Hai người bọn họ càng nghĩ càng giận, trong bụng đầy bi thương căm phẫn. Tính Long Tủy Tẩu vốn nóng nảy, lại thấy Long Kiếm Tẩu đã chết, bốn lão hữu khác đều bị kéo vào không tiện thoát thân, hắn bỗng nhiên quát:
- Thằng nhóc kia, trận kiếm, phù pháp ngươi không gì không tinh thông. Tốt lắm, lão phu cũng tới chơi với ngươi. Ta không giống những đạo hữu khác, chỉ có toàn thân đầy sức lực, nào tới đi, chúng ta trực tiếp tranh tài một trận!
- Chết tính là thua, sống tính là thắng, xem ai đánh chết ai!
Tiếng quát vang lên với khí huyết cuộn, giống như một ngọn núi lửa phun trào.
Sau lưng hắn là núi lớn nguy nga, sông núi hiện ra, pháp tắc vặn vẹo, đã lộ ra tu vi Hóa Thần đáng sợ.
Tiên sinh Thiên Cơ thấy thế, trên mặt đầy phẫn nộ quát:
- Không cần giữ thể diện nữa sao?
Hắn tất nhiên nhìn ra được, Long Tủy Tẩu này đã bất chấp tất cả, quyết định lấy tu vi đè người.
Căn bản không phải đánh cược, mà là xem nắm đấm của ai lớn.
- Giữ thể diện làm gì, kẻ nhất quyết phá tan sự yên tĩnh của chúng ta, ép chúng ta vào đường chết là các ngươi...
Nhưng không ngờ Long Tủy Tẩu còn tức giận hơn hắn, phẫn nộ quát:
- Các ngươi không cho chúng ta sống, vậy các ngươi cũng đừng hòng sống sót!
Bây giờ hắn quả thật định lấy lực đè người, nghĩ người thanh niên trước mắt này tuy tinh thông mọi đạo, không gì không biết, nhưng dù sao cũng không phải là Hóa Thần. Bên mình lại có ba vị Hóa Thần, không cần phải sợ hắn. Tiên sinh Thiên Cơ có trận đạo thực sự lợi hại, nhưng Huyền Minh Tôn Chủ không kém hắn. Tiểu tiên giới này còn là địa bàn của Huyền Minh Tôn Chủ. Nếu thật sự đấu, phía bên mình chiếm phần thắng tuyệt đối!
Ý nghĩ này lỗ mãng, trực tiếp, nhưng hữu dụng nhất.
Nhưng điều này lọt vào trong tai của Hóa Ngoại Thất Tiên lại có cảm giác khác.
Còn không chờ bọn họ suy nghĩ kỹ, Giao long phía sau Phương Nguyên vốn hóa thành kích thước một người, trên thân mặc quần áo bông dày, phía sau quần để một cái lỗ cho thò đuôi ra lại đột nhiên cười, nói:
- Trong khoảng thời gian này, trong lòng ta vẫn thấy bất bình lại tìm không ra được người nào phát tiết, ngày hôm nay có người tới cửa. Nào nào, ta thấy tiểu tử ngươi tu luyện hình như cũng là mạch Long tộc chúng ta, vậy lại để gia gia ta tới đánh cược với ngươi ván này!
Vừa nói chuyện, cơ thể nó tăng vọt, xé rách quần áo bông, cũng lộ ra cơ thể giao long dài tới trăm trượng. Sau khi trải qua một trận đánh ở Ma Biên lại bế quan, bây giờ cơ thể lại biến lớn, móng vuốt trước suy yếu đã thành khôi phục, trên đỉnh đầ có một cái sừng, giống như thương bạc lập lòe chiếu sáng, toàn thân phát ra long uy làm xung quanh có cuồng phong gào thét, gió nổi mây phun.
Con ngươi vàng óng, uy nghiêm nhìn chằm chằm vào Long Tủy Tẩu, cười kyaf quái nói:
- Ta nói trước, nếu lát nữa ngươi thua lại không thể không nạn. Khi lão nhân gia ta ăn ngươi, ngươi phải tự động nhảy vào trong chảo sắt rửa sạch cơ thể...
- Bán Bộ Chân Long?
Long Tủy Tẩu có thể có tu vi như vậy là vì khi hắn còn trẻ tuổi đã từng gặp được tạo hóa của Long tộc, không ngờ vừa muốn khiêu chiến lại có thể gặp phải một con quái vật như vậy, trong lòng lập tức lạnh giá. Ở dưới uy áp của Bán Bộ Chân Long, hắn chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, gần như không khống chế được. Đây là theo bản năng công pháp của hắn bị áp chế, không chịu sự khống chế, hơn nữa tu vi của hắn cũng thật sự không bằng Giao Long.
Trước đây Giao Long đi theo Phương Nguyên, thoạt nhìn là chịu trách nhiệm kéo xe nhưng trên thực tế lại bảo vệ người.
Lúc vào Ma Biên, nó có thể đọ sức với Hóa Thần, chỉ là bình thường không chịu ra sức mà thôi. Bây giờ, sau khi trải qua một khoảng thời gian bế quan, lại nuốt không ít linh đan bảo dược, cơ thể dần dần phục hồi như cũ, Hóa Thần bình thường sao có thể đấu với nó?
Không chỉ Long Tủy Tẩu, đám lão già khác vừa thấy uy áp của Bán Bộ Chân Long cũng chếtt tâm.
Ngã, ngã rồi!
Đối phương thậm chí còn mang sinh linh như vậy tới, rõ ràng không chịu bỏ qua Hóa Ngoại Thất Tiên mình...
Bây giờ trong bảy người mình đã thua mất sáu, khí thế giảm sút hơn trước. Tuy thật sự bắt đầu ra tay chưa chắc đã thua, nhưng mặt mũi của Hóa Ngoại Thất Tiên còn nữa không? Bọn họ tự xem mình là nhân sĩ cao thượng, không dính thế tục, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được?
Trách chỉ trách Tiên Minh quá âm hiểm, hãm hại đám người mình!
Huyền Minh Tôn Chủ đã thua, tâm như đã chết.
Tinh La Tẩu cầm một quân cờ trong tay, khổ sở suy nghĩ vẫn không biết nên đặt ở đâu.
Bách Si Tẩu cùng Bạch Chương Tẩu nhìn Thanh Khí Phù kia vừa hối hận lại tuyệt vọng, tất cả đều im lặng.
- Thôi đi, thôi đi!
Trong sự im lặng tuyệt vọng đó, người đàn ông trung tuổi cuối cùng mặc lam bào, hai bên tóc mai trắng như tuyết chính là Tuế Hàn Tẩu trong Hóa Ngoại Thất Tiên bỗng nhiên kêu lên một câu. Tu vi của hắn cao nhất trong tất cả mọi người. Nhưng lúc này, trên mặt có phần mất mát ý, ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên nói:
- Ta không biết Tiên Minh nghĩ thế nào lại cứ nhất quyết tới phá hỏng tâm cảnh của chúng ta, nhưng đã tới, vậy cũng trốn không được. Tiểu hữu, lại để lão phu tới đánh cược với ngươi một ván cuối cùng, lại xem âm luật của ngươi thế nào!
- Nếu ngươi thắng, Hóa Ngoại Thất Tiên tùy ngươi xử trí, lão phu tự phong tỏa tu vi, tuyệt đối không chống cự!
- Nếu ngươi thua... chỉ mong ngươi sớm rời đi, đừng quay lại nữa!
-...
-...
Phương Nguyên nghe được câu nói này, không khỏi thoáng ngẩn người, ngước đầu nhìn hắn.
Lại thấy Tuế Hàn Tẩu thở dài, lấy từ trong tay áo ra một cây đàn cổ màu xanh. Không ngờ nó lại được làm bằng Huyền Băng vạn năm, trên có bảy dây cung kèm theo đạo văn cổ xưa, tao nhã không sao nói hết. Hắn đặt đàn nằm ngang trên hai đầu gối của mình, bắn ra từng nốt nhạc.
Chương 1617 Ta cũng muốn có cuộc sống như thế (1)
Tiếng đàn giống như con bướm bỗng nhiên bay trong không trung của tiểu tiên giới, khiến cho khắp sơn cốc đầy sức sống.
Nhất thời tiếng đàn du dương, lại thấy rõ trong sơn cốc này, liễu ra cành, hoa nở rộ, nước chảy nhau, con cá trong suối cũng nhảy ra khỏi mặt nước như đuổi theo tiếng đàn. Tiếng đàn réo rắt lại giống như làm cho tâm thần người ta dâng trào, nhìn thấy núi tuyết trải dài, nhìn thấy mây trắng lững lờ trôi, trong thiên địa trong lành không dính bụi trần, vô cùng kỳ diệu...
Nhưng ở trong sự trong lành, kỳ diệu này, tiếng đàn bỗng nhiên vang vọng làm người ta thấy bi thương căm phẫn.
Dường như có khí hồng trần dơ bẩn lan tới, nhất quyết muốn phá hủy nơi trong lành đó, làm ô nhiễm sự yên tĩnh, tao nhã đó.
Phương Nguyên ngồi im, nghe được sự bi thương, căm phẫn cùng chỉ trích mình trong tiếng đàn, mãi vẫn không lên tiếng.
Hắn chưa học qua âm luật, nhưng hắn muốn thắng vụ cá cược này.
Tiếng đàn Tuế Hàn Tẩu khiến đám lão già kia vô cùng xúc động.
Trong lòng bọn họ tự nhiên cũng bi thương căm phẫn cảm, tiếng đàn này làm rung động trái tim của Hóa Ngoại Thất Tiên. Đó là đạo tâm cao thượng, thanh nhã, không vấy bẩn tới mức nào. Nhưng hết lần này tới lần khác, đạo tâm này bị người ta phá vỡ, thân trong hồng trần, ngu ngốc không chịu nổi, vậy cũng thôi. Nhưng những người này lại không chịu để cho mình ở nơi hoang vắng, còn muốn phá tâm cảnh của mình, kéo mình vào trong hồng trần.
Đám người mình chỉ cầu mong một sự yên tĩnh mà thôi, vì sao những người này cứ nhất quyết không chịu buông tha mình?
Không chỉ Hóa Ngoại Thất Tiên, thậm chí còn cả tiên sinh Thiên Cơ cũng vậy.
Tuế Hàn Tẩu thích gảy hồ cầm học âm luật, Cầm kỹ vô song trong thiên hạ. Quan trọng hơn, hắn có tu vi cao nhất trong mấy người đạt tới Hóa Thần. Bây giờ hắn đang gảy hồ, cũng rót lĩnh ngộ đại đạo thiên địa của mình vào trong đàn, hóa thành âm luật vang vọng trong thiên địa.
Ở dưới tiếng đàn thâm thúy vô tận, không bàn mà hợp với pháp tắc thiên địa này, không ai có thể chống lại ý cảnh trong tiếng đàn của hắn, tiên sinh Thiên Cơ càng không thể. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được tâm cảnh của Hóa Ngoại Thất Tiên trong tiếng đàn này, cũng cảm giác được bọn họ thất vọng, bi thương căm phẫn đối với mình. Hắn bắt đầu có chút tự ti mặc cảm, nghĩ toàn thân mình đầy hồng trần, nhuộm bẩn tuyết trắng ở đây!
Hắn xoay người nhìn về phía Phương Nguyên, muốn khuyên bảo Phương Nguyên rời đi.
Đám người hồng trần như mình nên ở trong hồng trần, đừng nên quấy rầy tâm cảnh của cao nhân.
Nhưng lúc này Phương Nguyên lại ngồi xếp bằng bên cạnh bàn cờ, vẫn không nhúc nhích.
Hắn có thể cảm nhận được cảnh giới trong tiếng đàn này, thậm chí cảnh giới này làm bản thân hắn cũng đặc biệt hâm mộ. Hắn cũng rất muốn ở trong cảnh giới mà tiếng đàn này miêu tả, cầm một quyển sách, nấu một bầu rượu, thong thả tự tại, cần gì quan tâm khói lửa chiến tranh ngập trời, ngươi lừa ta gạt bên ngoài...
Nhưng hắn không thể!
Hắn nghe được bi thương căm phẫn trong tiếng đàn, nhưng trong lòng hắn vẫn có bất mãn.
Hắn giết Long Kiếm Tẩu cũng là vậy!
Hắn nhất định phải kéo Huyền Minh Tôn Chủ về, bằng không tốc độ thôi diễn Cửu Thiên Hồn Viên trận sẽ còn kéo dài bao lâu nữa. Bây giờ chỉ chưa tới mười chín năm sẽ tới thời điểm kiếp nạn lớn, còn phải trừ đi thời gian bố trí đại trận, thật sự quá ít.
Trong lần đặt cược đầu tiên, Phương Nguyên đã đánh cược thắng Huyền Minh Tôn Chủ, nắm giữ vận mệnh của hắn. Nhưng vào lúc này, Long Kiếm Tẩu lại là người đầu tiên đứng ra, cậy thế phá rối, ép Phương Nguyên đánh cược với hắn về kiếm đạo, để đổi lấy Huyền Minh Tôn Chủ ở lại Tuyết Nguyên. Chuyện này vốn chính là một chuyện vô lý. Bởi vì khi đó hắn còn không biết kiếm đạo của Phương Nguyên thế nào, còn tưởng rằng Phương Nguyên chỉ am hiểu trận đạo...
... Nguyên nhân là hắn rất vô lý, cho nên lúc đó Phương Nguyên mới trực tiếp một kiếm chém hắn!
Sau khi chém Long Kiếm Tẩu lại không thể đánh cược nửa phần.
Phương Nguyên lặng lẽ suy nghĩ xem mình nên làm thế nào thắng được cuộc cá cược này.
Hắn tìm hiểu Cửu Thành Thiên Công, tìm hiểu Thái Cổ Ma Chương, lĩnh ngộ đại đạo, gần như có thể sánh vai cùng các đại thánh đứng đầu. Lĩnh ngộ mấy thứ này, hắn muốn học gì đều là làm ít công to, nhưng điều này cũng không đại biểu hắn có thể học thành công không. Đối với hắn, thời gian trên con đường tu hành thật sự quá ngắn, hắn có quá nhiều thứ muốn học nhưng vẫn không có cơ hội học.
Lại giống như âm luật, hắn không biết một chữ nào.
Có thể tùy tiện kéo tới một người mù biết đàn bên đường tới, hắn cũng không bằng. Có thể tùy tiện tìm một thanh quan mới học tỳ bà trong thanh lâu tới, hắn cũng không bằng, làm sao có thể thắng được Hàn lão tẩu có thể nói là thiên hạ vô song trên âm luật được?
Nhưng trong lòng Phương Nguyên lặng lẽ nghĩ, vẫn không muốn bỏ cuộc.
Mấy người thấy hắn ngồi yên, trong lòng lại biết Phương Nguyên không nắm chắc, đã có chút châm biếm.
Đến lúc này, Phương Nguyên đã có thể nhận thua.
Chỉ là vừa rồi bọn họ mãi không chịu nhận thua, Phương Nguyên không ép bọn họ, bọn họ tất nhiên cũng không tiện ép Phương Nguyên.
Bây giờ bọn họ thật ra hy vọng Phương Nguyên chủ động chịu thua trên phương diện âm luật này, để mọi người giữ được một phần mặt mũi, mỗi người lùi một bước. Bọn họ không truy cứu chuyện Phương Nguyên giết Long Kiếm Tẩu, Phương Nguyên cũng không cần nhắc tới mấy vụ các cược đã thắng khác...
Tiếng đàn réo rắt, vang dội, bây giờ ý cảnh trong tiếng đàn lại thay đổi, khác là một tâm cảnh trống rỗng, u ám, hình như người đánh đàn cũng không muốn bị tiếng đàn bi thương căm phẫn này làm ô uế, vẫn biến ảo trở lại, bọn họ chỉ cầu mong được yên tĩnh, chỉ muốn kẻ làm bẩn tuyết trắng bên cạnh mình rời đi, đừng lại tới quấy rầy mình nữa, các ngươi cút về trong hồng trần dơ bẩn đi...
Chương 1618 Ta cũng muốn có cuộc sống như thế (2)
Cũng đúng lúc này, Phương Nguyên cúi đầu thở dài.
Hắn đứng lên tới, tay áo phất nhẹ. Trong khí xanh mờ mịt chợt xuất hiện một con cóc màu vàng, con cóc kia mở miệng rộng, trong đầu Phương Nguyên vừa nghĩ, lại thấy trong miệng cóc bay ra một vật. Các lão vừa nhìn lại không khỏi ngẩn. Chỉ thấy trong miệng cóc bay ra ngoài một cái trống lớn màu đen trông rất đơn giản bình thường, không hề có vẻ thanh nhã gì.
Hắn lại muốn ứng chiến à?
Các lão đều giật mình, dở khóc dở cười.
Hơn nữa, hắn còn dùng loại nhạc cụ đơn giản nhất là trống để ứng chiến với tiếng đàn vô song của Tuế Hàn Tẩu?
Ngay cả tiên sinh Thiên Cơ cũng thấy mất mặt, muốn khuyên Phương Nguyên thu tay lại.
Chỉ nghĩ mình đi chuyến này uổng công, trở lại Dịch Lâu sẽ nghĩ cách khác!
Nhưng Phương Nguyên rất nghiêm túc, hắn đặt trống lớn ở trước người, trong tay cầm hai cái dùi vẫn không động đậy, dáng vẻ nghiêm túc như vậy cũng khiến tiên sinh Thiên Cơ không tiện làm phiền, chỉ có thể vừa nhìn vừa móng không thua quá khó coi trong trận này...
Tiếng đàn lại thay đổi, dường như thêm ý khuyên nhủ Phương Nguyên thu tay lại.
Mấy cô bé áo đỏ bên cạnh đều cười, chỉ trỏ bàn tán về Phương Nguyên.
Nhưng vào lúc này, Phương Nguyên bỗng nhiên cầm dùi lớn đánh mạnh vào mặt trống.
- Thùng thùng!
- Thùng thùng thùng!
- Cốc cốc cốc!
Tiếng trống đơn điệu nặng nề hoàn toàn khác hẳn với tiếng đàn réo rắt, nhưng Phương Nguyên dùng pháp lực toàn thân đánh xuống từng tiếng hào hùng, vang vọng khắp nơi. Mỗi tiếng đều giống như tiếng tim đập, khiến cho khí huyết sôi trào...
Vẻ mặt Tuế Hàn Tẩu thoáng thay đổi, vận dụng pháp lực, mười ngón lướt như bay, tiếng đàn thay đổi, giống như kéo đám người vào trong một thiên địa vô hình. Trong thiên địa, tinh thần thay đổi, gió mây cuộn trào. Tất cả mọi thứ trên thế gian đều trở nên nhỏ bé, tất cả phân tranh ở trước mặt vĩnh hằng này đều chỉ là trò cười, chỉ có thiên địa này, chỉ có cảnh giới kia vĩnh viễn tồn tại, mắt nhìn xuống thế gian!
Nhưng ở dưới tiếng đàn này, tiếng trống vẫn còn tiếp tục!
Phương Nguyên gõ trống cũng hết sức đơn giản, chỉ là gương mặt nghị lực, không vội, chậm rãi đánh.
Pháp lực của hắn không bằng Tuế Hàn Tẩu, âm luật không bằng Tuế Hàn Tẩu, cái trống da thú này lại càng không thể bằng được Huyền Băng Tiên Cầm của Tuế Hàn Tẩu.
Nhưng tiếng trống nặng nề vang lên lại có ý sát phạt vô tận đanh thép.
Sắc mặt tiên sinh Thiên Cơ dần dần thay đổi. Hắn nghe được tiếng trống mà Phương Nguyên đang đánh là gì.
Đó là trống trận Ma Biên!
Tướng sĩ Ma Biên chiến đấu anh dũng, lúc vô tận sinh linh Hắc Ám xông qua, bọn họ lại theo tiếng trống như vậy lao lên.
Bọn họ gối giáo chờ sáng cùng tiếng trống.
Bọn họ chém yêu trừ ma cùng tiếng trống.
Trong tiếng trống đó, bọn họ không biết lần này đi có quay về không, nhưng chỉ mong máu trong tim không lạnh!
Đám lão già ở đó không cười được nữa.
Cho dù là mấy cô bé áo đỏ cũng không cười được.
Bản thân Phương Nguyên đã từng ở trên chiến trường Ma Biên, thấy qua cảnh tượng vạn quân chém vô số sinh linh Hắc Ám khiến người ta tuyệt vọng, bởi vậy từ trong tiếng trống của hắn, mọi người dường như nhìn thấy được từng đại quân giao chiến với sinh linh Hắc Ám, chém giết trên chiến trường, không biết mình sẽ bị sinh linh Hắc Ám cắn nuốt lúc nào, không biết chiến hữu bên cạnh mình sau một lần xung phong sẽ còn lại mấy người...
Những tướng sĩ Ma Biên nào biết cái gì là yên tĩnh tao nhã, nào biết biết cái gì là Âm luật tuyệt vời!
Bọn họ chỉ biết là tiếng trống nổi lên lại phải xuất chiến!
Bất kể sống hay chết, bất kể đang bị thương hay bị bệnh, chỉ có tiếng trống làm bạn với mình.
Phương Nguyên mới từ Ma Biên trở về, hắn từng trải qua cuộc chiến chém giết tuyệt vọng ở Ma Biên và Yêu Vực, dẫn theo toàn thân đầy sát khí cùng khói lửa chiến tranh.
Bây giờ sát khí này đều được truyền đi trong tiếng trống, vang vọng cả trời đất.
...
...
- Keng keng...
Tiếng đàn Tuế Hàn Tẩu bỗng nhiên rối loạn.
Đàn của hắn là đàn tốt, Cầm kỹ vô song, tâm cảnh không nhơ bẩn, pháp lực còn vượt qua Phương Nguyên.
Nhưng dưới sự trùng kích từ sát phạt và thiết huyết trong tiếng trông scuar Phương Nguyên, sự tao nhã trong tiếng đàn của hắn chợt tan tác, lại giống như tuyết trắng mịn không vết bẩn, đột nhiên có một dòng máu nóng hắt tới, băng tuyết này cũng muốn tan ra, trở nên máu tanh dơ bẩn, xấu xí không chịu nổi, giống như tồn tại bi thảm nhất, xấu xí nhất trên thế gian...
Tao nhã thì tao nhã, mạng không có, ngươi tao nhã cái rắm!
Bàn tay đánh đàn của Tuế Hàn Tẩu đột nhiên dừng lại, tiếng đàn du dương đột nhiên ngừng lại.
Dù tu vi và Cầm kỹ của hắn cao tới đâu, lúc này cũng không đánh được nữa.
Bởi vì tâm hắn đã loạn.
Vì vậy hắn cũng dừng đàn, quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, cùng những người khác nghe tiếng trống đơn điệu nặng nề này.
Trong tiếng trống không có núi cao tuyết trắng, không có cành liễu rủ sương, chỉ có sắt và máu, gió và cát!
Huyền Minh Tôn Chủ nghe tiếng trống này, vẻ bi thương căm phẫn trên mặt dần biến mất, chỉ có sự thê lương. Tinh La Tẩu khẽ thở dài, ném quân cờ trong tay đi. Bách Si Tẩu và Bạch Chương Tẩu cũng không giả vờ xem Thanh Khí Phù nữa. Hai người cũng quay lại, vẻ mặt bất đắc dĩ lại phần nhiều là tự giễu. Long Tủy Tẩu cũngã ngồi xuống tảng đá bên cạnh, xoa mặt mình.
Trên mặt tiên sinh Thiên Cơ bỗng nhiên tươi cười, trong lòn thấy được an ủi.
...
...
- Đông...
Phương Nguyên đánh xong một tiếng cuối cùng, xoay người lại.
Tiếng trống vẫn còn vang vọng, dường như muốn truyền đi xa hơn, truyền khắp thiên hạ này.
Phương Nguyên cất dùi trống, chậm rãi thi lễ với Tuế Hàn Tẩu nói:
- Tiền bối, thật ra ta cũng không hiểu âm luật!
Tuế Hàn Tẩu im lặng cất cây đàn cầm trên gối, sau đó chậm rãi đứng dậy, cũng thi lễ với Phương Nguyên và than thở:
- Ta nghe ra được, ngươi quả thật không hiểu âm luật, cho dù là mấy tiếng trống này cũng chỉ học theo mà thôi, nhưng cuộc đánh cược này...
Hắn im lặng rất lâu, nói:
- Ngươi thắng!
Chương 1619 Thay đổi vận mệnh nhân gian (1)
Vẻ mặt các lão già xung quanh đều xám xịt, đồng thời thi lễ với Phương Nguyên.
Bất kể là ai cũng nghe ra được, xét về luận âm, Phương Nguyên đương nhiên không bằng Tuế Hàn Tẩu, nhưng trong cuộc đánh cược vừa rồi, Phương Nguyên thật sự thắng. Ý cảnh của Tuế Hàn Tẩu có thể cao hơn Phương Nguyên, nhưng trong tiếng trống của Phương Nguyên chính là sự thiết huyết trên sa trường, lại không ai có thể áp chế được. Âm luật này đơn giản, nguyên thủy, lại là thứ quan trọng nhất.
Bọn họ vốn còn có rất nhiều lý do, ví dụ như đánh cờ chưa xong, phù có bao nhiêu loại.
Nhưng vào lúc này, sau một câu nói của Tuế Hàn Tẩu, không ai kiếm cớ nữa, tất cả đều chịu thua.
- Hôm nay, Hóa Ngoại Thất Tiên thua trong tay tiểu hữu, muốn giết muốn róc xương đều được!
Tuế Hàn Tẩu khẽ nói, sắc mặt không đổi.
Dựa vào tu vi của hắn, nếu không chịu thua, ai có thể ép hắn?
Hắn muốn đi, ai có thể giữ hắn lại?
Nhưng hắn vẫn thẳng thắn nói ra lời này, cũng không hề phàn nàn một lời nào.
- Vãn bối không muốn nhắc lại hai chữ sát phạt!
Phương Nguyên thi lễ với sáu người, nói:
- Chỉ muốn mời sáu vị tiền bối buông tha Tiên Cảnh này, trở lại nhân gian!
Sáu lão già nhìn nhau và cùng thở dài. Thật ra bọn họ đã sớm đoán được su ynghix của Phương Nguyên, chỉ là n lúc đầu nhìn thấy Phương Nguyên vung kiếm chém Long Kiếm Tẩu, trong lòng có chút loạn, cho nên vừa rồi chịu thua đã thật sự tưởng rằng Phương Nguyên sẽ muốn lấy đầu của sáu người bọn họ, lại không nghĩ đến tất cả những gì Phương Nguyên làm, vẫn chỉ là chuyện bọn họ nghĩ, lại làm trong lòng bọn họ cũng có chút xúc động.
- Nếu quả thật có một ngày như vậy, kiếp nạn lớn không trở lại, trời đất thái bình...
Vào lúc này, Phương Nguyên chợt nhìn sáu người bọn họ và nói:
-... Ta thật ra muốn sống một cuộc sống như thế!
Hóa Ngoại Thất Tiên đều là người nói lời giữ lời, nếu chịu thua sẽ không nói gì thêm, mỗi người chuẩn bị hành trang sau đó trở về trong tiểu Tiên cảnh, hội hợp với mấy người Phương Nguyên và Huyền Minh Tôn Chủ.
Huyền Minh Tôn Chủ nhìn về phía tiểu Tiên cảnh, thở dài, sau đó điều động trận pháp, phạm vi xung quanh ba dãy núi đều có Long trận hình gai, ba trận pháp hình gai bay ra ngoài. Trong chốc lát khí lạnh cuộn tới, từ bên ngoài tràn vào thung lũng, cảnh sơn thủy trong cốc đều bị đóng băng.
- Đi thôi!
Một chiếc pháp chu đặc chế cực lớn bay lên trời, dùng đến rất nhiều trận văn, còn mạnh hơn xe ngựa của Thiên Cơ tiên sinh mấy phần, Hóa Ngoại Thất Tiên đều vào pháp chu, theo phía sau xe ngựa của Thiên Cơ tiên sinh, một dường đi về phía Cửu Châu.
- Haizzz, lão phu vì thỉnh cầu Huyền Minh Tôn Chủ xuống núi, từ trước đến giờ đã vào Tuyết Nguyên ba lần, thậm chí lão phu lấy đạo hiệu là Thiên Cơ để khích hắn xuống núi so cao thấp với ta, có điều lão già này cũng không xem ta ra gì, thường xuyên qua lại nhưng ta cũng không còn hy vọng, không ngờ cuối cùng Phương tiểu hữu ngươi dùng loại phương pháp này để ép mấy người bọn hắn xuất hiện.
Trong xe ngựa, Thiên Cơ tiên sinh nhìn pháp chu khuất một nửa trong gió tuyết, trong lòng có chút xúc động.
- Thiên Cơ tiền bối, ta chỉ muốn thỉnh giáo chút, những Hóa Ngoại Giả này còn có rất nhiều sao?
Phương Nguyên suy nghĩ một lúc lâu rồi hỏi một vấn đề.
Thiên Cơ tiên sinh hơi ngẩn người, cũng không giấu giếm, trả lời:
- Thế gian này vừa có người phải lao khổ bôn ba, đương nhiên cũng có một vài người nhàn vân dã hạc, Phương tiểu hữu, ta biết ngươi tuổi tác không lớn, nhiệt huyết tràn đầy, hiểu đạo nghĩa, nhưng thế gian này không phải một câu nói có thể nói rõ ràng được, lão phu biết thế gian này kỳ thực còn một vài lão quái vật sống sót qua đại nạn, bọn họ bí ẩn mị hoặc, lười nhác, có người có chí riêng, nếu đã không muốn xuống núi, chẳng ai có thể bức bách họ được.
Phương Nguyên trầm mặc một lát, hỏi:
- Có bao nhiêu người?
Thiên Cơ tiên sinh cười khổ.
- Ngươi phải biết dưới Tiên Minh có tứ đường, trong đó Quan Tĩnh đường có nhiệm vụ tìm ra những lão quái vật lánh đời, bọn họ sống trong sơn dã hoặc ẩn nấp nơi chân trời, cũng có thể ẩn thân trong thành thị phồn hoa, không màng đến chuyện trong thiên hạ. Sau khi Tiên Minh tìm tới bọn họ cũng chỉ có thể thuyết phục, có rất nhiều lão quái vật ngay cả Tiên Minh cũng không dám mạnh mẽ bức bách, bằng không sẽ khiến bọn họ nổi giận, khiến thiên hạ nổi lên sóng gió.
Phương Nguyên nghe những lời này thì lông mày không nhịn được cau lại.
Thiên Cơ tiên sinh cười khổ, vỗ vỗ lên vai Phương Nguyên, than thở:
- Phương tiểu hữu, ta biết ngươi không thích những người này, nhưng ngươi cũng phải chấp nhận sự tồn tại của họ, bây giờ ngươi đã quật khởi, tự nhiên sẽ tiếp xúc được với nhiều bí mật hơn, những bí mật này có thể ngươi không thích, cũng có thể khiến ngươi phẫn nộ, nhưng phải khống chế sát ý, không nên làm tổn hại tới đạo tâm của mình.
Nghe Thiên Cơ tiên sinh nói, Phương Nguyên biết lão đang ám chỉ chuyện hắn dùng một kiếm chém Long Kiếm, không nói thẳng mà ám chỉ khuyên bảo nên cũng gật gật đầu tán thành.
- Từ khi tu hành đến nay, vãn bối cũng sớm học cách sẽ đối mặt với tất cả những thứ này, biết người trong thiên hạ tâm tính không giống nhau, muôn hình vạn trạng, chỉ cần không quên ý định ban đầu, không vi phạm lời hứa, đây mới gọi là đạo tâm chân chính không thay đổi.
Thiên Cơ tiên sinh hơi ngẩn người ra, nghiêm nghị nhìn Phương Nguyên.
- Nhưng sớm muộn ta vẫn sẽ đi tìm bọn hắn!
Phương Nguyên chỉ cươi cười, nói tiếp:
- Nói mỗi người có một chí riêng, nhưng đến thời điểm mấu chốt làm sao để ý được nhiều chuyện như vậy? Đạo bất đồng bất tương vi mưu, đạo đối nghịch sinh tử, chỉ cần có lợi cho thiên hạ, ta làm người xấu cũng không ảnh hưởng gì.
Chương 1620 Thay đổi vận mệnh nhân gian (2)
Nhìn dáng vẻ thật lòng của Phương Nguyên, Thiên Cơ tiên sinh có chút lo lắng, nói:
- Thánh Nhân chi đạo, dù sao vẫn là. . .
Phương Nguyên dứt khoát ngắt lời hắn, nói:
- Hiện tại vãn bối chỉ muốn làm đại sự thành công mà không phải thành Thánh Nhân gì cả.
Thiên Cơ tiên sinh ngẩn ra, nở nụ cười khổ.
. . .
. . .
Xe ngựa ở trước dẫn đường, đi thẳng về phía nam.
Lúc đi qua đạo tuyết tuyến thứ chín, Phương Nguyên suy nghĩ có nên đến gặp Kim Hàn Tuyết một chút không nhưng cuối cùng không gặp.
Đối với hắn, thời gian quá cấp bách, nên lấy đại cục làm trọng.
Cứ như vậy trong Tuyết Nguyên, đi được hơn nửa tháng, rốt cục cũng tiến vào Tuyết Châu, không có gió tuyết khốc liệt chúng tu liền tăng tốc độ, một đường xông thẳng đến Trung Châu, đi được một tháng đã tiếp cận Đông Hải.
Dịch Lâu, một trong bảy đại thánh địa trong thiên hạ đặt ở Đông Hải.
Với danh tiếng có một không hai trong thiên hạ của Dịch Lâu, nơi này thực sự có vẻ hơi tồi tàn, là một vùng Tiên Sơn kề bên Đông Hải, bên trong có vài tòa nhà cổ kính, không có tàn tích thần tiên giống như tông môn bình thường, nơi này thường thấy đến nhất chỉ có một vài lão đầu tử lôi thôi lếch, vui chơi tung tăng khắp núi đồi, ngay cả hoa cỏ cũng trồng được rất ít.
Người ở Dịch Lâu thích nhất chính là tùng, bách, các loại cây có khắp núi đồi.
- Phương Nguyên tiểu hữu, rốt cục cũng đến rồi.
Lúc mấy người Phương Nguyên chạy tới Dịch Lâu, sớm đã có người chờ dưới chân núi, không phô trương như những đạo thống và thánh địa, dưới chân núi chờ Phương Nguyên chỉ có một ông lão râu tóc đều bạc, không nhìn ra lão già này bao nhiêu tuổi, còn có một lão già mặc áo bào lam, bên hông mang một thước sắc Kinh Thiên Thánh Nhân Tiên Minh, dẫn theo hai tiểu đồng ở dưới chân núi chờ đợi.
- Xin chào hai vị tiền bối!
Phương Nguyên hành lễ trước Kinh Thiên Thánh Nhân và lão già tóc bạc, Kinh Thiên Thánh Nhân hắn có quen, mà ông lão râu tóc đều bạc kia hắn cũng đã từng thấy, lúc trước khi Hồng Thiên Hội Nam Hải, hắn còn được ông lão Dịch Lâu chỉ ra rằng người thời nay mạnh hơn cổ nhân, trên đời không có con đường nào không đi được, hắn mới kiên định đi trên con đường Vô Khuyết kiếm đạo của hắn.
Lúc đó Phương Nguyên từng hỏi Lạc Phi Linh về thân phận của vị lão giả kia, biết hắn chính là Vô Danh lão nhân của Dịch Lâu.
Một ngàn năm trước, khi chủ soái Dịch Lâu dẫn thập đại trưởng lão đi tới Côn Luân Sơn bí mật thôi diễn độ kiếp, kết quả Côn Luân Sơn xuất hiện biến cố, chủ soái Dịch Lâu và thập đại trưởng lão đều vẫn lạc trong cơn hạo kiếp kia, khiến Dịch Lâu như rắn mất đầu.
Trong tình huống đó, một người bình thường không lộ ra ngoài, chỉ biết là tiền bối, đã sống trong Dịch Lâu khá lâu, thậm chí những đệ tử Dịch Lâu hầu như không ai nhớ đến hắn là Vô Danh lão nhân. Hắn không chỉ ngăn chặn sự hỗn loạn trong Dịch Lâu mà còn giúp đỡ Tiên Minh ổn định cục diện, ông lão này chính là Vô Danh lão nhân bây giờ.
Tuy rằng lúc đó hắn đã ngăn được cơn sóng dữ nhưng cũng không trở thành chủ soái Dịch Lâu, mặc dù không kế thừa tên tuổi chủ soái Dịch Lâu nhưng tồn tại với tư cách là người giám hộ của Dịch Lâu, mà tên của hắn cũng ít có người biết đến, người bên ngoài đều không nhớ rõ tên của hắn là gì, mà chính hắn cũng lười nói, chỉ cười xưng mình là Vô Danh lão nhân, lâu dần cũng thành danh hiệu của hắn.
- Phương tiểu hữu, con đường của ngươi đi càng ngày càng ổn, tiểu bối trên thế gian đều lấy ngươi làm gương.
Vị Vô Danh lão nhân kia thản nhiên nhận lễ của Phương Nguyên, cười vỗ vai Phương Nguyên một cái.
Phương Nguyên đứng lên, thản nhiên nhận lời khen của lão.
Kinh Thiên Thánh Nhân bên cạnh nhìn thấy Huyền Minh Tôn Chủ từ trên pháp chu bước xuống thì lập tức mỉm cười, chắp tay nói:
- Huyền Minh lão đệ, không phải ngươi nói trận đạo của ngươi là thiên hạ vô song sao, sao lại nghe nói thua rồi?
Sắc mặt của Huyền Minh Tôn Chủ âm trầm, hắn thua dưới tay Phương Nguyên, vì thế trước mặt Phương Nguyên không thể uy phong nổi, nhưng vẫn không chút dễ chịu trước Kinh Thiên Thánh Nhân, cười lạnh nói:
- Ta thua hay thắng có liên quan gì đến ngươi? Trong thiên hạ có tam đại cửu văn Trận Sư, có mấy Trận Đạo Sư vang danh, cũng may Thiên Cơ Lão đầu tử dẫn đầu Trận Sư Dịch Lâu, dùng ngàn năm thôi diễn ra Cửu Thiên Hồn Viên trận, tuy lão phu trốn ở hóa ngoại nhưng cũng hiểu thấu đáo Đông Đấu Vô Lượng Số, làm ra Bát Quái Diện Kinh Bàn có tác dụng lớn với trận đạo, mà ngươi thì sao? Ngoại trừ dựa vào trận đạo ở Tiên Minh lăn lộn với xưng hô Thánh Nhân thì đã tạo được thành tựu gì?
Nói mấy câu khiến Kinh Thiên Thánh Nhân lúng túng:
- Khụ khụ, ta chỉ chào hỏi thôi mà, ngươi có cần tức giận như vậy không?
Huyền Minh Thánh Nhân cảm thấy có chút vui vẻ, u ám trong lòng đều bị quét sạch, khí độ trở về, xoay người nhìn thiếu niên áo đỏ nói:
- Hồng Ngọc, dẫn theo sư muội sư đệ chuyển đồ đạc xuống, sư phụ chính là thiên hạ. . .
Nhìn Phương Nguyên một chút, thật không tiện nói thẳng, sửa lại lời:
- . . . Một trong các Trận Sư đứng đầu thiên hạ, đi tới Dịch Lâu hỗ trợ, điều kiện không thể quá kém, nên vào trong núi chọn ra động phủ đẹp nhất, phối hợp với ba Đan sư, mười đầu bếp nữ đến hầu hạ. . .