Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1296 Huyết thần sát trận 2
Lúc này hắn cũng đã hiểu, vì sao Dạ Nghê Thường phái nhiều Vũ Tộc ra tự tìm đường chết một cách vô ích như vậy rồi. Đầu óc Dạ Nghê Thường không có vấn đề, nàng sẽ không để cho quân sĩ Vũ Tộc tự tìm đường chết một cách vô ích, nàng cần máu của quân sĩ Vũ Tộc bố trí một cái kỳ trận. Kha Mang vừa mới nói, không có trận cơ rất khó bố trí sát trận cường đại, nhưng nếu như có lực lượng đặc biệt cường đại mà nói, vẫn có thể. Năng lượng của những huyết dịch này nhất định là vô cùng cường đại, trên trăm vạn Vũ Tộc, hơn nữa đều là quân sĩ, đều tu luyện thành võ giả. Hội tụ máu của bọn hắn lại, lại lợi dụng pháp thuật đặc thù bố trí một cái sát trận cường đại, đến lúc đó đoán chừng Lục Ly và Âm Quỳ Thú sẽ có phiền toái lớn. Đã tìm được nơi xảy ra vấn đề, tự nhiên Lục Ly phải đi phá vỡ nó! Hắn thông qua liên hệ tinh thần để Âm Quỳ Thú rút lui trở lại, đồng thời bảo Âm Quỳ Thú tùy ý chạy quanh bốn phía, giẫm đạp cho mặt đất nứt ra từng vết nứt và hố to. Lục Ly muốn hủy diệt và thay đổi quỹ tích lưu động của huyết dịch, như vậy sẽ có thể vô hình phá vỡ đại trận. Nhưng mà... Khiến Lục Ly quá đỗi kinh ngạc chính là, Âm Quỳ Thú chạy loạn chung quanh, mặt đất đều bị giẫm ra từng cái hố sâu, rất nhiều nơi còn nứt ra thành một cái vết nứt dài hẹp. Nhưng quỹ tích chảy xuôi của huyết dịch lại không thay đổi, có huyết dịch thậm chí huyền phù phía trên hố chảy đi, vô cùng quỷ dị... - Đại trận đã sắp thành rồi, dựa vào man lực vô pháp phá vỡ! Sắc mặt Kha Mang trở nên có một chút ngưng trọng, đôi mắt hắn chớp loé, thần niệm luôn luôn quan sát lộ tuyến huyết dịch phía dưới, giống như đang tìm kiếm biện pháp phá trận. Chân mày Lục Ly cau lại, mở miệng nói: - Nếu không rút lui trước? Đại trận vẫn chưa thành, chúng ta có thể ung dung rút lui mà? - Không đi được nữa! Kha Mang cười khổ nói: - Không gian xung quanh đã bị một luồng lực lượng vô hình đông lại rồi, nếu như chúng ta cường hoành đi qua, đại trận sẽ khởi động trước thời gian. Trận pháp này rất tà môn, cái này hẳn không phải là trận pháp Đấu Thiên Giới. Sắc mặt Lục Ly khẽ biến, dùng thần niệm quét ra bốn phương tám hướng, quả nhiên thấy không gian nơi xa hơi có chút dao động, dường như không gian trong phương viên mấy trăm dặm đều đã bị phong ấn. - Có nắm chắc phá trận không? Nếu không được chúng ta sẽ giết vào bên trong Vũ Thần Cốc! Lục Ly lại ngưng giọng nói, bắt giặc phải bắt vua trước, đánh chết Dạ Nghê Thường và cường giả Vũ Tộc, tự nhiên trận pháp này sẽ tự sụp đổ. - Có! Mặc dù thần sắc Kha Mang hết sức ngưng trọng, nhưng giọng nói lại vô cùng tự tin, hắn nói: - Đại trận còn chưa thành hình, năng lượng vẫn chưa tụ tập hoàn toàn, tạm thời thánh chủ đừng giết Vũ Tộc nữa, ta quan sát một phen, đợi lát nữa sẽ phá trận. - Được! Lục Ly vô cùng tin tưởng Kha Mang, bởi vì Kha Mang chưa bao giờ khiến hắn thất vọng qua. Kha Mang không phải người nói mạnh miệng, nếu hắn có nắm chắc như thế, vậy khẳng định không thành vấn đề. Lục Ly để Âm Quỳ Thú đứng ở dưới người hắn, hắn sử dụng Linh Phong pháo đài làm hôn mê toàn bộ quân sĩ nhích tới gần, từng đám từng đám rơi xuống, một người cũng không giết. - Bị phát hiện rồi, quả nhiên vương giả nhân tộc bất phàm! Trên Dực Thần Sơn, sau khi Dạ Nghê Thường được thám báo bẩm báo, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra một tia tiếc nuối. Nàng suy nghĩ bố cục lần này rất lâu, mắt thấy sắp thành công, Lục Ly lại không giết người nữa, rõ ràng là đã khám phá ra bố trí của nàng. - Đại trưởng lão, làm sao bây giờ? Sắc mặt ba vị trưởng lão ảm đạm xuống, mặc dù bọn họ không biết uy lực đại trận Dạ Nghê Thường bố trí mạnh như nào, nhưng Dạ Nghê Thường đã nói kích sát Lục Ly khó, vây khốn Lục Ly nửa năm lại không thành vấn đề. - Các ngươi đang nói cái gì vậy? Ba vị vương tử lộ ra vẻ không biết bố cục của Dạ Nghê Thường, nhị vương tử kinh nghi lẩm bẩm: - Chẳng lẽ các ngươi bố trí cái gì? Các ngươi muốn bẫy chết Lục Ly? Có nắm chắc không? - Bẫy chết Lục Ly? Tốt! Trên mặt đại vương tử lộ ra vẻ hưng phấn, nói tiếp: - Ngũ muội, không phải ngươi am hiểu trận pháp cấm chế nhất sao? Nhanh bố trí một cái đại trận kích sát Lục Ly, chỉ cần giết chết Lục Ly, nhất định nhân tộc sẽ đại loạn... - Ồn ào! Dạ Nghê Thường lạnh lùng nhìn lướt qua, đại vương tử ở dưới khí thế của Dạ Nghê Thường, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, không dám nói cái gì nữa. - Chỉ có thể phát động trước mà thôi! Đôi mắt đẹp của Dạ Nghê Thường chợt loé lên, một lát sau quyết định chủ ý, nàng phất tay nói: - Truyền lệnh của ta, phát động Huyết Thần Sát Trận! Không cầu giết chết Lục Ly, chỉ cầu vây khốn Lục Ly và con mãnh thú kia nửa tháng thời gian, như vậy ta sẽ có thời gian bố trí sát trận còn lại... Dạ Nghê Thường ra lệnh một tiếng, mấy người ẩn nấp động lên. Bốn tên Địa Tiên ẩn nấp bay đi, lặng lẽ đến trước sau phải trái Lục Ly. Sau khi bốn người chiếm cứ tốt vị trí, liền lấy ra một ít trận thạch, không ngừng đánh về phía mặt đất, kèm theo từng đám trận thạch khảm vào, tốc độ lưu động của những dòng huyết hà kia rõ ràng nhanh lên. - Hả? Lục Ly và Kha Mang lập tức nhận ra vấn đề, ánh mắt Lục Ly như dao găm nhìn về phía Kha Mang nói: - Chặn giết bốn người này sao? - Không cần! Kha Mang tự tin cười một tiếng, nói: - Nếu như đại trận này thành hình rồi, có lẽ ta còn sợ bọn họ, lúc này bọn họ muốn phát động sớm, không dễ dàng như vậy! Trong tay Kha Mang chợt lóe tia sáng, xuất hiện rất nhiều trận thạch, hắn nhìn thoáng qua Lục Ly nói: - Thánh chủ, ta đi xuống một chuyến, làm phiền người để Âm Quỳ Thú hộ vệ ta một lát, ta đi lấy trận phá trận! - Không cần đi xuống! Lục Ly cười nhạt một tiếng nói: - Ngươi định đi đâu ta đưa ngươi đi đến đó, ngươi ở trong Linh Phong pháo đài của ta tuyệt đối an toàn. - Cảm ơn thánh chủ! Được Lục Ly hộ vệ, sợ là cả Thần Châu đại địa cũng không có mấy người được vinh hạnh như thế?
Chương 1297 Lấy trận phá trận
Kha Mang hơi có chút hưng phấn, đột nhiên trận thạch trong tay bay xuống phía dưới, tốc độ của hắn nhanh hơn so với bốn tên Địa Tiên Vũ Tộc, thủ pháp càng thêm thuần thục. - Hưu hưu hưu! Lục Ly đưa Kha Mang bay loạn chung quanh, Kha Mang không ngừng bắn ra trận thạch. Lục Ly một đường đi theo hắn, ai dám nhích tới gần đều bị Linh Phong pháo đài bao phủ vào, sau đó hôn mê, rơi xuống mặt đất như heo chết. Bốn tên Địa Tiên Vũ Tộc vốn ôm quyết tâm hẳn phải chết, nào biết Lục Ly căn bản không có để ý bọn họ. Đầu Âm Quỳ Thú kia đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặc cho quân sĩ Vũ Tộc tấn công nó. - Ồ? Linh Phong pháo đài có thể ngăn cách thần niệm dò xét, bốn tên Địa Tiên Vũ Tộc không biết tình huống phía trong Linh Phong pháo đài, thế nhưng có thể thường xuyên thấy từng đạo bạch quang bay ra, bắn vào dưới đất. Sau khi bay được một lúc, lúc này bọn họ mới nhìn xuống dưới đất, lại phát hiện đó là từng đám trận thạch? - Lục Ly đang giở trò quỷ gì? Chẳng lẽ hắn muốn bố trí một cái đại trận bảo vệ mình? Bốn tên Địa Tiên nghi ngờ không thôi, thế nhưng Lục Ly mặc kệ bọn họ thì vẫn tốt hơn, bọn họ đều nghe nói qua sự lợi hại của Huyết Thần Sát Trận, nếu như lát nữa kích phát thành công, cho dù Lục Ly bố trí mười mấy cái đại trận cũng không cách nào bảo vệ chính mình. - Hừ hừ, bây giờ còn muốn bày trận? Nước tới chân mới nhảy sao? Muộn rồi! Một tên Địa Tiên Vũ Tộc khinh miệt nghĩ đến, trong tay bố trí trận thạch càng nhanh hơn. Thực ra bọn họ không sợ Lục Ly ngăn trở bọn họ bày trận, bởi vì đại trận này cho dù hủy diệt một ít trận thạch cũng vẫn có thể khởi động, chỉ có điều uy lực sẽ yếu đi một chút xíu mà thôi. Hiện tại bốn tên Địa Tiên không ngừng bố trí trận thạch, trong thời gian ngắn ngủi đã bố trí được mấy vạn tấm rồi, cho dù Lục Ly muốn hủy diệt trận thạch cũng đã muộn. - Ô ô! Một tiếng kèn du dương vang lên, toàn bộ đại quân Vũ Tộc ngoài sơn cốc như được đại xá, dồn dập lao tới Vũ Thần Cốc giống như thủy triều, tiếp theo toàn bộ đều tiến vào bên trong Vũ Thần Cốc, biến mất ở bên trong sương trắng nồng đậm. - Muốn mở ra sao? Kha Mang cười nhạt, chủ động giải thích với Lục Ly: - Thánh chủ yên tâm, ta đã bố trí xong trận bên trong, chỉ dựa vào cái nội trận này đã có thể phá vỡ cái đại trận chưa thành hình của bọn họ. Ừm... Bọn họ còn chưa mở ra, ta lại bố trí một cái ngoại trận, lần này sẽ để cho bọn họ tuyệt vọng. Lục Ly hơi gật đầu, tiếp tục phi hành theo Kha Mang, vô số trận thạch được ném xuống, một mình Kha Mang bày trận thạch lại nhanh hơn so với bốn người kia. - Mở ra! Lục Ly, lần này xem ngươi chết như thế nào? Chỉ chốc lát sau một tên Địa Tiên Vũ Tộc cầm toàn bộ trận thạch trong tay bày xuống, đột nhiên hét lớn một tiếng, tiếp theo trong miệng phun ra vô số máu tươi, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, thân thể run rẩy một cái, đặt mông ngồi dưới đất. - Phốc... Ba tên Địa Tiên Vũ Tộc còn lại cũng giống như thế, ba người đều phun ra rất nhiều huyết dịch, thân thể hơi thở kịch liệt yếu đi, giống như giờ khắc này già đi mấy trăm tuổi vậy, ngay cả đứng lên cũng không nổi nữa. Huyết dịch bốn người như tinh tinh chi hỏa, thoáng cái đã cháy lan ra đồng cỏ, dưới đất loé lên từng đạo ánh sáng xung thiên, đột nhiên những dòng huyết hà kia bắt đầu phun lên, giống như bị nhiệt độ cao làm sôi trào vậy. Huyết hà nhanh chóng lưu động, như một mảnh huyết long dài hẹp uốn lượn trên mặt đất, một luồng lực lượng khủng bố bao phủ phương viên hơn mười dặm, không gian hoàn toàn bị giam cầm. - Xì xì! Đột nhiên một đầu huyết hà dưới đất xông lên trời cao, giống như một đầu huyết sắc cự long muốn bay lên trời. Cùng lúc đó vô số huyết long từ bốn phương tám hướng bay lên, đan dệt ở trên bầu trời mà đi, dường như muốn hình thành một cái huyết sắc tù lung to lớn, khóa Lục Ly Âm Quỳ Thú và Kha Mang ở bên trong. - Lên! Trong tay Kha Mang loé lên một đạo quang mang huyền lực, đánh ra từng đạo huyền lực xuống phía dưới. Mặt đất phía dưới lập tức phát sáng, tiếp theo từng luồng sương trắng tràn ngập mà ra, thoáng cái đã tràn ngập toàn bộ không gian. - Hả? Đột nhiên bốn tên Địa Tiên Vũ Tộc hết sức suy yếu mở mắt, kinh nghi nhìn Huyết Thần Sát Trận bên kia. Dựa theo Dạ Nghê Thường miêu tả, đại trận này không có sương trắng? Chẳng lẽ xảy ra vấn đề sao? - Sương trắng? Bên ngoài Vũ Thần Cốc lúc nào cũng có thám báo dò xét, gần như mỗi một khắc thời gian sẽ có người đi bẩm báo Dạ Nghê Thường một lần. Nàng nghe thám báo bẩm báo xong, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, nàng đã bố trí cái Huyết Thần Sát Trận này mấy lần, mặc dù bố trí phạm vi nhỏ, nhưng chưa bao giờ xảy ra vấn đề, chứ đừng nói có sương trắng xuất hiện! - Chẳng lẽ... Đột nhiên nội tâm Dạ Nghê Thường có cảm giác không ổn, lúc trước Lục Ly khám phá ra đại trận, ngưng giết chóc lại. Hiện tại xuất hiện dị biến, chẳng lẽ nói... Lục Ly là cao thủ bày trận? Hắn dự tính lấy trận phá trận? - Trong tình báo chưa nghe nói qua Lục Ly hiểu cấm chế trận pháp, hơn nữa... Từ nhỏ ta đã bắt đầu học tập cấm chế trận pháp, học trọn mười lăm năm. Huyết Thần Sát Trận này còn là... Vị kia truyền cho ta, làm sao có thể bị phá dễ dàng như vậy được? Dạ Nghê Thường có một chút không tin, thân thể nàng bay lên không, bay về phía miệng sơn cốc mà đi. Nàng muốn tận mắt xem một chút, làm sao sát trận nàng bố trí có thể nhẹ nhàng bị phá vỡ như thế? Ba vị trưởng lão nghi ngờ không thôi, sợ Dạ Nghê Thường bị tổn thương, dồn dập đuổi theo. Ba vị vương tử suy nghĩ một chút cũng cùng nhau đi lên theo, mọi người tới cửa vào Vũ Thần Cốc, nhưng không dám ra. - Xì xì! Phía trên hoang nguyên nơi xa, có vô số đầu huyết long đột nhiên từ dưới đất mọc lên, đan dệt vào nhau ở giữa không trung, tạo thành một cái huyết ngục, bao phủ địa phương hơn mười dặm bên kia vào, bốn vị Địa Tiên Vũ Tộc đang ở bên trong. Thế nhưng lúc này bên trong huyết ngục tù lung tràn ngập sương trắng, căn bản thấy không rõ cảnh tượng bên trong, cho dù thần niệm cũng không thể dò xét vào.
