Nhưng dù nàng tuổi nhỏ, nhưng lại cực kỳ kiêu căng, rõ ràng nàng thấp hơn Phương Nguyên một cái đầu, nhưng lúc nói chuyện mơ hồ có cảm giác từ trên cao nhìn xuống.
- Là do mình luyện đan quá nhanh, nên nàng cảm thấy bị mình cướp danh tiếng?
Phương Nguyên nhìn nàng đang ngạo khí, chỉ cười cười, nói.
- Ngươi nói đúng!
Hình như cô nương kia không ngờ hắn sẽ trả lời, nàng hơi ngẩn người, nhàn nhạt nói.
- Hơn nữa, dù ngươi luyện đan nhanh, nhưng chỉ biết theo đuổi tốc độ, vậy thì hoả hầu sẽ không đủ, đan dược luyện ra sẽ có tạp chất nhiều.
Phương Nguyên gật gật đầu, nói.
- Ngươi nói đúng!
Thấy dáng vẻ không thèm quan tâm kia của hắn, trên mặt của cô nương kia loé lên sự tức giận.
- Ngươi chỉ biết mỗi câu đó sao?
Phương Nguyên chỉ quay đầu nhìn nàng một cái, cười cười, nói.
- Gặp lại sau!
Vừa dứt lời, hắn đã đằng vân, hoá thành làn ánh sáng bay xa.
Cô nương áo đỏ sững sờ, giận dữ nhìn về phía Phương Nguyên bay đi, dùng sức giơ nắm đấm.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Trong ba ngày này, Phương Nguyên tìm hiểu đan dược càng sâu hơn.
Bây giờ hắn đã có trụ cột đan đạo, lại có đan phẩm Tử Đan, và sự nỗ lực học tập kiến thức về linh dược, trí nhớ về các loại đan phương thường gặp, trên trình độ nào đó, hắn đã không phải người mới bước vào đan đạo nữa. Quan trong hơn, trong khoảng thời gian này, Phương Nguyên đã đưa Thiên Diễn Thuật đi vào trong đan đạo, làm cho trình độ luyện đan của hắn tăng nhanh như gió...
Đương nhiên, bây giờ đến trình độ nào, hắn cũng không đoán ra được…
Nhưng có thể chắc chắn một điều, đối với đan sư bình thường, nếu không có đại đan sư tham gia vào cuộc thi, ít nhất hắn có năm phần nắm chắc đoạt giải nhất, dù sao, cuộc thi đan sư hay trận sư, thật ra chỉ để người trong thiên hạ lấy được danh hào đại đan sư hoặc đại trận sư, những người đã có danh hào đó rồi, sẽ không tiếp tục tham gia.
Mà trong lúc này, hắn cũng bắt đầu luyện chế đan dược đột phá Kim Đan cho Quan Ngạo, hắn muốn luyện một lò Tử Kim Bát Bảo Đan, trong đó cần tám loại bảo dược, sáu mươi bốn gốc linh dược, những thứ đó, hắn đã có trong túi càn khôn rồi, vấn đề ở ở chỗ, lúc Phương Nguyên dùng Thiên Diễn Thuật để suy tính đan dược, hắn cảm thấy vẫn nên dùng một cây thần dược nữa mới ổn.
Nhưng vấn đề ở chỗ, thần dược vô cùng khan hiếm, không phải muốn có là có ngay.
Vì vậy, chuyện luyện đan cho Quan Ngạo vẫn nên tạm thời gác lại, chờ có thời gian rảnh, hắn đi tìm thêm thần dược rồi mới luyện chế.
- Đầu tiên báo đại khảo đan đạo, sau đó đi đến lấy tư cách tham gia đại khảo trận đạo!
Ngày thứ ba, Phương Nguyên vẫn đang tìm hiểu đan thuật, hắn đã thức một đêm chưa ngủ, nhưng với pháp lực bây giờ của hắn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, sau khi bước vào cảnh giới Kim Đan, thân thể hắn ngày càng cường hãn, tinh lực sung túc, Trúc Cơ không thể nào so sánh được.
Bây giờ ánh mặt trời đã chiếu qua cửa sổ, hắn chậm rãi xoay người, quyết định đi lấy áo bào đan sư trước, sau khi đứng dậy, Phương Nguyên tạo Thanh Thủy Phù rửa mặt, dùng muối xanh súc miệng, thay một chiếc áo bào xanh rồi mới ra ngoài. Vừa mới bước ra cửa, Phương Nguyên nhìn thấy Quan Ngạo bưng một chén sứ nát, ánh mắt lấp lánh ngồi xổm dưới cây liễu, nhìn chằm chằm mèo trắng đang lười biếng tắm nắng bên trên.
Hắn có chút ngạc nhiên hỏi.
- Ngươi làm gì đấy?
Quan Ngạo lập tức thở dài một tiếng, nói.
- Đợi mèo đi đái…
Phương Nguyên kinh ngạc.
- Đợi mèo đái làm gì?
Bỗng nhiên trong đầu hắn hiện lên một vấn đề kỳ dị.
- Vị miêu huynh này cũng đi đái?
- Hazz, tất nhiên là có chỗ dùng, ngươi đi nhanh đi, đừng quấy rối nó, không chịu đái…
Quan Ngạo không kiên nhẫn phất tay với Phương Nguyên, ra hiệu hắn đi nhanh lên.
- Lại còn ghét bỏ cả ta luôn…
Phương Nguyên bất đắc dĩ, xoay người ra cửa viện, trước khi đi hắn còn quay lại dặn dò.
- Nước đái mèo không thể uống…
Quan Ngạo dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn.
- Ngươi nghĩ ta ngốc hả?
...
...
Đạp mây bay xuống Xích Thủy Đan Khê, bên cạnh đại điện đã có không ít người tụ tập lại, bọn họ thảo luận sôi nổi, có người nở nụ cười đầy mặt, cực kỳ tự tin, có người than thở, có vẻ rất thất vọng, nghe lời bàn tán của bọn họ Phương Nguyên hiểu ra, hóa ra những người này đến đây để chờ kết quả của cuộc thi đan đạo nhỏ.
- Lúc đan thành, có thông qua được hay không, trong lòng đã rõ ràng, cần gì phải xem bảng danh sách?
Phương Nguyên thầm nghĩ trong lòng như thế, hắn muốn trực tiếp đi lấy đan bào của mình, những bỗng nhiên trong lòng khẽ động, muốn nhìn thử xem trong bảng danh sách này, ai là người đứng đầu, nên hắn gim đám mây xuống, cất bước đi về chỗ dán bảng danh sách.
- Hazz, khổ tu đan đạo mấy trăm năm, cuối cùng cũng có tên đan sư…
- Trời ạ, vị tiểu ca họ Tôn này, chỉ mới mười hai tuổi đã có tên đan sư sao?
- Có là gì chứ, có người nói đan sư nhỏ nhất chỉ mới bảy tuổi…
Đi xuyên qua đám người, trong tai nghe nhiều tiếng bàn tán, ngược lại làm Phương Nguyên hơi xúc động, tu hành quan trọng nhất là thiên phú, đan đạo cũng vậy, có người khổ tu mấy trăm năm, nhưng không bước qua nổi cánh cửa, có người trời sinh đã am hiểu đan đạo…
Chương 762 Kết quả bất ngờ (2)
- Chúc mừng Kiều sư huynh, đứng ở ba vị trí đầu, kỳ tài đan đạo như huynh sẽ danh chấn bốn phương!
Ở phía trước, một đám người cười to, chúc mừng một tu sĩ áo trắng, nhưng người đó lại cười khổ, than thở với đám người xung quanh.
- Hazz, lời này của các vị làm ta ngượng ngùng chết, chỉ là một cuộc thi nhỏ thôi, lại không đứng đầu được, bị một cô nương vô danh cướp mất...
Phương Nguyên nghe đến đây, hắn ngẩn người, trên mặt hiện lên sự khó có thể tin nổi.
- Ta không phải người đứng đầu?
Sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng, nhanh chân đi về phía trước, người xung quanh thấy hắn có tu vi Kim Đan, đều tránh đường cho hắn đi đến vách tường dán bảng thì thấy cô nương áo đỏ từ bên cạnh quay ra, bên người còn có hai tu sĩ áo bào đen, đội nón vành rộng, vô hình ngăn những tu sĩ khác bên ngoài.
Nàng cũng nhìn thấy Phương Nguyên, hơi ngẩn người ra, sau đó trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt, có thể thấy được sự kiêu ngạo tự đắc, nàng khẽ nâng cằm lên, cười nói.
- Ta từng nói với ngươi rồi, nhanh, chưa chắc đã tốt…
- Ngươi là người đứng đầu sao?
Phương Nguyên nhìn nàng một cái, sau đó đưa ánh mắt nhìn về bảng danh sách phía sau nàng.
Chỉ thấy người đứng đầu danh sách tên là “Lý Hồng Kiêu”, đoán là cô nương áo đỏ kia rồi, nàng nghe xong lời của Phương Nguyên, sắc mặt càng đắc ý hơn, gật đầu nói.
- Đây tính là gì, ta còn muốn trên cuộc thi…
- Tránh ra…
Phương Nguyên không nghe nàng nói, trực tiếp lách qua bên cạnh, ánh mắt liếc về phía tờ danh sách đầu tiên.
Cô nương áo đỏ không vui, cắn nhẹ móng tay của mình.
- Đám người giám đan kia mắt mù sao?
Phương Nguyên lạnh lùng nhìn bảng danh sách, sắc mặt càng ngày càng lạnh lẽo.
Người đứng đầu không phải hắn đã là ngạc nhiên lắm rồi, vậy mà cả ba vị trí đầu cũng không có tên hắn?
Đây là một kết quả không thể chấp nhận nổi!
Lúc đan dược ra lò, trong lòng hắn đã có dự đoán, chắc chắn sẽ lấy được vị trí đứng đầu, ai ngờ ngay cả ba vị trí đầu cũng không có?
- Nhớ lúc luyện đan ngươi tạo ra danh tiếng rất lớn, không biết bây giờ đứng ở vị trí nào?
Cô nương áo đỏ đi đến gần Phương Nguyên, xem bảng với hắn.
Phương Nguyên không quan tâm đến nàng, ánh mắt hắn lạnh dần, nhìn xuống bên dưới.
Cô nương áo đỏ nhìn thấy sắc mặt hắn hơi khó coi, cười nói.
- Nói cho ta biết tên của ngươi, ta tìm giúp ngươi…
Phương Nguyên vẫn không quan tâm đến nàng, hắn nhanh chóng đọc một lượt hết bản danh sách.
Sau đó, ánh mắt hắn dần dần híp lại.
Cô nương áo đỏ kia nhìn vẻ mặt hắn, nhỏ giọng cười nhẹ nói.
- Lẽ nào ngươi thi rớt? Nhưng ngươi là Kim Đan đấy, vốn dĩ được người ta gọi là đan đồ Kim Đan đã không dễ nghe rồi, bây giờ còn rớt luôn bảng cuộc thi đan đạo, đúng là… Khó mà chấp nhận được?
Ở gần bảng danh sách còn có mấy tu sĩ hạ viên Xích Thủy Đan Khê đang chờ xem bảng, lần này người đến tham gia cuộc thi không chỉ có mình Phương Nguyên, dù sao bọn họ đang ở Xích Thủy Đan Khê, lại làm người chuẩn bị cho cuộc thi sáu đạo, vậy mà một cái tên đan sư cũng không có, đúng là khó nghe, vốn dĩ bọn họ nhìn thấy Phương Nguyên bước đến, theo bản năng lui ra, không muốn đối mặt với hắn, nhưng không ngờ, nghe được lời của cô nương kia, sắc mặt của đám người kia trở nên ngạc nhiên, sau đó cứng đờ, lùi ra ngoài.
Mãi cho đến khi cách Phương Nguyên khá xa, bọn họ mới nháy mắt với nhau cười lớn.
- Trời ai, tên tu sĩ tạp đan kia chẳng lấy nổi cái tên Đan Sư sao?
- Nhìn dáng vẻ tự tin ba ngày trước, ta còn nghĩ hắn sẽ trở thành đan sư chứ, sao lại thi rớt?
- Hắn đã là cảnh giới Kim Đan, pháp lực mạnh mẽ, thần thức cũng mạnh, dù nhắm mắt cũng có thể luyện ra được một viên bảo đan hợp lệ mới đúng, hơn nữa ngày thường hắn là người khổ luyện, tất cả mọi người đều nhìn thấy, ai mà ngờ hắn lại thi rớt chứ?
- Cũng không thể nói như vậy, luyện đan cũng cần xem thiên phú…
- Ha ha, vốn là tạp đan, không có hi vọng tu hành, bây giờ cũng chẳng vào được đan đạo, tiếp theo có thể làm gì chứ?
Đám người kia đều từng chứng kiến Phương Nguyên phát uy, không dám ra mặt trêu chọc, nhưng bây giờ lại cười lớn, có nhiều người cảm khái, cười trên sự đau khổ của người khác, cũng có người vội vàng đưa tin tức này về Xích Thủy Đan Khê.
Mà người xung quanh nghe bọn họ bàn tán cũng hơi kinh ngạc, nhìn theo ánh mắt của đám người kia để tìm kiếm.
Dù sao chữ tu sĩ Kim Đan phối hợp với từ thi rớt này, đúng là hơi chói mắt.
Rất nhanh, có nhiều ánh mắt tập trung lên người Phương Nguyên.
Lúc này, Phương Nguyên mặc một bộ áo màu xanh, đứng trước bảng danh sách, cực kỳ dễ thấy, hắn chắp hai tay sau lưng, ánh mắt tĩnh lặng nhìn lại bảng danh sách ba lần, sau đó xác nhận một vấn đề, trong ba trăm cái tên trên bảng danh sách, không có tên hắn.
Nói cách khác, hắn đã thi rớt!
Đường đường hắn là tu sĩ Tử Đan, khổ sở học tập đan đạo mấy tháng trời, bỏ ra bao nhiêu công sức, muốn làm một tiếng hót kinh người trong cuộc thi sáu đạo.
Chương 763 Khảo Hạch Có Vấn Đề (1)
Nhưng hôm nay, hắn lại rớt cuộc thi đan dược nhỏ!
Trong lòng có cảm giác quái dị xông lên, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, bỗng nhiên, hắn nghĩ đến bóng ma luôn quanh quẩn trong lòng mình, một ký ức không thể nào quên, chính là ở Thái Nhạc Thành, vốn dĩ mình là người đứng đầu, cao cao tại thượng, chuẩn bị một bước lên mây, kết quả bầu trời thay đổi, bản thân rơi rụng phàm trần, một mình ngồi bên hồ nước cạnh phủ thành chủ, lặng lẽ đón nhận mọi ánh mắt cười nhạo…
Vì vậy, trái tim của hắn không bình tĩnh nổi nữa.
- Hì hì, rớt bảng cũng không sao…
Cô nương áo đỏ Lý Hồng Kiêu ở bên cạnh hắn cười nhẹ nói.
- Không làm được đan sư thì đi lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm hành y cứu người vẫn được mà!
Phương Nguyên như không nghe được lời nàng nói, hắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người rời đi.
Bóng người như điện, hóa thành một đạo linh quang bay đến giữa không trung, bay thẳng về phía thượng viện Xích Thủy Đan Khê.
Xích Thủy Đan Khê bản chất là một dòng suối quấn quanh núi, thượng, trung, hạ viện được xây dựng dựa vào lưng núi, thượng viện ở cao nhất… Phương Nguyên có lệnh bài Xích Thủy Đan Khê, tất nhiên có thể tự do đi vào đại trận bao phủ toàn bộ Xích Thủy Đan Khê, nhưng nếu hắn muốn đi vào thượng viện, vẫn cần phải thông báo một tiếng. Nhưng lúc này, trong lòng hắn chỉ có lửa giận, đâu nhớ được những thứ đó, một đạo linh quang bay thẳng về phía thượng viện, sau đó rơi thẳng xuống, áo bào xanh phần phật, đi về phía chính điện của thượng điện.
- Hắn… Muốn tìm đám đan sư thượng viện để đối chất sao?
Ở gần thi viện, mọi người nhìn thấy cảnh Phương Nguyên vọt thẳng về phía thượng viện, trong lòng giật cả mình.
Bình thường, dù có thân phận cao đến đâu, để tỏ lòng kính mến, cũng cần đi vào từ cửa chính, chậm rãi bước lên mười bậc thang lên đỉnh núi, vậy mà tu sĩ tạp đan này lại tức giận, không quan tâm đến quy củ, trực tiếp xông vào trong thượng viện.
Bọn họ vừa mừng vừa sợ, nhanh chóng chạy về phía Xích Thủy Đan Khê, trong lòng thầm nghĩ: Có drama xem.
- Chúng ta cũng đi xem một chút!
Ánh mắt cô nương áo đỏ khẽ thay đổi, đạp không bay lên.
- Công…
Hai người mặc áo đen bên dưới, vội vàng mở miệng gọi.
Nhưng chỉ mới nói một chữ, cô nương kia đã quay đầu liếc nhìn, hai người câm như hến.
Cô nương áo đỏ không quan tâm đến bọn họ nữa, đi thẳng đến.
...
...
- Phương tiền bối, ngươi tự tiện xông vào thượng viện, có chuyện gì…
- Này này… Sao lại đi thẳng vào rồi…
Trước cửa đại điện Xích Thủy Đan Khê, mấy tiểu đồng nhìn thấy Phương Nguyên mặt mũi âm trầm chạy đến, bọn họ vội vàng ngăn hắn lại, nhưng Phương Nguyên không thèm quan tâm, trực tiếp bước đến cửa đại điện, bọn họ muốn vươn tay kéo hắn lại, nhưng lại không chạm được một góc áo, đợi đến lúc phản ứng lại thì đã thấy Phương Nguyên đi vào đại điện rồi, bọn họ kêu khổ trong lòng, nhanh chóng đi vào theo sau.
Bên trong đại điện, Hứa chấp sự đang ngồi nói chuyện với mấy vị đan sư khác, thấy Phương Nguyên lạnh lùng xông vào, mấy tiểu đồng ở bên ngoài đang hoang mang, không ngăn cản được, hắn nhíu mày, nói.
- Ngươi đến thượng viện làm gì?
Phương Nguyên nhìn quanh đại điện, nhàn nhạt nói.
- Lần khảo hạch này có vấn đề!
Hứa chấp sự còn nghĩ rằng Phương Nguyên ngốc ở hạ viện đủ rồi, muốn tìm mình đánh quan hệ, để đưa lên trung viện, không ngờ hắn lại nói về lần khảo hạch kia, Hứa chấp sự ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi lại.
- Có vấn đề gì?
Phương Nguyên hơi trầm ngâm, nói.
- Ta không phải là người đứng đầu, thậm chí không có tên trên bảng, chắc chắn có vấn đề.
- Chuyện này…
Xung quanh yên tĩnh, trong đại điện, sắc mặt mọi người trở nên quái dị.
Một lúc sau, có người nhịn không được bật cười, cuối cùng mọi người không nhịn nổi nữa phá cười lên.
Bọn họ còn không biết Phương Nguyên thi rớt, vừa nghe hắn nói câu này, bọn họ mới biết hóa ra tu sĩ tạp đan hạ viện này cũng tham gia khảo hạch đan đạo, không ngờ hắn đường đường là tu sĩ Kim Đan, tham gia tiểu khảo còn thi rớt?
- Đây là không nhịn nổi, thẹn quá hóa giận sao?
Ngay cả Hứa chấp sự cũng nhịn không được nói.
- Phương tiểu hữu, người tham gia tiểu khảo đan dược lấy được tên đan sư rất nhiều, ta không biết ngươi lại rớt khỏi bảng, đoán là trong lòng ngươi rất không phục, điều này ta cũng hiểu được, nhưng ngươi nghĩ mọi chuyện đơn giản quá, mặc dù đây là một cuộc thi nhỏ, nhưng tuyệt đối không phải là một chuyện nhỏ, mỗi đan dược phong tồn đều được ba vị đan sư thượng viên thay nhau đánh giá rồi mới đưa ra kết quả, mà đan dược của ba vị trí đầu, chính là do rất nhiều đan sư thượng viện cùng nhau đánh ra mới thông qua…
Dứt lời, hắn cười nhẹ một cái, nói.
- Quy trình khảo hạch đã dùng trong mấy ngàn năm, không có vấn đề!
Vào lúc này, xung quanh thượng viện có rất nhiều người, tu sĩ trung viện và hạ viện cũng mượn lý do làm việc đi vào thượng viện, đứng xem trò vui bên ngoài cửa điện, nghe xong lời của Hứa chấp sự, bọn họ đều khe khẽ cười.
Mà Phương Nguyên thật lòng suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên nói.
- Nếu quy trình không có vấn đề, vậy thì người của các ngươi có vấn đề!
- Oanh
Hắn vừa thốt ra những lời kia, xung quanh vang lên tiếng cười nhao.
- Tu sĩ tạp đan kia điên rồi sao?
- Thi rớt thì không chịu nổi, nên chạy đến hỏi đám lão đan sư thượng viện sao?
Chương 764 Khảo Hạch Có Vấn Đề (2)
- Hắn cảm giác mình không thi được tên đan sư, sợ chẳng ở lại nổi hạ viện, nên chạy ra gây chuyện sao?
- …
- ...
Mắt thấy xung quanh có càng nhiều người tụ tập, Hứa chấp sự nhịn không được nhíu mày, lạnh lùng lướt qua bốn phía, sau đó không kiên nhẫn nói.
- Phương tiểu hữu, ngươi đừng gây chuyện nữa, quy trình thi cử không có vấn đề, các vị đan sư đều là người đức cao vọng trọng, càng không có vấn đề gì, nếu ngươi không cam lòng bị rớt khỏi đan bảng, vậy thì càng nên cố gắng quay về học thêm, lui ra đi!
Trong lời nói có sự không vui, người ngoài điện càng ngày càng nhiều, cũng càng khó xem.
Nhưng Phương Nguyên nghe xong thì sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhàn nhạt nói.
- Nếu ngươi cảm thấy không có vấn đề, vì sao không nghiệm đan lần nữa?
Hứa chấp sự thấy hắn không đi, trong lòng cảm thấy hơi bất mãn, hắn chậm rãi đi đến trước người Phương Nguyên, cau mày nói.
- Ngươi nói lung tung cái gì, trong cuộc thi đan đạo, có mấy trăm, mấy ngàn người thi rớt, nếu như ai cũng không cam lòng, chạy đến yêu cầu chúng ta nghiệm đan lần nữa, vậy Xích Thủy Đan Khê chúng ta còn thời gian xử lý những chuyện khác nữa sao?
Nghe ra sự thiếu kiên nhẫn trong lời nói của Hứa chấp sự, mọi người theo bản năng nhìn về phía Phương Nguyên.
Vốn dĩ lời kia cũng có lý, nhưng sau khi Phương Nguyên nghe xong, hắn bình thản nhìn Hứa chấp sự, nhàn nhạt nói.
- Nếu là thành tích của một cuộc thi nhỏ thôi mà làm người tham gia không cam lòng, cảm thấy nó có vấn đề, ngươi còn làm những chuyện khác làm gì nữa?
- Làm càn!
Hứa chấp sự nghe xong những lời đó, trong lòng giận dữ, tiện tay vỗ một chưởng lên lò luyện đan bên cạnh.
Phương Nguyên làm lớn chuyện như vậy, làm cho nhiều người vây xem, làm cho hắn có cảm giác không có quy củ gì hết...
Hơn nữa người này ngông cuồng như thế, Xích Thủy Đan Khê không thể giữ hắn lại, ngay cả Tử Tiêu động chủ cũng vô dụng, hắn vỗ lên một cái lò luyện đan, muốn kêu người chung quanh đến, đưa kẻ này đi ra ngoài, tránh việc hắn ở đây làm trò cười cho những người khác...
Hứa chấp sự nổi giận bùng phát, đánh một chưởng lên lò luyện đan, đánh cho lò luyện đan xẹp xuống một miếng.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, không ngờ rằng ánh mắt Phương Nguyên cũng trở nên lạnh lẽo, bước một bước lên, vỗ thêm một chưởng lên trên lò luyện đan.
Trong lòng Hứa chấp sự không kiên nhẫn, tức giận bùng lên, chẳng lẽ trong lòng Phương Nguyên không tức sao?
Nói lâu như thế, kết quả biến thành một kẻ cố tình gây sự?
- Rào...
Một chưởng kia của Hứa chấp sự, chỉ đánh lò luyện đan bằng huyền thiết kia lõm xuống một miếng, vậy mà một chưởng của Phương Nguyên đánh ra, lò luyện đan đã ầm ầm đổ xuống, trực tiếp biến thành một đống sắt vụn, bốc khói đen cuồn cuộn…
Trong nháy mắt, người xung quanh đều kinh hãi, lùi về sau một bước.
Nhìn lò luyện đan nổ thành đống sắt vụn, khói bụi hừng hực bay lên, cả đám người câm như hến.
Đa số không ai nhìn thấy Phương Nguyên ra tay thế nào, cũng do đánh một chưởng kia quá nhanh, không biết là pháp lực của ai đánh nổ lò luyện đan, nhưng cảnh tượng này quá kinh khủng, làm mọi người giật nảy mình.
Sợ hãi nhất phải nói đến Hứa chấp sự, hắn biết một chưởng của mình đánh vào lò luyện đan kia cũng không có lực lượng mạnh đến vậy, cộng thêm hắn đứng gần Phương Nguyên, bị khí tức trên người hắn ảnh hưởng, chỉ trong chốc lát, sau lưng Hứa chấp sự đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng lạnh lẽo, hắn nhìn mặt Phương Nguyên, theo bản năng lùi lại mấy bước, nói.
- Ngươi… Ngươi muốn thế nào?
Mãi đến tận khi hắn mở miệng nói chuyện, Hứa chấp sự mới biết mình bị mất tiếng.
Trong lòng cảm thấy cực kỳ ngơ ngác, vì sao tu sĩ tạp đan này có lực lượng mạnh đến vậy chứ?
Đi bên cạnh hắn còn có tên người hầu to con trời sinh thần lực kia nữa, hay là còn có gì khác…
Đến lúc này, bỗng nhiên hắn mới ý thức được một vấn đề, tu sĩ họ Phương này nói mình là tu sĩ tạp đan lúc nào?
Bởi vì hỏi đan phẩm người khác, là muốn thăm dò đạo hạnh của người khác, đây là chuyện kiêng kỵ trong giới tu hành, vì vậy lúc Phương Nguyên vào Xích Thủy Đan Khê báo mình là Kim Đan hai tầng ra, không nhắc đến đan phẩm, là do mọi người tự mình nhìn ra.
Nhưng mọi người nhìn đúng thật sao?
Phương Nguyên nén giận, đập tan một lò luyện đan, nhưng vẫn chưa nguôi giận, ép mình bình tĩnh lại, nói.
- Ta không đến đây để gây chuyện, chỉ muốn đòi lại công bằng, giám đan lại, không mất nhiều thời gian, mong Hứa chấp sự đồng ý…
Nhìn gương mặt không chút cảm xúc kia của hắn, Hứa chấp sự nhịn không được nuốt ngụm nước bọt, trong lòng hơi do dự.
Một lát sau, bỗng nhiên hắn nói với một vị đan sư bên người.
- Lấy đan dược phong tồn ra đây!
Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên, nghiêm mặt nói.
- Xem ở công lao ngươi làm cho Xích Thủy Đan Khê, ta thỏa mãn nguyện vọng này của ngươi, nhưng, nếu ngươi không chứng minh được Xích Thủy Đan Khê đánh giá sai, vậy thì ngươi không cần ở lại đây nữa.
Ánh mắt Phương Nguyên hơi rủ xuống, nhàn nhạt nói.
- Tự nhiên!
Dứt lời, chậm rãi bước lên vài bước, ngồi xuống trên một chiếc ghế thái sư, lúc này đám đan sư thượng viện đang đứng xung quanh, hắn ngồi xuống tự nhiên như thế, nhưng không ai dám chỉ trích hành động của hắn.
Mà Phương Nguyên ngồi ở trên ghế thái sư, biểu hiện tự nhiên, làm cho người ta có cảm giác hắn vốn nên ngồi ở đó.
Chương 765 Nghiệm Đan Đi! (1)
Xung quanh cung điện, dù là trong hay ngoài, bây giờ đã chật cứng người, nhìn thấy chuyện phát triển đến bước này, mọi người đều ngạc nhiên, mờ hồ nổi lên sự tò mò, nghĩ thầm tu sĩ họ Phương có Kim Đan mạnh như vậy, thậm chí không tiếc rời khỏi Xích Thủy Đan Khê để đổi một lần giám đan, hắn tự tin như vậy, chẳng lẽ đan sư thượng viện có vấn đề?
Ý nghĩ này chưa kịp biến mất, đan sư vừa rồi đi ra, nhưng trên tay trống không, sắc mặt khó nhìn, đến trước người Hứa chấp sự, nói.
- Kỳ lạ, đan dược của viện số ba chữ Giáp không có đan dược của hắn!
Hứa chấp sự nghe xong thì hơi nhướng mày, nói.
- Chuyện gì xảy ra?
Đan sư kia nói.
- Có lẽ là không có tư cách phong tồn, bị vứt bỏ chung với đan dược bị hư.
Người xung quanh nghe câu nói này, vẻ mặt trở nên phong phú.
Đa số bọn họ đều biết quy củ của Xích Thủy Đan Khê, những đan dược dùng để khảo hạch phải dùng nhiều Linh Bảo và bảo dược phối hợp với nhau rồi luyện chế ra, cực kỳ quý giá, vì vậy sau mỗi cuộc thi, đều phải phong tồn lại, xem như là tài nguyên để dành.
Tuy nhiên, cũng không phải tất cả đan dược đều có tư cách này, có vài loại đan dược bị hỏng, ví dụ như chưa thành đan lúc phong lô, hay là thiếu hụt quá lớn, sẽ không có tư cách tồn phong, trong lần sàng lọc đầu tiên, những đan dược này sẽ bị loại ra, sau đó đưa đi tiêu hủy, không được đưa đến quy trình đánh giá phía sau.
Nếu đan dược của Phương Nguyên bị loại ngay lúc sàng lọc, khó trách những người ở đây không có ấn tượng.
Quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, thấy hắn đang ngồi trên ghế thái sư, vững vàng, trong lòng Hứa chấp sự nổi lên một suy nghĩ khó hình dung, hắn hơi do dự, hỏi vị đan sư kia.
- Người phụ trách sàn lọc những đan dược này là ai?
Vị đan sư kia do dự một chút, nói ra một cái tên.
- Bạch Sơn Quân!
Hứa chấp sự nghe vậy, sắc mặt "Bá" một tiếng thay đổi.
- Bạch Sơn Quân, không phải trong quãng thời gian trước có tranh chấp với vị họ Phương này…
Vừa nghe đến tên Bạch Sơn Quân, mọi người xung quanh nhịn không được kinh hãi.
Nửa tháng trước, có một chuyện xảy ra trong hạ viện Xích Thủy Đan Khê, đến bây giờ vẫn còn nhiều nhắc đến, ai cũng biết vị lão đan sư Bạch Sơn Quân đi đến hạ viện tìm người ta phiền phức, lại bị tu sĩ tạp đan họ Phương quát một tiếng “Cút”, hắn sợ hãi dẫn theo chiến sủng quay về thượng viện, trong lòng rất căm hận, ồn ào muốn Hứa chấp sự đuổi tu sĩ họ Phương đi.
Nhưng sau đó, Hứa chấp sự dìm chuyện này xuống, Bạch Sơn Quân đành phải bỏ qua, mọi người cũng xem đây là một trò cười để mua vui, mà trong chuyện đó Bạch Sơn Quân mất hết mặt mũi, còn nói chuyện này chưa kết thúc trước mặt mọi người.
Mà bây giờ đan dược của tu sĩ họ Phương lại trực tiếp bị loại bỏ, là do Bạch Sơn Quân loại bỏ, chẳng lẽ…
- Gọi Bạch Sơn Quân đến đây!
Sắc mặt Hứa chấp sự trở nên nghiêm túc, hắn trầm ngâm một lúc rồi quát lên.
Các vị đan sư trong thượng viên cũng thay đổi sắc mặt, mong là chuyện này không phải do Bạch Sơn Quân dở trò. Khảo hạch đan đạo, chuyện này quan trọng biết bao nhiêu, đặc biệt là lần cuối cùng trước kiếp nạn trong truyền thuyết, quyết định một người có tư cách tham gia đại khảo đan đạo hay không, nếu như có vấn đề, ai cũng không chịu nổi trách nhiệm…
Mà Phương Nguyên, hắn vẫn bình tĩnh ngồi đợi trên ghế thái sư.
Cô nương Lý Hồng Kiều áo đỏ kia, chẳng biết từ lúc nào đã đi vào đã đi vào trong Xích Thủy Đan Khê, nàng dựa vào cánh cửa, sắc mặt kiêu căng, nhưng đáy mắt không giấu nổi sự tò mò, rõ ràng rất hứng thú với chuyện này…
- Không biết lão phu đang bận rộn sao, gọi ta đến đây làm gì?
Trong lúc mọi người đang suy đoán, ngoài điện vang lên tiếng ồn ào bất mãn, mọi người biết là Bạch Sơn Quân đến đây, những tu sĩ đang chen lấn nhường ra một con đường. Bạch Sơn Quân chắp hai tay sau lưng, đi vào trong đại điện, hắn nhìn thấy Phương Nguyên ngồi trên ghế thái sư, mà đám người đan sư lại đứng bên cạnh, hơi nhướng mày.
- Hứa Nam Giang, ngươi tìm ta làm gì?
Bạch Sơn Quân nhìn thấy Phương Nguyên, lập tức cảm thấy bất mãn, nhưng không nói chuyện với hắn, chỉ nhìn về phía Hứa chấp sự.
Hứa chấp sự lạnh lùng nhìn Bạch Sơn Quân, không nói nhảm, hắn trầm giọng nói thẳng.
- Bạch lão, ta hỏi ngươi, trận thứ bảy của viện số ba chữ Giáp có một đám đan dược đưa vào phong tồn, người đánh giá đầu tiên có phải là ngươi không?
Bạch Sơn Quân nghe xong, cười gằn một tiếng, nói.
- Chính là lão phu và Huống huynh, Bác huynh giám đan, làm sao vậy?
Hứa chấp sự nghe xong những lời ấy, kêu tiểu đồng gọi hai người kia đi qua.
Sau đó hắn nhìn về phía Bạch Sơn Quân, chỉ vào Phương Nguyên nói.
- Vì sao trực tiếp loại bỏ đan dược của Phương tiểu hữu?
Đến lúc này Bạch Sơn Quân mới nhìn Phương Nguyên một chút, hình như cảm thấy buồn cười, hắn ngạo nghễ nói.
- Ta còn tưởng chuyện gì, chuyện này mà cũng phải mời lão phu đến đây hỏi sao? Ha ha, vì sao loại bỏ đan dược, là vì đan phẩm quá kém, trực tiếp loại đi chứ là cái gì?
Nghe được lời ấy, bên ngoài lẫn bên trong điện đều nghị luận.
Không ngờ Bạch Sơn Quân lại chủ động thừa nhận chuyện này.
Mà sau khi Phương Nguyên nghe những lời đó, hắn ngẩng đầu lên nhìn Bạch Sơn Quân, cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề ở chỗ nào.
Hứa chấp sự nhíu mày, nói.