Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1721 Loạn tượng ở Cửu Trùng Thiên (1)

Nhưng nhìn thấy Đạo tử không lên tiếng ngăn cản, hắn đành phải ngậm miệng.

Đạo tử của hắn đến giờ vẫn là người trải qua sự đời quá ít, còn quá đơn thuần không phù hợp với tu vi, quá mức lý tưởng hóa.

Dường như Đạo tử không biết Tiểu Thánh Nhân họ Phương chính là đối thủ lớn nhất của mình.

- Tiếp đến ngươi chuẩn bị đi đâu?

Đạo tử Đông Hoàng Sơn chậm rãi đứng lên đưa tiễn, sau đó tùy ý dò hỏi.

- Cửu Trùng Thiên!

Phương Nguyên trả lời đơn giản ngắn gọn.

Đến lúc này, mọi nghi ngờ trong lòng hắn đã không còn, biết rõ bản thân nên làm gì.

Hắn không muốn đi trên con đường của Hắc Ám Ma Chủ, vì thế hắn nhất định phải mở ra hết các bí ẩn.

Chỉ có hiểu rõ những bí ẩn kia, hắn mới có khả năng tìm ra phương pháp giải quyết.

Mỗi ngày trôi qua, sự uy hiếp của Độ Kiếp Ma Ngẫu càng to lớn hơn nên hắn không thể kéo dài, bản thân phải nhanh chóng tìm hiểu rõ những bí ẩn, mau chóng đưa ra quyết định tương ứng, vì thế bản thân hắn phải nhìn thấu nhiều bia đá.

Cũng may, lúc trước ở Nam Hải, Phương Nguyên từng nghe Lạc Phi Linh nói hiện nay bia đá được phân bố khắp thiên hạ nên cũng có phương hướng, hắn quyết định xem qua tất cả bia đá bản thân biết được tung tích tích, có lẽ sau khi xem hết nội dung trong bia đá, hắn có thể biết được một vài bí ẩn của đại kiếp nạn, cũng sẽ biết bản thân nên làm như thế nào.

- Cửu Trùng Thiên. . .

Đạo tử Đông Hoàng Sơn không nói thêm gì, chỉ gật đầu, Thái tử điện hạ Lý Thái Nhất Cửu Trùng Thiên ở đối diện hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhàn nhạt nói:

- Ngươi dự định đi Cửu Trùng Thiên thì hãy cho ta gửi một câu cho vị phụ hoàng ngông cuồng tự đại kia của ta.

Phương Nguyên ngẩn người ra.

- Mời nói!

Vẻ nham hiểm trên mặt Lý Thái Nhất lộ ra nụ cười yếu ớt.

- Ngươi nói với phụ thân ta rằng ông ấy không thể nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay, càng muốn nắm được sẽ càng khiến bản thân thất vọng, nói không chừng, tương lai ông ấy còn điên trước ta.

Phương Nguyên nghe được những lời này thì có chút không hiểu.

Phương Nguyên không biết vì sao Lý Thái Nhất phải nói như vậy, nếu chỉ vì khiêu khích phụ hoàng của hắn ta thì Phương Nguyên không thể truyền lời.

Mâu thuẫn giữa hai người bọn họ, hắn không muốn tham gia vào.

Đạo tử Đông Hoàng Sơn nói:

- Phương Nguyên đạo hữu không cần do dự, chuyện xảy ra ở Cửu Trùng Thiên ta cũng có nghe thấy, nếu ngươi muốn đi, cũng có thể khuyên Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên một chút, nhưng với sát tính cực lớn của hắn bây giờ, ngươi khoan hãy tới thì tốt hơn.

Phương Nguyên không biết bọn họ ám chỉ cái gì, trong lòng vô cùng nghi hoặc, nhanh chóng rời khỏi Đông Hoàng Sơn.

Một đóa tường vân bay lượn trên hư không, với tu vi hiện tại của Phương Nguyên, từ Đông Hoàng Sơn chạy tới Trung Châu ngay cạnh Hoàng Châu, đi cũng không mất quá nhiều thời gian, áp lực của hắn càng ngày càng tăng, cũng không cần nhiều lễ nghi phiền phức, cho nên hắn cũng không tìm chỗ dừng chân, để Giao Long gửi thiệp, cứ trực tiếp bước vào địa giới Hoàng Châu, đi thẳng về phía Tiên Cung Cửu Hoàng Sơn.

Tiên Cung Cửu Hoàng Sơn, ở trung tâm Hoàng Châu, thống ngự Hoàng Châu vô số năm.

Là Thánh địa bá đạo nhất thế gian, giao tình của Phương Nguyên và Cửu Trùng Thiên cũng không cạn, nhưng lần này là lần đầu tiên hắn đến đây.

Điều khiến hắn có chút bất ngờ chính là khi hắn chạy tới Hoàng Châu, nhìn thấy không phải một cảnh tượng nguy nga mà vô cùng ngột ngạt.

Hoàng triều Cửu Trùng Thiên đang giết người, Phương Nguyên một đường lướt về phía Cửu Hoàng Sơn, nhìn thấy vô số tinh binh nhào đến các đại thế gia để đồ tộc diệt tông, sợi xích sắt quấn quanh người, kéo về phía hình đài, toàn bộ Hoàng Châu vô cùng nặng nề.

Điều này làm cho Phương Nguyên có chút kinh ngạc, thời khắc đại kiếp nạn tới gần, vì sao Cửu Trùng Thiên lại gây nên cảnh tượng loạn thế này?

Thậm chí hắn nhìn thấy rất nhiều lão tu Nguyên Anh cao thâm cũng bị thị vệ Cửu Trùng Thiên vồ giết, không chút thương tiếc.

Cảnh tượng đang diễn ra chẳng khác nào tự hủy trường thành bản thân đã

gầy dựng bao nhiêu năm.

Bởi vì Cửu Trùng Thiên vẫn luôn nổi danh là nơi yêu quý nhân tài!

Ôm nghi hoặc trong lòng, Phương Nguyên đi thẳng tới hoàng cung Cửu Hoàng Sơn, trực tiếp bái kiến Thần Hoàng.

Phương Nguyên đến đột ngột nên khi Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên nhìn thấy hắn vẫn còn chưa gột rửa một thân sát ý.

- Ngươi cũng tới khuyên ta không nên giết người sao?

Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên vừa dẫn Phương Nguyên lên núi, vừa chắp tay sau lưng, cười nói:

- Phiền phức này là do ngươi gây ra.

- Nguyên nhân bắt nguồn từ ta?

Phương Nguyên nghe Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên nói mà choáng.

Bây giờ bọn họ đã đi lên được mười bậc, đi tới hoàng triều Tiên Điện Cửu Trùng Thiên.

Hoàng triều Tiên Điện Cửu Trùng Thiên ở trên Cửu Hoàng Sơn, đây là một nơi xa hoa, còn vượt qua Tiên Sơn Đông Hoàng Sơn.

Có lẽ lai lịch hơi kém hơn một chút nhưng phòng ngự nghiêm ngặt, khí thế huy hoàng, cung điện tinh xảo, còn hơn những đình đài lầu các ở Đông Hoàng Sơn. Bây giờ Phương Nguyên và Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên đang đi lên tầng trên cùng của Cửu Hoàng Sơn, nằm trên quảng trường bạch ngọc trước đại điện Tiên Hoàng, nơi đây có thể quan sát toàn bộ Hoàng Châu, cũng có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật trên dưới Cửu Hoàng Sơn.

Từ nơi này, Phương Nguyên có thể nhìn thấy trên một đỉnh núi thấp phía sau Cửu Hoàng Sơn đang có đao phủ hành hình, giám sát là một vị Hoàng tử, dưới hình đài màu trắng, có một nhóm người, già có trẻ có, hồn bay phách lạc chờ đợi đi lên nhận một đao.
Chương 1722 Loạn tượng ở Cửu Trùng Thiên (2)

Phương Nguyên vì muốn xin được xem bia đá mà đến, không muốn nhiều chuyện, nhưng nhìn toàn bộ Hoàng Châu như bị che phủ bởi một tầng huyết vụ, trong lòng lại nôn nóng, không nhịn được nói:

- Hiện nay chính là thời khắc dùng người, thiên hạ hỗn loạn không ngừng, đại kiếp nạn chỉ còn mười năm nữa đã giáng xuống, tuy bây giờ thiên hạ đều cho rằng Thiên Nguyên đã chuẩn bị đủ, xem như có thể vượt qua đại kiếp nạn, nhưng vãn bối không cảm thấy quá mức lạc quan, tiền bối vẫn luôn là người thông minh, vì sao lúc mấu chốt lại làm ra việc hủy trường thành như thế này?

Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên chậm rãi xoay người, nhìn Phương Nguyên như cười như không.

Lúc này hắn chưa đội vương miện, tóc rối tung, nhìn vô cùng xa lạ, người đàn ông tuấn mỹ bị sợi tóc che khuất, nhàn nhạt nói:

- Phương Nguyên Tiểu Thánh Nhân, ta mới vừa nói những chuyện này vì ngươi mà có, ngươi cảm thấy ta đang đùa với ngươi sao?

Phương Nguyên ngẩn ra, hắn thật sự không biết những chuyện này có liên quan gì đến hắn.

Hắn không biết nhiều về những chuyện đang diễn ra ở Cửu Trùng Thiên, nhưng cũng có thể thấy, cảnh tượng này là Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên đang trừ khử những kẻ bất đồng. Dọc đường đi, Phương Nguyên hỏi thăm một chút, cũng biết hiện tại người bị khám nhà diệt tộc đều là lão thần của Cửu Trùng Thiên, quyền cao chức trọng, dựa vào một màn này cũng không khó suy tính ra, chắc Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên đang chuẩn bị quyền lực trở lại sau đại kiếp nạn.

Mà chuyện này hắn cũng có chút không hiểu, một người vô cùng cơ trí như Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên, trong tình cảnh thiên địa hỗn loạn, mỗi lần đều chuẩn xác đánh trúng trọng tâm, sớm đưa ra ứng biến.

Người như vậy, vì sao lại dễ kích động như thế?

- Khi ngươi ở trước Lang Gia Các, vì đoạt tên Tiểu Thánh Nhân đã truyền đạo thư khắp thiên hạ mà không biết đây là phúc hay họa?

Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên nhàn nhạt nói, vẻ mặt không vui không buồn.

- Chuyện này. . .

Phương Nguyên không nghĩ tới hắn sẽ nói đến chuyện này, biểu hiện hơi quái lạ.

- Có lẽ ngươi cảm thấy đây là chuyện tốt, có lợi cho thiên hạ, thế nhưng Phương Nguyên tiểu hữu à, ngươi vẫn còn non nớt lắm.

Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên cười nhạt, chắp tay sau lưng nhìn hình đài bạch ngọc ở rất xa kia, nhìn lão tướng đi theo hắn nhiều năm cùng với hậu nhân bị chặt đầu, nụ cười khốc liệt không thể tả.

- Một quyển đạo thư kia thật tuyệt vời, ngay cả ta cũng được lợi không nhỏ, quả thật cũng không thua thiên công hoàn chỉnh, trên một phương diện nào đó, thậm chí còn đáng sợ hơn, nhưng một quyển đạo thư như vậy ngươi làm sao lại dám ném vào nhân gian chứ, tốt xấu gì, ngươi cũng nên thương lượng cùng các trưởng bối mới phải.

Nghe Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên nói, Phương Nguyên lập tức choáng váng.

Hắn thật sự phát hiện Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên không phải đang nói đùa.

Mà cũng không phải Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên thừa nước đục thả câu, chỉ lạnh nhạt nhìn hình đài bạch ngọc, nhàn nhạt nói:

- Bây giờ người đang bị chặt đầu chính là một trong những lão tướng đi theo ta hai ngàn năm trước, thay ta chém vô số cường địch, trung thành tuyệt đối, được ta phong làm Nam Thiên Vương, trấn thủ nam Thập Lục Quan Hoàng Châu, quyền cao chức trọng, chưởng ngự mười vạn Tiên quân, thực sự là chó già trung thành nhất của ta.

Hắn vừa nói, vừa nhẹ nhàng nheo mắt lại, nhàn nhạt nói:

- Nhưng một con chó già trung thành, sau khi ngươi công khai đạo thư, ngày thứ ba liền sai người sao chép trở lại, bế quan tìm hiểu, ba mươi tám vị trấn thủ dưới trướng hắn hợp tung liên hoành, chuẩn bị thừa lúc đại kiếp nạn đến liên kết với mấy vị Thiên Vương, mưu đồ gây rối, tự thành một đạo, không còn chịu sự quản thúc của ta. Khi ta sai người đi thăm dò bọn họ lại tìm mọi cách từ chối, dối trên gạt dưới, cuối cùng, khi ta tự thân ra tay bắt lão cẩu này trở về, sau đó do Hồng nhi mang binh tới thì mới thanh lý sạch sẽ quý phủ Nam Thiên Vương, mà người như lão cẩu này còn có rất nhiều!

- Thiên Vương dưới trướng Cửu Trùng Thiên muốn tạo phản?

Phương Nguyên nghe được chuyện này thì rùng mình.

Cửu Trùng Thiên Hoàng Châu xưa nay đều là đạo thống Thánh địa Thiên Nguyên, quy củ nghiêm ngặt, tôn ti rõ ràng nhất.

Sao lão tướng lại có ý nghĩ muốn tạo phản?

- Ngươi truyền đạo thư khắp thiên hạ, là công đức, cũng là lòng tốt của ngươi.

Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên lạnh nhạt nói:

- Không cần biết là tốt hay xấu, chỉ cần một viên đá bắn ra sẽ xuất hiện bọt nước, dù một quyển đạo thư thật cao minh, nếu ngươi ném vào nhân gian sẽ đánh vỡ vô số bố cục và quy củ đã có từ lâu, mà Cửu Trùng Thiên ta lại không

thích bố cục hiện có bị đánh vỡ, cho nên đạo thư ngươi truyền vào thế gian, phản ứng nhanh nhất rõ ràng nhất chính là Cửu Trùng Thiên ta.

