Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Chính không có hứng thú với người của Thượng Võ Quán, trong mắt anh, Hoắc Ngạo cũng chỉ là một tên hề mà thôi.

“Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi”, Lâm Chính nhìn chằm chằm Văn Hải trước mặt, mặt không cảm xúc nói.

“Việc này… tôi…”

Văn Hải há miệng, toàn thân run rẩy, không biết nên nói gì cho phải.

Nhưng đúng lúc này, Ứng Phá Lãng bỗng đặt ly rượu xuống, bình thản lên tiếng: “Thần y Lâm, đừng làm khó Văn Hải nữa, Lạc Thiên là do tôi đánh bị thương”.

“Hử?”.

Lâm Chính quay sang nhìn Ứng Phá Lãng.

Chỉ thấy hắn vô cùng bình tĩnh tự rót cho mình một ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ, nhìn Lâm Chính nói: “Tay của cô ta là do tôi giẫm, cũng là tôi ép cô ta nhảy từ nơi cao như vậy xuống, không liên quan gì đến Văn Hải cả, anh thả anh ấy ra đi”.

“Cậu chủ Ứng…”, vẻ mặt Văn Hải phức tạp.

“Được”.

Lâm Chính gật đầu, thả tay ra, bước về phía Ứng Phá Lãng.

Bước chân như bay!

Hành động này của anh khiến cả Sùng Tông Giáo kinh hãi biến sắc.

“Ngăn cậu ta lại!”.

Một trưởng lão của Sùng Tông Giáo hét lớn.

Các đệ tử bất chấp tất cả xếp thành một bức tường người, chặn trước mặt Lâm Chính.

“Thần y Lâm, tôi nói cho anh biết, cậu chủ Ứng có thân phận đặc biệt, không ai được khiến cậu ấy bị thương. Đừng nói anh là thần y Lâm ở Giang Thành, cho dù anh là ông trời, thì cũng không được động đến cậu chủ Ứng, nếu không trên đời này không ai có thể cứu được anh đâu!”, Văn Hải bước tới, lạnh lùng nói.

Những người còn lại của Sùng Tông Giáo cũng tỏ vẻ quyết tâm.

Trước đó bọn họ còn kiêng dè Lâm Chính, nhưng không ngờ Lâm Chính lại muốn động đến Ứng Phá Lãng, thế là bọn họ liền việc nghĩa không chùn chân, không còn do dự chút nào nữa.

Xem ra Ứng Phá Lãng này quả thực có thân phận rất ghê gớm!

“Sao nào? Thần y Lâm, bây giờ chắc là anh rất tức giận nhỉ? Chỉ có điều… anh làm gì được tôi chứ? Anh muốn làm gì tôi nào?”.

Ứng Phá Lãng bình thản nói, ánh mắt tỏ vẻ ung dung bình thản.

Có lẽ cả ngày hôm nay cũng chỉ có Lạc Thiên và thần y Lâm này có thể khiến hắn cảm thấy có chút hứng thú…

“Tránh ra”.

Lâm Chính bình tĩnh quát.

“Thần y Lâm, cậu không nghe thấy chúng tôi nói gì sao?”.

“Tôi thấy cậu điên rồi”.

Những người xung quanh vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng Lâm Chính vẫn phớt lờ bọn họ.

Hôm nay anh đến chính là để trả thù, dù là ông trời cũng không ngăn cản được anh.

Anh không nói gì nữa, mà lấy hai cây châm bạc ra, đâm vào người, sau đó tiến về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK