Trước lúc lên núi, vị đại trận sư Lăng Quang này vốn cho rằng mình chỉ cần tiện tay là có thể phá được trận này. Dù sao y cũng là đại trận sư nổi danh Bá Hạ Châu, y biết ở Bá Hạ Châu có những đối thủ nào đáng để quan tâm. Lúc trận sư già của Thiên Xu Môn còn sống, còn có thể khiến y hơi nghiêm túc chút, nhưng khi vị trận sư già đó qua đời, Thiên Xu Môn chẳng còn người tài nữa.
Nếu mình dùng thời gian quá lâu để phá trận, thì còn mặt mũi nào nữa?
Nghĩ thì đơn giản, nhưng y không ngờ rằng mình lại bị ăn hai lần quả đắng liên tiếp. Việc đó là nỗi nhục nhã cực lớn đối với y. Nếu là trận sư, y đương nhiên cũng sẽ không kiêu ngạo đến cùng, lập tức thu hồi mọi tạp niệm, hết sức chăm chú phá giải đại trận...
Thời gian trôi qua từng phút từng giâu, thời gian y gảy bàn tính ngày càng nhanh, mười ngón tay thoăn thoắt hư ảo.
Sau một canh giờ, y lấy xuống một chiếc thẻ vàng, sau đó ném ra một trận kỳ: "Phá!"
Sau ba canh giờ, y lấy xuống ba chiếc thẻ vàng, sau đó ném ra ba trận kỳ: "Phá!"
Sau khi qua một ngày, y đã lấy xuống bảy chiếc thẻ vàng...
Mười ngón tay vẫn không ngừng gảy bàn tính, đầu ngón tay y đã bị mài rách, chảy ra máu tươi.
Đến cuối cùng, ngay cả bản thân y cũng không biết đã qua bao lâu, chỉ tập trung tinh thần vào việc thôi diễn. Trong lòng y chỉ nảy ra duy nhất một suy nghĩ vẩn vơ, đó là sau này không thể vì thể diện mà dùng vàng chế tạo bàn tính nữa, hơi rát tay, gỗ vẫn tốt hơn nhiều...
...
Theo vị trận sư này bắt đầu thôi diễn, thế tiến công vào núi một lần nữa được triển khai.
Phía trước bị tổn thất quá nặng nề, đã có một lượng lớn huyền giáp vệ lùi về. Cũng may Lữ Phi có chỉ, điều động huyền giáp vệ và các lộ cao thủ của Ô Trì Quốc ùn ùn kéo đến, lại thêm trận sư này chỉ điểm, nên số lượng huyền giáp vệ thương vong cuối cùng cũng khống chế được, từng bước tiến công mạnh mẽ hơn về phía trước.
Đại trận tầng thứ hai của Định Đỉnh Sơn rốt cuộc cũng lung lay sắp đổ, dường như đang đứng trên bờ vực tan vỡ...
...
"Trình độ trận thuật của đại trận sư tam văn quả nhiên là không tệ..."
Lúc này Phương Nguyên cũng đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá xanh trên đỉnh núi Định Đỉnh Sơn. Ở bên cạnh hắn có sáu mươi bốn thẻ ngọc không ngừng bay lượn, quỹ đạo huyền diệu, biến hóa vô song. Nhưng từ góc độ của hắn, có thể nhìn ra được, mỗi một quát lớn của trận sư dưới chân núi kia, sẽ có một sức mạnh vô hình tiến vào trong sáu mươi tư thẻ ngọc, ảnh hưởng đến quỹ đạo di chuyển của chúng.
Đại trận do mình dày công xây nên, hiện giờ lại sắp không vận hành được nữa do trận sư kia nhúng tay vào.
Xem ra trận sư này thực sự có chút bản lĩnh, ngoại trừ lúc đầu y hơi khinh địch, bị mình lừa hai lần ra, thì giờ y cũng đã nghiêm túc xử lý, tiến hành từng bước, thôi diễn ra quỹ đạo vận hành của đại trận của mình, đồng thời phá vỡ từng tấc một...
"Nhưng, nếu phá trận thì đương nhiên vẫn phải có qua có lại mới thú vị!"
Phương Nguyên nhìn thẻ ngọc bên người, tay trái nhanh chóng bấm đốt, đầu ngón đổi liên tục.
Hắn bắn đầu ngón tay lên mấy thẻ ngọc, khiến quỹ đạo vận hành sinh ra biến hóa, những thẻ ngọc khác cũng theo đó có sự thay đổi. Chỉ chớp mắt, sáu mươi bốn thẻ ngọc đã thay đổi hoàn toàn quỹ đạo, vận hành theo một phương thức khác.
Trong phương thức vận hành mới này, ngay cả sức mạnh mà trận sư Lăng Quang kia đánh vào cũng trở thành một phần thúc đẩy cho trận pháp này vận hành.
Tương ứng với điều này, đó là trận đại loạn dưới chân núi.
Huyền giáp vệ của Ô Trì Quốc vốn khó khăn lắm mới phá vỡ được tầng đại trận thứ hai, tâm trạng vừa mới thả lỏng một chút, đột nhiên cảnh vật xung quanh biến đối. Trận kỳ tự nhiên giáng xuống, rơi vào giữa không trung, các phù văn trên trận kỳ sáng bừng lên, tỏa ra một đạo linh quang. Mà linh quang này lại quay về phía một trận kỳ đang ẩn nấp khác, sau đó nối liền, phối hợp với nhau, chiếu thẳng về phía xa.
"Hắn đang định... đổi trận?"
Trận sư Lăng Quang lập tức phát giác ra, ánh mắt trầm xuống.
Y nhất thời có chút nhìn không thấu. Nhất đạo trận thuật muốn có tác dụng thì nhất định phải đầy đủ trận kỳ, nối liền linh quang, hình thành một vòng tuần hoàn, như vậy mới có thể trên ứng thiên tượng, dưới tiếp địa mạch, mượn sức mạnh của trời đất, hình thành lên một khu vực huyền ảo...
Mà người phá trận, chính là đi phá hủy vòng tuần hoàn đó, để linh khí của nó không thể tiếp tục!
Hiện giờ trận sư kia thấy tầng thứ hai của đại trận bị phá, lại giữa chừng đổi trận thế, mà rõ ràng là hắn chưa có chuẩn bị trước...
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu trận sư Lăng Quang khiến y phải kinh hãi.
Lại thấy trận kỳ hạ xuống đỉnh núi, từng đạo linh quang vọt ra tứ phía, nhưng khi linh quang va phải một khối đá vôi giữa sườn núi thì không thể xuyên qua nữa. Nơi đó không hề có trận kỳ mà trận sư kia bố trí từ trước. Trận thế này cũng coi như đã bị đứt gãy. Thế mà một điều bất ngờ đã xảy ra, linh quang bỗng nhiên chuyển hướng, lướt nhanh về phía trận kỳ màu xanh khác.
Trong lòng trận sư Lăng Quang thầm giật mình, bởi vì đó là trận kỳ mà lúc trước y đã bỏ vào đó để phá trận.
"Soẹt..."
Một đạo linh quang nương theo trận kỳ của y chuyển hướng về bốn phía. Trận thế đại trận lập tức viên mãn, trận quang ngập trời tỏa ra giữa không trung.
"Khởi động Hắc Sa Thôn Quang trận!"
Chương 537 Kim Đan tới rồi (2)
Một âm thanh mơ hồ mang theo sát khí vô tận lướt qua tầng mây trên Định Đỉnh Sơn, truyền vào tai tất cả huyền giáp vệ.
"Ngươi..."
Trận sư Lăng Quang giận dữ kêu lên.
Nhưng còn không đợi y dứt lời, phạm vi bao phủ của trận quang đang ngập trời kia càng lúc càng lớn, không biết đã trùm lên bao nhiêu ánh mắt của huyền giáp vệ.
Uỳnh! Uỳnh!
Mặt đất rung lắc khiến người ta sợ hãi run rẩy. Không đợi các huyền giáp vệ kịp phản ứng gì, đất đá đã biến thành cát đen trong nháy mắt. Từ xa nhìn lại giống hệt như một cái miệng đen ngòm của mãnh thú đang há ra nuốt trọn gần trăm tên huyền giáp vệ do Ô Trì Quốc vất vả bồi dưỡng ra...
Rất nhiều người ngay cả một tiếng hét thảm cũng chưa kịp phát ra...
...
"Chẳng lẽ là hắn?"
Trong ngọc liễn bỗng vang lên một câu hỏi với giọng đầy vẻ kinh ngạc.
Ngay sau đó, giọng nói ấy lại trở nên lạnh lùng: "Bệ hạ đến đâu rồi?"
...
"Đạn chỉ biến trận, mượn địch vì ta... Ranh con, ngươi thực sự có năng lực thôi diễn biến thái đến vậy sao?"
Trận sư Lăng Quang nhìn cảnh tượng ấy, sắc mặt cũng thay đổi.
Nếu coi trận đấu giữa y và Phương Nguyên như một ván cờ, thì vừa rồi y đã chôn vùi một mảng lớn quân cờ của mình.
Bất kể thắng thua thì cục diện này cũng đều vô cùng khó coi!
"Lấy ra đây!"
Y đỏ gay mặt mũi, đột nhiên thò tay ra.
Cách đó không xa, một đứa trẻ hơi do dự một chút rồi ném một bình sứ cho y.
Trận sư Lăng Quang giơ tay bắt lấy, mở bình sứ ra, bên trong đựng một viên đan dược màu đỏ thẫm. Đan dược này có tên là "Tĩnh Tâm Hoàn", sau khi ăn vào có thể tăng lực thần niệm của một người lên mức độ cao. Chỉ khi nào trận sư tiến hành thôi diễn quan trọng thì mới dùng.
Uống viên thuốc này vào, ít nhất trong vòng một tháng sẽ luôn trong tình trạng buồn ngủ, tình thần ủ rũ, nhưng trận sư này lại bất chấp mọi thứ.
Y nuốt ngực viên thuốc vào bụng, hai mắt lập tức lóe ra tinh quang, bàn tính bằng vàng đặt ngang đầu gối, ngón tay gảy như gió.
Tiếng lạch tạch vang lên như pháo nổ, văng vẳng giữa núi rừng.
"Ha ha ha..."
Không biết qua bao lâu, trận sư Lăng Quang chợt ngẩng phắt đầu lên: "Lần này chắc chắn ta sẽ làm được..."
Rõ ràng là y đã một lần nữa thôi diễn ra kết quả, muốn trực tiếp ra tay phá trận.
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh có một giọng nói khẽ than thở: "Lăng Quang tiên sinh..."
"Hử?"
Trận sư Lăng Quang bị quấy nhiễu mạch suy nghĩ, nhất thời nổi nóng, đôi mắt đỏ ngầu quay sang trừng người bên cạnh.
Người đứng bên cạnh y chính là vị âm thị kia, đang nở nụ cười khổ nhìn về phía y.
"Tiên sinh vẫn chưa phá được trận sao?
Vị âm thị bất đắc dĩ thở dài, thở dài hỏi trận sư Lăng Quang.
Trận sư Lăng Quang sốt ruột nói: "Ngươi lắm điều cái gì, ta đã suy tính ra được trận thế của hắn, chắc chắn là sẽ phá được trận này!"
Sắc mặt âm thị có chút phức tạp, gã ta thấp giọng nói: "Nhưng đã ba ngày trôi qua rồi..."
"Ta mất nhiều thời gian vậy sao?"
Trận sư Lăng Quang ngây ra, rồi lại lập tức ngạo nghễ nói: "Ba ngày thfi đã sao, trận sư đấu pháp, đánh một trận đến cả trăm năm cũng có!"
Âm thị hít một hơi, nói: "Lữ Phi bảo ta đến hỏi, để phá vỡ hoàn toàn đại trận trên núi này cần bao nhiêu thời gian?"
Trận sư Lăng Quang nhíu mày: "Cùng lắm là thêm hai ngày nữa, nếu không phá được trận này, ta sẽ giao đầu cho ngươi!"
"Vậy thì được rồi!"
Âm thị cười gượng một tiếng, nói: "Tiên sinh nghỉ ngơi một lát đi, để đổi người khác tới phá trận!"
"Ngươi..."
Trận sư Lăng Quang nghe vậy giận dữ: "Nếu mỗ đã ra tay thì sẽ đấu với trận sư kia đến cùng. Mới chỉ phá được nửa trận, các ngươi đã muốn đổi người. Người khác nghe thấy còn tưởng mỗ đấu trận thất bại, chẳng há là khiến mỗ tự dưng mất danh tiếng?"
"Sự thật là như vậy, cũng chẳng còn cách nào khác!"
Âm thị cũng biết trận sư rất để ý đến danh tiếng, nhưng chẳng hề để ý đến những lời ấy chút nào.
Trận sư Lăng Quang khẽ quát: "Nếu không để ta ra tay, thì trong Bá Hạ Châu này còn có ai giúp được các ngươi?"
Âm thị khẽ quay đầu nhìn về phía sau.
Trận sư Lăng Quang thấy thế, chợt im bặt, không dám lên tiếng nữa.
"Bệ hạ giá lâm..."
Theo một tiếng hô dài, trên đỉnh núi phía tây đột nhiên xuất hiện một cỗ liễn vàng kim, tốc độ không nhanh, nhưng khí thế lại kinh người. Hoàng kim liễn còn to hơn cả ngọc liễn của Lữ Phi, châu quang bảo khí chạm khắc xung quanh. Huyền giáp vệ mặc giáp đen đi trước liễn có khí cơ mạnh mẽ gấp mấy lần các huyền giáp vệ khác. Ngoài ra còn có hai vị đứng hai bên.
Bên trái là một lão giả mặc giáp trụ, trong tay xách một thanh thiết thương, lưng đã hơi còng, nhưng khí tức vẫn vô cùng đáng sợ, dường như ngay cả hư không cũng bị ông ta làm ảnh hưởng đến, có cuồng phong vô hình quấn quanh người ông ta.
Bên phải lại là một thanh niên có dáng vẻ nhợt nhạt, khoác một chiếc áo dày, vừa đi vừa ho khan, có một con ưng khổng lồ không ngừng bay vòng vo quanh người hắn, khí cơ làm chấn động bốn phương tám hướng.
Với người có cấp bậc như trận sư Lăng Quang, người có thể khiến y câm miệng không nhiều lắm.
Y sở dĩ không nói thêm nữa, là vì hai người vừa tới đều là cao thủ Kim Đan.
Khi nhìn thấy hai người đó, y cũng đã hiểu hoàng tộc Ô Trì Quốc định làm gì.
Họ không muốn tiếp tục kéo dài thêm nữa, dứt khoát mời cao thủ cảnh giới Kim Đan tới, trực tiếp phá hủy đại trận này.
Song trận sư Lăng Quang vừa trải qua một phen phá trận, lại càng thêm hứng thú với vị trận sư trong Định Đỉnh Sơn kia, hệt như gặp được người tài, kỳ phùng địch thủ, đang muốn tiếp tục so tài với hắn, thì người ta lại dùng sức mạnh thế khủng khiếp thế này để tới nghiền nát...
Trong lòng y không khỏi có chút đáng tiếc...
Chương 538 Ba vị Kim Đan (1)
“Bệ hạ, cuối cùng ngài cũng tới đây…”
Trông thấy hoàng kim liễn bay tới khu vực này, ngoại trừ huyền giáp vệ đang tiến công vào núi, những người còn lại đều quỳ xuống, giữa núi rừng vô cùng yên tĩnh, chỉ có bên trong ngọc liễn kia là không có một chút tiếng động nào. Chẳng qua chờ tới lúc hoàng kim liễn dừng lại, từ bên trong ngọc liễn mới truyền ra một tiếng than nhẹ, giống như người ở bên trong ngọc liễn cảm thấy rất không vui vì việc quốc chủ của Ô Trì Quốc lại tới muộn như vậy.
“Ha ha, ái phi chớ có buồn bực, ruột gan của trẫm cũng nóng như lửa đốt…”
Bên trong hoàng kim liễn kia vang lên một tiếng cười to. Cùng lúc đó, chỉ thấy rèm châu bị xốc lên, một người đàn ông có vóc người cao lớn, trên người khoác hoàng bào, trên cằm để một chùm râu ngắn bước ra từ bên trong hoàng kim liễn. Vừa trông thấy ông ta, xung quanh bất kể là âm thị hay cung nữ, tất cả đều ngay lập tức cúi thấp đầu, không dám nhìn người nọ một cách chính diện. Không phải ai khác, vị này chính là quốc chủ của Ô Trì Quốc - Hoàng đế bệ hạ.
Trên mặt của vị quốc chủ Ô Trì Quốc này mang theo ý cười, ông ta bước tới phía trước ngọc liễn, rồi có vẻ như lại có chút do dự, không dám trực tiếp bước vào, chỉ đứng ở bên ngoài cỗ liễn, cười nói: “Nhận được tin của nàng, trẫm đã lập tức đuổi tới đây. Chẳng qua trên đường đi cứ phải chú ý cái này chú ý cái kia, quả thật là vô cùng phiền toái. Có điều sau khi nghe nói có người bài bố ở nơi này để chống lại huyền giáp vệ của Ô Trì Quốc, trẫm đã mang theo cao thủ đến đây!”
“Bệ hạ đã đích thân ban thánh chỉ, vậy mà chỉ có hai người kia tới đây thôi sao?”
Ở bên trong ngọc liễn, giọng nói nũng nịu kia lại vang lên, hiển nhiên chủ nhân của nó vẫn có chút không vui.
Quốc chủ của Ô Trì Quốc nghe vậy, sắc mặt lập tức có chút xấu hổ, ông ta cười cười, không nói gì thêm.
Âm thị đứng bên cạnh ngọc liễn vội vàng nhỏ giọng giải thích: “Bẩm nương nương, bốn đại phiên trấn, mỗi người đều có nhiệm vụ của riêng mình, không thể tự ý rời đi. Cho dù là bệ hạ, cũng phải thông cảm cho việc bọn họ lấy đại cục làm trọng, hiện giờ chỉ là muốn đuổi bắt một tên trận sư nho nhỏ mà thôi, có hai vị phiên trấn đồng ý ra tay đã là rất không tồi rồi. Ở trước mặt hai vị cao thủ Kim Đan, đại trận hộ sơn ở Định Đỉnh Sơn của tên vô danh tiểu tốt kia có thể chống đỡ được bao lâu chứ?”
Chủ nhân của giọng nói nũng nịu ở bên trong ngọc liễn không hề để ý tới tên âm thị này, chẳng qua một lúc lâu sau, ả lại lên tiếng hỏi hoàng đế: “Bệ hạ cảm thấy thế nào?”
“Ha ha…”
Quốc chủ của Ô Trì Quốc vội nói: “Ý của ái phi chính là ý của trẫm. Huống chi ý chỉ triệu hoán bọn họ tới đây còn là do trẫm đích thân ban ra. Nếu hai lão già kia đã không chịu tới, tất nhiên về sau trẫm sẽ khiến cho bọn họ phải hối hận…
Lúc nghe được mấy lời này, ngay cả hai vị Kim Đan đứng bên cạnh hoàng kim liễn, sắc mặt của bọn họ cũng trở nên có chút khó coi.
Nhưng bọn họ chỉ lạnh lùng liếc nhìn ngọc liễn kia, cũng không nói gì thêm.
Chủ nhân của giọng nói nũng nịu bên trong ngọc liễn khẽ thở dài, nói: “Việc đã đến nước này, nói mấy chuyện đó thì có ích lợi gì chứ? Chẳng qua chỉ là một tên trận sư nho nhỏ mà thôi, trộm quốc bảo của Ô Trì Quốc chúng ta, trốn tới một tiên môn nhỏ bé, ỷ vào đại trận hộ sơn mà có thể chống lại đại quân của Ô Trì Quốc. Không những thế cho tới bây giờ đã là ngày thứ ba rồi, chúng ta vẫn chưa phá được trận, nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài, thể diện của Ô Trì Quốc biết đặt ở đâu chứ?”
Mấy lời này phải nói là tương đối khó nghe, mặt của quốc chủ Ô Trì Quốc đỏ ửng lên, ông ta chỉ nói một câu: “Ái phi yên tâm!”
Xoay đó quốc chủ Ô Trì Quốc xoay người, nhìn về phía Định Đỉnh Sơn, sắc mặt trở nên u ám, ông ta quát khẽ: “Cũng không biết là cuồng đồ từ đâu tới, thế nhưng dám to gan lớn mật thèm muốn quốc bảo của Ô Trì Quốc, đúng là tội không thể tha…” Nói xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn về hai người đứng bên cạnh hoàng kim liễn, quát: “Các ngươi còn chờ gì nữa, chẳng lẽ còn muốn trẫm tự mình ra tay bắt tên đó xuống dưới này?”
Hai vị Kim Đan kia liếc nhìn nhau, không nói một lời nào, chỉ yên lặng xoay người nhìn về phía Định Đỉnh Sơn.
Lúc này, Định Đỉnh Sơn bị huyền giáp vệ tấn công ba ngày liền, nó đã trở nên vô cùng hỗn độn. Từ giữa sườn núi trở xuống gần như không có một cọng cỏ nào, xương cốt chất thành đống, nhưng từ sườn núi trở lên, sương mù màu xanh vẫn còn quanh quẩn ở đó, trận quang mờ mờ ảo ảo, trông thì có vẻ rất yên bình, nhưng thật ra không một ai hay biết bên trong đó hung hiểm cỡ nào. Mấy tên huyền giáp vệ xông lên núi đã vô cùng mỏi mệt, không một kẻ nào dám tiến lên chịu chết!
“Cho dù về sau có xảy ra chuyện gì thì cũng phải đoạt lại bảo vật này, sau đó sẽ bàn bạc lại sau!”
Trong đầu hai vị Kim Đan này đồng thời lóe lên một suy nghĩ, sau đó đột ngột đạp một bước.
Một bước này vừa được đạp xuống, hư không bị xáo động, sau đó tạo thành vô số gợn sóng, giúp bọn họ đi trên hư không mà như đi ở trên đất bằng. Trong phút chốc, hai người đã đi tới giữa không trung, một người đứng ở phía trước núi, một người đứng ở sau núi, sau đó cả hai đồng thời đánh xuống bên dưới.
“Ầm ầm ầm…”
Vị lão giả đứng ở phía trước núi cắm thương xuống đất, năng lượng vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng khuấy động mưa gió, rít gào đánh về phía Định Đỉnh Sơn. Lực của một thương này còn chưa lan tới Định Đỉnh Sơn, đã thấy vô số đá vụn nổ tung, sau đó từng viên, từng viên lăn xuống bên dưới!
Mà ở phía sau núi, thiếu niên tạo một Pháp ấn, rồi sau đó hắn nhắm hai mắt lại.
Trong hư không đột nhiên xuất hiện một đám cháy rừng, nó trực tiếp quét qua toàn bộ Định Đỉnh Sơn, như thể muốn thiêu rụi tất cả mọi thứ.
“Oanh!”
“Oanh!”
Trước núi và sau núi, hai lực thần thông đánh vào Định Đỉnh Sơn. Đại trận từng khiến vô số tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ cảm thấy đau đầu không thôi, nháy mắt đã giống như ngọn nến trước gió, trận quang lập loè, năng lượng giống như sóng biển đều bị trận pháp chuyển dời đến Định Đỉnh Sơn. Nhưng chỉ nghe thấy mấy tiếng “khách khách”, dưới chân núi Định Đỉnh Sơn bụi bay đầy trời, đá vụn nứt toạc. Một ngọn núi lớn như vậy, thế nhưng lại lùn đi một đoạn…
Chương 539 Ba vị Kim Đan (2)
Ngay cả Định Đỉnh Sơn còn không thể chống đỡ được đại trận này, huống chi là đại trận ở trên núi?
Tu sĩ Kim Đan chính là có thể vô lý như vậy đấy!
Mà nhìn hai vị tu sĩ cảnh giới Kim Đan này ra tay, tình hình bên trong Ô Trì Quốc mới thật sự được hé lộ.
“Ha ha, ái phi, có hai vị phiên trấn ra tay, trận pháp này sẽ bị phá dễ dàng thôi, nàng có thể yên tâm rồi chứ!”
Bên ngoài Định Đỉnh Sơn, quốc chủ của Ô Trì Quốc cũng cực kỳ vui mừng, nói với người ngồi ở bên trong ngọc liễn.
Mà ở bên trong ngọc liễn lại truyền ra một tiếng thở dài khe khẽ, giống như người phụ nữ ngồi bên trong đang suy tư về một điều gì đó.
Một lúc lâu sau, ả lại cười khẽ một tiếng, thản nhiên nói: “Ý của thiếp là hai vị Kim Đan cũng chưa chắc có thể thành công, dù sao bệ hạ cũng là cao thủ cảnh giới Kim Đan, cứ đứng ở đây nhìn chằm chằm thì cũng có ích lợi gì đâu. Thứ mà tên trận sư kia đang cầm trong tay chính là quốc bảo của Ô Trì Quốc đó, sao người không đích thân ra tay đi, hợp lực với hai vị Kim Đan kia lấy lại quốc bảo về cho thiếp?”
Âm thị đứng bên cạnh nghe vậy thì không khỏi có chút kinh hãi, sau đó vội cúi đầu.
Để bệ hạ đích thân ra tay, việc này cũng quá…
Bên cạnh ngọc liễn, quốc chủ của Ô Trì Quốc chỉ sững sờ trong chốc lát, sau đó ông ta cười to một tiếng, nói: “Được, trẫm sẽ đích thân ra tay!”
Vừa nghe thấy lời này, mọi người chung quanh bất kể là huyền giáp vệ hay đám âm thị, người nào người nấy đều hoảng sợ không thôi.
Không biết bao nhiêu người, trong lòng bọn họ có rất nhiều lời muốn nói, chẳng qua tất cả đều nghẹn ở trong cổ họng.
Ầm vang!
Nhưng còn không đợi bọn họ thốt ra thành lời, vị quốc chủ của Ô Trì Quốc đột ngột phi lên, thân hình lướt qua hư không, giống như biến mất tại chỗ, sau đó lại xuất hiện ở phía trên Định Đỉnh Sơn, ở tít trên cao đánh một chưởng xuống bên dưới. Mà cùng với một chưởng này của ông ta, trên người thế nhưng có một vầng hào quang màu vàng hội tụ, hình thành một con rồng vàng rất lớn, trực tiếp bao quanh Định Đỉnh Sơn, quấn quanh ngọn núi này.
Ầm ầm ầm!
Rồng vàng âm thầm gầm lên một tiếng, nghểnh cổ bay đi, giống như muốn trực tiếp nhổ ngọn núi này lên vậy.
Ầm ầm ầm…
Mà lúc này ở Định Đỉnh Sơn, đột nhiên có vô số trận quang bay lên, hóa thành từng đạo từng đạo trận quang giống như gợn nước, chúng không ngừng chấn động ở trong hư không, liên tục trút ra lực bàn sơn của con rồng vàng này, quả thực không khác gì hồ nước chấn động, làm giảm đi lực lượng to lớn do tảng đá đánh xuống.
Chẳng qua vô cùng hiển nhiên, dưới sự tấn công của ba vị cao thủ Kim Đan, cho dù trận pháp này có tinh diệu hơn nữa thì cũng không thể nào chống đỡ nổi.
Chuyện này giống như một đứa nhóc dùng gỗ mềm để chế tạo cơ quan, cho dù có tinh diệu cỡ nào thì cũng sẽ bị người khác dùng chân đạp nát!
Sự chênh lệch thực lực giữa hai bên là quá nhiều!
…
…
Dưới tình huống như vậy, ngay cả vị trận sư Lăng Quang kia cũng có chút tiếc hận nhìn về phía đỉnh núi, y không khỏi thở dài khe khẽ, nói: “Ngươi có thể lợi dụng đại trận hộ sơn của Thiên Xu Môn đến mức này, có thể thấy được trình độ của ngươi quả thực vô cùng phi phàm, ngay cả lão phu cũng muốn được gặp ngươi một lần. Nhưng đáng tiếc, ngươi làm gì không làm, vì sao lại muốn làm kẻ địch của Ô Trì Quốc, người ta dùng quốc lực tới trấn áp ngươi, ngươi làm sao có thể ngăn cản được chứ?”
…
…
“Sư tôn, mọi người đã nghĩ ra nên giải thích với hoàng đế của Ô Trì Quốc như thế nào chưa?”
Mà ở phía sau Định Đỉnh Sơn, bên trong một trận pháp nhỏ có lực phòng ngự cực cao, Thiên Xu Môn từ trên xuống dưới cũng ẩn nấp vô cùng kín đáo. Cảm nhận được sự oanh tạc mạnh mẽ truyền tới từ phía bên ngoài, sắc mặt của cả đám đều trở nên trắng bệch, trong đó có một vị đệ tử không nhịn được, hắn cười gượng hỏi hai vị lão tổ.
“Hình như mọi chuyện càng ngày càng lớn thì phải?”
Sắc mặt của hai vị trận sư tóc bạc và tóc đen cũng có chút cổ quái. Vị trận sư tóc bạc nói: “Sư huynh à, hay là chúng ta dùng khổ nhục kế?”
Vị trận sư tóc đen thở dài: “Hay là cứ chờ một lúc xem sao?”
Vị trận sư tóc bạc ngơ ngác nói: “Chẳng may không chờ kịp thì phải làm sao bây giờ?”
Vị trận sư tóc đen cảm thấy nao nao, bỗng nhiên vung một đấm vào mũi của vị trận sư tóc bạc: “Đệ nói rất có lý!”
Vị trận sư tóc bạc chảy máu mũi, cũng vung tay tát sư huynh mình một cái: “Sư huynh à, trên người của huynh cũng phải có vài chỗ bị thương thì mới giống như thật được…”
…
…
“Cũng không biết người ở bên trong núi có đúng là ngươi hay không…”
Mà cùng lúc đó, Lữ phi ở bên trong ngọc liễn, ánh mắt của ả nhìn về phía đỉnh núi qua chiếc rèm châu, trong lòng thầm nghĩ: “Nhưng nếu thật sự là ngươi, ngươi cũng không phải là một tên ngu xuẩn, làm sao có thể không biết từ lúc ngươi bị nhốt ở Định Đỉnh Sơn, đã được định trước là cá trong chậu, chim trong lồng chứ. Kể cả không có cao thủ cảnh giới Kim Đan ra tay, đại trận bị phá cũng là chuyện sớm hay muộn, việc gì phải ngoan cố chống cự như vậy?”
Nơi đáy mắt Lữ phi, dường như xuất hiện hình ảnh người nào đó thích mặc áo bào màu xanh đau khổ chống đỡ, vẻ mặt hoảng sợ không thôi, trên mặt ả không khỏi xuất hiện một nụ cười lạnh, đồng thời cũng có chút chờ mong: “Ta muốn nhìn xem, lúc trông thấy ta, sắc mặt của ngươi sẽ như thế nào…”
Tâm trạng của Lữ phi lúc này tất nhiên là vô cùng thoải mái.
Thời khắc đại trận bị phá – cũng chính là lúc ả lấy được Thất Bảo Lôi Thụ!
Có bảo vật này trong tay, cảnh giới hiện tại sẽ viên mãn, bản thân cũng có thể chính thức bước vào con đường tu hành.
Cho dù cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, nhưng có một điều khiến ả cảm thâ: “Nếu thật sự là người nọ, hắn cũng không phải là
một tên ngu xuẩn, làm sao có thể không biết từ lúc hắn bị nhốt ở Định Đỉnh Sơn, bản thân đã được định trước là cá trong chậu, chim trong lồng. Cho dù không có cao thủ Kim Đan, ta và ngươi cứ giằng co như vậy, công phá đại trận cũng là một chuyện sớm hay muộn, vì sao không chuẩn bị một kế hoạch khác, mà lại ngoan cố chống cự chứ?”
“Nương nương, đã xảy ra chuyện rồi…”
Chương 540 Dù sao vẫn phải lấy tu hành làm trọng (1)
Nhưng trong lúc Lữ phi đang nhíu mày suy nghĩ, âm thị đứng bên cạnh đột nhiên vội vàng bước tới.
Hắn đang bưng một chiếc ngọc phù truyền âm trên tay, rõ ràng là vừa mới nhận được. Nếu là ngọc phù bình thường, sau khi âm thị biết được nội dung sẽ bỏ sang một bên, chuyển lời tới Lữ phi là được, nhưng ngọc phù này lại được đưa tới đây, có thể thấy nó vô cùng quan trọng, hắn không dám xử lý một cách tùy tiện!
“Ừ?”
Người ngồi bên trong ngọc liễn cảm thấy nao nao, bèn đưa một đạo pháp lực ra ngoài thăm dò, cuốn ngọc phù vào bên trong.
Một lúc lâu sau, ả mới chậm rãi thở dài một hơi: “Hóa ra… Các ngươi định làm như vậy!”
Vẻ mặt của âm thị có chút kinh hoảng, hắn nhỏ giọng nói: “Nương nương, chuyện này… Nên báo ngay cho điện hạ biết…”
Ở bên trong ngọc liễn, hai đôi mắt nhìn thẳng về phía Định Đỉnh Sơn.
Hiển nhiên đại trận hộ sơn kia đã lung lay trong mưa gió, có thể bị phá tan bất cứ lúc nào, thứ mà ả muốn, rất nhanh có thể cầm ở trong tay. Lữ Phi chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó ả lạnh nhạt nói: “Chẳng qua chỉ là đứa nhỏ nghịch ngợm mà thôi, sao có thể coi là thật được. Đợi bệ hạ làm xong mọi việc, ta sẽ đích thân nói chuyện này với người. Chỉ cần bệ hạ khôi phục tinh thần, những người này có thể tạo ra sóng gió gì chứ?”
“Vâng…”
Âm thị nghe vậy, cũng chỉ có thể lui ra, cố đè nén sự lo lắng ở trong lòng.
Mà người ngồi ở bên trong ngọc liễn lại đột nhiên nở nụ cười, vẻ mặt giống như đã nhìn thấu đại trận hộ sơn ở Định Đỉnh Sơn, trông thấy được khuôn mặt của vị trận sư kia, ả bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng: “Hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng, đây đúng thật là tác phong của ngươi…”
“Có điều trong lòng ngươi thật sự không hề nghĩ tới, cho rằng bản thân có thể chịu đựng được lực lượng của cao thủ cảnh giới Kim Đan sao?”
"Ta muốn các ngươi làm giúp ta một việc lớn!"
Cách đây bốn hôm, Phương Nguyên cầm theo Thất Bảo Lôi Thụ chạy trốn tới Định Đỉnh Sơn, dẫn dắt tất cả sự chú ý từ trên xuống dưới Ô Trì Quốc. Nhờ đó, tiểu hoàng tử của Ô Trì Quốc lại dễ dàng thoát thân. Phần lớn lực lượng lúc trước theo dõi y đều đã đuổi theo Phương Nguyên. Lúc đến nơi này, y đã cưỡi con nghê kia thoát ra khỏi Man Sơn, nơi đầu tiên đến chính là Hỏa Vân Lĩnh.
Môn chủ Hỏa Vân Lĩnh là Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão thấy tiểu hoàng tử, đương nhiên là rất kinh hãi. Bởi vì ngay cả họ cũng có thể mơ hồ đoán ra được việc tiểu hoàng tử xuất hành vào thời điểm này là không đơn giản. Từ sau khi trận sư kia giết chết Triệu công công từ trong cung tới, sau đó dẫn theo tiểu hoàng tử rời đi, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà đã có mấy nhóm cao thủ chạy tới Man Sơn, rõ ràng Ô Trì Quốc đã xảy ra biến động bất ngờ!
Mà trong tình huống như thế, Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão đều đã chuẩn bị xong việc bỏ núi chạy trốn.
Thế mà tiểu hoàng tử lại đột nhiên xuất hiện, khiến họ vô cùng lo sợ, không biết đây là phúc hay họa.
"Chuyện này, tất nhiên là có chút hung hiểm, nhưng nhất định sẽ báo đáp các ngươi hậu hĩnh..."
Tiểu hoàng nghiêm túc nhìn Hứa Thanh Doanh, một lát sau lại thêm một câu: "Ngoài ra, Phương tiên sinh cũng dặn rằng nếu lúc ta đến tìm mà trong lòng các ngươi có chút do dự, thì bảo các ngươi suy nghĩ một chút về câu mà hắn đã từng nói với các ngươi trước kia!"
"Câu nói?"
Hứa Thanh Doanh hơi ngây ra, trong lòng lập tức run lên.
Nàng nhớ ngày đầu tiên Phương Nguyên tới Hỏa Vân Lĩnh đã nói với mình rằng: "Ta không phải là một người thích khiến người khác phải chịu thua thiệt!"
Đổi một cách nói khác thì chính là: Nghe lời ta sẽ không bị thiệt!
Lý trưởng lão nghe đến đó muốn nói lại thôi, lão muốn khuyên Hứa Thanh Doanh đừng nên nhảy vào vũng nước đục liên quan đến hoàng tộc. Nhưng Hứa Thanh Doanh lại nở nụ cười, khẽ khom người về phía tiểu hoàng tử, nói với giọng lanh lảnh: "Có chuyện gì có thể cống hiến sức lực, xin tiểu hoàng tử cứ nói cho biết!"
"Lập tức triệu tập các cao thủ, chạy tới kinh đô Ô Trì Quốc, sau đó tất cả nghe theo hiệu lệnh của ta!"
Tiểu hoàng tử nói rất dứt khoát, sau đó cắn rách ngón tay, xé vạt áo ra, viết một chỉ lệnh bằng máu, giao cho Hứa Thanh Doanh.
Xong việc, y lại trèo lên con nghê, chạy về phía Cự Giao Môn.
Lúc đến Cự Giao Môn, y đi tìm đám tỳ thiếp từng bảo vệ mình kia. Thực ra do mẫu hậu lo lắng cho sự an nguy của y, nên đã điều đám tỳ thiếp này từ Linh Lung Tông ra bảo vệ y. Họ vô cùng trung thành và tận tâm với tiểu hoàng tử, chỉ là thực lực hơi yếu chút. Mà tông chủ của Linh Lung Tông thấy sau khi yêu phi xuất hiện liền một tay che trời, cũng không dám đắc tội quá lớn với ả, chỉ đành phái ra cao thủ có tu vi không cao để tương trợ.
Nhưng lần này tiểu hoàng tử lại trực tiếp viết một bức huyết thư, sai người đưa cho đại trưởng lão của Linh Lung Tông.
Sau khi làm xong mọi việc, y quay về kinh đô Ô Trì Quốc.
Đến kinh đô, tiểu hoàng tử đi thẳng tới một thế gia vinh hiển của Ô Trì Quốc. Thế gia này họ Mạnh, gia chủ là Mạnh thái sư đương triều, tuy tu hành không thành công, nhưng là nhân vật quan trọng xử lý chính sự, và quan trọng hơn là mẫu thân của tiểu hoàng tử cũng họ Mạnh.
Mạnh gia hoàng đô, chính là gia tộc xuất thân của mẫu hậu y.
Sau khi vào Mạnh gia, tiểu hoàng tử đi thẳng đến thư phòng của gia chủ Mạnh gia, thái sư Ô Trì Quốc.
Vào thư phòng, y trực tiếp quỳ xuống, không nói lời nào, chỉ lấy ra một vật...
Đó là tấm da của mẫu hậu y!
Mạnh thái sư Ô Trì Quốc nhìn thấy tấm da người này, đường đường là tu sĩ tu vi Trúc Cơ lại từ trên ghế ngã xuống.
Sắc mặt của ông thay đổi liên tục, lúc thì lạnh lùng, lúc thì phẫn hận, lúc thì sợ hãi...
Đến cuối, ông lau mạnh nước mắt trên mặt, trầm giọng nói: "Tiểu hoàng tử muốn làm gì?"
Tiểu hoàng tử ngẩng đầu lên, cắn răng nói: "Ngài biết ta muốn làm gì mà!"