Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 691 Nuốt rồi? (2)

Ở bên cạnh nàng ta, một đám lão tổ Kim gia cũng đều biến sắc, ai nấy ánh mắt hoảng sợ, giống như nhìn thấy quỷ.

Các tán tu trong bí cảnh thực lực không đủ, có lẽ không nhìn được quá rõ cảnh Đạo Tử một ngụm nuốt, nhưng bọn họ lại thấy rõ ràng, khó có thể hình dung được cảm thụ trong lòng bọn họ lúc này, chỉ là trong đầu không ngừng xuất hiện một màn Đạo Tử bị nuốt.

- Đây rốt cuộc là có chuyện gì?

Bọn họ thậm chí có chút không hiểu.

Rõ ràng tiểu nhi họ Phương đó đã bị bức vào tử cục, rõ ràng chỉ thiếu một bước nữa là có thể thành công đoạt được đạo cơ.

Trong lòng bọn họ đều đã bắt đầu tính toán nên xử lý phiền phức về sau như thế nào...

Vậy vì sao bỗng nhiên có biến cố này?

Con cóc đó rốt cuộc là tồn tại gì, vì sao có thể đả thương Thôi gia Đạo Tử?

Nó lại vì sao có thể nuốt được Đạo Tử nhà mình?

Đường đường là Kim gia Đạo Tử, kỳ tài bất thế hai mươi năm, không chỉ đã tu thành Thiên Đạo Trúc Cơ, lại có thiên phú thần thông, cho dù về sau tẩu hỏa nhập ma mà chết, lão thái quân cũng vẫn không chịu từ bỏ hắn, trong hai mươi năm dài, không biết dùng bao nhiêu bí pháp, tiêu phí bao nhiêu tài nguyên, chỉ là nhất định phải đảm bảo giữ lại được tính mạng của nó, không biết tốn bao nhiêu tâm huyết, cũng nhất định phải khiến hắn tiếp tục sống sót...

Nhưng hiện giờ, không ngờ bị một con cóc nuốt chửng?

Bọn họ lúc này, đã không dám nhìn sắc mặt của lão thái quân.

Bọn họ không biết lão thái quân nhìn thấy một màn này, rốt cuộc sẽ làm ra chuyện gì...

- Mau mau...

Bỗng nhiên lúc này, bên cạnh có người kêu to, đồng thời xông tới lên tiên đài của Kim gia.

Mọi người lắp bắp kinh hãi, chăm chú nhìn lại, mới phát hiện là vị trưởng lão của Thôi gia, trên mặt hắn lúc này đã không còn biểu cảm bình tĩnh như lúc trước, ngược lại vô cùng hoảng sợ giống như thấy quỷ, liều mạng hét lớn:

- Đưa ta vào bí cảnh, ta phải đi vào...

Các tu sĩ chung quanh nghe hắn nói vậy, mới lập tức có phản ứng.

Xảy ra chuyện rồi, có lẽ không chỉ là quái vật đó của Kim gia...

Còn cả Thôi gia Đạo Tử...

Hắn vừa rồi đã bị bạch mang từ trong miệng thốt ra con cóc đó bắn ra đả thương!

Thôi gia trưởng lão này rõ ràng sợ Đạo Tử nhà mình xảy ra vấn đề, bất chấp tất cả muốn đi vào bí cảnh.

Người Kim gia nghe lời này của hắn, đều ngây ra, quay đầu nhìn hắn một cái.

Sắc mặt cũng có chút do dự...

Thôi gia Đạo Tử, dù sao cũng là vì làm việc cho Kim gia mới tiến vào trong bí cảnh!

- Ha ha, ha ha...

Nhưng cũng đúng vào lúc này, Kim Lão Thái Quân bỗng nhiên quay đầu lại, trên mặt không ngờ mang theo một nụ cười, đó là một nụ cười phẫn nộ đến cực điểm, cuối cùng đã trở nên có chút điên cuồng, nàng ta nhìn Thôi gia trưởng lão đó, cười nói:

- Ngươi vì sao lại muốn vào?

Thôi gia trưởng lão nhất thời phẫn nộ khôn kể:

- Ngươi...

Kim Lão Thái Quân lạnh lùng cười nói:

- Đạo Tử Nhà ta đã chết rồi, Đạo Tử nhà ngươi thì lại nên sống à?

Thôi gia trưởng lão ngàn vạn lần không ngờ Kim Lão Thái Quân lại nói như vậy, nhất thời ngây ra như phỗng...

- Tôn thượng ngươi xem chuyện này...

Tiên Minh Tuần Tra Sứ cũng rõ ràng không ngờ trong bí cảnh lại bỗng nhiên xuất hiện biến hóa bực này, mắt thấy lúc này tình hình bên trong đã lờ mờ xảy ra vấm đề, lập tức vô cùng lo lắng, nhìn về phía Thái Hư tiên sinh vẫn ngồi ngay ngắn trên tiên đài kia.

Nhưng Thái Hư tiên sinh vẫn bất động thanh sắc, sau hồi lâu mới nói:

- Chờ một chút...

- Đến phiên ngươi rồi...

Lúc này trong bí cảnh, quái thai của Kim gia đã chết, trong lòng Phương Nguyên cũng như buông xuống được một hòn đá lớn.

Hắn hướng ánh mắt về phía ngoài bí cảnh, lúc này cách hắn chừng trăm trượng, Thôi gia Đạo Tử nửa người đã dính đầy, máu tươi đang ngồi xếp bằng trên một tòa núi thấp, cúi đầu, tay phải bấm một pháp ấn cổ quái, có một cỗ gió xoáy màu tím đen xoay tròn xung quanh hắn, đây tựa hồ là bí pháp chữa thương nào đó, gió xoáy màu đen mỗi lần xoay một vòng chung quanh hắn, khí tức vốn đã lộ ra có chút héo rũ của hắn lại sẽ cường thịnh hơn một phần.

Nhìn ra được, vị Thôi gia Đạo Tử này bị thương rất nặng.

Cũng cảm giác ra được thương thế này đã mang đến cho hắn sát khí cuồng bạo vô tận.

Hắn lúc này ngồi xếp bằng trên núi thấp, quả thực giống như một tòa núi lửa trầm mặc, tùy thời đều sẽ bộc phát ra.

Một số tu sĩ ở gần hắn, lúc này đã sớm trốn ra xa mấy trăm trượng.

Nhưng luận về sát khí, Phương Nguyên lại không kém hơn so với Thôi gia Đạo Tử này là bao, nghĩ tới hiểm cảnh vừa gặp phải trước đó, hắn liền theo bản năng siết chặt năm ngón tay, hai mắt âm u, phất tay triệt hồi cấm trận chung quanh, sau đó từng bước tiến về phía ngọn núi thấp đó!

Ầm!

Theo một bước này bước ra, sau lưng hắn đột nhiên hiển hóa một gốc cây liễu cực lớn, lôi điện vấn vít, khí cơ mạnh mẽ, Lôi Linh Bất Tử Liễu này sau khi bị hắn chém đứt ám chú bên trên, đã lờ mờ nhiên xuất hiện một loại biến hóa hoàn toàn khác, dường như đã dung hợp chặt chẽ hơn với thần hồn của hắn, đã hoàn toàn hóa thành một thể, bởi vậy lộ ra càng chân thực hơn, sợi khí cơ đó cũng cường hoành hơn.

- Để ta thấy sự lợi hại chân chính của Bất Tử Liễu đi.

Phương Nguyên cúi đầu nhìn vết thương trên vai phải, tay trái đặt lên miệng vết thương, thấp giọng lẩm bẩm.

Trên gốc Bất Tử Liễu đó lập tức có lực lượng nào đó tiến vào nhục thân của hắn, sau đó đúng lúc này, vết thương chỗ vai phải của hắn rõ ràng trở nên mấp máy, trong vết thương, dường như có linh khí giống như là mầm liễu xuất hiện, xuyên qua hai bên trái phải vết thương, sau đó vết thương của hắn dùng một loại tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, nhanh chóng khép lại, sau đó thì kết vảy, cuối cùng, vảy già cũng tróc ra.

Miệng vết thương, da trong suốt như ngọc, thần hoa nội liễm, không nhìn ra một chút dấu vết từng bị thương.

- Đây mới là chỗ cường đại chân chính của Bất Tử Liễu...
Chương 692 Dường như có gì không đúng (1)

Phương Nguyên thở dài:

- Liễu linh không diệt, thân ta không chết, cái này đã tiếp cận pháp tắc trường sinh nào đó.

Mặc dù ở bực tu vi này của hắn, nói tới trường sinh thì luôn lộ ra vẫn quá xa xôi, nhưng sự thật lại cũng là như vậy, có Lôi Linh Bất Tử Liễu này, nhục thân của hắn liền có thể mượn Lôi Linh Bất Tử Liễu, thi triển thần tính nào đó, ví dụ như nếu lại bị trọng thương, thông qua năng lượng trên Lôi Linh Bất Tử Liễu, hắn có thể trong thời gian rất ngắn, phục hồi như cũ, thậm chí có thể miễn dịch với một số thần thông và kịch độc.

Nói cách khác, khi có người muốn giết chết, trừ phi có thể tách được Lôi Linh Bất Tử Liễu ra khỏi người hắn, lại hoặc là, có thể khiến hắn chịu một loại thương thế vô cùng nghiêm trọng, cho tới khi lực lượng ẩn chứa trong Lôi Linh Bất Tử Liễu hoàn toàn tiêu hao hết thì mới được...

- Chính là hôm nay, Bất Tử Liễu này mới xem như chân chính hóa thành Lôi Linh của ta!

Trong lòng thở dài một tiếng, hắn tiếp tục tiến về phía trước.

Vừa đi vừa thuận tay bấm ấn, liền thấy bên cạnh hắn một mảng lôi hải xuất hiện, trong lôi hải này, Lôi Linh Chu Tước, Lôi Linh Thanh Lý đều ngưng tụ lại, một đạo chạy bên cạnh hắn, một đạo thì trực tiếp xuất hiện dưới chân hắn, nâng hắn bay lên!

Có điều đến lúc này, Phương Nguyên cũng lưu ý đến đạo Lôi Linh thứ tư của mình.

Lúc này, con cóc đó đang ngồi trên mặt đất, ánh mắt đờ đẫn, bụng hơi nhô lên, không nhúc nhích.

Điều này cũng khiến Phương Nguyên do dự một thoáng.

Lần này hắn có thể vượt qua nguy cơ, quả thật là Lôi Linh Cáp Mô này lập công lớn.

Nhưng đạo Lôi Linh này bản thân cũng lộ ra một cỗ ý vị cổ quái.

Ví dụ như nói, thân là chủ nhân của Lôi Linh, mình không ngờ không biết đặc tính của Lôi Linh này, bản thân đã chính là một chuyện không bình thường, càng quá đáng là, vừa rồi con cóc này không ngờ dưới tình huống mình không thôi động, đột nhiên nuốt quái vật của Kim gia, càng khiến cho Phương Nguyên có chút nghĩ không ra, thế gian điển tịch ngàn vạn, cũng chưa nghe nói thần thông nhà ai có linh thức của mình.

Con cóc này cũng quả thật không giống như có linh thức của mình, nhưng nó lại vẫn cứ làm như vậy.

Chẳng lẽ, lại có liên quan tới Ma Ấn Kiếm à?

Hắn lúc trước đã nghĩ tới, con Kim Tướng Lôi Linh này sinh ra, nhất định là chịu ảnh hưởng của Ma Ấn Kiếm, hiện giờ xem ra, ảnh hưởng này cũng không chỉ là khiến cho Kim Tướng Lôi Linh này của mình thành hình, thậm chí còn ảnh hưởng đến một số đặc tính của nó.

Đương nhiên, Phương Nguyên hiện giờ cũng chỉ là suy đoán lờ mờ, cụ thể như thế nào thì hắn nhất thời lại nghĩ không thông.

- Cùng lên đi!

Một niệm khẽ động, Phương Nguyên không thu hồi Lôi Linh này, sau đó duỗi tay trái ta.

Con cóc đó từ trên mặt đất nhảy một cái, nhảy tới trên bàn tay Phương Nguyên, sau đó được hắn ôm vào trong lòng...

Biết sao được, con Lôi Linh này không biết bay.

Một thoáng này, tứ đại Lôi Linh của Phương Nguyên tề tựu, cũng có một loại lực lượng kỳ dị tuôn ra, ám chú ẩn tàng bên trong Lôi Linh Bất Tử Liễu hiện giờ đã bị chém đi, Bất Tử Liễu này cũng hoàn toàn hóa thành Lôi Linh của hắn, mà con cóc này trúng nhiều đòn như vậy, sau khi lại nuốt quái thai của Kim gia, lực lượng bản thân dường như cũng lờ mờ đề thăng không ít, hơn nữa thế phình ra vẫn chưa giảm.

Như vậy, kim hỏa thủy mộc, liên hệ với nhau, lờ mờ tương hợp, liền lại khiến cho một thân tu vi của Phương Nguyên đề thăng một bậc!

- Vù.

Trong một chốc này Phương Nguyên chỉ cảm thấy khí cơ quanh người cuồng bạo, có một loại cảm giác sắp đột phá cực hạn!

- Trúc Cơ chín tầng...

Trong lòng hắn cũng lờ mờ cảm thấy bất ngờ:

- Ta đã đột phá đến Trúc Cơ chín tầng, có thể chuẩn bị kết đan rồi...

điều này cũng đại biểu cho mình càng cần quyển lôi pháp cuối cùng đó hơn!

- Bốp!

Ánh mắt hắn nhìn về phía Thôi gia Đạo Tử đó, thanh âm lạnh lùng:

- Trước tiên kết thúc nợ cũ đã!

Ầm!

Khi những lời này vừa được hét ra khỏi miệng, hắn đột nhiên sải ra một bước!

Chân đạp Chu Tước, Thanh Lý quấn thân, sau lưng Bất Tử Liễu rủ xuống ngàn vạn lôi điện, trong lòng ôm một con cóc...

Phương Nguyên lúc này thật sự giống như thần chỉ, mỗi lần bước ra một bước, lực lượng lôi điện bên cạnh liền cuồng bạo hơn một phần, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, chung quanh phàm là tu sĩ cản ở trước người hắn, đều không chút nghĩ ngợi kêu to rồi tránh đi xa, giữa hắn và ngọn núi thấp chỗ Thôi gia Đạo Tử được nhường ra một con đường lớn, khí cơ như mây, cuồn cuộn trào về phía trước.

- Ngươi dám khinh thường ta...

Mà vào lúc này, Thôi gia Đạo Tử đang ngồi xếp bằng dùng bí pháp nào đó để chữa thương trên núi thấp cảm ứng được khí cơ trên người Phương Nguyên mãnh liệt ập tới, cũng đột nhiên ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tái nhợt, bắn ra hai ánh mắt hung ác oán độc!

Lúc này thương thế của hắn rõ ràng chưa hồi phục, nhưng lửa giận lại đã ép xuống tất cả lý trí khác.

- Ngươi không ngờ lại khiến ta bị thương...

- Ngươi không ngờ dùng thần thông cổ quái đó làm ta bị thương.

Hắn bỗng nhiên không hề để ý tới thương thế, trực tiếp nhảy lên, hai tay bấm ấn, trên mặt mang theo vẻ xấu hổ và tức giận khó có thể hình dung, song chưởng rung lên, cuồng phong vờn quanh bên cạnh lập tức càng trở nên mãnh liệt hơn vô số lần, sau đó cuốn về phía Phương Nguyên!

