“Đến thành Thiên Lai, để đòi nợ ư?”
Hai vị trận sư của Thiên Xu Môn nghe Phương Nguyên nói thế, sắc mặt đều lộ vẻ cực kì kinh ngạc.
“Có vẻ các ngươi cũng biết thành Thiên Lai?”
Phương Nguyên vừa thấy bọn họ kinh ngạc như vậy liền hiểu ra, hai người này nhất định có biết đến thành Thiên Lai, nhưng có điều kì quái chính là, thường ngày mình cũng đọc khá nhiều sách vở, coi như cũng có kha khá hiểu biết về các thế lực lớn ở các nơi, nhưng chưa từng nghe nói đến cái tên “thành Thiên Lai” này, vốn tưởng đây chỉ là một thế lực nhỏ cát cứ một góc mà thôi, nhưng nếu thật sự như vậy, vì sao hai vị trận sư này lại tỏ thái độ kì quái đến thế?
“Không hẳn là hiểu biết lắm, nhưng sao lại không biết đến thành này được chứ?”
Hai vị trận sư liếc nhìn nhau, cùng nở nụ cười khổ: “Mà cũng không trách ngươi không biết đến nơi đó, thành Thiên Lai này đối với Bá Hạ Châu chúng ta mà nói cũng là một chốn cực kì thần bí, thuộc về một gia tộc đã ở trạng thái nửa ẩn thế, bình thường rất ít khi ra mặt, mà cũng gần như không qua lại với các tiên môn khác ở Bá Hạ Châu. Thành này ở một mặt của Man Sơn, gần Trung Châu, mặc dù được gọi là thành nhưng thực tế nơi này có nội tình cực sâu, truyền thừa xa xăm lâu đời, đứng đầu thành Thiên Lai là một mạch của Kim thị, có địa vị cực kì cao, nghe nói đây thật sự chính là một thế gia cổ xưa có truyền thừa vạn năm đấy.”
“Gia tộc chân chính có truyền thừa vạn năm ư?”
Phương Nguyên nghe xong những lời ấy cũng hơi xao động trong lòng, đồng thời càng thêm hiểu rõ vài sự khác biệt ở đây.
Ngày nay, trong giới tu hành thường thích một cách nói, một tiên môn, nếu không khoe khoang mình có căn cơ và truyền thừa mấy nghìn năm hoặc mấy vạn năm thì đệ tử trong môn đi ra ngoài quả thực không ngẩng mặt lên với người ta được, nhưng thật ra mà nói, đại kiếp nạn lần trước mới qua được ba nghìn năm, chẳng biết đã có bao nhiêu truyền thừa đều mới quật khởi từ sau đại kiếp nạn ấy, vậy thì đâu ra nhiều tiên mốn với căn cơ vạn năm đến vậy?
Có điều, quả thực cũng có một vài thế gia và tiên môn có thực lực hùng hậu, trải qua bao kiếp nạn mà vẫn sừng sững không ngã, ngược lại còn nhân có truyền thừa xa xăm, tích lũy được một căn cơ khổng lồ không thể hình dung nổi, đồng thời cũng phong kín vô số bí mật và lịch sử không muốn để người khác biết đến.
Tựa như mạch chính của Ô Trì Quốc này, luôn nói rằng họ là một hoàng triều cửu trọng thiên xa xăm của Hoàng Châu, có bề dày lịch sử, điển tịch còn viết bọn họ là hậu duệ của Hắc Ám Hoàng Triều của mười mấy kiếp về trước, nếu tính theo lịch ba nghìn năm một kiếp nguyên thì chi huyết mạch này ít ra cũng phải được vài vạn năm rồi...
Đối với một gia tộc như vậy mà nói, căn cơ nội tình của họ có thể là thứ mà người tu hành bình thường tưởng tượng ra được sao?
“Sao ngươi lại nghĩ đến chuyện tới thành Thiên Lai đòi nợ?”
Trận sư tóc đen thoáng kinh ngạc, cười nói: “Hơn nữa, thành Thiên Lai có thể nói là phú khả địch quốc, sao có thể mang nợ ngươi được?”
Phương Nguyên không trả lời ngay, chỉ nhíu nhíu mày hỏi: “thành Thiên Lai rất giàu mạnh sao?”
Trận sư tóc đen cười khổ, nói: “Nói vậy, ngươi biết xuất xứ của cái tên Bá Hạ Châu này không?”
Phương Nguyên thoáng lộ vẻ kinh ngạc, bất giác mày lại nhíu chặt hơn.
Đông Thổ Đại Lục ngày nay được gọi là Cửu Châu.
Các vùng trong đại lục lần lượt được gọi là Trung Châu, Hoàng Châu, U Châu, Tuyết Châu, Vân Châu, Lôi Châu, Bá Hạ Châu, Hải Châu và Hoang Châu.
Cái tên của các vùng Cửu Châu này không phải tự dưng mà có.
Ví dụ như Trung Châu, được gọi như thế là vì nó nằm chính giữa Cửu Châu, ngồi nhìn về tứ phương, chiếm được chính thống của tiên đạo, cho nên nhận được chữ “Trung”.
Hoàng Châu thì do có Hoàng quyền đạo thống cửu trọng thiên phách tuyệt thiên hạ thống ngự, tự xưng là đế, cho nên nhận chữ “Hoàng”.
Tuyết Châu thì nằm ở cực bắc, quanh năm tuyết phủ nên lấy tên đó.
Hải Châu thì bởi nó nằm cạnh Nam Hải...
Nhưng cái tên Bá Hạ Châu này trong số các vùng Cửu Châu, quả thực có thể nói là cái tên kì quái nhất, không thể tìm được bất cứ chú giải nào thích đáng cho nó.
Thấy Phương Nguyên sững sờ, hai vị trận sư già có vẻ đắc ý, vị trận sư tóc bạc nói: “Người trẻ tuổi nên khiêm tốn chút mới tốt, thôi để lão phu chỉ cho ngươi vậy.”
“Bá Hạ Châu có cái tên này, là bởi tục truyền rằng, thời thượng cổ từng có một con tiên thú Bá Hạ từ trên trời giáng xuống, rơi vào khu vực này, thi hài nó rơi xuống đây gây nên một trận động đất cực lớn, cơn chấn động làm một vùng núi non chợt mọc lên, đó chính là Thập Vạn Man Sơn ngày nay...”
“Ngoài ra còn có một truyền thuyết khác, nói là khi ấy trên lưng Bá Hạ này còn cõng một quốc gia, quốc gia này cực kì phồn hoa, có vô số kì trân dị bảo, tài nguyên quý hiếm, mà quốc gia này khi rơi xuống đã bị tổ tiên một mạch này của Kim thị chiếm lấy, giấu đi rồi...”
“Nhưng... điều này nghe hơi phi lí nhỉ?”
Phương Nguyên nghe lão nói đến đó thì ngây cả người ra, Bá Hạ vốn là một loại thần thú trong truyền thuyết, việc này đúng thật là có, thậm chí còn có người nói, ở một số nơi xa xôi trong giới tu hành ngày nay vẫn còn có thể tìm được một ít di chủng của Bá Hạ, nhưng nếu nói có một con Bá Hạ từ trên trời giáng xuống, hơn nữa, trên lưng nó còn có cả một quốc gia thì nghe có vẻ quá hoang đường, càng đừng nói đến chuyện tổ tiên thành Thiên Lai này còn giấu luôn cả quốc gia đó đi rồi...
Ngươi có bản lĩnh lớn đến thế, sao không nuốt luôn quốc gia đó đi?
“Truyền thuyết ấy mà, đương nhiên sẽ luôn thêm vào rất nhiều sắc thái thần bí, không cần quá nghiêm túc xem xét làm gì.”
Chương 567 Tòa thành này từ trên trời hạ xuống (2)
Vị trận sư già tóc đen cười cười một cách thần bí, nói: “Nhưng kể ra thì, truyền thuyết này cũng có chỗ đúng đó.”
“Ngươi cũng thấy rồi đấy, trong Thập Vạn Man Sơn này của chúng ta, số lượng yêu thú lớn hơn nơi khác nhiều, nhưng mà ở khu vực thành Thiên Lai, số lượng yêu thú còn lớn hơn nơi này cả chục lần, có người nói nguyên nhân là do có khí tức của con tiên thú Bá Hạ kia để lại khi ngã xuống đó, khiến cho khí tức linh khí của Bá Hạ Châu đều xuất hiện thay đổi, thúc đẩy sự ra đời của các thế hệ yêu thú.”
“Thậm chí còn có người truyền rằng, thành Thiên Lai vốn được xây ngay tại di chỉ của cổ quốc trên lưng tiên thú Bá Hạ, tên Thành Thiên Lai có nghĩa là thành này từ bầu trời hạ xuống, mà chủ thành này quả thực cũng nắm giữ một bí cảnh trong tay đó.”
“Bí cảnh?”
Nghe đến đó, Phương Nguyên lập tức nổi hứng thú.
Vị trận sư già tóc bạc cướp lời: “Tục truyền, bí cảnh này rơi vào quốc gia cổ trên lưng tiên thú Bá Hạ kia, bên trong cực nhiều kì trân dị bảo, bao nhiêu năm rồi vẫn chưa bị lấy hết, thậm chí còn có người nói, thành Thiên Lai đôi khi cũng cảm thấy mình không hưởng hết được nhiều trân bảo như vậy, cho nên thỉnh thoảng cũng có mở cửa cho phép tu sĩ trong Bá Hạ Châu tiến vào, kiếm tìm chút trân bảo.”
“Thật ư? Việc này ta chưa từng nghe qua, bao lâu thì mở cửa một lần?”
Phương Nguyên nghe vị trận sư kia nói thế thì vô cùng kinh ngạc.
Theo như hắn biết, trong giới tu hành này, đúng là có một số bí cảnh, di chỉ, tỉ như hồ Ma Tức của Việt Quốc cũng là một trong số đó, thường thường chúng sẽ được mở ra theo một chu kì nhất định, bên trong có hung hiểm, đồng thời cũng có cơ duyên, nhưng loại sự tình này thường đều là chuyện lớn trong giới tu hành, tạo thành một truyền thống, trên điển tịch cũng có ghi lại rõ ràng, vậy thì vì sao việc bí cảnh kia được mở ra lại không hề có người từng nhắc tới?
Vị trận sư già tóc đen trừng mắt với trận sư tóc bạc một cái, như thể bất mãn lão cướp lời mình, sau đó mới chậm rãi nói tiếp: “Ngươi chưa từng nghe nói đến việc này cũng là chuyện hợp tình hợp lí, di tích của thành Thiên Lai có điểm bất đồng với những bí cảnh khác, thời điểm nó mở cửa không được xác định, tóm lại chìa khóa vào bí cảnh thì nằm trong tay thành chủ thành Thiên Lai, hắn muốn nó mở ra lúc nào thì sẽ mở lúc ấy, lần mở cửa gần đây nhất cũng đã là vào ba trăm năm trước, khi Kim lão thái quân mừng đại thọ thiên tuế, còn lần tiếp theo mở ra vào lúc nào thì phải xem xem khi nào người ta vui thì mở thôi.”
“Một gia tộc, lại có thể tự mình nắm giữ một bí cảnh...”
Nghe hai vị trận sư nói xong, sắc mặt Phương Nguyên trở nên ngưng trọng.
Có thể cảm nhận được, bí cảnh của thành Thiên Lai không giống như hồ Ma Tức, trong hồ Ma Tức dĩ nhiên cũng có rất nhiều kì trân dị bảo, cơ duyên tạo hóa các thứ, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều hiểm họa, ngũ đại tiên môn của Việt Quốc, cứ mười năm một lần lại cho đệ tử tiến vào hồ Ma Tức, vừa để rèn dũa các đệ tử đồng thời cũng là trách nhiệm của bọn họ phải bảo vệ hồ Ma Tức, mà bí cảnh của thành Thiên Lai này, lại không giống như vậy, xem ra nó giống một kho tàng đầy châu báu hơn.
Nghĩ tới di ngôn của Thái Hoa chân nhân lưu lại, hắn liền suy tính thêm một lát, hỏi cặn kẽ một số chuyện khác, nhưng hai vị trận sư già này thoạt nhìn không gì không biết, thực tế lại không quá hiểu biết về thành Thiên Lai kia, chỉ từng nghe nói đến một vài lời đồn về nơi đó mà thôi.
Màn đêm buông xuống, Phương Nguyên trở về động phủ của mình.
Con mèo trắng chẳng biết đã nhảy xuống khỏi nóc nhà tự bao giờ, hiện đang chiếm lấy bồ đoàn của Phương Nguyên, hết cách với nó, Phương Nguyên đành phải nhường bồ đoàn cho mèo trắng, mình thì ngồi xuống ghế, sắc mặt trở nên trầm trọng cực kì...
“Giấc mộng kia rốt cuộc là thật hay giả?”
Hắn nhớ lại giấc mộng quái gở cách đây không lâu, lòng càng cảm thấy áp lực nặng nề.
Hỏi thăm hai vị trận sư già kia, hắn đã biết được, thành Thiên Lai này chắc chắn là một thế lực lớn có căn cơ thâm hậu của nơi này, nếu muốn đi tìm bọn họ đòi nợ, áp lực tuyệt đối không nhỏ chút nào, nói thẳng ra là, người ta mà muốn trả thì trước đây đã trả cho Thái Hoa chân nhân rồi, mà nếu đã không muốn trả thì một tu sĩ nho nhỏ như mình có thể làm gì được một thế gia lâu đời đó?
Vị tán tu Thái Hoa chân nhân ở Ngọc La Sơn kia, phỏng chừng cũng đã nghĩ đến điều này, cho nên mới tận lực lưu di ngôn của mình vào chiếc hộp nhỏ kia, chỉ khi truyền nhân của ông ấy tu thành Tứ Tướng Lôi Linh thì mới thấy được di ngôn...
Bởi vì nguyên do này, vị truyền nhân kia không còn đường nào khác, đành phải kiên trì mà tu luyện.
Nhưng mình thì không giống như vậy, mình chỉ cần mượn lực trận pháp đã có thể mở chiếc hộp này ra, biết được bí mật này, điều đó cũng giúp cho mình có được một vài lựa chọn khác nhau.
Hoặc là theo sắp xếp của Thái Hoa chân nhân, đến thành Thiên Lai đòi bí pháp lại.
Hoặc là tự hủy lôi linh, một lần nữa bắt đầu.
Thực ra, theo tính cách của Phương Nguyên, đúng là hắn hoàn toàn có thể chọn cách sau.
Việc tu hành, đương nhiên phải lấy ổn trọng làm chính.
Nhưng khi hắn nghĩ đến chuyện này có thể là một cuộc khảo nghiệm mà Cửu Cô bố trí cho mình, lại thêm giấc mộng quái dị xuất hiện trong lúc mơ mơ màng màng kia, thì trong lòng hắn chợt nảy sinh một cảm giác cấp thiết lạ lùng mà trước nay chưa từng có, hắn biết, mình đã không còn thời gian để lãng phí nữa!
“Dù có lẽ chuyện đó chỉ có một phần vạn thì ta cũng không thể để cảnh tượng trong giấc mơ đó trở thành hiện thực...”
Chương 568 Tiên sủng mèo trắng (1)
Trầm tư hồi lâu, Phương Nguyên thở ra một hơi thật dài, lòng kiên định trở lại.
“Dù là việc báo thù do Thái Hoa chân nhân bố trí trước khi chết...”
“Hay là khảo nghiệm của Cửu Cô...”
“Chuyến đi tới thành Thiên Lai này, ta nhất định phải hoàn thành rồi.”
“Không vì điều gì khác, chỉ vì nếu thành Thiên Lai có thứ ta cần cho việc tu hành, vậy ta nhất định phải lấy được nó.”
...
“Tiên sinh, ngươi phải rời khỏi Ô Trì Quốc sao?”
Ngày thứ ba, Phương Nguyên thông báo cho tiểu hoàng đế Ô Trì Quốc và Thiên Xu Môn về quyết định của mình, không thể nghi ngờ, điều này lập tức dẫn đến sóng to gió lớn, chưa nói Thiên Xu Môn phản ứng thế nào, tiểu hoàng đế đã vội chạy tới Thiên Xu Môn, y không thể hiểu nổi quyết định này của Phương Nguyên.
“Đúng vậy, ở lại tu hành tại Ô Trì Quốc này, ngươi có được tài nguyên tu hành gần như bất tận, có hoàng tộc Ô Trì Quốc làm chỗ dựa rồi, lại còn có được danh vọng lớn như vậy, không có ai dám buộc ngươi đi làm chuyện gì nguy hiểm, đây quả thực là hoàn cảnh tu hành tuyệt hảo trong mơ của vô số người đấy, dù ở lại chốn này cả đời thì cũng đáng giá cơ mà, vì sao ngươi còn muốn bỏ lại hết thảy, chạy đến một nơi xa xôi như vậy?”
Hai vị trận sư không hiểu nổi, đồng thời càng không nỡ để Phương Nguyên ra đi.
“Nơi đây rất tốt, ta ở đây cũng rất thoải mái.”
Trước những thắc mắc của bọn họ, Phương Nguyên chỉ có thể thở dài, đáp lời: “Nhưng việc tu hành, vốn không phải là một con đường theo đuổi sự thoải mái...”
Trước khi lên đường, Phương Nguyên cũng chuẩn bị thật chu đáo.
Hắn đã ở Ô Trì Quốc này hơn ba năm, cũng tích lũy được kha khá tài sản.
Vô số tài nguyên trân dị từ lễ bái sư, lễ kính sư, lễ hiếu sư do tiểu hoàng đế của Ô Trì Quốc mang tới, cùng với các loại kì trân dị bảo do hậu duệ quý tộc khắp nơi hiến tặng, chất thành đống trong kho Thiên Xu Môn, tính sơ qua cũng phải ngang cỡ tài sản của cả một tiểu tiên môn chứ không ít...
Nhiều tài sản quá, dĩ nhiên không thể mang theo toàn bộ, vì vậy hắn bèn sàng lọc ra, những thứ có ích cho tu hành nhù đan dược, phù triện, linh tinh, ... đều cố gắng mang đi càng nhiều càng tốt, còn những đồ vật không cần thiết cho việc tu hành như đồ cổ trân bảo, tranh chữ các loại, đều để lại ở Thiên Xu Môn, nhờ hai vị trận sư già này giúp mình đổi thành linh tinh.
Có một số thứ hắn tạm thời không cần dùng đến nhưng lại rất quan trọng với tiên môn như hàng đống linh thạch và một số lượng khổng lồ các loại đan dược mà Phương Nguyên nay đã không còn dùng được thì đều bị hắn liệt vào một phong thư, nhờ tiểu hoàng đế sắp xếp đưa về Thanh Dương Tông.
Trước đây khi hắn ở lại Ô Trì Quốc, để tránh bại lộ thân phận thì vẫn chưa từng liên hệ với Thanh Dương Tông, cũng không nói ra thân phận chân thật của mình cho đám người ở Ô Trì Quốc, thậm chí phần lớn người tu hành ở Ô Trì Quốc này chỉ biết hắn họ Phương nhưng ngay cả tên hắn là gì cũng không rõ. Có điều, nay đã sắp phải rời đi, không cần thiết phải lo lắng chuyện này nữa, nên Phương Nguyên bèn nói rõ chuyện của mình và Thanh Dương Tông cho tiểu hoàng đế.
Tiểu hoàng đế nói sẽ cử sứ giả đến Thanh Dương Tông, một là để thay Phương Nguyên truyền tin báo bình an, hai là chuẩn bị muốn tạo mối quan hệ qua lại với Thanh Dương Tông, tính kết một liên minh xuyên qua biên giới Bá Hạ Châu và Vân Châu...
Ba tháng sau, khi Thanh Dương Tông nhận được phong thư của Phương Nguyên cùng với mười chiếc chiến thuyền pháp thuyền chất đầy tài nguyên từ Ô Trì Quốc đưa sang, tông chủ Trần Huyền Ngang cùng tứ đại trưởng lão vô cùng kinh hỉ và bất ngờ, bọn họ đều không thể tin nổi, Phương Nguyên đã rời khỏi tông môn hơn ba năm rồi, nay vẫn là lần đầu tiên truyền tin trở về, hơn nữa, xem tình trạng này có thể thấy hắn ở ngoài rất ổn.
Vì vậy, bọn họ bèn tổ chức thịnh yến tiếp đãi sứ giả Ô Trì Quốc, thậm chí còn chuẩn bị vật tư, sai Mạnh Chân và Vu Tình làm sứ giả, lên đường đến Ô Trì Quốc đáp lễ với hoàng thất nơi đó.
Nhưng khi Mạnh Chân và Vu Tình tới Ô Trì Quốc, Phương Nguyên đã rời khỏi đây từ lâu.
...
Ba tháng trước, khi sứ giả của Ô Trì Quốc lên đường đến Thanh Dương Tông, Phương Nguyên cũng đã khởi hành rồi.
Muốn đến thành Thiên Lai phải thâm nhập Man Sơn, vượt qua nơi này gần như có thể nói là vượt qua một chặng đường dài nhất từ tây nam tới đông bắc Bá Hạ Châu, e rằng quãng đường này không dưới mười vạn dặm được. Bằng vào tu vi hiện tại của Phương Nguyên, dốc hết sức điều khiển pháp khí thì chừng một canh giờ có thể bay được hơn ngàn dặm, một ngày đêm bay chừng ba canh giờ thì cũng phải mất tầm một tháng mới đến nơi.
Hơn nữa, trong Man Sơn còn có vô số yêu thú, đi xuyên qua Man Sơn này quả thực cũng là một chặng đường trùng trùng nguy hiểm, vô số nguy cơ ẩn dấu dọc đường không cách nào lường được. Tiểu hoàng đế còn định phái một đội quân hộ tống Phương Nguyên, nhưng Phương Nguyên suy đi tính lại một phen, vẫn quyết định từ chối ý tốt của y.
Hắn đã tính toán cẩn thận, nay thực lực của mình và Quan Ngạo đều ở cảnh giới Trúc Cơ trung cảnh, trừ khi đụng độ phỉa loại mãnh thú hoặc đại yêu ma có đạo hành vài trăm năm, nếu không thì cũng không đến mức không đối phó nổi, hơn nữa, dù gặp phải nguy hiểm cỡ đó, đánh không lại vẫn có thể chạy thoát, mang theo người có khi còn phiền toái hơn.
Điều quan trọng hơn nữa là, trước khi Phương Nguyên lên đường đã hỏi thử con mèo trắng kia, không biết vị đại gia này ở Thiên Xu Môn đè đầu cưỡi cổ người khác, được cung phụng như tổ tông đã hơn một năm thì liệu có hứng thú đi ra ngoài với mình không. Đáng mừng là tuy đại gia mèo mấy ngày trước chẳng thèm để ý gì đến Phương Nguyên nhưng ngay khi Phương Nguyên chuẩn bị lên đường, nó lại nhảy lên ngân toa ngồi sẵn.
Chương 569 Tiên sủng mèo trắng (2)
Nó vừa lên đây, con nghê thú kia chẳng còn cách nào, đành phải ủ dột đi theo sau.
Phương Nguyên hết sức cảm động: “Con mèo này thật sự muốn đi theo ta ư?”
Nhớ đến vô số truyền thuyết về chiến sủng trong giới tu hành, lòng tự tin của Phương Nguyên bỗng chốc tràn đầy.
Hắn nhanh nhẹn tế ngân toa, lao vút vào viễn không.
Con đường phía trước thênh thang mà mờ mịt, núi sâu thăm thẳm không nhìn thấy điểm cuối, nhưng ánh mắt của hắn giờ này lại vô cùng kiên định.
“Pháp ở nơi cao xa, cũng coi như tự tìm niềm vui.”
...
Danh tiếng của thành Thiên Lai trong cái nhìn của người tu hành bình thường thì cũng không phải dạng đặc biệt vang dội.
Nó không uy phong lẫm liệt như Ô Trì Quốc, thống trị cả một lãnh thổ rộng lớn như vậy, cũng không như một ít tiên môn thường xuyên qua lại hoạt động trong giới tu hành, các loại đại sự của giới đều thấy đệ tử bọn họ tới góp mặt, tận mọi khả năng tăng lực ảnh hưởng của mình ở trong giới tu hành. Thành Thiên Lai thì khác, bọn họ vẫn luôn ở trong trạng thái bán thoái ẩn, rất là khiêm tốn. Nếu không phải cứ cách vài chục vài trăm năm, bọn họ lại mở cửa bí cảnh một lần, tổ chức Bá Hạ tiên hội, mời tu sĩ khắp thiên hạ có hứng thú thì vào bí cảnh tìm bảo vật, chỉ e cái thế gia cổ xưa này đã sắp bị mọi người quên lãng mất rồi.
Nhưng mà, nếu có người tận mắt nhìn thấy tòa thành này, hẳn đều sẽ bị kinh ngạc thật lớn.
Tựa như Phương Nguyên của một tháng sau vậy!
Rời khỏi Ô Trì Quốc, sau một tháng băng qua Man Sơn, dù là một người khá chú trọng phong nghi như Phương Nguyên cùng với thứ quái thai mang trong mình một thân tinh lực dường như không bao giờ cạn như Quan Ngạo, thoạt trông cũng đã khá là mệt mỏi.
Không phải loại mỏi mệt do bôn ba vất vả mà là loại mỏi mệt uể oải trong lòng.
Dù sao, bất kể là ai, liên tục hơn một tháng cứ phải lao vun vút trên bầu trời một khoảng rừng rậm không thấy biên giới, phóng mắt nhìn khắp cũng chỉ thấy núi cao vực sâu cùng những cây đại thụ xanh um tươi tốt cao lớn chọc trời, lòng đều cảm thấy nản muốn chết.
Cũng chính bởi vì vậy, khi bọn họ khẩn trương lên đường, điều khiển ngân toa xuyên qua một khoảng sương trắng mênh mang, sau đó bất chợt vùng trời trước mắt trở nên rộng mở trong sáng, thấy được một tòa thành trì lưng dựa núi xanh, lòng bất chợt trở nên tươi sáng hơn hẳn...
Mười vạn dặm Man Sơn mênh mông, rốt cuộc cũng xuyên qua rồi.
Đi thêm chút nữa chừng ngoài trăm dặm, có thể thấy được đó là một tòa thành lớn, lưng tựa sơn mạch Man Sơn, lấy những tảng đá khổng lồ đen nhánh xây nên những bức tường thành cao hơn ba chục trượng, đâm cả vào mảnh sương trắng che khắp trời, phần lớn tòa thành này đều không thể nhìn rõ, như là đã bị vô số bí pháp che lấp đi rồi, từ xa nhìn lại chỉ có thể thấy cửa thành màu đen đứng sừng sững, như một con cự thú ẩn mình trong sương mù, đang há to cái miệng rộng.
Bốn phương tám hướng có các dạng tu sĩ từ viễn không bay tới, có người cưỡi tiên thú, có người đạp trên phi linh, cũng có người điều khiển pháp thuyền, ngân toa gì gì đó, thậm chí còn có người đi bộ, đủ các dạng người đang từ các hướng tràn về tòa thành này.
Nhìn ra được, tòa thành này cực kì sâm nghiêm.
Thành trì lớn như vậy, giữa không trung chỉ có mây trắng lững lờ nhưng trên đó không có một tu sĩ nào dám ngự kiếm bay qua, vào thành đều ngoan ngoãn đến cửa thành là hạ xuống, sau đó đi bộ vào trong, ra khỏi thành cũng đi một quãng xa xa mới dám bay lên cao.
“Đây chính là thành Thiên Lai nhỉ?”
Quan Ngạo nhìn tòa thành này, nhịn không được bèn ngây ngốc hỏi một câu.
Phương Nguyên khẽ gật đầu: “E rằng cũng chỉ có tòa thành tự xưng là từ trên trời hạ xuống này mới có khí phách cỡ đó.”
Nghĩ vậy, hắn cho ngân toa hạ xuống mặt đất.
Bên ngoài tòa thành lớn này, từ xa xa nhìn lại có thể thấy rất nhiều thành trì nhỏ, nằm rải rác xung quanh thành lớn, tựa như các thành lệ thuộc, thoạt nhìn cũng cực kì náo nhiệt, có điều, thành lớn thì phòng ngự cực nghiêm, có đại trận bao phủ, những thành nhỏ thì mặc người thoải mái tới lui, chỉ có một ít cấm chế, nhưng cũng không bao phủ toàn bộ thành trì, trông có vẻ thoải mái hơn nhiều, rất hợp ý Phương Nguyên.
Tìm một tòa thành nhỏ thoạt nhìn ngăn nắp sạch sẽ, Phương Nguyên thu ngân toa lại, đi vào, thấy trong thành có vẻ không khác gì một tòa thành của người phàm tục, cửa hàng san sát, dòng người qua lại tấp nập, điều bất đồng là những cửa hàng này đều là dạng khó lòng thấy được ở các thành trì bình phàm, như là pháp khí các, linh đan phường, ... thậm chí hai bên đường phố còn có rất nhiều sạp nhỏ, trên sạp còn bày bán các loại bí kíp và đan dược nữa.
“Tìm chỗ nghỉ ngơi cho lại sức đã.”
Phương Nguyên đi phía trước, mèo trắng ngồi xổm trên vai hắn, Quan Ngạo thì dắt con nghê thú đang tỏ vẻ hết sức bất đắc dĩ kia đi, dạo quanh một lát thì tìm được một nhà trọ thoạt nhìn khá gọn gàng ngăn nắp. Hai người đi vào, đặt hai gian phòng tốt, sau đó bảo người hầu trong nhà trọ đưa nước nóng lên tắm rửa, tiểu nhị trong tiệm thấy Quan Ngạo và Phương Nguyên đều có tu vi Trúc Cơ, thái độ cung kính và nhiệt tình hẳn lên.
Nhưng mà có thể thấy rõ, tuy rằng thái độ tiểu nhị rất kính nể lại không giống những người ở thành trì phàm tục khác khi thấy người tu hành liền run lẩy bẩy hô tiên nhân, có lẽ bọn họ ở đây cũng đã thấy nhiều nên quen rồi, ngay cả thấy con nghê cực kì uy phong kia cũng chỉ khen một câu ‘trông oai ghê’ là hết.
Tắm xong, thay một bộ thanh bào giống trước đây, Phương Nguyên mới cùng Quan Ngạo ra ngoài.
Nếm thử vài thứ dằn bụng trong tửu điếm rồi, hai người bèn thong thả dạo bộ xung quanh.
Chương 570 Trung Châu Thôi gia (1)
Phương Nguyên không vội vã vào thành mà đi dạo quanh đó vài ngày, cẩn thận tỉ mỉ lưu ý hết thảy mọi thứ xung quanh, cùng với những việc mà người xung quanh đang bàn tán, hắn đều lặng lẽ ghi tạc trong lòng, sau đó sàng chọn ra một ít tin tức có ích, tận mọi khả năng tìm hiểu về thành này.
Mặc dù tới đòi nợ, theo lí nên được lên mặt mới phải, nhưng nếu không cẩn thận là sẽ bị yếu thế.
Cho đến đêm thứ ba, Phương Nguyên mới đến gần khu vực thành lớn quan sát một phen, thấy tòa thành này được bao phủ bởi vô số đại trận tinh diệu, tuy thoạt nhìn có nhiều chỗ trận thế còn chưa ổn lắm nhưng vẫn lờ mờ lộ ra vẻ cực kì hung hiểm, lòng hắn lập tức hiểu rõ, thành Thiên Lai này quả thực không hổ là một nơi có căn cơ sâu đậm, chỉ riêng trận thế này thôi đã lớn hơn Thiên Xu Môn và Hỏa Vân Lĩnh đâu chỉ trăm lần?
Nếu muốn bố trí một đại trận cỡ này, dù có một trăm vị đại trận sư thì hẳn cũng phải mất nhiều năm mới hoàn thành được nó.
Mà để duy trì đại trận này hoạt động, càng chẳng biết phải tiêu hao bao nhiêu tài nguyên mới vừa?
Xem ra, thành Thiên Lai này quả thực cực kì giàu có đúng như hai vị sư huynh nói.
“Bằng vào tạo nghệ trong trận thuật của ta lúc này, đúng là có thể phá trận mà vào, chỉ có điều, trong thành thủ vệ cực kì sâm nghiêm, muốn lẻn vào mà tuyệt đối không có người phát hiện e rằng chẳng dễ dàng gì, xem ra muốn bố trí một đường lui có thể tiến cũng có thể lùi trước khi vào thành này quả thực không phải chuyện dễ dàng gì đâu...”
Phương Nguyên vòng quanh thành này quan sát hồi lâu, lòng lặng lẽ thở dài một tiếng.
Mấy ngày nay hắn đang làm các bước chuẩn bị để vào thành, ngoại trừ việc tận dụng khả năng thăm hỏi tin tức từ những người xung quanh ra, dĩ nhiên còn phải tính đến một đường lui, song hắn cũng nhận ra điều này thật không đơn giản. Ngay lúc đang cảm khái, hắn chợt nhớ tới một chuyện, bèn quay đầu cười nói với con mèo trắng đang ngồi trên vai mình: “Bạch huynh, bằng bản lĩnh của ngươi, ngươi có thể tự do ra vào đại trận này không?”
Vốn vừa mới nghĩ đến sự khác thường của con mèo này, cho nên thuận miệng hỏi một câu thôi, nào ngờ mèo trắng như vừa mới phát hiện thứ gì, hai lỗ tai dựng đứng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía sau lưng tòa thành, nơi đó có một khu vực cực rộng lớn bị bao phủ bởi một màn sương đen âm u.
“Meo meo...”
Con mèo trắng bỗng nhiên kêu lên một tiếng, như là hết sức vui mừng, rồi nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi vai Phương Nguyên.
Sau đó, Phương Nguyên còn chưa kịp phản ứng lại, nó đã nhảy phốc xuống từ sườn núi cao, hóa thành một điểm trắng mờ biến mất giữa trận quang lạnh lẽo của tòa đại thành, nhẹ nhàng hơn cả một chiếc lông chim rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, không tạo ra bất kì tiếng động nào...
“Ủa...”
Phương Nguyên nhìn theo mà nghẹn họng trân trối: “Nó tính làm gì thế?”
Nhớ lại mình còn từng có suy tính muốn thu con mèo này làm tiên sủng, Phương Nguyên tự cảm thấy thật mất mặt.
Có loại tiên sủng nào không thèm để ý đến chủ nhân như thế sao?
Phương Nguyên thật sự không biết mèo trắng đã nhìn thấy gì mà xông vào thành một cách phấn khởi như vậy, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ đành ấm ức quay lại tự dàn xếp chuyện của mình. Dọc đường đi, con nghê kia thấy Phương Nguyên ngậm bồ hòn làm ngọt nên tỏ ra đắc ý vô cùng, còn định thừa dịp chạy đi. Dù sao miêu đại gia đi rồi, nó cũng chẳng cần phải đi theo Phương Nguyên nữa. Có điều ý đồ của nó bị Quan Ngạo nhìn thấu, bị hắn cú đầu rồi xách về quán trọ.
Chứng kiến hành vi ngược đãi linh thú này, Phương Nguyên dùng ánh mắt tặng Nguyên Ngạo một lời khen!
Ở quán trọ, sau khi nghiên cứu một phen, hắn quyết định sẽ lập tức vào thành ngày mai.
Sáng sớm hôm sau, Phương Nguyên thay một bộ áo bào xanh, dùng trâm gỗ mun vấn tóc, thắt hồ lô bên hông rồi cùng Quan Ngạo đi về phía cổng thành Thiên Lai.
Quan Ngạo sợ nghê chạy mất nên dùng xích sắt buộc nó lại, dắt sau lưng Phương Nguyên.
Ban đầu, nghê ta bị thái độ thiếu tôn trọng của Quan Ngạo làm cho phát cáu nên định phản kháng, nhưng lại bị hắn ta đánh cho một trận, cuối cùng đành ủ dột nghe lời. Có điều trong lòng nó vẫn mong miêu chủ tử nhà mình nhanh chóng trở lại...
Họ đặt chân đến nơi lúc trời vừa tờ mờ sáng, tuy cổng thành chưa mở nhưng đã có vô số người chờ đợi.
Ở chính diện thành Thiên Lai, hướng về đường cái là một cánh cửa đồ sộ cao chừng trăm trượng. Có điều loại cửa này chủ yếu để phục vụ cho chiến đấu, bình thường sẽ không mở ra, vì vậy ở dưới nó có ba cánh cửa khác. Cửa ở giữa cao chừng mười trượng, dành cho khách khứa đến bái phỏng chủ nhân Kim thị trong thành. Hai cửa hai bên cao khoảng bảy, tám trượng, dành cho thương nhân và người tu hành ra vào.
Phương Nguyên đến đây để đòi nợ, cũng xem như một chuyến viếng thăm đường hoàng, tất nhiên phải đi cửa chính.
Tuy hôm nay có không ít người đứng chờ cổng thành mở nhưng số người chờ ở cửa chính lại không được bao nhiêu. Phát hiện Phương Nguyên đi đến, họ âm thầm quan sát. Chỉ thấy hắn khoác áo xanh chỉn chu, tuy tu vi Trúc Cơ không tính là cao nhưng sau lưng lại có một người cao to như tháp sắt, trong tay người này dắt một con nghê dị thú, trông đến là oai phong lẫm liệt, xem ra lai lịch không tầm thường.
Két...
Khi tia sáng đầu tiên từ phương Đông buông xuống cổng thành, cửa chính chậm rãi mở ra. Không lâu sau đó, hai cửa hông cũng hé mở, để lộ những binh sĩ khoác giáp nghiêm nghị. Người đứng chờ bên ngoài vội nhốn nháo đứng dậy, xếp hàng vào thành.
Thủ vệ ở hai cửa hông đã bắt đầu kiểm tra người vào thành một cách nghiêm túc và trật tự. Mà đứng ở cửa chính lại là mấy vị quản gia áo lam với thái độ hòa nhã, gương mặt tươi cười. Họ thoáng ngẩn ra khi thấy thật sự có người chờ nơi này, đoạn vội vàng đến tiếp đón.