-
Cho dù hiện giờ ngươi đã tu thành thế giới thì sao, cho dù ngươi có thể khởi động một vùng trời thì thế nào. Lúc trước ta chinh chiến Hoàn Vũ, cho dù là thế giới đầy đủ cũng không biết cắn nuốt bao nhiêu rồi, tàn pháp này của ngươi cũng ngăn lại ta?
Còn không đợi Phương Nguyên suy nghĩ cẩn thận mấy vấn đề, tồn tại trong mây đen đã lớn tiếng kêu to. Thanh âm này vang lên, ma tức hắc ám vô tận xung quanh đều điên cuồng khởi động, nhiệt độ cũng dâng cao. Từ trước nhìn lại, ma tức hắc ám trên cả vùng loạn nha này giống như một ngọn lửa bình thường, hiện giờ hóa thành ngọn lửa chân chính, không chỉ bắt đầu bùng lên rực lửa, nhiệt độ xung quanh cũng không ngừng tăng cao, giống như bọn họ từ sao trời băng hàn cực độ đột nhiên rơi lên nham thạch nóng chảy trên nền đất…
Trên pháp thuyền này, có rất nhiều sinh linh Di tộc thiên đình chịu không nổi lực lượng này, thân thể bắt đầu không ngừng hòa tan. Tộc trưởng Cam Kì thấy cảnh tượng này, nhịn không được, lỗ mũi phun khí, hét lớn:
- Liều mạng với ngươi!
Muốn nhảy ra ngoài.
Phương Nguyên kéo lấy tộc trưởng Cam Kì:
- Còn chưa đến lúc liều mạng!
Tộc trưởng Cam Kì lập tức không cam lòng nhẫn nhịn. Vài lần muốn đi tìm chết, đều bị Phương Nguyên ngăn cản, khiến hắn hơi uất ức.
Phương Nguyên lại bước ra pháp thuyền, hoàn toàn bất chấp bảo lưu pháp lực, thân hình bay cao, đại tán trên đỉnh đầu cũng khuếch tán theo, hóa thành một thế giới bao vây pháp thuyền, cũng ngăn cách cực nóng bên ngoài, đồng dạng trầm giọng quát:
- Vị tiền bối này, mong hãy thu tay, cho dù muốn đánh, cũng chờ chúng ta hỏi mấy vấn đề rồi mới đánh!
- Ha ha, hỏi vấn đề?
Tồn tại trong mây đen lại cười to, mang theo ý điên:
- Đã tới lúc này rồi, ngươi còn hỏi vấn đề gì?
Tuy nói như thế nhưng xuống tay tuyệt không chậm, nhiệt độ xung quanh đang điên cuồng tăng lên.
Phương Nguyên nhíu chặt mày, trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không biết nên hỏi vấn đề gì thì mới hỏi đúng vấn đề.
May mắn tiếng Giao Long vang lên lúc này, hét lớn sốt ruột:
- Ngươi không phải nhận ra ta sao, ta đến tột cùng là ai?
Khi nói chuyện, nó vọt lên, điều khiển pháp tắc vô cùng, giúp đỡ Phương Nguyên khởi động thế giới này.
Tồn tại trong mây đen dường như hơi tức giận, hoặc cảm giác hoang đường, kêu to lên:
- Năm đó ngươi cố ý muốn hạ giới, ta đau khổ khuyên ngươi, ngươi không chịu nghe theo, ngược lại cùng tên ngạo mạn kia cướp tiên triện của ta. Hiện giờ ngươi gặp báo ứng, lại biến thành bộ dáng kỳ quái như vậy. Ha ha ha, ngươi đáng đời lắm, còn có mặt mũi hỏi ta ngươi là ai? Tồn tại hùng tâm tráng chí, canh gác tuyệt đồ mười vạn năm, ý chí vẫn vững vàng không đổi năm đó đi đâu rồi? Ngươi không phải vô luận dạt trình độ gì cũng sẽ không quên sơ tâm của mình sao? Ngươi không phải nhất định muốn nghênh đón ánh rạng động sao? Hiện giờ, ngươi làm sao ngay cả mình là ai cũng không nhớ rõ?
Khi thanh âm vang lên, nó càng trở nên cuồng bạo.
Bỗng nhiên sương đen tập kích, hóa thành một ngọn lửa màu đen bập bùng, nhiệt độ xung quanh càng lúc càng cao. Ngay cả một phương thế giới Phương Nguyên khởi động, bên ngoài cũng dần dần hòa tan, đến nỗi Phương Nguyên phải không ngừng co rút kích thước của thế giới này, mới có thể mạnh mẽ chống đỡ một phương thế giới này, bảo vệ một phương thế giới này, nhưng tiêu hao pháp lực lại càng lúc càng nhanh.
Khi ngọn lửa màu đen vô tận kia xuất hiện, hư không xung quanh trở nên loãng đi, lộ ra chân thân tồn tại trong mây đen, lại là một con Chu Tước thật lớn, hiện giờ đã hoàn toàn hóa thành bộ dáng ma vật hắc ám. Toàn thân rách tung tóe, khắp nơi lộ ra xương trắng, tất cả ngọn lửa màu đen đều bám lên tàn khu của nó, khiến nó giống như hung thần.
Nó bay giữa không trung, lạnh lùng nhìn xuống, mỗi một sinh linh đều trở nên vô cùng nhỏ bé trước mặt nó.
Trong hốc mắt giống tòa núi lửa, đang bùng lên ánh ma trơi, hiển lộ điên cuồng của nó.
Thấy được tồn tại này, cho dù là Phương Nguyên cũng cả kinh.
Hiện giờ hắn đã luyện ra một phương thế giới, có thể sinh ra pháp tắc vô tận, có thể điều khiển pháp tắc vô tận, có thể tạo ra một vùng thế giới. Vô luận thế nào, đây đều đã đạt được đến đỉnh của con đường tu hành. Nhưng khi hắn nhìn thấy sinh linh này, vẫn không nhịn được cả kinh trong lòng. Hắn cảm giác được cảnh giới của đối phương mạnh hơn mình rất nhiều…
Trong hệ thống tu hành, căn bản không tìm thấy tồn tại mạnh hơn mình.
Giải thích duy nhất là sinh linh căn bản không phải tồn tại ở đây, nó được lưu lại từ thời điểm rất xa xôi, ở quá khứ xa xôi, nó là cường giả một phương, đạt đến cảnh giới đáng sợ, vượt xa mình.
Thời đại như vậy, Phương Nguyên từng nhìn thấy trên tấm bia đá.
Thời điểm Đại Tiên Giới huy hoàng nhất, khi đó hệ thống tu hành của Đại Tiên Giới căn bản không phải tu sĩ Thiên Nguyên có thể tưởng tượng.
Từ lúc hai người Đế Huyền và Đế Hoàng đại chiến, đã thôi diễn ra đại cảnh giới mới.
Siêu Thoát Cảnh!
Đó là cảnh giới vượt qua Đại Thừa, tiến vào cảnh giới thần thông mới.
Đó là tồn tại có cảnh giới siêu thoát, Đại Tiên Giới mới có thể uy hiếp Hoàn Vũ, nhất thống Tam Thập Tam Thiên!
Mà đối phương, cũng chỉ có thể là tồn tại đạt tới hoặc chạm tới cảnh giới siêu việt mới có thể tạo áp lực cho mình lớn như vậy.
Chương 1827 Pháp tắc hiển hóa, bất hủ phong ma (1)
Bởi vì cảnh giới Siêu Thoát kia đã là cảnh giới bất hủ,thậm chí vượt lên Siêu Thoát, bên ngoài thiên địa, trường sinh cửu thị, bất tử bất hủ, đạt đến cảnh giới này, đã có tư cách tự xưng đồng huy cùng nhật nguyệt, vĩnh viễn không chết.
Bạch Cốt Chu Tước này, đương nhiên không phải vẫn còn ở cảnh giới Siêu Thoát.
Có thể nhìn ra, nó bị ma tức hắc ám ăn mòn, lực lượng giảm mạnh, nhưng có lẽ bởi vì từng đạt cảnh giới kia, cho nên hiện giờ cho dù biến thành loại quỷ quái yêu ma này vẫn có thể tạo áp lực đáng sợ với Phương Nguyên…
“Rầm rầm…”
Phương Nguyên không bảo tồn lực lượng, diễn động pháp lực bản thân đến cực hạn. Pháp tắc vô tận trên đỉnh đầu, thế giới chân thật hơn, bảo vệ hết thảy. Đối mặt với tồn tại đáng sợ này, mà còn bảo tồn lực lượng, vậy mới là muốn chết.
- Ha ha, tiên pháp Đế Thị, tự mình bất phàm, nhưng bộ dáng này của ngươi thì có năng lực gì chứ?
Bạch Cốt Chu Tước cười to, vung vẫy lợi trảo bạch cốt, hung hăng cào lên đỉnh đầu Phương Nguyên, ngọn lửa màu đen vô tận trên người đều vọt đến, giống như mưa trời bao vây bên ngoài thế giới của Phương Nguyên, từng giọt từng dòng dung hóa thế giới này từng chút một.
Tuy nó trông có vẻ điên nhưng vẫn nhìn ra chỗ sơ hở của Phương Nguyên này.
Phương Nguyên tạo ra thế giới kia, gần như lập ra nơi bất bại, muốn đánh bại Phương Nguyên lúc này, hoặc tìm kiếm một loại lực lượng có thể xé rách thế giới, giống như một kiếm lúc trước của Kiếm Si Thanh Dương, hoặc là tiêu hao hết lực lượng căn nguyên của Phương Nguyên. Dù sao Phương Nguyên lúc này không thể trực tiếp cắn nuốt ma tức hắc ám, pháp lực không được bồi bổ.
Bạch Cốt Chu Tước này không có lực lượng của Kiếm Si nhưng nó lại nhìn ra nhược điểm Phương Nguyên không thể bồi bổ pháp lực.
“Cạch cạch…”
Dưới lực lượng khôn cùng, thế giới của Phương Nguyên mơ hồ bắt đầu biến hình. Trong thế giới hắn khởi động, một pháp thuyền thật lớn cũng bắt đầu bị bóp méo, hóa thành bộ dáng sắt vụn. Phía trên pháp thuyền, sinh linh Di tộc Thiên Đình tu vi thực lực thấp đã không thể chống đỡ, bị pháp thuyền méo mó đè chết, phát ra tiếng hét bi thảm.
Bọn họ tự nhiên không sợ chết, ngược lại chờ mong tử vong.
Nhưng Tiên Đế lưu lại Đế Mệnh trong chỗ sâu thần hồn của bọn họ, khiến bọn họ nguyện ý vì chiến mà chết, mà không phải đi tìm chết vô duyên cớ.
Sắc mặt Phương Nguyên xanh mét, nhíu mày, cảm giác áp lực vô tận.
Hắn biết mình nên bỏ chạy, bởi vì nếu tiếp tục, bản thân chắc chắn phải thua. Nhưng nếu mình chạy trốn, muốn thoát khỏi khu vực hư không Bạch Cốt Chu Tước bày ra, vậy phải ngưng luyện vùng thế giới của mình đến cực điểm. Nhưng tới lúc đó, bản thân chỉ có thể cam đoan mình trốn thoát được, còn nhân mã Di tộc Thiên Đình trên pháp thuyền này, Lữ Tâm Dao, thậm chí Giao Long, dưới tình huống như vậy, chỉ có thể để bọn họ lưu lại chờ chết, làm sao có thể lựa chọn như vậy?
- Con mẹ nó…
Nhận ra căng thẳng của thế lực xung quanh, vẻ mặt Giao Long thống khổ, mắng to:
- Con tặc điểu kia, ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, vậy ngươi phải nói rõ a, ngươi phải hiểu được cần nói cho Ma Ngang gia gia ta, ta con mẹ nó đến tột cùng là ai hả?
- Ngươi là ai?
Bạch Cốt Chu Tước kia điên điên khùng khùng, giống như phẫn nộ vô cùng vô tận:
- Ta đã nói với ngươi nhiều như vậy, ngươi vẫn không nhớ ra ta là ai. Lúc trước bốn người chúng ta thay bộ tộc Đế Thị bảo hộ đạo trì Hồng Mông nhiều năm như vậy, bốn người chúng ta cộng tham tạo hóa, theo đuổi siêu thoát nhiều năm như vậy, lý niệm chúng ta bất đồng, đấu với nhau nhiều năm như vậy trong thế giới tàn phá, ngươi còn hỏi ta là ai?
- Ma Ngang thái tử, năm đó chính là do ngươi và tên ngạo mạn kia kiên trì, chúng ta mới không có chỗ chạy trốn trước lúc đại tai biến. Chính là các ngươi hại bốn người chúng ta rơi vào bộ dáng thê thảm như vậy, ngươi còn mặt mũi hỏi ta là ai?
Rầm rầm rầm.
Bạch Cốt Chu Tước vô cùng phẫn nộ, vọt xuống nhanh cực điểm, bạch cốt trảo thật lớn không ngừng vỗ lên vùng thế giới Phương Nguyên khởi động, khiến pháp lực xung quanh Phương Nguyên tiêu hao nhanh đến đáng sợ, giống như người cầm trong tay tấm chắn, bảo vệ mình và người phía sau mình, đón lấy đòn nghiêm trọng của đối phương, lúc nhất thời thì không tổn thương được nhưng cuối cùng vẫn sẽ có lúc tận lực. Tới lúc đó, vô luận là mình hay là người phía sau mình đều chỉ có đường chết.
- Ta…
Khi nghe Bạch Cốt Chu Tước kia điên cuồng nói, Giao Long cũng tức giận rống lớn:
- Ta…
Sau đó hẳn trở nên chán chường, thất hồn lạc phách nhìn Phương Nguyên:
- Ta vẫn không nghĩ ra mình đến tột cùng là ai…
- Muốn biết ngươi là ai, chỉ có một biện pháp…
Giao Long Ma Ngang vẫn đang không rõ mình là ai, đầu cũng sắp nổ tung, vẻ mặt buồn rầu và phẫn nộ, nhưng Phương Nguyên đã nghe ra rất nhiều thứ trong lời nói của Bạch Cốt Chu Tước, càng mấu chốt là hắn rõ ràng cảm nhận được sát ý nóng rực từ trên người Bạch Cốt Chu Tước. Bên ngoài một vùng thế giới mình khởi động, áp lực chư bàn đã muốn đạt đến cực mạnh, không thể tiếp tục kéo dài.
Giao Long còn đang ngây ngốc, nghe lời nói của Phương Nguyên, ngạc nhiên ngẩng đầu:
- Cái gì?
Phương Nguyên hiện giờ chống đỡ cả một thế giới, tiếp nhận áp lực vô tận Chu Tước đánh ập xuống, pháp lực một thân cũng cuồn cuộn mất đi, vẻ mặt hắn lành lạnh, sát khí tràn ngập mở miệng:
Chương 1828 Pháp tắc hiển hóa, bất hủ phong ma (2)
- Bắt lấy kẻ điên này, bắt hắn nói cho ngươi!
Khi nói đến đây, tay trái hắn bỗng dâng lên một pháp ấn, vẽ một đường trước người.
Lôi quang bùng nổ, vô cùng chói mắt, một con Chu Tước trên người quấn quanh Cửu Long Ly Hỏa xuất hiện trước người hắn, lúc đầu chỉ có kích thước nắm tay, nhưng theo tâm niệm của hắn, phóng thẳng ra thiên ngoại, bắt lấy con Bạch Cốt Chu Tước. Càng xa Phương Nguyên, con Chu Tước này càng lớn, cuối cùng, hóa thành một con Hỏa Chu Tước giống như núi lớn, hung hăng chộp lên quỷ hỏa trong mắt Bạch Cốt Chu Tước.
- Ngươi hóa ra bóng dáng của ta, ngược lại tiến công tập kích ta?
Ly Hỏa Chu Tước trải qua Phương Nguyên luyện hóa đã lâu, lực lượng đã không còn tầm thường, là cao thủ Hóa Thần đỉnh phong, không ai chịu nổi một kích của Hỏa Chu Tước này. Nhưng Bạch Cốt Chu Tước, cũng không biết là vì điên rồi, hay quá mức hung ác điên cuồng, vậy mà tiếp tục kiên trì, miễn cưỡng để con Ly Hỏa Chu Tước này đụng lên trước người mình, sau đó thanh âm trở nên quỷ dị mà lành lạnh:
- Truyền nhân Đế thị, ngươi đang trào phúng ta sao? Sai lầm huyết mạch Đế thị các ngươi phạm phải lại để chúng ta gánh vác, còn ngươi, lại muốn dùng phương pháp này trào phúng ta?
Tiếng cười lớn khặc khặc, nó co rút ngọn lửa màu đen xung quanh, cuốn thẳng đến Ly Hỏa Chu Tước.
Hắc diễm cuồn cuộn kia, bao vây tất cả tử diễm sáng chói quanh thân Ly Hỏa Chu Tước, rồi sau đó luyện hóa từng chút một, cuối cùng lại khiến con Ly Hỏa Chu Tước dần hóa thành tro bụi, cả người Chu Tước cũng đang hòa tan…
Lấy hỏa luyện hóa, ma diễm Bạch Cốt Chu Tước này nắm giữ rõ ràng mạnh hơn Ly Hỏa Chu Tước vô số lần. Nhưng thừa dịp cơ hội này, Phương Nguyên đột nhiên thu hồi thế giới khởi động xung quanh, giống như thanh ảnh, trong chốc lát xuất hiện trước người Bạch Cốt Chu Tước, thế giới biến ảo hóa thành một thanh kiếm trong tay hắn, giống như lưu tinh trảm xuống.
Một chốc, vẻ mặt hắn âm lãnh như kiếm.
Không riêng gì Giao Long muốn biết mình là ai, chỉ có một biện pháp này. Chúng tu cả chiến trường muốn sống sót cũng chỉ có một biện pháp.
Nếu để con Bạch Cốt Chu Tước này tùy ý làm chuyện độc ác, vậy chúng tu trong chiến trường, ngoài Phương Nguyên, ai cũng không thể còn sống rời đi. Cho nên muốn che chở tính mạng mọi người trước mặt con Bạch Cốt Chu Tước này, vậy chỉ có một cách, không tiếc hết thảy, chém giết quái vật!
- Bá!
Kiếm trong tay Phương Nguyên vốn từ một thế giới ngưng luyện thành, uy năng khó lường. Hơn nữa Phương Nguyên vận chuyển tâm ý kiếm, tâm ý vô thượng bám lên thanh kiếm, khiến kiếm này được thêm vào lượng lực lượng khó tưởng tượng, hung hăng xẹt ngang hư không, trảm thẳng lên đầu Bạch Cốt Chu Tước. Chỉ nghe tiếng rung răng rắc, đầu Bạch Cốt Chu Tước xuất hiện một khe nứt thật lớn, sau đó cả cự thịt cũng ngã về phía sau, đầy trời toàn tiếng kêu rên phẫn nộ và thống khổ.
- Đáng tiếc…
Phương Nguyên chém ra một kiếm, trong lòng thầm nghĩ.
Kỳ thật một kiếm này có thể chém Bạch Cốt Chu Tước, khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì với tu vi và cảnh giới của Chu Tước, hẳn là có pháp môn né tránh một kiếm này, nhưng thần hồn nó tán loạn, điên điên khùng khùng, không có tránh đi…
Khiến người ta tiếc hận là hỏa hậu kiếm này của mình chung quy vẫn không bằng Kiếm Si.
Nếu không, một kiếm có thể trực tiếp chém con Bạch Cốt Chu Tước này làm hai, mà không phải khiến nó bị thương nặng.
- Giết giết giết, giết hắn…
Tại thời điểm này, Giao Long cũng giật mình, phản ứng lại.
Càng nghĩ không hiểu mình là ai, càng hung ác điên cuồng, hung hăng cắn răng, thân hình tăng vọt, hóa ra chân thân khoảng trăm trượng, khu lôi ngự vũ, uốn cong người, khí thế ngang trời, hướng thẳng về phía Bạch Cốt Chu Tước trên không trung, cũng không biết ẩn chứa khí cơ xúc động gì, pháp tắc bên người hắn dần biến hóa, giống như hóa thành một làn mây mù mơ hồ, mãnh liệt không thôi.
Cùng lúc đó, trên pháp thuyền, vô số Di tộc Thiên Đình đều hưng phấn hô to. Trên mặt mỗi người đều mang vẻ bi tráng, thân hình mênh mông cuồn cuộn, vọt thẳng đến chín tầng trời. Mọi người cầm binh khí trong tay, giống như mưa rơi, hung hăng đánh về phía Bạch Cốt Chu Tước.
Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng là thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng biểu tình mọi người đều hưng phấn đến cực điểm…
- Ha ha ha, con kiến khi nào dám vây công thần linh rồi?
Bạch Cốt Chu Tước đón lấy thế công điên cuồng hung ác, cũng rống to. Đột nhiên cánh giang rộng, thân thể thật lớn vỡ nát dần, rồi hóa thành từng sợi Bạch Cốt Liên đánh xuống từ chín tầng trời. Phía trước phía sau không biết có một nhiêu sợi, giống như cuồng phong, rung động phần phật. Một đầu thiên địa trực tiếp đánh đến đầu thiên địa khác, hung uy thâm sâu khó lường.
Bạch Cốt Liên kia thoạt nhìn bình thường, nhưng sức mạnh vô định, vô luận là núi đá đại địa hay là hư không lôi điện, tiếp xúc cốt liên này đều trực tiếp hóa thành bột mịn. Đám người Di tộc Thiên Đình vọt tới chỗ Bạch Cốt Chu Tước, sau khi đón tiếp cốt liên này, ngay cả thân thể và binh khí của bọn họ đều hóa thành hư vô, giống như bông tuyết rơi xuống, gặp thiết liên đốt tan.
- Pháp tắc ngưng tụ, biến ảo thần binh?
Phương Nguyên liếc mắt nhìn qua, trong lòng cũng trầm xuống.
Tuy Bạch Cốt Chu Tước này điên cuồng nhưng cảnh giới của nó thật không thể khinh thường. Hiện giờ nó thi triển ra lại là thần thông hóa pháp tắc thành Bạch Cốt Liên, pháp vốn là vật hư vô, nó tồn tại giữa thiên địa, cũng không thể chạm đến. Nhưng Chu Tước này trực tiếp hiển hóa ra, dễ dàng thao tác trong tay hơn, trở thành một loại đại sát khí tập kích địch…
Chương 1829 Lực lượng cùng cảnh giới
Bởi vì cốt liên do pháp tắc hóa thành đang ở chỗ này, cho nên khi đối phó với đối thủ, quả thật dễ dàng. Ngươi chỉ cần đụng phải vậy nhất định sẽ tiêu vong.
Bạch Cốt Chu Tước thậm chí không cần hao phí bao nhiêu pháp lực.
Trình độ này, đã tiếp cận ý cảnh bất hủ.
“Rầm…!”
Đối mặt với những tập kích tiến công, Phương Nguyên chỉ có thể cắn răng tiến lên, hai tay vuốt pháp ấn.
Ở phía sau hắn, một gốc thần liễu thật lớn xuất hiện, hàng vạn hàng nhìn cành liễu phất phơ, quật qua lại.
Cành liễu va chạm với Bạch Cốt Thiết Liên trên không, dây dưa, đứt ra từng đoạn.
Bất Tử Thần Liễu của Phương Nguyên đồng dạng được hắn tế luyện, hiện giờ gần đến cảnh giới bất tử bất diệt. Nhưng so với Bạch Cốt Liên hóa thật, vẫn kém một bậc. Hiện giờ cả hai tương giao, rõ ràng cảm giác được Bất Tử Thần Liễu của Phương Nguyên, lực lượng kém vài phần.
Chẳng qua, may mà ở thời điểm này, Giao Long cũng chạy lên, thân hình nó so với Bạch Cốt Chu Tước thật kém xa. Nhưng vân khí quỷ dị quanh thân hắn lại rất kỳ dị. Bạch Cốt Liên kia trôi đến bên người hắn, bị vân khí ngăn trở. Còn có một vài Bạch Cốt Liên trực tiếp hòa tan vân khí bên người hắn, cắn nuốt vào trong vân khí.
- Đó là…
Phương Nguyên cũng lưu ý đến điểm này, trái tim khẽ động:
- Lực lượng cùng cảnh giới…
Cho tới hôm nay, hắn vẫn không biết Giao Long có thân phận gì. Nhưng theo lời nói của Bạch Cốt Chu Tước cũng có thể nhận ra, Giao Long giống Bạch Cốt Chu Tước, còn có Bạch Miêu, đều đến từ cùng địa phương. Nhưng Bạch Miêu và Giao Long trải qua một vài biến cố, hoặc đã quên hết quá khứ, hoặc vứt bỏ thần thông. Nhưng thật rõ ràng, bọn họ từng cùng cảnh giới, cho nên lúc kích động, Giao Long trong lúc vô ý xúc động đến lực lượng thần thông trước kia, hiển hóa thành vân khí xung quanh.
Bàn về tổng thể lực lượng, Giao Long tự nhiên không bằng Bạch Cốt Chu Tước, nhưng lực lượng của loại thần thông này không thua gì Bạch Cốt Liên.
- Người cứu thế, ngươi rời khỏi đây trước đi, chúng ta đến ngăn trở hung vật này!
Tộc trưởng Cam Kì của Di tộc Thiên Đình trước thế hung của Bạch Cốt Chu Tước, vẻ mặt tỏ ra trấn an, ánh mắt đảo quanh, dẫn đầu tộc nhân còn lại của mình liều mạng về trước. Vừa trầm giọng hét, vừa nhắc nhở Phương Nguyên, vừa không tiếc hết thảy, tăng cường thực lực tự thân, dẫn động ma tức hắc ám xung quanh, thoạt nhìn như một làn vân khí màu đen…
Hắn điểu khiển làn vân khí này, hướng thẳng đến Bạch Cốt Chu Tước, bộ dáng liều mạng.
- Sao lại muốn chết như vậy…
Phương Nguyên nhíu mày, tay trái lật ra, Thanh Hồng Song Lí Thái Cực Đồ thật lớn hiển hóa, chắn trước vân khí màu đen.
Tộc trưởng Cam Kì hét lớn trong đám mây:
- Chúng ta không sợ chết!
Phương Nguyên quát:
- Cho dù các ngươi chết cũng vô dụng!
Tộc trưởng Cam Kì nhất thời trầm mặc, có hơi bị đả kích.
Nhưng Phương Nguyên lại chỉ cắn răng, hắn thật không nói dối. Di tộc Thiên Đình không sợ chết, hắn đã sớm biết, nhưng tình thế hôm nay, ngoại trừ mình có thể vào chính diện chống lại con Bạch Cốt Chu Tước điên cuồng này, những người khác đều vô dụng. Có lẽ người Di tộc Thiên Đình liều mạng có thể trì hoãn Bạch Cốt Chu Tước này một chút, nhưng vẫn vô ích, hắn với Giao Long căn bản không có cơ hội chạy thoát.
Nếu hắn muốn tự mình trốn thì đã sớm trốn rồi, nhưng bởi vì không thể ngồi nhìn Giao Long bị giết mới trì hoãn đến lúc này.
Ngoài Giao Long, tính mạng của Lữ Tâm Dao cũng không thể không để ý…
Phương Nguyên bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề:
- Lữ Tâm Dao đi đâu rồi?
Ngay khi trong lòng hắn cả kinh, bỗng nhiên tâm thần vừa động, ngẩng đầu nhìn.
Sau đó chỉ thấy trên đỉnh đầu Bạch Cốt Chu Tước không biết khi nào có một làn ma tức màu đen dâng trào cuồn cuộn, giống như áo choàng thật lớn. Nữ tử sắc mặt tái nhợt, đôi môi lại đỏ sẫm như máu đáp xuống từ không trung, rơi lên đỉnh đầu Bạch Cốt Chu Tước. Trong một chốc, ánh mắt nàng lộ ra thần sắc khẩn trương mà kích động, hai tay chậm rãi nâng lên, mười ngón tay khô gầy như bạch cốt trảo quấn quít từng sợi tơ, chậm rãi bao trùm lên Bạch Cốt Chu Tước.
- Nàng đây là…
Phương Nguyên nhìn bộ dáng của Lữ Tâm Dao, trong lòng cả kinh, nghĩ tới một khả năng. Hắn nhớ tới một loại thần thông quỷ dị của Lữ Tâm Dao, khóa cảnh giới, điều khiển người sống, giống như con rối… Chẳng lẽ vào lúc này, nàng muốn mạo hiểm, hóa con Bạch Cốt Chu Tước này thành con rối của nàng? Nếu là như thế, nói không chừng bọn họ thật sẽ có chút phần thắng.
Nhưng nếu Lữ Tâm Dao thật nắm giữ Bạch Cốt Chu Tước trong tay, có thể náo loạn ra phiền toái gì không?
Tới lúc này rồi, cũng bất chấp tất cả.
Phương Nguyên cũng chỉ có thể cắn chặt răng, toàn lực khống chế lực lượng của Bạch Cốt Chu Tước, tạo ra chút cơ hội cho Lữ Tâm Dao.
Hiển nhiên trong lòng Lữ Tâm Dao lặng yên không chút gợn sóng, đáp lên đỉnh đầu Bạch Cốt Chu Tước, mười ngón tay giống như vô số sợi tơ, từng sợi tơ bay vào trong đầu Bạch Cốt Chu Tước, trên mặt lộ ra ánh mắt vừa hưng phấn vừa cẩn thận. Giai đoạn đầu dường như thật thuận lợi. Sợi tơ nàng điều khiển thuận lợi chui vào trong đầu Bạch Cốt Chu Tước, sau đó trên mặt lộ ra tươi cười…
“Hửm?”
Nhưng ngay một chốc lát, thân hình Bạch Cốt Chu Tước chợt ngưng tụ.
Sắc mặt Lữ Tâm Dao đại biến!
- Ha ha, thần hồn của ta đã loạn, tự mình còn không rõ ràng, ngươi còn muốn giúp ta tìm ra tâm trí?
Chương 1830 Một đạo tiên triện (1)
Chương 1833: Một đạo tiên triện (1)
Bạch Cốt Chu Tước bỗng nhiên cất tiếng cười to, giống như cảm thấy thập phần hoang đường. Cùng lúc đó, xung quanh nó, hắc diễm vô tận đột nhiên tập kích. Lữ Tâm Dao muốn đào tẩu nhưng làm sao nhanh hơn hắc diễm kia, vừa kinh ngạc đã bị hắc diễm quấn quanh, pháp lực xung quanh, pháp tắc bản thân điều khiển đều biến mất do Bạch Cốt Liên ăn mòn. Ngay cả thần hồn dường như biến thành tương hồ trong nháy mắt, mơ màng ngã giữa không trung, thân hình dường như không còn thuộc về bản thân.
Dưới thân nàng, Bạch Cốt Chu Tước điều khiển hắc diễm, đánh về phía nàng.
Không khó tưởng tượng, nàng tùy ý rơi xuống, chỉ có thể bị hắc diễm bao vây, nháy mắt đốt cháy sạch sẽ.
Phương Nguyên thấy cảnh tượng này chỉ có thể âm thầm cắn răng, hai tay hóa thành vài đạo pháp ấn, Bất Tử Liễu vô tận vút ra ngoài, chém Bạch Cốt Liên phía sau Lữ Tâm Dao thành từng đoạn. Thân hình hắn biến ảo liên tục, khó khăn ôm lấy Lữ Tâm Dao chìm trong hắc diễm, thân hình lần nữa biến hóa, nhờ vào không trung, dịch chuyển về chỗ cũ.
- Ngươi…
Lữ Tâm Dao mơ màng, lúc ngã xuống từ đỉnh đầu Chu Tước, đã dự cảm nguy cơ sinh tử. Nhưng không nghĩ tới, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, lại được Phương Nguyên tiếp lấy, trong lòng biến hóa một trận, theo bản năng thì thào mở miệng, muốn nói gì…
- Sao?
Nhưng vào lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng ngờ vực.
Phương Nguyên và Lữ Tâm Dao đồng thời xoay đầu nhìn lại.
Sau đó chỉ thấy trong khói đen cuồn cuộn, Bạch Miêu và một thân ảnh thon dài xinh đẹp chậm rãi hiện ra giữa không trung, đứng bên người Bạch Miêu. Đó là một nữ tử, biểu tình vốn kích động và chờ mong, nhưng khi mới xuất hiện ở không trung, liền thấy Phương Nguyên ôm Lữ Tâm Dao, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, biểu tình nhất thời thay đổi, đột nhiên chống nạnh, mắng to:
- Họ Phương kia, ta xuyên qua mấy chục thế giới để tìm ngươi, liền đến nhìn thấy ngươi bắt cá hai tay?
Cả người Phương Nguyên đều ngây ngẩn, kinh ngạc ném đi Lữ Tâm Dao, vội la lên:
- Không phải như thế… nàng… nàng nghe ta giải thích…
Cho dù là Phương Nguyên cũng không nghĩ tới sẽ gặp Lạc Phi Linh ở đây.
Lúc trước hắn còn đang nghĩ vì sao Bạch Miêu sẽ dẫn bọn họ tiến vào vùng tuyệt địa này, lại vì sao sau khi dẫn bọn họ vào tuyệt địa, bỗng nhiên đào tẩu. Nếu song phương là địch nhân thì không có gì để nói, nhưng từ sau khi gặp nó ở Ma Tức Hồ Việt Quốc, vị Bạch đại gia này dù ngạo mạn thế nào cũng chưa từng hại mình. Chuyện này nói không chuẩn nhưng dưới tình thế nguy cấp, cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể chống lại áp lực mạnh mẽ Bạch Cốt Chu Tước mang đến, tránh bị nó diệt sạch người mình.
Sau đó dưới tình huống không ngờ, Bạch Miêu đã trở lại. Hơn nữa còn mang về một người ngoài dự đoán của mọi người. Một người mình ngày nhớ đêm mong!
Lạc Phi Linh!
Từ Nam Hải Long Tích, Lạc Phi Linh vì trấn áp Long Tích, thay nhân gian kéo dài vận mệnh hai mươi năm. Sau khi rời khỏi Thiên Nguyên, Phương Nguyên không lúc nào không muốn đón nàng trở về, không lúc nào không muốn gặp lại. Chỉ tiếc sau này ở trong Thần Ma Cung, rõ ràng có cơ hội gặp mặt, nhưng chưa thấy người đã bị một tồn tại hung hiểm đạp một cước trở về…
…. Nói đến cảm giác này, Phương Nguyên bỗng nhiên cảm thấy tồn tại hung hiểm kia có thói quen hơi giống người nào đó.
Lúc này đi đến Đại Tiên Giới, Phương Nguyên cũng từng nghĩ có cần tìm Lạc Phi Linh hay không. Nhưng sau khi đi đến Đại Tiên Giới, trước gặp hung hiểm, lại đủ loại áp lực trên người, hắn cũng chỉ có thể nhịn xuống, không đi tìm nàng. Địa phương mình muốn đi là Thái Hoàng Thiên vô thượng, còn chỗ của Lạc Phi Linh, hắn từng tìm hiểu từ chỗ lão quy, hẳn là tồn tại giữa không trung, trấn áp một thông đạo phi thường yếu ớt. Nếu là ngoài thông đạo, vậy chứng tỏ nàng không ở nhân gian, cũng không ở Đại Tiên Giới, mà là nơi nào chen giữa hai nơi này, hoàn toàn tương phản mục đích lần này của mình.
Mình muốn gặp nàng cũng phải sau khi xử lý chuyện Đại Tiên Giới, nếu không cho dù gặp được cũng là áp lực trong người, còn chưa nói được mấy câu sẽ gặp hung hiểm ập đến, khiến bọn họ lại sinh ly, rồi trở thành tử biệt…
…. Sau đó đúng lúc này, Bạch Miêu lại tặng mình kinh hỉ!
Nó vậy mà dẫn Lạc Phi Linh đến đây…
Không phải nói Lạc Phi Linh cần trấn áp thông đạo kia, nửa bước khó rời sao? Làm sao nói mang đến liền mang đến? Mấu chốt nhất là còn mang đến vào thời điểm này, đây là kinh hỉ hay là kinh hách đây?
Chuyện xung quanh không để ý nữa, Phương Nguyên bước hai ba bước liền vọt đến bên người Lạc Phi Linh, thần thức trước tiên phủ lên người Lạc Phi Linh, xác định một chuyện thật: người trước mắt này không phải ảo giác, là Lạc Phi Linh hàng thật giá thật!
Sau đó Phương Nguyên muốn vươn tay ôm nàng, lại cảm thấy hơi không ổn. Bởi vì Lạc Phi Linh lúc này đang ôm hai tay, bất mãn nhìn hắn. Vẻ mặt Phương Nguyên xấu hổ, chỉ có thể giang tay giải thích:
- Thật… thật không phải như nàng nghĩ…
Lạc Phi Linh nói lầm bầm:
- Vậy ngươi nói thử là thế nào?
Phương Nguyên nói:
- Kỳ thật vừa rồi chỉ là…
Lạc Phi Linh nói:
- Không muốn nghe!
Phương Nguyên bất đắc dĩ, quay đầu trừng mắt liếc nhìn Bạch Miêu.
Bạch Miêu đã mệt muốn le lưỡi, giống như đi ngang qua mấy thế giới cũng tạo áp lực thật lớn với nó. Không nghĩ tới Phương Nguyên lại dùng ánh mắt lấy oán trả ơn nhìn mình, Bạch Miêu thập phần bất mãn, xoay đầu không để ý hắn.