Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 616 Hắn Quả Nhiên Kinh Sợ (1)

Trong lúc nhất thời, chư vị tu sĩ đều cao giọng hét lớn, quần tình xúc động kịch liệt.

Không thể không nói, bất luận nguyên nhân thực sự khi Kim gia mở ra bí cảnh, chia sẻ với người trong thiên hạ là gì, nhưng bọn họ dù sao cũng đã làm như vậy, ở trong các đại thế lực và tiên môn mà nói, điều này là một chuyện tốt, danh tiếng tốt của Kim gia chính là đến từ đây.

- Thời gian đã tới, cũng không trì hoãn mọi người nữa!

Ba vị Kim Đan nhìn nhau một chút, khách sáo đã nói xong, tự nhiên phải làm chính sự!

Ba người bọn họ đồng thời bay lên, chiếm ba phương vị ở trong hư không, sau đó ngồi xếp bằng xuống, ba người đều lấy ra một mảnh vỡ thanh đồng, bưng ở trong hai tay, mặc niệm chú ngữ, một lát sau liền đồng thời vận chuyển pháp lực, sau đó tế mảnh vỡ thanh đồng đến giữa không trung, ghép lại với nhau!

Ba mảnh vỡ thanh đồng vừa vặn ghép lại thành một hình chữ nhật, tỏa ra tia sáng thăm thẳm.

Sau đó ba vị Kim Đan đồng thời quay đầu nhìn về phía một phương hướng, trầm giọng hét lớn:

- Xin mời lão tổ mở cửa!

Vèo...

Theo tiếng hét này, một đạo linh quang từ đại điện của kim trạch bay tới.

Đạo linh quang kia trong nháy mắt phá không bắn tới, đánh vào trên mảnh vỡ thanh đồng.

Ầm ầm ầm...

Chỉ nháy mắt, trong hư không tuôn ra mây mù.

Mây khói dày đặc từ trong đồ án do ba mảnh vỡ thanh đồng ghép lại tản ra.

Sau đó mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng trong mây mù.

Kia lại là một cánh cửa, cửa màu đồng xanh, cao bằng một người, trên cửa còn có vết rách rõ ràng.

Sau cửa là một thế giới giống như hố đen, không nhìn thấy bất luận đồ vật gì.

Tựa hồ ngay cả tia sáng tiến vào cũng bị khúc xạ.

- Thông Thiên Bí Cảnh, Thông Thiên Bí Cảnh mở ra rồi sao?

Ở xung quanh, vô số người kích động đứng lên, duỗi đầu ra nhìn.

Không biết bao nhiêu người, đều biểu hiện cực kỳ kích động, chỉ là vào lúc này lại phải mạnh mẽ khắc chế.

Bọn họ đang đợi người Kim gia đi vào trước!

Dù sao cũng là bí cảnh của người ta, chút mặt mũi này vẫn phải cho!

Lại nói, vạn nhất bên trong có nguy hiểm gì thì sao?

- Phương hiền chất, đi vào đi!

Kim gia Thất tổ quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, trầm giọng nói.

Lúc này sắc mặt của hắn hơi trắng, tựa hồ ghép mảnh vỡ thanh đồng lại cũng tiêu hao không ít pháp lực.

Bất quá tuy tốc độ tiêu hao pháp lực không chậm, nhưng hắn dù gì cũng là tu sĩ Kim Đan, còn có thể chống đỡ một đoạn thời gian.

- Tuân lệnh!

Phương Nguyên gật đầu đáp ứng, sau đó đứng dậy bay đến giữa không trung, tới trước cửa thanh đồng.

Hai tỷ muội Kim Hàn Tuyết, Kim Hàn Sương, cùng với một đám tu sĩ Trúc Cơ của Kim thị nhất mạch, đều chăm chú theo sau.

- Nhớ kỹ, thời gian cửa mở có hạn, dù lão tổ tự mình ra tay, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ mười mấy ngày, vì lẽ đó sau khi ngươi vào bí cảnh, tốt nhất mau chóng xử lý tất cả sự tình, sau đó đúng lúc đi ra...

Kim lão Tam tổ nghiêm nghị nói với Phương Nguyên.

Phương Nguyên gật đầu nói:

- Vãn bối đã hiểu!

Hắn quay đầu nhìn về phía cửa lớn, hít sâu một hơi, nhanh chóng bước vào trong đó.

Trong nháy mắt này, Sương Nhi tiểu thư cùng với mấy vị tu sĩ Trúc Cơ tu vi thâm hậu ở sau lưng, thừa dịp Phương Nguyên tiến vào cửa lớn, đều lơ đãng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt kia đều có vẻ hơi quái lạ.

