“Được! Cảm ơn ông, Chủ tịch Giang!”.
Tô Nhu vội đáp.
Công ty vừa đưa ra thị trường đã nhận được đơn hàng lớn, điều này sẽ giúp ích rất lớn cho tương lai của công ty.
Giang Tử Ức đứng sau Giang Thiên Hưng cực kỳ không vui, nhưng không dám lên tiếng.
Đúng lúc đó, một bóng người đột nhiên vội vã xông vào sảnh tiệc, hô to với Giang Thiên Hưng: “Sư thúc! Sư thúc! Không hay rồi! Bọn họ giết đến nơi rồi!”.
Giang Thiên Hưng căng thẳng, sắc mặt trắng bệch: “Bọn họ đến rồi à?”.
“Phải, sư thúc! Xin sư thúc hãy mau nghĩ cách! Nếu không, chúng ta sẽ tiêu đời thật đấy!”, người đó chạy đến trước mặt Giang Thiên Hưng, quỳ dưới đất, run giọng khóc la.
“Sư thúc?”.
Tô Nhu và Lâm Chính đều mờ mịt.
Giang Tử Ức cũng không hiểu ra sao, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Anh ta ngơ ngác nhìn người đàn ông áo tím quỳ trước mặt Giang Thiên Hưng, đột nhiên nhớ ra điều gì, kinh ngạc kêu lên: “Bố, chẳng lẽ người này là…”.
“Im miệng!”.
Giang Thiên Hưng quát lên, ngắt lời Giang Tử Ức.
Giang Tử Ức run rẩy cả người, không dám lên tiếng.
“Sư điệt! Không phải lo, hôm nay có đại sư Tây Môn ở đây, bọn họ tới bao nhiêu người cũng không làm gì được chúng ta!”.
Giang Thiên Hưng bực bội nói, sau đó quay đầu nói với Tô Nhu: “Hai người hãy rời khỏi đây mau đi. Vài kẻ thù của tôi tìm tới cửa rồi, nếu còn không đi e là sẽ liên lụy đến hai người!”.
“Được… Được, chúng tôi đi đây!”.
Tô Nhu nào dám do dự, lập tức gật đầu, kéo Lâm Chính đi.
Vèo vèo vèo…
Đúng lúc đó, mấy bóng người bay tới, chui vào sảnh tiệc, khóa cửa lại.
“Hả?”.
Tô Nhu sợ đến mức la lên thất thanh, nhìn về phía những bóng người đó.
Đó lại là những người đeo mặt nạ ác quỷ, mặc áo màu nâu, tay cầm cây chĩa.
Nhìn bộ dạng bọn họ là biết không phải người tốt.
“Tiểu Nhu, không cần sợ, em đứng sau anh, anh sẽ bảo vệ em an toàn”, Lâm Chính an ủi.
“Lâm Chính, tất cả là do em không tốt, sớm biết sẽ xảy ra chuyện này, em nên rời đi sớm, còn để tâm đơn hàng gì nữa”, Tô Nhu vừa sợ vừa tự trách.
“Nếu trên thế giới này ai cũng biết được chuyện tương lai thì thế giới này đâu còn nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy?”, Lâm Chính cười đáp.
“Mặc kệ, chúng ta báo cảnh sát trước!”.
Tô Nhu cắn răng, lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.