- Ta chính là khôi thủ của Trung Châu Đạo Chiến, Thôi Vân Sơn vô địch trong cùng thế hệ!

Hắn lạnh lùng quát lớn:

- Tán tu quê mùa như ngươi, không ngờ cũng có bản lĩnh khiến ta bị thương?

Ầm!

Lúc tiếng hét lớn của hắn ra khỏi miệng, Phương Nguyên đã xông thẳng tới, Lôi Ngư màu xanh chạy quanh trước người, đã khuấy cho cuồng phong đang ập tới mặt thành một mảng hỗn loạn, sau đó Bất Tử Liễu bay loạn, quất bay binh khí xen lẫn cuồng phong sang bên cạnh, mau chóng bức gần!

Hắn có thể lý giải sự xấu hổ và tức giận của Thôi gia Đạo Tử lúc này.
Chương 693 Dường như có gì không đúng (2)

Người này trời sinh đã mang theo một cỗ ngạo khí tự cho mình siêu phàm, cao cao tại thượng.

Hiện giờ ở trước mặt mọi người, bị mình đánh cho bị thương, đương nhiên là khó có thể chấp nhận, nộ khí sao có thể nhỏ được?

Nhưng tuy lý giải, Phương Nguyên lại không bận tâm.

Bởi vì cho đến lúc này, hắn cũng không chỉ là chỉ muốn khiến Thôi gia Đạo Tử này bị thương mà thôi...

- Hôm nay nếu không giết ngươi, Thôi mỗ còn mặt mũi nào mà xưng hùng hậu thế?

Mà Thôi Vân Sơn thấy Phương Nguyên từng bước ép sát, lao về phía mình, vẻ phẫn nộ trên mặt cũng đạt tới cực điểm, đột nhiên hét to một tiếng, sau đó tay phải bấm mấy pháp ấn thật nhanh, sau đó ngón cái tay phải nhẹ nhàng điểm lên giữa trán mình, cũng trong nháy mắt đó, trên đỉnh đầu hắn, bỗng nhiên có một dòng khí tức màu đen giống như là độc vặn vẹo bất định trong không trung.

Một đạo khí tức màu đen đó nhìn thì vô hình vô chất, cũng giống như là một cơn gió.

Nhưng so sánh với gió của hắn thì lại cổ quái đến cực điểm, cũng cường đại đến cực điểm...

Theo sự xuất hiện của nó, lại có một loại khí tức hung ác điên cuồng khó có thể hình dung, âm u lay động, truyền ra khắp nơi...

- Ngàn vạn lần không nghờ, bí thuật mà ta tỉ mỉ tham ngộ, dùng để khiêu chiến những quái thai đó không ngờ lại phải dùng trước ở trên người ngươi!

Thôi gia Đạo Tử thấp giọng gầm lên, trên mặt hiện lên một tia dị sắc.

- Đó là...

Các tu sĩ quan chiến ngoài mấy trăm trượng nhìn thấy một dòng hắc khí trên đỉnh đầu hắn, đột nhiên ánh mắt có chút hoảng sợ.

- Gừ...

Trong hư không chung quanh không ngờ vang lên những tiếng yêu thú gầm rút.

Thậm chí có thể cảm thụ được đang có vô số yêu thú thú linh hung ác điên cuồng đến cực điểm lúc này đang trở nên xao động, đang liều mạng điên cuồng chạy tới nơi này, những yêu thú thú linh này đều chạy ra từ Tử Vụ Hải, cũng là khiêu chiến lớn nhất sẽ gặp phải trong quá trình tầm bảo ở bí cảnh này, nhưng vào lúc này, những Yêu loại hung ác điên cuồng này không ngờ đều được sự triệu hoán nào đó!

Ầm ầm...

Bốn phương tám hướng, hung khí khiếp người, vô số quái vật yêu linh đều giống như là nổi cơn điên chạy tới.

Nếu chỉ là một hai con thì cũng thôi, nhưng nhìn khí cơ này, động tĩnh này, chỉ sợ là... Không dưới mấy trăm con?

- Đây là... Đây là Ngự Linh Quyết của Vạn Linh Thôi gia à?

- Chẳng lẽ là... Thôi gia Đạo Tử kết hợp hắc phong thượng cổ của mình với Vạn Linh Quyết, tu thành một đạo bí pháp như vậy?

Đã có người đoán được một chút chân tướng, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng hoảng sợ.

- Gừ...

Suy đoán này của bọn họ còn chưa dứt, ở phương hướng Tử Vụ Hải không ngờ cũng vang lên những tiếng yêu thú gầm rú.

Dường như vô số yêu thú thú linh trốn trong biển sương đều bị kinh động, muốn chạy ra.

- Ngay cả yêu thú trong Tử Vụ Hải cũng ra rồi à?

Bốn phương tám hướng, các tu sĩ đều biến sắc, thần sắc kinh sợ, khẩn cấp đào tẩu.

Cho dù là Phương Nguyên lúc này cũng hơi dừng lại, lạnh lùng nhìn ra bốn phía.