Chương 1298 Dốc hết sức phá
Lúc này vô số máu tươi dưới đất đang điên cuồng tụ tập vào chung một chỗ, tập trung tràn vào bên trong huyết ngục tù lung. Đợi toàn bộ huyết dịch đều hội tụ vào bên trong tù lung, thì đại trận này sẽ thành hình. Tất cả đều rất bình thường, không bình thường chính là bên trong xuất hiện sương trắng! Dạ Nghê Thường nhìn kỹ mấy lần, trong mắt đẹp toàn là vẻ nghi hoặc, chỉ chốc lát sau con ngươi của nàng co rụt lại, cả người đều khẽ run lên, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở, nàng lắc đầu lẩm bẩm nói: - Là ta xem thường anh hùng thiên hạ rồi, quả nhiên Lục Ly không phải người bình thường, Huyết Thần Sát Trận bị phá rồi... - Xì xì! Đột nhiên sương trắng trong đại trận ngưng tụ thành một đầu bạch vụ cự long dài hẹp, sau đó bạch long và huyết long này đan dệt vào chung một chỗ. Quỹ tích vận hành của huyết long thoáng xuất hiện vấn đề, toàn bộ đại trận ầm ầm bạo liệt, huyết vũ phiêu tán vương vãi đầy trời, bầu trời biến thành một mảnh đỏ như máu khiến người ta nhìn thấy mà giật mình... Huyết Thần Sát Trận, Phá!! - Làm cho gọn gàng vào, Kha Mang! Thấy huyết long sát trận tựa như có được lực lượng của thần sụp đổ, Lục Ly vô cùng hài lòng quát lớn, khen ngợi. - Nhờ hồng phúc của thánh chủ. Kha Mang khiêm tốn khom người nói: - Kỳ trận này rất lợi hại, nếu như không phải sớm phát hiện, bố trí trước một bước mà nói... ta cũng không có biện pháp phá vỡ trận này. Vũ Tộc có cao thủ bày trận, thánh chủ phải cẩn thận. - Ừ, ta biết rồi, ngươi vào bên trong Thiên Tà Châu trước đi. Lục Ly hơi gật đầu thu Kha Mang vào bên trong Thiên Tà Châu, ánh mắt hắn nhìn sang Âm Quỳ Thú, thông qua liên hệ tinh thần hạ lệnh: - Xé nát bốn lão quỷ này! Linh trí Âm Quỳ Thú không mạnh, nhưng có liên hệ tinh thần với Lục Ly, lại phối hợp một đoạn thời gian, nên đã có thể hiểu rõ mệnh lệnh đơn giản Lục Ly truyền lại. - Grào grào! Thân thể khổng lồ như núi của nó phi nhanh lên, thân thể chợt lóe đã vọt tới phía trước một tên Địa Tiên Vũ Tộc, giơ móng vuốt lên nặng nề chụp về phía Địa Tiên Vũ Tộc. - Oanh! Tên Địa Tiên Vũ Tộc này vừa mới phun ra lượng lớn máu tươi khởi động Huyết Thần Sát Trận, nên lúc này vô cùng suy yếu, căn bản không tránh được một kích kia, bị hung hăng đánh vào dưới nền đất biến thành thịt nát. - Hưu! Thân thể Âm Quỳ Thú loé lên, đuổi theo giết ba tên Địa Tiên Vũ Tộc khác. Ba người khác muốn chạy trốn, nhưng bọn hắn suy yếu như vậy, ngay cả đứng lên cũng khó khăn, làm sao có thể thoát khỏi Âm Quỳ Thú truy sát, chỉ mười mấy giây thời gian ba tên Địa Tiên đã bị tươi sống chụp chết. Ánh mắt Lục Ly nhìn về phía Vũ Thần Cốc, toàn bộ đại quân đã lui vào bên trong Vũ Thần Cốc, sơn cốc bị sương trắng bao phủ, đám người Dạ Nghê Thường đều lui vào Dực Thần Sơn, toàn bộ cường giả Vũ Tộc đều sẵn sàng đón quân địch, bộ dạng như lâm đại địch. - Xem ra còn có bố trí! Lục Ly dùng thần niệm quét nhìn một phen, bên ngoài Vũ Thần Cốc chẳng qua