Mà cái khuông lớn được che vải xanh kia, càng nhẹ nhàng run rẩy, tựa hồ trong khuông lớn, có món đồ gì đó không kiềm chế nổi vẻ kích động.

Đồng thời, trên ngọn núi cách đó không xa, chư vị thiên kiêu đều phát ra khí cơ, mơ hồ có chiến ý dâng lên.

Chỉ là không người biết rõ, sau khi bước vào cửa đồng, ánh mắt của Phương Nguyên cũng hơi lạnh lẽo.

Đây là dáng vẻ chơi thật của hắn...

Dù hắn không xoay người, nhưng cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt phức tạp từ sau lưng truyền đến.

Cái này làm cho trong lòng hắn dâng lên ngạo ý mơ hồ:

- Hi vọng lần này đến mấy cái có bản lĩnh!

Ầm ầm ầm…

Trời đất quay cuồng, ánh sáng tan biến, giống như từ bầu trời rơi xuống nhân gian, lại tựa như thiên địa điên đảo, từ mặt đất té ngã lên trời.

Rất khó hình dung cảm giác khi đó, trong nháy mắt mất tất cả, lại đột nhiên trở về tất cả. Sắc mặt của Phương Nguyên từ mơ hồ cho tới thanh tỉnh, khi phản ứng lại, thình lình phát hiện mình đang ở trên hư không, vội vàng triển khai pháp lực, dưới chân tụ lại đằng vân, nâng hắn ở giữa không trung, sau đó ngăn cản cuồng phong từ xung quanh kéo tới, lung la lung lay, ở giữa không trung xoay một vòng rồi rơi xuống đất.

Qua mấy tức sau, mới cảm thấy chân đạp mặt đất, trong lòng nhẹ nhõm.

Sau đó ngẩng đầu lên, chỉ thấy mình đã ở trong một thiên địa kỳ dị, bầu trời trầm thấp, phảng phất như một cái bát lớn úp ở trên đỉnh đầu, chỉ có thể thoáng thấy được vài viên tàn tinh, lực hút của mặt đất rất lớn, làm cho muốn đằng vân cũng cực kỳ gian nan.

- Nơi này chính là Thông Thiên Bí Cảnh?

Trong lòng Phương Nguyên ngưng lại, điều động pháp lực thăm dò vài lần, cảm thấy không ảnh hưởng khi triển khai thần thông.

- Phù phù...

Lúc này chỉ thấy trên bầu trời bắt đầu có người rớt xuống, kể cả Quan Ngạo cầm con Toan Nghê kia, còn có đệ tử của Kim thị nhất mạch, đều dồn dập rơi xuống, tu vi cao còn tốt chút, có thể phản ứng kịp lúc, khống chế thân hình, nhưng tu vi thấp lại hoảng hồn, trực tiếp trồng cây chuối, chấn động đến mặt đất xung quanh run rẩy...
Chương 617 Hắn Quả Nhiên Kinh Sợ (2)

Lợi hại nhất chính là Quan Ngạo, trực tiếp đập ra một cái hố.

Bất quá cũng may Quan Ngạo lót Toan Nghê ở dưới, thêm vào thân thể hắn mạnh mẽ, nên không có bị thương chút nào.

Bất quá con Toan Nghê kia lại ngất xỉu, phải cho ăn một viên linh đan mới tỉnh táo lại.

- Oa nha nha...

Trên đỉnh đầu, Sương Nhi kêu to thất thanh, khua tay múa chân rơi xuống, nhìn phương hướng chính là vị trí của Phương Nguyên.

Thực lực của nàng không đủ, tự nhiên không thể khống chế thân hình, nhìn thấy Phương Nguyên liền mừng rỡ kêu to:

- Nhanh cứu ta...

Phương Nguyên xoay người, giúp đỡ Kim Hàn Tuyết đang không đứng thẳng được, sau đó nghe phía sau đùng một tiếng.

Trên đầu Sương Nhi nổi lên cái bọc lớn, hận đến nghiến răng, gắt gao trừng mắt nhìn Phương Nguyên.

Phương Nguyên cũng không để ý tới nàng, lấy ra thẻ ngọc mà Kim lão thái quân ban cho, yên lặng đối chiếu tin tức bên trong với hoàn cảnh xung quanh, chỉ thấy trên đỉnh đầu của bọn họ có một kẽ nứt màu đen, phảng phất như cánh cửa, bên trong có rất nhiều đệ tử tiên môn đi vào, có không đứng thẳng được, cũng có đứng vững thân hình, sau khi nhìn lướt qua khắp nơi, liền nhanh chóng thu nạp nhân thủ.

Trong đó cũng có một vài người thực lực mạnh mẽ, sau khi vào rất nhanh liền giống như Phương Nguyên khống chế lại thân hình, sau đó từ từ hạ xuống mặt đất, cuối cùng hóa thành một đạo linh quang đi xa, nhìn dáng vẻ là trước khi đi vào đã có dự định.

- Bí cảnh này… quả nhiên có chút huyền diệu...

Phương Nguyên thì ngưng thần lẩm bẩm.

Hắn rõ ràng có thể cảm giác được, thời điểm mình vừa tiến vào bí cảnh, trong thiên địa có một cỗ áp lực cực kỳ khủng bố, giống như người tiến vào trong nước, hoặc như tiến vào một quốc gia quái lạ, bị vô số người nhìn chằm chằm, kia là một loại bài xích, áp lực vô hình vô chất kia khiến người cảm thấy trong lòng hốt hoảng.

Nhưng theo người đi vào càng ngày càng nhiều, loại áp lực kia lại càng ngày càng nhỏ.

Đến khi có gần nghìn người đi vào, thì loại áp lực kia hầu như đã tiêu tán thành vô hình...

Đến lúc này, hắn cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân vì sao Kim gia phải cho người ngoài tiến vào bí cảnh, đại khái là do loại áp lực kia quá lớn, một người đi vào, dù thực lực mạnh đến đâu, ở dưới loại áp lực kia cũng rất khó hành động, cần mọi người tới chia sẻ mới được...

- Nơi này chính là Thông Thiên Bí Cảnh của Kim gia chúng ta sao?

Trong các đệ tử Kim thị, cũng có người vừa mừng vừa sợ nhìn bốn phía:

- Đáng thương ta sinh ra mấy chục năm, nhưng vẫn là lần thứ nhất đi vào!

- Thế giới này, linh khí cũng không quá dồi dào, bất quá cẩn thận cảm ngộ, lại có chút không giống ngoại giới!

Mọi người nghị luận sôi nổi, đợi đến khi phản ứng lại, thì đều vây đến bên người Phương Nguyên, trong đó một đệ tử chi thứ của Kim thị giơ tay, dùng linh quang vẽ ở trong hư không, lại là một con đường cùng với rất nhiều ngọn núi nguy nga, nhìn Phương Nguyên nói:

- Phương sư huynh, trước khi ta đến đã nghe ngóng qua, từ nơi này đi về phía bắc, ước chừng ba ngày lộ trình, là có thể đi vào hạch tâm của bí cảnh, nhưng dọc theo con đường này có không ít cơ duyên, Thất Tinh Tham chính là một trong số đó, chúng ta có thể đi hái Thất Tinh Tham trước, sau đó lại tiến về phía hạch tâm!

Một người khác không chút nghĩ ngợi đánh gãy hắn, nói:

- Thất Tinh Tham tính là gì, ở trên Thông Thiên Bí Cảnh Kỳ Bảo Lục xếp hạng sau ba mươi, không đáng hưng sư động chúng, theo ý ta, chúng ta nên đi về phía đông trước, không quá trăm dặm sẽ có một bí cốc, tên là Tử Vụ Chiểu, nơi đó mọc ra một cây Vân Văn Quả Thụ, phía trên có Vân Văn Quả, chính là thánh phẩm tăng cường pháp lực, ở trên Kỳ Bảo Lục xếp thứ mười ba, mau mau đi, chúng ta phải nhanh chạy tới, nếu chậm sẽ bị người khác đoạt mất...

- Vân Văn Quả lại trân dị, cũng chỉ là một cây ăn quả, không bằng đi vùng mỏ Kim Cương Thiết trước!

- Đi tìm Lưu Ly Thụ trước đi!

- Vừa nãy ta thấy có một đạo linh quang bay thẳng đến tây nam, nhất định là có cao thủ đi đoạt Sơn Đào, nên đi ngăn cản hắn trước mới được!

Trong lúc nhất thời, xung quanh nghị luận sôi nổi, ý kiến nhất thời loạn cả lên.

Phương Nguyên nhìn dáng dấp của bọn họ, liền biết trước khi tiến vào bí cảnh, từng cái đều có kế hoạch riêng.

Bí cảnh Kim gia không giống Ma Tức Hồ của Việt quốc năm đó, bên trong dị bảo tùy cơ sinh trưởng, bí cảnh này lại sớm bị tổ tiên Kim gia tìm kiếm qua vô số lần, có những bảo bối gì, sinh trưởng ở nơi nào, đã sớm được viết thành sách, có thể dựa theo đó mà tìm, những người này thân là đệ tử Kim gia, không nói có thể biết toàn bộ địa điểm phân bố của bảo vật, nhưng ít nhất cũng biết một hai nơi.

Cũng chính vì nguyên nhân này, nên từng cái chọn nơi có lợi với mình góp ý.

