"A, ta mới vừa rồi còn nhìn thấy Ngô Thanh sư tỷ đang quanh quẩn trước lầu nhỏ của Phương Nguyên sư huynh, có muốn ta gọi nàng tới đây hay không?"
Tiểu Kiều lại tỏ ra cái gì cũng hiểu, cười tủm tỉm nói.
"A, chân của ngươi thật trắng. . ."
Phương Nguyên cố ý đổi chủ đề, nhìn chằm chằm đôi chân trần của Tiểu Kiều sư muội mà khen một câu.
"Hừ, xem như ngươi có ánh mắt!"
Sắc mặt của Tiểu Kiều sư muội lập tức đỏ lên, giấu bàn chân trắng nõn vào trong khe nước, quay đầu qua không nói lời nào.
Phương Nguyên cười cười, nàng không nói lời nào, vậy mình cũng không nói chuyện, cúi đầu tiếp tục xem sách.
Tiểu Kiều sư muội đợi một hồi, thấy hắn không nói lời nào thì nhịn không được, lại quay đầu qua, giống như cười mà không phải cười nhìn Phương Nguyên, nói: "Phương Nguyên sư huynh, ngươi chớ có vội đọc sách, ta đúng dịp có việc hỏi ngươi, sự tình thương lượng với ngươi trước đó, ngươi suy tính như thế nào?"
Phương Nguyên lập tức giật mình: "Vấn đề gì?"
Tiểu Kiều sư muội cười nói: "Đương nhiên là sự tình gia nhập Kỳ Xã chúng ta!"
Phương Nguyên lúc này mới phản ứng lại, trong tiên môn này, thịnh hành việc đệ tử giao hảo kết thành những tiểu đoàn thể như thi xã, kiếm minh, tương trợ lẫn nhau, bão đoàn sưởi ấm. Tiểu Kiều sư muội từ cũng không ngoại lệ, nàng đã từng nói với Phương Nguyên rằng mình là thành viên của Kỳ Xã gì đó, lúc ấy muốn mời Phương Nguyên gia nhập. Bất quá Phương Nguyên không thích những việc này, liền cự tuyệt mấy lần, về sau hắn càng lúc càng không được coi trọng trong tiên môn, Tiểu Kiều sư muội cũng không nhắc lại chuyện đó, vốn cho rằng câu chuyện này đã được bỏ qua, ai ngờ lúc này nàng ta lại nhắc tới việc này!
"Trước kia không phải đã nói rồi hay sao, ta không có hứng thú đối với những chuyện này, trong tiên môn vẫn là tu hành làm trọng!"
Phương Nguyên cười cười, vẫn thuận miệng cự tuyệt.
Trước kia sau khi Phương Nguyên cự tuyệt, Tiểu Kiều sư muội cũng sẽ không nói thêm gì nữa, nhưng lần này lại có hơi khác biệt.
"Ai nói với ngươi trong tiên môn tu hành nặng nhất vậy?"
Nàng cười nhìn Phương Nguyên một chút, nhẹ nhàng thở dài: "Phương Nguyên sư huynh không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách Thánh Hiền, sư muội tất nhiên là bội phục. Bất quá ngươi chỉ muốn lo thân mình trong tiên môn cũng chưa chắc là một chuyện dễ, chúng ta đã không còn là trẻ con vừa mới bước vào tiên môn. Được tiên môn truyền thừa, lưu lại tiên môn, cũng coi như là đệ tử nội môn. Vừa muốn kiếm lấy tài nguyên, lại muốn chém yêu trừ ma, vì tiên môn kiến công lập đức, có chuyện nào nhẹ nhàng mà người bình thường có thể làm được đâu. Hiện tại không ai giúp đỡ, làm sao thành công?"
"Trong tiên môn, tu hành không trọng yếu thì còn có thứ gì trọng yếu?"
Phương Nguyên nghe Tiểu Kiều sư muội nói như vậy, thì cũng không nhịn được mà khẽ giật mình, cảm thấy lời này có hơi quen tai.
Nghĩ lại một phen, hắn mới ý thức được, Ngô Thanh cũng đã nói về chuyện này.
Điều này làm hắn có hơi hiếu kỳ, tính tình hai người này như đất với trời, sao thái độ của hai người đối với chuyện này lại nhất trí lạ thường như vậy?
"Phương Nguyên sư huynh, bây giờ ngươi xếp thứ nhất trên Công Đức Bảng, có tâm tư muốn tranh đấu vị trí chân truyền hay không?"
Tiểu Kiều sư muội không có trực tiếp trả lời mà cười hỏi.
Ở trước mặt Tiểu Kiều, Phương Nguyên cũng không có gì phải giấu diếm, chỉ khẽ gật đầu một cái.
Tiểu Kiều sư muội lập tức nở nụ cười, lắc lắc bàn chân trên mặt nước, lấy giày mang vào, ôm đầu gối ngồi trên tảng đá, cười tủm tỉm nói: "Tu hành tất nhiên là rất trọng yếu, lần này nếu không phải Phương Nguyên sư huynh khổ cực tu hành, có đầy đủ bản lĩnh, sợ là chúng ta đều phải chết trên Ngọa Ngưu sơn. Cũng chính bởi vì ngươi gắng sức chịu khổ tu hành nên mới có ngày đứng thứ nhất trên Công Đức Bảng như hôm nay. Ngươi có ưu thế lớn trong việc tranh đấu vị trí chân truyền, nhưng ta muốn nói, Phương Nguyên sư huynh nếu như chỉ ỷ vào việc cố gắng tu hành mà muốn đoạt lấy vị trí chân truyền thì vẫn kém chút hỏa hầu, vị trí kia không phải chỉ dựa vào tu hành là có thể ngồi lên. . ."
Nàng ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên, nói: "Giống như cục diện hôm nay, người nhìn chằm chằm vị trí chân truyền này quả thật không ít. Tiêu Viễn Chí, Thái Hợp Chân, Vương Côn, Lệ Giang Hàn, thậm chí còn có Kỳ Khiếu Phong trước đó. Với ta, bọn họ đều có lực lượng để tranh đấu vị trí chân truyền này. Thế nhưng Phương Nguyên sư huynh, ngươi cảm thấy mấy người chúng ta thật sự có tu vi cao nhất sao?"
Phương Nguyên trầm mặc nửa ngày mới lắc đầu nói: "Cũng không khẳng định được, thực lực các ngươi không yếu, nhưng cũng còn có người không yếu hơn các ngươi. Lúc trước trong số Thanh Dương Tiểu Thất Tử, có mấy người lúc đầu danh tiếng rất thịnh, nhưng hiện tại lại không thấy bóng dáng đâu trên Công Đức Bảng!"
Tiểu Kiều sư muội nhẹ gật đầu, nói: "Đây chính là nguyên nhân!"
"Chân truyền chính là muốn chọn ra người mạnh nhất trong số đệ tử của đời này để tỉ mỉ bồi dưỡng!"
"Thế nhưng hai chữ mạnh nhất này cũng không dễ dàng phán định như vậy, tu vi cao một chút, nắm giữ pháp thuật không nhất định tốt, nắm giữ pháp thuật tốt, tâm chí có thể không đủ kiên nghị. Huống hồ tu vi hiện tại cao nhất, tương lai chưa chắc có tiềm lực nhất, cho nên hai chữ "Mạnh nhất” này, bản thân cũng có hơi hư vô mờ mịt. . ."
"Kể từ đó, tiên môn muốn chọn ra người mạnh nhất cũng chỉ có thể thông qua số lượng công đức để phán định. . ."
"Nhưng số lượng công đức lại cần nhìn vào cấp bậc và số lượng phù chiếu mà bản thân hoàn thành. Một thân một mình, hoàn thành phù chiếu tứ giai vẫn được, nhưng đi làm phù chiếu tam giai, tốt nhất tìm thêm mấy người đồng hành, bằng không thì hung hiểm quá lớn. Ngay cả là ngươi, lần này trên Ngọa Ngưu sơn, nếu không có mấy người chúng ta tương trợ, ngươi có mấy phần chắc chắn có thể chém chết giảo hoạt yêu ma kia?"
Nghe xong lời này, Phương Nguyên cũng nhẹ gật đầu.
Chính hắn cũng minh bạch, trong lòng chỉ dựa vào một mình mình, quả thực không chém được con yêu ma kia!
"Những gì ta mới vừa nói vẫn chỉ là những thứ đơn giản nhất. Trên thực tế, vị trí chân truyền hết sức quan trọng, ảnh hưởng đến lợi ích của quá nhiều người, cũng hấp dẫn tầm mắt của quá nhiều người, cho nên, chân chính muốn chiến đấu vì vị trí chân truyền, không có nhân mạch và bối cảnh tương ứng, đó là tuyệt đối không thể thực hiện được. Mà việc này, cũng làm cho rất nhiều người tự giác bản thân chưa đủ nội tình không tham dự vào trận chân truyền chi tranh này. Bọn hắn tự ý thức được mình không thể làm được việc này, cho nên dứt khoát duy trì điệu thấp, không đến tranh đoạt vũng nước đục này. . ."
Chương 142 Chân Truyền Của Ta (3)
Phương Nguyên nghe đến đây, giống như cười mà không phải cười nhìn về phía Tiểu Kiều sư muội: "Kỳ thực ngươi đang muốn nói, chính ta cũng thế đúng không?"
Tiểu Kiều sư muội bất đắc dĩ bưng lấy cái trán, cười nói: "Không nhất định phải nói như thế, hiểu chưa?"
"Hừ!"
Phương Nguyên chỉ nói một chữ, biểu đạt mình không đồng ý.
Tiểu Kiều sư muội lại nghiêm túc, nói: "Phương Nguyên sư huynh, ngươi thật sự là một trong những người có tiềm lực nhất mà ta từng gặp. Lần đầu tiên ta gặp ngươi trong rừng trúc ở bên ngoài Tàng Kinh điện, ta đã biết rằng ngươi nhất định sẽ trổ hết tài năng từ trong đám tạp dịch, trở thành đệ tử tiên môn chân chính. Về sau người trong tiên môn đều đồn thổi rằng ngươi vì tu luyện đạo truyền thừa thất truyền kia mà bị phế bỏ, ta cũng không tin. Trên thực tế ngươi cũng đã chứng minh cái nhìn của ta không sai, bất kể là tâm chí, kiếm đạo, hay là kiến thức, tích lũy đều là mạnh nhất. . ."
Nàng nhìn Phương Nguyên một cách càng ngày càng ngưng trọng: "Xếp hạng Công Đức Bảng lần này cũng đã chứng minh ngươi rằng có ưu thế rất lớn trong cuộc tranh đấu vị trí chân truyền, nhưng ngươi cũng có khuyết điểm của mình. Ngươi từ trước đến nay độc lai độc vãng, không có thế lực, bối cảnh, hơn nữa mặc dù thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng tu vi của ngươi vẫn hơi thấp một chút. Nếu ngươi muốn trở thành chân truyền, điều này sẽ trở thành lý do mà một số người bác bỏ ngươi. Cho nên, ngươi muốn trở thành chân truyền, nhất định phải có một ít trợ lực, mà ta muốn ngươi tiến vào Kỳ Xã, cũng là bởi vì. . ."
Phương Nguyên bỗng nhiên ngẩng đầu: "Ngươi muốn nói rằng Kỳ Xã có thể giúp được ta?"
Tiểu Kiều ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên, chân thành nói: "Kỳ thật người mà Kỳ Xã muốn đẩy lên vị trí chân truyền là ta, nhưng ta vừa nãy đã nói qua với đại sư tỷ, ta nguyện ý đem cơ hội này tặng cho ngươi, ngươi thích hợp hơn ta, cũng càng chắc chắn hơn. . ."
Câu nói này làm cho Phương Nguyên không ngờ tới, hắn nghiêm túc nhìn Tiểu Kiều sư muội nửa ngày rồi mới nói: "Đa tạ!"
Tiểu Kiều sư muội nở một nụ cười xinh đẹp, nói: "Ngươi không cần phải khách khí, mặc dù ta cũng không tệ, nhưng nói thật, tranh đấu vị trí chân truyền cùng mấy vị cường nhân kia, ta bây giờ không có quá nhiều lòng tin. Ta cũng lo rằng Kỳ Xã giúp ta quá nhiều, kết quả lại làm cho các nàng thất vọng, sẽ nợ quá nhiều. Ngươi cũng không giống như lúc trước, mặc dù bình thường nhìn ngươi có vẻ khách khách khí khí với mọi người, nhưng ta biết kỳ thực ngươi rất là cuồng vọng, nhìn cái gì cũng đều không thèm để ý, nhưng món đồ thật sự để ý thì lại nhất định phải đoạt được mới được, trọng yếu nhất chính là. . ."
Nàng bỗng nhiên nhìn Phương Nguyên một chút, cười nói: ". . . Đây vốn là của ngươi, cho nên ngươi nhất định muốn cầm về!"
Phương Nguyên nghe thấy vậy thì khẽ giật mình, hơi kinh ngạc nhìn Tiểu Kiều sư muội một chút.
Đây đúng là ý nghĩ trong lòng hắn, chưa bao giờ nói với người khác, thật không ngờ Tiểu Kiều sư muội lại có thể đoán được ý nghĩ trong lòng.
Nhưng hắn vẫn không có vội vã trả lời, chuyện cho tới bây giờ, hắn đã biết Tiểu Kiều sư muội đến tìm mình để nói gì. Nàng mang theo hứa hẹn, làm một thuyết khách mà đến, nếu mình đáp ứng gia nhập Kỳ Xã, Kỳ Xã sẽ liền toàn lực giúp mình tranh đấu vị trí chân truyền. Chủ nhân của Kỳ Xã thật ra cũng là một vị chân truyền, từ đó có thể tưởng tượng được lời hứa hẹn này của Kỳ Xã có bao nhiêu giá trị. . .
Thế nhưng sau khi nghĩ nửa ngày, hắn vẫn lắc đầu từ chối.
Tiểu Kiều sư muội lập tức có hơi kinh ngạc, khó có thể tin nói: "Ngươi thế mà còn cự tuyệt ư?"
Phương Nguyên vội nói: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta rất có hảo cảm với Kỳ Xã các ngươi, nhất là việc ngươi đem cơ hội này nhường cho ta, ta càng cảm thấy phi thường cảm kích. Nếu như tương lai có thời gian, ta cũng rất vui lòng đi tìm các ngươi đánh cờ. . . Quả ớt nhỏ kia coi như xong, cuộc cờ của nàng quả thực rất thúi. . . Nhưng cảm kích là cảm kích, sự tình gia nhập Kỳ Xã vẫn là thôi đi, ta cũng không mười phần ưa thích . . ."
Tiểu Kiều sư muội hơi kinh ngạc nói: "Vì cái gì?"
"Bởi vì Kỳ Xã các ngươi, không chỉ bao gồm Kỳ Xã!"
Phương Nguyên cười cười, nói: "Trước đó, kỳ thực Ngô Thanh cũng nói những lời tương tự với ta một phen, nói gia tộc của nàng có thể mang đến cho ta một chút trợ giúp, giúp ta tranh đấu vị trí chân truyền, giúp ta tu hành các loại, không có sự khác biệt quá lớn với lời nói này của ngươi..."
Tiểu Kiều sư muội nghe thấy vậy thì có hơi không phục, cười nói: " Ngô gia các nàng, bất quá chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi. . ."
"Nhưng đều là muốn giúp ta một ít gì đó, sau đó lấy đi một ít gì đó!"
Phương Nguyên cười cười, nói: "Ta không tin có người sẽ vô duyên vô cớ giúp ta, đại khái ngươi cũng sẽ không phủ nhận a? Hiện tại nếu như ta mượn lực lượng của các ngươi, tương lai tất nhiên sẽ trả lại cho các ngươi một ít gì đó, trong lúc vô hình liền có trói buộc. Mặc dù ta vốn cũng không ngại làm một chút loại trao đổi như thế này này, nhưng bây giờ còn chưa tới khi đó, tại thời điểm có thể không chịu trói buộc này, ta vẫn ưa thích là một người tiêu dao tự tại hơn, tu hành chuyện này vốn nên nhẹ nhàng vui sướng, quá phức tạp thì sẽ không tốt. . ."
"Thế nhưng mà. . ."
Tiểu Kiều sư muội không ngờ rằng Phương Nguyên sẽ nói như thế này, lòng muốn phản bác, nhưng nàng biết đều hắn nói là sự thật.
Nàng muốn nói Phương Nguyên tất nhiên có thể không chịu trói buộc, nhưng kết quả thì nhất định sẽ là thất bại. . .
Nhưng khi nàng còn chưa nói ra những lời này, Phương Nguyên đã bật cười đứng dậy, quay đầu nhìn nàng nói: "Còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn. . ."
Tiểu Kiều sư muội đành phải thu hồi lời nói, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Phương Nguyên quay sang cười một tiếng với Tiểu Kiều sư muội, duỗi cái lưng mệt mỏi, nói: "Ngươi nói rất đúng, ta quả thực muốn trở thành chân truyền!"
Ngừng lại một chút, hắn mới nói tiếp: "Nhưng chân truyền các ngươi giúp ta cầm tới, không phải chân truyền của ta. . ."
Sau khi nói xong, hắn cũng thu hồi thư quyển, từ từ đi về phía sườn núi.
Chương 143 Khiêu Vũ Trên Mũi Châm (1)
Tu hành vốn là sự tình tiêu dao, nhưng vì tu hành mà lại làm hại mình bị trói buộc thì không hay!
Phương Nguyên gần như không suy tư dằng dặc bao nhiêu, đầu óc hắn rất nhanh chóng xuất hiện chủ ý này. Những điều này cũng không cần phải suy tư, bởi vì vốn phải nên như vậy. Hắn muốn vị trí chân truyền, hắn cũng muốn tiêu dao, ai nói ta không thể chiếm được cả hai thứ này?
Lời nói của Tiểu Kiều sư muội tất nhiên là có đạo lý, cũng vô cùng thành khẩn!
Nhưng thứ đạo lý này lại tùy theo từng người!
Đối với người nghèo mà nói, ăn đủ no, sống sót chính là đạo lý!
Nhưng đối với lão gia nhà giàu mà nó thì ăn ngon, được sống thoải mái mới là đạo lý!
Hiện tại đương nhiên Phương Nguyên không dám xem thường quyền uy của thế gian, nhưng hắn cũng có tính toán của mình!
Đạo lý mà Tiểu Kiều sư muội nói hôm nay còn không trói buộc được mình!
Khi về tới lầu nhỏ của mình, trước tiên hắn kiểm lại tài nguyên trên tay mình một lần, linh thạch còn có hơn mười khối, cùng bốn bình Cửu Hoa Tụ Khí Tán trước đó đoạt được từ Đan Phường. Về phần những thứ khác như Luyện Khí Đan cũng gom được thành một đống hỗn tạp, những thứ này tất nhiên là không đủ. Bất quá cũng không bao lâu sau liền có đồng nhi của Tiểu Trúc phong đưa tới tài nguyên do tiên môn ban thưởng cho lần trảm yêu trừ ma này. Trong số thù lao được đưa tới, linh thạch liền có hơn một trăm khỏa, ngoài ra còn có mười khỏa Sinh Sinh Bất Tức Hoàn, 30 mai Thượng Thanh Đan, ba lượng Vô Vị Sâm Tu...
Phần thù lao này cực kỳ phong phú, dù là đối với chấp sự tiên môn thì cũng là một bút cự tài. Còn đối với một đệ tử tiên môn bình thường thì những tài nguyên này thậm chí đủ để bọn hắn tu luyện một hơi từ Luyện Khí tầng bốn lên tới Luyện Khí tầng tám...
Từ trước đến nay Tiên môn vẫn luôn công bằng trong loại sự tình này, hoàn thành nhiệm vụ gì thì sẽ nhận được thù lao tương xứng!
"Hẳn là cũng gần đủ rồi..."
Phương Nguyên âm thầm tính toán một phen, rồi yên lặng nhẹ gật đầu.
Sau đó hắn lại rời khỏi phòng, đi tới Ngọc Phong nhai một phen, đặc biệt tìm Tôn quản sự uống rượu, sau đó xin hắn cáo nghỉ một thời gian với tiên môn, đến hộ pháp cho mình. Bản thân hắn quyết định bế quan một đoạn thời gian trong tiểu lâu. Tôn quản sự thật lòng có hơi không vui, biết hộ pháp cho hắn là một việc cực khổ, nhưng chịu không nổi việc Phương Nguyên cứ khẩn cầu mãi nên cũng chỉ đành nhăn mặt đáp ứng hắn!
Sau khi hứa hẹn xong, Phương Nguyên liền quay về lầu nhỏ của mình, bày ra một đạo Tụ Linh trận xung quanh lầu nhỏ của mình ngay trong đêm. Lần này hắn lấy hết bản lãnh của mình ra để bố trí, trận tuyến đều dùng ngọc tốt, hiệu quả chí ít có thể tăng lên khoảng ba phần mười!
Sau đó chờ đến sáng sớm sau, Tôn quản sự chạy tới, Phương Nguyên lại giải thích một phen rồi bắt đầu bế quan.
Một khối Tạ Khách bia được đặt ở bên ngoài lầu nhỏ, bản thân Tôn quản sự cũng nghỉ lại trong phòng nhỏ ở lầu dưới.
(Tạ Khách: từ chối tiếp khách)
Phương Nguyên đã giải thích rõ ràng: "Ngoại trừ mỗi ngày một bữa cơm đặt ở ngoài cửa, ngoài ra không cho phép bất kỳ kẻ nào quấy rầy!"
Thế là khi Ngô Thanh đến thì liền nhìn thấy Tôn quản sự canh giữ ở bên ngoài lầu nhỏ. Khi Tiểu Kiều sư muội đến cũng nhìn thấy Tôn quản sự canh giữ ở lầu dưới. Khi các đệ tử tiên môn như Hồng Đào đến thì cũng nhìn thấy Tôn quản sự, hơn nữa mặc dù bọn hắn không cam tâm cứ như vậy mà rời đi, nhưng sau khi bị Tôn quản sự không ngừng líu lo nói dông dài mấy canh giờ, bọn hắn chỉ có thể bịt lấy lỗ tai rồi đào tẩu, thật sự không có biện pháp nào để chống đỡ.
Trong khi đó, Phương Nguyên trốn ở trong tiểu lâu thì bình thần tĩnh khí, bắt đầu con đường tu hành của mình.
"Vì tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Pháp, ta đã mất phải hai năm thời gian, mỗi ngày không ngừng chuyên cần luyện tập, hao tổn hoang phí vô số tâm huyết, cũng tiêu hao vô số tài nguyên, nhưng tu vi lại không tiến cảnh một chút nào. Thoạt nhìn là ta làm không công, nhưng trên thực tế, chẳng qua là ta đang tỉ mỉ chuẩn bị cho việc tu hành Huyền Hoàng Nhất Khí Pháp. Con đường mà ta dùng Thiên Diễn chi thuật để thôi diễn ra là con đường duy nhất có thể chân chính tu luyện thành công pháp này, lựa chọn phương pháp kia thì giai đoạn đầu chỉ có thể nhẫn nại tịch mịch, khi tới được bước này, cũng nên. . ."
Trong lòng âm thầm suy nghĩ, trong mắt Phương Nguyên chợt lóe lên một tia kiên nghị: ". . . dũng mãnh thẳng tiến!"
Phương pháp hắn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Pháp khác với vị đệ tử tiên môn 300 năm trước kia, vị đệ tử tiên môn kia tu luyện giai đoạn đầu tiến bộ dũng mãnh, còn hắn thì lại cẩn thận tỉ mỉ đánh chắc cơ sở vào giai đoạn đầu. Để cho dễ hình dung hơn, vậy thì có thể nói vị đệ tử tiên môn kia trong vòng một năm liền xây lên một căn lầu nhỏ ba tầng đẹp đẽ, còn Phương Nguyên mất tổng cộng hai năm để từ từ xây lên nền móng. . .
Hai năm này là một khoảng thời gian rất khó nhịn!
Phải không được buông lỏng tu luyện một khắc nào, còn phải tiếp nhận sự lạnh nhạt và khinh thị của người khác. . .
Nhưng hiện tại, căn cơ đã được xây lên gần xong!
Phương pháp tu luyện vốn được nhiều người chấp nhận nhất, chính là trước tiên tu luyện ra luồng Huyền Hoàng chi khí đầu tiên, sau đó lại luyện hóa hết một thân pháp lực thành Huyền Hoàng chi khí thuần chính. Thế nhưng Phương Nguyên lại không làm như thế, hắn trực tiếp luyện một thân pháp lực thành Huyền Hoàng chi khí.
Trong mắt đám Bạch chấp sự, đây cũng là một đầu tử lộ!
Một là vì việc tu luyện Huyền Hoàng chi khí dị thường gian nan. Việc luyện hóa một thân pháp lực ra ba phần Huyền Hoàng chi ý giống như Phương Nguyên cũng không quá khó. Nhưng trên cơ sở này, việc khiến cho pháp lực của mình chuyển hóa thêm một bước sẽ càng ngày càng khó, mỗi khi gia tăng một phần đều cần bỏ ra sự cố gắng gấp mười lần, gấp trăm lần so với trước đó. Đây quả thực là một con đường không nhìn thấy đầu ra, vĩnh viễn cũng không thể thành công.
Nhưng bọn hắn không biết là, hết thảy những điều này sớm đã nằm trong kế hoạch của Phương Nguyên vào hai năm trước!
Chương 144 Khiêu Vũ Trên Mũi Châm (2)
Hai năm trước, Phương Nguyên đã thôi diễn ra mỗi một bước trong phương pháp tu hành này, hiện tại hắn chỉ là từng bước từng bước tiến về phía trước. . .
"Nếu như ta một mực lưu lại Luyện Khí tầng bốn, vậy thì một thân pháp lực của ta sẽ vĩnh viễn không có khả năng hoàn toàn chuyển hóa thành Huyền Hoàng chi khí!"
"Nhưng nếu ta như cưỡng ép phá giai, lại bởi vì một thân pháp lực của ta đã có ba phần Huyền Hoàng chi ý, vậy thì cũng rất dễ tẩu hỏa nhập ma. Điều này giống như là thế nước mãnh liệt ẩn giấu trong đê đập thì vẫn còn có thể khống chế. Một khi đê đập vỡ ra, vậy thì thế nước kia sẽ lập tức mất khống chế. . ."
"Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi đám Bạch chấp sự nhìn thấy pháp lực của ta càng tinh thuần thì trong tâm lại càng tuyệt vọng như vậy. Bọn hắn đã gặp không biết bao nhiêu đệ tử tiên môn bởi vì Huyền Hoàng khí quá mức tinh thuần, kết quả là mất khống chế tại thời điểm phá giai, khiến cho mình tẩu hỏa nhập ma. . ."
"Nhưng bọn hắn không biết, trong hai năm này, ta ngoại trừ đem một thân pháp lực tu luyện ra ba phần Huyền Hoàng chi ý ra, ta còn làm thêm một việc, đó chính là phát triển kinh mạch, là vì chuẩn bị cho thời khắc này. Giống như thế nước mãnh liệt bên trong đê đập, còn bên ngoài đê đập thì khô cạn như sa mạc, hủy đi vách đập, vốn là vì để cho hồng thủy tẩm bổ hoang mạc, biến thành mảnh đất xanh tươi. Thế nhưng thế nước quá mạnh, một khi hủy đi đê đập thì sẽ chỉ tạo thành hồng thủy ngập trời, lúc này chỉ có thể tu kiến kênh rạch, dẫn đạo hồng thủy thì mới có thể thoát nạn. Thế nhưng trong lúc hồng thủy tàn phá bừa bãi, ai cũng không kịp tu bổ tốt kênh rạch. . ."
"Nhưng ta thì không giống như vậy, trước khi chứa nước tại đê đập, ta đã sớm mở khe đục mương, đả thông từng đạo kinh mạch!"
"Đối với người khác mà nói, một khi đê đập bị hủy thì sẽ là hồng thủy thành hoạ, còn với ta mà nói, hồng thủy sẽ chỉ chảy vào trong kênh rạch, tẩm bổ hoang mạc theo tâm ý của ta, khiến tu vi của cho ta trong nháy mắt liền có thể đạt tới Luyện Khí tầng năm, tầng sáu, thậm chí còn cao hơn. . ."
"Càng quan trọng hơn là, mượn nhờ thời điểm pháp lực biến hóa trong lúc phá giai này, ta có thể cưỡng ép luyện hóa pháp lực thành Huyền Hoàng chi khí. . ."
Trong lòng thầm nghĩ, thần sắc của Phương Nguyên bắt đầu trở nên ngưng trọng.
Đê đập chính là bình chướng giữa Luyện Khí tầng bốn và tầng năm của hắn, còn kênh rạch chính là kinh mạch của hắn!
Hắn không phá giai thì thôi, một khi phá giai thì pháp lực tinh thuần như thế nhất định sẽ mất khống chế!
Nhưng trong hai năm này, tuy tu vi của hắn chưa từng có tăng lên, nhưng hắn lại dựa vào công phu mài nước ngày thường, dẫn đạo linh khí từng chút từng chút để khai mở kinh mạch, hiện tại hắn đã đả thông toàn bộ kinh mạch từ Luyện Khí tầng bốn đến Luyện Khí tầng năm!
Mỗi khi tu vi tăng lên một cảnh giới thì con người ta sẽ đả thông thêm một bộ phận kinh mạch, đây vốn là căn cơ của việc tu hành.
Nhưng tu vi còn chưa tới mà đã sớm đả thông kinh mạch thì thật sự là sự tình chưa từng nghe qua, hơn nữa còn vô cùng hung hiểm, vô cùng phức tạp!
Đây chính là thứ tiếp thêm lòng tin cho Phương Nguyên để hắn có can đảm đánh vỡ vách ngăn giữa Luyện Khí tầng bốn và tầng năm.
Hắn có điểm nắm chắc tại thời điểm đột phá sẽ khống chế được Huyền Hoàng chi khí, giúp cho mình tránh cho hạ tràng tẩu hỏa nhập ma!
Không những sẽ không tẩu hỏa nhập ma, mà còn mượn nhờ thời cơ này để nhanh chóng chuyển hóa pháp lực của mình thành Huyền Hoàng chi khí!
Đây quả thực là khiêu vũ trên mũi châm. . .
Tại thời điểm dễ dàng tẩu hỏa nhập ma nhất, làm một chuyện điên cuồng nhất!
Nếu đổi lại là những người khác, đừng nói là đệ tử tiên môn, ngay cả đám Vân trưởng lão cũng không dám áp dụng loại phương pháp này!
Nhưng Phương Nguyên lại dám!
Bởi vì hắn biết đây là phương pháp chính xác!
"Tu vi giống như giẫm trên băng mỏng, cẩn thận từng li từng tí, cũng phải tiến bộ dũng mãnh, không màng sống chết. . ."
Khi Phương Nguyên đang nghĩ như vậy, hắn đột nhiên thúc giục Huyền Hoàng chi khí trong cơ thể!
"Ầm ầm" một tiếng, pháp lực sớm đã tinh thuần tới cực điểm, cũng đáng sợ tới cực điểm, một mực bị hắn cưỡng ép áp chế tại Luyện Khí tầng bốn trong nháy mắt bắn ra. Vào thời khắc này, Phương Nguyên chỉ cảm thấy có một ngọn núi lửa bộc phát trong cơ thể mình, lực lượng mạnh mẽ này muốn trực tiếp xé rách nhục thân của hắn, pháp lực dư thừa còn trùng kích thần thức, gần như khiến cho hắn lập tức hôn mê!
Thế nhưng vào lúc này, hắn lại cắn đầu lưỡi một cái, cưỡng ép bảo trì sự thanh tỉnh của mình.
Điên cuồng nhấc lên tất cả thần thức của mình, hắn dẫn đạo một thân pháp lực vào trong kinh mạch đã sớm được đả thông. Đây vốn là một việc làm hung hiểm vạn phần, chỉ cần có một tia vô ý thì cũng sẽ làm cho hắn thất bại toàn diện, tẩu hỏa nhập ma. . .
Nhưng hắn đã sớm thôi diễn trong lòng vô số lần, có điểm nắm chắc rằng bản thân không xuất hiện một tia sai lầm nào!
Một tia lại một tia, từng sợi lại từng sợi...
Mỗi một sợi pháp lực tiến nhập kinh mạch đều bị Phương Nguyên thừa cơ chém đi tạp chất, trở nên càng thêm ngưng luyện. . .
Pháp lực của hắn tăng lên với một tốc độ có thể thấy được bằng mắt trần!
Vào lúc này, một thân pháp lực của hắn cũng trở nên càng ngày càng ngưng luyện!
Tu vi càng cao, pháp lực lại càng ngưng luyện!
Đẹp đẽ tựa như đại sư vẽ tranh, hoặc là một mực bảo trì loại trạng thái hoàn mỹ nhất này, hoặc là hết thảy phí công nhọc sức.
"Luyện Khí tầng năm, đột phá!"
Sau đó chính là Luyện Khí tầng năm trung giai, thượng giai, đỉnh phong. . .
Rất nhanh, hắn lại đụng phải một tầng bích chướng, chính là Luyện Khí tầng năm đến Luyện Khí tầng sáu!
Phương Nguyên đã sớm chuẩn bị kỹ càng, lập tức tay cầm linh thạch, vận chuyển thôi diễn chi pháp, nửa ngày sau, linh khí bên trong linh thạch trên tay đã bị tiêu hao sạch sẽ, biến thành một mảnh trắng xám. Thế nhưng hắn cũng đã thuộc nằm lòng phương hướng pháp lực di chuyển của Luyện Khí tầng sáu, sau đó hắn lập tức nuốt vào đại lượng Cửu Hoa Tụ Khí Đan, Sinh Sinh Bất Tức, lại bắt đầu dùng dược tính để đả thông kinh mạch của Luyện Khí tầng sáu. . .
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, hắn lại một lần nữa dẫn đạo Huyền Hoàng chi khí, xông phá tầng hàng rào kia!
"Luyện Khí tầng sáu, đột phá!"
Chương 145 Ngươi Đuổi Ta Chạy (1)
Tại lúc Phương Nguyên đóng cửa không ra, một lòng tăng lên tu vi của mình, Thanh Dương tông cũng rất náo nhiệt!
Bởi vì Phương Nguyên ngoài dự liệu hoàn thành một lần phù chiếu nhất giai, từ số không vọt tới vị trí đệ nhất nhân trên Công Đức Bảng, đã triệt để dẫn phát tranh đoạt vị trí chân truyền Thanh Dương tông của các đệ tử Tiểu Trúc phong. Bọn hắn đều là người nổi bật bên trong chúng đệ tử tiên môn, không người nào muốn cứ như thế đem vị trí chân truyền chắp tay nhường cho người khác, càng không cam tâm đem vị trí chân truyền này tặng cho Phương Nguyên - thớt hắc mã đột nhiên giết đi ra này!
Mấy người bài danh tốp trên bên trên Công Đức Bảng, như là bọn người Tiêu Viễn Chí, Thái Hợp Chân, Vương Côn, Lệ Giang Hàn đều ra sức, tiếp nhận một lượng lớn nhiệm vụ, tăng số lượng công đức của mình lên thật nhanh, đồng thời cũng đang liều mạng tăng lên tu vi của mình. . .
Cũng chính vì vậy, sự chênh lệch giữa bọn họ liền cũng theo thời gian dần trôi qua được thể hiện ra ngoài.
Đầu tiên là Thái Hợp Chân nhất cổ tác khí (nghĩa là không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối), trong vòng mười ngày ngắn ngủi đã rời núi mấy lần, liên tục hoàn thành ba đạo phù chiếu tam giai, nghịch vượt qua Tiêu Viễn Chí, xếp hạng thứ hai trên Công Đức Bảng, làm cho người khác sợ hãi thán phục. Sau đó chính là Lệ Giang Hàn, liều một đầu mạng già, thế mà dẫn theo mấy vị đệ tử tiên môn giao hảo cùng mình đi hoàn thành một đạo phù chiếu nhị giai, sau đó mấy vị đệ tử tiên môn kia cũng đều chủ động đem tất cả công đức nhường cho hắn, khiến cho xếp hạng của Lệ Giang Hàn tăng lên trên diện rộng, liên tục vượt qua Vương Côn cùng Thái Hợp Chân, xếp tại vị thứ hai!
Lại sau đó, chính là hơn nửa tháng, Vương Côn đều không hề có động tĩnh gì, đột nhiên mang thắng lợi trở về, thế mà hoàn thành một đạo phù chiếu nhất giai, làm chấn kinh tiên môn. Tuy nhiên rất nhanh liền có phong thanh truyền ra, phù chiếu này là do gia tộc sau lưng của hắn trợ giúp hoàn thành, mặc dù cũng đã nhận được không ít công đức, nhưng tư thái lại xa xa không có hung mãnh như Phương Nguyên vậy, chỉ được 300 công đức!
Nói tóm lại, tại dưới thế công mãnh liệt bực này của bọn hắn, lúc tháng thứ nhất kết thúc, số lượng công đức của mấy người bọn họ liền đã rất nhanh tiếp cận Phương Nguyên, nhất là Vương Côn mạnh nhất, thế mà chỉ có chênh lệch với Phương Nguyên khoảng chừng 200 công đức. . .
"Cũng đã đến thời điểm then chốt rồi, vì sao vị “người rảnh rỗi” kia lại mai danh ẩn tích rồi?"
Trong tiên môn, có vô số người đều không hiểu, tranh nhau dò hỏi.
Bởi vì dưới tình huống người ở phía sau đuổi theo hung mãnh như vậy, số lượng công đức của Phương Nguyên vẫn giống như đúc tháng trước, không có một chút tăng lên. Đây cũng chính là nói trong một tháng này hắn chẳng hề làm gì, mặc cho người khác đuổi theo!
"Hắn là quá bất cẩn, cho rằng người khác không đuổi kịp hắn, hay là không thèm để ý chút nào đối với vị trí chân truyền đây?"
"Không phải có lời đồn đại, Phương Nguyên sư huynh nhất định phải đạt được vị trí chân truyền sao?"
"Ai đã nói ra những lời này?"
"Là một người đi theo Tiểu Kiều sư muội. . ."
"Tin tức kia hẳn là đáng tin cậy, thế nhưng mà vì sao hắn không hề có động tĩnh gì chứ?"
Tại dưới cục diện bực này, không chỉ có người không liên quan lo lắng suông thay Phương Nguyên, người quan tâm Phương Nguyên cũng đều đứng ngồi không yên. Ngô Thanh thì đương nhiên không cần phải nói, cách mỗi một hai ngày thế nào cũng đều đến cửa một lần. Mà Tiểu Kiều sư muội cũng kiềm chế không được, tới bái phỏng mấy lần, mặt khác bọn người Hồng Đào, Triệu Khang Niên đều trước trước sau sau tới mấy lần, muốn thăm dò ý tứ của Phương Nguyên, tuy nhiên lại không có nhìn thấy hắn. . .
Tất cả mọi người đều bị Tôn quản sự ngăn ở bên ngoài.
"Phương sư đệ còn đang bế quan, có chuyện gì các ngươi trước tiên có thể tâm sự cùng ta a. . ."
Thật sự là có người kìm nén không được, nói chuyện cùng Tôn quản sự, từ tầm quan trọng của việc tranh đoạt chân truyền, lại đến địa vị tăng lên sau khi trở thành đệ tử chân truyền, lại đến ưu thế và yếu thế bây giờ của Phương Nguyên, cùng với uy hiếp do mấy vị khác cũng đang tranh đấu vị trí chân truyền các thứ... Nói hơn nửa ngày, mà Tôn quản sự càng nói càng hăng say, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa, nói đến chỗ kích động thì cảm khái vỗ đùi. . .
Nhưng mà trò chuyện thì trò chuyện, lại cũng không có một chút ý tứ dự định thả cho người khác đi vào!
"Phương sư đệ nói qua, cho dù bên ngoài phát sinh chuyện gì đều không cần nói cho hắn biết, sẽ ảnh hưởng đến tâm tình tu luyện của hắn. . ."
Mấy phen như thế, mọi người cũng thực sự không muốn đến nơi này lãng phí thời gian với Tôn quản sự.
Tôn quản sự vừa hưng phấn mấy ngày, lập tức lại trở nên vô cùng cô đơn. . .
Tiểu Kiều đưa tới một phong thư, để Tôn quản sự âm thầm giao cho Phương Nguyên, Tôn quản sự lặng lẽ mở ra xem, bên trong nói rất chân tình: "Ta tự biết sức lực chưa đủ, đã từ bỏ tranh đoạt chân truyền, nhưng thấy Phương Nguyên sư huynh không thể chủ quan, sự tình gia nhập Kỳ Xã có thể bàn lại. Việc tranh đoạt chân truyền lại bắt buộc phải làm, hi vọng ngươi sớm xuất quan, đến Kỳ Xã một lần, chúng ta đã chọn được 10 đạo phù chiếu, chỉ cần ngươi xuất quan đến đây, hơn ba mươi người trên dưới Kỳ Xã đều có thể tạo điều kiện cho ngươi hiệu lệnh, sau khi trảm yêu trừ ma thì tất cả công đức đều quy hết về trên người ngươi. . ."
"Cô nương này cũng không tệ, sư đệ Phương Nguyên này của ta thật may mắn!"