Bốn phương tám hướng đều có yêu linh mạnh mẽ đang nhanh chóng chạy tới, đó là một loại lực lượng khiến bất kỳ ai cũng kinh hãi run rẩy, càng đáng sợ hơn là, ở phương hướng Tử Vụ Hải, lại có khí tức yêu thú mạnh mẽ vô biên, chấn động thiên địa, hung ác điên cuồng đang ùa tới.

- Ở đây yêu linh trải rộng khắp nơi, ta đã định trước là vô địch...

Mà Thôi gia Đạo Tử đó thì nhìn chằm chằm về phía Phương Nguyên, lớn tiếng cười to, sau đó hắn lại đằng đằng sát khí, khép tay bấm ấn, hung hăng chỉ về phía Phương Nguyên, theo một chỉ này của hắn, xung quanh Bát Hoang, vô số thân ảnh hung khí hung khí ùa tới, giống như là từng cơn sóng dữ, cuốn về phía Phương Nguyên ở trung tâm nhất, nươi sóng triều đó đi qua, núi sông đều sụp đổ, đại địa chấn động.

Đó đã là một loại lực lượng siêu việt hơn xa Trúc Cơ!

Dưới loại lực lượng này, lôi pháp của Phương Nguyên cho dù có mạnh tới mấy, hắn cũng có lòng tin có thể thuận tay nghiền giết Phương Nguyên như con kiến.

- Meo meo...

Chỉ là, cũng vào lúc Thôi gia Đạo Tử đang hưng phấn đến cực điểm, chuẩn bị nhìn thấy một màn Phương Nguyên bị ngàn vạn yêu linh cắn xé xuất hiện, đột nhiên vang lên mèo kêu mèo kêu, yếu ớt, lười biếng, dường như còn mang theo một chút nghi hoặc và bực mình...

Nghe thấy tiếng mèo kêu này, Phương Nguyên liền không nhịn được mà bật cười, thân hình vẫn xông thẳng tới.

- Hả?

Mà Thôi gia Đạo Tử đang cười sung sướng thì bỗng nhiên biểu cảm có chút cổ quái:

- Hình như có gì đó không đúng?

- Hiện tại các ngươi đã hiểu rồi chứ?

Lúc này ở ngoài bí cảnh, đám trưởng lão của vô số tiên môn nhìn thấy một màn trong hư không, cũng đều đứng lên.

Bọn họ lờ mờ đoán được gìđó, lại nhất thời không dám xác nhận. Trưởng lão của Thôi gia, lúc này giống như khóc lại giống như cười, nhìn mấy vị lão tổ của Kim gia, sắc mặt lộ vẻ sầu thảm nói. Trên mặt hắn, vừa có biểu cảm tiếc nuối, lại có biểu cảm thoải mái, nhưng phần lớn lại mang theo một chút bất đắc dĩ:

- Ta muốn đi vào, không chỉ là lo lắng Đạo Tử nhà ta bị thương, mà là lo... Hắn dưới cơn giận dữ, sẽ hại chết tất cả mọi người!

Các lão tổ của Kim gia vào lúc này ai nấy cũng đều sắc mặt âm tình bất định:

- Vậy... vậy phải làm sao bây giờ?

Bọn họ tự nhận là đã rất hiểu biết vị Đạo Tử của Thôi gia.

Dù sao quan hệ của hai nhà trước nay không tồi, Thôi gia Đạo Tử đó cũng coi như là vãn bối của bọn họ, chẳng khác nào là bọn họ nhìn hắn trưởng thành, bởi vậy đối với bí thuật mà vị thiên kiêu Thiên Đạo Trúc Cơ này tu hành, thậm chí là kinh lịch tu hành, đều rõ nằm lòng, nhưng lại vẫn không ngờ, hắn lại có thần thông bực này!

Hắn từ khi nào nghiên cứu ra một đạo bí pháp như vậy?

Nếu tất cả yêu thú thú linh trong Thông Thiên Bí Cảnh cùng tác quái, ai biết sẽ là một loạn cục như thế nào?

Đệ tử của các đại tiên môn ở trong loạn này lại sẽ chết bao nhiêu người?
Chương 694 Thần thông mất linh rồi (1)

Nhưng hiện giờ, cho dù bọn họ có sốt ruột tới mấy thì cũng vô ích.

Trên thực tế, vừa rồi cho dù là bọn họ thả trưởng lão của Thôi gia này đi vào, cũng vô ích, bởi vì bất kể Thôi gia trưởng lão này có áp chế tu vi tiến vào bí cảnh hay không, hắn đều không thể trong thời gian ngắn như vậy tới Bát Hoang Sơn để ngăn cản trận chiến này...

- Không... Không đúng...

Nhưng cũng vào lúc bọn họ đang kinh hồn táng đảm, bỗng nhiên lại nghe thấy một thanh âm lắp bắp.

Người lên tiếng là một vị trưởng lão của tiểu tiên môn, đang ngây ngốc chỉ vào hình ảnh trong bí cảnh, ngơ ngác nói:

- Hình như có vấn đề...

- Vấn đề gì?

Mấy vị lão tổ của mấy vị và trưởng lão của Thôi gia đều ngây ra, quay đầu lại nhìn.

Sau đó bọn họ đồng thời trợn tròn mắt.

...

Ầm ầm...

Lúc này trong bí cảnh, cạnh kim trụ, bốn phương tám hướng đều có tiếng thú gầm vang lên, có khí cơ hung hãn rất nhanh liền tới gần, giống như thủy triều tụ tập tới, những tiếng thú gầm đó quả thực có lực lượng trực tiếp kinh động tới thần hồn của người ta, khiến người ta theo bản năng sẽ cảm thấy kinh hồn táng đảm, hận không thể lập tức đào hố mà chôn mình vào trong đó, nhằm tránh thoát sự tập kích hung uy phô thiên cái địa đó.

Nhưng theo một tiếng mèo kêu này vang lên, lại đột nhiên tình thế biến đổi lớn.

Trong hư không xung quanh, ý vị máu tanh đậm đặc tới không tan đó đột nhiên liền tan thành mây khói...

Ầm ầm...

Vẫn có hung phong khuấy động, di động khắp nơi.

Chỉ là khác với vừa rồi, vừa rồi là tụ tập tới, hiện giờ lại là giải tán đi.

- Chuyện gì thế?

Thôi gia Đạo Tử ngây ngốc ngẩng đầu nhìn ngẩng đầu nhìn tứ phương:

- Yêu thú sao lại mất khống chế?

- Xem ra, thần thông của ngươi mất linh rồi...

Cũng đúng vào lúc này, một thanh âm vang lên.

Thôi gia Đạo Tử quay đầu lại liền nhìn thấy Phương Nguyên đang bay về phía mình, đã cách rất gần.

- Không thể... Điều đó là không thể...

Thôi gia Đạo Tử thần sắc xấu hổ tức giận, mặt đỏ tai hồng, còn kém theo sự phẫn nộ dị thường, vội vàng thu lại một luồng hắc phong đó vào trong cơ thể, sau đó lại khuấy động cuồng phong đón đỡ Phương Nguyên, chỉ có điều hắn vốn đã trọng thương, thương thế chưa lành, hơn nữa vừa rồi lại được ăn cả ngã về không, muốn triệu hoán tất cả yêu linh bên trong bí cảnh này để vây giết Phương Nguyên, lại không ngờ rằng thần thông mất linh, náo loạn ra một đại ô long.

Đến lúc này, lại lâm thời thi triển thần thông, sao có thể phát huy ra uy lực?

- Ầm!

Tay áo Phương Nguyên quét ngang, Lôi Linh Chu Tước lao về phía trước, khuấy nát cuồng phong đầy trời, sau đó chộp tới Thôi gia Đạo Tử.

- Ngươi... Ngươi...

Thôi gia Đạo Tử nghênh đón một tia lôi quang hung mãnh xông tới đó, cuối cùng vẫn biến sắc.

Vừa rồi cho dù là hắn bị Lôi Linh Cáp Mô đó đánh cho trọng thương, hắn cũng không sợ hãi, chỉ có phẫn nộ vô tận, bởi vì hắn cảm thấy đó là bởi vì mình nhất thời lơ là mới bị thương, lại cảm thấy, mình còn rốt cuộc bí pháp trong tay, không lo hậu hoạn, bất kể là như thế nào, luôn có thể giết chết tên tán tu quê mùa này, cái khác biệt chỉ là xem mình rốt cuộc phải làm tới trình độ nào mà thôi...

Nhưng đến lúc này, hắn lại rõ ràng cảm nhận được một loại kinh sợ từ đáy lòng.

Sát khí trên người Phương Nguyên, hắn có thể cảm giác được rõ ràng.

- Sao có thể...

- Ta chính là Thôi gia Đạo Tử, trong Trung Châu Đạo Chiến giành được khôi thủ, sao có thể...

Khi nghĩ tới đây, hắn một tiếng một tiếng, xoay người bỏ trốn!

Hắn vốn là mượn hắc phong thượng cổ thành tựu Thiên Đạo Trúc Cơ, một đi một nằm đều có cuồng phong đi theo, trời sinh đã có tốc độ đáng sợ, vừa chạy trốn như vậy, lại nhanh như thiểm điện, trong giây lát đã đến ngoài mấy chục trượng, không ngờ chạy trốn cũng chạy một cách uy phong lẫm liệt...

- Nơi này chính là bí cảnh, ngươi có thể trốn được đi đâu?

Nhưng Phương Nguyên cũng đồng dạng ánh mắt lạnh lùng, sao chịu bỏ qua cơ hội này, sải bước đuổi theo.

- Ô Tinh Phược Long Liên...

Đột nhiên, hắn tế ra một sợi xích sắt đen nhánh, không ngờ lập tức bay ra xa hơn trăm trượng, giống như một con ô long lao tới phía sau Thôi gia Đạo Tử, phương hướng Thôi gia Đạo Tử đó đào tẩu chính là phương hướng tu sĩ áo đen và Tôn quản sự, lúc này hắn đã nhìn thấy thân ảnh của kiếm sĩ áo đen, trong lúc vội vã liền kêu to:

- Vị đạo hữu này, xin hãy giúp ta...

Nhưng còn chưa nói xong, liền đã bị Ô Tinh Phược Long Liên quấn lên người, sau đó thì bị Phương Nguyên kéo về!

Một thoáng này, hắn cảm thấy kinh hãi, quay đầu kêu to:

- Tán tu ngươi thực sự dám đả cảm thương...

