Nhìn phía trước, chỉ thấy bác sĩ Jang Eun Tae của Hàn Thành đang khéo léo cắm chiếc châm bạc cuối cùng vào chiếc tăm.
Cắm vào ba phân, châm bạc chắc chắn, lực đạo, góc độ đều không chê được điểm gì.
Các chuyên gia bác sĩ nổi tiếng ở ghế giám khảo đều sáng mắt lên.
Y Vương cũng khẽ gật đầu.
Tuy học trò này mới nhập môn thời gian ngắn, nhưng nói thiên phú tầm thường y thuật kém nhất chỉ là Y Vương cố ý nói thế thôi.
“Hỏng rồi, hỏng rồi!”.
“Haizz, lần này thì thua thảm hại rồi!”.
Nhìn châm của Jang Eun Tae, phía Hoa Quốc thở dài thườn thượt.
Một số bác sĩ Đông y cao tuổi tự đánh giá cao bản thân cũng không nghĩ rằng mình có thể cắm được ba châm kinh diễm như vậy.
Mạc Thanh và Cục trưởng Hác tỏ vẻ thất vọng và chán chường.
Phía các bác sĩ Hàn Thành đã vang lên tiếng cười chế giễu.
“Đây chính là tên hề mà các ông cử ra sao?”.
“Còn chẳng bằng đàn em Jang Eun Tae của chúng tôi!”.
“Y học Hoa Quốc chính là rác rưởi, ha ha ha…”
Những lời sỉ nhục càng ngày càng nhiều.
Rất nhiều người mặc nhận Lâm Chính sẽ thua.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng cầm con dao phẫu thuật kia lên, sau đó đâm mạnh xuống bàn.
Phập!
Con dao lập tức cắm nghiêng trên bàn.
Lâm Chính giơ tay sờ vào túi châm, sau đó lại vung về phía con dao.
Vèo!
Chỉ thấy ba luồng sáng như sao băng bắn ra từ đầu ngón tay anh, cuối cùng đều cắm vào con dao phẫu thuật, biến mất không dấu vết…
Tất cả mọi người thót tim, chỉ thấy trước mắt hoa lên, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Y Vương Hàn Thành ở bên kia đã đứng bật dậy khỏi ghế.
“Sao cơ?”.
Lạc Bắc Minh biến sắc.
“Bồ Tát sống” Khấu Quan của tỉnh Thiên Hành, cháu gái Liễu Như Thi của Dược Vương tỉnh Hoài Thiên cũng đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
“Có chuyện gì vậy?”.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”.
Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Cho đến lúc có người hét lên chói tai.
“Mau nhìn con dao kia đi!”.