Lúc này, trong phủ thành chủ, yến tiệc đã được cử hành.
Vì nghênh đón các vị tiểu tiên nhân này, thành chủ đã dốc hết vốn liếng. Nào là sơn hào hải vị, nào là rượu ngon ủ lâu năm được ùn ùn đưa lên không dứt. Còn các quý tộc của thành Thái Nhạc cũng tìm mọi cách để thu hoạch được một chút gì đó từ yến tiệc này. Bọn họ đứng cạnh mấy tiểu tiên nhân, cười hùa theo những câu đùa, rồi cố ý khơi gợi để các tiểu tiên nhân kể những câu chuyện tu hành kỳ thú. Thậm chí có người còn dâng lên trân bảo trong nhà mình để kết thiện duyên với mấy vị tiên gia. Không khí buổi tiệc vô cùng náo nhiệt.
Trong đám đông này, không thể nghi ngờ rằng Phương Nguyên và Kỳ Khiếu Phong là hai trung tâm có sức hút nhất. Đặc biệt là Phương Nguyên từng rơi xuống vực rồi lại bò lên khiến mọi người cảm thấy vị thiếu niên từng đứng đầu Tiên Bảng này sâu không lường được. Dường như quý tộc của thành Thái Nhạc muốn đền bù những sự lạnh nhạt đã dành cho hắn vào lần Tiên Bảng bị hủy bỏ bằng việc trả lại sự nhiệt tình và quan tâm gấp bội.
Đối với việc này, Kỳ Khiếu Phong chỉ lẳng lặng nhìn còn Ngô Thanh thì rất khó chịu, mấy lần định tỏ thái độ đều bị hắn ngăn lại.
“Ha ha, Phương hiền chất, ngày trước ngươi và Tâm Dao là đồng môn tại Tiên Tử đường ở thành Thái Nhạc, bây giờ đã ở hai nơi khác biệt, một ở Thanh Dương tông, một lại ở Bách Hoa cốc thế nhưng tình nghĩa vẫn không phai nhạt. Không lâu trước đây, Tâm Dao đạt được một chút thành tựu ở Bách Hoa cốc, giờ đã mang thân phận tiểu đan sư. Lúc đó nó còn gửi thư về bảo là rất nhớ mong ngươi. Ngươi chờ ta lấy thư cho ngươi xem.”
Nói xong, Lữ thành chủ sai nô bộc đi lấy thư của đại tiểu thư.
Mấy đệ tử Thanh Dương tông nghe thế cũng hơi kinh ngạc, sự kiêu ngạo bị thu lại mấy phần.
Dù là đan sư hay khí sư thì lúc mới học đều dễ dàng, nhưng muốn nhập môn thì rất khó. Lữ Tâm Dao là con gái thành chủ, cùng tuổi với bọn hắn mà đã trở thành đan sư. Dù thế nào thì đây cũng là thành tựu khiến người ta khiếp sợ.
Thư vừa đưa đến, mọi người tranh nhau đọc. Phương Nguyên chỉ nhìn liếc qua một chút còn sắc mặt Kỳ Khiếu Phong thì trở nên âm trầm.
Trong thư này, Lữ Tâm Dao nói về nhiều chuyện nhưng mấu chốt là những chuyện chính đều xoay quanh Phương Nguyên.
Nàng có nói đến việc Phương Nguyên từ tạp dịch trở thành đệ tử tiên môn, nhưng việc Kỳ Khiếu Phong kinh tài tuyệt diễm, chỉ dùng một năm để thông qua Tiên Bia Lục Vấn, trở thành một trong Thanh Dương Tiểu Thất Tử, thậm chí có khả năng tranh đoạt thân phận chân truyền đệ tử thì lại không hề được nhắc tới.
Việc này khiến cho Kỳ Khiếu Phong dù vẫn đang cười nhưng trong mắt lạnh lẽo như băng.
Phương Nguyên thì không quan tâm lắm. Hắn chỉ không hiểu tại sao Lữ Tâm Dao dù đã đi Bách Hoa Cốc nhưng vẫn quan tâm đến vấn đề của mình. Thành chủ đã nhiệt tình khoản đãi nên hắn không thể nào không đến dự tiệc, thế nhưng trong lòng hắn vẫn muốn đi một nơi. Sau khi uống xong ba chén rượu, nhân lúc mọi người đang đàm luận về việc Lữ Tâm Dao tu hành tại Bách Hoa cốc, Phương Nguyên đứng lên, vái chào mọi người rồi nói:
“Tửu lượng của vãn bối có hạn. Ba chén rượu này ta xin kính các vị trưởng bối. Bây giờ ta xin phép cáo từ trước để về thăm thúc thúc và thẩm thẩm. Sau đó lại uống với các vị cũng chưa muộn!”
Thành chủ Lữ Mai Am vộ nói:
“Việc này không cần gấp. Bây giờ ta sẽ mời thúc thúc và thẩm thẩm của ngươi đến đây dự tiệc.”
“Không cần đâu.”
Phương Nguyên cười cười, nói:
“Thúc thúc và thẩm thẩm của ta đã quen cuộc sống nghèo khổ thế nên chắc là khó mà thích ứng được với yến tiệc kiểu này.”
Nói xong, hắn cáo từ mọi người, cười một tiếng rồi đi ra ngoài đại sảnh.