Thậm chí có thể nói, loại Kỳ Bảo Lục này, phỏng chừng một ít thiên kiêu ngoại lai cũng biết chút ít.

Không nói những cái khác, chỉ nhìn mấy đạo linh quang vừa nãy, trực tiếp bay đến nơi nào đó, liền biết bọn họ sớm đã có dự định.

- Phương sư huynh, ngươi nói đi chứ...

Những người kia tranh luận khó phân cao thấp, nhất thời ý kiến không thống nhất, ầm ĩ đến mặt đỏ tía tai.

Qua một lát mới có người phản ứng lại, nhìn Phương Nguyên hỏi.

- Đúng rồi, lần này lão tổ hạ lệnh phải nghe lời ngươi, ngươi sắp xếp cho mọi người đi...
Chương 618 Đường Vòng Đi Qua (1)

Sương Nhi dương dương đắc ý mở miệng, tay xoa u sưng trên đầu, con ngươi chuyển loạn, cười nói:

- Trước khi vào mấy vị thúc tổ đều nói, Tam thúc tổ muốn Kim Cương Thiết, Thất thúc tổ muốn lấy được Lưu Ly Thụ, lão tổ thì chỉ quan tâm Bát Hoang Thạch, ngươi phải nghĩ biện pháp bảo tồn những bảo vật kia lại mới được, bằng không sẽ không xứng chức...

Nàng vừa nói, đáy mắt lại có vẻ giảo hoạt nhấp nháy.

Trước đây nàng bị lão tổ gả cho Phương Nguyên, tuy nàng tâm có người yêu, cũng không muốn gả, nhưng Phương Nguyên ở trước mặt mọi người từ chối, vẫn để cho nàng mất mặt mũi, trong lòng có thể nói hận Phương Nguyên thấu xương, chỉ là lão tổ coi trọng hắn, ủy thác trọng trách, bởi vậy ở bên ngoài không tiện nói cái gì, bây giờ vào bí cảnh, tính cách coi trời bằng vung lại trổi dậy, muốn làm khó dễ Phương Nguyên.

Trong lòng chỉ nghĩ, trước đây lão tổ thương ngươi, là bởi vì muốn chiêu ngươi làm rể, bởi vậy mới mắng ta, che chở ngươi, nhưng bây giờ ngươi chỉ là Kim gia chúng ta mời tới làm việc, dùng qua thì xong, còn có thể lại che chở ngươi sao?

Phương Nguyên nghe nàng nói, lại không thèm để ý, vẫn đắm chìm trong tính toán của mình.

Sương Nhi thấy thế, trong lòng càng đắc ý, hỏi người xung quanh nói:

- Các ngươi muốn đi nơi nào?

Tu sĩ Trúc Cơ ở xung quanh, thực lực cao hơn nàng không biết có bao nhiêu, nhưng nàng là chủ mạch, những người khác ai dám đắc tội nàng, lập tức mồm năm miệng mười nói, Sương Nhi gật đầu, tiện tay chỉ một người nói:

- Như ngươi nói, đi về phía nam đi!

- Tuân lệnh tiểu thư!

Người Kim gia nghe vậy, tuy có người bất mãn, nhưng vẫn gật đầu, chuẩn bị xuất phát.

Nhưng lúc này, Phương Nguyên ngẩng đầu lên hỏi:

- Ta có nói để cho các ngươi đi sao?

Người Kim gia nhất thời ngẩn ra, vội vàng dừng bước lại.

Sương Nhi lộ vẻ bất mãn, trừng mắt nhìn Phương Nguyên nói:

- Ngươi lại có lời gì muốn nói?

- Chỉ có một câu!

Phương Nguyên nói:

- Lần này vào Thông Thiên Bí Cảnh, Kim lão thái quân của các ngươi đã đồng ý do ta dẫn đầu, các ngươi đều phải nghe lệnh của ta, theo ta dặn dò mà đi, không cần đề xuất ý kiến, cũng không cần nghĩ lập công lao gì!

Sương Nhi nhìn bộ dáng kia của hắn, nhất thời cả giận nói:

- Dựa vào cái gì nghe lời ngươi, ngươi hiểu rõ bí cảnh này hơn ta sao?

Không chỉ nàng, một ít tộc nhân Kim thị ở xung quanh cũng nhíu mày.

Trong lòng thầm nghĩ: Coi như ngươi là Thiên Đạo Trúc Cơ, thì cũng là người ngoài, lẽ nào chúng ta ngay cả ý kiến cũng không thể nói sao?

- Không nghe cũng được!

Phương Nguyên nhìn Sương Nhi, thần sắc bình tĩnh nói:

- Vậy thì không cần đi theo ta!

Những người khác nghe vậy, đáy lòng đều trầm xuống, Sương Nhi lại cười lạnh nói:

- Nghĩ chúng ta rất thích theo ngươi sao? Từ đâu tới kiêu căng như vậy, không phải là làm việc cho Kim gia ta sao, chúng ta không cần ngươi, cũng có thể cướp được dị bảo, hơn nữa trong bí cảnh, cũng không có người dám đả thương chúng ta, đi, chúng ta đi nơi khác tìm cơ duyên, không hoàn thành được nhiệm vụ, thiệt thòi chính là hắn!

Dứt lời liền đắc ý, trong lòng nghĩ:

- Ta dẫn người đi tìm Thôi ca ca...

Người xung quanh nghe nàng nói, trong lòng lại hơi lúng túng, nghĩ thầm thật phải theo Sương Nhi tiểu thư đi sao?

Dù sao trước đó lão tổ đã hạ lệnh, bảo bọn họ phải nghe theo mệnh lệnh của Phương Nguyên, coi như trong lòng không phục, cũng không dám nói ra.

Hơn nữa Sương Nhi tiểu thư không đáng tin cậy, còn bị lão tổ phán là điêu ngoa tùy hứng...

Bầu không khí đã bị huyên náo cương cứng, Kim Hàn Tuyết thấy vậy mở miệng nói:

- Sương Nhi câm miệng, Phương sư huynh vai gánh trách nhiệm nặng nề, một lòng vì Kim gia ta, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải nghe theo mệnh lệnh của mấy vị lão tổ, tận lực hiệp trợ hắn!

Phương Nguyên nghe xong lời này, cũng hơi kinh ngạc nhìn Kim Hàn Tuyết.

Từ khi lão thái quân ở ngay mặt hứa hôn, lại bị mình từ chối, Kim Hàn Tuyết cũng không đi tìm hắn đàm đạo nữa.

Không nghĩ tới lúc này còn có thể nói giúp mình.

Sương Nhi thấy Kim Hàn Tuyết mở miệng, cũng chỉ đành bất mãn nói:

- Vậy thì nhìn bản lãnh của hắn rồi...

Dù không có nói thêm, nhưng trong lòng lại mừng thầm.

Tuy vừa rồi nàng nói như vậy, nhưng không phải thật muốn đi, chỉ thăm dò mà thôi, bây giờ thấy Phương Nguyên quả nhiên ít kiêu ngạo hơn trước, trong lòng thầm nghĩ:

- Không còn lão tổ che chở, hắn quả nhiên kinh sợ hơn trước đây...

- Phương sư huynh, chúng ta nghe theo hiệu lệnh của ngươi, ngươi nói nên đi nơi nào!

Thấy Sương Nhi không nói lời nào, Kim Hàn Tuyết nhìn Phương Nguyên hỏi, thanh âm bình tĩnh không gợn sóng.

Sau khi trải qua sự tình hứa hôn, đối với nàng mà nói cũng có chút ảnh hưởng, không còn kính nể và thân cận như trước đây.

Phương Nguyên biết rõ, nhưng không nói toạc, chỉ ngưng thần suy nghĩ, nói:

- Trước tiên tiến vào hạch tâm bí cảnh xem một chút đã!

Dứt lời, trong tay lấy ra một thẻ ngọc, sau đó cũng đưa cho Quan Ngạo một cái.

Trong ngọc giản chính là cấm trận, rót pháp lực vào sẽ có linh quang từ trong thẻ ngọc bay ra, hóa thành cấm chế bên người, có thể ngăn cản phần lớn hung hiểm. Trong Thông Thiên Bí Cảnh này, có không ít nguy hiểm, hơn nữa không phải pháp khí hộ thể bình thường có thể đối kháng, bởi vậy sau khi vào bí cảnh, đều cần cấm trận hộ thân.

Trước đó Sương Nhi ở trên tiên yến tìm Thôi Vân Hải đòi hỏi, chính là loại cấm trận này.

Đệ tử Kim gia khác thấy thế, cũng dồn dập tế lên cấm trận, bảo hộ ở quanh người.
Chương 619 Đường Vòng Đi Qua (2)

Sương Nhi tế lên cấm trận, linh quang như tơ như sợi hiện ra, thoạt nhìn rất bất phàm, sau khi nàng tế cấm trận lên, còn cố ý liếc mắt nhìn Phương Nguyên, có chút đắc ý:

- Trước đây để ngươi dương dương tự đắc, ai thích đồ vật của ngươi, cấm trận của ngươi đã bị ta ném đi, từ trong tay người khác giá cao mua một cái, chẳng lẽ còn không mạnh hơn của ngươi?

Phương Nguyên chỉ liếc mắt nhìn, vốn định nhắc nhở Sương Nhi một câu, cấm trận của nàng quá tiêu hao pháp lực, e là không chống đỡ được thời gian quá dài lâu, hơn nữa linh quang quá sáng, cực kỳ dễ thấy, thật gặp phải nguy hiểm gì, chỉ sợ sẽ thành bia ngắm công kích...

Bất quá nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng, trong lòng lại nghĩ, tội gì đi làm chuyện bao đồng?

Vì vậy dứt khoát không nói, điều khiển ngân toa bay về phía hạch tâm bí cảnh.

Đệ tử Kim thị khác, trong lòng đều thở dài, mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn đi theo phía sau hắn, dù sao trước khi vào bí cảnh, mấy vị lão tổ đã dặn rất nhiều lần, lệnh bọn họ phải nghe lời Phương Nguyên, tuy Sương Nhi tiểu thư dám trực tiếp phát biểu bất mãn, nhưng này là thân phận của nàng quyết định, bọn họ còn không dám như vậy, nên trước tiên đi theo Phương Nguyên cho lành.

Chỉ chốc lát sau, mấy chục đạo linh quang lấp loé ở trong hư không, bay nhanh về phía trời xa.

Tu sĩ Trúc Cơ của các tiên môn khác, hoặc túm năm tụm ba, hoặc bảy tám người kết minh, cũng có người tự cao thực lực mạnh mẽ, một thân một mình thăm dò bí cảnh, về mặt khí thế xem ra, lại là Kim thị nhất mạch người đông thế mạnh nhất.

Khi bay lượn qua không trung, nhất thời gây nên rất nhiều tán tu kiêng kỵ, nhanh chóng né tránh bọn họ.

Nhưng thấy đối phương bay về phía hạch tâm của bí cảnh, tựa hồ không có hứng thú tranh cướp linh dược tiên chu, bọn hắn mới yên lòng lại.

- Trên đường đi, cũng nhìn thấy không ít thiên tài địa bảo, vì sao không tiện tay lấy đi?

Bỏ qua một hai đám người, những tộc nhân Kim thị còn không nói gì, nhưng một đường bay đi, trước sau gặp phải bốn năm nhóm người tranh cướp linh chu bảo dược, đánh vỡ đầu chảy máu, thực lực rõ ràng kém xa bọn họ, thậm chí có chút còn lưỡng bại câu thương, chỉ cần bọn họ đi xuống, là có thể dễ dàng đoạt bảo dược trong tay bọn họ, quả thực là cơ hội rất tốt.

Nhưng Phương Nguyên đối với chuyện này, lại làm như không thấy, trong lòng bọn họ nhất thời có chút không rõ, đã có người không nhịn được tiến lên hỏi.

- Ngươi muốn đi thì cứ đi, chỉ là ta sẽ không chờ ngươi, nếu trên đường lạc đội, quay đầu lại tự ngươi đi tìm Kim lão thái quân giải thích!

Đối với chuyện này, Phương Nguyên chỉ lạnh giọng trả lời một câu, nhất thời để tộc nhân Kim thị tức giận không nhẹ.

Đã có mấy người trong lòng thầm nghĩ:

- Cầm lông gà làm lệnh tiễn, Thiên Đạo Trúc Cơ rất đáng gờm sao?

Cứ như vậy bay hai ba canh giờ, chợt thấy phía trước có một ngọn núi cao vút, trên sườn núi đang có một đạo ánh sáng màu tím xông thẳng lên trời, xung quanh đại chiến kịch liệt, là một cô gái mặc áo trắng tay nắm pháp ấn, ác đấu với hai con Tử Lân Cự Mãng, bên cạnh có một con Bạch Hạc to như trâu nghé giúp đỡ, đang đánh cực kỳ kịch liệt, giết đến khắp núi cát bay đá chạy.

- Tử Hạm Chi...

Trong tộc nhân Kim thị, có người nhìn thấy tia sáng tím kia, nhất thời vui mừng kêu lên:

- Là bảo dược xếp hạng thứ chín trên Kỳ Bảo Lục!

Mọi người nghe xong đều mừng rỡ.

Trong Thông Thiên Bí Cảnh có vô số linh chu bảo dược, cũng không cách nào nhận biết rõ ràng từng cái, nhưng có một chút có thể xác định, có tên trên Kỳ Bảo Lục, thì tuyệt đối đều là dị bảo giá trị liên thành, chính là đồ vật Kim thị nhất mạch nhất định phải được, nếu nhìn thấy, há có thể buông tha?

- Phương sư huynh...

Kim Hàn Tuyết nhìn thấy cô gái kia, cũng lập tức đuổi lên, thấp giọng nói:

- Cô gái kia là Thánh Nữ của Trung Châu Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương, không biết là Trúc Cơ phẩm chất gì, nhưng vẫn luôn là nhân vật có tiếng thiên kiêu, danh tiếng hơn ta rất nhiều...

Phương Nguyên gật đầu, còn nhớ lúc đó cô gái này, cũng là người có tư cách leo lên ngọn núi bên phải kia.

Lúc đó hắn cùng những thiên kiêu kia dùng khí cơ so đấu, đã từng nhìn nhau qua một lần.

- Bá...

Tô Văn Hương đang triền đấu với ác mãng, vốn là chiếm thượng phong, bỗng nhiên nhìn thấy đại đội nhân mã của Kim thị nhất mạch bay đến.

Trong lòng nàng hơi kinh hãi, chỉ lo đối phương tiến đến cướp đoạt linh dược, không còn dám bảo lưu, đột nhiên bắt pháp ấn, trong túi có một thanh phi kiếm chiếu rọi hư không, chém bay đầu một con Tử Mãng, sau đó lại chém một con Tử Mãng khác bị thương, Bạch Hạc thấy thế, lập tức nhào tới, lôi kéo cự mãng ra xa.

Thân hình nàng lóe lên, bay đến phụ cận Tử Hạm Chi, đưa tay hái xuống, sau đó giơ tay gọi phi kiếm về, cười tủm tỉm nhìn đám đệ tử Kim thị nói:

- Không nghĩ tới xảo như thế, lại là ta gặp phải các ngươi trước, nhưng đáng tiếc, Tử Hạm Chi có chủ rồi, các ngươi tìm những thứ khác đi!

Vừa nói chuyện, phi kiếm bên người nàng uốn lượn, bạch quang như tơ, tựa hồ lúc nào cũng có thể chém ra.

- Cái gì có chủ hay không có chủ, tất cả bảo vật trong bí cảnh đều là của Kim gia ta, nhất là dị bảo có tên trên bảng?
Chương 620 Phương Bắc Có Tử Vụ Hải (1)

Phương Nguyên còn chưa trả lời, Sương Nhi đã vọt ra kêu to:

- Ngươi mau giao Tử Hạm Chi ra, sau đó đi tìm những cơ duyên khác đi!

Theo nàng quát to, đệ tử Kim thị ở xung quanh cũng chuẩn bị kỹ càng, bất cứ lúc nào cũng sẽ ra tay tranh cướp.

Ở bên ngoài, cho dù nói dễ nghe, cái gì chia sẻ cơ duyên với người trong thiên hạ, nhưng đến trong bí cảnh, nên tranh vẫn phải tranh.

Mà cái này, cũng là sự tình các vị các trưởng bối ngầm thừa nhận.

Coi như là đệ tử Kim thị, nếu ở trong bí cảnh lạc đàn, lấy được dị bảo cũng sẽ có người cướp giật, mà đệ tử Kim gia muốn cướp kẻ khác, thì càng quá bình thường, bằng không Kim gia cũng không cần mời Thiên Đạo Trúc Cơ đến tọa trấn.

- Ha ha, dị bảo này đã đến tay ta, các ngươi còn muốn ta giao ra?

Tô Văn Hương nghe vậy lại nở nụ cười, phi kiếm hơi chấn động, long ngâm du dương, trên mặt nàng mang theo cười gằn, nhìn về phía Phương Nguyên nói:

- Vậy để ta xem một chút, Thiên Đạo Trúc Cơ của Kim gia các ngươi có bản lãnh như thế nào!

Nhìn bộ dáng, là hoàn toàn không sợ Phương Nguyên.

Đệ tử Kim thị nhất thời đưa mắt về phía Phương Nguyên.

- Ta đi trước!

Quan Ngạo nghe nàng khiêu khích, liền vung đại đao, muốn chém về phía trước.

- Không cần!

Phương Nguyên giơ tay ngăn Quan Ngạo lại, sau đó nói:

- Tiếp tục lên đường, không cần để ý tới nàng!

Dứt lời lại điều khiển ngân toa, trực tiếp bay đi.

Đám người Kim gia nhất thời mắt choáng váng, khó có thể tin nhìn bóng lưng của Phương Nguyên.

Cái này là tình huống gì?

Kim Hàn Tuyết cũng có chút không cam lòng nhìn Tô Văn Hương, nhưng không nhiều lời, vội vàng bay theo Phương Nguyên.

- Đây là chuyện gì vậy trời...

Phía sau, trong lòng đám người Kim gia nổi giận đùng đùng, sắc mặt tái nhợt.

Chỉ là tuy bọn hắn không cam tâm, nhưng thấy Phương Nguyên không nói một lời đi xa, cũng chỉ có thể oán hận nghiến răng, vội vàng đuỗi theo, vì dù bọn họ lại muốn Tử Hạm Chi hơn nữa, nhưng không có Phương Nguyên ra tay, thì không ai dám đấu pháp với Thánh Nữ của Thủy Nguyệt Giáo!

Thấy Thiên Đạo Trúc Cơ do Kim gia mời tới kia, lại không nói câu nào liền rời đi, Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương cũng kinh ngạc, qua một lát nàng mới thu hồi phi kiếm, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay đã tràn đầy mồ hôi lạnh...

Thầm nghĩ:

- Thiên Đạo Trúc Cơ do Kim gia mời tới kia là chuyện gì xảy ra, lại hoàn toàn không để ý đến ta?

- Lẽ nào chỉ tốt ở bề ngoài, trên thực tế lại không có bản lãnh gì?

...

- Mời ngươi tới không phải là vì bảo hộ chúng ta đoạt bảo sao, vì sao bây giờ dị bảo ở trước mặt, ngươi lại làm như không thấy?

- Không phải là sợ Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo đó chứ?

Đám đệ tử Kim gia đuổi tới phía sau Phương Nguyên, tiếp tục bay vút về phía hạch tâm bí cảnh, chỉ là trong lòng đều rất bất mãn, thần niệm trao đổi giao lưu, nhưng Phương Nguyên đối với chuyện này, lại hoàn toàn không giải thích, chỉ nhanh chóng phi hành, không thèm quan tâm.

- Tu sĩ phía trước dừng lại, ngọn núi này đã bị ta chiếm lĩnh, các ngươi đi nơi khác tìm tạo hóa đi!

Lại bay về phía trước không quá 300 dặm, lại thấy xung quanh một ngọn núi hoang dã, có bày xuống một tầng đại trận, hoàn toàn bao phủ ngọn núi lại, mà trước đại trận kia, thì dựng lên một lá cờ, trên cờ thêu chữ “Đổng”, bên cạnh cán cờ đang nằm một con hung ngạc to lớn, trên đầu hung ngạc ngồi xếp bằng một cô bé mặc Linh Lung Bảo Giáp, yêu khí tung hoành bá đạo, xung quanh không ai dám tới gần.

Mà lúc này, tiểu cô nương kia ngẩng đầu, thấy người của Kim thị nhất mạch đến, lại cười lớn một tiếng, từ trên lưng hung ngạc nhảy xuống, cầm tay một cây ngân kích kêu lên:

- Người Kim gia cũng không ngoại lệ, đi tới nơi khác đi!

Người Kim gia thấy thế, nhất thời đều ngừng lại, mặt lộ vẻ tức giận.

- Nàng lại bá đạo như vậy, chiếm lấy một mảng lớn Tử Linh

Khoáng xếp hạng thứ chín?

- Đáng ghét, dã nha đầu của Tây Huyền Thành kia lại lớn lối như thế...

- Làm sao còn có thể nhịn nàng?

Trong nhiều tiếng hét lớn, cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên.

Phương Nguyên chỉ lo điều khiển ngân toa, liếc mắt nhìn ngọn núi phía dưới, thản nhiên nói:

- Không cần để ý tới nàng, tiếp tục chạy đi!

Tộc nhân Kim thị đều tức giận, Sương Nhi cười lạnh nói:

- Người ta ngay cả đường cũng ngăn lại rồi...

Phương Nguyên nói:

- Vậy thì đi vòng qua!

Đám đệ tử Kim thị nghe vậy, sắc mặt đều đại biến, dồn dập kêu lên:

- Đây là bí cảnh của Kim gia ta, việc này làm sao có thể nhịn?

- Chúng ta đường đường là thiên kiêu của Kim gia, chẳng lẽ còn sợ nàng sao?

- Coi như ngươi sợ bọn hắn, cũng không nên ngay cả chiến cũng không dám chiến chứ...

Lúc này Phương Nguyên đã điều khiển ngân toa đi vòng qua, sau lưng vang lên rất nhiều lời oán hận, nhưng hắn ngay cả nghe cũng không thèm nghe.

Nhưng Đổng Tô Nhi đứng phía dưới, nhìn thấy Phương Nguyên lại đi đường vòng, nhất thời ngẩn ngơ, một lát sau mới phản ứng lại, con mắt trợn lên như chuông đồng, kinh ngạc nói:

- Thiên Đạo Trúc Cơ do Kim gia mời tới, lại bị ta doạ chạy?

Đoàn người Kim thị theo Phương Nguyên đi một ngày đường, cũng đã bụng đầy oán khí.

Trước đây theo Phương Nguyên đi vào, trong lòng vẫn có mong đợi rất lớn, dù sao Thiên Đạo Trúc Cơ há có thể bình thường?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK