ngăn cản (2)
Đám người người thủ sơn Đông Hoàng Sơn có chút ngạc nhiên quay đầu, khó hiểu nhìn hắn.
Ánh mắt Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn đang nhìn Phương Nguyên, thản nhiên nói:
- Tuy hắn là Nguyên Anh, nhưng lĩnh ngộ thiên địa đại đạo của hắn vô cùng cao, lại luyện hoá mấy loại sức lực có thể đả thương Hóa Thần, cho nên mới có thực lực như ngày hôm nay. Trong Hóa Thần cấp thấp, chỉ sợ không có ai là đối thủ của hắn, mà nếu các ngươi ra tay với hắn, các đại Thánh địa khác cũng sẽ không đồng ý, không có lợi đối với thanh danh!
Người thủ sơn nghe xong lời này lại hơi trầm ngâm, đành phải chậm rãi tuân theo quy củ.
Mà lúc này Phương Nguyên đứng trước Lang Gia Các lại chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói:
- Đại kiếp nạn sắp buông xuống, thế gian không nên tiếp tục phân tranh, cho nên ta tình nguyện tránh trong Lang Gia Các đọc sách còn hơn vướng vào mấy chuyện thị phi này. Nhưng các ngươi tốt nhất cũng nên một vừa hai phải, đừng làm quá nhiều, Hắc Ám Ma Chủ tất nhiên có tội, nhưng ta đã từng nói, hiện giờ hắn đã đền tội, chỉ còn chờ Tiên Minh thẩm tra và phán quyết. Cho dù uy danh Đông Hoàng Sơn các ngươi có lớn hơn nữa cũng không lớn hơn thiên hạ, vì thế vẫn nên lui lại đi, chờ Tiên Minh thẩm tra và phán quyết còn hơn!
Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn nghe lời này chậm rãi lắc lắc đầu, nhưng vẫn không mở miệng.
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn biết mình nên nói chuyện khi nào, lạnh lùng mở miệng quát:
- Đạo tử Đông Hoàng Sơn chúng ta sinh ra làm Thánh, làm thầy thiên hạ, chỉ rời núi trong thời gian ngắn ngủi đã lập ra vô số công lớn cho thiên hạ, lại tạo ra một đại đạo thông thiên, tu sửa con đường tu hành của thế gian, cho nên hắn mới là người có tư cách đại diện cho thiên hạ, ngươi chỉ là một Nguyên Anh, có tư cách gì đại diện cho người trong thiên hạ nói chuyện?
Phương Nguyên vẫn không để ý tới hắn, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn.
Hắn nói:
- Ngươi vẫn muốn thiên công một lần nữa trở thành Đại Thừa?
Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn đưa mắt nhìn Phương Nguyên, chậm rãi gật đầu nói:
- Đây là con đường của ta, cũng là con đường của thiên hạ!
Phương Nguyên cười nói:
- Nếu ngươi tự tin với con đường của mình như vậy, vì sao lại phải cắt đứt con đường của ta?
Người xung quanh nghe lời này, thoáng chốc không biết có bao nhiêu người mang sắc mặt xấu hổ.
Nghĩ thầm: Rốt cục cũng đã nói ra, hắn vẫn rất để ý tới chuyện này....
Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn nghe xong lời này cũng trầm mặc.
Rất ít người chú ý ánh mắt hắn đảo qua trên người người thủ sơn Đông Hoàng Sơn, nhưng không nói thêm gì, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên, chậm rãi nói:
- Ta cũng không quan tâm Tiên Nguyên có phải con đường của ngươi hay không, cho dù là con đường cũng ngươi cũng là con đường bị gãy!
Phương Nguyên nghe lời này chỉ cười mà không nói.
Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn chậm rãi đứng lên nói:
- Ta được sinh ra vì đại kiếp nạn, là vì dẫn dắt nhân gian vượt qua đại kiếp nạn!
Thanh âm có vẻ không chút vang dội, nhưng lại khiến tất cả người trong thiên hạ đều nghe rõ ràng:
- Ta ở trên Đông Hoàng Sơn đã suy nghĩ vô cùng rõ ràng, biết phải làm sao mới có thể vượt qua một trận đại kiếp nạn được xem là lớn nhất đối với Thiên Nguyên, cho nên ta đã định ra con đường của mình, cũng vẫn sẽ tiếp tục đi xuống, ta vô cùng tán thưởng chuyện ngươi làm, nhưng ngươi không thể ngăn cản con đường ta phải đi!
- Ta với ngươi không oán, lại càng không hận, nhưng ngươi chắn đường của ta, ta sẽ chém người!
Trong lời nói của hắn dường như ẩn chứa sức mạnh nào đó, tiến thẳng vào trong lòng người.
Thời điểm hắn nói chuyện lại chậm rãi đi từng bước tiến về phía trước.
Theo từng bước đi của hắn, tất cả cao thủ bên cạnh cùng phía sau hắn cũng đi theo vọt tới trước.
Cảm giác giống như thiên địa bỗng nhiên bước đi từng bước.
Trên không trung ba ngàn dặm của Đông Hoàng Sơn bao phủ mây như bị cuồng phong kéo lại, lao ngược về phía sau.
Không thể nào hình dung loại cảm giác này!
Nhất là Phương Nguyên đứng trước mặt Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, cảm giác như cả thiên địa đều đang đè ép về phía mình.
Giống như bản thân đang đối kháng với cả thiên địa!
Loại áp lực này, đừng nói là hắn, cho dù Thánh Nhân như Tiên Minh, các đại Thánh địa cũng không thể chịu nổi.
Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn sinh ra theo mệnh trời, lại khổ tu vô số năm, chỉ dựa vào chính mình tự đi ngộ đạo, lĩnh ngộ đại đạo của hắn chính là đại đạo chân thật nhất trong thiên hạ. Mà sau khi hắn rời núi, khí thế vô song, ngưng tụ số mệnh thiên hạ, hiện giờ đã có hình ảnh Thánh Vương. Hắn lại chăm chú nhìn Phương Nguyên bước ra từng bước như vậy, đại biểu cho đại đạo của hắn đang nghiền nát bẽ gãy tiến về phía trước....
Hắn đi từng bước về phía trước liền đại biểu cho thiên hạ đi từng bước về trước!
Cho dù ngươi đánh bại mười vị Hóa Thần thì có sao?
Cho dù ngươi đánh bại hai vị Tiểu Thánh Trung Châu thì sao?
Hắn là Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn duy nhất trên thế gian có thể tạo ra đại đạo, hắn đại biểu cho đại đạo!
Ở trước mặt đại đạo, cho dù là ai cũng không thể ngăn cản, cũng không ngăn cản được!
Phương Nguyên đối diện với loại khí thế này, chỉ có thể tránh ra, hoặc tuỳ ý để hắn nghiền áp qua người mình.
Chương 1667 Đại đạo không đơn độc (1)
Tình hình lúc này giống như Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn đối mặt với tiểu tướng Vân Thuyền Ma Biên ở Côn Luân Sơn lúc trước, ngươi không thể ra tay đối kháng, không động thủ sẽ không bị thương, nhưng nếu động thủ sẽ dẫn động vô tận pháp tắc, ngược lại khiến bản thân bị thương...
..... Điều khác nhau duy nhất chính là, lúc này hắn đang dùng loại pháp tắc này bức Phương Nguyên tránh ra.
Nhìn thấy một màn này, cho dù là đám người Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên cùng Lão tổ tông trên đám mây kia cũng mang sắc mặt đại biến.
Vừa rồi Phương Nguyên đánh bại mười bị Hóa Thần, đánh Long hồn, phá vỡ Tiên Nguyên vô cùng nổi bật, nhưng sau khi Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn đứng dậy liền bị lấn ép ảm đạm không còn ánh sáng. Đón lấy đại đạo huy hoàng của Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, hắn giống như bọ ngựa đấu xe, đừng nói một mình hắn không thể ngăn cản, cho dù những người này cùng nhau ra tay cũng không thể ngăn.
Sức mạnh quá mỏng yếu.
Trừ phi bọn họ trực tiếp điều sức mạnh các đại Thánh địa tới, hợp lực ngươi sống ta chết với Đông Hoàng Sơn, nhưng nếu như vậy...
... tương lai ai tới chống cự đại kiếp nạn?
Vào lúc này người thủ sơn Đông Hoàng Sơn lại khẽ thở dài một hơi, tầm thần hơi kích động.
- Nếu không thể Hóa Thần, ngươi chung quy cũng chỉ là một phế nhân...
- Dùng thân thể ngăn chặn đại thế?
Xem ngươi lấy cái gì ngăn cản....
Lúc này trong Lang Gia Các, lúc Phương Nguyên đang dốc hết sức ngăn cản đại quân Đông Hoàng Sơn, thiếu chủ Bạch Du Nhiên Lang Gia Các đang nắm tay tân nương tử kính trà Lang Gia Các chủ và Bạch phu nhân ngồi trên ghế cao, chung quanh chỉ có mặt người nhà.
Đường đường là đại hôn của thiếu chủ Lang Gia Các lại mang khung cảnh tồi tàn như vậy.
Mà không khí cũng khiến người ta áp lực không thể tưởng tượng nổi.
Tay phải trong tay áo của tân nương tử mặc hỉ bào còn lặng lẽ nắm một cây đao, lúc Ô Mộc Viện Viện chủ chủ trì lễ bái đường, nàng còn thường xuyên ngẩn người, ngoảnh mặt nhìn ra bên ngoài, giống như một con thú nhỏ bị hoảng sợ, dường như bất cứ lúc này cũng sẽ có người vọt vào tấn công mình, phá hư động phòng của mình, sẽ nhảy dựng lên chém hắn một đao rồi nói sau….
Không chỉ có nàng, ngay cả Bạch phu nhân đang miễn cưỡng cười và Bạch Du Nhiên mang khuôn mặt nặng nề cũng có chút không yên lòng.
Suy nghĩ của họ đều là chuyện bên ngoài Lang Gia Các.
- Các ngươi không cần lo lắng, hắn không có việc gì!
Lang Gia Các Chủ nhận chén trà tân nương tử kính lên, thấy vẻ mặt mọi người đành phải cười trấn an, nói với Bạch phu nhân:
- Nàng đã tìm cho Ngô nhi một tân nươngh tốt, bình thường ta đều thấy chỉ một người bình thường, hoặc là một kẻ bộ dạng ô uế, nhưng lại thấy đây là một thiên tài hiếm thấy, nếu hắn đồng ý tới giúp chúng ta ngăn cản một lúc, vậy cho dù Đông Hoàng Sơn kéo tới bao nhiêu người cũng không thể quấy nhiễu đại hôn của Ngô Nhi, cho nên cây đao trong tay tân nương tử cũng có thể buông xuống….
Sắc mặt tân nương tử đỏ bừng, cắm cây đao trong tay áo vào trong giày.
Sau khi do dự lại rút ra nhét vào sau thắt lưng, như vậy có thể dễ dàng rút ra.
- Phụ thân….
Lúc này Bạch Du Nhiên rốt cục gọi Lang Gia Các chủ một tiếng “phụ thân”, hắn có chút không quen, bởi vì hắn chưa từng gặp ngoài đời, chỉ nhìn thấy trên bức họa, dù có chút không quen cần hỏi phải hỏi, giọng nói run rẩy hỏi:
- Phụ thân… người… người làm những chuyện đó, rốt cục là đúng hay sai?
Lang Gia Các Chủ nhìn ánh mắt đỏ bừng của Bạch Du Nhiên, trầm mặc một lúc mới cười nói:
- Ta thua!
Hắn cũng không nói đúng sai, chỉ nói mình thua.
Mọi chuyện mặc kệ đúng hay sai, chỉ cần thua chính là sai lầm.
Bạch Du Nhiên cắn chặt môi, miễn cường duy trì lời nói vững vàng:
- Vậy… ta nên học người hay học theo tiên sinh?
Thần sắc Bạch phu nhân khẽ run lên, nhưng vẫn nhịn xuống.
Nàng biết thời gian không còn nhiều, lúc này không nên quấy rầy cuộc nói chuyện cuối cùng của cha con họ.
Lang Gia Các chủ vươn tay ra, hơi do dự một chút, cuối cùng vỗ nhẹ lên trên đầu Bạch Du Nhiên, sau đó nói:
- Đây là quyết định của con, thật ra nhận thức của tiên sinh và ta giống nhau, có điều hắn tin vào thế nhân nhiều hơn ta!
Một lát sau hắn lại thở dài:
- Hiện tại lại tin tưởng hơn ta rất nhiều!
Một lát sau hắn cúi đầu nói:
- Ta cũng hy vọng hắn tin tưởng nhiều hơn ta!
……
Bên ngoài Lang Gia Các, Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn từng bước tiến tới, đại đạo cũng theo đó mà đi.
Vô số Hoá Thần lâu đời, thế gia gia chủ hoặc trưởng lão đạo thống bên cạnh đều bị hắn dẫn động, khí cơ phiêu đãng khắp bốn phía.
Ở trước mặt bọn họ, một mình Phương Nguyên giống như con đom đóm lập lòe.
Hắn chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn về phía trước, chân mày cau lại.
Chỉ lẳng lặng nhìn người xung quanh, thấy biểu tình vừa tham lam lại có chút hoảng sợ của bọn họ, trong đầu thoáng suy nghĩ, cũng không có ý muốn lui lại, chỉ là thật lâu sau mới thở dài:
- Nhân gian vốn là như thế sao?
Nhìn thấy khí thế vô địch của Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn đè ép tới, hắn cô đơn một mình, dường như cũng chỉ có thể lui lại.
Ai có thể ngăn cản đại thế cỡ này?
Cho dù đại thế này có sai cũng không ai dám nhảy ra chắn?
Chương 1668 Đại đạo không đơn độc (2)
Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn đi về phía trước chính là muốn để hắn biết khó mà lui, đối với Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, giết chết Phương Nguyên không là gì, ở trước mặt thiên hạ ép Phương Nguyên thối lui mới là chuyện có ý nghĩa nhất. Cũng bởi vì hắn muốn bức Phương Nguyên thối lui cho nên lúc này đám người Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên và Lão tổ tông Vong Tình Đảo cũng không làm được gì.
Nếu bọn họ trực tiếp tiến lên nghênh chiến có thể tới giúp Phương Nguyên.
Nhưng đứng ở góc độ người xem, không thể trực tiếp phá vỡ đại thế Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn xây dựng lên.
Phương Nguyên một mình đối mặt với đại thế kia, giống như một con bọ ngựa nhỏ đang lao đầu vào bánh xe!
……
Lúc này có người nhắm hai mắt lại không muốn nhìn tiếp.
Nhưng đột nhiên phía xa xuất hiện một lá cờ bay tới…
- Vèo!
Thiên địa xuất hiện dao động sức mạnh đại đạo pháp tắc, sau đó đám tu sĩ liền thấy một lá cờ lớn từ trên trời giáng xuống, cắm vào trong hư không chính giữa Phương Nguyên và Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, cao ước chừng mười dặm, phấp phới trong không trung.
Xì xào, xì xào, xì xào.
Sau đó lại xuất hiện mấy lá cờ giống như đại thụ chắn ở trong hư không.
Cờ lớn bị gió thổi bay phấp phới, dẫn động sức mạnh vô tận của bầu trời ở khắp bốn phương tám hướng.
Tám lá cờ vô cùng lớn bày ra một đại trận hiểm trở, giống như hình thành một rãnh trời giữa Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn và Phương Nguyên. Cho dù là vô số cao thủ của Đông Hoàng Sơn đối mặt với rãnh trời này cũng không dễ dàng đánh vỡ.
Chỉ có một nơi có thể bố trí đại trận như vậy.
Vì thế bọn họ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía đông bắc.
Trong hư không có vô số lão tu tay áo bồng bềnh đạp không tiến tới, đi đầu tiên chính là lão nhân vô cùng già, hắn mặc bào phục tương đối hiếm thấy, chậm rãi tiến lên, từ rất xa đã cười ha hả nói:
- Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma đại trận đã thành, lão hủ đặc biệt tới đón tiểu sư phụ Phương Nguyên đi tới chủ trì đại lễ bày trận!
Lời nói này chấn động Càn Khôn khiến thiên địa vang lên từng tiếng nổ mãnh liệt.
Sau khi nghe được thanh âm này, tất cả mọi người đều chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía lão nhân kia.
Theo sau lão nhân còn có rất nhiều người, có Thiên Cơ tiên sinh, Huyền Minh Tôn Chủ cùng với vô số đệ tử Dịch Lâu, nhưng ánh mắt cao nhân có mặt đều nhìn về phía lão nhân đi đầu tiên, trái tim hoảng sợ khi cảm nhận được khí cơ trên người hắn.
Lão nhân này chậm rãi tiến tới, một câu nói liền khiến hư không chấn động.
Tai mọi người đều ù đi, đinh tai nhức óc.
Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn đang đi từng bước về phía trước bỗng nhiên nhướn mày, bước chân ngừng lại.
Mà người thủ sơn Đông Hoàng Sơn bên cạnh hắn cũng cảm ứng được khí cơ trên người lão nhân kia, sắc mặt trở nên vô cùng cảnh giác.
Trực giác hắn cảm thấy lão nhân Dịch Lâu này dường như còn nguy hiểm hơn đám người Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên.
Chỉ có một khả năng có thể giải thích dị tượng này.
Vị lão nhân vô danh có thể từng là một trong số tu sĩ Đại Thừa thiên hạ.
Cổ đại thế đang nghiền ép về phía trước trở nên chậm lại!
Tuy nhiên loại cảm giác khác thường này chỉ có Hoá Thần cao tầng mới có được, mà những tiên binh tiên tướng cùng các đạo thống, thế gia, trưởng lão chân truyền không nghe ra trong câu nói kia ẩn chứa thần tính gì, nội dung trong lời nói của lão nhân vô danh khiến người ở đây trở nên kinh sợ, trong lòng nổi sóng….
- Rốt cục Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma đại trận đã thành sao?
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được một câu trả lời chính xác từ sau khi Phương Nguyên tiến vào Dịch Lâu bế quan.
Phương Nguyên tiến vào Dịch Lâu bế quan, người trong thiên hạ đều biết mục đích của hắn là gì, rất tin tưởng hắn, cho rằng hắn có thể thành công, dự kiến chỉ là ba năm nhưng kết quả sau cùng lại bị trì hoãn vô số lần. Cuối cùng người trong thế gian có chút nghi ngờ, tuy rằng không nói ra ngoài miệng nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, hơn nữa hiện giờ Đông Hoàng Sơn đã xuất thế, mọi người đều gởi gắm hy vọng vào trên người Đông Hoàng Sơn.
Nhìn thấy Phương Nguyên ở Lang Gia Các dường như đã xác minh suy đoán của mọi người.
Nếu đại trận này được thôi diễn thuận lợi, vậy tại sao Phương Nguyên không đàng hoàng ở trong Dịch Lâu, chạy tới Lang Gia Các làm cái gì, chẳng lẽ đã từ bỏ thôi diễn đại trận?
Mãi tới khi lão nhân vô danh xuất hiện, tuyên bố đại trận thành công muốn mời Phương Nguyên trở về chủ trì đại điển!
Cho nên đa số tu sĩ hạ giai mới nhớ tới đại trận này, trong lòng lập tức bùng lên hy vọng vô tận.
Bá bá bá bá bá.
Vô số ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên, trong ánh mắt đều hiện lên cảm xúc phức tạp.
Thành!
Rốt cục đại trận có thể xoay chuyển đại cục trong truyền thuyết đã thôi diễn thành công!
Một phần công đức lớn như vậy truyền đến khiến ánh mắt bọn họ nhìn về phía Phương Nguyên mang theo chút khâm phục.
Dù sao đã sớm có người tiên đoán, ngày đại trận thôi diễn thành công chính là ngày Phương Nguyên đạt được danh phong Tiểu Thánh Nhân!
Cảm ứng được vô số ánh mắt khâm phục bên cạnh mình nhìn về phía Phương Nguyên, người thủ sơn Đông Hoàng Sơn có chút không cam lòng. Tin tức Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma đại trận thôi diễn thành công khiến danh vọng của Phương Nguyên tăng vọt hơn Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn. Loại danh vọng vô hình chính là một loại đại thế, cũng là một loại sức mạnh trên người Phương Nguyên hiện giờ.
Chương 1669 Đơn độc (1)
Sao lại xảy ra biến hoá như thế vào thời điểm quan trọng thế này?
Bởi vậy hắn vội vàng nhìn về phía Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, đang ám chỉ cùng thúc giục điều gì đó.
Kỳ lạ chính là vừa rồi rõ ràng Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn sắp đánh bại Phương Nguyên, hiện giờ bỗng nhiên người trong Dịch Lâu xuất hiện, sắc mặt hắn lại không có chút biến hoá, hai mắt hạ xuống không nói một lời, giống như đang chờ cái gì đó….
Cũng đúng lúc này phía xa truyền tới một tiếng hét lớn:
- Các đại tiên môn Vân Châu Thanh Dương đạo thống cùng đạo Tiên môn cung nghênh Phương Nguyên trưởng lão xuất quan.
Theo tiếng hét lớn này, chân trời phía tây đột nhiên xuất hiện một đám tiên vân, phía trên có thể nhìn thấy một vị tu sĩ to lớn dẫn đầu, phía sau là ngàn vạn tu sĩ đạo thống, khí thế cường hãn phân tán khắp bốn phía. Điều duy nhất khiến người ta kinh ngạc chính là mấy đại tu sĩ dẫn đầu trên đám mây đều chính là…. Cảnh giới Nguyên Anh!
- Thanh Dương đạo thống?
Phương Nguyên có chút kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người đứng đầu tiên trên đám mây chính là Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyên Ngang, Tần trưởng lão Thanh Dương Tông, Bách Hoa Cốc Văn Hương Chân Nhân, tiểu bối duy nhất trong đó chính là Thanh Dương Tông đồng môn Lục Thanh Quan…..
Lúc đầu là choáng váng, sau đó mới có chút bất đắc dĩ.
Khí thế to lớn, nhân số rất nhiều, nhưng nhiều Nguyên Anh như vậy tới đây để làm cái gì?
Thanh Dương đạo thống đến rồi, nhưng tổng cộng chỉ có mấy Nguyên Anh, phần lớn là Kim Đan, Trúc Cơ.
Phương Nguyên không nghĩ tới bọn họ sẽ đến.
Hơn nữa nhìn nhân số này, không lẽ toàn bộ tiên môn Vân Châu đều đến rồi sao?
Có lẽ có người đoán được hắn đối đầu với Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn ở Lang Gia Các, mới cố ý thông báo để bọn họ trợ uy cho hắn. Không nghĩ tới bọn họ dám đến, tuy hiện tại Thanh Dương Tông, cả các đại tiên môn, đạo thống Vân Châu có động thái tu hành rất tốt nhưng thời gian còn thiếu, vẫn chưa phát huy được toàn bộ nền tảng có được.
Vì thế, hơn mười năm, Thanh Dương Tông chỉ xuất hiện ba vị Nguyên Anh, hai vị lão nhân chính là tông chủ Trần Huyền Ngang và Tần trưởng lão, một người trẻ tuổi là thiên kiêu Lục Thanh Quan của Tiểu Trúc Phong Thanh Dương Tông. Trong ba người bọn họ, anh phẩm tốt đẹp nhất chỉ có Lục Thanh Quan là Thần Anh, đương nhiên đứng ở gốc độ Thanh Dương Tông mà nói thì Lục Thanh Quan là kỳ tài khó gặp.
Còn Phương Nguyên. . .Đó là một quái thai, không thể so sánh!
Trên đám mây xa xa, tông chủ Trần Huyền Ngang Thanh Dương Tông gật đầu ra hiệu cho Phương Nguyên, vẻ mặt mỉm cười, giống như đang nói, đừng sợ, ta đến rồi.
Phương Nguyên không thể làm gì khác hơn là gật đầu chào hắn, nghĩ thầm ngươi đến rồi thì có ích gì?
Trần Huyền Ngang hiểu ý Phương Nguyên, miệng cười xem thường, nghĩ thầm ta dẫn theo nhiều người như vậy, tốt xấu gì cũng có thể bổ sung nhân số!
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn hừ lạnh một tiếng, khi nhìn thấy khá đông người đến cũng sợ hết hồn, đến gần mới phát hiện trong bọn họ không có cao thủ, nên cười lạnh xem thường, chuẩn bị lên tiếng.
- Ha ha, Phương Nguyên sư đệ, bế quan nhiều năm như vậy, có nhớ vị sư huynh này không?
Trên cửu thiên, bỗng nhiên lại truyền xuống một tiếng cười đắc ý, cực kỳ vang dội.
Tất cả mọi người Đông Hoàng Sơn trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy trên cửu thiên Ma vân tung hoành, một đám lớn Ma vân phun trào mà đến, trong Ma vân hiện lên ma ảnh khiến người nhìn phải kinh sợ, mỗi cái đều ẩn chứa hung uy vô tận, khí tức trên người trực tiếp dẫn động thiên tượng, làm cho mây khói trong không trung như biến thành màu đỏ.
Mà trong Ma vân, theo tiếng cười, mây khói tản ra, ba người xuất hiện.
Phía bên trái là một người cao gầy, như sào tre, trên người không được mấy lạng thịt, nhưng cấu tạo lại rất đầy đủ. Trước đó không lâu, Đạo tử Liễu gia cũng xưng Phương Nguyên là sư đệ, chỉ qua mấy giây đã bị Phương Nguyên xem như hành tây mà trồng trên đất, hắn vừa lên tiếng cũng gọi Phương Nguyên là sư đệ, hơn nữa vô cùng thuận miệng, khiến người nghe cảm thấy xưng hô này là một chuyện đương nhiên.
Bên cạnh hắn lại có một hung thần cao đến mấy trượng, trong ngực ôm một lọ hoa màu trắng, tay còn lại ôm một đại đao màu đen, trên người khoác thiết giáp Ma thần, sau khi hiện thân lại cho người ta cảm giác đỉnh thiên lập địa.
Nhìn sát khí trên người hắn uy nghiêm đáng sợ, là Hóa Thần lâu năm cũng tuyệt không dám trêu chọc.
Hắn có vẻ trầm mặc ít nói, sau khi xuất hiện chỉ nói với Phương Nguyên một câu:
- Phương tiểu ca, ta đến giúp ngươi đánh nhau!
Nam tử thon gầy lập tức bịt miệng hắn, đính chính:
- Không phải đánh nhau, là đón hắn xuất quan. . . Nhiều nhất xem như trợ uy!
Mà bên cạnh hai người bọn họ lại là một người vóc dáng thấp bé, có chút mập mạp, cưỡi trên lưng một con lợn khoác mai rùa hung tợn, con mắt xoay tròn như viên bi đen, tu vị rất thấp, thật giống như cảnh giới Kim Đan, thuộc dạng dùng linh dược nặn ra tạp đan, lợn dưới thân hắn một thân hung khí, khuấy động bốn phương, thoạt nhìn không phải là thứ dễ chọc.
Không phải người khác, chính là Hậu Quỷ, không biết bình thường nó ăn vụng chiến sủng hay không lại mập đến thế.
Thời điểm nhìn thấy nó, Phương Nguyên mới mơ hồ phát hiện, trong ma vân mỗi một Thần Ma tướng sĩ, dưới khố đều cưỡi một vật cưỡi cao to hung mãnh, mà những vật cưỡi vóc người dũng mãnh tròn xoe, hai nanh như trường thương chỉa ra phía trước.
Chương 1670 Đơn độc (2)
. . . Tất cả đều là lợn?
. . .
. . .
- Đúng . . là một đám Thần Ma đại quân Tiên Minh sao?
- Thần Ma đại quân trong truyền thuyết lại thật sự tồn tại?
Không biết bao nhiêu người trong lòng run lên, thấp tiếng bắt đầu bàn luận, khắp nơi đều hoảng sợ.
Liên quan tới Thần Ma đại quân trong truyền thuyết rất nhiều, có người nói một chuyện liên quan đến Yêu Vực, Tiên Minh tổ lập lên một đám tiên quân tinh nhuệ, bên trong đều là quái thai ma đầu, trên người mang theo Ma bảo, mỗi người đều xảo quyệt tàn nhẫn đến dị thường, xuất quỷ nhập thần, chỗ đi qua, không có một ngọn cỏ sống xót, nếu thật sự muốn miêu tả thì đây đơn giản là thích khách Cửu U Cung do Tiên Minh tạo ra.
Đám Thần Ma đại quân cho tới nay ra tay cũng không nhiều, nhưng mỗi một lần ra tay, đều sạch sẽ lưu loát, như bẻ cành khô.
Đến hiện tại, Thần Ma đại quân chỉ ẩn núp trong bóng tối, không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện ở đây.
Càng không có nghĩ tới một đám Thần Ma đại quân lại vì Phương Nguyên mà đến.
Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn không nhìn Thần Ma đại quân đột ngột xuất hiện, nhưng ánh mắt lạnh lùng, như biết bọn họ đến.
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn vô cùng tức giận, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Hắn còn chưa kịp nói gì, đột nhiên xa xa lại vang lên tiếng cười thật to:
- Lão Phương à lão Phương, ngươi bế quan nhiều năm như vậy, ta thật lo lắng ngươi bế quan đến thành đầu gỗ, không biết ngươi còn nhớ đến những người bạn cũ như chúng ta không?
Theo tiếng cười to vang lên, phía đông trong hư không, có mấy người đạp mây mà tới.
Cầm đầu là một người má phệ bụng to, áo bung ra lộ ngực, nhìn vô cùng táo bạo, hùng hùng hổ hổ mà đến, long lân bên người lúc nào cũng lay động ảo giác che kín hư không, có người nhận ra người này chính là Tống Long Chúc, người lúc trước dựa vào bản thân luyện hóa Long hồn xuất thế, vô cùng nổi danh, cũng năm đó là một trong Tiểu Thất Quân Trung Châu trong lục đạo đại khảo.
Bên cạnh hắn, còn có một số người, có cô gái mặc quần đỏ cao quý; có nam tử mặc áo lông cáo cầm kiếm trên tay; có mỹ nhân không phân biệt được nam nữ, bên hông buộc giỏ cá, chân trần như người đánh cá; còn có tiểu tướng áo bào trắng tay cầm song thương. Những người này, có người đã xuất hiện trong thiên hạ, cũng có người chưa có danh tiếng nhưng ai đều có thân phận.
Tiểu Thất QuânTrung Châu năm đó lại tập hợp đến cùng một chỗ.
Tuy rằng bọn họ số lượng không nhiều, nhưng mỗi người đều có khí tức cảnh giới Hóa Thần.
Lại liên tưởng đến thân phận của bọn họ, càng khiến đến mấy người có mặt không ai dám to gan khinh thường.
Chỉ có Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên không hài lòng, liếc mắt nhìn Lý Hồng Kiêu xen lẫn trong đám người kia, có chút bất mãn nói:
- Chuyện đứng đắn không làm, đi chợ đánh nhau là tích cực, ta để ngươi chọn lang quân như ý, ngươi lại nhất định xem hắn là anh em kết nghĩa.
- Việc này là Thánh địa sai khiến sao?
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn cũng nhận ra trong sáu người có tiểu công chúa Cửu Trùng Thiên và truyền nhân danh kiếm Tẩy Kiếm Trì, đệ tử thứ tư dưới trướng Bát Hoang thành chủ, sắc mặt nhất thời trầm xuống. Hắn không để ý đến Tiểu Thất Quân hay không Tiểu Thất Quân, cũng không để đến thực lực của mấy Hóa Thần, hắn quan tâm chính là thái độ đại biểu cho mấy đại Thánh địa sau lưng bọn họ.
Ý nghĩ vừa lóe qua, đột nhiên phía tây bắc lại có một nhóm người chạy tới.
- Tần gia, Vương gia, Mạnh gia Trung Châu suất mười bảy môn phiệt thế gia, cung nghênh Phương Nguyên tiên sinh xuất quan!
Theo sau tiếng quát to là một đoàn tiên môn vọt tới đến trước người Phương Nguyên dừng lại, sau đó, trên mây hiện ra mấy trăm tu sĩ, trong đó cầm đầu khoảng hai ba mươi người, có Long hồn khí cơ mãnh liệt, như phong vân hội tụ, trang phục vô cùng tinh xảo, không phải ai khác mà chính là một đám Đạo tử thế gia Trung Châu.
Người đứng đầu laf một nam tử áo bào trắng, khuôn mặt tuấn lãng, đi thẳng tới trước người Phương Nguyên hành lễ, sau đó ngẩng đầu lên cười. Phương Nguyên nhìn mặt của hắn, cảm thấy hắn và Tần Loạn Ngô có chút giống nhau, ngước mặt nhìn hắn.
Công tử áo bào trắng cười nhìn Phương Nguyên, nói:
- Phương Nguyên tiên sinh, ta tên Tần Minh Ngô, Tần Loạn Ngô là đường huynh ta, lúc trước ta ở Nam Hải từng gặp ngươi, ngươi đã từng nói, khi có thời gian sẽ chỉ điểm ta tu hành!
Đón khuôn mặt tươi cười của hắn, Phương Nguyên gật đầu, sau đó nhìn người trẻ tuổi mặc giáp bạc, vẻ mặt hắn hiện lên vẻ kiêu ngạo quen thuộc.
- Ta nhớ không lầm huynh trưởng ngươi là Vương Trụ, hắn rất tốt!
Người tuổi trẻ kia ngạo nghễ nói:
- Ta cũng rất tốt!
Vào lúc này, phía tây chiến ý ngập trời, là một nhánh đội quân đằng vân mà đến, trong mây mờ ảo có thể thấy được một long ảnh tung hoành, đao mâu san sát, từ xa chạy tới trước người Phương Nguyên dừng lại, mây khói tản đi, nhìn rõ trên mây đều đầy người mặc áo giáp, tướng sĩ đằng đằng sát khí như đi ra từ chiến trường, cùng nhau khom người, áo giáp trên người ào ào ào vang vọng.
Trong mây đó, có thần tướng mặc áo giáp tím bước ra ngoài, hành lễ trước Phương Nguyên, nhìn hắn bây giờ rõ ràng đã là thủ quan thần tướng, nhưng cũng vẫn thi lễ bái kiến thượng tướng, tự xưng là Huyền Giáp, nói:
- Phương Nguyên tiên sinh, một trăm lẻ tám Huyền Giáp Ma Biên tiểu tướng, cảm động công đức của tiên sinh vì thiên hạ, đến Cửu Châu để chúc mừng Phương Nguyên tiên sinh công thành xuất quan!