là tầng bẫy rập thứ nhất, hắn và Kha Mang phá vỡ Huyết Thần Sát Trận, coi như qua cửa đầu tiên, có lẽ Vũ Thần Cốc chính là cửa thứ hai? - Tiểu biểu muội của Dạ Lạc rất lợi hại. Lục Ly có một chút thay đổi về cách nhìn, khẳng định địa vị Nhân Vũ hỗn huyết ở Vũ Tộc không cao, dù sao cũng không phải là thuần Vũ Tộc. Ngay như Lục gia, nếu Lục gia có con cháu bắt một cô gái Vũ Tộc Ma Tộc, sinh hạ một đứa bé, địa vị nó ở Lục gia có thể cao sao? Sinh ra thấp hèn, lại ngồi lên vị trí đại trưởng lão Vũ Tộc, còn có thể bố trí ra sát trận kinh khủng như thế, cảnh giới lại càng đạt đến Địa Tiên cảnh, Dạ Nghê Thường coi như là một kỳ nữ rồi. - Ầm ầm ầm! Lục Ly đứng ở trên đầu Âm Quỳ Thú, sau đó khống chế Âm Quỳ Thú chậm rãi đi tới bên ngoài Vũ Thần Cốc. Tiếng bước chân trầm trọng của Âm Quỳ Thú, như âm thanh ma quỷ lấy mạng đánh vào trong lòng vô số Vũ Tộc, khiến không khí bên trong sơn cốc trở nên vô cùng nặng nề. Lục Ly ngừng lại ở bên ngoài sơn cốc, thần niệm hắn dũng mãnh lao tới giống như thủy triều, tra xét rõ ràng sơn cốc. Cái sơn cốc này rất lớn, thần niệm hắn không cách nào bao trùm toàn bộ, hơn nữa trong các pháo đài lầu các có cấm chế cường đại, không cách nào dò xét đi vào. Đợt tấn công vừa rồi, quân đội Vũ Tộc bị Lục Ly và Âm Quỳ Thú chém giết hơn qua trăm vạn, lúc này tám trăm vạn quân đội còn lại đểu lui vào hai bên trái phải Vũ Thần Cốc. Còn lại ở giữa là chi chít pháo đài, thần niệm quét qua cũng không thể dò xét ra có bao nhiêu võ giả. - Quân đội tập trung ở hai bên trái phải, cường giả thì phía sau, xem ra cái này giống như là một cái miệng túi, chờ ta tiến vào? Lục Ly âm thầm trầm ngâm, sau đó phóng ra một cái Linh Phong pháo đài nho nhỏ, thả Kha Mang ra, để hắn lặng lẽ dò xét bố cục bên trong sơn cốc. Kha Mang là một lá bài tẩy của hắn, Lục Ly phóng thích Linh Phong pháo đài chính là vì không để Kha Mang bại lộ. Hắn thay đổi kết cấu Linh Phong pháo đài, giúp Kha Mang có thể ung dung dò xét tình huống bên ngoài. Sau khi Kha Mang tra xét rõ ràng, ước chừng qua một nén nhang thời gian mới nói: - Bên trong sơn cốc có một chút trận pháp cấm chế, nhưng thoạt nhìn không mạnh. Lúc này trận pháp mạnh nhất bên trong đang phóng thích, nhất định là kỳ trận vây khốn đám người Lục gia gia, kỳ quái là Vũ Tộc bày ra loại trận thế này có cái mưu đồ gì? Kha Mang vô cùng tinh thông trận pháp cấm chế, nếu như hắn đã nhìn không ra vấn đề, vậy hẳn là không có trận pháp cấm chế cường đại được bố trí. Thế nhưng nghĩ đến tình huống Huyết Thần Sát Trận vừa rồi, Lục Ly không thể không cẩn thận. Đại quân Vũ Tộc không rút lui! Mà đi vào bên trong sơn cốc, quân sĩ bình thường không cách nào thương tổn hắn và Âm Quỳ Thú, những quân sĩ kia lui vào có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ chuẩn bị tự tìm đường chết? Lục Ly suy nghĩ một chút nói: - Có đề nghị gì tốt hay không, có thể phòng bị bọn họ bày trận lừa người? - Có một loại biện pháp giản đơn hữu hiệu!
Chương 1299 Lưỡng trọng bố trí 1
Khóe miệng Kha Mang lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, nói: - Dùng lực phá trận, bất luận đối phương có âm mưu quỷ kế gì, ta dốc hết sức phá. Tạm thời đám người Lục gia gia không có chuyện gì, cho nên không cần quản bọn họ, đối phương đã có bố trí, vậy thánh chủ phá vỡ từng chút từng chút bố cục của đối phương, vị dụ như ngài phá hủy hai bên sơn mạch trước chẳng hạn, tàn sát quân đội hai bên của bọn họ, nổ nát từng điểm từng điểm pháo đài, cuối cùng san phẳng Vũ Thần Cốc thành bình địa, cho dù đối phương có bất kỳ bố trí gì, cũng không làm nên chuyện nữa. - Có đạo lý! Lục Ly suy nghĩ một chút, tán đồng gật đầu, mặc ngươi có trăm ngàn quỷ kế, ta cứ dốc hết sức phá. Chỉ cần từ từ tiến tới, đánh từng chút một, phá hủy Vũ Thần Cốc, cho dù đối phương có bố trí cũng không bẫy được mình. Lục Ly thu Kha Mang vào, dùng thần niệm quét nhìn một lần, cuối cùng khóa lại sơn mạch bên trái. Hắn khống chế Âm Quỳ Thú sải bước chạy sang bên trái, để lại vô số ánh mắt nghi hoặc của thám báo Vũ Tộc. - Ầm ầm ầm! Lục Ly chạy sang dãy núi bên trái sơn cốc, ba mặt Vũ Thần Cốc được núi vây quanh, phía bắc Dực Thần Sơn nguy nga cao vút, đỉnh núi hai bên trái phải hơi thấp một chút, nhưng vẫn coi là đỉnh núi rất cao. - Âm Quỳ Thú, phá sơn! Lục Ly vung tay lên, Âm Quỳ Thú xuất động, thân thể to lớn như núi của nó trực tiếp phóng đến núi lớn, sừng trên đầu chĩa vào phía trước, chuẩn bị dùng sừng va chạm. - Oanh! Đất đá bắn tung toé, cả tòa sơn mạch đều rung động kịch liệt, cự thạch phía trên quay cuồng lăn xuống. Đỉnh núi ở ba mặt Vũ Thần Cốc đều liền một khối, cho nên ba ngọn núi lớn đều chấn động kịch liệt, Dạ Nghê Thường đứng ở trên Dực Thần Sơn cũng có thể cảm ứng rõ ràng... - Haiz! Ba vị trưởng lão Vũ Tộc liếc mắt nhìn nhau nở nụ cười khổ, Lục Ly khống chế Âm Quỳ Thú đi bên trái, bọn họ đã đoán được một ít. Lục Ly không có lựa chọn đột tiến chính diện, rõ ràng là hắn đã nhìn thấu một chút đồ vật. - Đại trưởng lão... Một vị trưởng lão ngưng trọng nhìn Dạ Nghê Thường, người sau lại khoát tay áo nói: - Nên bố trí đã bố trí, đây là lực lượng lớn nhất của chúng ta, nếu như lần này không kích sát hoặc là vây được Lục Ly, đó chính là ông trời muốn Vũ Tộc ta vong. Nếu là ý tứ của ông trời, chúng ta đi lo lắng giãy giụa cũng có cái ý nghĩa gì? Yên lặng theo dõi kỳ biến đi. Nội tâm ba vị vương tử rơi xuống đáy, kèm theo sơn mạch bên trái rung động hết lần này đến lần khác, sắc mặt đại vương tử trắng bệch nói: - Ngũ muội, nếu không chúng ta rút lui trước đi? Giữ được núi xanh không sợ không có củi đốt, phải không? - Đúng, đúng! Hai vị vương tử khác đồng ý gật gật nói, vương tộc Vũ Tộc có một cái tiểu thế giới rất lớn, sau khi bọn họ trốn vào vẫn có thể ở bên trong hưởng thụ vinh hoa phú quý... - Muốn đi các ngươi tự đi! Dạ Nghê Thường không nhìn bọn họ, ánh mắt nhìn về phía Lục Ly, trên mặt lộ ra một nụ cười thê mỹ, lẩm bẩm nói: - Cần một người Vương tộc Vũ Tộc lưu lại, nếu không Lục Ly sẽ cảm thấy Vương tộc chúng ta không có người... - Rầm rầm rầm! Sơn băng địa liệt, cự thạch lăn xuống, đá vụn bắn tung toé, bụi mù cuồn cuộn. Đỉnh núi bên trái Vũ Thần Cốc không coi là nhỏ, ít nhất chu vi cũng lên đến mấy trăm trượng, cao ngàn trượng. Lúc này ở dưới một lần va chạm của Âm Quỳ Thú, đỉnh núi đã bị đụng ra từng cái động to lớn, mỗi lần Âm Quỳ Thú chạy hết tốc lực, sẽ có thể đụng ra một cái động sâu ngang qua nửa ngọn núi. Trên ngọn núi có rất nhiều cự thạch lăn xuống, mỗi một lần va chạm đỉnh núi đều rung động kịch liệt, lúc nào cũng có dấu hiệu sụp đổ. Trong sơn cốc dưới ngọn núi, có mấy trăm vạn quân đội đang đóng giữ, bọn họ nhìn đỉnh núi lay động kịch liệt đều sợ hãi không ngớt, dường như sợ đỉnh núi sụp đổ chôn sống bọn họ vào vậy. Trên thực tế, cho dù đỉnh núi sụp đổ, những quân sĩ này cũng sẽ không bị nghiền ép thành thịt nát không chỉnh tề, dù sao cũng là võ giả, hơn nữa còn