Chẳng qua Phương Nguyên hiện giờ vừa mới bắt đầu tu hành cảnh giới Trúc Cơ, cho dù hắn đã tu luyện thành đạo thứ nhất của Tứ Tương Lôi Linh thì tu vi hiện giờ cũng chỉ là Trúc Cơ tầng thứ hai mà thôi, lôi linh còn rất mỏng manh, uy lực cũng có hạn, có lẽ chống lại tu sĩ Trúc Cơ trung giai thì Phương Nguyên vẫn nắm chắc chiến thắng, nhưng đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ cao giai thì Phương Nguyên phải thật cẩn thận.
Mà gặp phải loại cao thủ bán bộ Kim Đan như Triệu Nô Nhi thì hắn càng sẽ không lựa chọn cứng chọi cứng với đối phương rồi, tu vi chênh lệch quá xa!
Dĩ nhiên không thể gắng gượng mà chiến đấu cũng không có nghĩa đối phương đã vô địch!
Pháp trận vốn dĩ là bố trí để lấy yếu thắng mạnh, sao Phương Nguyên lại không hiểu cơ chứ?
Từ lúc Triệu Nô Nhi vừa mới nổi ý định giết người với hắn thì Phương Nguyên cũng đã quyết định phải dùng đại trận luyện chết Triệu Nô Nhi.
Trong khoảng thời gian mỗi ngày trốn trong phòng là để thôi diễn trận pháp cần thiết, sau khi thôi diễn vô số lần từ đầu đến cuối Phương Nguyên đã sớm tính sẵn trong lòng.
"Tên nhóc, ngươi dám!"
Triệu Nô Nhi cũng hiểu được ưu thế của trận pháp, vốn dĩ hắn ta không tin có người chưa đến khoảng thời gian uống cạn chung trà đã có thể lại một lần nữa bày ra một tầng đại trận mới, thế nhưng nay Phương Nguyên làm được điều này ngay trước mắt Triệu Nô Nhi cũng khiến hắn ta không thể không tin.
Triệu Nô Nhi lập tức thu lại tính tình cao ngạo ban đầu, rống to chém đến tầng đại trận thứ hai, âm khí toàn thân bạo phát ra hình thành nên một bộ xương khô màu đen khổng lồ trái đập phải đụng bên trong đại trận, dễ như trở bàn tay, rất nhanh tầng đại trận thứ hai cũng bị lực va chạm mạnh mẽ của Triệu Nô Nhi đánh cho lung lay sắp đổ, nháy mắt đã muốn vỡ nát, nhưng ngay lúc này Phương Nguyên đã kết thành tầng đại trận thứ ba!
Hai tầng đại trận tương hỗ lẫn nhau, lực đạo càng thêm mạnh, tầng đại trận thứ hai vừa mới suýt chút nữa bị Triệu Nô Nhi đánh vỡ, rốt cuộc cũng mượn lực tầng đại trận thứ ba ổn định lại, hắn ở giữa không trung ngay bên trong cũng bị đè ép xuống đất, trận lực xung quanh điên cuồng ép đến.
"Tên thối nát, ai gia mà ra được nhất định phải rút gân lộ da ngươi!"
Triệu Nô Nhi vừa sợ vừa giận gào to lên, các loại bản lĩnh thần thông cất giấu đều thi triển ra hết.
Nhưng Phương Nguyên nhìn hắn ta tựa như nhìn cá trong lưới, mặc cho Triệu Nô Nhi gào la chửi bới cũng giả có tai như điếc, Phương Nguyên dứt khoát bắt đầu bày tầng đại trận thứ tư, nhiều loại trận kỳ bay ra, các đạo cấm chế phủ xuống, mỗi một tầng bao phủ lấy sơn cốc.
Giống hết như con nhện dệt lưới, vây con mồi bằng tầng tầng lớp lớp!
"Nhanh... Nhanh bắt tên trận sư kia!"
Thế nhưng cũng ngay lúc này trên không trung cách đó không xa bỗng vang đến nhiều tiếng hét to, lại thấy hướng tiên đài mấy chiếc pháp thuyền đang chạy đến, từ phía trên hơn mười thị vệ Ô Trì quốc mặc giáp đen nhảy xuống, đúng là bọn vừa lao ra theo sát Triệu Nô Nhi, chỉ là dù sao tốc độ pháp thuyền cũng không bằng Triệu Nô Nhi tu vi bán bộ Kim Đan, tốc độ họ chậm rất nhiều, đến tận bây giờ vất vả lắm mới đuổi tới được.
Vốn tưởng rằng lúc cả đám chạy đến là có thể nhìn thấy Triệu công công xé nát trận sư kia thành mảnh vụn, lại không ngờ rằng chuyện hoàn toàn không phải như thế, chẳng biết tên trận sư kia thi triển tà pháp gì mà lại có thể vây khốn Triệu công công trong sơn cốc, nhất thời cả bọn giật nẩy ngời.
Đám người đó không nói nhiều lời liền cùng lúc vọt lên, đủ loại pháp khí và trường thương bắt đầu đánh về phía Phương Nguyên trên không trung.
"Quan Ngạo ra tay đi, đừng để bọn chúng quấy nhiễu ta!"
