Đến ngày thứ hai, Phương Nguyên vẫn còn tức giận.
Tên Chu Thanh Việt đang suy nghĩ cái gì vậy?
Lúc ở Thái Nhạc thành, mình cũng không đắc tội với hắn, tại sao bây giờ hắn lại muốn gây sự với mình?
Lần đánh cược ở Tiểu Trúc phong, mình cũng chỉ thắng của hắn mấy khối linh thạch, nhưng cũng là vì hắn vũ nhục mình. Nếu Chu Thanh Việt đòi lại thì mình cũng sẽ trả. Chu Thanh Việt chắc chắn hiểu rõ điều này nhưng tại sao hắn lại lựa chọn chơi xấu mình? Thậm chí thuê người hành hạ mình?
Dựa vào lời nói của Tống Khôi, tên này thật sự muốn đánh gãy hai chân của mình!
Gãy mất hai chân, đừng nói là không tu hành được, đến sinh hoạt hằng ngày cũng đều khó khăn, giấc mơ tiên môn cũng sẽ không bao giờ thực hiện được.
Nghĩ đến chuyện này, Phương Nguyên cảm thấy không rét mà run, càng nghĩ lại càng sợ.
Tên kia muốn dồn mình vào đường cùng!
Nếu không phải bởi vì Tống Khôi bên ngoài thì hung ác, bên trong thì nhát gan, nếu không phải lúc ở Đạo Đài ba người nhóm Tống Khôi đánh giá thấp thực lực của mình, để mình chạy thoát được, thì bây giờ mình đã thê thảm như thế nào?
Đặc biệt, có một kẻ ngoan độc ở trong bóng tối chuẩn bị hại mình khiến cho Phương Nguyên cảm thấy hơi sợ.
Lần này mình may mắn thoát khỏi, còn lần sau ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Nếu lần sau Chu Thanh Việt tự mình mai phục, hoặc nhờ đệ tử tiên môn gây sự với mình thì sao?
Mình liệu có thể may mắn thoát khỏi như lần này không?
Điều mấu chốt là bây giờ mình không có năng lực đối đầu với hắn!
Không nhắc đến sự chênh lệch thân phận giữa một tên tạp dịch và một đệ tử tiên môn, coi như mình tố cáo hắn thì hắn cũng sẽ phủ nhận, Tống Khôi chắc chắn sẽ không làm chứng! Mình cũng không thể công nhiên kề dao vào cổ Tống Khôi để ép hắn khai ra được.
Phải có biện pháp phòng ngừa! Xem ra bây giờ ngoài việc tu hành mình cũng phải học mấy miếng võ phòng thân. Linh Hỏa Quyết có thể đối phó được Tống Khôi nhưng uy lực có hạn, không có tác dụng gì khi đối đầu với đệ tử tiên môn.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Phương Nguyên liền kiên định con đường sắp tới.
Dù sao, trong Tạp Vụ Giám cuộc sống của hắn cũng rất tốt. Hình tượng hắn cầm hai thanh dao phay đuổi giết Tống Khôi đã truyền khắp nơi khiến cho mấy tên tạp dịch bây giờ nhìn thấy hắn đều rất khách khí. Tống Khôi cũng không có gan nói chuyện này cho người khác. Dù sao, hắn đã thừa nhận trộm tiền của Phương Nguyên nên nếu sự việc bại lộ thì hắn còn gặp nhiều xui xẻo hơn Phương Nguyên.
Tất nhiên nếu không tính đến những việc này thì Phương Nguyên cũng thu được một chút lợi ích, đó là lấy được hai khối linh thạch của Tống Khôi. Vậy là trong thời gian ngắn, hắn không cần phải đi lĩnh nhiệm vụ ở Linh Dược Giám.
Mười ngày tiếp sau đó, Phương Nguyên không ra ngoài. Ngoại trừ lúc quét dọn tại điện Trường Minh thì hắn đều trốn ở trong phòng tu luyện. Bây giờ, hắn cảm thấy nguy cơ cực kỳ nặng nề, chỉ có tận dụng thời gian tu luyện nâng cao tu vi thì mới có thể thoát khỏi tình cảnh này.
Tiếc rằng đây chỉ là hi vọng của hắn mà thôi.
Dù sao thì bọn hắn cũng chỉ là tạp dịch, dù có tu hành chăm chỉ thì trong thời gian ngắn cũng khó có sự thay đổi đáng kể.
Trước hết, hắn đã đạt đến bình cảnh của Luyện Khí tầng hai, không dễ dàng đột phá.
Hơn nữa, dù có thực sự đột phá thì thực lực của hắn cũng không tăng cường được nhiều.
Hắn vừa không hiểu pháp thuật cũng không biết võ thuật, chỉ có pháp lực cũng không thể phát huy được nhiều uy lực. Hắn và Tống Khôi, dù một người đã đạt đến Luyện Khí tầng hai đỉnh phong, một người là Luyện Khí tầng ba nhưng lúc đánh nhau cũng chẳng khác gì người thường xô xát chốn đầu đường xó chợ.
Chỉ khác một chút là pháp lực giúp cho lực lượng và tốc độ của bọn hắn hơn người thường!
Thế nhưng trong mười ngày này chưa thấy Tống Khôi hay Chu Thanh Việt có động tĩnh gì thì quả ớt nhỏ đã động thủ, tìm đến tận cửa.
Nàng là tổng quản của Linh Dược Giám, thế mà lại đi thẳng tới Tạp Vụ Giám! Trước ánh mắt khiếp sợ của đám tạp dịch, nàng đạp tung cửa phòng của Phương Nguyên rồi nổi giận đùng đùng xông vào, đập bàn nói: “Tại sao gần đây ngươi không đi lĩnh nhiệm vụ?”
Phương Nguyên giật mình, định thần nhìn lại, thấy rõ là quả ớt nhỏ mới thở phào nhẹ nhõm: “Gần đây ta không thiếu tiền!”
Quả ớt nhỏ nói: “Vậy thì đến đánh cờ cùng ta cũng được mà!”
Phương Nguyên bó tay, nghĩ thầm: “Trước kia lúc nhận nhiệm vụ, ta cũng đều muốn tránh mặt người nữa là bây giờ.” Nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp của quả ớt nhỏ tràn đầy sự tức giận, hắn cũng không dám nói ra, chỉ đánh đáp lời: “Thế để hôm khác ta đến!”
“Không được!”
Quả ớt nhỏ lại đập bàn, lấy từ trong túi tiền bên hông ra một cái hộp ngọc lớn, quăng lên mặt bàn trước mặt của Phương Nguyên. Thì ra nàng mang theo cả bàn cờ đến: “Gần đây ta rất ngứa tay, vậy trước tiên ngươi cứ đánh với ta mấy ván đã!”
Phương Nguyên có chút khổ não: “Lăng sư tỷ, gần đây tâm tình của đệ không tốt!”
Quả ớt nhỏ bị chọc tức, nhịn không được, bèn đưa tay xuống nắm chặt lấy cây roi bên hông, căm tức nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên dứt khoát quay đầu vào phía vách tường, không nói một lời, thái độ “nếu ngươi muốn đánh thì đánh đi”.
Quả ớt nhỏ đang tức giận nhưng cũng không động thủ. Trước kia nàng hay dọa thu Luyện Khí Đan để uy hiếp Phương Nguyên nhưng dạo này Phương Nguyên không đi lĩnh phù chiếu ở chỗ nàng nên chiêu này không dùng được. Hơn nữa, sau một thời gian, Phương Nguyên cũng biết được tính cách của nàng: chỉ mạnh miệng chứ không làm thật, nên hắn đã sớm miễn nhiễm với chiêu này. Nhất định nàng phải tìm biện pháp khác mới được.
Chương 37 Ta muốn học kiếm (2)
Trong lòng chợt có chủ ý, nàng thở dài, nói:
“Nếu ngươi không chịu đến đánh cờ với ta thì cũng thôi, thực ra ta biết người chăm chỉ học tập là vì một lòng muốn tăng cao tu vi, trở thành đệ tử tiên môn. Thế nhưng để tiến vào tiên môn cũng không chỉ cần nâng cao tu vi. Ngươi còn cần phải học rất nhiều thứ như đan lý, trận thuật, phù triện,… vân vân. Mỗi một cái đều cần đổ rất nhiều tâm huyết để học.”
Phương Nguyên không quay đầu lại nhưng lỗ tay vểnh lên nghe ngóng.
Quả ớt nhỏ thấy thế thì đắc ý trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Huống hồ, chẳng lẽ mục tiêu của ngươi chỉ là tiến vào tiên môn hay sao? Ngươi có biết không, Tiểu Trúc phong thực ra chỉ là điểm khởi đầu mà thôi. Những đệ tử trên đó mặc dù bây giờ trông oai phong nhưng nếu trong ba năm không chiếm được Tiên Bia Lục Vấn, Thanh Dương Tứ Pháp thì sẽ bị đuổi xuống núi. Ta không hoài nghi khả năng của ngươi và việc ngươi trở thành đệ tử Tiểu Trúc phong. Nhưng vào được đó rồi thì tính sao?”
Nàng thấy Phương Nguyên hơi gật đầu, mặc dù trong lòng thầm khinh bỉ, nhưng lại cố ý nói ngọt:
“Sau khi vào tiên môn, ngươi còn phải học bù rất nhiều thứ. Đến lúc đó lấy đâu ra thời gian để tu luyện? Rồi khi người ta bái vào Phi Vân Sơn còn ngươi vẫn đang học từ đầu thì sẽ chậm trễ biết bao nhiêu? Phương sư đệ à, ngươi nguyện ý chờ sao?”
Phương Nguyên thở dài. Quả ớt nhỏ thì đắc ý chỉ vào cái mũi của mình rồi nói: “May cho ngươi là ta không đành lòng nhìn thấy tiền đồ của ngươi bị chậm trễ nên có thể chỉ điểm cho ngươi một chút. Dù là đan lý, trận thuật hay phù triện thì ta đều tinh thông. Tất nhiên điều kiện tiên quyết là ...
Nàng đắc ý, vỗ vào bàn cờ: “Trước hết phải làm cho ta vui vẻ mới được!”
Lúc đầu, Phương Nguyên còn muốn úp mặt vào tường cả đời, nhưng nghe những lời đó thì hắn lập tức quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt của quả ớt nhỏ.
Quả ớt nhỏ tự cho rằng kế sách của mình đã thành công, vẻ mặt dương dương tự đắc chờ Phương Nguyên cầu cạnh mình.
Nhưng ánh mắt của Phương Nguyên thay đổi mấy lần rồi thấp giọng hỏi: “Tỉ có thể truyền thụ pháp thuật cho ta không?”
Quả ớt nhỏ ngẩn ngơ, Phương Nguyên thì lại rất chờ mong.
Vừa rồi tuy nàng nói nghe hợp lý nhưng không lay động được Phương Nguyên. Hắn không phải là kẻ ngu, từ khi mới bắt đầu tiến vào tiên môn, hắn đã vùi đầu vào đọc sách bổ sung kiến thức về mọi mặt. Vì thế nếu có người chỉ điểm thì tốt, không có cũng không sao. Nhưng nghe lời quả ớt nhỏ nói, hắn chợt nghĩ đến một chuyện khác chính là làm sao để có thể tự bảo vệ mình trong tình cảnh luôn có người muốn ám hại như thế này?
Đáp án duy nhất chính là phải tăng thực lực của mình lên.
Mà trong tiên môn, không có gì tăng thực lực tốt hơn bằng việc học pháp thuật.
Đệ tử tiên môn cấp thấp khác với tạp dịch ở chỗ là họ biết pháp thuật chứ không chỉ biết tu vi.
Nhưng không ngờ rằng quả ớt nhỏ nghe thấy thế thì lắc đầu nói: “Pháp thuật là bí truyền của tiên môn, không thể truyền thụ tùy tiện.”
Phương Nguyên thở dài, không giấu nổi vẻ thất vọng.
Hắn cũng biết quy định này, kể cả đệ tử tiên môn muốn học pháp thuật cũng cần phải được tiên môn cho phép, đừng nói là đệ tử tạp dịch. Tôn quản sự đã ở đây hơn chục năm nhưng cũng chỉ biết mấy cái pháp thuật cấp thấp chứ đừng nói tới phận mình.
Quả ớt nhỏ thấy rằng vất vả lắm mới đả động được Phương Nguyên thì đang mừng thầm. Nhưng khi nhìn thấy sự thất vọng của hắn thì lại hơi hoảng hốt, nàng nhẹ nhàng nói: “Quy củ của tiên môn là không thể trái, ta không thể truyền pháp thuật cho ngươi nhưng có thể dạy ngươi võ thuật.”
“Võ thuật?”
Phương Nguyên lắc đầu: “Làm sao mà có thể có uy lực bằng pháp thuật đây?”
Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu có đệ tử tiên môn muốn đến gây phiền toái cho mình thì võ thuật làm sao ngăn cản được uy lực của pháp thuật.
“Ngươi nói sai bét!”
Quả ớt nhỏ lập tức trở nên tức giận, cố gắng nhịn để giải thích cho Phương Nguyên:
“Đúng là uy lực của pháp thuật mạnh mẽ, nhưng muốn thuần thục thì cực kỳ khó khăn. Người có biết có bao nhiêu cao thủ pháp thuật đã bị cao thủ võ thuật chém rơi đầu không? Thậm chí có người còn nói: khi tu luyện võ thuật đến tận cùng thì chuyên khắc pháp thuật. Hiện nay các loại pháp thuật có uy lực lớn đã thất truyền, người tu hành là loại tay trói gà không chặt, ngay cả trong Phi Vân Sơn của Thanh Dương Tông cũng sẽ truyền võ thuật cho đệ tử của mình.
“Chuyên khắc chế pháp thuật?” Phương Nguyên giật mình, đột nhiên hỏi: “Tỉ biết dùng kiếm không?”
Quả ớt nhỏ lắc đầu, đắc ý cười nói: “Ta dùng roi rất lợi hại.”
Phương Nguyên lắc đầu: “Ta không học dùng roi, ta chỉ muốn học dùng kiếm!”
Quả ớt nhỏ im lặng, đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, học kiếm thì học kiếm.”
Chương 38 Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm (1)
“Quân tử cầm kiếm, kiếm đạo chính là vương đạo!”
Quả ớt nhỏ mặc dù giỏi về Hỏa Mãng Tiên, nhưng cũng hiểu rất rõ về kiếm đạo, phổ cập cho Phương Nguyên đạo lý trong đó:
“Có vô số binh khí trên thế gian này, kiếm là loại phổ biến nhất, nhưng cũng là một loại tu luyện khó khăn nhất. Ở khắp nơi trên thế gian đều có thể thấy người cầm kiếm, trong giới tu hành cũng có vô số pháp bảo về kiếm đạo, nhưng mà nếu nói là hảo kiếm thì không nhiều. Nếu tên đầu gỗ như ngươi muốn học kiếm, vậy bản cô nương trước hết chỉ điểm cho ngươi một chút về tu hành kiếm đạo, về bản thân ngươi có thể đặt chân vào kiếm đạo hay không, thì phải dựa vào thiên phú của ngươi!”
“Những lời ngươi nói với ta Chu tiên sinh cũng đã nói cho ta, từ nhỏ ta đã quyết định hoặc là không học, còn nếu học là phải học kiếm!”
Phương Nguyên trả lời chắc nịch, trực tiếp nhảy từ trên giường xuống, cung kính đứng trước quả ớt nhỏ.
Quả ớt nhỏ thấy hắn vô cùng căng thẳng, lại nghĩ tới vừa rồi hắn thế mà quay mặt vào vách tường không thèm để ý tới mình, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, bỗng nhiên muốn trêu đùa hắn một chút, ho khan một tiếng, nói:
“Ngươi đã có chí, ta cũng không thể không thành toàn cho ngươi. Như vậy đi, có một quyển kiếm phổ ta rất trân quý, bên trong chứa đựng vô số kiếm chiêu thần dị, để ta tặng cho ngươi nha!”
Nói xong nàng liền phi thân nhảy ra ngoài cửa sổ, lăng không bay về Linh Dược Giám, tốc độ cực nhanh, chưa đến một chén trà đã bay trở về, mệt mỏi hít thở mấy cái, hai tay cầm một bản kiếm phổ đã ố vàng, trịnh trọng đưa cho Phương Nguyên.
Da đầu Phương Nguyên tê dại một hồi, hai tay liền cầm lấy, thấy được trên quyển kiếm phổ in chín chữ lớn: “Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm!”
“Cái này...” Phương Nguyên nhất thời ngây người, nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Cái quyển này sao giống cái quyển ngươi kê dưới chân bàn vậy...”
“Nói hươu nói vượn!” Quả ớt nhỏ ánh mắt tức giận, bực bội quát lên: “Quyển ta kê dưới chân bàn không phải quyển này!”
“Đúng, đúng...”
Phương Nguyên đành phải liên thanh gật đầu, sợ chọc giận nàng, có chút kích động lật quyển kiếm phổ ra...
Sau đó một lần nữa hắn lại ngây ngẩn cả người, ngây ngốc khi thấy nội dung bên trong kiếm phổ.
"Thanh Phong Phất Liễu..."
"Mãnh Hổ Hạ Sơn?"
"Trăng Sáng Trên Cao..."
"Quả Phụ Leo Tường?"
Khỏi cần phải nói, chỉ cần xem mấy chiêu trong Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm, Phương Nguyên liền bó tay rồi, chiêu đầu tiên còn có tí ý cảnh, kiếm đi nhẹ nhàng, chiêu tiếp theo thì vô cùng thô tục, nhìn nguyên một quyển như một nồi lẩu thập cẩm vậy...
Hắn thật sự nhịn không được, ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn sang quả ớt nhỏ.
"Tiểu tử này không dễ lừa..."
Quả ớt nhỏ trong lòng thầm mắng tên tiểu tử này thông minh, trên mặt biểu hiện thì ngược lại vô cùng tức giận, hừ mấy tiếng liên tục, đưa tay túm lấy kiếm phổ, lật ra, để Phương Nguyên đứng một bên nhìn nàng đang tìm tòi gì đó, bỗng nhiên một đạo pháp lực bắn ra, một cành liễu ngoài cửa sổ liền bay vào trong tay nàng. Nàng cầm một cành liễu mềm oặt trong tay, lắc một cái, tập trung pháp lực, lập tức nó trở nên cứng cáp, thẳng tắp như một thanh kiếm.
“Một chiêu này gọi là Thanh Phong Phất Liễu...”
Nàng trừng mắt nhìn Phương Nguyên một chút, đột nhiên khuỵu gối xuống tay thả lỏng, thân hình như một đám mây bay ra ngoài cửa sổ, cầm cành liễu trong tay điểm vào trên cây một cái, lập tức vô số lá cây rơi xuống, dồn dập vô cùng đẹp mắt. Cho đến khi Phương Nguyên thấy được một đám lá liễu mới lấy làm kinh hãi, trên cây lá liễu nhiều vô cùng thế mà bị một kiếm này đánh rơi một nửa, cực kì chuẩn xác giống như là dùng thước mà đo...
“Một chiêu này gọi là Mãnh Hổ Hạ Sơn...”
Quả ớt nhỏ bay từ trên cây liễu xuống, thấp giọng quát, chém xuống đất một cái, một phiến đá trên mặt đất, thình lình mất đi một khối.
“Minh Nguyệt Cao Huyền...”
Sau đó, nàng lại là hét lớn một tiếng, thân hình bỗng nhiên bồng bềnh như tiên nhân vụt một phát lên trên mây, mà cành liễu trong tay lúc này cũng tựa như trở thành một thanh hảo kiếm, phát ra kiếm ý lành lạnh, đâm thẳng trời xanh, văng vẳng tiếng long ngâm, âm thanh vang thật lâu vẫn chưa dứt!
Phương Nguyên bị một màn này chấn động đến ngây người: “Kiếm pháp này uy lực mạnh như thế?”
Nhưng mà trong lúc này, hắn lại kinh ngạc phát hiện, quả ớt nhỏ đã mất tích.
“Còn có một chiêu, chính là Quả... à không, Mỹ Nữ Leo Tường!”
Cành liễu dựng đến trên cổ của mình, thanh âm đắc ý của quả ớt nhỏ từ phía sau truyền đến:
“Ngươi nhìn đi đâu vậy? Một chiêu này kiếm ý phải ấn dấu đi, giương đông kích tây, tưởng trái mà phải... Mỹ nữ muốn leo tường ra, nếu như bị ngươi trông thấy, không phải xấu hổ muốn chết sao?”
Phương Nguyên chỉ cảm thấy toàn thân bị kích động muốn run lên, bất động một hồi lâu mới xoay người lại, khách khí hành lễ: “Đa tạ Lăng sư dạy bảo!”
Quả ớt nhỏ lúc này mới cảm thấy hài lòng hừ hừ vài tiếng, thản nhiên nói: “Từ giờ trở đi, ngươi phải luyện mấy chiêu trong quyển kiếm phổ này cho tốt. Ngươi là người thông minh, học nhanh hơn người khác, nhưng đừng trách ta không nói cho ngươi biết, tu kiếm pháp khác với đọc sách. Đọc sách dựa vào ngộ, kiếm đạo dựa vào luyện. Hiện tại ngươi vừa mới bắt đầu, còn chưa tới thời điểm sử dụng ngộ tính, trước tiên phải rèn luyện kỹ năng cơ bản cho tốt!”
Chương 39 Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm (2)
“Vâng, vâng, vâng...”
Phương Nguyên liên thanh gật đầu đáp ứng, dưới ánh mắt ra hiệu của nàng, cung kính mở bàn cờ, nhanh chóng bày quân.
Quả ớt nhỏ dương dương tự đắc ngồi xuống, sau đó không đến nửa canh giờ, tức giận đùng đùng mà đi.
Mà Phương Nguyên thì ôm kiếm phổ, trong phòng nghiêm túc suy tư một hồi, phát hiện quả ớt nhỏ nói quả thật không sai.
Bốn kiếm kia trông vô cùng đơn giản, tư thế quả ớt nhỏ xuất kiếm hắn đều đã sớm ghi tạc trong lòng, trên kiếm phổ cũng đề cập rõ ràng, hắn thậm chí không cần vận dụng Thiên Diễn Chi Thuật, liền có thể nắm rõ những phương pháp luyện mấy chiêu này, thật sự là không cần đến một chữ "ngộ".
Đối với Thiên Diễn Chi Thuật, hắn cũng nhận ra rằng, nó chỉ tăng lên ngộ tính của bản thân ở một trình độ nào đó, dù là đạo lý hay pháp môn phức tạp, cũng có thể giúp cho mình lĩnh ngộ trong nháy mắt, nhưng đối với đạo lý đơn giản, ngược lại không giúp được gì!
Mà loại trừ ngộ tính, học kiếm chỉ cần duy nhất một chữ, đó chính là: Luyện!
Sau khi quyết định xong, hắn liền đứng lên, tìm một cành cây, đẽo thành một thanh kiếm gỗ, sau đó đâm một kiếm về phía trước...
... Không được!
Mặc dù tư thế đơn giản, lại mảy may không có khí thế như lúc quả ớt nhỏ sử dụng kiếm!
Phương Nguyên trong lòng mỉm cười một tiếng, trong lòng nổi lên mấy phần hào khí: "Phương Nguyên ta đầu óc không kém ai, tâm tính không kém ai, chịu khổ cũng không thua ai, ngay cả Đạo Nguyên Chân Giải cũng có thể ngộ ra, thế loại kiếm pháp này làm khó được ta sao?"
Dù sao mấy ngày nay công việc cũng không nhiều, thời gian sau khi đọc sách xong, vừa hay dùng để luyện kiếm!
Ba ngày sau, Phương Nguyên liền nổi cáu, ngoại trừ mỗi ngày cố định đọc sách cùng tu hành, thời gian khác toàn dùng để luyện kiếm, mỗi lần luyện đến mỏi nhừ tay, cơ thể mỏi mệt mới bằng lòng dừng tay, nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục luyện kiếm.
Thế nhưng nếu không luyện kiếm, thì không biết kiếm đạo khó luyện đến nhường nào.
Ba ngày trôi qua, hắn đánh vài kiếm trước mặt quả ớt nhỏ, vẫn chỉ bắt chước được hình thái của nó mà không có thần thái.
“A? Mới ba ngày mà tiểu tử này tự luyện ra được bộ dáng này?"
Nhìn Phương Nguyên vẻ mặt vô cùng thất vọng, trong lòng quả ớt nhỏ chấn kinh.
Nhưng rất nhanh, nàng liền có chủ ý, trên mặt lộ vẻ vô cùng thất vọng, đau lòng nói:
“Ba ngày rồi, trọn vẹn thời gian ba ngày, tên ngốc nhà ngươi thế mà mới chỉ luyện đến loại trình độ này, đầu của ngươi bị lừa đá hay sao? Thực sự đần đến thế là cùng! Lại đây, chơi vài ván cờ với ta trước đã, chờ bản cô nương vui vẻ sẽ chỉ điểm ngươi mấy chiêu!”
“Vâng…”
Tâm tình Phương Nguyên vô cùng lạc lõng, ngoan như hài tử vừa làm chuyện xấu trước mặt quả ớt nhỏ, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, hầu quả ớt nhỏ đánh ba ván cờ, không ngờ trong lòng chỉ muốn học kiếm pháp nên có chút phân tâm, thế mà bị quả ớt nhỏ thắng một ván. Hai ván kia thắng cũng vô cùng gian nan, tâm trạng của hắn càng thêm chán nản, quả ớt nhỏ lại vô cùng vui vẻ, cười rạng rỡ.
“Tên ngốc này bị lừa rồi, phương pháp của ta quả nhiên không sai. Không được, nhất định phải đả kích hắn, để hắn tiếp tục ở trong trạng thái này!”
Đánh xong ván cờ, nàng lại vểnh mũi lên moi móc thiếu sót bên trong kiếm pháp của Phương Nguyên, hung hăng phê phán một trận, chỗ này khí thế không đủ, chỗ đó thân hình chưa chuẩn, cuối cùng cho ra một cái kết luận là Phương Nguyên chính là phế nhân trong võ đạo, có thể đập đầu chết đi được rồi!
Phương Nguyên cũng không phản bác, im lặng lắng nghe, chờ quả ớt nhỏ nói xong rồi lại luyện càng thêm khắc khổ.
Như vậy ngày qua ngày, Phương Nguyên đều không nhớ rõ chính mình đã luyện đi luyện lại không biết bao nhiêu lần kiếm chiêu vô cùng đơn giản này, cũng không biết bản thân đã bước vào cánh cửa nhập môn kiếm đạo mà Lăng Hồng Ba nói chưa. Hắn chỉ biết là mặc dù bây giờ hoàn toàn nắm chắc kiếm chiêu của kiếm phổ này trong lòng, nhưng mỗi lần thi triển ra thì sai lầm chồng chất, trong khi đó quả ớt nhỏ kia thi triển ra thì vô cùng hoàn mỹ vô cùng huyền diệu.
Khi quả ớt nhỏ kia nói mình ngu đần, chửi mình luyện tập không chuyên cần, hắn cũng chỉ thành thật nghe lời, lúc đánh cờ với nàng cũng phải cẩn thận vì đồ đệ vô dụng thì không có tư cách phàn nàn.
Hắn tự nhiên không biết, sự thay đổi của hắn trong kiếm đạo cũng khiến quả ớt nhỏ ngạc nhiên.
Nàng đã không biết bao nhiêu lần thầm nghĩ: "Tư chất của tên ngốc này thật sự là quá dọa người, kiếm chiêu bực này cũng có thể luyện cố gắng như vậy, mình giờ cũng không biết chỉ điểm hắn thế nào, chỉ có thể nói hỏa hầu của hắn còn chưa đủ... Hắn làm sao biết, kiếm chiêu chỉ là hình, muốn tăng lên cảnh giới phải cần kiếm lý tương đương? Trong kiếm phổ này đều là những chiêu đặt nền móng cho kiếm pháp, luyện đi luyện lại cũng chỉ có thể làm quen cảm giác với kiếm, làm sao mà có uy lực được? Lúc đầu ta thi triển đều kết hợp với pháp lực mới thi triển ra cấp độ kia được..."
"Nhưng ta cũng không thể nói cho hắn biết, bây giờ hắn si mê luyện kiếm, kỳ nghệ đang suy giảm vô cùng, ta thì lại tăng cao, rất nhanh có thể vượt qua hắn. Hừ hừ, đến lúc đó đợi ta lấy lại danh hào Tiểu Kỳ Tiên, rồi nói cho hắn biết chân tướng cũng không muộn..."
"Dù sao... Luyện cho tốt kỹ năng cơ bản cũng không phải chuyện xấu!"
Chương 40 U linh luyện kiếm (1)
"Phương Nguyên bắt đầu học kiếm!"
Chúng tạp dịch trên Ngọc Phong Nhai bắt đầu rỉ tai nhau về chuyện này.
Không biết đã có bao nhiêu người nhìn thấy Phương Nguyên khi đang quét dọn đột nhiên liền cầm chổi múa như múa kiếm. Không biết đã có bao nhiêu người thấy được Phương Nguyên khổ luyện trong rừng trúc hằng đêm. Và có một số ít người thề rằng đã thấy được tiên tử Lăng Hồng Ba trong truyền thuyết thỉnh thoảng chỉ điểm kiếm pháp cho Phương Nguyên với thái độ cực kì nghiêm khắc, thường xuyên mắng Phương Nguyên như mắng con!
Kể từ đó, tất cả tạp dịch càng kiêng kị Phương Nguyên hơn, khi gặp mặt đều vô cùng khách khí.
Bây giờ, bọn hắn thường xuyên nhìn thấy Phương Nguyên luyện kiếm đến đỏ cả mắt, vẻ mặt đằng đằng sát khí. Ai cũng cảm thấy lạnh sống lưng, không biết cái tên điên này có thể đột nhiên cao hứng, lôi mình ra làm bia luyện kiếm hay không? Thế nên lúc làm việc, mọi người đều cố ý tránh mặt hắn!
Mà tên Tống Khôi, vốn từng bị Phương Nguyên cầm dao phay rượt quanh núi, dù mất mặt nhưng cũng không dám trả thù.
Trong mấy ngày đầu, vì lấy lại thể diện, Tống Khôi còn âm thầm nói với mọi người rằng hắn nhất định phải làm cho Phương Nguyên đẹp mặt. Nhưng có một ngày, vào lúc chạng vạng tối, hắn lặng lẽ đi vào rừng trúc nơi Phương Nguyên luyện kiếm thì hắn không còn dám động thủ, lặng lẽ trở về!
Từ đó về sau, chuyện này không còn được đề cập đến nữa!
“Ôi, không ngờ Phương sư đệ khi luyện kiếm lại trông đáng sợ như vậy, phải nghĩ biện pháp không để chuyện này ảnh hưởng đến mọi người.”
Ngay cả Tôn quản sự cũng phải than thở. Hắn vừa uống chút rượu vừa suy nghĩ về mối quan hệ giữa Lăng Hồng Ba và Phương Nguyên: “Quả ớt nhỏ này chưa từng đối xử tốt với người khác như vậy, chẳng lẽ Phương sư đệ đã ngủ với nàng rồi?"
Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, hắn đi tìm Phương Nguyên, nói:
“Phương sư đệ, về sau ngươi đừng luyện kiếm ở Tạp Vụ điện nữa. Nơi này nhiều người, tình hình phức tạp nên có thể có phiền phức. Phía sau núi có một tòa cung điện bỏ hoang do tiên môn đã vứt bỏ từ mấy trăm năm trước. Về sau, ngươi hãy phụ trách quản lý nơi đó, còn mấy chuyện khác ta cũng sẽ ưu tiên cho ngươi, chỉ cần quét dọn một vài nơi, thời gian làm do ngươi tự quyết định!”
Phương Nguyên đi theo Tôn quản sự đến chỗ tòa cung điện bỏ hoang tại phía sau của Ngọc Phong Nhai. Bình thường nơi này ít có ai lui tới nên cỏ hoang mọc um tùm, đúng là một nơi tuyệt hảo để luyện kiếm. Hắn hiểu được tâm ý của Tôn quản sự nên vô cùng cảm kích nói:
“Đa tạ Tôn sư huynh, nơi này quả thật là rộng rãi, địa hình lại phức tạp, chính là một nơi luyện kiếm tuyệt vời. Hơn nữa, vì ít người qua lại nên cũng bớt nhiều phiền toái.”
Tôn quản sự cười nói: “Đúng rồi, quan trọng nhất là ít người qua lại nên bớt nhiều phiền phức cho đệ.”
Nói xong, hắn vỗ vai Phương Nguyên, giơ ngón tay cái lên: “Huynh đệ, ngươi rất lợi hại, có thể chinh phục được cả quả ớt nhỏ.”
“Lăng sư tỷ thực ra rất không tệ, vô cùng nhiệt tình, tuy nhiên kỹ xảo kém một chút.”
Phương Nguyên tưởng rằng Tôn quản sự đang nói tới việc mình đánh cờ thắng quả ớt nhỏ, nên đáp:
“A!”
Tôn quản sự hít vào một ngụm khí lạnh, hướng về phía Phương Nguyên chắp tay vái, khuôn mặt đầy sự sùng bái.
“Huynh đệ, về sau ngươi không cần làm gì hết, chỉ cần chuyên tâm luyện kiếm ở đây và hầu hạ quả ớt nhỏ thật tốt là được...”
Nói xong, hắn nhìn Phương Nguyên, hơi ái ngại: “Để hôm nào ta mang một ít thịt linh thú cho ngươi bồi bổ, mới mấy ngày trôi qua mà người gầy đi nhiều quá!”
Phương Nguyên cực kì trân trọng sự quan tâm của Tôn quản sự. Tuy nhiên nếu hắn biết được những suy nghĩ “dâm tà” trong đầu Tôn quản sự thì chắc chắn sẽ bớt cảm kích đi một chút. Nhưng dù sao, Tôn quản sự muốn hắn đến đây quét dọn là vì tạo cho hắn một môi trường luyện kiếm thuận lợi. Bình thường ở Tạp Vụ điện, nếu chấp sự của tiên môn nhìn thấy hắn luyện kiếm thì sẽ trách phạt hắn không làm việc đàng hoàng!
Nhưng mà nếu luyện kiếm ở phía sau núi này thì lại không cần lo lắng về điều đó.
Nghe nói nơi này là nơi Thanh Dương tông giam giữ đệ tử trước kia nhưng đã bị bỏ hoang mấy trăm năm, cỏ hoang mọc cao hơn đầu người, dù là vào ban ngày cũng ít nhìn thấy ánh nắng. Còn đến ban đêm thì cực kì âm u, giống như là quỷ vực vậy. Mấy tên tạp dịch ở trong tiên môn không bao giờ dám bén mảng tới đây vì sợ gặp phải vật gì đó đáng sợ. Nhưng Phương Nguyên lại không sợ, hắn đang cần một chỗ yên tĩnh như thế để luyện kiếm.
Huống chi Tôn quản sự đã nói, trên danh nghĩa hắn là người quét dọn nơi đây, nhưng trên thực tế chính là cho hắn một địa phương thanh tĩnh để luyện kiếm. Đối với hắn đây là một nhân tình rất lớn, không thể kén cá chọn canh làm phiên Tôn quản sự thêm được!
Thế là hắn liền an tâm ở tại nơi này, ban ngày thì toàn tâm toàn ý luyện kiếm, đến tối mới trở về lấy một chút đồ ăn lấp đầy bụng.
Có lúc, hắn luyện kiếm đến mức si mê, thậm chí còn luyện kiếm vào ban đêm ở đây đến tận khi kiệt sức mới trở về.