có thể bay, nhiều nhất nhận một ít thương tổn mà thôi. Nhưng ngọn núi khổng lồ sụp đổ, vẫn tạo cho người ta áp lực rất lớn, cho nên có quân sĩ rối loạn lên. Nếu không phải các thống soái phía trên không hạ lệnh rút lui, thì họ đã sớm giải tán rồi. - Oanh! Âm Quỳ Thú lại va chạm một lần nữa, lần này đỉnh núi lay động càng lợi hại, rốt cục Dực Thần Sơn bên kia truyền đến một tiếng kèn. Toàn bộ quân sĩ bên này như trút được gánh nặng, dồn dập bay vào quảng trường trong sơn cốc. - Rầm rầm rầm oanh! Bọn họ còn chưa tới trung tâm quảng trường khổng lồ, bên trái đã truyền đến một tiếng nổ kinh khủng, vô số quân sĩ quay đầu lại, thấy đỉnh núi khổng lô này quả nhiên đã sụp đổ. Sơn thể gục xuống, cự thạch rơi ra, bụi mù cuồn cuộn, tiếng nổ vang như sấm gầm, hình ảnh kia khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Tiếng nổ vang kéo dài trọn nửa nén hương, bụi mù vẫn không có tản đi. Toàn bộ đỉnh núi này đã sụp đổ, vị trí lúc trước của quân đội toàn là cự thạch, toàn là đất đá, một mảnh bừa bộn, cảnh tượng hoàng tàn khắp nơi. - Grào grào! Một tiếng gào thét vang lên, trong đất đá có một con cự thú bắn ra, giang rộng đôi cánh khổng lồ, che lấp một mảnh bầu trời. Nó ngửa mặt lên trời gào thét, khí huyết khủng bố bạo ngược tràn ngập khắp nơi, hàm răng các quân sĩ lại bắt đầu run lên lần nữa. - Hưu! Một thanh niên tóc trắng từ trong bụi mù bay vụt ra, đứng vững vàng ở trên đỉnh đầu Âm Quỳ Thú, ánh mắt hắn quét nhìn một vòng, vung tay lên, Âm Quỳ Thú phi nhanh mà đi. - Rầm rầm rầm! Bên trong Vũ Thần Cốc có rất nhiều pháo đài lầu các, sau khi Âm Quỳ Thú đi qua toàn bộ biến thành phế tích, rất nhiều đình đài thủy tạ giả sơn đầm nước xinh đẹp đều bị hủy diệt. Nhưng mà Âm Quỳ Thú cũng không có chạy vào trong sơn cốc, mà chỉ chạy ở khu vực bên trái sơn cốc, giống như chuẩn bị hủy diệt toàn bộ sơn mạch pháo đài bên này. - Oanh! Thân thể Âm Quỳ Thú đụng vào một tòa pháo đài khổng lồ, toà pháo đài kia có cấm chế chợt lóe sáng, chặn lại đường đi của Âm Quỳ Thú.
Chương 1300 Lưỡng trọng bố trí 2
- Quả nhiên có bố trí! Lục Ly thờ ơ lạnh nhạt, đứng vững vàng trên một tảng đá lớn giáp ranh sơn cốc, Âm Quỳ Thú va chạm một lần không phá vỡ pháo đài, thân thể nhảy lên thật cao, sau đó dùng móng vuốt cự đại tầng tầng lớp lớp nện về phía pháo đài. - Oanh! Lần này cấm chế pháo đài không ngăn được nữa, pháo đài bị nhẹ nhàng phá vỡ, hai bóng người từ bên trong bắn ra, muốn bỏ chạy vào quảng trường trong sơn cốc. - Muộn rồi... Lục Ly lắc đầu cười một tiếng, cái sừng trên đầu Âm Quỳ Thú sáng lên, tiếp theo một đạo khí lãng màu đỏ từ trên người nó tràn ngập mà ra, hai cường giả Vũ Tộc đang chạy trốn lập tức động không được nữa, thân thể bị khí lưu màu đỏ bao phủ. - Grào grào! Âm Quỳ Thú ngửa mặt lên trời gào thét mấy tiếng, thân thể chợt lóe lên trực tiếp dùng một trảo chụp chết hai cường giả Vũ Tộc. Thực lực hai tên cường giả Vũ Tộc này cũng không tệ, đều là Địa Tiên chi cảnh, nhưng ở dưới cự trảo của Âm Quỳ Thú vẫn không có bất kỳ sức chống cự nào, trực tiếp bị nện thành thịt nát lộn xộn không chỉnh tề. - Hít hít! Vô số quân sĩ hít vào một hơi khí lạnh, hai vị Địa Tiên Vũ Tộc kia là một trong những đại nhân vật của Vũ Tộc, bình thường ở trong lòng quân sĩ Vũ Tộc chính là tồn tại gần như vô địch, vậy mà lại bị Âm Quỳ Thú giết chết ngay lập tức? - Rầm rầm rầm! Sau khi Âm Quỳ Thú đánh chết hai tên Địa Tiên Vũ Tộc, gần như không có ngừng lại, mà tiếp tục chạy như điên sang bên cạnh. Đúng lúc này, phía trong vài toà thành không bị hủy diệt chợt lóe lên tia sáng, bốn tên Địa Tiên bắn ra, bay về phía trong quảng trường như lợi kiếm. - Ha ha! Lục Ly không có xuất thủ, những Địa Tiên Vũ Tộc ẩn nấp biết trốn là tốt rồi, điều này nói rõ bố cục bọn họ sắp đặt mất đi hiệu lực rồi. Hắn không sợ hãi bất kỳ cường giả Vũ Tộc nào, chỉ sợ bị bọn họ ngầm bẫy mà thôi. Bên trái sơn cốc có mấy ngàn toà kiến trúc, nhưng chỉ mất hai nén hương thời gian đã bị Âm Quỳ Thú đạp bằng toàn bộ. Đợi đến lúc bên trái không còn bất kỳ toà kiến trúc nào, cũng không thể dò xét ra bất cứ bố trí gì, thì thân thể Lục Ly mới từ từ bay tới, đứng ở trên đầu Âm Quỳ Thú, nhích tới gần phía trong sơn cốc. Trong sơn cốc có một cái quảng trường khổng lồ, phía trên sân rộng là một cái vòng bảo hộ hình cầu màu vàng, lúc này đám người Lục Chính Dương đều ở bên trong. Bên ngoài màn hào quang màu vàng là vô số quân đội và cường giả Vũ Tộc còn lại, quân đội hai bên trái phải đều tụ tập ở trung tâm quảng trường, vây tụ hết vòng này đến vòng khác, giống như muốn ngăn cản Lục Ly cứu người. - Ly nhi! - Điện chủ! Đám người Lục Chính Dương ở bên trong màn hào quang đã sớm phát hiện ra, sơn cốc chấn động lớn như thế làm sao bọn họ có thể không cảm ứng tới? Lúc này thấy Lục Ly đứng ở phía trên Âm Quỳ Thú, đám người Lục Chính Dương liền lộ ra vẻ xấu hổ và áy náy. Nếu như không phải bọn họ quá tham lam, thì cũng sẽ không xuất binh tấn công Vũ Tộc rồi. Nếu không phải bọn họ tham công liều lĩnh, cũng sẽ không trúng quỷ kế, toàn bộ bị vây ở đây. Bọn họ bị vây là chuyện nhỏ, đoán chừng trăm vạn đại quân nhân tộc đã thương vong thảm trọng rồi, đó đều là tinh nhuệ nhân tộc, lại bởi vì quyết định sai lầm của bọn họ mà chết tha hương nơi đất khách quê người. Mặc dù trong tâm bọn họ rất khát vọng Lục Ly tới cứu bọn họ, nhưng giờ khắc này Lục Ly thật sự xuất hiện, thì nét mặt già nua của tất cả mọi người đều đỏ lên, có một chút không nhịn được. Một đám lão quái vật sống lâu như vậy, lại cần một hậu bối trẻ tuổi tới cứu... Lục Ly không có mạo muội đi vào sân rộng, sau khi hắn dùng thần niệm đảo qua một vòng, ánh mắt liền nhìn về phía bắc, đánh giá chiến lực của Dạ Nghê Thường trên Dực Thần Sơn. Những quân sĩ kia vẫn không rút đi, điều này nói rõ Dạ Nghê Thường còn có bố cục khác. Dạ Nghê Thường không có khả năng để những quân sĩ này tự tìm đường chết một cách vô ích, cho nên hắn biết phía sau còn có thủ đoạn! Hơn nữa thủ đoạn của nàng, cần rất nhiều quân sĩ hợp lực mới có thể phát ra, thực ra Lục Ly không hề kinh ngạc đối với chuyện này, cũng không phải là quá sợ hãi. Bởi vì hắn không đi vào từ cửa sơn cốc, mà từ bên trái oanh phá núi lớn đi vào, thuận tiện hủy diệt toàn bộ bố trí ở bên trái sơn cốc. Cho dù Dạ Nghê Thường có thể lợi dụng trăm vạn quân đội phát ra công kích gì, thì khẳng định uy lực sẽ không quá lớn. Khiến hắn kinh nghi chính là... Dạ Nghê Thường vẫn đứng ở trên Dực Thần Sơn, lúc này bên người nàng chỉ có ba vị trưởng lão Địa Tiên. Nàng không sợ Lục Ly bắt giặc bắt vua trước, mang theo Âm Quỳ Thú xông lên trên Dực Thần Sơn trảm tướng bắt vua? Hắn trầm ngâm chốc lát, trầm giọng mở miệng: - Ngũ công chúa, ta đã tiến vào, ngươi có thủ đoạn gì cứ mang ra đi, để Lục mỗ mở mang một phen. Nếu như Lục mỗ không có đoán sai, ngươi vẫn còn có tầng bố trí thứ hai đúng không? Mắt Dạ Nghê Thường lộ ra một chút dị sắc, khóe miệng hơi cong lên, để lộ nụ cười tuyệt mỹ, nàng gật đầu nói: - Quả nhiên Lục điện chủ là nhân kiệt, nhìn một cái đã thấy bố trí của Nghê Thường. Không sai... Trên quảng trường có tầng bố trí thứ hai, nếu như Lục điện chủ có thể phá vỡ mấy trăm vạn đại quân này, sẽ có thể cứu được đám người gia gia của ngươi, cũng có thể kiến thức sát chiêu sau cùng của ta rồi. Trong vô hình Dạ Nghê Thường đang khiêu khích Lục Ly, lời của nàng có ngạo khí nhàn nhạt, ý tứ là hiện tại Lục Ly vẫn chưa đủ tư cách nhìn thấy sát chiêu sau cùng của nàng. Nếu như muốn thấy sát chiêu sau cùng của nàng, nhất định phải đánh bại mấy trăm vạn quân sĩ này! Nhìn mặt ngoài, đây là thể hiện ngạo khí của Dạ Nghê Thường, Lục Ly cẩn thận suy tư một phen, nghe ra ý khích tướng từ bên trong. Dạ Nghê Thường khơi dậy sự ngông nghênh của Lục Ly, ý tứ nói hắn không phá được mấy trăm vạn quân đội? Nàng muốn kích bác chính mình đi tấn công mấy trăm vạn quân đội này

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK