"Nàng đưa cho ngươi?"
Cửu cô nhìn chằm chằm khuôn mặt Phương Nguyên, nhàn nhạt mở miệng, giọng nói thanh đạm nhưng lộ vẻ nghiêm túc.
"Vâng!"
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, thu Hồng Loan vào túi, nói: "Lạc sư muội còn mời ta tham gia một hồi tiên yến trong tương lai!"
"Tiểu nha đầu cũng rất có lòng tin đối với ngươi. . ."
Cửu cô lại một lần nữa tươi cười một cách nghiền ngẫm, nói: "Chỉ là, ngươi xác định mình sẽ thật sự đi sao?"
"Ta đã đáp ứng Lạc sư muội thì tất nhiên sẽ đi!"
Phương Nguyên nghe Cửu cô nói thế thì có hơi nao nao, nhưng vẫn rất tự nhiên hồi đáp.
Cửu cô nghe xong thì giống như cười mà không phải cười, nói: "Vậy ngươi có biết ngưỡng cửa của tiên hội này là gì không?"
Lúc này Phương Nguyên lại có hơi ngơ ngẩn, Lạc Phi Linh cũng không đề cập qua với hắn về chuyện này.
Cửu cô nhìn ra nghi vấn của Phương Nguyên, nên nhẹ nhàng thở dài rồi giải thích: "Tiên hội kia đích thực là một hồi nhân gian thịnh sự. Tiểu nha đầu kia mời ngươi tới, chứng tỏ nàng thật sự để tâm tới ngươi. Nhưng ngươi có biết, trong vạn năm qua, người có tư cách tham gia hồi tiên hội này, nếu không phải là Đạo Tử thánh địa thì phải là thế gia chi chủ, hoặc là cường giả hoành hành ngang dọc một phương, đây đều là những người chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Tu vi thấp nhất. . . Hẳn là một lão tu sĩ Nguyên Anh tiền kỳ, có điều lão nhân gia hắn là Trận sư cao minh nhất đương thời, cho nên được phá lệ mời tới!"
"Nguyên Anh tiền kỳ? Trận sư cao minh nhất?"
Phương Nguyên nghe xong, trái tim nhịn không được mà nhảy lên một cái, có hơi kinh ngạc nhìn sang Cửu cô.
Trong lúc nhất thời, hắn vẫn cho rằng Cửu cô đang nói đùa với mình, làm gì có tiên hội nào có ngưỡng cửa cao như vậy được?
Có điều mặc dù Cửu cô đang mỉm cười, thế nhưng thần sắc lại vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên là không hề có ý nói đùa.
Sau đó hắn lại không nhịn được mà liếc mắt nhìn về phía Lạc Phi Linh, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Lạc sư muội trêu đùa ta sao?"
Thế nhưng khi vừa nghĩ tới bộ dạng lúc ấy của Lạc Phi Linh, hắn liền bỏ đi ý nghĩ này.
Nói đúng ra, Lạc Phi Linh không những không đùa giỡn, mà còn tỏ vẻ nghiêm túc nhất từ trước tới nay, thậm chí còn có hơi. . . cầu khẩn!
Thấy hắn có vẻ chần chờ, Cửu cô chợt cười nói: "Sao vậy, sợ à?"
Phương Nguyên lắc đầu, nói: "Chuyện tương lai, ai cũng không nói chắc được, tại sao lại phải sợ cơ chứ?"
Cửu cô nghe xong thì giống như có hứng thú hơn với Phương Nguyên. Nàng dùng ánh mắt đánh giá hắn, lại chậm rãi quét qua Lạc Phi Linh ở một bên, bỗng nhiên thấp giọng thở dài, nói: "Trẻ nhỏ không biết trời cao đất rộng, lòng dạ rất cao, nói chuyện cũng rất có khí phách. Chẳng trách nha đầu này lại để ý tới ngươi như vậy, còn muốn đánh cược trên người ngươi một phen. Thân là cô cô của nàng, sao ta lại không đề phòng giúp nàng được chứ?"
Nói xong, sắc mặt nàng cũng có hơi ảm đạm: "Cũng không uổng công ta cưng chiều nàng như vậy!"
Nhìn qua thần sắc của Cửu cô, tâm tình Phương Nguyên khẽ động một chút. Hắn thấp giọng nói: "Tiền bối, Lạc sư muội nàng có phải. . ."
"Ngươi là một hài tử thông minh!"
Cửu cô nhìn xem Phương Nguyên, nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó lại lắc đầu: "Nhưng vẫn không đủ thông minh!"
Phương Nguyên không trả lời, chỉ ngưng thần nhìn sang nàng.
Cửu cô cười nói: "Nếu người thật sự thông minh thì không nên hỏi ra vấn đề này, hẳn là nên trực tiếp trả lại hồ lô này cho nàng, sau này hãy tránh xa nàng ra. Bởi vì chắc ngươi cũng nhìn ra được, các ngươi là người của hai thế giới, qua lại quá gần sẽ chỉ mang tới tai họa cho bản thân mình!"
Sắc mặt Phương Nguyên có hơi trầm xuống, trong mắt lóe lên vẻ tức giận.
Hắn trầm mặc hồi lâu, sau đó mới âm thầm cắn răng một cái, ngẩng đầu lên.
Hắn duy trì giọng nói bình ổn, thấp giọng nói: "Nếu tiền bối chỉ muốn nói với ta những thứ này, vậy thì cũng quá sáo lộ đi!"
"Dám nói chuyện với ta như thế, xem ra lá gan của tiểu tử ngươi đúng là rất lớn!"
Cửu cô nghe Phương Nguyên nói thế, giống như cười mà không phải cười, tập trung thần niệm vào Phương Nguyên.
Phương Nguyên minh bạch trong lòng, hắn biết nếu như nữ nhân này muốn giết mình thì thậm chí không cần phải nhấc đầu ngón tay. Bởi vậy hắn không định nói tiếp gì đó để chọc giận nàng ta, nhưng trong lòng hắn lại không cho là đúng, nên hắn chỉ dùng một ánh mắt yên tĩnh để nhìn sang Cửu cô.
Không đồng ý, cũng không phản bác.
"Ngươi cảm thấy ta nói không đúng?"
Cửu cô quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, dường như rất có hứng thú, khẽ nói: "Với trí thông minh của ngươi thì không thể nào không đoán ra được gì đó!"
Phương Nguyên biết nàng ám chỉ cái gì. Hắn trầm mặc một lát rồi mới mở miệng nói: "Nếu như tiền bối ám chỉ thân phận của Lạc sư muội, vậy thì ta quả thực đoán được một chút. Ta cũng biết lai lịch của Lạc sư muội nhất định bất phàm, có lẽ, đó là độ cao mà ta thậm chí còn không thể tưởng tượng ra nổi. . ."
Cửu cô mỉm cười, không cắt lời Phương Nguyên, chỉ lẳng lặng nghe hắn nói.
"Nhưng thế thì có sao?"
Phương Nguyên thấp giọng nói: "Nếu ta đã đáp ứng nàng, vậy thì đến lúc đó ta nhất định sẽ đi đến gặp nàng, bất kể ngưỡng cửa của tiên hội kia cao bao nhiêu, đường xá có xa xôi cỡ nào. Cho nên tiền bối không cần sớm cảnh cáo ta làm gì, cho dù ngươi cảnh cáo thì ta cũng sẽ không để ở trong lòng!"
Thái độ của hắn rất bình thản, thậm chí có thể nói là hơi cuồng vọng, nhưng Cửu cô lại không tức giận.
Hoàn toàn tương phản, nàng lại có vẻ hơi thưởng thức, cười nói: "Lời này của ngươi cũng có mấy phần đạo lý, khiến ta cũng có chút yên tâm về ngươi. Ta cũng không phải là hạng người thích ỷ vào địa vị để cuồng vọng, mặc dù chút tu vi này của ngươi thực sự khó lọt vào pháp nhãn của ta. Nhưng ta không thể không thừa nhận, xét theo điểm xuất phát của ngươi, đây đã là một cảnh giới đủ để kiêu ngạo!"
Nàng dừng lại một chút, sau đó mới đánh giá Phương Nguyên từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng khen ngợi: "Ngũ Hành viên mãn, nửa bước Thiên Đạo. . ."
Chương 442 Tiên Nhân Chỉ Đường (1)
"Mặc dù không tính là tuyệt đỉnh thiên kiêu, nhưng ở vùng đất Vân Châu này cũng có thể xem là nhân vật hiếm có. Nhưng nếu phóng tầm mắt tới Cửu Châu thì lại chỉ miễn cưỡng tính là hợp lệ. Đối với một số đạo thống và thế gia cổ lão, ngươi chỉ vừa mới đáng giá bồi dưỡng một chút mà thôi. . ."
Nói xong, nàng lại nhìn thoáng qua Phương Nguyên, cười nói: "Ta cũng không xem nhẹ ngươi, nếu thật sự bàn về thiên tư và tu vi, ngươi quả thực chỉ có thể được đánh giá ở mức này. Đương nhiên, tài nguyên tu hành, công pháp, sự che chở của trưởng bối hay thậm chí là thời gian tu hành của những người kia đều xa xa nhiều hơn ngươi, thậm chí nhiều hơn không chỉ gấp đôi gấp tư. . . Nếu như xét theo khía cạnh này, vậy thì ngươi cũng không kém hơn bọn hắn!"
Phương Nguyên nghe xong, trong lúc nhất thời không biết đây là khen mình hay là ẩn dụ mỉa mai mình, vì vậy hắn không đáp lời.
"Nếu ngươi có thể một mực bảo trì phong độ này, một đường Kết Đan, Hóa Anh, thậm chí đi đến cảnh giới càng cao hơn, vậy thì ta sẽ lập tức thu hồi những lời đã nói trước đó!"
Cửu cô nhẹ nhàng quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, thấp giọng nói: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Phương Nguyên nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Bởi vì hắn chợt phát hiện, vừa rồi nữ tử này bày ra bộ dạng cao cao không thể chạm tới, còn lên tiếng khinh bỉ mình, đó đều là làm bộ. Lúc này nàng còn đang mơ hồ ám chỉ mình gì đó, giống như là đang khích lệ mình vậy!
Nhìn sang Lạc Phi Linh ở bên cạnh mình một chút, lúc này nàng còn đang nhu hòa ngủ bên cạnh mình, khóe miệng còn mang theo một vòng tiếu ý.
Nàng nghe không được đối thoại giữa mình và Cửu cô, bởi vậy ngủ được mười phần thơm ngọt.
Trong lúc ngủ mơ, nàng một mực cuộn tròn thân thể ôm lấy cánh tay của mình, khuôn mặt nhỏ gối lên bàn tay của mình.
Phương Nguyên trầm mặc rất lâu, sau đó mới thấp giọng nói: "Mệnh ta như cỏ rác, nhưng ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ!"
Cửu cô nghe thấy vậy thì hơi khẽ giật mình, rất nghiêm túc nhìn sang Phương Nguyên.
Sắc mặt của Phương Nguyên cũng mười phần bình tĩnh, thản nhiên đối mặt với Cửu cô. Hắn không chần chờ, cũng không xúc động.
Vừa rồi hắn chỉ nói ra những lời nói thật lòng mà thôi!
"Ngươi là một hài tử thành thật, ta nhìn ra được rằng ngươi cũng không phải đang khoác lác!"
Cửu cô sau một hồi lâu mới thấp giọng cười nói: "Ta cũng thật sự hi vọng rằng ngươi có thể tới vào lúc đó, ít nhất để cho nha đầu này. . . không phải cô độc. Nếu nàng đã tin tưởng ngươi, vậy thì đó cũng là duyên phận của các ngươi. Có điều, nếu như ngươi chỉ có phần tâm tư này, chỉ có một khỏa đạo tâm này, vậy thì vẫn còn thiếu sót rất nhiều. Hiện tại, ít nhất ngươi phải nói cho ta biết sau này ngươi dự định tu hành như thế nào. . ."
Phương Nguyên nghe nàng hỏi như vậy thì khẽ giật mình, thầm nghĩ mình vừa mới Trúc Cơ, sau này cứ tiếp tục tu hành như bình thường thôi chứ sao.
"Tu hành có rất nhiều loại, công pháp trên thế gian thiên biến vạn hóa, phương pháp tu hành cũng có ngàn ngàn vạn. Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, từng bước từng bước, tùy tiện tu luyện, đến đâu hay đến đó, gặp được công pháp gì thì liền tu luyện công pháp đó, đây là một cách!"
Cửu cô nhẹ nhàng mở miệng nói: "Nhưng nếu như muốn đi đến chỗ cao thì không thể nào làm theo cách này được!"
Phương Nguyên nghe rất nghiêm túc, trong lòng ẩn ẩn đồng ý.
"Phương pháp tu luyện đó chính là cách tu luyện của phần lớn người tu hành trên thế gian. Thế nhưng đại đa số người tu hành trên thế gian cũng sẽ dừng bước ở một cảnh giới nào đó, từ đó phí công không tiến, vô duyên với đại đạo. Tính ra, bọn họ chỉ có thể được xem là người trong giới tu hành chứ không phải là tiên, thậm chí không tiếp cận được phạm trù tiên. Bởi vì bọn hắn tu hành như vậy, vĩnh viễn không thể nào đi đến đoạn cuối của con đường tu hành được. . ."
Nàng nói xong thì lại nhìn về phía Phương Nguyên, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Thế nhưng vẫn còn có một con đường khác!"
"Trúc Cơ có linh đan, Ngũ Hành, Thiên Đạo, Kim Đan cũng có cấp bậc tương ứng, thậm chí Nguyên Anh, Hóa Thần đều có. . ."
"Hoặc có thể nói, mỗi một giai đoạn tu hành đều có cách phân chia không giống nhau, đều sẽ có con đường của thiên tài, cũng sẽ có con đường của người tầm thường. Cảnh giới tu hành càng cao, thiên tài sẽ càng ít, tầm thường sẽ càng nhiều. Thiên tài ở cảnh giới Trúc Cơ, có lẽ sẽ trở thành kẻ tầm thường ở cảnh giới Kim Đan. Chỉ có một số ít người mới có thể thẳng tiến trên con đường thuộc về thiên tài ở mỗi một giai đoạn, bước đi từng bước một, vĩnh viễn không bao giờ dừng lại!"
"Con đường này, chính là con đường thành tiên mà thế nhân thường nói!"
"Các thế gia cổ lão và đạo thống vĩnh thế trên thế gian khi bồi dưỡng hậu nhân đều theo đuổi con đường thành tiên này. Tiêu chuẩn bọn hắn cân nhắc thiên tài và tầm thường chính là như thế, bây giờ ngươi là nửa bước Thiên Đạo, cũng coi như miễn cưỡng bước chân lên con đường này, nhưng bước kế tiếp. . ." Nàng hơi dừng lại, sau đó cười cười, nói: "Bằng vào Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của ngươi, sợ là vĩnh viễn cũng không đủ!"
"Ngươi biết Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết ư?"
Câu nói này khiến cho Phương Nguyên thầm giật mình, ngẩng đầu nhìn Cửu cô một chút.
Cũng không biết là Cửu cô tự mình nhìn ra được, hay là Lạc Phi Linh nói cho nàng biết. Nếu là vế trước, vậy thì không khỏi quá mức đáng sợ.
"Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của Thanh Dương tông không phải là bí mật gì trong mắt chúng ta!"
Cửu cô nhàn nhạt nói: "Đây cũng coi như một đạo truyền thừa không tệ, ít nhất cũng có thể đạt tới Thần giai, nhưng Thanh Dương tông hẳn là không được truyền thừa công pháp hoàn chỉnh."
Chương 443 Tiên Nhân Chỉ Đường (2)
"Bọn hắn dựa vào phương pháp một đời lại một đời Đại trưởng lão chuyển một tia Huyền Hoàng khí cho hậu nhân để kéo dài đạo truyền thừa này, kỳ thực đã rơi vào con đường tầm thường. Một bộ công pháp vốn thật tốt, sau khi tu luyện loạn thất bát tao đã không còn ra thể thống gì nữa."
Phương Nguyên sau khi nghe những lời ấy thì tâm tình hơi động một chút.
Trên thực tế, hắn cũng đã sớm cảm thấy Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết hình như có vấn đề.
Đây đúng là một đạo truyền thừa có tiềm lực vô hạn, nhưng công pháp tu luyện mà Thanh Dương tông truyền thừa lại có vấn đề!
Trước đó hắn đã từng nói suy đoán này cho các trưởng lão, cũng nhận được sự tán thành của bọn hắn.
Chỉ là hai chữ "Thần giai" mà Cửu cô nói tới lại khiến hắn cảm thấy nao nao.
Hắn từng thấy qua một số thuyết pháp trong một bản điển tịch cổ lão, đã từng có người phân chia truyền thừa trên thế gian theo cấp bậc từ trên xuống dưới, phân chia ra thành huyền công, thần pháp, tiên quyết, thiên công. Ví dụ như Thanh Dương tông, tại thời điểm các đệ tử được truyền đạo trên Phi Vân sơn, các trưởng lão đều nói rằng bọn hắn được truyền thừa huyền công, hẳn là cũng được giảng cứu từ chỗ này.
Cửu cô nói rằng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết có thể đạt tới Thần giai, hình như cũng có mấy phần đạo lý.
Trước đó chư vị trưởng lão Thanh Dương tông một mực nói rằng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết là một trong những huyền công hàng đầu. Nói một cách khác, nếu như là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết hoàn chỉnh, vậy ít nhất cũng có thể vượt qua phạm trù huyền công, đạt tới tiêu chuẩn Thần giai. . .
Nhưng đối với Phương Nguyên bây giờ, chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết và Vô Khuyết Kiếm Kinh. Thế nhưng Vô Khuyết Kiếm Kinh chuyên dùng để ngăn địch, có tác dụng không lớn đối với việc tu hành. Còn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết bây giờ cũng chỉ có thể giúp hắn tu luyện tới cảnh giới Trúc Cơ. Nếu tu luyện tiếp lên trên thì cần thôi diễn từng bước từng bước. Mặc dù Phương Nguyên có Thiên Diễn chi thuật, nhưng hắn cũng không biết rằng mình cuối cùng có thể thôi diễn tới mức nào!
Việc này lập tức khiến hắn cân nhắc đến một vấn đề nghiêm trọng.
Nếu như những gì Cửu cô nói là sự thật, vậy thì sau khi mình Trúc Cơ, mình nên làm như thế nào đây?
Hắn theo bản năng nhìn về phía những túi càn khôn bị Cửu cô tiện tay ném xuống đất, nhưng sau đó lại nhanh chóng lắc đầu.
Trong những túi càn khôn này có lẽ sẽ có một số tâm pháp tu luyện. Nhưng nếu như ngay cả Thanh Dương tông từng được coi là tiên môn lớn nhất trong Vân Châu, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết mà bọn hắn nắm giữ còn không phải là thần pháp chân chính, vậy thì Âm Sơn tông vốn có nội tình thậm chí còn không bằng Thanh Dương tông thì e rằng lại càng không được. Về phần những yêu ma trong Nam Hoang thành kia, Phương Nguyên lại càng không cần nghĩ tới, phương pháp của yêu ma, không học cũng được!
Vừa nghĩ đến đây, Phương Nguyên lập tức nảy ra một ý.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, hai tay chắp lại, cung kính thi lễ với Cửu cô: "Cầu tiền bối chỉ điểm!"
Hắn biết Cửu cô vừa rồi nói với mình chuyện những này, nhất định không phải là tùy ý nói chuyện phiếm.
Cửu cô một mực lạnh lùng nhìn Phương Nguyên khi nhìn thấy phản ứng của hắn, cuối cùng cũng có hơi hài lòng, nhẹ giọng cười nói: "Ngươi quả nhiên không ngu ngốc, trong những túi càn khôn này chỉ có mấy cái pháp bảo có thể dùng được, còn những tâm pháp tu luyện thì cũng chỉ có vậy. Có điều tiểu tử nhà ngươi nhờ vả ta mà không chịu quỳ xuống hành lễ, chỉ vái chào một cái cho xong việc, thật đúng là kiêu ngạo!"
Phương Nguyên trong lúc nhất thời có hơi do dự: "Quỳ thật mất mặt a. . ."
"Thôi được rồi, ta không cần ngươi quỳ, nếu ta đã quyết định cược một chút trên người ngươi thì cũng không thể không bỏ ra một ít tiền đặt cược!"
Cửu cô khoát tay áo, cười nhạt nói: "Ngươi bây giờ đã là nửa bước Thiên Đạo Trúc Cơ, việc bây giờ cần làm chính là tìm kiếm một đạo truyền thừa thích hợp, bổ túc Thiên Đạo Trúc Cơ của bản thân, sau đó truy cầu cơ duyên Kết Đan cao giai. Nhưng phóng mắt nhìn khắp Vân Châu, nơi có thể thỏa mãn được ngươi e rằng không nhiều. Còn nếu như ngươi đi đến các đại tiên môn ở Trung Châu để bái sư, vậy e rằng sau đó cũng khó có được tự do. . ."
"Có điều hiện tại, ta cũng có một cọc cơ duyên để chỉ điểm ngươi!"
Nàng nói đến đây mới có hơi đắc ý cười một tiếng, sau đó đưa tay chỉ về phía Đông Nam, khẽ nói: "Đi theo hướng này chừng vạn dặm, trong Bá Hạ châu có một địa phương gọi là Ngọc La sơn. Nơi đó có một tên tán tu, người ngoài có lẽ không biết đến sự lợi hại của hắn, nhưng trên thực tế hắn lại là một nhân vật không tầm thường. Hắn tu hành một môn truyền thừa rất không tệ, có thể giúp ngươi bổ túc Trúc Cơ, thử nghiệm Kết Đan cao giai. Bây giờ thọ nguyên của hắn cũng đã không còn nhiều lắm, cũng không có truyền nhân nào, cho nên ngươi đi nhận truyền thừa của hắn đi!"
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn Cửu cô một chút, thấy nàng mặc dù đang cười nhưng lại không hề có ý trêu đùa, điều này làm hắn hơi an lòng một chút. Nhưng khi nghe Cửu cô nói thế, hắn nhịn không được mà nhíu mày, hỏi lại một câu: "Vậy vãn bối phải làm thế nào thì mới có thể nhận được truyền thừa của hắn?"
"Hoặc trộm hoặc đoạt, hoặc dỗ dành hoặc lừa gạt, đó đều là chuyện của ngươi. . ."
Cửu cô khẽ nhíu mày: "Ta đã chỉ đường cho ngươi, chẳng lẽ còn phải cầm tay dạy ngươi hay sao?"
Phương Nguyên nghe thấy thế thì có hơi nao nao, nửa ngày sau, hắn mới từ từ đứng thẳng dậy, nói: "Vãn bối biết rồi!"
Chương 444 Bá Hạ Châu Tìm Tiên Cơ (1)
"Cáo từ tiền bối..."
Sau một phen trò chuyện, không khí lại trở nên trầm mặc thật lâu, trong lòng Phương Nguyên dần dần quyết định chủ ý, liền đứng lên chắp tay nói ra.
Cửu cô cười tủm tỉm nói: "Không đợi nha đầu kia tỉnh dậy nói lời tạm biệt sao?"
Phương Nguyên nhìn thoáng qua Lạc Phi Linh đang ngủ say, lắc đầu nói: "Không cần, tương lai còn gặp lại, cần gì phải tạm biệt?"
Nói rồi hắn cẩn thận từng li từng tí rút tay của mình ra, vuốt vuốt mái tóc Lạc Phi Linh một chút rồi từ từ đứng lên. Sau chút do dự, hắn cũng không khách khí gì nữa, nhặt lên toàn bộ túi càn khôn cùng tất cả pháp bảo của đám đệ tử Âm Sơn tông và yêu ma Nam Hoang thành dưới mặt đất, sau đó nhìn về phía Cửu cô, cười nói: "Vậy vãn bối liền đi tìm cơ duyên của mình, xin tiền bối ban cho những thứ này đi!"
Cửu cô cười cười, nói: "Ngươi đi cũng được!"
Phương Nguyên liền nhìn về hướng phụ cận Tiên Đài, đánh bạo bước ra ngoài một bước.
Thời điểm khi Cửu cô tiến vào phương Tiên Đài này, Tiên Đài cũng đã bị một loại không gian kỳ dị bao phủ, tựa hồ cách ly với thế giới chung quanh. Phương Nguyên không hiểu được nàng làm bằng cách nào, nhưng hắn có thể cảm ứng được loại biến hóa này, bởi vậy trước khi rời đi mới nói một tiếng với Cửu cô. Mà sau khi Cửu cô đáp ứng, hắn liền thở phào một cái, hướng về phía bên ngoài Tiên Đài bước ra một bước.
Rìnhhh...
Một loại cảm giác rất kỳ quái, tựa như hư không chung quanh đang run rẩy.
Phương Nguyên chỉ cảm thấy cảnh vật chung quanh đại biến, mở mắt nhìn ra thình lình phát hiện ra mình vậy mà đã ở trong một vùng hoang dã.
Quay đầu nhìn lại trên núi, chỉ thấy tòa Tiên Đài kia đang ở cao cao trên đỉnh núi cách hắn trăm trượng.
Mình vừa sải bước xuống đã đi tới vùng hoang dã này, loại biến hóa huyền bí này dĩ nhiên đều từ không gian thần bí do Cửu cô bày ra kia tạo thành, một thân thần thông của dạng cao nhân này đã vượt xa trí tưởng tượng của mình.
Phương Nguyên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó xoay người nhìn xung quanh!
"Phương Nguyên sư đệ..."
Phía sau một cây đại thụ trước mặt có một cái đầu thò ra, cẩn thận từng li từng tí gọi hắn.
Phương Nguyên đi tới xem, chính là Tôn quản sự. Quan Ngạo đứng cách đó không xa, tỏ ra ngây ngốc không quan tâm tới điều gì.
Phương Nguyên hơi kinh ngạc nói: "Ngươi tránh xa như vậy làm cái gì?"
Tôn quản sự thở dài một tiếng, nói: "Đừng nói chuyện, đi mau, bà nương này thật là đáng sợ!"
Phương Nguyên lập tức có chút cạn lời: "Ngươi cảm thấy chỉ cách mấy trăm trượng như vậy, người ta sẽ nghe không được ngươi nói hay sao?"
Tôn quản sự vã mồ hôi hội: "Sợ quá, quên mất!"
Phương Nguyên lục trong túi càn khôn của mình, tìm được một chiếc thuyền Tử Đằng Mộc Chu, tế lên giữa không trung. Những thứ này đều là của Thanh Dương tông giúp hắn chuẩn bị kỹ càng, đặt sẵn trong túi càn khôn của hắn. Ba người bước lên thuyền gỗ, bay lên trời đêm tiến thẳng về hướng tây nam, hiện tại Phương Nguyên đã Trúc Cơ, pháp lực dồi dào, thuyền gỗ cũng có tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã không thấy bóng dáng...
Mà ở đằng sau, Cửu cô đang đứng ở phía trên Tiên Đài nhìn qua Lạc Phi Linh ngủ say, thật lâu sau mới ung dung thở dài: "Nha đầu a, cả đời của ngươi đại khái cũng chỉ có chút ít thời gian này, cơ hội như vậy lại dễ dàng quyết định như thế, không cảm thấy quá mức mạo hiểm sao?"
...
...
Ba người Phương Nguyên, Tôn quản sự, Quan Ngạo bay thẳng theo hướng tây nam một ngày một đêm, khó khăn lắm cũng đi đến ranh giới Việt quốc, đến lúc này, Phương Nguyên liền quay đầu nhìn về vùng mây mù dày đặc phía sau chắp tay nói: "Đệ tử đã qua ải khó khăn này, mời chư vị trưởng lão tiền bối trở về đi, sẽ có một ngày đệ tử trở về, đến lúc đó lại thỉnh giáo chư vị trưởng lão sư môn..."
Ầm! Ầm! Ầm!
Những đám mây kia liền phân tán đường ai nấy đi, tựa như đang đáp lại Phương Nguyên.
Mà đám người Phương Nguyên cùng Tôn quản sự lại tiếp tục lên đường, bước lên con đường tương lai của mình.
Dĩ nhiên là Phương Nguyên đang định đi về hướng Đông Nam, tìm kiếm truyền thừa ở Ngọc La sơn kia. Dù sao Cửu cô nói cũng có lý, con đường tiên đạo vốn là một đường cơ hội, mình đã được chỉ điểm nên đương nhiên nhất định phải đi qua xem một chút, chung quy cũng còn hơn đi loạn như con ruồi không có đầu!
Mà thần trí Quan Ngạo đã bị hao tổn, cũng chỉ có thể ở bên cạnh thì mình mới an tâm.
Về phần Tôn quản sự...
"Aiiii, thân phận đã lộ ra ngoài, trở về Thanh Dương tông cũng không tốt, ta lại phải tìm một cái tiên môn tiếp tục làm tạp dịch mới được..."
Hắn liên tục than thở, tỏ ra hết sức tiếc nuối.
"Sao ngươi cứ mê mẩn làm tạp dịch tiên môn như vậy?"
Phương Nguyên bất đắc dĩ thở dài, hắn cũng thực sự có chút không hiểu nổi Tôn quản sự.
Trước đó hắn chưa biết được thân phận chân chính của Tôn quản sự, hiện tại ngẫm lại liền cảm thấy quả thực không tầm thường.
Chỉ dựa vào thực lực Cửu U bí pháp của hắn bày ra, e là đã không thua gì đám người Kim Đan trưởng lão tại tiên môn.
Có bản lĩnh như vậy trên người, lẽ ra bất kể đi tới nơi nào hắn cũng sẽ không khó kiếm được một cáithân phận cao cao tại thượng, hưởng hết vinh hoa. Cho dù hắn vì tránh né Cửu U cung truy sát không dám xuất đầu lộ diện, chỉ có thể mai danh ẩn tích, nhưng kỳ thật cũng có rất nhiều phương pháp để cho bản thân mình sống thoải mái hơn một chút. Thế nhưng một người như vậy, lại cam tâm tình nguyện trốn ở trong tiên môn làm tạp dịch...
Đã vậy lại còn thể hiện ra bộ dáng siêng năng làm không biết mệt nữa chứ?
"Aiiii, Phương Nguyên sư đệ, ngươi đây là không biết rồi..."
Tôn quản sự nghe vậy gợi lên hứng thú, thao thao bất tuyệt nói: "Làm tạp dịch tại tiên môn cũng rất tốt, tiên môn coi trọng thanh tĩnh, các loại cấp bậc lễ nghĩa, nên dĩ nhiên cũng không quản lý tầng lớp dưới cùng quá nghiêm, cho tiền tài cũng phong phú. Sinh hoạt trong đó quả thực là giống như Thần Tiên a..."
Chương 445 Bá Hạ Châu Tìm Tiên Cơ (2)
Càng nói tinh thần hắn càng vô cùng phấn chấn, tiếp lời: "Ngươi nhìn ta xem, mấy năm qua ở Thanh Dương tông cũng chỉ cần phải an bài một vài người làm việc, không có việc gì lại phơi nắng uống chút rượu, tỉ tê tán dóc, mỗi ngày ăn một cái đầu heo là đủ. Nhàn rỗi không có chuyện gì làm còn có thể đi xuống núi gõ cửa nhà mấy quả phụ, không cần phải quan tâm cái này cái kia, cũng không có nguy hiểm gì, cuộc sống tạm bợ như vậy thoải mái biết bao nhiêu..."
Phương Nguyên có chút cạn lời: "Ngươi không lo lắng vấn đề tài nguyên tu hành sao?"
Tôn quản sự ngẩn người, thở dài: "Đã sớm tu luyện đủ rồi, còn chuyện nào dễ chịu hơn so với cuộc sống tạm bợ hiện tại này chứ?"
Phương Nguyên nghe hắn nói thì nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cũng có chút trầm xuống. Thế nhưng Tôn quản sự có vẻ không muốn nói về chuyện này, rõ ràng lại chuyển chủ đề nói về mấy vị tiểu quả phụ dưới chân núi Thanh Dương tông, tỏ ra lưu luyến không thôi, Phương Nguyên cũng không tiện hỏi thêm điều gì.
Ba người lại đi hơn nghìn dặm, đến một ngọn núi liền cáo biệt nhau.
Tôn quản sự do dự, tựa hồ rất không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn đưa một đạo ngọc phù màu đen cho Phương Nguyên, dặn dò: "Phương Nguyên sư đệ, ngươi là người rất được, nếu như tương lai không chết tất sẽ có một phen cơ đồ. Nhưng giới tu hành hiểm ác, sóng lớn ngập trời, không biết đã vùi lấp mất bao nhiêu thiên kiêu Đạo Tử, về sau ngươi cũng phải tuyệt đối cẩn thận, cầm lấy đạo phù triện này, trong tương lai ngươi có thể dựa vào nó tìm tới ta..."
"Đa tạ Tôn sư huynh!"
Phương Nguyên tiếp nhận phù triện, trịnh trọng thu lại.
Nhưng Tôn quản sự lại không nhịn được nói: "Thế nhưng không phải vạn bất đắc dĩ đừng đến tìm ta, ta vẫn rất thích thanh tĩnh!"
Phương Nguyên đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Nhìn theo Tôn quản sự hóa thành một đạo u quang biến mất giữa hư không, Phương Nguyên cũng dẫn theo Quan Ngạo tiếp tục lên đường.
Trước đó hắn rời khỏi Việt quốc tất nhiên là lo lắng Âm Sơn tông cùng Nam Hoang thành dây dưa không bỏ, lúc nào cũng truy sát, bởi vậy mới muốn trốn đi thật xa đến tận Trung Châu. Chẳng qua hiện tại đã khác, Lạc Phi Linh mời được nhân vật cấp bậc khủng bố như Cửu cô xuất thủ giúp mình giải nguy, cũng khiến cho hắn không cần phải lo lắng sẽ có những người ở sau lưng truy đuổi không ngừng nữa.
Hơn nữa mặc dù Tôn quản sự cũng không nói, nhưng trong lòng Phương Nguyên cũng hiểu rõ, hắn một đường hộ tống mình suốt hành trình lại từ biệt vào lúc này, chính là vì hắn cũng không phát hiện Cửu U thích khách theo đuôi, khẳng định đoạn đường phía sau mình đã an toàn rất nhiều!
Đương nhiên Phương Nguyên vẫn rất cẩn thận, hắn thi triển Tử Khí Lưu Quyết bao lấy bản thân và Quan Ngạo để tránh tiết lộ khí cơ.
Đoạn đường đi Ngọc La sơn này nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, ngoại trừ Cửu cô ra, ngay cả tiên môn cùng Tôn quản sự cũng không biết mục đích thực sự của mình là gì, vẫn chỉ tưởng rằng mình muốn tiến về Trung Châu, điều này dĩ nhiên cũng khiến hắn an toàn hơn rất nhiều. Cho dù Âm Sơn tông cùng Nam Hoang thành lại tiếp tục truy lùng, chỉ sợ thời điểm bọn họ phản ứng lại, bản thân mình đã sớm tan biến giữa biển người mênh mông, ẩn vào chỗ không ai biết rồi.
Đương nhiên, có một chuyện ngay cả Phương Nguyên cũng không biết, đó là cũng không phải hoàn toàn không có ai phát hiện ra hành tung của hắn.
Tại một vùng núi hoang cách hắn chưa tới mấy ngàn dặm có một con Toan Nghê đang thở hồng hộc đi theo hắn, trên lưng con Toan Nghê kia có một con méo trắng mập đang nằm sấp, vừa phát hiện thấy con Toan Nghê kia đi chậm, liền cào một cái lên đầu nó!
...
...
Cứ như vậy ngày nghỉ đêm cưỡi pháp khí lên đường, nửa tháng sau, Phương Nguyên cũng rốt cục cũng rời khỏi địa giới Vân Châu, tiến vào lãnh địa Bá Hạ châu, một trong Cửu Châu. Châu này cũng rộng tới trăm vạn dặm, thế nhưng ở đây có rất nhiều Man Hoang sơn mạch, yêu ma sinh sôi, ngược lại kém xa lối sống an nhàn như ở Vân Châu. Nhưng cũng chính vì có vô tận Man Hoang sơn mạch, nên Bá Hạ châu có rất nhiều tiên duyên, chính là miền đất hứa của mạo hiểm giả.
Sau khi tiến vào Bá Hạ châu, Phương Nguyên tìm một trấn nhỏ đặt chân, sau một phen nghe ngóng mới biết được rằng, đừng nói là toàn bộ Bá Hạ châu, chỉ vẻn vẹn một vực là Ô Trì quốc này đã có ba bốn địa phương gọi là Ngọc La sơn. Điều này cũng làm cho Phương Nguyên rất là cạn lời, sau khi hỏi thăm cẩn thận hắn liền loại suy đi mấy nơi có phát âm giống nhưng chữ không giống, sau đó xuất phát đi nghe ngóng, dần dần tìm kiếm.
Những khu vực bị tiên môn chiếm cứ, vạch nên địa giới tu hành dĩ nhiên không phải địa điểm hắn cần tìm, bị loại trừ.
Những khu vực quá mức hoang vắng, linh khí quá mức mỏng manh chắc chắn cũng không phải, cũng bị loại trừ.
Cuối cùng, sau khi Phương Nguyên bỏ hết công sức tìm kiếm mấy tháng, rốt cục mới xác định được một chỗ, nhất định là Ngọc La sơn mà mình muốn tìm.
Tòa núi này không lớn, lại nằm trong khu vực có vẻ hơi hoang vu, người ở thưa thớt. Trong phạm vi ngàn dặm không có thành trì lớn, cũng không có môn phái tu tiên lớn nào, cách mấy trăm dặm xung quanh Ngọc La sơn chỉ lác đác có một vài thôn xóm tô điểm. Trên núi linh khí không dày, vẫn chưa đủ để được các đại tiên môn coi trọng, nhưng miễn cưỡng cũng có thể tu hành, là một địa điểm tốt để cho tán tu ẩn cư.
Phương Nguyên khẳng định rất chắc chắn, nếu như vị tán tu kia thực sự tồn tại, nhất định sẽ ở trên Ngọc La sơn này.
Thế nhưng hắn cũng không mạo hiểm ngang nhiên lên núi đi tìm, mà dừng lại ở các thôn xóm chung quanh tỉ mỉ nghe ngóng tin tức.
"Đồng hương, có từng nghe nói qua trên núi có Thần Tiên không?"