Nam Phái yêu cầu thí sinh không được dùng dụng cụ y tế của mình, chỉ được dùng dược liệu, châm bạc do bọn họ cung cấp, hơn nữa số lượng châm bạc và dược liệu đều có hạn.
Lúc này, Kim Đỉnh cũng rút một tấm thẻ, đọc tên: “Trương Phú Quý”.
Dứt lời, một ông lão gần bảy mươi tuổi bên hàng ghế người bệnh đứng dậy.
Ông lão chống gậy, lảo đảo đi tới.
Người tên Trần Khải nhìn thấy ông lão thì tiu nghỉu.
Trong những người bệnh này, khó chữa nhất là người già. Bởi vì điều kiện sức khỏe của người già vốn đã kém, nếu giám khảo ra đề quá khó, anh ta có xác suất lớn sẽ thi rớt.
Trần Khải vô cùng lo sợ.
Nhiều người trên ghế thí sinh lại cười thầm.
“Gan của ông lão này có vấn đề, tôi cần cậu kiểm tra xem vấn đề chủ yếu của gan ông ấy là gì, đồng thời khống chế được bệnh tình trong vòng mười phút”, Lý Tử Vân nói.
Trần Khải nghe thấy lập tức tròn mắt ngạc nhiên.
Nhiều người cũng hoảng hốt.
“Mười… Mười phút?”, Trần Khải ngây người.
“Có vấn đề gì sao?”, Lý Tử Vân liếc anh ta.
“Không… không có vấn đề gì”, sắc mặt Trần Khải rất khó coi, vội vàng lấy châm bạc, bắt đầu chữa trị.
Ghế thí sinh lại sôi sục.
“Mười phút? Thế… thế thì khó quá nhỉ?”.
“Dựa vào những dược liệu mà Nam Phái cho, cho tôi một tiếng cũng chưa chắc có thể chẩn đoán ra được”.
“Cảm giác cuộc thi lần này còn khó hơn trước kia nhiều”.
“Anh bạn, trước đây anh đã thi rồi sao?”.
“Năm nay tôi đã năm mươi rồi, tham dự mấy lần đại hội Y Vương này rồi”.
“Hả? Anh đã năm mươi mà còn muốn vào Nam Phái?”.
“Đương nhiên, vào Nam Phái là ước mơ của tôi”.
Tiếng xôn xao vang lên.
Bích Nhàn sầm mặt, đập bàn quát lên: “Im hết cho tôi!”.
Ghế thí sinh lập tức yên tĩnh.
Lại nghe Bích Nhàn nói với giọng sắc bén: “Ai còn ồn ào nữa thì cút ra ngoài cho tôi!”.
Mọi người lập tức im lặng, thậm chí cả tiếng hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn.
Hội trường lại yên tĩnh vô thanh, chỉ còn bóng dáng bận rộn của Trần Khải.
Nhưng thời gian mười phút quá ngắn, dù anh ta có bận rộn đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, cuối cùng vẫn không đủ thời gian.
“Hết giờ, cuộc thi kết thúc, thí sinh Trần Khải thi rớt!”, Kim Đỉnh lạnh lùng nói.
Trần Khải nghe vậy thì sốt ruột, vội hô lên: “Thưa các thầy cô, xin hãy cho tôi thêm thời gian, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, tôi sẽ chẩn đoán được, cầu xin các vị”.