“Vậy sao? Hỏa Áo Nghĩa ư? Cậu nói tới cái này à?”, ông lão lạnh nhạt nói, sau đó vung tay lên.
Vù!
Quanh người ông ta đột nhiên xuất hiện chín ngọn lửa.
Đỏ, cam, hồng, lục, xanh da trời, lam, tím, đen, trắng!
Chúng như chín vệ tinh liên tục quay tròn xung quanh ông lão.
Thật sự quá thần kỳ!
Thấy vậy, ánh mắt ai cũng nóng rực, kích động lạ thường.
“Muốn có loại dị hỏa này à?”, ông lão thản nhiên nói.
“Mong tiền bối ban cho!”
Ngạo Ưng lập tức ôm quyền hô to.
“Ban cho? Các người xứng sao?”
Ông lão lạnh lùng bật cười, đôi mắt lộ ra sát khí: “Các người tự tiện bước vào nơi chủ nhân của tôi đang hôn mê! Còn muốn cướp đồ của ông ấy khi còn sống! Cực kỳ đáng giận! Các người đúng là mấy tên trộm cắp không biết tốt xấu, hôm nay tôi phải giết các người để làm tròn bổn phận! Chết đi!”
Nói xong, ông lão không hề khách khí, vung tay về phía Ngạo Ưng.
Vù!
Làn sóng lửa khổng lồ ngút trời giáng thẳng xuống đầu Ngạo Ưng!
Ngạo Ưng quá sợ hãi, vội vàng lùi lại, né tránh.
Nhưng người sau lưng anh ta không có bản lĩnh mạnh như vậy, cứ thế bị ngọn lửa nuốt chửng, bị thiêu đốt không còn một mảnh, ngay cả tàn tro cũng không còn.
“Cái gì?”
Mọi người biến sắc.
“Nếu các người đã đến đây thì chôn theo chủ nhân của tôi đi!”
Ông lão lại quát, phất tay lần nữa.
Lại một làn sóng lửa ngút trời ầm ầm đánh tới!
“Cẩn thận!”
“Mau tránh ra!”
Mọi người kêu la thảm thiết, điên cuồng chạy trốn.
Mặc dù mọi người đã có phòng bị, nhưng cũng không thể trốn thoát, bị một đợt sóng lửa càn quét mất hơn trăm mạng người.
Quá khủng khiếp!
Ai nấy đều run bần bật!
Bọn họ phát hiện, sức mạnh của người này còn đáng sợ hơn ông lão ở cửa động Lưu Viêm Trũng gấp mấy lần!
Mọi người cực kỳ khiếp sợ, vô cùng sợ hãi, chạy trốn như điên.
Nhưng ông lão đã muốn giết người, sao có thể để bọn họ chạy trốn dễ dàng chứ?
“Giết!”