Cuối cùng có người thống nhất tất cả đạo thống và thế gia, tiên môn, quyền lực chí cao vô thượng, người ta gọi là Tiên Hoàng, trong sử tịch, dằng dặc mấy vạn năm, đó là tồn tại duy nhất từng nhất thống thiên hạ!
Nhưng chỉ tiếc, kết quả cuối cùng lại không như ý nguyện, sau khi hoàng triều quật khởi, không những không thể chống đỡ đại kiếp, ngược lại bởi vì đủ loại nguyên nhân, dẫn đến vô lực chống đở đại kiếp, Thiên Nguyên lớn như thế, suýt nữa trực tiếp bị huỷ diệt, cho nên hoàng triều khổng lồ kia rất nhanh sụp đổ.
Bởi vì trong thời kỳ đó, thế gian gặp nạn trước đó chưa từng có, vì vậy hậu nhân đều gọi là “Vương triều hắc ám”.
Hoàng triều Cửu Trọng Thiên của Hoàng Châu, tục truyền chính là hậu duệ của Tiên Hoàng khi đó.
Dĩ nhiên, cũng chỉ có loại tồn tại này, mới có quyết đoán lớn như vậy, lấy một châu làm lãnh địa, lấy chữ “Hoàng” đặt tên châu.
Hoàng triều Cửu Trọng Thiên từ trước đến giờ đều quy củ sâm nghiêm nhất, hành sự bá đạo nhất, tu sĩ mạo muội xông vào lãnh địa Hoàng Châu thường đều trực tiếp bị đại khai sát giới, cho nên mặc dù sơn vực này chỉ nằm giữa Hoàng Châu và Trung Châu, không nói rõ rút cuộc thuộc về phương nào, nhưng rất nhiều người tu hành đều không muốn đặt chân đến hung hiểm này, để tránh không cẩn thận trêu chọc vào Hoàng Châu.
Phương Nguyên trước đây cũng không muốn trêu chọc Hoàng Châu, không ngờ lại gặp phải Ôn Bộ bọn họ thử pháp.
Hơn nữa, lại lấy người ra thử pháp
Lấy người luyện bệnh dịch, có khác gì yêu ma đâu?
Mà yêu ma…
Phương Nguyên thản nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía giữa không trung.
- Bắt hắn lại trước đã, làm bệnh nô thử bệnh!
Cùng lúc đó, trấn thủ Ôn Bộ giữa không trung cũng miễn cưỡng hạ lệnh, vừa rồi hắn bị Phương Nguyên khám phá ra hành tung, có chút ngoài ý muốn, nhưng cẩn thận quan sát một hồi lâu, lại chỉ xác định thực lực của Phương Nguyên không mạnh, dù sao khí cơ toàn thân hắn mặc dù giống như Kim Đan, nhưng trên người lại có loại ý cảnh màu xanh mơ hồ, như vậy có thể tính toán, Đan sư vừa nhúng tay vào có lẽ là đan phẩm màu xanh.
Đan phẩm màu xanh ở cảnh giới Kim Đan, từ trước đến giờ chỉ coi là tạp đan, thật sự không đáng để hắn đặt trong mắt.
Ùng ùng!
Theo tiếng ra lệnh của hắn, phía sau hắn, lập tức có bốn năm giáp sĩ thân mặc giáp đỏ, cỡi phi mã màu đen đi tới, người nào cũng cầm một cây trường thương hắc khí lượn lờ, ùng ùng đáp xuống, như một mảnh mây đen lao thẳng xuống dưới.
Chỉ là mấy kỵ giáp binh, tu vi toàn thân cũng là tu sĩ cao cấp tứ mạch Trúc Cơ.
Kình phong phần phật, thổi bay áo bào xanh của Phương Nguyên, nhưng Phương Nguyên vẫn chắp tay đứng ở đó, không nhúc nhích.
- Tam lão gia cẩn thận.
Dân chúng bộ lạc chung quanh đều cho rằng Phương Nguyên sợ choáng váng, có người thất thanh kêu lên.
Nhưng khi mấy kỵ giáp sĩ khó khăn vọt tới trước người Phương Nguyên, từ nơi xa bỗng nhiên vang lên một tiếng hổ gầm, sau đó nhìn thấy một mảnh hỏa vân ùng ùng cuốn tới, một mảnh hoả vân kia rõ ràng bọc một cự hán cao gấp đôi người thường, trong tay cầm ra một thanh đại đao, từ xa dùng sức, quăng đại đao về phía này, đại đao bay lộn, tựa như máy xay gió.
- Không hay rồi.
Mấy kỵ binh giáp kinh hãi kêu to, không kịp né tránh, trực tiếp bị đại đao kia đụng phải, trong chốc lát, bốn năm giáp sĩ rối rít vứt ngựa mà chạy, khó khăn tránh thoát, nhưng mấy con phi mã tránh né không kịp, bị chia năm xẻ bảy.
- Xôn xao.
Máu tươi bắn lên hư không, mấy vị tu sĩ kinh sợ đến sắc mặt trắng bệch.
- Sơn thần Đại lão gia tới rồi.
Dân chúng trong bộ lạc nhìn thấy, lập tức nhất tề hoan hô.
Ngay cả Ôn tướng giữa không trung cũng nhướng mày, nhìn về phía xa, sau đó khóe mắt lại quét qua Phương Nguyên lúc này vẫn đứng trên mặt đất, cũng không động đậy, thầm nghĩ:
- Khó trách tu sĩ tạp đan này lại bình tĩnh như thế, thì ra còn có một vị cao thủ hộ pháp.
- Ai dám làm tổn thương Phương tiểu ca nhà ta?
Quan Ngạo trước đó đang ở trong bộ lạc lân cận giúp người ta giết heo, vừa thấy giữa không trung bên này xuất hiện một đội binh giáp, liền lập tức chạy tới, nhìn thấy đám binh giáp kia xuất thủ với Phương Nguyên, trong lòng vô cùng tức giận, một đao kia hoàn toàn không nương tay.
Ầm!
Một đao kia của hắn cũng khiến đám giáp sĩ vây công sợ hết hồn, đồng thời quay đầu nhìn lại, liền thấy hắn bước nhanh chạy tới, hoả vân bên cạnh tàn sát bừa bãi, cuồn cuộn, trong nháy mắt đã đến trước người Phương Nguyên, tức giận không thôi, bên cạnh giống như dâng lên một biển lửa, bàn tay mở ra, đại đao lại chuyển tới, “Ba” một tiếng lọt vào trong tay hắn, chắn trước người hắn, hung hăng lay động.
Hiện giờ hắn đã phục dụng đủ loại linh tài bảo dược, quả thực khó có thể tính ra, nhất là lúc ở trong bí cảnh Kim gia của Thiên Lai Thành, lại càng ăn đủ loại bảo dược, pháp lực toàn thân cũng như nước đẩy thuyền lên, hôm nay đã là tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, thoạt nhìn bất cứ lúc nào cũng có thể phá cảnh, pháp lực cuồng bạo mãnh liệt kích động, trong mắt mọi người, quả thực còn đáng sợ hơn Kim Đan tu sĩ.
Trấn thủ Ôn Bộ giữa không trung nhìn thấy màn này, liền xác định hắn chính là điểm dựa của Phương Nguyên.
Hắn cũng không biết Phương Nguyên thật ra là Tử Đan, chỉ bởi vì hắn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, khí cơ màu xanh quanh quẩn trong thức hải, che khuất Tử Đan, vì vậy khí cơ toàn thân mới nhìn như tạp đan màu xanh.
Chương 737 Tử Tiêu động chủ (2)
Chẳng qua trong lòng cảm thấy, dựa vào khí cơ của cự hán này mạnh hơn tu sĩ tạp đan rất nhiều, lại nhìn người trong bộ lạc, rõ ràng càng tín nhiệm tráng hán này.
- Ngươi là ai?
Ngưng thần đánh giá Quan Ngạo mấy lần, hắn không để ý tới Phương Nguyên nữa, lãnh đạm mở miệng nói với Quan Ngạo.
- Ngươi quan tâm ta là ai làm gì?
Quan Ngạo cầm đại đao trong tay, lạnh lùng quát hỏi, căn bản khinh thường để ý đến hắn.
- Hừ!
Ánh mắt trấn thủ Ôn Bộ lạnh lùng, lạnh giọng nói:
- Vậy ngươi đã biết xuất thủ với Ôn Bộ Cửu Trọng Thiên sẽ có hậu quả ra sao chưa?
Quan Ngạo lắc đầu:
- Không biết!
Trấn thủ Ôn Bộ nhất thời mất mặt, vung tay lên nói với người bên cạnh:
- Cùng bắt lại!
- Dạ!
Phía sau hắn mấy chục kỵ giáp sĩ, lập tức cùng kêu lên đáp ứng, vội vàng bắn lên phi mã, vọt thẳng tới hướng Quan Ngạo phía dưới, trong lúc nhất thời hư không hừng hực, sát khí chọc trời, những giáp sĩ này vừa rồi nhìn thấy Quan Ngạo xuất thủ hung mãnh, dĩ nhiên trong lòng người nào cũng không dám xem thường hắn, vừa vọt ra, liền đồng thời thôi động trường thương trong tay, trong chốc lát, lại tràn ngập hắc vụ, muốn che khuất bầu trời.
Trấn thủ Ôn Bộ giữa không trung, cầm hồ lô màu đen lên, tay ấn vào nút chai.
Hiển nhiên một trận chém giết sắp sửa triển khai, dân chúng trong bộ lạc cũng bị hù dọa sắc mặt đại biến, có mấy người gan lớn đã cầm sẵn đinh ba và sài đao trong tay, chuẩn bị hành cộng:
- Có cần giúp sơn thần Đại lão gia đánh một trận không?
- Sơn thần Tam lão gia hình như không tính toán động thủ.
- Ai da, Tam lão gia làm nghề y, thân hình lại gầy yếu, chắc chắn sẽ không đánh nhau.
- Từ từ hãy động thủ.
Nhưng trong một thoáng này, đột nhiên từ phía đông truyền đến một tiếng quát, sau đó, nhìn thấy một đạo linh quang phi tới, lại là một thanh phi kiếm dài ba thước, trên thân kiếm, bọc một mảnh bạch quang, trong chốc lát bay đến giữa Quan Ngạo và đám giáp sĩ kia, không trung chấn động, bạch quang đã phát ra, mạnh mẽ tách Quan Ngạo và đám giáp sĩ đang chuẩn bị xuất thủ.
- Sao?
Phương Nguyên đứng phía dưới và Ôn tướng giữa không trung, đồng thời nhìn về phía đông.
Chỉ thấy ở ngoài mấy dặm, giữa không trung, rõ ràng có một cỗ xe ngựa cao lớn ùng ùng chạy tới.
Vật kéo xe ngựa lại là hai con hươu sao thân thể cao lớn như ngựa, bốn vó đạp phong, như giẫm trên đất bằng, nơi nào đi qua, tiên phong đung đưa, mây bay sương tan, không lâu sau đã đi đến hư không, chậm rãi dừng lại giữa không trung.
- Ha ha, chư vị đạo hữu, có chuyện gì mà động thủ vậy?
Theo một thanh âm trong sáng vang lên, cửa xe đẩy ra, từ bên trong đi ra một vị nam tử trung niên áo bào tung bay, khí độ không tầm thường, bên cạnh là hai vị đồng nhi áo xanh tóc trái đào tuấn tú phụng dưỡng hai bên, sau khi xuống xe ngựa, tay áo vung lên, một đạo phi kiếm liền ông ông kêu lên, hoá nhỏ, bay vào trong tay áo của hắn.
- Kim Đan trung kỳ?
Phương Nguyên nhìn thấy người này, hơi ngẩn ra, cũng phát hiện tu vi của người này cao hơn Trấn thủ Ôn Bộ một bậc, hơn nữa nhìn pháp lực trên thân phi kiếm, sợ rằng ít nhất cũng là đan phẩm màu trắng, ở trong Kim Đan đã coi như không tệ.
Hơn nữa lúc này hươu sao kéo xe ngựa cũng rõ ràng là dị thú, phẩm chất xe ngựa lại càng không tầm thường, tựa như là một món pháp bảo.
Nhìn từ cái này phán đoán, có thể nhìn ra lai lịch của người đến không tầm thường.
- Ta và Phương tiểu ca ở chỗ này chữa bệnh cho người ta, bọn họ không biết từ nơi nào đến, lại muốn bắt chúng ta!
Phương Nguyên và Trấn thủ Ôn Bộ cũng không có lập tức mở miệng, chỉ là Quan Ngạo tức giận bất bình, ồn ào nói.
- A?
Nam tử trung niên kia nghe vậy, hơi ngẩn ra, nhìn Phương Nguyên đánh giá, sau đó nhìn về phía Trấn thủ Ôn Bộ hung uy đung đưa giữa không trung, cười nói:
- Lão phu động chủ tiểu động thiên Tử Tiêu Đông Hải, Nguyễn Thiên, từ xa nhìn thấy ôn khí ngất trời, đặc biệt tới tìm hiểu xem rút cuộc xảy ra chuyện gì, nếu hai vị tiểu hữu này chữa bệnh cho dân chúng, vậy là chuyện tốt, không biết vị đạo hữu này vì sao lại như vậy?
- Tiểu động thiên Tử Tiêu?
Ôn tướng nghe thấy tên người này, trong lòng nhất thời khẽ động, sắc mặt âm lãnh vài phần, vừa rồi lại nhìn thấy người này phi kiếm, biết đan phẩm của hắn không tầm thường, nên cũng không dám khinh thường, miễn cưỡng thi lễ, cười lạnh nói:
- Ha hả, bổn tọa chính là Tống Kỳ Si Trấn thủ Ôn Bộ Cửu Trọng Thiên Hoàng Châu, phụng mệnh ở đây thử pháp, lại bị mấy người này quấy rầy, nên bắt lại xử trí, ngươi cũng quản sao?
- Cửu Trọng Thiên?
Động chủ Tử Tiêu nghe thấy, sắc mặt cũng khẽ biến, nhìn thoáng qua hồ lô trong lòng ngực của hắn, lại nhìn dân chúng bộ lạc phía dưới, trong lòng đã đoán được mấy phần, sắc mặt có chút không vui, thản nhiên nói:
- Chuyện của Cửu Trọng Thiên, lão phu dĩ nhiên không có bản lãnh để ý tới, chẳng qua lão phu cũng muốn hỏi một câu, vị Trấn thủ này, ngươi chạy đến đây thử pháp, có phải đã vượt giới hay không?
Ánh mắt Trấn thủ Ôn Bộ run lên, nói:
- Ngọn núi này vốn thuộc Hoàng Châu, tại sao lại nói là vượt giới?
Tử Tiêu động chủ cũng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Trung Châu và Hoàng Châu, lấy Long Miên Sơn là biên giới, nơi này nằm ở Sơn Âm, còn gần Trung Châu hơn, chính là Tiên Hoàng tới đây, sợ rằng cũng không dám nói nơi đây thuộc về Hoàng Châu, một Trấn thủ nhỏ bé như ngươi, dựa vào cái gì mà dám cuồng ngôn?
Chương 738 Thái độ đi học (1)
Sắc mặt Trấn thủ Ôn Bộ âm trầm mấy phần, thản nhiên nói:
- Vậy xem dáng dấp ngươi cũng chuẩn bị nhúng tay vào?
Tử Tiêu động chủ nhìn thoáng qua hắn, nói:
- Lão phu lâu rồi không động đậy tay chân với người khác, nhưng lần này, lão phu vốn đi vấn đạo tiên bang tiên minh chuyện chuẩn bị kỳ thi lục đạo cuối năm, cũng vừa lúc hỏi mấy vị lão hữu trong tiên minh, Trấn thủ Ôn Bộ Cửu Trọng Thiên Hoàng Châu, không đàng hoàng ở lại Hoàng Châu, lại chạy đến lãnh địa Trung Châu bắt người luyện ôn, chuyện này, bọn họ nên xử lý như thế nào!
- Ngươi.
Trấn thủ Ôn Bộ không nhịn được mặt liền biến sắc.
Hắn cũng không ngờ Tử Tiêu động chủ lại chụp mũ cho mình tội danh như vậy, nơi này rút cuộc thuộc Hoàng Châu hay Trung Châu, hắn cũng không rõ ràng, nhưng nếu chọc vào tiên minh, tới Hoàng Châu hỏi tội, dưới áp lực phía trên, bản thân hắn chắc chắn không gánh chịu được, mấu chốt hơn chính là, Tử Tiêu động chủ rõ ràng là tu vi Kim Đan trung kỳ, hắn cũng không có mười phần nắm chắc có thể đánh thắng.
Nếu thật sự động thủ, có thể giết hắn ở chỗ này còn dễ nói, nếu để hắn chạy thoát, vậy thì thật sự phiền toái.
- Ha ha, vị đạo hữu này, lão phu nói chuyện có chút thẳng thắn, ngươi cũng chớ tức giận!
Tử Tiêu động chủ cũng nhìn thấu sắc mặt do dự của Trấn thủ Ôn Bộ, cả cười một tiếng, nói chuyện khách khí, cũng chắp tay nói:
- Lão phu còn phải chạy tới Trung Châu, nghĩ đến ngươi cũng có việc công trong người, cần gì phải tự nhiên đâm ngang? Oai phong của Ôn Bộ Cửu Trọng Thiên, lão phu cũng có nghe thấy, Ôn kỳ mở ra, sinh linh vạn dặm tuyệt tích, thần thông đáng sợ, lão phu thật sự không dám lãnh giáo!
Vừa nói, lại chỉ về phía Quan Ngạo và Phương Nguyên ở dưới nói:
- Hai vị tiểu hữu này, cũng là một mảnh thiện ý, mới ra tay chữa bệnh cho dân chúng, cũng không phải cố ý chọc giận tiên uy của Cửu Trọng Thiên, không bằng nể mặt lão phu, để hai người bọn họ một con đường sống thì thế nào?
Những lời này cũng cất giấu ẩn ý, đầu tiên là nói ra chỗ lợi hại của Ôn Bộ Cửu Trọng Thiên, tỏ vẻ mình biết thủ đoạn của các ngươi, có gấp bội cẩn thận, lại nói mình không dám lãnh giáo, chính là nói nếu đấu sẽ lấy bảo vệ tính mạng làm chủ, nhất định sẽ chạy đi tố cáo, nhưng câu nào cũng là khen tặng, mạnh mẽ cưỡng ép Trấn thủ Ôn Bộ, có chút không dễ quyết định chuyện này
Thoáng trầm ngâm, trong lòng hắn cũng có chú ý, thản nhiên nói:
- Danh tiếng Tử Tiêu tiểu động thiên Đông Hải, bổn tọa cũng có nghe qua, sau này chỉ sợ cũng có không ít giao tế, hôm nay coi như cùng kết thiện duyên, chẳng qua hai tiểu nhi kia không biết trời cao đất rộng.
Ánh mắt quét qua hai người Phương Nguyên và Quan Ngạo, thanh âm lạnh lùng:
- Ha ha, lần sau muốn học người hành hiệp cứu người thì nhớ mở to mắt!
Dứt lời, vung tay lên:
- Cáo từ!
Nói đi là đi, bộ hạ của hắn cũng thu những bộ phận bị chặt đứt của mấy con ngựa, quây quần rời đi.
- Đi thật sao?
Hai tay Phương Nguyên cầm đao, sắc mặt có chút không hiểu.
Vừa rồi cuộc nói chuyện giữa Tử Tiêu động chủ và Trấn thủ Ôn Bộ, hắn hoàn toàn không nghe hiểu.
- Ha ha, hai vị tiểu hữu hữu lễ rồi.
Tử Tiêu động chủ lúc này cũng từ trên đụn mây rơi xuống, cười chắp tay nói với Quan Ngạo và Phương Nguyên:
- Lão phu cũng trên đường đi qua đây, nhìn thấy nơi này ôn khí ngất trời, biết nhất định sẽ có tai hoạ, liền tới đây xem, cũng không nghĩ tới, hai vị tiểu hữu đã chữa khỏi trận ôn dịch này, cũng giúp ta bớt đi một phen tay chân, nhân tâm thiện ý, không biết tiên sơn nơi nào?
Quan Ngạo gãi gãi đầu, sau đó nhìn Phương Nguyên.
- Vừa rồi đa tạ tiên sinh đưa trường kiếm tương trợ!
Phương Nguyên tiến lên phía trước, chắp tay nói với Tử Tiêu động chủ:
- Hai người chúng ta chẳng qua là tán tu đi lại trong thiên hạ, tình cờ gặp phải chuyện này, ngồi nhìn dân chúng chết dần trong bệnh dịch, chỉ lo trị bệnh cứu người, cũng không nghĩ lại chọc vào nhân mã của Cửu Trọng Thiên.
- Ha ha, nếu là đồng đạo, trường kiếm chấp ngôn cũng là chuyện bình thường, cần gì cám ơn ta?
Tử Tiêu động chủ khoát tay áo, hai tay chắp sau lưng, đi một vòng trong bộ lạc, đánh giá mấy lần, cười nói:
- Cửu Trọng Thiên bắt người luyện ôn, cũng không có gì kỳ lạ, nhưng ngươi có thể hiểu được loại yêu tà ôn khí này, cũng hiếm có, chữa trị như thế nào?
Phương Nguyên nói:
- Nạp ôn dịch vào cơ thể, không khó phát hiện biến hóa của nó, lại luyện đan sắc thuốc, phân cho mọi người sử dụng cũng đủ!
- Nạp ôn dịch vào cơ thể?
Động chủ tiểu động thiên Tử Tiêu nghe thấy, ngược lại có chút xem trọng Phương Nguyên, mơ hồ sinh ra chút ít tán thành, cười nói:
- Cũng là tu sĩ lòng mang nhân tâm, lão phu cứu không nhầm người, ngươi lấy đan dược luyện ra cho ta đánh giá!
Trong tay Phương Nguyên vẫn còn lại hai viên đan dược, liền lấy một viên cho hắn.
Động chủ tiểu động thiên Tử Tiêu cầm đan dược trong tay, cẩn thận đánh giá, lại chà xát chút ít bột đan, cười nói:
- Phương thuốc chính là đúng bệnh, dùng thuốc cũng xảo diệu, nhưng đan phẩm không cao, bất luận là thủ đoạn dùng hỏa hay là thôi hoá dược tính cũng còn thiếu chút ít hỏa hầu, đồng nhi học đan ở chỗ ta không quá ba năm, sợ là cũng luyện ra được, người trẻ tuổi, còn cần dụng công!
Chương 739 Thái độ đi học (2)
Hắn cũng không nhìn ra tu vi Tử Đan của Phương Nguyên, chỉ xem hắn là một tạp đan tu sĩ, trong lòng thật ra cũng không quá mức để ý, chỉ xem Phương Nguyên là một tán tu bình thường, cộng thêm trình độ của hắn đối với đan đạo quả thật không cạn, vì vậy liền ra vẻ trưởng giả bình phán.
- Ba năm mới luyện được sao.
Trong lòng Phương Nguyên suy nghĩ, liền khom người thụ giáo, nói:
- Tiền bối nói rất đúng!
- Ha ha, tiểu bối này đúng biết lễ phép, ngươi hãy dẫn ta đi một vòng đi!
Vị động chủ Nguyễn Tập Thư của Tử Tiêu Tiểu Động Thiên có tình tình ngay thẳng, hắn thấy Phương Nguyên lễ phép, lời nói cung kính, nên tâm tình không tệ, hơn nữa hắn vì muốn chữa ôn dịch nên đến đây, nhìn thấy dịch bệnh trong mấy bộ lạc khác còn chưa chữa tận gốc, nên cũng không khách khí bảo Phương nguyên dẫn đường, đi theo Phương Nguyên nhìn tình hình dịch bệnh trong từng bộ lạc, hắn bắt chéo hai tay, nhìn Phương Nguyên chữa bệnh cho bách tính trong bộ lạc thế nào.
Phương Nguyên cũng không cố ý làm ra vẻ, vừa nãy hắn chữa thế này, bây giờ tiếp tục cứu chữa như vậy, Tử Tiêu động chủ bên cạnh nhìn thì cảm thấy thú vị, hắn thuận miệng dạy bảo vài câu, chỗ thuốc này không được, bên kia còn chưa đủ loại, chỉ ra được không ít thiếu sót.
Phương Nguyên cũng không tức giận, hắn thật lòng lắng nghe, khiêm tốn nghe dạy bảo.
Đi thêm vài vòng, cảm giác thái độ của Tử Tiêu Động Chủ đối với hắn tốt hơn trước rất nhiều, vừa nhìn, vừa thuận miệng giải thích cho Phương Nguyên vài câu về bí quyết luyện đan, phương pháp chữa trị ôn dịch, xem Phương Nguyên thành vãn bối của mình mà dạy bảo.
- Đa tạ tiền bối đã dạy, vãn bối cực kỳ cảm kích!
Đối với chuyện này, trong lòng Phương Nguyên rất biết ơn, mặc dù vị Tử Tiêu động chủ này luôn làm dáng vẻ ông cụ non, nhưng cũng không có cách nào, mặc dù hắn không cố ý giấu diếm, nhưng trong thức hải hắn tràn ngập khói xanh, nếu người có tu vi không cao thì không thể nào nhìn thấu hắn là đan phẩm chí cao được, hơn nữa tuổi tác của Phương Nguyên không lớn, bị người ta xem là vãn bối cũng không có gì lạ.
Nhưng nếu thật lòng mà nói, vị Tử Tiêu động chủ này đối xử với hắn đúng là không tệ, dù sao một tán tu tạp đan, không là gì hết trong mắt Động Thiên Chủ, cộng thêm sở trường của Tử Tiêu động chủ lại là đan pháp, là đại đan sư vang danh gần xa, địa vị cao hơn, nên nhưng đan tu tạp đan đúng là không lọt vào mắt hắn được.
Bây giờ hắn bỏ qua ngạo khí, mở miệng dạy bảo Phương Nguyên vài câu, thật ra là vì nhìn hành động của Phương Nguyên làm cho những bộ lạc này mà thôi, hắn cảm nhận được sự lương thiện của Phương Nguyên, nên mới mở miệng mấy lần, nói đi nói lại vẫn có ý dạy dỗ thôi.
Nhưng nghe những ý kiến của hắn, Phương Nguyên thật sự có cảm giác hiểu ra, kiến thức về đan đạo của vị Tử Tiêu động chủ này đúng là không tầm thường, làm cho hắn có thể học được nhiều thứ, vì thế Phương Nguyên cũng không quan tâm đến thái độ của Tử Tiêu động chủ, dù sao hắn tuổi còn nhỏ, bị xem là vãn bối cũng không sao, nếu thật sự nói ra đan phẩm chân chính của mình, ngược lại có thể bị nghi ngờ nữa.
Nhìn thấy Phương Nguyên khiêm tốn học tập, người cũng thông minh, dù nhiều bí quyết mình không nói rõ, nhưng chỉ nói sơ qua thì hắn đã hiểu, có thể nói là học một biết mười, vị Tử Tiêu động chủ cảm thấy rất vui vẻ, thưởng thức Phương Nguyên, nên cũng dốc lòng dạy bảo nhiều hơn.
Hai người, một người muốn dạy, một người muốn học, một người nghiêm khắc, một người kính cẩn, nhìn qua rất hài hòa.
Ôn dịch đã được khống chế, chỉ còn lại chút khí dịch còn sót lại trong bộ lạc, đây không còn là vấn đề lớn nữa, lại có thêm một vị đại đan sư tinh thông đan đạo, chữa bệnh càng nhanh hơn, có rất nhiều loại bệnh, vị Tử Tiêu động chủ này chỉ nhìn sơ qua một lượt đã biết rõ bênh, không cần dùng cả đan dược, tiện tay đưa ra vài cây dược thảo thì đã có thể chữa lành, tốc độ nhanh chóng.
Chỉ trong hai, ba canh giờ đã đi hết toàn bộ mấy bộ lạc, thời gian xem bệnh ít, phần lớn là hai người cùng đàm luận về đan đạo, nói đến hưng phấn, rất nhiều bí quyết nhỏ độc đạo cũng đưa ra nói luôn.
Đợi đến lúc chữa xong bệnh cho bộ lạc cuối cùng, vị Tử Tiêu động chủ phi thân bước lên mây, bay đến giữa không trung, ở xa xa đã có thể nhìn ra được giữa không trung tràn ngập khói đen, hắn than.
- Mặc dù đã chữa hết ôn dịch, nhưng những thứ độc hại kia đã ngưng tụ trong không khí, sớm hay muộn cũng sẽ thành tai họa!
Nói xong, hắn lấy một bình sứ màu trắng ra, tay áo vung lên, một tia sáng khuếch tán ra ngoài, một lát sau, ở giữa không trung có gió lớn gào thét, những ôn khí bay trên bầu trời kia bị gió cuốn lên, xoay tròn thành lốc xoáy hình phễu, cuối cùng bay vào trong bình.
- Cửu Trùng Thiên dùng người luyện ôn, thủ đoạn hung tàn, nhưng loại ôn khí đúng thật là rất lợi hại!
Tử Tiêu động chủ đậy nút lọ, cất vào trong tay áo, hắn cũng không nhịn được lắc đầu thở dài.
Phương Nguyên nghe xong, lông mày nhíu lại, nói.
- Tiền bối, Cửu Trùng Thiên vẫn luôn bắt người luyện ôn như vậy sao?
Nguyễn Tập Thư thở dài một tiếng, nói.
- Cửu Trùng Thiên có hoàng quyền kiên cố, cao cao tại thượng, bên dưới có bốn bộ, Ôn, Binh, Pháp, Đấu, tự xưng vô địch, Ôn Bộ, chính là dùng ôn khí, bọn chúng luyện ôn khí, ngay cả người tu hành cũng không thể chống lại được, cực kỳ lợi hại, yêu pháp loại này bình thường đều dùng cơ thể người làm vật chứa, nếu không bắt người luyện, sao có thể đối phó được với người chứ?
Chương 740 Cầm Kiếm Giết Chết Mà Thôi (1)
Nói xong, hắn cười khổ một tiếng, nói tiếp.
- Lần này chắc là bọn họ lại làm ra đồ gì đó hại người nữa rồi, nên mới tìm người thử nghiệm, còn chưa dùng hết uy lực, nếu thật sự đưa thứ đó ra, đừng nói là cứu người, chúng ta muốn chạy cũng không chạy nổi!
- Xin lắng nghe!
Sắc mặt Phương Nguyên lạnh lẽo, nhưng hắn không nói gì, chỉ chắp tay với Nguyễn Tập Thư.
- Nếu đã cứu người, vậy thì cứu hết mình đi!
Nguyễn Tập Thư cũng không chú ý đến sắc mặt của Phương Nguyên thay đổi, hắn quay đầu nhìn về phía bộ lạc, nói.
- Mặc dù đã trừ hết ôn dịch, nhueng không biết Ôn Bộ của Cửu Trùng Thiên sẽ đến đây lúc nào, nếu chúng ta rời khỏi đây, mà hắn vẫn quay lại, có lẽ tính mạng của bách tính trong bộ lạc cũng khó mà giữ nổi, ngay cả ngươi cũng nên cẩn thận, sợ người Ôn Bộ sẽ đến tìm ngươi đấy!
Phương Nguyên nghe Nguyễn Tập Thư nói thì cảm thấy có lý, hắn gật đầu, nói.
- Vậy theo tiền bối thì phải giải quyết thế nào?
Nguyễn Tập Thư suy nghĩ một chút, nói.
- Kêu người trong bộ lạc đi về phía Bắc, càng đi đến gần Trung Châu cành tốt, dù thế lực Cửu Trùng Thiên Hoàng Châu lớn đến đâu, cũng không dám đi Trung Châu bắt người luyện ôn, nói đến thiên hạ này, Trung Châu là nơi duy nhất có thể làm cho bọn họ phải kiêng kỵ!
- Rời đi?
Phương Nguyên nghe xong hơi ngẩn người ra, ngược lại cũng cảm thấy có lý, hắn gật đầu nói.
- Ta kêu người đi nói với bọn họ!
Dứt lời, hắn đưa vị đại đan sư này đi xuống, tự mình uống một chén trà trong đình, sau đó cho Quan Ngạo đi thông báo với người trong bộ lạc, Phương Nguyên còn nghĩ sẽ có người không muốn rời bỏ quê hương, nếu nói trắng ra thì càng thêm phiền phức, hắn dứt khoát nói với Quan Ngạo.
- Không cần nói sự thật cho bọn họ biết, chỉ nói nơi đây có ôn thần làm loạn, nếu không đi, chắc chắn sẽ tai ương ngập đầu!
Quan Ngạo nghe xong, nhếch miệng nở nụ cười, lập tức rời đi.
Không lâu lắm, mấy tế tự và người già trong bộ lạc đều tập trung lại, bàn bạc về việc di chuyển, mọi chuyện xảy ra rất thuận lợi, vốn dĩ mấy bộ lạc vừa trải qua nạn ôn dịch, may nhờ Quan Ngạo mời Phương Nguyên đến đây, mới có thể bảo vệ được huyết mạch, bây giờ đối với Phương Nguyên thì không nói, nhưng sự kính ngưỡng của bọn họ đối với Quan Ngạo như nước sông cuồn cuộn, có thể nói là tôn thờ như thần linh.
Có thể nói, bây giờ Quan Ngạo bảo bọn họ dâng vợ mình lên, sợ rằng bọn họ cũng sẽ đồng ý.
Cộng thêm việc Quan Ngạo nói rất dọa người, cái gì mà nếu không đi thì chắc chắn sẽ gặp tai ương, ngay cả hắn cũng phải nhanh chóng rời khỏi đây, những bách tính bộ lạc kia sao có thể không sợ, ngay cả sơn thần còn muốn chạy, huống chi là bọn họ?
Chỉ trong nửa canh giờ đã sắp xếp xong xuôi, người trong bộ lạc thu thập đồ đạc, dắt heo, làm thịt dê, chuẩn bị lên đường.
Vị đại đan sư kia vốn nghĩ rằng, nếu muốn bách tính phàm tục rời khỏi quê hương đời đời kiếp kiếp không phải là chuyện dễ dàng, đoán là sẽ gặp phiền phức to, không ngờ rằng Phương Nguyên lại giải quyết nhanh chóng, chỉ dùng một câu nói đã giải quyết xong, điều này làm cho hắn phải đánh giá lại Phương Nguyên lần nữa, thêm nửa ngày trời đàm luận đan đạo với nhau, vị đại đan sư kia có tâm trạng không tệ, hắn cười nói.
- Ngươi chuẩn bị đi đâu?
Phương Nguyên hơi trầm ngâm, sau đó cười nói.
- Thật không dám giấu giếm, vãn bối chuẩn bị đi du lịch đến Trung Châu một thời gian!
Tử Tiêu động chủ nghe xong, đôi mắt sáng ngời, cười nói.
- Đúng là trùng hợp, tiểu bối, nếu ngươi không ngại thì đi cùng với lão phu luôn? Trên đường đi, chúng ta có thể đánh cờ luận đan, để cho quãng đường đỡ tẻ nhạt...
- Đi cùng nhau?
Phương Nguyên hơi ngẩn người ra, không ngờ hắn sẽ mời mình.
Tử Tiêu động chủ thấy vậy thì cười nói.
- Phương tiểu hữu, ngươi đừng trách Lão phu nói thẳng, ta thấy đan phẩm của không cao, sợ là không đi được xa trên con đường tu hành, nhưng ở trên đan đạo, ngươi lại có thiên phú không tệ, chỉ là ngươi không có cao nhân chỉ dạy, nên không có thành tựu cao, bây giờ lão phu gặp được ngươi ở đây, cũng được xem là có duyên, đi cùng ngươi một đoạn đường, chỉ cho ngươi mấy phần về đan đạo, cũng xem như tặng ngươi một món quà vậy!
Phương Nguyên nghe xong lời ấy, cũng không khách khí nữa, hắn đứng dậy chắp tay, nói.
- Cám ơn tiền bối chỉ dạy, vãn bối cầu còn không được!
Tử Tiêu động chủ nghe vậy cũng nở nụ cười, nói.
- Đã như vậy, chúng ta hãy nhanh chóng lên đường, mấy bộ lạc đều chuyển đi, sẽ tạo ra động tĩnh không nhỏ, sợ rằng Cửu Trùng Thiên Ôn Bộ biết được thì phiền phức. Đến nước này rồi, ta cũng nói thật cho ngươi biết, mặc dù tu vi của lão phu hơn Ôn Bộ một bậc, nhưng bình thường ta chỉ say mê luyện đan, rất ít dùng võ pháp, nếu thật sự đánh nhau, sợ là ta không có phần thắng, trước đó là ta phô trương thanh thế mới doạ lui hắn được, nếu bây giờ hắn lại chạy đến, lão phu cũng bỏ chạy!
- Chỉ là tiền bối khiêm tốn thôi!
Phương Nguyên biết Tử Tiêu động chủ nói thật, mặc dù tu vi của hắn không yếu, nhưng đan phẩm lại không được tốt, lúc sử dụng thần thông cũng không tinh vi, nhưng ngoài miệng hắn không thể nói thẳng ra được, hắn vẫn khen một câu, sau đó hơi trầm nói.
- Ở ngoài 800 dặm phía Bắc, vãn bối còn có một động phủ, nếu phải đi, vãn bối phải về thu dọn đồ đạc đã!
Tử Tiêu động chủ cười nói.