Tất cả các đệ tử xung quanh đều rút kiếm ra rồi xúm lại.
“Thả Nguyên sư đệ ra!”.
“Dừng tay!”.
“Cấm được làm hại Nguyên sư đệ! Nếu không chúng tôi sẽ cho anh biết tay!”.
Bọn họ la lối um sùm, nhưng không dám bước tới.
“Thả tôi ra… thả tôi ra…”, Nguyên Lam Y vẫn đang giãy giụa không ngừng.
Lâm Chính phớt lờ anh ta.
“Anh làm đồ đệ của tôi bị thương! Tôi bắt anh đền mạng cũng không quá đáng chứ?”.
Dứt lời, Lâm Chính giơ tay còn lại lên, định đánh nát đầu Nguyên Lam Y.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên.
“Dừng tay!”.
Lâm Chính hơi ngoảnh sang nhìn.
Là Chu Bích Như!
“Cô là ai?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Tôi là Chu Tước thuộc Tứ Thánh Anh của Tử Huyền Thiên, Chu Bích Như!”, Chu Bích Như bình thản đáp: “Vệ Tân Kiếm bị như vậy là do tôi, không liên quan đến Nguyên sư đệ! Lâm Chính, anh muốn trả thù cho đồ đệ thì tìm tôi đây này, đừng trách nhầm người vô tội!”.
“Cô?”.
Lâm Chính gật đầu: “Được, oan có đầu nợ có chủ, nếu cô đã nói như vậy, thì tôi sẽ tìm cô tính sổ!”.
Lâm Chính thả tay ra, đi về phía Chu Bích Như.
“Bảo vệ sư tỷ!”.
“Khốn kiếp! Đừng hòng động vào sư tỷ!”.
“To gan!”.
Các đệ tử lập tức chạy tới trước mặt Chu Bích Như, giơ kiếm lên quát lớn.
“Tất cả tránh ra!”.
Sắc mặt Chu Bích Như lạnh tanh: “Để tôi giải quyết người này! Tất cả mọi người lùi lại!”.
“Sư tỷ…”
“Sao nào? Các cậu không tin vào thực lực của tôi sao?”, Chu Bích Như chất vấn.
“Không dám ạ…”
Đám đệ tử vội vàng lùi lại.
Chu Bích Như bước tới, vẻ mặt bình thản: “Lâm Chính! Vì anh mà Bạch sư đệ của tôi bị ám ảnh tâm lý! Hôm nay, tôi sẽ giết anh để sư đệ của tôi không còn bị ám ảnh nữa!”.
“Được, cô có thể ra tay rồi!”, Lâm Chính gật đầu.
“Hãy nhìn đây!”.
Ánh mắt Chu Bích Như bỗng trở nên dữ tợn, sau đó rút một thanh nhuyễn kiếm màu đỏ như lửa ở thắt lưng ra, tấn công tới như cuồng phong vũ bão. Nhuyễn kiếm sinh ra hàng nghìn hàng vạn kiếm ảnh đỏ rực, giống như Chu Tước giương cánh, ào ào chém về phía Lâm Chính…
“Oa!”.
Nhát kiếm này khiến ai nấy đều kinh hãi.
Tất cả các đệ tử đều ồ lên, trợn tròn mắt nhìn đòn tấn công trác tuyệt này.
E rằng đòn này có thể chém Lâm Chính thành nghìn mảnh mất.
Hầu hết mọi người đều thầm nghĩ như vậy.
Nhưng…
Khoảnh khắc nhuyễn kiếm màu đỏ rực mang theo vô vàn kiếm ảnh lại gần Lâm Chính.
Soạt!
Tất cả kiếm ảnh bỗng dưng biến mất.
Sau đó Lâm Chính liền giơ một tay lên, chìa ra hai ngón.
Hai ngón tay kia kẹp trúng nhuyễn kiếm của Chu Bích Như một cách chuẩn xác.
“Cái gì?”.
Mọi người đều kinh ngạc tột độ.