Phương Nguyên dùng thần nguyện chụp đám người đang nhào tới, thế nhưng ngay cả đầu cũng chẳng hề quay lại, chỉ khẽ la lên.
Lúc này Phương Nguyên muốn dùng cách thức này đè chết Triệu Nô Nhi có thể nói là rất to gan, nhưng cũng hung hiểm vô cùng, hễ có một sơ suất thôi, Triệu Nô Nhi kia vọt ra được thì người chết nhất định là Phương Nguyên rồi, bởi thế chỉ một chốc hắn cũng không ngưng thôi diễn, cũng không có thời gian để tâm đến, ngay lúc này đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào Triệu Nô Nhi, chuyện khác đương nhiên phải giao cho Quan Ngạo rồi.
"Được!"
Quan Ngạo cùng với tiểu hoàng tử núp ở phía sau một mỏm đá to ngay miệng cốc, nghe thấy tiếng Phương Nguyên gọi, bấy giờ vội hô to đáp lời, sau đó hắn ta vung đại đao lên, vọt thẳng về phía thủ vệ Ô Trì quốc kia.
Người còn chưa đến Nhất Đao đã chém ra.
Khí thế một đao này kéo theo pháp lực toàn thân Quan Ngạo, ở giữa hư không lập tức vang lên một tiếng, hỏa diễm cháy ngợp trời, tựa như đám mây lửa vậy!
Trên đời này tu sĩ nhất mạch hành hỏa Trúc Cơ rất nhiều, nhưng người múc trọn cả một nhánh hỏa hành địa mạch tầm này như Quan Ngạo thì lại cực kỳ hiếm thấy, một đao này hắn ta chém ta ngay cả khi không thi triển pháp lực thì dư âm của pháp lực cũng đã mạnh hơn hẳn thần thông hỏa hệ rồi!
Một vùng khói lửa ngợp trời, lại mang thao lực đạo điên cuồng mãnh liệt vô song, uy lực quả thực mạnh mẽ tột cùng!
Răng rắc rắc!
Một chiếc pháp thuyền trong đó, hộ vệ Ô Trì Quốc vẫn còn chưa nhảy xuống, chiếc thuyền đã trực tiếp bị một đao này của Quan Ngạo chém thành hai mảnh, biến thành hai khúc cây cháy thiêu đốt hừng hực, có thể thấy được vô số hộ vệ Ô Trì Quốc ở bên trong giãy giụa rơi xuống đất.
Mà hộ vệ Ô Trì Quốc bên ngoài lao về phía Phương Nguyên lại càng dứt khoát bị mây lửa bao phủ, cả đám bất chợt cảm thấy kinh hãi, nơi nào còn lo lắng nhào đến ngăn cản Phương Nguyên cơ chứ, cả đám chỉ có thể dùng hết sức bú sữa mẹ mà liều mạng vung thiết thương lên, ý định chống đỡ vài hiệp với Quan Ngạo phía trước.
Đáng tiếc hết thảy đều chỉ là vô ích, trước mặt Quan Ngạo cả đám bị chém ngã tựa như từng khúc gỗ vậy.
"Tên nhóc vô tri, ngươi dám... Ngươi tàn sát hộ vệ Ô Trì Quốc ta, phạm phải tội chết, chờ ta ra ngoài nhất định không tha cho ngươi!"
Triệu Nô Nhi thấy cảnh tượng này, đôi mắt đã sớm phẫn nộ đến mức đỏ ngầu, gào lên một cách hung tợn, hắn ta liều mạng tấn công đến trận quang xung quanh, lúc này cả người đã tóc tai bù xù tựa như một người điên, âm khí toàn thân liên tiếp không ngừng khiến cho Triệu Nô Nhi giống như một con dã quỷ the thé gào khóc, đại trận xung quanh vây lấy hắn ta, rõ ràng đã bị Triệu Nô Nhi đập vào run run lên, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không vỡ ra mà thôi!
Chương 497 Cứ thế mà luyện chết! (2)
Chẳng qua trong lòng Triệu Nô Nhi bây giờ vẫn không quá sợ hãi.
Bởi vì Phương Nguyên kết ra nhiều tầng đại rận cũng chỉ vây khốn hắn ta mà thôi, cũng chẳng gây thương tổn gì cho Triệu Nô Nhi cả.
"Ngươi cảm thấy mình còn có thể ra ngoài sao?"
Phương Nguyên bày một lúc năm tầng đại trận vây Triệu Nô Nhi trong sơn cốc, cũng cảm thấy chính hắn có hơi đạt đến cực hạn rồi, thôi diễn và tính toán liên tục không ngừng nghỉ, đồng thời còn phải bày trận kỳ cùng với cấm chế không một chút sai lầm, khiến cho Phương Nguyên cũng thấy hơi choáng váng, sắc mặt đã có vẻ tái nhợt hơn, một lớp mồ hôi túa ra lấm tấm trên trán, môi mím thằng một đường thẳng tắp.
Sau đó nhìn Triệu Nô Nhi đánh vào khắp nơi trong sơn cốc, Phương Nguyên hít sâu một hơi, bỗng nhiên hắn kết một pháp ấn, tám tấm trận kỳ màu đỏ bay về phía bốn phương tám hướng cắm ngay nửa chừng núi trong sơn cốc, tiếp đó Phương Nguyên dùng ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải nhặt lên một tấm hỏa phù, quăng thẳng ra ngoài bay về phía trung tâm đại trận, tấm hỏa phù từ từ bốc cháy trên không trung trên sơn cốc.
Vang ầm ầm!
Cùng với sự thiêu đốt của tấm hỏa phù, tám đạo trận kỳ kia cũng đột nhiên đồng loạt xuất hiện ngọn lửa màu đỏ thắm, mà cũng lúc đó bốn phương tám hướng đều hơi đỏ lên, hư ảo mơ hồ từng đốm từng đốm hỏa ý lao qua!
Nhiệt độ không khí trong vài chục dặm xung quanh một vùng sơn cốc này đều bỗng chốc giảm xuống vài phần.
Mà tương ứng phía trong sơn cốc nhiệt độ chợt lên cao, đến cuối cùng lại trực tiếp biến thành một biển lửa!
"Xôn xao!"
Dưới chân Triệu Nô Nhi đã nổi lên một vùng lửa, hắn ta cũng hơi hoảng sợ, vung tay áo đẩy ngọn lửa ra, nhưng bốn phương tám hướng cùng lúc đều có hỏa diễm thiêu đốt, Triệu Nô Nhi có muốn trốn cũng trốn không thoát, muốn chặn lại cũng không thể chặn, dứt khoát mặc kệ, dù sao uy lực những ngọn hỏa diễm này không mạnh, cũng không khác với uy lực pháp thuật mà đệ tử cảnh giới Luyện Khí thi triển ra cho lắm.
Đối với ti vi bán bộ Kim Đan như Triệu Nô Nhi mà nói thì những luồng hỏa diễm này hoàn toàn không đáng nhắc tới.
"Tên nhóc con kia, ta là nội thị tổng quan Ô Trì Quốc, ngươi thật có gan giết ta, sợ là cũng phải cho Âm Sơn Tông một lời giải thích!"
Bấy giờ hắn ta nhìn thẳng Phương Nguyên, gằng giọng quát to lên.
"Các ngươi có thể đến Âm Sơn Tông để yêu cầu giải thích!"
Phương Nguyên hoàn toàn không thèm để ý, sau một hồi thôi diễn lại đánh sáng tám đạo trận kỳ.
Trong sơn cốc ánh lửa cháy hừng hực, nhiệt độ lại tăng lên mấy phần.
"Ngươi!"
Triệu Nô Nhi âm thị kia rốt cuộc tái mặt, sâu trong đáy mắt lộ vẻ hồi hộp.
"Hắn... Hắn đang muốn làm gì thế?"
Trên đỉnh núi cách đó không xa, hai vị lão trận sư của Thiên Xu môn, một đám tì thiếp của tiểu hoàng tử cùng với trên dưới đệ tử của Cự Giao môn và Hỏa Vân Lĩnh đều chạy đến, thế nhưng vào lúc này sự trổi dậy chết chóc của Quan Ngạo, không riêng hộ vệ trung thành với Triệu Nô Nhi bị hắn ta giết sạch sẽ, ngay cả những người khác dám can đảm tới gần cũng Nhất Đao chém qua, những người này chỉ có thể núp ở xa mà ngây ngốc nhìn.
"Sư huynh... Hắn... Hắn đang muốn dựa vào hỏa ý tám hướng luyện chết Triệu công công đó!"
Ông lão tóc bạc đã nghĩ ra, vẻ mặt hoảng sợ gào lên với lão già màu đen.
"Điều này sao có thể chứ? Tu vi Triệu công công uyên thâm, hỏa ý này quá yếu, vẫn không thể giết được Triệu công công đâu!"
Rõ ràng ông lão tóc đen cũng nghĩ đến điều này, chỉ là không thể tin nổi, khẽ run rẩy nói.
Thế nhưng điều tiếp theo ông ta cũng không nói nữa, bởi vì lão đã suy nghĩ cẩn thận.
Trong khoảng thời gian ngắn hỏa ý này có lẽ quá yếu, không thể gây thương tổn đến bán bộ Kim Đan như Triệu Nô Nhi này, nhưng nếu thời gian kéo dài một chút...
Hỏa ý vô cùng vô tận đã hội tụ về phía sơn cốc, khiến cho ánh lửa càng ngày càng mạnh mẽ.
Mà xung quanh nhiệt độ lại ngày càng thấp.
Một canh giờ trôi qua!
Hai canh giờ trôi qua!
Ba canh giờ trôi qua!
Triệu Nô Nhi trong sơn cốc đã la hét.
Hồng bao trên người đều bốc lên hỏa diễm, lông mày đầu tóc cũng cháy mất.
Hắn ta liều mạng gào to lên, như điên cuồng mà tông vào mọi nơi trong đại trân, từ xa nhìn Triệu Nô Nhi hệt như một người lửa vậy, thế nhưng bất luận hắn ta gào to giữa trưa nắng như thế nào, uy hiếp hay là cầu xin thì Phương Nguyên cũng chỉ lạnh tanh mà Triệu Nô Nhi, bất cứ lúc nào cũng đắp vào đại trận, xác định hắn ta thật sự bị nhốt ở bên trong, xác định hỏa ý xung quanh không ngừng tiến vào sơn cốc.
Sau đó cả một ngày trôi qua!
"Tên thối tha, ta chắc chắn sẽ bầm ngươi thành trăm mảnh!"
"Ngươi dám giết ta, Lã Phi không tha cho ngươi đâu, bệ hạ sẽ không tha cho ngươi!"
"Mau thả ai gia ra ngoài!"
"Ta biết sai rồi, tiểu hoàng tử tha mạng, tiểu hoàng tử tha mạng!"
Sự lăng nhục của Triệu Nô Nhi đã sớm đổi thành cầu xin tha thứ, nhưng Phương Nguyên vẫn không hề phản ứng.
Sau đó lại một ngày nữa trôi qua cũng đã không còn nghe thấy tiếng gào thét đến lợm cả giọng của Triệu Nô Nhi đâu nữa, chỉ thỉnh thoáng mới có vài tiếng rên rỉ vụn vặt.
Phương Nguyên vẫn cứ không phản ứng, lại tiếp tục luyện Triệu Nô Nhi cả một ngày.
Rốt cuộc trong sơn cốc cũng không còn tiếng động nào, chỉ có mùi cháy khét thoang thoảng truyền ra mà thôi.
Chẳng biết lúc nào xung quanh lại có bông tuyết roi!
Từ lúc bắt đầu phản kháng đến sự vùng vẫy giãy chết phút cuối, rồi đến lúc cuối một vùng yên ắng, lặng yên không một tiếng
động, Triệu Nô Nhi không hề xông ra từ trong sơn cốc, Phương Nguyên cũng vẫn một mực nhìn chằm chằm về hướng đại trận này, từ đầu đến cuối không hề cho Triệu Nô Nhi một chút cơ hội nào!
Bấy giờ hai vị lão trận sư Thiên Xu môn kia nhìn bóng dáng Phương Nguyên, chỉ thầm thấy phát rét từng cơn.
Lão già tóc đen nuốt ngụm nước bọt: "Hắn... Hắn lại từ từ luyện chết Triệu công công như vậy thật ư!"
Lão già tóc bạc ngây ngốc nói: "Mà còn chỉ dùng lửa nhỏ!"
Chương 498 Đều có ích! (1)
"Tiên sinh, ta thực sự... Thực sự phục ngài!"
Phương Nguyên bày tòa đại trận này một mạch thời gian ba ngày, cũng luyện tươi Triệu Nô Nhi ba ngày.
Mà trong thời gian ba ngày này cũng không ai dám quấy rầy hắn, bao gồm cả tiểu hoàng tử. Mãi đến khi ba ngày trôi qua, trong sơn cốc hoàn toàn không còn bất kỳ tiếng động nào nữa, Triệu Nô Nhi chết đến ngay cả mảnh vụn cũng không còn, Phương Nguyên mới từ từ đứng lên, trên đầu tụ đầy bông tuyết. Ngay lúc Phương Nguyên đi đến trước mặt, tiểu hoàng tử cũng thật dè dặt mà cúi người thi lễ với hắn.
"Sư huynh, ngươi cảm thấy trận sư này... thế nào?"
Lão già tóc bạc trong hai vị lão trận sư của Thiên Xu môn thở dài, nói với người tóc đen.
"Từng người trong chúng ta so với hắn thì phỏng chừng kém hơn một chút!"
lão già tóc đen trầm ngâm nói: "Bất quá hai chúng ta cộng lại hẳn là cao hơn hắn một chút!"
Lão già tóc bạc thở dài: "Rất có lý!"
Có điều là tuy lời nói tràn đầy tự tin, nhưng nhìn ánh mắt của Phương Nguyên, bọn họ đều kính sợ.
Nếu nói tiểu hoàng tử cùng những người khác, hiện giờ chỉ là kính sợ thủ đoạn tàn nhẫn và lòng dạ lạnh lùng của Phương Nguyên, thì hai vị trận sư này càng bội phục hắn hơn đó là ý nghĩ lớn mật khi thiết kế cái trận thế này, cùng với trình độ kinh người được biểu hiện qua việc bố trí đại trận.
Mà Phương Nguyên đón lấy vô số ánh mắt phức tạp xung quanh cũng chỉ khẽ thở phào.
"Đi thôi, hiện tại đã không ai quấy rầy!"
Phương Nguyên nói với tiểu hoàng tử, sau đó mở túi càn khôn ra, từng đạo trận kỳ được thu vào.
Tiểu hoàng tử nghe vậy gật đầu lia lịa, tiến lên giúp đỡ dọn dẹp, sau đó chuẩn bị rời đi, kiều thị Mỹ Cơ phía trên tiên đài thấy dường như tiểu hoàng tử định rời khỏi, nếu như bình thường tất nhiên cô ta phải vội vã khuyên bảo, thậm chí tiến lên ngăn cản, nhưng nhìn nơi sâu trong sơn cốc, Triệu công công bị luyện chết tươi nay chỉ còn mấy khúc xương cốt khét lẹt, cảm thấy Phương Nguyên quá đáng sợ, lại không dám bước lên lắm mồm!
Thế nhưng cũng ngay khi Phương Nguyên sắp sửa điều khiển ngân toa để bay đi, bỗng nhiên khẽ ngừng lại, tựa như nhớ ra điều gì.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía hai vị lão trận sư với vẻ mặt phức tạp kia, cau mày nói: "Bọn họ cũng là ngươi mời đi cùng à?"
Tiểu hoàng tử vội vã gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng mà hai người họ chẳng dùng được!"
"..."
Hai vị lão trận sư nghe vậy có chút nghẹn lời: "Chúng ta cũng chỉ kém hơn vị tiên sinh họ Phương kia một chút thôi mà!"
Phương Nguyên nhíu mày nói: "Dẫn theo bọn họ luôn nhé, có lúc cần đến đấy!"
Hai vị lão trận sư nghe vậy mừng rỡ: "Ngay cả vị trận sư trẻ tuổi này cũng đã nói phải dùng đến chúng ta, đủ thấy trình độ bọn ta không kém!"
Đương nhiên tiểu hoàng tử cũng không tiện từ chối điều gì, chỉ khẽ gật đầu.
Hai vị lão trận sư liếc nhìn nhau một cái liền bước chân thong thả, tay chắp sau lưng khoan thai tiến đến.
Phương Nguyên nói: "Không đi nhanh lên, các ngươi chạy qua mau!"
Hai vị trận sư nghe vậy hoảng hốt, vội vã chạy tới nhảy lên ngân toa.
Phương Nguyên cũng không nhiều lới, dứt khoát vươn tay nhấn lên ngân toa một cái, ngân toa kia lập tức to lên một chút, đón lấy hai vị lão trận sư, rồi sau đó lập tức bay lên trời hóa thành một luồng ánh sáng bạc, ẩn giấu khí cơ bay thẳng về phía đông Man sơn.
Theo bản đồ bí mật của tiểu hoàng tử cho, đám người Phương Nguyên chạy ba ngày đường, đã hoàn toàn tiến vào Thập Vạn Man Sơn, nơi này cũng bị yêu thú hoành hành ít ai lui đến, chỉ có mấy tiên môn nhỏ cùng với tán tu dựa vào việc giết yêu thú thu hoạch yêu tinh để kiếm tiền, cũng rất ít khi tiến sâu vào trong núi như thế này.
Khắp nơi trên mặt đất có thể thấy được bóng cây to che trời, tùy nơi có gió cắt nguy hiểm đột ngột vươn lên từ mặt đất vô cùng hiểm trở.
Tại nơi thâm sơn mù mịt muốn tìm nơi hoàng lăng cũng chẳng kém mò kim đáy bể bao nhiêu, nhưng cũng may trong tay có bản đồ bí ẩn, phương hướng cơ bản vẫn có thể xác định được, sau ba ngày bọn họ đã chạy đến vị trí hoàng lăng được chỉ trong bản đồ bí ẩn.
"Ồ? Nơi này rõ ràng nên có một con sông mới đúng chứ!"
Nhưng rất nhanh bọn họ đã gặp phải một vấn đề, theo sự chỉ dẫn của bản đồ bí ẩn thì nơi này nên có một con U Hà chảy ra từ giữa núi, rời sau đó dọc theo con U Hà đó đi về phía trước ba mươi dặm sẽ có thể tìm được một sơn cốc Thần Tất, trong sơn cốc có con sông nhỏ chảy xuôi vòng quanh một tòa điện trong cốc núi, tựa như Bảo Ấn, núi đó là nơi hoàng lăng, nhưng rõ ràng bọn họ đã sắp đến gần lại chẳng biết sông đó ở đâu.
"Trên bản đồ này vẽ là một con sông, nhưng ta nghĩ nếu tên là U Hà thì không cần thiết phải là sông thật sự!"
Phương Nguyên suy nghĩ một hồi liền ấn ngân toa hạ xuống mặt đất.
Sau đó hắn hít một hơi sâu, bàn tay từ từ ấn xuống, cảm ứng vạn vật xung quanh.
Rất nhanh trong lòng Phương Nguyên chợt nhạy bén cũng như nhận ra ngay dưới ngọn núi liền nhau này ẩn giấu một con sông ngầm trong lòng đất đang cuồn cuộn không ngớt, nếu không phải hắn chính là ngũ hành Trúc Cơ có thể cảm ứng được thủy mạch trong lòng đất sẽ thật sự không thể phát hiện ra.
"Đi thôi!"
Đi dọc theo hướng con sông ngầm trong lòng đất này, ngân toa bay thẳng về phía trước.
Hướng đi của sông ngầm dưới lòng đất này vô cùng kỳ lạ, ngay ngõ cụt lại uốn khúc theo hướng ngang khiến người ta không thể tìm được phương hướng chính xác.
Có vài lúc thậm chí vọt thẳng về phía một ngọn núi lớn, nhưng đến gần mới phát hiện ngọn núi lớn kia lại là ảo giác, cứ bảy quẹo tám xoay như thế được hơn ba mươi dặm, ngân toa xông vào một vùng sương mù màu tím dày đặc, đi ra nữa thì cảnh tượng trước mặt đã thay đổi lớn.
Chương 499 Đều có ích! (2)
Ở trước mặt bọn họ rõ ràng xuất hiện một tòa sơn cốc không thấy điểm dừng, lơ lửng trong màn sương mù mờ mịt, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy được cây cối to lớn xanh um tươi tốt, chỉ kỳ quái là lại không thấy được bất cứ loài chim nào, bầu không khí có phần tĩnh mịch.
"Trong vùng sơn cốc này hẳn là hoàng lăng Ô Trì Quốc!"
Lúc tiểu hoàng tử thấy được vùng sơn cốc này đã lập tức hưng phấn hẳn, bộ điệu phấn khởi.
Phương Nguyên nhìn tiểu hoàng tử với ánh mắt cổ quái, thở dài:
"Trong cốc một vùng tử khí, sợ có nguy hiểm phải cẩn thận một chút!"
Dứt lời hắn ấn ngân toa dứt khoát đáp xuống bên trong sơn cốc.
"Nơi hoàng lăng chôn cất xương cốt tuyệt đối không đi vào dễ dàng như vậy, trên bản đồ bí ẩn tuy không viết rõ có bao nhiêu cấm chế, nhưng theo ta phỏng đoán tam vi chí thượng, đại trận cấm chế xung quanh hoàng lăng này chỉ sợ sẽ có ít nhất ba tầng nay chúng ta ở phía ngoài sơn cốc hẳn đã tiến vào trong cấm chế tầng thứ nhất rồi, cho nên nhất định hành động cẩn thận, tránh bất cẩn mà trở thành bộ xương khô!"
Hai chân giẫm trên mặt đất, Phương Nguyên khẽ thở phào.
" Thiên Xu môn ta vẫn có chút nghiên cứu trận pháp, để ta thôi diễn một phen!"
Vị lão trận sư tóc trắng nghe vậy cười ha hả, lấy ra ba mươi sáu cái thẻ tre, tế lên không trung.
"Không cần!"
Hai mắt Phương Nguyên nhìn thẳng về phía trước, hắn liền mở bàn tay trái ra.
Trong túi càn khôn lạp tức bay lên sáu mươi bốn cái thẻ ngọc màu tím khảm viền vàng, trên bề mặt có vầng mây tinh xảo.
Đây cũng là một trong lễ bái sư của tiểu hoàng tử, được điêu khắc từ những thợ thủ công nổi tiếng, cực kỳ quý giá/
Có thẻ ngọc này thì Phương Nguyên cũng không cần sử dụng thẻ trúc mộc mạc này nữa rồi, liền thay đổi một bộ.
Lão già tóc bạc nhìn thoáng qua với vẻ hâm mộ, lặng lẽ cất thẻ trúc của ông ta vào, giả vờ ra vẻ nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Thẻ trúc không quý giá như ngươi ta, cũng phải thôi, quan trọng là chính ông ta chỉ có thể khống chế ba mươi sáu cái thẻ trúc thôi, coi như chỉ là không hơn ba mươi cái, nhưng độ khó của việc đang tính toán cũng không thể so nổi!
Không nói những việc khác, hai vị lão trận sư cũng biết trong đạo trận thuật có danh hiệu Đại trận sư khó đạt được, tiêu chuẩn quan trọng đánh giá một người đó là tự người đó vận hành sáu mươi bốn cái thẻ trúc để tiến hành thôi diễn có thuần thục hay không.
"Ha ha, vậy thì để lão phu hỗ trợ ngươi thôi diễn vậy!"
Lão trận sư tóc đen cười một tiếng, bên cạnh bay lên mười mấy tấm người giấy rất sinh động.
"Không cần!"
Phương Nguyên khẽ lắc đầu, tay phải giơ về phía xung quanh, vòng quanh một cây đại thu lập tức có thật nhiều lá cây rơi xuống, bàn tay Phương Nguyên vung lên, những lá cây đều được pháp lực nâng lên lung lay bắt đầu lao về phía trước, nga tức khắc kích khởi từng tầng trận quang.
Vị lão trận sư tóc đen kia thấy vậy cũng chỉ ngượng ngùng cất người giấy lại.
Người ta lấy tư liệu ngay tại chỗ, tuy lá cây không tinh xảo bằng người giấy của ông ta nhưng số lượng lại hơn gấp mấy lần.
"Xèo!"
Lá cây có cái bị đốt cháy, có cái lặng im không một tiếng động mà rách làm hai, cũng có cái trực tiếp bị nghiền thành bột phấn.
Mà tương ứng trên lòng bàn tay trái của Phương Nguyên, quỹ tích vờn bay của sáu mươi cái thẻ trúc lạp tức xảy ra biến hóa, vẽ ra từng luồng ngọc quang trong suốt, chuyển động nhanh chóng xen lẫn vào nhau, nhưng không hề nhiễu loạn nhau, chúng bay càng lúc càng nhanh, đến cuối cũng dĩ nhiên đã hình thành một vòng sáng được quang ngọc dệt thành, biến hóa phức tạp lại cực nhanh, khiến người ta vừa nhìn thấy đã choáng váng cả đầu.
Nhưng Phương Nguyên cũng chỉ nhìn chằm chằm vào vùng sáng một hồi, ngón tay nhanh chóng vẽ trên hư không, tựa như đang tính toán.
Hai vị lão trận sư Thiên Xu môn này cũng có ý định tính toán thử, thế nhưng chỉ nhìn qua mấy lần chỉ cảm thấy Phương Nguyên tính cực nhanh, đã hoàn toàn vượt khỏi cực hạn của hai người bọn họ, hai lão hoàn toàn không theo kịp tốc độ này, có phần bất đắc dĩ mà ngừng lại.
Hai người liếc nhau đều có chút cười khổ: "Thật không hiểu người thanh niên này học như thế nào, trình độ trận thuật lại còn mạnh hơn cả trận sư nghiên cứu mấy trăm năm như hai chúng ta, nhất là năng lực thôi diễn kia sao lại biến thái thế chứ, một cái đầu tựa như còn hoàn hảo hơn so với hai chúng ta cộng lại, có tên quái vật như hắn ở chỗ này thì hai ta có thể giúp gì được cơ chứ!"
"Tốn nhị, chín bước, quẹo phía bên trái, đi mười chín bước!"
Một ý niệm này còn chưa hiện lên rong đầu, Phương Nguyên đột nhiên lên tiếng, nói ra kết quả một phen thôi diễn.
Hai vị trận sư cùng với tiểu hoàng tử đồng loạt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hướng tốn nhị, một con đường gần như nhìn bằng mắt thường cũng không thấy, nối thẳng vào một nơi âm u bí ẩn, hiển nhiên bọn họ hiểu được nếu như Phương Nguyên thôi diễn đúng thì con đường này có thể vượt qua một cách bình yên vô sự.
Thế nhưng nếu sự thôi diễn của hắn xảy ra sai sót thì con đường này chính là một con đường chết thẳng đến âm ty.
Không biết thôi diễn của trận sư trẻ tuổi này có chính xác hay không, dù sao cũng phải có người đi qua thử trước mới có thể biết được.
Đang nghĩ đến vấn đề này, chợt thấy Phương Nguyên xoay đầu lại liếc nhìn bọn họ một cái.
Hai người lập tức đờ ra: "Ngươi có ý gì chứ?"
"Không phải các ngươi muốn giúp đỡ sao?"
Quan Ngạo ở bên cạnh nói: "Ý của Phương tiểu ca là đã đến lúc phát huy tác dụng của các ngươi!"
Chương 500 Huyết Tế Thú Linh (1)
Bất luận hai lão trận sư có đồng ý hay không thì việc thăm dò con đường sống này vẫn giao cho bọn họ. Dù sao trong đám người này, Phương Nguyên là chủ lực phá trận, tiểu hoàng tử là chủ nhân, tên ngốc to con cầm đại đao rõ ràng thật không dễ trêu, hai người bọn họ là trận sư không am hiểu đánh nhau với người ta, đoán chừng không phải đối thủ của tên đại ngốc này. Chọn tới chọn lui dường như cũng chỉ có hai người là thích hợp thôi. Đương nhiên người tóc đen là sư huynh, địa vị cao hơn thế nên nhiệm vụ dò đường liền được ném cho lão già tóc bạc, ông ta run lẩy bẩy đi về phía trước.
Đi một quãng đường mà trên đầu ông ta đổ mồ hôi lạnh, cũng may tất cả bình yên, lão vội vã quay đầu la lên: "Lại đây nào, an toàn!"
Mọi người thấy vậy nên đi theo, sau đó Phương Nguyên tiếp tục thôi diễn.
Cả đám thận trọng từng bước đi sâu vào như thế, cả quá trình khá kích thích nhưng cũng muôn trùng hiểm nguy.
Hai vị lão trận sư cũng thật sự cạn lời, nghĩ rằng sao mà hai vị lão tổ Thiên Xu môn ta đây lại trở thành người chuyên dò đường thế này?
Bất quá cũng may là khả năng thôi diễn của Phương Nguyên rất lợi hại, đi cả quảng đường vẫn chưa xuất hiện sai lầm nào.
Hai lão già nơm nớp lo sợ cả một đường, đến cuối cùng thì rốt cuộc cũng hơi yên tâm.
Tuy ngoài miệng vẫn cảm thấy hai người bọn họ cộng lại hẳn mạnh hơn Phương Nguyên một chút, thế nhưng cũng thật sự thầm bội phục vị trận sư trẻ tuổi này, đã có lần trót miệng trịnh trọng mời Phương Nguyên một lần vào Thiên Xu môn làm khách khanh trưởng lão.
Sau đó bị Phương Nguyên dùng một câu "Trình độ không đủ!" mà khéo léo từ chối bọn họ.
Hai vị lão trận sư cảm thấy Phương Nguyên rất khiêm tốn, nhất trí cảm thấy trình độ trận thuật của hắn thật đã quá đủ rồi.
Tiểu hoàng tử bên cạnh đúng lúc cười một tiếng: "Ha ha!"
Cả đám người vừa đi vừa nghỉ như vậy, cuối cùng cũng xâm nhập vào trong đại trận mà không gặp nguy hiểm gì.
Mà đi đôi với quá trình phá trận là Phương Nguyên cũng tự cảm thấy trận thuật tăng lên cực nhanh.
Từ lúc vừa mới bắt đầu hắn chỉ thử dùng Thuật Thiên Diễn để thôi diễn biến hóa trận thuật, sau đó thì gần như vận chuyện thuận buồm xuôi gió hơn, một hướng này gần như bao phủ cả cái hang sâu tăm tối, thoạt nhìn đại trận bảo hộ hoàng lăng vô cùng vô tận, trong mắt Phương Nguyên tựa như là đã trở thành rất bộ phận tạo thành, hắn có thể thấy rõ ràng khe hở trong mỗi một bộ phận, cũng hóa giải rất dễ dàng.
Ngay trong quá trình này đương nhiễn không tránh được việc dùng Thuật Thiên Diễn.
Chẳng qua bây giờ Phương Nguyên càng lúc càng quen thuộc với Thuật Thiên Diễn hơn, thôi diễn biến hóa đơn giản một chút thì thần niệm tiêu hao rất ít, gần như không có cảm giác gì cả, chỉ có đến mấy thời điểm mấy chốt cần tiêu hao một lượng lớn thần niêm để thôi diễn thì Phương Nguyên mới sẽ ngồi xếp bằng xuống, lấy mấy khối linh tinh để luyện hóa, đắp vào số thần niệm bị hao tổn, trong mắt người ngoài thì việc này cũng có vẻ rất đỗi bình thường.
"Thuật Thiên Diễn quả nhiên kỳ diệu có một không hai, dùng để thôi diễn biến hóa trận pháp gần như còn thích hợp hơn dùng để thôi diễn tu luyện công pháp, có thể thấy được trước kia ta vẫn nghĩ quá đơn giản, nó có thể ẩn giấu đạo nguyên chân giải bên trong, tiềm lực này càng cao hơn ta nghĩ nhiều!"
Cứ như thế mà đi về phía trước trọn một ngày, Phương Nguyên dừng lại nghỉ ngơi ba lần là đã thâm nhập vào trong đại trận.
Chỉ cảm thấy trận thế xung quanh đã hơi thưa dần, đơn giản là Phương Nguyên biết đại trận bên ngoài đã vỡ nát.
"Gào!"
Đang lúc mọi người thầm cảm thấy thư thả hơn, chuẩn bị tìm nơi nghỉ ngơi một chốc thì đột nhiên phía bên phải càng sâu ở bên trong sơn cốc vang lên một tiếng gào rú, mọi người hoảng hốt ngẩng đầu nhìn thì đã thấy phía ngoài vài chục dặm, thân hình một con vượn khổng lồ tựa như ngọn núi nhỏ, trên người nó phát ra từng làn khói đen, hung tợn mà lao về phía bọn họ, việc xảy ra trong chớp mắt khiến người ta không kịp lường trước!
"Gào!"
Quan Ngạo đừng bên cạnh Phương Nguyên cũng rống to theo một tiếng, xoay người lại là Nhất Đao chém bay ra ngoài, hiện giờ hắn ta cũng đã từ từ thích ứng với pháp lực cảnh giới Trúc Cơ của bản thân, một khi ra tay thì sức lực cũng tăng theo, toàn thân hỏa quanh liền tự nhiên lộ ra ngoài, đồng thời một con Chiến Hồn Dạ hô pháp bị phong ấn trong đại đao cũng xuất hiện cùng lúc, thoạt nhìn phải cao hơn con vượn hung ác kia mấy phần.
"Gào gào gào!"
Con vượn hung mãnh kia bị Quan Ngạo chém một đao biến thành hai khúc, ngã sang một bên.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là lại không có máu chảy xuống, ngược lại nó từ từ biến thành hai làn khói đen tan biến ngay tại chỗ.
Phương Nguyên nhìn thấy cảnh này, trong lòng khẽ động: "Đây không yêu thú thực sự, mà là..."
"Trời ạ, huyết tế thú linh!"
Hai vị lão trận sư kia cũng hoảng hốt, vội vàng cảnh giác nhìn về bốn phía.
"Các ngươi biết vật này à?"
Phương Nguyên hơi ngẩn ra, nhìn qua bọn họ.
Hai vị lão trận sư kia vừa thấy Phương Nguyên quay qua hỏi bọn họ, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng, lão già tóc bạc cướp lời nói: "Đây cũng là một loại cấm chế, thế nhưng cũng không phải được bố trí theo trận thuật mà là giam cầm yêu thú mà rút sinh hồn ra, lấy bí luyện để luyện chế giữ vững thực lực lúc nó còn sống, nhốt bên trong khu vực này, hễ là khí tức người sống tiến vào tất nhiên bị chúng nó bắt giết đến chết!"
Lão già tóc đen bị sư đệ cướp lời, vô cùng bất mãn, trừng mắt liếc lão ta một cái, nói: "Cấm chế tầm này vô cùng thâm độc lợi hại, thú linh cũng có thể đáng sợ, nếu không thể tìm được hài cốt của chúng nó để thiêu hủy thì những con thú này chính là bất tử bất diệt, lúc này nhìn như nó bị giết, nhưng sau một khoảng thời gian nhất định sẽ khôi phục lại, là một loài vô cùng lợi hại, cũng là loài linh thú thủ mộ rất hiếm thấy!"