• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 491 Sát Tâm Nổi Lên (2)

Những lời này của hắn có khí thế không thua gì đối phương, điều này khiến cho sắc mặt của Âm Thị hơi đổi một chút.

Tiểu hoàng tử kia thấy thế thì cũng vội vàng kêu lên: "Tên nô tài nhà ngươi dám đả thương lão sư của ta sao? Phụ hoàng luôn dạy ta phải tuân sư trọng đạo, ngay cả ta cũng phải cung cung kính kính với tiên sinh, còn ngươi thì lại muốn giết hắn. Bây giờ ta sẽ bẩm báo phụ vương, xem xem hắn có chém ngươi hay không!"

Triệu Nô Nhi nghe hai người bọn họ nói vậy thì ý rút lui lại tăng thêm mấy phần.

Sau khi do dự một hồi, hắn chậm rãi thu tay vào áo, âm hiểm cười nói: "Ngươi thật sự là tiên sinh dạy trận thuật cho điện hạ ư?"

Phương Nguyên thu hồi lệnh bài, nhìn sang hắn cười lạnh một tiếng.

Còn Tiểu hoàng tử thì hận hận nhìn chằm chằm hắn, nói: "Vậy ngươi tưởng tiên sinh ta là gì?"

Triệu Nô Nhi cười một tiếng, lại trở về với cách ăn nói nhỏ nhẹ ban đầu: "Nếu ngươi chỉ là tiên sinh dạy trận thuật cho điện hạ thì đây quả thực là một hiểu lầm. Lão nô cũng là vì quá quan tâm đến an nguy của điện hạ, lo sợ hắn bị người ta dụ dỗ. Có điều vị tiên sinh này cũng phải cẩn thận một chút, dạy cho điện hạ chúng ta trận thuật thì không sao, nhưng nếu như ngươi gan to bằng trời, muốn giở trò quỷ gì đó thì, hì hì. . ."

Hắn lườm Phương Nguyên một chút, khẽ nói: ". . . Vậy thì cho dù là chân truyền Âm Sơn tông thì ta cũng không phải là không giết được!"

Nói xong, hắn nhẹ nhàng lui về sau một bước, sau đó không nói gì nữa.

Nhưng từ trong ánh mắt của hắn, Phương Nguyên có thể nhìn ra được, sát ý trong lòng tên Âm Thị này vẫn còn chưa tiêu mất, giống như một con rắn độc đang nhìn mình chằm chằm vậy.

Phương Nguyên hừ lạnh một tiếng trong bụng, sau đó đưa hai tay ra, đáy mắt lóe lên một vòng âm trầm.

"Tiên sinh, chúng ta đừng để ý tới tên nô tài kia, hãy tiếp tục đi vào phòng thôi diễn trận pháp đi!"

Tiểu hoàng tử hận hận nhìn Triệu Nô Nhi một chút, sau đó chạy tới dìu lấy cánh tay Phương Nguyên.

Tên Triệu Nô Nhi này chạy đến làm rối loạn kế hoạch vốn có của hắn, làm cho hắn chỉ có thể lánh đi chỗ khác để thảo luận một phen.

"Tiểu điện hạ có lòng cầu học là chuyện tốt, nô tài cũng vừa hay ở bên cạnh để phụng dưỡng. . ."

Phương Nguyên và tiểu hoàng tử vừa bước phòng thì liền nhìn thấy tên Triệu Nô Nhi kia cũng một tấc không rời theo vào. Khuôn mặt hắn mơ hồ hiện lên tiếu ý, nhưng ánh mắt thì lại bất động thanh sắc nhìn lướt qua đồ đạc trong phòng, thu tất cả ngọc giản và phù triện, que tính vào trong mắt.

Tiểu hoàng tử giận dữ: "Ta muốn học tập trận pháp với tiên sinh, ngươi vào đây làm gì, cút ra ngoài đi!"

Cái kia Triệu Nô Nhi cười nói: "Nô tài phụng mệnh Lữ phi đến hầu hạ và bảo hộ điện hạ, đương nhiên là canh giữ không tấc không rời ở bên cạnh điện hạ. Điện hạ cứ việc lĩnh giáo tiên sinh, nô tài sẽ bưng trà rót nước cho ngài, tuyệt đối sẽ không quấy rầy, trừ phi. . ."

Hắn cười cười nhìn về phía tiểu hoàng tử: ". . . điện hạ có gì đó không muốn để cho nô tài nhìn thấy?"

"Ta đúng là không muốn để cho ngươi nhìn thấy đó!"

Tiểu hoàng tử nổi giận đùng đùng, đem ngọc giản quẻ trúc trên bàn ném về phía hắn.

Tên Triệu Nô Nhi kia không tránh không né, dù sao hắn cũng có tu vi cao thâm, những đồ vật này không hề tổn thương được hắn. Nếu như hắn không muốn rời đi, tiểu hoàng tử đúng là không làm gì được hắn. Trong đám cơ thiếp bên cạnh hắn cũng có không ít cao thủ, bình thường bọn họ rất nghe lời tiểu hoàng tử. Nhưng vào lúc này, mặc cho tiểu hoàng tử nổi trận lôi đình, thế mà lại không có ai ở đây dám thay tiểu hoàng tử đuổi hắn ra!

Phương Nguyên đứng ở bên cạnh nhìn, trong lòng sao còn không hiểu?

Xem ra tiểu hoàng tử này trước đó nói không sai, Dạ hộ pháp kia quả nhiên là người của Lữ phi kia.

Nhìn thấy Tiểu hoàng tử xuất cung, Lữ phi mặc dù không biết hắn muốn làm gì nhưng vẫn phái Dạ hộ pháp đi theo. Chỉ có điều, Dạ hộ pháp kia số mệnh không tốt nên bị mình giết, tuy là ngoài ý muốn, nhưng cũng đưa tới sự chú ý của Lữ phi, nên bà ta lại phái tới một người càng lợi hại hơn!

Từ một mức độ nào đó mà nói, đây cũng không phải là giám thị bí mật, mà là công khai đề phòng.

"Bài học hôm này dừng ở đây đi, tự ngươi quay về thôi diễn Yển Sư Tam Vấn cho quen, ngày mai lại đến!"

Phương Nguyên sắc mặt bình tĩnh phân phó tiểu hoàng tử.

"Tiên sinh. . ."

Tiểu hoàng tử có hơi không cam tâm, ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên.

"Đi đi!"

Phương Nguyên mặt không biểu tình, tỏ vẻ ý ta đã quyết, tiểu hoàng tử đành phải không cam lòng đi ra ngoài.

"Ha ha, vị tiểu tiên sinh này lại rất hiểu chuyện nha. . ."

Tên Triệu Nô Nhi kia thấy thế thì liền tươi cười, hài lòng nhẹ gật đầu với Phương Nguyên.

Phương Nguyên quay đầu nhìn hắn một cái, giống như cười mà không phải cười nói: "Hiểu chuyện có gì không tốt sao?"

Tên Triệu Nô Nhi kia cười nói: "Hiểu chuyện tốt lắm, người hiểu chuyện luôn luôn có thể sống lâu hơn một chút. . ."

Phương Nguyên nói: "Vậy sao ngươi lại không hiểu chuyện như vậy?"

Nụ cười trên khuôn mặt Triệu Nô Nhi chậm rãi tắt đi, khuôn mặt tươi cười đê hèn thường ngày chợt biến mất, ngược lại nhiều hơn vài nét nham hiểm lãnh ngạo. Hắn nhìn Phương Nguyên một chút, thản nhiên nói: "Ta mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, có hận hay ta không, ngươi chỉ cần biết, nơi này là Ô Trì quốc ở Bá Hạ châu, đây không phải là địa phương mà ngươi có thể giương oai. . ."

Nói xong, hắn giơ lên ngón trỏ tay phải, nhẹ nhàng vạch một cái trên cái bàn ngọc ở trước người Phương Nguyên.

Móng tay đen nhánh đâm vào bàn ngọc, vẽ ra một vết cắt thập phần rõ ràng, ý vị uy hiếp trong đó thì càng không cần nói tới nữa.

"Hì hì. . ."

Làm xong những việc này, hắn mới thấp giọng cười một tiếng, sau đó thướt tha rời đi.

"Phương tiểu ca. . ."

Quan Ngạo vọt tới Phương Nguyên trước người đến, có hơi lo lắng nhìn sang hắn.

Phương Nguyên trầm mặc không nói, nửa ngày sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đáy mắt lóe lên một vòng sát cơ: "Ta muốn giết chết hắn!"
Chương 492 Ta Là Một Vị Trận Sư (1)

Nếu đúng theo kế hoạch, tiểu hoàng tử và Phương Nguyên bây giờ đã cùng nhau rời khỏi Hỏa Vân lĩnh, trên danh nghĩa là du ngoạn tứ phương, nhưng kì thực là tìm cách tiến về Tổ Điện của Ô Trì quốc. Tiểu hoàng tử cũng đã hạ lệnh cho đám cấp dưới không được đi theo. Thế nhưng việc tên Âm Thị Triệu Nô Nhi này xuất hiện đã làm rối loạn hết thảy an bài của bọn hắn, tiểu hoàng tử lo lắng như lửa đốt, chỉ muốn mau mau thương nghị với Phương Nguyên một phen. Nhưng sau khi hắn âm thầm thăm dò Phương Nguyên mấy lần, hơn nữa còn nháy nháy mắt mấy cái, thế nhưng đối phương từ đầu đến cuối lại không hề có phản ứng gì, điều này khiến hắn lập tức cảm thấy mọi chuyện khó có thể được như ý muốn.

Triệu Nô Nhi bây giờ giống như một con quỷ gắt gao bám lấy hắn, bất kể hắn đi gặp ai thì tên kia cũng ân cần phụng dưỡng đi theo. Nhất là khi hắn và Phương Nguyên gặp nhau, tên kia luôn luôn đứng xem từ đầu tới đuôi, lúc nào cũng trưng ra khuôn mặt tươi cười vô cùng đáng ghét kia.

Tiểu hoàng tử trước trước sau sau đã phát cuồng không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn lại hoàn toàn không làm gì được Triệu Nô Nhi.

Tên Âm Thị này tâm tư ác độc, tu vi lại cao, đuổi thì đuổi không đi, đánh cũng đánh không lại, mắng hắn thì hắn chỉ vờ như không thấy. Nói tóm lại, bất kể tiểu hoàng tử đi đâu thì hắn cũng sẽ cười cười đi theo bên cạnh, điều này làm cho tiểu hoàng tử vô cùng bất lực. . .

Trong tình cảnh này, tiểu hoàng tử tất nhiên là không thể gặp mặt thương lượng với Phương Nguyên để đề phòng Triệu Nhi Nô đoán ra được ý nghĩ chân thực của hắn. Từng ngày từng ngày trôi qua, tiểu hoàng tử không khỏi càng ngày càng sốt ruột, càng ngày càng thêm thống hận Triệu Nô Nhi tới cực điểm. Càng mấu chốt hơn nữa chính là, hắn đã bắt đầu có hơi lo lắng, liệu rằng Phương Nguyên có giữ lời với mình hay không. . .

Dạo này Phương Nguyên giống như có hơi lo sợ nên không chủ động đi tìm mình thương lượng, cũng không biết có phải là do ngày đầu tiên gặp phải Triệu Nô Nhi mà đã suýt mất mạng hay không. Hắn mặc kệ mình nói gì thì nói, khi mình đi tìm hắn thì hắn chỉ tùy tiện đưa ra một chút trận thuật chi đạo để dạy mình, còn những ám chỉ và ý tứ muốn thương thảo mịt mờ của mình thì hắn lại hoàn toàn làm như không thấy.

Bình thường nếu mình không đi tìm hắn thì hắn sẽ im lìm ngồi trong phòng, thôi diễn hết đạo trận pháp này đến đạo trận pháp khác, còn không thì hắn sẽ ngồi bất động tu hành và đọc sách, hoàn toàn không thử tìm cơ hội gặp mình, giống như đã hoàn toàn quên ước định kia vậy!

Ngay cả tên ngốc cả ngày cười ha hả kia hình như cũng nhận được sự phân phó của hắn nên không dám tùy tiện nói chuyện với mình.

"Chẳng lẽ ta đã tìm nhầm người thật sao?"

Tiểu hoàng tử nhịn không được mà thầm nghĩ, trong lòng ẩn ẩn có một loại cảm giác mất mát.

Lúc trước Phương Nguyên vừa thấy mặt hắn liền bắt hắn đi, hơn nữa hắn còn nhìn thấy dáng vẻ khi tu luyện lôi pháp của Phương Nguyên, bất kể là đảm lượng, trí lực, hay là thực lực, thậm chí là công pháp tu luyện thì cũng đều là nhất đẳng. Lúc đó hắn mới quyết định mời Phương Nguyên giúp mình đối phó Yêu phi kia, vì thế hắn không chỉ hứa hẹn đưa ra Thiên Ngoại Lôi Thạch làm thù lao, mà còn nói thẳng ra cách đối phó Yêu phi mà mình nghĩ ra.

Trong tình cảnh này, nếu như tên Trận sư kia run sợ, muốn rút lui, vậy thì hắn thật sự quá tuyệt vọng rồi.

"Tiểu điện hạ, nếu ngài cảm thấy đi chơi không vui, vậy không bằng sớm ngày hồi cung, cũng đỡ cho bệ hạ và hoàng hậu phải lo lắng. . ."

Triệu Nô Nhi thấy sắc mặt của tiểu hoàng tử càng ngày càng khó coi thì lên tiếng khuyên nhủ.

Mặc dù khuôn mặt hắn luôn luôn trưng ra vẻ tươi cười nịnh nọt, thế nhưng tiểu hoàng tử lại nhìn ra mấy phần đắc ý từ trong nụ cười đó.

"Là đỡ cho ả Yêu phi kia phải lo lắng đúng không?"

Tiểu hoàng tử cười lạnh, hận hận nhìn sang Triệu Nô Nhi.

"Lữ phi là trưởng bối, lời nói của tiểu hoàng tử ngài dù sao cũng phải khách khí một chút mới đúng. . ."

Triệu Nô Nhi híp mắt lại, vẫn cứ cười cười nói với tiểu hoàng tử.

Tiểu hoàng tử tức giận, lạnh lùng quát: "Ta không khách khí đấy thì sao?"

"Ngài là điện hạ, nô tài sao có thể làm gì chủ tử được?"

Triệu Nô Nhi nhẹ giọng cười một tiếng, nói: "Có điều nếu có những người âm thầm cổ động ngài để ngài làm ra những sự tình bất lợi cho người của hoàng tộc Ô Trì quốc thì nô tài chắc chắn sẽ không khách khí với bọn hắn. Trước đó nô tài đã nhắn về cung thỉnh giáo Lữ phi, lão nhân gia nàng có nói, đệ tử Âm Sơn tông thì đã sao? Âm Sơn tông kia mặc dù có danh xưng Vân Châu đệ nhất tiên môn, nhưng uy phong này lại không lan tới được Bá Hạ châu. Đệ tử của bọn hắn đến Ô Trì quốc chúng ta thì cũng phải tuân thủ quy củ, bằng không thì cái đầu nhỏ trên cổ coi như. . ."

Nói đến đây, hắn khẽ cười một tiếng, sau đó cúi đầu xuống không nói tiếp nữa.

"Ngươi. . ."

Hai mắt của tiểu hoàng tử bắn ra một đạo tinh quang, vừa tức lại vừa hận.

Hắn biết tên Triệu Nô Nhi này đang uy hiếp mình, lần trước Phương tiên sinh dùng thân phận chân truyền Âm Sơn tông để chấn nhiếp y, khiến y không dám hạ sát thủ. Nhưng sau đó y lập tức xin chỉ thị từ vị Yêu phi trong cung kia, cũng đã được Yêu phi hứa hẹn. Vì thế nếu như động thủ lần nữa, thân phận của Phương tiên sinh sẽ không thể nào làm y cố kỵ được nữa, nói không chừng y sẽ còn chủ động tìm cơ hội động thủ. . .

Vừa nghĩ đến đây, hắn lại cảm thấy có hơi thấu hiểu cách làm của Phương Nguyên lúc này.

Người ta dù sao cũng là một kẻ ngoại lai, Thiên Ngoại Lôi Thạch tất nhiên trọng yếu, nhưng cũng không đáng để vì thế mà mất mạng a!

"Hắn dù sao cũng là tiên sinh dạy trận thuật cho ta, ngươi dám động đến hắn, cẩn thận ta sẽ lột da ngươi!"

Tiểu hoàng tử lạnh lùng nhìn Triệu Nô Nhi, lãnh ngạo nói: "Những chuyện khác cũng không cần ngươi quản, ta chơi chán thì sẽ tự khắc trở về!"

Tên Triệu Nô Nhi kia nghe xong thì lập tức mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Chương 493 Ta Là Một Vị Trận Sư (2)

Bây giờ bọn hắn đã ở ngây người Hỏa Vân lĩnh hơn mười ngày, theo ước định trước đó, bọn hắn nên xuất phát tiến về Tổ Điện từ sớm rồi mới đúng. Có điều Triệu Nô Nhi mỗi ngày đều nhìn chằm chằm sát sao, cho nên bọn hắn không có cơ hội nào để thực thi kế hoạch, tiểu hoàng tử cũng càng ngày càng tuyệt vọng.

Hắn đã không còn cách nào để kéo dài được nữa, nếu như thực sự không được, vậy thì cũng chỉ có thể rời đi.

"Yêu phi kia thật đúng là. . ."

Trong đêm, khi đang nằm trên giường ngọc, trước mắt tiểu hoàng tử hiện lên bộ dạng lúc vào cung của Yêu phi kia, điều này càng làm hắn hận đến mức cắn răng.

Mỗi ngày cũng chỉ có lúc ngủ ở đây thì hắn mới cảm thấy mình được thoải mái một mình. Có điều ở bên ngoài cũng có người do tên Triệu Nô Nhi kia an bài nhìn mình chằm chằm, nếu như mình ra ngoài thì sẽ lập tức có người đi thông tri tên nô tài kia!

Vốn nghĩ lần này xuất cung thì sẽ có thể đại triển thủ cước, hảo hảo đối phó Yêu phi kia, ai ngờ người ta chỉ phái một tên nô tài tới là đã có thể một mực nhìn chết mình, còn dọa được người bên cạnh mình đều co ro giống như chim cút, điều này thực sự khiến hắn cảm thấy thất bại.

"Hô. . ."

Rèm cửa bỗng nhiên bị xốc lên, ngoài trướng thổi vào một ngọn gió đêm.

Tiểu hoàng tử đang suy nghĩ lung tung có hơi kinh hãi ngồi dậy nhìn ra cửa, chỉ thấy một thân ảnh mặc thanh y vén mành lên, từ từ đi vào. Đối phương thân thể như ngọc, khí độ trầm ổn, nhàn nhạt mở miệng nói: "Nên động thân!"

"Phương tiên sinh?"

Tiểu hoàng tử nhìn thấy bộ dạng của hắn thì nội tâm hơi kinh, thấp giọng kêu lên: "Sao ngươi lại tới đây?"

Phương Nguyên nhìn hắn một cái , nói: "Chẳng lẽ ngươi không muốn đi tới Tổ Điện hay sao?"

Tiểu hoàng tử nghe thấy vậy thì vừa mừng vừa sợ: "Phương tiên sinh ngươi. . ."

Phương Nguyên nói: "Ta đã chuẩn bị mọi việc thỏa đáng, nếu như ngươi còn muốn đi thì cùng nhau lên đường thôi!"

Tiểu hoàng tử vội vàng nhảy dựng, kêu lên: "Đi, đương nhiên là đi!"

Nhanh chóng choàng lên người một cái áo, sau đó tiểu hoàng tử lập tức chạy theo Phương Nguyên ra ngoài. Chỉ thấy ở bên ngoài có bốn năm tên thị vệ ngã trái ngã phải, chính là những người do Triệu Nô Nhi phái tới trông coi mình. Thực lực của những thị vệ này đều không yếu, cũng mười phần cơ cảnh, thế mà lại không phát ra nửa điểm thanh âm nào. Vừa rồi hắn nằm ngay trong trướng, thế mà cũng không nghe được bất kỳ âm thanh động thủ nào của Phương Nguyên. . .

"Tên nô tài kia. . ."

Tiểu hoàng tử nhìn về một mảnh cung điện bên trái, muốn nói rồi lại thôi.

Phương Nguyên thản nhiên nói: "Lúc này không cần phải lo về hắn. Thân thể hắn không trọn vẹn, mỗi đêm trăng tròn phải thôn hấp Nguyệt Hoa Âm Khí để tẩm bổ nhục thân, mà bây giờ chính là thời điểm âm khí thịnh nhất, cũng là thời điểm tốt nhất để hắn tu luyện. . ."

Tiểu hoàng tử nao nao: "Ngươi làm sao biết. . ."

Phương Nguyên nói: "Đọc nhiều sách một chút thì ngươi cũng sẽ biết!"

Tiểu hoàng tử lập tức không biết nên nói gì, hắn hơi có cảm giác bị người ta khinh bỉ.

Phương Nguyên đưa tay phóng ra một đạo tử khí bao lấy tiểu hoàng tử, sau đó thân hình lao thẳng xuống dưới núi. Thị vệ đi tuần xung quanh không ít, thế nhưng Phương Nguyên lại quỷ dị xuyên qua, không có người nào phát giác ra được bọn hắn. Đi tới giữa sườn núi, chỉ thấy Quan Ngạo đã khiêng đại đao chờ ở chỗ này. Phương Nguyên tế khởi ngân toa, dẫn theo hai người bọn hắn biến thành một đạo ngân quang bay thẳng về phương đông.

"Phương tiên sinh, ngươi đúng là quá bản lãnh. . ."

Tiểu hoàng tử lần đầu thoát khỏi lồng giam, cảm thấy hưng phấn không gì sánh được.

Phương Nguyên cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt quay đầu nhìn về phía Hỏa Vân lĩnh một cái. . .

"Hưu!"

Quả nhiên, bọn hắn vừa mới rời khỏi Ngọc La sơn, trong doanh trướng liền nhanh chóng xuất hiện một đạo khí cơ màu đỏ sậm bốc lên tận trời, già tinh tế nguyệt. Sau đó giọng nói bén nhọn đầy tức giận của Triệu Nô Nhi chợt vang lên: "Tiểu nhi Âm Sơn tông chết tiệt!"

Sau đó, một đạo thân ảnh mặc áo bào đỏ, tóc tai bù xù nhảy lên giữa không trung, quét qua bốn phía, lập tức đuổi sát phía sau.

"Hắn phát hiện ra rồi sao?"

Tiểu hoàng tử giật nảy mình, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy trắng. Hắn vốn cho rằng Phương Nguyên đã chuẩn bị kế hoạch thật tốt, có thể thừa dịp tên nô tài kia không chú ý để đào tẩu đi xa. Ai ngờ tên Triệu Nô Nhi kia thế mà lại phát hiện bọn hắn nhanh như vậy. Bọn hắn bây giờ còn chưa chạy được mười dặm thì đối phương đã đuổi theo sau lưng, xem ra vị Phương tiên sinh này nhìn qua có vẻ lòng tin tràn đầy, thế nhưng kế hoạch thì lại tràn đầy lỗ thủng.

Phương Nguyên cũng quay đầu nhìn kia thân ảnh màu đỏ một chút, thản nhiên nói: "Hắn đương nhiên sẽ phát hiện, những thị vệ hôn mê kia chẳng mấy chốc sẽ bị phát hiện, tất nhiên là sẽ có người thông tri hắn!"

"Vậy thì. . . chạy mau a. . ."

Tiểu hoàng tử bắt đầu lo lắng nắm lấy cánh tay Phương Nguyên, bàn tay không ngừng run rẩy lên.

"Hắn là nửa bước Kim Đan, pháp lực hùng hậu, chúng ta sao có thể trốn thoát khỏi hắn được?"

Phương Nguyên cười lạnh một tiếng, thoạt nhìn không có nửa phần sốt ruột.

Tiểu hoàng tử khổ khổ nói: "Nếu như thế thì không phải là muốn chết hay sao, ta chết đi thì cũng không có việc gì, thế nhưng tiên sinh ngươi. . ."

Thế nhưng Phương Nguyên chỉ cười cười, ánh mắt quét tứ phía. Sau đó hắn bỗng nhiên lái ngân toa vọt thẳng xuống một vùng thung lũng cách đó không xa rồi dừng chân tại đây, dò xét xung quanh, giống như hoàn toàn từ bỏ ý niệm trốn chạy mà chỉ muốn chờ chết ở đây vậy.

Tiểu hoàng tử hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn run rẩy kêu lên: "Ngươi. . . sao ngươi không trốn đi mà dừng lại ở chỗ này làm gì?"

Phương Nguyên quay đầu nhìn thân ảnh mặc áo bào đỏ kia một chút rồi thản nhiên nói: "Ta muốn giết hắn!"

"Thế nhưng tên nô tài kia là nửa bước Kim Đan a. . ."

Tiểu hoàng tử giống như sắp sửa khóc rống lên: "Dù ngươi có là Thiên Đạo Trúc Cơ thì cũng không thể nào là đối thủ của hắn a. . ."

"Không phải đối thủ của hắn, không có nghĩa là ta không giết được hắn!"

Phương Nguyên cười lạnh một tiếng, đưa tay đánh ra mấy đạo trận kỳ, bố trí chúng vòng quanh sơn cốc.

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía một đóa hồng vân đang cấp tốc đến gần rồi âm hàn nói: "Ta là Trận sư, tất nhiên ta sẽ dùng đại trận đè chết hắn!"
Chương 494 Đã nói vây chết ngươi thì sẽ vây chết ngươi (1)

"Vốn đã tha cho ngươi một mạng, tự ngươi lại muốn tìm chết!"

Trên bầu trời đêm phía xa, một tiếng quát chói tai vang lên, bóng dáng thái giám Triệu Nô Nhi lao tới như điện xẹt, tốc độ vô cùng nhanh.

Lúc này hắn ta không buộc tóc lên, để xõa bung, mặc áo dài màu đỏ diêm dúa, trông hệt một kẻ điên.

Rõ ràng trong lúc tu luyện hắn ta đã nhận được tin tức, lập tức bỏ mặc mọi việc đuổi theo đến đây.

Nỗi tức giận hiện trên mặt Triệu Nô Nhi không hề là giả, hắn ta đã hận "chân truyền Âm Sơn Tông" đến tận xương tủy.

Sau khi quan sát một thời gian, vốn tưởng rằng trận sư kia đã biết sợ, không dám tác quái thêm nữa, lại không ngờ rằng khó khăn lắm mới chờ được đến đêm trăng rằm để tu luyện, hắn lại đột nhiên giở trò, âm thầm dẫn theo tiểu hoàng tử trốn ra ngoài, hại mình kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Lỡ đâu trong lúc mình đang canh chừng mà tiểu hoàng tử chạy ra ngoài, để Lữ Phi biết được sẽ trừng phạt mình thế nào đây?

Nghĩ đến hậu quả sau đó, Triệu Nô Nhi không khỏi lạnh dọc sống lưng!

Mọi nợ nần hắn ta đều tính lên đầu Phương Nguyên, hạ quyết tâm phải giết bằng được hắn!

Dù sao Lữ Phi cũng đã nói mình không cần phải kiêng nể thân phận chân truyền Âm Sơn Tông gì cả, nên giết thì cứ giết.

Cũng may hắn ta phản ứng nhanh, không để trận sư dẫn theo tiểu hoàng tử chạy thoát. Hắn ta vừa mới đuổi đến đây đã nhìn thấy trận sư đang chạy trốn ở đằng xa, vội vàng thi triển pháp lực, tăng tốc độ đuổi theo. Sau đó Triệu Nô Nhi từ xa đã thấy trận sư kia có vẻ đang sợ hãi, cũng biết mình trốn không thoát, nên chui vào một khe núi ở phía dưới, bày ra đại trận...

"Giao tiểu hoàng tử ra đây!"

Âm thị Triệu Nô Nhi lao đến không trung trên khe núi kia, thét một tiếng chói tai, năm ngón tay chụm lại, chộp xuống dưới.

Lần này hắn ta dốc toàn lực, trên đầu năm ngón tay đều có khí đen chui ra, hóa thành năm đầu quỷ khổng lồ, chia ra năm phía bao vây lấy khe núi, rồi cắn xé vào giữa. Tất cả cây cối đá núi mà chúng đi qua đều bị năm đầu quỷ này ăn mòn đến nát rữa.

"Đảo lộn ngũ hành, Càn Khôn nghịch chuyển, tật!"

Đối đầu với thần thông yêu tà bán bộ Kim Đan của Triệu Nô Nhi, Phương Nguyên đương nhiên cũng không dám nghênh đón trực diện. Nhưng hắn không hề sợ hãi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhanh chóng hoàn thành việc bố trí đại trận vào những nơi còn sót lại của khe núi. Mắt thấy lũ đầu quỷ kia từ trên trời lao xuống, hắn quát to một tiếng, phi người về phía trước, vung tay lên cắm mạnh trận kỳ cuối cùng vào chỗ vách đá.

Uỳnh!

Trong chớp mắt đó, bầu trời trên khe núi vang lên một tiếng động lớn, rồi xuất hiện một hình vòng cung màu xanh nhạt, từ dưới khe núi bắn lên giữa không trung. Năm đầu quỷ khổng lồ vọt tới nơi lập tức bị hình vòng cung trực tiếp bắn ngược trở về không trung.

"Chết đến nơi rồi còn muốn phản kháng?"

Âm thị Triệu Nô Nhi nhìn đại trận màu xanh lam bên dưới, cười lạnh nói: "Để ta xem xem đại trận rách nát này của ngươi có thể chống đỡ được đến khi nào."

Trong tiếng hét vang, hắn ta bỗng kéo áo dài đỏ trên người mình ra, sau đó phất lên không trung. Chiếc áo dài màu đỏ đón gió lập tức phồng to ra, bao trùm toàn bộ khe núi này. Triệu Nô Nhi kéo một góc áo dài đỏ, dùng sức phẩy một cái, chiếc áo xoay tròn tạo thành hình dạng phễu, phần dưới nhọn hoắt. Nó xoay tròn với tốc độ rất nhanh, rồi chui xuống đại trận phía dưới.

Triệu Nô Nhi thì núp trong chiếc áo dài đỏ, muốn mượn sức càn quét của nó để phá vỡ đại trận, xông vào bên trong!

Hắn ta hiển nhiên cũng không phải hạng người vô tri, biết đại trận này dễ thủ khó phá, nếu chỉ dựa vào tu vi của mình mà cưỡng ép phá trận, dù có gắng hết sức cũng chưa chắc đã có kết quả. Bởi vậy hắn ta đã dùng cách khác, huyễn hóa huyền công, tập trung tấn công vào một điểm, mượn cơ hội đó để xông vào trong...

Dù sao trong sự hiểu biết của Triệu Nô Nhi, trận sư chỉ là con rùa núp trong mai mà thôi.

Phá vỡ cái mai đó, thì người bên trong có thể tùy mình xử lý!

"Hả?"

Phương Nguyên ở bên trong đại trận cũng lấy làm kinh hãi, hai tay nhanh chóng chập lại, bố trí thêm mấy trận kỳ nữa.

Uỳnh uỳnh...

Dưới hình vòng cung màu xanh lam, bên trong khe núi, hai ngọn lửa đỏ nhanh chóng bốc lên, tấn công thẳng về phía Triệu Nô Nhi!

"Muốn chết!"

Góc áo dài của hắn ta đã xé rách một góc đại trận, thấy lửa vọt tới, hắn ta chỉ cười một tiếng thâm hiểm, sau đó há miệng phun ra một luồng khí đen. Khí đen này cuốn theo phi kiếm, chém mạnh về phía ngọn lửa đang lao tới. Hai cụm lửa to như cối xay đều bị phi kiếm của Triệu Nô Nhi chém thành hai mảnh. Song thế đi của phi kiếm vẫn chưa ngừng lại, nó mang theo khí đen vút thẳng đến trước mặt Phương Nguyên.

"Soẹt..."

Phương Nguyên thấy phi kiếm bay tới quá nhanh, vội vàng bắt pháp ấn.

Trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện ảnh ảo thần tướng màu tím, chính là Âm Dương Ngự Thần Quyết được hắn thi triển cộng thêm pháp lực của Tử Khí Lưu Vân Quyết. Khi thần tướng ngưng tụ trên đỉnh đầu Phương Nguyên, phi kiếm của Triệu Nô Nhi cũng đã chém tới. Thần tướng gào thét không tiếng động, hai tay gắng sức hợp lại trên không trung, kẹp lấy phi kiếm vào giữa, sau đó bị sức mạnh khủng khiếp trên thân kiếm quật ngã xuống.

Rầm rầm rầm!

Sau khi rơi xuống hơn mười trượng, thần tướng lập tức bị tan rã, Phương Nguyên cũng bị ngã xuống sát biên giới của đại trận.

Với tu vi hiện giờ của hắn, mặc dù đã thi triển hai đại truyền thừa của Thanh Dương Tông, nhưng vẫn không thể chống đỡ được phi kiếm của Triệu Nô Nhi quá mấy hơi thở.

Chênh lệch tu vi giữa họ quả nhiên là rất lớn.
Chương 495 Đã nói vây chết ngươi thì sẽ vây chết ngươi (2)

Với một thân pháp lực này, nếu không phải cơ thể Triệu Nô Nhi không được trọn vẹn, thì chưa biết chừng hắn ta đã sớm kết đan rồi.

"Ha ha, đây là huyền công của Âm Sơn Tông đại tiên môn đệ nhất Vân Châu sao?"

Triệu Nô Nhi thấy Phương Nguyên chật vật, liền cười ha hả: "Trong mắt chúng ta, chẳng qua chỉ đến thế mà thôi..."

Trong tiếng cười sằng sặc, hắn ta đã phá vỡ đại trận bao phủ sơn cốc, lao vào trong, năm ngón tay chụm lại như móc câu, chộp về phía Phương Nguyên.

"Ngươi nói sai rồi..."

Vào lúc này, đại trận của trận sư kia đã bị mình công phá, cả người trận sư lộ ra trước móng vuốt của mình, rõ ràng đã rơi vào đường cùng. Nhưng không ngờ rằng trên mặt trận sư kia không hề có chút hoảng loạn nào, ngược lại hắn còn lạnh lùng nhìn mình. Khi thế tiến công của mình đến sát gần, hắn bỗng nhiên lắc đầu, lạnh lùng nói một câu, rồi thân hình bay ngược về sau mấy trượng...

Chỉ mấy trượng này, hắn đã lùi ra khỏi đại trận!

Mình đánh vào đại trận, hắn lại rút ra khỏi đại trận?

Sau đó trận sư kia đứng ngoài trận, nghiêm túc giải thích cho mình: "Âm Sơn Tông không phải là đại tiên môn đệ nhất Vân Châu!"

Dứt lời, hắn đột nhiên rút một trận kỳ từ trong tay áo ra, ném lên không trung.

Ầm ầm!

Cả đại trận đang bao phủ khe núi bỗng thu nhỏ lại với tốc độ chóng mặt.

Hình vòng cung màu xanh lam lấp lánh mang theo lực lượng của toàn bộ đại trận ép thẳng xuống người Triệu Nô Nhi!

"Hả?"

Triệu Nô Nhi kinh hãi, đã đoán ra ý định của Phương Nguyên.

"Thằng ranh này cố tình dẫn ta vào trận?"

Mắt thấy từ bốn phương tám hướng đều có trận lực dồn nén xuống, ánh mắt Triệu Nô Nhi lạnh đi. Hắn ta cũng không hề sợ hãi, áo dài đỏ trên người một lần nữa mở ra, phồng to lên, hệt như một áng mây đỏ, chống đỡ đại trận đang từ xung quanh ép vào. Sau đó trong tay hắn ta đột nhiên xuất hiện một thanh yêu đao đỏ rực như ngọc, bên trên mặt đao dường như sắp nhỏ ra máu.

"Ấu trĩ, với bản lĩnh của một trận sư yếu ớt như ngươi, cũng dám giở mấy trò vặt ấy ra với ta à?"

Răng rắc!

Triệu Nô Nhi chém một đao lên đại trận, khiến đại trận rung lắc dữ dội, trên hình vòng cung màu xanh lam kia đã loáng thoáng có vết rạn nứt.

"Nếu ta đã tiến vào thì sẽ trở ra được!"

Triệu Nô Nhi cười thâm hiểm: "Ngươi cho rằng đại trận rách nát này có thể vây khốn được ta sao? Tính nhầm rồi!"

Nói đến đây, âm khí trên người hắn ta đột nhiên tăng vọt, yêu đao không ngừng chém ra ngoài ra, nhất thời tứ phía nổi lên gió dữ. Trên hình vòng cung màu xanh lam đã xuất hiện những mảng rách lớn, dường như sức chịu đựng đã đến cực hạn, nằm trên bờ ranh giới vỡ nát rồi...

Triệu Nô Nhi tự tin như vậy không phải là không có nguyên nhân!

Trận pháp này được bày ra rất gấp, lại không có thiên tài địa bảo gì làm mắt trận, làm sao mà ngăn cản được hắn ta?

Nhưng Phương Nguyên lúc này lại mặc kệ cho Triệu Nô Nhi phá trận. Hắn không hề để tâm chút nào, như thể đã sớm biết Triệu Nô Nhi phá vỡ đại trận kia chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Phương Nguyên nghiêm sắc mặt, thân hình lao vút lên không trung, sau đó lượn vòng xung quanh. Tay trái không ngừng bắt ấn, tay phải thì tung hết trận kỳ nọ đến trận kỳ kia ra, cắm chúng vào bốn phía khe núi.

"Nước đến chân mới nhảy?"

Triệu Nô Nhi liếc mắt nhìn, bật cười ha hả: "Để xem ngươi bày binh bố trận nhanh, hay là ta phá trận nhanh?"

Hắn ta vừa nói, vừa rót pháp lực vào yêu đao, hung hăng chém ra ngoài.

Răng rắc...

Hình vòng cung màu xanh lam đang vây khốn Triệu Nô Nhi rốt cuộc cũng bị hắn ta chém nát, ánh sáng tỏa ra bốn phía, sau đó tắt dần đi.

Đại trận này cuối cùng cũng bị Triệu Nô Nhi từ bên trong phá ra!

Hắn ta cười to, lao thẳng về phía Phương Nguyên, muốn chặn đầu chém hắn.

Nhưng điều mà Triệu Nô Nhi không ngờ đến là, người hắn vừa lao lên được một nửa, đã thấy trận kỳ cuối cùng ra khỏi tay Phương Nguyên, cắm chính xác vào một sườn dốc. Lập tức có một đạo linh quang bắn ra, kết nối toàn bộ cấm chế và lệnh kỳ do hắn bày ra lại với nhau, nhanh chóng liên kết tất cả lực lượng lại thành một chỉnh thể. Khắp bầu trời tỏa ra ánh lửa chói lòa!

Triệu Nô Nhi vừa xông lên, liền bị ánh lửa kia ép lùi về!

"Ngươi... nhanh đến vậy sao?"

Triệu Nô Nhi vừa bực vừa giận, cảm thấy rất bất ngờ. Dù trận sư lợi hại đến đâu, lúc bày binh bố trận cũng đều cần có thời gian thôi diễn.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân để đánh giá thực lực của trận sư yếu, bởi vì trong lúc đấu pháp với kẻ địch, ngươi hoàn toàn không có thời gian bày binh bố trận.

Song, trong giới tu hành cũng có một sự thực được công nhận là, tuy trận sư có thực lực yếu, nhưng nếu ngươi cho hắn đủ thời gian để bố trí trận pháp thì người tu hành cùng cấp không có ai dám tấn công trận pháp do hắn bày ra, như vậy sẽ phải ăn quả đắng...

Từ lúc Phương Nguyên dẫn theo tiểu hoàng tử chạy ra đến khi Triệu Nô Nhi đuổi theo, cùng lắm là mất khoảng thời gian uống một chén trà.

Với thời gian ấy, ngay cả việc thôi diễn trận đồ thích hợp cũng không đủ, huống hồ là bày trận?

Đây cũng chính là nguyên nhân mà Triệu Nô Nhi hoàn toàn không để Phương Nguyên vào trong mắt!

Nhưng điều hắn ta tuyệt đối không ngờ đến là trận sư này có tốc độ bố trí trận pháp rất nhanh, dường như chẳng cần thời gian

để thôi diễn vậy, chỉ cần vung tay lên là trận kỳ sẽ vào đúng vị trí chỉ định, sau đó kết nối chúng lại là vô cùng kín kẽ. Vừa rồi Triệu Nô Nhi phá đại trận kia với tốc độ cực nhanh, còn chưa bằng thời gian uống nửa chén trà, thế mà trận sư này đã bố trí được một tầng đại trận mới rồi...

Phương Nguyên cũng chẳng thèm để ý đến Triệu Nô Nhi đang nổi đóa, hắn lại bay lên giữa không trung, ánh mắt quét ra bốn phía, nhanh chóng thôi diễn rồi bắt tay bố trí một tầng đại trận mới.

Với Phương Nguyên mà nói, bắt đầu từ lúc Triệu Nô Nhi đuổi theo, hắn ta đã trở thành một người chết rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK