“Vợ, đừng giận đừng giận! Đây là khách của chúng ta mà. Đừng giận”, Tô Quảng vội vàng bước tới kéo Trương Tinh Vũ.
“Ông làm cái gì vậy?”, Trương Tinh Vũ trừng mắt với ông ta.
“Đây là công ty của chúng ta mà, Tô Nhu cũng ở đây, bà làm vậy với khách thì Tô Nhu biết làm sao?”, Tô Quảng mỉm cười nói.
Trương Tinh Vũ nghe thấy vậy mới chịu dịu xuống.Tô Quảng quay đầu mỉm cười với cô gái: “Thưa cô, đôi giày của cô bao nhiêu tiền, chúng tôi đền! Đừng vì một chuyện nhỏ mà làm hỏng mối quan hệ giữa mọi người mà…”
“Được…đền phải không? Đôi giày này của hãng Louboutin gót đỏ phiên bản giới hạn, một đôi cũng không đắt lắm, tầm 300 nghìn tệ thôi”, cô gái cười khẩy.
Dứt lời đám đông tưởng chừng mắt lòi cả ra ngoài.
“Cái gì? Ba…ba trăm nghìn tệ sao?”, Tô Quảng há hốc miệng.
Khoa trương tới vậy sao? Với nhận thức của Tô Quảng, một đôi dày cùng lắm là vài trăm tệ. Nên để không gây rắc rối thì ông ta mới chịu thỏa hiệp vì không thể vì một đôi dày vài trăm tệ mà làm hỏng một mối hợp tác vài triệu tệ được.
Thế nhưng…đôi giày này 300 nghìn tệ đấy.
Điên rồi! Đôi giày này làm từ kim cương chắc?
“Cái gì? 300 nghìn tệ? Cô đi ăn cướp đấy à?”, Trương Tinh Vũ dựng cả tóc gáy
“Sao? Không đền nổi đúng không? Không phải các người vừa nói là đền tiền sao? Hối hận rồi à?”, cô gái hừ giọng.
“Đền thì cũng phải đúng chứ, cô ngoác cái giá đó ai mà đền nổi? Huống hồ, đôi giày của cô chỉ bị dính chút nước? Vậy mà cũng bắt đền? Tôi thấy cô cố tình gây sự thì có!”, Trương Tinh Vũ quát lên.
Lúc này Tô Quảng cũng không cản vợ mình nữa. Ông ta chỉ chau mày: “Cô gái, cô cũng chẳng có thành ý chút nào. Chúng tôi chỉ muốn cho qua, vậy mà cô cố tình gây thêm rắc rối”.
“Tôi gây rắc rối thì sao? Với cái công ty rách nát này mà các người vẫn cho mình lợi hại à?”, cô gái cười khẩy.
“Cô to gan lắm. Cô có biết tôi là ai không?”, Trương Tinh Vũ tức giận gào lên.
“Bà là ai?”, cô gái tò mò hỏi.
“Tôi nói cho cô biết tôi là mẹ của chủ tịch công ty này! Là mẹ của Tô Nhu!”
“Ồ…khiếp quá!”
“Các người tới từ tập đoàn Dương Hoa đúng không?”
“Ấy, bà cũng biết cơ à?”
“Hừ, chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa, cô biết đúng không?”, Trương Tinh Vũ thở phì phì: “Cô có biết chủ tịch Lâm sắp cưới con gái tôi không. Cậu ấy sẽ trở thành con rể của tôi. Vậy mà cô dám ăn nói với tôi bằng giọng điệu đó à? Cô chán sống rồi đúng không? Có tin tôi bảo con rể tôi đuổi việc cô không?”
“Ây da, lợi hại vậy cơ à? Vậy bà mau gọi điện cho chủ tịch Lâm đi, bảo chủ tịch Lâm đuổi tôi đi?”, cô gái không hề tin lời của Trương Tinh Vũ nên thách thức.
“Cô…”
Trương Tinh Vũ tức tới mức run rẩy. Bà ta lấy điện thoại ra, làm bộ định gọi. Nhưng trên thực tế bà ta không hề có số của chủ tịch Lâm. Vừa lấy điện thoại ra nhưng cứ chần chừ không dám gọi.
“Gọi đi, bà gọi đi chứ! Giả tạo”, cô gái chế nhạo.