Một chữ "ta" cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng, Phương Nguyên lại đột nhiên vỗ ra một chưởng, "Ầm" một tiếng, Thôi gia Đạo Tử bị một chưởng này vỗ vào ngực, đánh cho ngực hắn vỡ vụn, máu tươi tuôn ra, những lời nói lại đều bị máy tươi đẩy về.

...

- Sơn thiếu gia...

Ngoài bí cảnh, người Thôi gia nhìn thấy một màn này, đã trố mắt đứng nhìn, thất thanh kêu to.

Người của tiên môn khác cũng đều vẻ mặt đờ đẫn nhìn bọn họ, vừa rồi còn nghe bọn họ nói đáng sợ như vậy, cho rằng thực sự sẽ có một hồi đại loạn sắp xuất hiện, lại không ngờ rằng, hoàn toàn không phải là như vậy.

Thiên Đạo Trúc Cơ áo xanh đó xuất thủ quá nhanh, đả loạn thần thông của Thôi gia Đạo Tử, hay là thần thông của Thôi gia Đạo Tử đó căn bản không hề lợi hại như vậy, chỉ là người của Thôi gia tự biên tự diễn?

Chỉ là đón ánh mắt kinh dị của người xung quanh, Thôi gia trưởng lão lúc này lại cũng mặc kệ, hắn nhìn thấy thần thông của Đạo Tử nhà mình không ngờ bị đả loạn, xoay người đào tẩu, đã vừa sợ vừa giận, đợi tới khi nhìn thấy một chưởng đó của Phương Nguyên thực sự đánh thẳng vào người Đạo Tử nhà mình, lại đau lòng đến cực điểm, hai mắt giống như tóe lửa, phẫn hận hô to:

- Tiểu nhi càn rỡ, ngươi thật lớn mật...

Chỉ là, một câu này của hắn còn chưa nói hết, lại liền nhìn thấy một màn khó có thể tưởng tượng.

Một chưởng đó của Phương Nguyên chỉ là bắt đầu mà thôi!
Chương 695 Thần thông mất linh rồi (2)

Sau một chưởng, hắn liền liên tiếp không ngừng, quyền chưởng cùng ra, một chiêu nối một chiêu đánh vào trên người Thôi gia Đạo Tử này.

Rầm rẩm rầm...

- Trời ạ.

Ngoài bí cảnh, chư vị trưởng lão của các tiên môn khác đều hít một hơi lạnh.

Đây là gì?

Hắn là muốn đánh chết tươi Thôi gia Đạo Tử này à?

Nếu muốn đánh chết thì một kiếm là xong, việc gì phải phiền thế?

Chẳng lẽ là cảm thấy một kiếm giết chết thì không hả giận, mượn cái này để làm mất mặt người Thôi gia?

Mà đối với Thôi gia trưởng lão mà nói, một màn này lại càng khiến hắn khó có thể tưởng tượng...

Lúc trước hắn còn muốn lên tiếng mắng chửi, nhưng hiện giờ lại muốn mắng cũng không mắng được!

Đó đã là khó có thể dùng lửa giận để biểu đạt, nhiều hơn là một loại hoang đường:

- Ngươi sao dám...

- Tôn thượng...

Cho dù là Tiên Minh Tuần Tra Sứ cũng có chút không nhìn được nữa.

Có điều vị Thái Hư tiên sinh kia thì vẫn bất động thanh sắc, dường như đang chờ gì đó.

- Ầm...

Cuối cùng, Phương Nguyên đã đánh cho Thôi gia Đạo Tử xương cốt cả người vỡ nát, pháp lực tán loạn, yếu ớt thoi thóp, mới ném hắn ra, sau đó ngón tay búng một cái, một đạo kiếm quang vàng rực bay ra, xuyên qua xương tỳ bà của Thôi gia Đạo Tử, găm hắn lên trên kim trụ cách đó không xa. Lúc này Đạo Tử của Thôi gia đã giống như một tấm vải rách, cứ như vậy bị treo trên kim trụ, sinh tử khó lường.

- Đạo Tử.

Thôi gia trưởng lão cơ hồ là ngất xỉu, tay không ngừng run rẩy, cũng không biết là tức giận hay là sợ hãi.

- Vù!

Cho tới lúc này, Phương Nguyên mới đứng thẳng người dậy, ánh mắt nhìn ra xung quanh.

Tu sĩ trong mấy trăm trượng chung quanh nghênh đón ánh mắt của hắn, đột nhiên quay đầu bỏ chạy, không dám dừng lại.

- Hả?

Cũng ở ngoài hơn trăm trượng, kiếm sĩ áo đen kia đã quay người, vừa hay nhìn thấy một màn này, sắc mặt lập tức biến đổi.

Hắn vẫn bị Tôn quản sự cuốn lấy, muốn đi giết Phương Nguyên, lại không rảnh tay, lại không ngờ rằng, hiện giờ Phương Nguyên chủ động chạy tới, hơn nữa còn là tới trước Thôi gia Đạo Tử, quan trọng hơn là với thực lực của Thôi gia Đạo Tử đó, lúc này sao lại xuất hiện một màn cổ quái như vậy, không ngờ bị hắn ba đấm hai đá đánh cho thở thoi thóp, sau đó thì giống như là mẩu gỗ bị găm lên trên kim trụ?

- Hiện tại tới ngươi...

Mà trong một thoáng này, ánh mắt Phương Nguyên lại nhìn thẳng vào hắn, năm ngón tay đột nhiên xòe ra.

Trên mặt đất không biết có bao nhiêu binh khí phân tán, một thanh trường kiếm trong đó lập tức bay ngược lên trời, rơi vào trong tay Phương Nguyên.

- Bốp!

Phương Nguyên một kiếm hoành không, kiếm khí lan ra bốn phía, đâm tới kiếm sĩ áo đen đó.

- Vừa hay để ta và ngươi thử xem, rốt cuộc kiếm đạo của ai cao minh hơn.

Kiếm sĩ áo đen đó nhìn thấy Phương Nguyên cố ý sử kiếm đến đấu với mình, trong mắt lại hiện lên một tia hàn quang, cũng lạnh lùng quát to, quanh người kiếm ý nổi lên bốn phía, hóa ra từng đạo tuyết quang, sau đó nghênh đón một kiếm Phương Nguyên đâm tới, hàn quang xé rách một phương hư không.

Hiện giờ trong một kiếm này của hắn rõ ràng đã có ý vị đấu thắng bại với Phương Nguyên.

Kiếm ý liên miên không dứt, cao minh huyền ảo...

Nhưng lúc này, Phương Nguyên lại lộ ra một nụ cười lạnh, bỗng nhiên quát khẽ:

- Quan Ngạo sư huynh!

- Ta tới đây!

Cách đó không xa vang lên một tiếng gầm, sau đó kiếm sĩ áo đen đó liền nhìn thấy một tráng hán lao tới, hai tay cầm đại đao, hung hăng chém xuống đỉnh đầu mình, trên đao đó kéo theo một mảng lửa mây, dường như muốn bao phủ cả người hắn ở bên trong...

- Sao lại có lực lượng bực này?

Con mắt màu đen của kiếm sĩ áo đen co rút lại, nhưng lại chưa kịp có phản ứng gì, liền lại nghe thấy cười dài một tiếng cười dài.

Tôn quản sự vừa rồi vẫn luôn trốn tránh hắn, tránh không đánh nhau chính diện với hắn không ngờ cũng hiện thân, kéo theo một mảng màn đêm bao phủ tới hắn, trong màn đêm đó, còn mang theo thanh âm có chút cao hứng của hắn:

- Cùng tiến lên đánh tiểu tử này...

- Ma Kiếm truyện thừa, quả nhiên vô sỉ...

Không thể không nói, thực lực của kiếm sĩ áo đen đó thực sự không tồi, ít nhất cũng không thua Thôi gia Đạo Tử ở thời kỳ toàn thịnh, chỉ một thân khí cơ của hắn mà nói, Phương Nguyên liền biết kẻ này cũng nhất định là Thiên Đạo Trúc Cơ, có điều Thôi gia Đạo Tử của hắn và mình khác nhau, không tham ngộ tu vi gì, mà là hóa lực lượng Thiên Đạo Trúc Cơ vào trong một thân kiếm đạo, điều này càng thể hiện sự huyền ảo khó dò trong kiếm đạo của hắn, nếu là bình thường gặp phải, cũng là một đại địch sinh tử, hươu chết về tay ai cũng chưa biết, nhưng hắn hiện giờ lại xui xẻo rồi.

Không quá mấy hiệp, hắn liền đã hiện tượng nguy hiểm xuất hiện!

- Xoẹt.

Một tấm màn đêm che phủ cả nửa bầu trời mở ra, giống như một mảng bóng đêm, bao phủ lấy hắn vào bên trong.

Thức thứ tư của Cửu U Cung Bí Pháp, Dạ Bố!

Ánh mắt của kiếm sĩ áo đen này quýnh lên, bất kể là như thế nào cũng không dám khinh thường Cửu U Cung Bí Pháp quỷ dị vạn phần, trong lúc vội vã chẳng thể để ý tới Phương Nguyên, đột nhiên quay người, một kiếm bay ra, lại nghe thấy xoẹt một tiếng, đã cắt một đạo Dạ Bố hoàn chỉnh đó làm hai nửa, nhưng còn chưa kịp hoàn toàn phục hồi tinh thần, liền thấy trong một mảng bóng đêm thâm trầm đó bay ra một đạo kiếm quang, vô cùng âm hiểm chém tới hạ âm của hắn.

- Đáng giận!

Kiếm sĩ áo đen này phi thân lên, một cước đá văng đạo kiếm quang ác độc đó, sau đó vung kiếm lướt thẳng tới.

- Gừ...

Nhưng phiền phức bên này còn chưa kết thúc, liền nghe thấy trên đỉnh đầu, một tiếng hổ gầm vang lên, Quan Ngạo đã một đao chém xuống.

- Quái vật này...

Kiếm sĩ áo đen biến sắc, không ngờ không dám trực tiếp đón đỡ một đao này, lại không rảnh đi truy sát Tôn quản sự, chỉ kịp lắc mình, vội vàng tránh né, sau đó kiếm quang súc thế trong tay liên tục khuấy động, hóa giải dư ba của một đao này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK