“Ha ha, lần thứ hai mở ra Phi Vân sơn, tìm bốn người được truyền đạo, trông cũng không tệ!”
Nhìn thấy Phương Nguyên bước lên, Bạch chấp sự cười to, dẫn hắn đến chỗ của ba người còn lại, sau đó quay người về phía đệ tử tiên môn quát:
“Các ngươi nghe cho rõ, bây giờ Phi Vân sơn truyền đạo đã xác định được bốn người, tính thêm bảy người vừa xuống núi nữa, đến bây giờ Tiểu Trúc phong đã có mười một người được truyền Thanh Dương Tứ Pháp. Cơ hội khó mà có được, các ngươi cần phải cố gắng nhiều hơn. Từ hôm nay trở đi, phải chăm chỉ tu hành, tranh thủ trước khi Phi Vân sơn truyền đạo lần thứ ba, thứ bốn mà thông qua Tiên Bia Lục Vấn. Còn không mà nói, con đường tu hành sau này sẽ rất khó khăn...”
“Đệ tử thụ giáo!”
Một đám đệ tử tâm trạng nặng nè, đồng thời đáp ứng một tiếng.
Bạch chấp sự quay người về phía bốn người Phương Nguyên nói:
“Chúng ta đi thôi!”
Vừa dứt lời, liền phất tay áo một cái, một đám mây xuất hiện từ hư không, cuốn đám người Phương Nguyên lên, thẳng hướng Đông Nam mà bay đi!
Phi Vân sơn nằm bên cạnh Tiểu Trúc phong, cách nhau không tới một trăm dặm, nó là một tòa tiên sơn, tục truyền nó vốn là một pháp bảo của vị tiên tổ nào đó bên trong Thanh Dương tông luyện chế ra, có thể lớn nhỏ tùy ý, biến hóa đủ kiểu, bây giờ trở thành nơi truyền pháp của Thanh Dương tông, cũng là hộ sơn đại trận của tiên môn, tuy chỉ là một tòa phương viên dài tầm một trăm dặm, cao chỉ trăm trượng, nhưng lại bay lượn giữa không trung, đứng phía dưới chỉ thấy lờ mờ bóng dáng của nó!
Đám người Phương Nguyên bị Bạch chấp sự thu vào đám mây, bay thẳng lên trời, mỗi người đều cảm thấy vô cùng kích động.
Chỉ trong phút chốc, bọn hắn cũng đã đến Phi Vân sơn, bước xuống đất. Xuất hiện trước mặt bọn hắn là một tòa đại điện phong cách cổ xưa, trước điện là một quảng trường lớn, bao phủ xung quanh là mấy cây đại thụ, Bạch chấp sự thả bọn hắn ở trước cửa điện, liền quay người bay xuống núi.
Từ trên cao nhìn xuống, đã thấy sương mù từng tầng dày đặc, không nhìn rõ sông núi ở phía dưới nữa rồi.
Bạch chấp sự đã phân phó kĩ càng, dặn dò bốn người bọn hắn chờ ở đây, bọn hắn tự nhiên cũng không dám đi lung tung, đều đứng chờ ở đây.
Ngoan ngoãn đợi nửa ngày ở quảng trường, từ bên trong không có bất cứ âm thanh nào truyền tới, trong lòng bốn người ai cũng kích động, vừa có chút nôn nóng. Bỗng nhiên một nam đệ tử mặc áo bào xanh lên tiếng trước, nhìn về phía ba người còn lại hỏi:
“Ha ha, chư vị sư đệ sư muội, Thanh Dương tông chúng ta có bốn đạo pháp thuật truyền thừa, danh chấn bốn phương, mỗi đạo truyền thừa đều là huyền công tuyệt thế, tu luyện thẳng tới Kim Đan. Nhưng mỗi phương pháp tu hành đều khác biệt, cần đi những hướng khác nhau, một khi đã quyết định thì không còn cơ hội để thay đổi đâu, các ngươi đã dự tính được mình học gì chưa?”
Nữ đệ tử xinh đẹp Thái Hợp Chân mở miệng cười một cái , nói:
“Vấn đề Trần sư huynh nói trước đó muội cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Thanh Dương Tứ Pháp theo thứ tự là Tử Khí Lưu Vân Quyết, Âm Dương Ngự Thần Quyết, Tiểu Thanh Mộng Thuật, Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật. Tử Khí Lưu Vân Quyết yêu cầu thiên phú cực kỳ cao, mà Âm Dương Ngự Thần Quyết thích hợp cho nam giới tu hành hơn, Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật thì tu luyện quá tốn kém tài nguyên, uy lực tuy mạnh nhưng người bình thường không tu luyện nổi, thích hợp với ta thì cũng chỉ có Tiểu Thanh Mộng Thuật mà thôi...”
Vương Tôn đứng bên cạnh cười nói:
“Tiểu Thanh Mộng Thuật thần diệu vô song, từng có một vị tiền bối của Thanh Dương tông thi triển thần thông này, khiến một nước trăm vạn người lâm vào mộng cảnh ba ngày ba đêm. Hợp sư tỷ có ánh mắt quả nhiên không tệ, ta cũng không biết lựa chọn gì, nhưng trước đó gia phụ đã gửi thư cho ta, dặn dò ta một lòng tu hành, không cần lo ngại tài nguyên, lần này ta quyết định chọn Tam Nguyên Ngự Kiếm Quyết!”
Vị đệ tử còn lại cũng mở miệng nói:
“Vương sư huynh là nhà hào phú, tất nhiên thích hợp tu luyện Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật, ta thì không có lựa chọn nào khác, nếu được truyền Âm Dương Ngự Thần Quyết thì đã hài lòng rồi. À còn Phương sư đệ đã có tính toán gì chưa?”
Thấy ánh mắt bọn hắn đều đổ dồn về mình, Phương Nguyên bất chợt ngẩn ngơ, thầm nghĩ: "Hỏng bét, mình quên mất việc này!"
Ba người còn lại thấy hắn đứng bất động như vậy cũng hiểu ra, Phương Nguyên trở thành người thứ tư thụ đạo, đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, không nói tới bọn hắn, nhìn dáng vẻ của Phương Nguyên, có lẽ ngay chính hắn cũng không ngờ tới, còn chưa chuẩn bị gì!
“Bốn người các ngươi, bước vào đây hết đi!”
Vào lúc này, bên trong cổ điện truyền đến một giọng nói ôn hòa, bốn ngươi bọn họ lập tức chỉnh đốn trang phục, bước vào trong.
Bên trong bầu không khí yên tĩnh, cách bố trí tương đối đơn giản, chỉ có một tượng thần đứng trước cửa, ngồi bên trong là một vị lão giả mặc áo gai.
“Bái kiến Truyền Pháp trưởng lão!”
Bốn người bọn họ đều khom mình hành lễ, sau đó ngồi xếp bằng trên bốn cái bồ đoàn được đặt sẵn trước mặt trưởng lão.
“Tiên pháp truyền thừa, liên quan con đường tu hành sau này của các ngươi. Từng lời từng chữ đều được tiền nhân tốn biết bao tâm huyết mà ngưng đúc, các ngươi đã bước lên Phi Vân sơn thụ đạo, chuyện quan trọng nhất là muốn truyền thừa tiên pháp nào, đã có sự chuẩn bị nào chưa?”
Lão giả mặc áo gai nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, bên trong hai mắt dường như ẩn chứa lực lượng có thể xem thấu lòng người.
Ba vị đệ tử kia cũng hết sức tập trung, vội vàng nói:
“Đệ tử đã chuẩn bị sẵn sàng!”
Phương Nguyên bất đắc dĩ, đành phải trả lời theo :
“Còn đệ tử... Xem như cũng có chuẩn bị một chút đi...”
Chương 92 Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết (1)
“Trần Hư, đệ tử Thanh Dương, xét thấy ngươi tu hành chăm chỉ, thiên tư lại không kém nên truyền cho ngươi Tử Khí Lưu Vân Quyết. Nhớ phải tu luyện khắc khổ!”
Lão giả áo xám không để ý đến việc trong lòng Phương Nguyên đang oán thầm, chỉ tập trung vào ngọc giản có chứa tư liệu về nhóm bốn đệ tử lên núi đợt này. Sau một lúc, hắn đánh ra một đạo ánh sáng nhập vào trán của Trần Hư. Trần Hư ngẩn người, không ngờ rằng tiên môn sẽ truyền cho mình loại huyền công này.
Dù sao bọn hắn chỉ là đệ tử, làm gì có quyền lựa chọn công pháp. Tất cả đều do tiên môn đánh giá khả năng của bọn hắn mà truyền công pháp phù hợp. Lúc trước bọn hắn thảo luận chỉ là nói chuyện phiếm giết thời gian mà thôi.
“Đa tạ trưởng lão!”
Trên mặt Trần Hư lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, hành lễ với trưởng lão truyền pháp.
“Ngươi hãy chọn một động phủ để tu luyện. Nếu có vấn đề gì nghi ngờ thì lão phu sẽ đích thân chỉ điểm ngươi!”
Lão giả áo xám phất tay áo lên, Trần Hư ngay lập tức biến mất, không rõ là đi nơi nào.
“Thái Hợp Chân, đệ tử Thanh Dương, ngươi vốn nhanh nhẹ, linh hoạt, trời sinh có mị cốt nên truyền cho ngươi Tiểu Thanh Mộng Thuật. Nhất định phải chăm chỉ tu luyện.”
Lão giả áo xám lại chọn ra một cái ngọc giản nữa, truyền vào giữa trán của nữ tử kiều mị tên là Thái Hợp Chân.
“Đa tạ trưởng lão!”
Thái Hợp Chân được như ý nguyện thì rất vui mừng, vội vàng bái tạ.
“Mau đi động phủ tu luyện đi.”
Lão giả áo xám lại vung tay lên, Thái Hợp Chân cũng biến mất.
“Vương Côn, đệ tử Thanh Dương, thiên tư của ngươi không kém, thông minh hơn người, chẳng qua tính tình chây lười, tu hành không chăm chỉ, nếu không thì ta đã thấy ngươi ở lần truyền đạo lần trước rồi!”
Lão giả áo xám nhìn về người trẻ tuổi anh tuấn đứng cạnh Phương Nguyên, cực kì nghiêm khắc răn dạy khiến người này đỏ bừng cả mặt, sau đó nói: “Lần này ta sẽ truyền cho ngươi Tử Khí Lưu Vân Quyết, nhớ phải chăm chỉ tu luyện.”
Nói xong thì truyền một đạo ánh sáng vào trán Vương Côn.
Vương Côn thấy thế thì ngẩn ngơ, vội nói:
“Đa tạ trưởng lão dạy dỗ, chỉ là đệ tử muốn học Tam Nguyên Ngự Kiếm…”
“Lão tổ nhà ngươi đã gửi ngọc giản cho ta nói rằng căn cốt của ngươi không phù hợp học Ngự Kiếm Thuật gì cả.”
Vương Côn còn chưa dứt lời thì trưởng lão đã vung tay lên làm hắn biến mất.
“Cuối cùng cũng đến lượt mình.”
Phương Nguyên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn vị trưởng lão này.
Trưởng lão kia cúi đầu đọc ngọc giản trong tay, sau một lúc lâu mới trầm giọng nói: “Phương Nguyên, đệ tử Thanh Dương, lão phu biết ngươi mới vào tiên môn không lâu, có thể vượt qua Tiên Bia Lục Vấn quả là hiếm có. Hơn nữa các chấp sự, thậm chí cả Vân sư huynh cũng khen ngợi ngươi không tiếc lời, điều này thể hiện thiên tư của ngươi không yếu. Trong Thanh Dương tứ pháp này ngươi có đặc biệt muốn học loại nào không?”
Với địa vị và tính tình của trưởng lão truyền pháp mà lại nói với mình những lời này làm cho Phương Nguyên cảm thấy được yêu mà sợ. Hắn nghiêm túc suy nghĩ một lát nói:
“Đệ tử chỉ do may mắn vượt qua Tiên Bia Lục Vấn, cho nên còn chưa kịp tìm hiểu Thanh Dương tứ pháp, không biết nên học cái gì!”
Trưởng lão thấy thế thì cười cười, nói:
“Thế thì ta sẽ giải thích cho ngươi kĩ hơn. Thanh Dương tứ pháp là căn cơ lập phái của tông ta. Mỗi loại đều có chỗ đặc biệt. Tử Khí Lưu Vân Quyết thì thổ nạp tử khí, điều khiển được mây mưa, biến hóa khôn lường. Âm Dương Ngự Thần Quyết điên đảo âm dương, luyện hồn hóa thần, hung mãnh đáng sợ. Tiểu Thanh Mộng Thuật huyễn hóa thiên địa, lớn mạnh thần hồn, khiến quỷ thần phải khiếp sợ. Còn Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật thì không cần phải bàn, chỉ bằng một kiếm có thể tung hoành vạn dặm, tu luyện đến mức cao thâm có thể lấy đầu kẻ thù ở ngoài ngàn dặm dễ như trở bàn tay.”
Phương Nguyên nghe xong mà hoa cả mắt, nhất thời khó mà lựa chọn được nên học loại nào.
Ở giai đoạn này, chọn công pháp phải cực kì cẩn trọng bởi nó ảnh hưởng đến căn cơ tu hành của hắn. Chọn được công pháp phù hợp sẽ khiến cho căn cơ được xây dựng vững chắc từ thời điểm Luyện Khí kì và tương lai tu luyện sẽ thuận lợi hơn. Vì thế đứng trước nhiều sự lựa chọn khiến hắn cảm thấy rất khó khăn.
Với tính cách của hắn, nếu có thể đồng thời tu luyện cả bốn loại huyền công là tốt nhất.
Chỉ tu luyện có một môn công pháp thì hơi thiếu…
“Ha ha, chẳng lẽ ngươi đang cảm thấy trong bốn loại huyền công này không có loại nào vừa ý mình?”
Vị truyền pháp trưởng lão kia dường như nhìn thấu sự băn khoăn của Phương Nguyên, nhẹ nhàng cười hỏi:
“Việc này cũng nằm trong dự liệu của chúng ta. Thực tế thì ta và Vân sư huynh đã chuẩn bị một loại truyền thừa khác dành cho ngươi!”
Lời này khiến Phương Nguyên bất ngờ, ngẩng đầu lên.
Chương 93 Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết (2)
“Vốn còn tưởng rằng phải nửa năm nữa mới cần đưa cho ngươi nhưng hóa ra lại phải thực hiện trước thời hạn.”
Truyền pháp trưởng lão không nói nhiều, chậm rãi đứng dậy, đi về phía sau bức tượng thần. Bức tượng này cao tầm ba trượng, được đúc bằng đồng, nhìn rất hung dữ. Lúc trước khi Phương Nguyên mới bước vào điện, nhìn thấy nó thì thấy hơi sợ hãi vì vị thần này mặt xanh nanh vàng, cực kì dữ tợn. Nhưng khi nhìn kĩ thì thấy khí chất của tượng thần rất yên tĩnh, hai đầu lông mày khiến người nhìn cảm nhận được cảm giác trách trời thương dân. Hai mắt của bức tượng hơi khép nhưng dường như nếu nó mở ra thì sẽ có hung thần giáng thế, máu tươi ngập ba vạn dặm, có thể hủy diệt cả một phần của thế giới.
Mà ở trong bàn tay của bức tượng này có một quyển trục trông rất cổ xưa.
Lão giả áo xám đi đến trước mặt tượng thần thì vái một cái, sau đó dùng tay lấy quyển trục đó xuống rồi trở về ngồi ở chỗ cũ, trầm giọng nói:
“Tiểu bối, ngươi có biết địa vị của Thanh Dương tông ta ở giới tu hành như thế nào không?”
Phương Nguyên nghe thế thì nao nao, thấp giọng nói:
“Thanh Dương tông là một trong ngũ đại tiên môn của Việt quốc, truyền thừa từ rất lâu đời…”
“Ha ha, không cần nói nữa, Thanh Dương tông chúng ta giờ đã xuống dốc, không còn ở cùng đẳng cấp với bốn phái kia.”
Trưởng lão mặc áo xám ngắt lời Phương Nguyên, tựa như hơi buồn rầu, khẽ lắc đầu, nói tiếp:
“Ngươi chỉ biết một phần mà thôi. Nhưng không biết ngươi đã từng nghe nói rằng Thanh Dương tông ta thành lập đã được mấy ngàn năm, thậm chí còn tồn tại qua lần kiếp nạn trước. Mà một ngàn năm trước chúng ta danh chấn cửu châu, kể cả xếp tại Vân châu rộng lớn cũng xứng đáng đứng đầu. Còn một Việt quốc nho nhỏ thì chúng ta chưa bao giờ quan tâm đến.”
“Cái này…”
Phương Nguyên nghe thế thì giật mình. Ngàn năm trước uy phong như thế, bây giờ thì lại thành ra như thế này…
“Tổ tiên của nhà nào mà chẳng từng rực rỡ?”
Trưởng lão mặc áo xám cũng không để ý đến phản ứng của Phương Nguyên, chậm rãi hỏi: “Ngươi có biết tại sao Thanh Dương tông lại xuống dốc?”
Phương Nguyên lắc đầu: “Đệ tử không biết.”
Trưởng lão mặc áo xám vỗ chiếc ngọc giản trong tay mình, thở dài: “Chính là vì nó!"
Sau đó, hắn tiếp tục nhìn Phương Nguyên, thần sắc ngưng trọng:
“Bây giờ bốn đạo truyền thừa của Thanh Dương tông mọi người đều biết. Nhưng hiếm người rõ rằng vốn dĩ tông ta không chỉ có bốn mà phải là năm đạo truyền thừa! Thanh Dương tông nhiều năm trước có thể xưng bá Vân châu, khiến thế gian cúi đầu chính là nhờ vào cái này: Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!”
Phương Nguyên nghe thế thì sững người: “Vậy bây giờ…”
Trưởng lão áo xám thở dài: “Đạo truyền thừa này bây giờ đã đứt gãy mất rồi!”
Hắn phủi phủi bụi trên quyển trục, nói:
“Mặc dù Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết này cường đại nhưng cũng cực kì khó tu luyện. Pháp môn trong đó biến hóa khó lường, uy lực khủng khiếp. Mỗi đời Thanh Dương tông trước kia đều có một vị đệ tử chân truyền tu luyện môn công pháp này, sau đó đời đời truyền lại. Sau khi tìm được truyền nhân sẽ ngưng tụ tất cả Huyền Hoàng khí của bản thân thành một sợi để truyền cho đời sau. Sau đó, truyền miệng tâm pháp, giúp đỡ tu hành để đời sau thuận lợi tu hành.”
“Mà Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết này truyền qua đời nay qua đời khác, cho đến một ngàn năm trước. Khi đó Thanh Dương tông gặp đại nạn, vị đệ tử chân truyền tu luyện công pháp này còn chưa kịp bồi dưỡng truyền nhân đã chết dưới tay kẻ địch. Từ đó, tông ta chỉ còn truyền lại pháp môn này nhưng chưa có ai luyện thành Huyền Hoàng khí…”
Nói đến chỗ này, trưởng lão áo xám tiếc hận vô cùng, tựa như rất tiếc nuối: “Không có Huyền Hoàng khí của đời trước truyền lại, không có khả năng tu luyện thành công môn công pháp này!”
Phương Nguyên nghe thế thì nhíu mày.
Trưởng lão áo xám nói rằng việc tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết hoàn toàn dựa vào Huyền Hoàng khí mà tiền bối truyền lại. Nhưng mà người đầu tiên luyện thành cũng không có Huyền Hoàng khí của đời trước truyền lại mà vẫn tu luyện thành công đó thôi. Vì sao người đời sau lại không thể luyện thành?
“Trên lý luận là có thể!”
Trưởng lão áo xám nghe thế thì cười khổ:
“Thế nhưng đấy chỉ là trên lý thuyết mà thôi. Sau khi truyền thừa bị đoạn tuyệt thì chúng ta đã lựa chọn rất nhiều đệ tử tu luyện môn công pháp này nhưng tất cả đều thất bại. Người đi được xa nhất là một vị đệ tử chân truyền ba trăm năm trước. Người này được toàn bộ trưởng lão của Thanh Dương tông hỗ trợ, dồn tài nguyên cho hắn tu luyện. Mà lúc đầu hắn tu luyện tiến triển rất nhanh nhưng về sau lúc sắp tu luyện đến tầng ba thì thất bại. Từ đó về sau chúng ta đều cảm thấy chán nản, cảm thấy không thể tái hiện được môn công pháp này trên đời nữa!”
“Thế gian sao lại có truyền thừa huyền ảo đến thế?”
Phương Nguyên nghe thế thì trầm tư rất lâu, chợt nghĩ ra một chuyện, ngẩng đầu lên hỏi:
“Trưởng lão nói cái này cho ta là vì…”
“Chắc ngươi cũng hiểu được…”
Trưởng lão áo xám thở dài, nhìn về phía Phương Nguyên, nói: “Từ sau khi ngươi nhập môn, dù là Vân sư huynh hay các vị chấp sự đều cho rằng thiên tư của ngươi rất hiếm thấy. Vì thế chúng ta hi vọng ngươi có thể thử tu luyện truyền thừa này một lần!”
Chương 94 Thanh Dương đệ ngũ pháp (1)
“Đệ tử muốn xem thử đạo truyền thừa này một chút...”
Lời nói của trưởng lão mặc hôi bào khiến tâm tình Phương Nguyên có chút rung động.
Nghe vị trưởng lão này nói Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết có tiên uy vô cùng làm hắn có chút động tâm, nhưng việc nhiều người đã thử và thất bại cũng làm hắn hơi lo lắng, trong lòng suy tính đi tính lại một hồi lâu, cuối cùng sự háo thắng vốn có trong bản thân hắn lại bộc phát.
Người khác tu luyện không thành, chưa chắc hắn tu luyện không thành.
Mà trong lòng hắn cũng đã có lựa chọn cho riêng mình, với lại vì sợ gian nan, mà chọn cái dễ để làm cũng không phải là tính cách của hắn. Bởi vậy hắn trầm mặc một hồi lâu, dứt khoát ngẩng đầu lên, trầm giọng hỏi.
“Tất nhiên là được!”
Trưởng lão mặc hôi bào cười cười, cầm quyển trục đưa cho Phương Nguyên.
Hắn đương nhiên không tin rằng một tên tiểu bối mới tu hành mấy tháng như Phương Nguyên nhìn ra được gì trong đó, chắc hắn còn đang do dự mà thôi!
Phương Nguyên trịnh trọng nhận lấy quyển trục, chậm rãi mở ra. Quyển trục này chất liệu không phải giấy cũng không phải lụa, giống như được luyện chế từ một loại da thú nào đó, nhưng chỉ cần nhìn qua thôi có thể thấy lai lịch của nó vô cùng lâu đời, ở bên trong ghi lít nha lít nhít rất nhiều văn tự, nhìn kỹ lại thì giống như ghi chép về cách tu luyện một đạo pháp môn, đều viết bằng từ ngữ cổ xưa, sau khi đọc còn có chút khó hiểu không thông.
Nhưng sau khi Phương Nguyên xem xong, ngược lại có chút yên tâm.
Loại pháp môn tu luyện như vậy có thể dùng Thiên Diễn Chi Thuật thôi diễn, thế thì hắn cũng không còn lo lắng gì nữa.
Thế là sau một lúc lâu, hắn đóng quyển trục lại, chân thành nói:
“Đệ tử nguyện ý thử một lần!”
Trưởng lão mặc hôi bào còn rất nhiều lời chuẩn bị chưa kịp nói, lại không nghĩ rằng Phương Nguyên đáp ứng nhanh như vậy, nhất thời có chút lo lắng, nói:
“Ngươi cần phải nghĩ kỹ một chút, một khi đã đưa ra lựa chọn, không thể tùy ý sửa lại đâu...”
Phương Nguyên khẽ trầm mặc một chút, nhất quyết nói: “Đệ tử đã nghĩ kỹ!”
“Ha ha, tốt, tốt, tốt!”
Trưởng lão nghe như vậy, bộ mặt có chút phiền muộn cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười, khẽ gật đầu, sau đó thần sắc trở nên vô cùng nghiêm túc, nặng nề mở miệng nói:
“Thanh Dương đệ tử Phương Nguyên, niệm tình ngươi thiên tư thông minh, tu hành cần cù, đặc biệt ban thưởng cho ngươi đệ ngũ pháp của Thanh Dương, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, mong ngươi chăm chỉ nghiên cứu, không được lười biếng, tu luyện có ngày thành tựu, cũng là may mắn của ngươi và là may mắn của Thanh Dương tông chúng ta!”
“Đệ tử thụ giáo!”
Phương Nguyên cúi người hành lễ, trầm giọng đáp ứng.
Trưởng lão nhẹ nhõm thở dài, đứng dậy dẫn Phương Nguyên ra bên ngoài cổ điện, phía trước có một toà động phủ, lại cười nói:
“Đệ tử tiên môn tiến nhập Phi Vân sơn truyền pháp, bình thường cũng phải tốn nửa năm, vừa tu luyện huyền công, vừa cần tu vi của các ngươi đột phá tới Luyện Khí tầng bốn, pháp lực đủ hùng hậu, căn cơ vững chắc, thứ hai, bước đầu tu luyện huyền công phi thường gian nan, cần lão phu ở đây quan sát, thậm chí phải xuất thủ tương trợ. Sau khi các ngươi tu luyện đến bước nhập môn, mới có thể cho các ngươi xuống núi tự tu luyện!”
“Nhưng mà trường hợp của ngươi khác với những người còn lại, tu vi đột phá tới Luyện Khí tầng bốn thì ta có thể hướng dẫn, lão phu đều sẽ truyền thụ cho ngươi tất cả tài nguyên và tâm pháp luyện khí. Nhưng mà cách tu hành Huyền Hoàng Nhất Khí thì lão phu lại không thể giúp ngươi, ngươi chỉ có thể tự mình mò mẫm tu luyện, nhưng nếu không hiểu điều gì có thể tới hỏi lão phu, cũng có thể đến hỏi Vân trưởng lão hoặc các vị chấp sự, thậm chí ngay cả tông chủ ngươi cũng có thể hỏi. Nói tóm lại một khi ngươi lựa chọn pháp môn này thì sẽ gánh trọng trách vực dậy Thanh Dương tông, mọi người trong tiên môn, bất luận là ai cũng sẽ dùng toàn lực trợ giúp ngươi!”
Phương Nguyên ngoan ngoãn đáp ứng, trưởng lão mặc hôi bào đã sớm chuẩn bị xong tất cả tài nguyên và một quyển sách nhỏ cho hắn. Một là tất cả đồ vật tu hành cần thiết để hắn đột phá Luyện Khí tầng bốn, hai là một quyển sách ghi chép tâm đắc tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, quyển sách nhỏ này chính là vật mà vị đệ tử 300 năm trước thiếu chút nữa tu luyện thành công Huyền Hoàng Nhất Khí lưu lại, đối với Phương Nguyên lúc này mà nói là rất trân quý.
“Trong nửa năm, lão phu cũng sẽ tọa trấn ở đây. Có gì thắc mắc, chỉ cần cất giọng gọi ta là được!”
Trưởng lão lại dặn dò hắn một phen, rồi mới hài lòng thả Phương Nguyên về động phủ của hắn.
Sau khi Phương Nguyên trở về động phủ của mình, hắn bắt đầu ngồi xếp bằng âm thầm suy nghĩ: "Việc cấp bách lúc này chính là phải nhanh chóng đột phá Luyện Khí tầng bốn, sau đó mới bắt đầu tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết. Trước tiên ta cứ thử tu luyện xem có ngộ ra được phần nào không, nếu không thì ta sử dụng Thiên Diễn Chi Thuật để thôi diễn. Bất kỳ pháp môn nào có hi vọng tu luyện thành công thì Thiên Diễn Chi Thuật đều thôi diễn ra được, nếu ngay cả Thiên Diễn Chi Thuật còn không có tác dụng, vậy thì Huyền Hoàng chi khí cũng không có khả năng tu luyện thành công. Nếu như thế thì ta cũng không phí thời gian tu luyện làm gì, đổi sang tu luyện truyền thừa khác là được rồi!"
Tính cách của hắn trước giờ không phải loại mãng phu nóng vội, sự tình về sau cũng đã tính toán qua trong đầu.
Chỉ là hắn không biết, vào thời điểm hắn tiếp nhận đạo truyền thừa thứ năm, tiến vào động phủ bắt đầu tu hành, thì lúc này trong Thanh Dương tông ở một tòa cổ điện, mấy vị chấp sự người ngồi người đứng, đang sôi nổi bàn luận về hắn...
“Vừa rồi ta nghe nói, đứa bé kia đã đáp ứng tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!”
Bạch chấp sự nhận được ngọc giản truyền tới, liền thở dài một tiếng, nhìn mấy vị chấp sự khác nói ra.
“Ai, đáng tiếc...”
Chương 95 Thanh Dương đệ ngũ pháp (2)
Ô chấp sự khẽ lắc đầu , nói:
“Đứa bé này đúng là thông minh bất phàm, lại siêng năng chăm chỉ, thật là một mầm mống tốt, chỉ cần tập trung bồi dưỡng thì thành tựu tuyệt đối không dưới ta hay ngươi, thậm chí có hi vọng đột phá đến Kim Đan. Nhưng con đường mà hắn lựa chọn lại vô cùng bấp bênh, thậm chí...”
Hắn cười khổ một tiếng, nói tiếp:
“Chín phần có nguy cơ chết yểu rồi!”
“Chuyện này còn chưa chắc, ngộ nhỡ hắn có thể tu hành được thì sao?”
Trần chấp sự cười nói.
“Ha ha, nếu Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết có thể dễ dàng tu luyện thành công như vậy thì nó cũng không xứng đứng đầu Thanh Dương Ngũ Pháp đâu!”
Tôn chấp sự có chút bất mãn hừ một tiếng, nói:
“Hơn một ngàn năm nay, có biết bao nhiêu hạt giống tốt chết yểu vì tu luyện pháp môn này rồi? Vậy mà các trưởng lão còn không buông tha! Đứa bé kia có tố chất rất khá, tập trung bồi dưỡng thêm chút nữa thì tương lai chắc chắn sẽ trở thành một vị Đại Trận Sư. Nhưng bây giờ đều xong hết rồi, chắc hẳn hắn còn chưa biết, một khi bắt đầu tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, trừ phi tu luyện thành công, còn không thì chẳng thể nào mà đổi sang tu luyện truyền thừa khác.”
“Ngươi nói vậy cũng không được!”
Bạch chấp sự vốn trầm mặc từ nãy đến giờ, thản nhiên nói:
“Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đúng là đứng đầu Thanh Dương Ngũ Pháp, uy lực vô cùng mạnh mẽ, một khi tu luyện thành công vô cùng lợi hại. Các trưởng lão cũng vì lí do này mới một mực không muốn từ bỏ đạo truyền thừa này. Dù sao, hạt giống tốt trong tiên môn cũng không thiếu, Phương Nguyên đúng là kiệt xuất, nhưng nếu so sánh cùng mấy vị đệ tử chân truyền kia thì sợ rằng ưu thế cũng không hơn bao nhiêu. Các trưởng lão vì mong muốn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết một lần nữa làm rạng danh Thanh Dương, ngay cả tính mạng của mình cũng có thể bỏ ra, huống chi chỉ hi sinh một vài tiểu bối...”
Nói đến đây thì hắn dừng lại, nhưng mà mấy vị chấp sự khác cũng hiểu.
Bọn hắn đúng là tiếc nuối tài năng của Phương Nguyên sẽ bị vùi dập, nhưng dưới góc nhìn của mấy vị trưởng lão, cho dù hi sinh một mầm mống tốt, đổi lấy một cơ hội nhỏ nho cho Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết tái xuất thì cũng vô cùng đáng giá rồi...
Nói đi cũng phải nói lại, Phương Nguyên có được cơ hội này cũng là do trưởng lão coi trọng hắn.
Tiên môn cùng Phương Nguyên không thù không oán, các trưởng lão càng không vướng mắc gì với hắn, sẽ không vô duyên vô cớ mà đẩy hắn vào con đường chết!
Bọn họ chọn trúng hắn là bởi vì những trưởng lão này tin rằng hắn có thể tu luyện thành công!
Mặc dù, khả năng này có thể không cao!
“Ha ha, kỳ thật từ lúc tiểu Phương Nguyên nhập môn, các trưởng lão đã để mắt tới hắn rồi. Một vị tạp dịch mà vừa có thể nghĩ tới biện pháp kiếm tài nguyên, vừa tu hành, chỉ trong vòng một năm mà tu vi đã đạt tới Luyện Khí tầng ba, có thể thấy được tính cách hắn vô cùng cần cù, lại tự mình lĩnh ngộ kiếm đạo, dựa vào mấy kiếm thức rách nát mà luyện được một môn kiếm đạo cũng coi như không tệ, có thể thấy ngộ tính cũng vô cùng cao. Một tài năng hiếm thấy như vậy, có khi có hi vọng tu luyện thành công Huyền Hoàng Nhất Khí pháp...”
“Không sai, danh ngạch thứ tư của Tiên Bia Lục Vấn lần này kỳ thật chính là Vân trưởng lão đặc biệt lưu lại cho hắn, cố tình tăng độ khó ở cửa bói toán một chút, ý muốn khảo nghiệm hắn xem, mà quả nhiên hắn không có để Vân trưởng lão thất vọng, thành công mỹ mãn vượt qua Tiên Bia Lục Vấn!”
Mấy vị chấp sự đàm luận với nhau, cũng dần dần cảm thấy nguyên nhân của chuyện này đã sớm được sắp đặt trước.
“Thôi, thôi, việc đã đến nước này có nhiều lời cũng vô ích, để xem tương lai có thể giúp được gì cho hắn không!”
Tôn chấp sự không muốn nhiều lời nữa, chậm rãi đứng dậy, cầm thẻ tre của mình bước ra ngoài.
Chuyện này, đối với Phương Nguyên là đại sự, còn với tiên môn dù sao vẫn chỉ là một chuyện nho nhỏ mà thôi.
"Luyện Khí tầng ba tu luyện đến tầng bốn cũng là một cánh cửa rất khó đột phá trong giới tu hành, nhưng mà tiên môn cũng rất hào phóng đối với mình, đã chuẩn bị đầy đủ tâm pháp Luyện Khí cùng tài nguyên. Mấy vật này đều đáng giá ngàn vàng đó nha..."
Ngồi xếp bằng trong động phủ, Phương Nguyên nhìn bình Thanh Linh Tán trước mặt, trầm giọng thở dài.
Bây giờ tu vi của hắn đã đạt đến Luyện Khí tầng ba đại viên mãn, việc đột phá cũng nhẹ nhàng, nhưng mà hắn cũng vô cùng cẩn thận, pháp lực lưu chuyển, sau khi đã chuẩn bị một cách kĩ càng mới phục dụng một giọt Thanh Linh Tán, sau đó vận chuyển pháp lực, đợi cho dược tính phát tán, pháp lực trong cơ thể sớm đã đạt đến cực hạn, liền có dấu hiệu đột phá.
Chỉ cần mỗi ngày phục dụng một giọt Thanh Linh Tán, từng li từng tí đánh thẳng vào cực hạn của mình.
Bảy ngày sau, sau khi hắn chuẩn bị tất cả kĩ càng, mới thúc dục tâm thần, pháp lực đột nhiên trùng kích. Sau chốc lát hắn chỉ cảm thấy nhục thân giống như đang đột phá cấm chế nào đó, nóng hừng hực như có dòng nước nóng chảy quanh thân, pháp lực đều tràn vào kinh mạch.
"Hô..."
Hắn hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy khắp thiên địa, linh khí vô cùng vô tận đều tràn vào thân mình hóa thành pháp lực của hắn.
"Cuối cùng cũng đột phá Luyện Khí tầng bốn!"
Đối với kết quả này, đều nằm trong dự liệu của hắn, Phương Nguyên cũng không quá mức hưng phấn.
Hắn chỉ là bình thản tĩnh khí, cầm lấy quyển trục bên cạnh từ từ mở ra xem xét một hồi lâu, cười nhạt nói: "Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết uy lực mạnh thật, nhưng độ khó khi tu luyện lại cũng là bậc nhất, đúng là trên thế gian cái gì cũng có cái giá của nó!"