"Hắn thế mà thật sự làm được ư?"
Trên dưới Tiểu Trúc phong đã biến thành một mảnh yên lặng, vô số đạo ánh mắt khó tin nhìn về phía Phương Nguyên đang đứng trước Công Đức Thạch Bích, nhất thời trong lòng cũng không biết có bao nhiêu lời muốn nói, nhưng khi lời nói đã đến đầu lưỡi thì lại chỉ có thể biến thành một tiếng hít vào nặng nề!
Mặc dù đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi đi chăng nữa, nhưng sau khi nó đã xuất hiện thì mọi người cũng chỉ có thể thừa nhận sự tồn tại của nó!
Bây giờ trong lòng tất cả những người chú tâm vào từng màn không thể tưởng tượng nổi phát sinh trên Tiểu Trúc phong đều xuất hiện một câu!
Thanh Dương tông vừa mới cho ra đời một kỳ nhân!
Người trẻ tuổi vốn có xuất thân hàn môn, không có bất kỳ bối cảnh nào, chỉ dựa vào một thanh kiếm của mình, đánh bại tất cả đồng môn trên Tiểu Trúc phong để chứng minh thực lực của hắn. Điều này cũng chứng minh rằng trên cả Tiểu Trúc phong này, nếu như nhất định phải tuyển ra một vị đệ tử chân truyền, vậy thì ngoại trừ hắn ra, không còn bất kỳ người nào có tư cách này. Hắn chính là người duy nhất có tư cách đó!
"Tiểu Phương Nguyên, ngươi. . ."
Bạch chấp sự kìm nén một hơi, nhìn về phía tên thanh niên áo tím đã ngất đi trước Công Đức Thạch Bích kia. Đối phương hiển nhiên là đã bị thương rất nặng, điều này làm cho sắc mặt hắn cũng có hơi giận dữ. Hắn biết thân phận của tên thanh niên áo tím này, tất nhiên cũng biết chuyện này sẽ gây ra một trận hồ nháo không nhỏ, thậm chí đã lớn đến mức vượt ra khỏi phạm vi khống chế của mấy vị chấp sự bọn hắn. Cho nên tất nhiên hắn cũng có chút lửa giận, muốn oán trách Phương Nguyên vài câu.
Nhưng Ô chấp sự bên người hắn giống như dự liệu được lời hắn muốn nói, đã đưa tay ra kéo hắn lại. Trong ánh mắt kinh ngạc của Bạch chấp sự, Ô chấp sự nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Vị Tiểu Phương Nguyên này rất nhanh sẽ trở thành người mà chúng ta không thể tùy tiện răn dạy!"
Bạch chấp sự lập tức ngẩn ngơ, sau đó liền tỉnh ngộ, cứ thế nuốt xuống những lời nói định nói ra vào trong lòng.
Phương Nguyên thì lại không để ý đến những chuyện này. Hắn cũng quay đầu nhìn người trẻ tuổi áo tím kia một chút. Hắn đoán được rằng thân phận của đối phương không phải tầm thường, tuyệt đối không phải là đệ tử của Tiểu Trúc phong. Nhưng cũng không quan trọng, mình vừa rồi trong cơn nóng giận suýt chút nữa đã giết chết hắn, cũng là vì không muốn làm lớn chuyện nên mới tha hắn một mạng. Dù sao cũng là hắn tự dưng nhảy ra ngăn trở đại sự của mình, mình chỉ đánh hắn bị thương, không ai có thể chê trách điều gì!
Sau khi vái chào tứ phương một cái, hắn liền đề kiếm, chuẩn bị rời khỏi Tiểu Trúc phong.
Thế nhưng đúng vào lúc này, Ô chấp sự lại đi tới, thấp giọng nói: "Đừng vội trở về, cùng đi với chúng ta!"
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, Ô chấp sự liền biến ra một đóa đằng vân, mang theo Phương Nguyên bay đi, trong khi mấy vị chấp sự khác thì có người mang theo người trẻ tuổi áo tím kia đi chữa thương, có người thét lên ra lệnh cho đám đệ tử Tiểu Trúc phong giải tán, không cho phép tiếp tục chen chúc ở xung quanh xem náo nhiệt nữa.
"Phương Nguyên, tu vi của ngươi có tiến bộ như thế khi nào?"
Tiến vào đại điện không bao lâu, mấy người Bạch chấp sự cũng đều chạy tới, ai nấy cũng đều sắc mặt nghiêm túc nhìn Phương Nguyên.
Rất rõ ràng, Phương Nguyên bắt chước hành vi “Hành lang tiền hí” của Thượng Cổ tiên hiền, không chỉ chấn kinh trên dưới Tiểu Trúc phong, mà còn làm cho bọn hắn chấn kinh. Phương Nguyên vốn cũng đã triển lộ một chút thực lực của mình tại thời điểm phục yêu ở Thái Nhạc thành, cộng thêm việc hắn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, pháp lực ngưng luyện hơn xa thường nhân, bởi vậy hắn có thể có được thực lực đáng sợ tại cảnh giới Luyện Khí, chuyện này người ta vẫn có thể lý giải được. . .
Còn việc khiến cho đám người Bạch chấp sự không thể lý giải chính là, bọn hắn lúc đầu đã chắc chắn rằng Phương Nguyên đã thất bại trong việc tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, tu vi thậm chí có khả năng sẽ một mực kẹt tại Luyện Khí tầng bốn, không thể tiến thêm. Nhưng ai có thể ngờ được, trong chỉ mới không đến ba tháng, hắn thế mà nhất phi trùng thiên, tu vi nhảy vọt lên đến cảnh giới Luyện Khí tầng bảy, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết hình như cũng tiến rất xa!
Tiểu Trúc phong gây nhau lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là trò chơi của đệ tử tiên môn, nhưng quan hệ đến Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, vậy thì sự tình liền lớn!
"Ngay trong mấy tháng này!"
Phương Nguyên cũng đã sớm dự liệu đến việc sẽ có những vấn đề này, khi nghe thấy vậy thì liền nhẹ nhàng mở miệng: "Ba tháng trước, ta nghe mấy vị chấp sự cố ý bẩm báo mấy vị trưởng lão, muốn cầu những trưởng lão kia giúp ta tẩy đi căn cơ của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, cho ta cơ hội tu hành một lần nữa. Trong tâm mặc dù cảm kích không thôi, nhưng cũng có hơi không cam tâm, thế là ta bế quan khổ tư, lĩnh hội phương pháp tu hành của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết. . ."
"Sau đó thì sao?"
Bạch chấp sự có hơi lo lắng hỏi.
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, nói: "Sau đó liền thành công!"
"Cái này. . ."
Mấy vị chấp sự nghe xong thì đều sững sờ một chút, thầm nghĩ đây là câu trả lời quỷ quái gì đây?
Phương Nguyên không nói thêm lời thừa thãi, trực tiếp thúc giục một thân pháp lực, ở quanh người hắn, pháp lực ngưng luyện vô cùng thuần túy đều hiển hoá ra ngoài, du tẩu xung quanh thân thể hắn. Màu sắc của nó giống như bầu trời vậy, thanh tịnh đến mức không cách nào hình dung, mỗi một tia, mỗi một sợi đều giống như ẩn chứa lực lượng có thể đè sập núi sông vạn vật, chỉ nhìn một cái liền cho người ta một loại cảm giác sâu không thấy đáy. . .
"Đây. . . Đây đúng là Huyền Hoàng chi khí thuần chính a?"
Nhìn thấy một màn này, đám người Bạch chấp sự trừng lớn hai mắt, gần như không dám tin vào đôi mắt của mình.
Chương 172 Phương Pháp Tu Hành (2)
Lần trước khi bọn hắn nhìn Phương Nguyên, phát hiện hắn vẫn chưa hoàn thành giai đoạn thứ nhất trong quá trình tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, bởi vậy có hơi thất vọng. Ai có thể ngờ được, lúc này mới trôi qua không đến ba tháng, hắn thế mà đã hoàn thành giai đoạn thứ hai trong quá trình tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết?
Một thân pháp lực đều đã luyện thành Huyền Hoàng chi khí, đây là một chuyện đáng sợ cỡ nào?
"Ngươi làm như thế nào?"
Cơ hồ theo bản năng, bọn hắn liền vội vàng hỏi thăm.
Chỉ có Ô chấp sự phản ứng mau mau, muốn ngăn cản Bạch chấp sự, vấn đề như thế đã thuộc về cơ mật, không thể hỏi loạn.
Nhưng Phương Nguyên lại không để ý chút nào, còn không đợi Bạch chấp sự kịp phản ứng, hắn liền cười nói: "Trước đây đệ tử vốn định ngưng luyện ra một thân pháp lực trước rồi mới phá giai, kết quả rơi vào tử lộ, không ngưng luyện ra Huyền Hoàng chi khí, phá giai lại càng dễ tẩu hỏa nhập ma hơn, trái phải đều là tuyệt lộ. Ta vốn nên nghe theo sự phân phó của mấy vị chấp sự, tẩy đi Huyền Hoàng khí, tu luyện lại từ đầu, nhưng trong lòng dù sao cũng cảm thấy không cam lòng. . ."
"Thế là, trong tình huống không còn đường nào để đi, đệ tử đã nghĩ rằng không bằng lớn mật thử một lần. Nếu phá giai là thời điểm pháp lực dễ dàng nhất biến hóa, vậy thì sao không thừa dịp phá giai, mượn cơ hội này để ngưng luyện Huyền Hoàng chi khí? Đúng ra mà nói, đây cũng chính là biện pháp duy nhất khi đệ tử rơi vào tuyệt cảnh, nhưng có lẽ việc này cũng đối ứng với chân lý “Tuyệt địa phùng sinh”, đánh bạo thử một lần, ai ngờ lại có hiệu quả!"
"Cái gì?"
Phương Nguyên nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng mấy vị chấp sự lại như muốn toát cả mồ hôi lạnh.
Ánh mắt bọn họ nhìn Phương Nguyên, đơn giản giống như là đang nhìn quái vật vậy. . .
Tu vi phá giai, đó là đại sự cỡ nào?
Là thời điểm hung hiểm động một tí là tẩu hỏa nhập ma a, chỉ cần một chút mất tập trung là sẽ vạn kiếp bất phục. Ai tại thời điểm phá giai mà không phải cẩn thận, người có điều kiện thậm chí sẽ còn chuyên môn thuê người hộ đạo ở bên cạnh, chính là vì cầu hai chữ "Ổn thỏa". Nhưng tên hùng hài tử trước mắt này, thế mà lại đi làm sự tình hung hiểm như thế tại thời điểm mấu chốt như vậy, trong đầu hắn rốt cuộc chứa thứ gì?
Nếu như trước khi Phương Nguyên tu luyện thành công mà dám nói rằng bản thân dùng phương pháp này, mấy vị chấp sự chắc chắn sẽ tặng hắn một cái tát để hắn thanh tỉnh một chút. Thế nhưng bây giờ hắn đã thành công, điều này lại khiến cho mấy vị chấp sự ngoại trừ việc thay hắn toát mồ hôi ra, trong lúc nhất thời cũng không nói được gì khác. . .
Phương pháp mặc dù lỗ mãng, nhưng hắn đã thành công a. . .
"Đệ tử có thể thành công tu luyện ra một thân Huyền Hoàng chi khí chính là thông qua phương pháp này, trong đó tất nhiên còn có rất nhiều chi tiết cần phải chú ý, chắc chắn không được khinh thường. Ta đã tường tận ghi lại phương pháp tu luyện cụ thể..."
Phương Nguyên cười cười nói với mấy vị chấp sự, bộ dạng rất là thoải mái.
"Nói một cách khác, nếu như có được phần tâm đắc này của ngươi, những người khác cũng đều có thể tu luyện thành công?"
Bạch chấp sự bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, có hơi giật mình nói.
Phương Nguyên nhẹ gật đầu: "Nếu bọn họ có thể làm được đến trình độ mà ta làm được, tất nhiên là có thể!"
Lời này của hắn cũng không phải lời nói dối.
Có một số việc, biết là một chuyện, tu luyện thành công lại là một chuyện khác. Hắn quả thực thông qua Thiên Diễn chi pháp, suy tính ra một con đường tu hành có thể thực hành. Nếu đi theo con đường này, theo đạo lý mà nói, đoán chừng ai ai cũng đều có thể tu luyện được. Thế nhưng sự tình thật sự đơn giản như vậy sao? Phương Nguyên thì không nghĩ vậy, giống như việc « Đạo Nguyên Chân Giải » nằm ở chỗ này, nhưng người có thể đứng đầu bảng chỉ có một vậy!
Đạo lý này do Phương Nguyên từ từ suy nghĩ ra trong hơn hai năm tu luyện của mình.
Nhưng mấy vị chấp sự rõ ràng không nghĩ xa như vậy, khi nghe thấy câu nói này, thần sắc của bọn hắn đều có vẻ hơi kích động. Tận nửa ngày sau, Bạch chấp sự mới thoáng thu liễm tâm tình, mạnh mẽ kiềm chế kích động nói: "Phương Nguyên, phương pháp tu hành này, ngươi có thể hiến cho. . ."
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nói: "Tất nhiên!"
Nói xong, hắn lấy ra một đạo ngọc giản từ trong túi càn khôn, đưa tới nói: "Phương pháp tu luyện tường tận đều ghi ở chỗ này!"
Bạch chấp sự hai tay tiếp lấy, nhưng vẫn có hơi run rẩy, hiển nhiên là tâm tình đã kích động đến cực điểm.
"Ta muốn về nghỉ ngơi, mấy vị chấp sự nếu như còn gì muốn hỏi thì lại đến gọi ta là được!"
Phương Nguyên làm xong những việc này thì liền đứng lên, khom người cáo lui!
"Được. . . được, để ta đưa ngươi trở về!"
Triệu chấp sự cũng vội vàng đứng lên, đằng vân đưa Phương Nguyên rời khỏi.
Thân là chấp sự, lại đưa một vị đệ tử trở về, hắn cũng không cảm giác có gì không ổn.
Trong khi đó, đám Bạch chấp sự thì vội vàng phong tồn ngọc giản này lại. Trước khi đám Vân trưởng lão nhìn thấy thứ này, bọn hắn cũng không dám tùy tiện đọc những nội dung trong ngọc giản này, chỉ vội vã gửi ngọc giản đưa tin cho Vân trưởng lão và Cổ Mặc trưởng lão đang thương lượng chuyện quan trọng với những trưởng lão của các đại tiên môn khác ở Ma Tức hồ, sau đó liền tinh thần kích động chờ đợi các trưởng lão hồi âm. . .
Kết quả tin tức rất nhanh liền có!
Trong hư không nhanh chóng ngưng luyện ra một phương thủy kính, Vân trưởng lão biểu lộ ngưng trọng xuất hiện trong thủy kính, còn không tiếc thi triển đại pháp lực, vạn dặm truyền âm tới: "Tạm thời phong ấn ngọc giản, ta và Truyền Pháp trưởng lão sẽ lập tức chạy về tiên môn trong vòng một ngày!"
Sau khi thủy kính biến mất, Bạch chấp sự mới dám thở ra một hơi thật dài.
Hắn thở dài nói với Ô chấp sự: "Ngươi nói không sai, đoán chừng Tiểu Phương Nguyên này rất nhanh sẽ không còn là người mà chúng ta có thể tùy tiện răn dạy!"
Chương 173 Tiên Môn Trọng Thưởng (1)
Chỉ cần mình tu luyện thành công Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đến giai đoạn thứ hai, đem một thân pháp lực đều luyện thành Huyền Hoàng chi khí, vậy thì tiên môn nhất định sẽ có ban thưởng. Điểm này Phương Nguyên đã sớm minh bạch, bởi vì cứ như vậy, tiên môn sẽ chẳng khác nào có hai loại phương pháp có thể để người ta tu luyện tới giai đoạn thứ hai. Đây đối với tiên môn mà nói chính là một công tích lớn lao, tối thiểu trên việc tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, Phương Nguyên đã có tư cách sánh vai với vị đệ tử thiên tài 300 năm trước, chỉ có hai người bọn họ mới có thể luyện ra được một thân Huyền Hoàng chi khí!
Đương nhiên, điều càng quan trọng hơn đó chính là phải xem xem rốt cuộc có thể Trúc Cơ được hay không!
Chỉ khi hắn thành công Trúc Cơ thì mới có thể đem Huyền Hoàng chi khí độ cho truyền nhân, để truyền nhân có thể tu luyện nhẹ nhàng hơn!
Nói một cách khác, chỉ khi hắn thành công Trúc Cơ, vậy thì truyền thừa Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết này mới xem như có người kế tục. . .
Mặc dù nói như thế, nhưng ban thưởng nhất định sẽ có, nếu không tại thời điểm then chốt này, chẳng lẽ tiên môn không sợ mình tiêu cực lười biếng hay sao?
Đương nhiên, dù là Phương Nguyên thì cũng không ngờ rằng phần thưởng này lại nặng như vậy.
Ngay tại ngày thứ hai, đám người Vân trưởng lão lại gọi Phương Nguyên lên núi một lần, vẫn là hỏi thăm những thứ liên quan tới việc tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết. Bất quá Vân trưởng lão và Cổ Mặc trưởng lão hỏi thăm kỹ càng hơn mấy vị chấp sự kia nhiều. Phương Nguyên một mực trả lời, đối với những vấn đề này, hắn đã chuẩn bị hơn hai năm, đã sớm nghĩ tới bất kỳ khả năng nào, trả lời đến mức giọt nước không lọt, tự nhiên mà thành!
"Xem ra, đây đúng là một phương pháp có thể sử dụng được, cũng ổn thỏa hơn pháp môn do tên đồ nhi Tề Bạch của ta sáng tạo ra vào 300 năm trước. Trong pháp môn kia của hắn có quá nhiều nhân tố không xác định, pháp môn này của ngươi nhìn có vẻ hung hiểm, nhưng lại là một con đường thẳng, chỉ có điều, hai con đường này đều không dễ đi a. Pháp môn này của ngươi trông có vẻ hung hiểm nhưng lại đơn giản, có điều trên thực tế, nếu không phải là mầm tiên thiên tư hơn người, nghị lực hơn người, ngộ tính cũng mười phần không tệ thì tuyệt đối không có khả năng tu luyện thành, nhưng bất kể thế nào thì đây cũng là một sự tiến bộ vượt bậc. . ."
Sau khi Vân trưởng lão nghe Phương Nguyên tự thuật xong thì liền quay sang khẽ than với Cổ Mặc trưởng lão.
"Trình độ của các trưởng lão quả nhiên là cao hơn một chút. . ."
Phương Nguyên cũng âm thầm nhẹ gật đầu, những gì Vân trưởng lão nói không khác những gì hắn nghĩ là bao.
Hôm qua các chấp sự nhìn thấy sự "Hung hiểm" trong loại phương pháp tu luyện này, trong khi các trưởng lão lại nhìn thấy sự "Đơn giản" ẩn trong đó!
"Ngươi có thể ngộ ra loại phương pháp này, tu luyện thành một thân Huyền Hoàng khí, quả nhiên không hổ là người đã từng đứng đầu Tiên Bảng!"
Sau khi Cổ Mặc trưởng lão trầm mặc một hồi, cũng không nhịn được mà cảm khái một tiếng.
Nghe khẩu khí của hắn, giống như thật sự có hơi nghĩ mà sợ về việc suýt chút nữa đã bỏ qua hạt giống tốt như Phương Nguyên vào lúc trước!
"Đệ tử cũng không có chỗ nào quá mức hơn người, chỉ là thời điểm tu hành chú ý “Kiên trì” và 'Cẩn thận” mà thôi!"
Phương Nguyên đương nhiên biết đây chính là thời điểm nên khiêm tốn, cho nên hắn chỉ cười khẽ đáp lại một tiếng.
"Hai chữ này chính là đạo lý đơn giản nhất, nhưng lại có mấy người làm được?"
Vân trưởng lão nghe thấy vậy thì lại bật cười, ánh mắt ôn hòa nhìn qua Phương Nguyên, nói: "Tiểu Phương Nguyên, ngươi tu luyện có thành tựu, không chỉ là phúc khí của chính ngươi, mà còn lập được đại công cho tiên môn. Ngươi không cần phải khách khí ở trước mặt lão phu, nói thử xem xem ngươi muốn được khen thưởng gì?"
Phương Nguyên nghe thấy thế thì cũng cười cười, vật mình muốn quả thực không ít.
Nhưng vào lúc này, hắn chắc chắn không thể nào nói ra được, cho nên hắn liền cung kính nói: "Xin nghe theo sự chủ trì của trưởng lão!"
Vân trưởng lão lập tức cười cười, nhìn về phía Cổ Mặc trưởng lão nói: "Tiểu gia hỏa này có lòng dạ rất cao!"
Cổ Mặc trưởng lão nhẹ gật đầu , nói: "Tâm tính thiếu niên, cao cũng là nên!"
Trong khi đó, Phương Nguyên thì không khỏi có hơi xấu hổ, thầm nghĩ ở trước mặt những lão quái vật sống gần ngàn năm này, quả nhiên trung thực vẫn luôn tốt hơn!
"Lão phu cũng đã có điểm nắm chắc, ngươi hãy trở về đi, sau này phải cần cù tu hành. Nếu như sau này có một ngày ngươi thật sự có thể dựng thành Huyền Hoàng đạo cơ, vậy thì lão phu cấp cho ngươi một phần hứa hẹn, đến lúc đó, ngươi sẽ trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất của Thanh Dương tông..."
Vân trưởng lão chỉ nói một câu, sau đó liền thả Phương Nguyên trở về.
Còn Phương Nguyên khi nghĩ đến câu nói này thì cũng không cảm thấy gì: "Chuyện tương lai, tương lai nói tiếp!"
Huống hồ, thứ mình muốn cũng không chỉ là chức vị trưởng lão của Thanh Dương tông!
Đương nhiên, đối với tiên môn mà nói, đây đã là một lời hứa hẹn rất có phân lượng!
Sau khi về tới mình lầu nhỏ, Phương Nguyên rất nhanh thấy được ban thưởng, trong lòng cũng có hơi kinh ngạc!
Hắn cũng đoán được rằng tiên môn sẽ không hẹp hòi, nhưng cũng không ngờ rằng bọn họ lại hào phóng như vậy!
Linh thạch ngàn khối!
Sinh Sinh Bất Tức Hoàn một trăm khỏa!
Thượng Thanh Đan 300 khỏa!
U Huyền Ám Ngọc Sương bảy lượng. . .
Ban thưởng hắn nhận được thế mà cao hơn không chỉ mười lần so với lần trước sau khi hắn làm xong nhiệm vụ ở Thái Nhạc thành. Có thể nói, tài nguyên này đã đủ để hắn tu luyện cho đến Luyện Khí đỉnh phong, hơn nữa còn thừa ra không ít. Nghiêm ngặt mà nói, đây đã là một bút cự tài, mấy trăm năm tích súc của một số đê giai chấp sự cũng bất quá chỉ như vậy...
Chương 174 Tiên Môn Trọng Thưởng (2)
"Sau khi tu vi đột phá Luyện Khí tầng bảy, ta tiến bộ càng ngày càng chậm. Ta cần đại lượng tài nguyên, cũng cần đầu nhập một khoảng thời gian dài và tinh lực vào chuyện này. Tuy nhiên mặc dù ta tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, nhưng con đường tu hành đã sớm được thôi diễn minh bạch, cũng không cần bỏ quá nhiều tinh lực và thời gian vào. Thứ duy nhất ảnh hưởng đến tiến độ tu hành chính là tài nguyên, những gì tiên môn ban thưởng trước đó đều đã tiêu hao gần hết. Bây giờ cũng thật đúng lúc, tiên môn cũng thật là hào phóng, có những vật này thì tu vi không khó lại đề thăng nhất giai!"
Nhìn qua đủ loại tài nguyên ban thưởng, Phương Nguyên thật sự hài lòng.
Có những tài nguyên này, hắn sẽ không cần lo âu về việc tu hành ngày sau!
Ngoại trừ tài nguyên ban thưởng ra, tiên môn còn cho Phương Nguyên quyền lựa chọn một động phủ tùy ý tại Tiểu Trúc phong!
Nếu giảng từ phương diện này, đãi ngộ của Phương Nguyên đã thực sự ngang bằng với các chấp sự.
Ngoài ra, hắn còn có quyền đi đến Pháp Khí các, tùy tiện lựa chọn pháp bảo thượng giai, điều này cũng khiến cho người ta hâm mộ mười phần. . .
Về phần đủ loại đặc quyền khác, vậy thì lại càng nhiều, như là tùy ý ra vào Tàng Thư điện, tùy ý lật đọc 10 vạn điển tịch, thậm chí có thể mượn đọc một số bút ký tu hành của các trưởng lão, chấp sự. Điều này quả thực khiến cho Phương Nguyên tâm hoa nộ phóng, trực giác mách bảo rằng mình đã kiếm được một vố lớn. . .
Chỉ có điều, cũng có một sự việc khiến cho Phương Nguyên không kịp dự kiến, đó chính là việc định đoạt đối với vị trí chân truyền!
Hắn vốn cho rằng, tiên môn chắc chắn sẽ ban cho mình vị trí chân truyền, lấy đó để thể hiện ân đức sâu dày của mình.
Thế nhưng vượt ngoài ý liệu của hắn, trong tất cả khen thưởng đều không nhắc tới nửa chữ về vị trí chân truyền. . .
Đương nhiên, hắn cũng rất nhanh liền hiểu rõ nguyên nhân!
Bởi vì xếp hạng Công Đức Thạch Bích đã công bố ngoài dự liệu một lần vào ngày thứ ba.
Xếp hạng thứ nhất, đã không còn là Lệ Giang Hàn, mà là Phương Nguyên!
"Phương Nguyên, công đức 10,000!"
Chỉ có một danh tự trụi lủi và số lượng công đức, còn phía sau không viết rõ ràng hắn đã lấy được như thế nào.
Thế nhưng chỉ với một số lượng công đức như vậy cũng đã đủ để bỏ lại đồng môn ở xa xa phía sau. Ngay cả người xếp hạng thứ hai cũng cách Phương Nguyên tới hơn sáu ngàn công đức, đây căn bản là một con số không thể vượt qua. Cũng có thể nói, tiên môn đã dùng phương thức công bố Công Đức Thạch Bích như thế để đặt vững thân phận và địa vị của Phương Nguyên tại Tiểu Trúc phong, dụng ý trong đó đã vô cùng rõ ràng!
"Vì sao lại vô duyên vô cớ, bỗng dưng tăng lên công đức của hắn như vậy?"
"Chẳng lẽ cũng là bởi vì hắn đánh bại tất cả đồng môn, cho nên tiên môn nhất định phải lựa chọn hắn làm chân truyền, lại lo lắng số lượng công đức của hắn không đủ, cho nên mới dùng loại phương pháp này để hắn có một cái cớ danh chính ngôn thuận trở thành chân truyền sao?"
"Ai, hiện tại nói những việc này thì có thể làm được gì, hắn vốn là người được trở thành chân truyền!"
Đệ tử tiên môn phổ thông không biết về sự tình Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cho nên có chút khó hiểu, còn một số đệ tử tiên môn tin tức linh thông thì ẩn ẩn đoán được cái gì đó, nhưng cũng không muốn nói phá ra, chỉ có thể thừa nhận sự thật này ở trong lòng. . .
Bởi vì hiện tại ở Tiểu Trúc phong, chỉ có thể do Phương Nguyên tới làm chân truyền!
Ngoại trừ hắn ra, đã không ai có tư cách nhận vị trí này. . .
Cho dù thế lực sau lưng bọn hắn đều không cam tâm, nhưng cũng chỉ có thể nắm lấy lỗ mũi mà nhận.
Tiên môn có quá nhiều quy củ và quy tắc ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng thứ cơ bản nhất vẫn là thứ nguyên thủy nhất: Thực lực!
"Phương Nguyên sư huynh có ở đó không? Năm vị sư đệ chúng ta ngưỡng mộ đã lâu, đặc biệt tới đây để bái phỏng. . ."
"Phương tiểu tiên trưởng ở đâu, tiểu nhân phụng mệnh gia chủ, đặc biệt kính mời tiên. . ."
"Phương sư tiên ở đâu, tại hạ đại biểu Trân Bảo các, đặc biệt đưa tới một phần lễ mọn. . ."
Lầu nhỏ của Phương Nguyên trong mấy ngày này đã biến thành một mảnh náo nhiệt, mỗi ngày đều có lượng lớn đồng môn và các nhân vật của tất cả tiên phường, tu chân thế gia đến đây bái phỏng. Phương Nguyên không quen biết ai, nhưng đối phương thì lại có vẻ rất là nhiệt tình, không chỉ đưa bái thiếp, người tới còn không hề đi tay không. Trong số những lễ vật này, thậm chí có không ít món đồ quý báu, điều này cũng làm cho Phương Nguyên rất là kinh hãi. . .
"Thì ra trong tiên môn, người có tiền lại nhiều như vậy a. . ."
Hắn cảm khái một hồi, sau đó nhã nhặn từ chối tất cả lễ vật.
Thu đồ vật liền thiếu nhân tình, thiếu nhân tình liền có nhân quả, đây cũng không phải là điều mà hắn thích.
Có điều sau khi phải tiếp quá nhiều người, hắn cũng có hơi chịu không nổi phiền phức, mỗi lần cự tuyệt một nhóm thì lại có một nhóm tới. Hắn đã mở miệng từ chối, nhưng đối phương vẫn cứ nhiệt tình đưa tới, làm cho Phương Nguyên có hơi không biết ứng phó thế nào. Vừa đúng lúc Tôn quản sự rảnh rỗi không có việc gì làm đến đây, Phương Nguyên liền để hắn thay mình cự tuyệt, sau đó bản thân thì ôm vài quyển kinh nghĩa chạy vào trong rừng trúc. Tôn quản sự rất là hưng phấn đáp ứng hắn!
Cứ như vậy đến khi đêm xuống, Phương Nguyên vừa về tới lầu nhỏ của mình thì liền triệt để sợ ngây người.
Trong lâu ngoài lâu ngập tràn đủ loại trọng lễ, thực sự khiến cho người ta hoa mắt. . .
"Ai nha, Phương sư đệ, hôm nay thật đúng là phát tài..."
Tôn quản sự đang vui vẻ tính kỹ sổ sách, khi nhìn thấy Phương Nguyên thì liền hưng phấn kêu lên.
Phương Nguyên vô lực vịn vịn cái trán: "Tôn sư huynh a, ta bảo ngươi nhã nhặn từ chối tất cả bọn hắn, sao ngươi lại thu hết như vậy?"
"Ai, ngươi còn không hiểu sao!"
Tôn quản sự tỏ vẻ từng trải vỗ vỗ bả vai của Phương Nguyên: "Tất cả đều thu và tất cả đều không thu, về đạo lý thật ra là cùng một dạng!"
Chương 175 Đại Đệ Tử Chân Truyền (1)
Đêm đó, Tôn quản sự giảng rất nhiều đạo lý cho Phương Nguyên, từ nhân tình cố sự, lại đến quan hệ vi diệu ở giữa các đại thế lực Tu Chân giới, cuối đến việc bây giờ mình đã 36 cái xuân xanh, kết quả vẫn còn một thân một mình, cần rất nhiều tiền tài chuẩn bị sau này dưỡng lão, lúc thì hùng hồn, lúc thì lã chã rơi lệ, làm cho Phương Nguyên nghe đến ngây ngốc. Dù sao đến cuối cùng, hắn chỉ nhớ kỹ một cái đạo lý, những vật này phải thu, không thu chính là công địch của thiên hạ, có lỗi với tiên môn, có lỗi với Tôn quản sự!
Vậy thì thu đi. . .
Dù sao mình cũng nói không lại Tôn quản sự, dứt khoát buông tay mặc kệ, mỗi ngày sớm tinh mơ đi ra ngoài, trốn ở trong rừng trúc đọc sách.
Sứ giả các phe kia cũng được, đồng môn cũng được, đều để Tôn quản sự đi ứng phó.
Dù sao hắn tin tưởng một điểm, lấy sự láu cá của Tôn quản sự, khẳng định không gây ra vấn đề lớn lao gì!
Tuy nhiên, liền xem như trốn ở trong rừng trúc đọc sách, nhưng cũng thanh tĩnh không được bao lâu. Đại đa số đệ tử tiên môn đều biết Phương Nguyên có sở thích như thế, cũng biết mỗi lần hắn núp ở trong rừng trúc chính là muốn thanh tĩnh, không dám đến đây quấy rầy hắn. Nhưng bên trong những người này cũng có một cái ngoại lệ, buổi trưa ngày thứ ba, Tiểu Kiều sư muội liền một đường tìm tới. . .
Nàng có chút thần bí nói ra: "Mấy ngày gần đây, sợ là tiên môn sắp tuyên bố một việc đại sự!"
"Ngươi đang nói về sự tình chân truyền sao?"
Phương Nguyên buông cuốn sách xuống, có chút bất đắc dĩ xoay đầu lại nhìn nàng.
"Không, ta là chỉ sự tình Tiểu Trúc phong muốn tự thành một phong!"
Sắc mặt Tiểu Kiều sư muội nghiêm túc, nói ra tin tức lại khiến cho Phương Nguyên nao nao.
Thanh Dương tông có bốn phong năm viện, bốn phong kia chính là chỉ Thần Tiêu phong, Tử Vân phong, Long Ngâm phong, cùng Ngự Thần phong. Mỗi một phong đều là nơi đặt một đạo truyền thừa của Thanh Dương tông, dựa theo quy củ Thanh Dương tông, trước kia đệ tử Tiểu Trúc phong sau khi tu hành ba năm, huyền công có một chút thành tựu liền sẽ tiến vào bốn phong này, tiếp tục tu hành, mà Tiểu Trúc phong thì sẽ để cho các đệ tử mới bái nhập tiên môn. . .
Nhưng tin tức hôm nay Tiểu Kiều sư muội mang tới lại tựa hồ có chút khác biệt.
"Bởi vì tiên môn đại khảo đã bị hủy bỏ, cho nên bây giờ liền sẽ không còn có số lớn đệ tử tiên môn tiến vào, Tiểu Trúc phong của chúng ta cũng không cần nhường. Tiên môn đã quyết định, lập Tiểu Trúc phong làm đệ ngũ phong của Thanh Dương tông, do Vân trưởng lão chấp chưởng, bốn vị chấp sự phụ tá. Tất cả mọi người chúng ta bây giờ còn đang tu hành tại Tiểu Trúc phong, liền cũng sẽ là đệ tử đời thứ nhất của Tiểu Trúc phong. . ."
Nghe Tiểu Kiều sư muội nói, Phương Nguyên ngược lại nao nao, an bài này của tiên môn cũng làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.
Tuy nhiên ở đâu cũng đều là tu hành, mặc dù việc này không nhỏ, nhưng với hắn mà nói cũng không tính là tin tức lớn gì.
"Thật giống như ngươi không có ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề?"
Tiểu Kiều sư muội thấy Phương Nguyên vẫn một mặt lạnh nhạt, nhịn không được cười khổ nói.
Phương Nguyên ngẩn ngơ, nói: "Nghiêm trọng ở chỗ nào?"
"Phương đại sư huynh cầm kiếm xông sơn kia đã đi nơi nào, tại sao ngươi lại biến thành con mọt sách rồi?"
Tiểu Kiều sư muội nhịn không được oán trách một câu, sau đó nói: "Tiểu Trúc phong chúng ta trở thành Thanh Dương tông đệ ngũ phong, liền cũng đại biểu cho đệ tử Tiểu Trúc phong chúng ta trở thành một nhóm đệ tử yếu nhất bên trong ngũ phong. Thực lực này rất không công bằng, lúc đầu ta nghe nói tiên môn vì muốn cân bằng thực lực, chuẩn bị điều một vị chân truyền Thần Tiêu phong tới, làm đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong chúng ta. . ."
Phương Nguyên lập tức ngẩn ngơ: "Hắn ở đâu?"
Tiểu Kiều sư muội bất đắc dĩ nói: "Người còn chưa có điều tới, liền bị ngươi đánh bại trước mặt mọi người, không còn mặt mũi tới. . ."
"Cái này. . ."
Phương Nguyên nghe lời này, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ: "Thì ra người kia chính là do tiên môn an bài trở thành thủ tịch đại đệ tử?"
Hắn đã sớm biết người trẻ tuổi áo tím kia tất nhiên có lai lịch bất phàm, cũng nghĩ qua mình đả thương hắn sẽ có phiền toái gì tới cửa hay không. Tuy nhiên mấy ngày qua một mực gió êm sóng lặng, trong lòng liền minh bạch là bọn người Vân trưởng lão đã đè chuyện này xuống, thẳng đến lúc này nghe Tiểu Kiều sư muội nói, mới biết được việc này không có đơn giản như vậy, trong lúc vô hình mình đã làm hỏng một cọc an bài của tiên môn. . .
Tiên môn tứ phong từ trước đến nay đều có quy củ của mình, lưu truyền mấy ngàn năm, đã thành định thế.
Như tại bên trong một phong, giữa đồng bối thường thường đều sẽ bồi dưỡng được một vị, có thể là mấy vị lãnh tụ, thân phận những người này thường thường đều sẽ không tầm thường, có thể là kỳ tài khó gặp, bọn hắn không chỉ có được một lượng lớn tài nguyên của tiên môn đổ vào, sư trưởng coi trọng, tận lực bồi dưỡng, thực lực viễn siêu cùng thế hệ, càng có thực quyền trong tầm tay, chỉ huy tất cả đệ tử, có thể nói địa vị vô cùng siêu nhiên tại trong tiên môn!
Sau khi những người này trưởng thành, thông thường đều là nhân vật trọng yếu cầm quyền cao, như là tông chủ, trưởng lão các loại. Thậm chí tiến vào bên trong Tiên Minh chí cao mờ mịt kia, truy cầu thành tựu cao hơn, tiền đồ rộng lớn đến nỗi người thường không thể tưởng tượng được!