Các quý tộc thấy thế thì âm thầm cân nhắc ở trong lòng: “Phương gia đã xuất hiện một hậu nhân rất khó lường, e rằng về sau sẽ hùng cứ một phương tại thành Thái Nhạc. Nhà mình có lẽ nên sớm đến kết giao, tránh cho việc chưa kịp kết mối thiện duyên mà đã tạo thêm kẻ thù.”
“Hừ, tên này thật không có phép tắc. Dù sao lần này tới đây cũng nhằm mục đích làm nhiệm vụ. Thế mà hắn không hỏi ý kiến của Kỳ sư huynh đã tự tiện rời đi!”
Lúc này, Ngô Thanh bỗng nhiên cười lạnh, mở miệng nói một câu đầy bất mãn.
Mọi người trong yến tiệc nghe thấy thế thì hơi giật mình, không ngờ rằng Ngô Thanh lại có thái độ thù địch với Phương Nguyên như thế.
Hai người khác ở trong Thanh Phong thi xã là Hồng Đào và Lữ Trúc cũng rất nhanh nắm bắt được tâm ý của Ngô Thanh, cố ý cười nói:
“Các vị trưởng bối không cần nghĩ nhiều. Lần này chúng ta đến thành Thái Nhạc hàng yêu đều do Kỳ sư huynh lãnh đạo. Kỳ sư huynh có thể được coi là đứng hàng đầu trong các đệ tử mới của Thanh Dương tông. Dù là thực lực hay tu vi đều khó kiếm được người sánh bằng nên tất nhiên mọi người phải nghe theo huynh ấy.”
Các quý tộc của thành Thái Nhạc nghe thấy thế thì đều nhìn về phía Kỳ Khiếu Phong. Ánh mắt của họ có thêm mấy phần kính sợ.
Mặc dù bọn hắn không có tu vi nhưng mỗi người đều là kẻ già đời, tất nhiên đều nhìn ra rằng các đệ tử này đang thổi phồng về Kỳ Khiếu Phong.
“Nói rất đúng!”
Hồng Đào nói xong, Lữ Trúc ngay lập tức tiếp lời:
“Lần này có thể hàng yêu phục ma thành công hay không đều trông cậy cả ở Kỳ sư huynh và Tiểu Kiều sư muội. Còn tên phế vật kia chẳng qua là đi theo hưởng ké thành tích, không là cái thá gì cả. Khi chúng ta từ Thanh Dương tông đến đây, hắn chỉ có thể phòng thủ ở ngoài pháp chu mà thôi. Vậy mà dám rời đi khi chưa được phép của Kỳ sư huynh, quả là hành động không coi ai ra gì!”
Chương 107 Hủy hoại thanh danh (2)
“Ngạch…”
Mọi người của thành Thái Nhạc tròn mắt nhìn nhau, không rõ tình huống đang xảy ra.
Tại sao các đệ tử tiên môn đều tôn trọng Kỳ Khiếu Phong mà lại tỏ thái độ không tốt đối với Phương Nguyên?
Tiểu Kiều sư muội nghe những lời này thì lông mày nhíu chặt lại. Nhưng nàng chưa mở miệng nói thì Kỳ Khiếu Phong đã lên tiếng:
“Chúng ta đều là sư huynh đệ đồng môn. Những lời này không được nói nữa. Nếu truyền ra ngoài sẽ gây tổn hại tới thanh danh của tông môn!”
Nói xong hắn ngẩng đầu lên, hướng về phía bên ngoài phòng cười một tiếng rồi nói:
“Chu sư đệ, sao còn chưa vào uống rượu?”
Mọi người kinh ngạc nhìn về hướng đó thì thấy có một vị giáp sĩ đang đứng. Hắn đứng lẫn trong đám người, không lên tiếng. Mãi đến lúc Kỳ Khiếu Phong mở miệng, hắn mới giật mình, lúc xoay người lại thì sắc mặt đã đỏ bừng. Đây là thần thái vừa xấu hổ, vừa kích động lại có chút khó xử. Người này chính là Chu Thanh Việt.
“Ha ha, hóa ra ngươi ở nơi này!”
Hồng Đào nhìn thấy hắn thì lớn tiếng hô, vừa cười vừa vỗ tay.
Ngô Thanh cũng cười nói:
“Hóa ra ngươi ở đây. Thế mà không đến chào hỏi. Chẳng lẽ ngươi xem thường sư tỷ ư?”
Chu Thanh Việt nghe thế thì kích động đến đỏ mắt. Hắn đã sớm xuất hiện ở phủ thành chủ, thậm chí thành chủ còn để hắn đến đây tiếp khách, nhưng khi thấy Phương Nguyên thì hắn nào dám đến. Mãi đến khi Phương Nguyên rời đi thì hắn mới dám ló đầu ra, không ngờ bị Kỳ Khiếu Phong nhìn thấy. Bây giờ hắn nghe thấy những người này thân thiết gọi mình thì trong lòng cảm động đến không nói nên lời.
“Kỳ sư huynh, Ngô sư tỷ, Hồng sư huynh, Lữ sư huynh…”
Cuối cùng hắn nhịn không được, chạy tới chỗ mấy đệ tử tiên môn, quỳ mọp xuống đất, khóc lớn.
“Ngươi đã lớn như vậy còn khóc sướt mướt. Thật là khó coi quá đi.”
