- Hơn nữa, đây chỉ là một cuộc thi đan sư nhỏ, ngươi luyện được một viên đan dược bình thường là đã qua cửa rồi, cần gì phải luyện ra loại kỳ đan thế này, hay là nói ngươi cố ý làm chúng ta không giám đan được, rồi nhảy ra quấy rối? Viên đan dược này không ai nhận ra, sao lại trách?
Những lời này làm cho người bên trong lẫn bên ngoài điện phải suy nghĩ, nhịn không được trao đổi ánh mắt với nhau.
Lúc này Bạch Sơn Quân không đủ lý lẽ, nhưng lời nói vẫn còn ngụy biện...
Nhưng lúc Phương Nguyên nghe được những lời này, trên mặt hắn hiện lên sự tức giận hiếm thấy.
- Đan dược này là ta luyện chế, bởi vì ta biết đây là phương pháp luyện chế Thái Hóa Thượng Thanh Đan tốt nhất…
Vừa nói, ánh mắt hắn lạnh xuống.
- Một đan sư luyện đan, chẳng lẽ không phải vì muốn cho đan dược luyện ra càng tốt hơn sao, mà những chuyện lung tung khác không thể xen lẫn, ngươi là chủ khảo, thực lực không đủ, chính là tội…
Nói đến đây, trên mặt Phương Nguyên hiện lên sự châm biếm.
- Mà ngươi, còn muốn nhờ vào đó để giải vây?
Lúc nói ra câu nói kia, Phương Nguyên không che giấu sự chán ghét ở đáy mắt mình.
Đúng là hắn không thích Bạch Sơn Quân.
Quan trọng nhất là, từ lúc đầu, hắn không tin Bạch Sơn Quân không nhận ra tác dụng của viên đan dược của mình, hắn chỉ luyện một viên tứ chuyển thành ngũ chuyển mà thôi, không phải trực tiếp luyện ra một viên Thần Đan hay Tiên Đan, nếu người như Bạch Sơn Quân, đã trở thành đan sư từ lâu, chẳng lẽ thành phần trong một viên đan dược ngũ chuyển thế nào, dược tính ra sao cũng không hiểu được hay sao?
Bạch Sơn Quân chất vấn hắn vì sao lại luyện ra loại đan dược người ta không hiểu, lại lộ ra sự chột dạ của bản thân…
Cho dù mấy người Hứa chấp sự, vì thấy một viên đan dược tứ chuyển biến thành một viên đan dược ngũ chuyển nên cảm thấy kỳ quái, không biết có phải mình đã thêm linh dược khác vào bên trong không, cũng không biết đây có phải chỉ là một viên ngụy đan không nên mới do dự, không dám kết luận, điều này không có nghĩa bọn họ không hiểu chất lượng của viên đan dược này!
Vì vậy, Bạch Sơn Quân loại bỏ đan dược của hắn chỉ có hai nguyên nhân.
Một là công báo tư thù, hai là hắn có tiếng không có miếng, có tên đan sư, nhưng không có năng lực đan sư.
Cho dù là loại nào, Phương Nguyên cũng không nhịn nổi hắn!
Nếu tính ra, người phía sau càng đáng ghét hơn, rõ ràng không có bản lĩnh, lại dựa vào âm mưu lấy được danh vọng đại đan sư, còn muốn bò đến vị trí chủ khảo mà không biết ngượng, quyết định sự sống chết của người khác, đó là cái thứ gì?
Nếu Phương Nguyên không có bản lĩnh tìm đến thượng viện Xích Thủy Đan Khê để đòi công bằng, vậy thì kết quả của chuyện này sẽ thế nào?
Cánh cửa đan đạo của hắn sẽ đóng lại vĩnh viễn!
Vì vậy Phương Nguyên rất nghiêm túc, không định bỏ qua chuyện này.
Nhưng có mấy lời, hắn không thể nói thẳng ra, chỉ cần gợi ý cho người khác hiểu là đủ rồi.
Còn chuyện còn lại, còn phải xem Xích Thủy Đan Khê xử lý thế nào!
Bên trong lẫn bên ngoài điện, mọi người trầm mặc.
Cầu Long Chân Nhân và mấy vị đại đan sư khác nghe xong những lời này cũng không mở miệng ngay, chỉ là trao đổi với nhau một ánh mắt.
Việc này phức tạp, một lời khó giải quyết, bọn họ cũng không phát biểu ý kiến ngay được, chỉ có thể yên lặng nhìn biến cố.
- Hứa Nam Giang, cuộc thi đan đạo nhỏ này là do ngươi quản lý, ngươi cảm thấy nên xử lý chuyện này thế nào?
Cầu Long Chân Nhân trầm mặc một lát, sau đó quay đầu nhìn Hứa chấp sự, cười nhẹ nói.
Hình như Hứa chấp sự cũng không ngờ rằng Cầu Long Chân Nhân sẽ hỏi mình, hắn trầm ngâm một lúc, chậm rãi nhìn về phía Bạch Sơn Quân.
- Cho dù là cuộc thi lớn hay nhỏ, đều phải theo đuổi cực hạn đan đạo, lần này, dù Phương tiểu hữu luyện ra đan dược ngũ chuyển, gần như không còn ở trong phạm vi cuộc thi nữa, nhưng ngươi thân là đại đan sư thượng viên Xích Thủy Đan Khê, ít nhất cũng có năng lực luyện chế bảo đan cửu chuyển, một viên tử đan kia dù có hiếm thấy, ngay cả ta và các vị đan sư khác cũng không dám kết luận ngay, nhưng nó cũng chỉ là một viên bảo đan ngũ chuyển mà thôi, có phải là phế đan hay không, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được hay sao?
Nói đến đây, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, nhìn thẳng Bạch Sơn Quân.
- Lúc trước ngươi nói, nhìn viên đan dược này giống với một viên tàn đan, vì thế nên không suy nghĩ nhiều, trực tiếp loại bỏ nó, vậy ta cũng phải hỏi thật ngươi một câu, Bạch lão tiền bối…
Tiếng nói của Hứa chấp sự hơi trầm xuống.
- Ngươi nhìn không ra thật hay là vì thù riêng mới bỏ đan dược này?
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, không có chút tiếng động.
Hứa chấp sự nổi giận nói lên, lời nói kịch liệt, nhắm thẳng vào vấn đề, làm cho Bạch Sơn Quân cực kỳ lúng túng.
Nếu Bạch Sơn Quân nhận mình không nhìn ra, vậy thì tỏ vẻ danh hào đại đan sư của hắn thật ra nhờ quan hệ mới có được.
Còn thừa nhận mình vì thù riêng, vậy thì hắn đã phạm vào sai lầm lớn rồi?
Hắn, nên chọn cái nào?
Ai cũng không biết, chuyện lại đi đến bước này, đôi môi Bạch Sơn Quân run rẩy, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nhìn thấy ánh mắt xung quanh, hắn cảm giác đầu óc choáng váng, khó chịu trong ngực, mặt mũi cả đời của hắn mất hết, bây giờ bị người ta dùng ánh mắt kia nhìn, giống như bị lột sạch trước mắt mọi người, Bạch Sơn Quân phun ra một ngụm máu tươi...
Đang tải...
Chương 772 Đạo Lý Ta Hiểu (2)
Người xung quanh nhìn thấy, lập tức tránh xa hắn ra, cau mày nhìn lại.
Mà Hứa chấp sự nhìn hắn, lạnh lùng nói.
- Ngươi thân là đại đan sư, vì thù riêng của mình phạm sai lầm lớn, Xích Thủy Đan Khê không giữ ngươi được, giao lệnh bài thượng viên ra, tự mình đi đi, ta cho ngươi nửa canh giờ để thu dọn đồ đạc…
- Trời ơi, trực tiếp trục xuất khỏi Xích Thủy Đan Khê sao?
Bên trong lẫn bên ngoài điện, đám tu sĩ nghe xong, nhịn không được âm thầm hô lên.
Lúc đầu còn nghĩ rằng sẽ trục xuất Bạch lão vào hạ viện, lấy công chuộc tội, không ngờ lại trực tiếp khai trừ.
Nhưng cũng hiểu được, thật ra Hứa chấp sự vẫn đang bảo vệ danh tiếng cho Bạch Sơn Quân, hắn dùng lý do Bạch Sơn Quân vì lòng riêng để bảo vệ danh tiếng đại đan sư, nếu không, lỡ may điều tra ra Bạch Sơn Quân không có trình độ đan đạo, không xứng với cái tên đại danh sư, đó mới hoàn toàn phá hủy Bạch Sơn Quân!
Mà lúc này, Hứa chấp sự quay đầu lại, nhìn về hai vị đan sư họ Bác và họ Huống, bọn họ đều là người phụ trách việc sàng lọc đan dược cùng với Bạch Sơn Quân, trầm giọng nói.
- Còn hai người các ngươi, lúc Bạch Sơn Quân giám đan, nếu các ngươi cầm lên nhìn một chút, cũng không có chuyện thế này xảy ra, các ngươi cũng phải chịu trách nhiệm, đến hạ viện rèn luyện mấy năm đi.
Đan sư họ Huống và họ Bác nghe xong, sắc mặt thay đổi, nhìn nhau nhưng không nói gì.
Lúc đầu bọn họ sơ ý, lúc Bạch Sơn Quân loại bỏ đan dược có vẻ rất tự tin, bọn họ nghĩ với tư lịch và ánh mắt của hắn, có lẽ không sai lầm, nên không ngăn cản, bây giờ có kết quả như thế, còn nói được gì?
Mà lúc Hứa chấp sự nói ra những lời này thì rất lạnh lùng, không có chỗ thỏa hiệp.
Hắn phân tích những lời kia rõ ràng, thực chất cũng nói cho Cầu Long Chân Nhân và Phương Nguyên biết, lỗi lầm trong chuyện này là do mình Bạch Sơn Quân làm, không có chút quan hệ nào với bọn họ, tránh dẫn lửa thiêu thân…
Đợi đến lúc đám người Bạch Sơn Quân rời khỏi đại điện, Cầu Long Chân Nhân nhìn về phía Phương Nguyên, nhẹ nhàng chắp tay, cười nói.
- Phương tiểu hữu, chuyện lần này đúng là do Xích Thủy Đan Khê có vấn đề, lão phu xin lỗi ngươi, nhưng ngươi có công cải tiến đan phương Thái Hóa Thượng Thanh Đan, còn viết đan phương ra, cho cả thiên hạ dùng chung, đúng là có công đức lớn, lão phu sẽ tự mình viết thư, xin cho ngươi một phần công đức Tiên Minh.
- Công đức Tiên Minh…
Có người nghe nói, trên mặt hiện lên sự mơ ước.
Các Tiên Môn lớn trên thế gian đều có bảng công đức, dùng công đức và công huân để tặng cho những tu sĩ có công lớn,
Bình thường muốn lấy được công đức của Tiên Minh khó khăn biết bao nhiêu, vậy mà bây giờ luyện ra một viên đan dược là có?
Nhưng Phương Nguyên lại không quan tâm, trên người hắn vốn dĩ còn có ba ngàn công đức đây này!
Hắn chỉ cười cười, nói với Cầu Long Chân Nhân.
- Vậy các ngươi xử lý kết quả cuộc thi thế nào?
Cầu Long Chân Nhân nghe vậy thì cười nói.
- Còn phải nói sao, lão phu sẽ tự mình viết tên của ngươi lên sách ngọc, phong tên cho ngươi!
Viết tên trên sách ngọc ở Tiên Minh, đó là đan sư được Tiên Minh tán thành, hơn nữa còn do Cầu Long Chân Nhân tự tay viết, tất nhiên sẽ có thanh danh không tầm thường, mọi người nghe vậy cũng âm thầm gật đầu, người thi rớt kia cuối cùng cũng đạt được mong muốn…
Nhưng không ngờ rằng, sau khi Phương Nguyên nghe xong những lời này, hắn lại cười nói.
- Chỉ phong tên thôi sao?
Cầu Long Chân Nhân hơi ngẩn người, sắc mặt thay đổi, nói.
- Ý của Phương tiểu hữu là?
Phương Nguyên nói.
- Các ngươi cảm thấy, viên đan dược này của ta không đủ để ghi tên vào ba vị trí đầu?
Người trong điện và ngoài điện nghe xong những lời này, im lặng không lên tiếng.
Trong chốc lát, những người ngoài điện cảm thấy nên phải vậy, dù thế nào đi nữa, nếu chân tướng đã rõ ràng, năng lực luyện đan của hắn đúng là xuất chúng, vậy thì cũng có tư cách xếp vào ba vị trí đầu trong cuộc thi.
Thậm chí nói ba vị trí đầu, còn rất khiêm tốn!
Chỉ dựa vào việc hắn luyện một viên bảo đan tứ chuyển thành ngũ chuyện, đã có tư cách xứng đáng… Đứng đầu!
Nhưng đạo lý mà mọi người đều hiểu được, mà các vị đan sư lại lộ ra vẻ mặt khó xử...
Sắc mặt Cầu Long Chân Nhân trở nên khó chịu, hắn nhìn Phương Nguyên, cười gượng nói.
- Phương tiểu hữu, cuộc thi nhỏ này không tính là gì, cũng chẳng ai quan tâm đến bảng danh sách kia đâu, đợi đến lúc cuộc thi lớn diễn ra, đó mới là lúc ngươi nên thể hiện…
Hứa chấp sự bên cạnh cũng khuyên nhủ.
- Bảng danh sách kia đã dán ra ngoài…
Hai người bọn họ nói rất rõ ràng, cũng ám chỉ rất rõ ràng.
Phương Nguyên lập tức hiểu rõ, hắn quay đầu nói với Hứa chấp sự và Cầu Long Chân Nhân.
- Các ngươi muốn nói với ta, vì bảng danh sách đã được công bố ra cho thiên hạ biết, nếu thay đổi vị trí đầu, sẽ có hại cho danh tiếng Xích Thủy Đan Khê?
Mấy người trong lẫn ngoài điện nghe xong những lời này, trên mặt hiện lên sự bừng tỉnh.
Bây giờ cuộc thi sáu đạo sắp diễn ra, mà Xích Thủy Đan Khê lại là Phụ Lục Ty phụ trách chuẩn bị, nếu lúc này, bỗng nhiên thay đổi danh sách vốn đã được công bố trong một cuộc thi nhỏ chuẩn bị cho cuộc thi sáu đạo, chẳng khác nào đang tuyên bố với thiên hạ, Xích Thủy Đan Khê đã phạm một sai lầm lớn trong cuộc thi này, vậy thì thiên hạ sẽ nhìn Phụ Lục Ty bằng ánh mắt thế nào?
Chương 773 Bên kia có phải là Phương Tiểu Hữu? (1)
Ngay cả cuộc thi nhỏ cũng không xử lý được, Xích Thủy Đan Khê có tư cách gì mà sắp xếp cuộc thi đan đạo cho toàn bộ thiên hạ?
Cũng vì nguyên nhân này, thái độ của Cầu Long Chân Nhân và Hứa chấp sự là muốn tặng tên đan sư cho Phương Nguyên, thậm chí xin công đức Tiên Minh cho hắn, có cả ban thưởng những thứ khác nữa, nhưng, ba vị trí đầu, hắn đừng nghĩ đến nữa…
Không ngờ rằng Phương Nguyên lại trực tiếp nói ra chuyện bọn họ nghĩ trong lòng, sắc mặt của Cầu Long Chân Nhân và Hứa chấp sự trở nên khó coi.
Hứa chấp sự cười khổ một tiếng, nói.
- Phương tiểu hữu, dùng đại cục làm trọng...
Phương Nguyên nghe xong lời của hắn, nghiêng đầu một bên, tỏ vẻ chăm chú nói.
- Ta hiểu đạo lý, nhưng ta không chấp nhận!
- Đã nói đến mức này rồi, vị đan sư trẻ tuổi này cũng quá không hiểu chuyện…
Phương Nguyên nói ra câu này, làm cho bầu không khí vừa mới tốt lên một chút lại lạnh xuống, nụ cười trên mặt đám đại đan sư trở nên cứng ngắc, mà vị Cầu Long Chân Nhân cũng nhíu mày, không nói gì. Lấy thân phận của hắn, hắn cười nói thì đại điện như được tắm gió xuân, nhưng nếu chau mày, cả đại điện trở nên âm trầm lạnh lẽo, cực kỳ ngột ngạt!
- Ha ha, Phương tiểu hữu đúng là vẫn trẻ tuổi, quá nhiệt huyết…
Một lúc sau, Cầu Long Chân Nhân cười cười, nói với Phương Nguyên.
Nghe những lời này, sắc mặt mọi người trở nên quái dị, nhìn về phía Phương Nguyên.
Cầu Long Chân Nhân nói câu này rất rõ ràng rồi…
Mà Phương Nguyên nghe được, hắn chỉ gật nhẹ đầu, sau đó bình tĩnh ngồi yên.
Mọi người xung quanh thấy vậy, trong lòng khó chịu, vị đan sư trẻ tuổi này nhận mình tuổi trẻ nhiệt huyết quá hay sao?
- Muốn tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
- Đúng vậy, đã cho hắn tên đan sư rồi, còn xin công đức cho hắn, xem như Cầu Long Chân Nhân đã hết lòng hết sức, hắn còn đỏi hỏi, chẳng phải sẽ chôn vùi tương lai, tự mình tìm đường chết sao?
- Ha ha, chỉ là tình cờ phát hiện ra rồi thay đổi đan phương mà thôi, vậy mà không muốn cho Cầu Long Chân Nhân mặt mũi?
- Chẳng trách chỉ là một tên tạp đan, không tự biết mình biết người gì cả…
Trong các loại bàn tán, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên lại thay đổi lần nữa.
- Phương tiểu hữu, cuộc sống có lúc nắm lúc thả, ngươi cần gì phải cố chấp như vậy?
Đến lúc này, ngay cả Tử Tiêu động chủ cũng nhịn không được nhỏ giọng khuyên nhủ Phương Nguyên, đáy mắt có sự đồng tình, cho rằng con đường tu luyện của Phương Nguyên ngắn, không đi được xa, cũng may có con đường đan đạo này có chút ánh sáng, vì vậy mới nắm chặt không tha, lại không biết làm như vậy thì càng bất lợi cho mình, vì vậy mới cố ý chỉ cho hắn.
Nhưng Phương Nguyên nghe xong, chỉ quay đầu cười với Tử Tiêu động chủ, tỏ vẻ mình hiểu rõ ý hắn, sau đó đưa ánh mắt nhìn mọi người xung quanh, nói.
- Vốn dĩ vãn bối có không nhiều, nếu thả mọi chuyện xuống, vậy thì còn lại thứ gì?
- Chuyện này…
Nghe xong lời của hắn, Tử Tiêu động chủ càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, thở dài một tiếng, không khuyên bảo nữa.
- Hừ!
Ngay cả Cầu Long Chân Nhân, các vị đại đan sư nghe xong cũng cảm thấy khó chịu.
Sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
Nhìn thấy sắc mặt Cầu Long Chân Nhân khó coi, Hứa chấp sự cau mày đi lại đây, cười nhẹ nói.
- Phương tiểu hữu, ngươi rất tự tin về đan đạo của mình, ta hiểu được, lúc ta còn trẻ, ta cũng giống như ngươi, nhưng tu hành thêm mấy năm, ngươi sẽ hiểu ra, làm người vẫn nên kiêm tốn một chút, con đường tu hành mới dễ đi…
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, cười nhẹ.
- Hơn nữa ngươi còn rất tự tin, có thể ghi tên vào ba vị trí đầu sao?
- Soạt…
Mọi người hiểu ý trong lời của Hứa chấp sự, trong lòng trở nên nặng nề.
Trong ánh mắt lo lắng của mọi người, Phương Nguyên bật cười, đứng lên nói.
- Cuộc thi này là do các vị tiền bối tổ chức, các vị muốn xếp ta ở hạng mấy là chuyện của các ngươi, còn có chấp nhận được hay không là chuyện của ta, nếu như không phong tặng ta thứ ta xứng đáng được nhận, còn muốn ta vui vẻ nhận lấy, vậy thì quá đáng quá rồi?
- Ngươi…
Hứa chấp sự nghe xong lời ấy, ánh mắt hơi lạnh lẽo.
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Cầu Long Chân Nhân, xác nhận lại suy nghĩ của Cầu Long Chân Nhân, nói tiếp.
- Nếu ngươi cứng đầu như vậy, không chịu suy nghĩ đại cục, vậy ta không còn gì để nói, ngươi quay về đi, trong vòng ba ngày sẽ có kết quả, ngươi tự đến xem bảng là được!
- Được, ta chờ!
Phương Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, dứt lời, hắn vung ống tay áo lên, tự xoay người đi ra khỏi điện.
Đi đến cửa điện, bỗng nhiên hắn xoay người, nói.
- Nhưng nếu vừa rồi, Bạch Sơn Quân vì tư thù mới bỏ viên đan dược của ta đi, vẫn có thể hiểu được, nhưng nếu như… Vì một số nguyên nhân khác mới cướp thứ nên thuộc về ta đi, trong lòng vãn bối sẽ không vui.
Lúc hắn nói ra những lời này rất nghiêm túc, các đan sư trong đại điện đều cảm thấy ngột ngạt.
Giống như hư không ngưng đọng lại…
Một lúc lâu sau, bọn họ mới phục hồi lại tinh thần, mà Phương Nguyên đã biến mất trước cửa điện.
Sắc mặt của mọi người trong điện trở nên khó coi, thật lâu sau không có người nói chuyện.
Nhưng không biết có bao nhiêu người nghĩ thầm trong lòng.
- Vị đan sư trẻ tuổi này quá ngông cuồng rồi, ngươi có vui hay không thì đáng giá mấy đồng tiền?
Chương 774 Bên kia có phải là Phương Tiểu Hữu? (2)
Mà những người vây xem ngoài điện thấy bóng lưng Phương Nguyên rời đi, trong lòng có cảm xúc phức tạp, thậm chí cảm thấy hoang đường, đều là đan sư, nhưng hắn không biết đưa đẩy, rõ ràng chuyện vừa rồi còn rất có lợi cho mình, cần gì phải khư khư cố chấp, vì chút danh tiếng trong cuộc thi nhỏ mà phá hủy hình tượng bản thân trong lòng Cầu Long Chân Nhân chứ?
Khiếu nại bắt người ta đánh giá lại lần nữa, nhưng nếu người ta đánh giá ngươi không được, vậy thì vẫn không được như ý muốn.
Nhưng là tiền đồ, vẫn bị hủy không thể nào thay đổi!
...
...
- Phương tiểu hữu...
Phương Nguyên mới vừa đi ra chưa được vài chục trượng, đã nghe sau lưng có tiếng gọi, hắn dừng lại, người gọi hắn là Tử Tiêu động chủ, hắn than thở, kéo Phương Nguyên ra bên cạnh, nhỏ giọng khuyên nhủ.
- Lão phu không xem ngươi như người ngoài, có vài lời từ tận đáy lòng muốn nói cho ngươi biết, trong giới tu hành, xưa đến nay không hề đơn giản, cho dù là phù đạo, trận đạo hay đan đạo, tất cả đều là hố sâu, bây giờ là cơ hội cho ngươi kết bạn với cao nhân, mở ra con đường cho tương lai, cần gì vì chuyện kia mà phá hỏng chứ?
Phương Nguyên thấy hắn đi ra theo mình, ngược lại có chút an ủi, lại thấy hắn nói chân thành, Phương Nguyên mỉm cười trả lời.
- Tiền bối nói rất có lý, vãn bối ghi nhớ trong lòng, nếu tương lai gặp được cao nhân có thể giúp ta, vãn vối sẽ thu lại tính khí…
Tử Tiêu động chủ nở nụ cười khổ.
- Cao nhân có thể giúp ngươi cũng ở trong đại điện, ngươi còn nói sau này cái gì?
Đang muốn tìm cách khuyên Phương Nguyên, bỗng nhiên trên đầu có tường vân bay đến, một ngọc liễn từ trên người bay xuống.
Sau đó, mọi người nghe được có người bẩm báo.
- Tuần Giám Sứ đại nhân đến đây...
Tất cả mọi người trong đại điện, bao gồm cả Cầu Long Chân Nhân đều vội vàng ra nghênh đón, những tu sĩ xem trò vui bên cạnh cũng tách ra, ngoài điện trở nên rộng rãi hơn nhiều.
Ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy hộ trận trên không trung Xích Thủy Đan Khê đã mở ra, phía sau có rất nhiều người mặc áo bào trắng, ai cũng có khí chất không tầm thường, đứng hai bên trái phải, mà lúc này, Cầu Long Chân Nhân tự mình đi lên trước, tự mình mở mành ngọc liễn, một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím bước ra.
- Là Tuần Giám Sứ và mấy vị trận sư đến…
Tử Tiêu động chủ nhìn thấy những người này đến đây, cũng không nói tỉ mỉ với Phương Nguyên, hắn chỉ nói.
- Lần này chúng ta đến đây là để đón Tuần Giám Sứ, trao đổi những việc quan trọng, ngươi quay về đi, sau đó ta sẽ nói giúp chuyện này cho ngươi!
Đúng lúc này, Cầu Long Chân Nhân và các vị đan sư đón ngọc liễn kia, Hứa chấp sự liếc mắt thấy Phương Nguyên còn đứng bên cạnh cung điện, hắn không vui, đi đến gần nhìn Phương Nguyên, sắc mặt khó chịu.
- Vì sao ngươi vẫn còn ở đây, chẳng lẽ ngươi muốn nói chuyện này cho Tuần Giám Sứ? Nhanh quay về hạ viện đi…
Tử Tiêu động chủ lập tức cười nói.
- Là ta đưa Phương tiểu hữu ra đây nói chuyện, ngươi đừng trách hắn.
Hứa chấp sự nhìn về phía Tử Tiêu động chủ, hít một hơi, nói.
- Nguyễn Sư, trước đây chúng ta cũng có chút giao tình, ta vẫn luôn quan tâm đến mặt mũi của ngài, nhưng ta thật sự không thể không nói, người mà ngài giới thiệu cho ta, đúng thật là…
- Là cái gì?
Phương Nguyên nghe được ý trào phúng trong lời kia, hắn lạnh lùng nhìn Hứa chấp sự, trong lòng có sự tức giận bay lên.
Trong lòng Hứa chấp sự lạnh lẽo, nhìn thấy ánh mắt kia của Phương Nguyên, không nói thêm lời nào.
Trong lòng Phương Nguyên lạnh lẽo, chắp tay thi lễ với Tử Tiêu động chủ, sau đó quay người muốn đi về hạ viện.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng khẽ gọi vang lên từ sau lưng.
- Phương tiểu hữu phải không?
Phương Nguyên hơi ngẩn người, quay người nhìn qua.
Mà trong thượng viện này, các vị đại đan sư đã hoàn toàn yên tĩnh, mọi người ngây người không nói lời nào.
Người nói chuyện là vị Tuần Giám Sứ Tiên Minh, sau khi hắn bước xuống ngọc liễn, muốn đi theo Cầu Long Chân Nhân vào đại điện, nhưng lúc vô tình quay đầu thấy Phương Nguyên, đôi mắt hắn sáng lên, thử gọi một tiếng.
Ngay khi Phương Nguyên nghiêng đầu, hắn cười ha ha to, nói
- Đúng là ngươi, có vẻ lão phu không bị hoa mắt!
Hắn vừa nói vừa cười, đi về phía Phương Nguyên.
Tử Tiêu động chủ và Hứa chấp sự bên cạnh cảm thấy ngạc nhiên.
Vị này là nhân vật lớn trong Tiên Minh, mặc dù chỉ là Tuần Giám Sứ, nhưng có quan hệ với bên trên, lúc nào cũng có thể lên chức, vì thế hắn mới là người thống lĩnh cuộc thi đan đạo lớn, nhưng một nhân vật như vậy, sao lại quen biết Phương Nguyên?
Nhưng Phương Nguyên cũng ngẩn ngơ, vì hắn không nhận ra được vị Tuần Giám Sứ kia.
Nhưng thấy đối phương đi về phía hắn, đành chần chừ hỏi.
- Tiền bối biết ta?
Vị Tuần Giám Sứ kia cười ha ha, đi về phía Phương Nguyên, cười nói.
- Hơn một năm trước, ngươi dùng một kiếm chém bỏ biết bao nhiêu thiên kiêu, trêu chọc cho quỷ khóc thần gào, lúc đó bản tọa đứng bên ngoài bí cảnh nhìn thấy, sao không biết ngươi được?
Nhìn thấy sắc mặt Phương Nguyên khác lạ, vị Tuần Giám Sứ Tiên Minh kia cười tươi, vỗ vai Phương Nguyên, nói.
- Thật không dám giấu giếm, sau chuyện đó, Thái Hư tiên sinh vẫn luôn muốn nhìn thấy ngươi, còn ra lệnh cho ta tìm ngươi khắp nơi, tiếc là ngươi nhân dịp đại loạn biến mất sạch sẽ, làm cho ta phải bôn ba tìm kiếm mấy ngày liền, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây, xem như đã có kết quả để báo cáo với tôn thượng rồi!
Chương 775 Trên Thiên Hạ Phổ có tên ta (1)
- Một kiếm chém thiên kiêu?
Phương Nguyên giật mình, cuối cùng cũng biết vị Tuần Giám Sứ này gặp mình ở đâu rồi, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên.
Mà ở bên cạnh, Hứa chấp sự và Cầu Long Chân Nhân nghe được những lời này, trực tiếp choáng váng…
- Rốt cuộc hắn là ai?
- Ngay cả Thái Hư tiên sinh cũng muốn gặp hắn?
Trong chốc lát, tình thế đột ngột thay đổi, cho dù là Cầu Long Chân nhân hay là đám đại đan sư thượng viện đều thay đổi sắc mặt, vừa giận vừa sợ, lại có chút mê mang, trong chớp mắt, bọn họ nhìn thấy quá nhiều thứ, không tiêu hóa nổi, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn nói chuyện với Phương Nguyên, trái tim đập thình thịch…
Không phải hắn là một tu sĩ tạp đan, ngay cả tên đan sư cũng không có sao?
Sao có thể bắt chuyện với Tuần Giám Sứ đây?
...
...
- Ha ha, Phương Nguyên tiểu hữu, sao ngươi lại đến đây?
Cầu Long Chân Nhân và những đan sư khác đều mê man hỗn hoạn, chỉ đứng nhìn từ xa, không dám đến quá gần, cũng không dám đi quá xa, lại không dám dùng thần niệm nghe trộm cuộc nói chuyện, chỉ có thể ngơ ngác đứng yên, nhìn vị Tuần Giám Sứ Tiên Minh có thân phận cao quý chậm rãi bắt chuyện với Phương Nguyên.
- Nói ra thật xấu hổ...
Phương Nguyên thấy Tuần Giám Sư quan tâm, cũng thật lòng trả lời.
- Lúc đó ở Kim Gia Thiên Lai, vì làm cầu Lôi Pháp, nên mới làm loạn một trận, sau đó nhận ra bản thân gây họa lớn, sợ Kim lão thái quân không tha cho ta, nên nhân nhịp loạn lạc chạy trốn, chuyên tâm tu hành ở sơn mạch Long Miên một thời gian, sau đó gặp được Tử Tiêu động chủ, được hắn chỉ dạy đan đạo, lại đưa sách cho ta đọc, để ta có thể làm việc ở Xích Thủy Đan Khê…
Nói xong, hắn nhìn về phía Tử Tiêu động chủ đang thẫn thờ ở phía xa, nở nụ cười.
Tử Tiêu động chủ đổ mồ hôi lạnh khắp người.
- Không phải đang nói gì về ta đấy chứ?
- Ha ha, Phương tiểu hữu đúng là…
Tuần Giám Sư nghe Phương Nguyên nói xong thì cười ha ha, nói tiếp.
- Tiên Minh vẫn còn, giới tu hành vẫn còn quy củ, từ lúc bí cảnh Thông Thiên bị hủy diệt, Kim lão thái quân bị mấy vị Thánh Nhân trách cứ, giao nhiệm vụ đi Ma Biên, bây giờ nàng vẫn còn đang ở nhân gian, có pháp lệnh của Tiên Minh, nàng không dám ra tay với ngươi, ngươi không cần phải cẩn thận như thế.
- Bí cảnh Kim gia bị hủy diệt?
Phương Nguyên nghe xong, trong lòng khẽ nhúc nhích, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, hắn cười nói.
- Từ trước đến nay vãn bối nhát gan thôi!
Trong lòng Tuần Giám Sứ hiểu rõ, cũng không hỏi nhiều, chỉ cười nói.
- Lúc còn ở bí cảnh Thông Thiên, ngươi dùng tay không đẩy ngã mười hai kim trụ, có thể thấy trình độ trận đạo không tầm thường, không ngờ còn học cả đan đạo, không biết trình độ bây giờ thế nào rồi?
Phương Nguyên nghe xong những lời này, cười khổ nói.
- Mới tham gia cuộc thi nhỏ...
Tuần Giám Sư ngẩn người, hỏi.
- Ồ? Kết quả sao rồi?
Phương Nguyên hơi trầm ngâm, cười nói.
- Thành tích chưa xác định, vãn bối vẫn chưa biết!
Tuần tra sứ nở nụ cười, hắn vẫy vẫy tay với Cầu Long Chân Nhân đứng trước cửa điện không dám đến gần, trong lòng hắn căng thẳng, vội vàng chạy đến.
- Cái tên kia tố cáo ta trước mặt Tuần Giám Sư sao?
- Kết quả cuộc thi của vị Phương tiểu hữu này thế nào?
Vị Tuần Giám Sứ kia gọi Cầu Long Chân Nhân đến, chỉ cười hỏi một câu.
Cầu Long Chân Nhân vừa nghe, trong lòng kêu khổ.
- Đúng là tố cáo ta rồi…
Hắn vã mồ hôi đầm đìa, vội nói.
- Rất tốt, rất tốt...
Tuần Giám Sư không nghi ngờ hắn, cười nói.
- Có thể lấy được tư cách tham gia đại khảo đan đạo không?
Cầu Long Chân Nhân nghe xong lời này, hơi ngẩn người ra, lúc này hắn mới ý thức được Phương Nguyên chưa nói chuyện cụ thể cho Tuần Giám Sứ, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, hắn lấy một tờ giấy trong tay áo ra, cười nói.
- Thiên phú đan đạo của Phương tiểu hữu đúng là khó gặp, kiến thức rộng rãi, mặc dù học đan dược không lâu, mà đã có thể cải tiến đan phương tứ chuyển thành ngũ chuyển!
- Cải tiến đan phương tứ chuyển thành ngũ chuyển?
Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn chỉ thuận miệng hỏi, nhưng không ngờ Cầu Long Chân Nhân lại trả lời như thế, hắn ngẩn người ra.
Sau đó, hắn thay đổi sắc mặt, cầm đan phương lên tỉ mỉ nhìn, sắc mặt càng ngạc nhiên hơn.
Một lúc sau, hắn vỗ nhẹ vai Phương Nguyên, than thở.
- Phương tiểu hữu, thiên phú của ngươi đúng là hiếm có…
Phương Nguyên không thể làm gì khác, đành trả lời.
- Vãn bối chỉ cố gắng học tập…
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Cầu Long Chân Nhân lén lút đưa Phương Nguyên một ánh mắt cầu xin.
Phương Nguyên nhìn thấy, nhưng không quan tâm, chỉ hơi gật đầu.
Lúc này, Cầu Long Chân Nhân mới thả lỏng trái tim, cầm đan phương về, lùi về sau.
- Phương tiểu hữu, tu luyện đan đạo và trận thuật là điều tốt, nhưng bản tọa vẫn nhiều miệng nói một câu, tuổi tác ngươi còn trẻ, có nền tảng thâm hậu, là người có thiên phú, nên tu hành làm chủ, đừng mê say đan đạo, trận pháp, bỏ gốc lấy ngọn…
Tuần Giám Sứ Tiên Minh Triệu Chí Trăn vừa đi, vừa nói, hai người chậm rãi đi đến dưới một gốc cây tùng, thấy cách mọi người khá xa, Tuần Giám Sứ mới thở dài một tiếng, nói.
- Lúc trước ngươi cầu pháp ở thành Thiên Lai, kết quả Lão thái quân Kim gia dùng tà pháp lập đạo, bị ngươi từ chối, ngươi dựa vào phương pháp sư tôn mình truyền dạy, tự mình tu luyện thành Tử Đan, làm mọi người kinh sợ!