phải tâm đã chết, mà là chết thật sự!
Hắn đã sớm tọa hóa từ hai năm trước!
Tinh thần của hắn dần dần trở nên nặng nề, lông mày cũng nhăn tít lại.
"Tại sao ngươi lại có vật này, không phải trộm ra từ trong hoàng thất Ô Trì quốc chúng ta đó chứ?"
Lúc này tiểu hoàng tử đang tò mò đánh giá hộp nhỏ trong tay Phương Nguyên, ánh mắt tỏ ra nghi hoặc nhìn hắn.
"Ngươi chờ ta một lát!"
Phương Nguyên lại chỉ thở dài, đứng dậy đi đến một vị trí hẻo lánh trong sơn cốc ngồi xuống, nhìn qua hộp nhỏ trong tay thấp giọng lẩm bẩm: "Tiền bối, ta nhận được truyền thừa Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của ngươi, cũng từng đáp ứng thay ngươi hoàn thành tâm nguyện; chỉ là không biết sự tình của Hoàng tộc Ô Trì quốc có phải chính là chuyện lo lắng cuối cùng của ngươi hay không, chỉ hy vọng ngươi trên trời có linh, lưu lại đáp án ở trong cái hộp này đi!"
Hắn từ trước đến nay luôn tuân thủ đạo tâm, đáp ứng chuyện gì nhất định sẽ đi làm.
Chỉ có điều, nếu ngay cả vị tiên tri kia còn không chắc chắn vị cao nhân này có thể giúp được Ô Trì quốc hay không, thì dĩ nhiên Phương Nguyên lại càng không chắc chắn.
Đối với bản thân hắn mà nói, hắn vạn phần không muốn trộn lẫn vào sự tình trong Hoàng tộc này.
Nếu như đối phương thật sự là yêu ma tàn sát một phương gì đó, nếu như Phương Nguyên cũng có niềm tin chắc chắn mà nói, thì quả thật hắn sẽ việc nghĩa không từ trượng kiếm giết chết. Nhưng đối phương lại chỉ là một Yêu phi gì đó, hơn nữa nếu chỉ là tranh giành tình nhân trong cung mà thôi, thì cần gì mình xuất thủ chứ?
Bởi vậy, đến tận lúc này hắn cũng chỉ có thể tìm đáp án bên trong chiếc hộp nhỏ.
Lúc trước, dường như trong cõi U Minh chỉ dẫn di hài vị cao nhân kia đưa chiếc hộp nhỏ này cho mình.
Nếu hắn thật sự có tâm nguyện gì đó chưa hoàn thành, thì chắc hẳn sẽ có liên quan đến thứ đựng trong chiếc hộp này!
Nghĩ như vậy, Phương Nguyên liền lần nữa tập trung tinh thần, sau đó rót pháp lực vào trong chiếc hộp nhỏ. Rất nhanh, những đạo phù văn chung quanh chiếc hộp từ từ sáng lên, một đạo, hai đạo, ba đạo... năm đạo; cuối cùng, Phương Nguyên cau mày thu hồi lại pháp lực. Sau khi luyện hóa viên Thiên Ngoại Lôi Thạch kia, pháp lực của hắn tăng trưởng không ít, so với trước đó còn tiến thêm một bước, nhưng vẫn có vẻ không đủ.
Không thể làm cho tám đạo phù văn đồng thời sáng lên, thì chiếc hộp này sẽ không thể mở ra.
"Xem ra vị cao nhân kia ở trên trời thật sự có linh, nhưng có linh thì cũng có hạn, chuyện này cuối cùng phải do chính ta quyết định!"
Phương Nguyên thở dài một hơi, từ từ hạ quyết tâm.
"Cho ta thù lao nhất định, ta có thể đi Tổ Điện của Ô Trì quốc với ngươi một lần!"
Đi tới trước mặt tiểu hoàng tử, Phương Nguyên thấp giọng nói: "Nhưng sự tình của hoàng thất Ô Trì quốc, ta vẫn không muốn trộn lẫn nhiều!"