Ngô Thanh cười mắng một câu rồi đỡ hắn dậy. Thấy ánh mặt mọi người đang đổ dồn về đây thì nàng cố ý nói với giọng hòa nhã:
“Ngươi không cần đau lòng. Lúc trước ngươi bị người khác vu oan rồi bị trục xuất khỏi tiên môn khiến chúng ta đều rất tiếc hận. Chỉ là lúc đó Kỳ sư huynh đang nhận truyền đạo tại Phi Vân sơn nên không thể giúp ngươi. Nhưng trên đời có nhân quả, kẻ kia coi ngươi là bàn đạp để bước vào tiên môn thì đến bây giờ cũng không được sống tử tế. Hắn bây giờ nổi danh là phế nhân, chắc rằng sẽ sớm bị trục xuất khỏi tiên môn thôi!”
Nàng vừa nói ra lời này thì toàn bộ người của thành Thái Nhạc đều giật mình, cảm thấy đằng sau chắc chắn có một bí mật rất ghê gớm.
Việc Chu Thanh Việt bị trục xuất khỏi sư môn thì bọn họ đều biết, cũng nghe lỏm được rằng có liên quan gì đó đến Phương Nguyên. Nhưng Chu gia che giấu rất kín nên không ai biết rõ ràng nội tình bên trong. Bây giờ, theo lời của Ngô Thanh thì dường như Chu Thanh Việt bị Phương Nguyên hãm hại?
Trên thế gian này hai chữ danh lợi là nặng nhất. Mà danh lại quan trọng hơn lợi, thậm chí còn quan trọng hơn tính mạng.
Nói vu vơ mà làm ảnh hưởng đến sự trong sạch của người ta chẳng khác nào kết thù sâu như biển.
Bọn hắn không dám tin tưởng những lời này. Thế nhưng rõ ràng Ngô Thanh là đệ tử tiên môn, sao có thể mở miệng nói bừa?
Nhất thời, mọi người đều chần chừ, có người thầm nghĩ: “Chẳng trách Chu gia lại chèn ép Phương gia nhiều đến thế.”
Ngược lại, Tiểu Kiều sư muội ở bên cạnh không chịu nổi nữa, loại giá họa vu oan này ảnh hưởng đến thanh danh rất lớn. Nàng không ngờ rằng Ngô Thanh vốn xuất thân là tiểu thư của tu chân thế gia mà lại không hiểu chuyện. Nàng đang định mở miệng giải thích hộ Phương Nguyên thì Chu Thanh Việt đã xoay người sang nhìn nàng, ngập ngừng nói:
“Tiểu Kiều sư muội…”
Thấy bộ dạng này của hắn, Tiểu Kiều sư muội thở dài, nhớ tới việc người này từng xun xoe nịnh nọt mình nhiều lần. Lời nói đã ra đến miệng cũng bị nàng nuốt lại, định bụng sẽ nói cho Phương Nguyên biết trước rồi tính.
Đương nhiên, điều quan trọng hơn là nàng biết nếu lúc này mình nói ra trước mặt mọi người thì cũng có nghĩa là kết thù với Thanh Phong thi xã.
“Mau tới đây, dù ngươi đã không còn ở trong tiên môn nhưng chúng ta vẫn coi ngươi là sư đệ.”
Ngô Thanh cười, kéo Chu Thanh Việt ngồi xuống, vừa đánh giá hắn từ trên xuống dưới vừa nói:
“Sao ngươi lại mặc áo giáp?”
Chu Thanh Việt cẩn thận nhìn thành chủ rồi lí nhí nói:
“Đệ bị kẻ gian hãm hại, không được ở lại tiên môn. May thay lúc về thành Thái Nhạc được thành chủ ưu ái ban cho ta chức thống lĩnh. Bây giờ ta là tướng thủ thành của thành Thái Nhạc nho nhỏ này.”
Thành chủ Lữ Mai Am cười nói:
“Chu hiền chất không hổ từng là đệ tử tiên môn, ghét ác như kẻ thù, dũng mãnh hơn người. Trước đó không lâu, hắn từng dẫn 300 giáp sĩ vào núi trừ yêu, xung phong lên phía trước suýt mất mạng. Tuy nhiên cũng thành công giết được một con yêu thú.”
Mọi người nghe thế thì tấm tắc khen. Còn Chu Thanh Việt cũng không kìm được mà nở nụ cười xấu hổ.
Không khí của buổi yến tiệc lại trở nên sôi nổi, người ăn kẻ uống, nói cười ầm ĩ.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên có một con ngựa phi gấp vào phủ thành chủ. Kỵ sĩ ngồi trên ngựa không kịp xuống ngựa, vội vàng hô to:
“Bẩm báo thành chủ đại nhận, trăm dặm ở ngoài phía đông thành có yêu ma xuất hiện làm loạn, đã bắt đi bách tính của một thôn.”
“Cái gì?”
Mọi người trong sảnh nghe thế thì kinh hãi.
Chương 108 Chặt đứt phàm trần (1)
“Thúc thúc, thẩm thẩm, ta về rồi!”
Phương Nguyên đi tới trước cửa một căn nhà tranh cũ nát cách Thái Nhạc thành mười dặm, thấp giọng nói ra.
Tổ tiên của Phương gia vốn cũng là gia đình giàu có, chẳng qua là về sau xuống dốc, ruộng vườn của tổ tiên cũng bị Kỳ gia cướp đi, từ đó cũng ngày càng sa sút hơn, từ lúc Phương Nguyên bắt đầu hiểu chuyện, nhà của bọn họ cũng đã ở tại ngoài thành. Ký ức thuở ấu thơ của hắn chính là ở trong căn phòng củi nho nhỏ này. Cuộc sống của hắn cũng không quá tốt, mặc dù thúc thẩm không để hắn phải chết đói, thế nhưng cũng không có chăm sóc tốt cho hắn. Gia đình nhà nông, nhiều hơn một miệng ăn chính là nhiều hơn một gánh nặng, huống chi sức ăn của Phương Nguyên rất cao, vả lại từ lúc năm tuổi hắn liền bắt đầu theo Chu tiên sinh đi vào Tiên Tử đường đọc sách, thế nên hắn có rất ít thời gian đi ra ruộng làm việc, cũng vì thế nên hắn thường xuyên bị thúc thẩm đánh đập la mắng, việc này kéo dài mãi cho đến khi Phương Nguyên bộc lộ ra tài năng xuất chúng hơn những đứa trẻ khác trong Tiên Tử đường.
Nếu như không phải Chu tiên sinh trong Tiên Tử đường đức cao vọng trọng, yêu thích sự thông minh cùng với cần cù của Phương Nguyên, không đành lòng nhìn hắn phải sống cả đời với công việc đồng áng, cưỡng ép giữ Phương Nguyên ở lại Tiên Tử đường đọc sách, thì Phương Nguyên đã sớm bị thúc thẩm kéo vào trong ruộng làm việc rồi!
Chẳng qua, một lần đọc sách này vậy mà kéo dài tới tận mười năm, thế nhưng Phương gia lại chưa từng tặng cho Chu tiên sinh một món quà nào cả, đây cũng được xem như là một chuyện lạ.
Cũng chính là vì những chuyện này, mà tình cảm của Phương Nguyên đối với căn nhà mà mình lớn lên từ nhỏ này cũng không hề sâu nặng.
Nhưng mà, có tình cảm sâu nặng hay không là một chuyện, một ít việc bản thân mình có nên làm hay không lại là một chuyện khác. Dù thế nào thì hắn cũng là do thúc thẩm nuôi lớn, phần ân tình này hắn nhất định phải trả, những ngày qua hắn bận tu hành ở trong núi, cũng không hay nhớ tới chuyện này, thế nhưng bây giờ đã trở về, đương nhiên cũng phải hoàn thành việc này. Hắn dùng linh thạch đổi ra hai trăm lượng vàng chính là vì kết thúc phần ân tình này...
"Kẹt kẹt..."
Phương Nguyên vừa mới mở miệng, cánh cổng tre liền được mở ra, người ở bên trong giống như đã chờ hắn trở về từ sớm rồi.
“Ai nha... Ngươi... ngươi trở về rồi...”
Gương mặt khô vàng thô ráp của thẩm xuất hiện ở phía sau cánh cửa, vừa cẩn thận vừa căng thẳng quan sát Phương Nguyên.
Thấy vậy, Phương Nguyên liền biết rằng đã có người lắm mồm đem chuyện mình trở về Thái Nhạc thành nói cho thúc thẩm biết. Thấy được nét mặt của bà, hắn cũng đoán được vì sao bà lại khẩn trương đến như vậy, hẳn là bà còn không nắm chắc được mình quay về để báo thù hay báo ân.
“Ừm, nhận mệnh lệnh của tiên môn trở về trảm yêu trừ ma, thuận tiện vào nhà nhìn xem một chút!”
Phương Nguyên gật đầu một cái, liền vào nhà.
Trong phòng rất tối, để tiết kiệm dầu thắp, nếu như không có việc gì thì gia đình nhà nông thường không thắp đèn vào ban đêm, chẳng qua hiện nay Phương Nguyên đã có tu vi Luyện Khí tầng sáu, lại tu luyện qua một trong những loại pháp thuật cấp thấp là Pháp Nhãn Chi Thuật, thị lực vượt xa người thường, thế nên vẫn thấy rất rõ ràng. Căn nhà tranh vẫn chật chội giống như trước, trong phòng tràn đầy mùi thảo dược, trên mặt đất thì có một thằng nhóc da ngăm đen như cá chạch, đang ngồi xổm ở dưới bàn len lén nhìn hắn, mà ở trên giường, gương mặt thúc trông như tờ giấy vàng, khóe miệng rỉ ra bọt, sống dở chết dở mở to hai mắt nhìn về phía hắn...
“Thúc bị làm sao vậy?”
Phương Nguyên chỉ nhìn lướt qua, liền quay đầu hỏi thẩm.
“Ai, bị ốm, bị ốm lại không có tiền chữa trị, cho nên càng ngày càng nặng...”
Thẩm mới mở miệng liền mang theo tiếng khóc nức nở, có chút oán trách trách móc:
“Nhà chúng ta nghèo, trước kia thúc ngươi thường xuyên lên núi đi săn chút ít thịt rừng, đào một chút thảo dược để đổi lấy tiền tiêu, thế nhưng không nghĩ tới, tiệm thuốc của Chu gia không nhận thảo dược của nhà chúng ta. Trên núi xuất hiện yêu quái, hắn lại nhát gan, không dám lên núi đi săn nữa, cũng bởi vậy nên thời gian này lại ngày càng khó khăn hơn. Một khoảng thời gian trước, nghe nói ngươi đắc tội thiếu gia của Chu gia, làm cho hắn sợ đến mức mấy ngày không dám ra ngoài, cũng vì thế nên ông ấy mới mắc bệnh đấy. Mắt thấy bệnh của ông ấy càng ngày càng nặng, ta không thể làm gì khác hơn là đi tới trước cửa tiệm thuốc của Chu gia quỳ lạy, lúc này mới xin được một ít thuốc, kết quả sắc thuốc cho hắn uống mấy ngày nay cũng không thấy tốt hơn chút nào cả...”
“Thuốc không đúng bệnh!”
Phương Nguyên trầm mặc nửa ngày, gật đầu, chậm rãi đi tới bên giường thúc, nhẹ nhàng nâng tay ấn một cái tại mi tâm của hắn, truyền một luồng pháp lực vào, đột nhiên thân thể thúc hắn chợt run, bỗng nhiên ngồi dậy nôn ra mấy ngụm, mùi tanh hôi nồng nặc, thế nhưng tinh thần lại chuyển biến tốt hơn nhiều, mệt mỏi ngẩng đầu lên, mãi cho đến lúc này mới lắp ba lắp bắp nói với Phương Nguyên:
“Nguyên, ngươi...”
“Ta đã dùng pháp lực hóa giải ác khí trong lòng ngươi, tiếp nữa thì ăn viên đan dược này vào!”
Phương Nguyên lấy ra một viên Luyện Khí đan, muốn cho thúc ăn, lại cảm thấy hiện tại thân thể của hắn đang suy yếu, sợ rằng sẽ khiến cho bổ quá tiêu không nổi, liền gọi thẩm tới, nói cho bà ta biết:
“Mỗi ngày ngâm viên đan dược này vào trong nước, cho thúc uống nước, mãi cho đến khi nào viên đan dược này tan hết thì được!”
“Con muốn ăn, con cũng muốn ăn tiên đan, con cũng muốn làm thần tiên!”
Đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng kêu to cực kỳ thô bạo, thằng nhóc con người đầy bùn núp ở dưới đáy bàn kia cũng chính là con trai của thúc thẩm, đột nhiên nhảy lên, đưa tay muốn cướp viên đan dược này. Phương Nguyên mặc kệ nó cầm lấy cổ tay mình, thế nhưng cổ tay của hắn cứng như sắt thép, thằng nhóc con người đầy bùn kia dù đã dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể nào làm cho cổ tay của hắn run lên dù chỉ một lần, hắn gấp quá không biết làm gì hơn đành há mồm ra cắn tay Phương Nguyên.
Phương Nguyên khẽ lắc bàn tay, vứt thằng nhóc té xuống mặt đất. Thằng nhóc người đầy bùn kia vừa muốn xông lên lần nữa lại bị Phương Nguyên liếc mắt nhìn một cái, ngay lập tức liền bị dọa sợ tới mức toàn thân mềm nhũn, chẳng qua là ngồi dưới đất ôm chân thẩm khóc lớn:
“Con cũng muốn ăn tiên đan, con cũng muốn ăn tiên đan! Tại sao nó có thể làm thần tiên? Phụ mẫu từng nói hắn là tiện chủng, là tên ăn không ngồi rồi, tiện chủng cũng có thể làm thần tiên, vậy con cũng muốn làm thần tiên...”
Chương 109 Chặt đứt phàm trần (2)
“Ngươi... ngươi nói bậy bạ gì đó?
Thẩm bị dọa tới mức mất hồn mất vía, lập tức tát một phát thật mạnh vào mặt đứa con trai bảo bối của mình.
Sau khi đánh xong, lại sợ run cả người, ôm lấy con trai, dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Phương Nguyên, sợ hắn tức giận.
Phương Nguyên cũng không tức giận, từ lúc hắn còn nhỏ đã phải nghe không ít lời mắng chửi như vậy, dù nay thân phận của hắn đã khác xưa thế nhưng cũng không đến mức không chịu nổi mấy lời này, cứ coi như không nghe thấy gì là được. Hắn lấy hai trăm lượng vàng ra khỏi túi trữ vật sau đó đặt lên bàn, thản nhiên nói:
“Từ nay về sau hãy sinh sống cho thật tốt, những mảnh vàng này là ta mang về cho các người, về phần ruộng đất của Phương gia thì ta sẽ yêu cầu Kỳ gia phải trả lại, có thể đảm bảo từ nay về sau các người không còn phải lo tới chuyện cơm áo nữa, cũng sẽ không còn có ai dám bất kính với Phương gia nữa. Mấy thứ này cũng xem như là ta trả lại ân tình cho các người!”
“Ai da...”
Thẩm nhìn thấy vàng trên bàn, đầu tiên là giật nảy mình, sau đó thì lập tức nhào tới, ôm chặt không buông.
Thằng nhóc người đầy bùn đang đặt mông ngồi trên đất thì ôm cái bàn thật chặt không thả:
“Của con, tất cả đều là của con...”
Thậm chí ngay cả thúc đang nằm trên giường cũng ngồi thẳng người dậy, ánh mắt chỉ tập trung nhìn vào đống vàng sáng lấp lánh kia thôi:
“Ta còn có việc, đi trước!”
Nhìn thấy dáng vẻ của gia đình này, Phương Nguyên trầm mặc một lát, quay người đi ra khỏi cửa.
Sau lưng hắn chỉ vọng lại tiếng reo hò của cả gia đình kia, mãi mà không thấy tiếng kêu giữ hắn lại.
Tâm tư của hắn rốt cuộc cũng đã phai nhạt!
Sao thúc thẩm có thể hiểu được, trong mắt của người tu tiên, mấy trăm lượng vàng thì tính là cái thá gì, mấy mẫu ruộng đất thì được xem là cái thá gì?
Chỉ cần tu vi của hắn càng ngày càng cao hơn nữa, Phương gia sẽ trở thành đại thế gia lưu truyền mấy trăm năm trong Thái Nhạc thành, thậm chí muốn trở thành tu hành thế gia cũng không thành vấn đề. Thế nhưng tầm mắt của cả nhà họ lại vẫn nông cạn như vậy. Lúc này chỉ cần bọn họ mở miệng mời Phương Nguyên ở lại nhà ăn một bữa cơm, Phương Nguyên sẽ nhận cái nhà này, nhưng bọn hắn lại không làm vậy. Nếu đã thế, phần trần duyên này của Phương Nguyên thật sự bị chặt đứt!
Trở ra cửa, hắn nhìn lên bầu trời đang dần tối, khẽ thở dài đi về phía Tiên Tử đường.
Nếu nói thật ra, nơi này mới có thể xem như là nhà của hắn, Chu tiên sinh mới có thể xem như là người thân của hắn. Chỉ tiếc, Tiên Tử đường đã đóng cửa, Chu tiên sinh cũng đã trở về quê hương ở Thiên Nam, bây giờ cũng không có khả năng lại nhìn thấy lão nhân gia người ở đây rồi…
Nhìn qua Tiên Tử đường đang chìm trong màn đêm, trong lòng của Phương Nguyên hơi có xúc động.
Nhưng cũng là vào lúc này, tâm thần của hắn khẽ động, cảm nhận được cái gì đó, quay đầu nhìn về phía đông.
Trên bầu trời phương đông lúc này đột nhiên lại xuất hiện một đám mây đen kịt, yêu khí lưu chuyển, treo ngược giữa thiên địa.
"Có yêu ma tàn sát bừa bãi..."
Hắn nhíu mày, hơi kinh ngạc trong lòng: "Ta từng thấy miêu tả về yêu khí trên sách cổ trong tiên môn, dường như luồng yêu khí này không giống với những gì ta nhìn thấy trên sách. Yêu vật trong sách cổ của tiên môn nói tới chính là thú sống trong rừng thành yêu, thời điểm yêu vật ra ngoài làm loạn thì yêu khí thường trong suốt rõ ràng tung bay vô định, thế nhưng luồng yêu khí trong núi kia lại ngược lại, ngưng mà không tán, tập trung ở phía chân trời, phía trong dường như có tiếng ma quỷ thét gào, không giống yêu vật, ngược lại càng giống như là yêu pháp hơn. Trong đó có thể có gian trá, ta phải đi nhắc nhở bọn hắn một tiếng..."
Không nghĩ nhiều nữa, hắn gấp gáp quay người tiến về phía Thái Nhạc thành.
Cũng vào lúc này, bọn người Kỳ Khiếu Phong đang dự tiệc ở trong phủ thành chủ, nghe được tin cấp báo có yêu ma xuất hiện phá hoại, ngay lập tức cũng lâm vào hoảng sợ. Chẳng qua là suy tính thời gian mấy hơi thở, Kỳ Khiếu Phong liền chợt vỗ bàn một cái, đứng lên, cất cao giọng nói:
“Chư vị tôn trưởng chớ hoảng sợ, đã có đệ tử tiên môn chúng ta tới đây, yêu ma làm loạn cũng là tự tìm đường chết, lại mời mọi người tìm người tới dẫn đường, chúng ta lập tức đi tới trừ yêu!”
“Kỳ sư huynh nói rất hay, trảm yêu trừ ma chính là trách nhiệm của chúng ta!”
Trong số mấy vị đệ tử tiên môn khác, Ngô Thanh cùng với bọn người Hồng Đào cũng đều mở miệng hùa theo, hào tình vạn trượng.
“Không cần quá gấp, sao thời gian yêu ma tới làm loạn lại trùng hợp tới như vậy?”
Tiểu Kiều sư muội nhịn không được đứng lên, cau mày, trầm giọng nói ra.
“Tiểu Kiều sư muội, những người mà yêu ma kia làm tổn thương đều là bách tính của Thái Nhạc thành ta, nếu như chúng ta chậm một phút là có một người mất mạng!”
Kỳ Khiếu Phong cau mày, lạnh lùng nhìn về phía Tiểu Kiều.
Tiểu Kiều sư muội nghe như vậy lại thêm nhất thời không biết nên nói cái gì. Đối phương dùng đại nghĩa để ép người, chính mình lại còn có thể nói như thế nào bây giờ, đành phải thở dài, nói:
“Vậy cũng phải hành sự cẩn thận, mau mời người nào ra ngoài gọi Phương Nguyên sư huynh trở về...”
“Hắn đi đâu rồi?”
Kỳ Khiếu Phong nhịn không được nhíu mày, đột nhiên tâm tư chuyển một cái, nghĩ thầm: "Tại sao ta phải chờ hắn? Tên kia vốn tới kiếm công đức, có quy củ tiên môn ở đây, ta cũng khó mà nói hắn cái gì, nhưng bây giờ là do hắn tự ý rời đi, vậy nếu như không đuổi kịp đại sự trảm yêu trừ ma, cũng không thể trách chúng ta được. Nếu như hắn không ra mặt, mà chúng ta vẫn có thể chém chết đám yêu ma kia, chờ đến sau khi trở về tiên môn, chỉ sợ ngay cả nửa phần công đức hắn cũng không thể vớt được, nói không chừng còn phải bị phạt, bị đuổi xuống núi!"
Nghĩ đến đây, hắn liền lạnh giọng nói:
“Trảm yêu trừ ma là đại sự, cứu người như cứu hỏa, làm sao có thời gian để trì hoãn, chư vị sư huynh đệ, chúng ta lập tức dùng Pháp Chu để chạy tới đi, chờ Phương Nguyên tới thì để hắn tự tìm một con ngựa tốt đuổi theo chúng ta là được, lên đường đi!"
Đám người còn lại nghe xong mấy lời này thì nhất thời hiểu rõ ý tứ của hắn, hưng phấn không thôi, kêu to:
“Xuất phát, xuất phát!”
Vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt của Tiểu Kiều sư muội, thế nhưng ngay tại lúc này, nàng ta cũng không biết mình nên làm như thế nào đây.
Chương 110 Kệ bọn hắn đi (1)
“Tất cả đều đi hết rồi sao?”
Ngay khi Phương Nguyên vội vã khẩn cấp chạy tới bên trong Thái Nhạc thành, không ngờ hắn lại phải nghe thấy một tin tức khiến cho tâm tình của hắn trở nên rất xấu.
Tất cả đệ tử của Thanh Dương tông đi đến đây hàng yêu phục ma chung với hắn đều đã lên pháp chu tiến về khu vực có yêu ma phá hoại.
Hiện tại, ở trong Thái Nhạc thành chỉ còn lại duy nhất một mình hắn là đệ tử tiên môn, cùng với một đám giáp sĩ đang hò hét ầm ĩ, chỉ chực chờ xông ra ngoài để tương trợ cho các tiểu tiên gia đang hàng yêu, thành chủ Thái Nhạc thành Lữ Mai Am, Kỳ tướng quân cùng với một đám quý tộc trong thành cũng muốn đi xem náo nhiệt.
“Không sai, con ta nói trừ yêu như cứu hỏa, không thể nào chậm trễ được, đợi một lúc không thấy Phương hiền chất trở về đành phải mang theo các tiên môn đệ tử khác đi trước một bước. Phương hiền chất cũng không cần phải quá vội vàng, cứ theo chúng ta cùng đi tới là được...”
Kỳ tướng quân cười uy nghiêm mà lại không mất đi sự độ lượng, đắc ý mà cũng không tùy tiện.
Nhìn thấy hơn một nghìn binh giáp của Thái Nhạc thành đã xếp thành đội hình, thành chủ cùng với Kỳ tướng quân thì đã mặc áo giáp ngồi sẵn trên ngựa, tất cả quý tộc trong thành cũng đã có mặt, Phương Nguyên nhịn không được liền híp mắt lại. Hắn lờ mờ đoán ra được nguyên nhân tại sao mà Kỳ Khiếu Phong không đợi mình trở về liền đã gấp gáp lên đường hàng yêu. Bởi lẽ, chỉ cần mình không có mặt trong lúc hàng yêu, thì đừng nói gì đến việc kiếm được công đức, nói không chừng lại còn có thể bị tiên môn trách phạt nữa!
Dù sao thì những chuyện như thế này, nói lớn thì là lớn, nói nhỏ thì là nhỏ.
Nói nhỏ chuyện đi, thì là do thực lực của mình quá kém, không thể trợ giúp gì được trong lúc hàng yêu.
Nói lớn chuyện ra, thì là ngay trong thời điểm quan trọng khi hàng yêu trừ ma mà mình lại lâm trận bỏ chạy...
“Phương hiền chất, nếu như ngươi sốt ruột muốn đi gấp, ta đã chuẩn bị sẵn cho ngươi một con ngựa tốt!”
Thành chủ Lữ Mai Am thấy Phương Nguyên như thế, cũng trầm giọng mở miệng, dường như cố ý, lại tựa như vô tình giải thích một câu:
“Yêu ma làm loạn, chuyện xảy ra đột ngột, Kỳ hiền chất sợ rằng chậm trễ sẽ để mất thời cơ, liền đi trước một bước mang theo các đệ tử tiên môn cùng với Chu hiền chất Chu Thanh Việt, điều khiển pháp chu đi tới Ngọa Ngưu Sơn ở ngoài thành ba mươi dặm. Trước khi hắn rời đi cũng để lại một câu, hi vọng Phương hiền chất cưỡi khoái mã đi tới tương trợ...”
“Vậy mà còn có cả Chu Thanh Việt?”
Phương Nguyên nhớ tới tên khí đồ này, trong chốc lát cũng không nói nổi một lời.
Hắn nhìn thoáng qua thấy Kỳ tướng quân dường như là đang đắc ý, lại liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt thâm trầm của thành chủ Lữ Mai Am.
Kỳ Khiếu Phong bỏ lại một đệ tử tiên môn như mình ở lại, lại mang theo Chu Thanh Việt đi hàng yêu, cuối cùng là hắn đang có dụng ý gì?
Vào lúc này, bầu không khí ở trên đường cái bên ngoài phủ thành chủ dường như đang bị đè nén lại vậy.
Một đám quý tộc trong thành này đều đang cẩn thận quan sát Phương Nguyên. Ở yến tiệc ban nãy, bọn họ nghe Kỳ Khiếu Phong nói về mâu thuẫn giữa Phương Nguyên và Chu Thanh Việt, mặc dù không biết thật giả ra sao, cách bọn họ nhìn Phương Nguyên cũng đã hơi thay đổi.
Nhất là nhìn sự việc diễn ra cho tới hiện tại, bọn hắn đều có thể nhìn ra được Phương Nguyên bị các đệ tử tiên môn khác nhắm vào, nhất thời cũng có hơi lo sợ, cũng không biết vị phượng hoàng con xuất thân hàn môn này có thể do buồn bực xấu hổ quá mà thành giận, mà nổi giận ở ngay tại đây hay không...
Cũng chỉ có duy nhất vị Kỳ tướng quân kia cứ nói cười thoải mái, dường như đang chờ Phương Nguyên nổi giận vậy.
Thế nhưng nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người, sau khi Phương Nguyên nghe được tất cả những chuyện này cũng chỉ có hơi nhíu mày lại mà thôi.
Hắn vội vã chạy đến, vốn là vì muốn nói với đồng môn về điểm quỷ dị mà hắn phát hiện, để cho bọn hắn cẩn thận. Thế nhưng vậy mà bọn hắn lại bỏ mình mà đi trước, điều này làm cho tâm tình của Phương Nguyên dần dần lạnh đi. Nếu như lúc này hắn cưỡi ngựa chạy tới thì vẫn có thể theo kịp, thế nhưng... Phương Nguyên trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng từ từ ngẩng đầu lên, trên gương mặt của hắn cũng không hiện lên vẻ xấu hổ, ngược lại xuất hiện một nụ cười nhạt...
“Thế thì không cần, bằng thực lực của bọn hắn, chém giết mấy con tiểu yêu chắc hẳn cũng không có vấn đề gì, ta cần gì phải gấp gáp?”
Nói xong, vẻ mặt của hắn cũng dần bình thường trở lại, cũng không còn hiện lên vẻ gấp gáp nữa.
“Cũng tốt!”
Thành chủ cùng với một đám quý tộc nhẹ nhàng thở ra, cũng cảm thấy có hơi thất vọng, vội vàng cười hùa theo.
“Báo... Trong Thái Nhạc thành có một nghìn giáp sĩ, trừ Chu thống lĩnh ra, bảy đại thống lĩnh còn lại đều đã sẵn sàng đợi mệnh lệnh chờ phân phó!”
Cũng vào ngay lúc này, lệnh binh từ trong thành chạy đến, lớn tiếng thông báo cho Kỳ tướng quân cùng với Lữ Mai Am.
“Nếu như thế, nhanh chóng đi đến Ngọa Ngưu Sơn, viện binh gấp cho các tiểu tiên gia!”
Kỳ tướng quân nghe vậy, liền quát lên một tiếng thật to, dẫn theo một đám quý tộc ở trong nội thành phóng ngựa ra khỏi thành.
Mặc dù Kỳ tướng quân nói là "đi nhanh, viện binh gấp", nhưng có một nghìn giáp sĩ đi bộ theo, đương nhiên là tốc độ không thể nào quá nhanh được. Huống hồ bọn họ còn dẫn theo rất nhiều quý tộc ban nãy vừa mới dự tiệc ở trong phủ thành chủ. Những người này cũng đều mang ý nghĩ chạy tới xem các tiểu tiên gia trừ yêu như thế nào mà thôi, cũng đã tính trước là có những tiểu tiên gia kia ở đấy, cho dù là có phải đối mặt với yêu ma thì cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì cả, bởi vậy tất cả đều không vội vàng, chẳng qua là cưỡi ngựa chạy chậm đi đến mà thôi.
Mà tại lúc này, Phương Nguyên cũng cưỡi ở trên một con ngựa, chậm rãi từ từ xuất phát đi theo đám người, không nhanh không vội, giống như là đi dã ngoại du xuân vậy. Trên đường đi, không biết có bao nhiêu người đều nhìn trộm hắn, thấy hắn thực sự rất bình tĩnh, đều tấm tắc cảm thấy kỳ lạ.
“Phương hiền chất, đừng trách lão phu lắm miệng, ngươi và Khiếu Phong hiền chất còn có Thanh Việt hiền chất đều là đồng môn, tất cả đều là do Chu tiên sinh dạy dỗ, cũng đều là hài tử lớn lên ở Thái Nhạc thành. Ở trên con đường tu hành các ngươi vốn nên hỗ trợ lẫn nhau mới đúng, cần gì phải làm đến mức này chứ...”
Chẳng biết từ lúc nào, thành chủ Lữ Mai Am chạy tới bên cạnh Phương Nguyên, cùng đi song song với Phương nguyên, thở dài mở miệng.