Phương Nguyên nghe hắn nói thì đột nhiên hiểu rõ, tâm thần chấn động mạnh.

Cuối cùng hắn cũng rõ rối loạn ở Cửu Trùng Thiên vì đâu mà có.

Dù sao Cửu Trùng Thiên cũng lấy đạo lập quốc, cho nên bọn họ phải giữ gìn địa vị của họ ở Hoàng Châu.

Lúc trước ở Lang Gia Các, khi hắn ngộ ra quyển đạo thư kia thì không có ý giấu làm của riêng mà công khai khắp thiên hạ, hi vọng có thể tăng thực lực cho người khắp thế gian, thậm chí điểm hóa mấy vị Hóa Thần, đây đương nhiên là chuyện tốt, vô cùng tốt.

Nhưng thế gian vẫn vì chuyện này mà thay đổi bố cục, giống như Cửu Trùng Thiên.

Một quyển đạo thư của hắn trong mắt Đông Hoàng Sơn là ngưỡng cửa quá cao, trong mắt tu sĩ thế gian, người có thể trực tiếp được lợi không nhiều, nhưng trong mắt những người thông minh, cuốn đạo thư kia có giá trị vô hạn, ẩn chứa mấy năm Phương Nguyên lĩnh ngộ đạt được.
Chương 1723 Vô cùng kinh hãi trong bia đá (1)

Có rất nhiều người nhìn thấy cuốn đạo thư nhưng cũng không nhìn ra đạo lý trong đó, nhưng cũng có rất nhiều người nhìn thấy liền lập tức mở ra thủ thuật.

Nhiều lão tu Nguyên Anh tu luyện nhiều năm, không phải căn cơ không vững chắc, cũng không phải thời gian tu hành quá ngắn mà do thiếu hụt tài nguyên và tìm hiểu thiên công, nên khi đến cảnh giới Nguyên Anh, đời này không tiến thêm được, giống như rất nhiều lão tướng ở Cửu Trùng Thiên.

Đặc điểm các tầng giai Cửu Trùng Thiên chính là có vô số tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, nhưng người cảnh giới Hóa Thần thậm chí cảnh giới Đại Thừa thì chỉ có người trong hoàng tộc, như thế bọn họ mới có thể vững vàng trấn áp vô số lão tướng, không đến mức tổn thương căn cơ.

Những lão Nguyên Anh ở Cửu Trùng Thiên vốn không có hi vọng đột phá cảnh giới, bởi vậy chỉ có thể làm thần ở Cửu Trùng Thiên, cả đời bị hoàng tộc áp chế, nhưng đạo thư của Phương Nguyên lại làm cho bọn họ nhìn thấy hi vọng Hóa Thần, bọn họ chỉ có một tia hy vọng lĩnh ngộ, cộng với công pháp thích hợp sẽ có hi vọng diễn hóa đại đạo, làm cho tu vi bản thân đạt thành tựu Hóa Thần.

Mà không chỉ có đạo thư, ngay cả Bạch phu nhân Lang Gia Các cũng biểu hiện kỳ lạ, mở công khai mười hai điện tàng nên khiến cho nhiều lão tu dễ dàng tìm thấy những bí quyển công pháp thần thông thích hợp bù đắp cho bản thân.

Mà điều này cũng khiến cho hy vọng Hóa Thần của những lão Nguyên Anh càng lúc càng lớn.

Lão Nguyên Anh không có thành tựu Hóa Thần thì thôi, một khi có thành tựu Hóa Thần cũng cực kỳ khủng bố.

Cũng vì bọn họ không có thành tựu Hóa Thần nên Cửu Trùng Thiên mới giao quyền để bọn họ dẫn dắt bách tính.

Một khi bọn họ Hóa Thần thành công, trong tay nắm thực quyền thì điều gì sẽ xảy ra?

Đây chính là nguyên nhân rối loạn ở Cửu Trùng Thiên.

Nếu hiện tại Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên đã đạt đến Đại Thừa thì dễ dàng trấn áp, nhưng hắn không phải.

Bây giờ hắn cũng là Hóa Thần, cho nên đó cũng là nguyên nhân hắn không muốn Hoàng Châu xuất hiện Hóa Thần, vì thế đành sớm ra tay, quét sạch uy hiếp, thu nạp hoàng quyền!

. . .

. . .

Hiểu rõ những việc này, Phương Nguyên trở nên trầm mặc, không biết nên nói gì.

Hắn quan hệ không tệ với Cửu Trùng Thiên, nhưng bây giờ cũng không biết nên khuyên như thế nào.

- Ngươi thất vọng rồi sao?

Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên nhìn Phương Nguyên, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi âm thầm đến mà không hề thông báo, có phải cũng nghe nói ta đang làm gì nên mới cố ý đến đây thuyết phục ta không, khuyên ta không nên giết người, đúng không?

Phương Nguyên hơi trầm mặc, nói:

- Vãn bối không biết Cửu Trùng Thiên hỗn loạn, chỉ muốn đến xem bia đá, đúng là trước đó ta đã gặp Thái tử Lý Thái Nhất ở Đông Hoàng Sơn, hắn biết được ta muốn tới bái kiến Tiên Hoàng, cố ý để ta truyền lại một câu.

Hắn thuật qua lời của Lý Thái Nhất nói.

- Tên tiểu nhi kia giả bộ thông minh trong một nghìn năm trăm năm, nhưng không ngờ hóa ra cũng chỉ là một kẻ ngốc.

Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên nghe Lý Thái Nhất nói, cũng không xem là việc gì to tát, chỉ cười gằn một tiếng:

- Hắn muốn điên, mặc hắn điên đi, mặt mũi Cửu Trùng Thiên cũng không hi vọng hắn kiếm về, không ngờ ngươi vì bia đá mà đến, ta xem qua vài lần rồi, cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ là tiền nhân lưu lại giả vờ cao thâm, ngươi muốn xem thì cứ xem đi, tiểu tử ngươi ta vốn không ghét, chuyện thiên hạ đại thế ta cũng rõ ràng, chỉ cần ngươi không hỏi đến chuyện của Cửu Trùng Thiên thì dễ bàn.

Phương Nguyên trầm mặc một lúc lâu, đành cúi đầu cảm tạ.

Lúc này, hắn cũng không biết được nên nói gì cho thích hợp.

Thôi công công, người đã từng theo Lý Hồng Kiêu đi tới Thanh Dương Tông, dẫn Phương Nguyên đi tới Tiên Các Cửu Trùng Thiên, hắn vốn đã thất thế, bây giờ cũng biết không phải Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên vì giết người mới đề bạt hắn tới, trên đường đi, cười tủm tỉm nói:

- Cửu Trùng Thiên là hoàng gia, hoàng gia làm việc, tự có quy củ và đạo lý của riêng mình, mong rằng Tiểu Thánh Nhân đừng trách, hãy thông cảm.

Phương Nguyên khoát tay áo, không muốn nhiều lời.

Được Thôi công công dẫn đường, đi tới Tiên Các Cửu Trùng Thiên nhìn thấy tấm bia đá.

Bia đá này cũng không khác gì những tấm bia đá khác, nội dung trên bi văn lại có liên quan đến việc câu cá trước đó hắn từng thấy ở Lang Gia Các, đối với hắn cũng không có ý tưởng gì mới, cho nên hắn trực tiếp kiềm chế khí tức, sau đó chém ra một kiếm!

Tâm Ý Kiếm bay vào trong bia, Phương Nguyên cũng nhanh chóng rơi vào trong mộng!

Hiện tại bên ngoài có rối loạn, biến hóa bất ngờ khiến hắn cảm thấy hơi phiền chán.

Nếu phiền chán, vậy thì không để ý tới nữa, không bằng đóng cửa lại, chuyên chú làm chuyện của hắn.

Kiếm nhập bia đá, tâm nhập đại mộng!

Giống như lúc ở Đông Hoàng Sơn, Phương Nguyên chém một kiếm vào bia đá, nhanh chóng chìm đắm trong đại mộng.

Hắn như trước, tiếp tục ở trong mơ nhìn thấy thế giới sau khi đại thế phi thăng. Hắn nhìn thấy vô số Tu hành giả đứng đầu rời bỏ nhân gian, trốn vào hư không, ở trong hư không mênh mông vô tận tìm kiếm phương hướng, mỗi người bọn họ lựa chọn phương hướng khác nhau, chịu đựng cô tịch hung hiểm khó có thể hình dung được. Chỉ vì tìm được thế giới khác nhau, bọn họ là Tu hành giả đứng đầu, bởi vậy hư vô không thương tổn bọn họ được, nhưng bọn họ cũng sẽ bị lạc, cũng sẽ ở bên trong cô tịch vĩnh hằng mà quên mất bọn họ đang ở nơi nào.
Chương 1724 Vô cùng kinh hãi trong bia đá (2)

Những năm tháng lạnh lẽo cô đơn hắn không biết kéo dài bao lâu, cũng không biết có bao nhiêu tu sĩ phi thăng đã biến mất, kể từ đó không ai thấy họ nữa. Có người phát điện, có người muốn trở lại Thiên Nguyên, nhưng cũng có một vài người tin tưởng phân tích của chính mình, cho rằng Đại Tiên giới trong truyền thuyết nhất định tồn tại, cho nên bọn họ kiên định tìm kiếm.

Không biết qua bao lâu, rốt cục có một chút may mắn, có người vô cùng kiên định tìm tới một nơi nào đó.

Bọn họ tiến vào một thế giới trước đây chưa từng thấy, nơi đó thiên địa hùng vĩ, núi non mọc như rừng, địa vực vô hạn, núi sông ồ ạt, vô số chim muông quý hiếm vô tận, cỏ cây hoa lá lạ lùng mọc khắp núi đồi, khắp đại địa, linh mạch như lưới, trong sơn tuyền rạng rỡ ánh vàng, đoàn người tu hành như nhìn thấy chốn bồng lai tiên cảnh.

Nơi này đúng thật giống như tiên cảnh, không có tiên cảnh nào tốt hơn nơi đây, có lẽ người phàm tục sinh ra trong thế giới này sẽ khổ sở vì không có ruộng tốt, lại có dị thú hung mãnh, nhưng đối với người tu hành mà nói, không thể chê vào đâu được.

Bởi vậy, bọn họ vô cùng mừng rỡ, không còn ước mong gì khác.

Cho dù là Phương Nguyên, chỉ trải qua giấc mộng cũng cảm giác được bọn họ mừng rỡ thế nào.

Loại mừng rỡ kia giống như lấy được chiếc khăn lông trên mặt, loại bỏ được sương mù trước mắt.

Dường như hắn muốn đắm chìm trong thế giới này, tận hưởng yên bình mãi mãi.

Tiên nhân phi thăng mà đến, thiết lập đạo, lưu truyền thừa, tìm kiếm bảo dược quý hiếm, luyện đan tu hành, cùng ngồi đàm đạo, yên tĩnh hài lòng không thể tả, bọn họ mượn sự huyền diệu của truyền tống đại trận, chế tạo một lối phi thăng từ nhân gian đến nơi này, chia sẻ Tiên giới với nhân gian.

Chỉ tiếc, không ai nghĩ tới, loại bình an vui vẻ này chỉ là ảo giác!

Năm tháng yên ả diễn ra chưa quá lâu, bỗng nhiên bị Thiên Ma ngoại vực đột kích.

Đó là Thiên Ma ngoại vực vô cùng vô tận, bọn họ cường đại từ nhỏ, hình thù kỳ quái, rất khác người thường. Khi đến thế giới mới này, những tu hành giả vốn đã sớm ở nơi này lại phát hiện ra đại đạo thiên địa nơi này không giống với thế giới hồng trần, tu vi cảnh giới của bọn họ bị suy yếu, không địch lại những Thiên Ma ngoại vực kia, giao thủ qua, tử thương nặng nề, máu chảy thành sông.

Thì ra trên cõi đời này không có Tiên giới như mơ, không có cái gọi là mộng đẹp.

Sau lưng một thế giới tốt đẹp luôn có vô số ánh mắt yêu tà đang nhìn chằm chằm.

Các Tiên nhân cho rằng đã đi tới một nơi mộng ảo nhưng thực ra là đi tới một nơi khủng bố hơn.

Chúng tiên không ứng phó kịp, tổn thất nặng nề, có người bị Thiên Ma ngoại vực nuốt chửng, có người bị bức ép ẩn vào những góc âm u của vùng Tiên giới này, có người khổ sở cầu xin, cũng có người dẹp đường hồi phủ, hốt hoảng chạy trốn, trốn về tiểu thế giới vốn thuộc về bọn họ, khổ sở vô cùng.

Nhưng Thiên Ma ngoại vực thế lớn, có người phát hiện lối phi thiên của bọn họ rồi bắt đầu xâm chiếm nhân gian.

Toàn thể nhân gian bắt đầu bị một loại cảm giác khủng hoảng không thể hình dung bao phủ.

. . .

. . .

Trong giấc chiêm bao, Phương Nguyên trải qua rất nhiều chuyện.

Hắn trải qua vô số cuộc chiến giữa những đệ nhất Tiên nhân và Thiên Ma ngoại vực. Hắn nhìn thấy họ chiến đấu với những trận chiến đẫm máu, những ánh mắt không cam lòng, không địch lại bị địch chém giết, cũng nhìn thấy cảnh tượng sau khi bọn họ tuyệt vọng lại trốn đi các nơi, trốn về nhân gian, cảnh này khiến Phương Nguyên cực kỳ ngạc nhiên, hắn như vẫn chìm đắm trong khủng hoảng của trận huyết chiến kia, thật lâu không có cách nào tỉnh lại. . .

Một trận đại chiến kéo dài đến ngàn năm, dường như Phương Nguyên cũng sững sờ trong mơ cả ngàn năm.

Không biết qua bao lâu, lúc hắn giãy giụa tỉnh lại thì người đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Mồ hôi lạnh bao phủ trên khuôn mặt, khắp toàn thân đều ướt đẫm, biểu hiện của hắn cực kỳ kinh ngạc.

Hắn không nghĩ tới đại Tiên giới sẽ có kết cục như vậy. . .

Hắn cứ nghĩ rằng, đại Tiên giới hắn nhìn thấy trong khối đá thứ nhất chính giống như trong truyền thuyết phồn vinh vô tận, chư tộc phi thăng lên đại Tiên giới, lại không nghĩ rằng chỉ là truyền thuyết chết trẻ, mà trong giấc mộng nhìn thấy Thiên Ma ngoại vực vô tận, càng làm cho hắn cảm giác sợ hãi khó có thể hình dung, bây giờ đã tỉnh mộng, hắn như vẫn còn chìm đắm bên trong Thiên Ma với cảnh giới không thể địch lại.

Giống như ngay lúc này, không biết Thiên Ma ngoại vực đang ở nơi nào đó nhìn hắn chằm chằm.

- Làm sao có thể như thế chứ?

Qua một lúc lâu, tâm tư Phương Nguyên mới chậm rãi thu hồi.

- Không giống với truyền thuyết trong Tiên giới…

- Chẳng lẽ, bắt đầu của đại kiếp nạn có liên quan đến Thiên Ma ngoại vực kia?

Phương Nguyên cố gắng duy trì sự trấn tĩnh, hắn nghĩ đến những chuyện hắn gặp trong mơ, dù là tuyệt vọng hay không cam lòng.

Bây giờ cũng giống như trải qua giấc mộng lần trước, hắn đang chậm rãi rút đi.

Nhưng không giống như lần trước, Phương Nguyên nhớ kết thúc giấc mộng, Thiên Ma ngoại vực đang nhìn chằm chằm nhân gian. Khi đó nhân gian, vì những Tiên nhân này thất bại lui về, Thiên Ma ngoại vực vẫn nhìn chằm chằm, trong lòng vô cùng hoảng sợ.

Bên trong tấm bia đá nói với hắn vẫn chưa hoàn thiện.

Hắn không biết phía sau xuất hiện cái gì, cũng không biết đại kiếp nạn làm sao mà đến.
Chương 1725 Nóng lòng

Nhưng hắn mơ hồ cảm giác được, có lẽ trận đại kiếp nạn này có liên quan với Thiên Ma ngoại vực.

- Phương Nguyên Tiểu Thánh Nhân, ngài. . . không sao chứ?

Bên cạnh, tiếng Thôi công công kinh ngạc vang lên, Phương Nguyên quay đầu lại, thấy hắn còn ở bên cạnh.

Trong đại mộng, Phương Nguyên chìm đắm lâu đến ngàn năm, nhưng trong hiện thực, Thôi công công còn chưa hề rời khỏi bảo điện này.

- Xin chuyển lời đến Tiên Hoàng, ta còn có việc nên cáo từ!

Trong chốc lát, tâm thần Phương Nguyên khôi phục, bỗng nhiên đứng lên, cáo từ Thôi công công.

Sau khi dứt lời, hắn cũng không dừng lại thêm nữa, trực tiếp xoay người ra khỏi điện, trực tiếp dẫn theo mèo trắng và Giao Long rời đi, còn Lữ Tâm Dao, nàng vốn không lên núi, vẫn ở dưới chân núi chờ đợi. Phương Nguyên cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng cưỡi mây mà lên, đi thẳng về phía Nam Hải.

Cảnh tượng hắn nhìn thấy trong mơ quá mức khủng bố, chính vì thế hắn nóng lòng muốn xem đoạn phía sau.

Hắn suy đoán, nếu như một tấm bia đá có thể làm cho mình trải qua một giấc chiêm bao, như vậy trong khối bia đá tiếp theo, hắn có xem đến phần sau của lịch sử, nhưng bên trong đoạn lịch sử kia lại không nhắc gì đến nguyên nhân chính dẫn đến đại kiếp nạn. Chính vì thế hắn không lãng phí giây phút nào mà đi thẳng đến Nam Hải, đến đây tìm kiếm khối bia đá lúc trước lão Quy đặt dưới đáy biển.

Bia đá như vậy, Lạc Phi Linh từng nói còn có mấy khối, một khối ở trong tay Tiên Minh, một khối có người nói ở Côn Luân Sơn, không biết khối ở Côn Luân Sơn có giống khối mà Tiên Minh có hay không. Ngoài ra, Phương Nguyên còn biết Nam Hải có một khối, bên trong Thanh Dương Tông có một khối vỡ, bây giờ hắn không lo được nhiều như vậy, hắn cần đọc những khối hắn biết rõ rồi nói sau.

Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên mới vừa chém một lão thần, đang muốn gọi Phương Nguyên tới gặp, chợt nghe Thôi công công bẩm báo Phương Nguyên đã vội vã đi rồi, sắc mặt có chút kinh ngạc:

- Tiểu tử này đến không báo, không chào đã vội vã đi, hắn bị cái quái gì không biết?

Thôi công công cũng không rõ, nói:

- Nô tài chỉ biết Tiểu Thánh Nhân ngồi trước bia đá một lúc, đột nhiên sắc mặt trở nên rất đáng sợ, như nhìn thấy chuyện gì kinh khủng lắm, toàn thân toát mồ hôi lạnh, sau đó lại trực tiếp đứng dậy nói muốn cáo từ, nô tài cũng không dám giữ hắn lại, không thể làm gì khác hơn là đi tới bẩm báo cho bệ hạ, nếu có chuyện gì không thích hợp để bệ hạ ngài tự mình đi tìm hắn. . .

- Mặt hắn kinh hãi rời đi?

Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên nhíu mày, qua một lúc lâu mới lạnh giọng nói:

- Chẳng lẽ hắn có thể nhìn thấy?

Thôi công công vô cùng kinh hãi, nói:

- Bệ hạ, ý của ngài là. . .

- Từ lúc hắn bắt đầu nói muốn xem tấm bia đá này, ta đã nghĩ đến!

Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên lạnh lùng nói:

- Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên qua các đời đã sớm có di huấn, nói trong tấm bia đá ẩn giấu một chuyện cực kỳ khủng bố, không được tra cứu, ta từng thưởng thức qua mấy lần, thấy không giải được huyền bí liền bỏ qua, không nghĩ tới hắn lại có thể nhìn thấy. . .

Thôi công công kinh ngạc thốt lên:

- Vậy hắn. . .

Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên lạnh lẽo nhìn hắn:

- Mỗi người đều có chí riêng, hắn đã được phong Thánh, không còn là vãn bối của ta nữa.

Thôi công công vội vàng ngậm miệng, không tiếp tục hỏi nữa.

. . .

. . .

Phương Nguyên mang theo sự sợ hãi trong mộng, không chút ngừng nghỉ, trực tiếp chạy tới Nam Hải, cũng không dừng ở Vong Tình Đảo chào hỏi mà lao nhanh về nơi sâu phía Nam Hải, hắn còn nhớ nơi lão Quy kia ngủ say, cũng còn nhớ làm thế nào để tìm đến tấm bia đá. Bây giờ trong lòng sốt ruột, đương nhiên cũng không lo được nhiều như vậy, hắn có giao tình sâu đậm với Vong Tình Đảo, nhưng trước tiên cũng cần phải nhìn bí ẩn của bia đá kia đã.

- Vù, vù, vù!

Nhưng Phương Nguyên không nghĩ tới khi hắn mới vừa mới đến gần Hải vực chợt thấy từng trận ánh sáng trùng thiên.

Trên mặt biển phẳng lặng, chẳng biết từ lúc nào đã bị người ta bày cấm chế.

Lúc này Phương Nguyên mới nghĩ đến, lúc trước Lạc Phi Linh cùng hắn phát hiện ra tấm bia đá, nói vậy khi đó Vong Tình Đảo cũng biết, có điều tấm bia đá này quá lớn, không có cách nào mang về, nên cấm chế bố trí ở đây cũng xem

như là nằm trong dự liệu.

Dựa vào tu vi bây giờ của Phương Nguyên, muốn phá cấm chế này cũng không khó.

Hắn giơ tay lên, mấy chục đạo Tam Sinh Trúc lay động trên không trung, di chuyển về phía trước một chút, các loại cấm chế đều bị hóa giải.

Mà Phương Nguyên thì lại trực tiếp nghiêng người qua, đi tới trên không trung vùng biển.

Cúi đầu nhìn xuống, phía dưới mặt biển có thấy bóng mờ to lớn, đó chính là bia đá nằm rất lâu dưới đáy biển.

Phương Nguyên hít một hơi thật sâu, chìm vào trong nước biển, ngồi xếp trên trên mặt bia.

Rất nhanh một đạo Tâm Ý Kiếm hiện ra bên người, thẳng tắp chém vào bên trong bia đá.

Theo bên cạnh hắn có mèo trắng và Giao Long, cũng không cần phải lo lắng cho sự an toàn của bản thân, cộng với bia đá có can hệ trọng đại như vậy, hắn cũng không muốn mất quá nhiều thời gian nên không thức tỉnh lão Quy đang ngủ say, cứ nhìn qua ghi chép trên tấm bia đá rồi nói sau.

Tâm thần hơi lạnh lẽo, lần nữa chìm vào đại mộng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK