"Chúng ta đi!"
Một kiếm đánh bay Tiểu Viên sư huynh, Phương Nguyên gọi Lạc Phi Linh lại, sau đó ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh.
Hắn không nói một lời, chỉ nhìn lướt qua, nhất là Lữ Tâm Dao, hắn chỉ dừng lại trên mặt nàng một cái chớp mắt, liền quay người rời đi!
Hắn biết một màn Lữ Tâm Dao dùng ngọc phù chiếu vào người mình đang ra tay ở không trung vừa rồi.
Nhưng cũng vô dụng, mình sử dụng chính là Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm, môn Kiếm Đạo này đừng nói trong tiên môn, cho dù là ở giang hồ thế tục, thì người biết sử dụng cũng nắm được một bó lớn. Nếu như nàng muốn dùng môn Kiếm Đạo này để chứng thực thân phận của mình, thì đúng là nói đùa. . .
Mà khi bọn hắn rời đi, mười mấy tên đệ tử Bách Hoa cốc chung quanh vậy mà đơ ra, không người dám cản!
Bọn hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Tiểu Viên sư huynh, người được một đám sư trưởng Bách Hoa cốc đều ca tụng là kỳ tài trăm năm khó gặp, vậy mà cứ như vậy thất bại. Mà đối thủ của hắn, rõ ràng tu vi cũng không cao hơn hắn bao nhiêu, lại nhẹ nhõm đánh bại hắn. Ở trong quá trình này, thậm chí ngay cả thần thông người ta cũng không hề thi triển, chỉ với một thanh kiếm trong tay, phá Hồng Liên kiếm trận của hắn. . .
Gặp một màn này, bọn hắn đã sợ hãi tới cực điểm đối với Phương Nguyên, hay nói đúng hơn là tên nam tử mặc thanh bào mang theo mặt nạ khóc kia!
Vào lúc này, ai dám mạo hiểm đi lên ngăn cản chứ. . .
Trừ phi là Lữ Tâm Dao, đệ tử nhập thất của tiên môn ra lệnh. . .
Thế nhưng khi bọn hắn nhìn về hướng Lữ Tâm Dao, liền thấy sắc mặt Lữ Tâm Dao vậy mà tái nhợt, đang ngơ ngác xuất thần.
Một màn quỷ dị này xuất hiện, hiển nhiên là do hai người kia đã trốn xa, đệ tử Bách Hoa cốc không kịp phản ứng.
"Các vị đạo hữu Bách Hoa cốc, hai tên tặc tử kia đâu rồi?"
Trong khi bọn họ còn đang ù ù cạc cạc, thì từ xa chợt truyền đến một tiếng hét lớn, từ phía chân trời đã có mấy nhóm nhân mã chạy tới. Những người này là truy binh của các tiên môn khác đang trên đường trở về, trải qua một đường chạy gấp rốt cục cũng đến được đây. Lúc đầu bọn hắn cứ tưởng là bất kể thế nào, Bách Hoa cốc cũng có thể cầm chân Phương Nguyên một lát, chờ bọn hắn chạy tới, nhưng khi đến nơi xem xét, tất cả đều giật mình.
"Bọn chúng đâu?"
"Bách Hoa cốc các ngươi nhiều người như vậy, thế mà không ngăn được hai người bọn họ. . ."
Chỉ thấy trong sân, đệ tử Bách Hoa cốc tỏ ra như cha mẹ chết, người bị thương cũng không nhiều, có điều điều đã bị choáng váng, lại nghĩ tới hai tên đệ tử Thanh Dương tông không có ở đây, lập tức từng người kinh hãi, nhao nhao lớn tiếng quát hỏi. . .
"Bọn hắn. . . Bọn hắn bỏ chạy về hướng kia. . ."
Vào lúc này, ngược lại tên Tiểu Viên sư huynh đang ngã ngồi trên mặt đất chợt đứng lên hét lớn. Vừa rồi hắn máu phun phè phè, nhưng cũng không phải do Phương Nguyên gây thương tích, mà là pháp thuật của hắn bị phá, nhận lấy phản phệ. Bây giờ đã qua được một lúc, cũng đã khôi phục được mấy phần, trong mắt hắn hiện ra vô tận tức giận, chỉ về hướng hai người Phương Nguyên bỏ chạy, sau đó nghiêm nghị rống lên: "Đệ tử Bách Hoa cốc, toàn bộ theo ta, bất kể như thế nào cũng phải đuổi kịp bọn hắn. . . Không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải đuổi kịp tên đệ tử Thanh Dương tông kia. . ."
Giờ khắc này, trong ánh mắt hắn vằn lên tơ máu trông rất đáng sợ!
"Phương Nguyên, ngươi làm nhục ta quá đáng. . ."
"Cho dù vừa rồi. . . vừa rồi ngươi thắng ta thì cũng coi như thôi, vậy mà còn nói là Cửu Thiên Kiếm bỏ đi gì đó, tưởng ta chưa từng nghe nói qua bản kiếm phổ buồn cười này sao? Ngươi. . . đây là ngươi chẳng những muốn thắng ta, mà còn muốn hủy thanh danh của ta. . ."
"Vừa rồi. . . vừa rồi tâm thần ta không ổn định, ta muốn cùng ngươi. . . tái chiến một trận!"
Dưới luồng suy nghĩ điên cuồng điều khiển, hắn há miệng nuốt vào mấy khỏa đan dược, ráng hồi phục lại rồi tiếp tục đuổi theo.
Trong quá trình này, Lữ Tâm Dao thật lâu sau mới phản ứng lại, yên lặng đi theo sau lưng đám người.
Đối với trận truy đuổi này, bỗng nhiên nàng cảm thấy có chút chán nản.
"Mau mau đi thôi, chắc hẳn những đệ tử chân truyền các tiên môn khác cũng sắp đuổi đến. . ."
Lúc này lợi dụng thời khắc một kiếm bại Tiểu Viên sư huynh, chúng đệ tử Bách Hoa cốc đang khủng hoảng choáng váng, Phương Nguyên cũng nhanh chóng xông ra, sau đó nhắm thảng theo hướng lãnh địa Thanh Dương tông phóng đi. Sau nửa canh giờ, đã nhìn thấy một mảnh ma vân đang phun trào đen nghịt, liền trời tiếp đất ở ở xa xa phía trước, dưới mặt đất truyền đến tiếng ma hống đáng sợ. Hắn lại quay về ma địa tràn ngập ma tức Hắc Ám!
Đến nơi này, Phương Nguyên liền cùng Lạc Phi Linh hạ xuống mặt đất. Ở bên ngoài ma tức Hắc Ám mỏng manh, bọn hắn có thể tùy ý khống chế pháp bảo đi đường, nhưng sau khi tiến vào ma địa này mà còn lớn lối như vậy, thì e là chỉ có một con đường chết. . .
"Phương Nguyên sư huynh, sợ cái gì chứ, ngươi lợi hại như vậy, sao không đánh cho bọn chúng hoa rơi nước chảy luôn!"
Lạc Phi Linh tỏ ra chưa đã nghiền, giật dây Phương Nguyên.
"Vừa rồi thắng, kỳ thật cũng có chút may mắn!"
Phương Nguyên cười khổ một tiếng, nói: "Hiện tại thương thế trên nhục thân ta chưa lành, không trụ được đánh lâu dài, nếu như tên chân truyền Bách Hoa cốc kia thật sự giữ chủ ý cùng ta triền đấu, thì thắng bại còn chưa biết được. Nhưng xem ra hắn rất kiêu ngạo, vừa lên đã thi triển ra thần thông mạnh nhất cùng ta cứng đối cứng, ngược lại tạo cho ta một cơ hội rất tốt, chỉ cần đánh bại uy phong của hắn, sẽ có cơ hội đánh bại hắn. . ."
"Đúng vậy đúng vậy. . ."
Lạc Phi Linh lúc này mới liên tục gật đầu: "Vừa rồi ta nhìn đến mê mẩn, quên mất trên người ngươi vẫn còn thương tích!"
Nói rồi, nàng liền chập choạng đi về phía trước mấy bước: "Vậy bây giờ để ta tới bảo hộ ngươi đi!"
"Hàiiii, ngươi chân còn lo chưa xong, cũng đừng có khoác lắc. . ."
Phương Nguyên tỏ ra bất đắc dĩ, vừa rồi đứng trên pháp bảo phi hành, Lạc Phi Linh đứng thẳng người rất vui sướng, nhưng bỏ pháp bảo ra đi bộ, lập tức liền chập chững xiêu vẹo. Vết thương trên chân bị con mèo trắng cắn kia, mặc dù không độc, nhưng lại rất đau, một ngày hai ngày căn bản khó có thể tốt lên được. . .
Chương 307 Lại Gặp Mèo Trắng (2)
"Chân què thì sao chứ?"
Lạc Phi Linh tỏ vẻ không phục: "Lần này ta có chuẩn bị!"
Phương Nguyên nghi hoặc: "Chuẩn bị cái gì?"
Lạc Phi Linh lấy ra hai cây gậy từ trong túi càn khôn: "Ta đã có hai cái nạng. . ."
Phương Nguyên: ". . ."
"Ngươi cứ đi theo ta như trước là tốt rồi. . ."
Thở dài một tiếng, Phương Nguyên liền giơ kiếm trước ngực, chậm rãi đi về phía trước.
"Hàiiii, được rồi, nhưng mà thương thế ngươi vẫn chưa hồi phục, tốt nhất là tìm một nơi luyện hóa Hỏa Châu Quả này trước. . ."
Lạc Phi Linh đành phải gật đầu, đi theo sau lưng Phương Nguyên.
"Cứ tiền sâu vào bên trong rồi tính sau, tránh cho những đệ tử tiên môn kia đuổi theo!"
Ở phía trước bọn hắn lúc này, ma tức Hắc Ám ngưng tụ lại với nhau không tiêu tán, bao phủ khắp trên đại địa tựa như khói đen vậy, càng đi vào trong càng nồng đậm. Tiếng ma vật gào thét khi thì ở xa khi thì ở gần, lúc nào cũng truyền đến, càng khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi.
Phương Nguyên lúc này đã nâng cao cảnh giác, hai mắt sáng rực, tai nghe bát phương.
Lúc trước hắn xông ra ngoài, nhục thân hầu như sụp đổ, lưu lại ám thương, loại thương thế này bình thường không hiện ra, nhưng nếu như đánh lâu mà nói, rất có khả năng sẽ dẫn phát thương thế, thậm chí chuyển biến xấu. Bởi vậy lúc này hắn cũng chỉ có thể tận khả năng tránh ác chiến, chẳng những phải tiến vào trong Ma Vực nhanh một chút, mà còn phải cẩn thân né tránh những ma vật có thực lực mạnh mẽ dây dưa, khiến thương thế nhục thân phát tác!
"Rống rống. . ."
Cứ như vậy cẩn thận tiến lên, nhưng chưa đi được bao xa, trước người hắn chợt vang lên một tiếng gầm, Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh kinh hãi, nhìn chăm chú về trước, liền thấy đó là một con cự ngạc đuôi ngắn, thân thể to bằng tòa núi nhỏ. Lúc này hơn nửa người nó đều ngập trong một vũng bùn màu đen, hai con mắt trắng đục nhìn lại, đang không ngừng ngửi ngửi cái gì đó, tựa hồ đã phát hiện ra khí tức của bọn hắn.
"Mau lách qua nó. . ."
Phương Nguyên kinh hãi, vội vàng thi triển Tử Khí Lưu Vân Quyết che dấu đi khí cơ toàn thân, cùng Lạc Phi Linh phóng nhanh về phía bên trái.
Nếu bình thường hắn gặp ma vật bực này cũng không sợ nó, nhưng lúc này hắn không muốn cùng nó liều mạng.
"Xoạt xoạt. . ."
Nhưng vừa chạy về bên trái chưa được mấy bước, đã nhìn thấy một đầu xúc tu Ma Đằng từ trong hắc vụ chậm rãi leo ra, khiến hai người lập tức dừng bước. Ngay tại bên trái phía sau một gò núi trước mặt, vậy mà có một gốc hắc ám Ma Đằng đang nằm cuộn lại, nếu không phải trong lúc vô tình thấy được xúc tu của nó, mạo muội xông qua, tất nhiên sẽ hỏng chuyện. Hai người chuyển hướng sang bên phải chạy đi, nhưng lại thấy một tòa núi nhỏ phía trước khẽ lắc lư, nhìn kỹ lại thì làm gì có tòa núi nhỏ nào chứ, mà là một đầu hung viên đang kéo một cây đại thụ, chậm rãi đi về phía trước, khí tức cuồng bạo.
"Làm sao lại xui xẻo như vậy chứ?"
Phương Nguyên cảm thấy rất bất đắc dĩ, vội vàng cùng Lạc Phi Linh lui về phía sau.
Với tình trạng của hắn hiện tại, trong thời gian rất khó giết chết được ba con ma vật này, nếu muốn liều mạng, hậu quả rất phiền phức.
"Nhanh nhanh nhanh, hai người kia chạy vào từ chỗ này, bên trong ma tức Hắc Ám tất nhiên bọn chúng sẽ không chạy nhanh được, chúng ta đuổi theo!"
"Trong này quá hung hiểm, chúng ta có nên. . ."
"Im miệng, nếu để hai người bọn họ chạy thoát, cả ngươi và ta đều là tội nhân của tiên môn. . ."
Rất không khéo chính là, ngay khi Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh định lui về sau chọn một đường khác, bỗng nhiên phía sau thấp thoáng truyền đến vài tiếng hét lớn, lại là đám đệ tử chân truyền các đại tiên môn một đường truy sát tới, sắc mặt hai người lập tức trở nên ngưng trọng.
Trước có ma vật, sau có truy binh, tiến thoái lưỡng nan!
"Xem ra trận chiến này không tránh được, vậy thì cứ xông về trước đi!"
Phương Nguyên hít sâu một hơi, chậm rãi ngưng tụ pháp lực, định hướng về phía con cự ngạc kia xông qua.
"Meoo. . ."
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một tiếng tiếng mèo kêu trầm trầm vang lên, Phương Nguyên lập tức thầm giật mình.
Vội vàng xoay người lại, chỉ thấy trên một mỏm đá xanh cao lớn sau lưng hắn, đang có một con mèo trắng ngồi đó!
Béo béo mập mập, lông trắng như tuyết, ở nơi ma tức Hắc Ám tràn ngập này rất dễ thấy, con mắt đen thẳm như bóng đêm, thần sắc cao ngạo mà thanh lãnh, chính là con mèo trắng trước đó Phương Nguyên đã gặp. Hơn nữa thoạt nhìn, hẳn cũng chính là con mèo trắng Lạc Phi Linh gặp phải kia, bởi vì phía trên đuôi mèo, rõ ràng là bị gập lại, đong đưa cũng không linh hoạt, tựa như là bị giẫm phải. . .
Phương Nguyên không ngờ lại gặp được con mèo trắng này, ánh mắt lập tức tỏ ra cảnh giác.
"Meooo. . ."
Con mèo kia uể oải nhìn Phương Nguyên, thần sắc lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Phương Nguyên.
"Lại là con mèo chết tiệt này. . ."
Lạc Phi Linh vừa thấy con mèo chợt ngẩn người, nhưng ngay lập tức liền tỏ ra tức giận, quơ lấy cái gậy trong tay định tiến lên đánh.
"Ngaoooo. . ."
Con mèo kia vừa thấy Lạc Phi Linh, lông tóc trên người cũng dựng đứng như con nhím.
Xem ra, hai người bọn họ quả thực đã kết huyết hải thâm cừu!
"Đừng vội, con mèo này dường như có gì đó quái lạ. . ."
Phương Nguyên đưa tay cản Lạc Phi Linh lại, ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn con mèo kia.
Hắn luôn cảm thấy con mèo này như thể cố ý xuất hiện, thái độ không giống với lúc trước, tựa như đang đợi mình ở đây vậy.
"Chính vì nó quái lạ ta mới muốn đánh nó, mối thù lần trước còn chưa báo đây. . ."
Xem ra cơn giận này của Lạc Phi Linh rất khó nguôi, hậm hực không thôi.
Ngược lại, con mèo kia chỉ nhe răng trừng mắt nhìn Lạc Phi Linh một chút, sau đó lại chậm rãi nhìn sang Phương Nguyên, tựa như không thèm để ý đến Lạc Phi Linh vậy, bộ lông dựng đứng cũng dần dần trở lại như thường. Nó yên lặng đánh giá Phương Nguyên hồi lâu, đột nhiên nhìn Phương Nguyên kêu "Meo" một tiếng, sau đó liền nhảy khỏi tảng đá, chậm rãi tiến vào khu vực ma tức Hắc Ám bên trong.
Đi được mấy bước, nó lại quay đầu nhìn Phương Nguyên, kêu lên một tiếng.
"Nó là đang gọi chúng ta đi theo?"
Phương Nguyên thấy vậy, lập tức cảm thấy hơi kinh ngạc.
Chương 308 Tiên Gia Tạo Hóa (1)
"Phương Nguyên sư huynh, tuyệt đối đừng đi, con mèo này vô cùng nham hiểm, nó xuất hiện chắc chắn không có chuyện gì tốt!"
Lạc Phi Linh vừa thấy con mèo trắng kia có biểu hiện như vậy liền mười phần cảnh giác, mở miệng nhắc nhở.
"Thật sự quỷ quái như vậy sao?"
Phương Nguyên lúc này cũng cau mày, âm thầm cảnh giác bốn phía.
Hắn chỉ gặp qua con mèo này một lần, quả thực xui xẻo tận mạng, nhưng chuyện đó không liên quan gì đến con mèo này, là do chính mình tình cờ đụng phải Hắc Ám Ma Triều mà thôi. Đương nhiên hắn mới chỉ gặp qua một lần, cũng không khẳng định được, nhưng Lạc Phi Linh thì đã gặp nó rất nhiều lần, cũng bị xui xẻo như vậy.
Sau đó nàng kể lại tường tận cho Phương Nguyên nghe, nàng từ bên trong Bát Hoang Vân Đài xông ra, liên tiếp gặp phải mấy lần nguy hiểm, mỗi lần đều luôn có con mèo này hờ hững ở bên cạnh. Lúc ấy Lạc Phi Linh khẳng định rằng con mèo này giở trò quỷ, muốn đem nó bắt lại xem sao, mà con mèo kia cũng có chút khinh địch, không nghĩ tới bị Lạc Phi Linh dẫm vào đuôi, trong cơn tức giận mới cắn vào chân nàng một cái. . .
Nhưng sau đó ngẫm lại, Phương Nguyên lại cảm thấy không phải nó đang hại người!
Dường như nó chỉ có năng lực hết sức quỷ dị, xuất hiện đúng lúc người ta đang gặp xui xẻo, sau đó lạnh lùng đứng ngoài quan sát.
Chỉ là lần này khác với trước đó chính là, nó lại chủ động tiếp cận, không biết vì nguyên nhân gì?
"Meo. . ."
Trong khi Phương Nguyên còn đang suy đoán trong đầu, có vẻ như con mèo kia không kiên nhẫn được nữa, lại kêu lên một tiếng, tựa như đang thúc giục hắn mau lên vậy.
"Thật giống như nó đang gọi ngươi. . ."
Lạc Phi Linh cũng bị nó khơi gợi lên lòng hiếu kỳ: "Có muốn đi qua nhìn một chút hay không? Xem trong hồ lô của nó chứa thứ gì!"
"A? Bọn chúng ở nơi đó. . ."
Trong khi Phương Nguyên còn đang do dự, chợt nghe thấy từ sau lưng cách đó không xa có người hét to một tiếng.
Quay đầu nhìn lại, liền thấy được một tên đệ tử tiên môn đứng trên núi cách hắn trăm trượng, đang từ xa nhìn lại, chỉ vào bọn hắn kêu to. Lập tức rất nhanh liền có rất nhiều đệ tử tiên môn hô to gọi nhỏ, nhao nhao đuổi về phía này. . .
"Hàiii, đám người này đuổi giết chúng ta thật là hăng hái mà . . ."
Phương Nguyên cũng không nhịn được nhíu mày, trong lòng thầm có quyết định, đuổi theo con mèo trắng.
"Meo. . ."
Con mèo kia thấy bọn họ đi theo, dường như có chút đắc ý, thân hình vừa chuyển, liền nhắm về một hướng chạy đi.
Tại địa phương quỷ quái tràn ngập hắc vụ này, bộ lông mèo màu trắng rất dễ thấy, con mèo trắng nhẹ nhàng linh hoạt chạy đi trong Ma Tức hồ. Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh bước nhanh theo phía sau nó. Chỉ thấy con mèo này mười phần quỷ dị, dẫn bọn hắn quẹo trái quẹo phải hai ba vòng, vậy mà đã thoát khỏi mấy con ma vật đang cản đường kia, hầu như là sắp chạm mặt với chúng, nhưng lại không khiến chúng nhận ra.
"Rống rống. . ."
Mà sau lưng bọn họ, lại vang lên tiếng ma hống kinh thiên cùng tiếng kêu to của đám đệ tử tiên môn.
Có vẻ như bọn hắn không được may mắn như vậy, đã cùng ma vật giao thủ.
Có điều, đám đệ tử tiên môn đang đuổi giết bọn hắn, mỗi đội ít nhất đều có mười người, tứ đại tiên môn gộp lại, vậy mà có hơn trăm người, cũng không phải mấy con ma vật là có thể cản được. Lúc này đám người vẫn hô to gọi nhỏ, hò hét đuổi theo sau lưng bọn họ cực gấp!
Thế nhưng dường như con mèo trắng kia rất thông thạo đường đi nơi này, hành tung lại quỷ dị, mỗi lần đến thời điểm tuyệt cảnh, lại ngoặt sang bên một cái, lập tức liền liễu ám hoa minh, dẫn theo Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh tìm ra đường sống. Mặc cho đám đệ tử tiên môn phía sau theo đuổi không bỏ, chung quanh vô số ma vật cản đường, vậy mà đều không thể vây khốn hai người bọn họ, ngược lại để cho hai người thuận lợi trốn thoát. . .
Thời gian dần trôi qua, tiếng mắng chửi của đám đệ tử tiên môn phía sau càng ngày càng yếu dần, tựa hồ khoảng cách đã kéo dài.
Mà ở chung quanh, ma vật cũng ít dần, chỉ có ma tức Hắc Ám dày đặc vẫn tràn ngập. . .
"Tuyệt cảnh như vậy, lại có thể nhẹ nhõm trốn thoát?"
Phương Nguyên quay đầu nhìn lại, cảm thấy có chút khó tin, nhìn lại con mèo kia, càng thêm mấy phần ngưng trọng.
Xem ra, tựa hồ con mèo này đúng là vì dẫn bọn hắn chạy thoát mới xuất hiện.
"Con mèo này ngược lại cũng biết điều, đem về bắt chuột nhất định là rất giỏi. . ."
Lạc Phi Linh cũng trở nên hưng phấn, nhìn con mèo kia, một mặt kích động.
Phương Nguyên trông thấy mà bất đắc dĩ, thầm nhủ chân của nàng không biết đau hay sao. . .
"Meo. . ."
Con mèo kia cuối cùng cũng dừng lại dưới chân một ngọn núi kêu lên một tiếng, sau đó liền chạy vòng qua. Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh cũng gấp rút đuổi theo, nhưng sau khi vòng qua chân núi, hai người đều khẽ giật mình, trên mặt đều lộ ra vẻ vô cùng quỷ dị, tựa như gặp quỷ vậy...
Nhưng trên thực tế, bọn hắn nhìn thấy không phải quỷ, mà là. . . Tiên!
Ở trước mặt bọn họ, trong sơn cốc bí ẩn này, vậy mà hiện ra một mảnh cung điện tiên khí lượn lờ tựa như tiên cảnh. Cung điện tọa lạc sừng sừng ở giữa sơn cốc, chim hót hoa nở, kỳ hoa dị thảo mọc khắp nơi trên mặt đất, lầu các đẹp đẽ, thủy tạ đón gió, không thể miêu tả hết sự đẹp đẽ tinh tế, đạo uẩn tiên gia trong đó. Ngay cả Đạo Điện của Thanh Dương tông so sánh với nó cũng kém hơn rất nhiều, tựa như đồ nhà quê vậy. . .
Thế nhưng mà, bên trong Ma Tức hồ ma khí cuồn cuộn này, tại sao lại xuất hiện một mảnh tiên cảnh dạng này chứ?
Đây mới là chỗ khiến cho Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh đều cảm thấy quỷ dị. . .
"Ha ha, vừa rồi ta còn đang suy nghĩ không biết vì sao hôm nay gió thổi nhẹ nhàng thoải mái, chim hót líu lo, thì ra là có khách tới. . ."
Chương 309 Tiên Gia Tạo Hóa (2)
Ngay khi hai người đang nhìn nhau, ngầm xác nhận đối phương tuyệt đối chưa từng nghe nói qua, bên trong Ma Tức hồ lại có một nơi quỷ dị như vậy, bất chợt liền nghe thấy bên trong tiên viện kia có tiếng cười to truyền đến, sau đó chỉ thấy từ trong tiên viện bước ra một vị thiếu niên mặc áo đen đang nhanh chóng tiến tới. Đó là một nam tử tuổi chừng 18, 19, khí vũ bất phàm, trên người mặc một kiện áo bào màu đen, phía trên thêu hoa văn cổ quái. Người này từ xa đi tới trước mặt Phương Nguyên, cúi thấp người thi lễ, cười nói: "Không kịp nghênh đón từ xa, mong rằng thứ tội!"
"Khách khí, không biết các hạ là. . ."
Nhìn thấy người này, trong lòng Phương Nguyên càng cảm thấy kinh ngạc, khẽ thi lễ đáp lại, không nhịn được thấp giọng hỏi.
Nam tử áo đen kia cười nói: "Dễ nói, ta chính là người hầu của chủ nhân nơi đây, chuyên chờ đợi người hữu duyên tới!"
"Người hữu duyên?"
Phương Nguyên nghe vậy khẽ giật mình, cảm thấy khó hiểu.
Lạc Phi Linh lại trực tiếp hỏi thẳng: "Các ngươi đang chờ người hữu duyên như thế nào?"
Nam tử áo đen kia cười nói: "Có thể vào tới nơi đây, nhìn thấy khu tiên viện này, tự nhiên chính là người hữu duyên!"
"Chúng ta chẳng qua là bị một con mèo trắng lừa tới. . ."
Lạc Phi Linh nhịn không được, cau mày nói.
Nam tử áo đen tự xưng là người hầu kia lại cười nói: "Bạch Công có linh, nó vốn thường xuyên dẫn người hữu duyên tới đây!"
Nói rồi, hắn nhích người sang bên cạnh nhường lối, cười nói: "Bất kể có người dẫn đường hay không, có thể đến đây chính là hữu duyên, hai vị mời vào!"
Hai người Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh đều cảm thấy vô cùng quỷ dị, dĩ nhiên không muốn tùy tiện đi vào.
Người hầu áo đen kia lại cười nói: "Hai vị đã đến nơi đây, không tiến vào thì còn có thể đi đâu chứ?"
Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh quay đầu nhìn về phương hướng bọn hắn vừa tiến vào, vậy mà đã không còn bất luận con đường nào, chỉ thấy trước mắt là núi cao liên miên vô tận, càng không có lấy một chút ma tức Hắc Ám, như thể trong lúc vô tình bọn hắn đã tiến vào một thế giới khác vậy. . .
"Đến đâu hay đến đó vậy, đi xem thử một chút đi!"
Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh liếc nhau một cái, không nói một lời, chậm rãi đi thẳng về phía trước, thầm lưu tâm quan sát.
Bước qua sơn môn cao lớn từ bạch ngọc điêu khắc thành, hai người bọn họ lại khẽ giật mình, chỉ thấy trong tiên viện vậy mà mọc lên vô số linh dược, xanh um tươi tốt, kỳ hoa dị thảo khắp nơi trên đất, đơn giản là có vô số loại linh dược, đều là những linh dược ở bên trong Ma Tức hồ cũng vô cùng hiếm thấy. Thậm chí nhìn khắp toàn cảnh, cũng có thể dễ dàng thấy được mấy loại bảo dược ở phía xa đang đón gió chập chờn, hương thơm xông vào mũi.
Có thể nói, ngay cả Hồng Châu Quả trước đó Lạc Phi Linh vì Phương Nguyên mà cướp đoạt được kia, so với trong này cũng không đáng là gì. . .
"Tại sao nơi này lại có nhiều linh dược như vậy?"
Hai người Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh khẽ giật mình.
Bên trong Ma Tức hồ đương nhiên là không thiếu linh chu bảo dược, bằng không bọn hắn tiến vào đây là vì cái gì chứ?
Nhưng mấu chốt chính là, linh chu bảo dược xung quanh nơi này cũng quá nhiều đi, đơn giản là nhiều như cỏ dại vậy.
"Ha ha, hai vị đã là người hữu duyên đến nơi đây, vậy xin cứ tự nhiên, những linh dược này quả thật đều là bảo bối, trong Ma Tức hồ này, vốn là linh dược mọc khắp nơi trên mặt đất, có điều cứ mười năm một lần, đều bị người hái hết. Nhưng khu tiên viện chúng ta đang đứng này, lại không phải ai cũng có thể tiến vào, lâu dần liền sinh ra những kỳ hoa dị thảo này, nếu hai vị có hứng thú, chi bằng cứ hái đi, lấy sạch cũng không sao!"
Người hầu áo đen kia tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng hai người Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh, khách khí cười nói.
"Là thật. . ."
Lạc Phi Linh lặng lẽ bấm vào một lá linh dược, ghé tai nói nhỏ với Phương Nguyên.
"Thật cũng được, giả cũng được, đều không quan trọng!"
Phương Nguyên khe khẽ lắc đầu, nhìn người hầu áo đen kia nói: "Không biết chủ nhân nơi này hiện ở đâu, chúng ta lại làm thế nào mới có thể rời đi?"
Người hầu áo đen kia nghe vậy liền tỏ ra hơi kinh ngạc, cười nói: "Phương Nguyên đạo hữu không có hứng thú đối với những linh dược này sao?"
"Ngươi biết tên của ta?"
Phương Nguyên lập tức khẽ giật mình, kinh ngạc hỏi.
"Ta biết có lẽ còn nhiều hơn so với dự liệu của hai vị một chút...”
Người hầu áo đen kia chỉ cười một tiếng, cũng không trả lời, chỉ nhìn qua linh dược khắp nơi trên mặt đất, nói: "Ngũ đại tiên môn Việt quốc tiến vào Ma Tức hồ này, mang tiếng là trảm yêu trừ ma, song kì thực chính là vì tài nguyên tu hành, mà hiện tại chúng ta ở nơi này, linh dược chỉ được xem như cỏ dại. Chi bằng Phương Nguyên đạo hữu hái hết toàn bộ đi, có những linh dược này, tài nguyên của mình ngươi có lẽ còn nhiều hơn tất cả mọi người trong ngũ đại tiên môn cộng lại. . ."
Phương Nguyên nhíu mày, nói: "Tài nguyên đủ dùng là được, Thanh Dương tông đối xử với ta không tệ, ta chưa bao giờ thiếu tài nguyên tu hành!"
Thấy hắn tỏ ra bình thản như vậy, người hầu áo đen kia dường như cũng cảm thấy ngoài ý muốn, cười nói: "Ta đây có chút không rõ, dường như Phương Nguyên đạo hữu xuất thân có chút bần hàn, từ nhỏ đã cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, lúc này gặp được vô tận tài nguyên, vì sao biểu hiện lại lãnh đạm như vậy?"
Phương Nguyên nghe lời này, liền hơi cau mày: "Xuất thân bần hàn thì nhất định sẽ truy cầu tiền tài sao?”
Người hầu áo đen kia cười nói: "Hơn phân nửa như vậy!"
Phương Nguyên khẽ lắc đầu, nói: "Lời ấy có lẽ không sai, nhưng lại nông cạn. . ."
Hắn dừng một chút, mới khẽ nói tiếp: "Người xuất thân bần hàn từ nhỏ chân chính, thứ truy cầu không phải là tiền tài, mà là bản lĩnh sống yên phận!"
Người hầu áo đen kia nghe vây liền hơi ngẩn người, sau đó cười nói: "Nói rất hay! Tiền tài luôn luôn có khả năng bị người khác cướp đi, cũng có thể sẽ tiêu hết sạch sẽ, duy chỉ có một thân bản lĩnh, là thứ vĩnh viễn tồn tại trên người mình!" Nói rồi, hắn lại nhìn về phía Lạc Phi Linh, cười nói: "Phi Linh tiên tử thì sao? Dường như ngươi cũng không quá động tâm đối với những linh chu bảo dược mọc đầy đất này nha. . ."
Lạc Phi Linh nhếch miệng, nói: "Tài nguyên ta có vốn đã nhiều hơn so với đệ tử ngũ đại tiên môn cộng lại rồi. . ."
Người hầu áo đen: ". . ."
Phương Nguyên: "Haziiii. . ."
Chương 310 Một giấc mơ dài (1)
"Hai vị mời vào bên trong!"
Câu trả lời của Lạc Phi Linh khiến Phương Nguyên và vị tùy tùng mặc đồ đen kia đều có chút cạn lời. Cũng không biết có phải nàng đang khoác lác hay không, chẳng qua xem dáng vẻ của nàng, đúng là nàng không quá hứng thú với những linh dược này thật. Tùy tùng mặc đồ đen kia cũng không cần phải nhiều lời nữa, tiếp tục mời hai người bọn họ đi vào. Chỉ thấy dọc theo con đường này, tiên phong đạo uẩn, tử khí lưu tô, quả nhiên là bình thường khó gặp. Cho dù xem xét từ phương diện nào cũng thấy nơi này giống hệt đình viện Tiên gia chân chính. Chỉ có điều khiến người không hiểu là vì sao đình viện bực này lại xuất hiện ở đây?
"Ha ha, đây chính là Luyện Đan phường, ẩn chứa vô số tiên dược bảo đan..."
"Nơi này là Linh Tinh phường, chủ nhân nhà ta đã dẫn một linh mạch tới đây, linh tinh có thể nói là lấy mãi không hết..."
Dọc theo con đường này, tùy tùng mặc đồ đen không ngừng giới thiệu cho Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, trong lúc hữu ý vô ý đã hiển thị rõ sự xa hoa của nơi này. Chẳng qua cả Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đều rất giỏi khắc chế, đối với mấy thứ này, sau khi nghe xong dường như bọn hắn cũng không quá quan tâm.
Tùy tùng mặc đồ đen kia thấy bộ dáng này của bọn họ cũng không nói gì nhiều nữa, trực tiếp đi vào bên trong.
Rất nhanh bọn hắn đã đến trước một thạch đài. Chỉ thấy trên bệ đá kia có cắm vô số binh khí pháp bảo, từng cái từng cái rực rỡ muôn màu, bảo quang không cách nào miêu tả bằng lời lộ ra, linh uy kích động, thoạt nhìn mỗi một kiện đều rất bất phàm.
Thậm chí còn có vài món cho dù nhìn thế nào cũng thấy giống tiên bảo cực phẩm đã từng danh chấn Cửu Châu trong truyền thuyết...
"Ha ha, những thứ này đều là pháp bảo chủ nhân nhà ta tiện tay sưu tập lúc trước, mời hai vị xem!"
Tùy tùng mặc đồ đen kia cười cười, tiện tay lấy một pháp bảo ra. Pháp bảo này trông như đao mà không phải đao, như kiếm mà không phải kiếm, toàn thân màu đen tuyền lại mơ hồ lóe ra tinh quang. Sau đó tùy tùng nhìn về phía hai người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, cười nói: "Một kiếm này tên là Thiết Ngục Trấn U Kiếm. Ba ngàn năm trước, nó đã từng danh chấn Cửu Châu, nội hàm ngàn vạn ma linh. Từng có tu sĩ Nguyên Anh cảnh giới một kiếm chém ra, mượn lực ngàn vạn ma linh hủy đi một tiên môn cổ xưa..."
Phương Nguyên liếc nhìn Lạc Phi Linh một cái, ai cũng không nói gì.
Tùy tùng mặc đồ đen thấy vậy lại lấy ra một mặt màu tím cờ, cười nói: "Món này chính là Nhật Nguyệt Phi Tinh Kỳ, có thể thông với Thượng U Chi Lực, rất nhiều diệu dụng. Thậm chí có truyền thuyết rằng nếu như ngươi đủ tu vi, có thể dựa vào lá cờ này hiệu lệnh nhật nguyệt tinh thần!"
Nói xong, hắn lại lấy ra một ngọn đèn phong cách cổ xưa: "Đây là Thông Minh Bảo Trản, có thể hiệu lệnh quỷ thần..."
Phương Nguyên không nhịn được ngắt lời hắn, nói khẽ: "Không phải các hạ muốn dẫn tiến bọn ta tới chủ nhân nơi đây sao?"
Tùy tùng mặc đồ đen kia nghe vậy cười nói: "Những pháp bảo này nếu hai vị có nhìn trúng, chi bằng cầm đi..."
Lạc Phi Linh không nhịn được nói: "Ai ya, ngươi vẫn nên tranh thủ thời gian dẫn đường đi thì hơn..."
Dường như tùy tùng mặc đồ đen kia hơi cạn lời, một lát sau mới nói: "Những pháp bảo này đều vô giá, vạn lý không một, trên đời cũng không tìm ra được bao nhiêu món. Ta có ý để hai vị chọn lấy mấy thứ làm quà, vì sao Phương Nguyên đạo hữu và Phi Linh tiên tử đều như vậy..."
Phương Nguyên nói: "Pháp bảo vốn là ngoại vật, tu vi mới là chính đồ. Tu vi của ta chưa đủ, có những pháp bảo này cũng vô dụng!"
Tùy tùng mặc đồ đen kia im lặng một hồi, sau đó mới nhìn về phía Lạc Phi Linh, nói: "Phi Linh tiên tử thì sao?"
Lạc Phi Linh quét mắt nhìn những pháp bảo kia vài lần, lắc đầu, nói: "Ta có thứ tốt hơn!"
Tùy tùng mặc đồ đen kia lập tức hết chỗ nói, một lát sau mới lại lên tiếng: "Vậy hai vị mời đi theo ta!"
"Đi đâu?"
Lạc Phi Linh nhịn không được nói: "Còn muốn tiếp tục khoe của sao?"
Tùy tùng mặc đồ đen kia bất đắc dĩ nói: "Ta dẫn các ngươi đi gặp chủ nhân nhà ta..."
Tiếp tục đi vào bên trong, lần này tùy tùng cũng không nói quá nhiều, trực tiếp dẫn đường, tới trước một Tiên điện.
Chỉ thấy Tiên điện kia được xây dựng cực kỳ nguy nga, tọa lạc trong núi, hệt như đã hòa mình vào trời đất, khiến người vừa nhìn lên đã sinh lòng kính sợ. Sau khi tới Tiên điện này, tùy tùng mặc đồ đen kia mới ngừng lại. Hắn quay đầu nhìn Phương Nguyên và Lạc Phi Linh một cái, thở dài nói: "Ba ngàn năm nay, đã có không ít người vô ý hữu ý xông vào nơi này, nhưng số người có thể tới trước đại điện này gặp được chủ nhân nhà ta lại không nhiều lắm. Hai vị quả không phải hạng phàm tục, có tư cách được gặp chủ nhân nhà ta!"
Phương Nguyên và Lạc Phi Linh nghe xong lời này, thần tình nghiêm túc, chậm rãi đi theo hắn ra phía trước.
Mới vừa rồi hai người được con mèo trắng kia chỉ dẫn đến nơi cổ quái này, trong lòng cũng đều kinh ngạc, rất muốn hiểu xem rốt cục chuyện này là thế nào, đến tột cùng Tiên viện này là ở nơi nào. Lúc này khi cuối cùng cũng sắp được bái kiến chủ nhân nơi đây, trong lòng hai người cũng không khỏi có chút ngưng trọng lên. Hết thảy nghi ngờ và khó hiểu dường như cuối cùng cũng tới lúc được hiểu rõ!
"Mời!"
Tùy tùng mặc đồ đen kia chậm rãi đẩy đại môn Tiên điện ra, nặng nề nói một chữ.
Phương Nguyên và Lạc Phi Linh lại liếc nhau một cái, biết không thoát khỏi liền dứt khoát phóng khoáng đi vào.
"Phù..."
Cũng ngay lúc bọn hắn bước vào Tiên điện, đột nhiên có cuồng phong gào thét quét ngang tất cả. Phương Nguyên đứng không vững, chỉ cảm thấy thiên địa quay cuồng, hoảng hoảng hốt hốt, phảng phất như bị thổi. Thân hắn như con diều phiêu đãng, không biết tới nơi nào...