• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 291 Lãng phí thời gian (2)

"Ban nãy ta đã đại biểu cho Thượng Thanh sơn nói rõ, ngũ đại tiên môn đồng khí liên chi, đồng đạo Thanh Dương tông phải đối mặt với hiểm cảnh, tứ đại tiên môn chúng ta sao có thể không cứu? Nhưng chúng ta cũng không thể không cân nhắc tới khả năng cứu viện thất bại. Hiện tại thời gian còn lại đã không nhiều lắm, chỉ bảy ngày nữa là thí luyện kết thúc. Thế nhưng Hắc Ám Ma Phong vẫn chưa ngừng, ai cũng không biết nó còn có thể kéo dài bao lâu. Cho dù ngày mai chúng ta xuất phát ngay, nhưng trong vòng ba ngày, liệu chúng ta có khả năng giết chết toàn bộ ma vật, đi tới Bát Hoang Vân Đài của Thanh Dương tông không?"

Hiện tại, chân truyền Thượng Thanh sơn Đơn Giang Bạch đã cân nhắc đến một vấn đề mới: "Cho dù có thể giết đến được, thế nhưng đến lúc đó, ai có thể bảo đảm Bát Hoang Vân Đài của Thanh Dương tông còn an nhiên không tổn hao gì? Nếu Vân Đài đã bị hủy, chúng ta nhất định phải trở về ngay, nói không chừng chỉ một hồi như vậy cũng đủ làm trễ nãi thật lâu, thậm chí sẽ làm lỡ thời gian chúng ta rời khỏi Ma Tức hồ. Kết quả này quá đáng sợ. Cho nên ta lại cảm thấy, nhất định phải có thời gian hạn định, nếu như cứu viện, chúng ta phải lấy mấy ngày làm hạn định, tới thời hạn nhất định phải rút về!"

"Vấn đề ngươi nói cũng có lý..."

Hồng Báo của Thú Linh tông cười lạnh nói: "Ta chỉ có một vấn đề, hiện tại Hắc Ám Ma Phong còn đang thổi mạnh, liệu ngày mai Thượng Thanh sơn các ngươi dám xuất binh sao? Ha ha, nếu ngươi không sợ bị Hắc Ám Ma Phong quét tới toàn quân bị diệt, vậy thì tùy ngươi. Nhưng mỗi một mạng của đệ tử Thú Linh tông chúng ta đều đáng giá vạn kim, tuyệt không thể hành động thiếu suy nghĩ. Cho dù có cứu viện cũng phải chờ tới lúc bảo đảm được an nguy của bản thân rồi lại nói tiếp!"

"Ha ha, Thú Linh tông các ngươi vốn cách xa lãnh địa Thanh Dương tông nhất, nếu các ngươi muốn đợi quan sát thêm ba ngày sau đó mới hành động, sợ rằng các ngươi còn chưa chạy tới lãnh địa Thanh Dương tông đã phải quay đầu trở về. Như vậy cũng có thể coi là cứu viện sao?"

Đệ tử Kiếm Tông Huyền Tạ Trường Lưu lưng đeo hộp kiếm lạnh giọng cười nói, ánh mắt bất thiện.

"Thình thịch!"

Chân truyền Thú Linh tông Hồng báo lại vỗ mạnh lên bàn, quát lạnh nói: "Vậy ngươi cảm thấy nên thế nào?"

Tạ Trường Lưu cười lạnh nói: "Trước hết để đệ tử Thú Linh tông cho ngươi chạy tới lãnh địa của Huyền Kiếm tông chúng ta, sau đó cùng xuất thủ cứu viện!"

Đệ tử Thú Linh tông kia quát lạnh: "Dựa vào cái gì? Cho dù muốn tập kết một chỗ cũng nên là tứ đại tiên môn cùng tập kết..."

"Ha ha, tập kết tới cùng một chỗ, ta cũng không có ý kiến gì, vậy các ngươi đều đến lãnh địa của Bách Hoa cốc chúng ta đi!"

Tiểu Viên sư huynh lạnh lùng cười cười, chen miệng.

"Dựa vào cái gì mà chúng ta phải tới Bách Hoa cốc, Thượng Thanh sơn chúng ta mới là nơi cách Thanh Dương tông gần nhất đúng không?"

Mấy người lập tức tranh giành rùm beng. Sau cùng, đột nhiên cả đám nhìn về phía Phương Nguyên: "Đệ tử Thanh Dương, ngươi cảm thấy nên làm thế nào?"

Lúc này Phương Nguyên đang suy nghĩ xuất thần, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, vậy mà nhất thời lại có thể không có phản ứng.

Mấy chân truyền tiên môn thấy vậy lập tức nở nụ cười lạnh, chân truyền Thú Linh tông giận nhất, cười lạnh nói: "Khá lắm đại đệ tử chân truyền Thanh Dương tông, chúng ta đều đang lo lắng thay tánh mạng đồng môn các ngươi, ngươi lại ở chỗ này suy nghĩ viễn vong, vậy chúng ta còn phải thảo luận cái gì?" Nói xong hắn vỗ bàn một cái, đứng dậy rời đi: "Vừa lúc gia gia đang khát, Viên Nhai, lấy Bách Hoa Tửu của Bách Hoa cốc các ngươi đến đây cho ta!"

Mấy vị chân truyền tiên môn khác tuy chưa rời đi, nhưng cũng đều cười như không cười nhìn Phương Nguyên.

"Ai, xem ra, chân truyền Thanh Dương tông cũng không hơn gì thế này..."

"Ha ha, cũng không thể nói như vậy. Phương Nguyên sư đệ có thể giết ra từ trong hiểm cảnh trùng trùng, vốn đã mỏi mệt không chịu nổi. Lại thêm hắn lo lắng quá mức, lúc này hắn có cảm thấy hơi mệt một chút cũng không có gì khó hiểu. Chúng ta ngại gì không chờ hắn một lát, đợi lát nữa lại thảo luận thêm?"

Nói xong, vài người đứng lên, lại có thể thực sự đường ai nấy đi.

"Phương Nguyên sư huynh, ngươi bị sao vậy?"

Đúng lúc này, Lữ Tâm Dao không nhịn được mà nhìn về phía Phương Nguyên, có chút giận trách nhìn hắn.

"Chúng ta không thể tiếp tục lãng phí thời gian như vậy!"

Mà Phương Nguyên lại như mãi đến lúc này mới hồi phục thần trí, bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng.

Mấy chân truyền đại tiên môn nghe vậy đều ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt mỗi người đều khác. Có cười lạnh, có bất đắc dĩ, có nghi ngờ, nhưng có một điểm giống nhau là, ở chỗ sâu trong đáy mắt bọn hắn lại hiện lên một vòng châm chọc...

"Phương Nguyên sư huynh, chúng ta chỉ đang thương nghị việc chuẩn bị và kế hoạch cứu viện, sao có thể nói là lãng phí thời gian?"

Chân truyền Thượng Thanh sơn phe phẩy chiết phiến, cười khẽ nói.

"Ha ha..."

Phương Nguyên chỉ cười cười, cũng không trả lời.

"Họ Phương, thái độ này của ngươi là thế nào, ngươi đại biểu cho Thanh Dương tông đến đây cầu viện, lẽ nào chúng ta chỉ thương lượng một chút liền..."

Chân truyền Thú Linh tông Hồng Báo lại bày ra vẻ mặt bất thiện, mở miệng chỉ trích.

"Câm miệng!"

Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, Phương Nguyên đã đột nhiên xoay người hét lớn. Mặt hắn nghiêm lại, giữa hai đầu lông mày đã có sát khí nảy sinh.

Đón lấy ánh mắt như hóa thành thực chất của hắn, ngay cả chân truyền Thú Linh tông cũng không nhịn được mà thầm nghiêm nghị. Hắn lui về sau một bước, một thân pháp lực vô thức nhấc lên, thậm chí ngay cả đầu lông mày cũng nhảy dựng lên, như đối mặt với dã thú đang tức giận...

Mấy vị chân truyền khác cũng đều kinh hãi, dường như bọn hắn không nghĩ tới Phương Nguyên đột nhiên nổi nóng, vẻ mặt đều ngưng lại.

"Hôm nay Phương Nguyên ta thay mặt Thanh Dương tông đi cầu viện binh, chư vị mang tới cho ta đủ loại cảm giác, chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ tới có một ngày..."

Hắn vừa nói, vừa lạnh lùng quét mắt nhìn mặt chư vị chân truyền tiên môn: "Mùi vị này cũng sẽ đảo ngược tới trên người các ngươi?"

Nói xong lời này, hắn chắp tay thi lễ với chung quanh, sau đó hắn lại có thể xoay người, đầu cũng không quay lại rời đi.
Chương 292 Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được (1)

"Hắn lại có thể rời đi như vậy?"

Không nghĩ tới trong cơn tức giận, Phương Nguyên lại có thể rời đi thật, chân truyền các đại tiên môn cũng phải qua hồi lâu sau mới kịp phản ứng.

Phản ứng đầu tiên của bọn hắn là đều có chút tức giận, về sau bọn hắn lại càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười. Bọn hắn không biết vì sao Phương Nguyên lại rời đi, thoạt nhìn dường như hắn không chịu nổi sự chê cười và vắng vẻ của mọi người, trong cơn tức giận mới rời đi. Thế nhưng ngay lúc này, ngay cục diện này, thật ra cho dù đổi lại ai tới cũng đều biết đạo lý phải chịu nhục, đây cũng là một trong những mục chân truyền bọn hắn phải học tập.

Chỉ có điều xem ra chân truyền Thanh Dương tông này chưa từng học bài học ấy, nói đi liền đi.

Đương nhiên, đó cũng chỉ là chuyện của Thanh Dương tông, ngược lại bọn hắn cũng không có gì phải vội vã.

"Ha ha, cái gì mà thiên kiêu hàng đầu trong số đệ tử đồng lứa, cũng không hơn gì thế này..."

"Hắn muốn đi thì cứ để cho hắn đi là được rồi, chuyện này ngay cả hắn cũng không vội, chẳng lẽ còn cần chúng ta vội thay hắn sao?"

"Không sai, ngay cả đệ tử Thanh Dương tông cũng không đặt tính mệnh của đồng môn trong lòng, chúng ta cần gì phải cứu viện? Ai có thể trách đến trên đầu chúng ta?"

Mấy vị chân truyền cười nói, sau đó lại muốn hẹn nhau đi uống rượu, liên tục thúc giục Tiểu Viên sư huynh lấy Bách Hoa Tửu ra.

"Vậy Tiểu Viên sư huynh theo mấy vị sư huynh đi nghỉ ngơi, ta đi xem người nhỏ mọn kia một chút..."

Ngay cả Lữ Tâm Dao lúc này cũng bày ra vẻ cười khổ, có chút bất đắc dĩ nói một tiếng.

"Ha ha, Tâm Dao sư muội vất vả, người bậc này, ta thực sự không muốn giao tiếp với hắn..."

"Tâm Dao sư muội, nếu hắn có thể xin lỗi chúng ta cẩn thận, chúng ta cũng không phải không thể tha thứ. Nhưng nếu hắn còn như vậy, vậy coi như xong đi!"

Mấy vị chân truyền kia cười lớn, đều theo Tiểu Viên sư huynh đi uống rượu.

Trước khi Tiểu Viên sư huynh rời đi còn đưa mắt liếc qua Lữ Tâm Dao, Lữ Tâm Dao cũng bất đắc dĩ than thở một tiếng, khoát khoát tay.

Thấy những người kia rời đi, Lữ Tâm Dao vội vã xuống núi. Vừa đi tới trong trướng của bản thân mình, nàng đã thấy Phương Nguyên đang ngồi một mình trong trướng, không nói một lời. Mà vị nữ đệ tử họ Lạc của Thanh Dương tông kia lại chẳng biết đã đi đâu, trong trướng chỉ có một mình hắn.

Nghe được tiếng bước chân của Lữ Tâm Dao, Phương Nguyên cũng không nói chuyện, chỉ bình tĩnh ngồi ở đó như không nhìn thấy nàng.

"Phương Nguyên sư huynh, ngươi cảm thấy mình rất oan ức sao?"

Lữ Tâm Dao nhìn Phương Nguyên, một hồi lâu sau nàng mới nhíu mày, nhẹ nhàng mở miệng.

Phương Nguyên ngẩng đầu lên nhìn nàng, khẽ lắc đầu, nói: "Đương nhiên không!"

Lữ Tâm Dao lập tức cười lạnh một tiếng, nói: "Không?"

Nàng nâng cằm lên, ánh mắt như vô cùng thất vọng nhìn Phương Nguyên, tựa hồ đang chờ Phương Nguyên nói gì.

Nàng chờ một hồi, rốt cục cũng lại bỏ qua.

Phương Nguyên không hề giống như có gì muốn nói, dường như hắn có thể im lặng như vậy mãi.

Nhưng nàng lại không im lặng nổi nữa. Nàng nhìn Phương Nguyên, khóe miệng bỗng lộ ra một nụ cười lạnh không dễ dàng phát giác.

Vẻ mặt này nàng ở từng bày ra ở trước mặt rất nhiều người, cho dù là Kỳ Khiếu Phong hay là Chu Thanh Việt, thậm chí là đám tiểu thiên kiêu Tiên Tử đường, duy chỉ có ở trước mặt Phương Nguyên là không. Co điều hiện tại, rốt cục nàng vẫn phải lộ ra, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Phương Nguyên sư huynh, ta cũng không biết ta nên nói ngươi như thế nào, nam nhi đại trượng phu, co được giãn được mới là hào kiệt, chịu nhục được mới có thể xưng là anh hùng. Người giống như ngươi, rõ ràng là tới đây cầu người lại không thể chịu nổi một chút uất ức, ngươi như thế sao có thể trông cậy vào tương lai có thể thành đại sự gì?"

Phương Nguyên hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, một hồi lâu sau hắn mới khẽ cười nói: "Hiện tại cũng không phải ta đang làm việc lớn gì, ta chỉ dựa vào quy củ của tiên môn để tới cầu viện binh mà thôi. Không phải nói ngũ đại tiên môn đồng khí liên chi sao, đi cầu viện sao có thể xem là việc lớn?"

"Nhưng đối với ngươi, lần cầu viện này lại là việc lớn!"

Lữ Tâm Dao cười lạnh nói: "Nếu ngươi thật lòng muốn cứu đồng môn Thanh Dương tông, đừng nói uất ức, cho dù có phải quỳ xuống thì thế nào?"

Phương Nguyên giật mình, cười nói: "Đang đứng yên lành, vì sao có thể nói quỳ liền quỳ?"

"Ngươi..."

Lữ Tâm Dao nhất thời chán nản, ánh mắt nhìn Phương Nguyên đã nhiều thêm chút khinh miệt. Nhưng Phương Nguyên không ngẩng đầu, thần sắc này của nàng cũng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất. Trong miệng nàng lại nhẹ nhàng thở dài, giọng nói cũng chậm lại: "Mà thôi mà thôi, nhiều năm không gặp như vậy, tính tình quật cường này của ngươi ta cũng không muốn nhiều lời nữa. Chỉ có điều nếu ngươi còn muốn tiếp tục như vậy, lẽ nào ngươi định mặc kệ đồng môn Thanh Dương tông? Ngươi là đồng môn với ta mười năm, ta thực sự không nhìn nổi bộ dáng này của ngươi, hay là ta bày ngươi một kế đi!"

Phương Nguyên nghe xong, ngược lại có chút hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn nàng: "Kế gì?"

Lữ Tâm Dao cười nhẹ nói: "Hiện tại tứ đại tiên môn ngươi tranh ta cướp, ai cũng không muốn xuất binh trước, ai cũng không muốn chịu thiệt thòi. Chính vì bọn hắn đều có tâm tư này, cho nên mới càng tranh càng loạn, càng tranh càng không có kết quả. Chẳng qua tương ứng, nếu có một tiên môn bỗng nhiên lui về phía sau một bước, giảm yêu cầu tới mức thấp nhất, vậy mấy đại tiên môn còn lại cũng không tiện tranh cãi quá ác..."

Nói đến chỗ này, nàng nhìn Phương Nguyên, nhẹ giọng cười một tiếng nói: "Dù sao các đại tiên môn vẫn cần mặt mũi!"

"Ngươi lại muốn giở trò quỷ gì?"

Trong lòng Phương Nguyên có chút nghi ngờ, nhưng hơi chần chờ một chút, hắn vẫn gật đầu: "Lời này cũng có chút đạo lý!"

Quả thật, nếu như vào lúc tứ đại tiên môn đều đang liều mạng muốn mò được lợi ích từ Thanh Dương tông, kiếm cớ kéo dài thời gian xuất binh, đột nhiên có một tiên môn bỏ qua tất cả lợi ích, đại nghĩa lẫm nhiên mà đứng ra làm gương. Vậy những tiên môn khác tất cũng không dám quá mức!

Bởi nếu như vậy, tương lai truyền ra ngoài, danh tiếng của bọn hắn sẽ rất khó nghe.
Chương 293 Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được (2)

Lữ Tâm Dao cười cười, nói: "Ta cùng tu hành với Tiểu Viên sư huynh, giao tình không cạn, hắn cũng vẫn nghe ta khuyên bảo. Trong chuyện này, ta có thể khuyên hắn một chút, nếu như hắn đồng ý, chắc hẳn Phương Nguyên sư huynh cũng giảm đi rất nhiều áp lực, việc này cũng coi như thành hơn phân nửa!"

Trong lòng Phương Nguyên lại càng nghi ngờ sâu hơn, qua hồi lâu hắn mới cười nói: "Vậy Lữ sư muội cứ thử xem đi, nếu được ngược lại cũng là chuyện tốt!"

"Còn chưa nhất định đâu, ta cũng chỉ có thể tận hết sức lực khuyên hắn một chút, cụ thể còn phải xem hai người các ngươi bàn như thế nào!"

Lữ Tâm Dao nở nụ cười, khoát khoát tay nói: "Ngươi lại ngồi đây thêm một chút, ta đi gọi hắn đến!"

Nói xong, nàng lắc mình rời khỏi cung trướng, mà Phương Nguyên lại chỉ ngồi trong cung trướng chờ, khe khẽ thở dài.

"Quần ma loạn vũ, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được..."

Hắn cười khổ. Thật ra cũng không phải hắn rất tin tưởng Lữ Tâm Dao, ngược lại hắn chỉ có chút hiếu kỳ không biết trong hồ lô của nàng chứa thứ gì.

Trong lòng xuất hiện mấy ý niệm, hắn vô thức nhìn chung quanh một chút, nhưng không thấy bóng dáng Lạc Phi Linh. Cũng không biết nha đầu ngốc này lại chạy đi đâu rồi. Điều này cũng khiến đáy lòng hắn có chút bất đắc dĩ. Mặc dù mình phiền chán những thứ này, nhưng tính mạng của mấy trăm đệ tử Thanh Dương tông đều nằm trên lưng mình, nha đầu ngốc kia lại không thể dựa vào được, vậy nếu mình không đứng ra chu toàn với những người này, lại còn biện pháp nào đâu?

"Phương Nguyên sư huynh thật bản lĩnh, có thể thuyết phục Tâm Dao sư muội tới tìm ta, dù ta muốn không đồng ý cũng không được!"

Chẳng biết từ lúc nào, bên ngoài cung trướng đã có một bóng người xuất hiện trước mặt Phương Nguyên, chính là Tiểu Viên sư huynh của Bách Hoa cốc.

Trên mặt hắn hiện lên ý cười, vươn người đi vào, cười nói: "Người sáng mắt không nói tiếng lóng, chúng ta cũng không vòng vo. Thật ra ta cũng không thích mấy việc tranh chấp lộn xộn này. Trong mắt ta, tài nguyên và … đều không có tác dụng gì, ngược lại chỉ cần ta tu hành chăm chỉ, tiên môn sẽ không thiếu hụt gì của ta. Mà cho dù Thanh Dương tông có cho Bách Hoa cốc nhiều tài nguyên hơn nữa cũng không liên quan gì tới ta!"

Phương Nguyên cũng không nghĩ tới hắn lại sảng khoái như vậy, hơi ngẩn ra, sau đó nhỏ giọng nói: "Vậy Viên sư huynh ngươi..."

Tiểu Viên sư huynh cười một tiếng, nói: "Lát nữa khi tiếp tục thương nghị với bọn hắn, Bách Hoa cốc ta có thể là người đầu tiên đứng ra, nói chỉ lấy một thành tài nguyên của Thanh Dương tông, coi như bồi thường cho đệ tử Bách Hoa cốc ta. Ngoài một thành này ra chúng ta không mảy may lấy. Hơn nữa đều là người trong tu hành, tính mệnh của đệ tử Thanh Dương tông không thể trễ nải mảy may, trong vòng ba ngày đệ tử Bách Hoa cốc ta tất sẽ tập kết xuất binh!"

"Còn có chuyện tốt bực này?"

Phương Nguyên nghe xong lời ấy, phản ứng đầu tiên chính là không tin, nhưng vẫn khách khí nói: "Nếu thật như vậy, chúng ta vô cùng cảm kích!"

"Ha ha, ngươi chớ vội cảm ơn ta..."

Tiểu Viên sư huynh nghe vậy lại nở nụ cười, nói: "Tuy ta có thể giúp ngươi, nhưng ta cũng có điều kiện của mình!"

Phương Nguyên lập tức nâng cao tinh thần, thầm nghĩ rốt cục cũng đi vào chính đề.

Chẳng qua trong lòng nghĩ vậy, nhưng sắc mặt vẫn có vẻ rất bình tĩnh, rất nghiêm túc nhìn Tiểu Viên sư huynh.

Tiểu Viên sư huynh cũng đang nhìn hắn, qua hồi lâu mới khoan thai nói: "Phương Nguyên sư huynh, trước đây ta thấy ngươi một người một kiếm giết ra từ trong đại triều ma vật, nói thật, ta cảm thấy bản lĩnh của ngươi quả thật không kém. Nhưng ta vẫn không phục ngươi lắm. Hiện tại ta chỉ muốn luận bàn với ngươi một phen, xem kết quả là đầu bảng Tiên Bảng ngươi có bản lĩnh, hay là đầu bảng Tiên Bảng ta danh xứng với thực..."

Phương Nguyên nghe xong lời này lập tức nhớ tới chuyện hắn đã buộc mình phải đấu pháp lúc mới gặp. Im lặng một hồi lâu sau, Phương Nguyên trịnh trọng gật đầu nói: "Ta có thể đồng ý với ngươi, đợi sau khi chuyện này chấm dứt, ta sẽ đánh thoả thích với ngươi một trận!"

"Đánh thoả thích một trận... Tốt, rất tốt!"

Tiểu Viên sư huynh kia đáp ứng xong, giữa hai đầu mày tựa như có vài phần thỏa mãn.

Chẳng qua sau khi nói vài tiếng "tốt" xong, hắn lại có chút do dự. Sau khi dừng lại một hồi hắn mới nói tiếp: "Có điều chỉ đánh một trận như thế còn chưa đủ tận hứng. Ta còn có một yêu cầu quá đáng… Ha ha, Phương Nguyên sư huynh, ta nghe nói ở Thanh Dương tông ngươi tu luyện một truyền thừa đã bị đứt đoạn ngàn năm, gọi là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đúng không? Ta rất muốn biết uy lực của pháp quyết này..."

Lông mày Phương Nguyên hơi nhíu lại: "Lúc ta đánh với ngươi một trận tự nhiên sẽ thi triển pháp quyết này!"

Tiểu Viên sư huynh lắc đầu, thản nhiên nói: "Không phải hiểu rõ như vậy, ta hy vọng có thể thấy càng nhiều hơn..."

Hắn ngừng lại một chút, sau đó nói khẽ: "Tỷ như tâm pháp hành công của pháp quyết này, cùng với tâm đắc tu luyện của Phương Nguyên sư huynh..."

"Bá!"

Sắc mặt Phương Nguyên từ từ thay đổi. Một hồi lâu sau hắn mới từ từ mở miệng: "Thì ra ngươi muốn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!"

Tiểu Viên sư huynh cười khẽ nói: "Phương Nguyên sư huynh hà tất phải tức giận. Người trong tu hành, trao đổi tâm đắc tu luyện vốn là một chuyện tao nhã. Ngàn năm trước, không phải Thanh Dương tông các ngươi cũng có một vị kiếm si lấy Tam Nguyên Ngự Kiếm Quyết của Thanh Dương tông đổi lấy bí pháp kiếm đạo của Huyền Kiếm tông sao? Hiện tại chẳng qua chúng ta chỉ noi theo chuyện xưa của tiền nhân mà thôi. Ngươi đưa Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cho ta, ta cũng sẽ tặng lại ngươi Liên Hoa Kiếm Trận!"

Phương Nguyên yên lặng xuống, không thèm nhắc lại.

Cho tới bây giờ hắn mới hiểu được, Tiểu Viên sư huynh này phải ngoặt một bước lớn như vậy là muốn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!

Điều này lại khiến trong lòng hắn sinh ra chút tức giận!

Sao Tiểu Viên sư huynh này biết được bản thân mình tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết?
Chương 294 Còn Một Biện Pháp (1)

Chuyện Phương Nguyên tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cũng không tính là bí mật gì, bởi vì đối với chuyện chuyện tu hành, trừ khi Thanh Dương tông định lưu lại Phương Nguyên cả đời trong tiên môn, không để cho hắn gặp ai hết, nếu không kiểu gì cũng sẽ bị người ta phát hiện ra. Bởi vậy đối với chuyện này hắn cũng không tận lực giấu diếm, chỉ có điều, dù sao Phương Nguyên cũng chỉ mới bắt đầu tu luyện pháp quyết này không lâu, đạt tới có chút thành tựu cũng là chuyện mới chỉ một tháng trước, ngay cả đệ tử Thanh Dương tông cũng rất ít người biết đạo truyền thừa này, huống chi Bách Hoa cốc xa Thanh Dương tông hơn vạn dặm chứ?

Nhưng căn cứ theo lời Tiểu Viên sư huynh vừa nói, chẳng những hắn biết mình tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, mà còn biết mình đã tu luyện đạo pháp này đến cảnh giới thứ nhất, cho nên mới muốn có được tâm pháp, cũng muốn tâm đắc tu luyện của mình, có thể nói là nhắm trúng chỗ hiểm của hắn. . .

Bản thân mình chưa từng hành tẩu ra bên ngoài tiên môn qua, ai có khả năng hiểu rõ mình như vậy?

Đương nhiên sẽ là một người luôn chú ý đến mình, đồng thời cũng có người quen bên trong Thanh Dương tông. . .

Ngay từ thời điểm phục yêu tại Thái Nhạc thành, Phương Nguyên đã biết vị đồng môn kia luôn chú ý tới mình.

Chỉ có điều, ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, nàng lại chú ý đến mức độ này. . .

"Phương Nguyên sư huynh, không biết ý của ngươi như nào?"

Tên Tiểu Viên sư huynh kia vẫn còn đang hờ hững cười, nói khẽ: "Nói trước, ta cũng không thèm Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết gì đó, chỉ muốn nhìn xem xem nó có chỗ huyền ảo nào hay không thôi, hơn nữa ta cũng sẽ không để ngươi phải chịu thiệt thòi, sẽ đổi bí pháp với ngươi. . ."

"Đương nhiên...!"

Nói đến đây, hắn lại bỗng nhiên vỗ nhẹ tay, cười nói: "... Chuyện này chúng ta đều sẽ giữ bí mật, không để ngoại nhân biết được!"

"Không phải ta đang lo lắng sau khi cho ngươi Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết sẽ bị ai biết được, sẽ mang lại cho ta bao nhiêu phiền phức. . ."

Đến tận lúc này, Phương Nguyên mới bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tiểu Viên sư huynh, khẽ nói: "Ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề, hi vọng ngươi thành thật trả lời ta, nếu ta tặng pháp quyết này cho ngươi, ngươi có cam đoan dốc hết toàn lực Bách Hoa cốc, cứu đồng môn Thanh Dương tông ta không?"

Tên Tiểu Viên sư huynh kia, dường như không nghĩ tới vấn đề này.

Hắn thoáng khẽ giật mình, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, hồi lâu sau mới nói: "Ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực!"

"Ta hiểu rồi!"

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, cũng không cần phải nhiều lời nữa, mà tên Tiểu Viên sư huynh kia cũng trầm mặc một chút, sau đó rời khỏi cung trướng.

"Phương Nguyên sư huynh, ngươi nói chuyện với Tiểu Viên sư huynh sao rồi?"

Chẳng biết lúc nào, Lữ Tâm Dao đã trở lại cung trướng, vẻ mặt tỏ ra hết sức lo lắng.

Phương Nguyên lúc này đã bình tĩnh lại, dường như trong lòng đã có chủ ý, ánh mắt hờ hững nhìn Lữ Tâm Dao, nói: "Lữ sư muội tới thật đúng lúc, ngược lại có thể giúp ta truyền lời cho Tiểu Viên sư huynh một câu rằng, lời hắn nói, ta không thể đồng ý. . ."

Lữ Tâm Dao nghe vậy lập tức ngẩn người, cảm thấy ánh mắt Phương Nguyên có chút cổ quái, quá thấu triệt.

Nhưng sau đó, trên mặt của nàng liền lộ ra vẻ thất vọng, nhẹ nhàng hít một sâu một hơi, thản nhiên nói: "Phương Nguyên sư huynh, ta không biết Tiểu Viên sư huynh nói với ngươi chuyện gì, yêu cầu cái gì, chẳng qua là ta cảm thấy, tính mạng của đồng môn Thanh Dương tông lúc này đã sắp đến phút cuối cùng, cần phải gấp rút cứu viện. Trong lúc then chốt này, ngươi chịu chút ủy khuất thì đã làm sao? Cần phải biết, hiện tại ngươi đã không phải là đứa trẻ chăn trâu năm xưa, mà đã tu hành mấy năm ở tiên môn, chẳng lẽ ngay cả một chút khí phách nam nhi đại trượng phu cũng không học được hay sao?"

Phương Nguyên nghe nàng nói, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt cổ quái nhìn nàng.

Mà Lữ Tâm Dao thì đón nhận ánh mắt của hắn, sắc mặt hơi lạnh lẽo kèm chút cao ngạo nhìn lại.

"Rõ ràng là tầm mắt của chính ngươi quá nhỏ bé, không nhìn thấy đại khí phách của Phương Nguyên sư huynh nhà ta mới đúng. . ."

Trung lúc hắn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào cho có khí thế, chợt một thanh âm tỏ ra không vui từ sau lưng Lữ Tâm Dao vang lên: "Phương Nguyên sư huynh vốn là Phượng Hoàng sẽ bay lên chín tầng trời, ngươi lại để hắn cúi đầu đi đoạt gạo gà rừng, có buồn cười hay không?"

"Lời này ngược lại cũng có chút êm tai. . ."

Phương Nguyên hết sức hài lòng, quay đầu nhìn sang, liền thấy Lạc Phi Linh xuất hiện ở cửa ra vào cung trướng.

Cũng không biết nàng đi tản bộ ở nơi nào trở về, lúc này trên thân vẫn còn vương một chút sương đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hơi ướt vì sương đêm, trông lại có một vẻ đẹp riêng. Lúc này tựa như nàng đã nghe được có người nói xấu Phương Nguyên, trong lòng không vui, hếch cằm đi tới.

"Ngươi biết cái gì. . ."

Lữ Tâm Dao đang nói đến điểm quan trọng lại bị người đánh gãy, dĩ nhiên tâm tình có chút không vui, đang định quay đầu lại răn dạy.

Nhưng vừa quay đầu, chạm vào ánh mắt của Lạc Phi Linh, không hiểu sao trong lòng chợt giật thót một cái.

Đột nhiên nàng cảm thấy, trên thân thể của nữ đệ tử mà lúc bình thường nàng nhìn cũng không thèm nhìn lâu một chút này, vậy mà lại toát ra một loại khí chất thanh lãnh không nói nên lời. Đây tuyệt đối không phải là khí chất mà một nữ đệ tử phổ thông có thể có được, đôi mắt trong vắt kia, không hiểu tại sao vậy mà lại khiến cho nàng sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm, khiến tâm thần nàng nhất thời bị thất thủ, lời vừa định nói ra cũng nuốt lại vào trong bụng.

Thoáng lấy lại bình tĩnh, nàng mới khôi phục lại vẻ thong dong, ánh mắt mang theo vẻ hồ nghi quan sát Lạc Phi Linh một hồi, trong lòng suy đoán đủ điều, chỉ là bất kể thế nào cũng không thể nói ra được lời định nói lúc đầu nữa, chỉ lạnh lùng nhìn Phương Nguyên một chút, thản nhiên nói: "Xem ra Phương Nguyên sư huynh quả nhiên có một thân khí phách ngông cuồng, nhưng ta hy vọng ngươi vẫn còn biết mình đang làm gì a!"
Chương 295 Còn Một Biện Pháp (2)

Nói rồi, nàng quay người đi thẳng ra ngoài trướng.

Lúc đi tới bên cạnh Lạc Phi Linh đang đứng ở cửa ra vào cung trướng, nàng không tự chủ được liền nghiêng người lách ra ngoài cửa.

"Nha đầu kia đến tột cùng là như thế nào vậy?"

Đi trên triền núi bên ngoài cung trướng, trong lòng nàng vẫn còn chưa hết kinh ngạc, thậm chí vẫn còn cảm giác hơi phập phồng lo sợ, nghĩ thầm trong lòng: "Một nha đầu lúc vừa gặp ta chỉ cho rằng là một người bình thường không thể bình thường hơn, không nghĩ tới vậy mà nhìn lầm người rồi, về sau cũng phải lưu tâm một chút mới được. . ."

"Ha ha, Tâm Dao sư muội, nếu ta đoán không lầm, vị đồng môn kia của ngươi. . ."

Trong màn đêm bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, Lữ Tâm Dao ngẩng đầu nhìn tới, liền thấy Tiểu Viên sư huynh từ sau một cây đại thụ vòng ra, trên mặt mang theo một nụ cười hờ hững nói: "Có lẽ vẫn cự tuyệt đi?"

"A, tử đệ thủa hàn môn, nói chung cũng chỉ đến như vậy!"

Lữ Tâm Dao cười lạnh một tiếng, nói: "Bản lĩnh không có bao nhiêu, nhưng tính kiêu ngạo lại không thấp, vừa rồi ta đi qua, vốn định khích bác hắn vài câu, không ngờ hắn lại rất bảo thủ. Như vậy cũng tốt, vậy thì cứ chờ thêm đi, dù sao cũng không phải là chúng ta kéo dài thời gian, ta cũng muốn xem thử, chờ tới lúc cuối cùng, hắn có thật sự có quyết đoán trơ mắt nhìn đệ tử Thanh Dương tông chết hết hay không!"

Tiểu Viên sư huynh thở dài: "Nếu hắn thật sự dám ương ngạnh như vậy, tên này cũng liền phế đi, Thanh Dương tông không chứa được hắn!"

Trên mặt Lữ Tâm Dao hiện ra nụ cười lạnh, nói: "Chúng ta chờ cho những tiên môn khác muốn nhắc tới điều kiện gì thì nhắc, nhưng điều kiện của Bách Hoa cốc chúng ta, nhất định phải thêm Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết này. Ha ha, tên đệ tử hàn môn này ta hiểu rõ, ta tuyệt không tin trong thời gian ngắn ngủi ba năm, hắn có bản lĩnh từ tạp dịch leo đến vị trí đại đệ tử chân truyền, nhất định là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết mang tới chỗ tốt. Hơn nữa trước đó ta đã nhìn qua, một thân pháp lực của hắn quả thực không cạn, huyền công như vậy, hơn hẳn vô số tài nguyên. . ."

Tiểu Viên sư huynh cười lạnh một tiếng: "Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cái gì chứ, chưa hẳn thắng được Liên Hoa Thần Điển của Bách Hoa cốc chúng ta!"

Lữ Tâm Dao nghe vậy, lập tức cười khổ một tiếng, nói: "Tên ngu ngốc nhà ngươi, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết kia cũng không phải cho chính chúng ta tu luyện, mà cần phải giao cho tiên môn, lấy được đạo bí pháp truyền thừa này của Thanh Dương tông, bất kể đến tột cùng nó có bao nhiêu uy lực, đều có tác dụng lớn đối với Bách Hoa cốc chúng ta, mà một khi lập xuống công lao này. . . thì vị trí đại đệ tử chân truyền của nhất mạch Phượng Hoàng Đài còn chạy đi đâu được chứ?"

"Nếu là như vậy. . . thì nhất định ta cũng sẽ nhường cơ hội Trúc Cơ lần này cho Tâm Dao sư muội ngươi!"

Tiểu Viên sư huynh cũng cười theo, chỉ có điều trong ánh mắt, dù sao vẫn tỏ ra khinh thường.

"Hai người này đều muốn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!"

Mà cùng lúc đó, trong cung trướng, Phương Nguyên cũng đang day day đuôi lông mày, khẽ than với Lạc Phi Linh: "Ta không đáp ứng!"

Lạc Phi Linh nghe vậy lập tức mở to hai mắt nhìn: "Đương nhiên không thể đáp ứng, bí truyền của tiên môn, há có thể tuỳ tiện cho người. Cho dù là vì cứu trợ đồng môn, nhưng nếu tặng cho người khác, nhất định tiên môn sẽ không tha thứ cho ngươi, về sau sẽ rất nhiều rắc rối đó. . ."

"Kỳ thật đó cũng không phải là chuyện phiền toái nhất!"

Phương Nguyên cười khổ nói: "Phiền phức chính là cho dù ta đáp ứng tất cả điều kiện của bọn hắn, cũng chưa chắc bọn hắn sẽ thực tình cứu viện. . ."

"Vừa rồi nghe bọn hắn nghị luận một hồi, ta cũng coi như hiểu rõ rồi. Những người này a, đoán chừng đều có ý nghĩ xuất công không xuất lực, nếu như ta đoán không lầm mà nói, sau khi ta như đáp ứng điều kiện của bọn hắn, xác thực bọn hắn sẽ xuất binh, nhưng đến thời điểm cứu viện chính thức, mỗi tên gặp được một con ma vật liền đánh đến nửa ngày, thậm chí còn cố ý bị một ít thương vong, đến khi hết thời gian lập tức liền thu binh, kể từ đó, ai cũng không thể chỉ trích bọn hắn, dù sao bọn hắn đã dùng hết toàn lực, chỉ là ma vật quá mạnh mà thôi!"

Lạc Phi Linh nghe vậy liền ngẩn người: "Nói cách khác, bọn hắn cứu viện, nhất định sẽ thất bại sao?"

"Đâu chỉ là thất bại thôi đâu. . ."

Trên mặt Phương Nguyên hiện ra vẻ đùa cợt, thản nhiên nói: "Đồng môn Thanh Dương cuối cùng sẽ chết, mà ta lại đại biểu Thanh Dương tông đáp ứng bọn hắn nhiều điều kiện như vậy, thậm chí bọn hắn còn sẽ bắt ta ký huyết khế. Đến lúc đó, cho dù cứu viện thất bại, đệ tử Thanh Dương tông chết sạch, nhưng huyết khế này vẫn còn, Thanh Dương tông vẫn thiếu nợ bọn hắn, nếu như bọn hắn đến đòi, ngươi nói Thanh Dương tông có thể không trả được sao?"

"Đó. . . Đó không phải ném đá xuống giếng sao?"

Ngay cả Lạc Phi Linh cũng sợ ngây người: "Ta vốn nghĩ bọn hắn vô sỉ, nhưng không nghĩ tới lại vô sỉ như vậy!"

"Chuyện thường tình của con người mà thôi!"

Phương Nguyên chỉ lạnh nhạt nói một câu, vẻ mặt ngược lại vẫn bình tĩnh, tựa hồ đang lo lắng gì đó.

Một lát sau, Lạc Phi Linh mới thận trọng nói: "Phương Nguyên sư huynh, nếu như việc này thật sự không thành công. . ."

"Việc này đương nhiên sẽ không thành công. . ."

Phương Nguyên khe khẽ thở dài, nói: "Cho nên ta cũng không cầu viện nữa, dùng biện pháp khác giải quyết vấn đề đi!"

Lạc Phi Linh lập tức ngẩn người: "Biện pháp gì?"

Phương Nguyên không trả lời thẳng, chỉ là nhẹ giọng nói: "Ta cần một kiện pháp bảo phi hành, địa đồ, cùng. . ."

Hắn vẫn chưa nói hết, đã thấy Lạc Phi Linh ngơ ngác mở ra một cái túi càn khôn trong tay. Chỉ mới lướt nhìn vào bên trong, Phương Nguyên liền lập tức trợn tròn mắt, đồ vật trong này, vậy mà tất cả mọi thứ hắn cần đều có, thậm chí so với suy nghĩ của hắn còn nhiều hơn.

Hắn lập tức nhìn Lạc Phi Linh như gặp quỷ vậy: "Ngươi lấy được từ nơi nào?"

Lạc Phi Linh ngây ngốc nói: "Lúc ngươi cãi nhau với bọn hắn, ta liền đi tới chỗ đệ tử Bách Hoa cốc trộm. . ."

Phương Nguyên mắt trợn tròn: "Ngươi cũng nghĩ đến biện pháp này sao?"

Lạc Phi Linh có chút xấu hổ cười cười, nhỏ giọng nói: "Ta. . . ngay từ đầu đã có ý này!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK